1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Quá Yêu - Lê Tư (78c)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Tiểu Yên

      Tiểu Yên Well-Known Member

      Bài viết:
      340
      Được thích:
      3,952
      Quá
      [​IMG]


      [​IMG]

      Edit: Lee

      Chỉnh dịch: Sahara

      Số chương: 78

      Nguồn: http://mieutu.wordpress.com/qua-yeu-2/comment-page-1/#comment-520

      [​IMG]
      Văn án

      Gặp nhau, nhau rồi xa nhau

      Đời người sao có thể tàn nhẫn như vậy.

      Chữ duyên khó lòng đoán được.

      Nếu vào phút giây khác.

      Nếu vào nơi chốn khác.

      Liệu em có .

      Nội dung sơ lược: chỉ vì thỏa thuận, nữ chính đồng ý phá hỏng hôn ước của nam chính,… Đương nhiên thành công, có điều sao này liền…

      [​IMG]
      Last edited by a moderator: 13/9/14
      snowbellChó Điên thích bài này.

    2. Chó Điên

      Chó Điên Well-Known Member

      Bài viết:
      4,012
      Được thích:
      12,975
      sửa lại đầu tiêu đề số chương luôn nha nàng ,đăng ký bên cái truyện đăng nữa là xong ,ngon ăn
      Tiểu Yên thích bài này.

    3. Tiểu Yên

      Tiểu Yên Well-Known Member

      Bài viết:
      340
      Được thích:
      3,952
      Chương 1. Giao dịch.

      Edit: Lee

      Chỉnh dịch: Sahara

      Hai giờ chiều, Lưu Ỷ Nguyệt vào khách sạn Đông Giao.

      trần nhà, chùm đèn pha lê sang trọng sáng lấp lánh. Trong đại sảnh, tiếng đàn vĩ cầm và dương cầm hòa tấu, lúc trầm lúc bổng. bên phòng chờ được khảm lớp thủy tinh trong suốt, nhìn thẳng ra thác nước nhân tạo đối diện, mang đến cho con người cảm giác trong lành, mát mẻ.

      Lưu Ỷ Nguyệt nhìn người đàn ông hẹn , cũng chính là chủ nợ của , Hạ Dương. Sống mũi thẳng tắp, dáng người cao ngất, mắt sáng như sao, khuôn mặt tì vết, thậm chí ngay cả lỗ chân lông cũng khó nhìn thấy, đích thực là “Mặt như quan ngọc”. Lúc này, cũng thấy , liền nở nụ cười đầy ý.

      đến muộn.” Hạ Dương nâng cổ tay lên, tỏ ý xem đồng hồ, giọng ôn hòa, trầm thấp, giống như trách móc.

      trách tôi được, ai bảo hẹn ở đây, xa quá.” Lưu Ỷ Nguyệt rút khăn giấy ra, lau mồ hôi mặt.

      “Ha ha.” Hạ Dương đối diện đột nhiên bật cười.

      , có việc gì? Hẹn tôi ở nơi hẻo lánh như vậy.” Lưu Ỷ Nguyệt nhìn xung quanh, trong phòng chờ có mấy người, im lặng lạ thường, Hạ Dương vô cớ mà hẹn nơi thế này.

      “Tốt lắm, rất thông minh, sao biết tôi tìm có việc?” Hạ Dương nhướn đôi lông mày, đáp mà hỏi ngược lại .

      có việc gì hẹn tôi ở đây làm gì? , đừng vòng vo nữa.” Lưu Ỷ Nguyệt có chút kiên nhẫn, thời gian của có hạn, rảnh dây dưa với ở đây.

      “Được, thẳng, tôi có việc tìm , có quan hệ đến món nợ của , có hứng thú ?” Hạ Dương nghiêng người về phía trước, chăm chú nhìn Lưu Ỷ Nguyệt.

      “Món nợ của tôi? Đương nhiên là có hứng thú.” Lưu Ỷ Nguyệt dịch ra sau, tránh người .

      “Tôi muốn cùng làm cuộc giao dịch, nếu thành công, món nợ của liền được xóa, chỉ có thế, tôi còn có thể trả thêm cho khoản thù lao, thế nào, có hứng thú nghe tiếp ?” Hạ Dương thu người về, lười biếng dựa lưng vào ghế ngồi, nhìn chằm chằm người phụ nữ đối diện, đoán, nhất định đồng ý.

      , tôi nghe.” Lưu Ỷ Nguyệt khoát tay, “giao dịch”, thích từ này, làm biết bao nhiêu cuộc giao dịch, thế nên từ này quá gắn bó với .

      “Tôi muốn dụ dỗ người, khiến ta phải hủy hôn với vợ chưa cưới. Chỉ cần làm được, tôi thu hồi quán bar, ngoài ra còn tặng thêm hai mươi vạn tiền mặt, có những thứ đó, có thể tiếp tục kinh doanh quán bar của , có hứng chứ?” Hạ Dương mạch, Lưu Ỷ Nguyệt nghe xong liền cười, vừa nhìn Hạ Dương vừa nghĩ, thể nhìn mặt mà bắt hình dong, ai có thể nghĩ người đàn ông bề ngoài vô hại như vậy, lại có thể ra kế hoạch như thế.

      muốn tôi dụ dỗ ai? Có kế hoạch gì ?” Lưu Ỷ Nguyệt hỏi.

      Hạ Dương lấy ra bức ảnh từ túi áo, nhanh chậm đặt lên bàn trước mặt . Lưu Ỷ Nguyệt nhìn xuống, trong ảnh là người chừng hơn ba mươi, có thể nó là rất có khí chất, cằm hơi hất lên, đầy vẻ ung dung, tự tin mà có phần thách thức. Đôi môi mỏng đầy quyến rũ mím chặt, gọng kính sống mũi làm bớt vài phần nghiêm khắc, đồng thời lại tăng thêm mấy phần văn tú. Ánh mặt trời chói chang mắt kính, làm ánh mắt càng trở nên nguy hiểm, khó đoán.

      ta là Lâm Tây Canh, ba mươi tư tuổi, tổng giám đốc tập đoàn Lâm thị, chủ tịch là cha ta Lâm Đông Dương, ta là con trai độc nhất, ba tháng trước cùng tiểu thư tập đoàn Ngô thị – Ngô Nhân Kỳ đính hôn, chuẩn bị sang đầu năm sau thành hôn, tôi muốn khiến họ thể kết hôn được, chỉ đơn giản thế thôi.” Hạ Dương chậm rãi xong, chăm chú quan sát phản ứng của Lưu Ỷ Nguyệt.

      Lưu Ỷ Nguyệt bật cười thành tiếng: “Đơn giản? đơn giản như thế đâu, bây giờ là tháng sáu, đầu năm sau kết hôn, tôi chỉ có thời gian chưa đến năm, hơn nữa, tôi làm thế nào làm quen với ta? Lâm thị? Ngay cả cửa chính tôi còn chưa vào được, càng đừng đến làm quen với ta, hay muốn tôi đợi ở cửa Lâm thị hai tư hai tư, đợi ta ra liền chạy đến ôm cổ?”

      “Ha ha, biết đùa, về việc làm thế nào để làm quen với ta, cần lo lắng, tôi sắp xếp, còn lại phụ thuộc vào , đồng ý chứ?” Hạ Dương nhàng cười rộ lên.

      Lưu Ỷ Nguyệt cắn môi suy nghĩ, Lâm Tây Canh, nhìn qua cũng phải là người dễ mắc câu, nhìn ánh mắt ta chỉ thấy con người ý chí vững vàng, ngộ nhỡ bại lộ, sợ chính mình cũng khó mà phủi áo ra . Nhưng mà, điều kiện này hấp dẫn, xóa hết nợ nần, còn có hai mươi vạn tiền mặt, kẻ ngốc mới đồng ý. cười cười, nhìn thẳng Hạ Dương, sóng mắt long lanh, lay động, “Tôi đồng ý”

      “Được, lời định, tiếp theo, chúng ta cụ thể về kế hoạch.” Hạ Dương vừa vừa đưa tay thu bức ảnh bàn vào túi, nét cười mặt càng thêm sâu, biết mình tìm đúng người rồi.

      Hạ Dương sắp xếp ổn thỏa mọi việc, để Lưu Ỷ Nguyệt lấy thân phận thư ký tiếp nhận Lâm Tây Canh, chỉ cần hôn của ta và Ngô Nhân Kỳ thất bại, làm mọi việc như .

      Lưu Ỷ Nguyệt cẩn thận gấp bản hợp đồng, bỏ vào túi, bưng chén trà bàn, “Lấy trà thay rượu, chúc chúng ta hợp tác thành công.” với Hạ Dương.

      “Chúc mã đáo thành công.” nhàng đụng chén, lời ít ý nhiều.

      Lưu Ỷ Nguyệt khẽ uống ngụm, buông chén : “ có thể cho tôi biết, tại sao lại muốn như vậy được ?” muốn biết, mục đích của Hạ Dương là gì? Thà phá ngôi miếu, đừng phá cuộc hôn nhân, ta làm vậy sợ báo ứng sao? Lưu Ỷ Nguyệt nghĩ đến đây, nhàng cười rộ lên, mình lại là đồng bọn của a! Chính mình sao lại quên mất điều này, báo ứng thì vẫn làm!

      “Nếu tôi là vì , có tin ?” Hạ Dương thản nhiên .

      “Vì ? Vì Ngô Nhân Kỳ sao?” Lưu Ỷ Nguyệt nhướn mày hỏi.

      “Đúng, ấy thuộc về tôi, tôi dùng mọi cách để phá hỏng cuộc hôn nhân này.” Hạ Dương chậm rãi , đáy mắt nên nỗi lo sâu kín.

      “Ha ha, hùng nổi giận vì hồng nhan a, ta nhất định rất đẹp.” Đến phiên Lưu Ỷ Nguyệt cười thành tiếng. Ngô Nhân Kỳ này nên là may mắn hay bất hạnh đây? Khiến cho hai người đàn ông ưu tú phải tranh giành, xem ra cũng đơn giản, Lưu Ỷ Nguyệt lòng đầy chờ mong có thể sớm nhìn thấy ta.

      “Rất đẹp, ít nhất theo tôi là thế, cũng sớm được gặp ấy thôi.” Hạ Dương nhàng , ánh mắt có chút dịu dàng.

      “Vậy sao lại chọn tôi?” Lưu Ỷ Nguyệt tò mò hỏi.

      “Bởi vì quá khứ của , nên dễ dàng bị đàn ông chi phối, cũng dễ dàng mơ mộng hão huyền, hơn nữa, nợ tôi, thế nên, làm theo những gì tôi sắp xếp, có đúng ?” Hạ Dương nheo mắt, nhấp ngụm trà, đối với hoàn cảnh của Lưu Ỷ Nguyệt, sau này, hai là hai, chĩa súng ngược lại phía , đây chính là lý do lớn nhất khiến chọn .

      “Xem ra việc gì cũng nhớ , chẳng qua là tình thế bắt buộc.” Lưu Ỷ Nguyệt hiểu rồi gật gật đầu. Đúng vậy, còn là nữ sinh mơ mộng nữa, là người phụ nữ ba mươi, hiểu cái gì mới là quan trọng nhất, rất ràng, ngoài tiền, tin bất cứ ai, ngoài tiền, cũng người nào.

      đứng lên, nhìn Hạ Dương cười quyến rũ, “Tôi đây, hẹn gặp lại.”

      Hạ Dương ngồi yên nhìn Lưu Ỷ Nguyệt rời , sau đó ra bàn tiếp tân thanh toán. Vừa ra cửa, có người lái xe đến, vừa ngồi vào xe, liền với tay mở nhạc, chiếc xe cùng tiếng nhạc rock chói tai lao vút khỏi sân khách sạn.

      Lưu Ỷ Nguyệt bước vào quán bar, còn chưa đến thời gian mở cửa, nhân viên chuẩn bị làm việc, “Nhị Hắc, cậu vào đây.” vẫy tay với nhân viên sau quầy bar, đồng thời vào văn phòng, ngay sau đó người tên là Nhị Hắc cũng theo vào. “Đóng cửa lại.” Lưu Ỷ Nguyệt khoát tay.

      “Chị Lưu, có chuyện gì ạ?” Nhị Hắc hỏi.

      “Nhị Hắc, tôi phải ta ngoài thời gian, mọi việc trong quán, cậu tạm thời thay tôi xử lý.” Lưu Ỷ Nguyệt ngồi xuống.

      “Ra ngoài?” Nhị Hắc nhăn mặt, nhíu mày.

      “Đừng lo, phải tôi bỏ trốn đâu, tôi bỏ mặc nơi này, chỉ là làm bản hợp đồng với người khác thôi, đến khi tôi trở về, những hết nợ, mà còn có thể thêm vốn lưu động, thế nên tôi muốn tạm giao quán cho người đáng tin cậy, cậu làm được chứ?” Lưu Ỷ Nguyệt khoát khoát tay, ý bảo Nhị Hắc ngồi xuống.

      “Chị, chị yên tâm, em nhất định trông nom quán tốt, chờ chị trở về.” Nhị Hắc vỗ ngực cam đoan.

      “Được, giao quán cho cậu tôi yên tâm nhất, mặt khác tôi cũng sắp xếp, nhà cung cấp tạm thời tới cửa đòi nợ, cậu chỉ cần cố gắng hơn nửa năm, sang năm quán nhất định cải tử hoàn sinh.” Lưu Ỷ Nguyệt vừa , vừa nhìn lượt văn phòng đơn sơ này của mình, nơi này chỉ là nơi làm việc, mà còn là nơi lưu giữ cả tuổi thanh xuân của .

      Ban đêm, khách lục đục đến quán. Lưu Ỷ Nguyệt vẫn như cũ, ngồi khán đài ở đại sảnh, ôm cây đàn ghi-ta, hát bài hát mình thích nhất, tương lai hơn nửa năm nữa, chính lại ngồi ở đây, thể ôm ghi-ta, và thể tự hát bài hát mình thích nữa.

      Hát được giờ, phía dưới có tiếng vỗ tay thưa thớt vang lên, Lưu Ỷ Nguyệt cầm đàn xuống, thẳng đến quầy bar, “Nhị Hắc, cho tôi hai ly Whiskey.” .

      “Chị Lưu” Nhị Hắc có chút do dự.

      Lưu Ỷ Nguyệt mỉm cười, “Đừng lo, chỉ ly, đưa cho tôi , làm ơn!” chớp chớp mắt nhìn Nhị Hắc, ta có cách nào khác, đành phải rót ly cho , Lưu Ỷ Nguyệt nâng ly rượu lên, “Nhị Hắc, chúc tôi thành công .” xong, ngửa đầu, hơi uống sạch ly rượu.

      Buông chén, : “Nhị Hắc, hẹn gặp lại.” nhảy khỏi ghế cao, vẫy tay về phía Nhị Hắc, thong dong, nhàng bước ta khỏi quán.

      Bên ngoài, gió đêm lạnh. Lưu Ỷ Nguyệt ngẩng đầu, nhìn khoảng xung quanh, bốn phía đều là những tòa nhà sừng sững, chỉ còn lại khoảng trời nho ở giữa, trăng sao, chỉ đơn giản màu đen kịt.
      snowbell thích bài này.

    4. Tiểu Yên

      Tiểu Yên Well-Known Member

      Bài viết:
      340
      Được thích:
      3,952
      Chương 2

      Mấy ngày sau đó, Lưu Ỷ Nguyệt bắt đầu chuẩn bị, phòng trước vẫn hơn, biết người biết ta trăm trận trăm thắng. Hơn nữa, đối thủ của là Lâm Tây Canh càng phải cẩn thận. tìm hiểu tư liệu về Lâm Tây Canh, con trai độc nhất nhà họ Lâm, cha ta – chủ tịch Lâm Đông Dương của tập đoàn Lâm thị về cơ bản nghỉ hưu, cách khác, Lâm Canh Tây mặc dù là tổng giám đốc, nhưng nắm mọi quyền quyết định, ai biết được, cuối năm nay hay đầu năm sau, ta chính thức leo lên vị trí cao nhất Lâm thị.

      Tháng ba, việc ta đính hôn với Ngô Nhân Kỳ từng gây chấn động thời, đôi tài tử giai nhân, trai tài, sắc, Lưu Ỷ Nguyệt thấy ảnh đính hôn của bọn họ trang web, Ngô Nhân Kỳ như con chim nép sát vào người Lâm Tây Canh, khuôn mặt tươi cười còn toát lên nét trẻ con, ánh mắt nhìn Lâm Tây Canh đầy dịu dàng.

      Ngô Nhân Kỳ mới chỉ hai mươi tư tuổi, Lâm Canh Tây hơn chừng mười tuổi, hai nhà Lâm Ngô vốn thân thiết từ lâu, hai người coi như là thanh mai trúc mã. Nghe , phu nhân nhà họ Ngô luyến tiếc con phải gả quá sớm, nên hai người đính hôn trước, nửa năm sau mới kết hôn, để Ngô Nhân Kỳ ở nhà mẹ đẻ thêm nửa năm nữa. Số ấy tốt, Lưu Ỷ Nguyệt khẽ thở dài, trong lòng tự nhiên có chút ghen tỵ.

      Hai mươi bốn tuổi, Lưu Ỷ Nguyệt nhìn con số này, chính mình khi hai mươi bốn tuổi làm gì? nhíu mày, trầm tư suy nghĩ, chén trà trong tay nguội dần, nhàng cười giễu mình, nghĩ đến việc này có ích gì, nhìn nay nhớ xưa sao?

      đời này, nếu hối hận có thể bán, nhất định là người xếp hàng mua đầu tiên.

      Lướt lượt mạng, Lưu Ỷ Nguyệt mới nhấp ngụm trà, sớm nguội lạnh tự bao giờ, thầm nghĩ, mình đồng ý quá vội vàng, căn bản là chưa suy nghĩ thấu đáo, nhất thời kích động mà đồng ý giao dịch với Hạ Dương, bây giờ xem ra, cơ hội thành công rốt cuộc được mấy phần trăm chứ?

      Ngô Nhân Kỳ muốn gì được nấy, nhan sắc, xuất thân, bằng cấp, mọi thứ đều hơn . Còn , xinh đẹp sao? Dẫu có cũng còn trẻ trung gì. Xuất thân sao? Bị đuổi khỏi nhà, thân mình. Bằng cấp sao? Học đại học ngoại ngữ, có được tính nhỉ?

      Lưu Ỷ Nguyệt vô cùng ủ rũ, giao dịch này có thể hủy được ? đứng lên, về phía cửa sổ, trước mắt là hàng vạn hàng vạn ánh đèn lung linh, tỏa sáng trong tổ ấm biết bao gia đình hạnh phúc, còn , người lẻ loi, độc, cái gì cũng có, có chăng chỉ là tâm hồn bị nỗi đơn gặm nhấm.

      Hạ Dương bỏ qua cho , người đàn ông này tuyệt đối phải người lương thiện, vì người con mà có thể điên cuồng như vậy. Việc dồn đến đường cùng, Lưu Ỷ Nguyệt tin chắc, ta nhất định có thể làm được, nếu làm việc này, được ăn cả ngã về , nửa năm, thành hay bại, đều ở nửa năm này, liều mạng, Lưu Ỷ Nguyệt siết chặt nắm tay, vì chính mình, chỉ có thể liều mạng phen.

      Hai ngày sau, Lưu Ỷ Nguyệt mặc quần áo công sở đứng dưới trụ sở Lâm thị, giương mắt nhìn lên, tòa nhà cao, trước đây, mục đích của từng là những tòa nhà như thế, hy vọng tốt nghiệp có thể được làm việc ở văn phòng đó.

      biết Hạ Dương dựa vào mối quan hệ gì lại có thể sắp xếp vào làm ở Lâm thị, còn là thư ký của Lâm Tây Canh, nghe thư ký cũ sắp sinh, Lâm Tây Canh muốn tìm thư ký mới ngoài ba mươi tuổi, ngoại ngữ thành thạo, cần quá xinh đẹp, tốt nhất nên đứng đắn, tuyệt đối có ảo tưởng với ta, bởi vì ta cũng sắp kết hôn, hy vọng vợ sắp cưới phải lo lắng. tốt a! Lưu Ỷ Nguyệt lại thở dài tiếng.

      lên tầng hai mươi của tòa nhà, đó chính là văn phòng Lâm Tây Canh, thư kí cũ chờ để bàn giao công việc.

      “Đây là tất cả tài liệu, tôi đã tập hợp hết lại, mấy hôm nữa làm quen , tuần này tôi vẫn còn ở đây, có gì hiểu có thể hỏi tôi.” Chị thư kí bụng bầu nhìn Lưu Ỷ Nguyệt , mặt đổi sắc.

      “Dạ, cám ơn chị.” Lưu Ỷ Nguyệt cố gắng nở nụ cười dịu dàng nhất có thể, có trời mới biết, mấy năm nay phải cười như vậy bao nhiêu lần – ngoài cười nhưng trong cười, chua xót.

      “Còn nữa, có việc, tôi phải nhắc nhở , nếu muốn tiếp tục ở lại Lâm thị, đặc biệt là tiếp tục làm việc bên cạnh Lâm tổng, đừng bao giờ cười như thế, Lâm tổng thích.” Thư ký cũ nghiêm túc nhìn Lưu Ỷ Nguyệt .

      “Dạ, em hiểu ạ, còn gì ạ?” Lưu Ỷ Nguyệt nhanh chóng thu lại nét tươi cười, tốt nhất nên cười, chính mình cũng muốn cười như thế.

      “Còn nữa, được có ảo tưởng với Lâm tổng, được sếp, nếu vô cùng thê thảm.” Thư ký tiếp tục .

      “A, có ai như thế chưa?” Lưu Ỷ Nguyệt rất tò mò, thê thảm? Thê thảm thế nào?

      “Lâm Tổng mở miệng sẽ mắng, mặc kệ người đó làm bao nhiêu trò trước mặt. Từng có lần, sếp mắng nhân viên cao cấp đến mức ta suýt nhảy lầu, sau này, ai dám tơ tưởng sếp nữa.” Chị thư ký thoải mái kể.

      Lưu Ỷ Nguyệt thầm sợ hãi, trai đẹp! Chính mình đúng là sợ chết, nhảy lầu ư? Liệu cuối cùng bản thân có ý định nhảy lầu ? Ai biết! Nhưng càng như thế lại càng kích thích ý chí chiến đấu của Lưu Ỷ Nguyệt, ai thắng ai thua, Lâm Tây Canh, chúng ta hãy chờ xem.

      “Chào buổi sáng, Lâm tổng.” Thư ký cũ huých Lưu Ỷ Nguyệt, kéo về với thực tại, vừa kịp định thần liền nhìn thấy người đàn ông trước mặt, liếc mắt cái nhận ra ta chính là Lâm Tây Canh. Hai ngày nay, bản thân nhìn biết bao nhiêu ảnh chụp ta, nhưng, khi người đứng ngay trước mắt, Lưu Ỷ Nguyệt mới biết, ảnh chụp đều lừa người, Lâm Tây Canh ngoài đời còn khí thế và đáng sợ hơn nhiều.

      Cái nhìn chăm chú, ánh mắt dường như để sót chi tiết nào, có lẽ, mắt kính của ta chỉ là thứ trang sức, che dấu ánh mắt sắc bén ấy.

      “Chào buổi sáng, Lâm tổng.” Lưu Ỷ Nguyệt khẽ chào.

      “Giám đốc Lâm, đây là thư kí mới, Lưu Ỷ Nguyệt.” Chị thư kí giới thiệu Lưu Ỷ Nguyệt với Lâm Tây Canh.

      “À, chào .” Lâm Tây Canh nhìn lướt qua Lưu Ỷ Nguyệt, trước mặt tầm ba mươi, mái tóc đen búi gọn, rất hợp với bộ quần áo công sở, giày cao gót đen, quá cầu kỳ. Lâm Tây Canh hài lòng gật đầu, thêm chữ nào, đẩy cửa thẳng vào.

      “Lấy sổ ghi chép, theo sếp.” Thư ký cũ giục Lưu Ỷ Nguyệt, đứng thẳng người, vô cùng hồi hộp, trận chiến ngay trước mắt rồi, đây là bước quan trọng nhất, có để lại ấn tượng tốt với Lâm Tây Canh hay , quyết định ở mấy phút này.

      “Đừng căng thẳng quá, Lâm tổng dù sao cũng là vị sếp tốt, ăn thịt đâu mà sợ.” Chị thư ký thấy Lưu Ỷ Nguyệt lo lắng, liền an ủi . Lưu Ỷ Nguyệt chỉ biết gật gật đầu đáp lại.

      Hai người vào văn phòng Lâm Tây Canh, cởi bỏ áo vest, màu áo sơ mi trắng đập vào mắt Lưu Ỷ Nguyệt, mở sổ ghi chép, mạch lạc , “Lâm tổng, hôm nay sếp có bốn cuộc hẹn và phiên họp, phiên họp bắt đầu lúc chín giờ, là phiên họp thường kì vào thứ hai, bốn cuộc hẹn lần lượt vào bữa trưa, hai giờ, bốn giờ và năm rưỡi chiều.”

    5. Tiểu Yên

      Tiểu Yên Well-Known Member

      Bài viết:
      340
      Được thích:
      3,952
      Chương 3

      Phiên họp thường kì cuối cũng kết thúc, Lưu Ỷ Nguyệt và mọi người trong phòng đều trộm thở phào nhõm. Các trưởng phòng lục đục ra về, cũng bắt đầu thu dọn máy tính, giấy bút. “Lát nữa gửi cho tôi báo cáo cuộc họp.” Lâm Tây Canh .

      Lưu Ỷ Nguyệt vừa thấy ra khỏi phòng họp, liền mệt mỏi đặt mông xuống ghế, “OMG, bức chết tôi thế này, phải người.” Học đại học cũng chưa từng mệt như vậy, thầy giáo có nghiêm khắc đến mấy cũng bắt nộp bài tập ngay sau giờ học như ta.

      Quay về văn phòng, Lưu Ỷ Nguyệt dồn hết tâm sức cố gắng viết bản báo cáo tốt gửi đến hòm thư của Lâm Tây Canh. Chưa được bao lâu, nhận được thư của , vừa đọc thư, thái dương vừa giật liên hồi, trong đầu như có tiếng trống “tùng tùng”.

      “Sao vậy?” Thư ký cũ hỏi.

      “Chị xem .” Lưu Ỷ Nguyệt chỉ chỉ màn hình, chị ấy vừa đọc được, liền bật cười vui vẻ, bản báo của chi chít những vòng tròn đỏ, thậm chí ngay cả dấu câu cũng bỏ qua.

      “Được lắm, sửa thế này còn là ít, sau này biết, trước đây, khi tôi mới nhận chức, sếp còn hỏi tôi viết thứ rác rưởi gì, bắt tôi làm lại.” Thư ký cũ lấy chuyện của mình để an ủi Lưu Ỷ Nguyệt, nghe xong biết nên mừng hay nên lo, ràng là tự làm tự chịu, đừng là dụ dỗ, ngay cả làm việc với ta còn căng thẳng như thế, nửa năm ư? Chỉ sợ năm cũng chẳng làm gì được ta thôi!

      Buổi sáng nhanh chóng trôi qua, Lâm Tây Canh có cuộc hẹn ăn trưa, đối phương là giám đốc điều hành công ty Đông Nguyên. Nhà hàng do thư ký trước sắp xếp. Đúng mười giờ, Lưu Ỷ Nguyệt liền gọi điện thoại nội bộ đến phòng tổng giám đốc.

      “Lâm tổng, đến giờ hẹn cơm trưa với công ty Đông Nguyên, xe ở dưới đợi sếp.” Lưu Ỷ Nguyệt . Giọng Lâm Tây Canh trầm thấp đáp lại, “Được, tôi biết.”

      Năm phút sau, Lâm Tây Canh ra, “ xuống theo tôi, tôi có chuyện cần .” chỉ vào Lưu Ỷ Nguyệt .

      Lưu Ỷ Nguyệt cầm sổ ghi chép theo sau Lâm Tây Canh, bước rất dài, Lưu Ỷ Nguyệt lại dày cao gót nên phải chạy mới có thể đuổi kịp. Vừa vào thang máy, : “Báo cáo hội nghị sửa chữa chút theo những gì tôi lưu ý, sửa được rồi gửi cho tôi, sau này có cơ hội tốt nhất nên theo khóa học, cuộc hẹn buổi chiều chú ý chút, nếu bữa trưa xong muộn, hoãn lại, trước tiên gọi điện thoại cho đối phương, sau đó nhắc tôi lần, tôi sắp xếp, hiểu chưa?”

      Lâm Tây Canh vừa xong thang máy cũng xuống đến tầng hầm, bước ra quay đầu nhìn thoáng Lưu Ỷ Nguyệt, bước theo vội vã gật đầu, “Tôi hiểu, Lâm tổng.”

      “Có gì hiểu hỏi luôn, chỉ có tuần thích ứng với công việc.” Lâm Tây Canh tiếp tục , Lưu Ỷ Nguyệt chỉ biết gật đầu.

      Ra tới xe, lái xe vội vàng chạy đến mở cửa, Lâm Tây Canh vừa ngồi xuống, Lưu Ỷ Nguyệt liền khom người “Lâm tổng, hẹn gặp lại.” Lâm Tây Canh khoát tay, lái xe nhanh chóng đóng cửa. Lưu Ỷ Nguyệt chỉ thấy quái vật màu đen lướt qua trước mắt mình. buông thõng hai vai, chán nản về phía thang máy.

      Thư ký cũ thấy trở lại văn phòng, vui vẻ : “ nào, chúng ta cùng ăn cơm.”

      Hai người vào nhà ăn Lâm thị, Lưu Ỷ Nguyệt những tưởng bận rộn cả buổi sáng rất đói, ngờ lại buồn bực chẳng muốn ăn. Nghĩ đến nửa năm, ngày nào cũng như ngày này, bất đắc dĩ gắp mấy hạt cơm trắng bỏ vào miệng. “Sao vậy? Tâm trạng vui à?” Chị thư ký hỏi.

      “Em mệt mỏi quá chị ạ. Có phải bình thường đều như thế ?” Lưu Ỷ Nguyệt chán nản gẩy gẩy bát cơm.

      “Ha ha, chẳng qua là em chưa kịp thích ứng thôi, em rất được, tự tin lên. Khi chị mới nhận chức còn kém hơn em, về đến nhà là muốn khóc. Hơn nữa hôm nay là thứ hai, mà hầu như thứ hai nào sếp cũng bận như thế, em nên đọc thêm sách ở nhà để đuổi kịp tư duy của sếp là ổn thôi.” Thư ký cũ tận tình chỉ bảo.

      Tâm trạng Lưu Ỷ Nguyệt tốt lắm, nên chỉ cố gắng ăn được ít cơm. “Em ăn nhiều chút, còn có sức làm việc. Ở Lâm thị đừng đến giảm béo, chỉ sợ béo lên được.” Chị thư ký gõ gõ bát Lưu Ỷ Nguyệt. nghe thế chỉ biết cười khổ.

      Ăn cơm trưa xong, hai người quay lại văn phòng. Lưu Ỷ Nguyệt dám nghỉ trưa, mở máy tính ra tiếp tục sửa báo cáo cuộc họp. Nhìn thấy mấy vòng màu đỏ, Lưu Ỷ Nguyệt thể phủ nhận, Lâm Tây Canh rất cẩn thận, sửa từng câu từng chữ. quyết định việc đầu tiên làm sau khi tan tầm là đến cửa hàng sách, trau dồi kiến thức.

      Đồng hồ vừa điểm giờ chiều, Lưu Ỷ Nguyệt nhận được điện thoại của lái xe Lâm Tây Canh, hai mươi phút nữa về đến công ty, cũng có nghĩa là cuộc hẹn lúc hai giờ bị hoãn. Lưu Ỷ Nguyệt gửi bản báo cáo được sửa đến hòm thư Lâm Tây Canh, thầm cầu nguyện, lần này có thể an toàn qua ải.

      Lâm Tây Canh bận rộn cả buổi chiều, ba cuộc hẹn, cuộc hẹn cuối cùng mãi năm rưỡi mới bắt đầu. Lưu Ỷ Nguyệt bưng trà vào, với : “Thư kí Lưu, có thể về.”

      đóng cánh cửa nặng nề lại, mệt mỏi tựa lên, thở phào hơi. Cuối cùng cũng kết thúc ngày, coi như thuận lợi. Lưu Ỷ Nguyệt chậm rãi tắt máy, thu dọn bàn làm việc rồi mới ủ rũ về.

      đường, ai cũng vội vàng về nhà, chỉ mình ung dung thả bước, tùy tiện chọn quán ăn cho bữa tối của mình. Ăn xong, vào tiệm sách, mua cuốn dành cho thư kí, và cuốn bản đồ giao thông.

      Về đến nhà, Lưu Ỷ Nguyệt tắm rửa xong xuôi, lười biếng mở quyển sách xem thử, điện thoại đột nhiên đổ chuông. Là Hạ Dương gọi.

      “Alo. Chào chủ nợ.” Giọng Lưu Ỷ Nguyệt có phần trêu chọc.

      “Ngày đầu tiên thấy thế nào?” Hạ Dương hỏi thẳng.

      “Tôi sắp bị hại chết rồi. Mệt lử người. Giờ tôi còn phải đọc thêm sách.” Lưu Ỷ Nguyệt trở mình, khinh bỉ .

      “Ha ha, đến nỗi nào. Tôi biết có thể làm được. Sau này quen rồi tốt hơn, tôi tin ở .” Hạ Dương động viên Lưu Ỷ Nguyệt.

      “Cám ơn , còn việc gì ?” Lưu Ỷ Nguyệt hỏi.

      , tiếp tục đọc sách . Tôi làm phiền nữa.” Hạ Dương cười , đồng thời ngắt điện thoại.

      Lưu Ỷ Nguyệt dồn hết tâm trí đọc sách, cho dù Lâm Tây Canh nhắc nhở, vẫn làm thế, vì công việc này, đối với như thách thức mới mẻ. Trước giờ đều tin rằng, chỉ có việc muốn làm, chứ có việc thể làm được.

      Hôm sau, tám rưỡi Lưu Ỷ Nguyệt tới văn phòng. Thời gian làm việc của Lâm thị là từ chín giờ sáng đến năm giờ chiều. cách khác, hôm nay đến sớm nửa giờ, sẵn sàng cho cuộc chiến mới. Mỗi ngày đều là ngày mới, hôm qua là quá khứ chỉ có hôm nay mới là tại.

      Đúng chín giờ, Lâm Tây Canh xuất ở cửa văn phòng. Lưu Ỷ Nguyệt đứng dậy: “Lâm tổng, chào buổi sáng.”

      “Chào buổi sáng, thư ký Lưu.” Lâm Tây Canh giọng đáp lại. Lúc này Lưu Ỷ Nguyệt mới để ý, giọng cao, mà trầm thấp bình ổn.

      Lưu Ỷ Nguyệt pha trà, bưng vào văn phòng Lâm Tây Canh, “Lâm tổng, trà và báo của đây.”

      Lâm Tây Canh gật gật đầu, “Cám ơn.”

      Mười giờ hơn, Lưu Ỷ Nguyêt cầm PDA vào văn phòng. “Lâm tổng, đây là lịch làm việc hôm nay.” liếc mắt lên nhìn Lâm Tây Canh, cũng ngẩng đầu lên, chỉ tập trung xem báo, nhìn đến đoạn cần lưu ý còn lấy bút đỏ khoanh lại.

      “Hôm nay có việc đặc biệt gì, ngoài bữa tiệc từ thiện vào lúc sáu giờ tối.” xong, Lưu Ỷ Nguyệt đứng yên tại đó, chờ Lâm Tây Canh trả lời.

      “Tôi biết. Báo cáo của tôi xem qua, cũng tạm được rồi, chỉ có điều lần sau lưu ý viết tóm tắt hơn chút. Những câu dài dòng lược bớt , đây phải tiểu thuyết, chỉ cần vấn đề chính là được.” Lâm Tây Canh ngẩng đầu nhìn Lưu Ỷ Nguyệt .

      “Tôi hiểu. Lâm tổng, tôi cố gắng rút kinh nghiệm.” Lưu Ỷ Nguyệt trả lời vô cùng cung kính.

      Lại ngày nữa trôi qua, bình an vô . Cũng giống như hôm qua, năm giờ chiều Lâm Tây Canh cho phép Lưu Ỷ Nguyệt tan tầm.

      vẫn còn ở lại văn phòng. bàn là giấy mời dự tiệc từ thiện tối nay, thiết kế đơn giản mà trang nhã, qua đó có thể thấy được mắt thẩm mĩ của người thực tồi.

      Năm rưỡi, Lâm Tây Canh đứng dậy, khoác áo vest, vừa bỏ giấy mời vào điện thoại đột nhiên đổ chuông. Là Ngô Nhân Kì – hôn thê của . “Alo, Kì kì.”

      “Tây Canh, hết giờ làm chưa?” Ngô Nhân Kỳ ngọt ngào hỏi. “Rồi, chuẩn bị .” Lâm Tây Canh vừa vừa đưa tay tắt máy tính.

      “Em đợi ở cửa, được đến muộn đâu.” Ngô Nhân Kỳ . Lâm Tây Canh cười khẽ: “ biết. Gặp em sau.”

      “Gặp sau.” Ngô Nhân Kì xong ngắt điện thoại. Lâm Tây Canh nhìn di động, thầm thở dài, cùng dự tiệc với đêm nay đương nhiên là Ngô Nhân Kì. Hơn nữa, lần này đều là người quen, cũng là thời cơ thích hợp để hai người bọn họ thể tình cảm ngọt ngào. đúng hơn, Lâm Tây Canh muốn cho mọi người đều thấy, liên minh hai nhà Lâm Ngô vĩnh viễn bền chặt.

      xuống gara, tối nay tự lái xe. Tan tiệc, muốn đưa Ngô Nhân Kì về nhà, thế nên, tự lái vẫn là tốt nhất.

      Tiệc từ thiện được tổ chức ở khách sạn Tây Giao, có bãi đỗ xe rất rộng. Dự tiệc đều là những người giàu có, ai cũng lái xe đến. Thế nên nơi đây chỉ là bữa tiệc đơn thuần, mà còn là nơi để những người giàu có khoe của. Xe ai đẹp, bạn ai xinh… cứ đợi mà xem.

      Lâm Tây Canh đến ngã tư đường, đúng vào giờ cao điểm. Xe nhích từng chút . nhìn đồng hồ, có lẽ bị muộn rồi, lại nghĩ đến bộ mặt giận dỗi của Ngô Nhân Kì, thầm thở dài.

      Đối với chỉ là đứa quen được nuông chiều. Hai mươi tư tuổi. Ở công ty cũng có hai tư tuổi, nếu đem so sánh với Ngô Nhân Kì, đúng là trời vực. Ngày nào họ cũng phải lao đầu vào công việc, còn chỉ ở nhà hưởng thụ, số ngày làm trong năm đếm được đầu ngón tay.

      Trong lòng Lâm Tây Canh tán thành cách dạy dỗ con của nhà họ Ngôn, quá chiều chuộng. dám nghĩ, cưới xong, Ngô Nhân Kì có thích ứng được với cuộc sống của nhà họ Lâm , cũng như có gánh vác được trọng trách bà chủ trong nhà .

      Hai người hơn kém nhau mười tuổi, Lâm Tây Canh chưa từng xem Ngô Nhân Kì là người phụ nữ. Trong mắt , vẫn chỉ là bé cả ngày chạy theo sau gọi “ Tây Canh”. Còn nhớ, khi năm tuổi từng đòi ầm ĩ “Em phải làm vợ Tây Canh”. Khi ấy, coi lời của đứa bé kém mình mười tuổi là . Mãi đến khi hai mươi tuổi, rồi hai mốt tuổi… cho đến tận bây giờ, khi hai mươi tư tuổi, mới biết, ra lời năm xưa là .

      Hôn ước này cũng khiến Lâm Tây Canh lo lắng. Ngô Nhân Kì là con duy nhất nhà họ Ngôn, sau lưng có hậu thuẫn vững mạnh. Hơn nữa, Lâm Ngô quan hệ thân thiết từ lâu, bọn họ vốn là thanh mai trúc mã, đính hôn cũng là chuyện hợp tình hợp lý.

      Là con trai duy nhất trong nhà, Lâm Tây Canh hiểu , có quyền chọn bạn đời cho mình. Hơn nữa, phải chưa từng , thậm chí từng có nhiều mối tình, nhưng tin chắc mình phải là người có thể làm tất cả vì tình , cũng chưa có ai khiến đến mức ấy. Chính vì vậy, Ngô Nhân Kì là lựa chọn tốt nhất của . Mọi người cùng vui, phải tốt sao?

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :