1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Quẹo cua đụng phải quỷ lưu manh - Mộ Phong (Hoàn+eBook)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Lạc Linh Ngân

      Lạc Linh Ngân Well-Known Member

      Bài viết:
      2,731
      Được thích:
      2,173
      Quẹo cua đụng phải quỷ lưu manh.
      [​IMG]


      Tác giả: Mộ Phong
      Edit: Tiểu hắc miêu 97 (mèo mun)
      Số chương: 10
      Thể loại: đại
      Nguồn edit: Sưu Tầm
      Nguồn eBook: cungquanghang.com


      Lời đầu:
      Mình xin cảm ơn bạn Ngocquynh520 và bạn Sulli hướng dẫn mình edit. Đây là lần đầu tiên mình edit nên chắc có nhiều sai sót và mong mấy bạn góp ý để truyện được hay hơn.


      Giới thiệu

      CEO mới là của bạn trai của , hai người có quan hệ mập mờ, tay trong tay cùng nhau đến? !

      Oan uổng quá ~ chẳng qua là nhất thời ngủ quên vào ngày đầu tiên boss mới nhậm chức.

      cho rằng ta là đồng nghiệp mới, gấp đến mức bỏ qua thang máy, kéo lấy leo lên ba tầng lầu liền.

      đến trễ nhưng may mà ai biết, còn xấu chính trước mặt .

      Ngoại trừ ở trước mặt ta làm những hành vi ngu ngốc này, bọn họ chút quan hệ cũng có!

      mới giải thích với mọi người lại nhận được lệnh gọi đến của ta, phải là muốn đuổi việc chứ?

      đúng?! ta chỉ đưa áo sơ mi của mình cho , với :

      Buổi sáng va vào ta làm dính vết son môi áo, phải chịu trách nhiệm giặt sạch !

      Nếu là gây họa phụ trách, về nhà cố gắng giặt, nhưng vết son môi vẫn là bất động như núi. Vậy mua đền ta cái áo giống như cũ thôi.

      Sao cơ? ! cái áo sơ mi trắng mà đến 1 vạn tệ!

      Lòng của rỉ máu, dù tiếc đến đâu vẫn phải mua, vốn là muốn đợi đến khi phát tiền lương mua.

      Ai ngờ, ngày trước đó, ta đột nhiên trước mặt mọi người ──

      "Quần áo của tôi để ở chỗ của lâu rồi, nhớ mang đến cho tôi."

      Thảm! Lần này có nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng rửa sạch á. . . .​

      Các file đính kèm:

      Last edited by a moderator: 4/4/16
      meomeongungay thích bài này.

    2. Lạc Linh Ngân

      Lạc Linh Ngân Well-Known Member

      Bài viết:
      2,731
      Được thích:
      2,173
      Chương 1:

      Trang thứ nhất

      Thảm!

      Hoàng Nhạc Nhạc trong giấc mộng ngọt ngào bừng tỉnh, từ trong chăn nệm mềm mại, giật bắn mình lên, chột dạ liếc nhìn đồng hồ báo thức bên giường.

      Tám giờ năm mươi phút

      Chết tiệt!

      Thời gian đến giờ làm việc chỉ còn lại mười phút, trừ phi có thể có khả năng bay giống Astro Boy nếu nhất định trễ. Hoàng Nhạc Nhạc tay chân luống cuống nhảy xuống giường, vọt vào phòng tắm.

      Kì thực đến trễ, cũng phải là chuyện quá nghiêm trọng, cùng lắm bị trừ tiền thưởng chuyên cần, thành tích cuối năm kém chút, nhưng là hôm nay hoàn toàn bất đồng! Toàn bộ các trưởng phòng hôm qua ra lệnh, hôm nay muốn làm lễ hoan nghênh chào mừng CEO mới.

      Với tình trạng công ty kinh doanh tốt, CEO hôm nay đến nhận chức có thể chính là nhân vật mấu chốt nắm giữ chìa khóa sinh tử, các phòng ban đều muốn gây ấn tượng tốt cho boss mới, đây chính là lý do các trưởng phòng cho phép trễ với bất cứ nguyên nhân nào, bởi vì ai cũng muốn trở thành đối tượng bị ta khai đao giết gà dọa khỉ.

      Xem ra cần chờ đến lúc công ty đóng cửa, vốn biểu trong công việc bình thường lại thêm việc trễ nghiêm trọng này chắc chắn nằm trong danh sách những người bị giảm biên chế thôi.

      Nhanh chóng rửa mặt, thay quần áo để bắt kịp tàu điện ngầm, dùng tốc độ nhanh nhất chạy đến dưới công ty.

      9h20 phút.

      Nắm lấy túi xách đeo nghiêng , để ý bộ dạng tóc tai bù xù giống bà già, liếc thấy cửa thang máy sắp đóng dùng tốc độ nhanh đến mức vận động viên cũng thể so sánh vọt tới, cho nên khi trước mắt xuất bóng người cao lớn tại khúc cua bởi vì có trang bị phanh gấp hoàn toàn ngừng được mà va vào.

      "A —"

      Ai? Sau hồi trời đất u ám, người lại có đau đớn như dự kiến ngược lại giống như vận động viên nhảy cao hạ xuống tấm nệm êm để ngăn ngừa bị thương.

      Nệm êm? Hoàng Nhạc Nhạc lấy tay sờ sờ "nệm êm tự nhiên" dưới người, trong đầu dây thần kinh bị đứt từ từ khôi phục.

      "Tiểu thư, như vậy là tốt đâu?" Ở nơi đông người động tay đông chân với .

      đỉnh đầu truyền đến giọng tươi cười trầm thấp, Hoàng Nhạc Nhạc vừa ngẩng đầu, liền nhìn thấy đôi mắt đen sâu thấy đáy, mặc dù còn chưa thấy diện mạo nhưng trong khoảng khắc bị lạc trong cặp mắt mê người của , quên mất suy nghĩ.

      "Tôi còn có việc gấp, có lẽ chúng ta có thể hẹn thời gian khác lại ."

      Người đàn ông nửa hư nửa thực đề nghị, môi mỏng khêu gợi khẽ nhếch, nở nụ cười làm ngây ngất lòng người.

      Hoàng Nhạc Nhạc lúc này mới ý thức được tình trạng của mình và ta có biết bao nhiêu mập mờ, nằm người ta , tay còn sờ mó eo người ta.

      "A! đúng, đúng, thực xin lỗi!"

      Vội vàng đứng lên, mặt nhanh chóng đỏ lên, đây là lần đầu tiên tiếp xúc với người đàn ông xa lạ ở khoảng cách gần như vậy.

      Người đàn ông cũng đứng lên phủi bụi người, nở nụ cười dịu dàng.

      " cũng làm việc ở đây?"

      Hơi đánh giá quỷ hấp tấp trước mặt, diện mạo có chút nhếch nhác, mái tóc dài, phải là loại người quá xinh đẹp nhưng đỏ mặt trông rất đáng .

      len lén nhìn trộm cái, nhịp tim bỗng dưng lỡ nhịp đập.

      "Ừ."

      Người đàn ông này chính là đẹp trai đến có thiên lý.

      ta là người mới sao! Nhất định tạo nên náo động lớn đây . . . . . .

      "Làm phiền cho tôi biết phòng hội nghị ở lầu mấy."

      Phòng hội nghị. . . . . ."A —" tiếng hét thảm vang lên.

      Người đàn ông hơi nhíu lông mày, " biết cũng sao —" lời còn chưa hết, giây kế tiếp bị kéo hướng phía cầu thang bộ chạy.

      muốn làm cái gì? Ban đầu đột ngột đụng vào , đến bây giờ lời gì kéo lấy bỏ chạy, cá tính lỗ mãng biểu lộ ra bỏ sót.

      Theo chạy qua cầu thang ba tầng lầu, vào phòng hội nghị lớn long trọng phô trương, khẽ nhếch khóe miệng, đáy mắt vụt qua vẻ hiểu .

      "Này, yên tâm , chúng ta len lén chui vào, có lẽ bị ai phát chúng ta tới trễ."

      Hoàng Nhạc Nhạc thở hồng hộc cùng người đàn ông bình thản, hơi thở trầm ổn bên cạnh tạo thành đối lập mãnh liệt.

      Len lén chui vào? Nụ cười bên miệng càng sâu, đây là dự án rất vĩ đại.

      Hoàng Nhạc Nhạc mắt nhìn bốn bề, tai nghe tám hướng cầm chặt lấy tay của lẻn vào trong đám người, bên tai truyền tới thanh của người chủ trì phía đọc thao thao bất tuyệt*, có gì ngoài chút lời khích lệ lòng người, khích lệ tinh thần, thay công ty mở ra viễn cảnh to lớn củng cố tư tưởng mạnh mẽ.

      *Đọc thao thao bất tuyệt : đọc ngừng

      " cũng cho là bằng người CEO đổi nghề giữa chừng là có thể cứu vớt tình hình kinh doanh của công ty sao?"

      Sau khi đứng lại trong đám người, Hoàng Nhạc Nhạc giọng với người đàn ông bên cạnh.

      Đổi nghề giữa chừng? cười cười.

      " có lòng tin với công ty của mình như vậy?"

      "Cái gì mà công ty của tôi hay của người khác, phải cũng là nhân viên của công ty này sao? Công ty mà phá sản chúng ta chuẩn bị mà ăn khí."

      "Đúng vậy, cho nên có lựa chọn, chỉ có thể tin tưởng phải sao?"

      "Dù sao tôi cũng dự định cho điều tồi tệ nhất, sẵn sàng để ."

      là tương đối dễ nghe á..., chính xác mà , là chuẩn bị tâm lý bị đuổi việc.

      Ánh mắt người đàn ông bỗng nhiên sắc bén.

      "Công ty này nhân viên đều có tâm trạng như vậy phải ?"

      Khó trách công ty đến tình trạng chỉ chực sụp đổ nay.

      ". . . . . ."

      Hoàng Nhạc Nhạc bị giọng điệu ta chấn động, cá tính nhát gan sợ phiền phức lại thể bỏ sót.

      ". . . . . . Làm gì mà phản ứng dữ dội như vậy?"

      Ít nhất so với ta, còn biết phòng hội nghị ở đâu!

      Suy nghĩ trong đầu dĩ nhiên dám ra khỏi miệng.

      Bỗng dưng, người chủ trì chương trình sân khấu giống như là tìm được tiêu điểm của ngày hôm nay rồi, duỗi cánh tay dài hô to.

      "Chúng ta hãy vỗ tay hoan nghênh CEO mới nhận chức — CEO Tịch Hoa Nguyệt lên sân khấu."

      Ở trong đám người ta như hạc đứng trong bầy gà, rất khó để người chủ trì chương trình phát .

      ra là CEO kia cũng mới vừa tới, may! Hoàng Nhạc Nhạc thở phào nhõm, ánh mắt hướng theo ngón tay của MC sân khấu rướn cổ lên tìm kiếm, muốn nhìn chút CEO trong truyền thuyết trông thế nào.

      Chỉ là. . . . . . Là sai lầm sao? sao lại cảm thấy tiêu điểm của mọi người đều tập trung về phía ?

      . . . . . . có gọi là Tịch Hoa Nguyệt, càng phải là CEO, mắt của người chủ trì chương trình kia có vấn đề sao? Hoàng Nhạc Nhạc tự chủ núp ở sau lưng người đàn ông, có thói quen trở thành tiêu điểm để mọi người nhìn chăm chú.

      "Tiểu thư, có thể buông ra tay của tôi ra ?"

      Bên tai truyền đến giọng thầm của người cao lớn bên cạnh, ngẩng đầu nhìn, lại bị gương mặt tuấn tú quá gần trước mắt làm sợ hết hồn.

      "Vậy muốn cùng tôi cùng tiến lên sân khấu?" Thấy có ý buông tay, người đàn ông nheo lại đôi mắt xinh đẹp, cười như cười.

      Bỗng chốc cả kinh, Hoàng Nhạc Nhạc vội vàng buông bàn tay cầm chặt lấy tay của , đỏ bừng cả khuôn mặt.

      "Hãy . . . . . . Để cho chúng ta lần nữa nhiệt liệt vỗ tay hoan nghênh CEO — CEO Tịch Hoa Nguyệt lên sân khấu đọc diễn văn." MC miệng lưỡi trơn trượt vào lúc này giống như ăn đinh ốc.

      Nhìn người đàn ông bên cạnh, đụng phải trước cửa thang máy, thẳng tắp hướng tới sân khấu tới, chuông báo động trong đầu Hoàng Nhạc Nhạc vang lên ngừng, theo mỗi bước của , lòng từ từ ngã vào vực sâu vạn trượng.
      cô gái bạch dương thích bài này.

    3. Lạc Linh Ngân

      Lạc Linh Ngân Well-Known Member

      Bài viết:
      2,731
      Được thích:
      2,173
      Trang thứ hai


      " để mọi người đợi lâu, tôi là Tịch Hoa Nguyệt."

      Vừa mở miệng, tiếng hoan hô như sấm động toàn hội trường, người biết còn có thể cho là ngôi sao nổi tiếng nào tổ chức liveshow đấy.

      Rầm! Lời của giống như là sét đánh ngang tai, đánh cho Hoàng Nhạc Nhạc choáng váng.

      Đầu tiên là đụng phải người ta , còn đầu có não nắm lấy ta chạy qua ba lầu cầu thang, nghiêm trọng hơn là — lại trước mặt ta là CEO đổi việc giữa chừng, nhất thời cảm thấy mây đen che đỉnh núi, tiền đồ "Sáng". Xem ra, hợp đồng công việc của đến đây là kết thúc.

      Sau đó sân khấu linh ta linh tinh lộn xộn gì đó chút cũng có ấn tượng cho đến khi giọng trầm thấp lại lần nữa vang đỉnh đầu.

      " tên là gì, người của bộ phận nào?"

      Tịch Hoa Nguyệt từ cao chăm chú nhìn xuống vẻ mặt hoảng loạn của .

      "Hoàng Nhạc Nhạc, bộ phận hành chính."

      vô thức đáp lại, lúc sau trong đầu mới thu được tin tức, vẫn cúi đầu, lâu cách nào hoàn hồn.

      Tại sao lại "may mắn" như vậy? trễ coi như xong, lại còn là trước mặt của sếp xấu chính ta, người ta nghĩ trừng trị là cảm thấy có lỗi với chính mình.

      "Tốt lắm, trước khi tan việc đến phòng làm việc của tôi chuyến."

      Để lại câu như vậy, Tịch Hoa Nguyệt liền nện bước khắc cũng dừng lại.

      Lần này chết chắc, coi như bị ban thưởng dải lụa trắng, cũng phải mỉm cười cảm tạ hoàng ân. . . . . .

      Mới nửa ngày, việc cùng CEO tay trong tay vào hội trường liền truyền khắp cả công ty từ xuống dưới, tất cả mọi người suy đoán cùng CEO Tịch đến tột cùng là quan hệ thế nào.

      "Hoàng Nhạc Nhạc, đúng là giữ bí mật đó, bạn trai tới công ty đảm nhiệm chức vụ lớn như vậy cũng cho chúng tôi biết, hại chúng tôi lo lắng muốn chết, chỉ sợ đến là hung thần ác sát, chúng tôi chén cơm sống qua ngày gánh nổi, bây giờ biết cùng CEO Tịch có quan hệ, về sau xin đừng quên chăm sóc nhiều hơn nha."

      Có nhiều đồng nghiệp trong quá khứ giao thiệp cũng tụ tập đến bên cạnh chỗ ngồi của , ngươi câu ta câu muốn tìm hiểu quan hệ giữa và Tịch Hoa Nguyệt.

      Giống như và bọn họ vẫn luôn là bạn tốt hay thổ lộ tâm tình.

      "Tôi. . . . . ."

      Hoàng Nhạc Nhạc muốn mở miệng giải thích, liền bị người khác cắt đứt.

      "Đúng vậy! ngờ cũng thâm tàng bất lộ, có bạn trai đẹp trai như vậy, năng lực lại mạnh cũng có nghe đề cập tới, hâm mộ." Trong giọng điệu phảng phất ghen tuông.

      " ta. . . . . ." Vừa đẹp trai, năng lực lại mạnh? Hoàng Nhạc Nhạc lúc này mới nhận ra, có lẽ là quá khẩn trương, vào giờ phút này chỉ nhớ Tịch Hoa Nguyệt có đôi mắt mê người, còn gì khác.

      "Có phải hai người sớm cùng ở chung ? Nhìn hành động thân mật hôm nay, nhất định là muốn tuyên bố với mọi người quan hệ của hai người chứ sao." Càng càng thái quá.

      Người xưa "tam nhân thành hổ" lời đồn nhiều người lặp lại người nghe tin là , quả nhiên sai.

      "Chuyện phải như vậy, tôi. . . . . ."

      "Tôi nghĩ CEO Tịch nhất định là sợ bị người khác bắt nạt, cố ý tuyên bố với mọi người quan hệ của hai người, như vậy, công ty từ xuống dưới có người dám vênh mặt hất hàm sai khiến rồi, tôi có đúng hay à?"

      Nghe ta cũng từng là trong những người kêu lui gọi tới với Hoàng Nhạc Nhạc, nhưng thấy gió chiều nào nghiêng chiều ấy là bản lĩnh sinh tồn, ta cũng ngu ngốc đến nỗi leo lên đầu Thái tuế gia xúc phạm người có quyền thế.

      "Tôi cùng ta vì. . . . . ."

      "Xin hỏi ai tên là Hoàng Nhạc Nhạc?"

      có vóc người, diện mạo mỹ lệ, bộ trang phục công sở may vừa người xuất trước tầm mắt họ, lạnh lùng liếc mắt đảo qua đám người tập trung lại với nhau.

      "Tôi...là tôi."

      Hoàng Nhạc Nhạc giọng đáp lại.

      "CEO Tịch tìm , muốn lập tức đến phòng làm việc của sếp."

      "à, được."

      Điều nên tới tới, phải tiếp nhận tàn khốc.

      "Dữ dội như vậy, ở trong công ty tôi chưa từng gặp qua đấy?"

      A linh là nhân viên lâu năm, rất ưa thái độ ngạo mạn của nàng này.

      " có biết Hoàng Nhạc Nhạc là gì của CEO Tịch ?"

      khẽ nhếch đôi mày thanh tú, chờ nghe tiếp.

      " ra hù chết , Hoàng Nhạc Nhạc của chúng tôi là bạn ở chung với CEO Tịch, bọn họ —"

      "Chị A Linh!"

      Hoàng Nhạc Nhạc lắc đầu mãnh liệt ngăn cản A Linh tiếp, ấy càng càng khuếch trương thêm, đến lúc đó thậm chí phải khoan lỗ để chui xuống đất thôi.

      "Bạn ở chung?"

      lạnh nhạt đánh giá Hoàng Nhạc Nhạc,

      "Mắt nhìn của CEO Tịch có kém như vậy."

      " là quá đáng đó, rốt cuộc là từ đâu tới?"

      A Linh cũng phải thực cố ý ra mặt thay Hoàng Nhạc Nhạc, quan hệ của bọn họ cũng phải là tốt, nhưng ngay tại lúc này, quyết định muốn đứng ở cùng chiến tuyến cùng Hoàng Nhạc Nhạc.

      "Tôi là phụ tá đặc biệt của CEO Tịch, theo CEO Tịch đến đây xử lý công việc lớn của sếp, giải thích như vậy đủ ràng chưa?"

      Đôi môi xinh đẹp tô son bóng màu cam nhạt của Triệu Tây Tây mở ra nụ cười tươi.

      "Xin hỏi còn có gì thắc mắc muốn tôi giải đáp?"

      "Chuyện này. . . . . ."

      Hỏng rồi, tình hình , ta có thể hay tỏ lập trường quá nhanh rồi hả?

      "Đúng, đúng, thực xin lỗi , tôi lập tức với ."

      muốn A Linh bị khó xử, Hoàng Nhạc Nhạc lập tức đứng dậy.

      "Nhìn bộ dạng các , có vẻ rảnh rỗi quá nhỉ."

      Bỏ lại lời , Triệu Tây Tây giẫm giày cao gót, xoay người rời . giày đế bằng thoải mái mà Hoàng Nhạc Nhạc gần như phải chạy bộ mới có thể đuổi kịp được ấy.

      Liệu Triệu Tây x2 này có thương thầm trộn nhớ vs Tịch k nhỉ? nàng Nhạc x2 này hài quá mà Tịch cũng phúc hắc k kém đâu nhỉ. Mong chương kế ghê. T6 có k em? Cố lên em nhé truyện hay cực.

      là chị cứ chuẩn bị tinh thần ném đá nam chính @@,
      chương 1- trang 2-2 (là do tác giả chia như vậy đấy, chap mới ngắn phải lỗi của mình đâu)

      thang máy lên lầu 15, Hoàng Nhạc Nhạc nhắm mắt theo sau Triệu Tây Tây tới phòng làm việc bên ngoài của CEO.

      Cốc cốc! Triệu Tây Tây giơ tay lên khẽ gõ cửa.

      "Để cho ấy vào."

      Bên trong phòng làm việc truyền đến giọng trầm ổn của Tịch Hoa Nguyệt.
      Triệu Tây Tây lui bước, thái độ lạnh lùng.

      " nghe thấy được có phải ?"

      "Ừ."

      Hoàng Nhạc Nhạc gật đầu cái, lướt qua ta đẩy cửa vào, hai chân giống như đổ chì, vô cùng nặng nề.

      "Tôi cho là quên."

      Tịch Hoa Nguyệt nhấc hồ sơ lên cao trước tầm mắt, đưa tay vuốt vuốt mi tâm*.
      *mi tâm: điểm trán giữa hai lông mày

      Muốn chấn chỉnh công ty đứng trước bờ vực phá sản quả phải chuyện dễ dàng, đây chính là cảm tưởng của sau cả buổi chiều xem báo cáo.

      ", xin lỗi, tôi biết . . . . . ."

      " sao cả."

      biết muốn cái gì, mặt lại viết ba chữ CEO, đoán được mới là chuyện lạ.

      Ai? Hoàng Nhạc Nhạc len lén thoáng nhìn. ta là đại nhân đại lượng, cùng so đo sao?

      "Cái đó —"

      Tịch Hoa Nguyệt chỉ lên áo sơ mi trắng giá áo.

      Ah? Tầm mắt chạm đến chiếc áo sơ mi trắng giá.

      "Chuyện này. . . . . ."

      Vẻ mặt của tràn đầy nghi hoặc.

      "Cổ áo bị dính vết son môi của , giặt sạch trả lại cho tôi."

      thanh nhàn dựa vào thành ghế nghỉ ngơi.

      Vết son môi? Hoàng Nhạc Nhạc nhất thời phản ứng kịp, đợi trong đầu xuất đầy hình ảnh mới giựt mình hô tiếng.

      "Đúng , đúng, thực xin lỗi."

      Là thời điểm buổi sáng va phải ta làm dơ .

      " cảm thấy rằng chuyện với người khác nên nhìn đối phương sao?"

      Từ lúc vào đến bây giờ, đầu của cúi thấp thể thấp hơn, ngay cả cũng bắt đầu hoài nghi có phải hay mặt đất có tiền rồi.

      " xin lỗi."

      Hoàng Nhạc Nhạc tiếng xin lỗi sau mới ngẩng đầu, động tác giống như người máy thực theo mệnh lệnh.

      "Như vậy tốt hơn nhiều."

      ". . . . . . Tôi là CEO Tịch, ngài định đuổi việc tôi sao?"

      Rốt cuộc kềm chế được, Hoàng Nhạc Nhạc cẩn thận từng li từng tí mở miệng.
      vừa nhìn thẳng thấy, ra là ta chỉ có đôi mắt xinh đẹp, mà cả người cũng đúng như các đồng nghiệp , tuấn tú đẹp trai lại mê người, nếu như tổ chức bình chọn các nam CEO mà với tài mạo của ta nhất định nằm trong top dẫn đầu.
      cô gái bạch dương thích bài này.

    4. Lạc Linh Ngân

      Lạc Linh Ngân Well-Known Member

      Bài viết:
      2,731
      Được thích:
      2,173
      Chương 1 - Trang thứ 3

      "Tôi hẳn là nên đuổi việc sao?"

      ta chau chau mày, hỏi ngược lại.

      "Ách. . . . . ."

      Nếu có để ý, dĩ nhiên cũng cần nhắc nhở ta, cũng phải là dạng ăn no rửng mỡ, tự mình mang công việc của mình .

      "Cũng đúng."

      bỗng nhớ tới,

      " giống như chuẩn bị sẵn sàng , điều này lên đối với thu nhập này cũng quá quan trọng, như vậy khi công ty cần tiết kiệm thu chi, giảm biên chế nhân , người đầu tiên tôi nghĩ đến ."

      " —"

      phải như thế. . . . . . là muốn khóc mà, tại sao lại đào cái hố để cho mình nhảy đây?

      đồng hồ treo tường, kim ngắn vừa đúng lúc rơi vào số năm, kim dài ở số sáu,

      " có thể tan làm."

      Ôi, cho ta ấn tượng đầu tiên vô cùng kém, vào lúc này chưa cuốn gói rời cũng là may mắn trong xui xẻo rồi.

      "Ừ, được ạ."

      Hay là tránh trước tốt hơn, chỉ cần bớt xuất ở trước mặt ta, nhân viên công ty hơn ngàn người, lâu ngày, ta cũng quên tồn tại của .

      "Đợi chút —"

      Tịch Hoa Nguyệt lại lên tiếng gọi Hoàng Nhạc Nhạc trốn giống như dân tị nạn.
      Hoàng Nhạc Nhạc bị dọa sợ đến mức đầu cũng dám quay lại,

      "Xin hỏi CEO Tịch còn có chuyện gì dặn dò sao?"

      ta ta. . . . . . phải là hối hận, muốn đuổi việc chứ?

      Tịch Hoa Nguyệt đứng lên liếc nhìn bóng lưng gầy yếu kia đưa tay cầm áo sơ mi móc đến trước mặt .

      " có quên cái gì ?"

      "A! Vâng, xin lỗi."

      Hoàng Nhạc Nhạc cúi đầu, ngượng ngùng mặt đỏ lên.

      "Giặt hộ tôi áo sơ mi rất cam lòng sao?"

      "Ah, tôi có —"

      ta tại sao như vậy?
      Tịch Hoa Nguyệt giơ lên áo sơ mi vẫn còn ở tay.

      vội vàng với tay đến lấy, trong lúc luống cuống đụng vào tay ta,

      "Ách!"

      hít vào hơi, giống như chạm điện rút tay về.

      Áo sơ mi nhàng rơi xuống đất.

      hiểu điều gì làm hoảng hốt thế.

      "Tay của tôi có điện hay là cắn người?"

      Chỉ là vô tình chạm phải, nhất định phải phản ứng lớn như vậy sao?

      " có, tôi chỉ là bị giật mình."

      khom lưng muốn nhặt áo sơ mi bị rơi xuống lên —

      "Cứ để tôi."

      vội vàng cúi xuống nhặt áo sơ mi, lại bất thình lình đụng phải đầu Tịch Hoa Nguyệt , phát ra tiếng " Cốp".

      "Oh —"

      "Ưmh. . . . . ."

      Hai người đồng thời kêu lên.

      Cái này là. . . . . . Tịch Hoa Nguyệt ôm lấy đầu rên rỉ.

      " xin lỗi, xin lỗi."

      Hoàng Nhạc Nhạc xoa xoa cái trán, cố nén đau đớn khom người xin lỗi.

      " có việc gì, có thể ra ngoài."

      Xoay người, Tịch Hoa Nguyệt trở về chỗ ngồi xuống, tức giận phất tay đuổi người.

      Lần này, Hoàng Nhạc Nhạc phút cũng dám ở lại, ôm áo sơ mi chạy trối chết.

      Trừng mắt nhìn cửa khép lại, Tịch Hoa Nguyệt lại nhăn mày.
      Ai. . . . . . vuốt ve trán vẫn còn cảm giác mơ hồ đau đớn, cười khổ, lần đầu tiên gặp phải nàng lỗ mãng hấp tấp như vậy.

      Cửa phòng làm việc bị mở ra lần nữa.

      "Ngày đầu tiên nhậm chức, cần khổ cực như vậy chứ?"

      Triệu Tây Tây vào phòng làm việc, tiện tay đóng cửa lại.

      " mệt mỏi?"

      Tịch Hoa Nguyệt phục hồi lại tinh thần , cười hỏi.

      "Là đói bụng."

      nở nụ cười tươi xinh đẹp câu hai nghĩa, đến gần bên người , cúi người xuống hôn.

      "Tây Tây, nơi này là phòng làm việc."

      Tịch Hoa Nguyệt có né tránh, cười cười nhắc nhở đôi môi đầy đặn của .

      "Vậy như thế nào? Bây giờ là lúc tan việc. . . . . ."

      Triệu Tây Tây có ý định dừng lại, càng mặc sức gặm cắn đôi môi mỏng mê người của ,

      "Áo sơ mi của tại sao lại ở trong tay của cái viên chức đấy?"

      Tịch Hoa Nguyệt ngăn lại tất cả động tác trêu đùa của , hơi híp mắt lại,

      "Áo là do ta làm dơ , muốn ấy giặt sạch cũng tính là chèn ép nhân viên chứ?"

      Liếc hồi lâu, Triệu Tây Tây rời khỏi người dựa vào bên cạnh bàn,

      "Buổi sáng để cho em đón cũng xảy ra cái chuyện ngoài ý muốn như thế này, biết , hai người tay lớn kéo tay thân mật xuất tại hội trường, toàn bộ nhân viên công ty nghĩ sao?"

      "Là tay kéo tay lớn."

      Tịch Hoa Nguyệt cười nhạt sửa lại.
      giải thích được việc bị kéo lấy chạy ba tầng bậc thang, nhưng thế nào Hoàng Nhạc Nhạc cũng có ý tốt, làm sao có thể trách móc nặng nề đây?

      "CEO Tịch —"

      Triệu Tây Tây giương lên khuôn mặt xinh đẹp nghiêm khắc.

      " phải là ghen chứ?"

      ôm lấy vào trong lòng.

      "Em. . . . . . Nào có ghen!"

      Đó là quyền lợi riêng của bạn , mà , phải.

      "Em chỉ hi vọng người khác hiểu lầm cùng ta có quan hệ."

      "Bọn họ thích làm sao nghĩ là chuyện của bọn họ."

      Tịch Hoa Nguyệt khẽ hôn lấy xương quai xanh khêu gợi mỹ lệ,

      " có hứng thú với thể loại tiểu nữ sinh kém phát triển."

      "Em. . . . . ."

      hồi tê dại đánh úp tới toàn thân, Triệu Tây Tây xụi lơ vào lồng ngực cường tráng của , tất cả ý kiến gì đều chìm trong nụ hôn nhiệt tình đó.

      Giặt sạch

      Hoàng Nhạc Nhạc cầm lấy bàn chải chà chà lại, chỉ thấy vết son môi vẫn còn tươi sáng cổ áo sơ mi, mồ hôi lớn như hạt đậu ven theo gương mặt trượt đến cằm, sau đó xuống.

      Sớm biết vậy ngày đó tại xe bus cũng cần trang điểm rồi, chà chà vết son màu cam được mệnh danh phai màu — tại hiểu phải chỉ là"mệnh danh" rồi.

      "Làm thế nào bây giờ?"

      Bỏ bàn chải xuống, ngây ngẩn nhìn áo sơ mi sắp bị chà đến sờn lên, nặng nề thở dài cái.

      Xem ra, tốt nhất vẫn là nên cầu xin ta cho được làm việc ở công ty thôi.

      Trong đầu chợt ý tưởng lóe lên,

      "Mua cái áo giống vậy trả lại cho ta là được rồi!"

      Hoàng Nhạc Nhạc hưng phấn thôi, hí hửng phen, bọt tay văng hết lên mặt .

      "A!"

      Bất đắc dĩ rửa mặt qua quýt, cầm lấy áo sơ mi đến trung tâm thành phố tới công ty bách hóa chuyên doanh hỏi thăm, sau đó khiếp sợ há to miệng muốn rơi cằm.

      Cái này là "Armani" a ? Thổ phỉ hay là cường đạo? cái áo sơ mi trắng đơn giản giá hơn vạn tệ? Giựt tiền sao?

      Tháng này chi nhiều hơn thu, cho dù muốn mua trả cho người ta, cũng phải đợi đến lúc nhận tiền lương mới có biện pháp . . . . . .

      chấp nhận về nhà.

      "Ai!"

      Trở về phòng tắm đem tất cả những thứ có chất tẩy sạch , chất tẩy trắng , chất tẩy đa năng . . . . . (thanh khiết tề, phiêu bạch tề, vạn dùng tí bá @.@) tất cả đổ hết lên cổ áo, tuyệt vọng xoa bàn chải chà dữ dội, đem lợn lành chữa thành lợn què.

      lâu mới phát —cái "gọi là" làm cho quần áo trắng sáng sạch lại chỉ là "Được gọi" mà thôi.

      Sau đó đột nhiên nghĩ đến tại sao mình đem áo sơ mi đến tiệm giặt ủi từ sớm, có lẽ cũng rơi vào nông nỗi như vậy.

      thấy trước mắt phần ba tiền lương vẫn tay bye bye với rồi.

      Ô. . . . . . Lòng chảy máu rồi.

      Cứ như vậy, sau nửa tháng, Hoàng Nhạc Nhạc cuối cùng cũng trải qua cảm giác sợ hãi, mỗi lần vừa có điện thoại nội bộ vang lên, tim của tự chủ mà đập dồn dập, làm cho mỗi lần lại tưởng mình lên cơn đau tim sắp chết, ngờ được chống đỡ đến trước ngày nhận lương ngày —

      " cùng CEO Tịch có gì?"

      Nhân lúc rảnh rỗi có việc, A Linh lại cùng mấy đồng nghiệp tụ tập bên cạnh bàn công tác của tám chuyện.

      Hoàng Nhạc Nhạc khỏi cảm thấy khẩn trương,

      ", có!"

      "Cũng đúng, từ sau lễ hoan nghênh, chúng tôi cũng nhìn thấy CEO Tịch xuất , nếu như là bạn trai bạn , làm sao có thể cũng tới tìm đây."

      A Linh nghiêng đầu làm bộ suy luận.

      Chương 1 - Trang thứ 4

      "Quả như lời Triệu trợ lý từng , ánh mắt của CEO Tịch có kém như vậy."

      Tiểu Huệ ở bên hả hê . Miễn là CEO Tịch và Hoàng Nhạc Nhạc có quan hệ mập mờ gì, mọi người vẫn còn có cơ hội.

      ". . . . . ."

      Hoàng Nhạc Nhạc lúng túng cười, gì nhiều.

      "Hoàng Nhạc Nhạc, giúp tôi pha ly coffee ."

      Hoàng Nhạc Nhạc cùng CEO Tịch ràng có quan hệ, A Linh liền bộc lộ bản tính, chứng nào tật nấy.

      "Tôi cũng muốn ly."

      Tiểu Huệ phụ họa.

      "Được."

      Hoàng Nhạc Nhạc đồng ý, ngay sau đó đứng dậy đến phòng trà nước pha coffee cho họ, mới vừa rời khỏi chỗ ngồi, liền thấy người đứng ở cửa ra vào, ngay lập tức đông cứng thành pho tượng.

      Chỉ còn ngày nữa thôi, ngày mai cầm áo mới mua được trả cho ta rồi, ông trời nên đối với tàn nhẫn như vậy á!

      " phải pha coffee mau , sững sờ ở nơi này làm cái gì?"

      Tiểu Huệ nghiêng đầu nhìn về phía cửa,

      "Ách , chủ chủ tịch tịch tịch —"

      "cái gì?"

      A Linh nghe hiểu, hoàn toàn nắm tình huống.

      "CEO Tịch khỏe —"

      kịp giả bộ trở về chỗ ngồi, da đầu Tiểu Huệ tê rần, thốt lên.

      CEO Tịch? A Linh vốn ngồi góc mặt bàn, cả kinh nhảy dựng lên, đứng nghiêm ngay ngắn theo đúng tiêu chuẩn của quân nhân.

      "CEO Tịch Khỏe!"

      Ngay lập tức, bên trong bộ phận hành chính xôn xao hồi, sau đó lập tức rơi vào trong yên lặng.

      Tịch Hoa Nguyệt nhàn nhạt gật đầu, ánh mắt thâm trầm, thong thả, ung dung lướt qua mọi người, rồi sau đó rơi vào Hoàng Nhạc Nhạc giả chết,

      "Áo của tôi để ở chỗ của lâu rồi, nhớ mang đến cho tôi."

      Giọng lớn , vừa đủ khiến tất cả mọi người trong bộ phận hành chính đều nghe được rất ràng.

      Bộ phận hành chính yên tĩnh vang lên tiếng rút khí. . . . . .

      Giờ phút này, Hoàng Nhạc Nhạc có cảm giác mình như bị rớt vào mười tám tâng địa ngục, suốt đời thể siêu sinh.
      cô gái bạch dương thích bài này.

    5. Lạc Linh Ngân

      Lạc Linh Ngân Well-Known Member

      Bài viết:
      2,731
      Được thích:
      2,173
      Chương 2: (1)

      thề là ta tuyệt đối cố ý.

      Những tin đồn náo động vất vả mới dần dần lắng xuống, tại sao ta lại lời mập mờ như vậy trước mặt mọi người, khiến cho lời đồn như tro tàn lại bùng cháy chứ?

      Xách theo túi giấy, Hoàng Nhạc Nhạc đau lòng liếc nhìn cái áo sơ mi trắng “thương hiệu thổ phỉ” trong túi, chán nản dời ánh mắt về phía đồ ăn ngon trong biển quảng cáo của các cửa hàng bên đường. —

      “Tháng này ngoài mì ăn liền ra đây là hưởng thụ xa xỉ nhất rồi.”

      ủ rũ cúi đầu về phía phố đồ ăn ngon, lúc gần đến nơi hình như thoáng thấy bóng dáng quen thuộc, làm rối loạn lòng người.

      ta, Hoàng Nhạc Nhạc chút nghĩ ngợi liền bước sang bên cạnh, trực giác muốn tránh xa người này, muốn bị nhìn thấy.

      Chỉ thấy Tịch Hoa Nguyệt chỉ tay về phía , miệng mở ra như muốn điều gì, chưa kịp nghe liền va phải người phụ nữ vỉa hè.

      "A!"

      "Ôi trời! Cái người lỗ mãng này, ra ngoài có mang theo mắt sao?"

      Người phụ nữ bị đụng ngã tức giận, lớn tiếng trách cứ, kéo đến những ánh mắt nhìn chăm chú của các khách hàng khác trong quán ăn ngon đường phố.

      "Vâng, cháu xin lỗi."

      Hoàng Nhạc Nhạc vội vàng đưa tay đỡ người phụ nữ dậy,

      "Có chỗ nào bị thương ạ?"

      "Tôi. . . . . ."

      Người phụ nữ ngưng lời, tinh mắt chú ý tới túi giấy tinh xảo có dòng chữ “ARMANI” tay Hoàng Nhạc Nhạc.

      “Có phải có chỗ nào bị sưng rồi hả? Hay là té bị thương? Cháu. . . . . . Cháu đưa dì gặp bác sĩ”.

      "Eo của tôi đau quá, cái mông cũng đau cũng đau nữa! bộ xương già của tôi làm sao chịu nổi va chạm lỗ mãng thế này, chắc là sắp rã rời hết rồi, nhất định phải chịu trách nhiệm đến cùng.”

      Người phụ nữ hết sờ eo lúc, lại xoa xoa mông lúc, trông giống như là đau đớn chịu nổi vậy.

      "Thực, thực , thực xin lỗi, cháu cố ý, cháu lập tức đưa dì đến bệnh viện."

      Đỡ lấy cánh tay của người phụ nữ, Hoàng Nhạc Nhạc cực kì lo lắng.

      " cần."

      Hất tay của ra, người phụ nữ xoay người trừng mắt.

      " chỉ cần đền bù cho tôi 5000 tệ tiền thuốc thang là được rồi, tự tôi đến bác sĩ kiểm tra cẩn thận."

      Năm, 5000 nhân dân tệ Hoàng Nhạc Nhạc giọng điệu mãnh liệt,

      "Cháu. . . . . ."

      phải là muốn phụ trách, nhưng dì ấy ra giá tiền như vậy có chút. . . . . . Thái quá.

      " phải là muốn nhận lỗi sao? Có nhiều cặp mắt nhìn thấy như vậy, muốn phủ nhận cũng được ."

      Người phụ nữ cao giọng, thanh sắp làm thủng màng nhĩ của Hoàng Nhạc Nhạc luôn rồi.

      "Ý của cháu phải như vậy. . . . . ."

      Hoàng Nhạc Nhạc muốn giải thích, lại bị người phụ nữ trách móc hồi.

      "Đầu của tôi cũng đau, nhất định là mới lúc nãy ngã bị đụng trúng rồi, có khi bị chấn thương sọ não cũng nên, nếu sau khi về nhà mà chết quả quá oan uổng!"

      Người phụ nữ dùng sức nắm lấy cổ tay của thả.

      ". . . . . ."

      Hoàng Nhạc Nhạc vô lực chống đỡ.

      " nghiêm trọng như vậy chứ?"

      Tịch Hoa Nguyệt nở nụ cười nhàn nhạt lên tiếng , nhưng trong đáy mắt lại là mảnh lạnh lùng khiếp người.

      "... biết gì? là thầy thuốc sao?"

      Người phụ nữ chột dạ, co rúm lại, liếc mắt xuống.

      Nhìn người phụ nữ từ xuống, Tịch Hoa Nguyệt để ý đến câu hỏi đó, :

      "Hai ngàn tệ, nhiều hơn nữa chính là lừa gạt."

      "Tôi. . . . tôi cũng phải quan tâm tiền nhiều hay ít, chỉ là muốn lẽ phải mà thôi."

      Người phụ nữ đường hoàng .

      Tịch Hoa Nguyệt thu lại nụ cười,

      "Va phải dì, ấy liền lời xin lỗi cũng rất có thành ý muốn đưa dì gặp bác sĩ, đây phải lẽ phải là cái gì?"

      Người phụ nữ quanh co hồi lâu, ra lời.

      Rút từ trong ví ra hai tờ 1000 tệ đưa vào tay người phụ nữ, Tịch Hoa Nguyệt nhàn nhạt :

      " gặp bác sĩ thôi."

      Người thông minh nên biết chuyện đến đây chấm dứt.

      Người đàn bà biết mình tiếp tục náo loạn cũng có được lợi lộc gì, chỉ đơn giản nhận lấy tiền,

      "Lần sau đứng phải cẩn thận nhìn đường."

      Buông tay Hoàng Nhạc Nhạc ra, người đàn bà thầm câu, hậm hực rời .

      " nên cắt mắt kính , như thế nào mà luôn đụng phải người ta?"

      Cho dù thay giải vây, lời của Tịch Hoa Nguyệt cũng hề khoan nhượng.

      "Tôi. . . . . . Tôi có cận thị."

      Hoàng Nhạc Nhạc nghiêm túc trả lời vấn đề của ta.

      Nụ cười xuất từ trong đáy mắt ta.

      "Chẳng lẽ nhận ra người phụ nữ kia chính là công phu sư tử ngoạm*, muốn nhân cơ hội lừa đảo?”

      *công phu sư tử ngoạm: Ở chương này có nghĩa là chặt chém, đưa ra giá cắt cổ.

      Ngu ngốc cũng phải có mức độ thôi chứ.

      "Nhưng. . . . . . Đúng là tôi làm dì ấy bị ngã."

      Hơn nữa đầu sỏ gây nên chính là ta.
      Nếu như phải là vì né tránh ta, cũng lỗ màng đụng ngã người phụ nữ kia.

      "Cho nên, định trả cho dì ấy 5000 tệ?"

      chứng minh ta ngốc đến hết thuốc chữa rồi.

      Hoàng Nhạc Nhạc cam chịu. Nhưng nếu ta giúp , cuối cùng, vẫn phải là của thay người. (nguyên gốc là: xài tiền tiêu tai)

      "Vậy nợ tôi 5000 tệ."

      Tịch Hoa Nguyệt giọng điệu lạnh nhạt.

      "Cái... cái gì"

      Hoàng Nhạc Nhạc trợn to cặp mắt.

      " ra là ngoài cận thị ra còn bị nghễnh ngãng nữa sao?"

      lạnh giọng trả lời.

      " ràng. . . . . . ràng chỉ có hai ngàn tệ."

      giọng ngập ngừng. nhìn ra được hành vi của ta với việc lừa đảo của người phụ nữ kia có gì khác biệt?

      "Dù sao lúc nãy cũng định trả như vậy rồi, phần công lao này dĩ nhiên thuộc về tôi."

      ". . . . . ."

      Nào có như vậy?

      ta lại thêm câu,

      "Lĩnh tiền lương xong, nhớ đến tôi đó."

      Dứt lời, xoay người định rời .

      ". . . . . ."

      Hoàng Nhạc Nhạc sửng sốt chút, sau đó mới nhớ tới túi giấy đựng áo sơ mi trong tay.

      "Chờ, chờ chút."

      "Còn việc gì nữa?"

      Bước chân chậm nhịp, liếc xéo nhìn .

      Chương 2 - Trang thứ 5

      "Cái này. . . . . ."

      đưa túi giấy ra.

      Mắt nhìn qua, đưa tay ra nhận.

      "Vết son môi áo sơ mi giặt sạch, tôi mua trả sếp cái giống như cũ."

      Ô ô. . . . . . Tim vẫn còn rỉ máu.

      "Như vậy thiếu nợ nhau."

      Cho nên, hôm nay mới đến công ty bách hóa chuyên doanh.

      "Còn có 5000 tệ."

      quên nhắc nhở.

      " —"

      ta nghiêm túc sao?

      Tịch Hoa Nguyệt khẽ nhếch khóe môi, vẽ nên độ cong mê người.

      "Tháng sau trả."

      ta ta. . . . . . ta chính là đại ác ma có máu, có nước mắt!

      Hoàng Nhạc Nhạc nghẹn họng, trân trối, trừng mắt nhìn ta, đầu óc trống rỗng lúc lâu.

      Nhận lấy túi giấy, mới nhìn thấy ngón tay bị phỏng, chưa kịp điều gì, phía bên kia có người vẫy tay lên, gọi ——

      "Hoa Nguyệt, bên này."

      lại nhìn chút, ngay sau đó xoay người bước .

      người đàn ông tuấn ghé đầu nhìn Hoàng Nhạc Nhạc sau lưng Tịch Hoa Nguyệt,

      "Em vừa thấy chuyện với kia, hai người biết nhau?"

      trả lời câu hỏi của ta,

      "Tại sao chúng ta lại hẹn gặp nhau ở cái nơi ồn ào lại chật chội này?"

      Tốt nhất là cho tiểu tử này biết về chuyện Hoàng Nhạc Nhạc, tránh rước lấy phiền toái cần thiết.

      Người đàn ông tuấn ánh mắt dạo quanh phố bán thức ăn ngon vòng.

      "Tới nơi này có gì tốt? Có rất nhiều em trẻ tuổi xinh đẹp!"

      Ánh mắt tiện đường quay về đáp lại nàng đánh giá phía trước, nở nụ cười dịu dàng mê hoặc lòng người.

      "Tịch, Đồng, Nguyệt."

      ta vội vã thu hồi tầm mắt,

      "Công việc của em là tìm kiếm tài năng mới rót máu vì công nghiệp giải trí, biết chừng lại phát ra siêu sao quốc tế tương lai đấy."

      Là con thứ ba trong Tịch gia, tuổi còn rất trẻ, nhưng có danh tiếng quốc tế.

      Ánh mắt Tịch Hoa Nguyệt khinh bỉ,

      "Cậu thực chất là mượn danh nghĩa công việc để tán thôi."

      " hai, oan uổng quá. . . . . ."

      quen bạn đều là bọn họ chủ động tìm đến, chỉ là từ chối, có phải là tội ác xấu xa gì đâu.

      "Có oan uổng hay trong lòng cậu biết ."

      lạnh lùng hừ tiếng.

      Tịch Đồng Nguyệt cười gượng sang chuyện khác,

      "Em là đặc biệt tới mật báo đây!"

      Tịch Hoa Nguyệt có hứng thú nhướn mày,

      "Tôi vốn làm điều gì mờ ám, cần gì cậu tới mật báo?"

      "Mẹ chuẩn bị xong xấp hình danh môn thục nữ*, muốn làm mối cho đấy."

      *Danh môn thục nữ: trong gia đình danh gia vọng tộc, hiền lương gia giáo

      Cũng đừng là người em trai có tình nghĩa.

      Tập đoàn Tịch thị là tập đoàn tài chính lớn số số hai trong nước, cựu chủ tịch tập đoàn có mười hai người con trai và người con , tên của mỗi người tương ứng là mười hai tháng lịch ——

      cả của Tịch gia là Đoan Nguyệt, hai Hoa Nguyệt, ba Đồng Nguyệt, tư Mai Nguyệt, năm Bồ Nguyệt, sáu Hà Nguyệt, bảy Lan Nguyệt, tám Quế Nguyệt, chín Cúc Nguyệt, người thứ mười Dương Nguyệt, mười Nguyệt, mười hai Sương Nguyệt, con út Tịch Mạt Diệp.

      Mạt Diệp, thời kỳ cuối cùng của triều đại hoặc thế kỷ.

      Xem mắt?

      "Tại sao là tôi? Mẹ nên tìm vợ tới quản lý cậu đầu tiên mới đúng, tránh cho có nhiều hơn vô tội bị cậu tàn phá."

      là nghiệp chướng.

      Nghe xem, hai thế mà lấy oán báo ân, giống như là dâm tặc vậy, ấy có thể ít lòng lang dạ sói chút !

      " dưới có thứ tự, hai còn chưa kết hôn, em là em trai sao có thể ích kỷ chỉ muốn hạnh phúc cho chính mình được."

      hay hơn hát, thực tế, chính là coi ấy như bia đỡ đạn, mới có thể tiếp tục cuộc sống thong dong này của chứ.

      " giờ là thời đại gì, kết hôn đâu còn phải theo thứ tự dưới nữa."

      "Đừng nhìn em có dáng vẻ đại thế này. Thực chất từ trong xương tủy của em rất truyền thống bảo thủ."

      Đừng mơ tưởng đào hố cho nhảy nhé.

      Tịch Hoa Nguyệt vừa mới uống xong ngụm trà suýt nữa phun ra,

      "Cậu rất truyền thống bảo thủ á."

      Cậu ta dám nhưng dám nghe !
      cô gái bạch dương thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :