1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Quân Cưới - Đệ Tứ Cá Bình Quả L (73c Full đã có ebook)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      QUÂN CƯỚI
      [​IMG]
      Tác giả: Đệ Tứ Cá Bình Quả L

      Thể loại: Trùng sinh, ngôn tình

      Số chương: 74

      Converter: ngocquynh520

      Edit: Bất Niệm

      Giới thiệu:

      bởi vì lúc tuổi còn trẻ hoang đường bỏ lỡ hạnh phúc của chính mình, độc cùng hối hận mà chết .

      Sống lại xem thấu được mất, trải qua sống chết chỉ nguyện vĩnh viễn ở sau lưng yên lặng ủng hộ , làm nữ nhân sinh con dưỡng cái cho .

      Các file đính kèm:

      tart_trung, hangcao, Anh Trần2 others thích bài này.

    2. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 1. Kết thúc

      Hàn Mai nằm giường bệnh nhàng nhắm mắt lại. Hai tháng trước phát ra mình bị ung thư giai đoạn cuối, Hàn Mai quyết định bỏ qua chữa trị. Cũng có gì khác nhau đâu? Tiếp nhận trị liệu chỉ là kéo dài nỗi khổ sở của mà thôi, cuối cùng đợi chờ vẫn là cái chết. Hàn Mai cười lạnh tiếng.

      Sau khi biết bản thân bị ung thư, Hàn Mai quyết định về nhà với ba mẹ chuyến. Khoảng thời gian cuối cùng của cuộc đời, muốn trông thấy người nhà của mình, còn có bóng lưng màu xanh lá cây cả đời cũng quên được đó nữa.

      Ba mẹ Hàn Mai ở trong thôn thuộc Triệu huyện, nóc nhà thứ ba cuối thôn chính là nhà . cái sân lớn, mấy gian nhà trệt, khói bốc lên từ ống khói nóc nhà, bà lão đầu bạc ở trong sân phơi quần áo. Hàn Mai nghĩ muốn lên phía trước kêu tiếng “Mẹ”, nhưng còn mặt mũi nào trở về, năm đó ngay từ lúc đem tiền trong nhà chạy trốn cùng người khác, phải là con của ba mẹ.

      “Mai Tử? Ông nó, ông mau ra đây, tôi nhìn thấy Mai Tử”.

      Hàn Mai trốn vào bên ngõ hẻm.

      “Bà nổi điên cái gì, ngày làm khó tôi mấy lần bà cũng thoải mái đúng ? Tôi có con , lão Hàn tôi chỉ sinh đứa con trai. Bà đừng cả ngày nghĩ tới đứa con bất hiếu kia, cả ngày khóc lóc rối rít, nhất định phải khóc tới mù mắt bà mới chịu đúng ?”

      Hàn Mai bước ra khỏi ngõ hẻm, mặt mảnh ươn ướt.

      ..........

      “Mai Tử, em hỏi chưa?” Lý Khải Dân lo lắng hỏi.
      “Còn chưa, khoản tiền kia là ba mẹ em để dành làm sinh lễ cưới vợ cho trai. Điều kiện nhà em tốt, nếu có số tiền kia, trai em biết khi nào mới có thể cưới được vợ.” Hàn Mai do dự .

      “Mai Tử, em yên tâm, chỉ là mượn dùng, cần đến năm, chỉ nửa năm là có thể hồi vốn, đến lúc đó trả lại cho em gấp bội. lẽ em nguyện ý theo Triệu Kiến Quốc sống khổ qua ngày hay sao? Hơn nữa, cần đến mấy năm là chúng thể có thể vượt qua tốt, đến lúc đó em trở lại đây hiếu kính với ba mẹ, bọn họ nhất định tha thứ cho em”. Lý Khải Dân nắm hai vai Hàn Mai, cẩn thận dẫn dụ.

      “Vậy cũng tốt, nhưng nhất định phải trả lại cho em.” Hàn Mai cắn môi quyết định.

      “Em yên tâm, đối với em như thế nào em còn biết sao? Mấy ngày nay có nhớ ?” xong tay liền qua quấn lên hông Hàn Mai, thuận thế đè ngã giường…

      ............

      Khi Hàn Mai tỉnh dậy là ba rưỡi sáng, toàn thân toát mồ hôi lạnh. Nhiều lần cũng mơ thấy người hận tận xương tủy kia, ngày trước sao lại ngu đến mức tin tưởng lời ngon tiếng ngọt của Lý Khải Dân chứ? Cả đời này của chính là bị Lý Khải Dân làm hỏng.

      Năm đó khi vừa gả cho Triệu Kiến Quốc, Hàn Mai mới 19 tuổi, vóc người xinh đẹp lại được đọc sách qua hai năm, cũng nhận biết được mấy chữ. Mười dặm tám thôn phụ cận, người làm mai cho rất nhiều, nhưng đều bị Hàn lão cha từ chối. Mấy gia đình có điều kiện trong thôn, bị cha cự tuyệt tức cành hông, sau khi trở về liền khắp nơi rằng Hàn Mai tầm mắt cao, nhìn mấy nhà trong thôn đều thuận mắt, muốn gả tới trong thành làm phu nhân ở đấy. Cuối cùng người nào dám tới cửa Hàn gia làm mai nữa. Tất cả mọi người đều trợn tròn mắt nhìn xem cuối cùng Hàn Mai có thể gả cho người nào. Lúc Hàn Mai biết được, giận đến nỗi nước mắt chảy ròng, hai ngày ăn ngon, mặc dù chưa ra miệng, nhưng trong lòng cũng trách cha làm cho còn mặt mũi. Hàn Mai mặc dù điều kiện tốt, nhưng chỉ là ở trong thôn, so ra làm sao mà vượt được con trong thành. Phát danh tiếng chính mình bị hư, Hàn Mai cùng mẹ đều lo lắng người làm mai tới của, cuối cùng vẫn là cha đứng ra gả cho Triệu Kiến Quốc.

      Ba của Triệu Kiến Quốc khi được năm tuổi qua đời, hai năm sau mẹ tái giá gả cho Trần Đại Dũng cùng thôn, sinh được con con trai. Triệu Kiến Quốc ở Trần Gia đến mười sáu tuổi đầu quân, cách mấy năm mới về thăm nhà lần đầu tiên. Nghe người Trần gia cũng tệ lắm. Chỉ là cũng 28 tuổi rồi mà còn chưa kết hôn, mọi người đối với điều này đều hoài nghi, chỉ là ai ngay mặt, nhưng cũng có nhà nào nguyện ý gả con mình cho ạm.

      Gả cho Triệu Kiến Quốc, Hàn Mai liền dọn đến ở tại Trần gia, Triệu Kiến Quốc cũng về nhà nhiều lần, năm cũng về hai ba chuyến nhưng đều ở lại chưa được mấy ngày . Lúc ấy Hàn Mai còn trẻ tuổi, vừa muốn phục vụ cha mẹ chồng, còn phải chịu đựng em chồng gây khó khăn, chồng lại ở bên cạnh, từ tiểu nương được cha mẹ và trai thương, che trở lập tức biến thành tiểu tức phụ bị khinh bỉ khắp nơi. biết phải ứng đối như thế nào, Hàn Mai càng ngày càng trở nên nóng nảy, người cũng càng ngày càng trở nên chua ngoa. Triệu Kiến Quốc là người kiệm lời, vất vả mới về nhà được chuyến, thường thường tới hai ngày liền nín tức trở về doanh trại. Cho đến sau này Hàn Mai làm công nhân ở nhà máy thuốc lá trấn, ít tiếp xúc cùng đám người nhà chồng, tình huống mới hơi cải thiện. Cũng chính lúc đó Hàn Mai mới quen biết phó trưởng xưởng Lý Khải Dân, phạm vào lỗi lầm cả đời cũng thể tha thứ cho chính mình.

      Nghĩ tới đây, Hàn Mai lệ rơi đầy mặt, hối hận, từ khi thấy người đàn ông kia khổ sở rơi nước mắt liền hối hận, nhưng là cũng trở về được nữa…
      nhanh thôi, những thứ khiến cả đời này thống khổ và hối hận kết thúc…

      hi..........đây là trùng sinh- quân nhân- sủng hả nàng????
      Đúng thể loại mjnh thjch! Cho mjnh cái ljch post để mjnh nhảy hố nào!
      Cố lên nha nàng!




      P/s: nàng mới edit à??? Đọc như đọc convert vậy! Hjhjhj....nếu là đại sủng thj nàng xem chỗ nào thể tình cảm của nữ9 đối vs nam9 mà lưu luyến thj đừng gọi '', mjnh thấy gọi là thj hay hơn đó! Nàng thử ướm vào văn án xem! Cố lên nha! Sau này nhuyễn, lão luyện vô cùng!

      Chương 2: Trùng sinh

      “Tôi đây chính là tạo cái nghiệt gì a, con êm đẹp bị người ta chà đạp thành ra như vậy, sau này làm sao tìm được chồng a…”

      “Bà thôi , khóc, khóc chết cũng được cái rắm gì, con còn chưa có chết đâu, bà ở chỗ này phàn nàn rồi hả?”

      “Đều tại ông, cái lão già họm hẹm này tạo nghiệt, tôi tiểu tử Dương gia kia điều kiện tệ, xứng với con chúng ta, còn phải là ông làm cho người ta chạy mất sao. Ông con chúng ta giờ ai thèm lấy còn có thể trách ai, ông nha?”

      “Dù sao con tôi cũng tìm được người tốt, bà lo lắng cái gì a, còn mau xem con tỉnh chưa.”

      thể nào… làm sao nghe được thanh của cha mẹ? Cha mẹ chắc chắn tha thứ cho , hai người cũng biết chuyện nằm viện. Hàn Mai cố gắng mở mắt, chỉ thấy màn màu trắng gạo giắt thành giường, gần cửa sổ bày chiếc bàn vuông đơn giản, cái rương lớn để cạnh góc tường. Chuyện gì xảy ra? Đây phải là phòng của trước khi lấy chồng sao? Hàn Mai cố gắng nhớ lại, chỉ nhớ mình dùng dao cắt đứt động mạch tay, máu chảy đầy đất, trí nhớ tới đây liền trống rỗng. Đây tột cùng là chuyện gì xảy ra? Lúc này cửa phòng bị đẩy ra, mẹ Hàn vào.

      “Mai Tử, tỉnh? Con mà tỉnh lại, mẹ cũng nghĩ sống nữa. Con a, con có phải nghe thấy mọi người bàn tán? Mẹ cũng biết gặp phải chuyện này người nào cũng đều muốn sống, nhưng con chúng ta xinh đẹp như thế sợ tìm được người nào hợp ý nha.” Hàn mẹ lần này là bị con dọa sợ, tự giam mình trong phòng hai ngày ăn uống, khóc ngừng, ai khuyên đều vô dụng. Nào có nương nào chống lại được giày vò như vậy, đây phải là muốn cái mạng già của bà sao?

      Hàn Mai mắt đầy nước, về nhà mình sao? Cha mẹ chịu tha thứ cho ? đúng, mẹ sao có thể thay đổi trở nên trẻ như vậy rồi hả?

      “Đói bụng ? Con chờ, mẹ làm cho con chén cháo”. Mẹ qua liền vội vã ra ngòai.
      tại Hàn Mai có thể khẳng định là sống lại, trở lại thời điểm trước khi kết hôn cùng Triệu Kiến Quốc. Hàn Mai ở giường suy nghĩ rất nhiều, mặc kệ nguyên nhân gì, lần này trở lại nhất định cần giống kiếp trước, muốn quý trọng tốt những mất mát trong kiếp trước.

      tại phải là nghe mọi người trong thôn đồn đãi tức giận té xỉu trong phòng. Bây giờ suy nghĩ chút, khi đó là ngây thơ, người khác thích cái gì , có thể bị mất miếng thịt người sao? Giờ là hai mươi mốt tháng chạp, nhớ kiếp trước ba ngày sau cha đột nhiên tuyên bố hôn của và Triệu Kiến Quốc. Trước đó, thậm chí còn chưa gặp qua Triệu Kiến Quốc. đến thái độ của cha khi xử lý hôn của đích xác là rất kỳ quái. Kiếp trước mơ hồ liền gả , căn bản là muốn, bây giờ nghĩ lại chuyện này đúng là đáng giá. Lấy điều kiện của , mặc dù xuất thân phải rất tốt, so ra còn kém con trong thành, nhưng chỉ bằng diện mạo của ở Triệu huyện cũng có mấy người có thể vượt qua. Hy vọng đến trong thành là lớn, nhưng đến trấn lại dư dả, hơn nữa mà trấn cũng được mấy nhà tốt. Nếu như thực đến trấn , vậy cũng coi là gả cho đám tốt.

      Nhưng là cha đem người đuổi rồi, cuối cùng có biện pháp mới đem gả cho con riêng của Trần gia Triệu Kiến Quốc, tuổi lớn, dáng dấp lại vừa đen vừa xấu. Mặc dù danh tiếng của bị phá hư, nhưng muốn tìm người có điều kiện tốt hơn Triệu Kiến Quốc phải là thể nào. Bây giờ suy nghĩ chút, tựa hồ là cha cố ý đem những người làm mai kia đuổi , hơn nữa cha đối với con rể là Triệu Kiến Quốc hết sức hài lòng, vừa mới bắt đầu cũng rất đồng ý gả cho Triệu Kiến Quốc. Rất dễ nhìn ra cha đối với Triệu Kiến Quốc rất tốt kể cả khi kết hôn cùng Triệu Kiến Quốc được năm năm. Mỗi lần Triệu Kiến Quốc tới nhà, mặt mũi cha đều tràn đầy tươi cười, hơn nữa ý vị muốn chăm sóc tốt, thậm chí khi cùng Triều Kiến Quốc ly hôn cha liền cùng đọan tuyệt quan hệ. Hồi tưởng lại, có phần cảm thấy cha chịu tha thứ cho phải bởi vì lấy tiền cưới hỏi của trai bỏ trốn, mà là bởi vì phản bội Triệu Kiến Quốc. Nhưng biết tại sao cha lại đối tốt với Triệu Kiến Quốc như vậy? tại điều duy nhất có thể xác định là cha và Triệu Kiến Quốc nhất định có quan hệ bất thường.

      Ba ngày sau, quả nhiên Hàn lão ba từ bên ngòai trở về liền tuyên bố hôn của Hàn Mai cùng Triệu Kiến Quốc. Hàn Mai kiếp trước trải qua chuyện này lần, đối với lần này có phản ứng gì, nhưng trong lòng lại bất ổn, người kia tới. Nhưng Hàn mẹ được, vừa nghe chồng mình đem con gả cho đứa con riêng của Trần gia liền mất bình tĩnh.

      “Lão già chết tiệt, ông lại uống rượu đúng ? Con bảo bối của chúng ta sao có thể gả cho Triệu tiểu tử đấy? được, tôi đồng ý, ông từ chối người .”

      Con bà tướng mạo xinh đẹp, tuy tại danh tiếng phải rất tốt, nhưng cũng đến nỗi phải gả cho đứa con riêng. Đến lúc Trần gia ở riêng sao có thể có phần của Triệu Kiến Quốc a, đây chính là người khác họ. Huống chi, bà cũng gặp qua Triệu tiểu tử kia. Năm trước khi trở về thôn bà có gặp qua đường, dáng dấp cao lớn, so với nông dân còn đen hơn. Người này nếu cùng con bà đứng chung chỗ còn phải thành chuyện cười của thân thích bằng hữu sao. ra cũng thể trách mẹ nhìn trúng Triệu Kiến Quốc. Năm ấy tiêu chuẩn thẩm mỹ bất đồng, tất cả mọi người đều thích nam nhân mang dáng dấp thư sinh, nếu đeo thêm cặp mắt kính bảo đảm đâu xem mắt cũng là best-seller.

      “Từ chối cái gì, Kiến Quốc có điểm nào xứng với Mai Tử? Người ta bây giờ ở trong bộ đội, tiền phụ cấp tháng cũng có hơn tám mươi đồng, người lại đàng hoàng, bà đâu tìm được con rể tốt như vậy?”

      “Lão già, ông phải là bị người ta lừa gạt chứ? Nếu có nhiều tiền phụ cấp như thế, con người ta còn vội vàng muốn gả cho nó, có thể kéo dài đến 28 còn chưa kết hôn sao?” Nếu như có chỗ tiền phụ cấp này đúng là tệ. Ở nông thôn, quanh năm suốt tháng mệt sống mệt chết cũng chỉ được ba bốn trăm đồng, tháng mà có thể kiếm được 30 đồng coi như rất giỏi rồi, Hàn mẹ trong lòng thầm tính toán.

      Bên kia Hàn cha cùng Hàn mẹ vì hôn của con mà tranh luận nghỉ, bên này Hàn Mai cũng ngồi yên.

      “Cha, mẹ, hai người đừng tranh cãi nữa. Con hiểu hai người cũng là vì tốt cho con, con rất cảm kích. Triệu Kiến Quốc tốt vô cùng, con gả cho ấy nhất định phải chịu khi dễ, hai người cũng cần lại phải bận tâm vì hôn của con.”

      Hàn mẹ vừa nghe liền nóng nảy, “Mẹ này con , mẹ cũng chính là vì tốt cho con, nếu con gả cho Triệu Kiến Quốc về sau qua được, con còn phải là khóc với mẹ sao? Con suy nghĩ chút nữa .”

      “Mẹ cũng đừng lo lắng, cha tốt nhất định là tốt, chẳng lẽ cha còn có thể hại con hay sao?” Hàn Mai vừa vừa nhìn Hàn cha cái.

      Hàn cha có cảm giác con mình hôm nay cùng trước kia có điểm giống nhau, nhưng giống ở điểm nào,chỉ là bị con nhìn chằm chằm như thế trong lòng như là bị bắn tỉa.

      Hôn của Hàn Mai cùng Triệu Kiến Quốc cứ như vậy bị quyết định.
      lion3012 thích bài này.

    3. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 3: Sính lễ

      Ngày thứ hai, Triệu Kiến Quốc liền mang theo sính lễ tới Hàn gia, nhớ kiếp trước là năm ngày sau mới đến. Mẹ kiếp trước cũng hết sức phản đối hôn này, quấn lấy cha khóc sướt mướt, về sau thấy có chút hiệu quả nào liền thay đổi sách lược, nằm giường ăn uống. Chuyện này ở kiếp trước giống với mẹ như đúc, biết lấy chiêu tuyệt thực làm cho nam nhân mềm lòng. Nhưng lại ý thức được rằng chiêu này chỉ có người chân chính đau lòng cho mới sinh ra mềm lòng. Cho nên, chiêu này dùng người Triệu Kiến Quốc có hiệu quả, mà dùng người Lý Khải Dân chỉ đổi lấy quyền từ chân . quả là mắt mù mới coi trọng tiện nam nhân Lý Khải Dân kia như vậy. Cha mặc dù còn bày ra vẻ mặt thối, rốt cuộc vẫn là đau lòng mẹ , nhìn cha lại lại trong nhà rồi ngoài nhà là biết. Nhớ lại có ngày, cha mẹ ở trong phòng chuyện lâu. Lúc ấy sợ mẹ bị cha xúi dục bèn lén núp ở sau cửa nghe trộm, nhưng cha mẹ chuyện thanh quá , chỉ nghe được đứt quãng cái gì mà “Thanh niên trí thức”, cái gì mà “Công địa”. Cũng biết rốt cuộc cha gì mà sau khi ra ngoài mẹ lại đồng ý hôn của cùng Triệu Kiến Quốc. Kiếp trước, đối với cha mẹ oán hận là giả, loại oán hận này về sau ngừng tích lũy theo cuộc hôn nhân của , cho nên sau này mới dễ dàng bị Lý Khải Dân đầu độc cầm tiền của nhà theo bỏ trốn như vậy.

      Thời điểm Triệu Kiến Quốc đến nhà , mặc thân quân trang màu xanh lá cây, chiều cao 1m8, dáng dấp khôi ngô, quanh năm sống trong quân đội khiến còn đen hơn cả dân quê bình thường, cộng thêm hai hàm răng trắng nhìn càng đen hơn. mặt có quá nhiều biểu tình, có lẽ là do làm lính nên cả người thoạt nhìn có chút lạnh lùng. Dạng tướng mạo này ở thời đại này đích xác là được thích, nhưng Hàn Mai lại cho là vậy. Kiếp trước cộng với kiếp này cũng sống đến bốn mươi mấy năm rồi, tại cảm thấy nam nhân phải như vậy mới có hương vị.

      Tuy Hàn Mai rất khẩn trương nhưng vẫn ngồi đợi trong phòng. Rót cho mình ly nước nóng, đến cái tay cầm ly cũng run run. cười khổ, càng lớn lại càng trẻ lại rồi, còn có cái gì mà chưa từng thấy qua chứ. Nhưng chỉ cần nghĩ đến ở bên ngoài kia là người cả đời của mình là lại khẩn trương.

      “Kiến Quốc, mau, vào trong nhà, đứng bên ngoài coi chừng lạnh.” Hàn cha nhiệt tình chiêu đãi con rể tương lai.

      “Bác trai. Bác .” Triệu Kiến Quốc cười chào hỏi nhưng vẻ mặt cứng ngắc, nhìn đặc biệt khôi hài.

      “Mau đến giường gạch ngồi .” Hàn mẹ mặc dù có nhiệt tình như chồng nhưng mặt mang theo ý cười đón tiếp Triệu Kiến Quốc.

      Hàn mẹ vội vàng đến phòng bếp chuẩn bị cơm trưa, Hàn cha tất nhiên là cùng con rể tương lai ngồi giường trò chuyện. trai Hàn Mai, Hàn Tĩnh làm giáo viên tiểu học ở trấn , bình thường Chủ nhật mới về nhà. Hàn Mai muốn tới phòng bếp giúp mẹ liền xuyên qua sân vào phòng bếp.

      Từ lúc Hàn Mai ngang qua cửa Triệu Kiến Quốc liền chú ý tới , mãi tới khi Hàn Mai vào trong phòng bếp mới thu hồi ánh mắt. Hàn cha mặt biến sắc quan sát, thấy hai mắt Triệu tiểu tử trong phút chốc thấy con nhà mình đều sáng lên rồi, con rể đối với con nhà mình rất là hài lòng nha, tảng đá cuối cùng trong lòng ông cũng buông xuống.

      Qua lâu sau, Hàn Mai nghe cha sai bảo.

      “Mai Tử, hôm nay vui như vậy, con và Kiến Quốc mua hai chai rượu về để hai người chúng ta uống với nhau .”

      xong lại cho Triệu Kiến Quốc cái nháy mắt. Hàn Mai trong lòng im lặng, cha, người cần phải làm ràng như vậy chứ? Nhớ kiếp trước, cha cũng như vậy nhưng lúc ấy hài lòng với hôn này bèn trưng ra sắc mặt tốt với Triệu Kiến Quốc, lập tức cự tuyệt để mình. mực chắc chắn cầm nổi, nhất quyết cùng Triệu Kiến Quốc chung làm cha giận đến trợn mắt, ngay cả râu cũng dựng lên. Chuyện cười, cầm nổi hai chai rượu, người cũng phải là giấy mỏng sợ gió thổi nhưng chịu nổi cha kiên trì đành nín tức cùng Triệu Kiến Quốc ra cửa. Kiếp này nhất định phải lưu lại ấn tượng tốt cho Triệu Kiến Quốc.

      Mang theo tiền ra cửa. Dọc theo đường Hàn Mai đều cúi đầu, nhà hàng xóm hai bên đường đều nhìn theo, Triệu Kiến Quốc cũng chỉ theo phía sau . Mua xong rượu liền trở về, Hàn Mai ở trong lòng mực óan trách, người này thế nào cùng dạng đầu gỗ giống kiếp trước như vậy, cũng biết phải chủ động chút sao, ngu ngốc.

      ra trong lòng Triệu Kiến Quốc cũng rối rắm, tay cầm chai rượu cũng đổ mồ hôi, chuyện này so với ra chiến trường đánh giặc còn khó khăn hơn, cẩn thận có thể ôm được vợ về nhà. Sớm biết thế này lẽ ra nên hỏi Thạch Đầu chút xem cùng con thân cận nên cái gì mở đầu. Hôm nay cũng phải đem dâu bắt lại, mục tiêu định, lập tức chấp hành.

      “Cái đó, nhanh là về đến nhà rồi.”

      Hàn Mai trong lòng rơi lệ, vất cả mới đợi được chủ động, nín nửa ngày cư nhiên ra câu như vậy, xem ra vẫn là để ra tay nha.

      “Đúng vậy, Kiến Quốc ở trong bộ đội bình thường hẳn là rất vất vả nhỉ?”

      “Ừ”

      dâu của rất quan tâm đến a, Triệu Kiến Quốc nghĩ như thế nên ở trong lòng rất vui vẻ. Nhưng biết Hàn Mai ở bên cạnh bốc lửa.

      Người đàn ông này nhiều thêm mấy chữ chết sao? Hàn Mai kìm nén bực bội, cúi đầu chuyên tâm bộ.

      Triệu Kiến Quốc thấy còn đoạn ngắn nữa là đến nhà, muốn tốc chiến tốc thắng nhất định đem nhiệm vụ hoàn thành.

      “Mai Tử, ở đây có hai trăm đồng, em cầm , chúng ta kết hôn em muốn mua cái gì mua, đủ chờ lần sau về lại với . ngày mai trở về doanh trại, đến nơi liền viết báo cáo kết hôn, đại khái cũng phải hơn tháng.”

      Hàn Mai ngây người, nhớ kiếp trước cũng có chuyện này, mặc dù sau khi kết hôn Triệu Kiến Quốc vẫn đem sổ tiết kiệm của cho , nhưng khẳng định trước khi kết hôn Triệu Kiến Quốc có đưa tiền cho nha. Nhớ lúc ấy mua rượu xong cũng đợi Triệu Kiến Quốc trả tiền liền trước, mà người đàn ông này vẫn theo ở phía sau . Nếu lúc ấy thái độ của đối với khá hơn chút, có lẽ cũng xảy ra chuyện về sau.

      “Mai Tử, Mai Tử, em làm sao vậy?” Triệu Kiến Quốc nhìn vẻ mặt bi thương của dâu liền hoảng hồn, bên gấp gáp biết an ủi làm sao, bên thầm vui vẻ đây phải là nàng dâu bỏ được đấy sao. Vừa nghĩ như thế trong lòng liền cảm thấy cực kì thỏa mãn, lập tức quyết định sau này nhất định phải thương dâu của gấp bội.

      Nếu Hàn Mai biết ý nghĩ trong lòng Triệu Kiến Quốc biết là nên tức giận hay là nên vui mừng nữa.

      “Ừ, Kiến Quốc, em chờ .” xong hai người cùng bước vào trong nhà.

      Sau khi ăn cơm trưa ở Hàn gia xong, Triệu Kiến Quốc cũng lập tức trở về Trần gia mà đến nhà Thạch Đầu.

      Thạch Đầu vừa thấy Triệu Kiến Quốc trở lại liền tiến đến gần hỏi, “Như thế nào?”

      Triệu Kiến Quốc mặt chút thay đổi, nhưng Thạch Đầu từ chính là cùng mặc chung cái quần lớn lên nhìn ra ngay tại tâm tình rất tốt.

      “Nhiệm vụ thuận lợi hoàn thành.”

      Triệu Kiến Quốc để ý tới Thạch Đầu, theo cửa sổ nhìn về phía đỉnh núi đối diện, nên gặp cha chút rồi, con trai tìm được vợ rồi, cha cũng nên an tâm.
      Chương 4: Lời đồn đãi

      Triệu Kiến Quốc rồi, Hàn mẹ bắt đầu chuẩn bị đồ cưới cho con . Triệu Kiến Quốc đưa 600 đồng tiền sính lễ, số tiền này lúc đó chính là đủ cho nhà bốn người dùng trong hai năm. Phải lúc đó người ta cưới vợ, mấy thứ linh linh cũng rất đắt, có khi lên tới hai trăm đồng, hơn nữa tiền sính lễ còn phải dùng để mua đồ cưới cho dâu. Triệu Kiến Quốc mặc dù chỉ đưa tiền sính lễ, nhưng lại đưa riêng cho Hàn Mai hai trăm đồng, ý tứ rất ràng, tiền sính lễ cha mẹ bên Hàn gia có thể giữ lại, đồ cưới dùng khoản tiền trong tay Hàn Mai để đặt mua. Hàn mẹ từ trong miệng con biết được chuyện này, đối với con rể tương lai càng ngày càng hài lòng, tiền chuẩn bị đồ cưới cho con cũng càng thoải mái, miệng cười toe toét cả ngày. Mặc dù số tiền kia bà cần, cuối cùng vẫn là giao vào tay con nhưng chuyện này chứng tỏ con rể tương lai rất coi trọng con bà. Người mặc dù xấu xí chút, nhưng là biết đau lòng cho con bà, con gả cho người như vậy nhất định lầm.

      Lại có số người chính là thoải mái khi nhìn thấy người khác vui vẻ. Sau khi hôn của Hàn Mai cùng Triệu Kiến Quốc được quyết định, nhà hàng xóm đều ra cửa rối rít bàn tán, rằng tâm khí Hàn Mai quá cao, lòng muốn gả đến trong thành, đem danh tiếng mình bôi xấu, ai chịu đến cửa làm mai nên chỉ có thể gả cho con riêng của Trần gia. Hàn mẹ sau khi nghe liền tức giận đến toàn thân phát run, con bà sao có thể để cho người ta chà đạp a! Đem đám tam lục bà kia ra mắng cho máu chó đầy đầu, nhưng người ta có nhiều chuyện cũng ngay trước mặt bà, bà lại thể cấm người ta ngắn dài sau lưng bà. Hàn Mai chút cũng đem chuyện lần này để trong lòng, mới ngu mà đem chuyện này tính lên đầu Triệu Kiến Quốc giống kiếp trước, còn chưa kết hôn hận người ta rồi. yên tâm đặt mua đồ cưới, chuẩn bị làm dâu xinh đẹp.

      Hôm nay Hàn cha từ bên ngoài trở về, vui mừng gọi Mai Tử.

      “Con … Con … Mau ra xem, Kiến Quốc gửi thư về rồi.”. xong bèn đưa cho Hàn Mai phong thư màu rám nắng.

      Hàn Mai đỏ mặt nhận lấy thư, nhanh chóng trốn vào trong phòng mở ra xem. Hàn cha cùng vợ liếc nhau cái, biết đây là con xấu hổ, xem ra con nhà mình cũng coi trọng Kiến Quốc, trong lòng Hàn cha vì ánh mắt nhìn người sai của mình mà đắc chí.

      Bên này Hàn Mai vào trong nhà, đứng ở trước bàn đọc sách bên cửa sổ, hít sâu hơi, từ từ mở phong thư ra.

      “Mai Tử,

      vừa về tới doanh trại liền nộp báo cáo kết hôn rồi, đoán chừng chỉ mấy ngày là được phê duyệt. Đến lúc đó, được nghỉ kết hôn mười lăm ngày, em đợi thêm mười ngày nữa, trở lại chúng ta liền kết hôn. Trong khoảng thời gian này em phải ngoan ngoãn đợi ở nhà, được ra ngoài, muốn làm gì cũng trực tiếp giao cho mẹ làm, ngoan ngoãn ở nhà chờ về cưới em.”

      ngờ người đàn đàn ông này viết phong thư gửi về chính là để hạn chế tự do của , còn chưa gả cho trông nom như thế rồi, lại còn rất thuận miệng gọi mẹ là “Mẹ” nữa. Chữ viết trong thư rất ngoáy, chỉ có mấy câu ngắn ngủi. Mặc dù cũng biết trong kiếp trước Triệu Kiến Quốc có chút chủ nghĩa đàn ông nhưng trong lòng Hàn Mai vẫn hơi giận . Nhìn trong thư ghi ngày gửi là bốn ngày trước, như vậy chẳng phải chưa tới sáu ngày nữa về sao? Nghĩ tới đây trong lòng Hàn Mai lại vui mừng trận.

      Mấy ngày kế tiếp Hàn Mai đều bận bịu chuẩn bị đồ dùng kết hôn, nghe lời dặn vô tư chạy ra ngoài. Bởi vì thời gian tương đối gấp, Hàn mẹ liền mời chị cả của bà tới giúp, ba người chung sức chuẩn bị của hồi môn xong sớm mấy ngày… Tất cả đều tốt, chỉ còn chờ Triệu Kiến Quốc trở lại.

      Trong mấy ngày này lại xảy ra chuyện thú vị, con dâu cả Hồng Kim Hoa của Vương gia nửa đêm đến trộm heo trong chuồng nhà Thạch lão bị con trai út Thạch Đầu của Thạch gia chặn lại trong chuồng heo, trong lúc bối rối bị vấp ngã làm cho toàn bộ khuôn mặt đều dính phân heo. Xảy ra chuyện như vậy mặc dù giống như trước đây bị bêu rếu khắp phố, nhưng Hồng Kim Hoa về sau cũng có cơ hội ngóc đầu lên làm người nữa rồi. Cũng biết là ai ra mọi người mới biết ra lần trước Hồng gia ở trấn tới Hàn gia làm mai bị Hàn lão cha cự tuyệt chính là nhà mẹ đẻ của Hồng Kim Hoa. Lời đồn đại về Hàn Mai chính là từ chỗ Hồng Kim Hoa mà truyền ra. Lần này tất cả mọi người đều hiểu đây là người ta bất bình thay nhà mẹ đẻ nhưng làm hỏng danh tiếng con nhà khác như vậy, chuyện này là con dâu Vương gia đúng. Hàn Mai lập tức trở thành khổ chủ phải ngậm bồ hòn còn Hồng Kim Hoa trở thành đại biểu điển hình của người đàn bà ba hoa. Bởi vì có người tuôn ra chuyện đứa con trai nhà họ Hồng kia từ học giỏi nhưng chuyện trộm cắp lại làm ít. Hơn nữa Hồng Kim Hoa bình thường cũng đắc tội với ít người, nhất thời chuyện về Hồng Kim Hoa trở thành chuyện cười của mọi người lúc trà dư tửu hậu. Vì thế những chuyện đồn đại trước kia về Hàn Mai phai nhạt ít.

      Phòng làm việc của đoàn trưởng quân khu.

      “Báo cáo”

      “Vào ” Đoàn trưởng Ngô Bân liếc mắt nhìn Triệu Kiến Quốc, tiếp tục cúi đầu “Như thế nào? Cậu giải quyết vấn đề cá nhân chưa?”

      “Báo cáo đoàn trưởng, nhiệm vụ thuận lợi hoàn thành, đây là báo cáo kết hôn của tôi, xin đoàn trưởng phê duyệt” Triệu Kiến Quốc nộp báo cáo kết hôn lên, nét mặt vui sướng che giấu.

      Ngô Bân ngẩng đầu nhìn cái, “ tệ, để xuống . Nếu vấn đề cá nhân giải quyết, lập tức tham gia huấn luyện .” Triệu Kiến Quốc biết khi nào đắc tội với đòan trưởng đại nhân, cả khuôn mặt đau khổ ra.

      Ngô Bân buồn cười nhìn bóng lưng xa dần, tôi đây chính là nhìn nổi bộ dáng hả hê vui mừng của tiểu tử cậu. Vợ của tôi vẫn ở nhà mẹ đẻ chịu về, tiểu tử cậu đòi kết hôn trước, có cửa đâu.

      Triệu Kiến Quốc nếu biết chỉ vì khuôn mặt tươi cười của khiến cho báo cáo kết hôn bị phê duyệt trễ, suýt nữa đem vợ chạy mất, sợ là cũng cười nổi. Nhưng thực tế, căn bản cũng biết chuyện này, vui vẻ chạy huấn luyện. Chỉ đạo viên cũng cảm thấy Liên trưởng sau khi về nhà chuyến trở lại, cả người cũng thay đổi. Binh lính thực huấn luyện sai những phạt mà còn rất dịu dàng chỉnh lại động tác. Dịu Dàng… Nghĩ tới hai chữ này cả người chỉ đạo viên đều toát mồ hôi lạnh, chỉ cảm thấy Liên trưởng dịu dàng quá kinh khủng.

      Chuyện này Triệu Kiến Quốc hề hay biết, vẫn theo lệnh huấn luyện lính của mình cho đến khi nhận được phong thư được gửi đến vào mấy ngày sau.
      linhdiep17, xixonTrinhsnow thích bài này.

    4. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 5: Ngoại truyện Triệu Kiến Quốc

      Tôi tên là Triệu Kiến Quốc, khi tôi năm tuổi cha tôi gặp chuyện ngoài ý muốn mà qua đời, tôi theo mẹ tái giá đến Trần gia, trở thành con riêng của Trần gia. Thái độ của mẹ đối với tôi vẫn luôn ôn hòa, có lúc bà ngẩn người nhìn tôi sau đó liền bắt đầu đánh tôi, sau khi đánh xong lại bôi thuốc trị thương cho tôi. Khi tôi bảy tuổi, bà tái giá đến Trần gia, hai năm sau, bà sinh con cho Trần Đại Dũng, lại qua hai năm nữa bà sinh thêm cho tôi em trai cùng mẹ khác cha. Lúc mới đầu, tôi cũng ý thức được mình có cái gì bất đồng cùng người khác, nhưng bạn bè cùng lứa xa lánh, vài phụ nữ chỉ chỉ trỏ trỏ ở phía sau mới khiến tôi hiểu tôi cùng người khác giống nhau. Tôi là đứa con riêng, tôi nên cảm thấy may mắn vì Trần gia nguyện ý chứa chấp tôi.

      Bạn chơi chung với tôi khi còn bé chỉ có duy nhất người là Thạch Đầu bởi vì tôi có thể leo cây hái táo cho ăn. cũng chỉ vì chuyện này mà khi còn bé có khoảng thời gian đặc biệt sùng bái tôi.

      Tên của tôi là do cha đặt cho. Cha hi vọng tôi có thể kiến công lập nghiệp, đền đáp đất nước. Cho nên lúc tôi mười sáu tuổi lén chạy khỏi nhà đầu quân. Cuộc sống trong quân đội vô cùng gian khổ, khi huấn luyện có thể bị thương, thỉnh thoảng còn phải làm nhiệm vụ nhưng ở đây tôi có cảm giác gia đình. Về phần cái nhà kia, cách mấy năm tôi mới trở về chuyến mà thôi.

      Thời gian trong doanh trại trôi qua đặc biệt mau, đảo mắt cái mà tôi có cả bó tuổi, lãnh đạo cũng nhiều lần tìm tôi chuyện, làm công tác tư tưởng. Chỉ là có con nhà nào nguyện ý gả cho tôi đâu, uất ức con nhà người ta là tốt lắm rồi. Mắt thấy tôi sắp ba mươi, lãnh đạo càng nóng nảy hơn, cuối cùng đoàn trưởng giao cho tôi nhiệm vụ: trong vòng năm ngày phải giải quyết vấn đề cá nhân, thể làm gương xấu khiến đồng đội theo sau. Ngày hôm sau, tôi liền ngồi xe lửa về nhà.

      Về đến nhà gặp mẹ, bà đối với tôi vẫn lạnh nóng, những năm này cũng còn đề cập tới hôn của tôi nữa, tôi cũng thèm để ý. Sau khi ra ngoài, tôi đến Thạch gia, Thạch thúc cùng Thạch thẩm đối xử rất tốt với tôi , ban đầu lộ phí dùng để đầu quân cũng là do Thạch thúc cho, lần này lại phải đến làm phiền thúc ấy.

      Thạch thúc nghe xong chuyện của tôi, cân nhắc chút mới , “Trước mắt có đám rất tốt, con nhà đó tệ, chính là cha nó có chút khó khăn, sợ là dễ.”

      “Ai nha, ông cứ thẳng ra là người nào , được hay được chúng ta cũng phải thử lần.” Thạch thẩm gấp gáp tiếp.

      “Chính là nha đầu nhà lão Hàn cuối thôn”

      “Nha đầu kia cũng được, nhưng phải là nhà nàng lòng muốn gả nàng đến trong thành sao? Liệu nhà họ có đồng ý ?” Thạch thẩm lo âu hỏi.

      “Để ngày mai tôi thăm dò lão Hàn chút, chuyện này mà thành là tốt nhất, chúng ta cũng phải tìm nhà khác.”

      ……..

      Ngày thứ hai, Thạch thúc hùng hùng hổ hổ tới tìm tôi, là cha đàn đồng ý rồi; vốn tưởng cơ hội lớn nhưng hình như con người ta cùng mấy đối tượng trước mắt đều thành, huyên náo tới mức ai đến cửa làm mai, Hàn lão cha cũng gấp gáp, thúc liền đem chuyện của tôi ra, Hàn lão cha lập tức đồng ý. Tôi nghe mà có nhiều cảm giác lắm, dù sao lấy ai cũng thế, nhưng mặt khác tôi lại lo lắng biết con Hàn gia có nguyện ý .

      Quân tẩu thực dễ làm, huống chi trong thời gian ngắn tôi cũng thể khiến vợ theo quân, biết ý tứ con người ta là tốt nhất, lại thành ra tôi uất ức con nhà người ta.

      Hàn gia.

      Buổi tối, tôi lén lẻn vào Hàn gia, nghe thấy người Hàn gia ở trong nhà vì chuyện này mà tranh luận . Xem ra trước mắt chỉ có Hàn lão cha là coi trọng mối hôn này, Hàn lão mẹ hết sức phản đối, cũng biết con Hàn gia có thái độ gì. Mới vừa nghĩ như vậy tôi liền nghe thấy giọng ôn nhu tỉ mỉ chen vào.

      “Cha, mẹ, hai người đừng tranh cãi nữa. Con hiểu hai người cũng là vì tốt cho con, con rất cảm kích. Triệu Kiến Quốc tốt vô cùng, con gả cho ấy nhất định phải chịu khi dễ, hai người cũng cần lại phải bận tâm vì hôn của con.”

      Xem ra này cũng có chủ kiến, như vậy cũng tốt, tới doanh trại rồi tôi cũng cần lo lắng ở nhà phải chịu khi dễ. Trong lòng khỏi dâng lên cỗ hảo cảm đối với dâu chưa gặp mặt, nghe được giọng của , trong lòng tôi liền cảm thấy ngứa chút, rất muốn nhìn chút xem dâu trông như thế nào.

      Thấp thoáng có bóng người từ trong nhà ra, tôi vội vàng trốn vào trong góc . Ngẩng đầu lên nhìn hóa ra là .

      Về đến nhà nằm vật xuống giường, tâm vẫn nhảy có khôi phục lại bình thường, dâu của tôi lại là ấy. Lần về nhà hai năm trước, tôi ở cửa Từ Đường trong thôn gặp qua theo mẹ dâng hương. Tính tính toán toán, khi đó mới mười bảy tuổi, khuôn mặt trắng nõn nà có thể nhéo ra nước. Tôi đối với khi ấy liền có điểm lưu tâm, chỉ là nhìn tình trạng bản thân vẫn ổn, huống chi lúc ấy còn . Chuyện này chôn ở trong lòng cũng hai năm, tôi cũng quên dáng dấp khi ấy ra sao rồi, nghĩ tới hôm nay vừa nhìn thấy liền nhận ra ngay, tôi hẳn là chưa từng quên . Cũng biết tôi đời trước tích cái đức gì, đời này mới có thể được ở bên dâu xinh đẹp như thế. Hôn này nếu thành tôi phải hảo hảo đốt hai nén nhang cảm tạ người cha mất của mình.

      Ngày hôm sau, tôi mang theo sính lễ đến Hàn gia, Hàn cha rất nhiệt tình, Hàn mẹ mặc dù thích nhưng mặt vẫn thoải mái, có ý gây khó dễ. Lúc tôi đến, Hàn Mai ngồi trong phòng ra. vợ dạy học ở trấn , Chủ nhật mới về nhà, tôi liền chuyện cuộc sống trong bộ đội với Hàn cha, dường như ông đặc biệt có hứng thú đối với chuyện của tôi.

      Cũng mau tới thời gian dùng cơm trưa, Hàn cha bảo Mai Tử mua rượu cùng tôi, vừa thấy rốt cuộc có thể cùng dâu của mình thân cận chút, trong lòng tôi liền hồi hộp nhưng mặt lại biểu ra.

      Dọc theo đường chúng tôi cũng chuyện, lúc này tôi hận bản thân tại sao hỏi Thạch Đầu xem thời điểm cùng con thân cận phải những gì, nên tặng đồ gì, nếu chủ động mà làm sai lại càng được. Xem ra thời khác mấu chốt vẫn phải dựa vào chính mình.

      Tôi đưa Mai Tử hai trăm đồng, để đặt mua đồ cưới, ban đầu chịu nhận nhưng tôi vẫn kín đáo đưa cho , đàn ông cho vợ mình tiền tiêu xài là chuyện đương nhiên.

      Hôn của tôi cùng Mai Tử cuối cùng cũng định xuống, ngày hôm sau tôi liền trở về doanh trại. Đến doanh trại lập tức nộp báo cáo kết hôn, nhưng biết vì sao lại chậm chạp phê duyệt, đoàn trưởng còn gia tăng huấn luyện cho tôi.

      Mỗi ngày khi trở về kí túc xá khắp người đều là nước bùn. Mặc dù mệt, nhưng mỗi ngày nằm giường đều nghĩ tới chuyện lâu nữa là có thể ôm dâu thơm ngào ngạt ngủ, tôi liền cảm thấy thỏa mãn.

      Chương 6: Kết hôn


      Mấy ngày sau, hai chị em Hàn mẹ đem đồ cưới của Hàn Mai chuẩn bị xong xuôi. trai Hàn Mai, Hàn Tĩnh cũng từ trấn trở lại mang theo chiếc xe đạp Phượng Hoàng. Phải biết cái xe đạp khi đó cũng giống như BMW bây giờ, có quan hệ có tiền cũng mua được, Hàn Tĩnh cũng phải thông qua vài tầng quan hệ mới mua được.

      Hàn Mai nhìn xe đạp mới tinh, nhớ lại kiếp trước phải người mới nghe lời Lý Khải Dân xui khiến trộm tiền kết hôn của trai. Đời này, nếu như có cơ hội nhất định phải đền bù gấp bội cho trai.

      Nhớ trai ra là đính hôn, đàn là con thứ hai của Quách gia ở thôn bên, tên Quách Hồng. Mặc dù tướng mạo bình thường nhưng chăm chỉ, chịu khó,cha mẹ rất hài lòng với người con dâu tương lai này. Vốn tính năm nay làm chuyện vui cho trai nhưng vì mẹ Quách mắc bệnh ung thư, tính ra cũng còn sống được bao lâu nữa nên đành hoãn lại. Con cả của Quách gia lấy chồng từ hai năm trước, Quách gia giờ chỉ còn lai ba người: cha Quách, Quách Hồng và con trai út Quách Phi mới mười tuổi. Năm xưa Quách cha cất nhà may rơi từ nóc xuống, mặc dù may mắn rơi trúng vũng bùn nhưng vẫn bị gãy đứt chân, làm được bất kì việc nhà nông nào nữa. Bình thường Quách cha đều dựa vào tay nghề đan sọt bằng tre nứa để kiếm chút tiền, chuyện đồng ruộng trong nhà đều do Quách mẹ và Quách Hồng làm.

      Quách Hồng là người hiếu thuận, sợ mình lấy chồng sớm cha cùng em trai có người chăm sóc, nên chủ động tìm đến Hàn gia mình muốn vì mẹ giữ đạo hiếu ba năm, đợi em trai lớn thêm chút nữa mới tổ chức hôn lễ. Nếu Hàn gia cảm thấy chờ đợi được, muốn từ hôn, Quách Hồng cũng chấp nhận. Vốn cha mẹ Hàn Mai cũng tính đến chuyện từ hôn nhưng bị trai bác bỏ. trai thường ở trấn, về nhà, đợi Quách Hồng ba năm, lên trấn dạy học cũng yên tâm cha mẹ ở nhà có người chăm sóc. Cha mẹ nghe xong cũng thấy có lý, từ đó nhắc lại chuyện từ hôn nữa.

      Trong kiếp trước của , chính xác là vào ba năm sau, lúc trai và Quách Hồng chuẩn bị kết hôn, liền lấy tiền sính lễ của trai chạy trốn. Hai năm sau đó, lén trở lại thôn, hỏi thăm mới biết cuối cùng trai cùng Quách Hồng có thành đôi. Bởi vì cha Quách bị viêm phổi, trong nhà lại có tiền, Quách Hồng bất đắc dĩ phải gả cho người ba mươi hai tuổi để lấy tiền chữa bệnh cho cha Quách, nhưng cha Quách vẫn qua được.

      Lúc ấy khờ dại, cho là chỉ cần có tiền, trai tìm được đám tốt hơn nên mang theo đống lớn quà tặng về nhà, kết quả bị cha cầm chổi đuổi đánh ra ngoài. Ở trước mặt người toàn thôn, cha hung hăng tát bạt tai, đoạn tuyệt quan hệ với . Cũng chính nhờ cái tát này mới đem quất tỉnh.

      Mẹ khóc ngừng, cuối cùng bị cha kéo về nhà. trai cũng câu nào, chỉ lạnh lùng nhìn ngồi dưới đất, sau hồi, quay đầu vào trong sân đồng thời đóng cửa nhà lại, cả quá trình nhìn lấy lần.


      ngơ ngác ngồi đất lạnh lẽo, chịu đựng chỉ trỏ của người trong thôn, nhìn chằm chằm cửa nhà khép chặt, ở trong lòng vẫn ngừng cầu mong cha mẹ cùng người trai thương từ kia có thể tha thứ cho . Cho đến nửa đêm, trời đổ mưa to mà cánh cửa kia vẫn nhúc nhích.

      Nửa đời sau trong kiếp trước, buổi tối nào cũng mơ cùng giấc mộng, trong mưa to, cánh cửa khép chặt, mặc cho gõ như thế nào cũng mở. Tỉnh mộng liền mất ngủ. Hối Hận. Nếu như năm đó chịu an ổn sống cùng Triệu Kiến Quốc, có lẽ giờ đứa đáng , người chồng thương . Nếu như năm đó nghe Lý Khải Dân dẫn dụ cũng phải mình trốn tránh ở đất khách chịu khổ như vậy, có nhà cũng dám trở về. Nếu như lấy tiền sính lễ của trai, hẳn trai gia đình hạnh phúc, ít nhất cũng để trai ba mươi tuổi mà vẫn đơn mình. Nếu như ban đầu chịu lắng nghe mẹ khuyên bảo, bà cũng phải cả đời rơi lệ vì con .

      Mặc kệ là do nguyên nhân gì cũng cảm tạ ông trời cho cơ hội sống lại, lần này nhất định đem những điều bỏ lỡ trong kiếp trước nắm giữ tốt.

      Hai vợ chồng Thạch thúc đem phòng ở cũ trước đây của Triệu gia quét dọn sạch , còn lại chỉ chờ Triệu Kiến Quốc trở về từ doanh trại. Ban đầu Triệu Kiến Quốc tính sau khi kết hôn để Hàn Mai dọn đến Trần gia ở. Mặc dù hai mẹ con tình cảm thân thiết nhưng dù sao cũng là máu mủ, thể bỏ được. Để Hàn Mai ở đấy cũng yên tâm. Nhưng sau lần lén đến Hàn gia, biết vợ của là người có chủ kiến, sau khi rồi cũng có thể tự chăm sóc mình tốt. Huống chi cũng phải là con cháu của Trần gia, khi tái giá mẹ của Trần Đại Dũng cũng với mẹ chuyện tương lai ra ở riêng có phần của . Ngay cả việc cho phép tiếp tục mang họ Triệu cũng là vì nguyên do này. Cho nên lần trước về nhà Triệu Kiến Quốc mới nhờ hai vợ chồng Thạch thúc giúp dọn dẹp lại toàn bộ phòng cũ của Triệu gia. Phòng ở kia tuy rằng cũ nhưng vẫn còn kiên cố, lại sát vách với Thạch gia, vợ có chuyện gì, Thạch Đầu cũng lại với . có biện pháp a, vợ của xinh đẹp như vậy, lại ở bên cạnh, là đàn ông tất nhiên yên lòng. ở trong bộ đội cũng biết được ở nhà vợ có bị ai khi dễ hay , có Thạch Đầu ở cạnh nhà cũng yên tâm chút. Xem ra còn phải cố gắng nhiều hơn, nghĩ cách để vợ theo quân sớm chút. Chỉ nghĩ đến ngày đó thôi cũng thấy mỹ mãn.

      Ba ngày sau, Triệu Kiến Quốc về nhà, hôn lễ tổ chức vào hai ngày sau. Hàn gia bày 12 bàn tiệc, ở nông thôn lúc ấy cũng được coi là tiệc lớn, hơn nữa món ăn đều là những món ngày thường có. Dân quê uống xong rượu mừng, chỉ có cầu là được ăn no. Hàn gia làm tiệc lớn, rượu ngon thịt nhiều, mọi người ai cũng ăn đầy miệng toàn dầu mỡ.

      So sánh với Hàn gia, bên Triệu gia vắng lạnh hơn nhiều, khách khứa chỉ có bốn người của Thạch gia. Cha của Triệu Kiến Quốc là thanh niên tri thức xa quê, có thân thích ở đây. Mà mẹ của Triệu Kiến Quốc là Lưu Tú năm xưa bị bọn buôn người lừa gạt bán đến vùng này nên cũng có người thân nào ở đây. Lần này trở về, Triệu Kiến Quốc đến gặp Lưu Tú, cho bà biết muốn kết hôn, đàn là con của Hàn gia. Lưu Tú lạnh lùng nhìn , lấy câu. Kể từ khi bỏ trốn khỏi nhà đầu quân, bà liền chuyện với nữa. Hàng năm về thăm nhà, mỗi lần cũng ở lại với bà hai ba ngày, nhưng cho tới bây giờ bà đối với đều là quản hỏi. Vài năm như vậy, cũng quen dần, nếu ngày nào đó bà lên tiếng có khi còn được tự nhiên.

      Kiếp trước Hàn Mai kết hôn trong mơ màng, kiếp này mang theo hưng phấn mong đợi được làm dâu . Bởi vì Triệu gia có nhiều người, Hàn Mai chỉ cần mời rượu bốn người nhà Thạch Thúc xong liền ngồi đợi trong tân phòng. Tường trong tân phòng đều được dán báo Thượng Đô rồi quét thêm lớp sơn trắng bên . Đồ dùng trong phòng cũng rất đơn giản, chỉ có bộ bàn ghế, tủ quần áo và cái giường gạch lớn ở chính giữa. Phía bên còn để cái áo khoác quân phục lớn. Hôm nay Triệu Kiến Quốc mặc chính là cái áo này, vừa rồi uống rượu mới cởi ra.

      Hàn Mai nằm giường gạch ấm áp, dùng áo khoác quân phục đem mình che kín mít từ đầu đến chân. cỗ mùi vị nam tính lập tức chui vào mũi , bao quanh làm lòng bình tĩnh lại.

      Mùi vị của .
      linhdiep17, leotitonannhieuxixon thích bài này.

    5. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 7: Động phòng Triệu “Tam lang”


      Lúc Triệu Kiến Quốc vào phòng nhìn thấy vợ đắp áo khoác của mình nằm giường ngủ thiếp . thể được! Buồn cười, cũng làm hòa thượng 28 năm rồi, có lý do gì đêm tân hôn lại hưởng phúc lợi của người chồng.

      Cẩn thận từng li từng tí vén áo khoác lên, chỉ thấy khuôn mặt trắng nõn của vợ mang nét cười thỏa mãn , đôi môi đầy đặn đỏ thắm khẽ cong lên. Hàn Mai mặc cái áo ngủ mỏng nhưng cũng để lộ bộ phận nào, nhưng so với áo khoác bông to sụ bình thường vẫn mặc tất nhiên nhìn thuận mắt hơn nhiều. Dân quê mặc quần áo đều quan tâm đến chuyện dáng người. Trời lạnh, mặc áo rộng chút còn có thể mặc thêm áo lông vào bên trong cho ấm. Bình thường mặc áo khoác vừa to vừa dày nhìn ra dáng người Hàn Mai lại tốt như vậy. trời sinh ngũ quan khéo léo tinh xảo, da lại trắng nõn, mặc cái gì cũng đều dễ nhìn. Triệu Kiến Quốc nhìn ngọn núi hiểm trở trước ngực cùng vòng eo mảnh khảnh của vợ, hầu kết tự động trượt cái “Ừng ực” nuốt nước miếng. Chỉ cảm thấy toàn thân bốc lên hồi lửa nóng, lão Nhị Triệu gia lập đứng nghiêm chào cờ. Xem ra dù có khốc cỡ nào cũng đều kém vợ mình rồi. Nếu là chiến trường khẳng định phải nộp khí giới đầu hàng hoặc bị bắt làm tù binh rồi. Sau này nhất định phải cẩn thận hầu hạ vợ, chỉ là trước mắt qua tối rồi tiếp. Triệu Kiến Quốc tuyệt đối là người thuộc phái hành động, là làm.

      Hàn Mai ngủ rất sâu. Vẫn luôn tự trách mình vì những việc làm trong kiếp trước nên sau khi được sống lại đều lo lắng cuộc sống trong tương lai, ban đêm cũng thể yên giấc. Biết mình chắc chắc lại gả cho Triệu Kiến Quốc, trong lòng cuối cùng cũng yên ổn, giấc ngủ này nhất định là ngủ rất ngon.

      Tỉnh lại, Hàn Mai cảm thấy mình bị vật nàng đè ép, thở nổi, miệng cũng từng hồi ướt nóng. giật mình cái, hoàn toàn tỉnh táo lại. Chỉ thấy Triệu Kiến Quốc nằm người , cái có cái liếm môi . Hàn Mai thở dài, người đàn ông này vẫn giống hệt kiếp trước, đối với chuyện này chút lưu loát cũng có. Cũng đúng thôi, quanh năm ở trong bộ đội tiếp xúc với phụ nữ, nếu lưu loát mới là có quỷ đấy.

      Hàn Mai hé môi, nhàng ngậm môi dưới của người đối diện, cái lưỡi khéo léo đánh vòng răng cửa liền thuận lợi chui vào, khẽ ép lưỡi , chậm liếm. Triệu Liên trưởng đại nhân còn lâm vào sững sờ, lúc phản ứng kịp vật trong miệng còn.

      Triệu Liên trưởng nóng nảy, còn chưa có hưởng thụ đủ! Chưa kịp đánh lặng lẽ hành quân rút lui, chuyện này là thể chấp nhận được. bắt đầu hằn học vừa liếm vừa mút miệng vợ, nhưng vợ lại chịu mở miệng. Triệu Kiến Quốc đầu đầy mồ hôi, tay cũng còn đàng hoàng tới trước đỉnh ngọn núi hiểm trở. Cảm giác nhẵn nhụi bóng loáng lan tỏa khắp lòng bàn tay, theo đó mà nhàng vuốt ve. Triệu Liên trưởng cười quỷ dị tiếng, chợt dùng sức cúi đầu xuống. Hàn Mai ngờ làm như vậy, miệng nhịn được bật ra tiếng than . Triệu Liên trưởng chờ đúng thời cơ, đấu tranh dũng, phát đánh vào trại địch. Hàn Mai nhất thời khinh thường mà mất trận địa, đành phải cẩn thận ứng phó thế công của Triệu Liên trưởng.

      Quần áo của cả hai biết từ lúc nào rơi đầy mặt đất, da thịt chạm nhau, làn da cứng rắn của Triệu Liên trưởng chậm rãi ma sát với thân thể trơn mịn mềm mại của vợ, loại cảm giác mất hồn tận xương này sắp đem bức điên rồi. Nhưng Thạch Đầu , loại chuyện này thể gấp, phải đợi thân thể vợ ướt mới được, nếu làm nàng bị thương.Da thịt vợ lại mềm mịn như thế mà bị thương phúc lợi của cũng còn. Thời gian nghỉ kết hôn có mấy ngày, nhất định phải nếm đủ mùi vị mới được. Bất quá người vợ chỉ hơi nóng chút, có ra mồ hôi, phải đợi tới lúc nào mới ướt đây? Ngược lại thân toàn mồ hôi nhưng cũng chẳng để làm gì a. Triệu Liên trưởng nhất thời buồn bực.

      Nếu biết tâm tư này của Triệu Liên trưởng, Hàn Mai thể hộc máu a. tại chỉ có cảm giác chóng mặt, cả người nóng lên cực kì khó chịu. Nhìn Triệu Liên trưởng ở đó chỉ biết gặm cắn, tay ngừng vuốt lên vuốt xuống, chút cũng cũng có tính toán muốn vào, Hàn Mai bực bội. Khẽ cắn răng, lặng lẽ đưa tay mềm trắng nõn xuống phía dưới, cầm lấy Triệu lão nhị oai phong hùng dũng đầy khí phách.

      “A…..!!” Triệu Liên trưởng hít hơi.

      “Vợ, ……. chút…….”

      Hàn Mai cong miệng, mắt to ngập nước nhìn chằm chằm “Người ta khó chịu!” Sau khi xong, Hàn Mai cũng tự thấy buồn nôn, trải qua hai kiếp, cũng sống được mấy chục tuổi, mà vẫn làm trò nũng nịu này. có biện pháp nha, nếu lại để Triệu đại Liên trưởng mình đầu đuôi làm tiếp có khi trời sáng cũng chưa xong chuyện. thể làm gì khác hơn là tự phải nghĩ biện pháp rồi.

      Triệu Kiến Quốc nhìn bộ dáng vợ như vậy, tâm nhất thời cao vút, nếu làm, đoán chừng phát điên mất. nhanh chóng tách hai chân thon dài của vợ ra, điều chỉnh tư thế tốt, hai tay xoay khuôn mặt đỏ ửng của vợ đối diện mình.

      “Vợ, nhìn

      Hàn Mai và Triệu Kiến Quốc bốn mắt nhìn nhau, ánh mắt của như muốn hút vào trong đó.

      Triệu Kiến Quốc nhìn ánh mắt si mê của vợ cực kì thỏa mãn, chẳng còn nhớ tới lời khuyên “Ướt thân” của Thạch Đầu nữa, eo ếch trầm xuống, trực tiếp vào.

      Hàn Mai đau đến kêu ra tiếng, tay nắm chặt đệm giường bên dưới.

      Triệu Kiến Quốc nhìn dáng vẻ khổ sở của vợ, đau lòng dứt, cố nén kích động muốn động. Thạch Đầu lần đầu tiên phụ nữ đau, nhưng đau như thế nào. Nhìn vợ đau như vậy, muốn vả miệng mình.

      Thấy Hàn Mai vẫn còn đau, Triệu Kiến Quốc cúi đầu, mũi chạm vào chóp mũi của cọ cọ, phun khí nóng mặt . Hai ngón tay cái men theo khóe mắt lau nước mắt tràn ra, miệng ngừng nỉ non, “Ngoan, đau, đau……”

      Giờ khắc này, Hàn Mai đột nhiên rất muốn khóc, nước mắt liền chảy ra, giọng thút thít ngừng lại được.

      Triệu Kiến Quốc vừa thấy liền hoảng hồn, hiểu vợ bị làm sao.

      Sao lại càng khóc càng dữ dội như thế này? Chẳng lẽ bị thương?

      Hàn Mai nhìn luống cuống tay chân, vội vàng dừng khóc, kéo đầu xuống hôn lên ngụm, cố gắng mở thân thể của mình ra, nâng cái chân lên quấn quanh thắt lưng .

      Triệu Kiến Quốc mới vừa rồi còn lo lắng, bây giờ thấy vợ nhiệt tình như vậy tình hiểu ra sao, nhưng vẫn nhúc nhích sợ làm bị thương.

      Hàn Mai rời khỏi môi , kéo theo sợi tơ bạc, nhìn nhàng , “ Muốn em”

      sao?” Triệu Kiến Quốc yên tâm xác nhận lần nữa.

      “Ừ” Hàn Mai cúi đầu đáp tiếng liền chui vào trong ngực . Mặc dù thanh rất nhưng Triệu Kiến Quốc vẫn nghe thấy, kích động giống như nghe được lệnh xung phong chiến trường.

      Hàn Mai cảm giác giống như bản thân ở trong biển, sóng từng hồi đánh tới như muốn nhấn chìm ngay tại lúc này mà hoàn toàn có lực phản kháng, chỉ có thể liều mạng vịn chặt vai người đàn ông trước mắt này, núp ở trong ngực nặng nề ngủ.

      Trước khi ngủ còn nghĩ xem đây là lần thứ mấy rồi hả? phải bốn lần cũng là lượt thứ ba ! Kiếp trước làm sao lại phát ra Triệu Liên trưởng đại nhân ở giường lại dũng mãnh như vậy a!

      ra cũng thể trách được Triệu Liên trưởng, kiếp trước người ta còn chưa vào khóc cha gọi mẹ tựa như giết heo rồi, mỗi lần đều bày ra khuôn mặt cá thối, có hăng hái hơn nữa cũng bị làm cho còn tí nào. Huống chi, kiếp này vừa trêu đùa vừa nghênh hợp, làm sao có thể khiến Triệu Liên trưởng phát điên được?

      Chương 8: Mẹ chồng

      Ngày hôm sau, khi Hàn Mai tỉnh lại mặt trời lên cao. Triệu Kiến Quốc có ở trong phòng, gối đầu bên cạnh lưu lại vết lõm sâu, chăn cũng tràn ngập mùi vị của . người Hàn Mai cũng thay bộ áo lót mới, hẳn là thay giúp . Người đàn ông này bất cẩu ngôn tiếu*, làm chuyện gì cũng đều tỉ mỉ. Hàn Mai vén chăn lên, vừa muốn đứng lên cảm thấy đôi chân còn chút sức lực nào, lảo đảo ngã lại giường.

      tốt lành làm sao lại té rồi? xem chút, có đau ?” Triệu Kiến Quốc bưng cháo từ ngoài phòng vào nhìn thấy vợ ngã ở giường gạch, lập tức chạy tới gấp gáp hỏi.

      Hàn Mai lườm cái, dám hỏi sao lại té, còn phải là tại làm hại sao? Người đàn ông này còn biết đau lòng, sao tối hôm qua vừa khóc vừa cầu lại thấy có chút thương tâm nào? Nhớ tới hôm qua, mặt Hàn Mai tự giác đỏ lên.

      Triều Kiến Quốc thấy vợ trừng mình, biết tối hôm qua làm hơi quá mức, nhưng dừng lại được nha. Nếu phải về sau vợ mệt mỏi ngủ mất, mới muốn cứ như vậy mà kết thúc. Ai kêu vợ có mùi vị tốt như vậy! Về sau nếu mỗi đêm đều giống như hôm qua, cái gì cũng nghe lời vợ, vợ như thế nào liền như thế đó.

      Bên này Hàn Mai vẫn còn tức giận mà bên kia Triệu Kiến Quốc suy tính quyền lợi sau này của mình, nếu biết còn tức chết mới là lạ.

      “Vợ.. nấu cháo, em mau nếm thử.” Triệu Kiến Quốc lấy lòng .

      Hàn Mai để ý tới , tiếp tục làm chuyện của mình.

      Triệu Kiến Quốc thấy vợ để ý tới mình mới biết là vợ tức giận rồi. Vậy bây giờ phải làm sao đây?

      tới phía sau lưng vợ, vòng tay ôm quanh hông , đặt cằm lên vai ngửi mùi thơm chỉ mới có, đôi môi ẩm ướt nhàng cọ lên cổ , lấy lòng kêu tiếng, “Vợ…” Thấy vợ chưa phản ứng, lại , “Vợ, sai rồi, sau này mọi chuyện đều theo ý em, em như thế nào là như thế đó……” Trong lòng hắc hắc cười bổ sung ‘chỉ cần em có thể nên lời được’

      Người đàn ông này, khi nào học được bộ dáng này rồi? ra Hàn Mai cũng tức giận, sống mấy chục tuổi rồi, chút chuyện giữa vợ chồng như thế còn biết sao? Thỉnh thoảng phải tỏ ra tức giận chút, đó là tình thú giữa vợ chồng nha, người đàn ông này nguyện ý dụ dỗ, cũng vui khi được dụ dỗ như vậy. Nhưng thể lúc nào cũng tức giận được, có người đàn ông nào muốn cả ngày đối mặt với người vợ động chút là tức giận. Cho nên làm phụ nữ phải nắm điều này, biết lúc nào nên, lúc nào nên làm.

      Hàn Mai xoay đầu, liếc cái, “Được, mau ăn điểm tâm , buổi sáng còn phải đến Trần gia gặp mẹ đấy.”

      Triệu Kiến Quốc vừa thấy vợ chịu để ý đến , vui mừng vội vàng múc cháo đem tới. Trong lòng khỏi cảm thán, may là học qua hai chiêu của Thạch Đầu nếu đúng là biết làm thế nào cho qua chuyện này. Thủ trưởng rất đúng, cứng rắn được mềm dẻo, cường công được đánh lén, dù sao cũng phải dùng hết mọi phương pháp, tiếc bất cứ giá nào đem vợ bắt lại.

      Ăn xong điểm tâm, hai người sửa sang lại chút mới đến Trần gia.

      Kiếp trước khi ở tại Trần gia, quan hệ của cùng mẹ chồng tốt. Bây giờ nghĩ lại phải là mẹ chồng cũng phải cố ý gây khó khăn cho , nhưng tới bây giờ bà cũng chưa cho sắc mặt tốt bao giờ. Hơn nữa em chồng luôn mang con tên Tiểu Lâm sang nhà mẹ. Nha đầu Tiểu Lâm này cả người bẩn thủi còn luôn thích khóc. trẻ tuổi chưa có con, trai lại kết hôn muộn, trong nhà cũng có đứa bé nào thành ra biết cách chung đụng với đứa bé như thế nào. Có lúc thấy phiền liền chuyện lớn tiếng chút, Tiểu Lâm khóc ngừng. Có lần em chồng nhìn thấy liền cho rằng đánh Tiểu Lâm, cùng tranh cãi trận ầm ĩ. Về sau em chồng này có việc gì cũng tìm tranh cãi. Mẹ chồng lại để ý tới, trở về nhà kể khổ với mẹ, mẹ chỉ khuyên chịu khó nhịn chút, Triệu Kiến Quốc hàng năm cũng chỉ về nhà được mấy lần, cuối cùng vẫn là có người nào đến an ủi . Mỗi lần như thế chỉ biết trốn vào trong phòng khóc mình. Cuối cùng chịu nổi, lại nghe người ta nhà máy thuốc lá ở trấn tuyển công nhân nữ, liền cùng mấy người phụ nữ trong thôn đăng kí, về sau lại xảy ra chuyện Lý Khải Dân. Sống lại lần nữa, Hàn Mai muốn đối xử với mẹ chồng tốt, làm thân với em chồng, dù sao hai người cũng là người thân của chồng . Phụ nữ thông minh phải biết xử lý tốt quan hệ mẹ chồng nàng dâu, cho dù cuối cùng có thất bại cũng phải để chồng mình có cảm giác mình phải chịu uất ức để vì mình mà đau lòng.

      Lúc hai vợ chồng đến Trần gia chỉ có mẹ chồng Lưu Tú, em chồng Trần Bình cùng nha đầu Tiểu Lâm ở nhà, bố chồng danh nghĩa là Trần Đại Dũng làm đất với cháu trai tên Trần Lập.

      Theo quy củ, buổi sáng Hàn Mai phải quỳ xuống kính trà, buổi trưa phải rửa chân lần đầu tiên cho mẹ chồng. Nhưng Hàn Mai ở đây, việc rửa chân có thể bỏ qua nhưng kính trà nhất định phải có. Hàn Mai nhận lấy chén trà từ tay em chồng, đoan chánh quỳ xuống đưa lên trước mặt mẹ chồng.

      Lưu Tú nhìn con dâu dáng dấp kiều quỳ gối, nhận lấy chén trà nhấp ngụm, đưa qua cho chiếc vòng bạc cùng bao lì xì xong liền quay vào nhà.

      Kiếp trước gặp qua cảnh này, Hàn Mai cũng cảm thấy gì nhiều. nhận lấy vòng tay cùng bao lì xì tới trước mặt Trần Bình cười , “Đây là Tiểu Lâm phải ? Dáng dấp xinh đẹp nha.. Đây là bác cho cháu.” lấy con búp bê làm từ vải bố từ trong túi ra đưa cho Tiểu Lâm.

      Trẻ con ở nông thôn đều chưa nhìn thấy món đồ chơi nào đáng như vậy, Tiểu Lâm liền lập tức ôm búp bê vào trong ngực chịu buông tay.

      Trần Bình cũng chưa bao giờ nhìn thấy con búp bê nào tinh xảo như thế,thấy con thích cũng thấy vui mừng, cảm thấy chị dâu là người tinh ý, cười , “Chị dâu, chị làm như vậy em xấu hổ nha. Con búp bê này đẹp mắt như vậy lại làm từ vải tốt, chắc chị phải tốn ít tiền? Nha đầu nhà em chỉ biết nghịch bùn, làm sao dùng được đồ chơi tốt như vậy chứ?”

      “Cũng có gì tốn kém cả, con búp bê này là do chị dùng vải lúc trước chuẩn bị cho kết hôn thừa lại làm ra, em cần khách khí như thế nha.” Hàn Mai cũng ngu đến nỗi biết là em chồng này khách khí.

      “Bác , ôm” Vẫn là trẻ con mẫn cảm nhất, ai đối tốt với chúng, ai thích chúng, chúng đều có thể cảm thấy. Tiểu Lâm giơ năm ngón tay con nít ra hướng về phía Hàn Mai.

      Hàn Mai đón lấy Tiểu Lâm ôm vào trong ngực. Lúc này Trần Bình mới nhìn bộ dáng cùng thần thái của con búp bê kia cực kì giống con mình. Tiểu Lâm cầm con búp bê kia tay nhìn vô cùng dễ thương. khỏi . “Chị dâu là khéo tay a, làm ra con búp bê giống Tiểu Lâm như đúc.”

      Triệu Kiến Quốc cũng chú ý tới, nhìn vợ cong miệng cười với Tiểu Lâm, cũng biết là Tiểu Lâm cái gì với làm thỉnh thoảng bật cười khanh khách. Tim của đột nhiên trở nên mềm nhũn, trong đầu toát ra ý tưởng kì quái, nếu vợ ôm đứa bé của hai người ở trước mặt cũng cười như vậy sao, cảnh này càng suy nghĩ lại càng cảm thấy ấm áp. cũng chẳng mấy chốc nữa mà ba mươi tuổi, trước kia cảm thấy có con cũng sao, tại cảm thấy có đứa con của hai người cũng tốt, chừng trong bụng vợ có con của rồi cũng nên. Nhớ tới tối hôm qua, hắc hắc, xem ra tối nay vẫn phải cố gắng nha.

      (*) Bất cẩu ngôn tiếu: tính cách nghiêm túc, cười linh tinh.
      linhdiep17, leotitonannhieu, xixon3 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :