1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Quay về đời Đường làm lưu manh - Chu Ngọc - 142 chương

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. caoduong

      caoduong Well-Known Member

      Bài viết:
      847
      Được thích:
      758
      [​IMG]

      Quay về đời Đường làm lưu manh – 回到唐朝当混混

      Tác giả : Chu Ngọc

      Convert: Meoconlunar (TTV)
      Chương 1 – 70
      Edit: Habin_3288, Huyết Lệ Tuyệt Tâm, Vô Vi. Giadinh_simson
      Beta: Huyết Lệ Tuyệt Tâm
      Chương 71 – 142
      Edit + Beta: Huyết Lệ Tuyệt Tâm
      Thể loại: xuyên , hài hước

      Nguồn: langngoccac.wordpress.com

      Văn án:

      Lại là xuyên qua, có thể cũng phải là ta nguyện ý xuyên qua ?
      Bản thân có sở trường gì, mơ hồ xuyên thủng đến Đường triều, cần dựa vào cái gì để kiếm cơm đây??
      thể, chỉ có từ, hỗn?
      nghĩ tới hỗn đến mức tận cùng?
      Chim sẻ có thể biến thành phượng hoàng?
      Chạy khắp vòng Đại Minh cung?
      Hoàng đế, hoàng tử ta chọn ai?
      Chỉ vì đức lang quân như ý trong lòng
      Dám cùng so với trời thử cao.

      *********
      tart_trung thích bài này.

    2. caoduong

      caoduong Well-Known Member

      Bài viết:
      847
      Được thích:
      758
      Edit: Huyết Lệ Tuyệt Tâm

      Chương 1: Hôn mê xuyên qua
      “Oàng” sau tiếng nổ lớn vang vọng khắp đất trời, gió thổi mạnh có cảm giác làm cho tâm tình thư sướng, đạo lại đạo tia chớp theo nhau mà đến, tiếng lại tiếng sấm rền vang long trời nở đất, trời đổ mưa ào ào.


      Hoàng hôn, đường cái, Lục Tiểu Thanh chậm rãi về hướng nhà của mình, bị nước mưa làm ướt sũng cũng có vẻ vội vàng hay tức giận, ngược lại có chút tự đắc thản nhiên, nhưng nhìn kỹ gương mặt nhăn nhó vặn vẹo, bán đứng vẻ nhàn hạ thoải mái của chủ nhân.


      Mưa to làm cho Lục Tiểu Thanh mở mắt ra được, lời hung hăng từ hàm răng phát ra: “Ông trời chết tiệt, cũng đợi cho ta về đến nhà hẵng mưa, mẹ nó chứ, Lão Tử mới vừa được nửa đường, cũng muộn rồi, có chỗ nào để mà trú mưa, con mẹ nó, đúng là muốn đối đầu với Lão Tử mà.” lý chính là cần ngoan ngoãn, kính trọng. tia chớp chói mắt vô cùng từ chân trời phá mà đến, đoàng tiếng xẹt tia lửa xuống mặt đường. Sau khi tia chớp biến mất, nguyên bản bóng dáng của Lục Tiểu Thanh đường cái cũng biến mất.


      “Khụ khụ, đây là trò quỷ gì vậy?” Cả người Lục Tiểu Thanh bốc khói mù mịt, hai tay dùng sức vung từng mảnh khói màu đen ở bốn phía. Nhưng càng dùng sức khói lại càng nhiều, ở giữa khí còn bốc lên từng trận khét lẹt.


      Lục Tiểu Thanh hai tay càng quơ, khói lại càng nhiều, khỏi cả giận : “Các ngươi cũng giống như mưa đến đối nghịch với ta có phải hay ? Ơ, như thế nào tạnh mưa rồi.” Chú ý tới biết từ khi nào mưa ngừng rơi, Lục Tiểu Thanh khỏi ngẩn người, ngẩng đầu lên nhìn bầu trời, nhìn thấy ánh mặt trời ló rạng sau tầng mây, bầu trời thực sáng sủa.


      Lục Tiểu Thanh khỏi ngẩn ngơ, lẩm bẩm: “ ràng là buổi tối, như thế nào thái dương lại lên cao bầu trời?” Dứt lời, hơi giật mình nhìn bầu trời.


      “Cộc cộc.” trận tiếng vó ngựa dần dần từ xa vọng tới. Xa xa nghe trong đó có tiếng người : “Vô Diễm, vẫn là Giang Nam ngắm phong cảnh là tốt nhất, so với phong cảnh ở kinh thành quả là đẹp hơn.” Người được gọi là Vô Diễm lạnh lùng hừ tiếng, liền coi như là trả lời, người nọ cũng giận, vẫn như trước nhàng cười, xem ra tâm tình khá tốt.


      Lục Tiểu Thanh đứng sừng sững ở giữa đường, trong đầu nàng dĩ nhiên còn ngẩn ngơ, căn bản là chú ý tới có người đến, còn hăng say nghiên cứu, tại sao lại có ánh mặt trời lộ ra?


      “Ừm, mùi gì vậy?” thanh lạnh lùng truyền đến, là giọng của người tên là Vô Diễm.


      “Hình như là mùi khét của vật bị đốt tàn, , nhìn cái.” Khi chuyện, hai con ngựa liền đứng ở trước mặt Lục Tiểu Thanh.


      Trầm mặc, trầm mặc, vẫn là trầm mặc, thanh gió thổi qua, thanh lá cây rơi mặt đất, có thể nghe thấy ràng. lâu sau, giọng thể nhịn được nữa, nhưng ôn hòa vang lên: “Xin hỏi nương là người nào?” có tiếng trả lời, sau khi khụ thêm hai tiếng, vẫn là có trả lời.


      Bên cạnh giọng lạnh như sương sớm của tháng sáu đột nhiên vang lên: “Chết tiệt, ngươi rốt cuộc là ai?” Thanh lớn, bất quá nghe vào trong lỗ tai của Lục Tiểu Thanh lại tựa như sấm sét nổi lên, làm nàng giật nảy mình, tư thế đều còn có động liền quay lại quát: “Muốn người ta bị hù chết à, lớn tiếng như vậy làm gì? Ta cũng phải kẻ điếc.” Dứt lời, hùng hổ ngước đầu nhìn.


      Hai người, hai con ngựa trắng, áo dài, tóc dài, ừm, so với ngôi sao điện ảnh tivi khác là mấy. Ừm, đợi chút, chung quanh như thế nào lại là rừng cây???? Trời ạ, cần phải đùa cợt ta như thế, ta nhưng là người thích vui đùa nha..., sau khi Lục Tiểu Thanh thấy ràng hoàn cảnh tại, bắt đầu suy nghĩ.


      “Ngươi dám ta muốn hù chết người, được, được.” đạo hơi thở lạnh lùng nháy mắt phóng tới trước người Lục Tiểu Thanh, quay chung quanh toàn thân của nàng. Người bên cạnh kia có vẻ ôn hòa, sau khi vung tay lên mang luồng kình khí kia trở về mới : “Vô Diễm, như thế nào lại ra tay mạnh với nương, nàng…ừm … ừm…này… nương, phải là ... ừm……” khí đột nhiên trở nên xấu hổ, làm Lục Tiểu Thanh quay đầu lại nhìn.


      Nhìn thấy hai soái ca đối diện hai má phớt hồng, cùng ánh mắt loạn chiến, Lục Tiểu Thanh theo ánh nhìn của bọn họ, hự, cả người quần áo tả tơi gần như trần truồng, thân mình vừa trắng vừa đen ràng lộ ra bên ngoài, dưới chân chỉ còn chiếc giầy, giữa kình khí vừa rồi của hai người, người còn lại duy nhất là vải dệt cũng hóa thành những mảnh màu đen bốn phía tung bay. Ngẩn ngơ nhìn thoáng đống bụi đen đen bám thân mình, nâng chân lên nhìn thấy có mỗi chiếc giầy, đầu khỏi càng đau. Lẩm bẩm : “Chẳng lẽ mình nằm mơ?” Lập tức nghĩ dùng sức tát chính mình cái, toàn thân lại đau nhức dám xuống tay.


      Nam tử kia xem ra tính tình có vẻ tốt, ừm câu chỉ vào con sông bên cạnh : “Ở kia có con sông , nương…ừm… có thể đến chỗ đó gột rửa.”


      Lục Tiểu Thanh theo hướng ngón tay chỉ, động tác tiêu sái đến bên bờ sông ngồi xổm xuống, nhìn xuống mặt nước, khỏi kêu lên tiếng sợ hãi: “Quỷ a....” lập tức ngồi phịch xuống mặt cỏ.


      Nam tử tính tình lãnh khốc kia thấy vậy, vung roi ngựa trong tay lên, roi liền đem Lục Tiểu Thanh ném vào trong dòng sông. Bùm, bùm, Lục Tiểu Thanh uống phải hai ngụm nước, theo từ trong nước đứng lên, nhất thời tỉnh táo ít, quên mắng chửi người. Cúi đầu nhìn hình ảnh phản chiếu trong nước, dưới mặt nước là vẻ mặt tối đen, tóc rối bù, nhân tiện cuốn vài cái vòng xoăn tít, làm cho chính mình đạt tiêu chuẩn như nữ tử Châu Phi chính hiệu. Vươn tay sờ sờ mặt, dùng sức nhéo mạnh vào mặt cái, đau quá. Tiếp theo lại kéo kéo tóc của chính mình, lập tức hai mắt trợn ngược, người bổ nhào về phía sau, rơi xuống nước bùm tiếng.


      bờ, nam tử thân áo trắng, tính cách ôn hòa nhíu nhíu mày, mở miệng : “Chúng ta có nên qua cứu nàng lên hay ?”


      Nam tử lạnh lùng mặc quần áo màu tím bên cạnh : “Mặc kệ nàng tìm cái chết .” còn chưa xong, chỉ thấy Lục Tiểu Thanh hai tay kịch liệt vùng vẫy.


      Lục Tiểu Thanh chật vật đứng dậy, ngừng với chính mình: “Bình tĩnh, bình tĩnh, nhất định phải bình tĩnh.” bên dùng sức xoa xoa mặt đen của mình, nhìn xuống dòng nước lộ ra làn da trắng nõn, nhất thời thở dài nhõm, lẩm bẩm: “ may, may, có hoàn toàn thay đổi.” Dùng sức nuốt nuốt nước miếng, ngẩng đầu lên với hai người ở bờ: “Hai người có thể cho ta biết nơi này là chỗ nào ?”


      Nhìn Lục Tiểu Thanh từ đen biến thành trắng, nam tử áo trắng nhíu mày, như trước ôn hòa : “Nơi này là Giang Nam.” tử y nam tử bên cạnh dành cho Lục Tiểu Thanh ánh mắt đầy ý xem thường.


      “Giang Nam, Giang Nam, shit, lão đại, chẳng lẽ hôm nay là ngày cá tháng tư.” Vẻ mặt như ăn phải phân của Lục Tiểu Thanh, cuối cùng cũng lộ ra tia hy vọng, nở ra tươi cười xinh đẹp nhất, hít sâu hơi hỏi: “Vậy xin hỏi, tại là niên đại nào? Ừm, triều đại? Ừm, nguyên niên (1)? Đều được.”


      [1]: Nguyên niên là năm đầu tiên của vị vua mới lên ngôi


      Nam tử áo trắng kia hơi hơi ngẩn người, ngạc nhiên : “ nương biết tại là triều đại nào sao?”


      Lục Tiểu Thanh mặt nhăn nhó nhưng làm vẻ trấn định : “Ta sống ở nơi rất hẻo lánh cho nên học thức, kiến thức thiển bạc. Hắc hắc, có nghe qua, còn xin hai vị chỉ giáo cho.” may là ngày thường xem tivi cũng khá nhiều, đối thoại của cổ đại, đại khái chính là như thế này.


      Nam tử lạnh lùng, vẻ mặt lãnh khốc ném cho nàng câu: “Trinh Quán năm thứ mười lăm.” [2]


      “Trinh Quán năm thứ mười lăm? Trinh Quán năm thứ mười lăm? Trời ạ, ta bất quá mới chỉ mắng người có vài câu, người cũng cần phải trừng phạt ta như vậy chứ? Ta có mẹ già, dưới có con , ô, , có con , người liền như vậy nhẫn tâm đem ta ném đến nơi cổ đại này. Ta có tức giận đến chết xin lỗi người ? Người, người sao nỡ trêu cợt ta như thế a? Phật Tổ Như Lai, quan thế bồ tát ơi, ta…ta mặc dù phải thiện nam tín nữ, nhưng tốt xấu gì khi ta rảnh rỗi cũng nhớ tới mọi người mà thắp hương, đến mức có lương tâm như vậy chứ, trời ạ, trời ạ, ục….ục.” Nhất thời rất kích động chống đỡ được thân thể, đặt mông ngồi ở trong nước, lập tức liền uống vài ngụm nước, cũng chặn được “Cảm động” của Lục Tiểu Thanh.


      [2]: (*Trinh Quán : đời nhà Đường, Thời kỳ Trinh Quán là thời kỳ “Vua Thánh tôi hiền”, là thời kỳ của Thiên triều cực thịnh với rất nhiều võ tướng có võ công xuất chúng và các văn quan có tài năng kiệt xuất. trăm ngàn năm qua, người ta vẫn tưởng nhớ giai đoạn lịch sử huy hoàng ấy.)


      Tử y nam tử bờ lạnh lùng : “ ra là người điên, Thiên Vũ, thôi, cần để ý đến người bị bệnh thần kinh.” Dứt lời nắm dây cương quay đầu ngựa, muốn rời .


      Lục Tiểu Thanh uống phải mấy ngụm nước, nghe thấy hai người ở bờ rời , lập tức hoảng hốt, cố gắng đứng lên : “Chờ chút.” Thấy ánh mắt của hai người nhìn thẳng lại đây, mới phát giác ra mình vẫn là lộ ra trọn vẹn, nhất thời mặt đỏ lên, lại ngồi xổm xuống, bọt nước bắn tung tóe lên mặt.


      Nhìn hai người quay đầu lại, Lục Tiểu Thanh thầm nghĩ: “Tốt xấu gì mình cũng là người đại, cần gặp chuyện như vậy liền hoang mang lo sợ, xuyên qua sao, chỉ cần chết tìm được cách quay về. tại cần suy nghĩ nhiều như vậy, trước phải tìm bộ quần áo mới, những chuyện khác từng bước tính từng bước, Lão Tử cũng tin rằng, tại thời cổ đại này, người đại như mình còn quậy nổi nữa.” dưới dòng sông kia chỉ lộ ra cái đầu ướt sũng nước, a dua cười : “Hai vị soái ca, ừm, công tử, có thể tìm cho ta bộ quần áo mới được , như ta thể ăn mặc như thế này được.”


      Tử y nam tử vẻ mặt hèn mọn : “ tại mới biết được điều này sao, vừa rồi như thế nào lại biết là như thế.”


      Lục Tiểu Thanh muốn cãi lại, bất quá nghĩ đến mình ở dưới mái hiên nhà người ta, thể cúi đầu, vì thế giả bộ bộ dáng vô cùng đáng thương, hướng về phía nam tử áo trắng, trong trí nhớ của nàng là người tốt, : “Công tử, người xem bộ dáng này của tiểu nữ, hai người có thể nhẫn tâm bỏ tiểu nữ người ở lại tại vùng hoang vu như thế này sao? Nếu nơi này có sài lang hổ báo thường lui tới, cái mệnh này của tiểu nữ là gián tiếp chết ở tay hai vị đó nha....” Nhìn nam tử áo trắng vẻ mặt hứng thú nhìn mình, Lục Tiểu Thanh làm bộ phen lau lệ, kỳ là lau nước miếng bắn ở mặt, tiếp: “ từ mà biệt, nay hoàng thượng là Đường Thái Tông, đó là minh quân, ở dưới trị vì của ngài mà vẫn còn có những người bạc tình, thấy chết mà cứu, aiz..., bôi nhọ thế hệ minh quân a....” xong lại thể bộ dáng than thở. Trong lòng ám muội thở dài hơi, may, tạm dùng oai của Lý Thế Dân vậy.


      Nam tử áo trắng kia nghe vậy cười ha ha, tử y nam tử vẻ mặt lãnh khốc bên cạnh kia cũng khỏi cong cong khóe miệng, nhìn Lục Tiểu Thanh ở trong nước. Nửa ngày, nam tử áo trắng : “Được, được, rất đúng, chỉ bằng mấy câu đó của nương, chúng ta thể để ở lại nơi này, bằng đem triều đại Trinh Quán thịnh thế này bị bôi nhọ bởi chúng ta rồi, nhưng cũng chỉ có chúng ta là dám đắc tội lớn với trời thôi.” Dứt lời vừa cười vừa cởi bỏ áo khoác ngoài.


      Tử y nam tử ngăn cản : “Quên , đệ thân thể tốt.” Vừa vừa đem quần áo chính mình cởi ra, để qua cỏ.


      Lục Tiểu Thanh thầm hưng phấn cười hắc hắc : “Mời xoay người, mời xoay người.”


      Lãnh khốc Vô Diễm liếc mắt cái nhìn Lục Tiểu Thanh, bĩu môi : “ nhận ra xong rồi, còn có cái gì đẹp mặt.” tới lui vẫn là xoay người .


      Lục Tiểu Thanh nhẫn nhịn xúc động mắng chửi người, thầm nghĩ: “Thù này sớm muộn gì cũng phải đòi lại.” đứng lên, cũng biết phải mặc như thế nào, gặp vạt áo quá dài, lại có gì kéo linh tinh gì đó, nàng chùm ra bên ngoài, vạt áo buộc chặt ở thắt lưng, lộ ra cánh tay cùng đùi, chân trần hướng hai người đến.


      Nghe được tiếng động, hai người lưng ngựa nhất tề xoay người lại, nam tử áo trắng vừa thấy kiểu ăn mặc này của Lục Tiểu Thanh, lập tức phì tiếng cười ra tiếng, mà người gọi là Vô Diễm mặt lạnh lùng nhăn lại, hai mắt bốc hỏa tức giận nhìn chằm chằm Lục Tiểu Thanh. Lục Tiểu Thanh vẻ mặt vô tội : “Ta biết nên mặc như thế nào.”


      Thiên Vũ áo trắng cười càng thêm lớn tiếng, vừa cười vừa : “Vô Diễm, nếu bọn họ biết quần áo của huynh bị người ta phá hỏng như vậy, hiểu thể biểu tình gì đây?”


      Vô Diễm liền nhảy xuống ngựa, hai bước đến trước mặt Lục Tiểu Thanh, thanh lạnh lùng : “Nhắm mắt lại.” Lục Tiểu Thanh ngẩn người biết chàng muốn làm gì, đành phải ngoan ngoãn nhắm mắt lại.


      Lục Tiểu Thanh buồn bực hiểu muốn làm gì, lại muốn chính mình nhắm mắt lại, liền cảm thấy người chợt lạnh, tiếp theo cảm giác được có gió lùa vào, nhất thời hí mắt nhìn, chỉ thấy người tên Vô Diễm kia mặt lạnh băng, giúp chính mình “Mặc” quần áo, chân tay nhanh nhẹn lần nữa đem quần áo chính mình mặc cho nàng. khỏi trợn to mắt cả giận : “Ngươi nhắm mắt lại .” xong lại tiếp tục giúp nàng mặc quần áo.


      Vô Diễm mặc tốt lắm, có lộ ra chút khe hở, chỉ có cặp chân kia vẫn còn lộ ở bên ngoài, bất quá cũng có biện pháp, khỏi trả lời: “Làm bộ, dáng người có cái gì đẹp mặt đâu cơ chứ, nghĩ ta muốn nhìn sao, ta nhìn còn khinh thường nữa là đằng khác.” Dứt lời xoay người bay lên lưng ngựa.


      Lục Tiểu Thanh vừa thấy quên tức giận, vẻ mặt bội phục tiêu sái tiến lên : “Đây chính là khinh công sao? Hắc hắc, đúng là khinh công tuyệt đỉnh, ôi chao, ta được mở rộng tầm mắt, mở rộng tầm mắt rồi.”


      Vô Diễm vẻ mặt kiêu căng ngẩng cao đầu, Lục Tiểu Thanh vừa thấy hừ tiếng : “Xí, cho ngươi ba phần nhan sắc, ngươi còn mang cả phường nhuộm đến đây. Hừ, nghe danh bằng gặp mặt a....” Dứt lời rung đùi đắc ý về phía Thiên Vũ áo trắng ở bên kia.


      Vô Diễm nghe Lục Tiểu Thanh vừa lật lọng chế nhạo mình, khỏi mặt đều xanh mét tức giận, nhìn Lục Tiểu Thanh chạy đến bên cạnh con ngựa của Thiên Vũ, hàm răng cắn chặt lại.


      Thiên Vũ buồn cười liếc mắt cái nhìn vị huynh đệ rất ít khi bị người chọc cho tức giận đến như thế, khỏi khóe miệng khẽ nhếch lên chút mỉm cười, quay đầu nhìn về phía Lục Tiểu Thanh về hướng chàng : “Tại hạ Lý Thiên Vũ, xin hỏi nương là muốn đến chỗ nào?”


      Lục Tiểu Thanh nghe xong ngẩn người, vấn đề này nàng còn chưa có nghĩ tới, bất quá não vừa hoạt động, lập tức mở miệng : “Ta có chỗ để , hai người có thể cho ta theo được ?” đùa gì vậy, người tiền có, theo bọn họ, chẳng nhẽ lại phải chờ cho đến lúc đói chết ở đầu đường sao.


      Vô Diễm vẻ mặt xanh tím, cất giọng lạnh lùng: “Lý do.”


      Lục Tiểu Thanh liếc mắt cái biết Vô Diễm tức giận cái gì, đúng lý hợp tình : “Tuy dân Đại Đường rất phóng khoáng, nhưng như vậy cũng đến mức nhìn nữ tử trần truồng, chuyện gì đều có xảy ra đấy chứ? Huynh chạm vào người của ta, ta cũng chưa , cũng cần huynh phải lấy ta làm vợ, chỉ cần mang theo ta lo chỗ ăn, lo chỗ ở cho ta là được, ngày nào đó ta muốn rời tất nhiên liền rời .” Dứt lời vẻ mặt khiêu khích nhìn Vô Diễm.


      Vô Diễm nhất thời sắc mặt khó coi đến cực điểm, bên Lý Thiên Vũ cố gắng nhịn cười có điểm bị nội thương, khụ tiếng : “Vậy được rồi, khi như vậy, chúng ta liền đường đồng hành.”


      Lục Tiểu Thanh cười vẻ mặt sáng lạn : “Tốt lắm, đúng rồi, ta tên là Lục Tiểu Thanh, về sau có thể gọi ta là Tiểu Thanh.” xong đưa tay ra hướng về phía Lý Thiên Vũ.


      Thiên Vũ ngây ra lúc : “Làm gì vậy?”


      Lục Tiểu Thanh bộ dạng biểu tình ngươi là người ngốc à : “Huynh phải là muốn để cho ta bộ mình đó chứ? Ta cũng có giầy, còn nữa ta cũng biết cưỡi ngựa, trừ phi huynh mang ta , nếu ta còn biết như thế nào đây?”


      Thiên Vũ ha ha cười to : “Đúng, đúng.” Vừa cười vừa cúi người xuống kéo Lục Tiểu Thanh. ngờ, còn chưa tiếp xúc đến tay của Lục Tiểu Thanh, bên cạnh rít lên tiếng, chiếc roi da vụt bay đến đây, quấn quanh thân thể của Lục Tiểu Thanh, vút tiếng liền đem Lục Tiểu Thanh hoảng sợ kéo qua.


      Nhìn Vô Diễm đem chính mình ôm lên ngựa của chàng, Lục Tiểu Thanh tức giận : “Huynh làm gì vậy? Ta cũng có gọi huynh mang theo ta a....”


      Vô Diễm vung roi da lên đánh vào mông ngựa, con ngựa bị đau vùng lên bỏ chạy, dọa cho Lục Tiểu Thanh ngồi ở gần cuối lưng ngựa chỉ còn cách nắm chặt cánh tay của Vô Diễm, bên cả giận : “Làm cái gì vậy? Muốn mạng của ta sao.”


      Vô Diễm vừa thúc ngựa chạy, vừa lạnh lùng : “Thiên Vũ thân thể tốt, thể mang theo ngươi.”


      Lục Tiểu Thanh thở dài hơi : “Sao sớm, tên có lễ phép, còn cái gì lễ nghi ra tay cứu giúp, ngay cả lễ phép cơ bản nhất đều có, tên cũng chỉ biết đánh. Nếu ta có may mắn nhìn thấy được Lý Thế Dân, ta nhất định phải ông ta quản giáo dân chúng của mình cho tốt mới được, toàn những kẻ ăn chơi trác táng, hừ.”


      Vô Diễm lạnh giọng quát: “ được lung tung.” Lục Tiểu Thanh mặc dù thấy chàng lời lạnh nhạt, nhưng chưa có gặp qua chàng phát uy, đầu tiên là hoảng sợ muốn cãi lại, đột nhiên lại tỉnh ra đây là ở năm Trinh Quán, trực tiếp kêu tên hoàng đế chính là muốn bị chặt đầu a..., trong lòng khỏi túa ra mồ hôi lạnh, cũng quên cãi lại.


      Chạy chậm đoạn đường, Vô Diễm đột nhiên mở miệng : “Ta tên là Lý Vô Diễm.”


      Lục Tiểu Thanh nghe được ngẩn người, sau cười phì : “Vô Diễm, vô nhan nữ, ha ha, ha ha.” [3]


      [3] ở đây chị chơi chữ, ghép hai chữ 颜女(nhan nữ) thành chữ 焱Diễm


      Lý Vô Diễm vừa nghe Lục Tiểu Thanh châm chọc chàng là vô nhan nữ, khỏi tức giận hừ tiếng, vung tay quất thêm roi lên mông ngựa, con ngựa bị đánh đau lập tức tăng lực chạy nhanh như bay. Lục Tiểu Thanh thiếu chút nữa bị ngã xuống ngựa, sau khi cả kinh, bất chấp quần áo như thế nào, hai tay đồng loạt gắt gao bắt lấy bả vai Vô Diễm, cũng dám .


      Hai ngựa ba người vội phen, vào chỗ lâm thủy có kiến trúc ban công là tiểu tạ, ba người dừng ngựa lại, Thiên Vũ : “Nghe nơi này điểm tâm rất ngon, bôn ba chạy lúc cũng có chút đói bụng, vào trước tiên ăn no bụng cái .” Vô Diễm gật gật đầu : “Được.” xong liền quay người lại chuẩn bị đưa Lục Tiểu Thanh xuống ngựa, lại nhìn thấy hình ảnh đẹp mắt.


      Lục Tiểu Thanh sống chết ôm lấy Vô Diễm, lúc này đôi cánh tay ngọc gắt gao ôm lấy gáy của Vô Diễm, bởi vì còn tay để túm lấy quần áo, quần áo lại quá rộng, lại trải qua hồi chạy nhanh, muốn chảy xuống đến thắt lưng của Lục Tiểu Thanh, mái tóc quá dài thả trước ngực, theo vị trí này của Vô Diễm nhìn lại quả chính là tràn ngập diễm sắc sống động. Nhắm chặt hai mắt lại, tiếng động lộ ra sợ hãi.


      Vô Diễm sau khi kéo cao quần áo của Lục Tiểu Thanh lại, che khuất thân thể của nàng, xong mới vỗ nhè hai má của nàng, mặt có chút đỏ : “ đến nơi rồi, xuống ngựa thôi.”


      Lục Tiểu Thanh mở mắt ra, ồ lên tiếng, cũng biết nên xuống ngựa như thế nào, đành phải trực tiếp nhảy xuống. Ngựa cao nhảy xuống cũng đau, Vô Diễm chuẩn bị giúp nàng xuống dưới, thấy thế liền hoảng sợ, thấy nàng việc gì, khỏi lắc đầu, trong lòng có chút buồn bực, có nữ tử như thế này sao? đúng là lanh lẹ thẳng thắn.


      Mới xuống ngựa, chỉ thấy Lục Tiểu Thanh bước loạng choạng, lấy tiêu chuẩn tuyệt đối của cú ngã gục mặt hôn nền đất, hai người nhìn nàng như vậy lưu loát nhảy xuống ngựa, sau đó lại lấy loại này tư thế này tiến lên, khỏi đều lăng ngốc nhìn.


      lát sau, Thiên Vũ cực lực nhịn cười, đến bên cạnh Lục Tiểu Thanh, ngồi xổm xuống khụ hai tiếng : “Tiểu Thanh, ngày thường chính là đường như vậy sao?”


      “Phì, phì.” Lục Tiểu Thanh miệng gặm ngọn cỏ, chính là bên cố gắng từ dưới đất đứng lên, bên tức giận phun cỏ xanh từ trong miệng ra, cả giận : “Mẹ nó chứ, là cái tên vương bát đản nào cưỡi ngựa dễ dàng, đáng giận? Nếu ta có thể trở về, Lão Tử xác định vững chắc tìm tính sổ. Ai ui, toàn thân đều tê rần.” vất vả khởi động thân thể, tay mềm nhũn lại buông thõng xuống.


      may là Thiên Vũ bên cạnh tay mắt lanh lẹ đỡ lấy nàng, có làm cho nàng cùng mặt đất tiến hành tiếp xúc thân mật lần thứ hai. Vô Diễm vẫn còn ngồi ở lưng ngựa phục hồi lại tinh thần, cũng nhịn được cười ha ha, tiếng cười kia truyền rất xa, biểu tâm tình tại của chàng rất tốt. bên tiểu nhị ra nghênh đón bọn họ, cũng nhịn được lôi kéo ngựa của Thiên Vũ, cười gập cả thắt lưng.


      Lục Tiểu Thanh bắt được tay của Thiên Vũ, ngửa đầu liền cho Vô Diễm ánh mắt sắc bén, có điểm thẹn quá thành giận : “Cười cái gì mà cười, có phải là muốn khoe hàm răng trắng ?”


    3. caoduong

      caoduong Well-Known Member

      Bài viết:
      847
      Được thích:
      758
      Edit: Huyết Lệ Tuyệt Tâm

      Chương 1: Hôn mê xuyên qua
      “Oàng” sau tiếng nổ lớn vang vọng khắp đất trời, gió thổi mạnh có cảm giác làm cho tâm tình thư sướng, đạo lại đạo tia chớp theo nhau mà đến, tiếng lại tiếng sấm rền vang long trời nở đất, trời đổ mưa ào ào.


      Hoàng hôn, đường cái, Lục Tiểu Thanh chậm rãi về hướng nhà của mình, bị nước mưa làm ướt sũng cũng có vẻ vội vàng hay tức giận, ngược lại có chút tự đắc thản nhiên, nhưng nhìn kỹ gương mặt nhăn nhó vặn vẹo, bán đứng vẻ nhàn hạ thoải mái của chủ nhân.


      Mưa to làm cho Lục Tiểu Thanh mở mắt ra được, lời hung hăng từ hàm răng phát ra: “Ông trời chết tiệt, cũng đợi cho ta về đến nhà hẵng mưa, mẹ nó chứ, Lão Tử mới vừa được nửa đường, cũng muộn rồi, có chỗ nào để mà trú mưa, con mẹ nó, đúng là muốn đối đầu với Lão Tử mà.” lý chính là cần ngoan ngoãn, kính trọng. tia chớp chói mắt vô cùng từ chân trời phá mà đến, đoàng tiếng xẹt tia lửa xuống mặt đường. Sau khi tia chớp biến mất, nguyên bản bóng dáng của Lục Tiểu Thanh đường cái cũng biến mất.


      “Khụ khụ, đây là trò quỷ gì vậy?” Cả người Lục Tiểu Thanh bốc khói mù mịt, hai tay dùng sức vung từng mảnh khói màu đen ở bốn phía. Nhưng càng dùng sức khói lại càng nhiều, ở giữa khí còn bốc lên từng trận khét lẹt.


      Lục Tiểu Thanh hai tay càng quơ, khói lại càng nhiều, khỏi cả giận : “Các ngươi cũng giống như mưa đến đối nghịch với ta có phải hay ? Ơ, như thế nào tạnh mưa rồi.” Chú ý tới biết từ khi nào mưa ngừng rơi, Lục Tiểu Thanh khỏi ngẩn người, ngẩng đầu lên nhìn bầu trời, nhìn thấy ánh mặt trời ló rạng sau tầng mây, bầu trời thực sáng sủa.


      Lục Tiểu Thanh khỏi ngẩn ngơ, lẩm bẩm: “ ràng là buổi tối, như thế nào thái dương lại lên cao bầu trời?” Dứt lời, hơi giật mình nhìn bầu trời.


      “Cộc cộc.” trận tiếng vó ngựa dần dần từ xa vọng tới. Xa xa nghe trong đó có tiếng người : “Vô Diễm, vẫn là Giang Nam ngắm phong cảnh là tốt nhất, so với phong cảnh ở kinh thành quả là đẹp hơn.” Người được gọi là Vô Diễm lạnh lùng hừ tiếng, liền coi như là trả lời, người nọ cũng giận, vẫn như trước nhàng cười, xem ra tâm tình khá tốt.


      Lục Tiểu Thanh đứng sừng sững ở giữa đường, trong đầu nàng dĩ nhiên còn ngẩn ngơ, căn bản là chú ý tới có người đến, còn hăng say nghiên cứu, tại sao lại có ánh mặt trời lộ ra?


      “Ừm, mùi gì vậy?” thanh lạnh lùng truyền đến, là giọng của người tên là Vô Diễm.


      “Hình như là mùi khét của vật bị đốt tàn, , nhìn cái.” Khi chuyện, hai con ngựa liền đứng ở trước mặt Lục Tiểu Thanh.


      Trầm mặc, trầm mặc, vẫn là trầm mặc, thanh gió thổi qua, thanh lá cây rơi mặt đất, có thể nghe thấy ràng. lâu sau, giọng thể nhịn được nữa, nhưng ôn hòa vang lên: “Xin hỏi nương là người nào?” có tiếng trả lời, sau khi khụ thêm hai tiếng, vẫn là có trả lời.


      Bên cạnh giọng lạnh như sương sớm của tháng sáu đột nhiên vang lên: “Chết tiệt, ngươi rốt cuộc là ai?” Thanh lớn, bất quá nghe vào trong lỗ tai của Lục Tiểu Thanh lại tựa như sấm sét nổi lên, làm nàng giật nảy mình, tư thế đều còn có động liền quay lại quát: “Muốn người ta bị hù chết à, lớn tiếng như vậy làm gì? Ta cũng phải kẻ điếc.” Dứt lời, hùng hổ ngước đầu nhìn.


      Hai người, hai con ngựa trắng, áo dài, tóc dài, ừm, so với ngôi sao điện ảnh tivi khác là mấy. Ừm, đợi chút, chung quanh như thế nào lại là rừng cây???? Trời ạ, cần phải đùa cợt ta như thế, ta nhưng là người thích vui đùa nha..., sau khi Lục Tiểu Thanh thấy ràng hoàn cảnh tại, bắt đầu suy nghĩ.


      “Ngươi dám ta muốn hù chết người, được, được.” đạo hơi thở lạnh lùng nháy mắt phóng tới trước người Lục Tiểu Thanh, quay chung quanh toàn thân của nàng. Người bên cạnh kia có vẻ ôn hòa, sau khi vung tay lên mang luồng kình khí kia trở về mới : “Vô Diễm, như thế nào lại ra tay mạnh với nương, nàng…ừm … ừm…này… nương, phải là ... ừm……” khí đột nhiên trở nên xấu hổ, làm Lục Tiểu Thanh quay đầu lại nhìn.


      Nhìn thấy hai soái ca đối diện hai má phớt hồng, cùng ánh mắt loạn chiến, Lục Tiểu Thanh theo ánh nhìn của bọn họ, hự, cả người quần áo tả tơi gần như trần truồng, thân mình vừa trắng vừa đen ràng lộ ra bên ngoài, dưới chân chỉ còn chiếc giầy, giữa kình khí vừa rồi của hai người, người còn lại duy nhất là vải dệt cũng hóa thành những mảnh màu đen bốn phía tung bay. Ngẩn ngơ nhìn thoáng đống bụi đen đen bám thân mình, nâng chân lên nhìn thấy có mỗi chiếc giầy, đầu khỏi càng đau. Lẩm bẩm : “Chẳng lẽ mình nằm mơ?” Lập tức nghĩ dùng sức tát chính mình cái, toàn thân lại đau nhức dám xuống tay.


      Nam tử kia xem ra tính tình có vẻ tốt, ừm câu chỉ vào con sông bên cạnh : “Ở kia có con sông , nương…ừm… có thể đến chỗ đó gột rửa.”


      Lục Tiểu Thanh theo hướng ngón tay chỉ, động tác tiêu sái đến bên bờ sông ngồi xổm xuống, nhìn xuống mặt nước, khỏi kêu lên tiếng sợ hãi: “Quỷ a....” lập tức ngồi phịch xuống mặt cỏ.


      Nam tử tính tình lãnh khốc kia thấy vậy, vung roi ngựa trong tay lên, roi liền đem Lục Tiểu Thanh ném vào trong dòng sông. Bùm, bùm, Lục Tiểu Thanh uống phải hai ngụm nước, theo từ trong nước đứng lên, nhất thời tỉnh táo ít, quên mắng chửi người. Cúi đầu nhìn hình ảnh phản chiếu trong nước, dưới mặt nước là vẻ mặt tối đen, tóc rối bù, nhân tiện cuốn vài cái vòng xoăn tít, làm cho chính mình đạt tiêu chuẩn như nữ tử Châu Phi chính hiệu. Vươn tay sờ sờ mặt, dùng sức nhéo mạnh vào mặt cái, đau quá. Tiếp theo lại kéo kéo tóc của chính mình, lập tức hai mắt trợn ngược, người bổ nhào về phía sau, rơi xuống nước bùm tiếng.


      bờ, nam tử thân áo trắng, tính cách ôn hòa nhíu nhíu mày, mở miệng : “Chúng ta có nên qua cứu nàng lên hay ?”


      Nam tử lạnh lùng mặc quần áo màu tím bên cạnh : “Mặc kệ nàng tìm cái chết .” còn chưa xong, chỉ thấy Lục Tiểu Thanh hai tay kịch liệt vùng vẫy.


      Lục Tiểu Thanh chật vật đứng dậy, ngừng với chính mình: “Bình tĩnh, bình tĩnh, nhất định phải bình tĩnh.” bên dùng sức xoa xoa mặt đen của mình, nhìn xuống dòng nước lộ ra làn da trắng nõn, nhất thời thở dài nhõm, lẩm bẩm: “ may, may, có hoàn toàn thay đổi.” Dùng sức nuốt nuốt nước miếng, ngẩng đầu lên với hai người ở bờ: “Hai người có thể cho ta biết nơi này là chỗ nào ?”


      Nhìn Lục Tiểu Thanh từ đen biến thành trắng, nam tử áo trắng nhíu mày, như trước ôn hòa : “Nơi này là Giang Nam.” tử y nam tử bên cạnh dành cho Lục Tiểu Thanh ánh mắt đầy ý xem thường.


      “Giang Nam, Giang Nam, shit, lão đại, chẳng lẽ hôm nay là ngày cá tháng tư.” Vẻ mặt như ăn phải phân của Lục Tiểu Thanh, cuối cùng cũng lộ ra tia hy vọng, nở ra tươi cười xinh đẹp nhất, hít sâu hơi hỏi: “Vậy xin hỏi, tại là niên đại nào? Ừm, triều đại? Ừm, nguyên niên (1)? Đều được.”


      [1]: Nguyên niên là năm đầu tiên của vị vua mới lên ngôi


      Nam tử áo trắng kia hơi hơi ngẩn người, ngạc nhiên : “ nương biết tại là triều đại nào sao?”


      Lục Tiểu Thanh mặt nhăn nhó nhưng làm vẻ trấn định : “Ta sống ở nơi rất hẻo lánh cho nên học thức, kiến thức thiển bạc. Hắc hắc, có nghe qua, còn xin hai vị chỉ giáo cho.” may là ngày thường xem tivi cũng khá nhiều, đối thoại của cổ đại, đại khái chính là như thế này.


      Nam tử lạnh lùng, vẻ mặt lãnh khốc ném cho nàng câu: “Trinh Quán năm thứ mười lăm.” [2]


      “Trinh Quán năm thứ mười lăm? Trinh Quán năm thứ mười lăm? Trời ạ, ta bất quá mới chỉ mắng người có vài câu, người cũng cần phải trừng phạt ta như vậy chứ? Ta có mẹ già, dưới có con , ô, , có con , người liền như vậy nhẫn tâm đem ta ném đến nơi cổ đại này. Ta có tức giận đến chết xin lỗi người ? Người, người sao nỡ trêu cợt ta như thế a? Phật Tổ Như Lai, quan thế bồ tát ơi, ta…ta mặc dù phải thiện nam tín nữ, nhưng tốt xấu gì khi ta rảnh rỗi cũng nhớ tới mọi người mà thắp hương, đến mức có lương tâm như vậy chứ, trời ạ, trời ạ, ục….ục.” Nhất thời rất kích động chống đỡ được thân thể, đặt mông ngồi ở trong nước, lập tức liền uống vài ngụm nước, cũng chặn được “Cảm động” của Lục Tiểu Thanh.


      [2]: (*Trinh Quán : đời nhà Đường, Thời kỳ Trinh Quán là thời kỳ “Vua Thánh tôi hiền”, là thời kỳ của Thiên triều cực thịnh với rất nhiều võ tướng có võ công xuất chúng và các văn quan có tài năng kiệt xuất. trăm ngàn năm qua, người ta vẫn tưởng nhớ giai đoạn lịch sử huy hoàng ấy.)


      Tử y nam tử bờ lạnh lùng : “ ra là người điên, Thiên Vũ, thôi, cần để ý đến người bị bệnh thần kinh.” Dứt lời nắm dây cương quay đầu ngựa, muốn rời .


      Lục Tiểu Thanh uống phải mấy ngụm nước, nghe thấy hai người ở bờ rời , lập tức hoảng hốt, cố gắng đứng lên : “Chờ chút.” Thấy ánh mắt của hai người nhìn thẳng lại đây, mới phát giác ra mình vẫn là lộ ra trọn vẹn, nhất thời mặt đỏ lên, lại ngồi xổm xuống, bọt nước bắn tung tóe lên mặt.


      Nhìn hai người quay đầu lại, Lục Tiểu Thanh thầm nghĩ: “Tốt xấu gì mình cũng là người đại, cần gặp chuyện như vậy liền hoang mang lo sợ, xuyên qua sao, chỉ cần chết tìm được cách quay về. tại cần suy nghĩ nhiều như vậy, trước phải tìm bộ quần áo mới, những chuyện khác từng bước tính từng bước, Lão Tử cũng tin rằng, tại thời cổ đại này, người đại như mình còn quậy nổi nữa.” dưới dòng sông kia chỉ lộ ra cái đầu ướt sũng nước, a dua cười : “Hai vị soái ca, ừm, công tử, có thể tìm cho ta bộ quần áo mới được , như ta thể ăn mặc như thế này được.”


      Tử y nam tử vẻ mặt hèn mọn : “ tại mới biết được điều này sao, vừa rồi như thế nào lại biết là như thế.”


      Lục Tiểu Thanh muốn cãi lại, bất quá nghĩ đến mình ở dưới mái hiên nhà người ta, thể cúi đầu, vì thế giả bộ bộ dáng vô cùng đáng thương, hướng về phía nam tử áo trắng, trong trí nhớ của nàng là người tốt, : “Công tử, người xem bộ dáng này của tiểu nữ, hai người có thể nhẫn tâm bỏ tiểu nữ người ở lại tại vùng hoang vu như thế này sao? Nếu nơi này có sài lang hổ báo thường lui tới, cái mệnh này của tiểu nữ là gián tiếp chết ở tay hai vị đó nha....” Nhìn nam tử áo trắng vẻ mặt hứng thú nhìn mình, Lục Tiểu Thanh làm bộ phen lau lệ, kỳ là lau nước miếng bắn ở mặt, tiếp: “ từ mà biệt, nay hoàng thượng là Đường Thái Tông, đó là minh quân, ở dưới trị vì của ngài mà vẫn còn có những người bạc tình, thấy chết mà cứu, aiz..., bôi nhọ thế hệ minh quân a....” xong lại thể bộ dáng than thở. Trong lòng ám muội thở dài hơi, may, tạm dùng oai của Lý Thế Dân vậy.


      Nam tử áo trắng kia nghe vậy cười ha ha, tử y nam tử vẻ mặt lãnh khốc bên cạnh kia cũng khỏi cong cong khóe miệng, nhìn Lục Tiểu Thanh ở trong nước. Nửa ngày, nam tử áo trắng : “Được, được, rất đúng, chỉ bằng mấy câu đó của nương, chúng ta thể để ở lại nơi này, bằng đem triều đại Trinh Quán thịnh thế này bị bôi nhọ bởi chúng ta rồi, nhưng cũng chỉ có chúng ta là dám đắc tội lớn với trời thôi.” Dứt lời vừa cười vừa cởi bỏ áo khoác ngoài.


      Tử y nam tử ngăn cản : “Quên , đệ thân thể tốt.” Vừa vừa đem quần áo chính mình cởi ra, để qua cỏ.


      Lục Tiểu Thanh thầm hưng phấn cười hắc hắc : “Mời xoay người, mời xoay người.”


      Lãnh khốc Vô Diễm liếc mắt cái nhìn Lục Tiểu Thanh, bĩu môi : “ nhận ra xong rồi, còn có cái gì đẹp mặt.” tới lui vẫn là xoay người .


      Lục Tiểu Thanh nhẫn nhịn xúc động mắng chửi người, thầm nghĩ: “Thù này sớm muộn gì cũng phải đòi lại.” đứng lên, cũng biết phải mặc như thế nào, gặp vạt áo quá dài, lại có gì kéo linh tinh gì đó, nàng chùm ra bên ngoài, vạt áo buộc chặt ở thắt lưng, lộ ra cánh tay cùng đùi, chân trần hướng hai người đến.


      Nghe được tiếng động, hai người lưng ngựa nhất tề xoay người lại, nam tử áo trắng vừa thấy kiểu ăn mặc này của Lục Tiểu Thanh, lập tức phì tiếng cười ra tiếng, mà người gọi là Vô Diễm mặt lạnh lùng nhăn lại, hai mắt bốc hỏa tức giận nhìn chằm chằm Lục Tiểu Thanh. Lục Tiểu Thanh vẻ mặt vô tội : “Ta biết nên mặc như thế nào.”


      Thiên Vũ áo trắng cười càng thêm lớn tiếng, vừa cười vừa : “Vô Diễm, nếu bọn họ biết quần áo của huynh bị người ta phá hỏng như vậy, hiểu thể biểu tình gì đây?”


      Vô Diễm liền nhảy xuống ngựa, hai bước đến trước mặt Lục Tiểu Thanh, thanh lạnh lùng : “Nhắm mắt lại.” Lục Tiểu Thanh ngẩn người biết chàng muốn làm gì, đành phải ngoan ngoãn nhắm mắt lại.


      Lục Tiểu Thanh buồn bực hiểu muốn làm gì, lại muốn chính mình nhắm mắt lại, liền cảm thấy người chợt lạnh, tiếp theo cảm giác được có gió lùa vào, nhất thời hí mắt nhìn, chỉ thấy người tên Vô Diễm kia mặt lạnh băng, giúp chính mình “Mặc” quần áo, chân tay nhanh nhẹn lần nữa đem quần áo chính mình mặc cho nàng. khỏi trợn to mắt cả giận : “Ngươi nhắm mắt lại .” xong lại tiếp tục giúp nàng mặc quần áo.


      Vô Diễm mặc tốt lắm, có lộ ra chút khe hở, chỉ có cặp chân kia vẫn còn lộ ở bên ngoài, bất quá cũng có biện pháp, khỏi trả lời: “Làm bộ, dáng người có cái gì đẹp mặt đâu cơ chứ, nghĩ ta muốn nhìn sao, ta nhìn còn khinh thường nữa là đằng khác.” Dứt lời xoay người bay lên lưng ngựa.


      Lục Tiểu Thanh vừa thấy quên tức giận, vẻ mặt bội phục tiêu sái tiến lên : “Đây chính là khinh công sao? Hắc hắc, đúng là khinh công tuyệt đỉnh, ôi chao, ta được mở rộng tầm mắt, mở rộng tầm mắt rồi.”


      Vô Diễm vẻ mặt kiêu căng ngẩng cao đầu, Lục Tiểu Thanh vừa thấy hừ tiếng : “Xí, cho ngươi ba phần nhan sắc, ngươi còn mang cả phường nhuộm đến đây. Hừ, nghe danh bằng gặp mặt a....” Dứt lời rung đùi đắc ý về phía Thiên Vũ áo trắng ở bên kia.


      Vô Diễm nghe Lục Tiểu Thanh vừa lật lọng chế nhạo mình, khỏi mặt đều xanh mét tức giận, nhìn Lục Tiểu Thanh chạy đến bên cạnh con ngựa của Thiên Vũ, hàm răng cắn chặt lại.


      Thiên Vũ buồn cười liếc mắt cái nhìn vị huynh đệ rất ít khi bị người chọc cho tức giận đến như thế, khỏi khóe miệng khẽ nhếch lên chút mỉm cười, quay đầu nhìn về phía Lục Tiểu Thanh về hướng chàng : “Tại hạ Lý Thiên Vũ, xin hỏi nương là muốn đến chỗ nào?”


      Lục Tiểu Thanh nghe xong ngẩn người, vấn đề này nàng còn chưa có nghĩ tới, bất quá não vừa hoạt động, lập tức mở miệng : “Ta có chỗ để , hai người có thể cho ta theo được ?” đùa gì vậy, người tiền có, theo bọn họ, chẳng nhẽ lại phải chờ cho đến lúc đói chết ở đầu đường sao.


      Vô Diễm vẻ mặt xanh tím, cất giọng lạnh lùng: “Lý do.”


      Lục Tiểu Thanh liếc mắt cái biết Vô Diễm tức giận cái gì, đúng lý hợp tình : “Tuy dân Đại Đường rất phóng khoáng, nhưng như vậy cũng đến mức nhìn nữ tử trần truồng, chuyện gì đều có xảy ra đấy chứ? Huynh chạm vào người của ta, ta cũng chưa , cũng cần huynh phải lấy ta làm vợ, chỉ cần mang theo ta lo chỗ ăn, lo chỗ ở cho ta là được, ngày nào đó ta muốn rời tất nhiên liền rời .” Dứt lời vẻ mặt khiêu khích nhìn Vô Diễm.


      Vô Diễm nhất thời sắc mặt khó coi đến cực điểm, bên Lý Thiên Vũ cố gắng nhịn cười có điểm bị nội thương, khụ tiếng : “Vậy được rồi, khi như vậy, chúng ta liền đường đồng hành.”


      Lục Tiểu Thanh cười vẻ mặt sáng lạn : “Tốt lắm, đúng rồi, ta tên là Lục Tiểu Thanh, về sau có thể gọi ta là Tiểu Thanh.” xong đưa tay ra hướng về phía Lý Thiên Vũ.


      Thiên Vũ ngây ra lúc : “Làm gì vậy?”


      Lục Tiểu Thanh bộ dạng biểu tình ngươi là người ngốc à : “Huynh phải là muốn để cho ta bộ mình đó chứ? Ta cũng có giầy, còn nữa ta cũng biết cưỡi ngựa, trừ phi huynh mang ta , nếu ta còn biết như thế nào đây?”


      Thiên Vũ ha ha cười to : “Đúng, đúng.” Vừa cười vừa cúi người xuống kéo Lục Tiểu Thanh. ngờ, còn chưa tiếp xúc đến tay của Lục Tiểu Thanh, bên cạnh rít lên tiếng, chiếc roi da vụt bay đến đây, quấn quanh thân thể của Lục Tiểu Thanh, vút tiếng liền đem Lục Tiểu Thanh hoảng sợ kéo qua.


      Nhìn Vô Diễm đem chính mình ôm lên ngựa của chàng, Lục Tiểu Thanh tức giận : “Huynh làm gì vậy? Ta cũng có gọi huynh mang theo ta a....”


      Vô Diễm vung roi da lên đánh vào mông ngựa, con ngựa bị đau vùng lên bỏ chạy, dọa cho Lục Tiểu Thanh ngồi ở gần cuối lưng ngựa chỉ còn cách nắm chặt cánh tay của Vô Diễm, bên cả giận : “Làm cái gì vậy? Muốn mạng của ta sao.”


      Vô Diễm vừa thúc ngựa chạy, vừa lạnh lùng : “Thiên Vũ thân thể tốt, thể mang theo ngươi.”


      Lục Tiểu Thanh thở dài hơi : “Sao sớm, tên có lễ phép, còn cái gì lễ nghi ra tay cứu giúp, ngay cả lễ phép cơ bản nhất đều có, tên cũng chỉ biết đánh. Nếu ta có may mắn nhìn thấy được Lý Thế Dân, ta nhất định phải ông ta quản giáo dân chúng của mình cho tốt mới được, toàn những kẻ ăn chơi trác táng, hừ.”


      Vô Diễm lạnh giọng quát: “ được lung tung.” Lục Tiểu Thanh mặc dù thấy chàng lời lạnh nhạt, nhưng chưa có gặp qua chàng phát uy, đầu tiên là hoảng sợ muốn cãi lại, đột nhiên lại tỉnh ra đây là ở năm Trinh Quán, trực tiếp kêu tên hoàng đế chính là muốn bị chặt đầu a..., trong lòng khỏi túa ra mồ hôi lạnh, cũng quên cãi lại.


      Chạy chậm đoạn đường, Vô Diễm đột nhiên mở miệng : “Ta tên là Lý Vô Diễm.”


      Lục Tiểu Thanh nghe được ngẩn người, sau cười phì : “Vô Diễm, vô nhan nữ, ha ha, ha ha.” [3]


      [3] ở đây chị chơi chữ, ghép hai chữ 颜女(nhan nữ) thành chữ 焱Diễm


      Lý Vô Diễm vừa nghe Lục Tiểu Thanh châm chọc chàng là vô nhan nữ, khỏi tức giận hừ tiếng, vung tay quất thêm roi lên mông ngựa, con ngựa bị đánh đau lập tức tăng lực chạy nhanh như bay. Lục Tiểu Thanh thiếu chút nữa bị ngã xuống ngựa, sau khi cả kinh, bất chấp quần áo như thế nào, hai tay đồng loạt gắt gao bắt lấy bả vai Vô Diễm, cũng dám .


      Hai ngựa ba người vội phen, vào chỗ lâm thủy có kiến trúc ban công là tiểu tạ, ba người dừng ngựa lại, Thiên Vũ : “Nghe nơi này điểm tâm rất ngon, bôn ba chạy lúc cũng có chút đói bụng, vào trước tiên ăn no bụng cái .” Vô Diễm gật gật đầu : “Được.” xong liền quay người lại chuẩn bị đưa Lục Tiểu Thanh xuống ngựa, lại nhìn thấy hình ảnh đẹp mắt.


      Lục Tiểu Thanh sống chết ôm lấy Vô Diễm, lúc này đôi cánh tay ngọc gắt gao ôm lấy gáy của Vô Diễm, bởi vì còn tay để túm lấy quần áo, quần áo lại quá rộng, lại trải qua hồi chạy nhanh, muốn chảy xuống đến thắt lưng của Lục Tiểu Thanh, mái tóc quá dài thả trước ngực, theo vị trí này của Vô Diễm nhìn lại quả chính là tràn ngập diễm sắc sống động. Nhắm chặt hai mắt lại, tiếng động lộ ra sợ hãi.


      Vô Diễm sau khi kéo cao quần áo của Lục Tiểu Thanh lại, che khuất thân thể của nàng, xong mới vỗ nhè hai má của nàng, mặt có chút đỏ : “ đến nơi rồi, xuống ngựa thôi.”


      Lục Tiểu Thanh mở mắt ra, ồ lên tiếng, cũng biết nên xuống ngựa như thế nào, đành phải trực tiếp nhảy xuống. Ngựa cao nhảy xuống cũng đau, Vô Diễm chuẩn bị giúp nàng xuống dưới, thấy thế liền hoảng sợ, thấy nàng việc gì, khỏi lắc đầu, trong lòng có chút buồn bực, có nữ tử như thế này sao? đúng là lanh lẹ thẳng thắn.


      Mới xuống ngựa, chỉ thấy Lục Tiểu Thanh bước loạng choạng, lấy tiêu chuẩn tuyệt đối của cú ngã gục mặt hôn nền đất, hai người nhìn nàng như vậy lưu loát nhảy xuống ngựa, sau đó lại lấy loại này tư thế này tiến lên, khỏi đều lăng ngốc nhìn.


      lát sau, Thiên Vũ cực lực nhịn cười, đến bên cạnh Lục Tiểu Thanh, ngồi xổm xuống khụ hai tiếng : “Tiểu Thanh, ngày thường chính là đường như vậy sao?”


      “Phì, phì.” Lục Tiểu Thanh miệng gặm ngọn cỏ, chính là bên cố gắng từ dưới đất đứng lên, bên tức giận phun cỏ xanh từ trong miệng ra, cả giận : “Mẹ nó chứ, là cái tên vương bát đản nào cưỡi ngựa dễ dàng, đáng giận? Nếu ta có thể trở về, Lão Tử xác định vững chắc tìm tính sổ. Ai ui, toàn thân đều tê rần.” vất vả khởi động thân thể, tay mềm nhũn lại buông thõng xuống.


      may là Thiên Vũ bên cạnh tay mắt lanh lẹ đỡ lấy nàng, có làm cho nàng cùng mặt đất tiến hành tiếp xúc thân mật lần thứ hai. Vô Diễm vẫn còn ngồi ở lưng ngựa phục hồi lại tinh thần, cũng nhịn được cười ha ha, tiếng cười kia truyền rất xa, biểu tâm tình tại của chàng rất tốt. bên tiểu nhị ra nghênh đón bọn họ, cũng nhịn được lôi kéo ngựa của Thiên Vũ, cười gập cả thắt lưng.


      Lục Tiểu Thanh bắt được tay của Thiên Vũ, ngửa đầu liền cho Vô Diễm ánh mắt sắc bén, có điểm thẹn quá thành giận : “Cười cái gì mà cười, có phải là muốn khoe hàm răng trắng ?”


    4. caoduong

      caoduong Well-Known Member

      Bài viết:
      847
      Được thích:
      758
      Edit: Huyết Lệ Tuyệt Tâm

      Chương 2: phải oan gia đụng đầu
      Thiên Vũ vừa cười vừa kéo Lục Tiểu Thanh dậy, vì nàng sửa sang lại quần áo, nhìn nàng nửa trắng, nửa đen, nửa hồng hai má, cùng đầu tóc rối bù, khỏi : “Được rồi, được rồi, vào ăn chút gì .”
      Lục Tiểu Thanh ngẩng đầu liếc mắt nhìn bảng hiệu của quán ăn, ba chữ phồn thể, biết, vì thế theo Thiên Vũ từng bước tiêu sái vào. Tiến vào đến cửa, thực khách trong quán đều vẻ mặt ngạc nhiên nhìn Lục Tiểu Thanh, ở bên cạnh chỉ trỏ. Lục Tiểu Thanh liếc cái xem thường, khinh thường ra ba chữ: “Đồ gà mờ.”
      Thiên Vũ ở bên cạnh khó hiểu hỏi: “Đồ gà mờ là cái gì vậy?” Lục Tiểu Thanh nhếch miệng vẫy vẫy tay : “ có gì, huynh nghe lầm thôi.” Như thế nào có thể giải thích cho chàng rằng đây là lời mắng chửi người, liền theo tiểu nhị lên lầu hai, còn lại Thiên Vũ cùng Vô Diễm hai mặt nhìn nhau.
      Hai người lắc đầu cười khổ, sau đó cũng theo lên lầu, thấy Lục Tiểu Thanh tìm được vị trí gần cửa sổ ngồi xuống, mắt nhìn chằm chằm hai người. Thiên Vũ cười hỏi: “Muốn ăn cái gì?”
      Lục Tiểu Thanh vẻ mặt bộ lấy lòng : “Hắc hắc, cái gì đều muốn ăn, huynh xem rồi gọi , khách tùy ý chủ, khách tùy ý chủ.”
      Vô Diễm giống như cười phì nhìn Lục Tiểu Thanh, liếc mắt cái hướng tiểu nhị ở bên lập tức : “Đem những món đặc sắc ngon nhất của quán mang lên đây.” Tiểu nhị lên tiếng đáp lại, bay nhanh chạy xuống lầu.
      Nhìn Lục Tiểu Thanh vẫn nhìn cầu thang lối lên lầu, Vô Diễm khỏi hỏi: “Rất đói bụng sao?”
      Lục Tiểu Thanh gật đầu : “Đương nhiên là đói bụng, ở nhà tại sớm ăn qua cơm chiều.”
      “Cơm chiều, sớm như vậy?” Vô Diễm hồ nghi đưa mắt nhìn ánh mặt trời ở bên ngoài, thấy thế nào cũng chỉ là thời gian giữa trưa.
      “Ừm, sai, là cơm trưa, cơm trưa.” Lục Tiểu Thanh đầu nhanh nhậy ứng phó .


      Mới mấy câu, đồ ăn được mang lên đây, Lục Tiểu Thanh vừa thấy cũng cần biết là đồ ăn gì, cầm lấy chiếc đũa liền gắp thức ăn nhét đầy miệng. coi ai ra gì vừa ăn vừa : “Ngon quá, ngon quá, biết phương thức nấu ăn như thế nào? Nếu có thể quay trở về, ít nhất cũng phải ăn no cái
      Hai người đối diện giật giật chiếc đũa, nhìn Lục Tiểu Thanh ăn như bị bỏ đói rất lâu rồi, khỏi đều dừng lại nhìn vào nàng. Vô Diễm lạnh lùng : “Ngươi bao lâu chưa ăn cơm?”
      Lục Tiểu Thanh bên chuyên tâm ăn, bên : “Buổi sáng mới ăn qua, giữa trưa tăng ca quên ăn. Ừm, đúng, thể là giữa trưa, aiz, dù sao chính là có lát chưa ăn.”
      Thiên Vũ cùng Vô Diễm liếc nhau, Thiên Vũ mỉm cười định chuyện, chợt nghe Lục Tiểu Thanh : “Được rồi, ta ăn no rồi, ơ, hai người như thế nào vẫn còn chưa ăn?”
      Thiên Vũ cùng Vô Diễm ngây ra lúc, nhìn thoáng qua thức ăn bàn, tuy rằng mỗi món đều động chút, nhưng cũng nhiều, khỏi nghĩ đến dáng ăn vừa rồi của Lục Tiểu Thanh, còn tưởng rằng nàng ít nhất cũng phải ăn hết phân nửa mới có thể bỏ qua, nghĩ tới cứ như vậy liền no rồi.


      Vô Diễm khỏi hỏi: “ ăn no rồi sao?”
      Lục Tiểu Thanh uống ngụm canh : “Vậy muốn như thế nào mới tính là ăn no, ăn như heo cái ngẩng đầu lên sao? Ta cũng phải là kẻ lưu manh.” Dứt lời, ngẩng đầu lên nhìn hai người đối diện, nhìn đẹp mắt, vừa nhìn cảm thấy choáng váng. Ăn no nhìn người chính là giống với lúc trước. Qủa là đẹp trai, phải là đẹp trai bình thường, Thiên Vũ nhìn như nhu nhược, kỳ ngũ quan góc cạnh ràng, mi dài, khóe miệng luôn hàm chứa vẻ tươi cười làm cho người ta có loại cảm giác gió xuân ôn nhu, khí chất lại ung dung đẹp đẽ cao quý, y phục áo trắng giản dị mặc ở người thể phong lưu tiêu sái vô tận, như cây ngọc đón gió. Bất quá, chính là cảm giác tuổi còn rất trẻ.
      Lại nhìn sang Vô Diễm, ngũ quan như đao tước rìu đục, cương nghị, lãnh khốc. Cái mũi kia, đôi môi kia, lông mi kia quả thực chính là tác phẩm hoàn mỹ nhất của thượng đế, đặc biệt là ánh mắt kia, như hồ nước, trong suốt, xinh đẹp. Bất quá ở tại khuôn mặt lãnh khốc lại trở nên lạnh lùng. Lông mi kia cư nhiên lại dài và cong vút, giống hai cây quạt giấy .
      Lục Tiểu Thanh khỏi rướn người về phía trước, lấy tay sờ lên : “Lông mi dài , ta thích.”
      “Ta có nên cho là những lời này của ngươi là thổ lộ với ta hay ?” Thanh lạnh lùng như thần chết đòi mạng tiến vào lỗ tai của Lục Tiểu Thanh. Lục Tiểu Thanh ngẩn người, nhìn vẻ mặt đầy tà khí của chàng, giống như bị cắn, nhanh giụt tay lại, nhìn Thiên Vũ vẻ mặt vô tội : “Ta có cái gì sao? Ta như thế nào lại biết nhỉ.” Thiên Vũ lúc đó uống hớp rượu, nghe vậy cười phì tiếng, rượu trong miệng phun thẳng về hướng Lục Tiểu Thanh.
      Ừm, thơm quá, gì có thể so sánh được với rượu hoa điêu năm xưa, hương bay vạn dặm a~. Lúc này, Lục Tiểu Thanh cả người tản ra hương rượu say lòng người, mặt nửa trắng nửa đen, vẻ mặt được rượu hoa điêu cực phẩm làm đẹp, quả nhiên là sau cơn mưa, cả người lộ ra như bông hoa sen.


      Lục Tiểu Thanh vẻ mặt sát khí nhìn Thiên Vũ, ngụm rượu kia đến quá nhanh, kịp tránh. Thiên Vũ cực lực nhịn cười, lấy chiếc khăn ở trong ngực, cúi xuống gần bên người Lục Tiểu Thanh giúp nàng lau mặt, bên áy náy : “ ngại quá, ngại qua, nhất thời lỡ miệng.”
      “Nhất thời lỡ miệng, Lý Thiên Vũ, ta phun lên thân huynh thử xem, hơi quá đáng, quá mức quá đáng, ta muốn giết huynh.” Tiểu Thanh như sư tử Hà Đông rống đinh tai nhức óc, đồng thời đứng thẳng dậy, tức giận đánh ra quyền thẳng đến cái mũi của Thiên Vũ, phải là cố ý nhắm vào, mà là vị trí vừa vặn thích hợp. Thiên Vũ sao có thể để cho nàng đánh tới, thân hình nhoáng lên cái liền đứng ở bên cạnh Lục Tiểu Thanh. Làm hại Lục Tiểu Thanh mất trọng tâm, mặt muốn chạm xuống đất, may là hôm nay Thiên Vũ còn phải rất thiếu đạo đức, thuận tay cầm lấy quần áo của Lục Tiểu Thanh kéo trở lại. Lục Tiểu Thanh quay người lại phẫn nộ nhìn Thiên Vũ, bất quá cũng biết chính mình phải là đối thủ của người ta, việc chỉ có thể làm bây giờ chính là thể phẫn nộ của mình.
      Vô Diễm ở bên uống rượu xem trò hay lạnh lùng : “Xứng đáng.” Bất quá ý cười toát ra từ khóe mắt lại giấu diếm được Thiên Vũ.
      Sau hồi mình hờn dỗi, Lục Tiểu Thanh quyết định tức giận nữa, chỉ làm tức chết chính mình còn người khác vẫn bình yên vô . Vì thế hung hăng trừng mắt nhìn Thiên Vũ cùng Vô Diễm liếc mắt cái, trong lòng : “Quân tử báo thù mười năm chưa muộn.” Lập tức tức giận cũng giảm , đưa mắt nhìn nước trong Tây hồ, tâm tình nhất thời lại tốt lên, vui vẻ hát khúc ca: “A, a, a…. ta hát khúc ca……” Thiên Vũ cùng Vô Diễm ở đối diện gì nhìn Lục Tiểu Thanh tâm tình đột nhiên tốt.
      Bàn đầy rượu và thức ăn bị ngụm rượu của Thiên Vũ toàn bộ phá hỏng, bất quá ba người cũng có hứng ăn nữa. Vô Diễm nhìn Lục Tiểu Thanh liếc mắt cái, rồi hướng Thiên Vũ : “ giúp nàng tìm bộ quần áo, nhìn như vậy khó coi chết được.” Thiên Vũ cũng gật đầu tỏ vẻ đồng ý.
      Ba người ra khỏi quán, Vô Diễm vẻ mặt chán ghét kéo Lục Tiểu Thanh lên ngựa, chịu đựng nàng người đầy mùi rượu ngồi chung con ngựa tiến vào thị trấn Hàng Châu


      tiệm may mặc, hai người đợi lâu vẫn thấy Lục Tiểu Thanh ra, trong quán quây chung quanh ít oanh oanh yến yến, thỉnh thoảng liếc mắt lại đây cái, nếu chính là mượn cớ lựa chọn y phục qua bên cạnh hai người, mùi hương son phấn nồng nặc làm người ta muốn ói. Vô Diễm khuôn mặt lãnh khốc để ý tới chúng nữ tử, hướng về Thiên Vũ thấp giọng : “Đệ xem nàng có lai lịch gì?”
      Thiên Vũ hướng về nữ tử nhìn chàng cười, đồng thời thấp giọng : “ biết, rất kỳ quái. Bất quá, càng là kỳ quái, mới càng muốn giữ ở bên người.”
      Vô Diễm cúi đầu cười : “ đúng, chúng ta liền nhìn xem nàng rốt cuộc là loại người nào.”
      Thiên Vũ nghe xong dường như nhớ tới cái gì, cười cười : “Bất quá, huynh cũng sợ nàng thương tổn đệ phải , thế nên mới là đệ có bệnh.”
      Vô Diễm xấu hổ cười : “Phòng bị trước mọi chuyện vẫn hơn.”
      Chính khi chuyện, rèm cửa trong nội thất được vén lên, Lục Tiểu Thanh chậm rãi ra. Hai người nhất thời cùng nhìn lại, vừa thấy khỏi ngẩn ngơ, chỉ thấy Lục Tiểu Thanh khi rửa mặt sạch , mặt mũi sáng sủa, có tỳ vết, quần áo mặc người là bộ váy màu vàng dài chấm đất, là yểu điệu thướt tha. mái tóc quăn nhàng được buộc cao, chỉ chừa vài sợi tóc mai được thả xuống, thể nữ tử chưa gả, tai đeo hai vòng tai minh châu khéo léo, từng bước lay động tăng thêm phần quyến rũ.
      Nhấc váy lên cẩn thận, Lục Tiểu Thanh đến trước mặt Thiên Vũ cùng Vô Diễm, nhíu mày : “Quần áo này là phiền toái.” Dứt lời ngẩng đầu lên nhìn hai người, bắt gặp thấy hai người trong mắt chợt lóe kinh ngạc, lập tức đắc ý : “Biết ta xinh đẹp rồi chứ, hừ, ta nhưng ở nhà cũng là mỹ nữ đó nha.” Vừa vừa lôi kéo váy ở trước mặt hai người xoay vòng, lông mi ánh mắt đều lộ ra vẻ đắc ý.


      Thiên Vũ buồn cười vỗ lên đầu Lục Tiểu Thanh cái, : “ thôi.” xong dẫn đầu bước ra ngoài trước.
      Lục Tiểu Thanh vẻ mặt thất vọng nhìn Thiên Vũ : “Ta chẳng lẽ xinh đẹp sao?”
      Vô Diễm bên cạnh phen kéo đai lưng của Lục Tiểu Thanh, kéo nàng ra ngoài, bên : “Mỹ nữ, chúng ta gặp đẹp hơn nhiều.”
      Lục Tiểu Thanh bị Vô Diễm làm cho tức nghẹn, cuộc đời nàng lần đầu tiên được mặc trang phục của Đường triều, liền như vậy trực tiếp bị bỏ qua.
      Trời xanh rất rộng, người rất nhiều, tuấn nam mỹ nữ nhiều vô kể, bất quá trong đó hình tượng mỹ nữ có chút vấn đề. Lúc này Lục Tiểu Thanh ngồi ở ngựa, thân thể cúi gập người xuống, hai tay ôm chặt lấy đầu ngựa, chỉ để lộ ra hai má nhắn từ trong đám lông ngựa, hết nhìn đông tới nhìn tây, vẻ mặt tò mò nhìn quang cảnh ngã tư đường, thỉnh thoảng còn đổi mặt xem.
      phải ngựa chạy nhanh, cũng phải Lục Tiểu Thanh rất thích làm bộ dáng này, bất đắc dĩ, Vô Diễm nam nữ thụ thụ bất thân. Cho dù tại là ứng phó linh hoạt tuỳ theo hoàn cảnh mà câu nệ tiểu tiết chăng nữa, cũng thể ấp ấp ôm ôm như vậy được, miễn cho làm hỏng thanh danh của chàng. Chú ý, phải là thanh danh của Lục Tiểu Thanh, mà là thanh danh của Vô Diễm. Lục Tiểu Thanh như ăn phải hoàng liên (1), ở trong lòng đem mười tám đời tổ tông của Vô Diễm đều mang ra mắng vài lần, cầu thủ Thiên Vũ trợ giúp bất thành, đành phải mặc kệ hai người bọn họ, xinh đẹp thành đáng quý, hai người đều có tính nóng nảy, nếu mà cố hòa giải hai người liền chìm. Cho nên đường cái liền xuất màn làm cho mọi người chú ý như vậy.
      Khắp nơi đều là thư sinh, văn sĩ, hiệp khách, ống tay áo phất lên, chỉ có cười cười, thỉnh thoảng lại phe phẩy quạt giấy tay, ống tay áo theo gió thổi tung bay, kinh sử tử tập thuận miệng ra, đều là những câu thơ văn vẻ. Nơi này mọi người đều làtrong lòng có sách vở tất mặt mũi sáng sủa, hôm nay vừa thấy quả nhiên giả. Lục Tiểu Thanh khỏi lẩm bẩm: “Mọi người đều Giang Nam tốt, trước chưa biết, nhưng khí này so với đại quả là tốt hơn, ừm, tồi, tồi, trải qua khí ô nhiễm, chính là rất tốt.” Vừa vừa dùng sức hít sâu.
      Vô Diễm vẫn lưu ý hành động của nàng, nhìn nàng đối với văn nhân nhà thơ thỉnh thoảng gật đầu, nghĩ đến nàng muốn ra cái gì sâu xa lắm, ngờ đánh giá cao Lục Tiểu Thanh rồi, khỏi vẻ mặt tối sầm lại, hướng mông ngựa liền phất xuống roi.
      A, xung quanh đều là hồ nước đó, a, tuấn mã có bốn chân đó, bốn chân tuấn mã phi nhanh, bị ăn roi bỏ chạy, giơ lên lông ngựa lấp đầy vào trong miệng của Lục Tiểu Thanh lúc mở lớn miệng hít thở khí trong lành.


      __________
      [1]: hoàng liên: 1 vị thuốc đông y rất đắng

    5. caoduong

      caoduong Well-Known Member

      Bài viết:
      847
      Được thích:
      758
      Chương 3: Mới tới Tây hồ


      Cười đến thập phần tao nhã, Thiên Vũ hướng Vô Diễm mặt tối đen : “Vô Diễm, đừng ở ngã tư đường phi ngựa nhanh như vậy, làm bị thương dân chúng đó.” Vô Diễm hừ lạnh tiếng, thế nhưng tốc độ cũng chậm lại.


      Thiên Vũ mỉm cười nhìn Lục Tiểu Thanh choáng váng : “Chúng ta quyết định buổi chiều du hồ, Tiểu Thanh có muốn cùng chúng ta hay ?”


      “Có, có, ta muốn , phi, phi.” Lục Tiểu Thanh mặt vui mừng liên tục có, mặt ngừng phun nước miếng.


      Vô Diễm vẻ mặt khinh bỉ : “Mang theo nàng làm hỏng cả nhã hứng của chúng ta.”


      Lục Tiểu Thanh có chút thục nữ nào giơ ngón giữa chỉ vào mặt Vô Diễm, may là Vô Diễm nhìn hiểu. mặt quay đầu hướng Thiên Vũ : “Thiên Vũ, ta muốn , ta muốn mà.” tròng mắt của Lục Tiểu Thanh so với người khác chuyển động nhanh hơn rất là nhiều, sớm nhìn ra giữa hai người, lời của Thiên Vũ có tác dụng quyết định hơn.


      Thiên Vũ buồn cười nhìn vẻ mặt chờ đợi của Lục Tiểu Thanh, cùng sắc mặt tối đen của Vô Diễm, cười : “Được, được, cùng , cùng .” Vừa vừa thúc ngựa chạy lên phía trước, chạy chậm mà .


      Lục Tiểu Thanh thân mình cúi xuống gắt gao ôm lấy đầu ngựa, chờ đợi Vô Diễm ra roi thúc ngựa. Vô Diễm nhìn bộ dáng của Lục Tiểu Thanh, đáy mắt khỏi lên ý cười, bất quá Lục Tiểu Thanh vì hết sức chăm chú ôm đầu ngựa, nên có nhìn thấy, cũng chẳng có lòng mà xem.


      Ở Tây Hồ, cành liễu lung lay, cò trắng tung bay, ít thuyền hoa cập bờ ngừng lại để ngắm cảnh tuyệt đẹp đó. Người ở thuyền, chỉ có khí khái phong độ của nam nhân, chính là phảng phất đôi mắt đẹp mĩ miều của thiếu nữ xinh đẹp. Sinh ở thế kỷ hai mươi mốt, Lục Tiểu Thanh chưa hề được nhìn thấy ánh mắt nào ướt át đến vậy.


      Trong tai nghe được thanh tiếng Thiên Vũ gọi lên thuyền, Lục Tiểu Thanh đáp lại tiếng, rồi liền nhìn chuyển mắt thẳng tắp hướng thuyền hoa hoàn mỹ được thuyền phu lái về hướng này.


      Đầu tự nhiên đau xót, Lục Tiểu Thanh sắc mặt đầy giận dữ xoay người định mắng phủ đầu, thấy sắc mặt của Vô Diễm so với mình còn đen hơn nhìn mình, khỏi tức giận : “Làm gì vậy?”


      Vô Diễm sắc mặt tối đen : “Thuyền ở bên kia.”


      Lục Tiểu Thanh đầu hỗn loạn, vô cùng ngượng ngùng, bước nhanh đến nơi Vô Diễm chỉ. Đập vào mắt là con thuyền cực bình thường, ở TV nhìn thấy loại ô bùng thuyền này. Lúc này Thiên Vũ đứng ở đầu thuyền, vẻ mặt đầy ý cười hướng Lục Tiểu Thanh ngoắc tay. Phía sau thuyền phu đầu đội mũ rơm, người khoác áo tơi. Lục Tiểu Thanh vừa thấy mặc dù có chút thất vọng, bất quá cũng liều chết tiến lên.


      Thiên Vũ, Vô Diễm đứng ở đầu thuyền, thuyền phu đứng ở đuôi thuyền, Lục Tiểu Thanh ngồi ở giữa thuyền, hàng bốn người theo thuyền chậm rãi hướng vào trong hồ. Cò trắng ở mặt nước nhảy múa, gió nhàng thổi lay động, mặt nước Tây Hồ lăn tăn gợn sóng, tuy rằng hồ này cũng khá lớn.


      Gió theo đuôi thuyền thổi tới, đứng ở mũi thuyền hai người cái gì đó với nhau, Lục Tiểu Thanh chữ cũng nghe thấy, ngồi ở giữa thuyền vừa buồn vừa tức, khỏi từ trong khoang thuyền chui ra bên ngoài, chạy đến đuôi thuyền cùng thuyền phu đứng cùng nhau.


      Thuyền phu nhìn Lục Tiểu Thanh chạy đến, khỏi dặn dò : “Nữ khách quan cần phải cẩn thận, đừng để bị rơi xuống hồ, nước trong hồ rất sâu”


      Lục Tiểu Thanh nghe thuyền phu kêu như vậy khỏi ngẩn người, sau : “Nữ khách quan?” Nghĩ nghĩ có thể là chính mình, khỏi cười rộ lên : “ sao, ta sợ.” Dứt lời đứng ở đuôi thuyền nhìn núi non sông nước đầy thỏa mãn, lẩm bẩm: “Ở đại mình chưa có tới Tây Hồ, nghĩ tới ở nơi cổ đại này, chuyện thứ nhất mình làm chính là dạo Tây Hồ, aiz, ai có thể lường trước được thế .”


      Gió càng lúc càng lớn, thổi xiêm y vang lên tiếng động sàn sạt, Lục Tiểu Thanh đứng ở đuôi thuyền, vươn hai tay khép hờ lấy mắt, ngửa mặt lên, tùy ý hưởng thụ thời điểm tốt đẹp như thế. Gió thổi bay quần áo của nàng, tóc bay bay theo gió, vẻ đẹp xuất trần.


      Những thuyền hoa bên cạnh, có ít người đứng thẳng ở đầu thuyền, thấy phản chiếu ở dưới mặt nước hồ kia là thân ảnh vàng nhạt, đứng sừng sững dưới ánh mặt trời. Ánh mặt trời tăng thêm vầng sáng quanh thân nàng, làm cho nàng phát ra ánh sáng thánh khiết, xinh đẹp như vậy, làm người khác mơ màng như vậy, khỏi đều dừng lại quan sát.


      Mấy con thuyền lớn ai cũng muốn quấy rầy hình ảnh tốt đẹp này, trong khí tản ra mùi hương thơm mát thản nhiên. tiếng sáo như có như xuyên khí bay đến, uyển chuyển du dương thanh thanh êm tai. Cùng với tiếng sáo là tiếng ngâm xướng : “ như chim hồng. Uyển chuyển như rồng. Rực rỡ thu cúc. Tươi rạng xuân tùng. Phảng phất như mây che bóng nguyệt. Phiêu diêu như gió bay làn tuyết. Từ xa mà ngắm, trắng như ráng mặt trời lúc ban mai. Tới gần mà xem, tươi như đoá phù dung dòng biếc ” (1). Vừa thanh tình vừa leng keng hữu lực.


      [1] bài thơ Lạc Thần Phú của Tào Thực.


      Nhắm hai mắt lại, Lục Tiểu Thanh nghĩ rằng: “Đúng là cổ nhân a..., chuyện như thế nào ra điểm tốt ở đâu? nửa ngày cũng biết ý tứ là cái gì, toàn vẻ nho nhã. Aiz, thời điểm lúc trước cũng có khoá ngữ văn, nhưng cổ văn học giỏi, nhà thơ nổi tiếng từ cổ chí kim cũng chỉ biết từ trong sách được có vài người, tại giọng văn này, cũng chỉ có thể như vịt nghe sấm, nghe nhưng chẳng hiểu gì cả.”


      suy nghĩ, chợt nghe thanh có cái gì đó rớt xuống nước bùm tiếng, tiếp theo liền truyền đến tiếng nhiều người gọi: “Có người bị rơi xuống nước, có người bị rơi xuống nước”


      Lục Tiểu Thanh tò mò mở mắt ra nhìn, chỉ thấy đằng trước, con thuyền hoa lớn hai tầng, nhiều người đứng xúm ở phía trước nhìn vào trong nước. Trong nước có nam tử chính bùm bùm hướng bên này lội tới, thuyền hoa có người cao giọng cười : “Hoa huynh là cưỡng lại với mĩ nhân a..., ha ha.”


      “Từ xưa mỹ nữ xứng tài tử, Hoa huynh phong thái phong lưu hơn người như thế, đương nhiên nên làm như vậy, rất xứng đôi với “Lạc thần”’ [2] “ sai, sai, Hoa huynh mắt nhìn tốt, dung mạo nàng này là độc nhất vô nhị.”


      [2]: Lạc thần: nữ thần sông Lạc, trong bài thơ Lạc thần phú


      Lục Tiểu Thanh nghe thấy đủ loại thanh , nhìn chăm chú vào nam tử hướng mình lội đến, nhàng khoanh hai tay ở trước ngực, khóe môi khẽ nhếch lên, nhìn cảnh nam tử bì bõm trong hồ nước.


      thuyền, cánh tay ướt sũng bám vào cạnh thuyền, tiếp theo nhìn thấy mũi, mắt và đầu như thế nào. Chỉ thấy động tác hất tóc ẩm ướt ra sau siêu suất, lộ ra góc cạnh ràng của khuôn mặt. Ừm, có cái mũi, mắt thừa nhận có điểm suất, bất quá vị son phấn quá nặng, mặt đẹp bằng Vô Diễm và Thiên Vũ. Lục Tiểu Thanh trong lòng thầm đánh giá. Người này lộ ra bộ mặt tươi cười tự nhận là câu dẫn người hướng Lục Tiểu Thanh : “Hoa Trệ Sơn bất tài ra mắt nương.”


      Hai tay khoanh trước ngực, Lục Tiểu Thanh từ trong lỗ mũi hừ tiếng xem như trả lời, Hoa Trệ Sơn kia cũng có nổi giận tiếp: “Xin được hỏi nương họ gì?”


      Lục Tiểu Thanh ngồi xổm xuống, nhìn Hoa Trệ Sơn chỉ lộ ra cái đầu : “Ngươi lên thuyền của ta làm cái gì? Có chuyện gì sao?”


      Hoa Trệ Sơn nghe Lục Tiểu Thanh hỏi, nhất thời lộ ra tươi cười rạng rỡ : “Tại hạ ngẫu nhiên ngang qua, gặp dung mạo của nương, khỏi kinh ngạc vì người đẹp như tiên, nguyện cùng nương cùng bạch thủ chi ước, thành tần tấn chi hảo (3) được ?” Lục Tiểu Thanh vẻ mặt căm tức nhìn Hoa Trệ Sơn, nửa ngày quay đầu hướng về hai người xem kịch vui đứng đầu thuyền : “Phiền toái lại đây chút, người này toàn văn vẻ, ta nghe .”


      [3]: Bạch thủ chi ước, thành tần tấn chi hảo : kết mối lương duyên sống bên nhau đến già.


      Thiên Vũ vẫn mỉm cười muốn qua, Vô Diễm ngăn chàng lại, giọng : “Để huynh , biết nàng định diễn trò gì nữa đây.” Dứt lời lập tức tới.


      Lục Tiểu Thanh đứng dậy, ngửa đầu nhìn Vô Diễm : “ có ý gì?”


      Vô Diễm nhìn thoáng qua Hoa Trệ Sơn trong nước, lạnh lùng : “ muốn lấy , hiểu chưa.”


      Lục Tiểu Thanh nghe vậy gật gật đầu : “Ok, thẳng ra có phải dễ hiểu hơn , vẻ nho nhã phiền toái muốn chết.” Vừa vừa tiến lên, hướng về Hoa Trệ Sơn trả lời: “No.” xong liền hướng Hoa Trệ Sơn bám lên thành thuyền, đá chàng cước. Hét thảm tiếng, Hoa Trệ Sơn lần nữa lại rơi bùm vào trong hồ nước, bất quá, lần này phải chính nguyện ý.


      Nhìn Hoa Trệ Sơn ngã xuống nước, Lục Tiểu Thanh xoay người lại hướng về thuyền phu : “Thuyền phu, rời thuyền.” xong tự mình đứng ở đuôi thuyền.


      Đứng ở mũi thuyền Thiên Vũ nhìn hành động của Lục Tiểu Thanh, đầu tiên là ngạc nhiên, tiếp theo liền cười ha ha thành tiếng. Mà đứng trước mặt Lục Tiểu Thanh là Vô Diễm chỉ biết trợn mắt há hốc mồm nhìn người trước mặt, Lục Tiểu Thanh vẻ mặt bình tĩnh, giống như chuyện gì cũng chưa phát sinh, liếc mắt cái nhìn Hoa Trệ Sơn ở phía sau, ở trong nước ngừng ngoi lên hạ xuống, khỏi nhướng mi : “Cứ như vậy sao?”


      Lục Tiểu Thanh trắng mắt liếc Vô Diễm cái: “Bằng như thế nào? Gả cho sao? Ta có hứng thú, chỉ cần chuyện với mệt chết rồi.”


      Vô Diễm liếc mắt nhìn Hoa Trệ Sơn trong nước hỏi: “ sợ chết đuối sao?”


      Lục Tiểu Thanh kỳ quái : “ có thể lội tới đây, còn thể quay về sao? Hừ, cho cước xem như nể mặt lắm rồi, nếu ở chỗ của ta, tố cáo tội quấy rối tình dục.”


      “Quấy rối tình dục? Là cái gì?” Vô Diễm vẻ mặt nghi hoặc.


      Lục Tiểu Thanh dừng chút xua xua tay : “ có gì, có gì, tiếng địa phương mà thôi.” mặt ý bảo thuyền phu lái thuyền.


      Ông trời vào mùa hè tựa như đứa trẻ thay đổi bất thường, mưa to rầm rầm đổ xuống, điềm báo trước. Thuyền phu có mũ rơm và áo tơi nên sợ mưa gió, ba người thể có khí dũng vẫn đứng ở gian ngoài như trước được, nên đều tiến vào trong mui thuyền.


      Giữa mui thuyền, Lục Tiểu Thanh nhìn thế giới bên ngoài, nhất thời tâm huyết dâng trào thuận miệng ngâm “Mưa hiểu ý vạn vật mà rơi đúng lúc, cỏ cây đâm chồi nảy lộc đúng độ xuân”


      Vừa được câu đầu, Vô Diễm lạnh lạnh ngắt lời : “Giờ là mùa hè.” Lục Tiểu Thanh ngẩn người nửa ngày, mặt có chút hồng : “Chỉ là thuận miệng , thuận miệng .” Trong lòng lại hận thể đem Vô Diễm lắm miệng này bóp chết, hại nàng kịp phòng bị liền bị mất mặt.


      Mùa hè mưa rào có sấm chớp, thế tới rào rạt, ba người cho dù có cái mui thuyền che, nhưng có che cũng tương đương với che, mưa hắt hết lên cả ba người. Lục Tiểu Thanh vắt xiêm y ướt đẫm của mình có chút bốc hỏa : “Ta cũng phải có lỗi gì với nước, trong vòng ngày ẩm ướt hai lần, đáng ghét.” xong nửa ngày có người mở miệng, Lục Tiểu Thanh nghi hoặc ngẩng đầu nhìn Thiên Vũ cùng Vô Diễm ở phía đối diện, chỉ thấy Thiên Vũ vẻ mặt ôn nhu nhìn chăm chú vào mưa rơi bên ngoài, bất quá khóe miệng lại rút gân. Mà Vô Diễm còn lại là cười như cười nhìn mình, trong mắt có đùa cợt cùng tia gì đó nàng nhìn ra.


      Làm sao vậy? Mình sai gì sao? Lục Tiểu Thanh thầm trong lòng tập trung suy tư. xong, trần truồng, hít hơi sâu. Lục Tiểu Thanh nháy mắt cảm thấy mặt đỏ phừng phừng, như cơ thể bị sốt ít nhất cũng sốt là đến chín mươi độ chứ chẳng đùa, cách nhiệt độ của nước sôi cũng xa. Nhìn thấy ánh mắt của Vô Diễm, rướn người qua, đẩy đầu chàng ra phía bên ngoài nhìn mưa. Chính mình hai tay che mặt ngượng ngùng dám lên tiếng chuyện nữa.


      Vô Diễm bị động quay mặt , đầu tiên là ngẩn ngơ, tiếp theo liền nhịn được cười, ha ha cười thành tiếng, tiếng cười xuyên thấu tiếng mưa to, truyền rất xa bên ngoài. Mà Thiên Vũ sớm quay đầu , cũng là nhịn được, ha ha mà cười. Mưa sa gió giật, thuyền lúc này lại là ấm áp như mùa xuân

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :