1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Quân sủng: Cô vợ nhàn rỗi - Vân Thủy Yên Tình (28/205)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      QUÂN SỦNG: VỢ NHÀN RỖI

      Tác giả: Vân Thủy Yên Tình

      Convert: Tangthuvien

      Tình trạng: hoàn - 205 chương.

      Editor: Lãnh Nguyệt Dạ

      Thể loại: ngôn tình đại, quân nhân, trọng sinh, sủng, HE​
      Giới thiệu

      là nữ sinh viên 'đặc công' nông thôn học đại học bốn vách, nhà che, nghèo hai trắng, cả người dưới đáng tiền nhất đích chính là tài liệu tin tức mười mấy năm tương lai trong đầu.

      là đời sau của quân nhân, là lãnh tụ tinh thần Chiến Thần ba quân, tay trái cầm quyền, tay phải đếm tiền, là chàng trai độc thân kim cương mà vô số mơ ước.

      lần 'va chạm' ngoài ý muốn, thói quen tốt của phát huy nhanh, chính xác, ngoan, ổn, ' bước lấy được', để cho hai người vốn chút quan hệ trong cuộc sống từ đó đến với nhau.

      tĩnh, cao ngạo, giảo hoạt, chỉ thẳng thắn, ôn nhu, lệ thuộc vào đối với . cường thế, cơ trí, khó tính, phúc hắc, chỉ cưng chìu, tỉ mỉ, thể thiếp đối với .

      Lời đồn đãi gần nữ sắc, là người lính đầu gỗ ngây ngô trong tình cảm. Lời này người nào truyền ra, đầu bị lừa đá rồi sao?

      : Người kia? Đẹp trai, dáng dấp giống như lão công tương lai của tôi nha!

      Chàng trai: Ừ, rất nhiều cũng như vậỵ

      : quan hệ, em phụ trách 'giết người diệt khẩu'.

      Chàng trai: Muốn hủy thi diệt tích ?

      : Có khác nhau sao?

      Chàng trai: Muốn lấy em. muốn..., đằng sau quay, bước đều !

      Đây là chuyện về đặc công trọng sinh dốc lòng cố gắng theo đuổi cuộc sống phú quý an nhàn.

      Đây là chuyện kể về nông thôn nghèo, học ngành nông nghiệp con đường từng bước làm giàu.

      Đây là chuyện tình ngọt ngào nữ tập kích nam, nam sủng nữ, nam mạnh nữ cũng mạnh, nhất trí đối phó với kẻ địch bằng quả đấm.

      Đây là chuyện mạnh mẽ đấu với Tiểu Tam vô sỉ, tiêu diệt kẻ cực phẩm vô lương, nhàn rỗi chuyện gì làm có niềm vui tìm vui tiêu khiển.
      Last edited: 9/1/16
      Dion, honglak, linhdiep173 others thích bài này.

    2. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 1.1: Đặc công trọng sinh

      Editor: Lãnh Nguyệt Dạ

      "13 giờ 53 phút 34 giây ngày 18 tháng 1 năm 2001, người bị thương Trưởng Tôn Ngưng cấp cứu có hiệu quả, xác nhận tử vong." Nam bác sĩ hơn ba mươi tuổi tuyên bố xong, lập tức bước nhanh ra khỏi phòng cấp cứu, tất cả ba hộ sĩ mặt thay đổi trước sau ra ngoài theo bác sĩ.

      Bệnh viện nhân dân X thị, phòng cấp cứu thứ nhất lúc trước còn khẩn trương bận rộn, giờ phút này lại là mảnh tĩnh mịch, phảng phất giống như bị Thần chết bao phủ, dụng cụ lạnh như băng đứng im lẻ loi, giống như sứ giả bị Thần chết sai tới trước dẫn dắt linh hồn người chết.

      Đột nhiên, thi thể động.

      'Rầm' cái, 'Thi thể' giường bật dậy, đột nhiên mở hai mắt ra, giống như laser bắn càn quét về bốn phía, cho đến khi xác nhận an toàn, mới thu hồi ánh mắt.

      Đây là nơi nào? Bệnh viện? bệnh viện chỗ nào mà lạc hậu như vậy? Mình làm thế nào lại có thể ở bệnh viện?

      Chẳng lẽ có bị nổ chết!

      ! thể nào! Thuốc nổ cực mạnh ở mỗi điểm nổ đều là do mình tự tay chôn xuống, uy lực nổ tung mạnh như thế nào, là người ràng nhất, có thể khiến núi cao 4000 m san thành bình địa trong khoảnh khắc, phàm là thứ ở bên trong bán kính sát thương tuyệt đối có khả năng còn lại.

      Coi như, có lỡ như, cũng có người đưa chạy chữa, dù sao là cái người khiến người khác ưa thích. chỉ có ưa thích, hơn nữa còn là người làm người ta chán ghét oán hận cực độ. Mặc dù có thống kê qua, nhưng khẳng định, thế giới có nhiều người có lúc nào là mong chết, bị chết càng thảm bọn họ càng thống khoái.

      Bởi vì, chỉ cần còn sống, chính là cơn ác mộng vĩnh viễn vẫn chưa tỉnh lại được của bọn họ.

      Ngân Nguyệt, là của danh hiệu của , cũng là tên của . là đặc công vua của quốc gia, là mũi nhọn lưỡi dao. cao quý thanh cao, mặt như trăng rằm, giống như Quảng Hàn tiên tử, có gương mặt tuyệt đại xinh đẹp, lại hóa thân thành bỉ ngạn, vừa đến gần là tử vong.

      có bạn bè, có người thân, trung thành quốc gia, nên nên hỏi nên nghe nên nhìn nên chất vấn. Thực lực cường đại đến kinh khủng, ai biết được cực hạn của là ở đâu còn thiếu sót là ở chỗ nào.

      Bắt đầu từ lúc mười lăm tuổi thi hành nhiệm vụ mình, ám sát, xúi giục, nằm vùng, phá hư, trộm cắp... , chưa từng thất bại. cũng phải là 'cỗ máy 'chính trị' chỉ biết lạnh như băng thi hành nhiệm vụ, do dây chuyền sản xuất của đám lãnh đạo cao cấp 'sản xuất' ra, có tính tình của mình, an tĩnh, cao ngạo, giảo hoạt, biến đổi thất thường, cho dù làm cái gì, cũng có thể đạt thành nhiệm vụ, vì vậy lại được gọi là 'Thiên Diện Tử Thần'.

      Ba tháng trước, biết được mình bị khối u bên trong tuỷ sống, hơn nữa là u ác tính, bệnh ung thư loại này bởi vì sinh trưởng ở trong tuỷ sống, cho dù là lành cũng có thể cắt bỏ hoàn toàn, chứ đừng tới ác tính.

      U ép dây thần kinh xương sống và đưa tới tứ chi vận động cảm giác chướng ngại, cái này thể nghi ngờ là thông điệp tử vong đối với đặc công. có giá trị đặc công trở thành đồ bỏ, muốn rơi vào hoàn cảnh bị xử tử bí mật, kết cục thảm đạm biến mất có tiếng động, cho nên tự thân xin thi hành nhiệm vụ ám sát cấp bậc khó khăn nhất, cùng lúc nhận giấy bảo đảm thực quân lệnh.

      Tỉ mỉ bố cục ba tháng, lấy mình làm mồi nhử, rốt cục thành công, mà cũng trở thành đặc công vua được giới đặc công vĩnh viễn khắc ghi, là hùng vô danh của quốc gia.

      Cho nên, giờ phút này khẳng định, thân thể của Ngân Nguyệt chết, chết ở trong trận nổ do mình thiết kế.
      Last edited: 9/12/15
      PhongVy, Dion, Chris3 others thích bài này.

    3. thuyt

      thuyt Well-Known Member

      Bài viết:
      724
      Được thích:
      324
      ô sao chị chết thảm thế nổ banh xác luôn

    4. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 1.2
      Editor: Lãnh Nguyệt Dạ

      Cúi đầu, quan sát thân thể, vóc người này, so với kiếp trước của hơn vòng, cũng vô cùng gầy gò. Quần áo cũ rách, hai tay lên đầy vết chai tương xứng với số tuổi, phải là do hàng năm cầm vũ khí gây ra, mà là do làm việc nặng để lại.

      Chợt, trong đầu trận căng thẳng, ngất xỉu, có chút trí nhớ xa lạ tràn vào, hết sức ràng, có lẽ phải nhìn người, chuyện, vật thêm mới có thể nhớ lại lần nữa.

      Lại có thể sống lại!

      Thời gian tại là ngày 18 tháng 1, năm 2001 thân thể sống lại tên là Trưởng Tôn Ngưng, 18 tuổi, sinh viên đại học nghèo khó xuất thân từ trong hốc núi, học tới Đại học nông nghiệp Đế Hoa là trường đại học lớn danh tiếng nhất Trung Hoa.

      Trong nhà còn có mẹ và em trai sinh đôi, nghe cha ruột 'Qua đời', căn bản có ấn tượng. Tính tình mẹ dịu dàng, lại chịu khó, nhưng mềm yếu dễ ức hiếp. Em trai khéo léo, hiểu chuyện, thông minh, nhưng lại có đôi chân tàn tật, thể đường, cùng học tại Đại học nông nghiệp Đế Hoa với . khỏi có chút nghi ngờ, tàn tật làm sao có thể lên được trường học của người bình thường? Trí nhớ liên quan vô cùng mơ hồ, suy đoán tất nhiên là mất phen khổ công.

      Bởi vì trong nhà tương đối túng quẫn, thường thường quần áo rách rưới, cho nên đến kì nghỉ đông, còn cố gắng ở lại X thị làm việc ngoài giờ. Buổi trưa hôm nay, lúc qua đường gặp tai nạn xe cộ mà bỏ mạng. Bất quá, trí nhớ chi tiết về vụ tai nạn xe cộ lưu lại trong cơ thể này lại rất mơ hồ.

      Yên tâm , tôi thay tiếp tục sống tốt, bắt đầu từ bây giờ, bản thân tôi chính là nhân vật , cùng với nữ sinh viên đại học nghèo khó chăm chỉ trước kia là .

      Kiếp trước từng ngây thơ ảo tưởng nếu như còn có cơ hội sống lại, nguyện 'Thải cúc Đông Ly hạ, Du Nhiên kiến Sơn Nam' (hái cúc dưới bờ rào đông, nhàn nhã nhìn núi nam) trồng vài mẫu đất cằn, chăm sóc mấy cây ăn quả, nuôi mấy bồn hoa cỏ, chưng cất rượu, đánh đàn..., sống cả đời theo ý mình.

      Hôm nay, mơ ước trở thành .

      Cuộc sống là kỳ diệu, ràng giây trước còn là vua đặc công làm người ta nghe tin sợ mất mật, vì ích lợi quốc gia đấu tranh dũng, nháy mắt chuyển đổi thân phận, thành bé thôn núi, ai có thể nghĩ tới được đây?

      Cũng trong lúc đó, bên ngoài phòng cấp cứu.

      ", vì sao phải theo tới đây nha, chết sống của ta quan hệ gì với chúng ta chứ?"

      thiếu nữ trẻ mặc trang phục màu hồng quệt mồm, hai tay ôm ngực, hét lên hết sức vui. Thầy thuốc, hộ sĩ, thân nhân qua hành lang nghe được đều khỏi nhìn sang, ánh mắt phức tạp, khinh thường, chán ghét.

      Trưởng Tôn Như Ca sắc mặt có chút lạnh lẽo, bởi vì ánh mắt khác thường của mọi người, cũng bởi vì đứa em từ bị nuông chiều hư này của mình. Làm việc chịu suy tính hậu quả, cũng muốn nghĩ tới nguyên nhân thực khiến Trưởng Tôn Ngưng nằm ở bên trong kia.

      "Y Y, đừng làm rộn, dù gì ấy cũng là con của ."

      là con trai của cậu Trưởng Tôn Ngưng, học tới đại học năm 3 học viện kinh tế, đại học Đế Hoa. Em ruột Trưởng Tôn Y Y của sinh nhật so với em họ Trưởng Tôn Ngưng hơn tháng, thành tích loại, học ở trường học X thị, cách Đại học Đế Hoa chỉ có con đường. tới kỳ nghỉ đông, lần này bọn họ là đặc biệt đến X thị chơi.

      "Hừ, mẹ nào có con đó, hai mẹ con đều hèn hạ giống nhau, cũng soi gương xem lại bản thân mình, muốn gương mặt có gương mặt, muốn vóc người có vóc người, muốn gia thế có gia thế, cả nhà nghèo chỉ còn lại người sống, còn vọng tưởng theo đuổi Thuộc Ninh, phi!" Trưởng tôn Y Y giận dữ vừa , ánh mắt lại vô tình hay cố ý liếc về phía nam sinh bên cạnh dựa tường nhắm mắt dưỡng thần, mặt phiếm hồng.

      Nam sinh kia thân quần áo mùa đông màu lam Versace mới, chung quanh bao quanh bởi khí lạnh từ chối người ngàn dặm. ta tên là Thuộc Ninh, giống nhau học tới ĐH năm 3 học viện kinh tế đại học Đế Hoa, cùng lớp với Trưởng Tôn Như Ca, coi như là bạn bè quan hệ tệ.

      ta là con út của tổng giám đốc tập đoàn Thuộc Thị, bên ngoài, tất cả mọi người đều gọi tiếng Ninh thiếu, ở Đế Hoa, chúng nữ sinh cũng thích gọi là băng vương tử. chỉ có dung mạo tuyệt vời, hơn nữa lại có sức quyến rũ vừa vô tình vừa thâm sâu đặc biệt người nào có thể cản, ít nữ sinh vì cái mắt của , chết cũng cam tâm tình nguyện.

      "Câm miệng, còn ngại đủ mất mặt."

      Trưởng Tôn Như Ca trách cứ, phải bởi vì em chửi bới em họ, mà là vì mặt mũi. Trưởng Tôn Y Y cam lòng, hừ lạnh tiếng, xoay người đứng đối diện trai, trong lòng nhịn được nguyền rủa Trưởng Tôn Ngưng mau mau chết .

      "Như Ca, Y Y cũng sai, em họ này của cậu cho tới bây giờ có tự biết bản thân."

      Quách Huy tay để ở trước ngực, tay vuốt cằm , mặt mang theo nụ cười chiêu bài của mình. cũng học Đại học kinh tế Đế Hoa ở đây, con trai độc nhất của tổng giám đốc tập đoàn Đăng Sơn Quách Trường Nghĩa, con người đào hoa, nổi tiếng gần xa là công tử phong lưu quần là áo lượt, đổi phụ nữ so thay quần áo còn nhanh hơn, là bạn tốt của Trưởng Tôn Như Ca và Thuộc Ninh.

      "Nếu phải các người gây chuyện, có thể có chuyện như hôm nay sao? Còn phải suy nghĩ chút nếu ấy gặp chuyện may nên tự hối ."

      Trưởng Tôn Như Ca thỉnh thoảng nhìn về phía phòng cấp cứu, gấp gáp, nếu gặp chuyện may, trở về phải giải thích như thế nào với cha, giao phó với . Mặc dù rất thích tính tình Trưởng Tôn Ngưng ba quyền đánh ra câu , nhưng đối với chấp nhất bền bỉ của trong lòng cũng bội phục mấy phần, chẳng qua là Quách Huy và Thuộc Ninh ai cũng đắc tội nổi.

      "Tự hối? Rau trộn thôi." Quách huy nhún vai cười cười sao cả, trong từ điển của cũng chưa có chuyện gì tiền giải quyết được.

      , cửa phòng cứu cấp bỗng mở ra, bác sĩ vừa mở cửa lập tức hỏi, "Ai là thân nhân của người bị thương?"


      Chương 1.3




      Trưởng Tôn Như Ca, Trưởng Tôn Y Y, Thuộc Ninh, Quách Huy nhìn nhau, muốn xúm lại tiến lên, đột nhiên bóng người bỗng nhảy ra trước, cánh tay cản đường Trưởng Tôn Y Y cái, suýt nữa hất ngã ta. Trưởng Tôn Y Y trở tay liền muốn kéo tóc người đó lại nhưng bị Trưởng Tôn Như Ca nhanh tay ngăn lại.

      "Bác sĩ, bạn của tôi tại như thế nào?" Giọng Liễu Diệp vội vàng, hai tay nắm lấy cánh tay bác sĩ.

      là bạn bè tâm đợi Trưởng Tôn Ngưng, kiêm bạn cùng phòng, cha là trưởng phòng, phòng nông nghiệp tỉnh L, ông nội là giáo sư ở đại học nông nghiệp Đế Hoa, là chuyên gia nông nghiệp.

      Từ theo ông nội và cha Liễu Đại Sơn chạy tới đồng ruộng, bị khí chất phác tu dưỡng ăn sâu, tuy là con nhà giàu, nhưng người có chút tính khí kiêu căng bất hảo của loại thiếu gia tiểu thư nhà giàu nào, tính tình sảng khoái, chính trực, nghĩa khí, thường hay bất bình thay kẻ khác.

      Lúc mới quen Trưởng Tôn Ngưng ở Đế Hoa, tuyên bố rằng sau này Trưởng Tôn Ngưng do bảo bọc, người nào làm khó dễ Trưởng Tôn Ngưng, chính là làm khó dễ Liễu đại tiểu thư . Hôm nay tụ hội với bạn học trung học cấp hai cũ, nghe Trưởng Tôn Ngưng xảy ra tai nạn xe cộ, lập tức để đũa xuống chạy tới. Đầu tóc có chút xốc xếch, quanh thân lãnh khí bao bọc.

      Bác sĩ quan sát người vừa lao ra Liễu Diệp, mặc kệ rối rắm trong lúc gặp người nhà bệnh nhân, bỏ lại câu: "Chúng tôi cố gắng hết sức." Dẫn hộ sĩ vội vã rời .

      Cái gì? thể nào! Tiểu Ngưng... , Liễu Diệp còn muốn nhờ cậy bác sĩ cố gắng nghĩ biện pháp, nhưng người ta xa.

      "Tiểu Ngưng mà chết, hết thảy các người cũng đừng mong sống tốt." Liễu Diệp xoay người lại hung hăng để lại câu rồi vọt vào phòng cấp cứu, mặc dù biết vì sao Trưởng Tôn Ngưng đột nhiên xảy ra tai nạn xe cộ, nhưng trực giác cảm thấy thoát khỏi liên quan tới mấy kẻ hỗn tạp này.

      Thuộc Ninh bình tĩnh tự nhiên, Quách Huy cười hề hề thờ ơ, Trưởng Tôn Như Ca sắc mặc hốt hoảng thấp thỏm, Trưởng Tôn Y Y mặt mày đắc ý, bốn người cũng theo tiến vào phòng cấp cứu.

      Trong phòng cấp cứu Trưởng Tôn Ngưng vừa tỉnh lại tiếp nhận thân phận mới, cũng nghe đối thoại của mấy người bên ngoài, xác định đây cũng phải tai nạn xe cộ đơn thuần, có liên quan tới mấy người bên ngoài, nhưng muốn so đo quá nhiều, dù sao cũng là tai nạn xe cộ để cho trọng sinh. Bất quá, cơ hội chỉ có lần này, sau này còn chọc tới nữa, cũng đừng trách khách khí.

      Cửa bị đẩy ra, năm người trước sau vào, đối diện với ánh mắt Trưởng Tôn Ngưng nhìn sang.

      Kia là ánh mắt như thế nào? Trong suốt, sâu thẳm, nhưng cũng phải là ngu ngốc cái gì cũng hiểu, mà là nhìn hết phù hoa hồng trần, mà lắng đọng ra, ánh mắt vui giận bi ai. Giống như cái giếng cổ, sóng gió, trong lòng tự có Càn Khôn. Lại phảng phất như bảo kính có thể nhìn thấu linh hồn, tra hỏi linh hồn, gợn sóng sợ hãi, làm người ta sợ.

      phải bác sĩ chẩn đoán chính xác chết rồi sao, vì sao còn ngồi ở chỗ đó, nhìn qua cũng quá tệ, là đoán nhầm, hay là xác chết vùng dậy?

      "Ngươi phải chết sao!" Trưởng Tôn Y Y là người cuối cùng vào cửa, lại lên tiếng đầu tiên, lượng có thể từ Tứ Xuyên bồn địa bay đến đến cao nguyên Thanh Tàng.

      "Tôi rồi, chỉ bất quá đụng cái mà thôi, sao có thể dễ dàng chết như vậy." Quách Huy ngẩn ra, cười đùa phụ họa, mạng người ở trong mắt của ta còn bằng con kiến hôi đất.

      Trưởng Tôn Như Ca cùng Thuộc Ninh cũng ngậm miệng , bình tĩnh nhìn tựa hồ quá giống với Trưởng Tôn Ngưng trước giờ, tâm khỏi run lên cái, , xác thực mà , là linh hồn hung hăng run rẩy cái.

      "Tiểu Ngưng cậu có sao, tốt quá, làm mình sợ muốn chết, cái đồ chết tiệt này." Liễu Diệp vô cùng kích động, ánh mắt ngập nước, nhào tới trước ôm lấy Trưởng Tôn Ngưng, nhìn nhìn dưới, cẩn thận quan sát, xác định chỉ là gãy xương cánh tay trái mới thở ra hơi:

      "Hô ~ làm mình sợ muốn chết. Mới vừa rồi tên bác sĩ lang băm đó, chờ lão nương tìm viện trưởng tố cáo ông ta."

      Trong lòng dâng lên dòng nước ấm, hoặc giả đây cũng là cảm giác được quan tâm, rất xa lạ, nhưng tình nghĩa này trong tâm ghi tạc.

      "Mình sao." Giọng nhàn nhạt có tâm tình, lại làm người tin phục.

      có thói quen tiếp xúc cùng người khác, dấu vết lùi thân thể ra.

      Xuống giường, nhặt lên ba lô vải cũ đáng bỏ bị vứt mặt đất, tới trước mặt bốn người Trưởng Tôn Như Ca, hơi dương đầu, đạm tảo cái, khẽ mở môi mỏng,

      "Là người nào đạo diễn, tự đem cục diện rối rắm xử lý cho xong." Giọng vẫn nhàn nhạt như cũ, rất giống đói bụng đến phải có hơi sức, cũng cho tiếp tục cự tuyệt.

      câu , hung hăng đánh vào trái tim bốn người, phảng phất như hiểu Càn Khôn, tất cả mọi chuyện đều ràng. Trưởng Tôn Như Ca muốn lại thôi, Trưởng Tôn Y Y cắn môi dưới, sắc mặt trắng bệch, cam lòng cực độ, Thuộc Ninh nghi ngờ nhíu mày, ánh mắt đánh giá quan sát Trưởng Tôn Ngưng, gì như cũ, ngay cả Quách Huy cà lơ phất phơ cũng nghiêm nghị có lên tiếng.

      Trưởng Tôn Ngưng có ý định ở lâu, tới cửa xoay người lại bổ sung câu,

      "Mình về nhà, tựu trường gặp, đừng nhớ!" Lời này ràng là với Liễu Diệp, xong lập tức rời .

      Đây là Trưởng Tôn Ngưng nhát gan ít sao? phải là thích Thuộc Ninh sao, Thuộc Ninh , lại trước, mới vừa rồi dường như ngay cả cái khóe mắt cũng còn để lại cho , quái!

      "Ai, các cậu , phải đầu óc xảy ra vấn đề ?" Quách Huy hài hước , nhìn về phía Thuộc Ninh.

      "Đầu óc cậu mới có vấn đề, cả nhà các cậu đầu óc cũng có vấn đề." Liễu Diệp phản thần đánh nhau, mắng cho Quách Huy phẫn nộ câm miệng, Liễu đại tiểu thư ta trêu chọc nổi. Liễu gia mặc dù đều làm nông nghiệp, nhưng Hoa Hạ là nước nông nghiệp, địa vị hết sức quan trọng, hơn nữa Liễu gia bao che nổi tiếng xa gần, đắc tội người Liễu gia, đồng nghĩa với đắc tội cả nhà Liễu gia.

      "Các người tốt nhất đàng hoàng chút, nếu đừng trách lão nương khách khí." Liễu Diệp tự nhiên kềm chế được, tính tình có vài phần nhanh nhẹn dũng mãnh cay cú, cảnh cáo xong lập tức đuổi theo rời bệnh viện.

      Cảm giác Trưởng Tôn Ngưng giống trước, trở nên tự tin, bình tĩnh, thâm thúy, biến hóa như thế rất thích. Chờ đuổi kịp ra cửa bệnh viện, sớm thấy bóng dáng Trưởng Tôn Ngưng, đứng giữa trời nhìn chung quanh, thể làm gì khác hơn là về nhà.

      Liễu Diệp và Trưởng Tôn Ngưng có chú ý đến, chỗ tối có hai con ngươi sâu thẳm, thu hết thảy những chuyện vừa xảy ra vào đáy mắt.
      Last edited by a moderator: 20/12/15
      PhongVy, Dion, Chris3 others thích bài này.

    5. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,165
      Được thích:
      12,955
      chương 2: xui xẻo đến liên tục...

      Editor: Lãnh Nguyệt Dạ

      Gió bắc gào thét, lạnh như băng thấu xương.

      Trưởng Tôn Ngưng vừa bước ra khỏi cửa lớn bệnh viện, cơn gió lạnh bỗng 'vèo' từ cổ áo chui vào trong quần áo, tựa như cố ý đối nghịch với , thổi lạnh thấu tim từ đầu đến chân. đường, bước chân của có chút phù phiếm lâng lâng. Thân thể giống như ngâm ở trong khối băng, hàm răng run lên, run lẩy bẩy, áo bông đơn bạc che kín như thế nào nữa cũng làm nên chuyện gì.

      Sờ sờ người, phân tiền, lại móc móc trong túi bên trong ba lô cũ kĩ quê mùa, có tất cả năm trăm nguyên, là làm tháng ở tiệm bánh thu vào. Ông chủ tiệm bánh muốn gấp rút về sớm với ông bà qua lễ mừng năm mới, buổi trưa ngày hôm qua liền cho kết toán tiền lương, đuổi các nhân viên trở về nhà.

      Trưởng Tôn Ngưng có mua vé xe đến ngày đó, lại tiếc tiền ở nhà trọ, mới ở công viên cây cối trong 'ngủ' đêm giống như tên ăn mày, đông lạnh cảm mạo nóng rần lên. Nhưng mặc dù bị bệnh, '' cũng chưa từng động qua ý định mua thuốc, ở trong mắt 'Trưởng Tôn Ngưng', năm trăm đồng tiền trong tay, là sinh hoạt phí học kỳ sau của '' và em trai, thể phung phí phần. Cộng thêm hôm nay lại chịu đại kiếp khổ, nghiêm trọng hơn, cả người có khí lực.

      Trưởng Tôn Ngưng rất muốn tặng cho '' hai chữ, cực phẩm! Nếu có mạng, tiền còn có thể dùng sao? Kiếp trước, thiếu tiền, chưa từng thể nghiệm qua tư vị có tiền mà. Đột nhiên chuyển đổi thân phận, vẫn thể đặt mình vào hoàn cảnh người khác mà hiểu suy nghĩ của người nghèo.

      Nhưng hiểu đạo lý đơn giản: Tiền vĩnh viễn kiếm xong, mạng lại chỉ có cái. Tiền kiếm tới tay chính là vì xài, xài, tự nó cũng sinh được tiền tới, chừng ngày nào đó mất giá, thành đống giấy vụn. Lấy năm trăm đồng tiền này mà , hơn mười năm trước nữa, ngay cả thùng sữa bột trẻ con tốt cũng mua được.

      Dân lấy ăn làm đầu, Trưởng Tôn Ngưng quả quyết quyết định: Trước lấp đầy bụng rồi hãy .

      Cửa hàng ven đường rực rỡ muôn màu, cửa hàng thức ăn nhanh cũng ít, nhà nhà mảnh khí ngày lễ. Đẩy cửa tiệm thức ăn tầm trung ra, vừa định bước vào, lại gặp phải chừng hai mươi tuổi. Mắt to, thắt hai cái bím tóc, mắng xối xả:

      "Ai ai ai, tên ăn mày thối này từ đâu tới, ra ngoài, cút nhanh lên! đâu , đừng làm trở ngại bọn tao làm ăn." bên mắng, bên đẩy Trưởng Tôn Ngưng ra ngoài cửa, 'phanh' đóng cửa lại.

      Vừa nãy vóc người thể trọng này vẫn thể khống chế hành động cách hết sức linh hoạt, cũng ngờ tới đó có tư cách như vậy, động cái liền động thủ. Hơn nữa tay trái vốn gãy xương, nóng rần lên hư phù vô lực, bị đẩy bất ngờ, trượt chân té xuống bậc thang. Cũng may bậc thang chỉ có năm bậc, cũng có thương càng thêm thương.

      Dựa vào! Đây chính là hổ lạc đồng bằng bị chó lấn sao?

      Trưởng Tôn Ngưng ở ngoài đường phố bị mắng đến lãi mẹ đẻ lãi con, cảm thấy hai đời mặt mũi cũng bị vứt sạch. từng, người nào nhìn thấy cung kính xưng tiếng lão Đại, hoặc là Ngân Nguyệt. Mới vừa chuyển đổi thân phận thời gian, mà ngay cả nhân viên phục vụ trong cửa hàng cũng dám động chạm tới , phản . Khó khăn đứng dậy, muốn đòi công đạo, nhưng suy nghĩ lại chuyển động, nghĩ thầm tính, con báo thù mười năm muộn.

      còn là đặc công vua, mà là nữ sinh viên đại học nghèo kiết hủ lậu, ở thành phố X có chỗ nương tựa, ở trước lúc có thực lực tốt hơn vẫn nên tránh dây vào rắc rối. Huống chi lấy trạng thái thân thể mình bây giờ, tứ chi vô lực, mắt nổ đom đóm, gọi người ai cũng có thể đánh ngã. Cũng biết là vì đói, còn là bệnh, còn lấy cái gì hả giận giúp mình? vất vả sống lại lần, phải hảo hảo quý trọng.

      Cũng tin, nhà nào cũng có thế lực như vậy, đường đường là vua đặc công luân lạc tới trình độ ăn được cơm. Nơi này, nhất định trở lại, rửa sạch cái nhục ngày hôm nay.

      Vậy mà, khi Trưởng Tôn Ngưng nhất nhất tới mấy tiệm khác cũng bị dụ dỗ dẫn ra cửa sau, rốt cục lần đầu tiên trong đời biết đến tư vị chua xót khổ sở trong lòng. Đạt được thân phận mới, vốn là chuyện vui, nhưng giờ phút này tuyệt cảm động và nhớ nhung trời xanh.

      Ngươi ngươi nếu để cho bà đây trọng sinh, thân thể là cái quỷ nghèo coi như xong, tiền bà đây mình kiếm. Cảm mạo nóng rần lên, tai nạn xe cộ vào bệnh viện, có tiền ăn được cơm, đường cái bị người xem thường, chuyện xui xẻo nào cũng hướng thân thể này của ùa tới. Người phải là ngại bà đây chết lần đủ vốn, cố ý cho bà đây trọng sinh rồi lại ngược chết bà đây chắc!

      Dựa vào! mụ nội nó tổn hại.

      Còn có những thứ người trong quán ăn kia, há mồm đều mắng là tên ăn mày, cùng lắm là mặc quần áo học trò có chút nghèo khổ, tóc có chút xốc xếch, tạo hình có chút bi thảm, trừ mấy cái đó ra, có chỗ nào lớn lên giống tên ăn mày? Từng cái ánh mắt đều là đèn điện pháo, quang sáng lên, bằng lửa.

      tin tà, người sống còn có thể bởi vì ăn được cơm mà đói chết sao tiếp tục tìm quán ăn.

      Rốt cục, công phu: thời gian phụ lòng người, Trưởng Tôn Ngưng tới phố sau, ở quán cơm do hai vợ chồng già mở, gọi được cơm nóng để ăn. Lúc bà chủ quán bưng cơm chiên thơm ngào ngạt cùng dưa muối ngon miệng đến trước mặt , lần đầu tiên trong đời, chân thực cảm nhận được cái gì là cảm giác lệ nóng doanh tròng, đây là lần đầu tiên thứ hai trong ngày trọng sinh của .

      Mặc dù, làm đặc công lo áo cơm, còn được hưởng thụ đặc quyền, nhưng luôn có nhiệm vụ ngừng, diệt tà ác mãi hết. Mỗi ngày đều sống ở trong mưu hoặc bị người tính kế giống như đứng miếng băng mỏng, dám lơ là cảnh giác dù chỉ giây, thực tế chưa từng được sống an ổn. Giống như bây giờ ngồi ở trong quán cơm , yên tâm lớn mật ăn cơm, càng thêm làm gì cũng cần suy nghĩ quả thực chưa từng có.

      Nhân vật có thể ngừng phiền não, công việc thuận lợi, bài vở và bài tập gặp khó khăn, gia đình hòa thuận, nhưng cuối cùng đều có thể giải quyết ổn thỏa. Cố gắng tranh thủ những gì mình muốn lấy được, có thu hoạch, có thể trong cuộc sống có chua cay ngọt đắng, nhưng dáng giá ở chỗ có thể được sống chân như ý mình.

      Nuốt món cơm chiên trứng mà kiếp trước mình cực kì khinh thường xuống bụng, Trưởng Tôn Ngưng mới biết cái gì là cảm giác còn sống. Mặc dù nhân vật có chua xót của nhân vật , nhưng tự tin có thể làm nhân vật có phiền não, khỏi đối với cuộc sống tương lai tràn đầy mong đợi.

      Đời này, phải làm người Phú Quý nhàn rỗi.

      Khôi phục chút sức lực, Trưởng Tôn Ngưng từ quán cơm ra ngoài, mặt trời ngả về tây, tầng mây dầy chất chồng phía chân trời, như có cơn bão tuyết lớn buông xuống.

      đường cái, bước chân của người đường vội vã, hoặc cả nhà đồng hành, hoặc kêu gọi bạn bè, kết bạn ba năm người, mỗi người giơ lên tất cả hàng hóa năm mới trong tay, chỉ có Trưởng Tôn Ngưng đơn chiếc bóng, giống như mảnh lá khô độc, nhánh cây giữ lại, gió cũng theo đuổi, biết nên nơi nào?

      Về nhà trước , sắp qua năm mới.

      Hôm nay vé xe trở thành phế thãi, biết còn có thể mua được vé xe lửa trước năm hay . Mặc dù năm 2001 đến nổi vé khó cầu, nhưng trong lúc vận chuyển mùa xuân cũng tương đối đông đúc, thử vận khí chút , có vé nghĩ biện pháp khác.

      Suy nghĩ, bằng trí nhớ của , hướng tới trạm xe buýt thẳng đến trạm xe lửa. ngờ, còn chưa được mấy bước, bóng người từ đầu hẻm bên cạnh đột nhiên xông tới, đoạt túi vải rách tay , nghiêng đầu lập tức chạy về phía ngõ hẻm vắng vẻ.

      Sắp tới thời điểm cuối năm, ma quỷ quái gì cũng ra ngoài làm loạn, còn chưa xong, chuyện xui xẻo tổ chức thành đoàn mà đâm tới, ngược người chết đền mạng thế nào? Tử Thần xúc phạm người cũng có giới hạn, chán sống rồi à. chính là Trưởng Tôn Ngưng, cũng mình vẫn còn là cái thôn trung thực đó.

      Đuổi theo!
      Last edited: 29/12/15
      PhongVy, Dion, Chris2 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :