Quân ứng liên ngã - Mỗ Miêu Thâu Thâu Tích Miêu Quả

Thảo luận trong 'Đoản Văn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      [Vũ tiên ] QUÂN ỨNG LIÊN NGÃ

      [​IMG]

      Tác giả: Mỗ Miêu Thâu Thâu Tích Miêu Quá

      Thuộc hệ liệt: Tiên ma thần đạo tu chân

      Hậu truyện của [Vũ tiên] Lý đương vô song (Bộ này hình như tác giả drop rồi)

      Convert + Edit: Túy Lạc Hoa aka Trúc Hồ Ly

      (Quà 1.6 – tặng các bé trong nhà PQLA)


      _*_


      Thương Minh Giới, thập tuyệt tiên

      Nhất tuyệt Quân Minh Liên

      Nhị tuyệt Ám Diễn Liên

      Tam tuyệt Sinh Tử Uyên

      Tứ tuyệt Hư Ảnh Tiến

      Ngũ tuyệt Đoạt Hồn Huyết

      Lục tuyệt Ma Đạo Huyền

      Thất tuyệt Cực Biến

      Bát tuyệt Vô Tình Tiên

      Cửu tuyệt Thực Nhân Yên

      Thập tuyệt Bách Hiểu Tiễn



      Mỗi người bọn họ đều từng kinh thiên động địa

      Mà giữa vô số truyền kỳ của Thương Minh Giới lại có chuyện xưa ai biết đến

      ___***___



      ai biết rốt cuộc nàng từ nơi nào mà đến.

      Bởi vì chưa từng có ai hỏi

      Mà cho dù là có người hỏi, cho tới bây giờ nàng cũng trả lời. .

      Bởi vì kiếm của nàng tới trước so với lời của nàng

      Kiếm của nàng rất nhanh, là thế gian đệ nhất khoái kiếm.

      người nào có thể phủ nhận điểm này

      người nào có thể so với kiếm của nàng nhanh hơn, linh hoạt hơn, cũng vững vàng hơn.

      Nàng có hai thanh kiếm.

      Hai thanh kiếm như nhau , phần tay cầm đều đúc tạc hoa văn hình hoa sen. .

      thanh màu đen huyễn hoặc như đêm, thanh đỏ rực tựa như máu.

      Xích kiếm tên gọi Vô Trần, là bởi vì nó vốn tinh khiết tỳ vết, nhiễm tia bụi trần, là do dùng Cửu Băng Ngọc lấy tam cực chân hỏa ngưng luyện mà thành.

      Huyền kiếm được đặt tên là Vô Tồn, tất cả bởi vì nó phong hầu thấy máu, cũng dính nửa điểm huyết tinh, có thể mỗi lần xuất kiếm liền nhất định để cho người thần hồn còn.

      Nàng cũng phải hai tay cầm kiếm. Rất lâu, Vô Tồn kiếm đối với nàng mà giống như hề tồn tại.

      Nàng quen dùng Vô Trần, bởi vì Vô Trần lạnh lẽo bức nhân, lạnh như băng cứng, đọng máu lại mà hấp thu

      có ai biết kiếm quyết nàng tu luyện rốt cuộc là từ nơi nào có được. .

      Cũng như rất nhiều người cũng biết xuất thân của nàng, cũng như rất nhiều người cũng biết tại sao nàng lại có Vô Trần cùng Vô Tồn.

      có ai hỏi, cũng có người nào dám hỏi

      Bởi vì mặc dù có người hỏi, nàng cũng cần thiết phải trả lời. .

      Lòng của nàng, luôn so với kiếm của nàng còn lạnh hơn.

      Lòng của nàng rất lạnh, vậy mà nàng lại luôn nở nụ cười tựa như hoa.

      người nào có thể phủ nhận nàng rất đẹp, người nào có thể so với nàng cười đến ngọt hơn, quyến rũ hơn, cùng chân thực hơn

      Song tuyệt kiếm, Ám Diễm Liên, tiếu diễm vô song.

      Nàng tươi cười cùng nàng lạnh lùng, kiếm của nàng cùng vẻ đẹp của nàng, xinh đẹp tựa như máu, tinh khiết tựa như tuyết. . . . . . .

      Hơn nữa, chưa từng có người thứ hai có thể mạo nhận. .

      Ám Diễm Liên là chỉ pháp quyết tu luyện của nàng, vừa chỉ hai thanh kiếm của nàng, cũng là thay thế cho tên của nàng. .

      có bao nhiêu người biết Vô Tồn kiếm của nàng ra so với Vô Trần kiếm còn lạnh hơn, giống như rất nhiều người quên mất Ám Diễm Liên ra phải là tên của nàng, chỉ là bọn họ chưa từng nghe nàng về tên của mình, vì vậy mới lấy danh hiệu mà thay thế cho tên, lâu dần, rất nhiều người đều quên nàng ra cũng có tên . .

      Mặc dù là bằng hữu duy nhất của nàng, cùng nàng giống nhau đứng trong hàng ngũ thập tuyệt của Thương Minh Giới, có thể theo nàng vào Nam ra Bắc, có thể cùng nàng ba hoa khoác lác, có thể cùng nàng uống rượu mua vui. . . . . . Nhưng mà cũng chưa biết được tên của nàng. .

      Ngay từ đầu cho tới bây giờ cũng chưa nghĩ hỏi. Mà đợi đến lúc muốn hỏi lại đột nhiên biết rốt cuộc có thể hỏi hay .

      Tên có thể rất quan trọng, cũng có thể chút cũng quan trọng. .

      Quan trọng là do muốn biết. quan trọng là vì từ trước đến nay và nàng ở chung chỗ.

      vẫn luôn biết nàng rất mạnh, người mạnh luôn ngừng trở nên mạnh hơn. Nhưng, biết nàng tại đến tột cùng mạnh bao nhiêu, mà cùng với nàng, rốt cuộc là ai mạnh hơn

      Bọn họ cũng phải là có khoa tay múa chân qua. Chẳng qua là cho tới bây giờ, đối mặt với , nàng cũng chưa từng rút kiếm. .

      lần bí mật giết địch gặp nạn, xả thân cứu giúp, cũng từ đó bắt nguồn bệnh căn, ngờ rơi vào chỗ chết, lại có phen kỳ ngộ khác. Hai năm ở cảnh ngoại khó khăn chóng chọi, dưỡng thương, nàng cũng tùy thân làm bạn, lâu dài bên nhau, thành quả là ‘mây mưa Vu Sơn’ ba ngày (ta nghĩ chắc mọi người hiểu cụm từ này là gì). Sau mấy năm, trở về cảnh nội, từ đó thiên nhai cùng nhau, tựa như Kiêm Điệp kết đôi. .


      (Kiêm: loài chim chắp liền cánh vào với nhau mới bay được.

      Điệp: Cá điệp hay cá bơn, loài cá mắt dính liền nhau, lệch về bên phải)​

    2. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Rồi sau đó rốt cục có ngày, nàng uống say, cũng say. Thiên sơn dã ngoại, dưới dòng sông ngân, vầng trăng khuyết, điện thờ đổ vỡ, lầu các rách nát, đỉnh mái nhà, nàng thân xiêm áo hồng váy lụa đen kiều diễm tuyệt luân, nét mặt tươi cười như hoa, so với rượu ủ càng thêm say lòng người, nắm chặt túi rượu, mắt đen khẽ khép, túm đôi chân trần của nàng kéo vào lòng, lam bào, bạch sam tùy ý che phủ phía , cùng quấn quýt triền miên

      “Ma bệnh, ngươi có muốn biết tên của ta ?”

      càng tiến lại gần, ở bờ môi khẽ mở của nàng tinh tế hỏi thăm, lại nháy mắt đem rượu mớm vào, đuổi theo ngăn chặn đầu lưỡi của nàng, thăm dò khoang miệng nàng (TLH: chết các pé.. mà quên nhà ta còn ai pé nữa đâu)

      thanh của nàng rất ngọt, ngọt đến mức khiến người ta hoảng hốt. Tiếng của nàng cũng rất , đến mức làm cho người ta cảm giác hết sức ái muội. (TLH: ax…. )

      “Muốn, dĩ nhiên ta muốn”

      rời môi của nàng, thuận thế đem nàng ôm trong ngực buông lỏng ra rất nhiều. Chú ý tới nàng đáy mắt mê ly, thấm say men rượu đột nhiên vì vậy ý thức mà thanh tỉnh ít

      “Phong bà tử, nàng cũng muốn biết tên của ta phải ?” (phong là điên á. mà ta thấy để vậy dễ thương hơn)

      Nàng trả lời , chẳng qua là trực tiếp cho biết: “Liên Ngã, tên của ta là Liên Ngã”

      thương ta?” (Liên: Thương, thương, Ngã: ta)

      giọng hỏi ngược lại, nghe như muốn thưởng thức tên của nàng. Kì thực, cũng là dường như buồn cười. Nụ cười tùy tâm mà phát khắc chế được chuyển thành mấy tiếng ho , cùng với nàng kéo ra khoảng cách, ngăn chặn ý muốn càng trầm luân vào dục vọng của mình. .

      Ngay lúc đó cho là, đời này của nàng, là người của . Cho nên có thuận theo dục vọng của bản thân, trái lại từ đó khắc chế dục vọng trong lòng. .

      Tên là có thể rất quan trọng . .

      Có ai có thể nghĩ đến song tuyệt kiếm tiên Ám Diễm Liên lại có cái tên yếu đuối như thế?

      tất nhiên nghĩ tới . Mà, cũng bởi vì nghĩ tới, cho nên, hiểu lầm ý của nàng. .

      ….. Liên Ngã ……

      …… thương ta ……

      Người đồng ý thương ta …

      Có như vậy chốc lát, mềm mại cùng trìu mến tranh nhau từ trong ngực lên. Mà sau đó, thần sắc của nàng đột nhiên trở nên ảm đạm mà phức tạp. Phát môi nàng cười nhạo, đột nhiên hạ tầm mắt xuống, thanh chầm chậm trầm ngâm : “ cái tên vi diệu”

      Vi diệu ổ chỗ nàng chỉ cần cho biết lần, liền trong cuộc sống sau này gọi nàng trăm ngàn lần.

      Quân ứng liên ngã? Chẳng trách nàng biết cười được cười nhạo, dù sao, cả ngày hướng người ta kêu “người đồng ý thương ta” phải là chính nàng.



      cho rằng nàng là cười nhạo nàng cùng sau này, nhưng là cho đến khắc sau mới phát đó ra là nàng tự giễu. Nàng cảm nhận được hiểu lầm, hay, hoặc là, là hiểu lầm quan hệ giữa và nàng, là hiểu lầm tâm tư của nàng, vì vậy, nàng trái lại hơi cảm thấy hoang mang, cười tiếp tục : “Đây là tên thủ lĩnh thập tuyệt đặt cho ta, ngay lúc đó ta, cũng cái tên này vi diệu chỗ nào.”

      Nghe vậy, khỏi có chút giật mình. Thương tiếc cùng cảm xúc mềm mại toàn bộ buông xuống, ngay cả vẻ buồn cười cũng thấy bóng dáng, khát vọng cùng dục vọng bị vui cùng kinh ngạc nhanh chóng đánh nát. bỗng nhiên cảm thấy lạnh, thực tế, kể từ những năm tu luyện này, nguyên khí hộ thể nóng lạnh khó xâm, rất nhiều năm chưa từng giống như hôm nay cảm nhận được cái lạnh thấu tận xương như vậy . .

      Nhưng là, nàng chẳng những có chú ý tới thay đổi của , hơn nữa còn vẫn suy nghĩ, nghi ngờ : “Ma bệnh, ngươi . . . . . . Kiếm của ta, có phải còn chưa đủ nhanh, còn chưa đủ tuyệt tình hay ?”

      muốn cười nhưng muốn để lộ, tiếng ho khan phát ra từ cổ họng. Bất quá cuối cùng, vẫn cười, cười đến khổ não

      “Phong bà tử quả nhiên hay là phong bà tử, sao bỗng nhiên liền từ tên đến kiếm rồi?”

      “Bởi vì ta muốn giết , là người mà đời này ta rất muốn giết.”

      Nàng chăm chú nhìn , tròng mắt đen lúc chảm đến vẻ khổ sở của khỏi xẹt qua tia cảm xúc kỳ dị. lát sau, nàng cúi thấp đầu xuống, có chút do dự hướng : “Kiếm này. . . . . . Vô Trần kiếm này, là tặng . vẫn đối đãi rất tốt rất tốt. . . . . . Nhưng là, có ngày, vào thời điểm ta luyện kiếm, cho ta biết, ta ra nhược điểm, đó chính là. . . . . . Ta có lúc, luôn mềm lòng quá mức.”

      “Cho nên, lúc đó, ngươi hướng xuất kiếm.”

      Dựa vào hiểu biết nhiều năm, quả quyết đáp lại. Nàng lâm vào trong hồi ức chậm rãi gật đầu, cuối cùng ngây ngốc cười, “ sai, ta hướng xuất kiếm.” .

      “Kết quả, ngươi có giết chết .” .

      “. . . . . . Cho nên ở đây , ta đưa đến cái kết luận.” .

      “Kết luận?”

      “Ta nhất định phải luyện thành khoái kiếm chân chính, lúc mình còn chưa kịp suy nghĩ mềm lòng, cũng giết chết .”

      yên lặng, mắt chăm chú nhìn nàng, lúc nàng cởi bội kiếm xuống chưa từng động, lúc nàng cầm kiếm đâm về phía lời nào. Đó là kiếm bình thường có gì lạ, có sử dụng kiếm tiên pháp quyết, có quỷ mị mơ hồ cùng xảo quyệt tàn nhận, từng cùng nàng kiếm phong tương đối, vẫn như cũ rất nhanh, nhanh đến cực hạn, làm cho người nào có thể né tránh. Mặc dù, muốn trốn, mệt mỏi đến muốn trốn, nhưng mà, bỗng nhiên hiểu tránh khỏi. .

      kiếm này, tránh khỏi. Nữ nhân này hướng xuất ra bất kỳ kiếm nào, cũng vĩnh viễn tránh khỏi nữa.



      Thời điểm cho là mình có lẽ thân vẫn đạo tiêu, bỗng nhiên, nàng dừng tay, mũi kiếm lúc để ở yết hầu của trước khắc, ngay lập tức dừng lại. .

      “Ta vừa thất bại.”

      Nàng giọng lẩm bẩm, vẻ mặt tươi cười như cũ rất ngọt, như cũ rất quyến rũ, cũng như cũ rất , kiều diễm mềm mại giống như là nụ hoa vừa hé nở, nhưng trong nét mặt tươi cười lại lên chút gượng gạo kỳ quái . .

      “Ta nguyên bản cảm thấy thích ta, nhưng là ta sai lầm rồi. Sau đó ta lại cho là là nhất định hướng ta xuất thủ, bất quá. . . . . . Điểm này, ta lúc ấy vừa đoán sai. Ta hẳn là giết được rồi, cho nên ta xuất kiếm liễu. Vô Trần là tặng, ta dùng kiếm cho ta giết , nhưng là kiếm này quá chậm rồi. . . . . . Vô Trần kiếm cách trái tim còn có mấy tấc, ta liền mềm lòng.”

      Nàng tới đây liền ngừng lại, cả người cũng suy nghĩ xuất thần, dường như suy tư cái gì. .

      “Ta có nhược điểm, chính là đối với người mình suy nghĩ rất dễ dàng mềm lòng. Tất cả đồ của ta cũng là người kia cấp cho ta, người kia cho ta biết tập kiếm là thời khắc người cần gắng giữ tĩnh táo, cho nên ta liền có cớ có thời khắc cũng thể mất tĩnh táo. . . . . . Nhưng là, ta có lúc vừa quá lạnh lại vừa tĩnh quá rồi, trước khi Vô Trần kiếm sắp đâm thủng trái tim của , ta liền biết mình ra cũng sớm mềm lòng rồi, cho nên, lúc đó , ta có giết chết .”

      Nàng nghiêng đầu bình tĩnh nhìn , tâm tình ở nét mặt vui cười của nàng bị từng điểm từng điểm xóa . từ trong ánh mắt của nàng thấy được mâu thuẫn kịch liệt đấu tranh, tĩnh táo cùng điên cuồng, có chút đau lòng, muốn ôm nàng, dỗ dành nàng, cũng muốn nàng ôm lấy , quên mất người kia, nhưng là tại quá lạnh, lạnh đến mức từ mới vừa rồi bắt đầu thể động đậy, lạnh đến còn khí lực hướng nàng vươn tay nữa.

      “Ngươi cùng rất giống.”

      “Nhưng ngươi biết ta cuối cùng phải là .” .

      “Ta biết ngươi phải là , nhưng là lần này, ta còn là thất bại.”

      Tầm mắt của nàng vừa nóng rực vừa lạnh như băng, thời điểm nhìn lóe ra quang mang .”Những năm gần đây, ta đem ngươi trở thành bằng hữu, vì biết được mình có thể thể để ý dao động giết ngươi trước. Ngươi có khi rất giống , nhưng mới vừa rồi tuyệt giống, nhưng ta lại thất bại. . . . . .”

      “Ngươi là thế gian đệ nhất khoái kiếm.”

      “Nhưng mà còn chưa đủ nhanh. Ta vẫn là nhanh bằng chính mình.” .

      Đây là lần đầu tiên nhìn thấy nàng nhíu mày, đây cũng là lần đầu tiên phát giác ra là nàng mạnh hơn lại đáng thương như thế.

      biết nàng vẫn luyện, nhưng còn biết, nàng sợ rằng vĩnh viễn cũng luyện được tới cảnh giới nàng mong muốn.

      Nàng là thế gian đệ nhất khoái kiếm, đời còn có người nào có thể thoát được kiếm của nàng, nhưng lại trở thành người thứ hai nàng chân chính muốn giết chết. .

      Có thể chặt đứt cảm tình của kiếm, có thể khắc chế cái tỉnh táo của mình. . . . . . Ngay cả đối với mình, cũng lãnh khốc gần như thanh kiếm



      “. . . . . . Phong bà tử.”

      bỗng nhiên cầm kiếm của nàng. cảm thấy, có lẽ có chút say, cũng có lẽ là bây giờ còn đủ say. nắm kiếm của nàng kéo về phía trước chút, mũi kiếm đâm vào yết hầu của , trong nháy mắt bị cỗ lực lượng lớn hơn nữa giằng lại, từ trong tay của rút kiếm ra, bên cạnh cùng lòng bàn tay của xuất hai đạo vết thương mỏng. .

      “Ma bệnh, hôm nay rốt cuộc là người nào điên rồi?”

      Nàng thu hồi kiếm, liếc nhìn cái, đầu lông mày chau lại càng sâu. Có chút khẩn trương cùng bối rối bị nàng giấu sau vẻ mặt tươi cười. chú ý tới, vì vậy cũng cười, cười đến rất ấm áp, trong mắt đen tràn đầy ánh sáng rực rỡ mê hoặc kỳ dị . .

      “Liên Ngã.”

      Thanh của tràn đầy ấm áp kêu gọi làm nàng có chút phát run. và người kia rất giống, dung mạo giống nhau, thanh giống nhau, nhưng bọn vẫn là giống nhau. Ánh mắt của nàng bỗng nhiên trở nên mê võng, tâm tư lạc đến chỗ , cho đến khi nữa ôm nàng vào lòng. .

      “Liên Ngã, nàng có phải cũng muốn biết tên của ta?”

      Thanh của nhàng, loại thầm ngập ngừng này lập tức trôi lơ lửng bên tai nàng, “Ta họ Quân, Quân Ứng Ngã.”

      Người trong lòng ngực bỗng nhiên cứng ngắc, ngay sau đó, khỏi kiềm nén kịch liệt run rẩy. ôm nàng, trấn an nàng, cũng làm cho nàng rời xa vòng ôm của . Lát sau, nàng bỗng nhiên ngưng giãy dụa, nụ cười đờ đẫn lại càng thêm rực rỡ thảm thiết, đầu ngón tay cũng gần như muốn cách ngoại bào khảm vào xương bả vai của . .

      Thương Minh Giới, thập tuyệt tiên. .

      Nhất tuyệt Quân Minh Liên

      Nhị tuyệt Ám Diễn Liên

      ……

      Người kia tên gọi Quân Dư Ngã

      có hai người, cùng cha, cùng mẹ, có quan hệ huyết thống. .

      Cõi đời này rất nhiều người đều quên Ám Diễn Liên ra cũng có tên

      Cũng như, rất nhiều người cũng nhớ được, người đứng đầu thập tuyệt, đệ nhất tuyệt tiên, bọn họ là hai người phân biệt thay thế nhau

      —— hoàn ——


      (TLH: ta thêm xíu để mắc công có người đọc kĩ lại thắc mắc:

      Quân Dư Ngã và Quân Ứng Ngã là 2 em sinh đôi và cùng là người đứng đầu thập tuyệt - Quân Minh Liên)

    3. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :