1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Quên phải yêu anh - Chiết Chỉ Mã Nghị (69/69) HOÀN Đã có eBook

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Quên phải
      [​IMG]


      Tác giả: Chiết Chỉ Mã Nghị
      Thể loại: đại
      Độ dài: 69 chương (hơn 600 trang word)
      Converter: ngocquynh520
      Editor: Mạn Nhi
      Cover: Nữ Lâm

      Giới thiệu:

      Mấy năm trước khi Dương Kiền theo đuổi Thẩm Kiều, rốt cuộc xảy ra chuyện gì?

      Ba năm sau, tại sao bọn họ lại ở cùng nhau?

      Sau đó trở thành người lạ, là người lạ sao?

      Có phải muốn giống như câu hát trong bài hát kia : 'Trong thế giới của hai người, nên có bạn'.

      Vở kịch :

      Dương Kiền uống say, thư ký đưa về nhà.

      Vừa vào cửa Dương Kiền liền bắt đầu kêu gào: "Thẩm Kiều làm điểm tâm dở lắm, tôi bắt ấy viết bản kiểm điểm, nếu tôi về nhà, ấy dám viết, chưa đến buổi trưa ngoan ngoãn nộp bản kiểm điểm lên. Ha ha!"

      Sau khi thư ký rời , chủ nhiệm Dương ôm chân vợ khóc lóc nỉ non: " sai lầm rồi, về sau em làm cái gì ăn cái đó, bản kiểm điểm cũng viết xong rồi, bảo bối, em để về giường ngủ !"

      _____________________
      Last edited by a moderator: 30/3/15
      Tbe, bornthisway011091, 10124 others thích bài này.

    2. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,850
      Được thích:
      14,139
      Chương 1: Khuyên tai thạch màu tím
      Editor: Mạn Nhi

      Ly thủy tinh cao có thể giữ bọt khí sâm banh trong thời gian dài, mà ly hình hoa Tulip có thể giữ lại mùi thơm của rượu; nhìn từ ngoại hình, ly hình hoa Tulip vẫn đẹp hơn, nhưng được sử dụng quá mức phổ biến, trái lại, ly thủy tinh cao lại đặc biệt hơn chút, cũng đầy đặn mượt mà như ly hình hoa Tulip. Cho nên giữa hai loại ly này rốt cuộc lựa chọn loại nào đây?

      Thịnh Hạ nghiêm túc cân nhắc, Tần Niệm cũng vọt đến trước mắt , đợi Thịnh Hạ mở miệng, người cũng bị Tần Niệm kéo .

      Ngày kỷ niệm kết hôn tròn năm, Tần Niệm quyết định mở tiệc chiêu đãi bạn bè thân thiết bữa. Vì vậy mời công ty PR bố trí địa điểm, Thịnh Hạ chính là nhân viên của công ty PR, dĩ nhiên, còn có thân phận khác.

      "Chị Tần Niệm, em còn chưa xong việc đâu đấy." Thịnh Hạ dám thoát ra, giọng có phần sợ hãi.

      Tần Niệm ngẩng đầu ưỡn ngực nghiêm túc bước , cất cao giọng : "Để các ấy làm , em theo chị."

      Để đuổi theo bước chân của Tần Niệm, Thịnh Hạ gần như phải chạy, hơi thở cũng bắt đầu thuận, "Thế chúng ta phải đâu vậy?"

      Tần Niệm hơi hơi quay đầu lại liếc nhìn Thịnh Hạ từ xuống dưới, " phải là em biết hôm nay phải làm gì, chẳng lẽ em định mặc cả bộ đồng phục làm việc màu đen để tham dự à?"

      xong, đẩy cánh cửa ra, Thịnh Hạ vẫn trong cơn hoảng hốt, cũng bị mấy người ấn ngồi xuống, hàm hàm hồ hồ được người ta trang điểm, thay quần áo. Sau khi kết thúc quá trình, nhìn người đẹp ở trong gương, có chút sợ ngây người.

      Tần Niệm cũng thay xong lễ phục đứng đối diện với Thịnh Hạ quan sát tỉ mỉ, thỉnh thoảng lại mấy câu với nhà thiết kế, Thịnh Hạ lại bị đẩy mạnh vào phòng thay quần áo lần nữa, rồi đổi bộ lễ phục khiến cảm thấy từ đầu đến chân đều khó chịu.

      Cuối cùng, bộ váy dài màu tím lệch vai bắt lấy tâm tư của Tần Niệm làm tù binh, thỉnh thoảng Thịnh Hạ lại lấy tay xoa xoa bả vai, cực kì thoải mái với trang phục như vậy.

      "Cậu đến rồi hả? Vậy cậu thẳng lên đây , đúng, mình ở sát vách, đẩy cửa ra là có thể nhìn thấy mình."

      Tần Niệm chuyện điện thoại xong, bắt đầu dặn dò nhà thiết kế phối hợp đồ trang sức thích hợp cho Thịnh Hạ. tới mười phút, người vừa chuyện điện thoại với đẩy cửa vào. Chính là người bạn cũ cực kì thân thiết mà lâu rồi Tần Niệm gặp, Thẩm Kiều.

      Thẩm Kiều vừa mới về nước hôm nay, nhà cũng chưa kịp trở về, chạy thẳng đến khách sạn tham gia lễ kỷ niệm tròn năm ngày cưới của Tần Niệm và Chu Tử Tuấn. Tình cảm của với Tần Niệm, nhưng giống như dòng nước Trường Giang chảy dài dứt, nhưng mà bạn xinh đẹp của , lại là bà xã của người khác.

      Tần Niệm vừa nhìn thấy Thẩm Kiều, nhào tới ôm vào lòng, cực kì vui vẻ nhưng vẫn quên quở trách: "Đại tiểu thư, cuối cùng ngài cũng chịu trở về."

      Thẩm Kiều nâng cằm Tần Niệm lên, sóng mắt lưu chuyển, môi mỏng khẽ mấp máy: "Có đại mĩ nhân như cậu nhớ nhung, làm sao mình có thể quay về?"

      Tần Niệm lại hất tay của Thẩm Kiều ra, cười lạnh: "Cậu mau tỉnh lại ."

      Sau khi tốt nghiệp trung học, Thẩm Kiều xuất ngoại học, học xong thạc sĩ mới bằng lòng về nước. Từ biệt 6, 7 năm liền, trong thời gian đó họ chỉ gặp mặt nhau được có mấy lần. Thẩm Kiều rất ít khi về nước, mỗi lần về đều giống như đại sứ nước ngoài, hành trình sắp xếp kín mít, lần lượt gặp mặt tất cả bạn bè. Bạn bè cũng phải xếp hàng, nếu lần này được, phải chờ đến lần sau.

      ra Tần Niệm và Thẩm Kiều cũng được coi như là bạn bè từ đến lớn, nhưng mà phạm vi của thủ đô lớn như vậy, kể ra cũng quấn lấy nhau mấy năm liền, gắn bó như keo như sơn hơi quá, nhưng là bạn tốt khuê mật, hề quá phận tý nào.

      "Vị này là?" Thẩm Kiều chú ý đến xinh đẹp mặc lễ phục dạ hội màu tím, hơn hai mươi tuổi, dịu dàng động lòng người.

      Tần Niệm khoác cánh tay lên bả vai của Thẩm Kiều, tránh nặng tìm giới thiệu: " người bạn, hôm nay giúp mình bố trí hội trường, cho nên phải ăn mận trả đào(1)."

      (1): Ăn mận trả đào: giống với câu “ăn quả nhớ kẻ trồng cây”


      Thẩm Kiều nghe thế nhíu mày, nghiêng đầu nhìn Tần Niệm, " tệ lắm, bây giờ tài văn chương của cậu cũng có tiến bộ nhỉ." xong, Thẩm Kiều thân thiện đưa tay phải ra, tự giới thiệu bản thân: "Xin chào, tôi là Thẩm Kiều, bạn tốt của Tần Niệm."

      Thịnh Hạ vội vàng bắt lại, lễ phép mỉm cười, "Xin chào, em là Thịnh Hạ."

      bởi vì câu “châm chọc" khích lệ kia của Thẩm Kiều ", Tần Niệm đẩy sang bên, chỉ vào nhóm người thiết kế : "Dây chuyền dùng cái này, tìm cho ấy đôi bông tai nữa, tốt nhất là thạch màu tím."

      Thịnh Hạ cúi đầu xuống nhìn cần cổ phát ánh sáng rực rỡ của dây chuyền đá quý, hơi lo lắng nắm lấy. chưa bao giờ đeo món đồ đắt đỏ như vậy, ngộ nhỡ cẩn thận làm mất làm thế nào?

      Dường như Thẩm Kiều có thể nhìn thấu suy nghĩ của Thịnh Hạ, cười : "Yên tâm, Tần Niệm luôn luôn hào phóng, đưa cái gì ra ngoài có đạo lý mà lấy lại đâu, cho dù là mất rồi, đó cũng là tổn thất của em thôi." Trong khi chuyện, Thẩm Kiều tháo đôi khuyên tai thạch tím lỗ tai của mình xuống, đeo vào lỗ tai xinh xắn của Thịnh Hạ.

      Mãi sau Thịnh Hạ mới nhận ra, vội vàng từ chối: "Thẩm tiểu thư, cần đâu."

      Nhưng Thẩm Kiều để ý việc Thịnh Hạ ngăn cản, tự mình : "Mặc quần áo phối với trang sức, nếu phối phải phối phải phối cả bộ, được thiếu đông thiếu tây, có phải hả Chu phu nhân?"

      Vừa đến đây, đeo xong khuyên tai vào lỗ tai của Thịnh Hạ, Thẩm Kiều lùi về sau hai bước, nhìn từ xuống dưới, lời nào có thể diễn tả được hài lòng.

      Nhưng mà, Thịnh Hạ lại nghĩ như vậy. trợ giúp Tần Niệm trang trí hội trường, để cảm ơn Tần Niệm đưa lễ phục cho , có thể tiếp nhận, nhưng mà vị Thẩm tiểu thư này, gặp mặt chưa đến 10 phút, lại đưa khuyên tai quý giá như thế đưa cho , làm sao có thể nhận như vậy được?

      Tần Niệm an ủi: "Nếu cho em, cứ đeo . Vừa lúc ta bên này cũng
      Quên phải – Chiết Chi Mã Nghị

      Chương 1: Khuyên tai thạch màu tím.

      Editor: Mạn Nhi

      Ly thủy tinh cao có thể giữ bọt khí sâm banh trong thời gian dài, mà ly hình hoa Tulip có thể giữ mùi hương của rượu; nhìn từ ngoại hình, ly hình hoa Tulip vẫn đẹp hơn, nhưng được sử dụng quá mức phổ biến, trái lại, ly thủy tinh cao lại đặc biệt hơn chút, cũng đầy đặn mượt mà như ly hình hoa Tulip. Cho nên giữa hai loại ly rốt cuộc lựa chọn loại nào đây?

      Thịnh Hạ nghiêm túc cân nhắc, Tần Niệm cũng vọt đến trước mắt , đợi Thịnh Hạ mở miệng, người cũng bị Tần Niệm kéo .

      Ngày kỷ niệm kết hôn tròn năm, Tần Niệm quyết định mở tiệc chiêu đãi bạn bè thân thiết bữa. Vì vậy mời công ty PR bố trí địa điểm, Thịnh Hạ chính là nhân viên của công ty PR, dĩ nhiên, còn có thân phận khác.

      “Chị Tần Niệm, em còn chưa xong việc đâu đấy.” Thịnh Hạ dám thoát ra, giọng có phần sợ hãi.

      Tần Niệm ngẩng đầu ưỡn ngực nghiêm túc bước , cất cao giọng : “Để các ấy làm , em theo chị.”

      Để đuổi theo bước chân của Tần Niệm, Thịnh Hạ gần như phải chạy, hơi thở cũng bắt đầu thuận, “Thế chúng ta phải đâu vậy?”

      Tần Niệm hơi hơi quay đầu lại liếc nhìn Thịnh Hạ từ xuống dưới, “ phải em biết hôm nay phải làm gì, chẳng lẽ em định mặc cả bộ đồng phục làm việc màu đên để tham dự à?”

      xong, đẩy cánh cửa ra, Thịnh Hạ vẫn trong cơn hoảng hốt, cũng đạ bị mấy người ấn ngồi xuống, hàm hàm hồ hồ được người ta trang điểm, thay quần áo. Sau khi kết thúc quá trình, nhìn người đẹp trong gương, có chút sợ ngây người.

      Tần Niệm cũng thay xong lễ phục đứng đối diện với Thịnh Hạ quan sát tỉ mỉ, thỉnh thoảng mất câu với thiết kế, Thịnh Hạ lại bị đẩy mạnh vào phòng thay quần áo lần nữa, rổi đổi bộ lễ phục khiến cảm thấy từ đầu đến chân đều khó chịu.

      Cuối cùng, bộ váy dài màu tím lệch vai bắt lấy tâm tư của Tần Niệm làm tù binh, thỉnh thoảng Thịnh Hạ lại lấy tay xoa xoa bả vai, cực kỳ thoải mái với trang phục như vậy.

      “Cậu đến rồi hả? Vậy cậu thẳng lên đây , đúng, mình ở sát vách, đẩy của ra là có thể nhìn thấy mình.”

      Tần Niệm chuyện điện thoại xong, bắt đầu dặn dò nhà thiết kế phối hợp đồ trang sức thích hợp cho Thịnh Hạ. tới mười phút, người vừa chuyện điện thoại với đẩy cửa vào. Chính là người bạn cũ cực kì thân thiết mà lâu rồi Tần Niệm gặp, Thẩm Kiều.

      Thẩm Kiều vừa mới về nước hôm nay, nhà cũng chưa kịp trở về, chạy thẳng đến khách sạn tham gia lễ kỷ niệm tròn năm ngày cưới của Tần Niệm và Chu Tử Tuấn. Tình cảm của với Tần Niệm , nhưng giống như làn nước Trường Giang chảy dài dứt, nhưng mà bạn xinh đẹp của , lại là bà xã của người khác.

      Tần Niệm vừa nhìn thấy Thẩm Kiều, nhào tới ôm vào lòng, cực kỳ vui vẻ nhưng vẫn quên quở trách: “Đại tiểu thư, cuối cùng ngài cũng chịu trở về.”,

      Thẩm Kiều nâng cằm Tần Niệm lên, song mắt lưu chuyển, môi mỏng khẽ mấp máy: “Có đại mỹ nhân như cậu nhớ nhung làm sao có thể quay về?”

      Tần Niệm lại hất tay của Thẩm Kiều ra, cười lạnh: “Cậu mau tỉnh lại .”

      Sau khi tốt nghiệp trung học, Thẩm Kiều xuất ngoại học, học xong thạc sĩ mới bằng lòng về nước. Từ biệt 6,7 năm liền, trong thời gian đó họ chỉ gặp mặt nhau có mấy lần. Thầm Kiều rất ít khi về nước, mỗi lần về đều giống như đại sứ nước ngoài, hành trình sắp xếp kín mít, lần lượt gặp mặt tất cả bạn bè. Bạn bè cũng phải xếp hang, nếu lần này được, phải chờ đến lần sau.

      ra Tần Niệm và Thẩm Kiều cũng được coi như là bạn bè từ đến lớn, nhưng mà phạm của thủ đô lớn như vậy, kể ra cũng quấn lấy nhau mấy năm liền, gắn bó như keo như sơn hơi quá, nhưng là bạn tốt khuê mật, hề quá phận tý nào.

      “Vị này là?” Thẩm Kiều chú ý đến xinh đẹp mặc lễ phục dạ hội màu tím, hơn hai mươi tuổi, dịu dàng động lòng người.

      Tần Niệm khoác cánh tay lên bả vai của Thẩm Kiều, tránh nặng tìm giới thiệu: “ người bạn, hôm nay giúp mình bố trí hội trường, cho nên phải ăn mận trả đào (1).”

      (1): ăn mận trả đào: giống với câu “ăn quả nhớ kẻ trồng cây”

      Thẩm Kiều nghe thế nhíu mày, nghiêng đầu nhìn Tần Niệm, “ tệ lắm, bây giờ văn chương của cậu tiến bộ nhỉ.” xong, Thẩm Kiều than thiện đưa tay phải ra, tự giới thiệu bản than: “Xin chào, tôi là Thẩm Kiều, bạn tốt của Tần Niệm.”

      Thịnh Hạ vội vàng bắt tay, lễ phép mỉm cười, “Xin chào, em là Thịnh Hạ.”

      Bởi vì câu “châm chọc” khích lệ kia của Thẩm Kiều, Tần Niệm đẩy sang bên, chỉ vào nhóm người thiết kế : “Dây chuyền dùng cái này, tìm cho ấy đôi bông tai nữa, tốt nhất là thạch màu tím.”

      Thịnh Hạ cuối đầu xuống nhìn cần cổ phát sang rực rỡ của dây chuyền đá quý, hơi lo lắng nắm lấy. chưa bao giờ đeo món đồ đắt đỏ như vậy, ngộ nhỡ cẩn thận làm mất thế nào?

      Dường như Thẩm Kiều có thể nhìn thấu suy nghĩ của Thịnh Hạ, cười : “Yên tâm, Tần Niệm luôn luôn hào phóng, đưa cái gì ra ngoài có đạo lý mà lấy lại đâu, cho dù là mất rồi, đó cũng là tổn thất của em thôi.” Trong khi chuyện, Thẩm Kiều tháo đôi khuyên tai thạch màu tím lỗ tai của mình xuống, đeo vào lỗ tai xinh xắn của Thịnh Hạ.

      Mãi sau Thịnh Hạ mới nhận ra, vội vàng từ chối: “Thẩm tiểu thư, cần đâu.”

      Nhưng Thẩm Kiều để ý việc Thịnh Hạ ngăn cản, tự mình : “Mặc quần áo phối với trang sức, nếu phối phải phối cả bộ, được thiếu đông thiếu tây, có phải hả Chu phu nhân?”

      Vừa đến đây, đeo xong khuyên tai vào lỗ tai của Thịnh Hạ, Thẩm Kiều lùi về sau hai bước, nhìn từ xuống dưới, lời nào có thể diễn tả được hài lòng.

      Nhưng mà, Thịnh Hạ lại nghĩ như vậy. trợ giúp Tần Niệm trang trí hội trường, để cảm ơn Tần Niệm đưa lễ phục cho , có thể tiếp nhận, nhưng mà vị Thẩm tiểu thư này, gặp mặt chưa đến 10 phút, lại đưa khuyên tai quý giá như thế đưa cho co, làm sao có thể nhận như vậy được?

      Tần Niệm an ủi: “Nếu cho em, cứ đeo . Đúng lúc bên chỗ chị cũng có đôi khuyên tai nào phù hợp với bộ lễ phục này. Cũng đừng xem thường đôi khuyên tai này, đây là thạch tự nhiên đấy, có tiền cũng mua được đâu, cầu cũng có được bảo bối đâu.”

      Thịnh Hạ nghe xong càng lo lắng quên, thế nào cũng phải lại khuyên tai cho Thẩm Kiều.

      Tần Niệm giữ bàn tay Thịnh Hạ định tháo khuyên tai xuống, đồng thời lại đến gần lỗ tai của , giọng : “Có người thành tâm nguyên ý muốn đưa đồ cho em, vậy em cứ thoải mái nhận lấy , trước mặt mọi người đừng làm người ta mất mặt, như vậy là lễ phép, nghe lời .”

      Thịnh Hạ cắn môi, thu tay lại để cùng chỗ: “Cám ơn chị, Thẩm tiểu thư.”

      Thẩm Kiều cười : “ cần khách khí, gọi chị là Thẩm Kiều .”

      Thịnh Hạ nhận cuộc điện thoại, cúi đầu cười duyên, sau khi cúp máy rời khỏi phòng hóa trang, là bạn trai đến, nên muốn ra ngoài tìm ấy. Tần Niệm lại giúp chỉnh sửa lại tà váy, đối với bộ lễ phục này, Tần Niệm tương đối hài lòng.

      Nhóm người thiết kế bắt đầu chuyên tâm trang điểm, thay trang phục cho Tần Niệm, hôm nay ấy mới là nữ chính duy nhất, so sánh với cách trang điểm trẻ trung của Thịnh Hạ, Tần Niệm càng cao quý trang nhã hơn, cực kỳ xa hoa.

      Thẩm Kiều cũng ở bên hỗ trợ góp ý, Tần Niệm làm như vô tình hỏi câu: “Tại sao đưa khuyên tai cho người ta? Nhớ lầm mà , đó là do Dương Kiền tặng.”

      Thẩm Kiều như có chuyện gì xảy ra tiếp tục chọn băng đô, nhanh chậm : “Dùng vật cũng bởi vì thói quen, buông tha vật, là vì giảm bớt phiền phức cần thiết.” xong, đặt băng đô chọn xong lên búi tóc của Tần Niệm để ướm thử, “Cái này thế nào?”

      Nhưng mà, Thẩm Kiều, cậu có biết Thịnh Hạ là ai ? Nếu cậu để giảm bớt phiền toái, sợ rằng đưa tới nhiều hơn phiền toái đấy. Tần Niệm nhìn vào gương, khẽ nâng khóe môi lên, vừa vặn thời gian gần đây quá bình yên, nên tạo mấy trò hay để xem chút.

      “Được, nghe lời cậu.”

      Thịnh Hạ đến đại sảnh của bữa tiệc, khách khứa bắt đầu vào bàn, hội trường và ánh nến đều do tự tay bố trí và kiểm tra, những món đồ trang trí tạo nên khí hạnh phúc ấm áp, có thể có rất nhiều chi tiết khiến cho khách khứa chú ý, nhưng mà chỉ cần trong khí này, bọn họ cảm thấy thoải mái, vậy đại khái là thành công rồi.

      Thịnh Hạ nhìn xung quanh, ràng đến, nhưng tại sao ngay cả bóng người cũng có? Thịnh Hạ tìm được người muốn tìm, khi lấy điện thoại từ trong túi xác ra lại bị người ôm trọn trong lòng từ phía sau lưng. Thoáng giật mình, bị dọa hư, may là người phía sau kịp thời che miệng lại, mới hét ầm lên dưới ánh nhìn của mọi người.

      Thịnh Hạ sợ đến mức vầng trán toát ra tầng mồ hôi mịn, khẽ cắn môi, mắt hạnh trợn tròn nhìn Dương Kiền chằm chằm. Vóc người của cao lớn, khi tới ôm , tất cả ánh đèn ở phía sau lưng đều bị che lại, bao phủ dưới bóng của .

      Bờ môi mỏng của Dương Kiền khẽ nâng lên, ánh mắt phía dưới mày kiếm tuấn tham lam, che giấu quan sát , “ , đây là con nhà ai mà xinh đẹp như vậy, còn dám mình chạy đến đây, tuyệt sắc như vậy, dịp tốt như thế, tại sao có thể bỏ qua đây? Vậy mà kết quả lại là nhà !”

      còn !” Thịnh Hạ buồn bực xấu hổ, làm bộ muốn đánh , may là Dương kiền nhanh tay lẹ mắt, kéo lại, cúi đầu lại gần , “Thế nào? Khen em cũng được à?”

      Thịn Hạ cố nén cười, nghiên đầu để ý tới , “Lưu manh.”

      “Lưu manh mà em còn thích?”

      Thịnh Hạ cắn cắn môi, xoay người muốn , “ để ý tới nữa.”

      “Đợi chút”. Dương Kiền kéo lại, nhìn chằm chằm vào món đồ trang sức tai , chút ý cười cũng tan hết, dịu dàng trong giọng bị lạnh lẽo thay thế: “Khuyên tai cũng do Tần Niệm đưa cho em à?”

      Thịnh Hạ sờ sờ lỗ tai, cười : “Cái này phải, vị tiểu thư họ Thẩm cho em, em vốn muốn nhận, nhưng mà Tần Niệm cũng bên phía chị ấy có trang sức phối với trang phục…” Thịnh Hạ cho là Dương Kiền tức giận, kéo kéo áo của , cẩn thận : “Có phải em nên nhận hay ? Em trả cho chị ấy.”

      Dương Kiền kéo cánh tay của lại, nụ cười lại khôi phục như bình thường, giống như mới vừa rồi lạnh lung chưa hề tồn tại, “Thạch hợp với em, nhưng mà nếu tặng, nào có thể trả lại? Mất là được.” xong, khi Thịnh Hạ còn chưa kịp phản ứng, đôi khuyên tai thạch tím từ tay rơi xuống thảm trả nhà mềm mại, từ từ biến mất rồi thấy nữa.


      Hết chương 1.
      Last edited by a moderator: 20/10/14
      Phan Hong Hanh thích bài này.

    3. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,850
      Được thích:
      14,139
      Chương 2: Tiểu Kiều và Chu Du
      Editor:❀MạnNhi❀

      Cửa lớn bằng gỗ tử đàn của phòng tiệc bị đẩy ra từ bên ngoài, khách khứa rời hết, trường trở nên tĩnh lặng, mảnh tối đen, ánh đèn ở hành từ cửa chiếu vào, mà dưới ánh đèn bóng dáng của bị kéo càng cao lớn hơn.

      Dương Kiền vẫn mặc bộ quần áo khi tham gia bữa tiệc, nhưng mà áo vest bị ném ở xe, nơ cũng biến mất thấy đâu nữa, cổ áo khẽ mở, tay áo bị vén lên, lộ ra cánh tay gầy gò nhưng rất có lực. Theo trí nhớ, vào phòng tiệc tối đen, lấy điện thoại di động ra soi xuống số chỗ, cúi thấp người xuống, lo lắng cẩn thận tìm cái gì đó.

      Ánh đèn trong phòng tiệc chợt sáng lên, Dương Kiền vội vàng đứng dậy, nhìn ra cửa. Bởi vì đột nhiên có ánh sáng, nên trong lúc nhất thời thể thích ứng mà nheo mắt lại.

      đôi giày tây của người đàn ông trung niên vào phòng tiệc, về phía Dương Kiền. Sau khi đến gần hậu, người đàn ông lễ độ cung kính khom người, "Kiền Thiếu, cần trợ giúp sao?"

      Yết hầu của Dương Kiền khẽ di chuyển lên xuống, cố ra vẻ bình tĩnh : " cần, tôi tùy tiện xem chút thôi."

      Người đàn ông trung niên lấy ra chiếc túi trong suốt từ trong túi áo vest, bên trong chứa chiếc khuyên tai thạch màu tím, "Có phải Kiền thiếu tìm cái này hay ?"

      Tầm mắt của Dương Kiền gắn chặt món đồ trang sức, trầm giọng hỏi: " cái nữa đâu?"

      Quản lý xin lỗi : " Lúc dọn dẹp hội trường chỉ phát thấy cái thôi, có khả năng cái kia bị người khách nào đó nhặt mất rồi, nhưng mà xin Kiều thiếu yên tâm, nếu có người mang cái kia đến trả lại, tôi thông báo cho ngài trước tiên."

      Dương Kiền đưa tay ra tiếp nhận khuyên tai, cách cái túi mỏng thạch man mát lành lạnh dán vào lòng bàn tay của , nụ cười khổ sở lan tràn khuôn mặt tuấn của , "Làm phiền quản lý rồi."

      Quản lý khẽ vuốt cằm, "Kiền thiếu khách khí rồi."

      Dương Kiền lướt qua bên cạnh người quản lí, nhận cuộc điện thoại, có tinh thần gì mà : " , mệt mỏi! Mẹ nó, chỉ là ông đây vừa ý đấy "

      Quản lý sau lưng Dương Kiền bị tiếng quát tháo tức giận của làm cho giật mình, đồng thời cũng thầm trong lòng, cũng may, cậu ấy cũng bởi vì tìm được cái khuyên tai kia mà đến giận chó đánh mèo với mình.


      Từ phòng tắm ra, Thẩm Kiều mặc chiếc áo ba lỗ màu xanh lá mạ, phía dưới là quần dài xinh đẹp cùng màu, ngồi trước gương trang điểm dùng khăn lông khô lau mái tóc ướt át. Vai trái có hình xăm cá heo tinh tế, vô cùng bắt mắt. Thẩm Kiều thực người đẹp phương đông, lông mi cong như lá liễu, lỗ mũi cũng rất cao, khuôn mặt tinh xảo, phong cách dịu dàng, khuôn mặt có khí chất điềm đạm như vậy, để ở nước ngoài chọc cho ít thiếu niên tóc vàng mến mộ, tiêu biểu là hình xăm cuống dã ở vai , nhưng mà hề có chút cảm giác bất ngờ nào, ngược lại lại có loại vẻ đẹp xung đột.

      Lấy khuyên tai kia ra, lúc này vẫn nguyên vẹn đặt trước mặt, nhưng lại chỉ có cái. Ngón tay nhàng lướt qua nó, bên môi tràn ra nụ cười gượng.

      Nghĩ lại tình hình lúc đó, vào phòng tiệc, trong lúc vô tình dẫm vào cái gì đó, cúi đầu nhìn mới phát ra nó, đúng như Tần Niệm từng , thạch tự nhiên chỉ có thể ngộ nhưng thể cầu, hơn nữa khi làm đồ trang sức tuyệt đối giống nhau, liếc cái nhận ra chiếc khuyên tai này chính là của . trường có nhiều người, người quen lại càng ít, có cách nào tìm cái kia trước mặt mọi người. có chút vui vẻ khi tặng cái gì đó lại bị người ta tùy ý vứt bỏ, nhìn thấy Dương Kiền trong đám người trò chuyện vui vẻ. Ngẫm nghĩ kỹ, bọn họ hơn năm gặp, mà tiểu mỹ nhân xinh đẹp bên cạnh ta, lại là Thịnh Hạ.

      Khoảng khắc đó Thẩm Kiều là dở khóc dở cười, có lẽ mười mấy tiếng ngồi máy bay cộng thêm chênh lệch thời gian, khiến đầu óc của ràng, mới có thể tùy tiện tặng khuyên taai thạch cho người ta. Quan trọng còn có Tần Niệm, thế mà nhắc nhở Thịnh Hạ là bạn của Dương Kiền. Nếu phải thấy hôm nay là ngày tốt của Tần Niệm, bên cạnh còn có vị hình nam (1) hộ giá, chắc chắn dễ dàng bỏ qua cho Tần Niệm.

      (1) Hình nam:

      "Kiều Kiều, xuống ăn canh ."

      "Vâng, đến đây ạ." Thẩm Kiều đáp lại, đặt khuyên tai xuống, đứng dậy ra khỏi phòng.

      Thẩm Kiều ngồi xuống trước bàn ăn, tóc còn chưa khô hoàn toàn, hơi ẩm ướt xõa bờ vai, khẽ làm ướt tấm lưng. mẹ Thẩm, Cố Hoa Lam ngồi ở bên cạnh, âu yếm nhìn con cái dấu, ánh mắt chuyển xuống phía dưới, thấy được hình xăm kia.

      Trong nháy mắt, vẻ mặt Cố Hoa Lam nghiêm túc, trầm giọng hỏi: "Đây là cái gì?"

      Thẩm Kiều nghiêng đầu nhìn thấy hình xăm, vẻ mặt mất tự nhiên nở nụ cười, kéo tóc che kín nó.

      Cố Hoa Lam cho phản bác, ra chỉ thị: "Mẹ mặc kệ tại sao con làm những thứ này, trong ngày mai, phải tẩy nó sạch cho mẹ."

      Thẩm Kiều nhếch miệng nở nụ cười, giọng : "Sáng mai phải ở nhà ngủ để điều chỉnh chênh lệch thời gian, làm sao có thời gian tẩy nó?"

      Cố Hoa Lan lui bước, nhưng vẫn vô cùng kiên trì: "Vậy ngày kia, tóm lại, trong vòng ba ngày, phải làm cho nó biến mất!"

      Lúc này, ánh mắt Thẩm Kiều giống như ra-da bắt được Thẩm Du cầm tạp chí vào từ phòng khách, vội : "Mẹ ngài mau nhìn kìa! người nó cũng có, con cá lớn như vậy !" xong, còn khoa tay múa chân như thấy chuyện lạ.

      Thẩm Du dừng bước, nhìn người ở trong phòng ăn, hai lời rồi cởi áo ra, đứng tại chỗ quay vòng, "Làm sao vậy Cố phu nhân? Có muốn con cởi cả quần ra hay ?"

      "Biểu nghiêm chỉnh! Nhanh mặc áo vào cho cẩn thận." Cố Hoa Lam giận dữ quát.

      "Quý bà, đừng trách con nhắc nhở ngài, đầu sỏ gây chuyện cũng sớm chạy mất dạng rồi." Thẩm Du nghiêng đầu, khóe miệng cười đứng đắn, chậm rãi mặc áo T-shirt vào, che khuất cơ ngực nở nang và cơ bụng sáu múi, còn có mỹ nhân ngư khêu gợi.

      Lúc này Cố Hoa Lam mới phát ra mình bị đùa bỡn, tức chịu được, sau đó chỉ vào Thẩm Du ra lệnh: "Con phụ trách theo sát chị con, để nó nhanh chóng tẩy cái thứ đó , có nghe thấy ?"

      Thẩm Du phất phất tay, ngâm nga điệu hát dân ca lắc lư lên lầu.
      Thẩm Du là em trai của Thẩm Kiều, so với ra đời muộn hơn chỉ 13 phút, tính tình hai người lại trời vực, người dịu dàng động lòng người, người cà lơ phất phơ thích gây họa. nhưng mà theo tuổi tác tăng lên, bắt đầu có khuynh hướng trung hòa.

      Nhiều năm qua, khi người lớn trong nhà họ Thẩm giới thiệu với người ngoài cặp song sinh đều làm người ta trong nháy mắt liên tưởng đến Tiểu Kiều và Chu Du (1), trẻ con thiếu hiểu biết, khi Thẩm Du giới thiệu bản thân với người khác cũng là Chu Du, đến sau này khi biết được Chu Du chết yểu, nên bị tức chết,

      Quên phải
      Chương 2
      Bắt đầu từ đó vô cùng căm ghét cách này, hơn nữa nghiêm túc cầu Thẩm Kiều được mình là Tiểu Kiều Kiều . ra Thẩm Kiều vẫn nghĩ ra, cha mẹ đôi phần tử tri thức cao cấp, tại sao lại vội vàng dùng tên của cặp vợ chồng để đặt tên cho con?
      (1) Chu Du : tên tự là Công Cẩn , là danh tướng và khai quốc công thần của nước Đông Ngô thời Tam Quốc trong lịch sử Trung Quốc. Trong bộ tiểu thuyết Tam Quốc diễn nghĩa của nhà văn La Quán Trung có viết rằng do Chu Du đẹp trai và rất giỏi luật nên được gọi là Mỹ Chu Lang. Ông là nhà quân tài ba, chuyên về thủy chiến, chức vụ chính thức là Đại đô đốc (Grand Admiral), nên được gọi là Chu Đô đốc. Chu Du nổi tiếng với chiến thắng ở sông Xích Bích trước quân Tào Tháo , là trận chiến lớn nhất thời đó. Tiểu Kiều là vợ của Chu Du và ông mất năm 36 tuổi.
      Thẩm Kiều vừa mới nằm xuống, nghe thấy tiếng gõ cửa, lo lắng là mẹ đại nhân lại đến cầu tẩy hình xăm , vì vậy nằm ngay đơ giường giả chết lúc lâu, nhưng tiếng gõ cửa vẫn liên miên ngừng, có cách nào khác,chỉ có thể lăn vòng mở cửa.
      Thẩm Du dựa vào cạnh tường lật lật cuốn tạp chí, ngạo nghễ liếc nhìn Thẩm Kiều lùn hơn so với mình ít , "Xế chiều mai đến công ty tìm em nhé"
      Theo phản xạ có điều kiện, che bả vai lại, cảnh giác hỏi: " Làm gì ?"
      Thẩm Du bĩu môi cười giả dối, kín đáo đưa tạp chí cho Thẩm Kiều, " Làm lễ tẩy trần thôi, chị !"
      Thẩm Kiều nhận lấy cuốn tạp chí sắp rơi xuống, lật qua loa, khi lật đến tờ nhìn thấy mẩu quảng cáo về chiếc đồng hồ nữ Vacheron Stantin (2), màu champagne , khảm kim cương để tô điểm, phong cách hề khiêm tốn. Nhưng mà, thích. Thẩm Kiều Cương muốn huýt sáo ầm lên, bị Thẩm Du kịp thời ngăn cản.
      Thẩm Kiều ở bên ngoài ung dung tự tại nhiều năm, suýt nữa quên mất gia giáo nhà bọn họ rất nghiêm .
      (2)Vacheron Stantin: tên tuổi lừng lẫy trong ngành công nghiệp chế tác đồng hồ cao cấp thế giới, cái tên mà thể nhắc đến nếu bạn là người đam mê đồng hồ, thú chơi xa xỉ và tao nhã. Đây là hãng đồng hồ vô cùng xuất sắc và có lịch sử truyền thống quý báu vô cùng lâu đời kể từ năm 1755
      Thịnh Hạ là tài liệu quan trọng chỉnh sữa xong, bảo đảm chính xác có sai lầm, bèn đứng dậy về phía phòng làm việc của Boss.
      là thư ký tổng giám đốc của công ty PR , theo lý thuyết làm hạng mục, nhưng mà bởi vì Tần Niệm bạn bè của ông chủ, hơn nữa bạn trai của Dương Kiền là em của Tần Niệm, cho nên muốn đến giúp tay. ra , so ra thích làm hạng mục hơn, cần thận trọng theo ông chủ làm công tác thư ký , từng giây từng phút đều căng thẳng, lúc nào cũng lo lắng phạm sai lầm.
      Gõ cửa, sau khi lấy được đồng ý, Thịnh Hạ đẩy cửa vào. Xuyên qua phòng làm việc to như vậy Thịnh Hạ thấy được ngồi ghế sa lon, ấy ngồi nghiên cứu cái gì đó.
      Thẩm Du ra hiệu cho đặt tài liệu xuống là được. Nhưng Thịnh Hạ rời luôn, mà đứng yên tại chỗ, hai bàn tay nắm chặt lấy nhau tiết lộ cảm xúc khẩn trương của .
      Thẩm Du ngẩng đầu lên từ đống tài liệu hỏi "Còn có việc sao?"
      Thịnh Hạ giọng trao đổi: " Thẩm tổng, hôm nay em có thể tan ca sớm được ? "
      Thẩm Du nhíu mày, đuôi mắt liếc qua người ngồi ghế sa lon, thân người dựa vào thành ghế, trạng thái xem như có chút lười biếng, "Kiền thiếu tìm có chuyện gì sao?"
      Thịnh Hạ do dự gật đầu, gương mặt bắt đầu hơi đỏ lên.
      Thẩm Du cười khẽ: "Việc này có cái gì để mà ngại ngùng? Cứ "
      "Cám ơn tổng giám đốc Thẩm" Thịnh Hạ như nhặt được đại xá, vui vẻ cảm ơn , rồi nhàng rời khỏi phòng làm việc.
      Thẩm Kiều vẫn cúi đầu nghiên cứu đồng hồ đeo tay, sau khi Thịnh Hạ rời , đứng dậy đến bên cạnh bàn làm việc, cách bàn làm việc rướn người ra, bàn tay thon thả, ngọc ngà đưa đến trước mặt Thẩm Du, nụ cười xinh đẹp, thanh dịu dàng, " Nhìn có được hay ?"
      Thẩm Du ngước mắt liếc cái, thản nhiên : "Cũng bình thường".
      Thẩm Kiều cúi thấp người xuống, lấy tay nâng cằm lên, giọng thăm dò: "Tiểu mỹ nữ vừa rồi, là thư ký của em à? "
      "Có vấn đề gì à? "
      Thẩm Kiều lắc đầu, " phải, quen mặt mà thôi. "
      "A đúng rồi! " Thẩm Du đột nhiên vỗ vỗ trán, lớn tiếng : " Quên cho chị biết, ấy gọi là Thịnh Hạ, tại là bạn đương nhiệm của Dương Kiền."
      Thẩm Kiều vuốt vuốt lỗ tai suýt nữa bị điếc, sâu sắc cảm thấy, nhất định là do tiểu tử Thẩm Du này cố ý! Cậu cứ , sao còn hét vào lỗ tai của tôi? Cậu kích động cái gì chứ? Có quan hệ gì với cậu ?
      Last edited by a moderator: 22/10/14
      midnight, linhdiep17Phan Hong Hanh thích bài này.

    4. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 3: Chưa bao giờ có được
      Editor:✤MạnNhi✤
      Thịnh Hạ đặt ly thủy tinh xuống, đây là ly nước chanh thứ ba rồi, mà người đợi, từ đầu đến cuối vẫn chưa xuất . Thịnh Hạ vuốt ve điện thoại di động, nhìn thời gian hơn 21 giờ rồi. Dương Kiền rất bận rộn, thường phải tăng ca để xã giao, làm bạn của ấy, phải hiểu được để thông cảm cho . Thịnh Hạ vẫn tự an ủi bản thân như vậy, đặt điện thoại xuống, gọi nhân viên tạp vụ, đổi ly nước chanh mới.

      Mặc dù Dương Kiền còn trẻ tuổi, nhưng là Trưởng phòng của Tổng cục điều tra phòng chống tham nhũng ở viện Kiểm sát tối cao, kèm với quan trọng của chức vụ, việc xã giao cũng nối đuôi nhau mà đến, rất nhiều khi muốn gia nhập cục, muốn tiếp xúc với nhiều người, nhưng ở trong xã hội, thể giống như khi còn bé nữa rồi muốn làm gì làm, muốn làm cái gì làm cái đó, ở trước mặt người khác nhất định phải bày ra những bộ mặt giả dối đến cả bản thân cũng cảm thấy xa lạ. Khoảng thời gian hoang đường trước kia, chính là hồi ức quý giá nhất của cuộc đời .

      Dương Kiền đặt ly rượu trống xuống, lắc lư đứng dậy, lấy cớ phải gọi điện thoại, tập tễnh ra khỏi phòng bao ồn ào, náo loạn, dựa vào cánh cửa, lục lọi từ xuống dưới để tìm chìa khóa xe. Cuối cùng tìm được điện thoại, gọi cuộc điện thoại, rồi mở miệng chất vấn: "Chìa khóa xe đâu?"

      "Trưởng phòng Dương, ngài buổi tối phải uống rượu cho nên lái xe, bây giờ tôi ở bãi đậu xe đây."

      Dương Kiền xoa tóc, chậm rãi xuyên qua hành lang, chân mày nhíu chặt lại, đầu đau như muốn nứt ra, hề nhớ được mình cái gì. Ở đầu điện thoại bên kia, tài xế thử hỏi: "Ngài muốn chưa? Tôi đến cửa trước đón ngài đây?"

      "Ừ." Dương Kiền trả rồi cúp máy. Bởi vì cúi đầu, nên bị người đàn ông ngược chiều đụng đến lảo đảo

      Người này cũng uống rượu, mặc dù là ta đụng vào người khác, nhưng lại bày ra bộ dáng bị thua thiệt nặng nề, kêu gào ầm ĩ, đầu ngón tay gần như muốn đâm chọt vào Dương Kiền. Đương nhiên bên cạnh ta nhận ra Dương Kiền, để tránh rước họa vào thân, hết lời để khuyên can, nhưng hề có tác dụng.

      Dương Kiền dựa vào vách tường, híp mắt nhìn người kia hận thể nhảy dựng lên mắng , giống như xem vở kịch hề liên quan đến mình. Mắt thấy quả đấm sắp vung vào mặt, cũng có ý tránh né.

      "Ôi chao, cái gì vậy? Mau ngăn ta lại!" Quản lý đột nhiên xuất rồi sợ hãi kêu lên, tiếp vội vàng đỡ lấy Dương Kiền, khuôn mặt kèm theo nụ cười: "Kiền thiếu bị sợ hãi rồi, vị này uống nhiều quá, ngài đại nhân đại lượng, cần chấp nhặt với cậu ta."

      Đột nhiên Dương Kiền cười rộ lên, vỗ vỗ mặt của quản lý, với giọng lười biếng: "Mở cửa hàng để làm ăn, khách hàng là lớn nhất, khách uống nhiều rồi mượn rượu nổi điên, các người cũng phải hầu hạ, đây chính là bổn phận, có biết ?"

      "Vâng. Kiền thiếu phải."

      Dương Kiền nhìn bằng nửa con mắt, : "Vậy còn nhanh buông người ra."

      "Dạ dạ." Quản lý phất tay về phía mấy vệ sĩ áo đen, ý bảo buông tay ra.

      Lúc này người uống nhiều rượu kia cũng tỉnh rượu ít, nhìn trận chiến này làm cho ta há hốc mồm, mặc dù còn bị vệ sĩ kiềm chế, ta vẫn cực kì an phận đứng yên, cũng dám gì nữa.

      Dương Kiền rời tầm mắt khỏi người quản lý, ánh mắt chợt u ám. Người kia bị nhìn đến cả người sợ hãi, lảo đảo lùi về phía sau, nhưng vừa mới lùi hai bước, bị người đối diện đá cước vào bụng, lúc này đau đớn ngã xuống đất dậy nổi nữa.
      Dương Kiền thu chân lại, bước qua người tên kia, cúi đầu liếc ta cái, "Mượn rượu điên khùng cũng biết bản thân nặng mấy cân mấy lượng, con mẹ nó học ai những thói hư tật xấu này vậy?"

      Sau đó quản lý vội vàng đuổi theo, dĩ nhiên quên bảo người khác khiêng kẻ đau đớn nằm đất ra ngoài.

      Quản lý đỡ lấy Dương Kiền, dọc đường cẩn thận nịnh nọt: "Kiền thiếu, dù sao ngài cũng trút giận được rồi, đừng chấp nhặt với . có chút tinh trùng xông lên não nên có mắt, đáng để theo chân bọn họ so đo, ngài xem có đúng ?"

      Dương Kiền lời nào, hơi rượu bốc lên khiến bước chân của càng ngày càng lơ lửng, may mà có quản lý giúp đỡ, mạch từ cầu thang máy ra cửa lớn, xe chờ ở cửa, nhưng cũng muốn lên xe, muốn mình bộ lúc.

      Cả đường xiêu xiêu vẹo vẹo, chưa được bao xa, Dương Kiền bị ai đó gọi lại. Dương Kiền quay đầu lại, híp mắt nhìn người đến gần, sau đó cười ha ha, nụ cười này, khiến cho bản thân vững lại càng lắc lư hơn.

      Thẩm Du chạy nhanh đến đỡ lấy Dương Kiền, trầm giọng : "Lên xe thôi."

      Dương Kiền khẽ lắc đầu, "Chị cậu đâu rồi?" Giọng khi chuyện cực kì , cứ như là nếu lớn hơn, hù dọa những người khác chạy mất .

      Thẩm Du cười: " sinh ra ảo giác à? Ở đâu ra chị tôi?"

      Dương Kiền chợt lớn tiếng cười lên, nhưng ánh mắt lại cực kì lạnh lùng, nhìn Thẩm Du lúc lâu. Dưới tình huống Thẩm Du hề chuẩn bị, hung hăng vung quả đấm lên mặt của cậu.

      Thẩm Du nhổ ngụm nước bọt lẫn máu, thể tưởng tượng nổi nhìn Dương Kiền, giận dữ hét: " có bị bệnh đấy!"

      Dương Kiền cười càng lúc càng liều lĩnh, tiếp tục hỏi: "Chị cậu đâu rồi?"

      Còn cách khoảng xa nên hiển nhiên Thẩm Kiều nghe thấy lời của bọn họ, nhưng mà từ xa xa nhìn thấy tình huống đúng, hiểu tại sao đột nhiên lại đánh nhau. Vì vậy vội vàng chạy tới, nhưng khi còn chưa nhấc chân lên, Thẩm Du nhanh chóng vung nắm đấm, chỉ có thể trơ mắt nhìn Dương Kiền cũng trúng quyền.
      Dương Kiền bị quyền này đánh đến trực tiếp ngã xuống đất, biết có phải do Thẩm Du dùng sức lực lớn như vậy hay , dù sao khi Thẩm Kiều đến bên cạnh, Dương Kiền nhắm mắt hôn mê.

      Thẩm Kiều chân tướng hỏi: "Chuyện gì xảy ra vậy?"

      Thẩm Du thở , đưa tay lau tia máu khóe miệng, "Bất tỉnh cũng tốt hơn, tránh việc ta mượn rượu giả điên."

      Thẩm Kiều tức giận hỏi: "Vậy làm sao bây giờ?"

      "Có thể làm sao? Đưa về nhà chứ sao."

      Hai người bọn họ hao phí sức lực đưa Dương Kiền lên xe, để cho nằm ở chỗ ngồi phía sau tiếp tục ngủ mê man. Khi Thẩm Du dừng xe ở dưới lầu nhà Dương Kiền vẫn có xu hướng tỉnh lại. Vì vậy bất đắc dĩ,
      bọn họ chỉ có thể đưa Phật phải đưa đến Tây Thiên, đưa lên nhà.

      vất vả mới ném được Dương Kiền lên giường. Thẩm Du mệt mỏi ít, là xui xẻo tám đời, vô duyên vô cớ bị quyền, còn phải làm cu li khuân vác.

      Thẩm Du xoa xoa tóc: "Em ra ngoài hút điếu thuốc."

      Chỉ còn lại hai người bọn họ ở trong phòng, Thẩm Kiều xoay người vào trong phòng tắm, cầm cái khăn lông để thấm ướt, mà lúc này, điện thoại động trong túi chợt vang lên. Thẩm Kiều vừa để nước, vừa nhận điện thoại, dùng mặt và bả vai kẹp lại, thanh dịu : "Rảnh rồi rồi hả?"

      "Vừa mới kết thúc cuộc họp, đợi lát nữa phải ra ngoài chuyến nữa."

      "Có mệt ?"

      "Dĩ nhiên, có em ở bên cạnh, có ai xoa bóp, càng mệt hơn."

      Thẩm Kiều cười : " chỉ cần chịu bỏ tiền ra, có rất nhiều người đẹp xếp hàng để xoa bóp cho ."

      "Tay nghề của bọn họ tốt bằng của em được". ta cười trêu ghẹo. "Em làm gì đấy?"

      Thẩm Kiều tức giận bĩu môi. "Có người bạn uống chút rượu vừa đưa ta về nhà."

      "A, vậy lát nữa đường về nhà phải cẩn thận đó, bên đó muộn chưa?"

      Thẩm Kiều nhướn mí mắt, nhưng nụ cười bờ môi vẫn mười phần hạnh phúc."Em biết rồi, mẹ Giản."

      " nữa, ngày mai gọi lại cho em, nhớ…"

      [Truyện được edit bởi Mạn Nhi •• DĐ••L~Q~Đ] Thẩm kiều cắt đứt : "Đêm đen, cẩn thận đề phòng langsói."

      Thẩm Kiều tắt vòi nước, nhét di động vào túi quần, xoay người nụ cười mặt còn chưa kịp biến mất, nhìn thấy người tựa vào cửa, híp mắt Nhìn .

      Trong lòng Thẩm Kiều căng Thẳng, mấy câu vừa có nghe thấy ? Mà vẫn im lặng nhìn , khiến cảm thấy được tự nhiên.

      Thẩm Kiều từ từ vào cửa, mỉm cười đưa khăn lông. "Lau mặt ."

      Dương Kiền nhận lấy, hai cánh tay vẫn ôm ngực như cũ, bởi vì chênh lệch chiều cao, nên có thể thoải mái nhìn Thẩm Kiều từ xuống.

      Dương kiền lạnh lùng : " ngờ, tình của em lâu đó."

      Nụ cười mỉm mặt Thẩm Kiều vẫn chưa hề giảm chút nào, đáp lại: "Cũng như nhau cả thôi."

      Câu bất thình kình này chọc giận Dương Kiền, dùng lực đẩy tay của , khăn lông theo đó mà rơi xuống đất, sau đó chỉ tay vào cửa chính, quát to: "Cút."

      Thẩm Du nghe thấy tiếng động nên quay lại, vừa định nổi bão bị Thẩm Kiều ngăn lại, Dương Kiền nhìnchị em hai người, lộ vẻ mặt khát máu, nhưng lại mang theo ý cười, khiến người ta nhìn vào cảm thấy sợhãi.

      "Cút!" Dương Kiền kìm chế được tức giận lặp lại.

      Thầm Kiều đẩy Thẩm Du rời . Khi chờ thang máy Thẩm Du mím chặt môi lên tiếng, Thẩm Kiều liếc mắt nhìn , an ủi : "chị biết em bị đấm quả nên trong lòng thoải mái, ta uống nhiều vậy, em so đo với ta làm cái gì? Lại , phải em chủ động muốn giúp ta à? Có lòng tốt lại bị ta cho là gan lừa, biết tốt xấu là gì, em đừng quan tâm là được chứ sao."

      Thẩm Du trầm mặc , sau khi thang máy mở ra bọn họ trước sau đến gần thang máy. Mà cùng lúc đó, cửa thang máy bên kia "đinh" tiếng rồi mở ra, chính là Thịnh Hà với sắc mặt tái nhợt ra ngoài.

      ở cửa ra vào đứng lúc, mới nhấn chuông cửa. có ai ra mở cửa, cho rằng trong nhà có ai. Vừa định xoay người rời , cửa chính bị người mở ra từ bên trong. còn chưa kịp mừng rỡ mở miệng chuyện, chỉ nghe thấy tiếng giận dữ: "Con mẹ nó, xong chưa? Bảo cút , nghe hiểu sao?" [truyện được edit bởi Mạn Nhi ••DĐ••L~Q~Đ]

      Thịnh Hà kinh ngạc đến ngây người nhìn Dương Kiền, sắc mặt càng tái nhạt hơn, trong lúc nhất thời biết phải làm sao, cảm giác đau đớn trong lòng lại tăng thêm chút xíu.

      Dương Kiền thấy Thịnh Hà bị mình hù dọa, sau đó mới nhớ tối nay bọn họ vốn có hẹn, mà vì xã giao nên quên mất còn mống, thế nhưng cái nương ngốc này lại gọi điện thoại để nhắc nhở ?

      Dương Kiền giữ chặt tay Thịnh Hà, kéo vào trong ngực rồi ôm chặt lấy. Ở bên tai giọng lầm bầm xin lỗi: " xin lỗi, phải nổi giận với em đâu."

      Thịnh Hà vòng tay ôm chặt lấy vòng eo cường của , gương mặt dán vào bả vai : " uống rượi à?"

      Dương Kiền vùi đầu vào cổ : "Có xã giao, uống chút."

      Thịnh Hà : "Vậy để em pha cho ly nước mật ong."

      Dương Kiền vuốt bờ vai của , ngưng mắt nhìn hỏi: "Tại sao em tức giận? Giận lỡ hẹn, tại sao em hỏi tức giận với ai?"

      Thịnh Hà mỉm cười vuốt lên chân mày nhíu chặt của : "Nếu như là chuyện vui, cần gì nhắc lại lần nữa? Em biết là nhất định có việc, cũng cố ý cho em leo cây, đúng ?"

      Dương Kiền mím môi, đè ván cửa, giữ chặt lấy , cúi đầu hôn lên môi đào của .

      Hết chương 3
      midnight, trangtrongnuoc, linhdiep172 others thích bài này.

    5. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,850
      Được thích:
      14,139
      Chương 4: Hình xăm che vết sẹo
      Editor:⊹⊱✿MạnNhi✿⊰⊹

      Bầu trời ngày hôm đó rất cao, xanh ngắt, điểm xuyến bằng những đám mây trắng bồng bềnh, gió nhàng thổi, thổi lên làn váy màu trắng, lay động mái tóc đuôi ngựa xinh đẹp của . trán, tóc mái phủ xuống che vầng trán đầy đặn của , phía dưới bờ mi như lá liễu là đôi mắt linh động và xinh đẹp. cười, rồi , giống như tinh linh nhảy múa dưới ánh mặt trời, chính là giấc mơ của .

      Nhưng cười, kiều, đều cùng người khác. Khi bất chấp tất cả để xông tới, đột nhiên có tiếng súng chấn động, làm đau đớn trái tim của , làm vỡ nát giấc mơ của

      Từ trong cơn ác mộng, Dương Kiền giật mình tỉnh giấc, ngồi dậy, đưa cặp mắt hoảng sợ nhìn quanh căn phòng u ám, tham lam hít thở khí. biết ngồi như vậy bao lâu, mồ hôi người cũng dần dần biến mất, xuống giường, rồi ra khỏi phòng ngủ.

      Ở phía đông hửng sáng, mà cũng còn buồn ngủ nữa. Dương Kiền ngồi xuống trước quầy bar, rót chén nước đá, đốt điếu thuốc, ngơ ngác nhìn đường chân trời rồi dần dần mất hồn.

      Chuông điện thoại kéo trở về thực tế, Dương Kiền nhìn cái tên quen thuộc, vò mái tóc rồi nhận điện thoại.

      Ở đầu bên kia điện thoại, Trương Khải gào to: "Người đâu rồi? Hoa đâu?"

      Dương Kiền hơi ngỡ ngàng: "Hoa gì?"

      "Tôi nhổ vào!"

      Lúc này Dương Kiền mới giật mình, vì vậy vội vàng cúp điện thoại chui vào phòng tắm rửa mặt, thay quần áo. Hôm nay là hôn lễ thế kỉ của người bạn, mà muốn phụ trách toàn bộ hoa, vậy mà lại có thể quên mất chuyện như vậy đến còn mống.

      Trong lễ đường, Dương Kiền ngồi vào chỗ ngồi dành cho khách, nhìn đôi dâu chú rể trao nhẫn cho nhau, ôm nhau hôn môi. Gần hai năm nay, phần lớn bạn bè đều bước vào lễ đường kết hôn. Có người cực kì vui mừng gõ trống khua chiêng, cũng có thể dùng cả cuộc đời ở bên người mình , bên ngoài gượng cười, trong nội tâm sớm mục nát, thối rữa. Lưỡng tình tương duyệt việc vô cùng khó khăn, nào ai biết dưới nụ cười của mỗi cặp dâu chú rể cất giấu cái gì.

      Trương Khải và Chu Tử Tuấn ngồi bên trái cúi đầu rỉ tai mấy câu, rồi chuyển đổi phương hướng, huých vào người ngồi ở bên phải, lại gần giọng với : "Tử Tuấn bảo tôi hỏi cậu, buổi tối có muốn cùng nhau ăn cơm hay ."

      " ăn." Dương Kiền hề nghĩ ngợi cự tuyệt ngay.

      Trương Khải tiếp: "Thẩm Kiều cũng có mặt, là tẩy trần."

      Dương Kiền hề gì đáp lời, "Ừ."

      Trương Khải nhíu mày, tỉ mỉ quan sát nghiên cứu nét mặt của Dương Kiền, "Cậu , có phải vẫn chưa bỏ được Thẩm Kiều phải ?"

      Dương Kiền quay đầu lại liếc Trương Khải cái, giọng mắng: "Bệnh thần kinh."

      Trương Khải: "Vậy cậu đánh Thẩm Du làm gì? Người ta trêu chọc cậu hả ?" Hộp đêm mà ngày đó Dương Kiền đến, người đầu tư phía sau màn chính là Trương Khải, nay là hộp đêm sôi động nhất thành phố, quán bar của Trương Khải đứng thứ hai có ai đứng nhất, việc xảy ra địa bàn của mình, có lý gì Trương Khải lại biết.

      Dương Kiền làm như có chuyện gì xảy ra : "Uống nhiều quá, nhớ ."

      Trương Khải bĩu môi, người mạnh miệng thường có kết quả tốt, vị ở trước mặt này cũng ngoại lệ, vì vấn đề mặt mũi nên ta thừa nhận, có lẽ chỉ có thể lợi dụng khi say rượu mới có thể tùy theo lòng mình mà giả điên chút. Có câu , làm việc phải giữ lại đường lui, sau này cũng dễ chuyện, vì vậy Trương Khải níu chặt tha đề này nữa, "Dù sao tôi cũng chỉ chuyển lời thôi, có hay do chính cậu quyết định."

      Trương Khải và Dương Kiền là bạn bè mặc chung quần mà lớn lên, từ ở chung chiếc thuyền chuyên gây chuyện rắc rối, hồi đó dĩ nhiên còn có chồng của Tần Niệm, người có tính tình ôn nhuận như ngọc Chu Tử Tuấn.

      Thẩm Kiều thay áo tắm, khoác tấm khăn lông trắng vào, thấy Tần Niệm làm spa bên cạnh bể bơi, trực tiếp thẳng đến. Tần Niệm nằm úp sấp ở giường, mát xa lưng, thủ nghệ của nhân viên spa rất tuyệt diệu, từ vẻ mặt hưởng thụ của Tần Niệm là có thể nhìn thấy.

      Thẩm Kiều tiện tay ném khăn lông , liên tiếp thực mấy tư thế, rồi từ bên cạnh Tần Niệm lao xuống nước, làm vô số bọt nước lớn bắn ra xung quanh, khiến Tần Niệm ở bờ cũng bị bọt nước bắn tung tóe làm ướt hết người. Tần Niệm gào khóc từ giường bò dậy, bộ ngực xinh đẹp nảy lên giống như con thỏ muốn chạy trốn, vài giọt nước từ ngực chảy xuống, hấp dẫn mê người khiến người ta nhịn được muốn cắn cái.

      Thẩm Kiều nổi lên từ trong nước, rồi lại biến mất mặt nước, nhìn xem đây chính là bức tranh mĩ nhân đẹp mê người. Nhưng mỹ nhân lại giận dữ, chỉ về phía rồi bạo phát tục: "Mình chửi con mẹ nó chứ Thẩm Kiều, con mẹ nó đầu óc cậu bị nước vào à?"

      Thẩm Kiều cười cười đùa giỡn: "Tiểu Mỹ Nhân, ngay cả vẻ tức giận của nàng cũng đẹp như vậy."

      Tần Niệm nổi giận, cũng quản mình có khỏa thân hay , như người cá nhảy thẳng vào hồ bơi, làm nhân viên làm spa đứng ở bên cạnh sợ đến sắc mặt trắng bệch, khóe miệng ngừng co quắp.

      Thẩm Kiều vừa nhìn thấy tình huống tốt, vội vàng quay đầu chuẩn bị chạy, nhưng là đâu phải là đối thủ của Tần Niệm? Từ lúc trong bụng mẹ bắt đầu tập luyện. Mặc dù nỗ lực giãy giụa, nhưng cuối cùng vẫn bị Tần Niệm đuổi theo, sau đó bị nhấn xuống đáy hồ, lúc lâu cũng thể chạy trốn khỏi bàn tay ác ma, là bi thảm nhất trần gian.

      Sau đó, Thẩm Kiều khoác khăn lông ngồi ghế dựa run rẩy, ngừng ho khan, mà Tần Niệm ở bên cạnh làm như có chuyện gì, dặn dò mát xa kia rằng vùng gần bả vai có hơi căng, muốn ấn nhiều hơn chút.

      Đây là hồ bơi tư nhân, nên trừ họ ra có người khác, đó là lí do mà Tần Niệm càng kiêng nể gì cả. Rời lâu nên quên chuyện: nên trêu chọc Tần Niệm. Thẩm Kiều muốn hát bài hát đó, ôi, lĩnh ngộ biết bao nhiêu đau đớn.

      "Cá heo, là xảy ra chuyện gì?"

      Thẩm Kiều dùng gần phút mới phản ứng được, khi nghe thấy những lời này của ấy, cúi đầu nhìn qua hình xăm ở bả vai phải, quan tâm : "Chỉ là hình xăm mà thôi, còn có thể xảy ra chuyện gì."

      " cần dối mình, mình hiểu cậu, vô duyên vô cớ làm cái hình xăm ở người." xong, Tần Niệm quấn kỹ khăn tắm, rời khỏi giường mát xa, đến gần Thẩm Kiều, rồi cúi người kề sát
      cơ thể , cẩn thận xem xét hình xăm con cá heo nhảy khỏi mặt nước.

      Thẩm Kiều có phần được tự nhiên ngừng lùi về phía sau. “Còn phải tự cho phép bản thân phá cách lần?”

      Tần Niệm , chân mày càng nhíu càng chặt, thậm chí vươn tay ra muốn sờ cái, may mà Thẩm Kiều phản ứng nhanh, trong nháy mắt sắp bị va chạm vào từ ghế nhảy dựng lên.

      Tần Niệm nhướng mày, giọng chắc chắn: “Là vết sẹo, mặc dù rất , nhưng chắc chắn thể nghi ngờ gì nữa.

      Thịnh Hạ nhận xong điện thoại ra khỏi nhà, vừa đến cửa chung cư, đúng lúc có chiếc Lexus dừng ở bên cạnh, sai phần. Thịnh Hạ cười cong mắt, nhìn Dương Kiền xuống xe, ngược sang đến chỗ .

      “Đợi lâu rồi hả?”

      Thịnh Hạ lắc đầu. “Em cũng vừa mới tới.”

      Kính râm màu đen khuất khuôn mặt của , có lẽ là ánh mặt trời quá rực rỡ khiến hơi phiền não, nhưng giọng vẫn dịu dàng. “Lên xe thôi.”

      Lúc này, chiếc xe ở phía sau dừng lại bên cạnh bọn họ, cửa sổ xe hạ xuống, cách ghế lại phụ Trương Khải rướn cổ phất tay với Thịnh Hạ: “Hi, em Thịnh, lần nào gặp em em cũng mát mẻ động lòng người như vậy.”

      Thịnh Hạ xấu hổ nở nụ cười, ngước mắt nhìn Dương Kiền.

      Trương Khải có vẻ đăm chiêu suy nghĩ: “Nghĩ thế này là tốt. Lát nữa quay về phải nhắc nhở mấy ấy, nên học theo phong cách ăn mặc của em, so sánh với việc nửa kín nửa hở da thịt còn hấp dẫn hơn.”

      “Cái gì?” Thịnh Hạ thoáng nghe nên hiểu, nghi ngờ hỏi.

      Dương Kiền tháo mắt kính xuống, tâm tình vốn tốt lại càng kém hơn, lời nào có thẻ miêu tả được tức giận. Chu Tử Tuấn ngồi ở phía sau vội vàng hạ cửa sổ xe xuống, cười mắng Trương Khải : “Cậu ấy à, có thể đừng đâu cũng mang theo cái vẻ tú bà ấy ? Nịnh nọt người ta cũng cần trắng trợn như vậy.”

      Trương Khải cũng ý thức được lời này của mình thích hợp, cười xin lỗi, khởi động động cơ rồi rời khỏi “ trường gây án”.

      Dương Kiền ôm lấy Thịnh Hạ, mở cửa bên phía ghế lái phụ ra để lên xe. Lúc này sắc mặt của Thịnh Hạ trở nên rất kém, nhìn Dương Kiền thay cài dây an toàn, mà lại hoàn toàn có cảm giác an toàn.

      “Bạn bè của có phải thích em hay ?” Cuối cùng Thịnh Hạ thấp thỏm hỏi.

      Dương Kiền an ủi: “Cậu ấy từ biết chuyện rồi, đừng quan tâm, cũng đừng để trong lòng.”

      Thịnh Hạ nhìn chằm chằm vào . “Nhưng cũng tưởng , phải sao?”

      Dương Kiền cài chặt dây an toàn, cười nhìn : “Lời khen ngợi vào trong miệng cậu cũng biến vị, chúng ta nghe quen rồi thấy sao cả, phải là em sao? phải suy nghĩ cho em, nên tức giận cũng là bình thường. Đừng suy nghĩ linh tinh, nghe lời nhé.”

      “Vâng.” Thịnh Hạ gật đầu, nụ cười hơi miễn cưỡng.

      Tần Niệm và Thẩm Kiều làm spa xong, nhìn thời gian còn sớm, nên đến trung tâm mua sắm dạo vòng, dạo lại có thể gặp được người quen, chính là vị là phải bồi bạn tham gia bữa tiệc Kiền Thiếu.

      Khi chạm mặt Thịnh Hà cầm hộp kem Kỳ Lâm, vừa cười vừa chuyện với người bên cạnh, cười đến hồn nhiên chân . Ở bên cạnh, tay Dương Kiền nhét vào túi quần, tay xách mấy cái túi giấy, chắc là chiến lợi phẩm.

      Tần Niệm mang theo túi xách Hermes, vênh váo tự đắc đến chào hỏi, lúc này Thẩm Kiều thể quay đầu chạy lấy người, chỉ có thể nhắm mắt theo sau. Tình cảnh ngày đó giận dữ bảo cút còn vô cùng ràng, lo lắng mang thù đến hôm nay, trước mặt nhiều người như vậy bắt biến, chắc phải ném mặt mũi về nhà bà ngoại mất.

      Thẩm Kiều vừa đến gần, nghe thấy Tần Niệm : “Vừa khéo, cùng nhau ăn cơm chứ, dù sao cũng phải người ngoài. Kiều, cậu xem?”

      Thẩm Kiều gật đầu phụ họa. “Đúng vậy đấy, cùng nhau , nhiều người càng nào nhiệt.”

      Thịnh Hạ Nhận ra Thẩm Kiều, ngày đó chưa kịp xin lỗi với Thẩm Kiều, điều này làm cho vẫn cực lỳ lo lắng. người ta tặng khuyên tai đắt giá, mà lại cảm kích còn vứt bỏ, sau đó trong bữa tiệc, khoảng cách giữa bọn họ cũng rất xa, trong tiềm thức muốn để Thẩm Kiều biết vứt bỏ khuyên tai, nên cảm thấy cực kỳ ân hận, muốn xin lỗi với Thẩm Kiều.

      “Được, dù sao hai chúng tôi cũng có chỗ ăn cơm.” Dương Kiền áp sát bả vai của Thịnh Hạ, cười đồng ý.

      Từ lúc rời khỏi trung tâm mua sắm, Tần Niệm và Thẩm Kiều ở phía trước. Tần Niệm đột nhiên cực kỳ thân mật lại gần Thẩm Kiều, giọng kề tai : “Kiều, cậu có phát ra chuyện hay ?”

      Thẩm Kiều hỏi: “Cái gì vậy?”

      Tần Niệm quay đầu nhìn cái, giống như sợ bị người ta nghe thấy, cẩn thận : “Thịnh Hạ và cậu, dáng dấp có điểm giống nhau.”
      Last edited by a moderator: 26/10/14
      midnight, trangtrongnuoc, linhdiep173 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :