1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Quân hôn độc ái - Tang Du Tinh (Quân nhân) (Full 89c Đã có ebook

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Quân Hôn Độc Ái
      [​IMG]
      Tác giả: Tang Du Tinh
      Thể loại: đại, Quân Nhân, sủng + ngược, HE
      Converter: ngocquynh520
      Editor: Á bì
      Số chương: 98 chương (840 trang word)

      Bìa: Nữ Lâm



      Giới thiệu

      là con trai của tư lệnh trong quân khu, tiên phong của lính đặc chủng.

      là con bảo bối của tham mưu trưởng, là sinh viên đại học.

      Hai người bọn họ từ bé là thanh mai trúc mã, môn đăng hộ đối, sau khi cưới lại càng thêm thương lẫn nhau, làm cho mọi người ao ước với ân ái của họ.

      Mạc Yên chưa từng nghĩ, có ngày, người chồng cực kỳ thương mình, Tần Thiên Nham, vì đại nghĩa của quốc gia mà cuối cùng cầm vật trong tay của mình bắn viên đạn vào trong thân thể của .

      Mạc Yên trừng lớn mắt, thể xác và tinh thần đều bị xé rách.

      hiểu lựa chọn của , nhưng mà người hai mệnh, đến chết... cũng bao giờ tha thứ cho !

      Tần Thiên Nham nhìn vợ của mình ngã xuống, cảm giác thế giới đột nhiên trở nên tăm tối.

      Từ đó, thế giới của Tần Thiên Nham còn có ánh mặt trời, ... sống trong địa ngục!

      ----------

      Đoạn ngắn đặc sắc thứ nhất:

      Ba năm sau.

      Tại buổi liên hoan thương nghiệp chính trị tráng lệ của cấp cao, Tần Thiên Nham nhìn thấy ấy, khuôn mặt kia nhìn rất giống Mạc Yên, làm cho tâm thần đều bị chấn động.

      Cử chỉ và thần thái của ấy đều giống như Mạc Yên trở lại. Tần Thiên Nham chỉ cảm thấy trái tim của mình đập thình thịch. Người yên lặng chết ba năm, lại còn sống trở về.

      mau chóng tóm lấy cơ hội, tóm chặt lấy tay của , đôi mắt nóng rực mang theo đau đớn nhìn chằm chằm , khó khăn nuốt ngụm nước bọt vào trong yết hầu rồi nghẹn ngào hỏi ra tiếng, "... rốt cuộc là ai?"

      "Tôi? Ha ha, tôi là người chết rồi sống lại!" nhìn cười xinh đẹp, nhưng nụ cười hề có trong mắt, môi đỏ mọng nhếch lên, từng chữ từng chữ giống như cầm kim nhọn hung ác đâm vào tim của từng phát từng phát, "Tôi tên là Mạc Yên!"

      Tần Thiên Nham như bị đánh đòn nghiêm trọng, trong nháy mắt hai mắt trợn to, kích động đến muốn hỏng, ôm lấy , rơi lệ, "Yên nhi, Yên nhi của ..."

      Thiên sứ của trở lại!

      Trong lúc cảm ơn ông trời ưu ái, Mạc Yên lại câu, " xin lỗi! Bạn trai của tôi đến rồi!"

      Tần Thiên Nham chấn động mạnh cái, mặt tràn đầy khiếp sợ nhìn người đàn ông tràn đầy khí phách và lạnh lẽo cách đó xa đến bên cạnh , thân mật ôm lấy vai của , người đàn ông này lại là người nên sớm chết , trùm ma tuý Nam Bá Đông!

      Nam Bá Đông làm như có nhìn thấy , trong mắt của ta hình như chỉ thấy được Mạc Yên, "Mệt mỏi sao? Mệt mỏi về thôi!"

      lắc đầu cái, ngẩng đầu lên cười ngây thơ với , "A Đông, khó được gặp lại bạn cũ, hãy chào hỏi !"

      Khi ánh mắt của hai người đàn ông này đụng nhau, trái tim của hai người đồng thời cuồn cuộn nổi lên cơn sóng gió động trời, tia lửa bắn ra bốn phía trung.

      ta?

      ta?

      Khi Nam Bá Đông nhìn , trong ánh mắt có sát khí mãnh liệt, "Tần Thiên Nham, tôi thua thiên hạ, thua Yên nhi, , chúng ta ai thắng ai thua đây?"

      Tần Thiên Nham bị ta thoáng cái đâm trúng chỗ mềm, nhất thời đau đến thể ra lời, nhưng thể yếu thế trước mặt Nam Bá Đông, càng muốn Mạc Yên nhìn thấy tỏ ra mềm yếu, "Nam Bá Đông, giang sơn và mỹ nhân tôi đều muốn có lại!"

      "Vậy chúng ta chờ xem!" Nam Bá Đông ôm cả người , tự nhiên rời , bỏ lại Tần Thiên Nham hối hận.

      Hai người đàn ông này ở trong lĩnh vực của họ đều là người nắm quyền tuyệt đối, lại lần nữa đứng lôi đài, lấy làm lợi thế, lại lần nữa quyết trận tử chiến. Ai thắng? Ai thua?

      Còn phải con đường nào? Hay là, trong lúc hai người đàn ông này tranh chấp, hoa lệ xoay người cho mình cơ hội?

      ----------
      Đoạn ngắn đặc sắc thứ hai:

      Tần Thiên Nham ôm chặt, "Yên nhi, thể để cho em , cho cơ hội, để cho bồi thường..."

      "Bồi thường?" Mạc Yên lạnh lùng cười, ánh mắt oán hận nhìn , "Tần Thiên Nham, tôi chỉ muốn hỏi câu, thời điểm khi về nhà, nhìn giấy chẩn đoán mang thai kia, có hối hận vì chính mình từng vĩ đại, bỏ quên vợ và con để lựa chọn quốc gia?"

      Tần Thiên Thạch gì, lúc này dung mạo thống khổ lại khó có thể che dấu.

      Mạc Yên xoay người, mất.

      Bỏ lại Tần Thiên Nham, lệ rơi đầy mặt, ngửa đầu khóc thét. Ai có thể tới cho biết, vào thời khắc đó vì hạnh phúc của nhân dân lại đánh mất vợ con, ... sai rồi sao?

      ----------
      Đoạn ngắn đặc sắc thứ ba:

      Nam Bá Đông lạnh lùng liếc nhìn : "Nhìn căn cứ của bị phá hủy, em vui mừng sao?"

      Mạc Yên oán hận : "Vui mừng, nếu như tất cả của bị phá hủy, nếu như ngã xuống, tôi lại càng vui mừng!"

      Khéo môi của Nam Bá Đông nhếch lên: "Rất tốt! Chỉ cần em vui mừng đủ rồi! Hay là lại xây thêm cái căn cứ để làm em vui sướng?"
      -------------
      P/s: Mình là editor mới, nên edit chưa được hay và có vài lỗi . Nếu các bạn thấy hoặc muốn mình sửa lại chỗ nào, hãy thoải mái để lại comment. Cảm ơn các bạn!​

      Các file đính kèm:

      Last edited by a moderator: 31/3/15
      hpdt, myuyen, Nữ Lâm6 others thích bài này.

    2. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 1: Tình vốn ngọt ngào như vậy

      buổi chiều tà mùa hè vào tháng năm, bao phủ bốn phía của Đại học Kinh Đông là tầng mỏng ánh sáng.

      dáng cao gầy, có làn da trắng nõn, tóc dài tới thắt lưng, ngũ quan tinh xảo dịu dàng, mặc cái áo đầm tơ tằm mà xanh da trời có đường viền lá sen, giống như đóa mây , bước nhàng từ trong trường ra cổng.

      tên là Mạc Yên, sinh viên năm tư của Đại học Kinh Đông, cũng sắp tốt nghiệp.

      Trong mắt mọi người, Mạc Yên là con của trời. gia thế tốt, có cha mẹ làm chức cao trong quân đội, có người tuấn Tú và tài giỏi làm nhà ngoại giao, dung mạo tràn đầy cổ điển, xinh đẹp và tinh xảo làm cho người khác phải ganh tỵ, còn có người chồng tuấn, đẹp trai lại còn biết săn sóc như đứa con hiếu thảo.

      Hôm nay trong trường, Mạc Yên nhận được điện thoại của chồng, Tần Thiên Nham, được hai ngày nghỉ phép, có thể ở bên rồi sau đó phải làm nhiệm vụ.

      Vừa nghe phải làm nhiệm vụ, tâm tình cao hứng của Mạc Yên liền trầm xuống.

      Hình như từ khi vào quân đội, bọn họ gặp mặt cũng ít . Mỗi lần thân mật gặp mặt luôn đại biểu phút tiếp theo phân ra, cứ thế mà trôi qua nhiều năm rồi.

      Nhưng mặc kệ như thế nào, Mạc Yên vẫn Tần Thiên Nham, vô cùng, cho nên rất quý trọng những thời gian ở chung với Tần Thiên Nham, cũng muốn lãng phí từng giây từng phút.

      Biết chờ trước cổng trường, liền hẹn gặp lại với bạn học rồi chạy ra cổng trường.

      chiếc Hummer màu đen sớm chờ đợi ở bên, uy vũ khí phách, khi Mạc Yên chạy ra tới cửa xe được mở ra, người có thân hình cao lớn cường tráng bước xuống, người đàn ông có nước da màu đồng, toàn thân toát lên vẻ cương nghị và bất phàm.

      Mặt của như kiếm, con ngươi trong đôi mắt như được điểm mực, hình dáng cương nghị, giống như pho tượng điêu khắc, tràn đầy mạnh mẽ và đắc ý.

      Toàn thân khoát lên bộ quân trang thẳng thớm, xanh lá, uy vũ, lại khiến khí chất kiên cường như sắt thép của người đàn ông toát lên vô cùng tinh tế.

      Mạc Yên vừa nhìn thấy liền cười với rồi chạy chậm tới, chút kiểu cách nào nhào vào trong ngực , ôm eo , kiều kêu lên tiếng, "Ông xã!"

      "Bà xã!"

      Tần Thiên Nham vững vàng ôm lấy bà xã bảo bối mà mình thương, trong nháy mắt trái tim cứng rắn đều mềm tựa như nước.

      Tần Thiên Nham luôn tự ôm chặt sợ làm đau, còn ôm sợ mình ôm vững, cho nên lực ôm của luôn mạnh , ôm hoàn toàn tốt, làm cho vừa thoải mái, vừa cảm thấy cho ấm áp.

      " thôi! Lên xe nào!"

      ôm vòng qua đầu xe, mở cửa xe của ghế ngồi bên cạnh ghế tài xế, để cho ngồi xuống, rồi săn sóc giúp thắt dây an toàn.

      lại theo thói quen in xuống nụ hôn ở môi , sau đó mới ngồi vào ghế tài xế, đạp chân ga, xe Hummer lao nhanh như bay, làm cho người nào kịp cảm thán.

      Từ đến lớn, Tần Thiên Nham luôn tốt và chu đáo với Mạc Yên.

      Mạc Yên cũng rất hưởng thụ phục vụ tỉ mỉ của Tần Thiên Nham. luôn đây là cách thể tình của , và quan tâm tới biểu của .

      Bởi vì quân nhân là nghề mà chọn, nên lúc nào cũng vườn nhà trống. Cho nên luôn nên cho có cơ hội biểu nhiều hơn.

      Bọn họ mặc dù là vợ chồng, nhưng ân ái chỉ có tăng chứ giảm.

      Cuộc đời này có thể gả cho Tần Thiên Nham, Mạc Yên thể nghi ngờ là rất hạnh phúc.

      Hai người bọn họ từ là thanh mai trúc mã. Ở trong quân đội, có thể bọn họ cùng mặc chung cái quần cho tới lớn. Hai nhà Tần Mạc lại môn đăng hộ đối, ba của Tần Thiên Nham là Tư lệnh trong quân khu, còn ba của Mạc Yên là Tham mưu trưởng, cũng là đôi bạn nối khố nhiều năm.

      Hai nhà giao tình mấy chục năm, cho nên bọn họ kết hôn tình cảm hai nhà được kéo dài người bọn họ.

      Mà Tần Thiên Nham, chẳng những bộ dạng tuấn, từ đến lớn đều biểu ưu tú trong ưu tú, tinh trong tinh , lấy được thành tích ở khắp mọi mặt, càng thêm thường hay vượt lên đầu người khác, rất được ba và mẹ Tần lấy làm kiêu ngạo.

      Tần Thiên Nham phải là Tiểu Bá Vương, nhưng chỉ cái ánh mắt liền khiến cho tất cả các đứa trẻ trong quân khu đều xem là vua, toàn bộ nghe theo chỉ huy của .

      cũng giống nhiều đứa trẻ ở trong quân khu, từ đặc biệt sùng bái người này, và của mình là Mạc Hà, ngày ngày chạy theo phía sau cái mông của .

      Trước mười tám tuổi, bọn họ vẫn ở chung chỗ như gần như xa.

      Tần Thiên Nham lớn hơn Mạc Yên hai tuổi, bọn họ ở chung từ khi còn bé lên đến tiểu học, rồi đến trung học cơ sở, sau đó đến trung học cao đẳng, sau trung học cao đẳng, thi đậu vào trường quân đội của trung ương. Sau đó Mạc Yên cũng thi được vào trường lớn ở thủ đô.

      Hai người đều là trai tài sắc, nên từ bị hai nhà ghép lại thành đôi.

      Ba Tần và mẹ Tần ngày ngày dặn dò con trai, đứa bé xinh đẹp như thi như họa như Yên nhi, nhất định phải che chở tốt, quý trọng tốt, phải tốt với Yên nhi.

      Ba Mạc và mẹ Mạc cũng ngày ngày dặn dò Mạc Yên, Tần Thiên Nham là người đàn ông ưu tú cỡ nào. Yên nhi nên bỏ qua, nếu như bỏ qua hối hận cả đời.

      Vào ngày sinh nhật mười tám tuổi của , bọn người Tần Thiên Nham và Mạc Hà theo ăn mừng sinh nhật, vốn uống được rượu, nhưng là ngày vui và mọi người thay phiên nhau rớt rượu tới, rốt cuộc say khướt ở trong ngực của Tần Thiên Nham.

      đêm đó, hai người bọn họ lần đầu tiên hoàn thành chuyện quan trọng nhất ở trong đời.

      còn nhớ , sau khi ăn xong, mặt của lộ ra dáng vẻ đắc chí và thỏa mãn. Lại sợ giận, ràng xấu hổ nhưng thể làm gì khác hơn là cố làm ra vẻ bình tĩnh.

      lúc đó lại có việc gì đây chỉ là trò chơi của người trưởng thành khiến Tần Thiên Nham nổi nóng, đè Mạc Yên ở phía dưới, cần phải khiến Mạc Yên đưa ra ý kiến chịu trách nhiệm với .

      Mạc Yên chớp cặp mắt to đen nhánh, cố ý đùa : " Nham, hai chúng ta đều trưởng thành rồi, đây chỉ là trò chơi người lớn thôi, nên em cho là đâu!"

      Lúc ấy, sắc mặt của Tần Thiên Nham liền tối sầm! Còn đen hơn cả đáy nồi!

      Sau đó gì, trực tiếp đá cánh cửa mà . Nhìn , trong lòng Mạc Yên liền cảm thấy mất mát và chua xót. Tại sao có thể như thế chứ? Chẳng lẽ biết là đùa giỡn sao?

      cho rằng ngày ấy chấp nhận cách của về trò chơi của người lớn này.

      ngờ, ngày hôm sau liền nghênh đón cuộc hội thẩm của hai nhà.

      biết Tần Thiên Nham gì với ba mẹ . Tóm lại, chuyện lớn cả đời của , cứ như vậy được quyết định ngay trước mặt ba mẹ của hai nhà!

      Mỗi lần Mạc Yên nhớ tới và câu chuyện hai người ở chung, nhịn được mà cười, hạnh phúc tốt đẹp của tuổi thanh xuân, khiến mỗi lần hô hấp đều vui vẻ như bong bóng bay lên.

      Tuổi hợp pháp của Mạc Yên vừa đến, Tần Thiên Nham liền lôi lấy giấy kết hôn, mở tiệc. Yên nhi của lớn lên dáng dấp xinh đẹp như vậy, phải theo đuổi tới ngay, nếu cẩn thận bị người ta bắt cóc, đau lòng tới chết.

      ở bên nhau nhiều năm, nhưng bọn họ vẫn còn thương nhau lắm. Trong mắt của những bạn tốt, biết có bao nhiêu người vụng trộm ghen ghét.

      Tần Thiên Nham vừa lái xe, vừa đưa mắt nhìn bà xã bảo bối của mình, bộ dáng cúi đầu miệng cười khẽ làm cho xem bao nhiêu lần cũng ngán.

      nghĩ cả đời này thua tay Mạc Yên rồi.

      Trừ , còn có thể người nào?

      Nhiều năm qua, giống như tế bào, ngấm vào từng góc trong thân thể của , , đến nỗi mỗi chân lông sợi tóc đều gào thét rằng: tôi Mạc Yên! Tôi Mạc Yên!

      Bọn họ kết hôn ba năm rồi, vì muốn chiếm đoạt toàn bộ của , mà để cho mang thai đứa bé.

      Người ta , khi phụ nữ có đứa bé họ chỉ vây xung quanh đứa bé.

      Như vậy sao được?

      Mạc Yên là của ! Là của mình ! Đứa bé, đứng sang bên !

      Tần Thiên Nham tính toán xong, tới ngày cuối cùng, cũng cho có đứa bé.

      Hai bên cha mẹ đương nhiên là mong muốn được bồng cháu, nhưng cũng may đều còn trẻ, nên với họ chờ thêm mấy năm nữa, chờ tới khi Mạc Yên tốt nghiệp đại học rồi hãy .

      ra nếu phải vì nguyên nhân của cha mẹ, Tần Thiên Nham nghĩ cả đời cũng sinh con, như vậy cả đời Mạc Yên đều chỉ thuộc về mình .

      Cả đời đều chỉ nhớ mình , chỉ thích mình , như vậy tốt!

      Hai người cùng nhau siêu thị mua đồ ăn, rồi trở về khu vườn của bọn họ ở phố Trường An, cũng nhờ phúc của bạn bè, bọn họ mới mua được phòng ở tốt bằng nửa giá tiền.

      Trong nhà có ba phòng cộng thêm phòng khách, tiền là Tần Thiên Nham trả, tất cả trong nhà đều do tay của Mạc Yên quan tâm đặt mua, lắp đặt hệ thống thiết bị màu vàng nhạt, ấm áp và mới mẻ, trở thành tổ ấm của bọn họ từ sau khi dọn ra quân khu.

      Vừa về tới nhà, đóng cửa lại, Tần Thiên Nham liền ném đồ ăn bên. tay ôm lấy Mạc Yên bế lên, vừa hôn vừa vào phòng.

      Mạc Yên kéo mặt của áp xuống mặt mình, mặt đều là ý cười, giận , "Ông xã, chững chạc và bình tĩnh của chạy đâu rồi? Mau gọi chúng nó trở lại !"

      Tần Thiên Nham tay bế lấy thả vào giường lớn, thân thể cường tráng cứ như vậy đè ép xuống, đè ở người , cảm nhân thân thể mềm mại và co dãn của những năm tháng thanh xuân, than tiếng sâu,"Yên nhi, có thể ôm em cả đời như vậy, chết cũng cam tâm rồi."

      Vừa , vừa vội vàng cởi quần áo của .

      Mạc Yên bắt lấy đôi tay bận rộn của , "Còn chưa có tắm!"

      " kịp rồi!" khàn giọng , "Yên nhi, nhớ em quá, trước tiên em hãy để em lần, rồi sau đó tắm, có được hay ?"

      Mạc Yên há mồm muốn vệ sinh, bị nhanh ngăn lại đôi môi, tình cảm nồng nhiệt này cuồng liệt như lửa, rất nhanh liền đốt cháy thân thể của , cả người nóng lên, ngay cả hít thở cũng đều là mùi vị phái nam của .

      chỉ có khát vọng , mà cũng khát vọng giống như vậy.

      cho tới bây giờ cũng có sức chống cự , chỉ cần bị ôm chặt lấy ở trong ngực, chỉ cần trong hơi thở ngửi thấy được hơi thở của , trái tim liền say mất rồi.

      cũng muốn , nghĩ đến tim đều đau nhức, làm sao còn có thể cự tuyệt.

      Có lúc, Tần Thiên Nham vừa chính là nửa tháng, tháng, thậm chí có lần gần nửa năm. Thời điểm làm nhiệm vụ, sợ bị lộ hành tung và thân phận, nên thường cho phép liên lạc bên ngoài.

      thường nhớ , nghĩ đến tim đều đau. Mỗi lần nhìn thấy , đều nhào tới giống như con sư tử cái, chỉ hận thể ép khô ép sạch , khiến vĩnh viễn đều thể rời bỏ mới chịu thôi.

      " Nham..."

      híp mắt nhìn khuôn mặt tuấn nghị ( tuấn + kiên nghị) của , kêu tên của , tâm thần sớm bị lạc vào dịu dàng của , chỉ có thể theo tiết tấu của , cùng trầm luân, kêu lên vui vẻ...

    3. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 2: Rất , rất !

      "Yên nhi, Yên nhi ngoan của ..."

      động tình gầm to tên của , hai cánh tay có lực cường tráng siết chặt ở trong ngực, lưu lại chút khe hở.

      Sau khi kích tình, ánh mắt của long lanh như nước, mặt đỏ ửng, môi đỏ mọng kiều diễm, xinh đẹp gì sánh bằng.

      Ngọn lửa trong Tần Thiên Nham vừa dập tắt, nhưng khi liếc mắt nhìn , lại cảm thấy ngọn lửa lập tức nổi lên, còn chưa kịp tách ra khỏi người , nên lại bắt đầu cuồng dã rong ruổi tàn phá người lần nữa.

      "Yên nhi, phải làm thế nào nếu em đủ?" thở hổn hển, chóp mũi đụng vào chóp mũi của , khoảng cách gần làm hai người nhìn thẳng vào mắt nhau, làm cho Mạc Yên có thể thấy thâm tình và mê luyến dành cho tràn đầy mặt của .

      Mạc Yên cười đến híp cả mắt, gắt gao cuốn chặt lấy như con đỉa, "Vậy cứ tiếp tục , cả đời, đến thiên trường, đến địa cửu, yên đến sông cạn đá mòn..."

      "Tốt..." đáp tiếng, liền hôn xuống sâu.

      Từ khi về đến nhà, hai người đều mực dây dưa ở giường, cho đến khi phóng tất cả nhiệt tình của chia lìa dành dụm ra hết, Mạc Yên cũng mệt mỏi ngủ mê mang.

      Lúc này Tần Thiên Nham mới lưu luyến rời, ôm vào phòng tắm, tắm sạch , sau đó thả trở lại giường, cẩn thận giúp đắp lại chăn mỏng, hôn xuống nụ hôn ở môi , rồi mới ra khỏi phòng.

      tới trước cửa, nhìn mấy túi đồ ăn bị ném ở góc cửa, Tần Thiên Nham lắc đầu cười khổ, chỉ cần vừa đụng đến đều mất khống chế như vậy.

      Ngay sau đó, khuôn mặt tỏ ra hạnh phúc, cầm lên mấy túi đồ ăn, vào phòng bếp, bắt đầu cầm dao lên bận rộn nấu.

      chỉ Mạc Yên biết làm cơm tình cũng biết làm, mà còn làm rất ngon, có thể nấu cho Mạc Yên ăn, cảm giác đó cũng là loại hạnh phúc.

      Sau hai giờ đồng hồ, bàn thức ăn nóng hổi được dọn xong, tất cả đều là món ăn thích của Mạc Yên, Tần Thiên Nham cũng thở phào hơi.

      rửa tay sạch , rồi xoay người vào phòng ngủ.

      cái giường rất to, Mạc Yên cúi người ngủ ở chỗ đó, khuôn mặt yên tĩnh dịu dàng khi ngủ, nước da trắng như tuyết làm cho Tần Thiên Nham nhìn mãi vẫn thấy chán.

      cứ ngồi ở mép giường nhìn , Tần Thiên Nham cảm thấy giống như mình có toàn thế giới, hạnh phúc bình thường tốt đẹp.

      Đời này, quá đủ!

      Nhìn hồi lâu, vẫn thấy Mạc Yên có dấu hiệu tỉnh lại, Tần Thiên Nham nhàng cúi người, bắt đầu hôn lên lỗ tai , mềm mại của .

      Vành tai chính là điểm mẫn cảm của , dùng chiêu này đánh thức nhất định có tác dụng.

      "Đừng..."

      Quả nhiên, trong giấc mộng Mạc Yên cảm thấy xâm lấn, thân thể run rẩy, lông mi run rẩy mấy cái như cánh bướm nhàng, vừa mới mở ra liếc cái, mang theo oán trách vừa rên vừa , "Tần Thiên Nham, lại làm chuyện xấu!"

      Ngay sau đó, hai mắt lại nhắm nghiền rồi tiếp tục ngủ lần nữa.

      giọng dụ dỗ, "Bảo bối, làm cơm xong rồi, em mau dậy , ăn chút cơm rồi ngủ tiếp, nghe lời !"

      nửa ngày vẫn lên tiếng.

      lúc Tần Thiên Nham định giở lại mánh cũ, Mạc Yên nhắm hai mắt lẩm bẩm câu, "Tần Thiên Nham, lại muốn công tác trong bao lâu?"

      Chân mày của Tần Thiên Nham nhảy cái, khi Mạc Yên gọi là Tần Thiên Nham trong lúc này liền đại biểu tâm tình của khó chịu. Lúc này nếu chuyện dễ nghe với , là người chịu đủ hậu quả.

      che miệng ho tiếng, suy nghĩ chốc mới , "Có thể hoặc hai tháng, dĩ nhiên nếu như có thể hoàn thành nhiệm vụ trước thời hạn, có thể trở về trước thời hạn."

      "Nguy hiểm ?" vẫn có mở mắt, chỉ nhích thân thể lại gần người .

      Tần Thiên Nham cảm thấy trong lòng ấm áp, ôm lấy , "Em còn ở đây, cho dù là nơi nguy hiểm hơn nữa, cũng sống sót trở về."

      Lỗ mũi Mạc Yên có chút chua xót, tựa đầu vào trước ngực , đánh nhè , oán trách, "Tần Thiên Nham, xem tại sao phải lính? Tại sao em lại muốn gả cho ? có biết, mỗi ngày lo lắng đề phòng, cho dù em chưa già nhưng muốn yếu rồi hay ."

      Tần Thiên Nham thương vuốt đầu , "Yên nhi ngoan, đồng ý với em, chờ con của chúng ta ra đời làm nhiệm vụ nữa có được hay ?"

      bỗng ngẩng đầu lên kinh ngạc, đáy mắt tràn đầy vui mừng, " sao?"

      Tần Thiên Nham nặng nề gật đầu, " , hai!"

      Mạc Yên cười rồi đè giường, cởi quần áo của ra, "Vậy tốt, tối nay chúng mình đừng ăn cơm, tiếp tục tạo người !"

      "Yên nhi..." thanh của tràn đầy bất đắt dĩ, bị chặn lại miệng.

      Sư Tử cái của phát động hung dữ, cũng làm cho vừa vừa hận.

      Chỉ là, Tần Thiên Nham đặc biệt thích hung dữ của nảy sinh ở giường, như vậy có thể nhìn thấy Yên nhi yếu ớt mềm mại của nhà hoá thân thành nữ vương, đó là cơn gió dịu êm xinh đẹp, giống như nghiệt tu luyện trăm năm hút hết linh hồn bé của .

      Mạc Yên cảm thấy tự mình làm nữ vương giày vò lần, còn mệt hơn làm ba lần, cho nên, vừa xong, liền nằm sấp người ngủ thiếp .

      Kết quả, Tần Thiên Nham lại phải khổ cực nhẫn nhịn tiến hành giải quyết hậu quả.

      Đồ ăn đầy bàn cũng chỉ biết bỏ vào trong tủ lạnh để ngày mai ăn.

      Hai ngày nghỉ, hạnh phúc ngọt ngào nháy mắt trôi qua.

      Trong khoản thời gian này, bọn họ còn cùng nhau trở về nhà họ Tần chuyến, cũng thuận đường ghé qua nhà họ Mạc, người lớn hai nhà đều những lời đó, Mạc Yên sắp tốt nghiệp rồi, nên có ý định sinh đứa bé.

      Tần Thiên Nham và Mạc Yên lần đầu tiên xưa nay chưa từng thấy, tìm lấy cớ để đùn đẩy, ngoan ngoãn đáp tiếng, "Được!"

      Tần Thiên Nham còn thêm câu, "Con nỗ lực!"

      Làm cho ba mẹ hai bên đều cười ha ha, Mạc Yên mắc cỡ đỏ mặt, nên trốn ở phía sau .

      Sáng sớm hôm sau, lúc sắp , Tần Thiên Nham giống như thường ngày, làm bữa sáng đặt bàn, để lại tờ giấy thương, thừa dịp lúc ngủ, hôn cái rồi lặng lẽ .

      Khi nhàng đóng cửa lớn lại, khéo mắt của Mạc Yên chảy xuống giọt nước mắt.

      Vốn bất đắt dĩ phải chia xa, luôn khiến mình đơn canh chừng cái nhà này, muốn làm người vợ tốt của Tần Thiên Nham, chính là lên được phòng khách, xuống được phòng bếp, còn phải giỏi ở giường, càng thêm chịu đựng được đơn, chịu đựng được độc, chịu đựng cuộc sống thê lương lúc bệnh ai chăm sóc.

      ra mỗi lần , đều biết.

      Nhưng sợ mình giả ngủ được, khống chế mà ôm lấy , khóc cho .

      Như vậy Tần Thiên Nham khó xử, được an tâm.

      Ngộ nhỡ nhớ , liên tục phân tâm trong lúc làm nhiệm vụ, hậu quả này làm cho dám tưởng tượng và chấp nhận.

      biết, Tần Thiên Nham là lính đặc chủng giỏi nhất trong quân đội, là bộ đội đặc chủng tiên phong.

      Mỗi lần Tần Thiên Nham làm nhiệm vụ, đều là nguy hiểm trong nguy hiểm, cho nên ba luôn dặn phải hiểu chuyện, được liên lụy , mà phải cùng sống những ngày tốt đẹp.

      Cho nên, mặc dù Mạc Yên có nhiều câu oán giận cũng chỉ phát cáu nho , còn giấu ở trong lòng, chỉ mong có thể bình an trở về là tốt rồi.

      , Mạc Yên cũng còn buồn ngủ nên đứng dậy, dọn dẹp gian phòng tốt, quả nhiên thấy bàn ăn bày bữa sáng còn bốc hơi nóng, nhìn tờ giấy để bên cạnh cái, vẫn là những câu đó, "Bảo bối, em! Chờ trở về!"

      Mạc Yên cảm thấy trái tim cùng mắt đều ươn ướt rồi.
      bornthisway011091, Chrisvuthuhang thích bài này.

    4. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 3: Mệnh lệnh của cấp

      Tần Thiên Nham xuống lầu, ở dưới lầu sớm có chiếc xe riêng màu xanh biếc của quân đội chờ chở về đơn vị.

      Người lái xe chính là Đồng Tranh, bạn cùng trường quân đội, đồng thời cùng thi chung vào đại đội, lại cùng nhau lăn lộn trở thành em tốt trong đại đội đặc chủng, tình cảm và sinh mệnh của Tần Thiên Nham và Đồng Tranh có thể xem như là bạn sinh tử.

      Tần Thiên Nham vừa lên xe, Đồng Tranh liền trêu ghẹo , "Thiên Nham, đành lòng xa vợ để sao?"

      Tần Thiên Nham tựa lưng vào ghế ngồi, hai mắt nhắm lại, thở dài tiếng, " bỏ được có thể làm gì? Nếu chúng ta lựa chọn làm lính, có chuyện phải tiến lên, gặp nạn phải gánh, đây phải là sứ mạng thể từ chối của người làm lính sao?"

      Đồng Tranh cười , "Thiên Nham, cậu cũng đừng khua môi múa mép ở trước mặt tôi, cậu tỏ ra yếu thế chút chết hả, cùng lắm bị tôi cười hai câu, vợ chồng ân ái vốn là chuyện bình thường!"

      Tần Thiên Nham cười nhạo tiếng, "Đồng Tranh, tôi cần phải tỏ ra yếu thế trước mặt cậu sao? Chúng ta đều là người lớn hết rồi, cũng thể giống như bọn nhóc con xấu hổ chứ? Tôi nâng lên được hạ xuống được, nên làm gì làm cái đó, công và tư ràng, mới có thể cố gắng để đầu óc tỉnh táo và sức phán đoán quả quyết, nếu chiến trường mà còn nghĩ vợ ở nhà, vậy tôi thể trở về gặp ấy, mà chết ở chiến trường rồi."

      Tần Thiên Nham vẫn tỏ ra yếu thế, những lời mới vừa rồi có thể là lời ở trong lòng .

      Làm lính, lại còn là người lính tiên phong!

      Đây là do từ ở cùng ông nội và ba nên nghe riết rồi bị ảnh hưởng, toát ra niềm tin và cỗ khí chất người lính.

      Hai người lớn ở nhà từ truyền thụ cho ý niệm chính là: là đàn ông phải biết gánh vác việc nhà, ở nhà phải gánh vác gia đình, ra ngoài phải biết bảo vệ mọi người, nếu mặc quân phục, đại biểu phải gánh vác phần trách nhiệm này, vì tổ quốc cùng nhân dân, cho dù phải trả giá bằng mạng sống, cũng phải cắn răng tiếp tục gánh vác, cho đến khi...ngã xuống mới thôi."

      Đồng Tranh có việc gì , "Nếu cậu có bản lãnh, tới trước mặt vợ cậu những lời này, xem thử ấy có thu thập cậu hay ?"

      Tần Thiên Nham bĩu môi, "Vợ nhà tôi rất rộng lượng, cậu cho ấy là tam coi lục bà, thích náo loạn nghỉ sao?"

      Đồng Tranh liếc mắt nhìn cái, "Thiên Nham, cậu , Tiếu Trần và vợ lúc trước cũng nổi danh nhau thắm thiết, thế mà giờ náo loạn đòi chia tay rồi đó?"

      Tần Thiên Nham mắt lạnh thoáng qua vẻ xem thường và coi , hừ tiếng, "Còn phải vì tiền?"

      Đồng Tranh than tiếng, "Cậu người đàn bà này hả, chẳng lẽ mọi người đều coi trọng tiền như vậy sao? Vợ tôi và tôi cũng cãi nhau, tám mươi chín phần trăm đều là chuyện tiền bạc, ai ôi...Này, vợ của cậu có cãi nhau với cậu về tiền hay ?"

      Tần Thiên Nham đắc chí bĩu môi, "Vợ tôi chưa bao giờ làm chuyện đó, ấy chưa bao giờ ầm ĩ."

      Khi chuyện, trong đầu lại ra khuôn mặt trắng mịn tinh tế và trầm tĩnh của Mạc Yên.

      Chỉ cần Tần Thiên Nham nghĩ tới Mạc Yên, trái tim liền mềm thành nước, vì Yên Nhi của , trước mỗi lần ra chiến trường, Tần Thiên Nham đều dọn dẹp sạch những tâm tình hỗn tạp, lòng dạ ra chiến trường, phải vì , mà vì quá nhiều, vì nguyên nhân đó, mới bỏ hết những tạp niệm, chỉ vì... phải sống để về gặp !

      Đồng Tranh cảm khái, " cũng phải, gả cho cậu lo ăn mặc, còn có thể ở nhà cao cấp, cũng còn gì tốt để ầm ĩ, ai ôi, chúng ta đến rồi..."

      Khi chuyện, hai người bọn họ đều tiến vào cổng của quân khu.

      Thành viên cảnh vệ canh giữ ở cổng hướng họ làm lễ chào, bọn họ chào lại, rồi chậm rãi lái xe vào.

      Chạy thẳng đến trước mặt toà nhà màu trắng, xe mới dừng lại.

      lính cảnh vệ nhìn thấy bọn họ xuống xe, lập tức chạy chậm đến trước mặt Tần Thiên Nham, đối , "Đội trưởng Tần, Tư lệnh Tần bảo đến phòng họp."

      "Cảm ơn, tôi lập tức đến!"

      Tần Thiên Nham quay đầu phất tay với Đồng Tranh, "Người em, tôi có việc trước, hôm nào gọi cậu ra uống rượu."

      Đồng Tranh trả lời, "Được, tôi chờ cậu ha ha ha...!"

      lên phòng họp ở lầu hai, Tần Thiên Nham thấy cha cũng tức là Tư lệnh trong quân khu, Tần Kiến Quốc, và cha vợ cũng tức là Tham mưu trưởng của quân khu, Mạc Vấn, ở nơi đó đầu đụng đầu thương lượng chuyện gì đó."

      Tần Thiên Nham gõ cửa, Tần Kiến Quốc và Mạc Vấn cùng ngẩng đầu nhìn về phía cửa.

      Tần Thiên Nham liền khép lại hai chân, chào cái quân lễ, "Chào Tư lệnh! Chào Tham mưu trưởng!"

      Khi bọn họ làm việc, bình thường trong mắt chỉ có đồng đội đánh trận chứ có tình thân và tình riêng.

      Tần Kiều Quốc và Mạc Vấn trả lại Tần Thiên Nham cái quân lễ.

      Tần Kiến Quốc mặt lạnh lẽo và nghiêm túc, ánh mắt lại rơi vào xấp tài liệu trước mặt, cũng nhìn .

      Ngược lại Mạc Vấn vẫn như ngày nào, mặt cười chào đón, hướng vẫy tay, "Thiên Nham, mau vào rồi đóng cửa lại."

      Tần Thiên Nham tới như ngọn núi lớn, đứng ở nơi đó chờ hai thủ trưởng ra lệnh.

      Tần Kiến Quốc bật hình chiếc lên, màn ảnh ra hình ảnh của người đàn ông, ảnh chụp người đàn ông lạnh nhạt ngồi ghế sô pha, muốn làm cho người ta cảm giác được người người đàn ông này truyền đến cảm giác lạnh thấu xương mãnh liệt và xơ xác tiêu điều.

      Người đàn ông này, thoạt nhìn chỉ chừng hai bảy hai tám tuổi, ngũ quan tuấn và hoàn mỹ, lông mày rậm vào tóc mai, nhìn rất tàn bạo, phía dưới lông mày là đôi mắt đen ở giữa và màu xanh da trời xung quanh, giống như thuỷ tinh sáng nhất của cực phẩm bảo thạch, long lanh nhưng lại tản mát ra đặc biệt hung ác nham hiểm, lạnh rét và bướng bỉnh bất tuân, môi mỏng khẽ mím lại, sinh ra cỗ cảm giác lạnh lẽo chớ đến gần.

      Đây là trường hợp làm cho bất kỳ người nào cũng thể sao lãng người đàn ông này.

      ta, rất nguy hiểm!

      Tần Kiến Quốc nhìn con trai của mình, giọng vô cùng nặng nề, "Người đàn ông này, chính là đối thủ lần này của cậu —Trùm Ma Tuý Tam Giác Vàng Nam Bá Đông! Nhiệm vụ lần này của cậu là cứu đặc công Nhị Hào lâm vào hoàn cảnh khó khăn, đồng thời muốn cậu làm nổ tung kho chứa mười triệu Đô-la ma tuý của Nam Bá Đông có ý định vận chuyển về Hoa Hạ, nhớ an toàn trở về. Đây là tài liệu của kế hoạch a và b, cậu tại nhét nó vào trong đầu , chữ cũng được để loạt!"

      "Dạ!"

      Khi Tần Thiên Nham lấy xấp tài liệu trong tay Tần Kiến Quốc Mạc Vấn ở bên bổ sung, "Thiên Nham, Nam Bá Đông này là người quỷ kế đa đoan, lòng dạ độc ác, nhiệm vụ lần này rất nguy hiểm, cấp quyết định đặt nhiệm vụ này là aa+, con nhất định phải cẩn thận."

      Trong mắt Mạc Vấn lên tia quan tâm và lo lắng.

      Tần Thiên Nham nghiêm túc nhìn Mạc Vấn, "Dạ! Tham Mưu Trưởng, tôi bảo đảm, nhất định còn sống trở về!"

      Mạc Vấn dùng sức vỗ vai , "Tốt! Giỏi lắm!"

      Tần Kiến Quốc là người khéo dùng từ, ông cúi đầu nhìn đồng hồ đeo tay, "Bây giờ cậu còn ba tiếng, ba tiếng sau xuất phát!"

      "Dạ, thủ trưởng!"

      Tần Kiến Quốc ngước mắt nhìn con trai, liền sải bước ra ngoài, đáy mắt có chút ươn ướt.

      Đứa con trai này luôn là niềm kiêu ngạo của ông, mặc kệ mỗi lần ra ngoài, luôn mang thắng lợi trở về, tuy tuổi còn trẻ, nhưng lập vô số chiến công, đạt được vô số vinh hạnh đặc biệt, ngay cả quan lớn trong quân đội đều giơ ngón tay cái đối với , làm tốt lắm.

      Có con như thế, ông còn đòi hỏi gì nữa?

      Chỉ là lần này, nguy hiểm nhiều hơn trước, Nam Bá Đông này, lãnh xảo trá như con rắn độc miệng rộng mở to, trước đây có phái vài người nằm vùng, ba chết bị thương, chuyến lần này của Thiên Nham...

      Tần Kiến Quốc thở dài tiếng, ép xuống nỗi lo lắng trong lòng, lần nữa thẳng sống lưng, tiếp tục về phía trước.
      Người ta có câu: Ngựa quen đường cũ, có lần đầu ắt có lần sau. ta bắn 1 lần còn có thể bắn lần hai, lần ba. . . quân nhân như ta, luôn lấy lợi ích của quốc gia lên làm đầu.
      bornthisway011091, Chrisvuthuhang thích bài này.

    5. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 4: Yên nhi có tin mừng

      Sau khi Tần Thiên Nham làm nhiệm vụ, Mạc Yên lại lần nữa lâm vào tình trạng người chờ đợi, tiếp tục trải qua cuộc sống của mình, cũng may là gần sắp tốt nghiệp, trong khoảng thời gian này toàn lực chuẩn bị luận văn tốt nghiệp, vì để loại bỏ lo lắng và nhớ nhung trong nội tâm của chính mình, đành phải cố hết sức đặt toàn bộ tinh lực vào luận văn tốt nghiệp.

      Trong chớp mắt, Tần Thiên Nham được hai tháng, cũng chỉ có ba Mạc gọi điện cho Mạc Yên, vẫn khỏe mạnh và vẫn còn ở bên ngoài để cho an tâm.

      Mà Mạc Yên cũng lấy được bằng tốt nghiệp xuất sắc nhất của Kinh Đông.

      Khi chậm chạp cố sức tới, phát ra thân thể của mình có gì đó đúng.

      Kinh nguyệt của ...giống như gần hai tháng rồi có, lại nhớ đến áp lực tốt nghiệp vừa được buông lỏng, mình liền cả ngày ở giường, giống như muốn ngủ cũng ngủ đủ, lúc bắt đầu còn tưởng mình hơi mệt mỏi, tại mới phản ứng lại, phải là mình có chứ?

      Nghĩ đến khả năng này, vội vàng gọi điện thoại cho mẹ , Bạch Yên, kêu Bạch Yên theo đến bệnh viện kiểm tra chút.

      Bạch Yên vừa nghe tin tốt này, liền cúp điện thoại, lập tức chạy tới chỗ Mạc Yên, hào hứng cùng bệnh viện, kiểm tra xong quả nhiên là mang thai, Bạch Yên vui mừng biết phải làm gì cho tốt.

      Từ Mạc Yên được Mạc Vấn và Bạch Yên thương, liền đặt tên là Mạc Yên, cũng là lấy "Mạc" của Mạc Vấn cùng "Yên" trong Bạch Yên, lấy hai tên của bọn họ hợp lại, tỏ vẻ vợ chồng bọn họ ân ái mãi mãi, cũng hy vọng ân ái này tốt đẹp, có thể truyền người con bảo bối của họ.

      Mạc Yên có thể gả cho Tần Thiên Nham, có cuộc sống tốt, coi như là hoàn thành tâm nguyện lớn của bọn họ.

      Bây giờ Yên nhi lại mang thai đứa bé, trong đầu Bạch Yên lên vui mừng, cuộc sống của con việc lớn, gần như được xem là tốt đẹp hoàn toàn, về sau có Tần Thiên Nham ở đây bà cũng cần quan tâm nhiều, mấy năm nữa về hưu bà có thể chờ hưởng thụ cuộc sống vui vẻ bên gia đình rồi.

      Bạch Yên rất vui mừng, liền lập tức gọi điện thoại cho bà thông gia, Lương Mộc Lan.

      Khi Lương Mộc Lan biết tin Mạc Yên có thai, tất nhiên là rất vui mừng, sau khi cúp điện thoại của Bạch Yên, bà ngay lập tức gọi điện cho Tần Thiên Nham, khi điện thoại thông bà mới nhớ con trai công tác, liền nhịn được mà có chút đau lòng cho đứa bé Mạc Yên này.

      Bà than tiếng, khi phục hồi lại tinh thần liền gọi điện cho chồng mình, Tần Kiến Quốc, vui mừng , "Lão Tần, ông sắp trở thành ông nội rồi."

      "Cái gì? Bà cái gì?"

      Tần Kiến Quốc chuyện cùng Mạc Vấn, chợt nhận được điện thoại của vợ gọi tới, mở đầu câu như vậy làm cho ông hoàn toàn kịp phản ứng.

      Lương Mộc Lan giận cười, rồi lớn tiếng câu, "Tôi ông sắp trở thành ông nội, ha ha ha."

      Lúc này Tần Kiến Quốc mới phản ứng, mặt vui mừng, " ? Có ?"

      Lương Mộc Lan mặt mày hớn hở, "Đương nhiên là rồi! Mới vừa rồi bà thông gia gọi điện tới , bà ấy đưa Yên nhi bệnh viện kiểm tra, đứa này mang thai được hai tháng rồi, mà giờ nó mới biết, tôi nghĩ con bé bận loay hoay với luận văn trong khoảng thời gian này, nên bản thân mang thai cũng biết, nữa, tôi phải chạy vội qua đưa cho con bé chút thuốc bổ, để cho cháu nội tôi bổ chút."

      Tần Kiến Quốc luôn luôn tỉnh táo khó được lúc lại luống cuống như thế này, lớn tiếng cười , "Ha ha ha, vậy tốt quá! Mộc Lan, bà nhanh lên, cho Yên nhi nhiều chút. Nè nè, nếu như thế này, Mộc Lan, bà hỏi Yên nhi chút coi chúng ta đón con bé về đại viện ở, nhà mình cùng nhà lão Mạc gần nhau, có thể cùng nhau chăm sóc cho Yên nhi, để tránh con bé ở bên ngoài mình, làm tôi yên tâm."

      "Được, tôi giờ liền qua hỏi ý kiến của Yên nhi chút!"

      Lương Mộc Lan cúp điện thoại, liền cùng thư ký của mình, Tiêu Chính, dặn dò tiếng, liền vội vã ra ngoài.

      tới cửa, đúng lúc đụng phải của Mạc Yên, Mạc Hà, Lương Mộc Lan vội gọi lại, "Tiểu Hà."

      Mạc Hà vừa thấy là Lương Mộc Lan, cười ôn hoà, "Chủ nhiệm Lương, có chuyện vui phải ? Nhìn mặt dì rất hồng hào."

      Lương Mộc Lan ngừng cười ha ha, "Có tin vui, có tin vui! Yên nhi mang thai."

      nho nhã khuôn mặt tuấn tú của Mạc Hà bổng ngẩn người, sau đó liền cười, "Dì Lương, vậy cần phải chúc mừng dì, dì rất nhanh trở thành bà nội, con cũng có thể vinh dự trở thành cậu rồi."

      Lương Mộc Lan và Mạc Hà đều thuộc Bộ Ngoại Giao, Lương Mộc Lan đảm nhiệm chức chủ nhiệm ở Bộ Ngoại Giao.

      Còn Mạc Hà là nhà ngoại giao mới, biết bốn loại ngoại ngữ , Pháp, Ý, Đức, đặc biệt phục trách ít ngoại giao ở Âu Mỹ, bởi vì làm việc cẩn thận và xuất sắc, rất được cấp tính nhiệm.

      Bên ngoài bọn họ bình thường hợp tác trong nhiệm vụ, sau công việc bọn họ liền trở thành người thân.

      " phải sao! Cậu cũng muốn vinh dự lên chức cậu." Lương Mộc Lan xem đồng hồ chút, mới giật mình với thời gian trôi qua, vui vẻ , "Ôi trời, dì phải trước đây, mới vừa hẹn với mẹ con xong, muốn tới nhìn chỗ ở sắp tới của Yên nhi."

      "Được! Dì lương, dì , tối nay con tới gặp Yên nhi."

      Mạc Hà dụi dàng cười, hướng Lương Mộc Lan phất tay, nhìn bà ra ngoài, liền móc điện thoại ra, bấm dãy số mà học thuộc lòng.

      Điện thoại vừa vang lên tiếng, đầu bên kia điện thoại liền truyền tới giọng kiều và trong vắt của Mạc Yên, "Này, là hai sao?"

      Tim của Mạc Hà mềm nhũn cái, "Con bé ngốc, mang thai cũng cho biết?"

      Mạc Yên giận cười , "Em và mẹ vừa mới trở về, làm sao biết nhanh như vậy? Là mẹ chồng em cho biết hả?"

      "Đúng vậy, nếu phải đụng dì Lương, làm sao mà biết! Con bé ngốc, nhớ phải ăn ngủ ngon, biết ? Hôm nay hơi vội, kiếm thời gian khác rồi đến thăm em."

      Mạc Hà đối với Mạc Yên cũng đặc biệt cưng chiều, mặc dù sau khi kết hôn, ít khi gọi điện cho , thế nhưng giọng thương vẫn giống như trước, luôn khiến cho Mạc Yên cảm động.

      "Được thôi, còn bận việc chờ rãnh rỗi rồi tới, dù sao giờ em cũng có vướng bận gì. Mới vừa rồi mẹ có với em, để em trở về đại viện ở, cho nên về sau lo có cơ hội lấy lòng em, ha ha ha..."

      Nghe Mạc Yên ha ha cười khúc khích, Mạc Hà lại mất hồn trong chốc lát.

      " hai, tại sao chuyện?"

      Vừa nghe Mạc Yên la lên, Mạc Hà mới phục hồi lại tinh thần, mặt tuấn tú lên chút đỏ ửng, "A, có việc gì, mới vừa rồi suy nghĩ biết nên mua gì cho em?"

      "Ôi dào, cần phải mua gì đâu, phải biết, hai nhà chúng ta có rất nhiều những thứ đó, em đoán chừng đến lúc đó em ăn tới ói luôn. Nếu như muốn lòng chúc mừng em, hôm nào theo em dạo phố mua đồ dùng em bé có được ?"

      "Được thôi! Hai ngày nữa là chủ nhật, cùng em!"

      "Cứ quyết định như vậy !"

      "Được, Yên nhi, nhớ chú ý giữ gìn sức khỏe, cúp trước đây!"

      "Được , cũng nhớ giữ gìn sức khỏe, đừng quá liều mạng biết ?"

      "Biết rồi, con bé ngốc, bai!"

      "Bái bai."

      Vừa cúp điện thoại, Mạc Hà có chút ngẩn ngơ, năm ấy có vẫn chạy theo sau lưng , thế mà chớp mắt thành mẹ, đóa hoa của nhà họ Mạc của đẹp như vậy, lại sớm bị thằng quỷ Tần Thiên Nhan hái được, đúng là diễm phúc cạn.

      Mạc Hà cười đến có chút đơn và phiền muộn, ngay sau đó lại lên tinh thần, khôi phục trầm ổn và lão luyện, tiếp tục vào bên trong.

      Mới vừa để điện thoại xuống, Bạch Yên liếc nhìn cái, " con gọi tới sao?"

      Mạc Yên gật đầu cái, khẽ dạ.

      Bạch Yên than tiếng, "Con nhìn xem, con sắp làm mẹ rồi, mà con đến ngay cả bóng dáng của bạn cũng có, thằng này, cứ cắm đầu vào công việc, cũng biết là tốt hay xấu nữa."

      Mạc Yên cười , "Mẹ, con là kết hôn sớm, còn con còn trẻ lắm, chỉ bằng tướng mạo của hai, mẹ còn sợ tìm được người con dâu hiền sao!"

      "Cũng phải như vậy, mẹ cứ có cảm giác hình như con thích con , con xem nó chỉ có tới tới lui liu ở chung chỗ với mấy người em, ngay cả Cao Kiệt cũng gần con , mẹ mừng vì nó giữ được trong sạch của mình, có cùng dạng với mấy đứa con trai quậy phá khác, nhưng lại buồn vì nó tìm được bạn ."

      Mạc Yên thấy buồn cười, "Mẹ xem mẹ lo chuyện đâu rồi, làm việc có chừng mực, giờ nghĩ liều mạng vào nghiệp nên mới có bạn , nếu hai ngày nữa hai tới đây, con hỏi chút ý tứ của ?"

      "Được rồi, trời ơi, vẫn là sinh con thân thiết hơn, con trai hả, là cái gì muốn trong lòng đều được." Bạch Yên ôm con cưng xúc động.

      Mạc Yên mỉm cười , "Mẹ, người tại có trai , biết có bao người hâm mộ mẹ."

      " rất đúng nha, người khác , cả nhà mẹ chồng con cả ngày hâm mộ mẹ có hai đứa con, nhà bà ta chỉ có mình Tần Thiên Nham, lại , Yên nhi, nếu như thai này của con là sinh con trai, khẳng định gia đình chồng con rất vui mừng, còn con ..."

      Thấy Bạch Yên đến phần sau, trong mắt bà chứa lo lắng, Mạc Yên vỗ vỗ lưng của bà, "Mẹ, người cũng đừng lo lắng vớ vẫn nữa, đây là nam hay nữ, đều là ông trời ban thưởng cho chúng ta, chúng ta sao có thể cưỡng cầu được."

      "Đứa này là bảo bối của hai nhà chúng ta, con cũng phải cẩn thận chút, bây giờ muộn rồi nên mẹ ở lại với con đêm nay, ngày mai con cùng mẹ về nhà ở, mẹ cũng có thể chăm sóc tốt cho con, có được hay ?"

      Mạc Yên suy nghĩ chút, gật đầu cái, ôm cánh tay Bạch Yên làm nũng , "Tốt thôi, có Tần Thiên Nham ở đây, con còn có ba mẹ thương, thế nào cũng tốt hơn con mình ở đây ngu ngơ."

      "Con nghĩ như vậy là tốt rồi." Mạc Yên là người tính luôn hiền hoà và hiểu chuyện, luôn khiến Bạch Yên càng thêm đau lòng.

      bao lâu, mẹ chồng Lương Mộc Lan mang theo bao lớn bao đến nhà.

      Sau khi nhìn giấy chuẩn đoán mang thai có sai, bà mừng rỡ lôi kéo tay Mạc Yên, mặt kích động , "Yên nhi, cả nhà họ Tần của mẹ đều trông cậy vào con, sinh cho chúng ta đứa bé trai mập mạp, chúng ta rất cảm kích con."

      "Mẹ, có thể đây là con hay còn chưa biết, lại , sinh con là con cam tâm tình nguyện, sao phải để cho ba mẹ cảm kích đây." Mạc Yên cười cười, đáy mắt lại thầm có tia đau buồn. lẽ mình sinh con , mẹ chồng lại vui mừng sao?

      Mới vừa nghĩ như vậy, liền nghe Lương Mộc Lan ở đó , "Lời cũng phải là như vậy, sinh con trai có thể cho nhà họ Tần của mẹ thêm cây thêm trái, còn nếu sinh con ..." Bà dừng lại chút rồi , "Nhà lão Tần của tôi liền tuyệt tự tuyệt tôn rồi, hai ông bà già tôi làm sao dám gặp tổ tông của lão Tần đây!"

      Mạc Yên và Bạch Yên liếc mắt nhìn nhau, tràn đầy bất đắc dĩ.
      bornthisway011091, Chrisvuthuhang thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :