1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Quãng thời gian tươi đẹp của chúng ta - Tùy Hầu Châu

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Lạc Linh Ngân

      Lạc Linh Ngân Well-Known Member

      Bài viết:
      2,731
      Được thích:
      2,173
      QUÃNG THỜI GIAN TƯƠI ĐẸP CỦA CHÚNG TA
      [​IMG]
      Tác giả: Tùy Hầu Châu
      Tên gốc: Thập quang trong chúng ta
      Độ dài: 62 chương
      Nguồn raw: Tấn Giang
      Edit: tiểu an nhi + Mạn Nhi

      Bìa: Minh



      Giới thiệu:

      đồng nghiệp có quan hệ tốt len lén hỏi cùng BOSS từng có quan hệ gì.

      Lục Già thành thực khai báo chi tiết, loại bỏ lòng hiếu kỳ của đồng nghiệp, "Ba tôi từng chia rẽ ấy và bạn ."

      Và cả, "Tôi từng viết thư tình theo đuổi ấy nữa."

      Đồng nghiệp hưng phấn hẳn lên, "Kết quả ra sao?"

      " theo đuổi được."

      Cũng có mấy người nhiều chuyện hỏi quan hệ giữa .

      Từ trước tới nay thích nhiều lời.

      Về phần nguyên nhân, à, thực muốn có bất kỳ quan hệ gì với người phụ nữ chân đạp nhiều thuyền, bỏ dở giữa chừng kia.

      Có phải tình cảm còn chưa hết nên tìm cái cớ hay . ra thực rất đơn giản ——

      Chỉ cần cho tôi lý do, tôi ở bên em cả đời.


      Lời của editor: Đây là hố mới của mình thay thế cho hố hụt ngày hôm qua. Tiếc là bộ đào hôm qua có nhà làm trước, lần này mình search kỹ lắm rồi, he he

      Truyện của Tùy Hầu Châu đảm bảo về chất lượng nhé vì tác giả viết rất chắc tay, ai từng đọc Kén cá chọn canh hay Đừng kiêu ngạo như vậy chắc biết​
      Last edited by a moderator: 26/6/16
      Dothuydung, AnAn, Dion2 others thích bài này.

    2. Lạc Linh Ngân

      Lạc Linh Ngân Well-Known Member

      Bài viết:
      2,731
      Được thích:
      2,173
      CHƯƠNG 1:

      Edit: tiểu an nhi



      Tối nay, Lục Già có bữa tiệc cưới phải tham gia, dâu Mạnh Điềm Điềm là bạn tốt hồi trung học của . Bắt đầu là bạn cùng bàn, sau khi cho nhau mượn mấy quyển tạp chí linh tinh tình cảm trở nên gắn bó khăng khít. Lúc đó Mạnh Điềm Điềm thường mua “Tri ”, còn thích “Tiểu thuyết nguyệt báo”; hai đứa thích văn học là thế vậy mà lúc thi tốt nghiệp cũng chẳng phát huy được chút văn vẻ nào. Kết thúc kỳ thi, Mạnh Điềm Điềm ở lại phía nam học Đại học; còn phải ra phương bắc, điểm số của vừa đủ với nguyện vọng nhưng tiếc là lại bị điều chuyển.

      Sau khi tốt nghiệp Đại học, Lục Già vẫn ở lại phương bắc; Mạnh Điềm Điềm và bạn trai Chung Tiến cùng nhau mở nhà hàng lẩu lớn nhất tại Đông Châu, đường tình thuận lợi, buôn bán phát đạt. Khoảng cách giữa hai miền nam bắc xa xôi, may là tình bạn của hai người vẫn thay đổi; thỉnh thoảng lại cùng nhau tán gẫu đôi câu vui buồn. Mạnh Điềm Điềm kiên trì lấy phiếu ưu đãi miễn phí của nhà hàng lẩu dụ dỗ nhanh chóng trở về Đông Châu. Nhưng tiếc là sức dụ hoặc của phiếu ưu đãi đó đủ mạnh, mãi cho đến khi nhận được thiếp mời của Mạnh Điềm Điềm và Chung Tiến mới chịu quay về.

      Hôn lễ của Mạnh Điềm Điềm được cử hành theo kiểu truyền thống Trung Quốc. Bỏ qua tất cả những nhà hàng đại tại Đông Châu, tiệc cưới được quyết định tổ chức tại đại sảnh có tên là "Đoàn tụ sum vầy" của sơn trang Thái Hồ. Sơn trang Thái Hồ vốn là khu du lịch cấp 4a của Đông Châu, nằm ở giữa sườn núi phía tây thành phố, nổi tiếng với suối nước nóng thiên nhiên.

      Mạnh Điềm Điềm có ý tưởng rất hay, sau khi tiệc cưới kết thúc có thể để bạn bè cùng nhau ngâm suối nước nóng, đánh bài thư giãn. Vậy nên mới cố ý nhắc nhở Lục Già đừng quên mang theo bikini khêu gợi.

      Sau khi tham gia tiệc cưới còn ngâm suối nước nóng nữa hả? Lục Già nhét hai miếng vải con con vào trong túi, quả đây là lần đầu tiên mang theo đồ bơi tham gia hôn lễ.

      Tới gần tối, sau khi thu thập xong xuôi chuẩn bị xuất phát, đồng chí lão Lục cười tủm tỉm hỏi có muốn xe của ông . Lục Già uyển chuyển cự tuyệt: "Ba à, ra con cũng là người ham chút hư vinh đấy."

      Lão Lục giả giận cười mắng: " xe của ba làm sao? Nó đủ khả năng thỏa mãn lòng hư vinh của con hả?"

      Lục Già tuyệt nhiên khách khí: "Mazda 3 cổ điển, hộp số tự động, sử dụng 12 năm, nếu phải nhà nước hủy bỏ chính sách báo hỏng nó nên sớm được báo hỏng rồi."

      Lão Lục thể tiếp nhận được này: "Sao lại báo hỏng, mới chạy được 12 vạn km mà."

      "Được, vậy chúng ta báo hỏng nữa." Lục Già bị chọc cười, liếc mắt hí hửng , "Ba, hay lần sau có triển lãm xe chúng ta xem chút. Ba cũng đổi sang xe mới , con trả tiền."

      "Đổi cái gì mà đổi." Đáy mắt lão Lục che giấu nổi thỏa mãn, "Ba đổi xe, nhưng nếu con quyết định quay về Đông Châu làm việc cũng nên mua xe cho mình để tiện lại. ba nghe xem, loại xe nào có thể lọt được vào mắt của con, cha già chi tiền."

      "Tạ chủ long ân!" Lục Già ra sức cảm tạ phen, đột nhiên lại nhớ tới cái hồng bao mừng đám cưới quan trọng nhất, suýt quên mất nó. Quay trở lại phòng tìm phong bao tiền mừng chuẩn bị sẵn, trước khi tranh thủ lôi xấp tiền ra đếm lại lượt.

      Ngón tay lật tiền nhanh thoăn thoắt.

      Lão Lục nhìn động tác đếm tiền của , bình luận: "Đếm tiền nhanh đấy."

      Lục Già khoe khoang : "Đương nhiên rồi ba, chuyên ngành của con mà!"

      đếm xong, tổng cộng có 2888 đồng.

      "Chậc, mừng cũng ít đâu nhỉ." Lão Lục .

      " sao cả, sang năm con tranh thủ đòi dâu chú rể mừng lại phong bao gấp đôi cái này là được." Lục Già cùng lão Lục đùa vài câu, sau đó xếp gọn tiền mừng nhét vào hồng bao.

      lấy di động ra nhìn thời gian chút, đến lúc xuất phát rồi.

      Lão Lục còn quan tâm đến vấn đề giao thông, Lục Già vừa thay giày vừa : "Có bạn học tiện đường chở con cùng rồi."

      Lão Lục nhạy cảm hỏi câu: "Nam hay nữ?"

      "Nam, là chàng rất đẹp trai." Lục Già thuận miệng , đeo túi xách bước ra khỏi cửa.

      Lão Lục vẫn còn hỏi với theo: "Con đấy hả?"

      "Ngại quá, là giả!" Lục Già cười cười xuống lầu, tiếng cười trong trẻo dần rồi tiêu tán. Lão Lục sờ sờ mũi, phục hồi lại tinh thần vội hướng về phía cầu thang nhắc nhở Lục Già xuống lầu chậm chút, cũng biết có nghe thấy hay .

      Rất nhanh, giọng thanh thúy từ dưới lầu vọng lên đáp lại: "Con biết!"

      Ồ, vẫn có thể nghe được.

      —— Chỉ có điều, biết cái gì mà biết!

      ——

      Lục Già đến chỗ hẹn đợi hồi lâu. Bạn học còn chưa tới, nhàn nhã đứng ở bên đường nhìn xe cộ chạy qua chạy lại, tâm tình vui vẻ.

      Khoảng hơn mười phút sau, khi trong tay bị nhét tới mấy tờ rơi quảng cáo, hồi còi ô tô vang lên, chủ xe liên tục ấn còi ba lần. Lục Già nhìn chiếc xe màu đỏ chầm chậm đỗ lại trước mặt mình, cửa sổ xe hạ xuống, ở vị trí tay lái là bạn học Dương San Ny cùng đến dự hôn lễ ngày hôm nay.

      Rốt cuộc cũng tới rồi.

      Lục Già vui mừng lên tiếng chào hỏi, mở cửa xe. Trong xe có người nào khác, rất tự nhiên ngồi vào ghế lái phụ.

      ra Lục Già với Dương San Ny cũng thân thiết gì lắm, lúc học trung học chơi với nhau, sau khi tốt nghiệp lại càng quen thuộc. Cho nên hai ngày trước khi Dương San Ny chủ động hẹn cùng tham gia hôn lễ của Mạnh Điềm Điềm, thực có hơi kinh ngạc.

      Sau khi ấn định thời gian, Dương San Ny còn chu đáo hỏi : "Hai chúng ta cùng xe là được rồi, vậy xe của cậu hay là của mình?"

      Lục Già: "Mình có xe, cậu đến đón mình nhé."

      Dương San Ny mất lúc lâu mới trả lời lại: " ngại quá, thế xe của mình nha. Nhãn hiệu bình thường thôi, hy vọng Lục mỹ nhân đừng ghét bỏ nó."

      . . .

      Dương San Ny khởi động hệ thống sưởi trong xe, Lục Già đóng cửa kính lại. Xe dành cho phái nữ có giá chừng 30 vạn, “nhãn hiệu bình thường thôi” hẳn là cách khiêm tốn .

      “Ting ting”. báo tin nhắn của di động Lục Già vang lên, Dương San Ny quay sang hỏi : "Là bọn họ nhắn tin thúc giục hả?"

      Lục Già nhìn qua tin nhắn rồi ấn luôn nút xóa, lắc đầu : " phải, là tin quảng cáo của mạng di động."

      Dương San Ny cười cười, sau đó tán gẫu về mấy đề tài chả có gì mới mẻ, như về công việc hay đối tượng kết hôn. Cả hai vấn đề này Lục Già đều có đáp án nào tốt: Chỗ làm đầu tiên bị sa thải, tuy rằng công việc mới chắc chắn nhưng lại chưa chính thức làm nên xấu hổ muốn kể ra; còn về đối tượng kết hôn ——

      Lục Già nhìn thẳng về phía trước: "Vẫn chưa có."

      Dương San Ny cười như cười: "Hay tại nhiều lựa chọn quá nên hoa mắt rồi?"

      Lục Già sang chuyện khác: "Còn cậu sao?"

      “Cũng bình thường." Dương San Ny , mặt toát lên vẻ hài lòng với cuộc sống tại, dừng chút lại tiếp, "Bạn trai của mình Đức Châu công tác, thể cùng mình đến hôn lễ được."

      Lục Già có hứng phụ họa theo, nhàn nhạt vu vơ: "Đức Châu? Nghe gà hầm ở đó ngon lắm."

      " phải Đức Châu của Sơn Đông, mà là Đức Châu của nước Mỹ." Dương San Ny liếc cái, còn dùng Tiếng nhấn mạnh thêm lần nữa, "Chính là State of. . . ."

      Dương San Ny còn chưa kịp hết, Lục Già cắt ngang hỗ trợ nốt vế sau: "State of Texas?"

      (Texas có phiên là Đức Châu – Dézhōu trong Tiếng Trung)

      Dương San Ny ừ hai tiếng, sau đó thêm gì nữa.

      Dương San Ny vui lái xe, xe qua đường vành đai phía tây thành phố khi màn đêm buông xuống. Khung cảnh thành phố tràn ngập giữa đèn hoa rực rỡ, huy hoàng xán lạn, mặt sông xa xa phản chiếu những chiếc đèn lồng lễ hội bắt mắt, trông giống như dải lụa đỏ lạc vào giữa dòng sông, nhàng dập dềnh theo mặt nước. Hơi ấm trong xe lại khiến Lục Già thấy buồn man mác, hạ cửa sổ xe xuống chút, gió lạnh đầu xuân nhất thời tràn vào bên trong, thoải mái hơn hẳn.

      Giao thông của Đông Châu so với mấy thành phố lớn ở phương bắc quả thực tốt hơn rất nhiều, xe cộ lại thông thuận. Chỉ có điều lúc chạy đường sao, nhưng lúc gần tới sơn trang lại phải gặp vấn đề. Buổi tối tầm nhìn được tốt lắm, mấy trăm mét cuối cùng Dương San Ny vô cùng gian nan, Lục Già lại thể nổi giận, chỉ có thể cố gắng nhẫn nhịn trấn an bản thân: vội vội.

      Cũng may thời gian tổ chức tiệc cưới khá trễ, cho nên khi hai người đến được bãi đỗ xe cũng sớm hơn rất nhiều người rồi.

      ——

      Cửa trước của đại sảnh “Đoàn tụ sum vầy” náo nhiệt tưng bừng, Mạnh Điềm Điềm hôn lễ được tổ chức theo kiểu truyền thống, quả nhiên hội trường được trang trí theo phong cách rất Trung Hoa. Lục Già còn chưa bước vào bị tấm màn che lớn treo đỉnh đầu làm cho lóa mắt, ngoài ra bàn trưng bày còn có những vật dụng kiểu cổ như: Lò than , kim xưng (cân bằng kim loại), rượu giao bôi, lò sưởi, nến đỏ khăn đỏ. . . ngờ còn có cả cái yên ngựa uy phong lẫm liệt!

      Đương nhiên đáng chú ý nhất vẫn là dâu chú rể.

      Mạnh Điềm Điềm toàn thân mặc váy đỏ thẫm, đầu đội mũ phượng, khăn quàng vai, xinh đẹp khả ái. Chú rể Chung Tiến bên cạnh mặc áo bào đai ngọc, đầu còn cắm cái lông công. Diện mạo Chung Tiến vốn là loại hình thư sinh nhã nhặn, vận bộ đồ này cực kỳ phù hợp.

      Mạnh Điềm Điềm đắc ý hỏi : " tệ phải ?"

      Lục Già cười đến run rẩy, tiến lên ôm chầm lấy Mạnh Điềm Điềm, "Tân hôn vui vẻ, trăm năm hòa hợp."

      Dương San Ny cũng mở miệng, "Sớm sinh quý tử."

      "Cám ơn nha." Mạnh Điềm Điềm hài lòng nhìn cùng Dương San Ny, nhưng Chung Tiến đứng bên cạnh lại nhịn được oán giận câu: "Lục Già, em nhìn xem, là bị ép buộc."

      " cái gì thế?" Mạnh Điềm Điềm cấu véo Chung Tiến hồi, sau đó mới dẫn và Dương San Ny đến trước cái bàn trải tấm vải đỏ thẫm, tấm vải đó ít những lời chúc phúc đến từ bạn bè người thân của Mạnh Điềm Điềm và Chung Tiến.

      " Lục Già, cậu viết vào chỗ này ." Mạnh Điềm Điềm chỉ chỉ vào chỗ trống.

      Lục Già cầm bút định xuống tay, bỗng nhìn thấy cái tên được ký ở phía —— Từ Gia Tu, chữ viết kia thanh mảnh có lực.

      Quả nhiên là tình bạn lâu năm mới có thể quan tâm nhau tới mức này, Lục Già "cảm động" nhìn Mạnh Điềm Điềm, cúi xuống viết câu chúc phúc, sau đó tự nhiên ký xuống hai chữ "Lục Già" ở chỗ trống phía dưới ba chữ “Từ Gia Tu”.

      Mạnh Điềm Điềm còn lén lút cho biết, Từ Gia Tu được sắp xếp ngồi ở bàn số 6. Lục Già bị cận thị , ở khoảng cách xa nhìn được lắm, nhìn theo hướng Mạnh Điềm Điềm chỉ; tuy rằng nhìn thấy gì nhưng vẫn có thể “cảm nhận” được náo nhiệt từ bàn số 6 truyền đến.

      "Tiếc là kín chỗ hết rồi, đều là bạn học của Chung Tiến." Mạnh Điềm Điềm tiếc nuối .

      Mạnh Điềm Điềm và Chung Tiến đều sắp xếp cho bạn học của mình ngồi ở hai bàn phía trước, tiện cho việc tham dự tiệc của bọn họ. Hai bàn này còn phải phân ra của nhà trai và của nhà , Lục Già ở bên nhà , nhưng cũng là “bạn học của bạn học” của Chung Tiến, bởi vì dâu và chú rể trước kia. . . học ở hai lớp cách vách nhau.

      Lúc đó quan hệ của học sinh giữa hai lớp đặc biệt thân thiết, và Mạnh Điềm Điềm quyết định cùng nhau viết thư tình theo đuổi Chung Tiến và Từ Gia Tu của lớp bên cạnh. Về kỹ năng viết thư tình, tự nhận thấy mình viết còn hay hơn Mạnh Điềm Điềm, mà lại cực kỳ có thành ý nữa nhé. Ví dụ như Mạnh Điềm Điềm chỉ viết có 600 ký tự, bỏ dấu ngắt câu mà vẫn còn những 800, đủ số lượng chữ cầu của kỳ thi cao đẳng ngữ văn. Ngoài ra còn cho thêm ít những câu hay và những từ đơn Tiếng để trang trí xung quanh.

      Kết quả, Mạnh Điềm Điềm thuận lợi bắt được Chung Tiến, bây giờ cũng tu thành chính quả, còn từ đầu tới cuối đến cái tay của Từ Gia Tu cũng chưa được sờ vào.

      Thực tế đau buồn chứng minh, chất lượng của thư tình phải là nhân tố quan trọng quyết định trong tình , mấu chốt là được theo đuổi sai người.

      . . .

      Lục Già và Dương San Ny vẫn tới hơi chậm chút, hai bàn phía trước dành cho bạn học đều kín người, chỉ còn dư lại mấy bàn trống ở trong góc.

      Hai người đành phải chờ những người khác đến cho đủ nhân số bàn.

      Lục Già và Dương San Ny cùng ngồi chờ, nhưng mãi mà thấy có người đến. Sắc mặt Dương San Ny có chút bực bội, lấy điện thoại ra chơi giết thời gian. Lục Già biết làm gì, nâng cằm nhìn ngó xung quanh. đôi mắt to sáng sủa rất có thần thái, lơ đãng nhìn quanh cũng có thể phát ra “tín hiệu”.

      Rất nhanh có người quen bắt được “tín hiệu” liền về phía các , há to miệng biểu đạt kinh ngạc khi hai người bị “bỏ quên” ở chỗ này: "Lục Già, Dương. . . San Ny. . . Sao các cậu lại ngồi đây vậy?"

      ". . . Bọn mình đến hơi muộn."

      chuyện hồi, bạn học nam tốt bụng lại nhiệt tình kiên quyết chịu để các ngồi mình ở trong góc, lập tức dẫn hai người đến bàn ăn phía trước, lưu loát cầu nhân viên phục vụ mang thêm hai cái ghế tới đây.

      Hành động khoa trương ồn ào như vậy, hiển nhiên thu hút được ánh mắt của mấy bạn học nam bên bàn số 6 của nhà trai kia.

      Nhân viên phục vụ chuyển ghế dựa đến, rằng mỗi bàn chỉ có thể thêm được ghế nữa thôi.

      Chuyện này khó xử, bạn học nam đành phải quay sang bàn số 6 : "Từ Gia Tu, bàn của các cậu có thể thêm người ?"

      Người đàn ông ngồi giữa bàn đột nhiên bị hỏi, lơ đãng quay đầu lại. ngồi thoải mái dựa lưng vào ghế, kéo ống tay áo, khẽ đặt cánh tay lên mặt bàn. Đối với tình huống bên này của Lục Già và Dương San Ny, chỉ nhàn nhạt quét mắt qua cái, hơi gật đầu : "Có thể."

      Sau đó, bạn học nam dẫn theo Dương San Ny tới.
      Yoororo, Dothuydung, rjnchan2 others thích bài này.

    3. Lạc Linh Ngân

      Lạc Linh Ngân Well-Known Member

      Bài viết:
      2,731
      Được thích:
      2,173
      CHƯƠNG 2:

      Edit: tiểu an nhi



      Hôn lễ của Mạnh Điềm Điềm và Chung Tiến sắp bắt đầu, cả đại sảnh tổ chức tiệc chìm trong tiếng nhạc lãng mạn nhàng, mọi người đều vui vẻ.

      Lục Già bóc viên kẹo cưới bỏ vào trong miệng, kẹo mềm ngọt. và Dương San Ny chia ra ngồi hai bàn khác nhau. Lúc đó khi bạn học nam hỏi Từ Gia Tu, nhân viên phục vụ rất tinh ý đặt ghế của Dương San Ny ngay tại bên phải Từ Gia Tu, khoảng cách vừa khéo là cánh tay, có thể tùy lúc mà chăm sóc.

      Bàn bên đó vốn là dương thịnh suy, Dương San Ny mặc chiếc váy đỏ nổi bật bỗng chốc làm sáng bừng cả bàn ăn. Trước kia, Dương San Ny cũng được coi như là hoa khôi của lớp các , nên giờ thỉnh thoảng lại có người nhìn Từ Gia Tu với ánh mắt hâm mộ. Chẳng qua đương lại chẳng có phản ứng gì, giống như bên cạnh chỉ là cái bình hoa, mang lại chút ảnh hưởng nào.

      Lục Già thầm khen ngợi Từ Gia Tu phen, phong cách gọn gàng, cách chuyện thoải mái, hai chữ “Có thể” vừa rồi thốt ra cũng vô cùng tự nhiên.

      nghĩ tới sau nhiều năm như vậy mà người này vẫn hấp dẫn như thế, loại hình cổ điển như có sức dụ hoặc khó cưỡng.

      Chỉ tiếc, tất cả đều có số mệnh hết rồi, rất muốn ngồi ở bên cạnh Từ Gia Tu để ôm đùi . Nhưng tại sao lại để cho Dương San Ny sang bên đó ngồi chứ?

      Ngoài mặt Lục Già chẳng có biểu bất mãn gì, tuy vậy bạn học nam vẫn cố ý giải thích chút; ngờ bạn học nam trông có vẻ đơn giản này lại suy nghĩ thấu đáo đến thế, ta : "Trong khối chúng ta, lớp 10 bọn họ là lớp sài lang hổ báo nhất, để cậu qua đó quá nguy hiểm, còn Dương San Ny là hoa có chủ rồi, đáng lo. "

      Lục Già cảm thấy câu này có điểm nào đó đúng, hỏi lại: "Nhìn mình giống hoa vô chủ hả?"

      Bạn học nam “Ai da” hai tiếng, rất nhanh trả lời: "Mạnh Điềm Điềm như thế mà!"

      Lục Già có chút bất đắc dĩ, có lẽ bạn học nam này cũng biết quá nhiều về tình hình năm đó. Dù sao lời bảo vệ của ta cũng làm cảm thấy ấm áp trong lòng, nếu như có câu tiếp theo.

      "Nghe trước kia Từ Gia Tu và Dương San Ny từng có đoạn thời gian…….. cho nên —— cậu biết mà."

      Bạn học nam cười bí hiểm, nở nụ cười gian xảo, ghé lại gần thầm thầm buôn chuyện. Khi đến ba chữ “cậu biết mà”, đôi lông mày đậm của ta nhếch nhếch, dáng vẻ giống như ám chỉ “mình biết chuyện này đấy”.

      Cằm của Lục Già gần như rớt hẳn xuống, Từ Gia Tu và Dương San Ny từng có ……?

      Nhắc lại những kiện đương, tỏ tình từ thuở xa xưa có vẻ được hay cho lắm, nhưng đây lại là chuyện mà mọi người luôn làm biết mệt. Thậm chí nó còn được coi là hành động hoài niệm lại thứ tình cảm ôm ấp tuổi thanh xuân.

      Đôi lông mày nhướng cao của bạn học nam còn chưa hạ xuống: " ngờ phải ?"

      Đúng, ngờ. Lục Già gật gật đầu, đại não vẫn còn sửng sốt, quả thực hề biết đến chút gì về chuyện này. Tin tức bất thình lình xuất mang theo lực ảnh hưởng hề , giống hệt như khi nghe được tin thần tượng của mình sắp kết hôn lúc trước vậy. Cực kỳ khiếp sợ!

      "Nhưng tất cả là quá khứ rồi." Bạn học nam thu lại khóe miệng, ánh mắt dò xét lại quét về phía bàn số 6 bên kia.

      Lục Già cũng nhịn được lén lút liếc vài lần, cho đến khi Từ Gia Tu đột nhiên xoay người lại.

      số việc thực là kỳ quặc, ban đầu hề thấy có gì bất thường giữa Từ Gia Tu và Dương San Ny, nhưng sau khi “tám chuyện” xong, lại thấy nhất cử nhất động của hai người này đều mang theo ám muội.

      ——

      Rốt cuộc hôn lễ của Chung Tiến và Mạnh Điềm Điềm cũng bắt đầu.

      có nhạc diễu hành hôn lễ như trong giáo đường, mà là tiếng pháo cùng nhạc tấu hỉ truyền thồng. MC nam mặc trang phục đời Đường đứng sân khấu trang trọng thâm tình ngâm lên: " dải lụa đỏ, hai người dắt tú cầu, ba đời nối tình duyên."

      Dưới nền nhạc hỉ, Chung Tiến thân áo bào đỏ thẫm cùng Mạnh Điềm Điềm dắt tú cầu trong tay chậm rãi tiến vào bên trong. . . Có ít người đứng lên chụp ảnh. Mới đầu Chung Tiến còn ngại ngùng cười cười, nhưng cũng chả giữ được lâu, sau đó há miệng ra cười rộ lên, sảng khoái hướng về phía mọi người vẫy vẫy tay.

      Lục Già muốn chụp mấy tấm hình chính diện, đợi đến khi Chung Tiến và Mạnh Điềm Điềm bước qua chậu than, giơ máy ảnh lên ấn nút, máy ảnh vang lên hai tiếng “tách tách”. Cúi đầu xem tấm ảnh vừa chụp được: dâu chú rể đều tệ, ngoài ra dưới ánh đèn rực rỡ còn có sườn mặt vô tình lọt vào ống kính. Gương mặt thon dài, sống mũi cao thẳng, hàm dưới khẽ nâng, dáng vẻ thanh nhã tuấn tú.

      Ảnh chụp rất đẹp, bất kể là dâu chú rể hay Từ Gia Tu vô tình lọt vào, quyết định lưu giữ tấm hình này.

      Toàn bộ hôn lễ đều được thực theo kiểu truyền thống, nhảy qua yên ngựa gỗ gì đó, hay phu thê giao bái, đốt nến mừng long phượng đều lần lượt được thực . Sau đó MC hào hứng hô lên đến lúc cần "Cảm tạ bà mối".

      Bà mối?

      Hai phần tử tương đối sớm như Mạnh Điềm Điềm và Chung Tiến mà cũng có bà mối ư? Sao lại biết? Lục Già cảm thấy cảm xúc đêm nay của mình có nhiều cung bậc, giống như nam MC kia ngừng thay đổi nét mặt.

      Ai nha? Mấy người bên dưới sân khấu đều vô cùng tò mò, Lục Già cũng thế.

      MC đem microphone giao cho Mạnh Điềm Điềm, Mạnh Điềm Điềm nở nụ cười xinh đẹp, sau đó thanh thanh cổ họng, đưa mắt nhìn về hướng. Lục Già cùng ghé mắt nhìn theo Mạnh Điềm Điềm. Rốt cuộc Mạnh Điềm Điềm cũng hô lên vào microphone.

      "Lục Già!"

      "Hả. . ." Lục Già quay ngoắt đầu lại, kinh ngạc há hốc mồm. Sao có thể? mà là bà mối á?

      Trong nháy mắt, tất cả mọi người trong hội trường đều tập trung ánh mắt về phía , người phụ trách đèn chiếu sáng cũng rất nhanh nhạy, lập tức chiếu hết mấy ánh đèn rực rỡ qua bên này. Thôi xong rồi! Lục Già thầm nôn ra máu, tận lực trưng ra nụ cười trông tự nhiên nhất có thể. Nhưng có ai cho biết, là bà mối nên cười như thế nào hay . . .

      "Chúng ta cùng chào đón bà mối vừa trẻ trung vừa xinh đẹp lên sân khấu nào!"

      Sống hai mươi mấy năm, đây là lần đầu tiên Lục Già dùng thân phận bà mối để lên sân khấu, quả thực tâm tình giờ có chút kích thích. MC cực kỳ nhiệt tình mời bước lên, chuyện làm bà mối như ván đóng thuyền. đứng ở giữa sân khấu tự nhiên cúi chào: ngại quá.

      MC lại bắt đầu khoa trương khen ngợi, Lục Già cảm thấy nam MC này nhất định là người có khả năng tán dương giỏi nhất thế giới. Kết thúc đoạn khen như rót nước vào tai, rốt cuộc MC cũng vào chủ đề chính, ta hỏi dâu chú rể nguyên nhân sâu xa liên hệ giữa hai người và bà mối là gì.

      Lục Già mím môi nhịn cười, cũng muốn biết Mạnh Điềm Điềm như thế nào. liếc mắt nhìn Mạnh Điềm Điềm, nàng lại nháy mắt lại với . Chắc phải là. . . Lục Già đột nhiên dâng lên dự cảm chẳng lành, quả nhiên Mạnh Điềm Điềm bắt đầu lội ngược dòng thời gian.

      Mạnh Điềm Điềm chân thành trực tiếp thẳng: "Nếu lúc trước có Lục Già ra sức cổ vũ tôi cũng có đủ dũng khí để viết thư tình cho Chung Tiến."

      Lục Già: ". . ."

      có thể cảm nhận được hai gò má của mình lúc này cháy phừng phừng, nóng đến mức muốn khóc. cổ vũ Mạnh Điềm Điềm khi nào? Cổ vũ lúc nào chứ, sao lại nhớ ?

      ràng lúc đó là tự cổ vũ chính mình mà!

      May mắn thay, tuy Mạnh Điềm Điềm quá đáng tin, nhưng cũng đến mức đem chuyện đó ra hết. Chỉ là Lục Già cho nàng có thêm động lực, thậm chí còn hỗ trợ sửa chữa, biên tập lại thư tình giúp nàng.

      Lục Già nghẹn ngào trong lòng: Quả năm đó rảnh đến phát chán mới giúp sửa chữa lá thư tình đến câu cú cũng lưu loát kia của Mạnh Điềm Điềm.

      Dưới sân khấu đột nhiên vang lên tiếng vỗ tay, Lục Già còn thầm cảm khái, vừa quay sang thấy MC giơ sẵn cái microphone khác đưa cho .

      Hở, định làm gì nữa? Còn muốn phải nêu đôi câu cảm nghĩ sao?

      Giờ phút này hai lòng bàn tay của Lục Già ướt đẫm mồ hôi, mỗi gương mặt bên dưới sân khấu đều rất mơ hồ, dường như chỉ có thể nhìn thấy Từ Gia Tu ngồi ở phía trước khẽ nâng cằm lên, nhìn chăm chú, có vẻ nhàn nhạt để tâm, nhưng lại có chút nghiêm túc đến lạ kỳ.

      Đột nhiên Lục Già rất muốn biết Từ Gia Tu suy nghĩ cái gì, cần biết nghĩ ra sao, chỉ hy vọng quên chuyện năm đó. Đúng, hi vọng quên.

      Lục Già cầm microphone trong tay, khi đó mất mặt thất tình, bây giờ thể còn thua cả phong thái nữa. ngập ngừng chút rồi mở miệng : "À. . . Ha ha. . . cũng có khoa trương như lời dâu đâu, chủ yếu là do hai người họ tự tạo nên lương duyên cho chính mình thôi. Còn về vai trò của tôi, đại khái. . . có thể coi là “vô tâm trồng liễu, liễu rợp bóng” . . . Cám ơn mọi người!"

      Đúng, chính là “vô tâm trồng liễu, liễu rợp bóng”, trước câu này là câu gì? Đó là “có tâm trồng hoa, hoa nở”!

      nghĩ, hai câu này có thể tổng kết chính xác nhất kiện viết thư tình của và Mạnh Điềm Điềm năm ấy.

      ——

      Lục Già uể oải ghé người vào bên cạnh bờ suối nước nóng thở dài, nước suối sủi bọt lăn tăn bốc hơi nóng mờ ảo, hận mình thể biến thành con cá để phun ra bong bóng nước cho thay đổi tâm tình.

      Hôn lễ của Mạnh Điềm Điềm và Chung Tiến kết thúc cũng là lúc hội gặp mặt bạn học bắt đầu. Sơn trang cung cấp mấy chục suất tắm suối nước nóng miễn phí, còn tặng thêm hai phòng tắm hơi và chơi bài, vừa vặn có chỗ cho mấy bạn học nam có nơi để hoạt động giải sầu. Tiếc là dâu chú rể đều mệt đứt hơi, thể tham gia với mọi người được. Nhất là chú rể Chung Tiến, sau hôn lễ còn phải nhờ hai bạn học nam dìu về phòng tân hôn trong sơn trang.

      Đối với những người còn lại, vừa tắm suối nước nóng thoải mái, vừa chơi bài giải trí, thấy mệt vào phòng tắm hơi nghỉ ngơi. Ai nấy đều vô cùng thỏa mãn, thi nhau bày tỏ lần tham dự hôn lễ này quá có lời.

      Da của Lục Già vốn mỏng, ngâm nước nóng nửa giờ cả người giống hệt như con tôm luộc, nhất là khuôn mặt, đỏ bừng bừng.

      ra, cả tối nay gần như lúc nào mặt cũng trong trạng thái đỏ ửng. . .

      Điều đáng mừng duy nhất là mặt đỏ số cũng đỏ.

      Sơn trang cung cấp miễn phí hai phòng dùng để chơi bài, bạn học của nhà trai và nhà chia ra mỗi lớp gian. khí náo nhiệt ồn ào, mọi người lâu gặp được nhau nên ai cũng tham gia chơi hết mình.

      Có hai người của lớp 10 bên phòng cách vách chạy qua đây, thăm dò tình huống bên này của lớp 9. vài câu tán gẫu với mấy bạn học nam rồi lại chuyển sang trêu đùa mấy bạn học nữ, trong hai người cười hỏi các : "Bàn này của các cậu ai thắng nhiều nhất?"

      "Lục Già đó." bạn học nữ trả lời.

      Lục Già ngẩng mặt lên, vui vẻ : "Là do vận may tệ thôi." Các chơi lớn, cái thắng được nhiều nhất phải là tiền, mà là niềm vui. vốn tin cái gì gọi là “đen tình đỏ bạc”, có được kỹ năng bài bạc như giờ chẳng qua là do năm trước cùng với lão Lục về nhà ông bà nội chơi hai ngày, luôn cùng mọi người chơi bàn mạt chược mà thôi.

      "Vậy bên kia của các cậu sao?" Dương San Ny lên tiếng hỏi, "Ai là người thắng nhiều nhất?"

      "Còn phải , là Từ Gia Tu. Hạo Tử thua mới thê thảm, chỉ còn mỗi cái quần cộc." Nhắc đến tình hình chiến đấu của bên đó, bọn họ nhất thời cảm thấy hưng phấn.

      "Phụt ——" bạn học nữ bị chọc cho bật cười, "Các cậu chơi lớn đấy."

      "Đúng nha, bọn mình bên kia chơi rất vui. Đến bây giờ Hạo Tử vẫn còn chưa thắng để lấy được quần về, các cậu có muốn qua đó xem ?" Hai người này cười gian xảo, ra sức mời mọc.

      Các bạn học nữ: ". . ."

      Sau đó, biết là ai dẫn đầu, mấy bạn nữ cùng nhau đứng dậy chạy sang phòng chơi bài bên cạnh. Ngay sau đó là tiếng gào thét tức giận của Hạo Tử truyền đến: "Này —— đừng có chụp ảnh!"

      Các bạn nữ trong phòng đều bị dụ hết, các bạn nam còn lại của lớp 9 ngẩn người. Cái lớp 10 kia quá hiểm! Dám dùng chiêu thức hèn hạ này!

      ——

      Lục Già vào đó, có bạn học nam của lớp 10 đứng bên cạnh nhìn có hơi quen mắt, nhất thời nhớ nổi tên, chỉ có thể cười cười.

      "Kệ cho bọn họ vào đó, chúng ta ở bên này chơi cờ phi hành (*) ."

      Cờ phi hành? Đáng tiếc đêm nay “phi” được rồi, Lục Già tìm lý do thoái thác: "Mình….. mua đồ ăn cho mọi người."

      Lục Già định tìm bạn học nữ mua đồ ăn vặt cùng mình, đáng tiếc bọn họ đều bị sắc đẹp của mấy nam sinh bên lớp 10 dụ dỗ hết rồi. Sơn trang có cửa hàng tiện lợi mở cửa 24h, từ đây tới đó cần qua đoạn đường lát đá được sáng sủa cho lắm. tật xấu – rất sợ bóng tối.

      Lúc đường ngừng lầm rầm hát hò linh tinh để lấy thêm can đảm, ánh đèn sáng rực của cửa hàng tiện lợi trông đặc biệt đáng . Chỉ có điều, tới lúc khom người đứng chọn ở giá hàng mới phát ra giá cả ở đây tuyệt nhiên đáng chút nào, ước chừng còn đắt hơn siêu thị bên ngoài gấp mấy lần. Dương San Ny người nào thắng lớn bỏ tiền ra đãi mọi người, ngại mời khách nhưng số tiền thắng được hôm nay cũng đủ mua mấy gói khoai tây chiên.

      Chọn chọn lựa lựa mãi mới được giỏ đồ ăn vặt vừa túi tiền, xách đến quầy thu ngân. Con mèo chiêu tài bên cạnh cửa ra vào đột nhiên kêu lên tiếng "Hoan nghênh quý khách". Lục Già quay đầu lại, thấy thân hình thon dài đẩy cánh cửa kính bước vào.

      Á. . . Là Từ Gia Tu.

      Cần phải chào hỏi tốt mới được. Trong khi Lục Già còn suy nghĩ lựa chọn từ ngữ cho thích hợp Từ Gia Tu về phía . có chào hỏi, có bắt chuyện, thậm chí đến tên cũng gọi, trực tiếp nhìn đống đồ ăn vặt trong giỏ mua hàng của mở miệng , "Chỗ này đủ đâu, lấy thêm ."

      Lục Già: "À, được." Nếu lấy thêm. . . trả tiền đấy!

      Quả Từ Gia Tu tới đây là để trả tiền.


      (*) Chú thích: Cờ phi hành của TQ là trò chơi tương tự như cờ cá ngựa của VN, thay “ngựa” bằng “máy bay”. Có tối đa 4 người chơi, mỗi người chơi có 4 máy bay, cùng tung xúc xắc để máy bay cất cánh và di chuyển cho tới khi cả 4 cái về đích thắng.

    4. Lạc Linh Ngân

      Lạc Linh Ngân Well-Known Member

      Bài viết:
      2,731
      Được thích:
      2,173
      CHƯƠNG 3:

      Edit: tiểu an nhi


      Lục Già vỗ vỗ tay đứng ở trước quầy thu ngân, tổng cộng hết 602 đồng, Từ Gia Tu trả 600, trả nốt 2 đồng.

      Ra khỏi cửa hàng tiện lợi, nội tâm Lục Già vô cùng cảm kích 602 đồng này. Kỳ thực rất ngại khi để Từ Gia Tu phải bỏ tiền ra chi trả cho bữa ăn khuya của mọi người, nhưng khả năng tài chính của đâu có đủ để giành việc thanh toán với . May mà Từ Gia Tu có tiền lẻ, mới tranh thủ xuất ra 2 đồng lẻ còn lại. thế nào nữa cũng coi như có góp phần gánh vác rồi.

      Nhiệt độ ban đêm ở sơn trang hơi thấp, biết gió từ hướng nào thổi tới, tuy rằng lúc đẩy cửa ra ngoài có Từ Gia Tu chắn ở phía trước nhưng vẫn bị gió lạnh tạt tới tấp vào mặt.

      Lục Già vùi nửa khuôn mặt ở phía dưới khăn quàng cổ ở bên cạnh Từ Gia Tu. Thực ra cũng quá lạnh, nhưng trong đầu lại nghĩ tới quá nhiều chuyện khiến nội tâm giờ có chút tê dại.

      Như chuyện biết Từ Gia Tu còn nhớ bức thư tình kia ? Liệu giữa Từ Gia Tu và Dương San Ny từng có đoạn tình cảm? những thế còn có việc kích thích đến đòi mạng liên quan đến ba , mà có khi ngay cả bản thân Từ Gia Tu còn biết có chuyện đó.

      Lục Già định bụng chủ động cái gì đấy để cải thiện bầu khí. Dù sao tại cũng phải là dưới trăng trước hoa chuyện đương, nên cần thiết phải chơi trò “vô thanh thắng hữu thanh” làm gì. thầm nghĩ xong, Lục Già ngẩng đầu lên nhìn về phía Từ Gia Tu, miệng còn chưa thốt ra được tiếng nào, di động của Từ Gia Tu lại đột nhiên vang lên.

      Từ Gia Tu dừng bước, nhận cuộc gọi này.

      Lục Già cũng dừng lại, ngập ngừng xoay xoay đầu. thể trước, cũng thể biểu ra dáng vẻ hóng hớt người khác nghe điện thoại được, cho nên đành phải giả bộ chú ý phong cảnh xung quanh. Sơn trang vào ban đêm tối đen như mực, hiển nhiên chẳng nhìn thấy cái gì, nhưng giữa người với người vẫn luôn tồn tại loại che lấp lộ liễu này, nó gần như trở thành phép lịch chung.

      May là Từ Gia Tu có thói quen nấu cháo điện thoại, mấy câu ngắn gọn xong rồi tắt máy. Tuy nhiên, lại đứng im tại chỗ, nhìn về phía Lục Già, ánh mắt có điểm chú ý.

      đôi mắt mê người như vậy, nếu là lúc còn học trung học khẳng định nặn ra được chút má hồng kiều diễm ngượng ngùng.

      Từ Gia Tu đột nhiên nhắc nhở: "Vừa rồi định với tôi cái gì?"

      A, hóa ra là muốn hỏi cái này, có thể vừa vừa hỏi cơ mà. Lục Già ngẩng đầu đối diện với ánh mắt chăm chú của , há miệng gọi Từ Gia Tu tiếng: "Từ tổng."

      "Từ tổng?" Từ Gia Tu nhàng tự nhiên lặp lại xưng hô này, hàng lông mày xinh đẹp hơi nhướng lên.

      ràng là Từ Gia Tu biết Lục Già định đến chuyện đó, cho nên cảm thấy hơi kỳ lạ, bởi vì đâu có người nào lại gọi bạn học cũ kiểu này đâu. Cho dù có muốn nịnh nọt cũng dùng phương pháp ấy , có hơi quái dị.

      Đây là lý do mà Lục Già cứ rối rắm mãi mở lời được, vội vàng giải thích: "Năm ngoái tôi nộp hồ sơ vào Ốc Á, quản lý Hồ mùng 10 đầu năm tôi có thể làm rồi."

      Có rối rắm thế nào cũng chỉ cần giải thích bằng câu này thôi.

      "À." Từ Gia Tu lên tiếng, tỏ vẻ biết.

      Sau đó.... còn gì nữa? Bình tĩnh như vậy sao? Lục Già nhất thời biết gì cho phải.

      lúc lâu sau, Từ Gia Tu mới lên tiếng, thanh trong sáng thấm nhuận: "Hoan nghênh."

      Tốt quá! Sương mù dày đặc trong lòng Lục Già lập tức tan hết, mây tan trăng sáng phấn khởi.

      "Từ Gia Tu, thấy có khéo hay ? Khi về đến nhà mở quyển sách giới thiệu Ốc Á ra mới biết hóa ra người sáng lập lại là đấy. . ." Lục Già thở ra hơi, giọng điệu cũng thoải mái lên ít.

      Là bạn học cũ hay sếp mới, tạm thời vẫn chưa xác định được ràng, nhưng gọi cũng gọi rồi. Kêu vài tiếng "Từ tổng” để thiết lập quan hệ cũng tốt, dù sao cũng đâu phải loại đầu gỗ thể khai thông.

      "Đúng là rất khéo." Từ Gia Tu hùa theo ý của , bỏ điện thoại vào trong túi quần, từ chối cho ý kiến, chỉ nở nụ cười, cúi xuống gọi tên , "Lục Già."

      —— đúng là rất khéo, Lục Già.

      Lục Già chỉ cảm thấy giọng của Từ Gia Tu dường như mang theo sóng điện rất tiến vào lỗ tai , hiển nhiên ám chỉ của là: tuyệt đối cho rằng đây chỉ là trùng hợp.

      Lục Già thở dài tiếng.

      Nhưng đó đúng là mà!

      ——

      Kết thúc hôn lễ và buổi gặp mặt bạn học, ngày hôm sau Lục Già mới về tới nhà. Vừa đến nơi, lập tức nằm bổ nhào lên giường. Tối hôm qua, suốt từ lúc bắt đầu hôn lễ cho đến khi kết thúc buổi gặp mặt bạn bè, trái tim của luôn nằm trong trạng thái ổn định, lúc lên lúc xuống, chỉ thiếu mỗi nước là vọt thẳng ra ngoài.

      Lục Già vùi đầu chôn sâu vào trong tấm chăn ấm áp, cần điều chỉnh tốt tinh thần bất ổn của chính mình.

      Đêm qua, khi cùng Từ Gia Tu xách túi đồ ăn vặt linh tinh lớn trở về, có bạn học nhàm chán cố ý hỏi: "Hắc hắc, rốt cuộc trong hai người các cậu ai là người mời khách đây?" muốn là Từ Gia Tu, chỉ ngờ Từ Gia Tu lại nặng ra câu: "Cả hai cùng trả tiền."

      Nhưng chỉ trả có hai đồng mà. . .

      Từ Gia Tu xong, lại có người nhìn bọn họ cười cười ái muội. Tuy nhiên cũng có người hiểu là cùng chia đôi tiền, trực tiếp công khai giúp lên án Từ Gia Tu: "Ai da lớp trưởng của tôi ơi, sao cậu có thể đến mức này chứ? Cậu lại thiếu chút tiền lương nhoi đó à!"

      "Đúng là thiếu." Từ Gia Tu thẳng. Lúc đó trái tim Lục Già đột nhiên nhảy lên hai cái, nghĩ rằng câu tiếp theo của là: "Công ty nhà ai lại thiếu hai đồng tiền lương cơ chứ."

      Đương nhiên Từ Gia Tu phải là , giải thích nguyên nhân rất đơn giản: " mang đủ tiền cho nên để Lục Già trả trước."

      Từ Gia Tu như vậy tức là nể mặt , nên chỉ có thể phối hợp nở nụ cười: "Các cậu ăn nhiều chút, đừng khách khí, đủ mình lại mua." Vừa dứt lời, Từ Gia Tu có hơi nhìn về phía , ánh mắt nhàn nhạt.

      Ý, chẳng lẽ hiểu sai ý của rồi?

      Chịu đựng cả buổi tối, rốt cục mãi đến khuya mọi người đều mệt mỏi, cứ tưởng rằng được yên lành ngủ giấc, đột nhiên chuông di động vang lên. biết ai lại rảnh rỗi gửi tin nhắn có cái icon hình mặt cười toe toét, làm phải ngồi đoán xem đó là ai. . .

      Có là ai nữa khẳng định cũng phải là Từ Gia Tu.

      . . .

      Khi Lục Già tỉnh lại tới bữa trưa, lão Lục làm hai món xào, mặn nhạt, còn có nồi lẩu ùng ục ùng ục sôi.

      nhà chỉ có hai người ăn cơm, bàn ăn nồi niêu vật dụng cũng cần phải quá lớn.

      Trước Tết lịch tháng, từ chức ở công ty tại phương bắc quay về quê nhà Đông Châu. Đối với việc biết sai lầm mà quay đầu, ngoài tán thưởng ra lão Lục còn cực kỳ vui mừng, ngày nào cũng sáng tạo ra đủ các loại đồ ăn mới, muốn khiến nhớ kỹ "mùi vị hạnh phúc" của gia đình, để tiếp tục lựa chọn cuộc sống phiêu dạt ở bên ngoài nữa. tóm lại, những ngày ở nhà của Lục Già vô cùng thoải mái tự tại, với điều kiện có mấy bác bên nhà bà ngoại “ bóng gió” hỏi thăm vào dịp Tết lịch.

      Đồng chí lão Lục cũng vội vã giục tìm việc, có ngồi chơi ở nhà nửa năm nữa cũng chả sao, coi như nghỉ dài hạn . Kỳ thực trong lòng Lục Già hiểu rất , lão Lục rất muốn kế tục nghiệp giáo dục của ông.

      Chỉ tiếc, có muốn làm cũng phải xem công việc có phù hợp với người làm hay . phù hợp với chén cơm của lão Lục rồi.

      Mỗi khi nghe như vậy, lão Lục đều đau đầu nhìn : "Vậy con xem cái chén cơm nào mới thích hợp?"

      thuận miệng trả lời: "Tạm thời con còn chưa xác định được, nhưng cái con thích ăn khẳng định là cơm thịt bò nạm xào cà chua."

      May mà lão Lục phải là người có tính gia trưởng chuyên chế. Khi mình tìm được việc làm, ông cũng can thiệp vào quá nhiều, chỉ hỏi tình huống đại khái của công ty, sau đó đưa ra chút ý kiến cá nhân, rồi để cho toàn quyền quyết định.

      Có đôi khi Lục Già nghĩ, nếu lão Lục cũng sử dụng chính sách dân chủ rộng rãi đối với học sinh mà ông làm chủ nhiệm như đối với chắc cũng đến nỗi bị các học sinh ngầm đặt cho biệt danh "Lục diêm vương" với "Lục lão hắc".

      chủ nhiệm tiêu chuẩn, đồng chí lão Lục đặc biệt am hiểu kỷ luật, phê bình, tư tưởng giáo dục cao cùng hàng loạt thủ đoạn chuyên chế làm các học sinh vừa nghe sợ mất mật. Là con của lão diêm vương, Lục Già nghiễm nhiên được gọi là "tiểu diêm vương". Cũng may quan hệ giữa và các bạn học quá tệ, bị mọi người ác ý lập.

      Lục Già chậm rãi ăn cơm, ra vẻ lơ đãng tùy ý hỏi lão Lục: "Ba, ba có nhớ Từ Gia Tu ?"

      "Từ Gia Tu?" Lão Lục nghĩ nghĩ rồi xác nhận, ". . . Cùng khóa với con đúng ?"

      Xem ra là có nhớ rồi, Lục Già gật gật đầu: "Trước kia ta tương đối nổi tiếng."

      Kỳ thực “tương đối nổi tiếng” cũng đúng lắm, chính xác phải là “rất rất nổi tiếng”.

      học trò nổi tiếng dưới mọi phương diện, lại còn là lớp trưởng, thường xuất trong tầm mắt của mọi người mà quang minh chính đại “vô tình” trêu hoa ghẹo nguyệt; những thế, tại trường trung học Đông Châu vẫn còn giữ tấm hình của Từ Gia Tu, mỗi lần bình chọn những hình ảnh đẹp từ khóa trước, bức ảnh Từ Gia Tu nhắm hai mắt dựa lưng ở phía sau bàn học đều được lôi ra tham gia bình chọn.

      Đây là ảnh chụp trước đây được bạn học dùng điện thoại Nokia RM945 chụp được, chất lượng hình ảnh được tốt cho lắm.

      Lão Lục vốn chẳng quan tâm đến những thứ đó, ông chỉ nhớ học sinh có vi phạm kỷ luật hay thôi.

      "Cậu Từ Gia Tu đó cũng tệ, thỉnh thoảng lão Trương Phái Đông chủ nhiệm cũ của cậu ta vẫn còn nhắc tới. Nghe tại nghiệp phát triển khá tốt, đúng là tuổi trẻ tài cao, tồi, tồi." Lão Lục khẽ mỉm cười, khó có khi nào mở miệng khen ngợi người khác như vậy; có điều, lời cũng nhanh chóng xoay chuyển, "May mà lúc trước ba bóp chết tư tình của cậu ta, bằng làm sao có thể tốt được như bây giờ."

      Lão Lục xong, khoái trá thiếu chút nữa phá lên cười ha hả.

      Lục Già cũng đoán ra được phần nào, nhưng vẫn lên tiếng hỏi: ". . . Tư tình gì vậy ạ?"

      Lão Lục liếc mắt nhìn cái, lập tức giải thích: "Con tò mò thôi."

      " đương đó, nếu ba nhớ nhầm bạn của Từ Gia Tu chính là nữ sinh học cùng lớp với con ấy. Tên ba nhớ nhưng bộ dạng cũng được lắm. Nếu giờ hai người họ có đến với nhau ba hết sức ủng hộ.”

      Ủng hộ cơ đấy! Giờ ba gì mà chẳng được! Lục Già đứng lên, lẳng lặng rửa chén.

      Kết hợp những điều lão Lục với thông tin nghe được từ tối qua, hẳn là Từ Gia Tu và Dương San Ny đúng là từng có đoạn tình cảm. Chỉ có điều, ngọn lửa tình còn chưa kịp bùng cháy bị lão Lục nhẫn tâm dập tắt? Đột nhiên, Lục Già có chút bội phục Dương San Ny, ngờ ấy lại để ý tới chuyện lúc trước mà vẫn duy trì thái độ bình thản như vậy.

      thực rất muốn học tập khả năng này!

      Mà vấn đề quan trọng thể lo lắng giờ chính là việc sắp sửa vào làm trong công ty của Từ Gia Tu. là BOSS của , ba từng chia rẽ và Dương San Ny, còn trong quá khứ lại ngớ ngẩn “quấy rầy” . . . Tuy rằng mấy việc đó cũng tính là thù mới hận cũ gì nhưng cũng đủ để Từ Gia Tu sinh ra ít thành kiến cùng hiểu lầm với rồi.

      Lục Già khẽ thở dài, có hơi nhức đầu, cũng có chút đau lòng cho chính mình.

      Tuy vậy, đối với Từ Gia Tu, vẫn có tín nhiệm nhất định. tin phải là loại đàn ông hẹp hòi, có thù tất báo; mắt nhìn người năm đó của tuy ngây thơ nhưng cũng tệ đâu.

      Vấn đề ở chỗ, Từ Gia Tu tin sao?

      Lục Già xếp hết bát đĩa rửa xong lên giá. có tin hay quản làm sao được, lúc này là thời đại các ông chủ có thể tùy lúc chèn ép nhân viên mà.

      ——

      Lục Già muốn quãng thời gian nghỉ lễ nhàn rỗi này kết thúc nhanh để còn làm, học sinh trung học Đông Châu còn học sớm hơn hai ngày. Mỗi khi tỉnh dậy đều nghe thấy tiếng đọc bài của mấy em , đúng là thể tưởng tượng nổi ngày trước làm thế nào để thức dậy vào sáu giờ mỗi sáng.

      Lão Lục cũng bắt đầu chuẩn bị các thứ để dạy lại, đặt ra kế hoạch công việc cần thực cho học kỳ mới.

      khí năm mới còn chưa tiêu tan, mọi người lục tục trở nên bận rộn. vẫn cùng lão Lục xuống cantin dùng bữa như ngày thường. biết có phải đầu bếp bị thất tình hay mà nấu chả lưu tâm gì cả, mỗi lần gọi đồ ăn, đều hi vọng xung quanh Ốc Á có nhiều cửa hàng ăn uống chút.

      Nhớ đến công việc từng làm trước kia, Lục Già chỉ nhớ tới thời điểm được nghỉ ăn cơm trưa. cùng các đồng nghiệp khắp các quán mỹ thực có xung quanh quảng trường ở gần đó; có đồ ăn Giang Nam, ẩm thực Thái Lan, nhà hàng HongKong, quán ăn Nhật Bản. . . Mỗi lần đến lượt đặt thức ăn trưa đều có cảm giác được lật thẻ tên để hoàng thượng sủng hạnh.

      lại, công việc của cũng đến nỗi quá tồi tệ. Trước kia Lục Già chán ghét việc đến trường tại lại càng bài xích chuyện làm.

      Ngày hôm sau, Lục Già với tinh thần sảng khoái xuất phát từ khu đô thị mới của thành phố Đông Châu làm.

      Đến giờ ăn trưa, bưng cái khay tròn đứng xếp hàng tại trước cửa phòng ăn của Ốc Á chờ đến lượt gọi cơm, tâm tình thực . . . được vui cho lắm.

      Quá thô lỗ, quá tùy tiện, quá kham khổ rồi!

      Cái phòng ăn này còn bằng cả cantin của trường nữa, Từ Gia Tu muốn nuôi heo đó sao?

      —— A a a a a a!
      Yoororo, Dothuydung, rjnchan2 others thích bài này.

    5. Lạc Linh Ngân

      Lạc Linh Ngân Well-Known Member

      Bài viết:
      2,731
      Được thích:
      2,173
      Chương 4:

      Lục Già theo chân đồng nghiệp Tiểu Đạt tới nhà ăn, sau đó gia nhập đội ngũ ồn ào xếp hàng. Hình như nhân viên của Ốc Á có thói quen ăn cơm tại nhà ăn của công ty, chỗ ngồi trong nhà ăn bị ngồi hơn phân nửa, đội ngũ xếp hàng cùng với còn rất dài, giới tính chủ yếu là giống đực còn trẻ tuổi.

      ra hôm nay làm, nhìn thấy hai người có giới tính nữ ở công ty, người là quản lí Hồ ở bộ phận của , người chính là bản thân ở trong gương.

      Nhưng mà, công ty vẫn có mấy nhân viên nữ khác, có 2 – 3 người ngồi trong nhà ăn, xung quanh các ấy cũng vây quanh nhóm đàn ông.

      Lục Già thu hồi tầm mắt, công ty ngập tràn hơi thở đàn ông!

      nơi có nhiều đàn ông, tất nhiên là có rất nhiều cái được chú trọng, huống chi ông chủ cũng là đàn ông. Lục Già cảm thấy ở nhà ăn của Ốc Á mọi người cùng ăn chung như năm mươi năm trước, hình thức ăn cơm tự chọn, có bốn cái khay xếp thành hàng, trong khay chia thành hai món mặn hai món chay, nên hỏi mỗi cái khay to bao nhiêu, đại khái cái máng cho heo ăn to như thế nào cái khay to như thế.

      Món chính cũng có ba loại, cơm tẻ, bánh bao trắng và mì xào.

      Bên cạnh đó còn có hai thùng canh, nước canh bên trong cũng là tự chọn.

      Đồng nghiệp Tiểu Đạt xếp hàng phía trước ngước đầu nhìn món ăn của ngày hôm nay vòng, rồi xoay người nhiệt tình giới thiệu cho : "Bánh bao của công ty chúng ta cũng tệ lắm."

      chua xót, từ lúc nào bánh bao trắng cũng có thể trở thành món ăn để giới thiệu.

      A, quên giới thiệu: Tiểu Đạt, giới tính cũng là nam, chức vụ: Nhân viên tài vụ.

      Tiểu Đạt nhìn vẻ mặt tin của , tiếp tục nhấn mạnh lần nữa: " cũng tệ lắm đâu."

      Lục Già đành phải gật đầu cái: "Đợi lát nữa nếm thử."

      Rất nhanh đến phiên . Lục Già có ba phần no bụng, học Tiểu Đạt ở phía trước lấy thức ăn, mỗi thứ cũng lấy chút, dù sao cũng nhìn ra được là món nào ngon hơn món nào.

      Đồ ăn như thế này, Từ Gia Tu cho heo ăn hay sao ấy chứ. Lục Già thầm trong lòng lần nữa, nhưng mà giây tiếp theo liền yên lặng thu lại lời , bởi vì thấy Từ Gia Tu cũng xếp hàng trong đội ngũ phía sau, hình như trong tay cũng cầm cái khay.

      Sao ông chủ nuôi heo cũng ăn giống heo vậy.

      Từ Gia Tu đứng bên cạnh hai người đàn ông, hai người vẫn thảo luận vấn đề công việc với , Từ Gia Tu thỉnh thoảng gật đầu rồi , hai câu, nhìn có vẻ kiêu ngạo gì, cũng khiến người ta cảm thấy quá càn rỡ.

      Lục Già đột nhiên nhớ lại, trước kia trong phòng ăn của trường trung học, Từ Gia Tu cũng là tâm điểm khi đứng ở trong đội ngũ, xung quanh cũng có mấy bạn học cùng thảo luận bài tập với , làm người khác phải chú ý.

      Quãng thời gian đó, bây giờ nghĩ lại đều có cảm giác năm tháng dịu dàng, dù sao lúc ấy chất lượng thức ăn trong căn tin cũng tồi.

      Lục Già xới chút cơm, thuận tay lấy cái bánh bao trắng mà Tiểu Đạt cố gắng giới thiệu, sau đó cùng Tiểu Đạt tìm được chỗ ngồi trống rồi ngồi xuống. Căn tin người đến người , là gương mặt mới nên ít nhiều cũng nhận được số ánh nhìn chăm chú, hoặc kín đáo hoặc trực tiếp. Quần áo mặc hôm nay cũng rất chuyên nghiệp, áo khoác ngoài bằng kaki bị cởi ra để ở văn phòng, lúc này chính là quần jean màu xanh dương phối hợp với boot đế bằng, áo sơ mi trắng sạch sơ vin đơn giản, trung quy là có dáng vẻ trung tính.

      có mùi vị phụ nữ?

      mái tóc dày đen nhánh, da thịt trắng nõn, mặt còn có hai lúm đồng tiền nhàn nhạt, khi yên tĩnh lời nào vẫn có chút mùi vị phụ nữ.

      Lục Già biết dáng vẻ của mình tồi, nhưng mà mỹ nữ cũng phải là nguồn tài nguyên khan hiếm, biết rất ở trong công ty điều quan trọng khi tiếp xúc với người khác chính là xem xét tính cách và năng lực.

      Mỹ nữ ở bên ngoài quả thực phải là nguồn tài nguyên khan hiếm, nhưng mà ở Ốc Á chỉ cần là giống cái chính là tài nguyên khan hiếm. Lục Già uống hai ngụm canh, bàn bên cạnh có đồng nghiệp nam ló đầu sang hỏi Tiểu Đạt: "Tiểu Đạt, mau giới thiệu !"

      Tiểu Đạt chậm nửa nhịp ngẩng đầu lên từ bàn ăn, muốn mở miệng, có người giới thiệu trước, giọng này nhanh chậm: "Lục Già, phòng tài vụ, hôm nay chính thức gia nhập Ốc Á."

      ". . . . . . Từ tổng." Tiểu Đạt và đồng nghiệp nam vừa đặt câu hỏi kia gần như cùng nhau thốt lên.

      Lục Già quay đầu, Từ Gia Tu với đôi chân dài đứng ngay phía sau , nhìn , mà là nhìn về phía ly nước đặt ở chỗ trống bên trái. Lục Già phản ứng rất nhanh cầm lấy ly nước, cười hì hì mời mọc: "Từ tổng, ngài ngồi đây này."

      Ngao, chân chó quá!

      Trong giọng của Lục Già có yếu tố chân chó, chỉ có chính cảm thụ được. ở phương bắc gần 7 năm, thời gian dài đến mức đủ để thay đổi thói quen dùng từ lúc chuyện. vừa mới xong, ngay cả Tiểu Đạt hiền lành cũng nhịn được liếc mắt nhìn, gì vậy trời?

      Từ Gia Tu đáp lời Lục Già, trực tiếp ngồi xuống bên cạnh , lúc rút đôi đũa trúc ra, lại giới thiệu với cấp dưới ngồi xung quanh câu: ". . . . . . Cũng là bạn học trung học của tôi."

      Hừm. . . . . . Cái này cần đưa vào chứ nhỉ, cũng dựa vào quan hệ để vào đây.

      Đồng nghiệp chung quanh nghe thấy là bạn học trung học của Từ tổng liền ngẩng mặt lên dành cho khuôn mặt tươi cười. Lục Già nhìn về phía Từ Gia Tu, thấy vẻ mặt vô cùng quang minh chính đại của , rất nhanh hiểu lý do quan hệ: hoàn toàn cần kiêng dè, quan hệ giữa hai người đơn giản chỉ là bạn học, che che giấu giấu lại khiến người ta hiểu lầm.

      Lục Già đột nhiên phát , hình như đối với Từ Gia Tu ngoại trừ việc từng thích những cái khác cũng hiểu bao nhiêu, nhưng mà đó cũng là điều bình thường. Thời còn học biết nếu phải là nhân tài có được thích hay , như trước kia thích của đối với Từ Gia Tu thường mang theo sắc thái mơ mộng cùng ước mơ thời niên thiếu. ra , trước kia và Từ Gia Tu từng trò truyện ít, hai người cũng từng thảo luận bài tập, thậm chí còn. . . . . . từng dựa sát vào nhau. Nhưng, thể thừa nhận, năm đó đối với , Từ Gia Tu cùng với Hoa Trạch Loại, Lưu Xuyên Phong cũng khác nhau là mấy.

      tại, Từ Gia Tu ngồi bên cạnh ăn cơm, cầm đôi đũa dùng lần gắp miếng cơm cho vào miệng, khuôn mặt thon dài có dấu hiệu thức đêm mờ nhạt. . . . . . Từ Gia Tu bây giờ so với trong trí nhớ chân thực hơn rất nhiều, phải là Hoa Trạch Loại hay Lưu Xuyên Phong gì đó, chính là người đàn ông chân thực, vô cùng ưu tú tồn tại trước mắt .

      Quả nhiên, năm tháng làm phụ nữ trở nên trưởng thành hơn.

      Lục Già tổng kết xong.

      Từ Gia Tu ăn mấy miếng cơm, hỏi : "Ngày đầu tiên làm cảm thấy thế nào?"

      Lục Già nhìn đĩa thức ăn của mình, có phần nghĩ đằng nẻo: "Vô cùng tốt." ra cũng láo, trừ thức ăn với mấy chuyện vụn vặn, đối với Ốc Á căn bản là hài lòng, nhất là dành thời gian nghiên cứu số liệu của số hạng mục của Ốc Á, càng khẳng định bản thân lựa chọn cách đúng đắn.

      Chuyện gì cũng thể hoàn mỹ được, nếu như muốn tương đối, khuyết điểm đồ ăn khó ăn này so sánh với ông chủ ngu xuẩn chưa đáng để nhắc tới.

      Huống chi dù khó ăn hơn nữa, ông chủ cũng ăn ở đây, làm nhân viên lấy tư cách gì mà chê trách .

      Lục Già dùng khóe mắt liếc nhìn đĩa cơm của Từ Gia Tu, mấy miếng thịt heo, phần nước luộc rau, cộng thêm chút cơm tẻ.

      Đối lập với Từ Gia Tu ăn uống đơn giản, trong đĩa thức ăn của lại có chút ngổn ngang, miếng sườn , nước luộc rau, trứng sốt cà chua, ít cơm cùng với cái bánh bao trắng.

      Nhân viên và ông chủ cùng ăn cơm, được phép lãng phí, huống hô ông chủ cũng ăn như vậy.

      Lục Già ăn từng miếng từng miếng cho đến hết, rồi bi ai phát bánh bao lớn còn chưa được giải quyết, thấy dạ dày mình cũng sắp co rút. Bánh bao chưa đụng miếng nào, nhưng mà cũng thể mang về, càng thể vứt lại bàn ăn. Ông chủ vẫn ngồi ở đây đấy.

      Nhưng ăn nổi.

      Làm thế nào bây giờ?

      Lục Già suy nghĩ lúc, cầm bánh bao trắng lên giọng hỏi thăm Từ Gia Tu: "Từ Gia Tu, tôi có thể mang bánh bao về phòng làm việc để lót dạ ?" nghĩ, người bình thường cự tuyệt lời thỉnh cầu này của đâu.

      Kết quả Từ Gia Tu thèm ngẩng đầu lên, thẳng: "Về sau ăn hết đừng lấy nhiều như vậy."

      Trong nháy mắt, mặt Lục Già cũng đỏ lên, có chút xấu hổ nhìn bánh bao, đồng thời trong lòng cũng có chút cảm giác uất ức khi được nể mặt. phải chỉ là cái bánh bao thôi à, làm gì mà trước mặt mọi người lại như vậy, làm nhà quản lý ưu tú lúc này phải nên tự kiểm điểm vấn đề của nhà ăn của mình sao?

      Thấy người nào đó gì, Từ Gia Tu liếc mắt cái, mở miệng lần nữa: " ăn nổi đưa nó cho…" câu chưa xong liền tạm ngừng.

      Cho tôi ăn? Thời gian chưa tới nửa giây, Lục Già cảm thấy bên tai mình vang lên tiếng oành.

      Tốt như vậy sao?

      . . . .làm sao có thể!

      "Ăn hết mang nó cho cho A Đạt , cậu ấy thích ăn bánh bao." Từ Gia Tu hết câu.

      ra là dừng lại chỉ để nghĩ chọn người nào cho thích hợp mà thôi.

      Lục Già: ". . . . . ."

      Tiểu Đạt: ". . . . . ."

      Lục Già và Tiểu Đạt cùng nhau về công ty, nhà ăn nằm trong trong công ty, mà nằm ở góc đường gần công ty, dọc đường , Tiểu Đạt nấc biết bao nhiêu cái.

      Tiểu Đạt , nhà ăn của bọn họ vốn do ông chủ béo kinh doanh tiệm cơm , sau này làm ăn thua lỗ nên được Từ Gia Tu hảo tâm mua lại, trực tiếp đổi thành nhà ăn dành riêng cho công nhân viên của Ốc Á.

      Đương nhiên nhà ăn của Ốc Á cũng hoan nghênh nhân viên của những công ty khác sang ăn, giá tiền là 15 đồng người cho phép lãng phí.

      ra là bữa trưa này của còn có giá trị là 15 đồng!

      "Chắc có ai sang đây ăn uống đâu." Lục Già .

      Tiểu Đạt lắc đầu, còn cho biết vẫn có rất nhiều nhân viên của những công ty khác tới ăn cơm, mặt bọn họ nghĩ nếu có ăn máng khác* đến Ốc Á nên mượn cơ hội tìm Từ tổng tâm , mặt khác khu vực này có gì có thể ăn được, từ đây ngược lại qua hai trạm dừng có quảng trường Tinh Thành, ở đó có ít quán ăn, nhưng mà tất cả mọi người đều ngại phiền phúc.

      * ăn máng khác: Tìm công việc mới.

      "Tất cả đềi ngại phiền toái sao?" Lục Già chưa từ bỏ ý định, vẫn muốn hỏi xem có đồng nghiệp nào ngại phiền phúc hay , buổi trưa có thể kết bạn.

      Tiểu Đạt nhanh chóng trả lời, "Ông chủ thứ hai* của chúng ta ngại phiền toái."

      * Nguyên văn là Nhị lão bản

      Lục Già: "Ông chủ thứ hai?"

      Tiểu Đạt là đứa trẻ thành , biết cái gì cái đó: "Ông chủ thứ hai chưa bao giờ đến nhà ăn, nếu như ta ở công ty buổi trưa đều lái xe đến Tinh Thành ăn cơm, thỉnh thoảng Từ tổng cùng với ta."

      Aiz, Lục Già hoàn toàn tuyệt vọng rồi, coi như da mặt dầy nữa cũng thể hẹn ông chủ cùng ăn cơm trưa.

      Lục Già quay về chỗ làm việc, là thời gian nghỉ trưa nên có ai, nhưng mà ở tầng này trừ ra phải thời gian nghỉ trưa cũng có ai. Ốc Á chiếm hai tầng ở tòa nhà văn phòng Khoa Vũ, Từ Gia Tu cùng phần lớn mọi người đều làm việc ở tầng , lầu hết chỗ mới chuyển xuống tầng dưới.

      Các thiết bị lắp đặt và phong cách của tầng và tầng dưới cũng giống nhau, ràng tầng tốt hơn rất nhiều, ngay cả thiết bị làm việc cũng tốt hơn rất nhiều, ví dụ như ở tầng bọn họ đều dùng máy vi tính Apple hoặc thinkpad cao cấp, ở tầng dưới chính là cái máy bị đào thải, đến ngay cả cái bàn làm việc kia của , thị trường cũng có thể bán với giá của đồ cổ rồi.

      Nhưng mà chuyện này cũng có nguyên nhân, chỗ làm bây giờ ban đầu vốn phải khu vực làm việc của Ốc Á, tầng tầng dưới vốn là hai công ty có quan hệ cạnh tranh với nhau, ông chủ công ty kia vốn thưởng thức Từ Gia Tu, tình hình kinh doanh của công ty cũng bằng Ốc Á của Từ Gia Tu, thỉnh thoảng còn có nhân viên ăn máng khác lên lầu. Có thể nhẫn nại nhưng thể nhẫn nhục, vì muốn phân tranh cao thấp ông chủ ôm đống hạng mục trọng điểm kéo dài chừng hai năm liền, cuối cùng cầm cự được chỉ có thể xin phá sản.

      Sau đó sao, công ty bị phá sản nhanh chóng bị Từ Gia Tu tiện tay đón lấy, ngay cả hạng mục trọng điểm cũng bị cướp mất.

      Chậc chậc. Lục Già nghĩ tới Từ Gia Tu còn am hiểu sửa mái nhà dột* như vậy.

      * Mua rẻ bán đắt

      ông chủ thông minh, nhiều mưu kế, có đủ hiểm, nhìn còn có vẻ cao cao tại thượng như vậy, còn có lý do gì thần phục!

      Lục Già đột nhiên quay về phía máy vi tính bàn làm việc gõ trận, ầm ầm, sau đó khí thế hừng hực đứng lên, muốn lên tầng!

      Tiểu Đạt tò mò nhìn về phía : "Lục Già, muốn làm gì?"

      "Máy vi tính chết rồi, tôi lên lầu xin máy vi tính mới!"

      Hết chương 4








      Dothuydung, TrâuMẹ Mìn thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :