Chương 1. Mới vào vương phủ (1)
Edit: Meg
Beta: Ka & Ishtar
Trời giữa trưa, kinh thành đông đúc, người người tấp nập trong các ngõ .
Dăm bữa nửa tháng lúc nào cũng thế này, trước Tĩnh Vương phủ là đoàn người rồng rắn như thường lệ, mà Hà thúc trông nom mọi việc trong phủ đứng trước cửa, vẻ mặt vô cùng âu sầu bất mãn.
Giang Ngư Ngư bước chậm lại, đứng trong đoàn người dài ngoằn, đói đến mức hai mắt lờ mờ.
Hôm nay, là ngày thứ năm nàng đến cổ đại.
Bỗng dưng xuyên , vận khí của nàng chuyển dời xoay vần, mà càng xoay càng xấu, lại xuyên đến cái nơi khỉ gió này, chế độ quản lí hộ tịch tại địa phương nghiêm chẳng kém gì đại ——
có bài tử tức là có thân phận gì hết, muốn tìm việc? Muốn dừng chân, thuê phòng, tìm nơi trú thân? Hết thảy miễn bàn !
Đúng là cố tình làm khó người ta, muốn làm gì cũng cần có bài tử này . . . . .
Cho nên khi tỉnh lại bên hồ, phát bản thân xu dính túi, cũng có gì để chứng tỏ thân phận, nàng đành dồn hết công sức tìm đường lên kinh thành, để tìm tòa Tĩnh vương phủ này!
Nàng nghe ngóng được, đây là Nguyệt Loan Quốc, mà bài tử chứng minh thân phận đều xuất phát từ Tĩnh Vương phủ này, đều do Tĩnh vương phủ phát ra.
Khối bài tử kia hình dàng cực kì bí hiểm, dân chúng cũng chả ai bài tán, nàng nghe ngóng mãi mà được, muốn giả mạo khối bài tử ấy, cũng chẳng biết làm thế nào.
Vì muốn lấy được bài tử thân phận, nàng phải đến Tĩnh vương phủ.
May mắn là, Tĩnh vương phủ nhận người.
Bọn họ tìm mãi vẫn chưa thấy người phù hợp, điều kiện tờ "Thông báo tuyển dụng" kia càng lúc càng thấp, tại thành vô điều kiện luôn, có bài tử thân phận hay cũng chả quan trọng, ai muốn đều có thể tự mình ứng tuyển.
Vương phủ nhận người làm việc gì . . . . . Đến nay đều thần bí như thế.
Bằng con mắt chuyên nghiệp của người đại, nàng chợt nhận ra đây là công tác có cầu cực cao, phân nửa đều bị loại, nhưng. . . . . . Giang Ngư Ngư sớm đói bụng muốn chết, cho nàng ăn no , ai trúng ai loại cũng được mà!
Vất vả chờ mãi rốt cuộc cũng đến lượt Giang Ngư Ngư “phỏng vấn”.
Hà thúc – vị tổng quản lo việc này nhiều ngày, lo đủ thứ việc, thanh khàn khàn, ngữ điệu chẳng hi vọng gì nhiều bắt đầu đặt câu hỏi,"Các ngươi thấy, ở kinh thành này ai là người đẹp nhất?"
Bởi vì quá đông, nên “phỏng vấn” năm người lúc cho nhanh.
Hà thúc vừa xong, ba vị nương nọ nhìn nhìn nhau mặt tự dưng hồng hồng biết nên đáp thế nào, vị tiểu ca còn lại chẳng nhăn nhó cái gì mất lúc lâu, thanh tự nhiên lắm giọng,"Đương nhiên là Tĩnh Vương gia. . . . . ."
Chỉ có Giang Ngư Ngư phản ứng gì.
Nàng mới tới kinh thành, gặp qua mấy người, nhưng hỏi đường ai đẹp nhất nàng cũng có thể trả lời —— tuyệt đối là thằng bé chơi đùa ở góc đường.
Bởi hai má nó như cái bánh bao, làn da mỏng mỏng hồng hồng! Nhìn rất muốn cắn miếng!
Hà thúc biết ý niệm biến thái kì cục trong đầu nàng, nhận thấy biểu cảm cực kì bình tĩnh của nàng, kinh hỉ liếc nhìn nàng cái, lúc này mới phát ra trước mắt chỉ là tiểu nương.
Tiểu nương xinh đẹp như búp bê sứ, mắt to trong veo long lanh tựa như có nước, mũi thẳng tinh tế, miệng nhắn phấn nộn, có hai cái má phúng phính, hết thảy đều toát lên mấy chữ “nhu thuận khả ái” cực kì ràng.
Vương gia nhà mình dung mạo cực kì phi phàm, xinh đẹp dị thường, ‘nhìn ngắm’ Vương gia xinh đẹp lâu như thế, hầu như chả vừa mắt ai nữa, thế mà vẫn bị Giang Ngư Ngư khiến cho chú ý.
Đứa này có đôi mắt rất đẹp! Hà thúc thầm cảm thán trong lòng tiếng.
Đôi mắt rất trong sáng, như thể ánh dương êm ái chiếu xuống làm rạng rỡ cả vùng nước tịch thâm u, liếc mắt qua cũng đủ thấy trong suốt như mặt nước êm ả. thấy đẹp cũng khó, khiến ai bắt gặp đôi mắt này cũng phải sinh hảo cảm ngay.
Last edited by a moderator: 30/10/14