1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Quan Hệ Bất Chính - Công Tử Hoan Hỉ (Hoàn)

Thảo luận trong 'Truyện Đam Mỹ'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      [​IMG]


      Quan Hệ Bất Chính




      - Công Tử Hoan Hỉ -






      Công ty phát hành: IPM




      Nhà xuất bản: NXB Hội Nhà Văn




      Dịch giả: Thanh Hằng




      Kích thước: 13.5 x 20.5 cm




      Số trang: 223




      Ngày xuất bản: 03/2014




      Giá bìa: 58.000 đ





    2. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      Giới thiệu




      "...có biết vì sao người xưa lại ví tóc với tình ? Bởi vì tóc cũng giống như tình , rụng sợi mảy may đau, rụng hai sợi chẳng màng quý trọng, từng mảng từng mảng rụng rơi mới thấy nhói lòng, đợi đến khi mái đầu nhẵn bóng mới đau đớn khóc than..."






      Quan Hệ Bất Chính




      Giữa thành phố phồn hoa đô hội, có những khu phố .




      Trong khu phố nọ, có tiệm làm tóc giản dị nằm cạnh tiệm Internet chẳng chút xa hoa.




      Ở đó, có cậu thợ làm tóc hoà nhã kiệm lời cùng gã gian thương lông bông ngang tàng.




      Xuân về hè qua, thu đông đến, vui buồn hợp tan, ngày ngày nếm trải.




      Gian thương và thợ làm tóc cùng chạnh lòng trong ngày Quốc Nạn, cùng xem khai mạc Olympic, ngồi bên nhau tán gẫu trong quán nướng bùng cháy lửa hồng.




      Gã bị bệnh, cậu săn sóc, nằm bên nhau bộc bạch nỗi niềm sâu thẳm.




      Cậu buồn bã, gã lặng lẽ ở bên vỗ về an ủi.




      Cuộc đời của những phận người bé mọn, bình lặng nhoi, chẳng đáng bận lòng.




      Tình của những người bình thường, bé giản đơn nhưng ngọt ngào đằm thắm.




      Hạnh phúc, như viên kẹo sữa nồng nàn, ngọt đến tận cùng tâm khảm.






      -o0o-
      Mẹ Mìn thích bài này.

    3. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      Chương 1






      ngày trước khi bắt đầu kì nghỉ, tiệm làm tóc luôn nườm nượp khách, nơi khuôn cửa hẹp gần như chật ních người. Có người khách nóng tính bị dòng người chen bật ra ngoài cửa, giậm chân cất giọng lơ lớ: "Trời ơi, sao mà đông thế này? A Tam à, phải đợi bao lâu nữa đây? Tôi cố tình ăn trưa sớm, là giờ cơm trưa, mà sao vẫn... Hai giờ chiều tôi có hẹn đánh bài với mấy chị em nữa đó!"




      "Đến ngay! Đến ngay đây!" A Tam tay đầy xà phòng, vừa luống cuống gội đầu cho khách vừa hướng dẫn mấy thợ học việc mới đến: "Hoàng Mao, chị Trương xong rồi, mau xả sạch tóc cho chị ấy . A Lục, chị Ký chờ gội đầu kìa. Dì Triệu, dì chờ chút nhé, xong ngay đây."




      "Xong ngay? Tết đến cậu uốn yóc cũng bảo là "Xong ngay", kết quả sao? sao nào? Tôi vẫn phải chờ suốt ba tiếng đồng hồ. Khốn khổ cái thân tôi, về đến nhà mâm cơm nguội hết, đành lùa lại bát cơm với nước canh, cả đêm bụng cứ óc a óc ách chẳng thể ngủ nổi."




      Lời than vãn khiến ai nấy cười rộ. Các các chị chờ đến lượt mình bắt đầu bàn tán xôn xao: " Triệu này, đến giờ này là muộn rồi đấy. Tôi đây này, xếp hàng từ chin giờ sáng mà bây giờ mới gội đầu xong, nếu mà đợi Nghiêm Nghiễm chẳng biết đến bao giờ."




      "Chà chà, tìm Nghiêm Nghiễm chắc chắn phải chờ rồi, rất nhiều người muốn Nghiêm Nghiễm làm đầu cho mình, tôi đây biết thân biết phận, tìm cậu Đề Bàng cũng tốt chán."




      "Mỗi lần đều là Nghiêm Nghiễm làm cho tôi, tôi cứ phải chờ Nghiêm Nghiễm."




      Cuộc trò chuyện sôi nổi ồn ào, hết về việc cậu làm tóc Nghiêm Nghiễm lại đến cửa hàng. Tiệm này tuy , sang trọng như mấy salon làm tóc đầu phố, nhưng ông chủ tốt tính lại đàng hoàng, chèo kéo mời mọc dùng mấy dịch vụ dưỡng tóc linh tinh khác, mà chỉ nhờ vào tay nghề của mình kiếm sống, hơn nữa giá cả phải chăng.




      Ngoài ông chủ cửa hàng còn có hai thợ phụ, người là cậu Đề Bàng mập mạp kia, gặp ai cũng cười, cây kéo trong tay cứ gọi là thoăn thoắt, đầu húi cua muốn dài bao nhiêu là chính xác bấy nhiêu phân, sai lệch li nào. Người còn lại là Nghiêm Nghiễm, thanh niên vóc người dong dỏng, ăn mặc gọn gàng sạch , sơ mi trắng, quần tây đen, mái tóc ngắn đen nhánh. Cậu ít , những ngón tay thon dài luồn trong làn tóc vuốt bên này kéo bên kia, kiểu tóc làm xong đều đẹp mắt vô cùng. Tất nhiên, người làm ra kiểu tóc ấy cũng đẹp, khiến cho các dì các xung quanh đây cứ xoắn xuýt mãi.




      Tiếng cười hi hi ha ha của khách hàng truyền đến tai, Nghiêm Nghiễm khẽ mím môi, vẫn lặng lẽ lên thuốc nhuộm cho lọn tóc trong tay.




      "Màu này có sáng quá ?" Thiếu nữ ở tuổi này luôn khao khát đc thể mình, nhưng lại thiếu dũng khí đối mặt với người lớn. "Bảy ngày sau học lại liệu có bị thầy giáo phát ? Trường em cho nhuộm tóc."




      " sao, chỉ khi nào dưới nắng mới thấy màu thôi." Kiểm tra lần nữa những lọn tóc ướt sũng, Nghiêm Nghiễm đứng thẳng người, trao cho ánh nhìn khẳng định qua tấm gương soi.




      "Vậy... liệu ba mẹ em có phát ra ? Mẹ em còn đỡ, chứ ba em... hay cằn nhằn lắm."




      " sao đâu, rất đẹp mà..." Cậu vốn định lựa lời an ủi thêm bé, chợt bên dậy tiếng ồn ào.




      "Buôn gian bán lận gạt tiền trẻ con! Quân lừa đảo."




      Dân vùng này quen xem chuyện náo nhiệt, chẳng thà nghỉ làm chứ tuyệt đối bỏ lỡ cơ hội hóng hớt thị phi. Người đàn ông hùng hổ mắng chửi bên ngoài, quả là liều thuốc kích thích hữu hiệu cho những vị khách buồn chán vì đợi chờ, ai nấy thi nhau nhổm dậy ngó ra: "Chuyện gì thế? Lễ lạt mà cãi nhau om xòm vậy?"




      Cửa hàng đông đúc phút chốc thưa thớt hẳn. Tóc của bé nọ phải lúc nữa mới ngấm thuốc, Nghiêm Nghiễm tranh thủ lúc rảnh tay dựa vào tường thư giãn.




      Mỗi khi Tết đến, cửa hàng luôn đông khách, từ hôm kia bắt đầu bận rộn, hai ngày nay cứ luôn chân luôn tay cho đến tận tối mịt. Sáng nay vừa mở cửa hàng là đón rất nhiều khách. Đề Bàng gần như rời khỏi cây kéo. Nghiêm Nghiễm nhẩm tính sơ sơ, chỉ riêng duỗi thẳng uốn xoăn cậu cũng làm cho bảy, tám người, chưa kể đến cắt tóc, tạo kiểu... Khó trách A Tam phải than thở: "Qua cái tết này chắc tay tôi nhũn ra trong xà phòng mất thôi!"




      Cuộc cãi vã bên ngoài vẫn tiếp diễn, người đàn ông nọ thấy đám đông xúm lại, càng lớn giọng: “Mày có biết con tao phải thi vào trường điểm ? Lúc trước nó còn làm lớp trưởng, thi cử lúc nào cũng trong Top 3! Từ ngày quen mày… chính mày dạy nó chơi game khiến nó bỏ bê bài vở, thậm chí còn dưới điểm trung bình! Mày là phường gian thương chuyên vùi dập tương lai trẻ em! Tao kiện! Kiện cho cửa hàng mày phải đóng cửa!”




      cần nhìn cũng biết người đàn ông kia ắt hẳn mặt đỏ tía tai, cổ nổi gân xanh, giọng khàn đặc, may mà chưa khạc luôn cả tim cùng đờm ra ngoài.




      A Tứ xem chán chê bèn trở vào huých Nghiêm Nghiễm: “Lại là tìm Ngụy. Con trai ông ta lén lấy tiền trong nhà để mua máy PSP[1] ở chỗ Ngụy.”




      [1. PSP: viết tắt của Play Station Portable, thiết bị giải trí cầm tay do Sony thiết kế và sản xuất.]




      Nghiêm Nghiễm “Ờ” tiếng lại qua nhìn mái tóc nhuộm của bé.




      A Tứ theo: “ ra xem à?”




      Nghiêm Nghiễm nâng lọn tóc lên kiểm tra mấy lần: “Việc làm hết cậu còn lòng dạ để hóng chuyện hả? Mau làm cho khách , coi chừng chú Khoan thấy lại mắng cho trận bây giờ.”




      Ngoảnh lại thấy A Tứ bị chú Khoan kéo ra góc dạy dỗ.
      Mẹ Mìn thích bài này.

    4. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      lúc sau khách hàng cũng lần lượt quay lại, Nghiêm Nghiễm vừa kiểm tra tóc cho bé kia xong bị khách quen kéo lấy: “Nghiêm Nghiễm à, cậu tư vấn hộ chị xem lần này chị nên uốn lọn to hay cắt tóc tém cúp hợp? Họ đều chị uốn lọn to trông già lắm, nhưng chị thấy có già lắm đâu…”




      Trận cãi vã bên ngoài vẫn chưa kết thúc. Thương thay lòng mẹ tình cha, từng tiếng “gian thương”, “lừa đảo” như xé ruột xe gan. Mấy vị khách ngoảnh đầu hóng chuyện chợt thảng thốt kêu lên “Ối trời”, A Tứ cũng phụ họa theo: “Đánh nhau rồi! Đánh nhau rồi! Chú Khoan nhìn xem kế bên đánh nhau rồi!”, giọng cứ oang oang át hết cả tiếng xì xào trong cửa hàng, nhưng lời còn chưa dứt, đầu bị chú Khoan cốc cái đau.




      “Đánh nhau kìa!”




      Thế là ghế còn ngồi chưa ấm, đám người lại lũ lượt kéo ra ngoài, ngay cả mấy dì nhiều chuyện cũng chốc chốc đưa mắt liếc nhìn.




      Nghiêm Nghiễm vẫn hững hờ với cuộc huyên náo ngoài cửa, khéo léo rụt lại cánh tay bị níu lấy, bước sàn nhà đầy tóc, về phía quầy tính tiền: “Dì à, dì chờ lát. Cháu… chú Khoan giao cho cháu việc tính tiền.”




      Quầy thu ngân ngay sát bên cửa kính, Nghiêm Nghiễm đứng ở quầy, lật lật sổ sách, mắt liếc ra ngoài. Qua kẽ hở của đám người có thể thấy người đàn ông trung niên đeo kính, gương mặt nho nhã đỏ bầm vì tức giận, đanh túm lấy cổ áo thanh niên, ngón tay cũng sắp cào lên mặt người ta. cậu bé lộc ngộc đứng sau lưng người đàn ông, có vẻ gì là sợ hãi, gương mặt gầy gò ngăm đen còn toát vẻ non nớt cũng như những cậu bé đắm chìm vào thế giới ảo trong quán game kia, cậu bé cố níu áo bố, ra sức phân bua, đầy vẻ khó xử.




      Từ đầu đến cuối, kẻ bị túm cổ áo kia vẫn luôn thản nhiên, chốc chốc lại lắc đầu vài câu với người đàn ông, chắc do thái độ nghiêm túc nên chỉ khiến lửa giận của ông ta bốc cao hơn.




      Sau hồi cãi vã, kẻ bị gọi là gian thương đẩy ông bố nộ khí xung thiên kia ra, thẳng thừng gì đó. Tuy nghe , nhưng Nghiêm Nghiễm vẫn có thể đoán ra được.




      “Vậy ông cứ đánh tôi .” Ngụy Trì sớm quen với việc phụ huynh tìm đến mắng xơi xơi như thế này rồi.




      Quả nhiên, người đàn ông kia rất biết nghe lời, dứt lời, tên kia ôm mũi gục ngã, nằm lăn ra đất giãy giụa. Ông bố thở hơi dài, xách cổ áo đứa con trai hùng hổ về. Trước khi còn quên xem lại tiền trong tay có bị gian thương tráo thành tiền giả hay .




      Kịch hạ màn, quần chúng rã đám. Nghiêm Nghiễm thấy Ngụy Trì đứng dậy, vội cụp mắt, quay lưng vào trong. Tiếng khách gọi “Nghiêm Nghiễm”, “Nghiêm Nghiễm” lại cất lên cao vút.




      “Nghiêm Nghiễm, chị chờ cậu cắt tóc cho chị đấy nhé!”




      “Vâng chị Trương em xong ngay đây.”




      “Nghiêm Nghiễm à, tóc của chị có nên uốn lại ? Thẳng đơ hết rồi này.”




      “Ồ! Lần này em đổi loại thuốc khác, giữ nếp lâu hơn loại cũ.”




      “Nghiêm Nghiễm này, tôi muốn đổi kiểu tóc khác, cậu xem giúp tôi kiểu nào hợp.”




      “…”




      Khi Ngụy Trì đẩy cửa bước vào, Nghiêm Nghiễm bận làm tóc cho khách, xung quanh có mấy người ngồi chờ. Dường như rất bận rộn, rất tập trung như chẳng màng đến việc gì khác.




      A Tứ len lỏi như con lươn giữa đám đông khách khứa, tươi cười hỏi: “ Ngụy cũng đến cắt tóc à?”




      Nghiêm Nghiễm cúi đầu, gắng chú tâm vào những sợi tóc ngắn dài mái đầu phía dưới: “Tóc bị chẻ ngọn, tôi cắt nhé. có muốn các tầng tóc hơn ?”




      Bên cạnh, A Tam sấy tóc cho khách, tiếng ù ù át cả tiếng .




      Người khách mỉm cười, Nghiêm Nghiễm cúi đầu cẩn thận xem xét đuôi tóc cháy vàng.




      Ngụy Trì quen nơi quen chốn lấy hộp khăn giấy quầy thu ngân, rút hai tờ giấy nhét vào mũi: “Nghiêm Nghiễm, tóc bẩn rồi.”




      Nghiêm Nghiễm cầm kéo cắt tóc cho khách.




      “Nghiêm Nghiễm, cậu gội đầu cho .”




      Nghiêm Nghiễm cầm miếng bọt biển phủi tóc vương người khách.




      “Nghiêm Nghiễm, tóc dài rồi.”




      Nghiêm Nghiễm vào trong, uốn tóc cho vị khách khác.




      “Nghiêm Nghiễm, tối nay cậu cắt tóc cho nhé.”




      Nghiêm Nghiễm giúp A Tam sấy tóc cho khách.




      “Nghiêm Nghiễm,…”




      có thời gian.”


      Sau đó, Ngụy Trì im bặt. Nghiêm Nghiễm tắt máy sấy, quay đầu nhìn sang. Trước bàn thu ngân chẳng còn bóng dáng cái kẻ lươn lẹo kia nữa.




      A Tứ cười hi hi sán lại gần: “ Nghiêm, hồi nãy Ngụy tối nay muốn cắt tóc cho ấy. Tiếng máy sấy to quá chắc là nghe thấy.”




      “Tôi nghe thấy rồi.” Nghiêm Nghiễm sầm mặt, lạnh lùng : “Đem sổ sách qua đây, ghi tiền khăn giấy vào đó.”




      Buổi tối cửa hàng vẫn đông khách, thậm chí cửa hàng bên cạnh tắt đèn, bên này vẫn còn đèn đuốc sáng choang, trong ngoài nườm nượp ra ra vào vào. Đến ông chủ cửa hàng tóc khang trang bên kia đường cũng đứng ở cửa ngậm ngùi: "Chú Khoan à, dù thế nào cũng chừa miếng cơm cho tụi tôi với chứ."




      Chú Khoan cười hì hì: "Đâu có, đâu có. Các vị là cá lớn, còn chúng tôi chỉ là phận tép riu, chính các vị phải cho chúng tôi con đường sống ấy chứ."




      Chú Khoan gần đây rất vui vẻ, trả là vợ chú vừa có thai. Chú bốn mươi, có thể là trời ban quý tử. Thế nên vừa mới chập tối, chú vội về với vợ, mọi chuyện trong tiệm đều giao hết cho Nghiêm Nghiễm.




      ~*~
      Mẹ Mìn thích bài này.

    5. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      Gần đến nửa đêm, những vị khách cuối cùng lần lượt rời khỏi, cửa hàng khôi phục lại vẻ tĩnh lặng. Đề Bàng là người đầu tiên chào Nghiêm Nghiễm ra về vì phải đón bạn tan làm. Sau đó mấy người tay nghề cao như A Tam, A Tứ thấy tiệm ngớt khách cũng lần lượt kiếm cớ đánh bài chuồn. Trong tiệm chỉ còn lại Hoàng Mao, A Lục, vì là thợ học việc mới tới nên ngại miệng dám xin về, chỉ đứng tán dóc giữa cửa hàng còn người khách nào. Nghiêm Nghiễm thấy khuya, thầm nghĩ chắc ai tới nữa, liền cho họ nghỉ, chỉ mình cậu ở lại dọn dẹp.




      Vì là tiệm làm tóc, nên tóc nhiều vô kể, nào là tóc đen, tóc bạc, tóc dài, tóc thẳng, tóc xoăn. Quét đến mấy lượt, mà từ ngóc ngách hay kẽ gạch thi thoảng lại vẫn thòi ra vài sợi.




      Chú Khoan hỏi, có biết vì sao người xưa lại ví tóc với tình ? Bởi tóc cũng giống như tình , rụng sợi mảy may đau, rụng hai sợi chẳng màng quý trọng, từng mảng từng mảng rụng rơi mới thấy nhói lòng, đợi đến khi mái đầu nhẵn bóng mới đau đớn khóc than. Tiếc thay thuốc mọc tóc hầu như đều hiệu nghiệm.




      Nghiêm Nghiễm vừa quét vừa nghĩ, có lẽ là vì tóc và tình cần quá trình tích kũy lâu dài chăng? sợi tóc chẳng đáng gì, chỉ khi từng sợi từng sợi được gom vào chỗ, đầy cả túi mới giật mình tiếc nuối.




      Chợt như có gì thoáng qua trước mắt, Nghiêm Nghiễm ngẩng đầu lên. Cậu bé bị bố lôi đến tìm Ngụy Trì ban trưa đứng ngoài cửa, hai tay áp lên cửa kính, muốn vào nhưng lại ngần ngừ dám.




      Nghiêm Nghiễm bước đến mở cửa: "Em đến cắt tóc à? đóng cửa rồi, mai em tới nhé!"




      Cậu bé ngẩng lên nhìn Nghiêm Nghiễm, rồi lại liếc sang hàng Ngụy Trì: "Cửa hàng bên cạnh...cũng đóng cửa rồi ạ?"




      Thấy Nghiêm Nghiễm gật đầu, cậu bé giấu được vẻ thất vọng: "Vâng. Cảm... cảm ơn ."




      "Em tìm Ngụy Trì?"




      Cậu bé cúi đầu, buồn bã đáp: "Vâng."




      Nghiêm Nghiễm nhận ra đồng phục cậu bé mặc là của trường cấp 3 đầu phố: "Bố em đâu? Khuya thế này rồi còn cho em ra ngoài sao?"




      "Mai được nghỉ nên ông ấy đánh mạt chược rồi, tới sáng mới về."




      "Mẹ em đâu?"




      "Trực ca đêm ạ." Cậu bé rất gầy, chỉ cao đến ngực Nghiêm Nghiễm, khoác lên người bộ đồng phục rộng thùng thình hệt như mầm giá đỗ. Cậu lí nhí : "Em chỉ có cơ hội tối nay thôi, sau này ra ngoài được nữa."




      Nghiêm Nghiễm thở dài, nghiêng người để cậu bé vào trong: "Em đợi ở đây , lát nữa ta đến."




      Cậu bé ngạc nhiên ngước lên với ánh mắt nghi ngờ. Nghiêm Nghiễm cũng mặc kệ, tiếp tục dọn dẹp.




      Cửa hàng của Ngụy Trì chuyên kinh doanh những thứ mà ở cửa hàng chính quy thể mua được như máy trò chơi điện tử, linh kiện kèm, nâng cấp và cài đặt máy, còn bán cả đĩa game và điện thoại di động trốn thuế, thỉnh thoảng còn giúp đặt hàng từ nước ngoài. Đối tượng khách hàng từ công nhân viên chức cho đến học sinh sinh viên, trắng ra chính là tay “gian thương” mà mọi người vẫn thường nhắc đến. Học sinh ham chơi ở các trường gần đây đứa nào cũng biết Ngụy Trì, điều " Ngụy", hai điều " Ngụy", sùng bái vô cùng.




      Cậu bé , bạn bè đều gọi cậu là "Đậu Nha"[2].




      [2. Đậu Nha: tức là giá đỗ.]




      Nghiêm Nghiễm phì cười.




      Cậu bé ngượng ngùng, ngồi xuống băng ghế gần đó, tò mò nhìn quanh: " Ngụy khi nào tới ạ?"




      Nghiêm Nghiễm cười nữa, cất kéo vào hộp đồ nghề: " biết."




      ấy đến chứ ạ?”




      "."




      Đậu Nha tin, Nghiêm Nghiễm bình thản cầm cây kéo cắt tóc soi dưới ánh đèn: "Hôm nay ta đến, về sau đừng hòng đến nữa."




      Lời vừa dứt, cửa kính nặng nề bị đẩy ra, vang lên "ken két", Ngụy Trì đầu tóc bù xù hệt như lông nhím thản nhiên bước vào, gã chẳng thèm nhìn Đậu Nha mà thẳng tới chỗ Nghiêm Nghiễm: "Em trai, gội đầu."




      Nghiêm nghiễm nhìn Đậu Nha bằng ánh mắt "thấy chưa?" cậu bé ngạc nhiên đến ngây cả người.




      Ngụy Trì đặt túi trong tay xuống bàn gương, theo ánh mắt Nghiêm Nghiễm mới nhìn thấy đậu Nha, tức nhảy cẫng lên: "Lạy hồn! Thằng nhóc này ở đâu ra thế?"




      Nghiêm Nghiễm tỉnh bơ: "Đến tìm đó."




      Đậu Nha rụt rè đứng dậy: " Ngụy, em..."




      Chưa hết câu bị Ngụy Trì xua đuổi: " ra ra! Nhìn thấy mày, mũi đây lại đau."


      Đậu Nha co rúm người lại: " Ngụy, cái máy PSP đó giữ hàng cho em vài tháng được ? Đợi em có tiền mừng tuổi rồi đến mua."




      "Biến! Lúc mua mày cũng bảo là tiền mừng tuổi."




      "Tiền mừng tuổi… là ứng trước thôi mà."




      "Ứng trước thế bố mày biết chắc?"




      "Giờ biết rồi."




      "Mày còn , em thi tốt nghiệp rồi, vào lớp 10 rồi."




      " sớm muộn gì em cũng vào lớp 10 mà."




      Nghiêm Nghiễm nhịn được liền bật cười.




      Đầu tóc Ngụy Trì dựng cả lên, lôi xềnh xệch cậu nhóc ra ngoài: ", , ! bừa ai chả được."




      Hai người lôi lôi kéo kéo ra ngoài tiệm, Nghiêm Nghiễm khoanh tay ngồi xem kịch hay sau quầy tính tiền. Đậu Nha mặt dày, tay níu chặt, luôn miệng gọi " Ngụy".




      Ngụy Trì cố đẩy cậu bé ra, người ngồi trong tiệm chỉ nghe gã càu nhàu: " cái gì mà ! cái đầu mày ấy."




      Nghiêm Nghiễm cúi đầu cố nhịn cười. Sau đó biết Đậu Nha gì, Ngụy Trì cũng giọng dần . Gió đầu thu nhè , Ngụy Trì mặc chiếc áo thun cộc tay rộng thùng thình, dưới mặc quần lửng xốc xếch, chân xỏ đôi dép lê, nghiêng đầu ngậm điếu thuốc, cái nhẫn bạc tay to như con vít, nhìn thế nào cũng chẳng giống thanh niên nghiêm túc, nhưng chuyện lại hùng hồn đạo lý: "Nghe đây, thi cử xong rồi kêu bố mày dẫn tới, đây bán cái máy phiên bản giới hạn đó ngay cho người khác ngay."

      Đậu Nha gật đầu như bổ củi, Ngụy Trì đầy vẻ đắc ý, vỗ đầu cậu bé mấy cái: "Thôi về , ngoan ngoãn nhận lỗi với bố mày. Sau này nghe lời, học hành cho đàng hoàng, biết chưa hả? Đừng có mặt lạnh với ông già ấy, có ông ấy sao có mày? Đúng là ngốc, vậy mà cũng hiểu."




      Trông thấy Nghiêm Nghiễm lắc đầu, gã bèn lè lưỡi làm mặt quỷ. Nghiêm Nghiễm đổ dầu gội đầu ra tay, chờ lát nữa gội đầu cho . Ngụy Trì đẩy cửa, nhưng vẫn đứng ở bên ngoài: "Nghiêm Nghiễm."




      Nghiêm Nghiễm đứng trước bàn gương duy nhất còn chưa dọn dẹp: "Ừ?"




      Ngụy Trì chỉ vào cái túi để bàn gương khi nãy, bên trong là hộp cơm: "Đồ ăn khuya, mua cho cậu đó."




      Nghiêm Nghiễm ngẩn người.




      Ngụy Trì nhìn bàn gương nơi Nghiêm Nghiễm đứng, lược, tông-đơ, kéo hãy còn gọn gẽ nằm đó. Lại nhìn dưới đất, chổi và chiếc hót rác nằm ngay ngắn bên ghế, gã liền nhe răng cười: "Hì hì, cậu đợi đấy à?"




      Nghiêm Nghiễm quay đầu vào trong: " phải."




      Ngụy Trì "Ồ" tiếng dài, nửa cười nửa tựa cửa kính, kéo dài giọng gọi với theo: "Nghiêm Nghiễm à thế tiền khăn giấy của có được trừ ?"




      Bên trong, tiếng vòi nước chảy tồ tồ, Ngụy Trì khịt khịt mũi, khóe miệng cao đến tận mang tai.
      Mẹ Mìn thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :