1. QUY ĐỊNH BOX XUẤT BẢN :

       

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]

    ----•Nội dung cần:

    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)

    - Tác giả

    - Dịch giả

    - Đơn vị phát hành

    - Số trang ( nên có)

    - Giá bìa (nên có)

    - Ngày xuất bản (nên có)

    --- Quy định

    1 . Thành viên post có thể tự type hoặc copy từ nơi khác (để nguồn)

    2 . Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn

    3. Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ

    Ad và Mod

  2. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

Quân tử chi giao - Lam Lâm

Thảo luận trong 'Sách XB Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. khahanhl

      khahanhl Well-Known Member

      Bài viết:
      2,937
      Được thích:
      1,718
      [​IMG]

      QUÂN TỬ CHI GIAO

      Thể loại: Đam mỹ, đại đô thị, nhất công nhất thụ (trá hình 3P), cường công nhược thụ, BE (hết chính văn), HE (hết ngoại truyện).

      Tác giả: Lam Lâm

      Dịch giả: Tiểu Vi

      NXB liên kết: NXB Văn hóa Thông tin

      Số trang: 450 trang

      Khổ sách: 14.5×20.5 cm

      Giá bìa: 115.000 đồng/tập

      Tóm tắt:

      Truyện trải dài từ những năm sinh viên thời đại học đến khi họ trưởng thành, cưới vợ, sinh con. Và rắc rối bắt đầu kéo đến. Những điều tưởng như là bí mật năm xưa dần dần được tiết lộ. Giữa ân oán tình thù ấy, họ lựa chọn như thế nào?

      mong được ghi tên cùng tấm thiệp hồng, chỉ mong tên người được khắc lên cùng tấm mộ bia.

      Trước kia có chú cá xấu xí, ngày ở đáy biển gặp được con cá mập lớn. ràng đó là con cá mập hung ác, rất nhiều cá đều sợ cá mập, biết vì sao, cá lại cho rằng cá mập là loài lương thiện, tưởng rằng cá mập ăn thịt, cảm thấy cá mập rất tuấn tú, toàn tâm toàn ý theo cá mập, làm người hầu cho cá mập, mỗi ngày từ xuống dưới giúp cá mập quét dọn.​
      Dionsanone2112 thích bài này.

    2. khahanhl

      khahanhl Well-Known Member

      Bài viết:
      2,937
      Được thích:
      1,718
      Chương 1:

      Ngày hè nắng chói chang, người đàn ông mang theo hành lý cùng đứng giữa đám đông chật chội nơi trạm đường sắt ngầm thành phố T, hai người hề chớp mắt, giống như lúc họ vừa xuống xe.

      “Ba, nặng quá à!”

      “Nặng sao? Để ba mang cho.”

      “Ý con phải vậy!! Sao chúng ta ngồi xe? Hành lý để lên xe phải tiện hơn sao?”

      “Có chừng ấy đồ thôi, xách dễ hơn. xa đâu, ba qua vài lần rồi. Xe buýt chạy đến trước cửa nhà trọ, bộ cũng vậy thôi.”

      “Tắc xi sao?”

      xa mà, cần phải lãng phí, hơn nữa tại nóng như vậy, tắc xi nơi này cũng chịu mở điều hòa, trong xe oi bức lắm. bằng bộ mát hơn.”

      con có phần điên lên: “Ba!!”

      Người cha đành an ủi: “Đừng lo lắng, hành lý có nhiêu đây thôi, dù nhiều hơn gấp đôi ba xách cũng thành vấn đề. Con cần phải xách, đưa đây ba. Coi như con tản bộ cùng ba , được ?”

      Người đàn ông cột hai cái túi lớn vào nhau, trước sau đeo vai cứ như bình thường, hai tay còn xách thêm túi nữa, bộ dáng rất buồn cười. mân mê miệng, giành lấy túi hành lý có chữ ‘Mười năm thành lập công ty XX’, : “Thôi vậy , ba khiêng xách mà.”

      Người đàn ông nhìn con bé trước mình, mái tóc đuôi ngựa dài đung đưa qua lại, rất vui mừng. Con bé thoạt nhìn bé và gầy thế, vậy mà khỏe lắm.

      Khi cuối cùng nhà trọ cũng xuất trước mắt như mục đích, người đàn ông lau mồ hôi, cười : “Con xem, phải tới rồi sao.”

      làu bàu : “Cái gì gọi là ‘ phải tới rồi sao’, chúng ta đến nửa ngày.”

      Người đàn ông cười an ủi: “ tắc xi tốn hết mười hai đồng. Tiết kiệm giữ lại số tiền đó mua bánh ngọt cho con được ?”

      tuổi còn , nghe thế lập tức hoan hô: “Dạ được!”

      Quẹt mồ hôi đổ ra như mưa, lúc người đàn ông lấy chìa khóa mở cửa ra, cả hai đều thở phào.

      Ký túc xá nơi thành phố T mà tổng công ty an bài này chuyên dành cho công nhân ở ngoài đến công ty công tác hoặc ở tạm, tuy rằng phòng cũ, trang hoàng đơn sơ, nhưng vị trí tốt, giao thông cũng rất tiện, hướng cũng thành vấn đề. Quan trọng nhất là cần tiền thuê nhà.

      “Tiểu Kha, con nấu nước trước . Ba có mang bình đun theo đó, cầm này, con thấy ổ điện bên kia ? Sau đó rửa ly uống nước là nghỉ ngơi được rồi. cần phải đụng vào hành lý, để ba dọn cho.”

      “Dạ.” Khúc Kha chạy tới phòng bếp lấy nước, cắm điện vào bình đun, bật công tắc lên.

      Khúc Đồng Thu sớm là người ly dị, chỉ có con . May mà Khúc Kha cũng chịu thua kém, mười bốn tuổi thi đậu vào trường T, ngôi trường với thành tích nổi danh bậc nhất trong nước. Là người cha, vừa phấn chấn lại lo lắng. Tuy lúc còn rất , con chín chắn nhiều hơn những đứa nhóc cùng trang lứa, nhưng dù sao vẫn chỉ mới mười bốn, đến trường học nơi tha hương khỏi khiến lo lắng. Nếu phải con vẫn luôn lấy trường T làm mục tiêu, hy vọng con bé chọn trường ở quê.

      Sau khi ly hôn, cuộc sống của Khúc Đồng Thu lấy con làm trung tâm. Con bé là vầng thái dương, tất nhiên người cha như là chiếc cầu. Nếu con muốn tới thành T ở lại vài năm, thậm chí lâu hơn nữa, đương nhiên cũng phải theo cùng. Vừa đúng lúc công ty cho cơ hội để quản lý công nhân đến thành phố T huấn luyện, muốn cái gì mà khai thác tầm nhìn, cách tân suy nghĩ. nghĩ cách tranh thủ đến đây.

      Khúc Đồng Thu quét sơ phòng, ngồi xuống ăn thức ăn khô, uống nước cùng con , rồi tiếp tục thu dọn đồ đạc. bé con cũng kêu mệt, ăn no rồi lấy khăn lau phòng.

      “Ăn trước nhiêu đó , tối chúng ta dùng bữa ngon hơn chút.” Khúc Đồng Thu vỗ đầu Khúc Kha. “Con ngoan, khiến con chịu thiệt thòi rồi.”

      Dọn dẹp phòng trong khu nhà trọ đâu vào đấy, tuy mặt trời vẫn chưa lặn nhưng còn sớm, cái nóng như lửa bên ngoài cũng giảm xuống nhiều.

      Khúc Đồng Thu cân nhắc việc buổi tối phải ra ngoài mua cái giường , tấm màn vải và dây kẽm, để ngăn phòng ngủ ra Khúc Kha mới có chỗ mà ngủ. Còn mấy ngày là trường T khai giảng, vào khoảng thời gian cuối tuần này, tất nhiên hai cha con ở chung với nhau.

      “Tiểu Kha, con tắm trước , nghỉ ngơi rồi ra ngoài ăn. Còn phải thăm chú Nhậm của con nữa.”

      Khúc Kha reo hò, lấy bộ đồ mới tắm.

      Khúc Đồng Thu ngồi trong chốc lát, cầm điện thoại nơi phòng khách. Lúc bấm số, gương mặt khỏi mỉm cười, lại có phần khẩn trương.

      Tất cả thân thích của đều ở quê, bạn bè bên ngoài cũng nhiều, nhưng ở thành T này có người bạn tốt nhất.

      Đương nhiên cái gọi là ‘người bạn tốt nhất’ chỉ về phần mà thôi, còn người kia chưa hẳn nghĩ vậy.

      Nhưng Nhậm Ninh Viễn đối xử với tốt lắm. Giúp rất nhiều việc.

      tình thời còn là sinh viên cũng nhắc lại. Bạn cũng do Nhậm Ninh Viễn giới thiệu cho.

      Lúc kết hôn, mới bỏ học, cha mẹ hai bên tán thành, đời sống cũng khó khăn. Nhậm Ninh Viễn thậm chí còn giúp đặt khách sạn, an bài toàn bộ tiệc cưới, cho mượn tất cả chi phí, còn bao luôn số tiền biếu , khiến cảm kích đến mức biết nên như thế nào mới tốt.

      Chỉ là bình thường lui tới có chút mặn nhạt, nằm trong vòng tròn bè bạn của Nhậm Ninh Viễn. Hai người trao đổi thông tin cũng nhiều, thường xuyên viết bưu kiện, gửi thiệp chúc mừng vào những ngày lễ tết, gửi đặc sản của quê hương, mà Nhậm Ninh Viễn bình thường cũng chẳng hồi , nhiều lắm chỉ là ba chữ ‘ nhận được’.

      Chỉ có khi gặp phiền toái, Nhậm Ninh Viễn xuất , nhanh chóng giải quyết gọn gàng, rồi sau đó biến mất, hai người tiếp tục tới lui bình thường như nước.

      Khúc Đồng Thu đợi trong chốc lát đường dây bên kia mới kết nối được. Đối với số của người lạ, Nhậm Ninh Viễn lúc nào cũng rất lười nghe.

      “A lô? Là ai vậy?”

      “Là tôi.”

      Người kia “Ừm” tiếng: “Sao dùng di động?”

      “Hắc, tôi chưa mua thẻ điện thoại ở đây, gọi di động thành gọi điện đường dài.”

      Người kia trước sau như tán thưởng cái keo kiệt tính toán chi li của , cắt ngang: “Cậu ở thành phố C? Vậy ở đâu?”

      Khúc Đồng Thu cười : “Tôi ở thành T.”

      Qua vài giây đồng hồ, đối phương mới chất vấn: “Sao lại tới đây?”

      ra Khúc Đồng Thu tới đây nhiều lần, chẳng qua đều là vội vàng mà đến, hấp tấp làm việc, vội vã trở về. Phạm vi hoạt động cũng chỉ có ký túc xá, công ty, khách hàng của công ty, thảm hại hơn so với chó, thức dậy sớm hơn so với gà, hơn nữa cứ như ngựa dừng vó.

      Huống chi Nhậm Ninh Viễn tựa hồ cũng bề bộn nhiều việc. cũng biết công ty Nhậm Ninh Viễn ở đâu, làm công việc gì, tại như thế nào. Cũng cần gấp gáp chào hỏi.

      Bây giờ phải ở lại hai năm, hoặc tranh thủ ở lâu hơn nữa. Nghĩ đến việc cách nhiều năm như vậy mới gặp lại được Nhậm Ninh Viễn, thế là có thể dùng điện thoại liên lạc dài lâu với bạn, lần nữa sống cùng thành phố, liền có cảm giác vô cùng hưng phấn.

      “Cho bất ngờ và vui sướng mà.”

      Nhưng người nọ có bất ngờ, chỉ là nửa phần vui sướng cũng chẳng có. Giọng bên kia đầu dây vẫn thản nhiên. “Du lịch sao?”

      Ở trước mặt người nọ, Khúc Đồng Thu quen cúi đầu khom lưng, lập tức có phần chột dạ: “, là huấn luyện, khoảng hai năm.”

      Nhậm Ninh Viễn có ý trách cứ: “Vậy mà trước với tôi tiếng?”

      Khúc Đồng Thu vội cười theo: “ ra là con tôi đậu trường T, đến đây học. Tôi cũng thuận tiện điều đến tổng công ty bên này. Nghĩ rằng cũng phải việc lớn, lại đây hẹn ra ăn bữa cơm với cho tiếng cũng chẳng có gì khác nhau.”

      Trong điện thoại có thanh truyền đến nữa, có thể tưởng tượng ràng được dáng vẻ cau mày của Nhậm Ninh Viễn bên kia.

      “Tối cậu mang Tiểu Kha theo cùng nhau ăn bữa cơm . Coi như là đổi gió cho hai người.”

      Khúc Đồng Thu gấp gáp “Ừ” liên tục.

      Nhậm Ninh Viễn trời sinh tính trầm ổn, miệng tự nhiên ra lời hoan nghênh ràng. Điều đó chênh lệch khá xa so với tưởng tượng, nên Khúc Đồng Thu có phần thấp thỏm lo lắng yên.

      Khúc Đồng Thu vốn định buổi tối tự mình mời khách, xem chỗ ăn trước, kết quả cuối cùng thành ra đến quán do Nhậm Ninh Viễn đặt.

      Tuy rất xem trọng người bạn này, nhưng kỳ Khúc Đồng Thu có phần sợ hãi, hoặc là kính sợ Nhậm Ninh Viễn. Loại kính sợ này đóng băng ba thước, ngày thể tan. Nhậm Ninh Viễn cái gì đều “Phải”, hoặc là “Được”, “Đúng”, “Ừ”, hơn nữa ngừng cười, gật đầu lia lịa, dám ăn trước.

      Khúc Kha ở chung với Nhậm Ninh Viễn tự nhiên hơn. Con bé hoạt bát thông minh, lớn lên khéo léo đáng , vẫn luôn được người lớn thích, cũng có bản lĩnh chọc cho Nhậm Ninh Viễn liên tiếp mỉm cười.

      Ăn xong bữa cơm, Nhậm Ninh Viễn với Khúc Kha: “Đúng rồi, chú có quà cho cháu. phải thứ gì tốt lắm, nhưng trong trường học cần dùng, phải học cho tốt, đừng để ba cháu lo lắng.”

      chung, trong nhà có con trẻ thi đậu, người quen thân thích đều có những món quà mang tính thực dụng như thế. Các bậc cha chú cho bao lì xì trăm đồng, là dùng để mua văn phòng phẩm, hoặc là mua vài cuốn sách, hoặc mua đồ dùng học tập liên quan. Đồng nghiệp nữ ở công ty còn tặng cho Khúc Kha bộ âu phục, con bé phải làm người lớn rồi.

      Đối với ý tốt của Nhậm Ninh Viễn, Khúc Đồng Thu tất nhiên cũng cảm tạ, rồi sau đó nhận lấy. Lễ vật là chiếc hộp to được bao cẩn thận, cầm cũng quá nặng. Trọng lượng ấy khiến người ta đoán ra món đồ đó là gì. Dù sao Nhậm Ninh Viễn tuyệt đối đưa cho người khác món đồ vật quái dị đến mức phải cười khổ.

      Về đến nhà, mở gói quà ra, thứ bên trong khiến Khúc Đồng Thu giật mình, Khúc Kha vui vẻ ầm ĩ: “A, Tiểu Bạch ~”

      Khúc Đồng Thu biết phải làm sao. Tặng cái laptop màu trắng cho đứa nhóc làm quà nhập học là quá nặng.

      “Ba…”

      Đoán được tâm tư , Khúc Kha lập tức ôm lấy laptop buông, sợ bị lấy lại.

      Khúc Đồng Thu rơi vào thế khó xử. làm gì thể nhận lộc lớn như vậy. Nhưng nhìn đôi mắt lanh lợi đầy trông mong của con , có người cha nào có thể dội nước lạnh xuống con bé.

      “Ba ơi ~ thứ này về sau con cần dùng mà.”

      Khúc Đồng Thu ai thán tiếng. Từ khi còn , Khúc Kha giống những đứa trẻ khác làm nũng muốn cái này cái nọ, ngay cả muốn ăn kem đều làm vài việc nhà để đổi lấy tiền tiêu vặt. Con bé ở trường quả cũng cần cái PC tốt.

      Mà tính Nhậm Ninh Viễn là loại người muốn kẻ khác làm trái ý mình. Có ý tốt tặng cho chính là tặng, đối phương chỉ có thể nhận. Còn những lời khách sáo như “ ngại quá” hay “Quá nặng ”, cúi đầu khom lưng đưa trả lại, chỉ nhận được gương mặt lạnh lùng khinh khỉnh mà thôi.

      Khúc Đồng Thu nghĩ tới nghĩ lui, đành phải vỗ vỗ đầu Khúc Kha: “Máy tính có thể giữ lại, nhưng con phải nhớ kỹ chú Nhậm tốt như vậy đó, về sau có tiền đồ phải hiếu kính chú ấy, biết ?”

      “Tất nhiên là biết ạ ~” Khúc Kha vô cùng cao hứng ôm chiếc laptop màu trắng, “Chẳng qua chờ con có tiền đồ phải chờ vài năm nữa, bằng ba thay con hiếu kính chú ấy trước .”

      Khúc Đồng Thu xúc động vô cùng. Vốn dĩ bản thân cũng tính toán cho con chiếc laptop làm quà thi đậu vào trường có tên tuổi. Nhưng lúc ly hôn, đem hết số tiền dành dụm đưa cho vợ, bắt đầu lại bằng hai bàn tay trắng. Thu nhập mấy năm gần đây cũng dùng để trả chi tiêu cho lớn , hơn nữa nếu chi cho con thôi, nếu chi tốn nhiều lắm.

      Phải chuẩn bị học phí ở trường và phí sinh hoạt, số còn lại tất nhiên đủ mua laptop tốt, nếu phải mua cũng chỉ là laptop bình thường, chỉ sợ dùng được ba ngày lại hư, cảm thấy bằng cứ dần tích góp rồi tính sau.

      Vậy mà Nhậm Ninh Viễn lại mua thứ thiếu nhất. Thế là cũng cần vận chuyển cái máy cồng kềnh đến ký túc xá trường T thay cho con nữa.

      Thái độ lạnh lùng, thích, thiếu nhiệt tình, thiếu vẻ dịu dàng mà Nhậm Ninh Viễn dành cho mình, cũng lạ. Nhưng ở thời điểm cần nhất lại giúp dỡ xuống gánh nặng lớn.

      Khúc Đồng Thu cũng biết phải định nghĩa người bạn này như thế nào. sợ Nhậm Ninh Viễn, vì Nhậm Ninh Viễn là người rất khó lấy lòng.

      Kết hôn năm đó, Nhậm Ninh Viễn thay lo liệu hôn lễ, vô cùng cảm kích, sau đó có đến cả tháng đều cúi đầu khom lưng với Nhậm Ninh Viễn, làm hết khả năng để lấy lòng, tôn sùng Nhậm Ninh Viễn là cha mẹ tái sinh.

      Nhưng Nhậm Ninh Viễn cực kỳ hài lòng bộ dáng nịnh hót ấy, thậm chí còn chán ghét đến cực độ, hồi lâu cũng chẳng thèm để ý đến .

      Khúc Đồng Thu biết Nhậm Ninh Viễn chán ghét điệu bộ hèn hạ uốn mình theo người của từ rất lâu, từ trước khi trở thành kẻ theo đuôi cỏn con với nhu cầu tự bảo vệ mình, thậm chí ít lần chịu qua đám người của Nhậm Ninh Viễn đánh.

      Nhưng đến tột cùng là điều gì khiến Nhậm Ninh Viễn đánh , đá văng ra mà còn trở thành ô dù của , nhẫn nại lui tới cùng , cũng chẳng ràng nữa.

    3. khahanhl

      khahanhl Well-Known Member

      Bài viết:
      2,937
      Được thích:
      1,718
      Chương 2:

      còn sớm, Khúc Đồng Thu bắt đầu mua giường , vải vóc, màn che, rồi hai cha con chúc nhau ngủ ngon, vào giấc ngủ ở cách tấm màn.

      Ban đêm vẫn oi bức như cũ, quạt máy ở góc tường thổi gió ra hai bên, giữa tiếng quạt khẽ chạy, Khúc Đồng Thu nghe tiếng con xoay người, liền giọng hỏi: “Sao vậy? Nóng à?”

      Con buồn bực trong chốc lát, tủi thân : “Con muốn về nhà.”

      Khúc Đồng Thu bật cười khẽ. Đây là lần đầu Khúc Kha rời nhà, ngủ lại bên ngoài, dù ở cùng với cha, nhưng thành phố T khác với thành C, nhà trọ mới dọn dẹp tạm này cũng có mùi khác với mùi ở nhà, nên tình cảm nhớ nhà là điều khó tránh khỏi.

      Vì thế mới đùa với con bé: “Ba kêu con chọn trường gần nhà, con lại nghe.”

      “Nhưng con muốn trường tốt cơ.”

      Thế là bèn trấn an, : “Thế nên đọc sách thành tài phải chịu khổ. Trải qua khổ trong khổ mới trưởng thành. Hơn nữa đây chỉ là việc , đừng lo, có ba ở đây, nơi này cũng là nhà.”

      “Nhưng quen mà, con cũng chưa quen bạn nào hết, nước ở đây con uống cũng quen.”

      có việc gì đâu, rồi con quen thôi. Ba con năm đó cũng ra ngoài học, lúc bắt đầu cũng giống con nhưng rồi thích ứng rất nhanh, mức độ co dãn của con người lớn lắm. Chờ thêm khoảng thời gian nữa con phát cuộc sống mới rất thú vị.”

      sao ba?”

      .”

      Dỗ con ngủ rồi, chính Khúc Đồng Thu lại có phần khó ngủ.

      Ngày đầu tiên rời nhà học là chuyện mười sáu, mười bảy năm trước.

      Nhưng vào lúc đêm dài mà con người tỉnh táo, tiếng côn trùng ngoài cửa rỉ rả kêu, khẽ nhắm lại hai mắt, khoảng thời gian ấy như ùa về.

      Trường của Khúc Đồng Thu là trường S, ngôi trường cực kỳ danh giá, cái danh trong nước dù dựa vào tiền mà có cũng được nhiều người để ý, vậy nên lúc trúng tuyển, trong nhà cũng xiêm áo rượu mừng mời bà con lân cận đến ăn.

      Đợi chuyển từ nơi thành C hẻo lánh thông tin đến trường S của chốn phồn hoa đô thị, mới biết trường học cái gì cũng tốt, chẳng qua phong cách nơi trường học có phần bạo lực, lời hợp liền đâm đâm chém chém là chuyện thường như cơm bữa.

      Các sinh viên trong trường tự quản cũng thành tập tục, tiếp tục duy trì cân bằng nhiều năm. Chỉ cần gây ra việc gì lớn trường cũng quản, cũng chẳng xen vào.

      Thời điểm Khúc Đồng Thu mới vừa tới trường, dáng vẻ kém xa so với tại. Trưởng thành trễ, cậu được cao, chỉ phát triển chiều ngang, béo ục ịch, đeo mắt kính, mắt cụp xuống như mở ra.

      Với cái bộ dạng ấy làm sao có thể bị bắt nạt.

      May là người như thế chỉ cần thức thời, biết điều, đơn giản chỉ bị vơ ít tiền, bị sinh viên năm ba hoặc năm tư bắt sai vặt. Chờ đến khi mình cũng thành đàn của kẻ khác, hoặc là sinh viên có tiếng tăm, quyền lực, cũng chẳng phải chịu những ngày khổ sở nữa.

      Lần đầu tiên Khúc Đồng Thu bị bạo lực thân thể là bởi người bạn cùng lớp quay cóp đáp án bài làm tiếng của cậu gây ra.

      Phát bài thi, thấy con điểm thấp đỏ chót, người nọ lập tức khách sáo xách tai cậu kéo lên, rống: “Mẹ nó, phải mày học hành giỏi lắm sao? Hả?!”

      Khúc Đồng Thu đau đến mức gào khóc, cổ lệch, miệng cũng lệch, dáng vẻ rất buồn cười.

      Giáo viên bên cạnh khuyên can: “Em làm gì phải túm bạn ấy như thế chứ.”

      Người nọ mắng: “Thành tích của con heo phì chết tiệt này phải bình thường đều tốt lắm lắm sao?”

      Những người khác bèn cười nhạo.

      Đó là quy tắc mà mỗi trường đều thông dụng. Nếu kết quả học tập tốt, vậy hơn phân nửa là vẻ bề ngoài đẹp đẽ, giỏi giao tiếp. Nếu diện mạo đặc biệt nước, cũng nhanh nhẹn, hơn phân nửa thành tích đều rất tốt.

      “Mày giận làm gì A Kiệt, ai kêu mày nhìn lầm người làm chi.”

      A Kiệt vẫn còn vì đáp án sai mà phẫn nộ: “Mẹ nó, lớn như vậy rồi mà cá tính lại trầm, ngay cả học hành cũng giỏi, vậy sống còn ý nghĩa quái gì, bằng chết .”

      Con đường bị bắt nạt là con đường mà ít nam sinh đại học phải trải qua, coi như đó là bước huấn luyện để bước vào xã hội tiên tiến.

      Dù là diện mạo hay tính cách, Khúc Đồng Thu đều miệt mài lúc tuổi trẻ như những diễn viên trong màn ảnh, cậu nhát gan sợ phiền phức, gặp quyền thế lập tức khuất phục, chịu thiệt để hưởng phúc, đàn lớp phải thu phí bảo vệ, phí hiếu kính hay gì đó, cậu nhất định là người đầu tiên bỏ tiền.

      Thức thời tất nhiên có thể miễn việc ăn nhiều đau khổ, nhưng đối với loại nhân vật chịu uất ức này, tự nhiên cũng ai thèm để mắt.

      phải ai cũng hèn nhát muốn nộp phí, nhưng cậu có tiền vốn làm hùng, bị A Kiệt đè đầu cưỡi cổ như vậy trong lòng cũng rất phục, nhưng nếu quyết đấu hai người, cậu nhất định là kẻ thua, chưa kịp ra tay có thể bị bạt tai đến choáng váng.

      Huống chi đám của A Kiệt là đám kiêu ngạo, và cái ngạo mạn đó cũng phải là có duyên cớ. Những thành viên trong nhóm đều là sinh viên trong trường, hoặc người trong bang phái. Đắc tội kẻ chẳng khác nào đắc tội những tên còn lại, làm sao mà chịu nổi.

      Ký túc xá nam sinh lúc đó phòng ngủ tám người. Người ngủ chung giường đôi với cậu dáng vẻ tốt vô cùng, môi hồng răng trắng, sinh viên mới và đẹp trai có tiếng. Tên Trang Duy, là người địa phương, xuất thân danh giá, điều kiện trong nhà cũng tệ, có kiêu ngạo, có thanh cao, có cả dáng vẻ con mọt sách. Đúng là loại tuổi trẻ ngời ngời trong phim.

      Lúc các tân sinh viên đến đều phải mở tiệc tiếp đón. Các sinh viên khác mời sinh viên mới đến dùng cơm, theo quy cũ của trường S là người mới đến nộp tiền để hiếu kính các bậc đàn .

      Phần lớn mọi người đều cam lòng mà giao tiền, cũng có vài kẻ tính tình cứng đầu, kiên quyết giao. Trang Duy chính là người trong số đó.

      Xưa nay thương đánh ra đầu điểu, các bậc đàn giết gà dọa khỉ, cũng lâu lắm Trang Duy bị chỉnh đốn. Tuy Khúc Đồng Thu là kẻ nhanh chóng giao tiền cho khỏi phiền, để tránh việc ngày sau cũng bị đem ra chỉnh, nhưng cách răn dạy kẻ bất lực và cách răn đe người cứng đầu hoàn toàn khác nhau.

      Lúc đầu Trang Duy chị bị làm khó dễ ít, tính cách cậu ta lại kiên cường, có phần cổ hủ, chết sống chịu cúi đầu, miệng cũng xấu xa, rồi sau đó dần biến thành bị lập, tiếp theo nữa mới bắt đầu bị đánh.

      Càng bị chỉnh cậu ta càng quật cường, vì thế bị chỉnh thảm hại hơn, có cả vết thương mặt.

      Vốn dĩ cậu ta cũng chẳng có nhân duyên gì đáng , khi biến thành kẻ bị chỉnh chẳng khác nào quả bom đầy nguy hiểm, cần cố ý lập cũng chẳng ai dám đến gần, ai thấy cũng tránh né, vòng đường khác để khỏi bị liên lụy lỡ như có người muốn bắt nạt cậu ta.

      Giống Trang Duy trăm sông đổ về biển chính là Khúc Đồng Thu.

      Khúc Đồng Thu bởi vì rất thức thời, rất nhu nhược, trở thành ‘vật cưng’ của các thành viên trong bang phái từ xuống dưới, dù là làm nơi trút giận hay chân chạy vặt đều thể thiếu phần cậu, cho nên cũng chẳng có bạn bè.

      Theo lý, lẽ ra cậu và Trang Duy, hai kẻ xúi quẩy ấy nên tỉnh táo cùng phe với nhau mới phải, tiếc rằng Trang Duy xem thường cậu, cậu cũng hiểu được Trang Duy lỗ mũi hướng lên trời làm cho người ta ghét.

      Hai người bắt đầu giao tiếp với nhau là do có ngày, cậu chạy mua bia giúp hai sinh viên năm hai, sau khi trở về, hai tên kia vừa uống vừa đàm luận đứa nào phải đưa tiền lại cho cậu.

      sớm biết tính những kẻ này, Khúc Đồng Thu vội cười liên tục : “ cần cần, các vất vả, mua rượu hiếu kính là lẽ đương nhiên.”

      “Như vậy được, Nhậm cũng cho phép bọn bắt tụi đàn em chúng mày mua đồ giùm rồi trả tiền, gần đây siết việc đó chặt lắm.”

      Khúc Đồng Thu cũng được, ở cũng xong, chỉ thầm kêu khổ, xa xa thấy có người tới đây.

      Hai bậc đàn lập tức vui vẻ : “Có tiền thưởng rồi!” sau đó ra lệnh cho Khúc Đồng Thu: “Chú mày với thằng kia rằng bọn muốn mượn nó ít tiền tiêu. Có bao nhiêu tiền cầm hết lại đây cho . Trước thanh toán tiền bia, số còn lại đưa cho bọn .”

      Khúc Đồng Thu hề muốn làm, nhưng nghĩ đến nắm đấm của hai kẻ kia cùng những ngày sau khi đắc tội bọn chúng, cũng chỉ đành cất bước đến gặp người đó.

      Đến gần mới nhìn , kẻ chết tử tế được đúng là Trang Duy.

      Khúc Đồng Thu kêu khổ thấu trời, chỉ phải bất chấp tất cả mà chào hỏi: “Này.”

      Trang Duy nhíu mày nhìn cậu: “Chuyện gì?”

      người cậu có tiền ?”

      “Có.”

      “Bao nhiêu?”

      trăm đồng.”

      Khúc Đồng Thu nghĩ nghĩ: “Cho tớ năm mươi .”

      Trang Duy lập tức cảnh giác, lùi từng bước: “Làm gì?”

      “Hai người bọn họ,” Khúc Đồng Thu bất đắc dĩ dùng tay ra hiệu, “kêu tớ tới thu phí bảo vệ. Nếu cậu đưa cũng bị cướp thôi, còn có thể bị đánh. Cho bọn người đó năm mươi đồng cũng cần chịu khổ, ít nhất còn có thể còn lại năm mươi đồng.”

      Trang Duy lạnh lùng nhìn cậu: “Được thăng chức làm tay sai của lũ chúng nó rồi sao.”

      Khúc Đồng Thu rất tức giận, nhưng là bạn bè được thời gian, bản thân cũng thể nhìn cậu ta bị đánh, liền tiếp tục khuyên: “Đừng như vậy nữa, chẳng lẽ muốn bị cướp sạch mới tốt sao?”

      Trang Duy chán ghét nghiêng đầu sang chỗ khác: “Tôi thà bị cướp lấy chứ muốn tiếp tay cho giặc.”

      Khúc Đồng Thu cảm thấy mắng, vẽ đường cho hươu chạy cũng tới phiên cậu đâu, tội danh này như thế nào đều là của tôi mà.

      Thấy hai kẻ kia còn kiên nhẫn, sợ gặp chuyện may cũng chỉ có bản thân mình gặp thôi, Khúc Đồng Thu bèn : “Thôi vầy , cậu coi như cho tớ mượn năm mươi đồng, tớ đến báo cáo với bọn chúng. Tiền này lúc về tớ trả cậu, được ? Chia ra cũng thiếu phần cậu.”

      Trang Duy vẫn lạnh lùng: “Muốn làm chó săn tự làm , tôi phối hợp.”

      Chờ hồi, hai kẻ kia rốt cục bùng nổ: “Mẹ nó mày là heo phải ?! Thu tiền cũng lâu như vậy?”

      Khúc Đồng Thu vội quay đầu cười: “Đợi chút thôi, chút nữa…”

      “Có phải thằng nhãi kia chịu đưa tiền ?”

      đúng đúng, là cậu ấy mang theo nhiều”

      Trang Duy đột nhiên cao giọng: “Tôi chịu đưa đó, sao? Dựa vào cái gì phải đưa tiền cho mấy đứa rác rưởi như tụi bây dùng!”

      Câu ấy chẳng khác nào chọc vào tổ ong vò vẽ. Tuy chỉ có hai con ong bay tới, cũng khiến Trang Duy lãnh đủ. Ban đầu Khúc Đồng Thu còn khuyên can, tới khi bị thụi hai đấm rồi dám hé răng, đứng trơ mắt ra nhìn, hoảng sợ, lúng túng.

      Kết cục khuyên can khẳng định rất thê thảm; kêu cứu binh, khẳng định có ai; mởi giáo viên đến giải quyết, thế nào cùng bị ghi tội ẩu đả đánh nhau.

      Hành vi sáng suốt nhất tự nhiên là thừa dịp loạn trốn. Nhưng chưa từng gặp qua tình huống giữa lúc những người khác đánh nhau có mặt mình, nhất thời do dự thể lựa chọn.

      Nhưng có thể do vận may của cả hai, Trang Duy bị đánh mới được nửa, bỗng vang lên giọng hỏi: “Tụi bây làm gì?”

      Khúc Đồng Thu và Trang Duy còn chưa kịp có phản ứng, hai bậc đàn kinh hãi nhảy dựng, vội buông tay, đứng thẳng lại, vẻ mặt tươi cười.

      Nhậm, Sở.”

      “Bắt nạt kẻ yếu sao?”

      Sở đùa, đây chỉ là giáo huấn chút mấy thằng đàn em hiểu quy cũ…”

      Nam sinh nhìn Trang Duy mặt đất, lại liếc Khúc Đồng Thu đứng đờ ra, cười : “Là sai, bị bắt nạt là kẻ ‘ yếu’, nhưng tuyệt đối .”

      Người được gọi là Sở chính là Sở Mạc. Người này Khúc Đồng Thu từng nghe qua, đại danh như sấm bên tai, hôm nay trông thấy lại hoang mang, ác bá mà sao gương mặt như thế nào cũng giống ác bá thế này.

      Thân hình Sở Mạc cao lớn, làn da màu mật ong, ngũ quan cân đối, tóc nhuộm, diện mạo có thể là đẹp trai. Nam sinh bên cạnh cũng có chiều cao xấp xỉ, tóc đen mắt đen, với chiếc mũi thẳng đến mức khiến người khác khắc sâu vào ấn tượng, nhìn thế nào cũng là dáng vẻ của quý công tử tuấn.

      Nếu so với thấp bé, mập mạp trì độn của bản thân, chính mình đúng là thích hợp làm nhân vật phản diện hơn cả.

      Người nam sinh nhíu mày: “Rốt cuộc sao lại thế này.”

      Người đó hung ác như Sở Mạc, nhưng mở miệng lại càng khiến người sinh ra cảm giác khiếp sợ nhiều hơn. Mặc kệ trong lòng thầm như thế nào, vừa nghe đến hai kẻ kia goi người nam sinh tóc đen là “ Nhậm”, rồi những lời lúc trước hai người họ ra, Khúc Đồng Thu liền ý thức được làm tốt đây chính là cơ hội thoát thân. Thế là hấp tấp giành trước, đem tình kể lại cách đơn giản, ràng cho nam sinh tóc đen kia.

      được sai người khác mua đồ trả tiền, lại càng cho phép vơ vét tài sản, quên hết rồi sao?”

      Sở Mạc vội khuyên can: “Ninh Viễn, thói quen lâu cũng khó sửa ngay tức thời, cho bọn chúng thêm thời gian làm quen .”

      Nhậm Ninh Viễn nhìn gã: “ biết tôi phải là người kiên nhẫn.”

      ai dám lên tiếng.

      Khúc Đồng Thu cũng biết người tên Nhậm Ninh Viễn này, cùng là học sinh mới, nghe đến chưa được bao lâu khiến cho những sinh viên lớn tuổi hơn vui lòng phục tùng, nhưng nghĩ rằng người này có thể dùng cả thái độ ấy để chuyện với Sở Mạc, sinh viên năm ba.

      Sở Mạc cũng ậm ờ nữa, mặt lạnh nhìn hai gã sinh viên năm hai: “Trở về chờ chết . Còn dám giật tiền đánh người nữa, tự biết kết cục phải ?”

      Vừa cẩn thận nhìn Trang Duy mặt đất, đột nhiên nở nụ cười: “Chà chà, là người này sao.”

      Nhậm Ninh Viễn hỏi: “ quen?”

      “Người nổi nhất trong đám học sinh mới, ngoài cậu ra là tên này.” Sở Mạc cười , “Đáng tiếc có bản lĩnh như cậu.”

      Trang Duy trừng mắt với gã qua mái tóc lộn xộn.

      Sở Mạc lại “Chậc” tiếng: “Bộ dáng thằng nhãi này tốt mà. Chỉ là tính tình khiến người khác thích được. Bằng cũng chẳng bị đánh. Bọn có việc phải trước, tiền thuốc men sau này tới tìm . nào, cậu có thể được ?”

      Khúc Đồng Thu vội xen vào: “Tôi có thể đưa cậu ấy trở về.”

      Hai người Sở, Nhậm dùng ánh mắt hoài nghi nhìn cậu. Cậu vội giải thích: “Tôi ở chung ký túc xá với cậu ấy.”

      Sở Mạc vừa cười : “Chung ký túc xá còn đòi tiền người ta, muốn nhìn cậu ấy bị đánh à?” sau đó chuyện với Nhậm Ninh Viễn, thanh hề che giấu: “So với người như thế, cảm thấy được Trang Duy đầu gỗ này còn đáng hơn.”

      Nhậm Ninh Viễn cũng nhìn cậu.

      Vừa bị đôi mắt người kia nhìn, Khúc Đồng Thu liền nổi lên cảm giác xấu hổ, khỏi đẩy đẩy gọng kính.

      Nhậm Ninh Viễn nhìn con người đẹp đẽ mặt đất trong chốc lát, rồi lại quay về phía cậu, bảo: “Vậy phiền cậu đưa cậu ta trở về.”

      Khúc Đồng Thu thể tưởng được Nhậm Ninh Viễn lễ phép như vậy, nhất thời vừa mừng vừa vui, đợi cậu cúi đầu khom lưng xong, hai người kia bước xa mất.

    4. khahanhl

      khahanhl Well-Known Member

      Bài viết:
      2,937
      Được thích:
      1,718
      Chương 3:

      Nhưng từ đó về sau Khúc Đồng Thu còn cơ hội cùng chuyện với Nhậm Ninh Viễn.

      Bởi trong sinh viên phân biệt cấp bậc rất nghiêm khắc. Cậu nếu muốn đem Nhậm Ninh Viễn trở thành ngôi sao chính nghĩa, vậy là mười phần sai. Nhậm Ninh Viễn phải người lương thiện, chẳng qua biến việc vơ vét, áp bức tài sản rối loạn thành thu phí có thổ chức kỷ luật mà thôi.

      Kẻ đưa được tiền đều bị trừng trị như nhau.

      Nhưng mà ưu khuyết điểm là dựa vào đối lập mà sinh. So với cảnh ngộ bi thảm trước kia cứ phải mỗi ngày đều có thể bị những kẻ khác nhau vơ vét tài sản hai ba lần, việc cố định giao ít tiền chi tiêu là có thể cam đoan thời gian ngắn gặp phiền phức vẫn tương đối được hoan nghênh.

      Kẻ nhu nhược được chăng hay chớ luôn cầu an ổn như Khúc Đồng Thu, chỉ cần trạng so với trước kia tốt, cảm thấy mỹ mãn.

      Mặc dù những ngày sau này vẫn vì thiếu tiền mà bị đánh, hoặc giả vì mặt mày chọc người tức giận mà bị đánh, thậm chí bởi nộp cho giáo viên danh sách sinh viên nghỉ học mà bị đánh, cậu cũng sinh ra ác cảm với người làm quản lý như Nhậm Ninh Viễn.

      Trang Duy rất chán ghét cậu, mắng cậu “Nô tài” “ có chí khí”, cậu cũng có thể ở giữa tiếng mắng mà bình thản ăn hai chén mì.

      Tuy cũng có lúc than thở vì cái tiền đồ của mình – tên nam sinh nào mà chẳng có giấc mộng làm hùng – nhưng dù sao có thể học tốt là được.

      đời này phải có cá tính ràng như Trang Duy, có thể tồn tại giữa uất ức, bằng nếu vì tính tình kiêu ngạo mà sinh ra hư hỏng làm cách nào có thể bù lại khuyết điểm ấy chứ.

      Cậu lại chẳng gây hại cho người. Lúc Trang Duy thường xuyên tức giận mắng, Khúc Đồng Thu nghĩ thầm, rằng ít nhất cậu thẹn với lương tâm.

      thực tế chỉ ghét, đối với Nhậm Ninh Viễn cậu còn có chút ấn tượng tốt rất mơ hồ.

      Chỉ gặp lần lại khắc sâu vào ấn tượng. vài người có khí chất nổi bật. Liên tiếp vài ngày Khúc Đồng Thu nằm mơ đều mơ thấy Nhậm Ninh Viễn, trong mơ chỉ là cuộc sống bình thường ở trường học thôi, Nhậm Ninh Viễn hoặc tới lui trước mặt cậu, hoặc chuyện với những người khác, hoặc xuất giữa bộn bề người đường phố.

      Cũng phải muốn nghĩ về bất cứ điều gì đâu, chẳng qua là trí nhớ trong nháy mắt đó mạnh mẽ quá.

      Sức quyến rũ và từ trường của người, thông thường chưa chắc vì thiện ác của họ mà gia tăng hoặc suy giảm. Giống Sở Mạc đó, tên đánh người chẳng chút nào nương tay nhưng phải rất nhiều nữ sinh thầm mến gã ấy thôi.

      Khúc Đồng Thu tất nhiên phải kẻ đồng tính luyến ái, nhưng cậu cũng bị từ trường ảnh hưởng, đối với khí chất tài giỏi như thần tượng mẫu mực của Nhậm Ninh Viễn, nổi lên lòng ngưỡng mộ muốn kề bên.

      Nhiều lần dõi theo những trận đấu tranh tài nơi học viện, chỉ cần thấy có Nhậm Ninh Viễn, vô thức cậu lộ ra gương mặt tươi cười.

      Bạn cùng lớp đều bảo cậu: “Má ơi, mày cười nhìn mắc ói quá, mau thu nụ cười lại!”

      Dần dần Khúc Đồng Thu phát Nhậm Ninh Viễn thường cùng vài người đánh quần vợt ở sân gần đó.

      Vậy là cậu thường xuyên thỉnh thoảng qua, ló đầu nhìn.

      Để bị nhắc tới như kẻ rất giống quái nhân, cậu giảm ăn, tiết kiệm chi phí mua cây vợt bình thường, lâu lâu tình cờ vào sân đánh loạn.

      Chờ tồn tại trở nên còn đột ngột, Nhậm Ninh Viễn bọn họ cũng phát tiểu mập mạp căn bản chưa chưa biết tí gì về kỹ thuật đến chơi bóng, lấy làm trò cười xem cũng tệ lắm.

      Qua vài ngày nữa, cậu có thể tiếp cận, niềm nở nhặt banh cho Nhậm Ninh Viễn.

      Làm kẻ nhặt banh thời gian ngắn, Khúc Đồng Thu lại giảm bớt tiền ăn sáng, tự mua cái túi quần vợt, mỗi lần đều mang theo cho Nhậm Ninh Viễn bọn họ chơi, chơi xong cậu dọn lại, mang về.

      vồn vã ân cần đó, bọn họ tất nhiên khách sáo mà vui lòng nhận. Khúc Đồng Thu vừa bên vì mình có thể danh chính ngôn thuận ‘chơi banh’ cùng họ mà vui mừng, bên càng thêm bị cười nhạo, châm chọc.

      Cậu cũng chẳng biết ra sao nữa, bị Sở Mạc giễu cợt xấu hổ, khó chịu, nhưng cứ như bị ma quỷ ám ảnh, chỉ muốn ở cạnh bên Nhậm Ninh Viễn mà thôi.

      May mắn là thái độ khách khí, cử chỉ của Nhậm Ninh Viễn thân thiện hơn so với Sở Mạc nhiều. Dù là ai chăng nữa, chỉ cần chọc giận, Nhậm Ninh Viễn đều lấy vẻ mặt nhã nhặn ôn hòa của người tốt mà đối xử, còn có thể cám ơn với Khúc Đồng Thu.

      ngày, Khúc Đồng Thu phát ngoài Nhậm Ninh Viễn và Sở Mạc đến chơi, còn có thêm Trang Duy.

      Trang Duy ràng ngay từ đầu rất bị xa lánh, khi nào bắt đầu đến gần được bọn họ như vậy. Xem Sở Mạc còn rành rành là lấy lòng Trang Duy, nếu so với thái độ khi dễ ban đầu chẳng khác nào hai người. Khúc Đồng Thu rất ngạc nhiên.

      Nhưng kết hợp với tưởng tượng theo lẽ thường tỉnh ngộ.

      Cậu, loại uốn mình theo người, luôn ba phải, là rất khó có ngày nổi danh. Ngược lại, những người cứng cỏi ngay từ đầu thường phải chịu khổ, nhưng qua thời gian, ngay cả đối thủ cũng phải khâm phục, thậm chí tán thưởng nên mới cùng những kẻ đứng đầu quan hệ thân thiết. Huống chi bộ dạng và khí khái của Trang Duy có dáng vẻ như mai như trúc.

      Tuy trong lòng sinh ra hâm mộ, nhưng bắt Khúc Đồng Thu phải tu luyện phẩm chất cao ngạo ấy, giống như câu chuyện ngàn lẻ đêm, người có tới trăm loại người, cưỡng cầu thể được.

      Vì thế ở sân bóng Khúc Đồng Thu lại hầu hạ thêm Trang Duy. Sau khi Trang Duy phát hữu và công dụng của cậu giận tím mặt, quăng vợt, quay đầu muốn .

      vũ nhục tôi sao?!”

      Dáng vẻ Sở Mạc dĩ nhiên chút có phần bối rối, liên tục: “Đương nhiên phải!”

      phải là giết gà cho tôi xem sao?” Trang Duy tức giận, tay run rẩy chỉ vào Khúc Đồng Thu như con chó chạy liên tục bên kia, “Muốn tôi ở cùng với cậu ta? Làm cái việc lấy lòng mấy người như vậy? nằm mơ !”

      “Cậu sao lại giống được!” Sở Mạc vừa khuyên vừa dỗ, “Cậu là ai, thằng kia là ai? Xem tính thằng đó kìa! Nếu cậu giống thằng đó, cũng chẳng thèm cố gắng làm bạn cậu.”

      Khúc Đồng Thu bỏ ngoài tai, lau mồ hôi như mưa, tiếp tục dõi theo, sau đó lại chạy tiếp.

      Dù sao cậu cũng là nghe tai trái ra tai phải, mặc kệ Sở Mạc và Trang Duy tranh cãi ầm ĩ thế nào, cậu chỉ tiếp tục chuyên tâm vui vẻ làm tên người hẩu bé của Nhậm Ninh Viễn.

      May mà Nhậm Ninh Viễn phải người dễ dàng lộ ra biểu tình phiền chán, vẻ mặt vẫn luôn ôn hòa, mỉm cười với kẻ ra sức chạy tới chạy lui nhặt banh như cậu, “Vất vả.”

      Chỉ cần như vậy thôi, cậu cảm thấy quá đỗi hạnh phúc.

    5. khahanhl

      khahanhl Well-Known Member

      Bài viết:
      2,937
      Được thích:
      1,718
      Chương 4:

      Cả tháng Khúc Đồng Thu vận động nhiều hơn, lại tiết kiệm tiền ăn, đồ ăn vặt trước kia mê lắm cũng bỏ. Còn ba bữa cơm là tốt rồi, lúc đói bụng nhịn chút cũng chẳng chết ai. Về phần tiền, dường như toàn bộ dùng vào cố gắng tranh thủ tiếp cận Nhậm Ninh Viễn.

      Lúc tắm Khúc Đồng Thu để ý rằng bản thân mình có vẻ gầy hơn, vốn dĩ cúi đầu có thể nhìn thấy cái bụng nhô ra, giờ đây rất nhiều. Cảm giác mặt quần áo cũng còn chật nữa, cũng cảm thấy cao hơn.

      Chẳng qua giảm được mấy kg, vóc dáng cao được thêm vài cm, nhưng mặc quần áo rộng thùng thình, béo ục ịch nên cũng chẳng khác biệt là bao.

      Nhưng cậu cũng sớm lười quản hình tượng bản thân, sạch là được rồi, chứ thay đổi cách ăn mặc thế nào nữa tảng đá làm sao nở hoa được chứ.

      Huống chi ngoại trừ làm tên nhặt banh cho Nhậm Ninh Viễn, cậu chỉ là kẻ vô tích tự chuốc lấy phiền phức. Chính là mua thức ăn sớm thay Nhậm Ninh Viễn mà thôi.

      tình bắt đầu vào buổi sáng sớm ở bãi cỏ bên ngoài học viện. Cậu mình vừa gặm bánh mì vừa đến trường, ngẩng đầu nhìn thấy Nhậm Ninh Viễn từ xa đến.

      Cậu còn khẩn trương cà lăm, biết có nên chào hỏi hay , Nhậm Ninh Viễn gật đầu trước, mỉm cười : “Chào.”

      Khúc Đồng Thu lập tức cao hứng: “ cũng học sớm nữa à?”

      có, thích thôi, khí lúc này tốt.”

      “Ăn cơm xong rồi sao?”

      ,” Nhậm Ninh Viễn cười , “chen chúc quá, tôi thích.”

      Thời gian cung cấp bữa sáng nhiều lắm, tại thời điểm đó tất cả mọi người giành giật nhau mà , nếu muốn ăn lại mấy thứ điểm tâm chẳng ai muốn ăn, phải tranh giành đến sứt đầu mẻ trán.

      Chẳng qua lấy người như Nhậm Ninh Viễn, tất nhiên đứa đàn em mang cơm về.

      “À, là thứ mấy người đó mua tôi thích. Bánh hột gà cũng tệ lắm, nhưng hết rất nhanh, trừ khi thức dậy sớm nhất, bằng cũng mua được.”

      Khúc Đồng Thu kinh ngạc việc Nhậm Ninh Viễn chịu chuyện với mình nhiều đến thế, còn có thể đem món ăn mình thích cho cậu nghe, nhất thời vừa mừng vừa vui.

      Khúc Đồng Thu vốn cũng sợ chen lấn, hơn nữa lười biếng, cho nên ăn bánh mì và bánh bích quy cất trong phòng, hoặc do ngủ dậy trễ nên mua bánh mỳ ăn.

      Sau ngày hôm ấy, cậu thức sớm hơn so với trước kia, bị đánh đến vỡ đầu cũng muốn cướp lấy món bánh hột gà, lấy thêm ly sữa đậu nành nóng tìm Nhậm Ninh Viễn.

      Có được điểm tâm sáng do người nam sinh đưa tới, vẻ bình tĩnh thường ngày của Nhậm Ninh Viễn cũng lộ ngạc nhiên, nhưng rất nhanh tĩnh lặng lại, : “Cám ơn cậu.”

      Rồi sau đó bắt đầu ăn.

      Cảnh tượng ấy buồn cười lắm, chàng trai mập mạp hấp tấp đến liều lĩnh, ngồi ngay ngắn nhưng đầy tha thiết nhìn nam sinh tuấn ăn điểm tâm, cho dù cách cả thấu kính cũng có thể cảm nhận được hào quang chói lọi nồng cháy phóng ra.

      Nếu đem Nhậm Ninh Viễn đổi thành xinh đẹp, đây quả thực chính là trường hợp theo đuổi trắng trợn. Nếu Nhậm Ninh Viễn là đàn ông con trai, và là người có địa vị, có ngoại hình làm kẻ khác phải mơ ước, đây là trường hợp nịnh hót trắng trợn.

      Khúc Đồng Thu nghĩ được nhiều như vậy, lời của kẻ khác cậu cũng chẳng để tâm. Tuy ý thức rằng quên mua phần cho mình nên cảm thấy có phần ngu ngốc.

      Nhưng ít nhất giây phút nhìn Nhậm Ninh Viễn ăn, cậu hạnh phúc.

      Làm những việc đó hoàn toàn là bản năng. Ai muốn đối tốt với người mình ngưỡng mộ? Miễn phải suốt ngày cuồng nhiệt tặng lễ vật cho thần tượng, chút hồi báo đều có, vẫn có thể kiên trì đến những mười năm.

      Nhậm Ninh Viễn tốt xấu gì cũng ôn hòa cười với cậu mà.

      Nếu Nhậm Ninh Viễn muốn ăn, lộ ra ý muốn nhận, cậu cũng dám mua lần nữa. Nhưng Nhậm Ninh Viễn chưa bao giờ cự tuyệt, dù ăn gì cũng đều lời cảm tạ và khen rằng ăn ngon. Thế là cậu sung sướng lắm, mỗi ngày đều chuyến đưa tới.

      Chỉ đáng thương thay cho cậu càng phải bớt ăn, mỗi ngày dậy sớm. Ngoại trừ hao tiền ra, vòng bụng cũng giảm.

      Thời tiết dần mát mẻ hơn, Khúc Đồng Thu cảm giác mát sớm hơn so với năm trước, lớp mỡ người dường như đủ để chống giá lạnh.

      Lúc Lữ Dương ngủ ở giường từ ngoài cửa vào, Khúc Đồng Thu dẫm lên chiếc giường hai tầng, ý muốn lên giường của người nọ.

      “Mày làm gì đó!” Lữ Dương tiến lên từng bước, tay nắm kéo cậu xuống, “Làm cái quái gì vậy, giường tao đầy bụi hết rồi!”

      Khúc Đồng Thu biết gã này sạch , có tính khiết phích, vội giải thích: “Trời lạnh, tớ muốn lên lấy chăn bông thôi. Tớ tắm kỹ lắm, còn mang vớ sạch, dơ giường cậu đâu.”

      Mọi người trong ký túc xá đều để chăn bông và cất đồ trong tủ cao, cao hơn cả giường đôi, vậy nên có thang lấy được, đứng lên bàn cũng thể lấy, chỉ có thể từ tầng cao nhất của giường lấy mới tiện.

      “Lúc mày lấy chăn ra làm sao có thể bụi!”

      có đâu, bên trong khóa rồi nên có bẩn đâu.”

      “Mày dám cam đoan chút bụi cũng ?”

      Khúc Đồng Thu nghĩ nghĩ: “Trước đây mấy người khác lấy ra cũng sạch lắm, tớ rất cẩn thận…”

      “Đó là do mắt thường nhìn thấy mà thôi!”

      Khúc Đồng Thu ngập ngừng trong chốc lát: “Nhưng buổi tối nhiệt độ hạ xuống, tớ muốn lấy chăn.”

      “Tao mới giặt ra giường! giờ mày giẫm lên như vậy làm sao buổi tối tao ngủ được?”

      “Chân tớ sạch mà…”

      “Sạch đến đâu chăng nữa cũng là chân, cũng giẫm lên gối tao rồi! Mày chịu được sao? Có người từng giẫm lên gối mày chưa?”

      Khúc Đồng Thu muốn cậu tuyệt đối để ý. Nhưng Lữ Dương khi miêu tả cảnh tượng giả thiết kia giống như khó chịu vượt mức.

      “Cậu, cậu đừng kích động.”

      Thanh Lữ Dương cao vút lên đến quãng tám: “Tao làm quái gì lại kích động?!”

      Khúc Đồng Thu sợ tới mức lên tiếng.

      Qua lát, Lữ Dương gần như trấn tĩnh, khẩu khí khoan dung, mặt mũi hiền lành vỗ vỗ vai cậu: “Phát hỏa với mày ngại quá. Hai ngày nữa hẵng lấy chăn, đợi lúc tao đổi ra giường mới ấy. Đến lúc đó tao nhắc mày. Hãy yên tâm.”

      Bị như thế, Khúc Đồng Thu cảm thấy tên đó cũng phải để tâm, còn cố gắng lễ độ. thực tế Lữ Dương bình thường ở chung cũng được, chẳng qua là sạch quá mức mà thôi.

      Nhưng buổi tối có chăn vẫn ổn, cậu đông lạnh làm sao mà ngủ?

      Khúc Đồng Thu nghĩ ngợi, chợt nghe giọng Trang Duy: “A, ngại quá Lữ Dương, tôi đạp phải dép lê của cậu.”

      Diện tích ký túc xá lớn, loại tình này thành lệ, lỡ chân đạp lên gối đầu cũng có gì ngạc nhiên, cá tính bọn nam sinh tùy tiện, lơ đễnh, ai lại nhớ giải thích việc như vậy. Nhưng tính khiết phích của Lữ Dương mọi người đều biết, Trang Duy còn bồi thêm câu: “Xin lỗi, để tôi cầm rửa vậy.”

      Vừa thấy đôi dép kia, Lữ Dương liền đột nhiên biến sắc: “Có lầm vậy? Đây là dép tao mang trước khi lên giường ngủ!”

      “Nên tôi mới chà rửa lại lần.”

      “Chà rửa rồi còn dùng được sao? Lòng bàn chân mày giẫm lên rồi làm sao dùng được? Rửa được hết những thứ bẩn thỉu nhìn được sao?”

      Trang Duy cũng mất kiên nhẫn, mặt lạnh, cười : “Ừ phải, tôi mới từ WC về.”

      “Mày dùng giày vào WC giẫm lên dép lê của tao?!” Lữ Dương gần như hoàn toàn phát điên, “Vậy làm sao tao mang được nữa!”

      Trang Duy cười lạnh : “Tôi chỉ có vào WC, còn nhúng chân vào cả trong nước tiểu nữa.”

      Lữ Dương khùng lên: “A a a, mày đồ biến thái, tao bỏ qua!”

      “Vậy muốn như thế nào?”

      “Mày muốn thế nào? Hả? Mày giẫm lên dép tao. Dùng bàn chân bẩn thỉu của mày giẫm lên dép tao!”

      Trang Duy buông thứ gì đó trong tay, trấn định : “Có bệnh mau bệnh viện chữa . Ở trong này la lối làm gì. Muốn được đãi ngộ như vương tử cũng đừng ở ký túc xá, quán rượu năm sao ngăn cậu vào đâu, sao đến đó ? Nơi này đâu chỉ có chân vào WC, còn có gián, muỗi, chuột mà. chừng chúng nó lên giường cậu rồi đó. Cái gì? Chưa từng thấy qua? Cười chết mất, mắt thường còn thấy được mà, đống trứng trong gối đầu mình mà cũng thấy.”

      Phản ứng của Lữ Dương kịch liệt đến mức Khúc Đồng Thu dám nhìn, nhất thời quả thực có xúc động ôm đầu ôm lỗ tai, chỉ cảm thấy trong ký túc xá cứ như chợt có tiếng sấm mưa sa gió giật.

      Mà Trang Duy vẫn hề động đậy, tiếp tục : “Thử khóc khóc lóc om sòm nữa xem, có tin tôi mang giày này giẫm lên giường cậu .”

      “Bị cái gì vậy hả? Tôi làm gì cậu? Giẫm lên dép cậu là cậu phải muốn chết muốn sống sao? Là con trai đừng làm chuyện mà tụi con đều khinh thường. Cuộc sống tập thể, mọi người sống cùng chỗ phải nhường nhịn lẫn nhau, chứ phải ai cũng phải nhường nhịn cậu như cung phụng tổ tông.”

      “Cậu có tính khiết phích giỏi lắm à? Có tính khiết phích là có thể khóc lóc om sòm? Có tính khiết phích là có thể cho người khác lấy chăn? Tôi còn tưởng có bệnh thần kinh chứ, bệnh thần kinh giết người phạm pháp, cậu có muốn thử ?”

      Còn cãi nhau nữa hai kẻ này chắc đánh nhau, Khúc Đồng Thu sợ tới mức bước lên trước khuyên: “Đừng đánh đừng đánh, ở cùng ký túc xá cần gì làm vậy, hạ nhiệt, hạ nhiệt nào…”

      Những khán giả trợn mắt há hốc khác cũng kịp phản ứng, đều tiến lên khuyên can. Ba chân bốn cẳng cuối cùng miễn hồi ác chiến.

      Lúc Trang Duy “Chết tiệt” tiếng tránh ra liếc Khúc Đồng, mắng: “Đồ chết nhát.”

      Tuy bị mắng, cũng hiểu rằng Lữ Dương tức đến mức hai mắt đỏ hoe có phần vô tội đáng thương, nhưng lần đầu Khúc Đồng Thu sinh ra kính nể đối với Trang Duy.

      Loại tính cách cái gì cũng dám làm ấy so với tính cái gì cũng dám của cậu, gan dạ hơn nhiều lắm.

      Vả lại còn nhanh mồm nhanh miệng, có thể tìm được thời gian phản kích. giống cậu, cứ mãi mơ hồ cảm thấy được có gì đúng, nhưng chết sống cũng nghĩ ra phải cãi cọ như thế nào. Trang Duy cũng cần quản việc dép lê ấy nữa, cậu vẫn có chăn bông.

      Khúc Đồng Thu suy tư bên cạnh giường, nằm trong tấm chăn đơn vào giấc ngủ.

      Đêm dài nhiệt độ dần hạ, nhưng cậu cũng còn cách nào khác, chỉ có thể run rẩy mà nhịn đêm.

      Ngày hôm sau bị hồi chuông rời giường bừng tỉnh, Khúc Đồng Thu chỉ biết bản thân mình ngủ quên, chứ đừng nghĩ tới việc có thể mua bữa sáng thay Nhậm Ninh Viễn. Thầm kêu xong, nhưng đầu choáng váng, thể đứng dậy.

      Kết quả hôm ấy nghỉ học, mặc kệ bạn bè giục giã thế nào cũng động đậy. Mọi người thấy cậu mê ngủ, thế là cũng rời .

      Ngủ thẳng đến buổi chiều mới cảm thấy được tốt hơn, cậu chậm rãi leo khỏi giường, chuếnh choáng rửa mặt, lấy ấm nấu nước sôi, mang theo ít thức ăn khô, sách vở để chuẩn bị ra ngoài học.

      Lớp buổi chiều là lớp học chung, sinh viên mới của tất cả các chuyên ngành đều tụ tập ở phòng học lớn cùng học. Khúc Đồng Thu lảo đảo vào, phòng học gần kín chỗ, tuy nhiên vẫn có thể liếc nhìn giữa đám đông người phát ra ba kẻ đầy nổi bật.

      Trang Duy ngồi bên cạnh Sở Mạc vẻ mặt ân cần, bên cạnh Sở Mạc là Nhậm Ninh Viễn vẻ mặt thản nhiên lật tạp chí, chỗ kế bên vẫn còn trống.

      Nhậm Ninh Viễn cũng thấy và cười với cậu. Bất giác Khúc Đồng Thu như bị nam châm hút lấy, bước từng bước tới gần.

      Nhậm Ninh Viễn nâng mắt, mỉm cười: “Ngồi đây ?”

      Khúc Đồng Thu quả thực vui mừng lẫn lộn, đồng ý, rồi nhanh chóng ngồi cạnh bên.

      “Buổi sáng gặp cậu.”

      Khúc Đồng Thu càng mừng vui lẫn lộn hơn, trước khi trả lời liền cúi đầu khom lưng, nửa ngày mới cung kính : “Xin lỗi, tôi ngủ quên…”

      Nhậm Ninh Viễn cười: “Nghe cậu bị cảm?”

      Khúc Đồng Thu ừ tiếng: “Đúng đúng đúng…”

      Nhậm Ninh Viễn bị dáng vẻ khẩn trương của cậu chọc cười : “ cần sợ, tôi được ăn bữa sáng cũng đánh cậu đâu. Còn nữa, cảm mạo cũng được xem thường, cậu uống thuốc này .”

      Mừng vui lẫn lộn của Khúc Đồng Thu được lũy thừa lên mức cao nhất trong ngày, hai tay run rẩy nhận thuốc.

      Loại khí hoảng hốt này quá mức mạnh mẽ, ngay cả Trang Duy cách cậu đến hai người cũng chịu nổi, lộ vẻ khinh thường.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :