1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Quân hôn: Cô vợ nhỏ cố bám - Nhất Sinh Mạc Ly (c75)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      [​IMG]
      QUÂN HÔN: VỢ CỐ BÁM

      Tác giả: Nhất Sinh Mạc Ly​

      Edit: Tịnh Yên​

      Converter: NgocQuynh520​



      Giới thiệu về nhân vật


      Về nam chính:

      , uy chấn tam quân, đường đường là Thượng tá, năng lực tuyệt vời, chiến công hiển hách.

      Đêm hôm ấy, lại nhất thời sơ suất bị đối thủ bỏ thuốc, vào con hẻm tĩnh mịch rồi gặp phải , hơi thở gấp gáp, tùy ý chiếm đoạt. Để cho dù phải ‘ăn’ trong mơ hồ cũng cảm thấy ngon miệng, trong mộng cũng thường xuất hình ảnh nóng bỏng ngày hôm đó.

      Chợt ngày, đột nhiên xông vào thế giới của . Trí nhớ mơ hồ ngày trước dần được hé mở.

      chính là người con đó! Hơn nữa đêm đó khiến có thêm đứa con!

      Làm thế nào? Tác phong quân nhân, mạnh mẽ vang dội, hai lời. Ra tay đem cả bảo bảo và về lại bên cạnh mình.


      Về nữ chính:

      thế giới này, chưa từng thấy ai hẹp hòi như người đàn ông kia? Bộ đội đặc chủng qua loạt kiểm tra sức khoẻ, mới có thể cởi hết quần áo, thế mà lại vội vã đẩy vào cửa. thể mắng người kia là biến thái. Cũng vì như thế mà ghi hận cả đời? Hôn , khi dễ , ăn đậu hũ của vẫn tính, thế mà còn trói đem về nhà mình là sao. . . . . .


      Về bảo bảo:

      Tôi đây được mẹ gọi là Ngải Bảo, mẹ bởi vì tôi là bảo bối của mẹ, cho nên liền kêu Ngải Bảo.

      Ồ ồ. . . . . . ra , Ngải Bảo, đáng thương! nên gọi Ngải Bảo, nên gọi là Ngải Cứu mới đúng.

      Từ tôi có ba, lớn lên trong nhi viện. Từ lúc tuổi rưỡi, mẹ lại vứt tôi vào đây rồi đầu quân, lâu lâu lại quay lại thăm tôi. . . . . .

      Biết bài hát đó ? đứa bé có mẹ giống như cọng cỏ, đó chính là hát cho tôi.
      Hale205, thư hồ, thuyt2 others thích bài này.

    2. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Giới thiệu về tình tiết truyện

      ĐOẠN 1

      Đêm tân hôn, người đàn ông bước ra từ phòng tắm, Ngải Tiểu Tiểu núp ở trong chăn, giống như Tiểu Bạch Thỏ lo lắng, có biện pháp thoát khỏi những ám ảnh của tuổi mười tám. . .

      Người đàn ông đó đến bên cạnh giường, khí phách, vung tay lên: "Tắt đèn ngủ!"

      Ngải Tiểu Tiểu thở phào, phút sau lại thấy có vật nặng áp lên thân thể mình.

      " phải . . . Tắt đèn ngủ sao?" Giọng của trở nên sợ hãi, trong lòng là vạn tia phức tạp.

      "Đúng vậy, tắt đèn. . . Ngủ. . ." Giọng của người đàn ông vô cùng mập mờ, thanh cho người ta thấy nghiệt.

      Ngải Tiểu Tiểu chợt kích động, mở đèn "Kiểm hàng"!

      muốn đêm tân hôn, xảy ra bi kịch "thay mận đổi đào", vì như thế cơ thể của như bị cắt ra làm ba khúc. . .


      ĐOẠN HAI

      "Ông xã, ngại bảo bối là của người khác sao?" Ngải Tiểu Tiểu đối với thân phận của con trai vẫn canh cánh trong lòng. Hôm nay, làm xong chuyện kia thấy tâm tình của gã đàn ông bên cạnh khá tốt, liền nhịn được mở miệng thử dò xét.

      "Để ý!" So với người khác, rất thích quá trình gieo giống, vì thế có cách nào nhịn được.

      "Vậy mà xem Bảo Bảo như con của mình sinh ra, tên lường gạt!" Ngải Tiểu Tiểu giận dỗi đẩy ra, uốn éo thân thể định đứng lên.

      Đột nhiên người đàn ông kia cười lớn tiếng, bàn tay vặn chặt eo của , "Cho nên, liền đem bảo bối ra làm đủ loại, thực tế, nó cũng là của ."

      Ngải Tiểu Tiểu nháy mắt cái, lại nháy mắt thêm vài cái nữa. Ý là sao?
      thư hồ, thuyt, dunggg2 others thích bài này.

    3. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Lời tổng kết:

      Đây là bộ truyện sủng cưng chiều vợ, cả nam chính và nữ chính đều sạch

      Nữ chính có chút Tiểu Bạch Thỏ, nhưng đó là ở bên ngoài chứ nội tâm rất kiên cường.

      Trong chuyện có mưu, có trong hận, có đấu võ mồm, có chân tình. . . . . . chất chứa trong lòng


      --------------


      Cũng làm vài bộ tổng giám đốc, hắc bang rồi. Nên thôi nay mình chọn edit bộ quân nhân cho mọi người thêm lạ miệng. Mong mọi người tiếp tục ủng hộ ạ.

      --------------


      LỊCH ĐĂNG

      1 TUẦN 4 CHƯƠNG: là 2/4/6 và ngày cuối tuần (Nhưng thứ 7 hay chủ nhật cũng tùy tuần nhé mọi người.)
      thuyt, dungggRubyzjn thích bài này.

    4. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      MỞ ĐẦU: BỊ THƯƠNG NẶNG ()





      Thành phố A, đêm khuya, ánh đèn mờ ảo trong quán rượu, có hai lảo đảo bước .

      say rượu, mặc chiếc áo thể thao, buộc tóc đuôi gà, khuôn mặt nhắn thanh tú và vô cùng đáng , phải là gương mặt trái xoan quyến rũ, nhưng lại hút mắt người nhìn.

      Đỡ , ngược lại là quyến rũ, thân thể mảnh mai mặc chiếc váy lụa mỏng, trông càng xinh đẹp hơn người.

      "Tớ có say. . . . . ." Ngải Tiểu Tiểu đẩy Sử Kỳ Vân đỡ mình ra, nằm mặt đất, ói đến long trời lở đất.

      Sử Kỳ Vân kiên nhẫn liếc mắt nhìn cái lưng khòm xuống của Ngải Tiểu Tiểu, giơ tay lên gọi chiếc taxi, sau đó xoay người lại đỡ dậy, mặt ra tia cười, "Tiểu Tiểu, hôm nay là sinh nhật của cậu, tớ có món quà lớn đưa cho cậu, cậu hưởng thụ tốt nha."

      "Quà lớn? phải cậu đưa quà tớ rồi sao?" ngồi lên xe taxi, Ngải Tiểu Tiểu đưa đôi mắt mông lung nhìn bạn mình.

      "Nó giống nhau, nhất định khiến cậu đời khó quên, cậu hưởng thụ cho tốt nhé." Sử Kỳ Vân mỉm cười đóng cửa xe lại, ý bảo tài xế lái .

      Xe taxi nháy mắt cái, khóe môi Sử Kỳ Vân khẽ nâng lên nụ cười lại làm cho người ta rét run.

      Bình thường Ngải Tiểu Tiểu bao giờ uống rượu, nhưng hôm nay là sinh nhật mười tám của mình, hơn nữa bạn tốt Sử Kỳ Vân cứ khuyên bảo, gì mà say về, nên cũng uống vài chén.

      Lần này, say .

      Từ xe taxi xuống, chân mềm nhũn thiếu chút nữa té chổng bốn chân lên trời.

      chưa được mấy bước, lại đâm đầu vào cây đại thụ ven đường.

      " xin lỗi, ngài." Ngải Tiểu Tiểu lập tức cười hắc hắc, sau đó lại lễ phép lời xin lỗi: "Trước hết mời . . . . . ."

      Chờ lâu thấy người kia trả lời, " có lễ phép!" Ngải Tiểu Tiểu lầm bầm câu rồi vào trong nhà trọ của mình.

      vài bước lại đụng vào vách tường, té N lần khiến cho thân thể trở nên nhếch nhác, leo lên đến lầu bốn. Lục lọi định tìm chìa khóa mở cửa, vừa mới cất bước lại đột nhiên bị thứ gì đó khiến cho té ngã.

      "Gặp quỷ, thứ gì vậy?. . . . . ." đưa tay sờ lên món đồ khiến mình té ngã. Vật này là vật gì thế, chẳng những lồi lõm, còn di chuyển. . . . . .

      Là người? kinh ngạc, men say giảm mấy phần, vội vàng lảo đảo bò dậy, mở đèn.

      "A. . . . . ." Trước mắt là màn khiến Ngải Tiểu Tiểu phải thét chói tay.

      Giờ phút này, người đàn ông trần chuồng nằm mặt đất, nhúc nhích, đầu còn có vũng máu tươi sáng đến chói mắt. . . . . .

      Chết. . . . . . Người chết. . . . . . Ngải Tiểu Tiểu chỉ cảm thấy cỗ khí lạnh từ lòng bàn chân chạy đến đỉnh đầu, lạnh đến khiến cho hàm răng ngừng run rẩy.

      Tại sao lại có người đàn ông chết ở đây. . . . . . Căn phòng này là của ? Hơn nữa người đàn ông kia giống như từng quen biết! cẩn thận đến bên cạnh người chết kia, quả nhiên là !

      Ellen… Người đứng đầu bảng người đàn ông điển trai ở Câu lạc bộ Thiên Đường Đêm, có lần Sử Kỳ Vân cho biết.

      Bỗng nhiên nhớ lại những lời mà Sử Kỳ Vân với trước khi lên xe, chẳng lẽ Ellen chính là người ta chuẩn bị cho , đây là quà lớn sao? Nhưng tại sao Ellen lại chết trong nhà trọ của . . . . . .

      Những nghi vấn liên tiếp đến, căn bản Ngải Tiểu Tiểu cũng chẳng nghĩ đến, dưới lầu có tiếng còi xe cảnh sát. . . . . .

      Tiếp theo là chuỗi những chuyện ồn ào

      đội cảnh sát nhanh chóng xông lên, khám xét trường, chụp hình, thu thập bằng chứng. Xem ra giống như là giết chết ta

      " tên gì?"

      "Ngải Tiểu Tiểu."

      "Có quan hệ gì với người chết?"

      " có quan hệ."

      " biết người chết?"

      "Ừ. . . . ."

      " , cần tồn thêm thời gian."

      . . . . . .

      Những câu hỏi liên hồi như hỏi cung, đầu óc hỗn độn của Ngải Tiểu Tiểu, càng rối rắm, rốt cuộc cũng biết mình phải cái gì.

      Sau khi Ngải Tiểu Tiểu bị hỏi xong, người cảnh sát quay đầu lại cùng mấy cảnh sát khác trao đổi ý kiến, sau đó lạnh lùng với Ngải Tiểu Tiểu: "Bởi vì là người khả nghi có liên quan đến vụ mưu sát, xin theo chúng tôi về đồn chuyến."

      Cái gì? Người khả nghi, liên quan đến giết người! Hôm nay chỉ mới qua sinh nhật mười tám mà thôi, cần đến đồn cảnh sát ăn sinh nhật. Mượn việc say rượu, Ngải Tiểu Tiểu đẩy người cảnh sát trước mặt ra, chạy bán sống bán chết. . . . . .

      Cảnh sát ngờ thoạt nhìn vô cùng bé thế mà lại mạnh như vậy, có thể dễ dàng thoát thân.

      Mười phút sau, rốt cuộc thoát khỏi đám cảnh sát đuổi bắt.

      Ban đêm, khí vô cùng tĩnh lặng. . . . . .

      Đèn đường màu vàng nhạt, Ngải Tiểu Tiểu thở hồng hộc tựa vào vách tường. Gió đêm thổi qua vai gầy của , đêm cuối hè, khí se lạnh, làm cho cảm giác ngà ngà say của tỉnh táo hơn rất nhiều.

      Bỗng nhiên, tiếng còi cảnh sát vang lên. Ngẩng đầu nhìn thấy vài chiếc xe cảnh sát chạy đến, Ngải Tiểu Tiểu dám chần chờ, lập tức xoay người chui vào hẻm u.

      Hẻm chỉ có bóng tối, Ngải Tiểu Tểu thấy đường, thể làm gì khác hơn là tựa vào vách tường, cố gắng mò đường .

      Mới vừa đoạn, ‘phanh’ tiếng biết lại đụng vào "vách tường" nào, chỉ là tường này quá kỳ quái, vươn tay mò mẫn lập tức cảm nhận nhiệt độ nóng rực.

      Tiếng thét chói tay còn chưa ra khỏi miệng, cái miệng nhắn bị bàn tay che lại: "Đừng lên tiếng." giọng nam trầm thấp lời cảnh cáo bên tai .

      Ngải Tiểu Tiểu muốn nhìn người đàn ông sau lưng mình, tiếc rằng lại ôm chặt lấy eo , để cho có bất kỳ động tác nào. trợn mắt cái, cảm thấy sinh nhật mười tám tuổi của mình quá kích thích, đến bây giờ còn nghe tiếng tim đập rộn, ngơ ngác biết mình ở tình trạng gì.

      "Nhanh, đến bên kia tìm chút!" Có tiếng người ngừng huyên náo, tiếng bước chân nhốn nháo, cho biết người đến có ý tốt.

      Người đàn ông kia thấy khẽ động đẩy, bỗng nhiên cúi người xuống, đưa cánh môi mình đến sát gò má mềm mại của , còn bởi vì quá kinh ngạc mà đôi môi mềm mại quên phản ứng.

      Ngải Tiểu Tiểu ra sức kháng nghị, đây là nụ hôn đầu của nha. Nhưng cánh tay của đàn ông kia giống như dây xích đem vây chặt, thoát được. Ngẫm nghĩ lại tình cảnh của mình, có lẽ người đàn ông này cũng bị truy đuổi, là bất đắc dĩ. Hiazzz, đúng là hai đứa lận đận! Lòng thương hại dâng lên, thôi, hôn cũng hôn rồi, cùng lắm coi như là heo cho thỏa sức cắn gặm .

      "He he, đại ca, đôi cẩu nam nữ này len lén phong lưu khoái hoạt kìa." tên đại hán (1) cầm đen pin chiếu vào, cười đến bỉ ổi.

      1- (Đại hán: người đàn ông có thân hình vạm vỡ, to lớn)

      "Ừ." Người được gọi là đại ca trái lại rất trầm ổn, tiếp tục về phía trước, nhưng mười mấy bước rồi dừng lại." đúng!"

      "Thế nào? Lão đại."

      "Ngu ngốc, mày đọc qua ngôn tình tiểu thuyết sao?"

      " có." đại hán hiểu, gãi gãi đầu, hiểu tình cảnh hai người kia với cái tiểu thuyết tình có quan hệ gì.

      "Trong tiểu thuyết viết, có vai nam chính muốn lẫn trốn kéo phụ nữ lại hôn, vừa ăn đậu hũ, vừa trốn tránh đuổi giết. . . . . ."

      "Hả. . . . . . Đại ca minh." Đại hán bừng tỉnh hiểu ra.

      Đỉnh đầu Ngải Tiểu Tiểu bị mấy con quả đen thổi qua – người trong xã hội đen lại đọc tiểu thuyết tình sao? Trời ạ! ra ai dám tin. khỏi khóc thầm, đồng tình với người đàn ông trước mặt. Người em, phải chị giúp cưng, mà là kế hoạch thoát thân của cưng thông minh, bị người ta phát rồi.

      lại cảm thấy cơ thể của người đàn ông trước mặt trở nên căng thẳng, cánh tay vòng qua người chậm rãi buông lỏng. Lập tức lắc mình qua bên, chờ đợi đổ máu, yếu ớt đến vô tội.

      "Đánh lại cũng nhanh chạy ." giọng, tốt bụng nhắc nhở.

      Hừ, đúng là người đàn ông lạnh lùng, hình như chấp nhận lời nhắc nhở của .

      Tốt bụng lại bị cho là lòng lang dạ thú, Ngải Tiểu Tiểu sao, nhún vai cái, lui lại mấy bước, cũng nên giữ mình.

      Đại hán cầm đen pin bằng đồng chiếu chiếu lại, người đàn ông kia theo bản năng dùng tay che những tia sáng chói mắt. Đại hán vui mừng kêu to, "Là ta. Lão đại."

      Còn Ngải Tiểu Tiểu mượn ánh sáng đèn pin, cũng chỉ thấy người đàn ông cương nghị, gò má dịu dàng, mái tóc đen huyền. Chỉ vừa nhìn thoáng qua, cũng khiến rung động, quanh thân người đàn ông kia phát ra cỗ khí lạnh, làm người ta tự chủ được mà kinh sợ và muốn chạy trốn. Cũng khó trách khinh thường việc chạy trốn, mấy tên côn đồ kia đúng là thể nào đấu lại . . . . . .

      Chỉ là, thế giới này cũng có vài người tự lượng sức, chỉ vài công phu , khiến cho người đàn ông này bị vây ở giữa.

      Người được gọi là đại ca nở ra nụ cười trầm: "Kỳ Lữ, nên ngoan ngoãn theo chúng tôi về."

      ‘Phốc’. . . . . . Ngải Tiểu Tiểu vội vàng che miệng, thiếu chút nữa phá hư khí huyết kiếm này, cười phun cả nước miếng ra. Cưỡi lừa? Là tên của ta?

      "Cút!" Thân bị bao vây, nhưng người đàn ông này rất bình tĩnh khạc ra chữ, vô cùng uy nghiêm.

      Ngải Tiểu Tiểu lắc đầu cái, tên này xứng với . Giờ phút này, nhịn được mà càng tò mò về , nhưng đứng góc độ của chỉ có thể nhìn thấy bóng lưng cao lớn của , còn có cái nút dưới ống tay áo được làm bằng vàng chiếu lấp lánh.

      Haizzz, tiếc nuối!

      Ulla Ulla. . . . . . Tiếng còi xe cảnh sát quay lại, cuối cùng liền dừng lại ở đầu hẻm.

      "Đại ca, mẩu giấy!"

      "Vội cái gì, rút lui!"

      . . . . . . Mấy người ngang ngược càn rỡ, rất nhanh biến mất trong màn đêm đen như mực.
      thư hồ, thuytdunggg thích bài này.

    5. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      MỞ ĐẦU: BỊ THƯƠNG NẶNG (Hai)




      Giờ phút này, Ngải Tiểu Tiểu mới chậm lụt ý thức được những cảnh sát kia hình như xông lại bắt . kịp nghĩ nhiều, lập tức xoay người chạy vào trong hẻm.

      Nhưng chạy được mấy bước cánh tay liền bị níu lại, " theo tôi!" Giọng trầm thấp lần nữa vang lên bên tai , ngay sau đó liền bị kéo vào chỗ hẹp và vô cùng kín đáo. Đây cũng cửa sau của căn tiệm, bàn tay to cố lôi kéo, cửa mở ra, hai người nhanh chóng lắc mình vào.

      "Xem nơi này có thấy ai ?" Tay cầm đèn pin thoáng qua, sau đó là loạt tiếng chân hỗn loạn.

      " có."

      " có. . . . . ."

      "Thu đội! tới hẻm khác tìm!"

      Mấy phút sau hẻm trở lại khí an tĩnh.

      Lúc này Ngải Tiểu Tiểu mới phát bởi vì gian bên trong cửa sau vô cùng hẹp, nên và người đàn ông kia như dán lên người nhau. Gần đến mức có thể cảm nhận được nhiệt độ của xuyên thấu cái áo sơ mi mỏng manh mà mặc, còn cả cái vật dưới mông ưỡn lên rất ‘khí thế’.

      Mặc dù lành mạnh và thuần khiết, nhưng dù sao đây cũng xem như thông qua lễ trưởng thành, chính thức sang tuổi mười tám. Hồ đồ, lờ mờ vẫn có những mờ ám riêng

      "Đồ lưu manh!" thẹn thùng, tức giận khiển trách tiếng, đẩy cửa ra, muốn nhanh chóng rời khỏi chỗ này.

      Lại nghĩ rằng, trong lúc bất chợt, đôi tay từ trong bóng tối đưa ra, nắm lấy đôi tay nhắn của kéo trở vào, do hề phòng bị liền bị lôi ngã vào trong ngực của .

      "Buông ra. . . . . . Ưmh. . . . . ." Môi lưỡi của người đàn ông kia mang theo cỗ nhiệt độ mới lạ chạm lên môi , tựa như bị vây vào trong lòng con thú hoang, thô bạo, cuồng loạn, mang theo sức lực ngàn cân, khiến Ngải Tiểu Tiểu thể nào giãy giụa.

      "Ưmh. . . . . ." Khốn kiếp! Ngải Tiểu Tiểu uốn éo cơ thể, bàn tay sờ tới hông của , chợt dùng lực, đem chiếc quần jean của xé rách cách thô lỗ, đường xuống, nơi thần bí của lộ ra, sức lực rất lớn, có chút nào gọi là thương hương tiếc ngọc, mà trong khoảnh khắc ấy trở nên bối rối, tên khốn kiếp này tự nhiên quyết tâm vậy!

      Ý thức quay lại, lập tức liều mạng từ chối, vừa định kêu cứu, mới phát giác môi bị ngăn cản, người đàn ông này dùng sức để cắn môi . . . . . .

      Nội tâm của sợ hãi nhiều hơn là đôi môi bị cắn đau rát, bàn tay xa lạ áp người , bức từ người thích ứng dần quen thuộc với nó. Lúc này có thể dùng câu để hình dung người đàn ông kia, đó là: mặt người dạ thú.

      Liều mạng đánh đối phương, thế nhưng lại hề quan tâm, chỉ cố gắng làm chuyện mình làm, đè ngã ra vách tường, lồng ngực nở nang của dần vung cao theo cánh tay , cơ thể cũng nổi lên chút phản ứng.

      Ngải Tiểu Tiểu rủa thầm. Đáng chết, làm sao người đàn ông này lại sắt thép như vậy? đường đường là vô địch võ thuật trong nước, đai đen Taekwondo thế mà lại chẳng có chút nào đau đớn.

      Bàn tay của như kìm sắt, gắt gao ghì chặt tay , tay còn lại khống chế đỉnh đầu . Tư thế này rất mê người, đáy lòng của vô cùng xấu hổ. tại, vũ khí duy nhất có là hàm răng sắt và cái môi non mềm, thế mà tại sao phải cắn môi nhẫn nhịn. Nghĩ tới đây trễ nãi dù chỉ giây, trực tiếp cắn lấy vai của người đàn ông kia.

      Ngải Tiểu Tiểu giống như côn trùng ác độc, cắn rồi lại cắn, máu tươi theo hàm răng mà chảy ra ngoài, cảm nhận được mình uống ít máu của . . . . . .

      Lúc này là nửa đêm, cửa hàng trước mặt sớm đóng cửa, các hộ gia đình xung quanh đều tiến vào mộng đẹp. người nào có thể thấy được những chuyện xảy ra trong ngõ tối. Mà điều duy nhất Ngải Tiểu Tiểu có thể làm, chỉ là đợi cơ hội, và cắn mạnh người đàn ông này.

      Lần này, cũng ngoại lệ, là lần thứ năm, hung hăng cắn vào cánh tay, bả vai, thậm chí là lồng ngực , cắn chút lưu tình.

      [*Tịnh Yên*: Ọc ọc… bà chị này ‘cầm thú’ . Làm chuyện ấy với máu; mô phật; lấy chị về mất máu nhiều lắm đây :) nhưng ta thích.]

      cỗ mùi tanh nồng nặc xông vào mũi của , và mùi máu tanh cũng tràn ngập gian chật hẹp . . . . . .

      Đáng chết! Ngải Tiểu Tiểu bỗng nhiên có cảm giác hai người bọn họ đều biến thành dã thú…

      khát máu, động dục!

      thác loạn, điên cuồng!

      Nhưng căn bản người đàn ông kia quan tâm đến những vết thương . . . . . .

      Ước chừng hai giờ sau.

      Ngải Tiểu Tiểu mệt mỏi rã rời, rốt cuộc cảm thấy người chợt nhõm, cảm giác hỗn loạn của con dạ thú trong thời kỳ động dục dần dần rời khỏi cơ thể , tựa vào tường, ngừng thở dốc.

      cắn răng, vội vàng chống toàn thân đau nhức, ngồi dậy, cố gắng sửa sang lại quần áo của mình.

      "Đây là lần đầu tiên của , yên tâm, tôi đẩy trách nhiệm, nếu như nguyện ý tôi . . . . . ." Giọng của người đàn ông kia bay ra từ trong bóng đêm, vẫn trầm thấp và dễ nghe như cũ.

      Ngải Tiểu Tiểu lại có tâm tình mà thưởng thức, "Câm miệng!" tức giận cắt đứt câu của , hung hăng nhìn chằm chằm người đàn ông trong bóng tối, cho dù thấy vẻ mặt của , cũng có vẻ như hận ánh mắt đắc ý kia mà nhìn với đôi mắt lăng trì.

      Người đàn ông kia lên tiếng nữa, nhưng Ngải Tiểu Tiểu có thể cảm nhận được đưa đôi mắt sáng quắc ra nhìn mình, đáng chết! Nhìn cái gì vậy! Tức giận khiến Ngải Tiểu Tiểu sức cùng lực kiệt bỗng nhiên khởi sắc lên, cơ hồ hề nghĩ ngợi, nhấc chân đá vào người cái.

      kịp chuẩn bị, thân thể cao lớn của ngã xuống đất.

      "Súc sinh!" Ngải Tiểu Tiểu giận dữ bổ sung thêm cước, xoay người tập tễnh ra cửa.

      mấy bước, sau lưng vẫn có động tĩnh. Mới vừa rồi chỉ đá cước thôi mà, sao có thể chết được. Hu hu. . . . . . Ellen, chuyện kia vẫn khiến cho hoài nghi, tại, phải giết thêm người nữa chứ?!

      Vậy phải làm thế nào! Ngải Tiểu Tiểu cắn cắn môi, là trước đó cường bạo với , mà cũng đáng chết, cùng lắm coi như phòng vệ mà thôi. Nghĩ tới đây, Ngải Tiểu Tiểu chần chờ nữa, chịu đựng thân đau nhức, nhanh chóng rời khỏi hẻm .

      ra con đường rực rỡ, mới chợt nhớ đến chuyện mình có chỗ nào để . may là trong túi vẫn còn ít tiền, vẫn có thể tìm phòng trọ để nghỉ ngơi.

      Trằn trọc cả đêm, mới hiểu được tính nghiêm trọng của vấn đề. Ellen chết trong nhà của , lúc ấy chỉ có mình trong phòng. đương nhiên bị hoài nghi ít, hơn nữa sau đó còn cố tình chạy trốn khỏi đám cảnh sát. . . . . .

      Haizzz, thở dài, có lẽ nên chủ động đến đồn cảnh sát kể mọi chuyện. Chỉ là trước tiên, nên gặp Sử Kỳ Vân, để xem rốt cuộc mọi chuyện là như thế nào, như thế mới có thể cứu vãn được tình hình.

      Ngày thứ hai, Ngải Tiểu Tiểu gọi điện thoại hẹn gặp Sử Kỳ Vân trong quán cà phê. ngờ, Sử Kỳ Vân đên mình, ta còn mang theo đám cảnh sát đến chung.

      Những người đó rất ngang ngược, chưa cho bất kỳ lời giải thích nào, lập tức đem trở về đồn. . . . . .

      ☆★☆★☆


      Phòng làm việc của quân đoàn B, người thư ký ôm theo chồng tài liệu, vội vã chạy ra ngoài, ra đến cửa lại vô ý đụng vào người đàn ông thân hình cao lớn.

      "Lữ. . . . . . đội trưởng Lữ. . . . . ." người thư ký trẻ tuổi lắp bắp, đội trưởng Lữ phải thi hành nhiệm vụ sao? Sao lại trở về nhanh như thế!

      "Ừ." Người thanh niên trẻ tuổi lạnh lùng đáp tiếng, cúi người giúp cậu nhặt tài liệu bay tứ tán ở dưới đất lên, "Đây là cái gì?"

      "Là tư liệu của năm lính đặc biệt năm nay, đó là những người bị sa thải, cần tiêu hủy toàn bộ."

      "Nữ?" này nhìn mấy tài liệu trong tay, trong đó còn có khuôn mặt nhắn và nụ cười vui vẻ.

      "Cái này là Ngải Tiểu Tiểu ạ" Người thư ký liếc mắt nhìn chút "Vốn là được đặc biệt đưa vào, là đối tượng được bồi dưỡng, tuy nhiên dính đến vụ án mạng, nghe là tội cố ý giết người, được tòa bảo là phải tử hình."

      Người mang tội giết người? Khuôn mặt trong ảnh vô cùng lương thiện, hai mắt như suối nước trong veo, thấy thế nào cũng thể là tội phạm giết người. Chỉ là, bây giờ có thời gian để lãng phí cho kia.

      Nhưng , tại sao trong lúc này lại thấy kia vô cùng quen thuộc?

      Chân mày đẹp khẽ nhíu lại. . .
      thuyt, dungggmylien1961 thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :