1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Quân Vương Đoạt Phi

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. hhuong

      hhuong Well-Known Member

      Bài viết:
      653
      Được thích:
      436
      Quân Vương Đoạt Phi
      Tác giả: Lam Cầm
      Convert: ngocquynh520
      Editor: Gia Ninh
      Beta: Ngọc Vũ + cayngodong
      Nguồn: http://ddlqdcom
      Nội dung: Toàn gia tộc này rốt cuộc làm cái gì?
      Nàng ngàn dặm xa xôi đến đây, ràng là phải gả cho Tiểu vương gia
      Nhưng sao Hoàng thái hậu lại muốn nàng cùng bồi dưỡng tình cảm thái tử trước.
      Còn ra lệnh thái tử dùng phương thức mắc cỡ chết người này vì nàng chữa bệnh?
      Lần này vừa khéo, nàng là tiểu nương thuần khiết ngây thơ.
      Phút chốc liền bị thái tử trị thành tà ác nhiều dục vọng.
      Bảo nàng làm sao mà đối mặt với vị hôn phu là Vương gia chưa cưới?!
      Mặc dù nàng biết làm hoàng hậu khí phách hơn làm vương phi.
      Nhưng đạo lý " nữ phụng hai phu" này nàng cũng quên
      Hơn nữa chất tử (cháu trai) mà đoạt mất thê tử chưa cưới của thúc quá khó nghe.
      Cho nên cho dù thái tử bị nàng đuổi vẻ mặt tràn đầy cáu tiết
      Nàng vẫn quyết định gả cho vị Vương gia quen thuộc làm phi……….


      Chương 1

      Trời ạ, ràng là nàng muốn làm hiền thê lương mẫu, tại sao cuối cùng lại biến thành đại dâm phụ?

      Tất cả đều do !

      Chẳng những uy hiếp nàng đem bản thân mình làm lễ ra mắt cho , còn cầu nàng thực hành cái gì mà 3 , đem chính mình biến thành cống phẩm ngon miệng dâng cho , cuối cùng còn cầu nàng học nhiều tài nghệ để cho khoái trá hưởng thụ.

      Hu hu. . . . . . Làm gì bây giờ? hại nàng thành như vậy, nàng phải đối mặt với tướng công nàng thế nào? Nàng. . . . . . Nàng tuyệt đối tha thứ ! Món nợ này, nàng tính toán ràng cùng được!

      ***************
      "Phụ hoàng muốn gả con ! Tiểu Vũ, con ở lại bên cạnh phụ hoàng, hầu phụ hoàng cả đời được ?" Hoàng đế nước Đại Lý - Đoạn Chính Nhất hoàn toàn để ý hình tượng, ôm nữ nhi sắp lấy chồng ở xa, khóc đến chết sống lại.

      "Phụ hoàng đừng khóc nữa. Trai lớn lấy vợ, lớn gả chồng, Tiểu Vũ phải gả a". Đoạn Thủy Vũ an ủi vỗ vỗ phụ hoàng." Hết lần này đến lần khác người để Tiểu Vũ lấy chồng, nếu Tiểu Vũ gả được nữa, làm thế nào?"

      " sao, phụ hoàng nuôi con, phụ hoàng nuôi con cả đời." Đoạn Chính Nhất vừa khóc vừa .

      "Nhưng mà ở cùng phụ hoàng thể sinh em bé." Đoạn Thủy Vũ mím môi. "Phụ hoàng cũng phải biết, chuyện Tiểu Vũ muốn làm nhất chính là gả cho người đàn ông, sau đó sinh cho rất nhiều rất nhiều em bé, đếm hết được. . . . . ."

      Nghĩ tới đây, Đoạn Chính Nhất lại bắt đầu cuồng khóc. " Tiểu Vũ. . . . . ." Ô ô, đây chính là bi ai của hoàng thượng, bất hạnh của hoàng thượng! Hoàng thượng là phụ thân cuồng luyến nữ nhi, hận thể đem nữ nhi của mình cột vào bên cạnh nuôi cả đời, nhưng nữ nhi của Ngài biết tại sao từ thích lấy chồng, lúc 6, 7 tuổi ngày ngày nhớ phải gả cho người đàn ông, sinh cho rất nhiều rất nhiều con, lúc mười tuổi muốn tự thể nghiệm, tìm nam nhân để gả. . . . . . Hoàng thượng đương nhiên cho phép, phải cố gắng ngăn cản.

      Mấy năm nay mỗi lần có người muốn kết thân, nàng đều rất hưng phấn, thẳng thắn gật đầu đồng ý, mà hoàng thượng đương nhiên tìm đủ các loại lý do, tỷ như đối phương môn đăng hộ đối, nhân phẩm của đối phương quá kém, đối phương quá đần. . . . . . Chính là muốn gả cho nàng . Nhưng lần này hoàng thượng khước từ mà tìm ra lý do —— cũng thể bởi vì Diêm Đào cùng nàng quá mức xứng đôi, cho nên thể gả nàng cho chứ? Cho nên, hoàng thượng chỉ phải nhịn đau buồn để cho gả nàng . . . . . .

      Vấn đề là, Hoàng thượng muốn gả nàng xa như vậy ! Ô. . . . . . Tâm can bảo bối của ta "Phụ hoàng đừng khóc, Tiểu Vũ nhất định rất cố gắng sinh nhiều em bé rồi mang bọn chúng về thăm phụ hoàng." Đoạn Thủy Vũ tiếp tục an ủi phụ hoàng, mà biết việc này hoàn toàn hiệu quả.

      Đoạn Chính Nhất càng khóc thảm hại hơn. Nàng lại vì nam nhân khác sinh nhiều em bé! Ô. . . . .

      "Phụ hoàng, Tiểu Vũ biết người rất xúc động, nhưng cũng cần phải khóc như thế nữa? Tiểu Vũ đau lòng." Đoạn Thủy Vũ vẫn phát ra Đoạn Chính Nhất vốn phải cảm động, mà là đau đớn.

      "Ô. . . . . . Tiểu Vũ của ta, cần gả . . . . . cần gả được . . . . . ." Đoạn Chính Nhất nước mắt cuồn cuộn như nước sông, chảy ra ngừng được.

      "Phụ hoàng, người phải vui vẻ gả con ra ngoài chứ." Đoạn Thủy Vũ nở nụ cười rực rỡ.

      "Ô. . . . . ." Đoạn Chính Nhất vốn phản ứng với nàng. Ngài làm sao có thể vui vẻ đưa nàng lấy chồng? Ngài chút cũng vui. . . . . .

      "Phụ hoàng ——"

      "Ô. . . . . ."

      Cuối cùng, Đoạn Chính Nhất vẫn trong trạng thái đau khổ, mà giờ lành đến, Đoạn Thủy Vũ vẫn phải lên đường kết hôn.

      ***************

      "Làm ơn , làm ơn mà." Ở trong ngự hoa viên, Hoàng thái hậu khổ khổ cầu khẩn cháu trai ngọc thụ lâm phong của bà.

      "Hoàng nãi nãi, người cảm thấy đây là việc người nên làm sao?" Diêm Thiên Mạc cười như cười nâng lên khóe môi, tròng mắt đen nhìn như tập trung, kì thực rất khôn khéo sắc bén.

      "Coi như ban cho hoàng nãi nãi đại ân chứ sao." Hoàng thái hậu chỉ kém giống tiểu nương, dính vào người Diêm Thiên Mạc, kéo tay áo của , tiến hành thế công làm nũng.

      "Giúp người đại ân? Người cảm thấy chuyện này quá lớn sao?" Diêm Thiên Mạc giương môi châm chọc.

      "Cũng là bởi vì rất lớn, cho nên mới cần cháu giúp tay chứ sao." Hoàng thái hậu vẫn cố gắng cầu xin Diêm Thiên Mạc, hi vọng có thể đồng ý cầu của bà.

      "Chuyện Người muốn cháu làm là quá lớn, đừng giận, cháu có biện pháp làm được."

      Diêm Thiên Mạc nhàn nhạt . "Muốn cháu trai của mình lấy thê tử của con mình, người cảm thấy việc này làm người khác khó chịu sao?’’.

      " , . Chưa thành hôn, làm gì có thể chứ?" Hoàng thái hậu đem hết khả năng đen thành trắng. "Ta cũng chỉ muốn cùng cử hành hôn lễ lúc, nhân cơ hội đem đứa bé Uẩn nhi kia gả cho Đào nhi, tránh cho Đào nhi phụ bạc nàng. Nhưng công chúa nước Đại Lý sắp đến đây, biết nên gả cho ai, thể làm gì khác hơn là gả cho ngươi, mới uất ức."

      "Hoàng nãi nãi, người muốn cháu trai người nhặt đồ con trai người cần dùng nữa sao?" Diêm Thiên Mạc môi chứa nụ cười lạnh. "Người cảm thấy người làm vậy rất quá đáng sao !"

      "Ách. . . . . ." Hoàng thái hậu ngẩn người chút, mới tìm từ để thuyết phục. "Đào nhi phải cần công chúa nước Đại Lý, nhưng ta cũng thể để công chúa nước Đại Lý gả cho , vậy làm Uẩn nhi uất ức."

      "Người liên tục lo lắng nữ nhi nhà người ta có uất ức hay , mà nghĩ xem cháu trai người có uất ức hay sao?" Diêm Thiên Mạc nở nụ cười mỉa. "Hoàng nãi nãi, Tôn nhi là thương tâm."

      "Cũng phải như vậy. . . . . ." Hoàng thái hậu vội vàng khoát tay, muốn giải thích. "Ta nghĩ, dù sao cháu cũng phải lấy vợ, lấy công chúa nước Đại Lý làm vợ, vừa đúng lúc chứ sao." Càng nàng càng thấy chột dạ.

      "A?" Diêm Thiên Mạc nhìn Hoàng thái hậu, trong ánh mắt chứa đầy ý dám gật bừa.

      "Người cảm thấy làm như vậy có được ?"

      "Đồng ý , có được ?" Hoàng thái hậu đáng thương tội nghiệp cầu khẩn Diêm Thiên Mạc.

      "Ngay đến việc Hoàng nãi nãi nhờ con cũng làm được sao?"

      "Hoàng nãi nãi, người cứ làm tôn nhi của người uất ức, cảm thấy rất tàn nhẫn sao?" Diêm Thiên Mạc dùng loại tư thái đầy thương cảm khác hỏi ngược lại.

      "Con bị uất ức đâu! Nghe công chúa Đại Lý quốc sắc thiên hương, là đại mỹ nhân đấy." Hoàng thái hậu chân đứng vững mà giải thích. "Mạc nhi, cứ xem như là Hoàng nãi nãi cầu xin con nha, có được ?"

      " được." Diêm Thiên Mạc quả quyết cự tuyệt. "Hôn nhân là chuyện lớn phải trò đùa!"

      "Con. . . . . . Ai gia cũng đùa giỡn." Hoàng thái hậu biết lý giải sao cho tốt. "Ta biết mà, ai gia già rồi, các con ai cũng đều để ý tới ai gia. Đào nhi cũng vậy, con cũng vậy. . . . . Bảo các con lấy vợ đều cưới. . . . . ."

      "Hoàng nãi nãi, chúng con lấy vợ, chuyên tâm cùng với người, chẳng lẽ được sao?" Diêm Thiên Mạc môi mỏng lên nụ cười, đứng ở sau lưng Hoàng thái hậu đấm lưng nắn vai cho bà.

      "Việc này căn bản là lấy cớ!" Hoàng thái hậu oán hận . Cùng sống trong hoàng cung, cho là bà biết đối với nữ nhân có bao nhiêu nhu cầu sao?

      "Hoàng nãi nãi, cái gì là lấy cớ? Người xem bên cạnh cháu làm gì có nương nào?" Diêm Thiên Mạc giương khóe môi.

      " nhảm, dĩ nhiên có." Hoàng thái hậu hừ lạnh tiếng. Cho tới bây giờ gọi các nương vào cung ở bên cạnh chỉ được ngày, làm gì có nữ nhân nào khác!

      Ô, sao bà lại nuôi những người dùng nữ nhân xong ném, cứ như vậy sau này sao có con cháu chứ?

      "Vậy là đúng rồi." Bờ môi Diêm Thiên Mạc mỉm cười mê muội chết người đền mạng. "Hoàng nãi nãi, về phần công chúa nước Đại Lý này, người cứ gọi con trai của ngươi, Phụ hoàng cháu thu nạp? Công chúa Đại Lý Quốc kết hợp cùng Hoàng đế nước ta, chẳng phải Hoàng đế của Đại Lý Quốc cảm thấy có mặt mũi hơn sao."

      "Sao có thể?! Hoàng thượng già như vậy có thể được coi là cha nàng rồi! Sao cháu lại có lương tâm như vậy?" Hoàng thái hậu ngoái đầu lại nhìn chằm chằm Diêm Thiên Mạc.

      "Sao có thể?" Diêm Thiên Mạc cười nhạt. "Có thể gả cho vua của nước, đây là vinh dự lớn nhất của nữ nhân khắp thiên hạ. Hoàng nãi nãi, người cảm thấy đây là chuyện tốt sao?"

      "Con . . . . ." Hoàng thái hậu muốn phản bác, rồi lại bị chính cháu trai mình khiến cho biết phải phản bác như thế nào, lúc ấp úng, trong đầu đột nhiên lóe lên ý tưởng, nàng lộ ra mỉm cười tà ác. "Vậy ta phải để phụ hoàng con nhanh thóai vị, để ngôi vị lại cho con, vậy nàng được gả cho con làm hoàng hậu, con thế nào? Dù sao gả cho vua nước là vinh dự lớn nhất chứ sao."

      "Hoàng nãi nãi, nếu cháu phải làm vua của nước, việc chọn hậu nạp phi càng thể khinh thường. Nhất là hoàng hậu, nàng phải là mẫu nghi thiên hạ. Ngươi muốn công chúa nước Đại Lý đảm đương vai trò hoàng hậu? gì đó đều thấy như quá thỏa đáng." Diêm Thiên Mạc vẫn hồi đáp được cực kỳ tốt đẹp.

      "Con . . . . ." Hoàng thái hậu lại bị Diêm Thiên Mạc đả kích biết nên cái gì. "Thôi, con muốn thế nào tùy con”.

      Về phần bà muốn như thế nào. . . . . . Dù sao trước hết bảo nhi tử đem phần lớn quốc ném cho cháu bà, để cháu bà loay hoay chết sống lại, rồi thừa dịp lúc mệt mỏi gần chết, cứng rắn kín đáo đem công chúa nước Đại Lý đưa cho .

      Cũng tin vào lúc đó còn có hơi sức đẩy công chúa nước Đại Lý ra!

      ***************--

      " là tuyệt vời!" Đoạn Thủy Vũ chắp tay trước ngực, hai mắt tỏa sáng nhìn Hoàng Thành trước mắt, bên môi lên nụ cười của thiếu nữ mộng ảo .

      "Ta sắp được thành thân rồi. Ta sắp được thành thân rồi. . . . . ., " nàng tự lẩm bẩm, trái tim đập bịch bịch, hưng phấn hiểu.

      Cuối cùng nàng tìm được vị hôn phu rồi ! Nàng nhất định phải dịu dàng uyển chuyển hàm xúc đối với , sau đó giúp sinh nhiều nhiều đứa trẻ, tận tâm làm thê tử tốt, mẫu thân tốt. . . . . . Từ nàng hi vọng phải thực , đây là chuyện làm cho người ta rất là cao hứng cỡ!

      "Cháu là Tiểu Vũ sao? là, điệu bộ còn như đẹp hơn mấy phần!" lần đầu tiên Hoàng thái hậu nhìn thấy Đoạn Thủy Vũ, lập tức thích nàng.

      "Hoàng thái hậu. . . . . ." Đoạn Thủy Vũ bị Hoàng thái hậu vừa như thế, hai gò má mắc cỡ đỏ bừng, hoàn toàn biết nên trả lời như thế nào mới phải.

      " tiểu mỹ nhân đẹp như vậy, biết tại sao Thiên Mạc cần. . . . . ." Hoàng thái hậu lảm nhảm xong rồi, mới phát ra hình như mình lời nên .

      "A?" Đoạn Thủy Vũ chớp chớp mắt đẹp mê hoặc, hiểu nhìn Hoàng thái hậu. "Hoàng thái hậu, lời người vừa là có ý gì?"

      "Ai gia , con gọi ta là hoàng nãi nãi được rồi, cần phải kêu Hoàng thái hậu, Hoàng thái hậu." Sắc mặt Hoàng thái hậu thay đổi chuyển đề tài.

      "Hoàng nãi nãi?" Đoạn Thủy Vũ do dự chút."Nhưng mà. . . . . ."
      Last edited: 5/11/17
      lêthanh9009Hale205 thích bài này.

    2. hhuong

      hhuong Well-Known Member

      Bài viết:
      653
      Được thích:
      436
      "Nhưng mà cái gì?" Hoàng thái hậu nhìn nàng.

      "Nhưng mà Tiểu Vũ phải gả cho Vương Gia, nếu Tiểu Vũ gọi Hoàng Thái hậu là nãi nãi (bà nội), bối phận phải giống?" Đoạn Thủy Vũ ra nghi ngờ trong lòng mình.

      "A, sao, dù sao con cũng gả cho . . . . . ." Phát mình lại sai, Hoàng thái hậu vội vàng đổi lời . "Ý của ai gia là, bây giờ con gọi ai gia là bà nội, sau khi thành thân đổi lại là được."

      "Là vậy ạ?" Đoạn Thủy Vũ buồn bực, biết vì sao trước sau thống nhất, cũng tránh khỏi việc nàng gọi thuận miệng.

      "Là như vậy, sai." Hoàng thái hậu cật lực gật đầu."Xưng hô như vậy giống như Mạc nhi xưng hô, có cơ hội, có cơ hội." A, bà cao hứng bừng bừng, còn lỡ miệng.

      "A?" Đoạn Thủy Vũ lại trợn mắt lớn xinh đẹp, ngưng mắt nghi ngờ nhìn Hoàng thái hậu.

      "Ý Ai gia là, trước khi cháu cùng Đào nhi cử hành hôn lễ, cháu ở bên trong hoàng cung, cho nên cháu giống như Mạc nhi – cháu của ta gọi ta là hoàng nãi nãi, tránh cho lão nhân gia ta nghe được quá nhiều kiểu xưng hô, trong khoảng thời gian ngắn phản ứng kịp". Hoàng thái hậu gượng ép giải thích. "Chờ sau khi cháu cùng Đào nhi thành thân, đồng thời cùng trở về gặp ta, cùng gọi ta là mẫu hậu, ta quen rồi."

      "Là như thế ạ!" Ừ, có thể bởi vì Hoàng thái hậu sống lâu hơn nàng mấy chục năm, cho nên phương pháp này nàng hiểu. Nàng chỉ cần vui vẻ tiếp nhận là tốt rồi.

      "Đương nhiên là vậy." Hoàng thái hậu cười mị mị." Để chào mừng cháu tới, ai gia đặc biệt đem tòa lầu gần Đông cung đổi giống với tên cháu, gọi là Thủy Vũ các, trước khi cháu thành thân ở đó, được ?"

      "Đương nhiên được. Cám ơn hoàng nãi nãi." Đoạn Thủy Vũ cười rạng rỡ tiếp nhận.

      "Đúng rồi, cháu ở đây, cách Đông cung thái tử rất gần, cháu cần phải cùng giao lưu tình cảm nhiều, biết ?" Hoàng thái hậu yên tâm giao phó.

      "Giao lưu tình cảm?" Đoạn Thủy Vũ chớp chớp mắt đẹp, thể hiểu hàm ý của Hoàng thái hậu được đến tột cùng là gì.

      " Ta cho cháu biết, thái tử cùng Đào nhi bởi vì bằng tuổi nhau, nhưng bối phận lại đồng lứa, cho nên giữa chúng có hiềm khích, mà thái tử bởi vì sợ Đào nhi có thể đối với đế vị của tạo thành uy hiếp, trong lòng đối với Đào nhi càng phòng bị lớn, giao tình lại càng kém." Hoàng thái hậu thương xót thở dài cái. "Nếu cháu có thể cùng thái tử giao lưu tình cảm nhiều hơn, đối với Đào nhi là chuyện tốt."

      "Tiểu Vũ biết. Tiểu Vũ nhất định vì Vương Gia mà hảo hảo cùng thái tử giao lưu tình cảm." Đoạn Thủy Vũ mỉm cười đồng ý, trong lòng cảm thấy chuyện của vị hôn phu, cũng chính là chuyện của mình.

      "Vậy tốt." Hoàng thái hậu vui mừng gật đầu, cười khép miệng.

      Mà Đoạn Thủy Vũ thấy vị Hoàng thái hậu này hiền lành hòa ái cười, căn bản cũng biết mình bị tính kế. . . . . .

      ***************

      "Phải đưa cái gì tốt đây?" Đoạn Thủy Vũ ngừng bước bước lại, biết lần đầu bái phỏng thái tử, phải đưa những thứ gì mới có thể làm vui vẻ đây. "Các ngươi mau cho ta biết, phải đưa cái gì cho thái tử mới có thể cùng thiết lập quan hệ?"

      "Tặng hoa." Quan nữ giáp đề nghị.

      " tốt." Đoạn Thủy Vũ đồng ý mà lắc lắc đầu."Như vậy lại phải hái hoa, đối với hoa quá tàn nhẫn, tốt."

      "Vậy. . . . . . Tặng trái cây là được." Cung nữ ất đề nghị.

      "Trái cây?" Đoạn Thủy Vũ lắc đầu dữ tợn."Trái cây trong Ngự Thiện Phòng có, muốn bao nhiêu có bấy nhiêu, đưa trái cây, nhất định cảm thấy ta có thành ý, càng ghét Vương Gia rồi."

      "Vậy. . . . . . Tặng thuốc bổ ." Cung nữ bính tiếp tục .

      "Thuốc bổ?" Đoạn Thủy Vũ tà tà nhíu mày. "Mặc dù thuốc bổ có thể tự bổ thân thể, nhưng nếu ta tặng thuốc bổ, đó phải ám dụ thân thể của rất kém cỏi sao? Như vậy đại khái chỉ đưa tới phản tác dụng. thể tặng thuốc bổ cho ."

      Sau, phàm là kim ngân châu báu hoặc là tơ lụa thậm chí sách binh khí, cũng mực bị Đoạn Thủy Vũ bác bỏ.

      Đến tột cùng phải tặng cái gì mới tốt đây? Cho đến khi đường bái phỏng thái tử, Đoạn Thủy Vũ vẫn là đôi tay thon trống trơn, chỉ mang theo hai chuỗi tiêu.

      ***************

      "Phải tặng thái tử cái gì mới tốt đây?" Mặc dù sắp tới Đông cung rồi, nhưng Đoạn Thủy Vũ vẫn ngừng suy tư, dọc đường vẫn ngừng nghĩ tới khi ra mắt phải tặng cái gì mới tốt.

      "Thôi, hỏi người khác chút là được." Đoạn Thủy Vũ vừa nhìn thấy có người đâm đầu tới, lập tức hưng phấn đến trước mặt . "Có thể hỏi ngươi chuyện được ?"

      Ngưng mắt nhìn nam nhân trước mắt, Đoạn Thủy Vũ phát nam nhân này đúng là phải đẹp mắt bình thường. Vấn đề là tại sao trong cung có nam nhân dáng dấp đẹp mắt như vậy? phải trong cung toàn là thái giám sao?

      Nam nhân bị nàng chọn lựa đến, vừa đúng là Thiên Mạc. Ánh mắt tinh lợi, từ xuống dưới quan sát nàng. "Chuyện gì?"

      Nàng phải cung nữ. Quần áo và khí chất cũng giống. Mà phụ hoàng lâu dính đến nữ sắc, còn nếu cần nữ nhân cũng có người thay chuẩn bị, như vậy, như vậy nữ nhân này là đến từ đâu ?

      Đoạn Thủy Vũ sao?

      "Ngươi là thái giám sao?" sau khi Đoạn Thủy Vũ hỏi ra cái vấn đề này, cũng ngây người. Trời ạ, nàng sao lại cứ như vậy bật thốt lên đây? "A, phải ta muốn hỏi cái này, ta hỏi chính là. . . . . ." Nàng vội vàng muốn giải thích , lại đúng lúc này được Thiên Mạc mỉm cười đỡ lời. "Ta nhìn rất giống thái giám sao?"

      " phải! Cũng bởi vì giống, cho nên ta mới muốn hỏi ngươi chút đến cùng có phải là thái giám hay ." Đoạn Thủy Vũ vội vàng giải thích.

      "Đây! Nơi nào giống?" Diêm Thiên Mạc nâng lên mày rậm cười hỏi.

      "Ngươi trông đẹp mắt hơn thái giám rất nhiều." Lời vừa xong, lập tức các thái giám xung quanh giận mà dám gì, ánh mắt phẫn hận.

      "Ầy? Ta cảm giác giống như có rất nhiều người nhìn ta?". Đoạn Thủy Vũ nhìn xung quanh vòng, lại phát mọi người hình như đều làm chuyện của mình, có ai nhìn nàng .

      "Ta chỉ so với thái giám đẹp mắt hơn nhiều sao?" khóe môi Diêm Thiên Mạc lên mỉm cười hứng thú .

      " chỉ vậy." Đoạn Thủy Vũ lắc đầu cực nhanh, sau đó nghĩ phản ứng của mình quá nhanh, khuôn mặt mềm mại đỏ lên. "Ngươi bộ dạng rất xinh đẹp". tới đây, nàng mới nghĩ đến mình muốn hỏi chuyện vô cùng trọng yếu. "Ta có thể hỏi ngài chuyện ?"

      "Chuyện gì?" lá chắn mặt Diêm Thiên Mạc lại lên.

      "Tôi phải gặp thái tử, nên tặng cái gì làm lễ ra mắt?" Đoạn Thủy Vũ buồn rầu ra nghi vấn của bản thân .

      "Tại sao ngươi phải gặp thái tử? Và tại sao ngươi phải đưa lễ ra mắt?" hiếu kỳ của Diêm Thiên Mạc càng lúc càng cao. "Ngươi phải cho ta biết, ta mới giúp ngươi suy nghĩ chút phải đưa cái gì tốt."

      " ra là ngươi biết thái tử!" bên môi Đoạn Thủy Vũ ra nụ cười chói lọi. "Vậy là ta hỏi đúng người. tốt."

      "Ngươi mau nguyên nhân phải gặp và tặng lễ ra mắt cho ta biết, ta giúp ngươi nghĩ." Diêm Thiên Mạc mỉm cười .

      "Tại sao ta phải gặp à?" đôi mày thanh tú của Đoạn Thủy Vũ nhíu lại. "Chuyện này hình như phải rất dài. . . . . . Chúng ta đến đình ngồi có được ?" Nàng nhìn thấy cách đó xa có tòa đình nghỉ mát, vội đề nghị.

      "Có gì thể?" Diêm Thiên Mạc quyết định toàn bộ hành trình phụng bồi nàng.

      Vì vậy hai người đến đình nghỉ mát, ngồi vào chỗ của mình.

      "Ta tự giới thiệu mình với ngươi trước. Ta là công chúa nước Đại Lý, thê tử chưa cưới của Vương gia." Đoạn Thủy Vũ bên môi phiếm cười duyên. Vừa nghĩ tới sắp lập gia đình, nàng rất vui vẻ.

      "Nha?" đoán quả nhiên sai. Công chúa nước Đại Lý ra xinh đẹp. . . . . . Điều này lúc trước có nghĩ đến .

      "Bởi vì ta sắp gả cho Vương Gia rồi, ta muốn vì tương lai của Vương gia suy nghĩ, vì vậy trước tiên ta phải cùng thái tử thiết lập quan hệ, tránh cho tương lai thái tử gây bất lợi cho Vương Gia." Đoạn Thủy Vũ cực kỳ nghiêm túc ra lý do.

      "Tại sao thái tử đối với Vương Gia bất lợi?" Diêm Thiên Mạc nhướn cao lông mày. Quan hệ giữa và Diêm Đào mặc dù tốt, nhưng cũng liều chết tương hộ lẫn nhau.

      "Bởi vì thái tử rất sợ về sau Vương Gia soán vị của ." Đoạn Thủy Vũ đem tình hình thực tế nàng nghe được từ Hoàng thái hậu thuật lại. "Nhưng Vương Gia lại có cái tâm tư này, cho nên mới cần ta xuống tay từ phía thái tử, làm cho thái tử sáng tỏ Vương Gia trung thành đổi đối với ."

      "Trung thành đổi?" Diêm Thiên Mạc nghe vậy, suýt nữa bật cười. Diêm Đào trung thành đổi mà mỗi lần gặp đều phải so tài phen mới được!" Sao ngươi biết Vương Gia đối với thái tử trung thành đổi! Ngươi gặp qua Vương Gia rồi hả?"

      Theo biết, Diêm Đào gần đây vì có lỗi với biểu muội loay hoay xoay quanh, nào có thời gian để ý chuyện công chúa nước Đại Lý tới?

      " có." Khuôn mặt trắng nõn thanh tú của Đoạn Thủy Vũ đỏ lên. "Ta biết là do hỏi người khác. Nhưng ngươi yên tâm, tin tức tuyệt đối là chính xác."

      "Vậy sao?" Người nào cho nàng tin tức "Chính xác" như thế? Xem ra nhất định là nãi nãi rảnh rang có việc gì làm rồi.

      "Đúng." Đoạn Thủy Vũ dùng sức gật đầu. "Cũng là bởi vì thái tử cùng Vương Gia quan hệ thân, cho nên tại ta phải bắt đầu cùng thái tử thiết lập mối giao tình tốt đẹp, về sau thái tử đối xử tốt với Vương Gia. . . . . .Bây giờ ngươi biết nên tặng quà cho lễ ra mắt thái tử là chuyện quan trọng cỡ nào chứ?"

      "Ừ, cái này xác thực vô cùng quan trọng." Diêm Thiên Mạc gật đầu phụ họa. "Chỉ là, nếu thái tử tâm cơ thâm sâu giống như ngươi , cảnh giác mạnh như vậy, mà ngươi chỉ đưa lễ ra mắt liệu có tác dụng ?”. vặn khởi lông mày, giả bộ nghi ngờ hỏi.

      "A?" Đoạn Thủy Vũ chớp chớp mắt sáng đẹp, hiển nhiên ban đầu căn bản có nghĩ đến vấn đề này. "Ngươi hỏi cũng rất đúng. Như vậy có phải hay đại biểu, ta nên tặng lễ vật ra mắt lớn mới có thể lập tức giải trừ tâm phòng bị của ? Hoặc là , ta trước hết phải tặng lễ ra mắt, sau đó mỗi ngày đều theo thiết lập quan hệ láng giềng hoà thuận phen?"

      "Hai loại phương pháp ngươi rất tốt, cũng rất thích hợp dùng ở người thái tử. Chỉ là, cuối cùng ngươi có thể tặng cái gì làm lễ ra mắt đây?" Diêm Thiên Mạc đem vấn đề ném cho nàng, muốn nhìn xem đến tột cùng nàng ra cái đáp án gì.

      "Ách. . . . . ." Đoạn Thủy Vũ hoang mang lắc lắc đầu, mắt đẹp nhìn chằm chằm ."Ta chính là biết cho nên mới hỏi ngươi đó ."

      "Vậy ngươi hỏi đúng người. Ngươi biết tại sao ?" Diêm Thiên Mạc khẽ nhếch lên khóe môi.

      "Bởi vì ngươi đầu óc rất tốt, có thể giúp ta tìm ra phương pháp giải quyết có đúng hay ?" Đoạn Thủy Vũ mỉm cười ra ý tưởng của nàng.

      " hoàn toàn như vậy" Diêm Thiên Mạc chậm rãi lắc đầu. "Ngươi có nên vì cái gì nữa ?"

      "Ách. . . . . ." Đoạn Thủy Vũ lại bị làm khó rồi. "Bởi vì ngươi cùng thái tử rất quen, ngươi biết nghĩ cái gì mà?" Nàng lại đưa ra lời giải thích rất tốt.

      "Cũng hẳn vậy." Diêm Thiên Mạc lắc đầu.

      "Vậy đến tột cùng là tại sao? Ngươi có thể nhanh cho ta biết, thuận tiện cho ta nghe xem phải tặng thái tử cái gì?" Đoạn Thủy Vũ đợi nổi nữa.

      "Rất đơn giản." bờ môi Diêm Thiên Mạc chứa đựng mỉm cười tà ái xinh đẹp, ánh mắt chăm chú nhìn nàng, từ từ ra đáp án.

      "Bởi vì ta chính là vị thái tử ở trong miệng ngươi, người có hiềm khích rất lớn với vương gia”.
      lêthanh9009Hale205 thích bài này.

    3. hhuong

      hhuong Well-Known Member

      Bài viết:
      653
      Được thích:
      436
      Chương 2:

      thể nào?

      chính là thái tử?

      Đoạn Thủy Vũ nghe đáp án, chấn kinh trợn tròn hai mắt, ra được điều, chỉ sững sờ nhìn chằm chằm vào . "Ngươi chính là thái tử?"

      Trời ạ, tại sao nàng lại đào tim móc phổi ra hết cùng thái tử như vậy?

      Diêm Thiên Mạc giương lông mày đẹp. "Nếu ngươi cho rằng trong cung còn có thể có mấy nam nhân phải thái giám?"

      "A. . . . . . Ngươi. . . . . ." Trời ạ, thái tử tâm cơ rất lớn, tâm địa cũng hư hỏng, cứ nhiên từ đầu tới cuối đều cho nàng biết chính là thái tử.

      "Ta làm sao?" khóe môi Diêm Thiên Mạc ra nụ cười.

      "Ngươi tại sao cho ta biết ngươi là thái tử?" Đoạn Thủy Vũ nhìn chằm chằm chỉ trích. Hại nàng như ngốc nghếch, đem toàn bộ kế hoạch của mình cạn sạch.

      " phải ta vừa cho ngươi biết sao?" Nụ cười bên môi Diêm Thiên Mạc càng lúc càng nồng.

      "Ngươi quá muộn. Ngươi nên lúc vừa bắt đầu gặp ta, ngươi chính là thái tử, như vậy ta . . . . . . . . . . . ." Nghĩ đến đây, nàng lại cảm thấy mình rất ngu, cứ nhiên lại ra lai lịch của nàng đối với kẻ địch.

      "Ngươi cái gì?" Diêm Thiên Mạc nhìn dung nhan xinh đẹp đỏ lên, phát mình rất thích cảm giác trêu chọc nàng.

      Đoạn Thủy Vũ phiền toái đến mức lấy tay đem tóc cào loạn. "Ta . . . . . . . . . . . . Ngươi rất xấu xa nha!"

      "Xấu xa? Rất tốt." Diêm Thiên Mạc giật môi, xem ra chút cũng để ý. "Biết người biết ta, mới có thể trăm trận trăm thắng ."

      "Ngươi. . . . . ." Đoạn Thủy Vũ thấy tức giận lên, biết nên cái gì cho phải. "Trời ạ, như vậy muốn ta làm gì cho phải?"

      Nàng vốn muốn giúp vị hôn phu của mình thiết lập quan hệ, kết quả càng giúp càng hỏng. Sau này nàng phải như thế nào đối mặt với tướng công nàng đây?

      "Làm gì cho phải?" Diêm Thiên Mạc hếch mày đẹp."Theo kế hoạch ban đầu của ngươi, tặng ta lễ vật ra mắt lớn phải tốt lắm sao?"

      Đoạn Thủy Vũ oán hận theo dõi , kiên quyết phun ra bốn chữ. "Ta cần." Cũng náo thành ra vậy rồi, nàng việc gì còn phải tặng lễ ra mắt!

      Tiểu nhân! Hừ, nàng nhất định phải bảo phu quân tương lai của nàng cẩn thận chút mới được.

      "Hình như cũng phải do ngươi." Khóe môi Diêm Thiên Mạc lên nụ cười nhạt. " bao lâu, phụ hoàng phải thối vị, ta liền đăng cơ. Ngươi cho rằng tâm cơ thâm trầm giống như ta vậy, sau khi lên ngôi, làm ra chuyện gì đối với Diêm Đào chứ?" cố ý đe dọa nàng.

      "Ngươi. . . . . ." Đoạn Thủy Vũ kinh ngạc lại tức giận nhìn chằm chằm . Dù sao chắc chắn phải là chuyện tốt rồi. "Ngươi dám?"

      Lông mày xinh đẹp của Diêm Thiên Mạc càng nâng lên cao, bờ môi phát ra nụ cười tự đắc. "Vì cái gì mà ta dám?"

      "Ngươi. . . . . ." Đoạn Thủy Vũ hít ngụm khí lạnh đầy tức giận.

      Nàng tin tưởng dám làm.

      Người ác liệt như vậy, có chuyện gì là dám?

      "Cho nên ngươi vẫn còn muốn theo kế hoạch ban đầu, tặng ta lễ vật ra mắt lớn, còn ngày ngày tới cùng ta hàn huyên, thân cận chút, như vậy ta mới có thể suy tính bỏ qua cho Diêm Đào." Tròng mắt đen của Diêm Thiên Mạc chớp động nụ cười tà ác.

      Đoạn Thủy Vũ liếc xéo cái."Nếu như ta tặng cho ngươi phần đại lễ, mỗi ngày đều cùng ngươi hàn huyên, ngươi cũng chưa chắc bỏ qua cho Vương Gia ?" tên tiểu nhân hèn hạ, cho là nàng biết sao?

      "Ừhm, như thế này sai." Diêm Thiên Mạc đồng ý gật gật đầu. "Nhưng mà nếu ngươi làm cho ta bớt giận dữ mà vui vẻ, có lẽ ta xem xét bỏ qua cho Diêm Đào. Nếu như ngươi cái gì cũng làm, tương lai Diêm Đào cũng rất nhấp nhô rồi. . . . . ."

      "Ngươi. . . . . ." Đoạn Thủy Vũ tức giận nhìn , muốn đem nụ cười mặt xé rách.

      "Ngươi rất quá đáng!"

      "Đúng vậy, ta quá đáng, ta mong đợi xem ngươi tặng lễ vật ra mắt gì cho ta. Ngươi có cái gì quan trọng mà tốt sao?" Diêm Thiên Mạc hướng về phía nàng cười, tư thái tà ác cũng có bởi vì nàng tức giận mà thay đổi chút.

      "Ta. . . . . ." Đoạn Thủy Vũ tức giận dừng chút. "Ta tặng gì cho ngươi?"

      "Nha?" Diêm Thiên Mạc cười nhạt nhướng mày. "Ngươi có thể tặng, vậy có lẽ cả đời ngươi cũng thấy được Diêm Đào rồi."

      Trêu chọc nữ nhân này rất vui vẻ. muốn thử nhìn chút xem đến mức tận cùng trêu chọc nàng, có vui thú gì.

      "Ngươi. . . . . . Ngươi. . . . . ." Đoạn Thủy Vũ nghẹn họng nhìn trân trối, hồi lâu ra câu.

      "Ngươi lại dám uy hiếp ta?"

      "Dù sao lâu nữa ta chính là Hoàng đế rồi, đời này có chuyện gì là ta dám?" Diêm Thiên Mạc giọng cười, tư thái vương giả lên giữa hai hàng lông mày. "Mà ngươi, công chúa Đại Lý thân ái, đến tột cùng ngươi làm gì để cho ta có thể hài lòng đây?"

      Đoạn Thủy Vũ hận nghiến răng nghiến lợi, "Nếu phải là ta muốn gả cho Diêm Đào, ta tuyệt đối. . . . . . tuyệt đối. . . . . ." Tuyệt đối đánh chết cũng nhận uy hiếp của !

      "Xem ra Diêm Đào đối với ngươi rất quan trọng." Diêm Thiên Mạc khẽ mỉm cười. "Các ngươi còn chưa có thành thân, ngươi cần gì nghiêm túc suy nghĩ cho như vậy? Ngươi đại khái có thể trở về Đại Lý làm công chúa, từ bỏ hôn này, phải cúi đầu trước nam nhân vừa ác liệt lại quá đáng là ta đây?"

      " !" Đoạn Thủy Vũ căm giận nhìn chằm chằm . "Mặc dù ta còn chưa có cùng thành thân, nhưng ta coi là tướng công rồi, ta buông tha hôn này quay về Đại Lý đâu!"

      "Hình như ngươi cực kỳ mong đợi giả cho , làm tân nương của ?" Diêm Thiên Mạc liếc xéo nàng, ngọn lửa tà ác trong lòng vọt đốt.

      "Dĩ nhiên!" Đoạn Thủy Vũ trả lời kiên quyết. Nàng chờ lâu, muốn làm tân nương của người khác, tại tìm được đối tượng tốt, tự nhiên nàng càng thêm chờ đợi.

      "Ngươi lựa chọn muốn gả cho Diêm Đào, vậy ngươi có lựa chọn nào khác, chỉ có thể tới lấy lòng ta." Diêm Thiên Mạc cười đến ngay cả điểm áy náy cũng có. "Ta có đúng ?"

      Đoạn Thủy Vũ trả lời, chẳng qua hai mắt ôm hận nhìn chằm chằm .

      "Vậy ngươi nghĩ xong chưa, muốn tặng cái gì làm lễ ra mắt ta " Diêm Thiên Mạc cười đến ưu nhã mà tà ác.

      "Ta nghĩ ra được nên tặng cho người ác ma như ngươi cái gì làm lễ gặp mặt!" Đoạn Thủy Vũ mượn cớ che đậy lại.

      "Ngươi nghĩ ra được, vậy ta liền chỉ định ." tuấn nhan Diêm Thiên Mạc đến gần nàng hề báo động trước, mặt của hai người gần trong gang tấc, cơ hồ có thể nghe thấy tiếng đối phương hít thở. "Ta muốn ngươi cho ta lễ ra mắt!"

      "Lời này của ngươi có ý gì?" Đoạn Thủy Vũ bị bất ngờ đến gần sát làm sợ hết hồn, lại bị lời của làm cho hiểu ra sao.

      "Rất đơn giản. So với Diêm Đào sớm bước hưởng qua tư vị tương lai của thê tử , rất tốt." Diêm Thiên Mạc như ác ma đầy tà khí ."Ngươi nguyện ý sao?"

      "Ta phải là thức ăn!" Đoạn Thủy Vũ giải thích được nhìn chằm chằm . Cái gì nếm hay nếm? là đầu dưa chuột bình thường.

      "Công chúa nước Đại Lý thanh thuần, xem ra ngươi căn bản hiểu ta cái gì?" Diêm Thiên Mạc lắc đầu cười nhạt, đối với việc trêu chọc nàng tăng thêm vài phần hứng thú.
      huynhphuc9494, lêthanh9009Hale205 thích bài này.

    4. hhuong

      hhuong Well-Known Member

      Bài viết:
      653
      Được thích:
      436
      "Ngươi những thứ kia có ăn hay ăn, ai biết ngươi cái gì?" Đoạn Thủy Vũ buồn bực nhìn chằm chằm . "Ta lại phải đồ ăn."

      Diêm Thiên Mạc nghe vậy, khỏi mỉm cười. "Ngươi chính là mỹ vị ngon miệng —— dĩ nhiên, ta phải là thức ăn."

      " phải là thức ăn? Vậy là cái gì?" Đoạn Thủy Vũ vẫn hiểu.

      Diêm Thiên Mạc nghĩ tới mình còn phải giải thích kỹ chuyện đó cho —— nếu giải thích xong, nhất định đổi lấy phẫn nộ từ nàng.

      "Ý của ta là, ngươi phải hầu hạ ta giống như việc hầu hạ Diêm Đào, trước hết ngươi phải phát sinh quan hệ vợ chồng thực sựvới. Ngươi hiểu ?"

      Đoạn Thủy Vũ sửng sốt lâu, đợi sau khi nàng hiểu tất cả, mới đột ngột đứng lên.

      "Ngươi. . . . . . Ngươi ngươi ngươi. . . . . ."

      Mặc dù nàng biết phát sinh quan hệ vợ chồng đến tột cùng là như thế nào, nhưng nàng rất ràng muốn nàng làm ra chuyện bất trung đối với Diêm Đào!

      "Ta còn suy nghĩ ngươi ngẩn người tới khi nào. Thế nào, ngươi nguyện ý sao? Nếu muốn làm, ngươi phải suy nghĩ về số mạng của Diêm Đào rồi." thái độ Diêm Thiên Mạc nhàng như thường, ra uy hiếp đáng sợ. "Hơn nữa, ngươi còn có sắc đẹp thay cơm, khó bảo toàn về sau bị Diêm Đào sắp xếp để trở thành nữ nhân cung cấp cho ta hưởng lạc."

      Đoạn Thủy Vũ giận đến hai gò má đỏ bừng. Người đàn ông này. . . . . . Sao có thể hèn hạ vô sỉ đến mức này? !

      "Ngươi suy nghĩ , ta chẳng những muốn bản thân ngươi làm như lễ ra mắt cho ta, còn phải mỗi ngày đều tới cùng ta hàn huyên phen, để cho ta mặc sức hưởng dụng, cho đến ngày ngươi chính thức gả cho Diêm Đào."

      Diêm Thiên Mạc cầu của mình. "Dĩ nhiên, việc này khiến nội tâm ngươi dễ chịu khi gả cho Diêm Đào làm thê tử, nhưng nếu ngươi đồng ý, ngươi còn được gặp lại Diêm Đào, ta cũng bỏ qua cho ngươi. Dù sao ngươi là nữ nhân của Diêm Đào, mà ta cùng Diêm Đào từng có quan hệ, ta làm sao có thể bỏ qua cho kẻ từng làm ta khuất nhục được sống tốt đây?"

      Đoạn Thủy Vũ hận biết nên làm như thế nào cho phải. "Ta. . . . . . Ta bất trung đối với Diêm Đào!" Nàng cắn răng nghiến lợi .

      "Ngươi có thể trung thành đối với chẳng qua chuyện này có thể ảnh hưởng lớn đến tính mạng của . " Diêm Thiên Mạc cười nhạt ra đe dọa. "Nhất cử nhất động của ngươi, có thể quyết định vận mạng của ."

      Đoạn Thủy Vũ nghi ngờ nhướn cao lông mày thanh tú. "Nếu ta đồng ý, ngươi bỏ qua cho Diêm Đào sao?"

      Diêm Thiên Mạc nâng cao khóe môi. "Nếu ngươi làm cho ta hài lòng như , ít nhất cuộc sống của về sau quá khổ sở."

      "Ta tin ngươi." Đoạn Thủy Vũ hận trừng mắt liếc cái, dẩu đôi môi mềm mại. "Ai biết lời của ngươi có thể tin được mấy phần?"

      "Ngươi có thể lựa chọn tin, nhưng tai nạn nhanh đổ xuống người , ta đây cũng hiểu rồi." Diêm Thiên Mạc dùng ánh mắt quyến rũ nhân tâm, ngưng mắt nhìn nàng. "Ngươi quyết định chưa? Có muốn đem chính bản thân ngươi làm thành lễ ra mắt tặng cho ta ?"

      thực là cực kỳ chờ mong, biết nàng ra đáp án gì?

      Đoạn Thủy Vũ bị nhìn như vậy, biết là bởi vì quá tức giận, hay còn do nội tâm bị thứ tình cảm nào đó khiêu khích mà bỗng cảm thấy hô hấp trở nên khó khăn.

      "Ngươi nỗ lực thuyết phục ta như thế, khoe khoang với Diêm Đào chứ?" Nàng vừa sợ vừa tức giận ngước mắt.

      "Yên tâm, chuyện này chỉ có ngươi và ta biết." Diêm Thiên Mạc cười nhạt .

      "Ngươi ?" Đoạn Thủy Vũ vẫn tín nhiệm . Nếu Diêm Đào biết chuyện này, nhất định cần nàng.

      "Đương nhiên." Diêm Thiên Mạc khẽ kéo môi. “Nếu ta muốn cho biết, vậy ta đây thể hưởng thụ được lạc thú ban đầu rồi. Có nhớ ? Ta vừa , trước bước đoạt nữ nhân của Diêm Đào, là chuyện cực thống khoái ."

      "Ngươi ——" Đoạn Thủy Vũ muốn tìm các loại lời dơ bẩn nhất, hạ lưu nhất để mắng , nhưng cuối cùng vẫn là giận đến mức cái gì cũng ra miệng được.

      "Như thế nào?" Diêm Thiên Mạc giương lông mày, chờ đợi đáp án của nàng. "Đáp án của ngươi liên quan đến việc sống chết của Diêm Đào đó."

      Đoạn Thủy Vũ bị nhắc như vậy, vừa bực vừa hận nhìn chằm chằm.

      "Nếu như ngươi nguyện ý, giờ tý (từ 23h-1h) tối mai đến tẩm cung của ta tìm ta." Diêm Thiên Mạc mỉm cười ra lời mời.

      Đoạn Thủy Vũ còn muốn nhiều chuyện khác, nhưng nhàng rời .

      rồi, nàng căn bản còn đường sống mà phản đối!

      rất bực mình, vì vậy Đoạn Thủy Vũ tới tìm Hoàng thái hậu. Nàng vốn định mở miệng hỏi Hoàng thái hậu về chuyện của Diêm Thiên Mạc, nhưng bởi vì Hoàng thái hậu quá mức hòa ái dễ gần, nàng lại nghĩ Diêm Thiên Mạc dù sao cũng là cháu nội của Hoàng thái hậu, nên rất khó hỏi ra lời.

      Cho đến khi Hoàng thái hậu hỏi nàng nhiều lần đến cuối cùng xảy ra chuyện gì, nàng mới lấy dũng khí, hỏi ra nghi ngờ trong lòng.

      "Hoàng nãi nãi, thái tử . . . . . . Có là người rất khốc liệt phải ?"

      Hoàng thái hậu khẽ mỉm cười. "Sao cháu có thể hỏi như vậy " xem ra hôm nay Tiểu Vũ rầu rĩ, tình tất có kỳ hoặc.

      " có." Đoạn Thủy Vũ lo lắng uốn éo ngón tay. "Bởi vì sáng sớm ngày hôm qua cháu có gặp mặt lúc, kết quả phát tựa hồ thể nào thân thiện, khó để sống chung tốt đẹp."

      "Vậy sao?" Hoàng thái hậu nhìn thấu Đoạn Thủy Vũ tự nhiên. " đối với cháu thân thiện như thế nào?"

      "Là . . . . . . Chính là thích Vương Gia, cho nên ngay cả cháu cũng đều thích." Đoạn Thủy Vũ cúi mặt xuống.

      " thích Vương Gia?" Hoàng thái hậu giương cao lông mày phượng hỏi.

      "Dạ." Đoạn Thủy Vũ gật đầu cái.

      "Đó?" Mạc nhi như vậy, nhất định có vấn đề. ràng cùng với Đào nhi là chiến hữu tốt. " Ngược lại bà có nghĩ đến thừa nhận."

      "Hoàng nãi nãi, Tiểu Vũ hiểu, thái tử nếu tốt, tại sao ngày sau còn muốn cho làm Hoàng đế?" Đoạn Thủy Vũ gấp gáp hỏi.

      Lúc này ý suy nghĩ trong ở lòng nàng là chỉ cần để cho Diêm Thiên Mạc lên làm Hoàng đế, Diêm Đào cũng có chuyện gì, như vậy, nàng cũng cần phải đối với khúm núm rồi.

      " chẳng qua có tính tình tốt, tự cao tự đại lại nghe lời dạy của người già." Hoàng thái hậu đem oán hận của chính mình cùng trách móc mắng . "Nhưng lấy năng lực của , tuyệt đối đủ để gánh vác trách nhiệm làm thiên tử, dân chúng cần , hơn nữa kính ."

      "A?" Đoạn Thủy Vũ trừng lớn mắt đẹp. "Như vậy chứng tỏ nhất định lên làm Hoàng đế hả?"

      Thảm, đó là tin tức bất lợi nhất đối với nàng.

      " sai. lâu nữa lên ngôi." Hoàng thái hậu dứt lời, mới phát sắc mặt của Đoạn Thủy Vũ khó coi.

      "Tiểu Vũ, cháu làm sao vậy?"

      " có gì, có gì ạ." Đoạn Thủy Vũ muốn làm cho Hoàng thái hậu lo lắng nhiều. "Cháu có việc gì, chỉ có chút thích ứng với khí trời nơi này thôi ạ. . . . . ."

      Trời ạ, về sau lên làm Hoàng đế, chuyện này đồng nghĩa với việc nàng hề có lựa chọn nào khác mà chỉ có thể đồng ý với , xem mình như lễ vật ra mắt đưa cho !

    5. hhuong

      hhuong Well-Known Member

      Bài viết:
      653
      Được thích:
      436
      Chương 3:

      Đến nửa đêm, Đoạn Thủy Vũ nhăn nhăn nhó nhó, trốn trốn tránh tránh từ lầu các nơi nàng ở, lượn tới lượn , thân mình tới Đông cung.

      "Ngươi đến rồi." khóe môi Diêm Thiên Mạc giương lên nụ cười, như là nàng xuất hề ngoài ý muốn.

      "Đúng, ta tới đây." Đoạn Thủy Vũ lạnh nhạt liếc nhìn , sắc mặt có tốt . “Tại sao ngươi lại muốn hẹn ở chỗ này? Ngươi biết rằng ta tới đây rất dễ dàng bị phát sao! Còn được để cho người khác biết, chỉ cần họ phát ra ta, chẳng phải biết?"

      "Vậy ngươi bị phát rồi sao!" Diêm Thiên Mạc giương cao chân mày cười hỏi.

      "Dĩ nhiên có." Đoạn Thủy Vũ đáp lại nhanh, sắc mặt vẫn vô cùng khó coi.

      "Vậy là bị rồi." Diêm Thiên Mạc cười nhạt , phát bộ dáng nàng tức giận cũng hết sức khả ái.

      "Thôi , đó là bởi vì kỹ xảo né tránh của ta quá tốt, dọc theo đường cây với cột đình các loại che đậy lại nhiều, nếu ta sớm bị phát !" Đoạn Thủy Vũ đem công lao nàng bị phát tất cả đều từ bản thân nàng mà ra.

      "Ừhm. . . . . . Ta hiểu rồi. Lần tới ta nghĩ biện pháp để cho ngươi thoải mái chút." Diêm Thiên Mạc rất hiểu ý người .

      "Hừ." Vừa nghĩ tới tiếp theo còn phải trở về, tâm tình Đoạn Thủy Vũ trong nháy mắt thêm ác liệt. "Đến cuối cùng ngươi muốn ta làm cái gì! Đừng có nổi cáu, làm nhanh lên chút, làm xong ta còn muốn trở về ngủ."

      "Ngươi biết là có vài chuyện là thể nhanh chóng sao!" Diêm Thiên Mạc nghe nàng như thế, khóe môi lập tức giương ra nụ cười tà ác hình cung. "Chuyện này ta rất khó tốc chiến tốc thắng, hơn nữa làm xong chuyện này, trừ phi ta giúp ngươi, nếu ngươi tuyệt đối thể trở lại chỗ ngươi ngủ."

      "Sao có thể?" Đoạn Thủy Vũ hoàn toàn tin tưởng lời . "Ngươi đừng tự đại, ai cần ngươi giúp tay chứ? Ta có thể tới đây thế nào đương nhiên cũng có thể trở về như vậy."

      Diêm Thiên Mạc khẽ mỉm cười. "Xem ra ngươi rất tự tin đối với bản thân mình. Nhưng ngươi phải tin tưởng ta, lát nữa có thể ngay cả bộ ngươi cũng còn hơi sức."

      "Làm gì? Ngươi muốn đánh nhau với ta sao? Nếu tại sao ngay cả hơi sức để bộ ta cũng đều có?" Đoạn Thủy Vũ lộ ra ánh mắt phòng bị. "Nếu ngươi đánh nhau với yếu đuối tay trói gà chặt như ta xấu hổ."

      "Yên tâm, ta muốn đánh nhau cùng ngươi." Diêm Thiên Mạc bật cười trước suy đoán của nàng. "Ta rồi, ta muốn ngươi trở thành nữ nhân trong cung của ta để ta có thể tùy tiện hưởng dụng."

      "Nếu phải muốn đánh nhau cùng ta, vậy nhanh chút làm chuyện ngươi muốn làm, ở chỗ này nhảm nhiều như vậy làm gì!" Đoạn Thủy Vũ ra còn chưa biết "Tùy tiện hưởng dụng" đến tột cùng là có ý gì.

      Ánh mắt tà khí xinh đẹp của Diêm Thiên Mạc chợt lóe, nụ cười bên môi loáng thoáng lộ ra tà khí.

      "Đây là do ngươi thúc giục ta. Ta chút cũng vội." sải bước đến gần nàng, hai cánh tay đột nhiên duỗi ra phía trước, cả người nàng liền rơi vào trong ngực của .

      "Ngươi làm gì thế. . . . . ." Đoạn Thủy Vũ xoay mình bị ôm như vậy, bắt đầu kịch liệt giãy giụa.

      "Thân thể của ta ngoại trừ tướng công ta ra, người nào có thể đụng!"

      Thân thể Diêm Thiên Mạc đột nhiên cứng đờ. "Ngươi đem những lời “tùy tiện hưởng dụng” ta này trở thành cái gì? Nếu thể động vào thân thể của ngươi, ta phải làm thế nào để quan hệ vợ chồng thực xảy ra với ngươi được?"

      "Á?" Đoạn Thủy Vũ như bị thiên lôi đánh trúng, kinh ngạc kềm chế được. " ra quan hệ vợ chồng thực là phải đụng vào thân thể hay sao?"

      "Chẳng lẽ ngươi cho rằng hai người ngâm thơ, uống chút rượu là có thể xảy ra quan hệ vợ chồng thực hả?" Diêm Thiên Mạc giương cao lông mày đẹp. "Ngươi cho rằng ta tìm ngươi tới là vì chuyện phiếm và uống trà hàng ngày cùng ngươi sao?"

      "Ta. . . . . ." Đoạn Thủy Vũ ấp úng. ra, trong đầu nàng nghĩ mặc dù phải là uống trà chuyện phiếm nhàng như vậy, nhưng cũng nghĩ tới cần phải thân thể đụng chạm với thân thể.

      "Quan hệ vợ chồng thực là hai người tương tác với nhau tại chỗ đó." Diêm Thiên Mạc nhìn mặt đẹp của nàng lúc đỏ lúc trắng, nhịn được ôm nàng càng chặt hơn.

      "Ngươi. . . . . ." lần này Đoạn Thủy Vũ giãy giụa cũng được, mà giãy giụa cũng được. "Ngươi ngươi. . . . . ." xong lời cũng mạch lạc.

      "Thế nào, ngươi muốn đổi ý sao! Đổi ý ngươi có thể , chỉ là mệnh của Diêm Đào . . . . . ." Trong lời của Diêm Thiên Mạc có ám hiệu tà ác nhất.

      Đoạn Thủy Vũ hung hăng cắn răng cái. "Muốn đụng thân thể đụng thân thể, ai sợ ai?" Vì bảo vệ chồng tương lai của mình bất cứ giá nào nàng cũng làm.

      "Tốt lắm." Diêm Thiên Mạc môi mỏng hé mở."Vậy ngươi cởi hết quần áo ra." đơn giản ra chỉ thị.

      "Cởi quần áo?" Đoạn Thủy Vũ như bị sét đánh cường đại hơn, hơn nửa khắc vẫn thể nhúc nhích. "Thân thể đụng chạm thân thể đụng chạm tại sao phải cởi quần áo!" Nàng đề phòng nhìn , đôi tay càng theo bản năng đem mình vòng lại chặt hơn, chỉ sợ sau khắc y phục của nàng cũng bị lột xuống.

      Diêm Thiên Mạc buồn cười nhìn phản ứng kích động quá mức của nàng. "Ngươi muốn cởi quần áo cũng là sao, chẳng qua người bị đau đến tột đỉnh là ngươi mà phải ta. . . . . . Đừng quên, tối nay là đêm đầu tiên của ngươi."

      "Đau đến tột đỉnh! Tại sao cởi quần áo đau! Y phục có quan hệ gì tới việc đau đớn? Ngươi nhất định phải giải thích ràng cho ta". Đoạn Thủy Vũ lé mắt liếc nhìn , nghe được ràng thể.

      "Chuyện này rất khó giải thích. Nếu nàng muốn biết lời giải thích, có thể phải dùng hành động để giải thích." Bờ môi Diêm Thiên Mạc tràn ra ý cười tà xinh đẹp. "Vấn đề là tối nay ta đành lòng để nàng bị đau, cho nên nếu có cơ hội, về sau chúng ta quay lại thử chút ."

      " được, như vậy căn bản phải là giải thích" Đoạn Thủy Vũ hài lòng."Phải giải thích cho ta hiểu trước, ta cần cởi quần áo."

      "Vậy có quan hệ gì?" Diêm Thiên Mạc cố ý vặn vẹo lời nàng."Ngươi phải cởi, ta giúp ngươi cởi chẳng phải được sao?"

      ràng nếu cùng nàng tiếp tục cái vấn đề cởi hay cởi quần áo lôi thôi xuống, có thể suốt đêm cũng vô ích, để chính động thủ.

      " được, ta để cho ngươi cởi." Đoạn Thủy Vũ bộ dạng thề sống chết bảo vệ y phục của mình, chỉ có mắt nảy sinh ác độc nhìn chằm chằm .

      Chẳng qua, hai mắt nhìn chằm chằm đối với sản sinh được chút uy hiếp hiệu quả nào. “Nàng có muốn đem chính bản thân mình làm thành quà tặng ta?"

      "Đương nhiên. Nhưng ta chỉ cho phép đụng chạm thân thể, cho cởi quần áo." Vô luận như thế nào Đoạn Thủy Vũ cũng thể để bản thân mình trần truồng gặp người khác được.

      Lông mày Dương Thiên Mạc giương lên."Hình như ta nên nhắc nhở nàng, nàng đem bản thân mình thành quà tặng tặng cho ta, do vậy có cởi y phục của nàng hay , phải là do ta quyết định, mà phải là do nàng nắm trong tay." nhàng kéo cái cằm khéo léo của nàng lên cười khẽ, "Quà tặng của ta, nàng sao!"

      "Ngươi. . . . . ." hơn nửa khắc sau Đoạn Thủy Vũ vẫn tìm được lời để phản bác , chỉ có thể ngây ngốc nhìn chằm chằm .

      " trả lời, ta cho là nàng ngầm cho phép." Diêm Thiên Mạc kéo nàng về hướng mình, bắt đầu thong thả ung dung nâng dây cài trước ngực nàng.

      "Ngươi —— cần!" Đoạn Thủy Vũ biết phải làm thế nào phản bác, thân thể lại giãy giụa gay gắt. "Thân thể của ta chỉ có tướng công tương lai của ta có thể nhìn!"

      "Xem ra nàng mặc dù hiểu chuyện này, nhưng cũng còn biết đạo lý thủ trinh tiết." Động tác của Diêm Thiên Mạc khẽ dừng lại. "Chỉ là, chẳng lẽ nàng lại quên, ta làm như vậy với nàng chính là muốn làm cho nàng thất thân? Nếu như ta nhìn thấy thân thể của nàng, vậy còn có ý gì?"

      "Ngươi. . . . . ." Đoạn Thủy Vũ cắn răng nghiến lợi trợn trừng mắt nhìn . "Ngươi là cầm thú!"

      "Cái gì? Nếu thúc thúc - tướng công tương lai của nàng là cầm thú! Nếu nàng gả cho , chắc cũng là con Tiểu Cầm Thú rồi." Diêm Thiên Mạc chẳng những có cãi, ngược lại giương môi cười nhạt, con ngươi sâu và đen hơi cảnh cáo nhìn nàng. "Tiểu Cầm Thú, nàng cần phải ngoan ngoãn chút, nếu lát nữa vung loạn móng vuốt của nàng, cẩn thận ta đem nàng buộc lại đó."

      "Ta phải Tiểu Cầm Thú!" Bị như thế, Đoạn Thủy Vũ nhất thời giương nanh múa vuốt, giãy giụa lợi hại hơn.

      " phải ta chớ lộn xộn sao?" Diêm Thiên Mạc dễ dàng ôm nàng cái, ôm nàng đến mép giường, mỉm cười nhìn nàng vẫn ra sức giãy giụa.

      Đoạn Thủy Vũ căn bản để ý tới cảnh cáo của ."Ta tuyệt đối để cho ngươi nhìn đến thân thể ta -- ngươi làm cái gì?"

      lý do xé rời cái chăn giường? Làm lông vũ bay tán loạn, toàn bộ dính người nàng, hại nàng toàn thân đều là lông vũ trắng noãn .

      "Rất đơn giản." Diêm Thiên Mạc thuận lợi xé cái chăn thành từng mảnh vải dài . "Chính là để buộc con thú thích lộn xộn như nàng lại."

      Đoạn Thủy Vũ nghe vậy, muốn chạy trốn nhanh, ngờ thuận lợi bắt nàng, nàng căn bản thể nhúc nhích, lúc có cách nào chống cự, đôi tay bị cột vào cây cột bên giường .

      "Ngươi buông ta ra nhanh!" Nàng ra sức xoắn xoắn lắc lắc đôi tay, lại phát tay bị trói cực kỳ chắc chắn, nàng càng ma sát, càng làm cho hai tay của mình sưng đau chịu nổi thôi.

      "Tại sao ta có thể thả nàng ra đây? Ta mới nghĩ kỹ rồi phải đem vỏ cái quà tặng này cởi ra." Hai mắt Diêm Thiên Mạc nhìn thẳng vào gương mặt nàng tức giận lại sợ kinh khủng, bờ môi lên nụ cười ác ma .

      Đoạn Thủy Vũ phẫn hận nhìn chằm chằm , thân thể lại bắt đầu tự chủ được run rẩy, chỉ sợ sau khắc liền bắt đầu cởi bỏ y phục của nàng.

      "Ta cái gì?" Bên môi Diêm Thiên Mạc mang nụ cười tà ác, thong thả ung dung cởi từng cái cúc cài trước ngực nàng ra.

      Nguy rồi, bắt đầu cởi! Đoạn Thủy Vũ bắt đầu liều mạng giãy dụa, nhưng vô luận nàng giãy dụa thế nào, cũng có cách nào thoát khỏi nắm tay của .

      "Nàng muốn cái gì! Ta chờ nghe đây." Diêm Thiên Mạc cũng cởi bỏ toàn bộ y phục của nàng ra, chỉ cởi tới cánh tay bên cạnh, ra loại mỹ cảm mê người. chậm chạp lại mang ít vuốt ve trêu đùa bên trong áo lót tơ lụa của nàng, cảm giác vui vẻ nhìn nàng lo lắng hồi hộp.

      "Ngươi. . . . . . Ngươi buông ra!" Đoạn Thủy Vũ tựa như rơi vào trong cạm bẫy của Diêm Thiên Mạc, chỉ có thể trơ mắt tiếp nhận trêu chọc của . Nàng càng ngừng run rẩy, đôi môi mềm mại bật ra lời uy hiếp buông nàng ra.
      huynhphuc9494 thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :