1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Quả nhân có bệnh- Tùy Vũ Nhi An (55 chương)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. ngochanh1992

      ngochanh1992 Active Member

      Bài viết:
      687
      Được thích:
      143
      [​IMG]
      - Nguồn: http://zhengbaoyu.wordpress.com
      - Tác giả: Tùy Vũ Nhi An

      - Editor: meo a.k.a Mèo hen
      - Thể loại: cổ đại, hài, cung đình, HE
      - Số chương: 55
      - Nhân vật chính: Lưu Tương Tư
      - Phối hợp diễn: Đều là phối hợp diễn cần gì đến tên
      Văn án
      Nghe , quả nhân là tên dâm quân
      Năm 13 tuổi, ta vừa mới đăng cơ, ân khoa thủ sĩ, tại quỳnh lâm yến, vị thám hoa kia
      chỉ vì bị ta nhìn nhiều quá mà bi phẫn nhảy xuống Thái Thanh trì, tỏ vẻ thà chết
      chịu nhục. Sang ngày thứ 2, cái tiếng xấu hoang dâm của ta truyền khắp nơi, tới năm
      18 tuổi, trong triều, phàm là tài có khát vọng, chẳng mấy ai dám ở mình trong
      phòng cùng ta.
      Kỳ , tại quỳnh lâm yến đêm đó, người ta nhìn phải là Thám hoa, mà là
      người ở bên bờ Thái Thanh trì – Trạng Nguyên kia – quân tử đoan chính, ôn nhuận như
      ngọc, ánh trăng rải đầy Thái Thanh trì, cũng khiến tâm tình của ta nhộn nhạo.
      Bùi Tranh lại ngồi ở bên cười, : “Bệ hạ, bệnh lại tái phát”
      Phải
      Quả nhân có bệnh, tên là tương tư, duy ái khả y.[1]
      [1] Chỉ tình mới có thể cứu chữa.
      Ý kiến cá nhân: Truyện này hài hước, nhàng, có tính kế, nhưng cũng thâm hiểm
      lắm, có hiểu lầm nhưng cũng lằng nhằng mà nhanh chóng tự thân hóa giải, nữ chính
      thông minh, có tâm cơ nhưng dễ mềm lòng, hai nam có đất diễn như nhau, theo mình thấy
      đây là truyện sủng, sủng nữ chính và nam 1. Truyện dễ đọc nhưng hề hời hợt.


    2. ngochanh1992

      ngochanh1992 Active Member

      Bài viết:
      687
      Được thích:
      143
      Chương 1: Dâm quân
      Nghe , quả nhân là tên dâm quân
      Tên cũng chính như ý nghĩa, chính là vị vua hoang dâm vô đạo.
      Lời này quả nhân sống 18 năm nay cũng phải mới nghe thấy lần
      đầu, nhưng mỗi lần nghe thấy, vẫn rầu rĩ lắm.
      Tiểu Lộ Tử lòng đầy căm phẫn, ra vẻ phừng phừng khí thế: “Bệ hạ, những
      kẻ đó càn rỡ! Dưới chân thiên tử mà dám chê quân thượng, để tiểu nhân
      đưa người bắt bọn chúng!”
      Ta bất đắc dĩ xua xua tay, nhếch miệng cười – nhìn có vẻ rộng lượng,
      để ý nhưng thực ra vẫn có chút đau lòng.
      “Thôi , chặn miệng lưỡi dân chúng còn khó hơn ngăn nước lũ, cứ để cho
      bọn họ , quả nhân thẹn với lòng mình là được.” Dứt lời, cúi đầu,
      quay mặt nhìn về phía ngã tư đường ngoài cửa sổ, sờ sờ mu bàn tay mình, tự
      an ủi: “Ngày xưa Trâu Kỵ khuyên Tề Hoàn Công nghe lời can gián, có thể
      giúp chê trách, nhạo báng chuyện xấu nơi kinh thành, mà đến tai quả nhân,
      ban thưởng. Theo đó mà , những kẻ nhạo báng quả nhân ngoài kia cũng
      nên được thưởng. Thế này , Tiểu Lộ Tử, ngươi ra với chủ quán trà, tiền
      trà hôm này đều để chúng ta thanh toán.”
      Tiểu Lộ Tử nhìn ta thương hại, tuân lời, bước ra cửa.
      Cửa vừa mở ra, trong nháy mắt tiếng ngoài kia phóng đại gấp mấy lần,
      ầm ầm vọng đến.
      “Cho nên , rồng sinh rồng, phượng sinh phượng, Minh Đức bệ hạ là
      vị minh quân tồi, nhưng việc bà nhét tất cả những thanh niên tài tuấn
      có chút tư sắc trong triều vào hậu cung của mình cũng phải là giả, các
      vị xem đương kim Thánh Thượng còn có thể là người ăn chay được sao.”
      người đàn ông cao giọng cười .
      Người còn sống, khó tránh khỏi mệt mỏi vì thanh danh.
      Ta sống, cũng bởi thanh danh của mẫu thân mà mệt mỏi.
      Bà thân là vị nữ đế thứ 18 của Trần quốc, có năm người chồng cũng chẳng
      phải chuyện gì quá đáng, chẳng qua bà biết khiêm tốn, cả năm vị phu
      quân đều là đại thần trụ cột trong triều, người bên ngoài biết nội tình,
      lại bà ôm tất cả những trang tài tuấn có tư sắc trong triều đưa hết lên long
      sàng, tiếc lời chê trách bà.
      Kỳ , đó cũng là chuyện của bà. Có liên quan gì tới ta đâu? Thế mà vẫn
      đám người cố tình hùa theo.
      “Đúng thế, đúng thế. Năm năm trước, Thánh Thượng của chúng ta mới
      mười 13 tuổi, ở buổi tiệc Quỳnh Lâm khiến cậu Thám hoa trẻ tuổi phải nhảy
      xuống hồ Thái Thanh để giữ thân trong sạch, đạt được mục đích bèn
      giáng chức người ta, đuổi khỏi kinh thành đẩy ra biên cương, các vị xem,
      thực gần vua như gần cọp …”
      đạt được mục đích …
      Quả nhân thở dài trong lòng, cúi đầu kéo kéo ống tay áo, trong phút chốc
      im lặng chẳng biết gì.
      Năm đó, quả nhân tuổi dậy , là ngây thơ, hồn nhiên, thám
      hoa kia là thiếu niên 16, chi lan ngọc thụ[1], quả nhân tâm còn chưa động, tay
      chân chưa nhấc, thiếu niên tuấn tú kia liều thân nhảy xuống Thanh Trì, quả
      nhân ngay cả diện mạo như thế nào cũng chưa được nhìn , cách
      cũng đến 10 bước, đối với quảng đại quần chúng, những lời này cũng quá là
      kỳ quái .
      [1] Chi lan ngọc thụ: Con cháu tài giỏi, có tiền đồ trong gia đình dòng dõi.
      “Nay thanh niên tài tuấn trong triều, nhìn kỹ có Bùi tướng và Tô khanh, các
      vị , Bệ hạ xuống tay với người nào?”
      Sau đó là tiếng cười bỉ ổi….
      May mà Tiểu Lộ Tử bước vào đúng lúc, để ta nghe được những lời
      phỏng đoán khó lọt tai sau đó nữa.
      Hiếm lắm mới có dịp cải trang ra ngoài chuyến, muốn lắng nghe nỗi
      khó nhọc của dân gian, ai ngờ lại toàn nghe được những chuyện hoang đường
      ma quỷ như vậy, ngẫm ra dân chúng Đại Trần dưới trị vì của quả nhân
      vẫn hạnh phúc lắm lắm ….
      Tiểu Lộ Tử quay về rồi liền đóng cửa, cúi mình hỏi: “Bệ hạ, nơi này đủ các
      hạng người, chúng ta vẫn nên nhanh chút.”
      Ta ủ rũ gật đầu, đứng lên, cùng Tiểu Lộ Tử ra khỏi quán trà qua lối cửa
      chếch ở phía sau, trở lại đường lớn cửa Nam. (Nam môn đại nhai)
      Đúng là quang cảnh sau giờ Ngọ, mặt trời nửa ngả phía Sùng Đức
      cung, bóng người dưới nắng ngắn ngủn đoạn, lại là thời điểm cuối
      xuân, tiết trời ấm lại, người đường cũng nhiều hơn, diện quần áo đủ mọi
      màu sắc, kiểu dáng xinh đẹp thế này, vừa thấy biết là xuất phát từ mẫu
      thân ta.
      Đại Trần ta phồn hoa nhất tại đế đô, mà phồn hoa ở đế đô đều tụ hết ở
      đường cái cửa Nam. Đường cái cửa Nam dẫn đến cửa cung, các đại thần vào
      triều đều phải qua nơi này. Phố dài 5 dặm, người xe nối tiếp có trật tự. Ngã
      tư hai bên đường đầy những cửa hàng, là nơi đốt tiền có tiếng ở đế đô. Lối
      ngoặt bên trái đoạn giữa đường cửa Nam, bước qua cầu Thông Thiên lại là
      cảnh tượng khác biệt.
      Tĩnh lặng.
      loại xa hoa trầm ổn lặng lẽ, cao quý cách ung dung thản nhiên.
      Hẻm Bạch Y phía bên này cầu Thông Thiên, tuy là chỉ có 3 dặm ngắn ngủi,
      nhưng toàn là nơi ở của nhà quyền quý đương triều, quan từ tứ phẩm trở
      xuống có tư cách ở nơi này.
      Cũng phải thôi, quan viên ngũ phẩm ai mà chịu nổi, bên trái là Thừa tướng
      đương triều, đối diện là Quốc sư mặt sắt.
      Đến trước cửa phủ Quốc sư, Tiểu Lộ Tử tiến lên gõ cửa, lập tức liền có
      người giữ cửa.
      “Ai đấy?” Người này mở cửa, nghi hoặc quan sát hai người chúng ta, ánh
      mắt vừa lướt qua mặt ta, nhất thời dại ra. “Bệ, bệ hạ ….”
      Ta mỉm cười gật đầu, “Nghe Quốc sư ốm đau liệt giường, quả nhân có ý
      đến thăm hỏi.”
      hổ là hạ nhân ở phủ Quốc sư, nhìn thấy quả nhân đích thân tới cũng
      sợ tới mất hết phương hướng, tâm thần dần trấn định lại rồi tự mình
      dẫn đường cho chúng ta tiến vào.
      “Lão quốc sư là bị bệnh gì?” Ta hỏi gã sai vặt kia.
      “Bẩm bệ hạ, quốc sư đại nhân bị phong hàn, Thái y dặn phải nghỉ ngơi hơn
      2 ngày.” Người nọ cung kính đáp.
      “Ta đây là cải trang vi hành, các ngươi cần câu nệ. Thân thể Quốc sư
      khỏe, cũng cần đến nghênh đón, đưa ta thăm ông là
      được.”
      Quốc sư cũng gần 70 tuổi, là nguyên lão 4 triều, đức cao vọng trọng, cả
      đời đều cống hiến cho giang sơn Đại Trần, trước khi mẫu thân thoái vị
      với ta, tôn trọng quốc sư như tôn trọng tổ phụ[2], tổ phụ bệnh nặng, ta làm
      cháu đương nhiên phải tới thăm hỏi ân cần chuyến.
      [1] Tổ phụ: ông nội
      Sớm có người trước báo với quốc sư, lúc ta tới, quốc sư mặc áo
      đứng dậy, muốn quỳ gối hành lễ, liền được ta nâng dậy bằng hai tay.
      “Quốc sư mang bệnh trong người, cần đa lễ! Dọn chỗ, dọn chỗ!”
      Phía sau, gã sai vặt tinh ý mang tấm đệm mềm lên đỡ quốc sư ngồi xuống.
      Ta cẩn thận quan sát Quốc sư, trong lòng thở dài thương xót, năm tháng
      thúc giục tuổi già, trong trí nhớ, ông vẫn còn vểnh râu trợn mắt bắt ta chép
      phạt tứ thư ngũ kinh, ai ngờ chỉ chớp mắt ta trưởng thành, ông cũng
      già cả như vậy rồi. Có lẽ phần cũng bởi bệnh tật, nhưng nhìn sắc mặt ông
      nhợt nhạt, tay cũng run run, sợ là cũng đến lúc về hưu.
      Bởi ông lòng vì nước, chưa bao giờ vì mình mà suy tính, lời này rốt
      cuộc ta vẫn chưa thể , sợ ra rồi, lại chọc giận ông.
      “Bệ hạ trăm công nghìn việc, tới thăm lão thần, lão thần khỏi sợ hãi
      …”. Quốc sư kích động câu, thở hổn hển hai hơi, lại hỏi, “Bệ hạ, tấu
      chương đều phê xong rồi chứ?”
      Ớ….
      Ta cười cười hơi thiếu tự nhiên. “Quốc sư nhiễm bệnh, cần yên tâm tĩnh
      dưỡng, mọi việc trong triều cứ từ từ, vội vội …”
      vội?” Đôi mắt già nua vừa rồi còn hơi đục lúc này đột nhiên trừng
      lớn: “Bệ hạ sao có thể như thế! Hạn hán mùa xuân ở phương Bắc còn
      chưa qua, phía Nam lại lũ lụt, việc này sao lại gấp? Phí tu sửa đường
      thủy thiếu hụt 80 vạn lượng bạc, lương thảo cứu chẩn thiên tai tới
      đúng lúc, đúng chỗ, trách nhiệm chưa truy cứu, công khoản cũng chưa truy
      hồi, việc này cũng gấp sao? Bệ hạ, lão thần tuổi tác cao, thể
      lúc nào cũng phò tá bên người, nhưng Minh Đức bệ hạ đem ngài giao phó cho
      lão thần, lão thần đương nhiên cúc cung tận tụy đến chết mới thôi. Nếu vì
      thăm hỏi lão thần mà làm chậm trễ quốc gia đại , vậy lão thần chết trăm lần
      cũng đền được tội! Lão thần, lão thần ….” xong, nhìn trái nhìn phải
      chút, nhìn thấy cột cửa, đứng dậy định lao vào cột!
      “Mau ngăn lại!” Ta bị dọa tới nhảy dựng lên, hạ nhân vội vàng xông tới giữ
      ông lại đưa về chỗ ngồi, ta thở phào hơi, trấn tĩnh lại rồi bước tới trước
      mặt ông, cúi đầu nhận sai. “Quốc sư phải, là quả nhân sơ sót. Việc có nặng
      , việc lớn việc gấp quả nhân đương nhiên dám làm bừa. Hạn hán
      phát lương thảo cứu trợ, lại sai công bộ phái người khởi công xây dựng
      công trình thủy lợi. Lũ lụt phía nam cũng phái quan lại cứu tế. Vụ án
      thiếu hụt phí tu sửa đường thủy, Đình Úy phủ thẩm tra xử lý, lương thảo
      tạm thời chuyển sang vận chuyển bằng đường bộ, việc cải cách tào chính[3],
      giao cho nội các lên kế hoạch.”
      [3] Tào chính: vụ liện quan tới vận chuyển đường thủy
      Nghe ta giải thích mọi chuyện ràng rành rọt, sắc mặt quốc sư bấy giờ
      mới dịu xuống, vừa lòng gật đầu, mỉm cười : “Bệ hạ cần chính (cần cù,
      chính trực) dân, đó là cái phúc của dân chúng, cái phúc của Đại Trần.”
      “Đâu có, đâu có, cái này là bổn phận của bậc quân vương” Ta cũng khách
      sáo khiêm tốn chút.
      Quốc sư nhìn ta chăm chú – vốn là thần tử, quan sát quân thượng như thế
      đúng là bất kính, nhưng ánh mắt ông nhìn ta tựa như nhìn cháu ngoại, lòng ta
      cũng ấm áp, chẳng so đo nhiều làm gì.
      “Chỉ mới chớp mắt, bệ hạ cũng ….. 18 rồi?” Quốc sư vui mừng nhìn ta,
      “Bệ hạ của hôm nay, cuối cùng có thể mình đảm đương mọi chuyện,
      lão thần cũng có thể an tâm gặp liệt tổ liệt tông. Chỉ là trước khi gặp liệt
      tổ liệt tông, lão thần vẫn còn tâm nguyện chưa đạt được, hy vọng bệ hạ
      thành toàn.”
      Lòng ta hơi hoảng, vội : “Tâm nguyện của Quốc sư, quả nhân đương
      nhiên thỏa mãn, xin đừng nhắc tới điềm xấu.”
      Quốc sư thở dài, chầm chậm : “Bệ hạ 18 tuổi rồi, hậu cung lại vẫn
      trống . Nho gia có câu: Tu thân tề gia trị quốc bình thiên hạ, nay thiên
      hạ thái bình, bệ hạ lại chưa thành gia, lục cung vô chủ, dương
      hài hòa, Càn Khôn bất chính, sợ là có thể gây nguy hiểm cho xã tắc. Bệ hạ là
      tấm gương sáng cho vạn dân, thể sai bước nhầm.”
      Ta sớm nên nghĩ đến, lại là việc này…
      Miệng lúng ta lúng túng, ta chắp tay ra sau, thong thả bước tới cửa, đưa
      lưng về phía mọi người.
      “Lời của Quốc sư chí phải, quả nhân cũng hiểu được đạo lý trong đó.
      Chỉ là…. lương duyên khó tìm…”
      Ta họ Lưu, tên Tương Tư, từ năm 13 tuổi ấy đăng cơ làm nữ vương thứ 19
      của Trần quốc, liền định là “Quả nhân”.
      Làm hoàng đế, phải “ gia”, chính là “Quả nhân”.
      Đại Trần ta từng có quãng thời gian trong ngoài đều khốn đốn, nhưng từ
      khi mẫu thân của ta đăng cơ, đối ngoại bình loạn, đối nội cách tân, đến khi ta
      tiếp nhận, nơi nơi đều là cảnh tượng thái bình. Lương quốc phương Bắc
      lui 3000 dặm, hàng năm tiến cống, Mân Việt phía nam cúi đầu xưng thần,
      nhập vào bản đồ, trong triều bách quan trung thành và tận tâm, hiền thần
      xuất lớp lớp, tài tuấn ít.
      Chỉ là có chút thỏa lòng người, phàm là hiền thần, năng thần, đều sợ
      có quan hệ mờ ám ràng với Thánh thượng, cây bút của sử quan múa
      cái – là mang cái danh hiệu nịnh thần, khả năng dù có mạnh hơn nữa
      cuối cùng vẫn tránh được tiếng xấu lưu lại là “dĩ sắc thị quân”. (lấy sắc
      hầu vua )
      Nhớ lại nhất giáp tiến sĩ[4] của khoa thi năm Sùng Quang đầu tiên ấy, xảy ra
      chuyện khôi hài với chàng Thám hoa, từ đó về sau phàm là người có chính
      phải làm, ai cũng để nuôi râu dài, sau đó, vì có nhiều người râu dài, râu
      liền biến thành kẻ khác loài, hình như mọi người đều có tâm lý dựa dẫm người
      có quyền thế, khó tránh khỏi việc bị đảng râu dài kỳ thị, để tỏ lòng trong sạch,
      kết quả, văn võ bá quan cả triều đều nuôi râu dài.
      [4] Đời khoa cử, thi tiến sĩ lấy nhất giáp, nhị giáp, tam giáp để phân chia hơn kém.
      Cho nên bảng tiến sĩ gọi là bảng giáp. Nhất giáp gọi là đỉnh giáp, chỉ có ba bậc: 1.Trạng
      nguyên, 2.Bảng nhãn, 3.Thám hoa.
      Chỉ trừ người trong lời dân chúng ấy – “Bùi tướng, Tô khanh”.
      “Bệ hạ, lời ấy sai rồi.” Quốc sư phản bác ta , “Bệ hạ có trách nhiệm
      truyền thừa huyết mạch hoàng thất, há có thể vướng tư tình nhi nữ? Lão thần
      chẳ ng sống được vài năm nữa, cho dù thế nào nữa, nhất định phải làm việc
      này thỏa đáng vì bệ hạ, phụ lòng nhờ vả của Minh Đức bệ hạ.”
      Có câu lòng ta trăn trở hồi lâu, môi ta mấp máy vài lần, cuối cùng vẫn
      có dũng khí thành lời, chỉ có thở dài, phất tay áo : “Thôi. Việc này
      ngày khác bàn tiếp.”
      Thân là nữ đế, cũng có ngàn vạn thống khổ khó có thể bày tỏ cùng ai.
      Đàn ông lấy vợ, có thể cầu vợ hiền, vợ đẹp, quả nhân lấy chồng, cũng
      thể chỉ xem bề ngoài. người đàn ông chỉ có sắc đẹp, ngay cả tướng
      mạo khuynh thành, nhìn thời gian dài rồi cũng chán. Nhưng người vừa tài
      hoa, vừa thanh cao, ai lại bằng lòng bước qua cửa cung, sống dưới bóng phụ
      nữ, mai cả đời?
      Mẫu thân của ta có 5 người đàn ông cực phẩm khắp thế gian cũng khó
      tìm để làm bạn cả đời, đó là cái phúc của bà, ta lại phải mẫu thân ta.
      Ta ấm ức rời khỏi chỗ quốc sư, đến giữa đình, liền xa xa nhìn qua hành
      lang gấp khúc bên kia, thấp thoáng lên bóng áo xanh, khỏi
      dừng bước, nhìn bóng áo đó xuyên qua hành lang gấp khúc, đến trước mặt
      ta rồi dừng lại.
      “Bệ hạ kim an, vi thần đón tiếp từ xa” Người vừa tới mỉm cười hành
      lễ, tuy là tạ tội, lại ngạo mạn, luồn cúi.
      Ta cũng mỉm cười đáp lại. “Xem dáng Tô Ngự Sử vội vàng, tựa như có
      chuyện quan trọng?”
      “Bẩm bệ hạ, vụ án thâm hụt tào ngân[5] có tiến triển mới, vi thần định
      tới Đình Úy phủ”
      [5] Thâm hụt tào ngân: thiếu hụt tiền sửa chữa đường thủy
      Ta gật đầu : “Hôm
      nay là
      ngày nghỉ, lại phiền Tô Ngự sử phải vất vả vì việc công. Cũng đúng lúc quả
      nhân xuất cung, vậy cùng khanh tới Đình Úy phủ xem chuyến.”
      Chàng hơi ngạc nhiên liếc nhìn ta cái, lập tức khôi phục thái độ bình
      thường, gật đầu : “Vâng, mời bệ hạ.”
      Ta cùng chàng ra, tùy ý : “ ở ngoài cung khanh cũng cần
      câu nệ. Ta xưng quả nhân, khanh cũng cần câu câu bệ
      hạ.”
      Chàng mặc dù cũng đáp tiếng vâng, cũng tiếp tục gọi “Bệ hạ”
      nữa, nhưng cũng ra hai chữ mà tai ta muốn nghe.
      Tương Tư.
      Ta hy vọng chàng gọi tên ta.
      Nhà mấy đời nối tiếp đều là công khanh, dòng dõi thư hương, là truyền
      nhân đắc ý của quốc sư – “Tô Hoán Khanh”
      13 tuổi năm ấy, tại Quỳnh Lâm yến, cách vô số thanh niên tài tuấn, ta lại
      chỉ nhìn thấy bóng lục nhạt bên Thái Thanh trì kia, mới biết thế nào là chi
      lan ngọc thụ chân chính.
      Tô Quân, tự Hoán Khanh.
      Cả triều văn võ bá quan đều để râu dài, chàng cũng để ý, cười
      : “Trong lòng có quỷ, ban ngày cần gì phải dán bùa? Gia huấn Tô gia
      dạy, kéo bè kết đảng, dù là “Đảng râu dài”. Nhã hứng của chư vị,
      thứ cho Tô mỗ thể bồi đáp.” xong, lắc đầu cười rời , để lại
      đám người Đảng râu dài sắc mặt chẳng dễ nhìn chút nào.
      Còn trẻ nổi danh, 18 tuổi đỗ Trạng Nguyên. Có người chàng quân tử
      đoan chính, ôn nhuận như ngọc, có người chàng tự cao tự đại, mục hạ vô
      trần[6], những thứ đó đều phải là Tô Hoán Khanh trong mắt, trong tim
      ta. Tô Hoán Khanh trong mắt, trong tim ta, là thiếu niên cùng ta chịu phạt
      đứng ở ngoài Thái Học phủ năm ta 10 tuổi ấy.
      [6] Mục hạ vô trần: Mắt nhìn thấy thế tục, dính khói bụi nhân gian, ý chỉ
      siêu phàm thoát tục.
      Quốc sư , bệ hạ nên thành gia, nên lập Phượng quân.
      Ta chỉ muốn hỏi câu, lập Hoán Khanh được ?
      Hoán Khanh, Tương Tư……
      Nếu có thể nghe chàng gọi ta tiếng Tương Tư, là tốt biết bao.

    3. ngochanh1992

      ngochanh1992 Active Member

      Bài viết:
      687
      Được thích:
      143
      Chương 2: Vi nan (Khó xử)
      Phủ Đình Úy cách phủ Quốc sư xa, nhưng để tiết kiệm thời gian,
      chúng ta liền phái hai chiếc nhuyễn kiệu (kiệu mềm) rời phủ, có điều sau khi
      xuyên qua đoạn phố dài nối tới Đình Úy phủ, vừa hạ kiệu, nhìn thấy chiếc
      xe ngựa ở phía trước chúng ta xa, trong lòng ta “lách cách” tiếng,
      thầm than ổn.
      Tô quân cũng nhướng mày, quay đầu theo hướng ta nhìn, dùng ánh mắt
      lĩnh ý ta.
      Ta sợ người bên trong đó, vừa vui vì người bên ngoài này, vừa cố kỵ
      muốn gặp người trong kia, lại cũng muốn rời khỏi người ngoài này.
      Thôi rồi, thôi rồi, ta vẫn kiên trì cười : “Hôm nay là khéo quá,
      người muốn thương lượng đều đến Đình Úy phủ.” xong cất bước vào
      trước, Tô quân theo bên phải ta, ở phía sau : “Là vì nơi này có chuyện tốt
      đáng đến.”
      Đối với chàng mà , chuyện tốt là manh mối vụ án tào ngân thiếu
      hụt (thiếu hụt tiền sửa chữa đường thủy) ở chỗ này.
      Đối với ta mà , chuyện tốt là việc chàng ở chỗ này.
      Vậy đối với Bùi Tranh mà , thứ đáng giá ở đây là gì?
      Đến đường thượng, ánh mắt chạm nhau, đôi mắt phượng người nọ nhìn ta
      như cười như , khiến đầu gối như tê liệt, ta muốn lảo đảo đổ về phía
      trước.
      Chủ nhân đôi mắt phượng hôm nay thân áo tử hắc kết hợp (tím đen),
      màu tím tôn quý, màu đen sang trọng, kẻ khôi ngô tuấn cả triều
      thiếu, nhưng chỉ có mới có thể bộc lộ hoàn mỹ hàm ý phía sau hai loại
      màu sắc này, làm cho người ta biết thế nào là đương triều nhất phẩm.
      Thấy ta cùng Tô quân tiến vào, người nọ cầm trong tay chiếc thanh
      ngọc cốt phiến (quạt nan ngọc) liền gấp lại nửa, gõ cách rất có tiết tấu
      vào lòng bàn tay trái, tựa như gõ vào tim ta, khiến tim ta nảy lên từng
      hồi, người này ta có biết chút, lúc tính kế người khác hẳn
      quạt, nhưng khi gõ quạt tất là tính kế kẻ khác.
      Ta cố trấn định giả bộ theo cái “Đế vương thức” (phong cách Đế
      vương), cao cao tại thượng bình tĩnh mỉm cười, “Bùi tướng ở đây rồi sao?
      là khéo a.”
      khéo a.” Người kia ôn hòa, kiêu ngạo, siểm nịnh trả lời 3
      chữ, nụ cười tuấn mỹ có chút tà khí làm ta rét mà run. Người này
      ràng là xuất thân áo vải, mà so với Tô quân lại còn hơn ba phần quý khí tự
      nhiên, trời sinh – quả nhiên là tên gian thần cùng xa cực dục, tham quan!
      Bùi Tranh thấy ta cùng Tô quân cũng có biểu kinh ngạc,
      thực tế, trong trí nhớ của ta, tựa như chưa từng thấy có biểu tình kinh
      ngạc đối với bất cứ việc gì, như thể hết thảy đều nằm trong bàn tay .
      “Bệ hạ.” Bùi Tranh ngồi phía đầu công đường, lúc này chậm rãi thong
      thả đến trước mặt ta, hành lễ xong. “Bệ hạ, hôm nay như thế nào lại đến Đình
      Úy phủ thị sát?”
      Ta cười gượng tiếng : “Nghe , vụ án tào ngân thiếu hụt có tiến
      triển mới, nhân chứng trình diện, quả nhân liền theo tới xem xem.”
      “Cùng?”
      Mi mắt Bùi Tranh khẽ nâng, ánh mắt lướt qua mặt ta, liếc qua Tô quân quét
      cái, khách sáo cười , “Hóa ra là cùng Tô Ngự sử của quý phủ.”
      Tô quân mỉm cười nhìn lại Bùi Tranh, “Bùi tướng ngày trăm công ngàn
      việc, thế nhưng ngay cả việc trong Đình Úy phủ cũng muốn hỏi đến,
      làm cho hạ quan hổ thẹn.”
      Ta bi phẫn nghĩ, chỉ chuyện trong Đình Úy phủ, mà cả việc tư của
      quả nhân, cũng muốn can thiệp.
      Triều đình ta cho tới bây giờ coi như là thái bình thịnh trị, nhưng cái khó là
      vẫn có chút thanh hài hòa, dùng lời của dân chúng dân
      gian, chính là quân là dâm quân, thần là quyền thần. (vua hoang dâm, bề
      tôi lộng hành)
      Cái tiếng “dâm quân” này của ta quả là oan uổng, nhưng cái danh
      quyền thần của thực là xác đáng. Lúc quả nhân 13 tuổi đăng cơ,
      trong cửu khanh mới chỉ sơ sơ bộc lộ tài năng, lúc đó Thừa tướng vẫn là phụ
      quân của ta, nội các vốn là bốn vị đại thần được mẫu thân khâm điểm tạo
      thành. Đến 15 tuổi cập kê, phụ quân lui , lợi dụng thân phận là môn đồ
      đắc lực của Thừa tướng, khởi xướng “Sùng quang tân chính”, từ bỏ tệ cũ,
      phản hủ phản tham.
      Lúc đó ta vẫn còn trẻ, còn ngây thơ, cứ nghĩ vẫn như trước đây suy
      nghĩ cho ta, liền trao cho đặc quyền, ai ngờ quyền lực này liền giống như
      khuê nữ ra khỏi cửa, phóng ra cái liền thu lại được. Trong vòng
      năm, tất cả tứ cố mệnh đại thần đều quy , trong hai năm, triều đình đại tẩy
      trừ, nguyên lão cơ hồ đều bị hạ bệ, thay bằng môn sinh của . Nay, nội các
      tuy có năm người, lại chỉ có 2 tiếng , là Quốc sư, hai là .
      Có thể sau Sùng Quang tân chính, triều đình lớn như vậy,
      người có thể cùng Bùi Tranh đối kháng, bao gồm cả quả nhân.
      Mỗi lần nghĩ đến đây, quả nhân liền phiền muộn.
      Giờ phút này, Bùi Tranh muốn tới Đình Úy phủ tìm người, Tô Quân kiêm
      nhiệm chức Đình Úy, vụ án tào ngân thiếu hụt vốn cũng do chàng toàn quyền
      phụ trách, tự nhiên bước cũng nhường. Ta thực cao hứng ở
      bên nhìn, thầm nghĩ người ta nhìn trúng, quả nhiên sợ cường quyền,
      cương trực công chính, so với dâm quân ta đây đảm đương hơn nhiều.
      “Vụ án này do Đình Úy phủ phụ trách, phạm nhân cần lưu lại, Bùi tướng
      muốn cậy mạnh mang phạm nhân , trong mắt còn có bệ hạ, còn có vương
      pháp ?” Hai mắt Tô quân như đuốc, thẳng tắp nhìn Bùi Tranh chằm
      chằm.
      Bị điểm đến tên lòng ta run lên phen, quả nhiên, Bùi Tranh hướng
      sang nhìn ta, như cười như : “Vậy bệ hạ xem nên thế nào?”
      Ta bị nhìn đến, trong lòng sợ hãi, Tô quân cũng đồng thời đảo mắt nhìn ta,
      nếu bình thường chàng có thể chăm chú nhìn ta như vậy, ta tất nhiên tâm
      thần nhộn nhạo, khắp cả người tê dại, chàng muốn ta làm cái gì ta cũng
      thể cự tuyệt. Nhưng chính thời khắc này, tên còn lại cũng nhìn ta y như
      vậy.
      Ta ở thế khó xử, chà xát tay, trầm tư lát, : “Kỳ thực là … phạm nhân
      này lời khai cũng chỉ có , thẩm vấn ở phủ Thừa tướng hay ở Đình Úy phủ
      có gì khác biệt đâu?
      “Bệ hạ!” Mi tâm Tô quân vừa nhíu, trong mắt lên nỗi thất vọng, thấy
      thế lòng ta bị kéo lại. Ta rất sợ ánh mắt chàng, đêm khuya trong mộng
      đều tự với chính mình, để chàng vui lòng, ta cũng muốn làm đấng
      minh quân.
      Gian thần cản trở ta làm minh quân – Bùi Tranh, khóe môi khẽ cong, đáy
      mắt ba phần rộ lên ý cười.
      Ta nuốt nuốt nước miếng, tiếp tục : “Nếu ở nơi nào đều khác biệt,
      vậy vẫn nên để quả nhân đưa về cung thẩm vấn …”
      Tô quân ngẩn ra, nếp nhăn khi cười bên khóe miệng chậm rãi lộ ra
      mặt, nhìn chàng lòng ta cũng nhộn nhạo phen, nhịn được khóe
      miệng cong lên.
      “Bệ hạ rất phải.”
      Bùi Tranh từ chối cho ý kiến, liếc ta cái, hai tay rút vào trong tay áo, ý
      cười môi giảm, chỉ là hàm ý có chút bất đồng. đến trước
      mặt ta, bị thân ảnh cao lớn bao phủ, ta nhất thời có chút khó thở, theo bản
      năng lùi về phía sau từng bước, đột nhiên cổ tay căng thẳng, hóa ra là người
      còn lại kéo ta về phía sau.
      “Bùi tướng, quân thần khác biệt.” Tô quân đem ta bảo vệ ở sau người, che
      giữa ta và Bùi Tranh, lúc đó, ta thất thần nhìn sau lưng chàng, lại cúi đầu nhìn
      cái tay của ta mà chàng nắm, chỗ tay bị nắm, giống như bị lửa thiêu, ấm
      nóng lan thẳng tới đầu tim.
      Quả nhân xuất cung lần này, đáng giá….
      nghe xem hai người bọn họ gì đó, đến khi nghe được Bùi Tranh
      hừ lạnh tiếng, ta mới kịp phản ứng lại, ngẩng đầu lướt qua bả vai Tô quân
      thấy ánh mắt – tựa như có chút khoái trá nào.
      “Thời gian còn sớm, bệ hạ cũng nên hồi cung .” Bùi Tranh thản
      nhiên , “Nếu bệ hạ muốn đích thân thẩm vấn phạm nhân, vậy vi thần tự
      nhiên lĩnh chỉ. Phạm nhân có Tô ngự sử áp giải về Sùng Đức cung, về phần
      bệ hạ …. Vẫn là để thần tự mình hộ tống cho an toàn.”
      Phi!
      Xem số lần mà bị ám sát, xem chừng tỷ lệ bị hộ tống đến quỷ môn
      quan còn cao hơn chút.
      Nhưng lui để cho ta tiến bước, nếu ta lại tấc muốn
      thước, chọc giận , chỉ sợ hậu quả khó lường.
      Hảo ý nên nhận, điều này quả nhân vẫn hiểu được.
      Lúc này Tô quân buông lỏng tay ra, ta thầm thở dài, có chút mất
      mát, lại sờ sờ nơi bị chàng nắm, rồi mới từ sau lưng Tô quân bước ra, với
      Bùi Tranh: “Như thế cũng được, vất vả Bùi tướng rồi.”
      Lại quay đầu với Tô quân, “Tội phạm kia liền nhờ Tô ngự sử.”
      Tô quân khom người : “Vi thần tuân mệnh. Cung tiễn bệ hạ.”
      Bùi Tranh ở bên nhìn ta, cười có chút ý tứ sâu xa: “Bệ hạ, xin mời.”
      Ta miễn cưỡng gật đầu mỉm cười, theo lên xe ngựa.
      ———————————-
      Xe ngựa của Bùi Tranh vô cùng tốt, chưa phải hết sức xa hoa, nhưng là
      chiếc xe mà ta ngồi thoải mái nhất, giống xe ngựa khác lắc lư làm ta
      choáng váng, ghê tởm muốn nôn, xe ngựa này của rất êm, bên trong
      lại mềm mại, còn đốt đinh thần hương, làm cho người ta thoải mái muốn ngủ.
      Ta tựa tấm gối mềm, gần như cả người đều ngả đó, mắt khẽ lờ
      đờ, bắt đầu có chút mệt mỏi rã rời.
      Nhưng người ngồi đối diện lại khiến ta như đứng đống lửa, như ngồi đống
      than, khó mà yên giấc.
      “Bệ hạ hôm nay cải trang vi hành, là đến thăm quốc sư, hay là để thăm tô
      Ngự Sử?” Bùi Tranh tựa ở bên, nhíu mi nhìn ta.
      Ta giật mình, ngồi thẳng dậy, giật ống tay áo, bình tĩnh : “Quốc sư
      vì nước mà vất vả, ốm đau liệt giường, quả nhân nên đến thăm hỏi.”
      Tuy rằng biết tuyệt đối tin, nhưng ta vẫn muốn trả lời như
      vậy.
      Năm đó, tại quỳnh lâm yến, ai cũng nghĩ rằng ta ngắm thám hoa lang kia,
      chỉ có Bùi Tranh phát ra bí mật của ta, nhân lúc thám hoa lang rơi xuống
      nước khiến quỳnh lâm yến hỗn loạn, đến bên người ta, như cười như
      ở bên tai ta : “Tô Hoán Khanh quả tuấn tú, lịch , bệ hạ lại
      phát bệnh rồi ư?”
      Lúc ấy ta sợ đến mức tay run lên, rượu đổ lên người, lại xa.
      Quốc sư Tô Tần, là nguyên lão bốn triều, mấy đời là công khanh nối tiếp,
      nữa còn có khai quốc công thần. Người nhà khác chết đều chôn dưới đất
      lập bia, người nhà bọn họ lại lập bia tường cho cung nhân cúng bái, gọi
      đó gọi là “Trung liệt” môn. Cho tới nay, chỉ còn lại Tô quân mình gánh vác
      sứ mệnh của Tô gia, gia huấn Tô gia ghi ràng hai điều, “ kết bè kết
      đảng, bợ đỡ quân thượng”, Tô Tần trông mong Tô quân làm hiền
      thần; có thể là thần, trung thần, danh thần, ta nào dám lộ ra ý gây rối, để
      chàng mang tiếng nịnh thần….
      Cả triều bá quan văn võ, cung nhân thân cận, ai biết được tâm ý
      quả nhân, mà Bùi Tranh liếc mắt cái nhìn thấu thiên cơ.
      Quả nhân sợ , rất sợ, chỉ bởi thầy của mạnh hơn thầy của ta.
      Thầy của ta là quốc sư, thầy của lại là phụ quân của ta. Ta có năm
      người cha, người đứng đầu là thừa tướng tiền nhiệm, thứ hai là phụ thân thân
      sinh ra ta, cũng là minh chủ võ lâm. là do cha thân sinh của ta thu dưỡng,
      lại được phụ quân bồi dưỡng thành tài. Phụ quân là đệ nhất văn thần dưới
      triều Minh Đức, mà còn Bùi Tranh văn võ song toàn, trò giỏi hơn thầy.
      Người có thể được phụ quân khen như thế, ta làm sao sợ cho được.
      Vốn dĩ, ta cũng nên nhận phụ quân làm thầy, nhưng mẫu thân cùng các vị
      phụ thân khác đều cảm thấy “phụ từ nữ ác” (cha nhân từ, con hư) nên để
      cho người khác quản giáo ta, bởi vậy mới để ta bái quốc sư làm Thái Phó.
      Với việc này ta cũng có nửa câu oán hận, nếu như thế, ta làm
      sao gặp được Hoán Khanh…..
      Chẳng qua, người là cháu quốc sư- thầy của ta, người là đồ đệ
      Thừa tướng – phụ quân của ta, những người trong quán trà cái gì mà “Bùi
      tướng Tô khanh”, người nào quả nhân cũng hạ thủ được.
      Bùi Tranh : “Bệ hạ sớm qua tuổi định hôn, Tô ngự sử năm nay cũng
      23, nghe đồng nghiệp trong triều , mấy kẻ làm mai gần như muốn đạp đổ
      cửa nhà Tô gia.” Bùi Tranh dừng chút, liếc xéo ta, khẽ cười , “Bệ hạ
      chẳng lẽ lo lắng?”
      Ta ngồi nghiêm chỉnh : “Việc cá nhân là chuyện , quả nhân lòng
      vì nước, có lòng để ý đến hôn . Tô ngự sử quang minh lỗi lạc, lấy
      quốc là hàng đầu, quả nhân khâm phục.”
      Bùi Tranh lại : “ đáng tiếc, Tô ngự sử đến nay vẫn chưa gật đầu,
      nghe sớm có người trong lòng…”
      Ta vì câu cuối ý tứ sâu xa của mà trong ngực chấn động.
      Có người trong lòng, là ai?
      Ta nhìn trộm .
      lại làm bộ, nhấc màn xe, nhìn phía bên ngoài. “ sắp đến cửa cung.”
      Ta nhéo nhéo lòng bàn tay mình, làm bộ như tùy ý hỏi: “ biết Tô ngự
      sử để ý khuê tú nhà ai? Quả nhân nếu biết được, tự nhiên ban hôn.”
      Khóe mắt Bùi Tranh liếc ta, khóe miệng lưu ý tứ sâu xa mỉm cười:
      “Bệ hạ muốn biết?”
      Ta nhàng gật gật đầu, nghĩ rằng dù sau đều biết tâm tư của ta,
      thừa nhận chút cũng chẳng sao.
      buông mành, cúi người hướng tới chỗ ta, ta đưa lỗ tai lại gần, đúng lúc
      đó, xe ngựa đột nhiên phanh lại, trọng tâm ta vững đổ nhào về phía
      trước, cảm giác chút mát mát lướt qua hai má ta, trong lòng run lên hồi,
      cả người lăn vào lòng .
      Nghe thấy đầu truyền đến tiếng cười . “Bệ hạ, đây là tỏ lòng
      thương nhung nhớ sao?”
      Ta hoảng hốt khẩn trương tránh khỏi lòng , chỉnh lại mũ áo, ho khan 2
      tiếng, cảm giác mặt có chút nóng lên.
      “Bùi, Bùi tướng đùa.”
      “Bệ hạ, đại nhân, đến cửa cung.” Bên ngoài thông báo tiếng.
      “Ta, ta đây!” Ta vội vàng, hấp tấp chạy xuống xe, cùng Tiểu Lộ Tử chân
      trái đá chân phải chạy lại hướng cửa cung, đến cửa cung mới nhớ ra còn
      chưa kịp nghe đáp án kia, vì thế quay đầu lại, nhìn chiếc xe ngựa vẫn chờ tại
      chỗ, Bùi Tranh tựa ở bên cạnh cửa xe, hai tay khoanh trước ngực hướng mắt
      nhìn ta, xem ra nhãn lực cũng phải rất tốt, nhưng mơ hồ nhận ra ý cười
      trêu tức bên miệng .
      Trong lòng ta hốt hoảng, lại vừa giận dữ. Nghĩ rằng, thôi, tìm ai hỏi chẳng
      giống nhau, biết thích nhất là trêu chọc ta, kết quả vẫn là nằm trong
      lòng bàn tay .
      Nghĩ chút, lại càng nên nhanh chóng rời khỏi nơi đây.
      Trở lại ngự thư phòng là lúc mặt trời lặn, tiểu Hoàng Môn thông báo,
      Đình Úy phủ bên kia đưa người tới.
      “Là Tô ngự sử tự mình dẫn người đến?” Ta hỏi câu.
      “Thưa bệ hạ, Tô ngự sử đem người tới liền rời , chỉ để lại tư liệu về tội
      phạm.” xong, cho người trình lên ta.
      Ta có chút mất mát ậm ừ tiếng, khoát tay cho người lui ra, lại phân
      phó: “Trước tiên, bắt giữ lại , quả nhân ngày mai tái thẩm.”
      Hôm nay, thể xác và tinh thần đều mệt mỏi.
      Ta mở hồ sơ ra, xem tư liệu chút. Tư liệu này là Tô quân tự tay viết,
      nét chữ như người, khiến tinh thần ta cũng thoải mái hẳn.
      Vụ tào ngân thiếu hụt 80 vạn lượng, truy cứu xuống hơn 30 quan viên
      có dính líu, từ cửu phẩm đến đương triều nhất phẩm khó thoát khỏi có liên
      quan. Thủ phạm chính nghe là Hạ Kính, Hạ Kính nguyên là Đại tư nông,
      coi quản tài chính quốc gia cùng thủy vận, sau lại làm thứ sử hai châu. Sau khi
      vụ án bị phát liền thấy tung tích, mà tại kẻ chui đầu vào lưới
      vừa là nhân chứng vừa là tội phạm, chính là con trai – Hạ Lan.
      “Tiểu Lộ Tử”. Lòng ta phiền muộn, xoa bóp mi tâm, Tiểu Lộ Tử cong lưng
      tiến đến, cười , “Bệ hạ, ngài mệt rồi ư?”
      Phải, mệt rồi.
      Bùi Tranh và Tô Quân đều tìm Hạ Kính, tại tìm thấy Hạ
      Kính, ít nhất cũng tìm được Hạ Lan, nhưng liệu tình có hay càng trở
      nên phiền toái?
      quản nữa, chuyện phiền phức này vẫn là giao cho lương thần quốc
      gia làm thôi, mẫu thân có , tiêu chuẩn đánh giá hoàng đế có năng
      lực hay phải ở chỗ xem nàng thông minh bao nhiêu mà là xem
      nàng có thể làm cho bao nhiêu người thông minh vì nàng mà tận tâm làm việc.
      Hiển nhiên, chuyện này bà làm tốt hơn ta chút, có điều bà lại là dùng hôn
      nhân cùng tình cảm làm vật trao đổi, ôi chao …
      , kỳ thực ta thèm để ý Hoán Khanh.
      Nhưng nghĩ nghĩ vẫn cảm thấy ngại ngùng a….

    4. ngochanh1992

      ngochanh1992 Active Member

      Bài viết:
      687
      Được thích:
      143
      Chương 3: Đoạn tụ
      Khụ khụ, ta tự đánh gãy ý niệm xấu xa này.
      “Chuẩn bị chút, quả nhân muốn ngủ.”
      Ta thu lại hồ sơ, duỗi thắt lưng, ngày mai còn phải lâm triều, đến lúc đó,
      khẳng định tất cả mọi người đều chú ý đến vấn đề này.
      Tiểu Lộ Tử lĩnh ý, nhàng xuống, được nửa lại dừng chân,
      quay đầu : “Bệ hạ, Liên tiến cung.”
      Ta ngẩn ra, lập tức nhảy dựng lên, cả giận : “Sao sớm, Liên
      ở đâu?”
      Tiểu Lộ Tử cuống quýt quỳ xuống: “Liên vừa mới tiến cung, trước tiên
      đến nội phủ khố, rồi lập tức tới đây.”
      , , !” Ta vung tay áo, chạy ra phía ngoài, chưa chạy đến cửa nhìn
      thấy Liên của ta.
      “Liên !” Ta nghênh đón, đỡ cánh tay bà, cọ cọ vào người bà vô cùng thân
      thiết: “Liên đến rồi, như thế nào lại để cho người ta thông báo
      tiếng.”
      Liên cười, sờ sờ đầu ta, “Bệ hạ có việc bận, ta thể để cho người ta
      quấy rầy người.”
      Ta cùng bà ngồi xuống bên, hỏi: “Người như thế nào lại rảnh rỗi tiến
      cung? Mẫu thân ta bên kia có việc gì chứ?”
      có việc gì, chỉ là tham ăn thôi, Nhị cha của người muốn ta tiến cung
      lấy chút trái cây Lương quốc tiến cống, Ngũ cha của người cũng muốn chút
      linh chi tuyết liên, ta liền đến nội phủ khố chuyến, cũng là giúp họ đến
      thăm xem Đậu Đậu nhà bọn họ có khỏe ?”
      Đậu Đậu là nhũ danh của ta. Đại danh là Tương Tư, tiểu tự Hồng Đậu,
      xưng là Đậu Đậu.
      Mẫu thân ta chẳng những là quỷ lười, lại còn là quỷ tham ăn. Nữ nhân à,
      làm tốt bằng lấy chồng tốt, bà có năm ông chồng tốt, chuyện gì cũng
      có người khác nghĩ thay cho bà, bà khi làm Minh Đức hoàng đế thanh
      nhàn, lại còn biết thỏa mãn, nên làm Thái Thượng Hoàng, còn
      cuỗm năm cha của ta , chạy đến Vân Vụ sơn xây biệt viện, năm cũng
      khó trở về 1-2 lần.
      Liên vốn là tài tướng đắc lực bên người nhị cha ta, sau thiên hạ yên ổn,
      bà liền bị phái tới chăm sóc ta, bà đối với ta như con đẻ, ta cũng gọi bà
      tiếng .
      Vị này, so với mẫu thân ta khéo léo hơn nhiều.
      “Liên , người ở lại cùng ta . mình ta ở trong cung, rất là đơn.”
      Ta ôm bà làm nũng.
      Liên mỉm cười : “Như vậy, liền nạp vài nam nhân mà sủng ái .”
      Ta nghẹn họng, dám tin ngẩng đầu nhìn bà. “Liên , người, sao
      người có thể những lời này? Là mẫu thân ta bảo người như vậy sao?”
      Liên nhàng nhéo nhéo khuôn mặt ta, cười : “Mấy vị cha của
      người đều như vậy. Trai lớn dựng vợ, lớn gả chồng, người cũng 18
      tuổi, là lứa tuổi đẹp nhất của phụ nữ, lại người ở Sùng Đức cung,
      khỏi rất đơn. Mẫu thân của người vì việc chung thân đại này mà
      thở dài ít, nếu trong triều người xem trúng người nào, vậy tìm ở
      dân gian cũng được. Nàng ta nhãn nhã lại vô , liền bắt đầu tuyển tú
      nam cho người.”
      Ta khe khẽ thở dài, quay mặt qua nhìn ánh nến bàn kia, buồn bã :
      “Kỳ thực mẫu thân lo lắng cho ta chỉ là thứ yếu, nhàn đến vô mới là
      ….”
      Liên ho hai tiếng, cười yếu ớt , “Mấy vị phụ thân của người cũng
      , nên tìm mấy nam nhân hầu hạ người, sớm khai chi tán diệp.” (sinh con
      nối dõi)
      Kỳ thực, thời còn lập nam đế, vì sợ phi tần trong hậu cung xuất
      tường (ngoại tình), thế nên mới đem tất thẩy cung nhân thiến. Đến khi lập
      nữ đế, nam nữ liền thành vấn đề, chính bởi năm vị phụ thân của ta cực
      kỳ hay ghen, trong hậu cung vẫn có nam tử bình thường, đến thời của
      ta cũng vậy, ngoài nữ nhân ra còn nam nhân nào là hoàn chỉnh.
      Ta nhếch nhếch khóe miệng, giả cười , “Khiến các vị phụ thân lo lắng
      rồi…. Liên , cho nên lần này người đến, là làm thuyết khách sao?”
      “Là tới thăm người.” Liên cười cười, “Dù sao, người cũng là con
      ngoan.”
      Nghe xong câu này, huyệt thái dương ta nảy lên bình bịch. “A Tự lại gây
      rồi sao?
      Chỉ có thể vì tiểu đệ A Tự của ta kia gây , bọn họ mới có thể nhớ tới đứa
      con này là cỡ nào dịu dàng quan tâm, thành , đáng .
      Liên bất đắc dĩ , “A Tự mang pháo hoa của Tam cha người ra ngoài
      chơi, làm cháy kho thuốc súng, lại đốt sạch vườn thuốc của Ngũ cha người,
      Tam cha, Ngũ cha người tức giận muốn chết, Tứ cha người chặn lại, đem
      nhốt, nó lại chuồn êm ra ngoài, cầm ngân phiếu mấy ngàn lượng của Nhị cha
      người, chạy đến dân gian chơi. Cuối cùng là bị bắt ở Ỷ Hồng lâu.
      Ỷ Hồng lâu….
      A Tự, em trai bảo bối của ta, năm nay mới có 10 tuổi mà có khí phái lớn
      như vậy, nếu để cho nó làm hoàng đế, vậy Hạ Kiệt Thương Trụ kia làm sao
      xứng với tiếng hôn quân, bạo quân? So với nó, cái tiếng dâm quân này của ta
      coi như còn tốt chán — nhưng lại là bị oan uổng a!
      “Mẫu thân người , Lưu gia đành trông cậy vào người.” Liên vỗ mạnh
      bả vai của ta, “Người thân là trưởng tỷ, cần rộng lượng chút.”
      “Đó là trách nhiệm của ta.” Ta thở dài, sai người thu dọn phòng cho Liên
      cẩn thận, bà ở lại hai ngày phải quay về rồi.
      Trai lớn dựng vợ, lớn gả chồng a
      Tiễn Liên , ta phiền muộn chống má trầm tư, lại vẫy vẫy tay gọi Tiểu Lộ
      Tử lại.
      “Tiểu Lộ Tử, quả nhân hỏi ngươi việc.” Ta châm chước chút, mở
      miệng hỏi, “Ngươi có biết Tô ngự sử để ý nương nhà ai ?”
      Tiểu Lộ Tử kinh ngạc : “Tô ngự có người trong lòng rồi sao?”
      có sao?” Ta ngẩn ra, “Quả nhân nghe cự tuyệt người khác
      cầu thân, đây là vì sao?”
      Tiểu Lộ Tử ở trong cung hối hả ngược xuôi, hiểu biết cũng có vẻ linh thông,
      tin tức gì cũng có. trả lời: “Chuyện Tô ngự sử cự tuyệt cầu thân
      phải là giả, ngay cả Tô quận chúa cũng bị ngài ấy cự tuyệt.”
      Tô quận chúa, nghe vừa có tiếng đoan chính, lại vừa có mĩ mạo, tuổi
      vừa 16, là nữ tử trong mộng của bao nhiêu nam nhân, thế mà Tô Quân chàng
      lại ….
      “Ngay cả Tô quận chúa cũng chướng mắt , lẽ nào lại chẳng phải
      có người trong lòng?” Ta nghi hoặc hỏi
      “Có thể bởi Tô ngự sử chưa từng có tiếp xúc với bất cứ nữ tử nào, lòng
      đặt vào chuyện triều chính, ngay cả chốn yên hoa (lầu xanh, kỹ viện) cũng
      chưa từng đặt chân tới, làm sao có người trong lòng được chứ?
      Tiểu Lộ Tử cũng chống má trầm tư. “Chẳng nhẽ người trong lòng ngài ấy ở
      trong triều sao?”
      Lòng ta chấn động, tim đập thình thịnh. “Vậy ngươi ….. Có thể là ai?”
      Trong triều có vài vị nữ quan, nhưng mà phần lớn tuổi đều ngoài 30.
      “Chuyện này Tiểu Lộ Tử đoán ra.” Tiểu Lộ Tử lắc đầu, “Có điều
      nam nhân tốt, đến tuổi kết hôn, cũng chưa chắc nữ nhân
      khác!”
      Ta run run : “Bằng còn có thể là vì cái gì?”
      Tiểu Lộ Tử nhe răng cười: “Có thể là vì nam nhân khác. Đương nhiên,
      cũng có thể bởi chính được.”
      Ta choáng váng hồi, liên tục ho khan.
      “Thôi , thôi , nữa.” Ta vẫy vẫy tay giường, lại chột dạ bổ
      sung tiếp, “Quả nhân vốn nghĩ, nếu thực có ý trung nhân, liền giúp
      chỉ hôn, lại nghĩ hay là thôi .”
      Tiểu Lộ Tử cười : “Bệ hạ, ngài đối với chúng thần tử cũng quan
      tâm. Có điều, Tô ngự sử chưa thành thân sai, nhưng chẳng phải Bùi
      tướng đến nay vẫn mình đó sao?” xong lát lại thào lẩm bẩm,
      “Cũng phải, Bùi tướng so với Tô ngự sử còn lớn hơn vài tuổi, năm nay
      26”
      Đúng vậy …..
      Bùi Tranh, vì cái gì đến nay vẫn chưa lập gia đình?.
      quyền cao chức trọng, khi người đế đô “Bùi tướng Tô khanh”, còn
      đặt ở đằng trước. Lấy tướng mạo tài năng của , đáng lẽ càng nhiều nữ
      tử tranh nhau vào phủ , vì cớ gì phủ cũng có truyền ra tin tốt? Hơn
      nữa, cũng giống kẻ khác, phủ chứa đầy cơ thiếp giải sầu, chẳng lẽ….
      là vì nam nhân khác?
      —————————-
      Ngày thứ hai lên triều, trước giải quyết những việc nhặt, triều im
      lặng lát, cũng là thời điểm thích hợp bàn chuyện đại ngày hôm qua.
      Ta vốn tưởng việc này có lẽ do Bùi Tranh hoặc Tô quân mở đầu, cũng
      thèm nâng mắt liếc kẻ vừa bước ra khỏi hàng, chắp tay : “Bệ hạ,
      thần có việc muốn tấu.”
      Ta cau mày nhìn , mơ hồ có dự cảm tốt, ấp a ấp úng : “,
      .”
      Người này…. coi như là thủ hạ bên cạnh quốc sư, gián nghị đại phu Bàng
      Trọng …..
      Bàng Trọng ho khan hai tiếng thanh thanh cổ họng, lập tức bắt đầu đọc
      diễn cảm: “Thánh nhân dạy rằng “Tu thân tề gia trị quốc rồi mới bình thiên hạ,
      muốn trị quốc, trước phải tề gia. Thánh nhân lại dạy, dương hòa hợp vạn
      vật sinh sôi, Càn Khôn định mà thiên hạ thái bình. Thánh nhân còn răn, trai
      lớn dựng vợ, lớn gả chồng…”
      Ta vụng trộm nghĩ: Có phải Quả nhân rất biết cách dùng người hay
      , tên ngốc thế này nhưng lại là gián nghị đại phu của quả nhân….
      “[chỗ này lược bớt 300 chữ]…. Bệ hạ sớm trưởng thành, hậu cung lại
      trống , con nối dõi, thiên hạ mặc dù bình nhưng lại vẫn có điều
      cần lo.. Thần nghĩ, nên mở rộng cửa hậu cung, nạp tài tuấn trong thiên hạ,
      sản sinh con cháu nối nghiệp Đại Trần ta.”
      triều im lặng lát, lúc sau người chậm rãi ra, thấp giọng
      “Thần, tán thành.”
      Tên này mở đầu, cơ hồ ngay sau đó, ba chữ “Thần tán thành” này giây lát
      vang vọng, các đại thần tuổi ngoài 40 hưởng ứng nhiệt liệt.
      Mở rộng cửa hậu cung – này nghe như thế nào lại dâm, tà như vậy?
      Sinh sản con cháu kế thừa Đại Trần – sao nghe giống lợn đẻ vậy?
      Lũ thần tử này sao đều mong chờ quả nhân làm kẻ dâm, tà … chỉ biết đẻ
      như lợn nái ?
      Hôm qua, quốc sư vừa mới đến chuyện này, hôm nay gián nghị đại phu
      đề cập đến, hiển nhiên là do quốc sư bày đặt, làm sao mà kẻ nào cũng
      quan tâm đến hôn của ta như vậy?
      Ta nắm chặt tay như lâm đại địch, lặng lẽ liếc phản ứng của Tô Quân,
      chàng chưa từng ba chữ “Thần tán thành”, chính là lẳng lặng đứng
      bên, có phản ứng, lông mi dài rậm che phủ hai tròng mắt, làm người ta
      nhìn cảm xúc trong đáy mắt chàng – ta biết nên vui
      sướng, hay mất mát.
      “Việc này, chúng ái khanh à….” Ta nhìn trời — nhìn tới, lại nhìn xà
      nhà đến chán rồi, “Hôm nay, thời tiết tốt a … Việc này ngày khác bàn tiếp
      .”
      biết vị lão thần nào thán câu, “Ngày mai lại ngày mai, lặp lặp
      lại. Bệ hạ 18 tuổi rồi, thần phụ công Minh Đức bệ hạ nhờ vả, tội thần đáng
      chết vạn lần!”
      Vì thế, lại mảnh thanh vọng lại: “Tội đáng chết vạn lần … tội đáng
      chết vạn lần…”
      Lại nữa, lại nữa rồi! Đều học từ quốc sư! Mẫu thân vô cùng đúng, lũ văn
      thần này giống y như oán phụ, động tí là khóc, hai nháo, ba thắt cổ,
      giết chết , liền lải nhải, giết chết , còn khiến được cái
      danh trung nghĩa, còn quả nhân bị tiếng xấu là hôn quân!
      Ta hiên ngang lẫm liệt từ chối: “Chúng ái khanh, tổ tiên răn rằng, Lương
      quốc chưa diệt, nghĩ gì đến gia ! Quả nhân cũng như vậy!”
      Phía dưới có người lạnh giọng đáp trả: “Bệ hạ, nay Lương quốc là nước
      bạn của chúng ta, lời này tổn hại đến bang giao hai nước …”
      Ta choáng váng hồi, trừng mắt về phía bọn người chuyện bên
      dưới, chúng thần lâm triều đều cúi thấp đầu, chỉ có dám kiêng nể
      gì nhướng mày nhếch mi nhìn thẳng ta như vậy.
      “Bùi tướng….”
      Ta nghiến răng, hận thể lấy ngọc tỉ ném vào mặt , chuyện này ta
      muốn làm lâu rồi, nhưng mà …
      Ta đội nhiên nghĩ đến chuyện, đuôi lông mày cong lên vui vẻ, đổi sắc
      mặt mỉm cười , “Gián nghị đại phu phải, trai lớn dựng vợ, lớn gả
      chồng, Bùi tướng năm nay 26, nam tử Đại Trần ta hơn phân nửa 18 tuổi
      thành gia, Bùi tướng vì nước vì dân mà hết lòng hết sức, đến nay chưa lập gia
      đình, là quả nhân thất trách. bằng tính hôn của Bùi tướng trước .”
      Khi ta lời này, ta vẫn nhìn chằm chằm ánh mắt Bùi Tranh, lúc ta mới mở
      miệng, đôi mày kiếm của khẽ nhếch lên kinh ngạc, đôi mắt phượng sâu
      lường được lên chút dị quang, lập tức lại phiếm ý cười, khi ta
      xong chữ cuối cùng, ý cười kia tràn đầy hai mắt — ta lỡ lời rồi sao?
      thậm chí nhìn có vẻ vui mừng, khẽ gật đầu, dịu dàng : “Bệ hạ quan
      tâm vi thần, vi thần khắc sâu trong dạ, chỉ là vi thần sớm có hôn ước,
      dám bội ước.”
      Ách…. Ta ngây người lát.
      Bùi Tranh từng có hôn ước? Ta thế nào lại chưa từng nghe ?
      Ta nghi hoặc nhìn về phía cao thủ bát quái – Tiểu Lộ Tử, nhìn ta biểu
      tình rối rắm.
      “Nếu có hôn ước, vì sao vẫn chưa thành hôn?” Ta hỏi.
      Bùi Tranh mỉm cười : “Nội tình trong chuyện này, thể cho
      người ngoài biết. Xin bệ hạ thứ tội.
      Người ngoài….
      Nghe được hai chữ này, lòng ta thực thoải mái. Quan hệ của ta với
      Bùi Tranh, dưới thời mẫu thân làm hoàng đế là quân thần, xét ở tầng Thừa
      tướng - phụ quân của ta là sư huynh muội, còn ở tầng phụ thân thân sinh
      của ta cũng là nghĩa huynh muội, thế mà ngay cả chuyện có hôn ước ta
      cũng chưa từng nghe , quả nhiên là thực khách khí.
      Ta phủi phủi tay áo, thản nhiên hừ tiếng, : “ khi khi vậy, quả
      nhân cũng nhiều chuyện. Gián nghị đại phu, khanh quy củ việc
      tuyển chọn xem nào?
      Bàng Trọng nghe vậy, tinh thần chấn động, nhếch miệng cười : “Chiếu
      theo lệ cũ, nhất đẳng tú nam phải có xuất thân là con cái đàng hoàng nhà ngũ
      phẩm trở lên; quan viên ngũ phẩm trở lên, trong nhà có con cháu đến tuổi
      phải báo cáo triều đình, để ti nữ quan thẩm định. Nhị đẳng tú nam phải là con
      nhà đoàng hoàng trong sạch, từ các nơi chọn lựa, vào cung xét duyệt.”
      hiểu tại sao mấy vị đại thần ngoài 40 vì cái gì mà nhiệt liệt hưởng ứng
      như vậy, làm chức gì cũng thể so với làm quốc trượng, vừa có mỹ danh,
      vừa mang tiếng nịnh thần, lại có thể làm hoàng thân quốc thích, hợp
      tình hợp lý mà hưởng quyền thế tài phú, đúng là danh lợi song thu.
      Ta nhìn thấy mấy vị lão thần có cháu vẻ mặt đầy tiếc hận, sinh
      con muộn vài năm, mấy vị con chưa đầy 13 tuổi lại hận sinh sớm vài
      năm.
      Khuỷu tay ta tựa vào long ỷ chống má, trong lòng rất chi là khổ sở, làm
      hoàng đế có nhiều thứ được tự do, nhất là khi phải làm vị
      minh quân, nếu ta có thể giống mẫu thân cần thể diện, cũng để
      nơi nơi ức hiếp mình thế này.
      Nhất đẳng tú nam phải có xuất thân là người đàng hoàng con nhà ngũ
      phẩm trở lên, quan viên ngũ phẩm trở lên nếu trong nhà có con vừa đến tuổi
      lập thất phải báo cáo triều đình ….
      Đợi chút….
      Lòng ta chuông reo tiếng, như thấy được ánh rạng đông trước
      mắt.
      Quốc sư là đương triều nhất phẩm, phù hợp cầu nhà ngũ phẩm trở lên.
      Tô Quân lại là cháu ruột Quốc sư, lại phù hợp cầu thứ hai.
      Cái gọi là người đàng hoàng, cũng chính là chưa từng cùng nữ tử có quan
      hệ da thịt.
      Tô quân chàng nhất định là được.
      Quốc sư, trưởng bối của ta, chẳng lẽ ta hiểu lầm người?
      Kỳ thực, người sớm phát quả nhân Hoán Khánh sâu nặng, sớm
      muốn đem Hoán Khanh giao cho quả nhân, chỉ là bởi vì quả nhân da mặt
      mỏng, chậm chạp dám mở miệng, mắt lại thấy Hoán Khanh tuổi cũng
      lớn, người cũng ngồi yên, rốt cuộc phải ra tay sao?
      Nghĩ đến đây, nhiệt huyết ta sôi trào, thiêu đến đầu váng mắt hoa, những
      chuyện vui vừa rồi đều quên hết, chỉ si ngốc nhìn về nam nhân phía
      dưới.
      Hoán Khanh của ta …. mày như viễn sơn hàm thúy, sắc như xuân hiểu sinh
      huy ….[1]
      [1] Viễn sơn hàm thúy, xuân hiểu sinh huy: núi xa màu xanh ngọc, bình minh mùa
      xuân rực rỡ
      Ngay lúc đó, chàng như có cảm giác, nâng mi mắt nhìn ta, bốn mắt chạm
      nhau, tay phải ta run lên, khóe miệng nhịn được mà cong lên, đem
      tiếng cười “hắc hắc hắc” kìm nén trong lồng ngực.
      Ta ngượng ngùng quay mặt , ho hai tiếng, giọng : “ như
      vậy, liền giao cho ti nữ quan phụ trách . Chọn nhị đẳng tú nam hao tài tốn
      của, nhất đẳng tú nam là được rồi.”
      Tuy là chọn nhất đẳng tú nam, nhưng những kẻ khác chỉ là đến làm
      nền thôi, đến cửa cung du ngoạn chút là có thể về nhà rồi, đời thứ hai
      nhà dòng dõi ở đế đô chẳng có mấy nhân tài kiệt xuất có thể cùng Hoán
      Khanh so bì, chẳng có gì uy hiếp.
      Quả nhân nhịn nhiều năm như vậy, nghẹn nhiều năm như vậy, cuối cùng
      cũng có thể xua mây mù thấy trời xanh rồi a!

    5. ngochanh1992

      ngochanh1992 Active Member

      Bài viết:
      687
      Được thích:
      143
      Chương 4: Tú nam
      Đuôi lông mày ta cong lên vui vẻ định phất tay áo bãi triều, chợt thấy Tô
      Quân tiến lên từng bước bước ra khỏi hàng, từng bước từng bước kia như
      dẫm lên tim ta, khiến ta đột nhiên rùng mình.
      “Bệ hạ, vụ án tào ngân thiếu hụt có nhân chứng mới, mời bệ hạ thẩm
      vấn nhân chứng.”
      Ta hồi phục tâm thần, ho tiếng : “Phải phải, hôm qua con trai
      Hạ Kính là Hạ Lan đầu thú, người này vừa là nhân chứng vừa là phạm
      nhân, quả nhân đưa vào đại lao trong cung để trông coi, việc thẩm vấn
      phạm nhân vẫn là giao cho Tô ngự sử cùng quan viên trong Đại Lý Tự phụ
      trách, quả nhân có thể dự thính.”
      Bên dưới mọi người hai mặt nhìn nhau, cuối cùng mọi ánh mắt đổ dồn về
      phía Bùi Tranh.
      Bùi Tranh đứng đầu quần thần, tuy rằng cách ta khoảng, nhưng trong
      nháy mắt khi tùy ý cúi đầu phủ tay áo kia, ta ràng cảm nhận được
      tia áp bách.
      “Có điều chuyện này …. việc này nghiêm trọng, vẫn là mời …. Thừa tướng
      …. cũng cùng dự thính …” Trong lòng tội lỗi mà bổ sung câu.
      Bùi Tranh cười , : “Thần, tuân chỉ.”
      Tô Quân liếc , bước ra khỏi hàng, : “Thần nghĩ, thể.”
      Ta sửng sốt chút. “Vì sao?”
      Tô Quân cúi đầu : “Thủ phạm chính Hạ Kính khi còn làm Đại Tư Nông có
      cùng Bùi Tướng “Qua lại thân mật”, sau được điều làm thứ sử hai châu, tất cả
      văn kiện đều qua tay Thừa tướng. Bùi tướng thân có quan hệ với người trong
      vụ án, theo lý để tránh ngờ vực, nên tham dự thẩm vấn.”
      Ta nhìn sang phía Bùi Tranh.
      “Tô ngự sử sai rồi.”
      Bùi Tranh thong dong , “Bản quan xưa nay lấy việc giúp người làm
      chuyện tốt, lại thêm thân là Thừa tướng, phải để ý mọi chuyện trong ngoài
      chính , có việc tất phải giải quyết, khi Hạ Kính còn là Đại Tư Nông, làm việc
      hết lòng hết sức, phàm là quyết sách mỗi ngày đều báo cáo, bởi vậy tự nhiên
      được lòng bản quan. kể Hạ Kính, bá quan văn võ trong triều, phạm là
      người tận tâm làm việc, có người nào kết giao với bản quan?”
      xong, liếc xéo Tô Quân, khẽ cười , “Chính là Tô ngự sử người cũng
      tránh khỏi việc phải “ lại thân mật” với bản quan.”
      lại thân mật” bốn chữ kia đầy nhịp điệu, ý vị sâu xa, khiến ta nheo mắt,
      trong lòng rung động, ngơ ngác nhìn về phía hai người kia….
      Ánh mắt Tô Quân lạnh lùng, nhưng lập tức khôi phục bình thường, lại
      phản công: “Thừa tướng đại nhân nắm toàn bộ triều chính, quyền lực khuynh
      đảo, chỉ sợ uy thế quá lớn, lúc thẩm vấn khiến tội phạm chịu áp lực, thể
      cho lời khai chính xác, tỉ mỉ.”
      Sắc mặt Bùi Tranh nghiêm lại, còn nghiêm túc hỏi: “Tô ngự sử bản
      quan có thể bức tội phạm làm giả lời khai?”
      Tô Quan thản nhiên : “Hạ quan dám, cũng như vậy.”
      Bùi Tranh gật đầu mỉm cười : “Như thế tốt. Có bệ hạ ở đây, ta nghĩ
      tội phạm kia cũng có thể yên tâm , cũng cần lo lắng người của
      Đại Lý Tự bức cung.”
      Người của Đại Lý tự vừa bị điểm danh, nháy mắt mặt đỏ lên.
      Ta đành lòng liếc nhìn Đại Lý Tự khanh – người này làm vật hy sinh
      cho Bùi Tranh cùng Tô quân lâu, lại nhìn hai người lạnh lùng giằng
      co, chậm rãi lên tiếng ngắt lời: “ vậy, cùng thôi…”
      Bùi Tranh nhếch khóe môi, giương mắt nhìn ta, đôi mắt phượng hẹp
      dài hơi hơi nhướng lên, tâm tư cùng cảm xúc trong đáy mắt kia sợ rằng đời
      này ta thể hiểu hết.
      Kỳ thực, vừa rồi thấy cùng Tô quân đối chọi gay gắt “ lại thân mật” là
      lúc ta hoài nghi cái gọi là hôn ước kia, có phải hay là để che
      dấu của chính . sớm vì Hoán Khanh mà đoạn tay
      áo.
      —————-
      Việc thẩm vấn tiến hành ở nhà lao dưới lòng đất trong Sùng Đức cung.
      Sùng đức cung chính là quà tặng của mấy vị phụ thân ta nhân dịp ta trưởng
      thành, sau khi ta đăng cơ liền dời đến ở Sùng Đức cung. Tam cha của ta xuất
      thân Đường môn, về cơ quan chi thuật ít người có thể bì kịp, Tứ cha xuất thân
      từ ám môn trong hoàng thất, chuyên huấn luyện ám vệ núp chung quanh,
      hai người đem Sùng Đức cung biến thành tường đồng vách sắt, chẳng những
      đề phòng kẻ khác lẩn vào, còn đề phòng việc ta lẻn trốn ra ngoài…
      Thẩm vấn Hạ Lan là việc do Tô Quân cùng Đại Lý Tự khanh phụ trách, ta
      cùng Bùi Tranh chỉ là dự thính mà thôi. Bùi Tranh từ đầu tới đuôi
      lời, cũng biết theo tới làm cái gì, xem Tô Quân hay là xem Hạ
      Lan?
      Đối với câu hỏi của Tô Quân, Hạ Lan tựa như là có hỏi có đáp, nhưng ra
      khỏi nhà lao, Tô Quân lại với ta: “Lời khai của Hạ Lan chưa hoàn chỉnh
      cũng chưa chính xác, hiển nhiên vẫn có việc giấu diếm.”
      Bùi Tranh bị ta đuổi , trong phòng chỉ còn ta với Tô Quân, sau khi phát
      ra tâm ý của lão Quốc sư, ta liền thực coi Tô Quân là người nhà,
      trong lòng càng cảm thấy ngọt ngào, bước hai bước đến gần chàng : “
      nếu đến đây, vì sao còn muốn giấu diếm?”
      Hạ Kính là chủ mưu vụ án mất tích vài tháng, nay Hạ Lan xuất
      chứng thực Hạ Kính chết, bị đồng mưu hại chết, nhưng đồng mưu là ai, Hạ
      Lan lại cũng biết. Chỉ là hy vọng triều đình đòi lại công bằng cho
      phụ thân, cho dù chết cũng thể uổng mạng.
      “Chỉ sợ vẫn còn băn khoăn ….”
      Mi tâm Tô Quân nhíu lại, dường như chú ý là ta tới gần, “Bởi vì
      biết ít bí mật trí mạng….Bệ hạ”
      Tô quân đột nhiên ngẩng đầu, khiến kẻ có ý đồ gây rối là ta sợ tới
      mức lùi về sau vài bước, tim đập thình thịch.
      “Chuyện gì, chuyện gì?” Ta tâm thần còn chưa định, trừng mắt .
      Tô quân liếc mắt nhìn ta, thần sắc cổ quái, “Bệ hạ bị sợ hãi sao?”
      , , có!” Ta nên vì mê mẩn sắc đẹp mà làm chút
      chuyện cầm thú, Hoán Khanh tất nhiên thích nữ tử quá mức phóng
      đãng, ta vẫn là nên rụt rè chút mới tốt.
      “Khanh vừa mới cái gì?” Ta điều chỉnh biểu tình mặt, dịu dàng hỏi.
      “Bệ hạ, tính mệnh Hạ Lan ngàn cân treo sợi tóc (chỉ mành treo chuông),
      nhìn khắp đế đô, cũng chỉ có Sùng đức cung là an toàn nhất. Xin bệ hạ hãy
      phái người bảo vệ Hạ Lan.” Tô Quân nghiêm nghị .
      Ta nghiêm túc gật đầu: “Đây là đương nhiên, Sùng Đức cung canh phòng
      cẩn mật, ai có thể động đến , khanh yên tâm .”
      Tô Quân lúc này mới khẽ thở phào, nhợt nhạt cười, nhất thời cảnh xuân
      đầy phòng nhộn nhạo.
      Cảnh xuân này mãi tiêu tan, cho đến khi Liên ôm đống bức
      họa cuộn tròn tiến vào, ta vẫn chống má cười ngớ ngẩn, bị bà nhéo mặt
      chút, tinh thần ta mới hồi phục lại.
      “Đậu đậu, vì sao lại cười đến xuân tình đầy mặt thế?” Liên ngồi xuống ở
      phía đối diện, ánh mắt khẽ động, “Chẳng lẽ đối với trai trẻ nhà nào động tâm
      rồi sao?”
      … Đừng có trêu chọc người ta….” Ta quẫn bách cúi đầu, tùy tay
      nghịch nghịch mấy cuộn tranh.
      Phụ quân ta nhất là tranh chữ, ta vốn là nhờ Liên giúp ta mang về
      cho phụ quân ta mấy bức tranh chữ nổi tiếng, kết quả bức vừa mở ra, ta
      ngây người.
      bức, bức, lại bức….
      Ta xoa xoa mi tâm, cười khổ : “Liên , đây là cái gì?”
      Liên cười với ta: “Là bức họa tú nam mà mẫu thân người chọn cho
      người.”
      Ta nhất thời như bị sét đánh.
      “Mẫu thân người , trước sinh nhật 18 tuổi quyết định chuẩn bị
      chuyện hôn nhân cho người. Trong triều nếu có ai hợp mắt, liền lựa
      chọn trong dân gian. Đây là mẫu thân người thay người tuyển nhị đẳng tú
      nam.”
      Liên mở cả bảy bức tranh, nhào lên bàn.
      “Tuy là nhị đẳng, cũng chẳng kém gì mấy vị công tử đời thứ hai ở đế
      đô. Đây, là huynh đệ kết nghĩa của cháu ngoại em họ Tam cha người, là kiếm
      khách nổi danh cả vùng Thục Trung, mày kiếm mắt sáng, tuổi trẻ tuấn.
      Đây, là đệ tử trong học viện của phụ quân người, tao nhã, phẩm hạnh đoan
      chính. Đây, là do Tứ cha người giới thiệu, nghe thông minh lanh lợi,
      chút là hiểu.”
      “Liên !”
      Ta run run khóe miệng. “Người này nhìn qua còn chưa đến 10 tuổi.”
      Liên thèm để ý, cười cười. “Tứ cha của người , chồng cũng có
      thể nuôi từ bé, như vậy mới có thể chung thủy, dạ hai lòng. Bây
      giờ nhìn tuổi chênh lệch có vẻ lớn, nhưng qua 10 năm nữa, 18, người
      26, chênh lệch này lại thấy .”
      Quả thực… cầm thú ….
      Tay phải tay đặt bức hóa, giận dữ : “Liên , hôm nay lâm triều, ta
      phái ti nữ quan chọn nhất đẳng tú nam rồi.”
      Liên nhíu mày, kéo dài cuối. “Hả? Người đổi ý lúc nào vậy? Chẳng lẽ
      nhà nào có con trai vừa mới lớn sao?”
      Mặt ta nóng lên, “Kỳ …. Liên , ta cho người, người đừng cho
      mẫu thân nhá, người này đáng tin cậy….”
      Liên cười gật đầu, “Đương nhiên, ta bao giờ bí mật của người cho
      nàng đâu?”
      Kỳ thực, Liên quả chưa từng bán đứng bí mật của ta cho mẫu thân,
      có điều bà đều cho Nhị cha ta, sau đó mẫu thân quấn quýt lấy Nhị cha, Nhị
      cha lại lại cho bà biết….
      Nhưng mà ta cao hứng, cũng suy nghĩ nhiều như vậy, kéo tay
      áo Liên , dưới ánh mắt tìm tòi nghiên cứu của bà, tên người ấy ở đầu lưỡi ta
      trằn trọc mấy lần, vẫn là – ra được.
      Liên thấy ta khó mở miệng, cũng bức cung, chớp mắt, lập tức
      cười : “ để ta đoán, người đáp?”
      Ta đỏ mặt gật gật đầu. “Cũng được.”
      “Người ấy hơn người vài tuổi?”
      Ta gật gật, Hoán Khanh hơn ta 5 tuổi, ta 18, chàng 23.
      “Người này ở trong triều giữ chức vị quan trọng?”
      Ta tiếp tục gật đầu. Thế hệ thứ hai nhà dòng dõi có ít kẻ xuất sắc, Hoán
      Khanh tuổi trẻ như vậy giữ chức ngự sử lại càng hiếm.
      “Người này với người, là sư xuất đồng môn, quen biết từ ?”
      Ta thấy khóe miệng Liên mỉm cười, liền đỏ mặt , “Liên , sợ là người
      đều biết rồi…”
      Liên cười : “Trước chỉ là đoán, đến nay xem như được chứng thực.
      Đậu Đậu, người từ khi nào thích , vì cớ gì lại kéo dài tới giờ?”
      Ta nắm góc áo, hạ mi mắt : “Nhiều năm như vậy, chàng ở bên cạnh ta,
      lòng ta vẫn có chàng, chỉ là thái độ chàng ràng, khiến ta đoán
      ra suy nghĩ trong lòng chàng, biết chàng với ta …. có hay nửa
      phần tình ý.”
      “Bây giờ sao lại quyết định rồi, có việc gì khiến người xác định được tâm ý
      của sao?”
      “Hôm nay, gián nghị đại phu đề cập đến việc chọn tú nam, chàng cũng
      trong hàng ngũ tú nam nhưng có phản đối, nghĩ lại tất thảy những việc
      chàng làm mấy năm gần đây, có lẽ chàng đối với ta phải vô tình.”
      Tuy là như vậy, ta vẫn có chút yên. Thất thần nhớ lại thuở
      cùng chàng làm bạn đọc sách. Ngày xuân, sau giờ ngọ, dưới tán hạnh hoa, gió
      mát hiu hiu, ta cầm sách kinh nằm ngủ dưới tàng cây, đóa hạnh hoa
      thổi xuống đậu mí mắt khiến ta bừng tỉnh mộng đẹp, nhập nhèm mở mắt,
      cảm thấy chút lành lạnh dịu dàng mí mắt, ngón tay thon dài trắng nõn
      nhặt cánh hạnh hoa, người ấy ngồi xuống bên cạnh ta, cười dịu dàng như gió
      xuân thổi rụng cánh hạnh hoa, làm tim ta tê dại, bủn rủn.
      Ta vẫn nhớ ánh mắt chàng nhìn ta lúc đó, chàng chưa từng nhìn ai như vậy
      bao giờ, cũng chưa có ai khác nhìn ta như vậy
      Có thể nào động tình …
      “Đậu Đậu.” Liên nhàng xoa đầu ta, kéo suy nghĩ của ta trở về.
      “Người mấy năm gần đây thay đổi là vì sao?”
      Bị Liên nhìn thấu mất rồi…
      Ta gật gật đầu.
      Liên bật cười : “Người hồi rất hoạt bát đáng , so với mẫu thân
      người ít hơn vài phần lỗ mãng, lại thanh tú hơn ba phần, lanh lợi tinh quái,
      người ta nhìn liền muốn thương. Những năm gần đây lại dần trở nên tuân
      theo quy củ, tựa như tự tạo áp lực cho chính mình. Người muốn làm
      vị minh quân, phải ?”
      Chàng là hiền thần, ta đương nhiên phải làm minh quân mới xứng với
      chàng. Chàng quân tử đoan chính, ta đương nhiên cũng muốn hiền lương
      thục đức.
      Liên lại : “Đậu đậu, có lẽ người nghĩ sai rồi. vốn là thích bản tính
      hoạt bát của người, muốn làm vị năng thần, đơn giản là muốn để
      người giữ cả thiên hạ này, chiều người, để người có thể giống như mẫu
      thân người vậy, làm vị vua nhàn nhã, làm chuyện mình muốn làm, làm
      người chính mình muốn làm. Đậu Đậu, người cần khiến bản thân thiệt
      thòi như vậy.”
      Liên dựa vào đâu lại hiểu Hoán Khanh như vậy?
      Ta ngạc nhiên nhìn nàng, nghĩ lại những năm gần đây, ta càng theo khuôn
      phép, Hoán Khanh lại càng như xa cách, giống lúc 12, 13 tuổi, ta đối
      với chàng cũng có chút hành vi vô lễ, nhưng chàng vẫn cười ôn hòa. Bây giờ,
      dù là cười với ta, nhưng lại có bao nhiêu ấm áp, nhiệt tình.
      Những năm ấy, ta theo Tam cha du ngoạn giang hồ, tình tính dịu
      dàng như nữ tử đế đô, cũng để ý chuyện nam nữ phân biệt, thường
      xuyên cùng chàng có chút đụng chạm chân tay, chàng chưa từng bài xích, chỉ
      khuôn mặt trắng nõn nhiếm tầng hồng nhạt mỏng manh, nhìn ta
      đến thất thần.
      Rồng sinh rồng, phượng sinh phượng, những lời này chẳng sai ….
      Ta hồi mới bốn tuổi cẩn thận” xem phải xuân cung đồ do mẫu
      thân ta “ cẩn thận” bỏ quên, chữ còn chưa biết đọc hết, nên trước tiên
      xem hết hình, “Kim Bình Mai”, “Nhục Bồ Đoàn”, lúc xem còn mơ mơ màng
      màng, lớn lên tự nhiên hiểu, thế nào có thể giả dạng trong sáng ngây thơ?
      Khi nãy, ở gần Hoán Khanh, mơ hồ ngửi được thanh hương thoang thoảng
      người chàng, nhìn sườn mặt tuấn nhã của chàng, ta suýt nữa kìm
      nén được, muốn hôn lên khóe môi chàng.
      Ai… Kỳ thực, bản tính ta phải thuần lương, lại cố gắng ở trước mặt
      chàng giả bộ thánh nữ cao ngạo, tôn quý, thể xâm phạm
      Có lẽ là ta sai lầm rồi chăng? Chàng phải thích ta phóng đãng,
      thậm chí có lẽ chỉ thích ta ở trước mặt mình chàng mà phóng đãng tựa như
      phụ thân đối với mẫu thân vậy, mấy năm nay là chính ta lựa chọn giữ
      khoảng cách với chàng, bây giờ muốn cùng chàng thân mật, còn có thể sao?
      “Liên , ta sai nhiều năm như thế, bỏ lỡ nhiều năm như thế ….”
      Ta buồn bã , trong lòng trận chua xót.
      “Còn chưa muộn.” Liên tươi cười vô cùng ấm áp, vỗ về lòng ta, “Kỳ
      , mẫu thân người cùng vài vị phụ thân đều lo cho người, nỡ nhìn
      người vì người ngoài mà khiến bản thân phải chịu thiệt thòi. Con rể dù tốt, vẫn
      là người ngoài, làm sao so được với con ruột? Chỉ là phụ quân cùng Nhị cha
      người chỉ biết thương con , đối với con bảo bối của mình nỡ dạy
      dỗ, đánh mắng, đành phải dạy dỗ, đánh mắng người ngoài, để cho bọn họ trợ
      giúp người, bảo vệ người, đỡ để người thân mình ở đây bị lũ thần tử
      trong triều ức hiếp.”
      Nhớ tớ phụ quân dịu dàng, Nhị cha chiều, ta nhịn được mà khóe
      mắt nóng lên, ta có lúc oán trách mẫu thân cuỗm năm phụ thân của ta mất,
      ngay cả A Tự cũng để lại cho ta, khiến ta chỉ có mình đơn độc ở lại
      đế đô, ở bên cạnh ta, chỉ có Hoán Khanh.
      Liên nhéo nhéo hai má của ta, giận dữ : “Làm vị vua, người tuổi
      còn , hiểu có thể từ từ học, nhưng làm , người nên sớm
      gả thôi. May mắn là người tỉnh ngộ sớm, nếu chờ thêm 2 năm, chỉ sợ
      người quay đầu lại, người ấy cũng chờ nổi nữa.”
      Chàng 23 tuổi, thân là cháu ruột Tô gia, thân mang trọng trách khai chi tán
      diệp, quả thực là thể chờ, ta cũng thế ….
      “Cha mẹ người vẫn quan tâm đến hôn của người, kỳ thực bọn họ đối với
      đứa Bùi Tranh kia cũng rất vừa ý, dù sao cũng là nhìn trưởng thành,
      tướng mạo, tài năng đều xứng với người, ta cũng nhìn ra, mấy người bọn họ
      đều xem Bùi Tranh làm con rể nuôi từ bé (đồng dưỡng phu giáo), chỉ chờ
      người trưởng thành, chuyện chung thân đại liền làm tới, chỉ là người vẫn
      tỏ vẻ gì, chúng ta đều nghĩ người trong lòng thích , nếu
      thích, cha mẹ người cũng ép người…”
      “Dừng!”
      Ta nhấc tay chặn lời Liên , trừng mắt nhìn bà, “ gì đến Bùi Tranh đâu!
      có chuyện gì liên quan tới ta?”
      Liên ngạc nhiên, “Người phải người thích Bùi Tranh sao?”
      “Ta là Tô Quân, Tô Hoán Khanh!”
      Bùi Tranh, chồng nuôi từ bé….
      Ta choáng váng – đây tính là gì?
      Hôn nhân sắp đặt ư?

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :