1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Quỷ hoàng phi - Sương Hoa (Full Đã Có eBook)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      QUỶ HOÀNG PHI

      [​IMG]

      Tác giả: Sương Hoa

      Thể loại: trọng sinh, cổ đại, huyền huyễn

      Độ dài: 104 chương

      Edit: tiểu an nhi, Diệp Thanh Trúc, Thủy Bách Nhật, Pé_nấm_xì_tai


      Convert: Thú đầu đàn bang cầm thú

      Bìa: _NamY_

      Nguồn edit: Sưu Tầm

      Nguồn eBook: cungquanghang.com

      Giới thiệu:

      Vì để phu quân đạt được lý tưởng, nàng bỏ ra tất cả.

      Quay đầu lại, ly rượu độc, cái gọi là tình của làm nàng phải rơi từ lầu cao xuống

      chút cố chấp, khiến linh hồn tan, nàng trọng sinh, lại trở thành muội muội của kẻ thù?

      Còn có. . . chủ nhân của thân thể này cũng bởi vì đắc tội nàng ta mà chết?

      Nữ nhi của Diệp gia, người phong hoa tuyệt đại, là giai nhân xinh đẹp; còn điên điên khùng khùng, cả ngày ngây ngốc, luôn bị khi dễ

      Thiên hạ bí truyền, phải là nữ nhi của Diệp gia mới có được

      Lại biết, cũng phải. . . mà là. . .

      buổi sáng, nữ nhân điên khùng mở to đôi mắt sáng ngời, điệu múa khuynh thành cả vạn dặm giang sơn.

      Đoạn ngắn 1:

      Nghe , Vãng sinh Thành chủ uống máu ăn thịt người, mặt xanh nanh vàng!

      Nghe , Vãng sinh Thành chủ muốn tới Kinh Thành chọn vị phu nhân!

      Nghe , gả cho Vãng sinh Thành chủ đồng nghĩa với việc tìm đến cái chết!

      Nghe , hoàng thượng gả Diệp nhị tiểu thư cho Vãng sinh Thành chủ!

      Mọi người than thở, tệ, tệ, người ra người, quỷ ra quỷ, là tuyệt phối!

      Trong Bách Thảo Viên cỏ dại mọc thành bụi, Diệp nhị tiểu thư nghĩ nghĩ lại. . . . . .

      Vãng sinh Thành, là nơi tụ tập của những con quỷ chết oan sao. . . . . . cũng là thích hợp!

      Đoạn ngắn 2:

      Tại thời điểm nàng sắp thành thân, phu quân kiếp trước của nàng lại đau khổ khẩn cầu ——

      "Trẫm để nàng làm hoàng hậu, nàng ở lại có được ?"

      "Hoàng thượng, xin tự trọng! Thần nữ hứa hôn với Vãng sinh Thành chủ, . . . . . . là người chết rồi!"

      "Trẫm biết nàng oán hận trẫm hứa gả nàng cho ác ma khát máu . . . . . ."

      "Thần nữ là người chết. . . . . ."

      "Trẫm nàng. . . . . ."

      "Hoàng thượng chẳng lẽ nguyện ý cưới người chết làm hoàng hậu?"

      "Nếu vậy, vị trí chính thê của hoàng thượng, Tề vương phi Tạ Hoằng Thanh là thích hợp nhất. . . . . ."

      Nàng cợt nhả nhếch đuôi lông mày, hài lòng thấy được sắc mặt trở nên vặn vẹo khó coi.

      Đoạn ngắn 3:

      Nàng nhìn vị hôn phu của mình : "Bởi vì ta thương ngươi...ngươi cũng thích ta, cho nên, cưới ta ngươi rất có lợi, ngươi muốn trong nhà có bao nhiêu mỹ nhân ta cũng ghen tỵ, nếu như ngươi cần, ta còn có thể. . . . . . ưm ưm. . . . . ."

      Đây là xảy ra chuyện gì, lời còn chưa dứt, miệng nàng bị chặn lại. . . . . .

      Nam tử áo đen lẫm liệt cả người toát ra khí lạnh: "Ta ghen tỵ!"

      vì nàng, gạt bỏ vinh hoa tôn quý, rơi xuống hồng trần, chỉ vì thủ hộ nàng trong Luân Hồi đời đời kiếp kiếp.

      vì nàng, bỏ ra món tiền khổng lồ kiến tạo thông linh Trường Sinh Điện, chỉ vì muốn trả lại nàng tôn quý Vô Song (?)

      vì nàng, nghịch thiên cải mệnh, chỉ vì chịu nổi thấy nàng thoải mái ở nơi hồng trần. Việc đời khó lường, chuyện xưa kể lại rằng: con quỷ cuối cùng cũng đạt được đời, kiếp, có tình đẹp, chứng minh được tình chỉ chẳng phân biệt tuổi tác, giới tính, chủng tộc mà còn chẳng phân biệt sống chết a!

      Các file đính kèm:

      Last edited by a moderator: 2/10/15
      Mindy, British_98, meoluoi.ck13 others thích bài này.

    2. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Mong các nàng thông cảm cho cái lười của ta, ta edit đến đâu đọc đến đấy nên là ngược hay sủng. Ta đọc lướt qua chương cuối, hình như là HE nhé. ^__^
      ____________

      CHƯƠNG 1: Mất mạng tại Lạc Hoa lâu

      Dưới ánh trăng yếu ớt, trong Lạc Hoa lâu, Tạ Hoằng Thanh ngồi yên lặng bất động. Ánh trăng mờ ảo cũng giấu hết được ngũ quan xuất chúng của nàng, trong ánh sáng lung linh đôi mắt đen càng thêm mỹ lệ.

      Tạ Hoằng Thanh nhìn bóng đêm mờ mịt bao phủ đình đài lầu các, trong lòng trăm mối cảm xúc ngổn ngang, nhớ tới trăm năm gia nghiệp của Tạ gia, trải qua ba năm gian khổ rét cắt da cắt thịt, cuộc chiến đoạt ngôi vị hoàng đế cuối cùng cũng kết thúc với thắng lợi của phu quân nàng. Thế thay đổi, lịch sử Đại Dận rốt cuộc mở sang trang mới ——buổi trưa ngày mai, phu quân của nàng - Tề vương Triệu Tễ lên ngôi vị mà mọi người ngưỡng mộ, mà nàng cũng còn là Tề vương phi nữa, là hoàng hậu của Đại Dận.

      Ánh mắt của nàng rơi người Triệu Tễ ngồi đối diện, dung mạo nam tử tuyệt thế ở dưới ánh trăng loang lổ càng tăng thêm mị hoặc, con ngươi đen thẫm toát ra tà khí mà xinh đẹp, ý cười nhàng đạt tới đáy mắt, bạc môi mỏng lạnh lùng.

      Nghe ——

      Môi mỏng thường là người vô tình.

      Trong lòng nàng cười khổ tiếng, là vợ chồng ba năm, đem nàng cùng toàn bộ sinh mạng của Tạ gia dốc hết sức lực thực lý tưởng của , nhưng chưa từng cởi bỏ lớp áo khoác lạnh lùng đối với nàng, những lời đường mật bình thường giữa hai vợ chồng lại càng là hy vọng xa vời.

      Có lúc nàng nghĩ, khi còn trẻ mình có quá mức tùy hứng hay ?

      Đúng rồi, thời điểm đó, nàng là nữ nhi độc nhất của Tạ gia – đệ nhất thương gia của Giang Nam. Sau khi cha mẹ qua đời, mình nàng chống đỡ cả gia tộc lớn như vậy, thông minh và trí tuệ của nàng truyền khắp Đại Dận. Có người hâm mộ, cũng có kẻ ghen tỵ, khi đó, nàng trẻ tuổi tiêu sái tùy tiện, ở đường cái người người đông đúc, chỉ cái liền nhìn thấy —— tựa như thần tiên, nam tử phong lưu tà mị.

      Sau đó, nàng lòng dạ phải gả cho . , vợ của thể là thương nhân – hạng người mà coi là đê tiện nhất này, nàng lập tức đóng tất cả các cửa hàng, bán toàn bộ, lại đem rất nhiều ngân phiếu giao cho ủng hộ cho quân đội tiền tuyến. còn , là nương nên nhu nhược dịu ngoan, giúp chồng chăm sóc, dạy dỗ con cái, nàng liền thu hết tất cả ánh sáng, cố gắng làm nữ tử nhu nhược dịu dàng, giúp chồng dạy con.

      Từ đó, đời còn quý nữ của Tạ gia nữa, chỉ có vị phụ nhân ngày tái nhợt tiều tụy.

      Phát giác nàng thất thần, Triệu Tễ nhấc bầu rượu, tự mình rót rượu cho nàng, tiếng bình thản nhu hòa: "Thanh nhi, suy nghĩ gì vậy?"

      " có gì!" Nàng nhanh chóng hoàn hồn, cười được tự nhiên, "Ta nghĩ, chúng ta quen biết ba năm, ba năm, thời gian lâu, chàng xem ——hình như ta có sợi tóc trắng rồi này!" Nàng nhìn , vén tóc bên thái dương, ở nơi đó có sợi tóc bạc dài.

      Triệu Tễ chỉ liếc mắt qua cái: "Nàng mới hai mươi tuổi!" xong nâng ly rượu lên.

      Tạ Hoằng Thanh cùng chạm cốc, con ngươi sáng trong mang theo tia buồn bã: "Sau này có nhiều hơn, nhưng như vậy cũng tốt, ít nhất ngày sau cần than thở, má hồng chưa nhạt mà ân tình dứt." Nếu Triệu Tễ trở thành Hoàng đế, chắc chắn thể thiếu được tam cung lục viện, mà năm nay nàng hai mươi tuổi rồi.

      "Triệu Tễ, tối nay ta muốn hỏi chàng điều, mặc kệ ngày sau như thế nào, ta chỉ muốn mình có được đáp án!" biết có phải bởi vì ánh trăng quá đẹp hay , còn mượn thêm cảm giác say, trong lòng nàng tràn đầy suy nghĩ cố chấp, nàng mơ hồ có cảm giác nếu lúc này hỏi còn cơ hội nào nữa.

      "Được, nàng !" Trả lời đơn giản, nam tử đối diện thậm chí còn có ngẩng đầu.

      "Chàng —— có ta sao?"

      Nam tử giật mình ngẩng đầu, hình như nghĩ tới nàng hỏi như vậy, ít nhất, trong trí nhớ của , nữ tử này chỉ biết ngây ngốc làm vui lòng, chưa từng đòi hỏi hay cầu xin cái gì.

      Bóng đêm rã rời, ánh trăng loang lổ, uống qua rượu khiến ánh mắt nàng mê ly, mênh mông trong suốt, có loại mỹ lệ đặc biệt rung động lòng người.

      vừa muốn mở miệng, lại bị tiếng bẩm báo bên ngoài truyền tới cắt đứt: "Vương Gia, Binh bộ Thượng Thư Diệp Văn Trung đại nhân cầu kiến!"

      Triệu Tễ nghe xong, vội vã đứng dậy: "Bổn vương trước!"

      xong, bóng dáng mạnh mẽ rắn rỏi chút do dự về chỗ bóng đêm sâu thẳm, nàng giật mình nhìn bóng lưng của biến mất, lâu cũng hoàn hồn ——

      "Vương phi!"

      Tiếng thanh lệ, trong trẻo vang lên trong Lạc Hoa lâu, Tạ Hoằng Thanh bỗng nhiên tỉnh lại, nhìn về phía áo vàng từ dưới lầu lên, dung mạo như mây như tuyết, khẽ nâng lên khuôn mặt xinh đẹp, cần cổ ưu nhã, động tác giơ tay nhấc chân cũng toát ra thân thế bất phàm, chỉ là —— nàng nhận ra là ai, khi nào thủ vệ của Tề vương phủ lại để người lạ tiến vào?

      Lúc này sắc mặt nàng có chút vui.

      "Vương phi tỷ tỷ, ta là Diệp Cẩn Huyên! Là Vương Gia để cho ta tới đây." Thanh mềm mại vang lên, sau khi tự giới thiệu mình, ánh mắt Diệp Cẩn Huyên mang theo tia quan sát nhìn nàng, giọng từ cao nhìn xuống, chút cung kính, từng bước tiến tới gần.

      "Diệp Cẩn Huyên? Đại tiểu thư của Diệp thượng thư sao?" Diệp Cẩn Huyên này nàng cũng nghe qua, được xưng là đệ nhất tài nữ cùng mỹ nữ của kinh thành, mà lần này đoạt ngôi hình như Diệp thượng thư cũng xuất lực hỗ trợ ít, nhưng bên ngoài Lạc Hoa lâu có tầng tầng thủ vệ, làm sao nàng ta có thể lặng lẽ tiếng động mà vào?

      Đột nhiên, trận đau đớn xuyên qua ngực truyền đến, thân thể nàng chao đảo thiếu chút nữa ngã xuống, đụng đổ ly rượu bàn, sau chuỗi tiếng động liên tiếp, ly rượu ngọc lăn xuống, vỡ tan nát ở dưới đất.

      Diệp Cẩn Huyên thấy vậy, bật cười: "Độc phát rồi sao?"

      Tạ Hoằng Thanh vừa nghe, lập tức ngẩng đầu lên: "Ngươi cái gì?"

      "Vương Gia sợ tỷ tỷ chết minh bạch, cho nên muốn Cẩn Huyên tới cho tỷ tỷ biết tất cả mọi chuyện —— Vương Gia cùng Cẩn Huyên lưỡng tình tương duyệt, hi vọng tỷ tỷ có thể thành toàn!" Diệp Cẩn Huyên đưa tay nâng cằm của nàng lên.

      Tạ Hoằng Thanh hất tay Diệp Cẩn Huyên ra, nhìn khóe miệng Diệp Cẩn Huyên cười đến hả hê, ngực truyền đến từng trận đau nhói, nàng biết là do nghe được Diệp Cẩn Huyên cùng Tề vương lưỡng tình tương duyệt hay do độc phát mà đau đớn, chỉ cảm thấy sức lực người nháy mắt bị rút , cảnh vật trước mắt từ từ mơ hồ.

      Diệp Cẩn Huyên cười ha hả, hừ : "Đại quân của Tề vương thuận lợi đánh bại kinh thành đoạt ngôi, cũng là do cha ta xuất lực hỗ trợ. Hôm nay đại cục định, nhưng thể thiếu cha ta ở bên trong điều đình, ngươi chẳng qua chỉ là thương nữ đê tiện, muốn tài có tài, muốn dung mạo có dung mạo, muốn gia thế càng có gia thế, ngày mai Vương Gia lên ngôi hoàng thượng cửu ngũ chí tôn, chỉ là ngươi xứng làm hoàng hậu mẫu nghi thiên hạ sao?"

      " phải như vậy. . . . . . ta muốn gặp Vương Gia. . . . . ." tay Tạ Hoằng Thanh vịn lan can, lắc đầu nhìn Diệp Cẩn Huyên, cố gắng giữ mình thanh tỉnh.

      "Vương Gia bây giờ cùng cha ta bàn bạc về đại lễ lên ngôi ngày mai, làm sao có thời gian để ý tới ngươi." Diệp Cẩn Huyên dữ tợn cười .

      "Rượu độc tỷ tỷ vừa mới uống xong, còn có cái gì hiểu? Tỷ tỷ, phải ngươi Vương Gia sao? Dĩ nhiên là hi vọng sống tốt đẹp, phải sao? Ngươi xuất thân ti tiện, Tề vương Điện hạ nếu có hoàng hậu như ngươi, chỉ bị người ta xem thường. Nếu là ta, phải vậy —— cha ta là trọng thần tiền triều, trong tay nắm giữ ba vạn cấm vệ quân, đối với dù là giúp đoạt ngôi hay giữ vững ngôi vị này cũng đều có trợ giúp rất lớn."

      Diệp Cẩn Huyên ràng biết chút võ công, ngón tay nhân cơ hội điểm vào hai đại huyệt của nàng: "Vương Gia cho ta biết, ngươi ngươi nguyện ý chết vì ! Thế nào? Muốn đổi ý sao?"

      Nội tâm chấn động mạnh, nội tạng giống như bị xoắn lại chỗ, thân thể của nàng bắt đầu ngừng run rẩy: "Ta tin. . . . . . người tới, có ai ?!" Nàng khàn cả giọng la lên, thanh trong khí lạnh lẽo truyền rất xa, vậy mà, thường ngày tiếng ho khan cũng kinh động tới thủ vệ của Tề vương, nay lại có tới người xuất . Lúc này, tâm của nàng mới lạnh. Nếu phải Tề vương hạ lệnh, sao có thể ly khai thủ vệ bên người nàng.

      Giờ khắc này, nước mắt của nàng ào ào rơi xuống, trong mắt tràn ngập phải là sợ hãi trước cái chết mà là đau lòng tuyệt vọng tới thấu xương.

      "Ha ha ha. . . . . ." Diệp Cẩn Huyên ngửa mặt lên trời cười to, ánh mắt châm chọc, đưa tay đẩy đẩy lồng ngực của nàng, "Thủ vệ bị Vương Gia điều , tỷ tỷ, ngươi có gọi lớn hơn nữa cũng ai nghe thấy đâu. Xem ngươi khổ sở như vậy, bản tiểu thư tốt bụng giúp ngươi chút vậy!" nhàng đẩy xuống, nàng liền rơi ra khỏi Lạc Hoa lâu, áo trắng thuần khiết dường như xẹt qua phía chân trời, bóng cây loang lổ thân thể của nàng nhanh chóng rơi xuống, tiếng gió xẹt qua bên tai, nước mắt lành lạnh dưới bầu trời đêm xuống, vẽ ra hình ảnh thê lương ——

      Ngươi tên là Triệu Tễ? Ta thích ngươi...ngươi lấy ta có được hay ?

      Nếu như ngươi muốn —— ta cũng có thể cưới ngươi a!

      Được, ngươi làm thương nhân làm!

      Đây là toàn bộ gia sản của Tạ gia, ta giao cho ngươi —— về sau, ta cũng là của ngươi!

      Đây là bao đựng tiền ta làm, có khó coi chút. . . . . . Nhưng ngươi thể vứt bỏ nó a!

      Triệu Tễ, đây là nguyệt châu, có thể chữa trị vết thương, ngươi mang ở người, ai có thể làm tổn thương ngươi.

      Triệu Tễ, ngươi nhất định phải còn sống trở về, nếu như ngươi chết, ta —— ta liền theo.

      Bây giờ nhớ lại, ra tất cả đều là vở kịch mà nàng độc diễn.

      "Bịch" thanh nặng nề vang lên, ngã xuống nằm mặt đất, gió lạnh thổi qua, nàng cảm thấy sinh mạng mình từ từ trôi , dung mạo tuyệt thế của người đó lần cuối cùng lên trong tâm trí nàng, tựa hồ có trận hoa mai thổi qua.

      Nàng lẩm bẩm: "Triệu. . . . . . Tễ. . . . . ."

      giọt nước mắt chảy xuống, nàng nhìn thấy, bầu trời xa xăm cuồn cuộn mây đen, phảng phất giống như thiên quân vạn mã lao nhanh, hướng về phía chân trời tụ hội.
      miu901, honglak, linhdiep174 others thích bài này.

    3. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      @linhphuong9895: Có ma nhưng phải kinh dị nàng ak
      ___________

      CHƯƠNG 2: Linh hồn trọng sinh


      Trăng sáng bầu trời cao trong nháy mắtnhanh chóng bị bao phủ bởi thành lũy mây đencuồn cuộn.

      " mau!"

      Bên ngoài khu rừng, mấy tên gia đinh ápgiải thiếu nữ tóc tai bù xù đeo cùm gỗ sâuvào trong rừng. Thỉnh thoảng, trong miệng thiếunữ có lúc thoát ra tiếng nức nở, có lúc lại cười hihi ha ha, bộ dạng giống kẻ điên.

      "Làm ở nơi này !" tên trong đó có vẻ nhátgan, thấy xung quanh cây rừng u đen thẳm, trong lòng sợ sệt, quay sang mấy tên còn lại đềnghị.

      Bọn chúng nhìn sắc trời chút, xì tiếng khinh miệt: "Tốt lắm, vậy làm ở đây !"

      Thiếu nữ quay đầu lại cười khúc khích, tia chớp giáng xuống, chiếu sáng những lọn tóc rốibời rơi gò má xinh đẹp của nàng, thế nhưng.. . . . .

      "Nhị tiểu thư, ngài sao chứ, chúng tiểunhân cũng là bất đắc dĩ. . . . . . Muốn trách trách ngài sao lại đắc tội với đại tiểu thư! Tânhoàng lên ngôi. Hôm nay đại tiểu thư là hoànghậu rồi, lời của nàng ai dám nghe chứ."Người nọ còn chưa xong, người trong sốđó lên tiếng cắt ngang , "Ngươi nhiều lờicùng với người điên như vậy làm gì?" cái liếc mắt, mấy tên gia đinh cầm cùm gỗ trongtay liên tiếp đánh xuống, thiếu nữ che đầu thét lên thảm thiết, mới đầu còn tránh né, sau đó dần dần còn động đậy.

      "!" Tên dẫn đầu tiến lên kiểm tra thiếu nữ đãkhông còn hô hấp, hô to tiếng, bọn chúng vội vàng vứt cùm gỗ dính máu , vội vã rờikhỏi.

      tia chớp rạch ngang bầu trời, chiếu sáng cả người đầy vết máu của thiếu nữ.

      "Sao dung mạo của nàng lại giống ta như vậy?"

      Tạ Hoằng Thanh, , phải là hồn phách củanàng, từ từ tới, nhìn gương mặt nhuộm máu của thiếu nữ phía trước, ngờ lại có năm phần tương tự khi nàng còn sống, chỉ là dung mạo của người này tinh xảo, nhẵn nhụi hơn. Do tuổi vẫn còn mà lộ ra những đường nét ngâythơ.

      Phía sau nam tử trong y phục màu đen cũng đưara bàn tay trắng như tuyết lật xem thân thể thiếunữ: "Cũng may, so với thân thể kia của ngươi mạnh hơn nhiều!"

      Tạ Hoằng Thanh trúng độc bị Diệp Cẩn Huyênđẩy từ Lạc Hoa lâu xuống, độc xâm nhập vàolục phủ ngũ tạng còn chưa , ngay cả xươngcốt cũng vỡ vụn toàn bộ thể vãn hồi.

      "Mẫu thân của nàng ấy tên là Lăng Chi."

      Tạ Hoằng Thanh kinh ngạc, hỏi "Là dì của ta sao?"

      Mẫu thân Lăng Vân của nàng có muộimuội, bởi vì bỏ trốn cùng người khác mà bị trừra khỏi tông tịch. Năm đó nàng còn , nhưngchuyện này rất ồn ào, cho nên cũng có chút ấntượng.

      "Người mà Lăng Chi năm đó bỏ trốn cùng chínhlà Diệp Văn Trung."

      Nam tử áo đen từ từ ngẩng đầu lên, môi đỏ mímlại, góc cạnh ràng mặt chút huyết sắc.

      Tạ Hoằng Thanh nghe xong, lập tức trừng lớnmắt, cam lòng : " bé này là nữ nhi của Diệp Văn Trung? Chẳng lẽ ngươi bảo ta đilàm nữ nhi của Diệp Văn trung sao? Lại còn là muội muội của Diệp Cẩn Huyên?"

      biết vì sao, sau khi rơi xuống lầu, lúc tỉnh lại lần nữa hồn phách của nàng có tiêutan, cũng đến luân hồi, mà lại gặp được người này. trong lòng nàng oán khí quá nặng, vào được luân hồi, chỉ có chấm dứt tâm nguyện mới có thể luân hồi lần nữa. cũng cam kết có thể giúp nàng quay lại nhân thế. Chỉ là thân thể của nàng chỉ độc tốlan tràn, mà còn bị ngã hỏng hết xương cốt, thể dùng lại, chỉ có thể tìm nơi thíchhợp cho thân thể hoàn hồn.

      Liên tục đợi mấy ngày, rốt cuộc chờ được thân thể có thể kết hợp với linh hồn của nàng,nhưng đó lại là muội muội của kẻ thù mà nàngcăm hận, nhất thời nàng chưa thể tiếp nhận nổi.

      Nam tử áo đen nghe vậy, lời,đứng dậy định rời khỏi khu rừng.

      Tạ Hoằng Thanh nhanh chóng đuổi theo:"Ngươi đâu vậy?"

      " phải là ngươi muốn hoàn hồn sao?"

      Tạ Hoằng Thanh sững sờ, chỉ cảm thấy hậnnghiến răng nghiến lợi, hung hăng trừng mắt liếc cái. Trong nháy mắt, nam tử quay đầu lại, mặt nàng lập tức trắng còn hơn cả quả cà,cúi thấp đầu : "Ngươi như thế nào là như vậy !" Tìm thân thể thích hợp dễ dàng, chờ đợi thêm nữa lại biết phải chờ đến lúc nào. Mặc dù thân thể này là nữ nhicủa Diệp Văn Trung, là muội muội của Diệp Cẩn Huyên, nhưng dù gì cũng là nữ nhi của dìnàng, cũng còn hơn bây giờ làm Hồn Dã Quỷ bên ngoài.

      Nam tử lẩm nhẩm khẩu quyết, giữa ngón tayphát ra vệt ánh sáng chỉ vào nàng, hồn phách của nàng liền từ từ cúi xuống thân thể thiếu nữ nằm mặt đất, dần dần kết hợp làmmột.

      Bên ngoài rừng rậm truyền đến tiếng gọi to đầylo lắng: "Tiểu thư. . . . . . tiểu thư. . . . ."

      Nam tử ngẩng đầu nhìn về phía thanh truyền tới, luồng ánh sáng trắng thoáng qua, lậptức biến mất.

      "Tiểu thư. . . . . . Ô ô. . . . . . tiểu thư người đừngchết. . . . . ." tiểu nha đầu khoảng mười hai, mười ba tuổi thất thiểu vừa vừa khóc chạy tớibên này.

      Tạ Hoằng Thanh nằm dưới đất, mí mắt nặng nề, dùng sức gắng gượng rốt cuộc mở ra, từ từ nâng thân thể ngồi dậy, liền nhìn thấy tiểu nha đầu hốt hoảng chạy tới: "Ta có chết. . . . . ."

      "Tiểu thư, tiểu thư. . . . . ." Tiểu nha đầu gào lớn, nhào vào người nàng, thân thể vừa mới ngồi dậy lập tức bị đè lại mặt đất.

      Tạ Hoằng Thanh cố sức vỗ vỗ đầu của tiểu nhađầu an ủi: "Ta sao! Chỉ là chảy chút máu thôi." Nàng hôm nay chỉ là giả vờ còn sống, tấtcả cảm giác của thân thể đều có. Nhưngvết thương lại chảy máu ngừng, xem ra bị thương rất nặng. Mặc dù nàng cảmthấy đau đớn, nhưng bị chảy máu thế này cũngkhông phải tốt lành gì. Nàng muốn linh hồn của mình ở trong cái xác khô, đến lúcđó lại phải tìm thân thể mới, "Nhưng mà, ngươi có thể tìm chỗ giúp ta cầm máu trước hay ?"

      Tiểu nha đầu nghe xong lập tức ngẩng đầu, đôi mắt to gắt gao nhìn nàng chằm chằm, sauhồi lâu, khóc đến kinh thiên động địa: "Ô ô. . . . . . Ô ô. . . . . . tiểu thư, người điên mà. . . . . . Ô ô ô ô ô ô ô ô ô ô. . . . . ."

      Tạ Hoằng Thanh bất đắc dĩ thở dài hơi, laylay tiểu nha hoàn, : "Có thể do ta bị đánh cho trận, bây giờ tốt rồi! Trước tiên giúp ta cầm máu được hay ?"

      Quả nhiên, tiểu nha đầu dừng khóc, lại tự động bỏ qua cầu của nàng, thút thít hỏi "Kỳ quái, người mỗi ngày đều bị đánh, trước kia tại sao tốt lên?"

      Tạ Hoằng Thanh suy nghĩ chút, cũng khôngthể tiểu thư nhà nàng hồn bay phách tán, nàng chỉ là linh hồn mượn dùng thân thể này thôi, chuyện quỷ quái như vậy vẫn khôngnên ra hơn! Tạ Hoằng Thanh ngẩng đầu lên, lau máu mặt cái, sâu xa : "Cóthể do. . . . . . trước kia đánh quá rồi."

      Sau đó, nàng ghé sát vào lỗ tai của tiểu nha đầu, hét lớn: "Có thể giúp ta cầm máu trước haykhông. . . . . ."

      CHƯƠNG 3: Trở về phủ


      Lúc này tiểu nha đầu mới phản ứng lại, vội vàngđỡ nàng ngồi nghỉ dưới thân cây, xé lung tung mấy khối vải từ vạt váy, giúp Tạ Hoằng Thanh băng bó đơn giản, hành động vô cùng thuần thục, chắc hẳn trước kia thường xuyên làm việc này .

      Nghĩ vậy, Tạ Hoằng Thanh khẽ lắc đầu. lát sau, băng bó xong xuôi, tiểu nha đầu ngẩng đầu lên, hít hít mũi: "Tiểu thư, ngài có thể được ?"

      Tạ Hoằng Thanh gật , đứng dậy, vịn vào tiểu nha đầu từng bước ra khỏi khu rừng. Trong tình cảnh hỗn loạn vừa rồi, Tạ Hoằng Thanh khôngthực chú ý tới bộ dáng của tiểu nha đầu này. Bây giờ nhìn lại, mặc dù tiểu nha đầu xanh xao vàng vọt, nhưng ngũ quan cũng tệ, nhất là cặp mắt to kia, trong veo như đáy hồ nước, khiến người khác vui vẻ.

      Tạ Hoằng Thanh càng nhìn càng hài lòng, cấttiếng hỏi "Ngươi tên là gì?"

      "Nhị tiểu thư, ngài làm sao vậy?" Tiểu nha đầu nghe nàng hỏi xong, đột nhiên dừng bước, thânthể gầy yếu như có đại lực bộc phát, xoay người cái suýt chút nữa đẩy ngã Tạ Hoằng Thanh.

      "Tiểu thư, tiểu thư. . . . . . Ô ô. . . . . . Ngài làmsao vậy? Ngài nhớ nô tỳ sao?! Ô ô ô. . . . Chẳng lẽ tiểu thư quên rồi? Năm ngài ba tuổilàm đổ bát tổ yến của đại tiểu thư bị đại phunhân giam vào Từ Đường, là nô tỳ ở ngoài cửa cùng ngài chuyện. Năm ngài bốn tuổi bị đạitiểu thư đẩy xuống hồ nước, là nô tỳ giúp ngàigọi người tới cứu. Năm tuổi, ngài bị đại tiểu thư lừa gạt rơi vào bẫy săn thú cả đêm, cũng là nô tỳ cùng khóc với ngài. . . . . ."

      Tạ Hoằng Thanh vừa ổn định thân thể, nghe được tiểu nha đầu khóc lóc kể lể, trán trượtxuống ba cái vạch đen. Nàng hít sâu hơi,ngẩng đầu nhìn trời. Mấy ngày qua u, tối tăm, có lấy tia nắng mặt trời, nàng lạitìm được thân thể thích hợp để hoàn hồn,quay lại nhân gian, là điều đáng mừng. Huống chi lúc này mây đen tản , bầu trờiquang đãng, trăng sáng sao thưa. . . . . . sựkhông nên có hành động quá khích gì, nhưng tại thân thể này đổi chủ rồi! Còn có nhađầu kia. . . . . . có gì cũng ra miệng hết sao?Từ hôm nay trở , nàng phải huấn luyện tiểunha đầu này có thói quen ít làm nhiều mới được!

      "Ngươi tên là gì?!" Nàng tận lực nở nụ cười tự cho là hòa ái dễ gần, lại biết dưới đêmtrăng, tóc đen hỗn loạn, cả người đầy máu tươi,nhếch miệng cười cái nhìn đáng sợ tới cỡnào. Dọa tiểu nha đầu bị sợ hãi tới mức lảo đảomột cái, trợn to hai mắt.

      "Nô. . . . . . nô nô nô. . . . . . nô tỳ là Thiển Ngữ!"

      "Thiển Ngữ, chúng ta vừa vừa nhé!" Tạ Hoằng Thanh trong ánh mắt hoài nghi, hoảng sợcủa Thiển Ngữ vươn tay ra, nhàng nắm lấy tay nàng về phía trước.

      ". . . . . . Ta tên là gì?"

      "Tiểu thư. . . . . ." Thiển Ngữ nuốt nuốt nước miếng, thận trọng hỏi, "Ngay cả tên mình ngàicũng nhớ sao?"

      "Ta quên mất rồi!" Tạ Hoằng Thanh giấu giếm cười , "Bị đánh cho trận như vậy, có quên cũng có gì là lạ! phải ngươinói trước kia ta là kẻ điên sao? ngườiđiên biết tên tuổi của mình cũng rất bìnhthường, phải sao?!"

      Thiển Ngữ trong làn nước mắt khẽ run lên:"Tiểu thư. . . . . . ngài phải chịu khổ rồi! Trước kia mặc dù tiểu thư điên khùng, nhưng vẫn nhớ tên của mình, hơn nữa đối với phu nhân, đối vớiThiển Ngữ cũng rất tốt. . . . . . Có người đánhphu nhân và Thiển Ngữ, tiểu thư luôn chắn ởphía trước . . . . . . cho nên mới bị đánh nhiềunhất. . . . . ."

      "Nhất định là bọn họ làm đầu của tiểu thư bị thương. . . . . . cho nên tiểu thư mới quên nhưvậy. . . . . . Ô ô. . . . . . phu nhân mà biết làmsao chịu nổi đây!" Thiển Ngữ khóc thút thít, "Tiểu thư, là nô tỳ bảo vệ ngài tốt, mới để cho ngài trở thành như vậy. . . . . . Ngàitrừng phạt nô tỳ !"

      Tạ Hoằng Thanh ngờ mình chỉ mộtcâu lại khiến Thiển Ngữ tuôn ra tràng như vậy. Thở dài vuốt ve tóc của Thiển Ngữ, giọng an ủi: "Thiển Ngữ đừng khóc! Ít nhất tiểuthư nhà ngươi tại còn điên nữa rồi,mặc dù quên mất nhiều chuyện, nhưng vẫn còn có ngươi mà! Chỉ cần ngươi cho ta biết, chẳng phải ta biết hay sao?"

      Thiển Ngữ thút thít ngẩng đầu lên, nặng nề gật đầu hai cái, dùng sức nắm chặt bàn tay, sắc mặthồng hồng : "Thiển Ngữ đem toàn bộ chuyện tình cho tiểu thư, tiểu thư nhất định phải mau mau nhớ lại đó."

      "Ừ!"

      "Tiểu thư tên gọi là Diệp Lâm Lang, là nữ nhi của Lăng phu nhân. Trước kia cũng phảikẻ điên, năm năm tuổi đột nhiên sinh bệnh, sauđó mới phát điên. Lúc xế chiều, nô tỳ khôngtrông nom tốt tiểu thư, khiến tiểu thư chạy vàobên trong Tiền viện, đụng phải đại tiểu thư mớitừ bên ngoài trở về, lúc này mới. . . . . ." Thiển Ngữ xong, nghẹn ngào , "Hoàng thượnglên ngôi ngày trước, vương phi hiểusao té xuống lầu mà chết. Mọi người đều đạitiểu thư được lập làm hoàng hậu rồi, trong phủai cũng dám đắc tội đại tiểu thư, mà đạitiểu thư từ trước tới giờ đều nhìn nhị tiểu thư thuận mắt . . . . . ."

      Tạ Hoằng Thanh nghe xong toàn bộ, nụ cườichâm chọc thấp thoáng trong mái tóc rối bời, bàn tay nắm lại chặt, móng tay dài đâm sâu vào lòng bàn tay.

      hiểu sao té xuống lầu ư?

      ràng là mưu quỷ kế của đôi gian phu dâm phụ đó! Nhất định có ngày, nàng muốn đòi lại tất cả những gì mà nợ nàng.

      Ánh trăng hoà thuận vui vẻ rơi xuống, chiếusáng ngõ tối đen, hai người từ từ , chẳng biết lúc nào tới cửa sau của Diệp phủ. Thiển Ngữ bước lên khe khẽ mở cửa, ngó nghiêng lúc, thấy có ai mới giọnghô, "Tiểu thư, nhanh chút, thừa dịp có ai, chúng ta mau chạy vào!"

      Tạ Hoằng Thanh, , là Diệp Lâm Lang hoàn hồn, : "Bản tiểu thư về nhà mình cònphải lén lén lút lút như vậy sao?" xong liền trước đẩy cửa ra, sải bước tiến vào. Thiển Ngữ bị dọa đến mức cả người phát run, nhìn Diệp Lâm Lang được quãng xa, khôngthể chạy theo sau: "Tiểu thư, nếu bị người nào đó bắt gặp, cho đại tiểu thư biếtngài về trễ như thế này, ngài lại phải chịu khổ đó."

      Diệp Lâm Lang cười thản nhiên, tóc đen rốiloạn che giấu khuôn mặt nhắn có loạihứng thú lạnh lẽo: "Tiểu thư nhà ngươi còn ngốc nữa rồi, nàng muốn ức hiếp ta cũng dễ dàng như vậy đâu."

      Vừa chết mạng, Diệp Lâm Lang cảm thấyngười đứng đầu chấp chưởng (1) Tạ gia ba năm trước đây quay trở lại rồi, cả cơ thể nàng trànđầy sức lực.

      (1) chấp chưởng: quản lý, trông coi

      Diệp Lâm Lang theo Thiển Ngữ, càng chânmày càng nhíu chặt. Thời gian ước chừng uống xong chén trà, rốt cuộc cũng đến góc hẻo lánh, Thiển Ngữ dừng bước: "Tiểu thư, đãtới nơi rồi, chắc hẳn phu nhân sốt ruột chờ chúng ta, tiểu thư, chúng ta mau vào thôi!"

      Diệp Lâm Lang ngẩng đầu, nhìn tấm biển loanglổ giắt cửa, lại liếc qua đám cỏ dại cao ngang thân người mọc um tùm trước cửa chút, khóe miệng nhịn được co quắp haicái ——"Bách Thảo viên" .
      DingDingDong, miu901, honglak4 others thích bài này.

    4. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      CHƯƠNG 4: Giả quỷ dọa người


      Hai bên đoạn đường này, cỏ dại lan tràn mọc thành bụi, nhìn qua giống như nơi hoang vu hẻo lánh. Gần tới nơi lại càng thêm quá đáng, tiểu viện đơn sơ gần như bị cây cỏ xung quanh nuốt chửng, khó trách. . . . . . lại được gọi là Bách Thảo viên!

      Diệp Lâm Lang theo bản năng nhíu nhíu mày, chậm rãi bước vào.

      Trong gian phòng ngủ đơn sơ của Bách Thảo viên, cây đèn dầu hắt ra ánh sáng leo lắt, giường, chiếc chăn bông rách rưới lộ ra những sợi bông màu đen bẩn thỉu, phụ nhân (1) mở to đôi mắt đỏ ngầu, nhìn trừng trừng vào nữ tử áo vàng rực rỡ kiều diễm trước mắt, lắc đầu khóc thét lên: "Ngươi. . . . . . ngươi. . . . . . ngươi gạt ta! Lâm Lang là muội muội của ngươi. . . . . . Sao ngươi có thể đánh chết nàng? thể nào, thể nào, ta muốn hỏi lão gia." Phụ nhân lao nhanh xuống giường, lại lập tức té ngã nằm mặt đất.

      (1): người phụ nữ trung niên

      Thiển Ngữ cả kinh, nhấc váy lên muốn chạy vào, nhưng Diệp Lâm Lang lại lấy tay kéo nàng lại: "Suỵt!"

      Lâm Lang lôi kéo Thiển Ngữ chạy nhanh trốn sau hành lang, nhàng ngẩng đầu nhìn vào bên trong qua khe hở cửa sổ. Dưới ánh đèn lờ mờ, người phụ nhân tiều tụy, mặt nước mắt rơi như mưa, ngã nằm rạp mặt đất, quả nhiên dung mạo có mấy phần giống với mẫu thân của nàng.

      Lòng nàng đau xót, chắc hẳn người này chính là dì của nàng.

      Lại nhìn sang mặc áo vàng kia, gương mặt nàng vênh váo hả hê, tia sáng ác độc trong mắt lóe lên, nở nụ cười hài lòng, sau lưng là nhóm lớn nha hoàn cùng ma ma theo. Lúc này, nàng khẽ khom lưng, "Ba" tiếng, cái tát đánh thẳng mặt phụ nhân: "Bà ai là muội muội của bản tiểu thư ta? Nữ nhi do nô tỳ sinh ra cũng chỉ là nô tỳ mà thôi, con của tiểu thiếp ti tiện, nàng xứng là muội muội của ta sao?" Xoay người nhìn nha hoàn phía sau hô lớn: "Thải Diên, thay ta giáo huấn tiện tỳ này chút, để cho bà ta biết rốt cuộc ai nô tài, ai là chủ tử trong Diệp phủ này!"

      Lăng phu nhân đôi mắt đẫm lệ, chỉ lắc lắc đầu, thêm lời nào nữa!

      Ở bên ngoài cửa sổ, Diệp Lâm Lang nhìn Thải Diên thủ đoạn tàn nhẫn vung tay lên, từ từ nhếch khóe miệng: Diệp Cẩn Huyên, ngươi cho rằng người của Tạ gia ta dễ bị ức hiếp lắm sao?

      Nàng cúi xuống nhặt hòn đá mặt đất, nhàng vuốt ve ở trong tay, chỉ cần nha đầu kia dám đánh xuống, nàng phế tay của ả.

      Đột nhiên, gió nổi lên, cuộn qua mặt đất bằng phẳng, cửa phòng"ken két" tiếng mở ra. Diệp Lâm Lang vỗ tay phát ra tiếng, việc này thú vị, có câu “có tật giật mình”, nhân dịp này nàng muốn tự mình kiểm chứng phen, để xem mấy người gian trá, ác độc trong kia có chột dạ giật mình hay .

      làm việc trái với lương tâm sợ quỷ gõ cửa. Trong nhà, Diệp Cẩn Huyên thấy cửa kia tiếng động mà mở ra, bên trong viện trận gió lạnh u thổi qua, quả cũng bị dọa sợ hết hồn!

      Ngay sau đó, trong gió bất chợt truyền đến tiếng rên rỉ, vang vọng —— trả mạng cho ta. . . . . .

      "Người nào?" Diệp Cẩn Huyên nhìn về phía cửa, lớn tiếng quát hỏi, muốn để bản thân lâm vào sợ hãi.

      "Trả mạng cho ta. . . . . . trả mạng cho ta. . . . . ." nữ tử tóc tai bù xù, cả người đầy vết máu, vươn thẳng đôi tay, vừa vừa chao đảo, thân thể giật giật càng ngày càng đến gần, chỉ trong nháy mắt đến trước cửa, "Tỷ tỷ. . . . . . muội chết thê thảm. . . . . . là đau! Ha ha ha. . . . . . là đau!"

      Giống như cùng phối hợp với nữ tử, bầu trời đêm quang đãng trong nháy mắt bị mây đen bao phủ, gió thổi trong sân cỏ dại vang lên xào xạc, đạo tia chớp đánh xuống, chiếu sáng gò má tái nhợt của thiếu nữ, từng giọt, từng giọt máu tươi từ mép tóc chảy xuống, con mắt trợn to. . . . . .

      "A. . . . . ."

      tiếng thét chói tai dưới màn đêm xẹt qua thành lũy cỏ dại trong Bách Thảo viên, ngay sau đó là "rầm" tiếng, Diệp Cẩn Huyên vậy mà lại —— ngất !

      "Như vậy mà cũng sợ!" Diệp Lâm Lang chu miệng, ngẩng đầu, ánh mắt bén nhọn quét nhóm nha hoàn, ma ma run run rẩy rẩy. Chỉ thấy những người này bị dọa đến mức nhắm mắt chặt, đồng loạt quỳ mặt đất hướng nàng dập đầu: "Nhị tiểu thư tha mạng, tha mạng! Là đại tiểu thư hại tính mạng của ngài, ngài tìm nàng, tìm nàng! Chuyện này thực liên quan tới chúng nô tỳ!"

      Diệp Lâm Lang hét lớn tiếng: "Đứng lên!"

      Mọi người bị nàng quát lớn, giật mình thức tỉnh, từ từ mở mắt ra, run lẩy bẩy nhìn nàng dám thở mạnh cái.

      Diệp Lâm Lang hừ khẽ, ánh mắt đột nhiên lạnh lùng: "Mang tiểu thư của mấy người trở về! Nhớ cho nàng biết, hành động đần độn, sớm muộn gì cũng phải trả giá!"

      Mọi người như có được lệnh đặc xá, vội vàng ba chân bốn cẳng mang Diệp Cẩn Huyên ra ngoài, qua sân viện lại ngã lên ngã xuống. Diệp Lâm Lang nhìn búi tóc của Diệp Cẩn Huyên bị tung ra tán loạn, người cũng dính đầy cỏ vụn, còn chút bộ dáng của tiểu thư khuê tú! Nàng hừ , xoay người tiến lên nâng người phụ nhân kinh ngạc nhìn nàng rơi lệ đứng dậy: "Nương. . . . . . Lâm Lang có việc gì, khiến nương lo lắng rồi."

      Mẫu thân nàng mất sớm, người dì lại có chút mùi vị của mẫu thân, trong lòng nàng bỗng dưng cảm thấy chua xót. Hình như mắt có chút thoải mái, theo thói quen giơ tay lên, lại đột nhiên nhớ tới, hôm nay nàng cảm thấy đói bụng, thấy đau đớn, biết rét lạnh nóng bức, có lẽ cũng chảy nước mắt đâu.

      "Lâm Lang. . . . . ." Lăng phu nhân gọi tiếng, ôm chầm lấy nàng, khóc lớn : "Lâm Lang của ta chết. . . . . . Lâm Lang của ta chết. . . . . ."

      Diệp Lâm Lang giọng an ủi Lăng phu nhân : "Nương, Lâm Lang sao, Lâm Lang có việc gì mà! Lâm Lang còn phải báo hiếu cho nương nữa mà !"

      "Lâm Lang. . . . . ." Lăng phu nhân nghe được lời của Diệp Lâm Lang, sau hồi lâu, trong lòng vô cùng mừng rỡ, càng ôm chặt lấy nàng, nước mắt vui sướng ào ào chảy ra, "Lâm Lang của ta. . . . . . cuối cùng, tốt lắm. . . . . . như vậy cũng tốt, như vậy cũng tốt."

      Diệp Lâm Lang chưa kịp trả lời, Thiển Ngữ bước tới ôm lấy cánh tay Lăng phu nhân : "Phu nhân, ông trời có mắt, tiểu thư khỏe, khỏe lại rồi. . . . . . cuộc sống sau này của ngài tốt hơn thôi."

      Lăng phu nhân ngừng gật gật đầu, nước mắt chảy xuống kìm nổi, trong đôi mắt kia đều là vui sướng tột độ.

      Sau khi Lăng phu nhân biết được Lâm Lang còn điên điên khùng khùng nữa, mừng đến nỗi ngừng lôi kéo nàng cùng chuyện. Lâm Lang đành lòng đánh gãy niềm vui này của bà, vì vậy thời điểm hầu hạ Lăng phu nhân ngủ bầu trời le lói ánh hừng Đông. Lâm Lang vươn vai duỗi lưng, lúc này mới tới gian phòng của mình nằm nghỉ.
      miu901, honglak, Chris 1 thành viên khác thích bài này.

    5. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      CHƯƠNG 5: Thu phục hai quỷ hồn


      Lâm Lang đẩy cửa mở ra, ngờ cánh cửa rung lắc hồi, sau đó rắc rắc vài tiếng rồi đổ ập xuống, làm tung lên màn bụi đất, Lâm Lang phất tay cái vào. Chỉ thấy ngay giữa phòng lớn có tấm bình phong, màu sắc họa tiết hoa văn loang lổ đó nhạt nhòa, nhưng được lau vô cùng sạch . Phía sau bình phong có cái giường, giường chăn nệm đều có đầy đủ, mặc dù có chi chít những mảnh vá, nhưng vẫn được giặt giũ sạch cẩn thận —— chợt nghĩ đến chiếc chăn bông rách rưới của Lăng phu nhân trong phòng ngủ, trong lòng Lâm Lang cảm thấy ấm áp vì quan tâm của bà.

      Bất chợt cơn gió lạnh thổi qua, Lâm Lang đột nhiên quay đầu lại, cảm thấy có hai cặp mắt trừng lớn xuyên qua bình phong nhìn nàng chằm chằm. Nàng qua bình phong, quả nhiên thấy hai cái bóng lờ mờ ở cửa ra vào ngó nghiêng dáo dác.

      Nhìn kỹ lại, Lâm Lang nhận ra đây là hai con quỷ, nhưng nàng chẳng những chút sợ hãi, mà ngược lại cảm thấy đây cũng chỉ là chuyện bình thường. Cũng đúng! Nàng chỉ là người chết mượn dùng thân thể người khác để sống lại, còn có cái gì khiến nàng kinh ngạc nữa sao?

      Nàng đứng sang bên, đưa tay làm tư thế mời, : "Người tới là khách, đến đây rồi, sao vào ngồi chút?"

      "Ngươi có thể nhìn thấy chúng ta."

      "Ngươi rốt cuộc là ai? Ngươi phải là nhị tiểu thư."

      Hai con quỷ cả người cháy đen, bốc khói tức giận, bộ dạng này có vẻ như là bị thiêu chết. Bọn họ tựa bên cánh cửa, vén vén mái tóc hỗn độn bị cháy xém, lộ ra gương mặt đen kịt bị thiêu cháy, hai lỗ thủng đen thẳm nhìn chằm chằm Diệp Lâm Lang.

      "Ta phải là người, cũng phải là quỷ, có thể gọi ta là quỷ y!" Theo truyền thuyết, quỷ y là đan xen giữa người và quỷ, chuyên giải cứu hồn phách của người bị nguyền rủa bao vây mà thể chuyển kiếp luân hồi và cứu chữa cho linh hồn của những người bị lệ quỷ (1) làm hại tính mạng —— được thế gian xưng là "Thần côn" .

      (1) lệ quỷ: những con quỷ xấu xa

      Vừa mới gặp hai con quỷ này, trong đầu nàng ngay lên ba chữ "Tỏa Hồn chú", thậm chí ngay cả chú ngữ giải trừ chú thuật cũng xuất ràng bên trong đầu. Nàng có chút ngạc nhiên, tại sao mình lại biết những thứ này, nhưng ngay sau đó bình tĩnh trở lại, chắc hẳn là người đó tặng cho nàng năng lực này.

      "Quỷ y? Ngươi là quỷ y sao? Vậy ngươi có thể giải Tỏa Hồn chú của chúng ta chứ?" Hai con quỷ vừa nghe thấy Lâm Lang tự xưng là quỷ y, kích động van xin : " Chúng ta bị vây hãm ở chỗ này mười tám năm rồi, nếu luân hồi chuyển thế, hồn phách của chúng ta trở thành Hồn Dã Quỷ, bao giờ được siêu sinh nữa."

      Lâm Lang nhìn chúng : "Giải trừ Tỏa Hồn chú của các ngươi khó, ta tuy là quỷ y, nhưng phải báo thù, các ngươi có thể lấy gì báo đáp ta?"

      "Chuyện này. . . . . ." Hai mặt quỷ nhìn nhau, họ chết oan chết uổng, y phục người cũng bị đốt hết, sao còn có vật gì làm thù lao?

      Nghĩ vậy, vẻ mặt hai con quỷ trở nên buồn bã .

      Nhưng con quỷ vẫn chưa từ bỏ ý định, bàn tay nám đen nắm lại, bước lên phía trước : "Tỷ muội chúng ta bị vây hãm ở chỗ này mười tám năm, chỉ hai năm nữa là muôn kiếp cũng thể siêu sinh rồi, chỉ cần tiểu thư cứu chúng ta, hai năm thời gian dư lại này, chúng ta nguyện ý nghe tiểu thư sai bảo, hết mình tận trung với tiểu thư!"

      Lâm Lang suy tư lúc, : "Đây cũng có thể xem là chủ ý tốt!" Trước mắt dưới tay nàng người nào có thể dùng, nếu có thể sai khiến hai con quỷ làm việc cho mình, hành động của nàng thuận tiện hơn nhiều.

      Lâm Lang nhìn về phía bọn chúng, thấy hai con quỷ lập tức lộ vẻ mặt vui mừng, nhưng đồng thời lộ ra tia tham lam, ngập ngừng muốn lại thôi: "Nhưng là. . . . . ."

      Lâm Lang ung dung thản nhiên : "Nếu bản tiểu thư muốn dùng các ngươi để làm việc, các ngươi có cầu gì, cứ đừng ngại!"

      Hai con quỷ liếc mắt nhìn nhau, con quỷ chuyện lúc trước tiến lên bước : "Vậy. . . . . . nô tỳ thẳng, cho dù có giải trừ Tỏa Hồn chú, chúng nô tỳ vẫn là Quỷ Linh, thể xuất dưới ánh sáng mặt trời, làm việc mà tiểu thư giao phó. . . . . . thực dễ dàng! Nếu tiểu thư có thể làm cho chúng nô tỳ trở thành Hồn Linh, có thể luôn ở bên cạnh tiểu thư, chúng nô tỳ có thể vì tiểu thư làm được nhiều chuyện hơn."

      Lâm Lang giương môi cười : "Có đạo lý! Trước mắt bên cạnh ta cũng có ai có thể dùng được. Nếu các ngươi có thể xuất vào ban ngày, kể ra cũng tồi, nhưng ta phải làm thế nào mới có thể khiến các ngươi từ Quỷ Linh trở thành Hồn Linh?"

      Quỷ Linh là hình thức quỷ hồn cấp thấp nhất, phải tu luyện ngừng để tăng cấp. Quỷ Linh có thể trở thành Hồn Linh, nữa là trở thành Minh Linh, cuối cùng trở thành Tiên Linh. Hồn Linh có thể xuất dưới ánh sáng mặt trời, lại tự do. Minh Linh lại có thực thể (2), có thể trở thành Quỷ tốt, qua lại giữa Dương. Tiên Linh tương đương với thần tiên, có thể tự do di chuyển cùng phát triển.

      (2) thực thể: là thân thể tồn tại, có thể nhìn thấy được (đại loại thế ^_^)

      Lâm Lang nhìn hai con quỷ trước mắt, có thực thể của Hồn Linh, lại bị bọn họ cố ý áp chế linh khí, nhìn giống như chỉ là Quỷ Linh, nàng muốn biết hai con quỷ này rốt cuộc có chủ ý gì?

      Nghe nàng xong, hai con quỷ nghĩ rằng mình diễn kịch thành công, trong mắt thoáng qua vẻ hưng phấn, : "Theo quan sát của chúng nô tỳ, linh hồn của tiểu thư chút tạp khí, là tạo hóa của trời đất, được trời cao che chở. Chỉ cần ngài đâm vào ngón tay, giọt máu trán chúng nô tỳ, chúng nô tỳ được hưởng Tinh Nguyên từ ngài. Pháp lực theo đó cũng tăng lên, chắc hẳn dễ dàng trở thành thực thể Hồn Linh."

      Lâm Lang nghe xong, giả vờ trầm tư : "Phương pháp này mặc dù đơn giản, nhưng theo ta biết, nếu làm như vậy, Nguyên Hồn của ta chịu tác động rất lớn, pháp lực bản tiểu thư cũng tạm thời mất thời gian. Các ngươi cũng biết, kẻ thù của ta ít, nếu mất pháp lực trong khoảng thời gian này e rằng được tốt. . . . . ."

      Hai con quỷ vội vàng cắt đứt lời của Lâm Lang: "Tiểu thư cứ yên tâm, có chúng nô tỳ bảo hộ bên cạnh, bảo đảm trong thời gian ngắn tiểu thư ở nơi này xảy ra bất kỳ chuyện gì! Hơn nữa, mặc dù Nguyên Hồn của tiểu thư chịu tác động lớn, nhưng qua đoạn thời gian này còn tốt hơn trước đó!"

      Nguyên Hồn càng vững chắc, chứng tỏ tu vi càng cao! Khi Nguyên Hồn bị thương tổn, chỉ cần động đến nền tảng, sau khi chịu tác động tự củng cố thêm. Nếu lần sau có gặp phải tác động tương tự cũng có thể vững chắc hóa giải, cho nên thế gian có rất nhiều người tu luyện thuật pháp dùng loại phương pháp này để gia cố (3) Nguyên Hồn của mình, tăng cao tu vi.

      (3) gia cố: củng cố, tăng cường

      Lâm Lang ra vẻ động lòng, làm bộ đồng ý. Nàng cắn rách ngón giữa của mình, nặn ra hai giọt máu chia ra bắn về phía hai con quỷ. Trong nháy mắt, hắc khí từ hai con quỷ dần dần thoát ra, tiêu tán trong trung. Biến hóa bắt đầu từ hai chân lên, hai con quỷ từ từ ra thực thể —— chỉ thấy nám đen biến mất, con quỷ mặc y phục màu xanh, dáng vẻ thướt tha mềm mại, da thịt trắng như tuyết, gương mặt nhàng. Con quỷ còn lại là thân áo tím, đoan trang xinh đẹp.

      "Ha ha ha ha. . . . . ." Nữ quỷ áo xanh cười to hai tiếng, nâng lên bàn tay trắng muốt như ngọc vuốt ve gò má mình, "Đa tạ nhị tiểu thư, ngờ Tinh Nguyên của nhị tiểu thư lại có thể khôi phục tướng mạo cho chúng ta!" Họ biết dung mạo sau khi bị thiêu đốt rất khó khôi phục lại, vốn nghĩ nếu có thể tăng tới Minh Linh cũng tệ rồi, ngờ Tinh Nguyên của nha đầu trước mắt này còn lợi hại hơn nhiều so với dự đoán của bọn họ!

      Sau khi ra hai giọt máu, mặt Lâm Lang nhanh chóng còn chút huyết sắc, xanh xao tái nhợt. Hai con quỷ thấy bộ dạng Lâm Lang suy yếu, liếc mắt nhìn nhau, tham lam trong mắt chút nào che giấu: "Chúng ta bây giờ là Minh Linh, nếu thêm máu của tiểu thư lần nữa, có thể trở thành Tiên Linh hay đây?"

      Lâm Lang vịn vào bình phong, yếu đuối thở hổn hển : "Các ngươi. . . . . . các ngươi là có ý gì? Các ngươi bảo vệ bản tiểu thư, nghe theo sai bảo của ta sao?!"

      Nữ quỷ áo xanh bước tới, ha ha cười : "Lời của con người còn thể tin, huống chi là quỷ?"

      Hai con quỷ xong, lộ ra hàm răng trắng đáng sợ, cười gằn nhào về phía Lâm Lang, chợt phát thân thể mình bắt đầu từ từ biến hình, nhanh chóng tê liệt.

      Tình huống phát sinh khiến bọn chúng vô cùng hoảng sợ, rối rít kêu to: "Chuyện gì xảy ra? Chuyện gì xảy ra đây? Chân của ta, chân của ta, tay của ta. . . . . . A a. . . . . ."

      Lâm Lang nhìn dáng vẻ sợ hãi quang mang của chúng, tái nhợt mặt nhanh chóng biến mất, đứng thẳng người.

      Lúc này, trời hơi sáng, ánh sáng bên trong phòng vẫn còn lờ mờ, Lâm Lang thân y phục đơn giản, nghiêng người đứng trước tấm bình phong, giống như luồng ánh sáng phá vỡ bóng tối.

      Ánh mắt nàng lạnh lẽo châm chọc: "Ta quên cho các ngươi biết, vì đề phòng các ngươi an phận, lúc truyền Tinh Nguyên, bản tiểu thư thuận tiện làm Hóa Hồn chú nguyền rủa các ngươi. Chỉ cần sinh lòng phản trắc, các ngươi ngay lập tức tan ra, hoàn toàn biến mất trong tam giới."

      Hai con quỷ kinh hoàng hoảng sợ: "Hóa Hồn chú? Là Hóa Hồn chú sao. . . . . .?"

      Hóa Hồn chú là loại chú thuật nghịch thiên, mặc kệ là thần linh hay tiên, chú thuật này cũng có thể nguyền rủa hồn phách của bất cứ ai bị tiêu tan, vĩnh viễn biến mất trong tam giới, theo truyền thuyết. . . . . . chỉ có Minh Hoàng cùng Minh Hậu mới có thể thực loại chú thuật này.

      Trong nháy mắt lập tức hiểu được, quả nhiên bọn họ là chọc vào người nên chọc. . . . . .

      Hai con quỷ khóe miệng co rút, dùng hết sức lực lại gần Lâm Lang, khóc lóc thảm thiết, "Chúng nô tỳ biết sai rồi, biết sai rồi, về sau cũng dám nữa, xin tiểu thư tha mạng. . . . ."

      Khóe miệng Lâm Lang nở nụ cười lãnh khốc, lạnh lùng nhìn hai con quỷ: "Lời của con người còn thể tin, huống chi là quỷ?"

      "Tiểu thư, chúng nô tỳ dám nữa, dám mà. . . . . ."

      "Chúng nô tỳ lấy hồn phách mà thề, trung thành với tiểu thư cho đến ngày linh hồn bị tiêu tan. . . . . ."

      Lâm Lang lẳng lặng nhìn hai con quỷ khóc lóc thề thốt, cho đến khi bọn chúng tiêu tan gần hết chỉ còn lại đỉnh đầu, nàng mới nâng tay lên, luồng ánh sáng trắng lóe lên, hai con quỷ nhanh chóng trở về hình dáng xinh đẹp lúc trước. Chúng nơm nớp lo sợ, ánh mắt nhìn Lâm Lang tràn ngập kính sợ, cũng dám lỗ mãng nữa. Lâm Lang lạnh lùng : "Lần này chỉ là giáo huấn các ngươi chút!"

      Hai con quỷ đồng loạt quỳ xuống trước mặt Lâm Lang : "Chúng nô tỳ Thanh Y, Tử Y tham kiến tiểu thư!"

      Trong này Lâm Lang vừa mới xử lý xong hai con quỷ, bên ngoài chợt truyền đến tiếng bước chân vội vã, Thiển Ngữ sắc mặt hốt hoảng xông vào, hai con quỷ vội vàng thân.

      Thiển Ngữ bước tới nắm chặt tay Lâm Lang: "Tiểu thư, vừa rồi gã sai vặt ở Tiền Viện lén tới cho nô tỳ biết, Tô phu nhân Bách Thảo viên của chúng ta có quỷ, muốn sai người Phật Quang tự mời hòa thượng tới đây bắt quỷ! Nhưng quỷ kia ràng là tiểu thư giả trang mà! Cũng rất nhiều người thấy được, ngài bà có thể. . . . . . có thể hay . . . . . . nhân cơ hội thiêu sống tiểu thư?"

      Mặc dù Thiển Ngữ tính tình đơn thuần, nhưng những năm này bị hai mẹ con Diệp gia chèn ép ức hiếp, sớm luyện được công phu “nghe tiếng gió đoán trời mưa”, cùng bản lĩnh đưa ra giả thuyết vô cùng cường đại. Vừa nghe thấy Tô phu nhân mời người tới bắt quỷ, lấy ngay ví dụ đốt sống chết tươi ma quỷ quái bắt được trong truyền thuyết xưa, giờ bộ dạng vô cùng hoảng sợ.

      Lâm Lang vỗ vỗ vai Thiển Ngữ, thản nhiên mở miệng: " phải sợ! Ta ngay thẳng phải sợ người khác tính kế, tiểu thư nhà ngươi phải quỷ, Tô phu nhân cũng thể thiêu sống ta!" Trong nội tâm nàng suy nghĩ, những người này đúng là có việc gì để làm, quỷ căn bản có thân thể, đốt tới đốt lui ngoài lãng phí củi đốt có tác dụng gì đâu!

      Lâm Lang ra sức thuyết phục dỗ dành Thiển Ngữ ra ngoài, sau đó xoay người hô: "Thanh Y!"

      Hai con quỷ lập tức hình , Thanh Y tiến lên bước: "Có nô tỳ!"

      Lâm Lang ghé vào bên tai nàng dặn dò phân phó, mặt Thanh Y lộ ra hưng phấn, gật đầu hiểu.
      miu901, honglak, linhdiep172 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :