1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Phu quân, xin chào ! - Lý Hảo

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      PHU QUÂN, XIN CHÀO!

      Tác giả: Lý Hảo

      Nguồn: Tangthuvien

      Converter: Nothing_nhh

      Chương: 1184 trang word

      Nội dung: Sạch, sủng, thê nô

      Giới thiệu:

      Ngoại tổ phụ bị sao trảm, tổ mẫu lập tức trở mặt, mệnh phụ hưu thê, phụ thân cùng thê nhi xa;

      Bất đắc dĩ mẫu vong phụ tử, Tử Du hạnh ngộ quái sư phó,

      Sư phó : ta là xuyên qua tới được, nhưng là ta ở tại chỗ này,

      Cho nên, ta quyết định đem của ta tư tưởng lưu cho đồ nhi ngươi, vì thế Tử Du học rất nhiều kỳ quái gì đó.

      Chính là sư phó rồi, tổ mẫu đại nhân lại nghĩ tới này lưu lạc bên ngoài cháu ruột nữ, quyết định đem nhân mang về Hầu phủ hảo hảo 'Giáo dưỡng', thuận tiện mưu môn hảo việc hôn nhân.

      Nhưng là thân ái tổ mẫu đại nhân, cũng phải sở hữu mọi người hội cam tâm tình nguyện nghe ngài bài bố.

      Đại cổng lớn lý thị phi nhiều, vì tiền đồ, vì nữ nhân, vì hôn , vì người , mọi người các sử thủ đoạn, đoan xem ai thắng ai thua!

      Lý Tử Du cười đối người nọ : "Phu quân, nhĩ hảo. lâu thấy, ngươi ăn cơm có?"

      P/S: mình đọc truyện này cách đây thời gian rồi mà chờ hoài thấy ra nữa, thấy mấy trang khác có đến tập 21 mà để full rồi trong khi truyện mới chỉ mở đầu thôi.

      Mình tìm ******************* có, nên quyết định tự edit truyện này và đăng ở đây, nếu như có bạn nào edit rồi pm cho mình để mình gỡ xuống nhe.

      Lần đầu tiên edit mong các bạn quăng gạch đá nhiều nhiều để mình tiến bộ hơn hihi ^^

      Vì để tạo liền mạch truyện mình tạm mượn 21 tập đầu của các bạn nhé

      -----------------------


      Chương 1: Sư Phụ

      “Ta phải rồi, con cùng ta sao?” – nữ nhân khoảng ba, bốn mươi tuổi hỏi

      ạ, con học tốt lắm rồi, con muốn ở lại đây.” – tiểu nương hơn mười tuổi ngẫm nghĩ rồi kiên quyết trả lời.

      “Con học tốt lắm, theo ta đến sống ở địa phương kia, nơi đó mọi người bình đẳng, vợ chồng, nếu vợ chồng bất hòa có thể ly hôn, tài sản chia đôi, chẳng ai kì thị con lại còn có thể tái hôn. Nhưng nếu con ở lại đây, con phải chịu đựng chuyện trượng phu tương lai của con có rất nhiều nữ nhân, còn phải từng khắc đề phòng người khác tính kế con.” – Nữ nhân lớn tuổi thuyết phục.

      “Sư phụ à, người phải từng cho con biết ở thế giới của người nam nhân cũng có tiểu tam tiểu tứ đó sao, cho nên có gì khác nhau chứ, mà con đây là người của thế giới này, mộ phần phụ mẫu con cũng ở đây, con nghĩ đến chuyện ngay cả phụ mẫu con cũng được nhìn thấy.” – Tiểu nương thương cảm .

      “Vậy được rồi, ta đây miễn cưỡng con nữa. Con đây phải bảo trọng, nhớ kĩ những gì ta dạy cho con, có lẽ ngày nào đó con dùng tới, có điều này sư phụ muốn với con, diện mạo của con rất thu hút, tại cha mẹ con mất rồi, con cũng nên về nhà tổ phụ của con thôi, ít nhất cũng có gia tộc bảo hộ. nữa, đến giờ rồi, ta phải thôi!”

      “Sư phụ bảo trọng!” – Tiểu nương nhìn vị sư phụ kì quái của mình leo lên cái máy móc kì lạ gì đó rồi từ từ biến mất bên cạnh mình.

      Người cũng nhìn thấy nữa, quả nhiên sư phụ rồi ư? Sư phụ có thể chính mình gặp lại người thân, chỉ có mình nàng người bơ vơ đời này nữa thôi.

      Tiểu nương này tên gọi là Lý Tử Du, năm nay mười hai tuổi. Từ sáu năm trước tại nơi này, gặp phải người quái đản trong cái sơn động liền theo nàng ta học những thứ kì lạ trong suốt sáu năm, chỉ là những thứ đó cũng quá mức kì quái , bất quá bởi vì tuổi còn , vị sư phụ kia còn dùng hoa ngôn xảo ngữ, Lý Tử Du cũng bất tri bất giác phải học rất nhiều những thứ kì kì quái quái kia.

      Sư phụ nàng ta là từ ngàn năm sau đến, lúc đầu Lý Tử Du cảm thấy nàng ta chính là hồ ngôn loạn ngữ mà thôi, nhưng về sau nàng ta dạy cho nàng những thứ mà nàng chưa từng nghe phụ thân hay mẫu thân qua, trong sách cũng có. Bây giờ có thể nàng là người của thế giới này nhưng lại học rất nhiều những thứ của tương lai. ( Tương lai này cũng là từ sư phụ ra, Lý Tử Du muốn dùng là thực có thứ tự!)

      “Sư phụ người chút cũng lưu luyến nơi này a.” Lý Tử Du thở dài, sư phụ máy móc của nàng bị hỏng nên trong thời gian ngắn thể quay về cho nên sáu năm qua phải lưu lại nơi này, ngoài việc sửa chửa máy móc còn đem phần lớn những gì mình biết dạy cho Lý Tử Du.

      “Tử Du a, ta biết đem mấy thứ này giao cho con là đúng hay sai, nhưng là dạy cho con, ta lại cảm thấy đáng tiếc.” Sư phụ có đôi khi lại vậy với Lý Tử Du.

      Phỏng chừng là vì nhìn Lý Tử Du học này nọ rất nhanh, hoặc là vì nguyên nhân khác, Lý Tử Du biết những điều mà đời này rất nhiều người biết, những tư tưởng bị ảnh hưởng từ sư phụ, đối với Lý Tử Du như sư phụ , biết như vậy là đúng hay sai.

      Lý Tử Du cuối cùng nhìn thoáng qua nơi này, về sau chắc bao giờ đến đây nữa. Hẳn là nên phen phóng hỏa thiêu chỗ này , nhưng là có hỏa hoạn lại càng khiến cho mọi người chú ý, cần gì làm điều thừa? Chẳng phải gây ô nhiễm sao?

      Chương 2: Lần đầu gặp gỡ

      Lý Tử Du quyết định chính mình lên núi hái ít dã sơn về nhà , dù sao từ sau khi phụ thân qua đời hai năm trước, trong nhà liền chỉ còn lại nàng cùng bà vú, mà Lý Tử Du vốn ở tại địa phương cách xa thôn Lý Nhân, bình thường ít có người lại đây. Đối với những hộ từ nơi khác đến, lúc đầu người trong thôn cũng tỏ ra quan tâm, càng về sau lại càng có nhiều tiếp xúc. Vậy nên cả nhà họ quả là quá ngăn cách với cuộc sống bên ngoài rồi.

      (chỉ biết dã sơn thuốc nào đó)

      Lý Tử Du còn nhớ bảy năm trước cùng phụ mẫu đến ở nơi này, nàng còn đối với phòng ốc thô sơ như thế còn khóc nháo thời gian. Dù sao trước kia chính mình cũng là cẩm y ngọc thực, bên người nha hoàn thành đàn, nhưng nay cũng chỉ còn có mình Lý mẫu hầu hạ.

      (Cẩm y ngọc thực: Ăn ngon mặc đẹp)

      Bất quá từ khi học cùng sư phụ, người rất có năng lực thích ứng, có ai lại nghĩ rằng trước kia Lý Tử Du lại là tiểu thư ở kinh thành đây? Mặc quần áo vải thô, cả ngày chạy nhảy nơi nông thôn, rừng núi, sư phụ từng cười với nàng: “ ràng lễ nghi so với người khác đều làm tốt hơn lại cố tình sống hoang dã như thế này, con có coi trọng tính cách vậy hả?”

      “Sư phụ phải phải giả vờ giả vịt rất mệt sao? Con cùng sư phụ ở nơi này còn giả vờ giả vịt để làm gì chứ?” Lý Tử Du cũng cười đáp lại.

      “Ha ha, con rất đúng, phải nên như vậy, con biết đâu, nơi ta sống có rất nhiều ngôi sao nữ đều tỏ ra đoan trang, trung thực, kì sau lưng cái gì ghê tởm cũng đều có. cái này nữa, nhanh chút , nhanh đem mọi thứ nhớ .”

      Lý Tử Du có trí nhớ siêu cường cũng là nguyên nhân khiến sư phụ nàng vui sướng thôi, nghĩ đem những gì mình biết dạy cho Lý Tử Du.

      Nàng thế nào lại nghĩ đến sư phụ rồi? Lý Tử Du lắc đầu, sư phụ muốn , nàng ấy lần trở về này cũng chính là vĩnh biệt, cả đời thể gặp lại nhau.

      Điều quan trọng nhất bây giờ là lấp đầy bụng đói, sư phụ thể gặp được nữa nhưng chính mình còn phải sống sót. Lý Tử Du sâu vào trong núi, nàng nhớ khu vực này có rất nhiều dã sơn khuẩn, sư phụ còn hương vị rất ngon. So với mùi vị của thứ vị tinh gì đó còn tốt hơn. Lý Tử Du biết cái gì là vị tinh, nhưng là nghe sư phụ nàng cũng cao hứng. Hôm nay sư phụ rồi, nàng lại nghĩ tới hương vị này, chờ về nhà rồi chính mình làm cho Lý ma ma, thỏa cơn thèm cũng tốt lắm.

      (dã sơn khuẩn: hình như cũng là loại thực vật, thứ lỗi cho mình biết >”< ; vị tinh: bột ngọt)

      Trong rừng tiếng hót của chim chóc đặc biệt dễ nghe, Lý Tử Du có thể nghe thấy ràng tiếng bước chân của nàng trong khu rừng yên tĩnh này. Sư phụ những thứ trong rừng này đều là nguyên tư nguyên vị*, là lục sắc rau dưa* gì đó, chính là những thứ bị ô nhiêm.

      (*: ý là còn nguyên mùi vị, nguyên chất, sạch )

      Đáng tiếc ở đây những thứ này đều đáng tiền, nơi sư phụ ở coi như bảo bối còn ở đây lại chẳng ai hiếm lạ. Lý Tử Du hái dã sơn được lúc cảm thấy có chút khát liền quyết định đến dòng suối cách đó xa uống nước. Trong rừng thường có hai con thỏ hoang nhảy ra nhưng nhanh như chớp lại chẳng thấy bóng dáng tăm hơi.

      Hoàn cảnh như thế làm cho tâm tình Lý Tử Du lại tốt lên, xem ra chuyện sư phụ rời cũng chỉ làm nàng thương tâm khoảng thời gian mà thôi.

      Chỉ là tâm tình tốt như vậy cũng chẳng duy trì được bao lâu bởi con suối mà nàng hướng đến kia lại có vẻ sạch như thường ngày, đầu sỏ gây nên chính là người nằm úp sấp nhúc nhích trong nước kia. Lý Tử Du đáng thương khát mà lại chẳng có cách nào giải quyết.
      Dion thích bài này.

    2. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 3: Viết giấy vay nợ cho ngươi

      Người đó phải chết rồi chứ? Lý Tử Du nhìn người nằm úp sấp trong nước kia, người này phải là bị người ta đuổi giết sau đó bỏ ở nơi này chứ. Trong khoảng thời gian ngắn, Lý Tử Du nhớ tới sư phụ từng giảng qua rất nhiều chuyện võ hiệp xưa, chẳng lẽ là bị đánh xuống sườn núi? Lý Tử Du ngẩng đầu, núi này tính là cao cho lắm, có khả năng xảy ra chuyện này được.

      Bất quá người này mặc thân hắc y, khẳng định cũng phải làm việc gì đúng đắn. Ở thời khắc này, Lý Tử Du lại phải lập tức nghĩ đến xem người này còn sống hay chết, có thể cứu hay mà là nghĩ đến những chuyện loạn thất bát tao* có thể xảy ra.

      (*: chuyện linh tinh)

      Nàng chính là bị sư phụ ảnh hưởng sâu sắc, từng nghe sư phụ kể qua chuyện xưa rắn cùng người nông phu, nếu là cứu nhầm con rắn chẳng phải nàng gặp phải nguy hiểm sao?

      Nhưng cuối cùng biết là do tò mò hay thực mềm lòng, Lý Tử Du tiến lại thử kiểm tra hơi thở của người kia chút. tốt, còn sống. Chính là phía sau lưng người kia lại thấm đẫm máu, xem ra là bị thương ở đây rồi.

      Được rồi, nhìn ngươi bộ dạng cũng đẹp mắt liền cứu ngươi . Đây là Lý Tử Du sau khi lật xem người này, thấy khuôn mặt liền nảy ra ý nghĩ cứu người. Người này bộ dạng đẹp mắt, về số phương diện cũng coi như là nàng chiếm tiện nghi . Nếu người này lớn lên với hình dạng hung ác hoặc là thực xấu xí, Lý Tử Du chẳng cần lo lắng quyết định có nên cứu hay hơn nửa ngày như thế .

      Trước kia nàng có chữa trị cho động vật, tại lại là người sống, thôi xem như thử kĩ năng của chính mình cũng sai.

      Lý Tử Du lấy ra số thứ nàng cùng sư phụ vụng trộm cất giấu. Người này phía sau lưng vết thương rất sâu nên máu vẫn ngừng chảy ra. Nếu chỉ là băng bó đơn giản chỉ sợ là có tác dụng, tốt nhất là phải khâu miệng vết thương lại.

      “Cũng may là ngươi hôn mê, biết đau”

      Lý Tử Du dùng nửa ngày mới hoàn thành tốt việc khâu vết thương lại. Nàng lại tìm ít thảo dược đắp đơn giản lên miệng vết thương, hy vọng bị nhiễm trùng, bây giờ có thuốc, nàng lại mang người này đâu được nên đành chấp nhận vậy thôi.
      Loại châm này của sư phụ dùng tốt lắm, khâu lại nhanh, nhớ lại ban đầu khi sư phụ dạy nàng dùng nó, Lý Tử Du nhìn con thỏ máu chảy đầm đìa, thiếu chút nữa nôn ra. Nhưng thời gian trôi qua lâu nàng cũng chết lặng, thành công khâu miệng vết thương cho con thỏ .

      “Tử Du, cần coi khinh tay nghề của ta, về sau dù sớm hay muộn con cũng phải cảm tạ ta thôi.” Sư phụ với nàng như thế.

      Đây gọi là cảm tạ sao? Cứu người quen biết, cũng chẳng thể giải quyết cơn khát lại còn phải ở lại chỗ này? Bụng lại đói, hay là quên chuyện này rồi chính mình rời nhỉ? Chỉ là làm vậy cũng có đạo đức, ít nhất cũng phải chờ người này tỉnh rồi sau, nàng cũng phải tự mình nhìn thấy thành quả của mình chứ.

      Ngay tại thời điểm Lý Tử Du muốn ngủ, hắc y nhân kia rốt cục cũng tỉnh. Bất quá khi thấy Lý Tử Du, ánh mắt người này liền trở nên hung ác, đứng lên muốn chế trụ Lý Tử Du nhưng lại khẽ động miệng vết thương, ngã xuống.

      “Ngươi cần lộn xộn, miệng vết thương của ngươi rất sâu, động tác nhanh như thế làm cho vết thương nứt ra, ta cũng hi vọng mình lại bận rộn thêm nửa ngày nữa đâu.” Lý Tử Du lạnh lùng với người nam nhân trước mắt.

      Nam nhân kia có lẽ do bị đau, nửa ngày cũng chẳng chuyện, cuối cùng cũng mở miệng hỏi: “Ngươi là ai? Nơi này là chỗ nào?”

      “Ta là ai ngươi cần biết, chỉ cần nhớ kĩ là ta cứu ngươi đến đây. Về phần nơi này là chỗ nào, chỉ là cái thâm sơn rừng già mà thôi.”

      “Mang ta ra ngoài, ta cần dưỡng thương.” Nam nhân kia

      là kì quái, chẳng lẽ ngươi cái gì ta phải làm cái đó sao? Hơn nữa lại với giọng điệu ra lệnh như thế. Lý Tử Du vốn là rất tức giận, nhưng đảo mắt nghĩ nghĩ chút lại : “Đưa thù lao .”

      làm việc gì có lợi, sư phụ thế.

      Nam nhân kia ngờ Lý Tử Du trắng ra như vậy. Người đối diện chỉ khoảng mười hai mười ba tuổi, mặt đen như than, chỉ có điều khuôn mặt thoạt nhìn có đôi chút xuất sắc, giảo hoạt lại quyến rũ. Quyến rũ? sao có thể nghĩ đến từ đó chứ? Bất quá chỉ là đứa trẻ nông thôn mà thôi. nhìn cổ của người này rồi đột nhiên nở nụ cười: “Thù lao? Ngươi nữ hài tử nếu sợ hư danh tiết vậy ra mong muốn của ngươi .”

      kẻ lợi hại, người này lại lập tức nhận ra nàng là nữ tử. Lý Tử Du tự nhận bản thân ngụy trang rất tốt, thế nhưng vừa rồi liếc cổ mình cái nàng mới biết nàng sơ sót rồi. Hôm này nàng mặc trang phục có cổ cao, nữ tử như nàng có hầu kết* như nam tử, người này cũng nhờ điểm đó mới nhận ra. Đáng tiếc a, cũng quá coi thường nàng rồi.

      (*: trái khế nơi cổ họng của con trai)

      “Danh tiết là gì vậy? Ta biết đấy. Hơn nữa ngươi biết ta là ai sao? Gọi là gì sao? Nếu muốn tổn hại danh tiết của người, ít nhất cũng phải đem tên người đó ra phải à? Bằng ngươi như thế nào mở miệng được hả? Vả lại, ta chỉ là đứa bé nông thôn cứu người nam tử mà thôi, ở chỗ chúng ta căn bản là mọi người cũng chẳng để ý cái gì. cách khác, ở nông thôn này nữ tử cũng dám xuất đầu lộ diện, ngươi xem ta đây đúng ?”

      Người này khẳng định là xuất thân từ nhà giàu có, bằng làm sao biết cái gì mà tổn hại danh tiết? Trước kia khi còn ở kinh thành, nàng nhớ thuở bé trong tộc bởi vì cẩn thận bị người ta bế chút lại nhất định phải gả cho người kia. Việc này ảnh hưởng rất mạnh đến Lý Tử Du, vị kia vốn có đối tượng đính hôn, nhưng vì chuyện này lại bị hủy hôn chỉ có thể theo cái người tốt lắm ấy.

      Người nọ nghe Lý Tử Du vậy, sửng sốt chút, nghĩ mình còn có việc trọng yếu phải làm, thể ở chỗ này đấu khẩu. Lần này bị thương nghiêm trọng, cũng biết nữ hài tử này dùng cách gì trị cho nhưng chỉ cần cứu được mình là tốt rồi, vì thế với nàng: “ tại người ta có gì đáng giá, nhưng ngươi yên tâm, ta có thể viết giấy vay nợ cho ngươi, đến lúc đó ta cho người đưa lại đây.”

      Nhìn Lý Tử Du còn có vẻ hài lòng, thêm: “Nếu ngươi muốn trả công, ta chỉ có thể làm thế, người ta quả có gì đáng giá đâu.”

      Chương 4: Lý gia

      “Tiểu thư, nô tỳ biết ngài muốn về lại cái nhà kia, nhưng mà Tiểu thư ngày lớn lên, chẳng lẽ Tiểu thư nghĩ mình ở lại nông thôn sao? Nếu Lão thái gia ở dưới cửu tuyền biết được, người chắc chắn yên tâm đâu.”

      Lý ma ma Lão thái gia là ý chỉ ngoại tổ phụ của Lý Tử Du - Trần lão tướng quân. Ông rất thương Lý Tử Du nhưng bảy năm trước, toàn gia của ngoại tổ phụ lại bị Hoàng thượng xử trảm cũng vì ông nắm binh quyền trong tay, bị kẻ gian vu cáo. Lý Tử Du luôn nghĩ rằng lão hoàng đế kia khẳng định là muốn đối phó với ngoại tổ phụ nàng từ lâu. Bấy giờ được kẻ khác đúng lúc cho cái lí do, y ngại gì dùng chứ.

      Tình người ấm lạnh, cả nhà ngoại tổ phụ nàng từ thiên đường rớt xuống địa ngục thế mà đám người nhà tổ mẫu lại buộc phụ thân hưu mẫu thân nàng vì sợ làm liên lụy đến gia đình bọn họ. Trước kia các bá mẫu, thẩm thẩm đều ra vẻ đối xử tốt với mẫu thân nàng nhưng trong ánh mắt lại đầy khinh thường. Phụ thân nàng đứng hàng đệ tam, do tổ mẫu sinh ra nhưng cũng vì khi sinh phụ thân nàng bà gặp khó sinh nên tổ mẫu đối với phụ thân vẫn phải thích. Hơn nữa, chuyện thành thân của phụ mẫu nàng là do mình tổ phụ mất quyết định nên tổ mẫu vẫn luôn vừa mắt mẫu thân. Từ khi gả sang Lý phủ, mẫu thân cũng chỉ sinh được nữ nhi là nàng, tổ mẫu muốn phụ thân nàng nạp thiếp lại bị phụ thân cự tuyệt. Chính vì thế tổ mẫu mới càng ngày càng thích phụ mẫu nàng, đối với cháu ruột là nàng đây cũng xem là gì cả.

      Bởi vậy khi ấy có sẵn lý do như thế tội gì mà đám người đó nhanh chóng đuổi mẫu thân nàng chứ. Chính là phụ thân nàng lại lần nữa khiến cho Tử Du thêm kính nể. Phụ thân sống chết chịu hưu thê vì thế mà khiến cho tổ mẫu giận giữ, tuyên bố nếu người chịu hưu thê liền bị trục xuất khỏi gia môn. Phụ thân cứ thế mang theo mẫu thân cùng nàng, còn có Lý mẫu rời khỏi cái gia tộc phồn hoa kia.

      Nhưng mẫu thân nàng vì buồn thương gia , bị tổ mẫu làm ầm ĩ ép buộc sinh nam tử nhưng lại thể hoài thai như mong muốn, nay còn phải chuyển đến nơi sơn thôn nên thân thể dần trở nên yếu ớt, tốt lên được. Chỉ sau hai, ba năm người liền hương tiêu ngọc vẫn.

      Sau khi mẫu thân qua đời, phụ thân nàng luôn buồn bực vui. Qua hai năm người cũng ly khai nhân thế, chỉ còn lại Lý Tử Du và Lý ma ma nương tựa lẫn nhau.

      “Tiểu thư vốn nên có được cẩm y ngọc thực nhưng tại lại thành ra như thế, nô tỳ nhìn đến đau lòng. Bản thân nô tỳ có bản lĩnh gì cả lại còn khiến Tiểu thư phải lo lắng nuôi sống nô tỳ. Nô tỳ về sau xuống dưới cửu tuyền làm còn mặt mũi nào gặp lại Tam lão gia cùng phu nhân đây.”

      “Lý ma ma đừng như thế nữa. ra ta cảm thấy như thế này cũng rất ổn mà. Nếu ta trở về có khi bọn họ còn cho rằng ta muốn tranh giành gia sản của bọn họ nữa kìa. Người cũng chăm sóc ta rất nhiều mà. Hai người chúng ta sống như thế này cũng rất tốt nha.” Người thân gần gũi nhất đời này của nàng cũng chỉ còn lại Lý mẫu mà thôi. Nàng có thể tốt với ai ngoài bà nữa đây?

      Lý ma ma : “Tiểu thư là nữ hài tử, bọn họ nghĩ vậy đâu, chỉ cần Tiểu thư về sau có nơi chốn tốt, nô tỳ cái gì cũng đều yên tâm.”

      “Lý ma ma à, người cảm thấy người như tổ mẫu ta tìm cho ta nơi chốn tốt sao?” Lý Tử Du hỏi.

      Tổ mẫu Lý gia Kim thị là người luôn đặt lợi ích lên hết. Chỉ cần có lợi cho Lý gia, dù cho có là con trai, là tôn tử đều có thể dùng đám hỏi để đạt được mưu đồ, cháu lại càng cần phải . Huống chi Lý Tử Du còn là kẻ được thích ở Lý gia. Trở về rồi chẳng phải nàng trở thành thịt nằm thớt sao? Lý Tử Du tuyệt đối để mình rơi vào tình cảnh đó. Nàng nhất định phải nắm giữ vận mệnh của chính mình.

      Lý ma ma trầm mặc, Thái phu nhân quả người như thế. Năm đó nếu phải gia thế của Tam phu nhân hiển hách bà ta tuyệt đối đồng ý cho Tam phu nhân gả vào Lý gia bởi vì hôn này phải do bà ta làm chủ. Sau đó còn bắt Tam lão gia hưu thê, có thể thấy được bà ta là người để ý đến tình cảm. Nếu nương trở về đó, có kết quả tốt sao? Nhưng nếu , năm nay nương cũng mười hai tuổi rồi, thêm vài năm nữa chẳng lẽ muốn kết duyên với tên tiểu tử nông thôn sao? Người như vậy làm sao xứng với dung mạo của nương chứ? Đáng tiếc gia đình bên ngoại của nương còn ai, nếu có thể về bên đó.

      Tiểu thư của bà sao lại mệnh khổ như vậy chứ? Người giỏi giang lại hiếu thuận như nàng, ngay cả với hạ nhân như bà cũng đối xử như người thân, vì sao lại có kết quả tốt?

      Lý ma ma càng nghĩ càng thương tâm, cảm thấy lão thiên gia công bằng. Tiểu thư tuổi còn như thế lại phải sống ở nơi này, nếu phải bà liên lụy nàng nàng cũng cần phải vất vả đến thế. Mỗi ngày làm cho chính mình chẳng khác gì than đen. ràng nàng là thiên kim tiểu thư nũng nịu lại thể che giấu bản thân mình.

      “Xe đến núi ắt có đường thôi, cần lo lắng, trời tuyệt đường người, chúng ta nhất định có cơ hội sống tốt mà.” Cho dù có phải về kinh, Lý Tử Du cũng chính nàng nắm giữ vận mệnh của nàng! Cùng lắm giả chết, nàng cũng nghĩ chết . Sư phụ , người chỉ cần còn sống còn có hi vọng, nếu chết rồi cũng chẳng thể thay đổi được chuyện gì cả.

      “Ngày mai, người hãy chú ý người kia chút.” Lý Tử Du phân phó.

      “Nô tỳ hiểu được.” Tiểu thư chắc muốn cho người khác phát bộ mặt chân của mình. Tiểu thư lớn lên tốt như thế vạn nhất người kia nổi lên ác ý rất nguy hiểm. Lý ma ma vừa hi vọng vừa lo lắng người của Viễn hầu phủ tìm đến. Tâm lý bà rất mâu thuẫn. Vẫn là tối nay liền tìm đến đây , ít nhất Tiểu thư sống yên ổn vài năm.

      Còn Lý Tử Du cảm thấy người kia thân phận đơn giản, muốn cùng tiếp xúc nhiều nên mới để Lý ma ma chiếu cố cho . Nàng đâu biết rằng Lý ma ma lại muốn nhiều như vậy.

      Chỉ là giờ để người này ở trong nhà nàng chẳng thể rửa mặt được. Liệu người này có định ở đây dài dài chứ? Lý Tử Du lo lắng nghĩ. Ai mà chẳng thích chưng diện a, nàng muốn để cho da nàng bị hư tổn đâu.

      Vì thế nàng chỉ còn cách mau chóng chữa thương cho người đó rồi khiến yên tâm mà , đem phiền toái đến cho nàng nữa.
      duyenktn1Dion thích bài này.

    3. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 5: Thay dược

      đêm mộng mị. Ngày hôm sau khi Lý Tử Du rời giường Lý ma ma chuẩn bị bữa sáng rồi. Nàng vào nhìn tình trạng của người kia chút, phát người kia sớm tỉnh rồi chỉ có điều biết suy nghĩ điều gì. Người này lớn lên đẹp, làm cho người ta thưởng tâm duyệt mục* nha, bất quá thứ gì càng đẹp độc tính lại càng cao. Lý Tử Du trực tiếp : “Cảm giác hôm nay thế nào?” Tốt nhất là ngươi nhanh cút .

      (*thưởng tâm duyệt mục: đáng được thưởng thức, cảm thấy vui lòng đẹp mắt)

      “Rất ổn.”

      “Vậy nhanh viết giấy vay nợ .” Lý Tử Du .

      Phải khiến cho nghĩ rằng nàng tham tài, thả lỏng cảnh giác, khỏi nghi thần nghi quỷ.

      “Cũng tốt, đem giấy bút lại đây.” Người kia .

      Nhìn Lý Tử Du quả nhiên lấy giấy bút ra, người nọ tiếp: “ ngờ ở nông thôn này lại có nữ nhân biết viết chữ.”

      Hoài nghi cứ hoài nghi , dù sao ngươi cũng nghi ngờ từ sớm rồi, Lý Tử Du đáp: “Đúng thế đấy, nhanh viết , đừng dài dòng nữa.”

      Viết xong giấy vay nợ, Lý Tử Du nhanh chóng nhận lấy và cất kỹ trong áo của mình, rồi tiến lên xem xét vết thương của người kia.

      “Vậy là ổn rồi, chỉ cần đổi thêm lần dược nữa, chờ ta cắt chỉ xong ngươi có thể .” Lý Tử Du với người kia.

      “Sao nương lại biết dùng cách đó để khâu miệng vết thương?” Nam nhân này tuy thấy phía sau lưng mình nhưng cũng có thể cảm giác được vết thương này là dùng chỉ để khâu. chưa từng thấy thủ pháp này bao giờ nhưng quả là miệng vết thương nhanh khép lại hơn.

      Tiểu nương này thấy để nửa thân trần mà mặt chút cũng đỏ, chẳng lẽ nha đầu nào ở nông thôn này đều biết thẹn thùng hay sao? Nhưng là nương này ràng là có bà vú. Nếu nàng là nha đầu sống ở nông thôn có khả năng thuê bà vú như thế. Mấy ngày nay nhờ bà vú kia mà cũng biết được số chuyện. biết cha mẹ nương này còn thế gian hơn nữa còn là từ nơi khác chuyển đến. Hai người này ràng là chuyện bằng khẩu kinh thành. Như vậy các nàng trước đây là nhân sĩ kinh thành sao? cũng là người kinh thành, lúc trở về có nên điều tra chút?

      lắc lắc đầu, cũng chẳng phải người quan trọng gì, điều tra được cũng để làm gì chứ?

      “Ta hỏi chuyện của ngươi ngươi cũng đừng hỏi chuyện của ta. Mọi người bình an vô là tốt rồi. Đừng quên ngươi còn nợ tiền của ta đấy, nhớ sau khi trở về trả lại cho ta.”

      Về phần ngươi như thế nào, Lý Tử Du ta quan tâm, dù sao đó cũng chỉ là cái cớ.

      Nha đầu kia mỗi lần chuyện đều khiến nghẹn họng. Cẩn thận sau này gả được đấy!

      nương cắt chỉ cho ta .” Người nọ .

      “Chờ bà vú ra ngoài rồi sau.” Nếu Lý ma ma mà thấy nàng cùng với nam nhân nửa thân mặc quần áo ở chung chỗ chẳng phải sợ hãi lắm sao? Nhưng mà muốn cắt chỉ tất nhiên phải cởi quần áo.

      “Được rồi. tại có thể bắt đầu.” Đợi cho nhũ mẫu ra ngoài Lý Tử Du mới . Đây là lần đầu tiên nàng cắt chỉ cho người sống hơn nữa lại có thuốc tê. “ có điểm đau, ngươi cố chịu đựng chút.”

      Điểm đau ấy có tính là gì chứ? bị chém đao sâu còn liều mạng chạy quãng đường xa như vậy, cuối cùng mới bất tỉnh biết gì. Chỉ có điều nương này sao chút cũng thẹn thùng? Hay là sức quyến rũ của giảm sút rồi? tuy phải hoa hoa công tử nhưng cũng là nam nhân đẹp mắt, có nhiều nữ tử mến mộ nha. Chẳng lẽ tại cái nơi nông thôn như thế này lại bị tiểu nha đầu bỏ qua?

      suy nghĩ đột nhiên sau lưng đau nhói nhưng vẫn nhịn xuống. Lý Tử Du : “Cứ suy nghĩ nhiều chút có cảm giác đau.”

      Suy nghĩ gì đó ư? Chẳng có cái gì tốt để suy nghĩ cả. “ sao, ta nhẫn được.”

      Là chính ngươi đấy! Lý Tử Du cũng nhắc lại nữa. Lần đầu tiên cắt chỉ cho người sống, Lý Tử Du nhìn người này nhẫn đến độ lưng đều đẫm mồ hôi, biết nhất định rất đau khiến trán nàng cũng đổ mồ hôi hột. Trong lòng thầm kêu xong, nàng cùng sư phụ thí nghiệm nhiều lần rồi nên chuyện này tuyệt đối có thể ổn thỏa, chỉ có điều người nàng…

      Mà cái người nhẫn chịu đau lúc này lại ngửi thấy mùi hoa mai, , nếu cẩn thận chú ý hẳn thể ngửi thấy được. Nhưng hương thơm ấy quả thực có tồn tại, giống mùi son phấn, cũng giống mùi hoa, dường như là ở phía sau . muốn cẩn thận xem xét đột nhiên người phía sau lại : “Tốt rồi! Ngươi nằm , ta ra ngoài tẩy rửa.”

      Mùi hương còn nữa khiến người nọ có chút tiếc nuối. Mà Lý Tử Du lúc này chính là nhanh chóng lau mồ hôi người. Nàng khi đổ mồ hôi luôn luôn phảng phất có mùi hương bí như có như . Trừ phụ mẫu của nàng cũng chỉ có sư phụ cùng nhũ mẫu biết được điều này. Sư phụ từng với nàng: “Nếu con theo ta đến nơi ta sống chắc chắn là cực phẩm. Ở chỗ chúng ta mọi người đều cả ngày bôi nước hoa, làm sao có mùi tự nhiên như con chứ. Trước kia ta nghe có Hương phi còn cảm thấy người khác bừa, tại thấy con như thế, ta cuối cùng cũng tin. Hơn nữa con như thế cũng an toàn, nếu như đổ mồ hôi cùng người bình thường cũng chẳng khác gì, người khác thể phát giác được. Phải biết rằng mộc tú vu lâm, phong tất tồi chi. nương như con sau này cũng trở lại thành thiên kim tiểu thư sao có thể dễ dàng đổ mồ hôi được.”

      (Mộc tú vu lâm, phong tất tồi chi: Câu này trong “Luận vận mệnh của Lý Khang thời tam quốc. Chữ “tú” để ám chỉ cá thể có bề ngoài nổi trội trong quần thể, chữ “tồi” là bẻ gãy tiêu diệt hết. Ý cây cao to trong rừng thường là cây đón gió trước tiên, người xuất chúng thường hay bị đố kị)

      Lời sư phó còn ràng bên tai, chỉ là nàng ngờ chính mình lại xuất mồ hôi, hơn nữa còn trước mặt người ngoài, biết có cảm thấy gì . Lý Tử Du nhìn hình bóng mình trong gương, tất cả đều có sơ hở gì. Gương đồng này là phụ thân đưa cho mẫu thân, nay cảnh còn người mất.

      Nàng buông gương đồng xuống, lần nữa bước vào phòng với người kia: “Thương thế của ngươi ổn cả rồi, ngày kia ngươi có thể nhưng nhớ đem tiền đưa lại đây cho ta.”

      Người nọ nhìn chằm chằm Lý Tử Du lời nào. Ánh mắt vô lễ nhưng Lý Tử Du cũng sợ, càng chột dạ lại càng dễ khiến người khác hoài nghi.

      “Ừ, biết.” Chẳng qua tiểu nương này còn có rất nhiều bí mật, có nên tìm hiểu đến cùng ?



      Chương 6: Dung mạo

      Lý Tử Du tìm thấy con thỏ bị mắc bẫy, lại hái thêm ít rau dại cùng sơn . Như vậy buổi tối có thể ăn sơn với thịt thỏ. tại có thể kiếm ăn được trong núi, đợi đến mùa đông phải tới trấn mua nhiều cải trắng cùng ít hoa quả khô.

      Cũng may là trong khoảng thời gian , hai năm khi phụ thân vẫn còn sống, người tuy rằng thương tâm nhưng mấy thứ này đều chuẩn bị tốt cả. Đáng tiếc phụ thân là kẻ si tình cuối cùng vẫn là theo mẫu thân. Bây giờ hai người được an táng ở núi Vân Chi từ nay về sau hỏi chuyện nhân gian thế nữa.

      “A!!!!!!!!!!!!” Lý Tử du hô lớn khiến cho chim chóc trong rừng bay tán loạn cả lên.

      “Ha ha ha!” Nàng phá lên cười, như vậy mới tốt chứ, chẳng trách sư phụ nếu lớn tiếng la lên có thể giải tỏa cảm xúc của mình, khiến cho cả người mình nhàng hơn.

      Chỉ là những thứ mặt khiến người ta khó chịu. Khi người kia chưa đến nàng buổi tối đều phải tẩy rửa nhưng là tại vì tránh cho người ta phát nàng đành phải để yên như thế. Lý Tử Du nghĩ nhân cơ hội ở rừng bây giờ đem mặt tẩy hết , cứ để thoải mái lúc .

      Dù sao trong rừng này cũng có người khác, trừ phi gặp thêm tên bị thương nặng nữa, nhưng mà tỉ lệ chắc là bằng .

      là liền làm, Lý Tử Du ngay lập tức chạy đến bên suối, nhìn bốn phía có ai mới mau chóng rửa mặt sạch .

      “Cuối cùng cũng thoải mái rồi!” Lý Tử Du nhìn bóng mình mặt nước khỏi nở nụ cười. Sư phụ tuổi trẻ tốt, còn trẻ da cũng đẹp. Haha, ngẫm lại sư phụ thể có da mặt bóng loáng, nàng thầm nghĩ: sư phụ a, ghen tỵ cũng chẳng có cách nào khác, đây là tuổi trẻ tư bản nha.

      Còn nữa, sư phụ có đến gien di truyền, phụ thân cùng mẫu thân của nàng cũng đều lớn lên tốt. Lý Tử Du chưa từng so sánh với người khác nhưng bất quá sư phụ cùng Lý mẫu cũng khoe bộ dạng đẹp mắt của nàng, nàng liền tự nhận mình lớn lên xinh đẹp.

      “Tử Du a, dù con phải bộ dạng xinh đẹp những vẫn rất ưa nhìn, về sau sư phụ ta lo lắng đấy. Ở lại đây cũng phải là chuyện tốt, nếu con có gia tộc bảo vệ vẫn là nên thôi. Dù sao ở cổ đại gia tộc vẫn rất trọng yếu. Hơn nữa ta cho rằng đồ đệ của ta có ở trong gia tộc cũng chịu thiệt đâu.”

      Đây cũng là nguyên nhân đầu tiên Lý Tử Du có ý nghĩ hồi kinh. Ở trong lòng nàng, sư phụ có vị trí rất quan trọng.

      lần, nàng bị bệnh đến nỗi muốn chết , chính sư phụ khi ấy cứu nàng. Từ đó sư phụ cũng giống như cha mẹ trở thành người quan trọng với nàng. Nguyện vọng của sư phụ cho tới bây giờ chính là trở về cho nên dù cho có thương tâm khi sư phụ ra nhưng nàng càng vui hơn khi sư phụ có thể thực mong muốn của mình

      Đột nhiên có tiếng động như là nhánh cây bị dẫm gãy, Lý Tử Du khẩn trương đứng lên. xui như vậy , lại có người sao? Nàng nhanh chóng lấy tay áo che mặt, xem xét bốn phía. Cách đó xa có con sóc linh động lén nhảy lên cây. “ ra là nó a.” Lý Tử Du khỏi thở dài nhõm. Xem ra vẫn là nên đem mặt biến đen lại, kiên trì thêm ngày nữa thôi. Chờ người kia rồi, nàng về sau đều có thể tùy ý.

      Vì thế khuôn mặt vừa mới rửa sạch của Lý Tử Du lần nữa lại biết thành mặt than đen. Nàng đeo túi lên vai, chuẩn bị trở về. Nhìn quanh bốn phía xác định có ai, nàng mới yên tâm ly khai. Nhưng nàng lại quên nhìn cây xem có người ở đó hay .
      duyenktn1Dion thích bài này.

    4. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 7: Rời

      “Lý ma ma, ta về rồi!” Lý Tử Du vô cùng cao hứng đem con thỏ vào nhà.

      “Tiểu thư, người trở lại! Mau mau tẩy sạch rồi ăn cơm”

      “Ôi,người lải nhải quá nha” Lý Tử Du thấp giọng hỏi Lý ma ma: “Người kia cứ luôn ở trong phòng vậy sao?” phải Lý Tử Du đa nghi mà là lo lắng. Tiếng nhánh cây vang kia nghĩ thế nào cũng thấy quái dị.

      “Vẫn ở đây thôi.” chuyện người kia trong phòng ra, nhìn thấy hai người gật gật đầu, : “Đa tạ hai vị trong khoảng thời gian này chiếu cố ta, buổi chiều hôm nay ta phải rời khỏi đây rồi.”

      “Vậy tiễn.” Chỉ cần đem tiền đưa lại đây là được.

      Lý ma ma còn muốn vài câu khách khí nhưng lại bị Lý Tử Du ngăn cản. Người này thân phận đơn giản, về sau vĩnh viễn thấy mới tốt.

      Ba người ăn cùng nhau ăn bữa cơm từ biệt. Khi Lý ma ma rửa chén, người nọ với Lý Tử Du: “Tiền của ngươi qua hai ngày nữa ta sai người đem đến. thất tín.”

      Lý Tử Du gật đầu : “Ta đây chờ”

      Người kia cơm nước xong xuôi quả nhiên rời . Lý Tử Du với Lý ma ma: “Lý ma ma, dọn dẹp chút , chúng ta cũng phải thôi.”

      “Tiểu thư, chúng ta đâu chứ?” Lý mẫu tuy hoảng hốt nhưng lâu nay tiểu thư làm gì bà đều làm theo, liền chạy thu thập đồ đạc.

      “Lý ma ma, người này khẳng định là nhân vật lớn, chúng ta thể trêu vào. Vì an toàn sau này, chúng ta phải chuyển nhà thôi. Phụ thân và mẫu thân cũng hiểu cho quyết định của ta. Chúng ta nhanh chóng vào trấn ở lại”

      Dù nhà có quan trọng cũng thể suy nghĩ cho an toàn của chính mình được. Phụ thân để lại cho nàng ít bạc, đủ để cho nàng cũng Lý ma ma thuê phòng ở trấn . Hơn nữa, nếu như Lý Tử Du đoán sai khoảng , hai năm nữa thôi, Trấn Viễn hầu phủ khẳng định tìm tới được, nàng cũng ở mãi ở đây.

      Lý ma ma còn có chút lưu luyến rời nhưng Tiểu thư ở nơi nào bà ở nơi đó. Vì thế mà khi hắc y công tử kia ly khai đến hai canh giờ hai người Lý Tử Du cũng rời khỏi tiểu viện sinh sống sáu, bảy năm qua.

      “Chủ tử. Thuộc hạ đáng chết!”

      “Như thế nào? tìm được nơi đó ư?” Người chuyện ôn hòa nhưng người đối diện lại cảm thấy có chút nơm nớp lo sợ.

      “Tìm được nơi đó nhưng mà trong viện lại có ai. Thuộc hạ vào chỉ phát được cái này.” Thuộc hạ kia đem tờ giấy tìm được đưa qua. Chủ tử vừa thấy liền nhận ra giấy vay nợ, chẳng qua mặt giấy kia còn có hàng chữ đẹp đẽ: Giúp người cũng là chuyện vui. Giấy vay nợ vật quy nguyên chủ, về sau thiếu nợ nhau. Vĩnh viễn gặp lại.

      câu thiếu nợ nhau, vĩnh viễn gặp tốt làm sao! nha đầu cẩn thận, giảo hoạt! Đều là do sơ ý, khiến nhánh cây phát ra tiếng vang. Có lẽ khi đó nàng hoài nghi nên mới phản ứng như thế. Người này đem giấy vay nợ cất . Bây giờ còn có chuyện trọng yếu phải làm, việc này cứ tạm gác lại .

      “Chủ tử, để thuộc hạ đến vùng phụ cận tìm xem, bọn họ nhất định xa.”

      cần, hồi kinh quan trọng hơn.”



      Chương 8: Thời gian thấm thoát trôi qua

      Lại năm trôi qua, Lý Tử Du cùng Lý ma ma từ sau khi xuống núi ở tại trấn này. Lý Tử Du thể lên núi lại được, cũng may Lý ma ma sớm dạy cho nàng ít nữ công nên hai người hằng ngày thêu ít bức tranh đem bán. Hàng xóm xung quanh cũng chỉ nghĩ hai người là hai mẹ con, bình thường đều ru rú trong nhà. Người ta thường quả phụ thường dính nhiều thị phi nhưng là Lý ma ma này rất béo lại chẳng xinh đẹp, căn bản là chẳng thể dính thị phi. Mà nữ nhi này lại đen thui thế kia, mọi người đều chê cười, sau này có người rước hay còn là chuyện khác. Chẳng ai muốn dây vào nên cuộc sống hai người cũng bình thản.

      “Lý ma ma, ta thấy người gần đây hình như có chút lo lắng, có phải có tâm hay ? Lý Tử Du hỏi.

      “Tiểu thư, chẳng lẽ người vẫn muốn che giấu như thế sao? Người biết những kẻ bên ngoài người như thế nào sao? Về sau người làm sao tìm được chồng đây?” ràng Tiểu thư nhà mình cùng tiên nữ giống nhau, nhưng là tại lại bị người ta thành quái dị. Còn cho dù có cho tiền cũng chẳng người nào muốn, chuyện này làm cho bà hận thể khâu miệng lũ người đó lại.

      “Lý ma ma cần lo lắng đâu. Những lời như thế ta cũng để trong lòng. Hay là người thấy ta phiền phức quá nên mới muốn tống tiễn ta sớm phải ?” Lý Tử Du cười .

      “Tiểu thư cái gì vậy chứ? Nô tỳ cả đời này cũng nguyện ý theo tiểu thư. Nô tỳ là vì người mà sốt ruột. Người tại bên cạnh trưởng bối cũng chẳng còn ai. Tiểu thư lại đến tuổi có thể đính hôn rồi. Nô tỳ sợ nương e lệ, những lời như thế này cũng là nghĩ nương tương lai có thể sống tốt hơn mà thôi.”

      “Lý ma ma, chờ thời gian nữa thôi người ở kinh thành tới rồi.” Lý Tử Du cười

      “Tiểu thư, người quyết định vào kinh sao?” Lý ma ma hỏi

      “Phải, nếu tránh được phải đối mặt thôi. Hơn nữa cửa tiệm của mẫu thân ta đều ở kinh thành. Chủ tử ta đây cũng phải xem sao.”

      “Chỉ là những người trong phủ làm sao có thể biết người ở đây được chứ?”

      “Ta đoán thôi.” Lý Tử Du nghĩ đến bà vú từng mình còn có vài đường tỷ muội tuổi xấp xỉ mình. Đại đường tỷ Lý Tử Trân năm nay cũng có thể là mười sáu rồi, tổ mẫu đại nhân nhất định bắt đầu quan tâm hôn của nương ta. Dù sao đây cũng là cơ hội tốt để mượn đám hỏi mang lại lợi ích cho gia tộc. Đích nữ của quý phủ cũng chẳng nhiều lắm. Nhị tỷ Lý Tử Châu cùng tam tỷ Lý Tử Kỳ cũng rất nhanh đến tuổi thành thân. Chỉ là nhị tỷ thuộc chi thứ hai mà chi thứ hai nhị bá phụ lại là thứ xuất, có quan hệ huyết thống với tổ mẫu đại nhân. cách khác chỉ có tam nương có thể câu được con cá lớn, tổ mẫu đại nhân sao lại cam tâm bỏ qua được. Mà nàng cùng tam nương Lý Tử Kỳ lại sinh cùng năm, còn là đích nữ cha mẹ, có lý nào tổ mẫu lại dùng tới nàng chứ?

      Cho nên tổ mẫu đại nhân có phải liều mạng cũng phải tìm được nàng. Bản thân nàng có cha mẹ, so với Lý Tử Kỳ càng dễ dàng khống chế hơn chút. Dù sao tam tỷ Lý Tử Kỳ vẫn còn có phụ mẫu, tuy đại bá mẫu ở bên nhà mẹ đẻ Tiết thị nhưng lại là phủ Tề quốc công, tổ mẫu đại nhân dễ trêu vào. Như vậy người mà bà ta có thể khống chế chỉ có thể là Tứ nương nàng thôi!

      Thời gian để tang phụ thân cũng hết rồi, bà ta tìm nàng mới là lạ! Chỉ là chuyện này Lý Tử Du muốn cho Lý mẫu biết. ra chỉ khiến bà thêm phiền não thôi, cho nên mọi chuyện cứ để mình nàng giải quyết .

      Tổ mẫu đại nhân à, bà muốn khống chế người khác cũng nên nếm thử tư vị bị người ta lợi dụng !

      “Tiểu thư à, kỳ chuyện nô tỳ vẫn muốn cho người biết. Nhưng trước kia người cũng đến chuyện về kinh nên nô tỳ ra. Hơn nữa Tam lão gia có lẽ cũng cảm thấy cả đời này trở về kinh nên cho người nghe.”

      “Chuyện gì?” Chỉ cần phải giết người phóng hỏa Lý Tử Du đều chấp nhận được.

      nương ra người có đính ước rồi.”

      “Hả?” Chuyện này khiến Lý Tử Du bình tĩnh được nha. ra nàng có vị hôn phu ư? Như vậy tổ mẫu đại nhân liệu có chấp nhận nàng trở về hay đây? Nếu vị hôn phu này có thân phận hiển hách, nhất định là bà ta càng vội vã đem nàng trở về. Nhưng là nếu địa vị suy tàn sao đây? chừng tổ mẫu đại nhân trực tiếp từ hôn sau đó lại tìm cho nàng mối giàu sang, nhà cao cửa rộng. Việc này hẳn là có thể xảy ra. Nếu sao năm đó lại buộc phụ thân nàng hưu mẫu thân nàng chứ?

      “Là tam lão gia trước kia cùng Thượng Quan đại nhân quan hệ tốt lắm. Thượng Quan đại nhân là thám hoa mà Thượng Quan đại công tử chỉ cách Tiểu thư vài ba tuổi nên lúc ấy liền định ước hôn nhân. người Tiểu thư còn có khối ngọc bội đính ước là tín vật đấy.”

      Đó là khối ngọc bội long phượng a. Lý Tử Du hỏi: “ Tổ mẫu đại nhân lúc ấy lại đồng ý vậy sao?” Tổ mẫu đại nhân có lợi làm, làm sao có thể tùy tiện đồng ý như vậy?

      “Thượng Quan đại nhân cũng thuộc dòng dõi thư hương, mỗi người đều có học vị tiến sĩ, Thái phu nhân sao lại đồng ý chứ? Hơn nữa Thượng Quan đại công tử lúc thông minh lanh lơi. Mọi người đều khẳng định sau này giành được chức Trạng Nguyên. Đại phu nhân của chúng ta năm đó cũng chính là gả cho Trạng Nguyên lang nha.”

      Thượng Quan đại công tử? Lý Tử Du nhớ khi nàng còn , mỗi lần phụ thân thấy Thượng Quan đại nhân đều ôm nàng qua đó, sau đó thấy tiểu nam hài mập mạp cười tủm tỉm đưa đào bọc đường cho nàng ăn. Lúc đó phụ thân nhìn mà vui cười hớn hở. Tử Du biết phụ thân cười cái gì, chỉ là cảm thấy viên đào bọc đường kia ăn ngon lắm.

      Ngày bé ấn tượng tốt lắm, Thượng Quan Thanh này chắc cũng là người tốt .

      Chỉ là lòng người hay thay đổi, Lý Tử Du quyết định trước nhìn kĩ hẵng . chừng người ta sớm khinh thường nàng chỉ là đứa mồ côi.

      Chương 10: Tìm đến cửa

      Trong khi Lý tử Du cùng Lý ma chờ đợi kinh thành lại xảy ra đại . Lão hoàng đế băng hà, các hoàng tử tranh nhau ngôi vị hoàng đế ngươi chết ta sống. Toàn bộ đều có kết cục tốt. Cuối cùng vị hoàng tử tuổi nhất được hoàng đệ của lão hoàng đế đưa lên ngôi. Đương nhiên vị Hoàng thúc này trở thành Nhiếp chính vương, cho đến khi vị hoàng đế tuổi kia lớn lên rồi đại hôn trả lại triều chính.

      Chuyện này kéo dài thời gian rồi mới dừng lại. Ở thị trấn hẻo lánh này, khi Lý Tử Du biết hoàng đế thay đổi rồi. Lại năm nữa trôi qua, xuân về hoa nở, Lý Tử Du mười bốn tuổi.

      ngày, Lý Tử Du cùng Lý ma ma ở phòng thêu này nọ chợt nghe có tiếng gõ cửa. Lý ma ma buông đồ thêu trong tay rồi ra mở cửa. Trước cửa chỉ thấy người mặc quần áo chỉnh tề vừa nhìn thoáng qua Lý ma ma liền lập tức kinh hỉ, : “Thu Lan, đúng là ngươi sao?”

      Thu Lan là khuê danh của Lý ma ma, Lý ma ma ngây ngẩn cả người, người này là…

      “Ngươi là Đông Mai?”

      “Đúng vậy, đúng vậy, cuối cùng cũng tìm được các ngươi. Tứ nương có ở đây ? Chúng ta là đến đón Tứ nương hồi phủ.”

      Đông Mai này trước kia cùng Lý ma ma ở cùng chỗ, nhưng sau Đông mai được gả cho tôn tử của thị tì bên cạnh Thái phu nhân. Nước lên thuyền lên, Đông Mai trở thành quản bên người lão thái thái, xét thân phận địa vị người như Lý ma ma đều so được. Xem ra nương đoán chuẩn nha, Thái phu nhân tìm tới cửa rồi!

      Bên ngoài có hai xe ngựa đợi, còn có hai nha đầu khoảng mười lăm, mười sáu tuổi.

      “Đây là hai nha đầu Thái phu nhân cấp cho Tứ nương, người là Họa Mi, người là Hoàng Oanh. Sau này đều là Đại nha hoàn của Tứ nương. Đây là Tứ nương cùng Lý ma ma.”

      Thái phu nhân thích đặt tên chim chóc cho mấy nha đầu hầu hạ bên người, xem ra hai nha đầu này đều là người của Thái phu nhân đây. Mọi người đều đến đây rồi, Lý ma ma thể đuổi . Hơn nữa chẳng phải nương đoán được có người đến sao? Vì thế Lý ma ma liền dẫn ba người này gặp Tứ nương.

      Nhưng khi Khưu ma ma (Đông Mai) thấy Tứ nương đen thui trong lòng liền khó chịu. Nhìn Tứ nương thế này mang về chắc cũng chẳng có lợi gì đâu, nếu Thái phu nhân cho rằng bà làm việc bất lợi có thể khiển trách bà đây? Cho nên mặt bà ta liền tỏ vẻ cung kính nữa, mà phía sau Họa Mi cùng Hoàng Oanh cũng có biểu tình như thế. Cả hai đều nghĩ Tứ nương lớn lên xấu, về sau làm sao có tiền đồ chứ? Các nàng nên đến đây, rất mệt mỏi nha, sau khi trở về nhất định phải nghĩ cách để được điều thôi!

      Biểu tình của ba người này Lý Tử Du đều nhìn thấy, quả nhiên là nô tài trông mặt mà bắt hình dong.

      “Lý ma ma, cho các nàng đứng lên hết .Chỗ này đơn sơ, các ngươi cũng đừng thấy phiền lòng.”

      Cũng cấp thưởng cho ba người, Khưu ma ma cùng Họa Mi, Hoàng Oanh trong lòng khinh bỉ, quả nhiên là từ nông thôn đến, nghèo kiết hủ lậu. Nhìn nơi này mà xem, làm sao sống tốt được chứ? Thái phu nhân cũng là, khiến cho nàng tự sinh tự diệt phải tốt rồi sao? Làm sao lại muốn nàng ta trở về để mất mặt xấu hổ cơ chứ?

      Tuy rằng trong lòng ba người khinh thường Lý Tử Du nhưng dẫu sao Lý Tử Du cũng là cháu của Thái phu nhân, bọn họ dám ra, chỉ là hành động đều biểu hết ra rồi. Lý ma ma nhìn thấy liền khó chịu, chấp nhận được, nô tài là nô tài, sao bọn họ có thể nhăn mặt như thế với chủ tử chứ?

      “Lý ma ma, người mang bọn họ xuống trước , ta còn có việc ở đây.” Các người muốn mở miệng, ta đây cũng , dù sao cuối cùng các ngươi cũng phải thôi.

      Lý ma ma sau khi trở về liền : “Tiểu thư, chúng ta đừng . Tiểu thư chịu ủy khuất như thế, nô tỳ khó chịu.” Ở nông thôn này tuy ăn uống tốt nhưng vẫn là sống rất tự do, thư thái.

      “Lý ma ma cần lo lắng. Lát nữa các nàng hỏi người cái gì người cứ ăn ngay . Đường còn rất xa, ta muốn nghĩ biện pháp ứng phó. Chờ hồi phủ rồi sau.”

      Dù sao mình cùng các nàng lợi ích tương quan, đặc biệt là hai nha đầu kia, nghĩ nàng là chủ tử có gì, hẳn là trong lòng rất oán giận.

      “Ý tiểu thư là muốn cho các nàng ấy biết gương mặt của người sao?”

      “Người cũng cần chủ động cho bọn họ. Chờ bọn họ hỏi rồi người hẵng . Ta nghĩ cũng chẳng lâu đâu, các nàng ấy cũng lấy lý do hầu hạ ta rửa mặt để xác định xem người hay giả.”
      duyenktn1Dion thích bài này.

    5. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 11: Thanh Thủy xuất phù dung, thiên nhiên khứ điêu sức
      (*Nước trong xuất phù dung, thiên nhiên là hoa văn trang sức. Ý chỉ đẹp tự nhiên)

      Lý ma ma quả nhiên bị Khưu ma ma kéo vào.

      “Ta Thu Lan này, Tứ nương sao lại biến thành như vậy? Ta nhớ trước kia Tứ nương rất xinh đẹp a, tại sao lại đen như vậy chứ? Làm sao gặp Thái phu nhân đây?”

      Lý ma ma nghe Khưu ma ma chẳng cố kỵ gì mà xấu Tiểu thư nhà mình, hận thể cho bà ta cái tát, nhưng là muốn Tiểu thư trở về dẫu sao cũng phải có quan hệ tốt với Thái phu nhân, đắc tội với nô tài bên người bà ấy được nên vội vã : “Đông Mai, Tứ nương cố ý làm như vậy thôi. Ngươi biết đó, Tam lão gia cùng tam phu nhân đều mất, chúng ta chủ tớ hai người chỉ là trẻ với bà già, Tứ nương còn là nữ hài tử, thể như vậy a.”

      Tam lão gia cùng tam phu nhân tướng mạo đều đứng đầu. Như vậy Tứ nương nhất định kém. Vậy là tốt rồi, bằng nếu mình mang về người quái dị Thái phu nhân hẳn lột da mình ? Bất quá cũng phải tự mình nhìn mới được. Biết đâu hai người này muốn lợi dụng mình để hồi kinh nên mới cố ý vậy. Nếu thế trở về Thái phu nhân nhất định lập tức đuổi họ , chính mình cũng bị liên lụy.

      Cho nên nhất đinh phải nhìn xem Tứ nương kia rốt cuộc có đẹp hay , mới quyết định có nên mang về.

      Vì thế Khưu ma ma cùng Họa Mi, Hoàng Oanh ngầm gì đó với nhau. Thời điểm gặp Lý Tử Du liền cười : “Tứ nương, Thái phu nhân cho ngài hai nha đầu này cũng biết ngài sai sử có hài lòng , hay là ngài để cho bọn chúng hầu hạ ngài rửa mặt ?”

      Lý Tử Du cười : “Tổ mẫu dạy dỗ hạ nhân rất tốt, hai vị tỷ tỷ đây đều là nhất đẳng, ta làm sao dám làm phiền chứ.”

      “Ai nha, Tứ nương lời này sao được, chúng ta dẫu sao cũng là hạ nhân. Hơn nữa các nàng ấy vốn là được cấp để hầu hạ Tứ nương ngài, có gì phiền đâu.”

      Họa Mi cùng Hoàng Oanh cũng vội vàng thêm lời, Lý Tử Du : “Vậy được rồi, hai tỷ tỷ liền giúp ta rửa .”

      Chờ các nàng đem Tứ nương rửa mặt xong rồi, lúc nàng cười với bọn họ, Khưu ma ma trong lòng thở dài: Quả nhiên hổ danh là nữ nhi của Tam lão gia cùng Tam phu nhân. Dung mạo này so với những nương ở quý phủ đều tốt hơn nhiều. Khó trách Thái phu nhân nhớ mãi quên muốn tìm Tứ nương trở về.

      Thanh Thủy xuất phù dung, thiên nhiên khứ điêu sức*. Khưu ma ma cũng biết vài câu thi từ, thời trẻ cũng theo chủ tử học qua, đối với dung mạo của Tứ nương bà cảm thấy câu thơ vừa rồi đủ để hình dung. Đặc biệt mi tâm kia được điểm thêm chấm son làm cho Tứ nương non nớt thêm vài phần quyến rũ. Hai mắt long lanh động lòng người. Màu da so với Quan bồ tát trong tay có Ngọc Tịnh bình còn trắng nõn hơn, mà cái miệng nhắn kia so với người tô son còn hồng nhuận hơn. Chuyến này đáng giá, Thái phu nhân sau khi trở về nhất định thưởng lớn cho mình rồi.

      (*Nước trong xuất phù dung, thiên nhiên là hoa văn trang sức. Ý chỉ đẹp tự nhiên)

      Mà Họa Mi cùng Hoàng Oanh lúc đầu là khiếp sợ, sau lại hâm mộ cùng ghen tỵ. Nếu các nàng lớn lên cũng đẹp như vậy tốt rồi. Ông trời công bằng, Tứ nương vốn là chủ tử vì sao còn lớn lên đẹp hơn mình chứ? Nếu mình có dung mạo của nàng ta, nam nhân trong phủ còn phải đều cướp đem mình về thu phòng sao?”

      Các nàng đều biết ý tứ của Thái phu nhân, để nha hoàn thượng đẳng như các nàng theo Tứ nương, về sau nương xuất giá bản thân là nha hoàn hồi môn cũng theo nương giúp hầu hạ gia, nhưng bây giờ các nàng làm sao hấp dẫn được gia đây?

      Bản thân các nàng địa vị thấp cũng có nhà mẹ đẻ để dựa vào, duy nhất chỉ có thể dựa vào dung mạo của mình mà thôi. Nhưng là tại so với Tứ nương các nàng chỉ như là trò hề thôi, thử hỏi nam nhân kia sao có thể thích nha hoàn đẹp bằng chủ mẫu chứ? Cho nên tiền đồ của hai người đều ảm đạm. Họa Mi trong lòng hạ quyết tâm sau khi trở về dù phải dùng biện pháp gì cũng phải rời khỏi Tứ nương, bằng có đường sống, thể ở nơi có tiền đồ như thế này được.



      Chương 12: đường trở về

      Phỏng chừng Hoàng Oanh cùng Họa Mi tâm tư giống nhau nên cứ để Khưu ma ma nhiệt tình hầu hạ Lý Tử Du còn hai người đều có thái độ lạnh đạm, hận thể làm cho Tứ nương chán ghét mình, rồi trở về cáo trạng Thái phu nhân sau đó liền cách xa Tứ nương này.

      Lý Tử Du cùng Lý ma ma đơn giản thu dọn chút. Khưu ma ma mang theo hai chiếc xe ngựa, cho bà ta, còn lại là là cho Tứ nương ngồi rồi lại mua thêm cho Tứ nương cái mạng che mặt. Mặt nương giờ đen thế kia nhất định phải có mạng che . Lý Tứ Du cùng Lý mẫu ngồi lên xe ngựa, Lý ma ma : “Sao lại làm cho tiểu thư cái xe ngựa đơn sơ như thế này? Hơi quá đáng rồi a!”

      Lý Tử Du khuyên Lý ma ma: “Lý ma ma, lần này trở về còn chưa biết thế nào, chúng ta cần phải chịu thiệt chút, bớt việc. Chờ trở lại kinh thành rồi sau.” Tổ mẫu đại nhân nghĩ đem mình trở về, tại còn chưa xác định được mục đích của bà ta, kinh thành lại chỉ mới yên ổn lâu, tình huống phía trước , cần gì phải đắc tội địa đầu xà* chứ?

      (* hiểu nôm na là rắn bản địa, ý chỉ thế lực ác ở địa phương)

      Lý Tử Du tại trước hết là người phạm ta ta phạm người, nhưng dù sao cũng phải biết người biết ta mới trăm trận trăm thắng. Tuy nàng ban đầu ở lại nơi nông thôn này nhưng cũng biết đó là chuyện có khả năng xảy ra, có trưởng bối làm chủ nàng cả đời cũng có khả năng lập gia đình. Tuy rằng điều đó khiến nàng vui nhưng Lý ma ma khẳng định là muốn thế. Lý ma ma dẫu sao danh nghĩa cũng chỉ là hạ nhân mà thôi, phải trưởng bối của nàng.

      Ở thời đại cấp bậc sâm nghiêm này, cho dù ngươi ở đó trưởng bối của ngươi cũng có thể định đoạt hôn , ngay cả lễ thành thân của ngươi cũng hoàn thành trở ngại, rồi chờ ngươi trở về cho ngươi chút. Cho dù ngươi dám can đảm tự ý thành thân cũng được thừa nhận. Nam nhân có thể tự mình cưới tiểu lão bà nhưng nữ nhân nếu tự lập gia đình mà trưởng bối trong nhà định hôn chỉ có con đường chết. nữ nhân có hai chồng là chuyện cực kì đồi phong bại tục, lại còn ảnh hưởng đến hôn của các tỷ muội khác nên chỉ có chết mới giải quyết được mà thôi.

      Đường nhàm chán. Trừ Lý ma ma tâm chiếu cố Lý Tử Du, Họa Mi cùng Hoàng Oanh chỉ là qua loa ứng phó. Lý ma ma nhìn mắng chửi mấy câu lại nghĩ đến hai nha đầu này lại lớn tiếng ầm ĩ lại còn Khưu ma ma ra ngoài tính chuyện ăn uống. Lý Tử Du nghĩ đúng là người hiền dễ bị người khác khi dễ mà. Hai nha đầu này thích phục vụ nàng mà nàng cũng chẳng muốn bọn họ. tại đường còn chẳng yên tĩnh được, quan tâm đến sắc mặt chủ tử sau này còn thế nào nữa đây?

      “Tiểu thư, hai nha đầu này quá kiêu ngạo. Bảo bọn họ mang chậu nước đến cũng ra sức trốn tránh, còn những lời khó nghe như thế nữa chứ!” Lý ma ma là người tốt nhưng lại biết quản người. Trước kia bà cũng chỉ là bà vú nên có chút quản được hai nha đầu kia.

      Lý Tử Du : “Người Khưu ma ma , bảo bà ấy mang cho ta chậu nước đến.”

      “Chuyện này…chuyện này được ?” Lý ma ma do dự bởi dù sao Khưu ma ma cũng là người bên cạnh Thái phu nhân.

      “Lý ma ma, người xem Khưu ma ma dọc đường đối xử với ta thế nào?” Lý Tử Du hỏi.

      “Bà ấy đối với Tiểu thư tốt lắm, gì làm nấy.”

      “Lý ma ma, vì sao Khưu ma ma lại đối xử rất tốt với ta? Nếu là bà ta là người bên cạnh tổ mẫu ý của tổ mẫu bà ta tất nhiên hiểu hơn hai người kia. Ta ít nhiều vẫn còn giá trị lợi dụng, bảo Khưu ma ma tự mình lấy nước cho ta cũng chính là muốn nhắc nhở hai nha đầu kia.” Hơn nữa, nếu đúng như Tử Du nghĩ, Khưu ma ma nhất định vô cùng cao hứng mang nước cho Tử Du còn mắng hai nha đầu kia nữa.

      có người như thế bên mình tất nhiên nàng phải lợi dụng. Để cho Khưu ma ma dạy dỗ hai nha đầu hiểu chuyện kia là tốt nhất. Nếu mọi người lợi dụng lẫn nhau cớ gì nàng lại để cho bản thân mình được thoải mái chút chứ?

      “Tứ Tiểu thư, để nô tỳ rửa chân cho ngài.” Khưu ma ma cung kính với Lý Tử Du, thái độ hèn mọn làm cho sắc mặt Họa Mi cùng Hoàng Oanh đứng bên đều thay đổi.

      Lý Tử Du gật gật đầu, Khưu ma ma cũng tỏ ra chút mất hứng nào. Đối với bà ta mà việc hầu hạ chủ tử cũng phải chưa từng trải qua, hơn nữa Tứ tiểu thư này về sau có chuyển biến lớn, rửa chân cho nàng mà thôi, có gì mà được? Sau khi trở về, Thái phu nhân bên kia chắc chắn khen mình còn hai tiều nha đầu Họa Mi cùng Hoàng Oanh kia, các ngươi cứ chờ đó ! Dám khiến cho lão nương ta làm công việc của các ngươi, sau khi trở về nhất định khiến các ngươi đẹp mặt. Miệng cứ như rồng leo nhưng thực chất làm việc lại như lũ mèo mả ngu xuẩn. Tứ tiểu thư cho dù thế nào cũng là cháu của Thái phu nhân, nếu nàng liều mạng từ bỏ thể diện mà cáo trạng các ngươi Thái phu nhân chẳng lẽ lại làm chủ giúp cháu mình mà lại bênh hai đứa tiểu tốt nha đầu như các ngươi sao?

      Đúng là biết thân biết phận, nô tài chính là nô tài, chỉ cần câu của chủ tử thôi cũng khiến cho các ngươi vạn kiếp bất phục rồi.

      “Chân Tiểu thư là đẹp quá, giống như ngọc.” Lời hay có ai lại thích nghe đây? Khưu ma ma cũng cảm thấy chân Tứ Tiểu thư đẹp, ở nông thôn nhiều năm như vậy mà vẫn trở nên xấu .

      “Khưu ma ma hổ danh là người bên cạnh tổ mẫu. Tổ mẫu nhất định là thực tín nhiệm ngươi. Hồi kinh rồi nhất định ta có nhiều chuyện cần thỉnh giáo Khưu ma ma đấy.”

      “Xem Tứ tiểu thư kìa. Đây đều là bổn phận của nô tài, cái gì mà mà thỉnh giáo hay thỉnh giáo chứ. Nô tài cùng Lý ma ma từ quen biết rồi. Tiểu thư ngài cứ yên tâm, Thái phu nhân vẫn luôn tưởng nhớ ngài. Có đôi khi nửa đêm thức giấc rồi lại nhớ tiểu thư đến nỗi ngủ được.”

      “Haizz, đều là ta đúng, khiến cho tổ mẫu chịu khổ. Sau khi trở về nhất định hiếu kính tổ mẫu.” Hai người cứ đưa đẩy như thế, khí trông hài hòa. Lý ma ma bên cạnh trong lòng cao hứng thôi, chỉ có Họa Mi cùng Hoàng Oanh là tâm tình bất ổn.

      Khưu ma ma tìm cơ hội kêu Họa Mi cùng Hoàng Oanh ra ngoài dạy bảo.

      “Ta hai vị nương này, chúng ta đều làm nô tài, quan trọng nhất là nhận thức thân phận của mình phải sao? Ta biết nhị vị nương đây có tâm lớn nên để Tứ tiểu thư vào mắt. Được thôi, từ hôm nay trở , các ngươi hầu hạ Tứ tiểu thư nữa, ta từ mình hầu hạ, các ngươi thấy thế nào?”

      “Khưu ma ma, chúng tôi sai lầm rồi, về sau dám nữa.” Khưu ma ma này là tâm phúc bên cạnh Thái phu nhân, nếu cho bà ta hầu hạ Tứ tiểu thư, sau khi trở về nhất định các nàng ta được yên.

      tại biết sai rồi sao? Ta các ngươi sao lại ngu ngốc vậy chứ? Tứ tiểu thư dù cho có từ nông thôn đến cũng là cháu ruột thịt của Thái phu nhân. Các ngươi hầu hạ cháu Thái phu nhân chu đáo, nhất định khi trở về bị Thái phu nhân xử phạt, đến lúc đó chịu khổ sở cũng đừng oán trách ta!” Để xem các ngươi bị hạ xuống thành nha hoàn thô sử phải quét rác, tẩy bồn cầu các ngươi còn thanh cao nổi !

      “Khưu ma ma, chúng ta biết sai rồi. Sau này chúng ta nhất định hầu hạ Tứ tiểu thư tốt, mong người giúp chúng ta , đừng đem tình với Thái phu nhân mà.”

      Khưu ma ma thở dài hơi, : “Ta chỉ như thế thôi, từ nay về sau đừng làm vậy nữa. Lần này ta còn nhắc nhở các ngươi, lần sau còn tái diễn nữa trực tiếp chịu đánh phạt .”
      duyenktn1, melodyevilDion thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :