1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Quỷ y ngốc hậu - Ngô Tiếu Tiếu (14)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      QUỶ Y NGỐC HẬU

      Tác giả: Ngô Tiếu Tiếu

      Thể loại : xuyên , cung đấu, nữ cường, HE

      Editor : Ngạo Thế Tuyệt Trần​



      Đôi lời của Editor:

      Truyện này do nhà Phượng Vũ Sơn Trang làm nhưng tại các tỷ ấy drop truyện, ta có vào xin edit tiếp nhưng thấy trả lời gì cả. Truyện này là cùng tác giả với Thiên Giới Hoàng Hậu và Độc Y Vương Phi nên ta thấy tiếc quá, cho nên quyết định edit lại toàn bộ. Hy vọng mọi người ủng hộ nhiệt tình nhé.



      Giới thiệu:

      Vân Tiếu, con của Nhiếp Chính Vương nước Đông Tần, nổi tiếng là ngốc hậu. Nàng phải chịu mọi bắt nạt của phi tần, thậm chí là đám nô tài trong hậu cung. lần bị sủng phi của Hoàng đế lừa nhảy xuống hồ, sau khi tỉnh lại, ánh mắt lại trở nên tinh tường.

      cây trâm hoa đẩy sủng phi của hoàng đế xuống hồ.

      ly trà có thể biến hoàng đế thành “bất lực”, cho dù tìm danh y khắp thiên hạ nhưng người nào có thể chữa trị.

      Bắt được kẻ thông dâm với Thái Hậu đương triều, đánh cung nữ, đạp thái giám.

      Từ đó về sau ở trong cung, chỉ cần nơi nào có xuất của nàng xung quanh lặng ngắt như tờ.

      Thái Hậu bệnh nặng, quỷ y tiến cung, chiêu “ám độ trần thương”*, ngốc hậu thuận lợi bị hưu.

      *Ám độ Trần Thương (“minh tu sạn đạo, ám độ Trần Thương”) – ngoài sáng giả vờ làm thế này để che giấu việc chính làm mật trong tối, chọn cách tấn công ai nghĩ tới

      Từ đó xuất y quán Túc, danh chấn thiên hạ. Cây túc, tuy mang độc dược nhưng cũng mê người, giống như chủ nhân của nó, nửa chính nửa tà. Quỷ Y quái thai, cây đao giải phẫu mỏng như cánh ve, có thể cứu được người từ trong biển lửa, cũng có thể trong nháy mắt đoạt mệnh của kẻ khác.
      NgoUng thích bài này.

    2. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Chương 1: Nửa đêm kinh hồn


      Ánh nắng lúc ráng chiều đỏ như máu bao phủ toàn bộ phía chân trời còn sắc trời rực màu ấm áp, những đám mây nhè bay qua, tựa như sóng biển cuồn cuộn xô vào bờ, trải dài vô tận.

      Tường thành trong hoàng cung cũng vậy, mái ngói tầng tầng lớp lớp, lầu các tinh xảo, núi đá xếp thành hàng có thứ tự nghiêm chỉnh. Kỳ hoa dị thảo nhiều đếm xuể, gió thổi qua, khắp nơi hương thơm ngào ngạt, làm cho người ta mê mẩn.

      Giữa các phòng là rường cột được chạm trổ tinh tế, cửa sổ hơi hé ra, ánh sáng của hoàng hôn bao trùm lên gian rộng lớn trong cung điện, tăng thêm vẻ thê lương, ảm đạm.

      Vài tiếng khe khẽ phát ra từ phía sau tấm bình phong bằng ngọc lưu ly, thanh bén nhọn cao vút, che giấu vẻ ác độc bên trong, ngang nhiên nguyền rủa người khác nhưng tựa hồ như tất cả những việc này chỉ là bình thường.

      “Ngốc tử này chết sớm đầu thai sớm, còn muốn sống để liên lụỵ đến người khác hay sao?”

      “Tiểu Hà, ngươi chút, đừng để người khác nghe được.”

      thanh tinh tế khác vang lên, dường như còn mang theo chút lo lắng nhưng nô tỳ được gọi là Tiểu Hà lại lập tức khinh thường, tiếp tục châm biếm.

      “Tú Tú, ngươi nghe buồn cười, cái nơi quỷ quái này có ai đến?! Ngươi cũng phải là biết, trừ bốn người đáng chết chúng ta ra còn có ai thèm đến? Nghĩ lại số mệnh chúng ta khổ, vì sao lúc trước rút thăm lại trúng phải nơi này, mỗi ngày ta đều mong ả ta mau mau chết sớm, may ra chúng ta có thể được sắp xếp đến nơi khác.”

      Tú Tú hơi nhíu mày, tuy đây là tiếng lòng của bốn người bọn họ nhưng thẳng ra như thế hình như có chút tốt. Bộ dạng Tú Tú nhắn thanh tú, mà Tiểu Hà bên cạnh ngược lại hoàn toàn, dáng người cao gầy, khuôn mặt cũng rất diễm lệ, có thời gian nàng ta từng ôm mộng bay lên làm phượng hoàng. Tuy rằng sau này giấc mộng tan biến nhưng ít nhất cũng muốn có được chủ tử sủng ái mình để được hưởng những tháng ngày cơm no rượu say, chứ phải theo đứa ngốc, đến đâu cũng bị người ta bắt nạt chỉ trỏ thế này, có cách nào sống nỗi mà.

      “Tiểu Hà, quên , mau xem Hoàng hậu có tỉnh lại hay ?”

      “Muốn xem ngươi mà xem, đừng có kêu ta.” Tiểu Hà quay người lại, hất bàn tay kéo mình ra. Cuối cùng còn hung hăng trừng mắt nhìn Tú Tú, nghiến răng nghiến lợi hỏi: “Ngươi , ngươi cam tâm sao? Còn ngươi, ngươi nữa?”

      Nàng ta lấy tay đẩy trán Tú Tú, nhân tiện chỉ hai thái giám Tiểu Nguyên và Tiểu Chiêu ở phía sau. Hai tay chống nạnh, hiên ngang rời trước mặt ba người. Cuối cùng cũng nhìn thấy trong mắt ba người kia lên vẻ cam lòng như mọi khi, lập tức đắc ý cười.

      “Ta mà, các ngươi cũng giống như ta thôi, đều muốn ở đây, cho nên ai mà cần biết ngốc tử này sống chết r sao. Chúng ta cần để ý tới, thời tiết này mà rơi xuống hồ, chết cũng chẳng có tốt lành gì đâu. Cứ đợi đến nửa đêm, muốn nhìn nó chết cứ đến là được.”

      Tiểu Hà độc ác , ngẩng đầu mới phát trong tẩm cung tối đen như mực, nhìn được gương mặt của người khác, mới phất phất tay ra lệnh: “ thắp đèn lên .”

      “Được.”

      Mấy người về bốn hướng, nhanh chóng thắp đèn, đóng hết cửa lại.

      Lúc này ai để ý, người nằm giường chợt động đậy, sau đó lại giật giật chút, động tác cứng ngắc, giống như sắp trở thành xác chết nhưng rất nhanh liền bất động. Trong tẩm cung sáng đến chói mắt, chiếu rọi khắp nơi, cảnh vật rực rỡ.

      giường lớn khảm ngọc là nữ tử sắc mặt dữ tợn lẳng lặng nằm, ra dữ tợn là bởi vì các loại son phấn bột nước sau khi khô , đủ mọi màu sắc lên làm cho người ta thấy dung nhan, mà ngọn đèn chiếu vào lại càng thêm vài phần đáng sợ.

      Kỳ người ở giường sớm tỉnh lại, chỉ là suy nghĩ có chút rối loạn, nhất thời nắm tình hình. Cả người mềm nhũn, ngay cả mắt cũng mở ra được nhưng suy nghĩ lại hêt sức tỉnh táo. Bởi vậy lời của hai cung nữ kia nàng nghe sót chữ nào, khóe môi giật giật, muốn mắng chửi người.

      Y phục dính vào người, dường như là vừa bị ngâm dưới nước, gió chỉ thổi qua lạnh thấu xương, nàng nhịn được run rẩy cái, lại nhớ tới mấy lời vừa nghe được, bọn nô tài này cả gan dám bắt nạt chủ.

      Mắt của Vân Tiếu chưa mở to được nhưng trong đầu lướt qua hình ảnh đẫm máu. Nàng chính là bác sĩ ở thế kỉ 21, là nhân vật truyền kỳ trong giới y học, từng cứu vô số người. Lại còn biết kết hợp giữa trung - tây y, nghiên cứu thành công nhiều cách chữa các chứng bệnh nan y, là người mà các tòa soạn báo hay tạp chí thường tranh nhau đưa tin. Mỗi tờ báo có bài viết về nàng nhất định là bán chạy, còn vinh dự được tạp chí Time bầu chọn là Hoa Đà phương Đông, là nhân vật toàn thế giới phải chú ý.

      ngờ tài năng xuất chúng như nàng thế nhưng lại chết vì vụ tai nạn giao thông.

      Nguyên nhân cũng là do nàng muốn tham gia buổi giao lưu học thuật, buổi giao lưu này được cử hành ở viện bảo tàng mỹ thuật Tân Cương nhưng trước đó đêm tuyết rơi dày đặc, máy bay gặp cố nên nàng chỉ có thể tạm thời thay đổi lộ trình. Tân Cương và nơi nàng ở chưa thông đường xe lửa với nhau, cho nên nàng chỉ có thể xe khách, ai ngờ chiếc xe khách to đùng này ở đoạn đường cao tốc va chạm với chiếc xe tải hạng nặng, hai xe cùng bay ra khỏi vòng bảo hộ.

      Khiến nhiều hành khách trong xe tử vong, mà chính mắt nàng nhìn thấy hình ảnh đầy máu của hành khách ngồi phía trước, còn về phần bản thân, đại khái cũng khá hơn là mấy. Chỉ tiếc nàng có cơ hội nhìn thấy tình trạng của mình, bởi vì nàng vĩnh viễn chìm trong bóng tối.

      Vân Tiếu nhớ lại hình ảnh chiếc xe khách đâm vào xe tải, trong lòng nhịn được mà rùng mình, nghĩ tới nàng cứu biết bao người, cuối cùng lại đối mặt với cái chết như thế này.

      Có điều tại chuyện gì xảy đây? Nàng vốn chết rồi mà, sao lại nghe thấy tiếng người khác chuyện ràng thế? Hơn nữa nàng khẳng định người kia tuyệt đối phải là thiên sứ gì, bởi thiên sứ có ác độc như vậy….

      Vân Tiếu mở mắt ra, ánh mắt đen láy như viên ngọc hắc bảo thạch, long lanh, rực rỡ, nhìn thoáng qua hoàn cảnh xung quanh mình.

      Phía đầu là màn lưới mỏng màu trắng, hoa văn có màu xanh như nước biển lay động, giường lớn khắc hoa, bốn cây cột màu đỏ sậm, phí có khắc hình muông thú rất sống động. Từng đồ vật như giường , bàn nước, cửa sổ, bàn trang điểm, gương đồng, bình phong bằng ngọc lưu ly,... quả nhiên là cần cái gì là có cái đó, xa xỉ đến cực điểm.

      căn phòng với phong cách cổ là đẹp, Vân Tiếu thầm tán thưởng, trở mình ngồi dậy, y phục dính chặt vào người thoải mái chút nào.

      Dưới ánh đèn mờ ảo, năm sáu màu mặt nàng càng trông dữ tợn hơn. Tóc đen rối tung, đôi mắt tà ác nhìn chằm chằm nha đầu bưng nến. Giữa ánh sáng lay lắt, chỉ thấy nha đầu kia có dáng người cao gầy, khuôn mặt xinh đẹp, búi tóc vòng đầu, hai bím tóc ở hai bên vai, y phục người màu hồng phấn như trang phục cổ đại, tiêu sái đến, vừa ngẩng đầu nhìn người ngồi giường lớn, bị dọa đến hét to tiếng.

      “Quỷ a....!”

      Tay run rẩy đến làm rơi cả ngọn nến, vội vàng "binh" tiếng quỳ xuống, liên tục dập đầu van xin: “Hoàng hậu tha mạng, liên quan đến nô tỳ, phải là nô tỳ hại người. Oan có đầu nợ có chủ, người tìm người hại mình .”

      Cái người khóc lóc cầu xin này chính là nha đầu Tiểu Hà chuyện độc ác vừa rồi, bây giờ lại ngừng dập đầu, động tác của nàng kinh động đến ba người làm việc trong tẩm cung. Họ cũng chạy nhanh qua, vừa ngẩng đầu nhìn thấy gương mặt dữ tợn của Vân Tiếu, lập tức hét lên tiếng ầm ầm quỳ xuống, liên tục cầu xin.

      “Hoàng hậu tha mạng, Hoàng hậu tha mạng, phải chúng nô tỳ hại người. Nếu người chết nhắm mắt cứ tìm Đức Phi nương nương mà báo thù, là nàng ta hại người a....”

      Nhất thời cả tẩm cung tràn ngập tiếng van cầu nỉ non, Vân Tiếu ngồi ngay ngắn giường, như cười như nhìn hai nô tỳ và hai thái giám ngừng dập đầu xin tha mạng. Nàng cũng lời nào, hai mắt lóe sáng, khóe môi lại xuất nụ cười nghiền ngẫm…

      Chương 2: Trừng trị điêu nô


      Vân Tiếu lời, đôi mắt đen như mực khẽ chuyển động, ngón tay xõa tóc xuống che gần hết khuôn mặt, để lộ ra đôi mắt sáng trong suốt, chỉ nghe thanh của nàng vang lên.

      “Ta rất lạnh, các ngươi mau đến giúp ta .”

      Bọn thái giám và cung nữ vừa nghe thấy, thân mình càng run rẩy lợi hại hơn, ngay cả chuyện cũng xong.

      “Nương nương tha mạng, nô tài muốn chết, nương nương bỏ qua cho nô tài . Sau này nô tài nhất định thắp hương thường xuyên cho người, để người ở phủ sống vui vẻ hơn chút.”

      Vân Tiếu trợn mắt, lúc người ta còn sống lại đối xử tốt, đến khi chết rồi mới thắp hương có ích gì, đám nô tài được dạy bảo này đúng là vô pháp vô thiên. Vừa nghĩ đến đó, nàng cũng đồng tình với bọn họ chút nào, thanh càng thêm u ám, lạnh lẽo như từ trong địa ngục.

      “Ta đơn, muốn tìm người cùng. Diêm vương thấy khi ta còn sống bị mọi người khi dễ nên đồng ý cho ta mang theo người xuống phủ làm bạn. Mau , trong bốn người các ngươi, ai nguyện ý theo ta?”

      Lời của nàng vừa ra, như muốn tăng thêm khí, gió lớn cứ thổi đến nghe xào xạc, trong đêm lạnh lại càng thêm quỷ mị.

      Bốn người trong tẩm cung vừa nghe thấy lời của Vân Tiếu, sớm sợ hãi đến người nọ cứ chỉ vào người kia: “Nương nương, người mang nàng ta theo ”.

      “Mang nàng ”.

      “Dẫn .”

      Tóm lại có người nào mang mình cả, tranh cãi ngừng. Vân Tiếu nhíu mày, chẳng qua chỉ là vài tên nô tài sợ chết mà thôi, liền lạnh lùng hừ tiếng: “Im miệng, nếu ta đem cả bốn người các ngươi theo".

      Nàng cũng tin mình dạy dỗ được bọn họ, quả nhiên bốn liền dập đầu, dám cãi vã nữa, cứ cầu xin ngớt.

      “Nương nương tha mạng, nương nương tha mạng.”

      Lần này tiếng cầu xin lại tiếp tục vang lên, Vân Tiếu mặc kệ bọn họ còn bản thân lâm vào trầm tư, xem tình huống trước mắt, hình như nàng cũng chưa có chết. Nếu chết cũng hoàn toàn đúng, mà chính xác hơn là nàng xuyên qua, còn xuyên vào người ngốc tử. Ngốc tử này cũng chính là Hoàng Hậu, đáng tiếc dù là Hoàng Hậu nhưng ngay cả bọn tiểu nô tài cũng dám khi dễ, càng tới bên trong thâm cung này còn có nhiều người ghê gớm hơn. Sở dĩ nàng xuất ở nơi này, chừng ngốc hậu kia chết rồi.

      Trong lòng Vân Tiếu khỏi thương hại ngốc Hậu qua đời kia, nếu nàng xuyên thành nàng ta, vậy cứ thay nàng ấy mà sống cho tốt .

      Dưới đất, bốn nô tài đáng giận kia vẫn ngừng dập đầu, trán cũng chảy chút máu. Đây chính là trừng phạt bọn họ đúng người đúng tội, Vân Tiếu càng đồng tình, có điều nàng vẫn còn mặc y phục ẩm ướt. Toàn bộ cứ dính người, cực kì khó chịu, cho nên tốt nhất vẫn là tắm trước cho thoải mái. Nghĩ vậy, nàng liền duỗi tay bắt đầu sửa sang lại, nhìn những kẻ ở phía dưới, nhanh chậm mở miệng, “Được rồi, ta cũng chưa có chết. cần dập đầu đâu, mạng của các ngươi cứ tạm thời giữ lại .”

      Bốn người đồng thời thở dài nhõm hơi, toàn thân đều đổ mồ hôi, dính cả vào y phục. Ở trong đêm gió thế này lại càng thêm lạnh lẽo.

      “Đa tạ nương nương, đa tạ nương nương."

      Bốn người vừa dập đầu cảm tạ xong, cuối cùng mới phát ra có vấn đề. Nếu như ngốc tử này có việc gì, thế mà lại dám hù dọa bọn họ, đáng giận mà, chờ xem bọn họ trừng phạt nàng như thế nào.

      "Soạt" tiếng, bốn thân người liền đồng thời đứng dậy, hung hăng nhìn nữ nhân ngồi giường nhưng lại làm như có việc gì kia.

      Lửa giận liền bốc lên, tốt lắm! Bọn họ sợ tới mức chết khiếp, dập đầu đến nở cả hoa mà nàng ta chẳng những lừa bọn họ, còn dám bày ra vẻ mặt như có việc gì. Tiểu Hà cầm đầu trong bốn người, sững sờ đến mức hét ầm lên: “Được, kẻ ngốc tử như ngươi mà cũng dám lừa gạt bọn ta, ngươi muốn chết sao?”.

      Vừa xong cả người cũng nhào lên, ba người phía sau cũng theo sát nàng, hướng về phía giường lớn lao tới.

      Ánh mắt Vân Tiếu trầm xuống, khóe môi khẽ nhếch, cười lạnh. Hay ! Đúng là chưa thấy quan tài chưa đổ lệ mà, liếc mắt thấy Tiểu Hà sắp bổ nhào đến, thân mình nàng liền xoay chuyển, hai chân duỗi ra rất nhanh, vô cùng chính xác đá bay ả ta ra ngoài. "Ầm" tiếng, chỉ thấy ả ta ngã lăn quay, Vân Tiếu cũng thuận theo từ giường nhảy xuống, chân hung hăng dẫm mạnh lên bàn tay, dùng sức nghiến vòng, khiến ả đau đớn đến mức kiềm được phải hét lên.

      “A…..”

      Mà ba người kia cũng bị dọa đến ngây ngẩn cả người, cuối cùng mới phát ra việc hệ trọng, hình như hoàng hậu ngốc chút nào. Vừa rồi nàng ta có thể giả quỷ dọa các nàng, cũng bởi vì căn bản nàng ngốc. Đây... rốt cuộc là chuyện gì xảy ra? Sắc mặt ba người trắng bệch, mồ hôi lạnh lại từ trán chảy dài xuống, thân mình lui lại phía sau, đồng thời chỉ vào Vân Tiếu, run run mở miệng.

      “Ngươi.... ngươi...ngươi là ai?”

      “Chẳng lẽ ta là ai các ngươi cũng biết? đúng là bọn điêu nô, các ngươi muốn gì?” Nàng vừa xong, lại càng dùng sức dẫm xuống, mũi chân lại xoay vòng nữa, Tiểu Hà đau đến đồng tử mắt trở nên trắng dã, nhịn được van xin: “Nương nương tha mạng, về sau nô tỳ cũng dám nữa, xin người bỏ qua cho nô tỳ lần ."

      Tiếng kêu của Tiểu Hà khiến cho ba kẻ còn lại trong tẩm cung phục hồi lại tinh thần, nhanh chóng quỳ xuống cầu xin: “Hoàng hậu nương nương tha mạng, hoàng hậu nương nương tha mạng, về sau nô tỳ ( nô tài ) cũng dám nữa, cũng dám nữa."

      Vân Tiếu khẽ cười, gật đầu, chậm rãi thu chân lại. Muốn cùng nàng đánh nhau? Tốt hơn hết nên giữ chút sức lực , suốt ba năm liên tục ở đại học nàng đều đoạt giải quán quân Sanda* làm sao có thể để mấy kẻ nô tài này được như ý muốn.

      * Sanda : hay còn gọi là Sanshou . Tại TQ, môn Sanshou (còn được gọi là võ chiến đấu tay tự do) chú trọng vào các dạng chiến đấu tự do thực tế võ đài, đòi hỏi thành thạo các kỹ thuật Kungfu. Nhưng bản thân môn Sanshou (hoặc Sanda) lại được phân chia ra 3 dạng:
      – Sport Sanshou (Chinese Kickboxing): Đòn thế thể thao
      – Civilian Sanshou : Đòn thế dân
      – Military Sanshou (AKA Qinna Gedou) : Đòn thế dành cho quân đội. (Nguồn:phượng Vũ Sơn Trang)


      “Nếu như còn có lần sau, ta cũng tha cho các ngươi dễ dàng như vậy đâu.”

      Nàng vừa mở miệng, Tiểu Hà cùng Tú Tú sợ hãi lên tiếng: “Tạ nương nương, tạ nương nương.”

      mang cho ta thùng nước, ta muốn tắm rửa.”

      Vân Tiếu nhàng ra lệnh, tuy rằng thanh lớn nhưng cũng có mười phần uy lực.

      Ba người dưới đất nhanh chóng chạỵ chuẩn bị mọi thứ cho nàng tắm rửa. Tiểu Hà từ mặt đất giãy dụa đứng lên, nhìn bàn tay máu chảy đầm đìa, đau rát như kim châm nhưng chỉ có thể cắn răng chịu đựng, ngay cả tiếng rên cũng dám phát ra. Nữ nhân này đáng sợ, nàng ta rốt cuộc là ai? Tuyệt đối thể là ngốc tử kia nhưng mà nàng cũng có lá gan hỏi.

      Hai thái giám rất nhanh đem cái thùng tắm hình tròn đặt trong phía sau điện, Tú Tú cũng mang đến nước còn nóng đến nghi ngút khói, tay chân gọn gàng làm việc.…

      Chốc lát, trong tẩm cung rất nhanh liền bốc lên sương mù mờ mịt, những cánh hoa trôi mặt nước, hương thơm ngào ngạt…
      Nguyên Nguyễn, NgoUngMeoconkissu2 thích bài này.

    3. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Chương 3: Giai nhân xinh đẹp


      Hơi nước bốc lên lượn lờ trong khí, hương hoa càng làm say đắm lòng người. Cửa sổ hơi hé ra góc để xua tan hơi nước bên trong, gió hiu hiu thổi, tấm rèm lụa mỏng màu xanh ngọc bị gió nhàng vén lên góc.

      Trong bồn tắm hình tròn có người ngồi thư thái dựa vào, chỉ để lộ ra hai bờ vai trắng nõn, mái tóc đen nhánh gội sạch vẫn còn nước từng giọt, rối tung bờ vai làm cho người ta phải lóa mắt.

      Cung nữ Tú Tú đứng bên cạnh ngay cả thở cũng dám thở mạnh, cẩn thận hầu hạ nhưng lại nhìn chớp mắt vào Hoàng hậu yên lặng tắm rửa, nàng có nghĩ thế nào cũng nghĩ ra được rốt cuộc là có chuyện gì?

      Sao Hoàng hậu lại trở nên ngốc? Thời tiết tháng mười này rơi vào trong hồ Cẩm Lí mà còn ngâm trong đó lâu như vậy, theo lý mà chết cũng sống dở chết dở nhưng nữ tử trước mắt chẳng những có việc gì mà ngược lại còn hết ngốc, hơn nữa còn rất lợi hại. Vừa nghĩ đến lúc nãy Hoàng hậu tàn nhẫn như thế nào, Tú Tú lại nhịn được run rẩy.

      Lúc này, giọng ôn nhu, mềm mại lại ngọt nào vang lên, “Tú Tú, cho ta biết chút ít chuyện trong cung !”

      Tú Tú bỗng sửng sốt, lời này của Hoàng hậu là có ý gì đây? Nàng nghiêm túc nhìn chằm chằm Hoàng hậu, có điều chỉ nhìn thấy được sau lưng của nàng, còn có mái tóc như tơ lụa, đen nhánh nhưng nhìn thấy được biểu cảm mặt nàng. Chỉ nghe thấy giọng ngọt ngào vừa rồi, tuyệt đối ngờ nữ nhân này còn có bộ mặt thô bạo kia, Tú Tú cẩn thận mở miệng.

      “Nương nương muốn biết cái gì? Tú Tú nhất định hết toàn bộ.”

      Đây tuyệt đối là giọng điệu vỗ mông ngựa, giờ nàng cũng dám làm qua loa cho xong việc, nhớ đến bàn tay chảy máu đầm đìa của Tiểu Hà vừa rồi, da đầu nàng lại run lên, xem ra sau này bọn nàng phải biết kiềm chế chút. Nếu như còn có lần tiếp theo, chỉ sợ chết rất khó coi.

      Vân Tiếu vừa nghe Tú Tú xong, hài lòng nở nụ cười. Hai tay khẽ vốc nước lên, động tác tao nhã cho nước chảy từ xương quai xanh xuống, dưới ánh đèn lung linh, từng giọt nước được chiếu sáng như chuyển động làn da trắng nõn.

      “Ta tên là gì?.”

      “Vân Tiếu, con của Nhiếp Chính Vương đương triều.” Mặc dù Tú Tú có chút kinh ngạc nhưng cũng dám trả lời qua loa, lập tức đáp lại.

      Bàn tay ngọc của Vân Tiếu hơi dừng lại chút, khóe môi cong lên, đồng tử chợt loé sáng. Quả nhiên, nếu làm sao có thể trở thành Hoàng hậu chứ nhưng mà tên của ngốc hậu này lại giống tên trong kiếp trước của mình, như thế càng tốt, sau này gọi cũng tiện hơn.

      “Trong cung có bao nhiêu nữ nhân?”

      Đối với việc này Vân Tiếu hoàn toàn có hứng thú nhưng mà những người kia e là cam tâm để đứa ngốc cứ chiếm lấy vị trí béo bở này. Tương lai có rất nhiều người có thể là kẻ địch của nàng, biết người biết ta trăm trận trăm thắng, hậu cung này vốn chính là cái nơi ăn thịt người. Nàng là nữ nhân truyền kỳ ở đại, chẳng lẽ tệ đến mức chết trong tay mấy nữ nhân ở đây lần nữa hay sao?.

      “Bẩm nương nương, trong cung có hơn hai mươi phi tử, ngoại trừ Hoàng hậu nương nương vị trí Tứ phi¹ có hai vị phi tử là Đức phi nương nương và Hiền phi nương nương. Ngoài ra còn có hai Chiêu nghi, Chiêu viện², những người khác đều là Lương hoãn và Quý nhân, cấ bậc dưới ngũ phẩm.”

      Tú Tú cung kính bẩm báo nhưng trong lòng lại thầm thở dài, mặc dù người ta là quý nhân hàng lục phẩm nhưng ỷ vào sau lưng có Đức phi, Hiền phi làm chỗ dựa nên bọn họ cũng thường xuyên bắt nạt Hoàng hậu. Ai bảo Hoàng hậu là đồ ngốc làm chi? Nhưng xem ra cái người trước mắt này phải rồi, trong lòng Tú Tú lại dấy lên hy vọng, mong là Hoàng hậu giờ để người ta tiếp tục bắt nạt nữa.

      Hai mươi mấy phi tử?! Vân Tiếu tự dưng thấy đổ mồ hôi, nam nhân này căn bản là lợn giống nha, sớm muộn gì cũng có ngày cạn kiệt tinh lực mà chết.

      Nhưng cái loại heo này liên quan gì đến nàng, chừng cái thân thể tại của nàng, nam nhân kia chắc chả thèm liếc mắt cái đâu. Nàng cảm thấy mừng rỡ vô cùng, tốt nhất là tìm thời cơ tốt xuất cung .

      “Nước lạnh rồi.”

      “Nương nương mau đứng lên .” Tú Tú nhanh nhẹn cầm lấy áo choàng màu trắng phía tấm bình phong, cung kính qua hầu hạ Vân Tiếu ra khỏi bồn tắm, lau khô người nàng, thaytiết y³ trắng nhưng vừa nâng tay lập tức ngây ngẩn cả người. Hoàng hậu vừa mới tắm xong lại giống như xuất thủy phù dung, tươi mát động lòng người đến cực điểm, làn da trắng nõn hơi phiếm hồng, đôi mắt đen nhánh cực kỳ linh động, lông mi dài, cả người đều toát ra vẻ phong tình.

      “Sao thế?”

      Vân Tiếu kỳ quái nhíu mày, nhìn cung nữ tên Tú Tú này, bộ dạng Tú Tú nhắn, gương mặt mang nét đẹp dịu dàng thanh tú, giống với tên của nàng, ánh mắt cũng thanh khiết hơn nô tỳ tên Tiểu Hà kia nhiều lắm. Tuy rằng lúc trước nàng ta cũng đáng giận nhưng tâm địa cũng xấu, theo kẻ ngốc như vậy cũng kém hơn người khác bậc rồi, e là còn bị ức hiếp ít nữa.

      “À......chỉ tại nương nương xinh đẹp.”

      “Xinh đẹp sao?” Vân Tiếu sờ sờ mặt mình, nàng còn chưa chính thức xem gương mặt cổ đại của mình, nghe thế khỏi có chút hứng thú. Bẩm sinh nữ nhân thích chưng diện, thích mình trở nên xinh đẹp vì người mình nhưng thực ra cũng hẳn là vậy, dù nữ nhân độc lập tất nhiên cũng muốn mình luôn tỏa sáng.

      “Nương nương ngồi xuống , tóc còn ướt, lau khô thời tiết thế này bị cảm lạnh.” Tú Tú vươn tay đỡ Vân Tiếu ngồi xuống trước bàn trang điểm, bắt đầu chải đầu cho nàng.

      bàn trang điểm có chiếc gương đồng viền vàng tinh xảo, trong gương phản chiếu gương mặt của nàng. Lông mi cong cong, hàng mi dài uốn lượn, mắt vừa to tròn, khi con ngươi chuyển động hết sức linh hoạt, giống như quả bồ đào óng ánh toả sáng. Dưới chiếc mũi cao là cái miệng nho đào rất mê người. Nhìn chung khuôn mặt này cũng đẹp nhưng phải đẹp đến kinh diễm mà là đáng , khác gì búp bê được bày trong cửa hàng ở đại, khiến người ta chỉ cần liếc nhìn cái lập tức tự chủ muốn ôm vào lòng che chở.

      Đối với dung mạo thế này, Vân Tiếu vừa lòng vô cùng, khóe môi nhịn được cong lên nụ cười , vừa cười hai má lại lộ ra lúm đồng tiền , lại càng đáng động lòng người hơn.

      Tú Tú đứng bên cạnh vừa giúp nàng chải đầu, vừa ngắm nương nương qua gương, tự chủ được thở dài.

      “Trước kia sao nô tỳ phát ra nương nương xinh đẹp chứ?”

      “Vậy sao?”

      Vân Tiếu sờ mặt, cái gọi là xinh đẹp chẳng qua là vì vừa thay đổi linh hồn, khiến cho người trước giờ vốn đờ đẫn trở nên linh động hơn, mới có thể phát ra sức quyến rũ. Nếu như vẫn là người ngốc, chỉ sợ dù có là gương mặt này cũng hấp dẫn được ai cả.

      “Đúng thế, là xinh đẹp mà.” Tú Tú dùng sức gật đầu, lúc này nàng cũng phải vuốt mông ngựa, nương nương rất đẹp.

      Vân Tiếu muốn tiếp tục chủ đề này, vì đêm khuya rồi, nàng tao nhã ngáp cái, vừa tắm nước nóng nên thân mình trở nên thư thái, muốn ngủ giấc cho sâu, liền quay đầu quét mắt qua tẩm cung lượt, hướng ra cửa hô tiếng: “Người đâu.”

      Hai tiểu thái giám lập tức chạy vào, cung kính mở miệng: “Nương nương?!”

      “Mau dọn dẹp những thứ này .”

      Nàng chỉ vào bồn tắm ở phía sau, hai thái giám lập tức gọn gàng thu dọn bồn tắm, Tú Tú cũng qua giúp tay. Ba người rất nhanh dọn xong, sau đó cẩn thận đứng trong tẩm cung chờ nghe lệnh.

      xuống hết , ta muốn nghỉ ngơi.”

      “Dạ, nương nương. ” Ba người thở phào nhõm, chậm rãi thối lui ra ngoài. Vân Tiếu đứng dậy về phía giường lớn, dường như nàng nhớ tới cái gì liền kêu tiếng: “Chờ chút!”

      [1]Tứ phi gồm có: Quý phi, Thục phi, Đức phi, Hiền phi, cấp bậc nhất phẩm.

      [2] Chiêu nghi, Chiêu dung, Chiêu viện, Tu nghi, Tu dung, Tu viện, Sung nghi, Sung dung, Sung viện, cấp bậc nhị phẩm.

      [3] tiết y: áo lót


      Chương 4: Trâm của ta có đẹp ?



      Vân Tiếu lười biếng lên tiếng, khiến ba người chuẩn bị rời khỏi tẩm cung liền dừng bước, cẩn thận cúi đầu nghe lệnh: “Dạ, Nương nương có gì sai khiến?”

      “Những gì xảy ra trong tối hôm nay, nếu các ngươi để truyền ra bên ngoài …”

      Những lời tiếp theo nàng cũng ra, Vân Tiếu tao nhã ngáp cái, che miệng về phía bên cạnh giường ngồi xuống. Ba người kia gật đầu như giã tỏi, cung kính đáp: “Nương nương yên tâm, nô tỳ (nô tài) cẩn tuân lời dặn của nương nương.”

      Cuối cùng Vân Tiếu cũng hài lòng phất tay: “Được rồi, xuống ”.

      “Tạ ơn nương nương.” Cuối cùng, cả ba người mới thở phào nhõm, cứ như dây đàn kéo căng vừa được thả lỏng ra vậy. Chuyện xảy ra đêm nay vô cùng quỷ dị, rốt cuộc là chỗ nào có vấn đề? Trong lòng ba người cùng nghĩ giống nhau nhưng mặt lại dám để lộ ra chút gì cả, chậm rãi rời khỏi tẩm cung, nghiêm cẩn đứng bên ngoài cửa điện.

      “Tú Tú, ngươi nhìn thấy gương mặt của Hoàng hậu nương nương rồi sao?”

      Thái giám Tiểu Nguyên mang theo nghi hoặc mở miệng hỏi, hành lang, ánh trăng chiếu xuống mảnh sáng nhưng lại có vài phần lạnh lẽo kì lạ, ba người tự chủ mà rùng mình cái.

      “Được rồi, ngươi cũng đừng có nhiều chuyện. Nếu như để cho nương nương biết kết cục cũng nhàng hơn Tiểu Hà bao nhiêu đâu.”

      Tú Tú hung hăng cảnh cáo hai người họ, Tiểu Nguyên và Tiểu Chiêu đồng thời hơi rùng mình chút, nghĩ đến Tiểu Hà mà thấy kinh hãi liền ngậm miệng. Trong khoảnh khắc cũng ai dám gì, Tú Tú nâng mắt nhìn lên ánh trăng chút mới chậm rãi mở miệng.

      “Có lẽ theo Hoàng Hậu như vậy, so với theo ngốc tử còn tốt hơn nhiều. Hai người các ngươi cứ yên tâm gác đêm cho nương nương .”

      biết.”

      Bốn phía trở nên yên lặng, vạn vật đều như ngủ say…

      Bên trong tẩm cung, chiếc giường lớn, Vân Tiếu nghe đoạn đối thoại của ba người ngoài cửa sót chữ nào, khẽ mím môi, đôi mắt to động lòng người lóe lên ánh sáng. Đối với tình hình trước mắt, nàng hoàn toàn cũng nắm lắm, chẳng hạn như đương kim Hoàng thượng, vì sao lại lập ngốc tử làm Hoàng hậu? ràng là vị Hoàng đế trưởng thành nhưng vẫn còn Nhiếp Chính vương tồn tại, trong đó nhất định là có khuất. Mà nàng lại mạo muội xông vào thế giới này nhất định phải toàn thây trở ra, thân phận của ngốc tử chính là lá chắn vô cùng tốt nhưng cho dù là ngốc, có điều sau này ai cũng đừng mong có thể bắt nạt được nàng!

      Khóe môi Vân Tiếu lộ ra nụ cười tà ác, mí mắt cũng chậm rãi đóng lại, sau đó chìm vào mộng đẹp.

      Trong mộng nàng thấy người thân và bạn bè của nàng ở kiếp trước nên nàng cầm được nước mắt mà khóc vì nhớ đến họ. đêm này nàng ngủ được yên ổn, phải đến nơi hoàn toàn xa lạ mờ mịt, khiến nàng cảm thấy bất an, hỗn loạn. Nàng ngủ thẳng cho đến tận khi mặt trời lên cao mới chậm rãi tỉnh dậy, trong lòng lại nổi lên chút phiền muộn, cứ thơ thẩn ngồi giường.

      Lúc này bên ngoài tẩm cung vang lên thanh cao vút, mơ hồ truyền vào bên trong.

      “Cái ngốc tử kia còn chưa có chết hay sao?”

      Ngữ khí của kẻ này khá là kiêu ngạo, Vân Tiếu phục hồi lại tinh thần, ánh mắt lóe ra chút, khóe môi lên ý cười châm chọc, đến nhanh. biết là nhân vật nào, đối với ngốc tử như nàng, chỉ sợ cũng phải là người quan trọng, chắc là do có người sai khiến thôi, rất có thể là quý nhân dưới cấp bậc ngũ phẩm.

      Thân mình nàng động, bởi vì suốt đêm cứ mộng mị nên sắc mặt có phần tái nhợt, hơn nữa đôi mắt cũng có chút xanh đen, tóc tai lại rối tung, có vài phần giống với bộ dáng của ngốc hậu.

      Bên ngoài tẩm cung, Tú Tú quan sát Lan Quý nhân chút, toàn thân cung trang quý phái, tóc được vấn cao đầu nhưng lại cắm đầy trâm ngọc, lộ ra vẻ phàm tục chịu nổi. Thế nhưng vẻ mặt nàng ta lại tỏ ra hống hách, nữ nhân như thế này mà được sủng ái đúng là chuyện lạ, sở dĩ nàng ta trở thành lục phẩm quý nhân, chẳng qua cũng chỉ dựa vào cây to là Thái hậu mà thôi, tại lại được Đức phi che chở, cho nên ở hậu cung mới giống như cá gặp nước vậy.

      “Ngươi điếc rồi sao hả?”

      Đối với phản ứng của nha đầu này, Lan Quý nhân rất hài lòng nên tức giận trừng mắt nhìn Tú Tú. Tú Tú liền cung kính : “Hoàng hậu nương nương cũng có gì đáng ngại, đa tạ Lan Quý nhân quan tâm”.

      Mặc kệ người ta là dạng nữ nhân gì nhưng dù sao vẫn là phi tử của Hoàng thượng, mà nàng chẳng qua cũng chỉ là nô tỳ thấp hèn, cho nên phải tôn kính cứ tôn kính, nếu chính là tự tìm chết.

      “Phi! Ta mà quan tâm ả sao, ta là đến xem ả ta có chết hay chưa?”

      Lan Quý nhân vừa xong, liền đẩy Tú Tú vẫn ngăn cản mình mà tự vào, còn dẫn theo hai cung nữ và thái giám theo ở phía sau. Tú Tú vừa thấy thế sợ tới mức sắc mặt trắng bệch, nếu như Hoàng hậu nương nương trách tội, nàng làm sao có thể chịu được nên liền chạy nhanh về phía trước, đuổi theo Lan Quý Nhân.

      “Lan Quý nhân, Hoàng hậu vẫn còn ngủ. Nếu như làm người tỉnh dậy, chỉ sợ …”

      Tú Tú còn chưa xong, Lan Quý nhân liền quay lại nhìn nàng, “ba” tiếng quăng cho Tú Tú cái tát, khí thế bức người , “Đồ tiện tỳ nhà ngươi mà cũng dám chắn đường của ta sao? Ngươi là cái thá gì, còn dám lắm miệng, có tin là ta khâu cái miệng của ngươi lại hay ?”

      xong cũng thèm để ý tới Tú Tú nữa, nhanh chóng thẳng về phía tẩm cung. Sắc mặt Tú Tú trắng bệch, che nửa bên mặt, gò má rất đau, nước mắt đong đầy nhưng vẫn cố gắng kìm nén. Làm nô tài như nàng, dù sao cũng là số mệnh, cho nên vẫn làm tròn trách nhiệm theo Lan Quý nhân vào.

      Bên trong tẩm cung, Vân Tiếu cũng đem những chuyện phát sinh bên ngoài nghe nhất thanh nhị sở (1), giờ phút này nàng cũng lẳng lặng đánh giá nữ nhân vào, dáng người cũng có ba phần tư sắc nhưng bảy phần còn lại là y phục, trang sức đúng là phàm tục chịu nổi. Quan trọng nhất là ngôn hành cử chỉ lại vô cùng thô lỗ, nữ nhân như vậy mà cũng có thể trở thành hậu phi (2), xem ra cái tên Hoàng đế kia cũng phải người tao nhã gì, bên trong hậu cung, từ kẻ ngốc đến nữ nhân thô lỗ, đủ dạng người mà.

      (1) Nhất thanh nhị sở : rành mạch ràng.

      (2) Hậu phi : phi tử của hoàng đế.


      “Hoàng hậu nương nương dậy rồi sao?”

      Tú Tú vừa thấy Vân Tiếu, vội vàng mở miệng.

      Vốn im lặng ngồi, Vân Tiếu chợt cắn ngón tay rồi ngây ngô cười chỉ vào Tú Tú : “Thực xấu nha”.

      Đúng mười phần là ngốc tử, Lan Quý nhân chợt giật mình, sững sờ hồi lâu mới tỉnh lại, thầm tự nhủ, mới vừa rồi khi ả bước vào liền nhìn thấy nữ nhân này im lặng ngồi ngay ngắn giường, còn tưởng rằng nhầm phòng ra vẫn chỉ là ngốc tử. ngờ buổi tối hôm qua, thế nhưng nàng ta lại chết, là đáng giận, vậy là uổng công tâm tư của Đức phi nương nương rồi.

      Lan Quý nhân vừa nghĩ vậy tức giận xông lên đầu, thân mình cũng liền lao về phía giường lớn, bàn tay duỗi ra tát thẳng về phía của Vân Tiếu, trước kia cái loại chuyện này ả cũng phải là chưa làm bao giờ.

      Hai mắt Vân Tiếu tối sầm, nàng ngờ vị quý nhân nhoi mà lại dám bắt nạt Hoàng hậu nương nương, lại còn ở trước mặt nhiều cung nữ và thái giám như vậy. có thể thấy được nàng ta bất chấp cung quy như thế nào. Điều này chứng minh cái gì? Tất cả mọi người trong cung khinh thường ngốc hậu hay là Nhiếp Chính vương đương triều coi trọng nữ nhi của mình?

      Vân Tiếu bên cân nhắc, bên rất nhanh liền quay đầu, làm như là lơ đãng nghiêng người nhưng lại khiến cho bàn tay vung tới của Lan Quý nhân thất bại.

      Nàng duỗi tay về phía chiếc bàn cao đặt bên cạnh giường, lấy cây trâm ngọc tinh xảo đưa ra khoe: “Trâm của ta có đẹp ?”

    4. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Chương 5: Cao minh, là quá cao minh!


      Trâm ngọc trong suốt, vô cùng tinh xảo, vừa nhìn biết được làm từ cửa hiệu “Phượng Đường Kiều” nổi tiếng nhất Yên kinh, tên này đặt cũng rất khéo, ngụ ý là những đồ trang sức do Phượng Đường Kiều thiết kế lộng lẫy như phượng hoàng, có điều trang sức ở đây quý giá vô cùng, cho nên tất cả nữ tử của Yên kinh chỉ cần có được món trang sức của Phượng Đường Kiều mãn nguyện lắm rồi nhưng dễ mà mua được.

      Mà Vân Tiếu, vốn là nữ nhi của Nhiếp Chính vương. Mặc dù là ngốc tử nhưng cũng hề thiếu mấy loại trang sức thế này. tại nàng ngây ngô cười, khoe trâm ngọc quý giá khiến Lan quý nhân vừa nhìn thấy, sớm quên chuyện bản thân mình muốn đánh Vân Tiếu trận. Ngược lại hai mắt tỏa sáng, tham lam nhìn chằm chằm vào trâm ngọc, hít sâu hơi, trong nháy mắt bỗng thay đổi ngữ điệu, dối trá mở miệng, “Hoàng hậu, trâm ngọc này là đẹp, có thể cho muội muội xem chút được hay ?”

      Nàng vừa dứt lời, Tú Tú đứng ở bên cạnh theo bản năng chợt kêu lên: “Hoàng hậu, thể được.”

      Lập tức, ánh mắt tàn bạo của Lan quý nhân hung hăng nhìn đến, dọa Tú Tú dám mở miệng thêm lời nào, hơn nữa nàng biết tại vị Hoàng hậu này cũng dễ đối phó, vì vậy liền yên lặng.

      Còn Lan quý nhân lại tưởng là Tú Tú sợ mình nên cười rộ lên, quay đầu nhìn về phía Vân Tiếu rồi nhanh chóng vươn tay ra, “Tỷ tỷ, mau cho muội muội mượn xem được ?”

      “Được.” Vân Tiếu cười gật đầu, nếu như nhìn kĩ phát , hai mắt nàng lúc này lóe sáng kì lạ. Đáng tiếc, Lan quý nhân bị chiếc trâm ngọc sắp tới tay làm cho mê muội làm gì để ý đến bất kỳ ai nữa. Vân Tiếu thấy bàn tay kia sắp chạm vào, liền đúng lúc buông ra.

      Ngay lập tức, chỉ nghe ‘choang’ tiếng, cây trâm ngọc rơi xuống, vỡ ra làm hai mảnh. Bốn phía chợt lâm vào tĩnh lặng, mọi người trong tẩm cung nhìn thấy mà đau lòng, đây chính là tiền đấy, dù các nàng có làm trâu làm ngựa cả đời cũng đáng giá bằng cây trâm ngọc này đâu. Còn Lan quý nhân ngây cả người ra, nằm mơ nàng cũng rất muốn có món trang sức như thế, vốn có thể chiếm được rồi nhưng ai ngờ lại vỡ tan tành. Tức trong lòng cảm thấy buồn bực, có điều nàng cũng có nhiều thời gian mà suy nghĩ.

      Bởi vì bất thình lình vang lên tiếng thét chói tai, người ở giường bỗng nhiên nhảy dựng lên, nhắm vào người Lan quý nhân mà nhào tới, đặt mông ngồi mạnh lên người nàng ta, liên tục tát mấy cái vào mặt, ngay lập tức tiếng kêu như giết heo của Lan quý nhân bỗng chốc vang lên khắp điện, “A…”

      Tiếng kêu của nàng ta làm các thái giám và cung nữ trong tẩm cung hồi phục tinh thần. Trời ạ! ngốc hậu thế nhưng lại nổi điên lên. Lan quý nhân bị nàng đánh nhưng phải chỉ đánh chút, mà là vô cùng thê thảm, gương mặt sưng vù y như cái đầu heo.

      Bọn thái giám và cung nữ của Lan quý nhân thấy chủ tử của mình bị đánh sớm vội vã chạy lên, chuẩn bị giúp tay. Tú Tú vừa thấy hành động của họ, lập tức gọi người ngoài cửa vào, “Tiểu Nguyên, Tiểu Chiêu, mau vào đây!”

      Hai thái giám sớm nghe thấy tiếng động trong tẩm cung, biết là xảy ra chuyện gì, lòng bàn tay đổ đầy mồ hôi. Khi nghe thấy tiếng kêu của Tú Tú liền chạy vào, vừa liếc mắt nhìn cái giật cả mình, chỉ thấy thái giám và cung nữ của Lan quý nhân lôi kéo Hoàng hậu, mà Hoàng hậu ngồi người Lan quý nhân ngừng đánh liên tục, lại còn vừa đánh vừa kêu to, “Đền trâm cho ta, mau đền trâm cho ta.”

      Mẹ ơi! Hai thái giám nhìn cái người bừng bừng khí thế kia toát hết mồ hôi, Hoàng hậu là dũng mãnh mà! Có điều tại cũng phải lúc để cảm thán, hai người và cả Tú Tú đều xông đến ôm lấy bốn người của Lan quý nhân, liên tục , “Thần trí của Hoàng hậu được bình thường, xin mọi người đừng chấp nhất.”

      Nhất thời trong tẩm cung loạn thành đoàn, lúc này Lan quý nhân nằm mặt đất, nàng bị đánh đến nỗi cảm thấy cái đầu ong ong, tối tăm hết mặt mũi, thấy có ai giúp được mình liền lên tiếng cầu xin, “Hoàng hậu, muội dám nữa. Hoàng hậu tỷ tỷ bỏ qua cho muội .”

      Chẳng qua Vân Tiếu chỉ muốn giáo huấn nàng ta chút, nếu nàng ta cầu xin tha thứ cứ bỏ qua lần vậy. Tuy nàng ngốc nhưng đừng có ai nghĩ muốn bắt nạt hay ngồi lên đầu nàng. Bây giờ nàng chính là giết gà dọa khỉ, để xem còn ai dám gây khó dễ nữa. Nghĩ vậy, thoáng chốc liền thu tay lại, đứng lên khỏi người Lan quý nhân, chạy đến bên chiếc trâm bị gãy kia, ra vẻ vô cùng thương tâm khóc lóc, “Trâm của ta, trâm của ta…”

      Tú Tú, Tiểu Nguyên và Tiểu Chiêu vừa thấy nương nương dừng lại nên cũng buông lỏng tay ra, bốn người kia vội vàng chạy nhanh qua chỗ Lan quý nhân, nâng chủ tử dậy, lo lắng hỏi: “Chủ tử, người sao chứ?”

      “Ta sao.” Lan quý nhân rất muốn mắng chửi người nhưng vừa mở miệng động đến vết thương sưng to mặt, nước mắt cũng từng giọt rơi xuống. Ở trong cung lâu như vậy, cho tới bây giờ cũng chưa từng chịu phải loại đối xử này, ngờ đến hôm nay thế nhưng lại bị ngốc tử ngồi lên đầu. Nghĩ lại cam lòng, liền trợn mắt lườm ngốc tử thương tâm ngừng ở bên kia nhưng nghĩ đến sức lực hung hăng vừa rồi, bản thân mình phải là đối thủ của nàng ta.

      Lan quý nhân bực mình thấy Vân Tiếu quay người lại cái, ánh mắt hung ác dọa nàng ta run rẩy trận, cho nên lập tức , “Còn đỡ ta đứng lên?! thôi.”

      Bốn người liền vội vàng nâng chủ tử dậy, giờ Lan quý nhân làm gì còn kiêu ngạo hung ác như trước nữa, chỉ thấy cả người chật vật hết chỗ . Tóc tai hỗn độn, y phục lại nhàu nát, hai má sưng phồng lên như ngậm cái gì trong miệng vậy.

      Những người có liên quan đều chạy trối chết, chỉ nghe phía sau còn vang lên thanh dường như rất sung sướng của Tú Tú: “Tiểu Nguyên, còn mau tiễn Lan quý nhân?”

      biết.” Tiểu Nguyên nhịn cười, cung kính theo mấy người kia, đưa bọn họ ra ngoài.

      Trong tẩm cung, Vân Tiếu thản nhiên nhặt trâm ngọc lên, Tú Tú đứng bên cạnh nàng liền hỏi: “Nương nương, người tiếc cây trâm này sao?”

      “Tiếc cái gì? Tự có người đưa cái khác đến đây thôi.”

      Vân Tiếu tuỳ tiện ném trâm ngọc lên bàn, nhìn về phía Tú Tú, ôn nhu hỏi: “Trong cung vẫn còn có Thái hậu chứ?”

      “Đúng vậy, nương nương.”

      Vẻ mặt Tú Tú tràn đầy khó hiểu, việc này liên quan gì đến Thái hậu? Tiểu Chiêu đứng bên cũng mơ hồ, giờ nương nương bí hiểm, bề ngoài nhìn tuyệt đối vô hại nhưng nàng có bao nhiêu phần dọa người họ đều biết hết. Sau này vẫn nên kiềm chế chút, đừng chọc vào nàng tốt hơn.

      “Ngươi lập tức đến chỗ Thái hậu, rằng ta muốn về nhà. Nguyên nhân là do Lan quý nhân làm vỡ trâm ngọc khiến ta bị ủy khuất.”

      Vân Tiếu xong cũng nhìn Tú Tú và Tiểu Chiêu nữa, quay đầu đến chiếc bàn. Vừa rồi dùng hơi nhiều sức, là có chút khát mà nên nàng tự rót cho mình ly trà, khẽ uống ngụm.

      Mà Tú Tú và Tiểu Chiêu chỉ biết nhìn nhau, trong mắt lên vẻ kính nể, chiêu này của nương là cao minh, chẳng những đánh Lan quý nhân để cảnh cáo mọi người trong cung, mà còn làm cho Lan quý nhân ở trước mặt Thái hậu cũng kết tội được gì, ngược lại nàng chẳng tổn thất bất cứ cái gì cả.

      Tuy rằng Hoàng hậu ngốc nhưng nàng là con của Nhiếp Chính vương đấy. Thái hậu làm sao? Cũng thể để nương nương về Vân phủ được, cho nên nhất định phái người đưa trâm ngọc đến.

      Cao minh, là quá cao minh!

      Chương 6: Cáo trạng


      Trường Tín cung - nơi ở của Thái hậu đương triều.

      Tọa lạc ở phía bắc, cách xa chốn hậu cung ồn ào, bốn phía được bao quanh bởi tường lớn, trong ngoài đều là cảnh đẹp tả xiết. Tuy thời tiết qua tháng mười nhưng các loại hoa lại đua nhau nở, đủ loại màu sắc. trận gió thổi qua, mang theo hương thơm làm say đắm lòng người.

      Mái hiên làm bằng ngọc lưu ly vô cùng xinh đẹp, những bức tường bằng đá ngọc bích trắng. Phía trước cửa cung, cây cối xanh biếc, rực rỡ, thỉnh thoảng lại có vài cung nữ mặc váy hoa qua.

      Bên trong điện, nằm ở giữa là chiếc thảm thêu hình phượng hoàng giương cánh. Bên trong lượn lờ mùi hương thơm ngát, chiếc rèm lụa mỏng nhàng đong đưa, tạo nên khí vô cùng trang trọng.

      Phía bên là chiếc ghế phượng có nữ tử ngồi. Đôi mắt hoa đào khẽ híp lại, phong tình vạn chủng, còn đôi môi lạnh bạc khẽ nhếch lên, thể tâm tình của nàng tại cực kì tốt, sắc mặt lạnh lùng quét về phía góc của đại điện, nơi mà nữ tử giọng khóc nức nở.

      Người kia đúng là Lan quý nhân, mà nữ nhân xinh đẹp vạn phần phía chính là Thái hậu đương triều - Dạ Lan Chỉ. Nhìn bên ngoài, khó có thể tưởng tượng bà lại là mẹ đẻ của đương kim Hoàng đế. Quả nhiên hổ là đệ nhất mỹ nhân Yên Kinh năm xưa, sắc đẹp khuynh thành.

      “Khóc cái gì? Chỉ là ngốc tử mà ngươi cũng đối phó được, giờ còn có mặt mũi mà khóc sao?!”. Thanh của Thái hậu đầy giận dữ, nhận lấy tách trà cung nữ đưa đến, bên trong đôi mắt hoa đào tràn ngập chán ghét.

      Lan quý nhân nghe giọng điệu của Thái hậu như vậy, dám càn quấy nên giọng , “Mặc dù nàng ta ngốc nhưng mà khí lực là lớn, thần thiếp còn đánh lại nàng nữa.”

      “Kẻ ngốc có sức mạnh của kẻ ngốc, đó là điều hiển nhiên. Nhưng ngươi có việc lại tìm nàng ta để làm gì?.”

      Sương mù trong mắt như như , bên trong là mảnh lạnh lùng, trong đó cất giấu tia hàn quang sắc bén. Tuy bà ta ở trong cung mắt nhắm mắt mở nhưng có nghĩa là các nàng làm ra chuyện gì bà lại biết. Hơn nữa nếu như chuyện các nàng làm lọt vào tai Nhiếp Chính vương Vân Mặc, chỉ sợ là bọn họ mang đến phiền toái.

      Lan quý nhân vừa nghe thấy liền giật mình cái, ánh mắt ngừng toát ra sợ hãi. Nàng dám là đến đó để xem Hoàng hậu chết hay chưa hoặc là chính nàng làm gãy trâm ngọc, chỉ sợ lại càng thêm phiền phức nên cố gắng nghĩ cách đối phó thái giám từ ngoài cửa điện vào, cung kính , “Bẩm Thái Hậu nương nương, Đức phi cầu kiến.”

      “Nàng tới đây làm gì?” Thái hậu khẽ nhíu mày chút, chợt hiểu , liếc mắt về phía Lan Quý nhân cái, xem ra chuyện Lan quý nhân làm ắt hẳn có liên quan đến Tố Tuyết.

      Đức phi Dạ Tố Tuyết, cũng chính là chất nữ (1) của Thái hậu, biểu muội của Hoàng đế, là trong những phi tử được sủng ái nhất tại.

      (1) Chất nữ : cháu ruột gọi bằng .

      Thái Hậu đối với đứa cháu này cực kì thương, bởi vậy mà ở trong cung danh tiếng của Đức phi có thể là cao hơn bất kì ai. Hơn nữa trong lòng mọi người cũng hiểu , vị trí Hoàng hậu này cuối cùng rồi cũng rơi vào tay Dạ gia thôi, chẳng qua chỉ là chuyện sớm hay muộn, mà kẻ ngốc làm sao có thể sống sót được ở trong thâm cung này?

      “Để cho nàng vào .” Thái hậu đưa ly trà bạch ngọc cho cung nữ bên cạnh, phất phất tay.

      Tiểu thái giám lập tức lui ra ngoài, rất nhanh bên ngoài cửa điện lập tức xuất thân hình mềm mại uyển chuyển, người là cung trang màu hồng, khiến toàn thân nàng nổi bật như đám mây ngũ sắc, áo khoác trắng thêu hình cây trúc. Hai màu trắng hồng lại càng tôn lên vẻ đẹp kinh người, đôi mày thanh tú, hai mắt lại tia cơ trí, tiêu sái tiến vào trong đại điện, cung kính hành lễ, “Thần thiếp xin thỉnh an mẫu hậu!”

      Thái hậu ngồi phía hài lòng gật đầu, nhìn đứa cháu tài hoa thế này vô cùng tự hào. Bên trong hậu cung, có nữ tử nào có thể sánh được với Tố Tuyết? Vị trí Hoàng hậu kia sớm muộn gì cũng về tay Dạ gia, nghĩ vậy, tâm tình khỏi tốt hơn.

      “Đứng lên , mau đến đây ngồi cạnh mẫu hậu nào!”.

      “Tạ mẫu hậu”.

      Dạ Tố Tuyết dù biết mẫu từ trước tới nay vẫn rất thương nàng nhưng nàng cũng chưa bao giờ lấy điều này làm kiêu ngạo, cũng hề độc chiếm Hoàng Thượng. Phi tử trong hậu cung rất nhiều nhưng mưa móc cùng dính (2), chỉ cần độc chiếm là được, chỉ riêng điều này khiến mẫu hài lòng với nàng và cũng là nguyên nhân mà nàng vô cùng được sủng ái.

      (2) Mưa móc cùng dính : ai cũng được sủng ái cách công bằng.

      Dạ Tố Tuyết vừa đứng thẳng người dậy, Lan quý nhân ở bên liền đến thi lễ, “Tham kiến Đức phi nương nương”.

      “Miễn lễ!” Dạ Tố Tuyết đưa tay, khẽ nâng Lan Quý nhân. Đợi đến khi nàng ta đứng dậy, mới nhìn khuôn mặt, khỏi phát ra tiếng kinh hãi, “Lan quý nhân, mặt của ngươi...?”

      Lan quý nhân vừa nghe thấy lời của Đức phi, lại quỳ xuống rồi khóc lên: “Đức phi nương nương, xin người làm chủ cho thiếp, Hoàng hậu... nàng ...nàng ta đánh thiếp.”

      “Ngốc tử kia sao?”

      Dạ Tố Tuyết kinh ngạc, ngốc tử kia vẫn luôn nhát gan vô cùng. Thế nhưng nàng ta lại đánh người, điều này khiến cho nàng khó có thể tin được mà.

      Lan quý nhân vẫn còn muốn gì đó, chỉ thấy sắc mặt Thái hậu tối sầm lại, lạnh lùng ho khan tiếng. Hai người phía dưới lập tức hồi phục lại tinh thần, Dạ Tố Tuyết vòng qua người Lan quý nhân đến ghế phượng, mềm mại mở miệng, “Mẫu hậu?”

      Thái Hậu vươn tay kéo Dạ Tố Tuyết ngồi xuống bên cạnh, thanh trong trẻo nhưng lạnh lùng, mang theo chút trách cứ: “Tố Tuyết, có phải con quá nóng vội hay ? Chuyện xảy ra ngày hôm qua, ai gia cũng nghe rồi”.

      “Mẫu hậu, thần thiếp biết sai rồi. Cho nên hôm nay mới để Lan quý nhân đến Kim Hoa điện nhìn xem Hoàng hậu có làm sao hay . Thần thiếp còn dự định, nếu như Hoàng hậu sinh bệnh tuyên thái y đến chữa trị cho nàng.”

      Dạ Tố Tuyết nửa nửa giả lên tiếng, tất nhiên nàng biết mẫu rất khôn khéo. Nếu như ở trước mặt bà giở chút tâm kế, e là thể thực được, bởi vậy chỉ có thể giả lẫn lộn.

      Lan quý nhân ở bên dưới nghe những lời này của Đức phi cũng liên tục lên tiếng phụ họa, “Đúng vậy, Thái Hậu nương nương, thần thiếp chính là phụng mệnh Đức phi nương nương, cho nên mới đến thỉnh an Hoàng hậu. Ai biết được Hoàng hậu lại đánh thần thiếp, người phải làm chủ cho thần thiếp a...”

      Lan quý Nhân vừa xong lại òa khóc, Thái hậu liếc chất nữ bên cạnh cái. Hai mắt tối sầm chút nhưng cũng thêm gì, chỉ lạnh lùng lên tiếng, “Gào thét cái gì, như thế còn ra thể thống gì nữa?”

      Tiếng Thái hậu vừa dứt, lúc này bên ngoài cửa điện lại có tiểu thái giám chạy vào, nhanh chóng bẩm báo: “Thái hậu nương nương, tỳ nữ Tú Tú của Hoàng hậu đến, có việc muốn cầu kiến.”

      Lời này vừa ra, gương mặt Lan Quý nhân liền biến sắc, con ngươi lóe lên, chợt cảm thấy chột dạ. Nếu như chuyện nàng làm gãy cây trâm lọt vào tai Thái hậu, chỉ sợ yên ổn. Đột nhiên hoảng sợ, trong lòng lại căng thẳng như dây đàn.

      “Tỳ nữ sao? Mau cho nàng ta vào.” Thanh của Thái hậu vang lên…
      NgoUngMeoconkissu2 thích bài này.

    5. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Chương 7: Hù dọa người khác


      Tú Tú theo sau thái giám tiến vào, cung kính quỳ ở giữa đại điện, hành lễ: “Nô tỳ tham kiến Thái hậu nương nương, Đức Phi nương nương.”

      Trong hậu cung, Thái hậu là người có uy quyền nhất. Tú Tú thân là nô tỳ của ngốc hậu nhưng chưa từng được tiếp kiến bao giờ, chỉ đứng ở xa nhìn thấy vài lần, Thái hậu phong thái bức người, làm cho người ta phải kính sợ trong lòng.

      , có chuyện gì?”. Thái hậu nhướng mày chút, nhìn tỳ nữ cúi đầu, bộ dạng sợ hãi, giọng trở nên nhu hòa hơn chút, lạnh lùng như trước nữa.

      “Bẩm Thái hậu nương nương, Hoàng hậu náo loạn đòi về nhà. bọn nô tỳ thấy ngăn cản được nàng nên mới phải đến bẩm báo với Thái hậu nương nương.”

      Tú Tú vừa dứt lời, sắc mặt Lan quý nhân quỳ bên cạnh liền thay đổi, cúi đầu nhìn tấm thảm đỏ dưới đất, hận thể đào ra cái động để chui xuống. Nàng thầm buồn bực bản thân đúng là tự tìm khổ, có việc gì lại chạy tới nhờ Thái hậu làm chủ cái quái gì chứ, chỉ sợ tiếp theo người phải chịu giáo huấn là mình, tệ hơn nữa là bị phạt. Lan Quý nhân càng nghĩ sắc mặt càng trắng bệch, hận thể tát cho mình vài cái, lần này ngay cả Đức phi nương nương cũng đừng mong giúp được nàng.

      Đôi mắt Thái hậu chợt tối sầm, buông tay của Đức Phi, nhíu mày , “ yên lành, tại sao Hoàng hậu lại muốn về nhà?”

      Tú Tú nghe thấy giọng điệu vui của Thái hậu, liền nhanh chóng quay đầu nhìn Lan quý nhân bên cạnh cái, mới cẩn thận đáp lời: “Bẩm Thái hậu nương nương, sáng nay Lan quý nhân có đến thăm Hoàng hậu nhưng thấy nương nương có cây trâm ngọc rất quý, liền cầm lên xem chút. Ai ngờ lại làm rơi, Hoàng hậu vừa thấy trâm ngọc bị vỡ lập tức náo loạn ầm ĩ, chẳng những đánh Lan Quý nhân, còn nhất quyết đòi về Vân phủ.”

      “Còn có chuyện này sao?”. Trong con ngươi đen nhánh của Thái hậu đầy vẻ lạnh lùng, trầm quét mắt về phía Lan quý nhân cúi đầu. Kẻ được việc thấy mà thất bại có thừa, đúng là phải xử lý nàng ta lần mà.

      Cả đại điện chìm vào yên tĩnh, khí lạnh lẽo nhàn nhạt bao quanh. Lan quý nhân sớm phát hoảng, nhanh chóng cầu xin tha thứ: “Thái hậu nương nương, thần thiếp cố ý. Lúc ấy thần thiếp có đưa tay ra đón nhưng chưa cầm chắc nên mới làm rơi, xin Thái hậu bỏ qua cho thần thiếp.”

      “Trong hậu cung này có còn cung quy hay ? đám mưu mô như các ngươi tưởng rằng ai gia biết gì sao? Từ giờ trở tốt nhất là nên an phận chút, nếu ai gia chỉ có thể lấy cung quy mà xử phạt.”

      Lời của Thái hậu chẳng những cảnh cáo Lan quý nhân, mà còn cả Đức phi nữa. Nghe vậy, sắc mặt Đức phi hơi tái chút, còn Lan quý nhân ngay cả thở cũng dám thở mạnh, cả người run rẩy. Xưa nay thái hậu hành tàn nhẫn, từ khi nàng chưa vào cung cũng nghe , cho nên khi nàng tiến cung rồi liền lập tức tạo lập quan hệ, nịnh bợ cây đại thụ này, mới có thể như cá gặp nước ở hậu cung.

      “Thần thiếp biết sai rồi, xin Thái hậu nương nương tha tội.”

      “Đủ rồi, về Chiêu Dương cung của ngươi tự suy nghĩ lỗi lầm , cho phép ra khỏi Chiêu Dương cung trong tháng.”

      Thái hậu ra lệnh tiếng, Lan quý nhân sao dám thêm gì nữa, dập đầu liên tục: “Thần thiếp tuân mệnh.”

      “Lui xuống .” Thái Hậu phất tay.

      Lan quý nhân nhanh chóng lui ra, hôm nay đúng là mất cả chì lẫn chài mà. Nàng chẳng hiểu chuyện này ra sao nhưng trong đáy lòng lại tràn ngập bất an, cảm thấy có cái gì đó đúng, có điều nhất thời nghĩ ra được, vẫn nên về Chiêu Dương cung suy nghĩ hơn.

      Thái hậu xử phạt Lan quý nhân xong, mới nhìn về phía Tú Tú, ôn hòa hỏi: “Vậy cây trâm ngọc kia đâu?”

      “Dạ ở đây.”

      Tú Tú lập tức đưa hai tay nâng cao trâm ngọc lên, Thái hậu đưa mắt nhìn. Thái giám Lâm An bên cạnh liền xuống dưới, cầm lấy trâm ngọc đưa tới tay Thái hậu.

      “Nương nương, người xem.”

      Đôi tay như ngọc cầm lấy, đánh giá tỉ mỉ, khóe môi cong lên nụ cười. Trâm này là đồ quý, được làm từ Phượng Đường Kiều của Yên Kinh, kẻ ngốc lại có vật quý thế này, xem ra nàng ta tuy rằng ngốc nghếch nhưng vẫn được Vân Mặc thương .

      “Được rồi, ngươi trở về lựa lời an ủi nàng chút. Ai gia lập tức sai người xuất cung mua cây khác đưa qua.”

      “Dạ, Thái hậu nương nương.”

      Tú Tú chậm rãi lui ra, khi sắp ra khỏi đại điện bỗng nhiên giọng vang lên: “Chờ chút.”

      Tú Tú hơi sửng sốt, biết xảy ra chuyện gì, cuống quít "binh" tiếng quỳ xuống: “Thái hậu nương nương?”

      “Đứng lên , sau này bên Kim hoa điện có chuyện gì ngươi phải lập tức đến đây bẩm báo cho ai gia. Có biết ?”

      Tú Tú thoáng sững sờ, Thái hậu nương nương có ý gì đây? Bảo nàng giám thị Hoàng hậu sao? Có điều nàng cũng dám hỏi nhiều, cung kính trả lời: “Dạ.”

      “Làm việc cho ai gia tốt, tất nhiên ai gia bạc đãi ngươi.”

      “Nô tỳ hiểu.” Tú Tú chỉ có thể trả lời như vậy, nàng cũng dám năng linh tinh. Trong cung này, thêm chuyện chi bằng bớt chuyện. Mặc dù Thái hậu vậy nhưng bản thân nàng chẳng qua chỉ là quân cờ mà thôi, chắc chắn có ngày chọc phải bà ta chỉ có con đường chết. Tốt nhất là cứ giả câm giả điếc, làm như biết gì cả là được.

      “Lui xuống .”

      “Vâng.” Tú Tú lên tiếng trả lời rồi nhanh chóng rời .

      Đại điện trở nên im lặng, Thái hậu lời nào mà thưởng thức chiếc trâm ngọc bị vỡ kia, lúc lâu sau mới ra lệnh cho Lâm An đứng bên cạnh: “Tiểu An Tử, lập tức phái người đến Phượng Đường Kiều, mua cây trâm giống hệt thế này đưa qua cho Hoàng hậu.”

      “Dạ, nương nương, nô tài ngay.” Lâm An xong liền lui ra ngoài

      Thái hậu quay đầu nhìn Đức phi ngồi bên cạnh, ánh mắt ôn nhu, cầm lấy tay nàng , “Tố Tuyết, mẫu hậu biết tâm tư của con nhưng con thể nóng vội như vậy được. Chỉ làm hỏng mọi chuyện thôi, vị trí kia sớm muộn gì cũng là của con, chẳng lẽ con tin lời mẫu hậu sao?”

      “Mẫu hậu, thần thiếp biết, sau này con hành tùy hứng nữa, xin mẫu hậu yên tâm.”

      Dạ Tố Tuyết biết mẫu trước mặt này là kẻ lợi hại như thế nào, chỉ sợ tất cả mọi chuyện trong cung chẳng có gì qua được mắt bà ta. Trước kia tính, bởi lúc nào bà ta cũng cho qua hết. Nhưng giờ mở miệng rồi, nếu bản thân mình còn dám lộn xộn, nhất định bà ta tức giận, tốt hơn hết cứ an phận chút.

      “Con vẫn nên đặt tâm tư vào Hoàng thượng , Hoàng thượng vốn rất mềm lòng. Nếu như nữ nhân khác mang thai, rất có thể con gặp phiền toái.”

      Ánh mắt Dạ Tố Tuyết lên vẻ tàn nhẫn, nữ nhân khác mang long thai sao? Nghĩ cũng đừng có nghĩ, vị trí Hoàng hậu chính là của nàng, nhất định phải thuộc về Dạ gia. Nếu mẫu có thể đứng đầu lục cung tại sao nàng thể?

      “Thần thiếp hiểu.” Dạ Tố Tuyết mềm mại mở miệng, tiến vào lòng Thái hậu cách nhàng…

      __________________

      Trong đại điện Kim Hoa.

      Vân Tiếu nghe Tú Tú bẩm báo xong, hơi gật đầu, tỏ vẻ như mình nghe được. ra nàng sớm biết là có kết quả này, Thái hậu cây trâm ngọc mà chọc giận Nhiếp chính vương. Nếu là người ngồi ở vị trí mẫu nghi thiên hạ, thậm chí còn trở thành Thái hậu đương triều chắc chắn bà ta phải cực kỳ khôn khéo, chuyện tổn hao lợi ích như thế, sao bà ta có thể phạm phải.

      “Thái Hậu gì nữa sao?”

      Vân Tiếu ngồi trước gương kẻ mày, lúc này hơi dừng lại chút, hai mắt nhìn thẳng vào Tú Tú qua mặt gương.

      Tú Tú sợ run chút, ngờ nương nương lại đoán được, lập tức dám giấu diếm gì, cẩn thận bẩm báo: “Thái hậu nương nương còn bảo nô tỳ, sau này có phát sinh chuyện gì bẩm báo cho người.”

      “Ha ha, là thú vị, ngay cả ngốc tử mà cũng buông tha sao?”

      Vân Tiếu cười châm chọc hai tiếng, tiếp tục động tác, vừa kẻ mày vừa dặn dò Tú Tú: “Sau này ngươi có thể thường xuyên qua lại bên kia.”

      “Hả? Nương nương?”

      Tú Tú chợt ngây ngẩn, biết nương nương có ý gì nhưng chỉ thấy người tô tô vẽ vẽ. Trong gương đồng liền xuất gương mặt thô tục, lông mày vừa to vừa dày lại còn đen sậm, môi đỏ choét, chẳng khác nào mấy tú bà trong kỹ viện.

      Vân Tiếu nhìn thấy vẻ mặt khó hiểu của Tú Tú liền cười , “Có điều cái gì nên , cái gì nên , ngươi nên biết chừng mực, phải báo lại tình hình ở bên kia cho ta, đây gọi là gậy ông đập lưng ông."

      “Nô tỳ hiểu.”

      Tú Tú giật mình, ra Hoàng hậu nương nương có ý này. Có điều nhìn thấy mặt nương nương như vậy đúng là có chút hoảng sợ nên nhanh chóng hỏi: “Nương nương, người trang điểm như vậy để làm gì?”

      “Dạo chơi hoàng cung thôi, nhân tiện hù dọa người khác luôn.” Vân Tiếu ngoài cười nhưng trong cười mở miệng.

      Tú Tú chỉ cảm thấy từng trận gió lạnh thổi qua người mình…
      Nguyên Nguyễn, NgoUngMeoconkissu2 thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :