1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Phu quân ngốc của ta - Tàng Tĩnh Nhi - 10c - Hoàn

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Lan Nguyệt Hy

      Lan Nguyệt Hy Well-Known Member

      Bài viết:
      229
      Được thích:
      1,058


      PHU QUÂN NGỐC CỦA TA


      Tác giả: Tàng Tĩnh Nhi

      Thể loại: Cổ đại, 10c, nam chính ngốc, ngược .

      Convert + Edit: Lam Nguyet Minh

      Ebook: Bạch Y Nhạc

      Nguồn: http://***************.com/viewtopic.php?t=377408


      Giới thiệu.
      Ba lần bảy lượt bị sư phụ đá xuống núi, bảo là muốn nàng tìm vị hôn phu gì gì đó, đúng là gặp quỷ mà! Nếu phải đúng lúc ca ca vắng lão cũng chẳng dám đá nàng xuống núi. Đá cũng đá rồi, vậy nàng đành phải xem vị hôn phu gì gì đó thôi...


      Vừa đến nhà vị hôn phu kia liền phát chuyện thú vị! Nghe chẳng những là kẻ ngốc mà còn sắp thành thân với vị hôn thê chỉ phúc vi hôn...


      Nếu sư phụ nàng là vị hôn thê của chắc chắn lừa gạt nàng. Vậy vị hôn thê chỉ phúc vi hôn kia là ai? Chắc phải bị chỉ định hai lần chứ?


      Ai da, Nghe vị thê tử kia của là người Vân gia ở Lạc Dương...Nàng rất muốn xem vị Vân gia ở Lạc Dương kia trông như thế nào mà ngay cả nàng cũng biết...


      Ha ha, dùng thân phận thái y lẻn vào nhà vị hôn phu của mình, đúng là...


      Nàng chỉ có thể , nhà của kẻ có tiền đúng là lắm chuyện chó má nha.


      Chỉ có điều, vị hôn phu ngốc đó, tuy hơi ngốc nghếch nhưng lại khiến người ta vô cùng thích. Điều này làm cho nàng quản toàn chuyện vớ vẩn, vốn nghĩ muốn rút lui khỏi hôn này, ngờ lại bị ngăn cản...​
      Last edited: 13/8/17

    2. Lan Nguyệt Hy

      Lan Nguyệt Hy Well-Known Member

      Bài viết:
      229
      Được thích:
      1,058
      Mở đầu

      Thành Lạc Dương, phong cảnh diễm lệ, núi non vây quanh, phía Bắc có sông Hoàng Hà, phía Nam có Tung Sơn, Bạch Vân Sơn cùng Hoa Quả Sơn nằm trong Ngũ Nhạc. Mà hoa Mẫu Đơn ở Lạc Dương lại càng có khí chất trời sinh, duyên dáng hoa lệ, danh chấn thiên hạ, có lịch sử hơn ngàn năm. Hàng năm, trước và sau cốc vũ*, "Hai mươi ngày hoa nở hoa tàn, giai nhân thành đều cuồng dại" . Biển hoa biển người, vô vàn sắc màu, cảnh tượng vô cùng hoành tráng.


      Năm nay, phu thê Tư Đồ vì muốn thưởng thức cảnh hoa mẫu đơn nở rộ, tiện thể thăm hảo hữu, liền mang theo nhi tử vừa tròn tuổi từ kinh thành xa xôi tới Lạc Dương.


      Phu thê Vân gia đương nhiên vô cùng cao hứng, nên thiết đãi bọn họ cực kỳ nồng nhiệt.


      Mà thủ phủ của Vân gia ở Lạc Dương chắc chắn là nhà đại phú đại quý.


      Đình viện, lầu các đối với gia thế của Tư Đồ gia mà , cũng mấy ngạc nhiên. Thực làm cho người ta cực kỳ kinh ngạc chính là vườn hoa mẫu đơn rất đặc biệt của Vân gia.


      "Mạch đất của Lạc Dương tốt nên mẫu đơn càng là kỳ cảnh của thiên hạ." Hơn nữa, mẫu đơn của Vân gia lại càng khác biệt.


      Diện tích gieo trồng trăm mẫu, có hơn ngàn chủng loại. Diêu hoàng, Ngụy tử, Xanh lá, Hắc Khôi, vân vân, khiến người ta mãn nhãn. Trong đó, kinh diễm nhất chính là đóa Vương Mẫu Đơn kia, kiêu ngạo tuyệt sắc, trong nháy mắt liền hấp dẫn ánh mắt mọi người.


      Thỉnh thoảng, vườn mẫu đơn này chỉ mở ra cho người thân và hảo bằng hữu chiêm ngưỡng, người ngoài có cách nào vào được.


      Hai cặp phu thê ung dung ngồi trong biệt đình phẩm trà thưởng hoa.


      Vân phu nhân vì có thai năm tháng nên vô cùng thích tiểu hài tử. Tư Đồ thiếu gia vừa trắng trẻo lại mập mạp, hai mắt tròn xoe, cổ tay đeo cái chuông bạc, mỗi lần lắc lư đều vang lên tiếng đinh vui tai. Bé chẳng những khóc mà mỗi lúc đùa bé, bé còn cười vui vẻ khiến Vân phu nhân đến tận xương.


      "Muội muội à, tiểu bảo bối này quá đáng ." Nàng vươn ngón tay ra trêu đùa bé.


      "Đúng vậy, bé rất ngoan, cũng giống những đứa trẻ khác, động tí là khóc." Tư Đồ phu nhân gật đầu, ngồi bên cạnh trêu đùa nhi tử nằm trong nôi.


      "Hi vọng bảo bối trong bụng ta cũng đáng như vậy." Nàng vuốt ve bụng, tưởng tượng dáng vẻ hài tử của mình, liền cảm thấy hạnh phúc.


      "Tỷ tỷ cũng sắp sinh à?" Nhìn bụng Vân phu nhân cũng khác biệt lắm so với lúc nàng sắp sinh.


      "Còn sớm mà, mới có năm tháng thôi." Nàng mỉm cười, tiếp tục trêu đùa tiểu bảo bối trong nôi.


      "Woa, sao bụng lại lớn thế này?" Đúng là có chút dọa người, mới năm tháng mà bụng to như lúc nàng sắp sinh vậy.


      "Chắc phải là song bào thai chứ?"


      " biết." Nàng quá để tâm, chỉ cần hạ sinh hài tử khỏe mạnh cường tráng là mãn nguyện rồi.


      "Chỉ cần hài tử khỏe mạnh là ta an tâm."


      "Đúng thế." Tư Đồ phu nhân gật gật đầu, bày tỏ tán thành. Có mẫu thân nào mà mong hài tử khỏe mạnh?


      "Phải rồi, muội muội." là quá thích tiểu bảo bối này, nên nàng vừa nghĩ ra chuyện thú vị.


      "Tỷ tỷ, chuyện gì ạ?" Tư Đồ phu nhân khó hiểu nhìn nàng.


      Vân phu nhân vuốt ve bụng, dịu dàng : "Ta rất thích tiểu bảo bối này, nếu ta sinh nữ nhi, để bọn nó thành thân, có được ?"


      Nghe xong đề nghị của nàng, hai mắt Tư Đồ phu nhân sáng lên, lập tức đồng ý. Còn vội vàng kéo trượng phu tới, lấy ngọc bội long phượng của tổ truyền ra, tặng cho Vân phu nhân làm tín vật.


      "Phu nhân, nếu Vân đại tẩu sinh nhi tử phải làm sao?" Cái này cũng rất có khả năng.


      "Vậy để bọn chúng dùng miếng ngọc bội này làm chứng, kết nghĩa kim lan thôi." Ha ha, nàng nghĩ kỹ rồi, tình huống gì cũng lường qua.


      "Được." Vân phu nhân cũng lấy kim khóa tổ truyền ra, mặt có khắc hình hoa mẫu đơn diễm lệ, có thể xem như vật độc nhất vô nhị đời.


      "Chờ sau khi bọn chúng trưởng thành, hai người cứ mang kim khóa này tới cầu thân."


      Tư Đồ phu nhân nhận lấy kim khóa, cẩn thận cất vào trong ngực, gật đầu đồng ý.



      Trưởng bối hai nhà nhìn nhau cười, về sau hai nhà bọn họ thân càng thêm thân rồi.



      *******



      "Oa oa. . . Oa oa. . . Nương, nương, Tiểu Dương đau, đau quá. . . Toàn thân đau quá. . ."


      Kinh thành, trong phủ Tư Đồ liên tục truyền ra tiếng khóc tê tâm liệt phế của hài nhi. Đừng là người thân của hài nhi, ngay cả người qua đường nghe thấy cũng nhịn được mà đau lòng.


      "Đại phu, ông mau khám xem, rốt cục là nó bị làm sao vậy, cứ luôn kêu đau. . ." Tư Đồ phu nhân lôi kéo ống tay của đại phu, vội vàng thúc giục.


      Ái nhi khóc kêu khiến cho tâm nàng đau quặn, giống như có người dùng chùy sắt gõ mạnh vào tim. Nàng hiểu, vì sao hài tử vốn khỏe mạnh cường tráng, cũng chẳng có quái bệnh gì, mà toàn thân lại đau nhức, ai có thể chạm vào. Dù chỉ nhàng đụng chạm, cũng khiến cho nó kêu khóc như bị roi quất.


      "Phu nhân, phải lão phu muốn trị liệu cho tiểu thiếu gia, mà căn bản là lão phu vô năng." Đại phu lén lau giọt mồ hôi lạnh, vẻ mặt gượng gạo.


      ", ông giúp nó, giúp nó , bắt bệnh giúp nó mà! Nó kêu đau, nó kêu đau, ông là thầy thuốc, sao có thể vô năng được!" Nàng ra sức lôi kéo đại phu, đau lòng .


      Nghe ái nhi khóc kêu, nàng sao có thể để ông ta được, ông ta là vị đại phu thứ tám được mời đến rồi. Vậy mà ông ta lại y hệt như những vị trước, mình vô năng. Tất cả đại phu đều mình vô năng, chẳng lẽ nhi tử bảo bối của nàng. . . Có thể . . . , nàng muốn như vậy, nàng tuyệt đối thể để chuyện đó xảy ra, năm nay nhi tử mới có tám tuổi. .


      "Phu nhân, nàng bình tĩnh chút."


      Nhi tử bất ngờ trở thành thế này, chỉ có nàng mà ngay cả cũng rất đau lòng. Thế nhưng cứ lôi kéo đại phu như thế, cũng phải cách hay.


      "Bình tĩnh! Bình tĩnh! Thiếp sao có thể bình tĩnh được! Lễ nhi đau đớn kêu khóc, sao thiếp có thể bình tĩnh đây?" Nàng xoay người, nhào vào lòng phu quân, dùng lực đánh lên ngực . Nhi tử nằm giường kêu đau, bọn họ thân là phụ mẫu, lại chẳng thể cứu nó, bảo nàng bình tĩnh thế nào?


      Ai. . .


      thầm thở dài, ôm chặt ái thê, sau đó phân phó tỳ nữ đứng ở bên cạnh: "Xuân Lan, tiễn Lưu đại phu ra ngoài ." Nếu ông ta mình vô năng, có ở lại đây cũng vô dụng.


      ", ông ta được ." Nghe phu quân tiễn đại phu ra ngoài, Tư Đồ phu nhân lập tức túm chặt cổ áo phu quân, sốt ruột nhìn .


      vỗ tay nàng, ý bảo nàng cứ bình tĩnh.


      "Ta lập tức tiến cung gặp hoàng thượng, mời thái y tới giúp đỡ, Lễ nhi của chúng ta tốt thôi." Nếu đại phu bên ngoài bó tay đành phải tiến cung mời thái y.


      "Đúng rồi, suýt nữa quên, chàng nhanh, nhanh."


      Lời của làm cho hai mắt nàng sáng lên, vội vàng đẩy phu quân, giục mau.


      Khẽ gật đầu, phân phó hạ nhân chuẩn bị ngựa, vội vã tiến cung.


      Tuy Tư Đồ lão gia hề đảm nhận chức vụ gì trong cung, nhưng lại là huynh đệ kết bái với hoàng đế. Trước kia giúp thái tử đương nhiệm lên ngôi hoàng đế, nên quan hệ giữa hai người rất sâu nặng.


      Sau khi thái y thi châm giúp hài tử giảm đau, mới bắt đầu bắt mạch, chỉ là kết quả lại làm cho người ta kinh sợ.


      "Thái y, rốt cuộc Lễ nhi bị sao vậy?" Thấy ái nhi ngừng khóc, ngủ say, Tư Đồ phu nhân mới yên tâm phần nào.


      Thái y thở dài, cuối cùng vẫn quyết định cho bọn họ, muốn bọn họ chuẩn bị tâm lý tốt.


      "Tiểu thiếu gia có sinh bệnh. . ."


      " có sinh bệnh? Vậy sao nó lại kêu toàn thân rất đau?" Tư Đồ lão gia khó hiểu hỏi. yên lành lại kêu toàn thân đau đớn, nhưng thái y lại Lễ nhi có sinh bệnh? phải quá kỳ quái sao?


      "Đó là độc trong thân thể phát tác." Thái y vẻ mặt trầm trọng .


      "Độc? Ngài Lễ nhi bị trúng độc?" thể tin nổi, lại có người có thể nhẫn tâm hạ độc hài nhi mới tám tuổi.


      ". . . Làm sao có thể. . ." Thân thể Tư Đồ phu nhân như nhũn ra, khó có thể tin những gì mình vừa nghe. . .


      Nhìn vẻ mặt đau đớn của hai người, thái y vẫn quyết định hết mọi chẩn đoán của mình, bởi vì đằng sau còn tàn khốc hơn, nếu làm cho bọn họ sớm minh bạch, sau này . . .


      "Nếu ta đoán sai độc trong người tiểu thiếu gia, hẳn là trúng từ trong bụng mẫu thân." cách khác, loại độc này theo Tư Đồ tiểu thiếu gia từ lúc mới sinh rồi.


      Lời của thái y làm cho Tư Đồ phu nhân lảo đảo, suýt nữa ngã ngồi đất. Hai mắt nàng trợn to, ánh mắt kinh hãi đảo qua phu quân cùng thái y, sau khi xác định mình nghe lầm, liền "Oa" tiếng khóc to.


      Tư Đồ lão gia ôm chặt thê tử, dịu dàng vỗ lưng nàng, im lặng an ủi.


      "Thái y, rốt cuộc xảy ra chuyện gì?" Chẳng lẽ lúc mang thai phu nhân trúng độc sao? Nhưng khi ấy gần như rời nàng nửa bước, vậy nàng trúng độc từ lúc nào chứ?


      "Độc trong người tiểu thiếu gia phát tác tăng dần theo tuổi tác. Đây là lần phát tác đầu tiên, từ nay về sau, thành năm lần, dần dần biến thành nửa năm lần, quý lần, càng về sau thành mỗi tháng lần."


      Tuy độc này hề nguy hiểm tới tính mạng, nhưng hành hạ người ta trong thời gian dài, khiến người ta sống bằng chết.


      "Tuy loại độc này cướp tính mạng ngay, nhưng lại khiến người ta toàn thân đau đớn, thậm chí còn ăn mòn trí óc, chỉ là. . ." Cho dù chết người ngay, nhưng cũng khiến người ta đoản mệnh.


      "Có giải dược ?"


      Tự thuật của thái y làm cho Tư Đồ phu nhân khóc thành tiếng, vẫn là Tư Đồ lão gia bình tĩnh hơn.


      "Ta nghiên cứu kỹ, hi vọng có thể giải được." Tuy như vậy, nhưng thái y cũng dám chắc.


      ra đại phu vô năng phải vì y thuật kém, mà là độc này kỳ lạ. Ông ta cũng là cơ duyên xảo hợp, từng đọc qua bản sách thuốc, nếu cũng bất lực. Có lẽ ông ta nên quay về tìm tòi, xem có tìm được manh mối .


      "Làm phiền thái y rồi." Chỉ cần còn cứu được, đó chính là hi vọng.


      "Lão phu tận lực tìm ra thuốc giải cho tiểu thiếu gia, nhưng vẫn xin Tư Đồ lão gia cùng phu nhân chuẩn bị tâm lý tốt. Nếu vẫn tìm ra giải dược cho tiểu thiếu gia trước 24 tuổi, . . ." Nếu ông ta nhớ lầm, trong sách có ghi dài nhất có thể sống được 16 năm, nhưng ngắn nhất chỉ có 10 năm.


      "Ừm, ta biết rồi." Tư Đồ lão gia nặng nề đáp, tỏ ý hiểu.


      Chuyện bọn họ có thể làm bây giờ chính là liều mạng tìm ra thuốc giải.



      *******


      trận lửa lớn nổi lên, chỉ trong đêm, thủ phủ của Vân gia ở Lạc Dương thành đống tro tàn.


      Trận hỏa hoạn vô tình kia chẳng những thiêu rụi vườn mẫu đơn danh tiếng, mà còn cướp tính mạng của gần trăm người Vân gia, bao gồm cả Vân lão gia cùng phu nhân. Đại thiếu gia và tiểu thư song sinh mới năm tuổi của Vân gia cũng biến mất trong trận đại hỏa.


      Có người bọn họ bị chết cháy, cũng có người bọn họ được hảo bằng hữu của phu thê Vân thị cứu , thậm chí còn hai người hóa thành lệ quỷ, lưu luyến trong tòa phế tích của Vân gia. Tóm lại, có rất nhiều bản truyền ngôn, tốt có xấu có, giật gân có, tin vịt có, nhưng ra sao, sau mười năm vẫn ai biết.


      Sau đại hỏa hoạn năm năm, cũng là lúc Tư Đồ Dương Lễ mười lăm tuổi, Tư Đồ gia phái người tìm người Vân gia, muốn hỏi xem có thể gả tiểu thư mười bốn tuổi cho Lễ nhi ? Vậy mà, ngờ lại nhận được tin Vân gia bị trận lửa lớn đốt thành tro tàn, thậm chí còn có người sống sót.


      Tư Đồ gia lập tức chìm trong bóng tối, chỉ vì thương xót hảo hữu, càng vì nhân duyên của nhi tử.


      Vốn cho rằng, Vân gia có thể nể tình quan hệ giữa hai nhà, nguyện ý gả ái nữ cho Lễ nhi, nghĩ tới. . .


      Tất cả bọn họ đều biết, cho dù Tư Đồ gia có quyền có tiền ra sao, chỉ dựa vào tình hình của Lễ nhi, cũng chẳng có ai nguyện ý gả nữ nhi của mình cho . Ai nguyện ý để nữ nhi vừa gả tới chưa được mấy năm phải thủ tiết, thậm chí còn phải chăm sóc phu quân bị nhược trí.


      Nghĩ muốn vì Tư Đồ gia lưu lại chút huyết mạch, tại xem ra vô vọng rồi.


      tại, Tư Đồ lão gia cùng phu nhân chỉ có thể ôm tia hi vọng, hi vọng ngày nào đó xuất người cầm ngọc bội long phượng của tổ truyền tới cửa nhận thân.
      lêthanh9009 thích bài này.

    3. Lan Nguyệt Hy

      Lan Nguyệt Hy Well-Known Member

      Bài viết:
      229
      Được thích:
      1,058
      Chương 1.1: Bị đá xuống núi

      Convert + Edit: Lam Nguyet Minh


      Ebook: Bạch Y Nhạc




      đỉnh Tuyết Sơn có tòa phủ tên gọi Bất Xuất, ở đó có quái nhân tự xưng Du Dương đạo trưởng, về phần họ của là gì sớm bị người đời quên lãng.


      quái, thứ nhất là vì thích cùng người giao thiệp, ngay cả khi xuống núi mua nhu yếu phẩm, cũng toàn che mặt. Thứ hai là ở đỉnh núi băng tuyết ngập trời, chỉ vận chiếc áo đơn trắng như tuyết, cho dù ai nhìn cũng cảm thấy lạnh, nhưng vẫn sống tốt dưới cái lạnh -10 độ. Thứ ba là có võ công cao cường, tất nhiên đây chỉ là lời đồn mà thôi, dân chúng dưới chân núi cũng chưa từng thấy qua. Cuối cùng là sống độc đỉnh Tuyết Sơn.


      Thế nhưng, mười năm trước, quái nhân này lại dắt theo hai tiểu oa nhi lên núi, mọi người từng hoài nghi hai tiểu oa nhi kia bị đông chết chính là đói chết. Vậy mà mười năm trôi qua, hai tiểu oa nhi đó chẳng những bình an trưởng thành mà còn vô cùng xinh đẹp.


      Hai tiểu oa nhi này chính là đôi huynh muội song sinh duy nhất còn sống sót của Vân gia trong trận đại hỏa hoạn năm đó. Ca ca Vân Chi Kỳ và muội muội Vân Mộng Khởi.


      Hóa ra, năm đó phu thê Vân thị sớm biết gia đạo xảy ra chuyện, mới viết phong thư cầu cứu, hi vọng có thể xuất núi giúp bọn họ vượt qua kiếp nạn. Đáng tiếc, tới trễ bước, chỉ kịp cứu hai tiểu oa nhi, những người khác, bao gồm phu thê Vân thị, đều táng thân trong biển lửa.


      "Sư phụ, người nghĩ gì vậy?" Vân Mộng Khởi ngồi xuống trước mặt Du Dương đạo trưởng lâm vào trầm tư, hai tay chống cằm, tò mò nhìn .


      Hiếm khi thấy được vẻ mặt nghiêm túc suy nghĩ của sư phụ, ai, nàng muốn hiếu kỳ cũng khó.


      ". . ." Nhìn tiểu nương tự tay mình nuôi lớn, khỏi cảm thán.


      Thời gian đúng là buông tha người, nhớ ngày nào tiểu nha đầu này còn kéo ống tay áo của , khóc sướt mướt, giờ chẳng thấy đâu. tại, nàng trở thành nương diễm lệ, hơn nữa còn rất tinh quái.


      "Sư phụ, người còn ở đây vậy?" Tay xinh quơ quơ vài cái trước mắt , liền phát hai mắt đờ đẫn, biết tâm trí phiêu lãng nơi nào.


      Hắc hắc, nếu còn tiếp tục ngẩn người, nàng . . . Ở trong lòng thầm tính toán nên trêu chọc sư phụ mình như thế nào, nàng hoàn toàn chú ý tới Du Dương đạo trưởng dùng ánh mắt sâu sắc nhìn nàng.


      cốc đầu nàng cái, tức giận trách cứ: "Suốt ngày nghĩ trêu chọc người khác, giờ còn muốn quậy phá sư phụ, con muốn sống nữa chăng?"


      Quỷ nha đầu này, hàng ngày đều chạy loạn trong rừng, nếu có ca ca nàng áp chế sớm trở thành dã nha đầu rồi. Sao có thể giống như bây giờ, ít nhất nhìn qua cũng rất đoan trang, tú lệ.


      Mà kế hoạch của , tại đúng là thời cơ tốt nhất để thực . Bởi vì Vân Chi Kỳ chính là nam nhân luyến muội nghiêm trọng, hôm qua vừa vặn bị phái xuống núi làm việc.


      "Hắc hắc, bị người phát rồi!" Nàng ôm đầu, chút xíu ngượng ngùng vì ý xấu bị phát cũng chẳng có, ngược lại còn vô cùng hào phóng thừa nhận.


      Dù sao Du Dương đạo trưởng sống độc mấy chục năm, sao có thể chăm sóc được tiểu hài tử. Nếu hai hài tử này được chăm sóc, chẳng bằng và Vân Mộng Khởi đều được Vân Chi Kỳ nuôi dưỡng.


      Từ , Vân Chi Kỳ nam hài cực kỳ có trách nhiệm, hơn nữa còn được cha nương dạy bảo, phải chăm sóc, bảo vệ muội muội tốt. Tuy muội muội chỉ ra đời sau vài khắc, nhưng vẫn nhớ kỹ lời dạy của cha nương.


      Sau khi gia đạo gặp biến cố, mặc dù trong lòng rất muốn báo thù, nhưng cũng biết sức lực tại còn chưa đủ, vì vậy, liền trụ lại đỉnh Tuyết Sơn, vừa chăm sóc muội muội, vừa chuyên tâm tập võ.


      Dựa vào nghị lực cùng tư chất thông tuệ của , luyện thành thân tuyệt thế võ công. Ngay cả Du Dương đạo trưởng cũng còn là đối thủ của nữa.


      Lần này, Du Dương đạo trưởng dùng tin tức của kẻ thù, lừa Vân Chi Kỳ xuống núi .


      Còn Vân Mộng Khởi ngược lại, lúc còn ở nhà, nàng được cha nương và huynh trưởng sủng ái, sau khi xảy ra chuyện, vẫn được huynh trưởng bảo vệ và nuông chiều, khiến cho nàng càng vô pháp vô thiên. Hơn nữa, vì Vân Chi Kỳ thường xuyên luyện công, thể trông coi nàng, nên nàng thường thám hiểm quanh đỉnh Tuyết Sơn.


      Tuy võ công bằng Vân Chi Kỳ, nhưng do có tư chất nên võ công cũng được bảy tám phần. Thêm nữa, Tuyết Sơn có rất nhiều kỳ trân dị quả, nàng ăn cái nọ, bồi bổ cái kia, nên công lực cũng cao hơn bậc so với người thường. Tất nhiên, nàng sao so được với Vân Chi Kỳ, nếu gặp phải sư phụ nguy to.


      Ngoại trừ thích thám hiểm đỉnh Tuyết Sơn, nàng còn thích ngây ngẩn trong sơn động phía sau núi.


      Trong sơn động đó lưu trữ rất nhiều loại sách thu thập khi còn trẻ, nhiều nhất vẫn là sách thuốc. Lúc còn trẻ, có khoảng thời gian đặc biệt trầm mê nghiên cứu các loại y thuật, làm cho thu thập rất nhiều sách thuốc kỳ quái, bất tri bất giác đặt đủ vài ngăn tủ.


      Thân là sư phụ, nghiên cứu nhiều nhất chính là thuật cứu người, tất nhiên, từ lúc bắt đầu học, vẫn chưa cứu nổi ai, cùng lắm chỉ là lý luận suông thôi. Còn nàng lại chạy tới nghiên cứu độc thuật kỳ quái, nàng từng làm nũng bắt ca ca tới Đường Môn và Miêu tộc trộm bí tịch chế độc gì gì đó. Đối với Vân Chi Kỳ luôn sủng muội muội mà , dĩ nhiên là luôn thỏa mãn cầu của nàng rồi.


      Chỉ là, nàng nghiên cứu nhiều sách liên quan đến độc dược như vậy, cũng luyện thành bản lĩnh giải độc. phải khoác lác, dám : trong thiên hạ này, có độc nào mà nàng giải được.


      Nếu Du Dương đạo trưởng mang hai đứa trẻ này lên đây, Vân Mộng Khởi là do chính ca ca mình nuôi lớn. Vân Chi Kỳ khỏi cần , chẳng những phải chăm sóc muội muội, mà nhân tiện còn chiếu cố luôn sư phụ như , lâu dần, địa vị của trong mắt hai đồ đệ này, dần sụt giảm nghiêm trọng.


      quen tự do, đương nhiên chẳng thèm để ý hai đồ đệ vô lễ, nhiều khi còn cùng chơi đùa, nên hai đồ đệ càng tôn trọng . Vân Chi Kỳ dồn hết sức lực vào việc báo thù và chăm sóc muội muội, hoàn toàn coi . Còn Vân Mộng Khởi lại luôn trêu chọc, luôn muốn chỉnh . Tuy ba người sống tách biệt đỉnh Tuyết Sơn nhưng lại rất vui vẻ. Ít ra tự nghĩ như vậy.


      "Khởi nhi, sư phụ có việc muốn với con." Thu lại vẻ đùa cợt thường ngày, nghiêm túc .


      "Dạ." Hiếm khi thấy sư phụ nghiêm túc như vậy, nàng cũng rất phối hợp ngồi ngay ngắn, chăm chú nhìn , chờ chính .


      "Con có biết ngọc bội cổ mình là gì ?"


      "Cái này ạ? phải là ngọc sao?" Giữ chặt miếng ngọc bội vẫn đeo cổ, nàng khó hiểu nhìn sư phụ, giống như hỏi vấn đề ngu ngốc.


      "Vậy con có biết lai lịch của nó ?" Nhìn miếng ngọc long phượng quý giá, trong mắt dần lên ánh sáng kỳ dị, nhưng rất nhanh bị che giấu.


      cúi đầu chuyên tâm nghiên cứu ngọc bội, Vân Mộng Khởi hoàn toàn phát ra ánh sáng chợt lóe trong mắt .


      "Có lai lịch gì?" Chẳng phải chỉ là khối ngọc sao? Còn có lai lịch gì?


      "Nó là tín vật chỉ phúc vi hôn của con."


      Lúc phu thê Vân thị mất, hai hài tử đều còn quá , nên chắc chưa có cơ hội để cho bọn nó biết. May mà bọn họ có nhắc qua, nên mới nhớ láng máng. Nếu phải đột nhiên nhớ ra năm nay nàng 17 tuổi, đến lúc nên thành thân, cũng sớm quên rồi.


      "Chỉ phúc vi hôn?" Nàng trợn tròn hai mắt, giống như nghe được truyện vô cùng khó tin. Vẫn nghĩ ngọc bội này chỉ là di vật của cha nương để lại thôi, ngờ. Nàng mơ hồ hiểu được, vì sao chỉ có mình nàng đeo ngọc bội này, mà ca ca lại đeo kim khóa có khắc hình mẫu đơn của gia tộc.


      "Đúng vậy." Du Dương đạo trưởng gật đầu xác nhận.


      "Với ai ạ?" Nàng nhìn ngọc bội, nhíu mày hỏi. Trong nhất thời, nàng chưa thể tiếp nhận nổi, cũng bất ngờ vì câu chuyện đằng sau khối ngọc này.


      "Tư Đồ thiếu gia của Tư Đồ phủ ở kinh thành." chỉ biết đến như vậy, chuyện bị quên lãng nhiều năm, dĩ nhiên là tìm hiểu rồi. Ngoại trừ chuyện này, cái gì cũng biết.


      Giống như ngộ ra cái gì, nàng liền híp mắt, hỏi : "Đột nhiên người cho con biết chuyện này là có ý gì?"


      Nàng mới tin chợt nhớ ra lai lịch của khối ngọc này, chắc chắn là có ý xấu rồi.


      "Đồ đệ à, con 17 tuổi rồi, cũng nên lập gia đình thôi. . ."


      Về phần Chi Kỳ, lại chẳng thấy lo lắng. Dù sao nam hài và nữ hài rất khác nhau, muốn nàng trở thành lỡ , vậy rất có lỗi với phu thê Vân thị.


      "Người muốn đuổi con xuống núi?" phải muốn nàng xuống núi, tới kinh thành tìm vị hôn phu vô tích kia chứ?


      " , sao sư phụ có thể nhẫn tâm đuổi con xuống núi chứ." vội xua tay, tỏ vẻ mình vô tội, cho dù có đánh chết, cũng thừa nhận.


      "Vậy người muốn làm gì?" Nàng có ngốc mới tin .


      "Mối hôn này là do cha nương con lúc sinh thời đính ước cho, con thể để cha nương chết nhắm mắt chứ." Cứ chụp mũ nàng trước, tin nàng ngoan ngoãn xuống núi, hắc hắc, đến lúc đó, có thể khôi phục cuộc sống an tĩnh rồi.


      ". . ." Tuy ký ức về cha nương rất mơ hồ, nhưng nàng thể để ý tới tâm nguyện của họ.


      "Ý của ta là, con cứ xuống núi nhìn thử, nếu thích hoàn thành tâm nguyện của cha nương con, nếu thích, cho dù có hủy bỏ hôn ước, sư phụ cũng trách. Ngược lại, ta có thể giúp con giải thích trước mộ phần của cha nương. Sư phụ còn. . ." Bất kể ra sao, cứ đá nàng xuống núi trước rồi tính sau. Nghĩ đến cuộc sống an tĩnh, nhịn được tiếp tục hứa hẹn.


      Sau hồi suy nghĩ, cuối cùng nàng vẫn quyết định chuyến tới kinh thành. Coi như là hoàn thành tâm nguyện của cha nương, giống như sư phụ , nếu thích có thể hủy hôn.


      "Được, con đến kinh thành."


      Nàng vừa dứt lời, Du Dương đạo trưởng vội vàng cầm tay nải chuẩn bị trước, bỏ vào lòng nàng, đợi nàng kịp phản ứng, liền nhanh chóng đẩy người ra cửa, bỏ lại câu "Hãy bảo trọng" rồi "rầm" tiếng, đóng cửa lại, khóa bên trong, chính thức đá nàng ra ngoài.


      Ôm chặt tay nải, nhìn cánh cửa đóng sầm trước mặt, lúc này nàng mới hồi phục tinh thần, hiểu mình bị lừa.


      Chết tiệt, bị lão nhân kia làm cho ù ù cạc cạc, nàng còn tưởng rằng lão suy nghĩ cho mình, nào ngờ, kết quả lại là mưu đá nàng xuống núi mà thôi.


      Hôm qua ca ca muốn xuống núi làm việc, cũng là do lão sắp đặt.


      Nàng tức giận trừng cánh cửa, chỉ hận thể phá vài cái động đó.


      Lão nhân đáng ghét, lại dám đối xử với nàng như vậy, nàng tuyệt đối để lão ta sống tốt.


      Vì thế, chỉ thấy nàng lúi húi gảy gảy cái gì ngoài cổng, sau đó đắc ý phủi phủi bụi tay, rồi vui vẻ xuống núi.


      Nếu biết cha nương sớm lo nơi chốn cho mình, chẳng cần lão đuổi, tự nàng cũng xuống núi. biết cha nương tìm cho mình vị hôn phu như thế nào.


      Nếu ca ca trở về thấy nàng, liệu có tức giận ? Biết trước nàng viết phong thư để trong sơn động, tránh cho ca ca trở về, tìm thấy người sốt ruột.


      Do dự xem có nên quay về viết phong thư , cuối cùng nàng vẫn quyết định quay về, đơn giản vì nàng lười leo lên lần nữa.


      Trái lại, nàng quên mất mình có thân khinh công trác tuyệt, chỉ cần chưa tới khắc là có thể tới sau núi. Nhưng nếu máu lười nổi lên, nàng chẳng thèm quan tâm nữa.


      Cái này có thể coi là "Ưu điểm" của Vân Mộng Khởi.


      Võ công của nàng rất khá, cũng rất thông minh, nhưng từ hay ỷ lại ca ca, ngoại trừ lúc nghiên cứu độc dược và chế tạo giải dược, hầu như là nàng rất lười động thủ. Trong truyền thuyết có nhắc tới loại người có thể ngồi tuyệt đứng, có thể nằm tuyệt ngồi, nàng chính là ví dụ tốt nhất.


      Vừa xuống núi, vừa nghĩ đến mình trả thù được sư phụ, nàng liền nhịn được cười. Vì vậy, đường xuống núi, tâm tình của nàng đều rất tốt.


      Xế chiều hôm đó, đỉnh Tuyết Sơn vang vọng tiếng kêu thảm thiết.


      ra Vân Mộng Khởi dùng thứ gì đó có rất nhiều đỉnh Tuyết Sơn, chỉnh chết Du Dương đạo trưởng. Về phần là cái gì, đương nhiên chính là tuyết rồi.


      Trước cổng bị nàng lấp đầy tuyết, chiều cao gần bằng gian nhà gỗ. Lúc Du Dương đạo trưởng kéo cửa bước ra, liền bị ụ tuyết chôn sâu phía dưới.

    4. Lan Nguyệt Hy

      Lan Nguyệt Hy Well-Known Member

      Bài viết:
      229
      Được thích:
      1,058
      Chương 1.2: Kẻ mù đường siêu cấp

      Vân Mộng Khởi nhàn nhã, đắc chí xuống núi. Sau ngày dạo chơi khắp trấn ngay dưới chân núi, nàng liền trọ lại đêm trong khách điếm ngay trấn.


      Nàng vô cùng tự tin mình có thể thuận lợi đến kinh thành. Dọc đường , nàng chỉ mải du sơn ngoạn thủy nên sớm quên chuyện quan trọng, ngay cả sư phụ đại nhân cũng vì muốn nhanh chóng đuổi nàng xuống núi, mà quên luôn điều: vị tiểu thư Vân gia, nương Mộng Khởi là kẻ mù đường siêu cấp.


      Nhớ năm xưa, tuy nàng rất thích chạy lăng xăng trong núi, nhưng kết quả cuối cùng toàn là bị lạc đường, lần nào ca ca thân cũng phải tìm nàng về.


      Lần này, biết nàng có thể thuận lợi tới kinh thành ? Hoặc là , nàng phải mất bao lâu mới đến được kinh thành.


      Đợi nàng nhớ ra khuyết điểm này, là ngày hôm sau rồi.


      Nghĩ nát óc, rốt cục nàng cũng nghĩ ra cách, chính là nhờ người biết đường vẽ giúp nàng tấm bản đồ.


      Nàng vô cùng cao hứng cầm bản đồ, chạy tới chuồng ngựa mua con ngựa, rồi lập tức hướng về "Kinh thành".


      Dọc đường , nàng vui vẻ ăn uống, chỗ nào có náo nhiệt liền chui vào góp vui, hoàn toàn chẳng thèm để ý xem lúc nào mới đến được kinh thành. Nàng vẫn rất lạc quan cho rằng, chỉ cần dựa vào "Bản đồ" ngày nào đó nàng tới được kinh thành.


      Cứ như vậy mà nhìn đông ngó tây, nơi này xem, nơi kia dạo, nàng vẫn dựa theo đường mình nhận định, cũng chưa từng nghĩ qua có nhầm hay .


      Với nàng mà , đường có đúng hay sai nàng cũng chẳng biết.


      Chỉ là, đúng chính là đúng, sai vẫn là sai, có nhầm vẫn phát được thôi.


      "Woa, nơi này náo nhiệt."


      Vân Mộng Khởi nhìn cảnh chợ đông đúc, nhịn được cảm thán. Đây là lần đầu tiên nàng thấy cảnh huyên náo đến vậy.


      "Bánh bao thịt thơm quá. . ." Ngửi được hương thịt thơm nồng, nàng mới phát ra mình đói bụng.


      Nàng lập tức bước tới quán bánh bao thịt, đứng ở trước sạp, hai mắt tràn ngập khát vọng nhìn lồng bánh hấp kia, suýt nữa chảy nước dãi.


      Người bán hàng thấy sinh ý tới cửa, liền nhiệt tình chiêu đãi nàng.


      " nương, bánh bao thịt trong tiệm của ta là ngon nhất, có muốn thử ?"


      Hai tay cầm bánh bao đưa tới trước mặt nàng, nhìn dáng vẻ tham ăn của nàng, người bán hàng liền cảm thấy có chút tự hào.


      "Muốn, muốn, đương nhiên là muốn. . ." Nàng gật đầu như giã tỏi, lập tức nhận lấy bánh bao, bắt đầu ăn ngấu nghiến. Nhìn nàng giống như quỷ đói đầu thai, hai ba lần cắn ăn sạch cái bánh bao lớn.


      "Ngon, rất rất ngon! Ta chưa bao giờ được ăn cái bánh thơm ngon đến vậy."


      Bởi vì gấp rút lên đường, nên nàng cũng ăn uống tử tế lắm. Bánh bao thịt này so với những thứ linh tinh dọc đường, đúng là đại mỹ vị .


      Ăn hết bánh trong tay, nàng lại trợn mắt nhìn cái khác, giống như chưa được ăn thỏa thích, rất muốn ăn thêm vài cái nữa.


      Chủ quán thấy thế, lập tức lợi dụng thời cơ đẩy mạnh tiêu thụ bánh bao thịt.


      "Tiểu nương, muốn ăn nữa ? Còn rất nhiều đó."


      "Muốn, muốn, muốn!" Vừa nhận bánh bao, nàng liền vui vẻ nhét đầy miệng, lòng thầm nghĩ người bán bánh bao này rất nhiệt tình.


      "Tiểu nương, bánh bao này giá hai văn tiền cái." Tuy chỉ là sạp , nhưng vẫn phải lễ phép, chu đáo trong lời , thỉnh thoảng cũng có đại gia hào phóng vung tay, cho nên, nhất định phải cung kính.


      "Được." Nàng lấy túi tiền trong ngực, lấy ra lượng bạc cho .


      ". . . nương, ta có tiền lẻ. . ."


      Trời ạ, chỉ hai cái bánh bao mà đưa cả lượng bạc, bảo trả lại thế nào đây? Đâu phải ngày nào cũng bán được lượng bạc!


      "Vậy thôi." Chẳng thèm liếc tới lần, hai mắt nàng vẫn dán chặt vào lồng bánh hấp.


      ", . . . cần nữa?" Lần này, chẳng những muốn kêu trời, mà còn muốn kêu cả Phật tổ nữa. Vậy mà cho gặp được đại gia. . . A, đúng, phải là tiểu nương hào phóng.


      Thấy nàng vẫn nhìn chằm chằm lồng bánh, lập tức cầm giấy gói, lấy vài cái bánh bao thịt nóng hổi trong lồng hấp, bỏ vào túi, sau đó đưa cho nàng.


      "Tiểu nương, cầm ăn đường ."


      "Vâng, cám ơn." Nàng vui vẻ cầm túi, rồi ôm chặt vào lòng. Sau khi nhìn ngang ngó dọc, mới hỏi ra nghi vấn trong lòng.


      "Đại thúc, nơi này náo nhiệt như vậy, có phải là kinh thành ?"


      Nàng từng nghe ca ca qua, kinh thành vô cùng phồn hoa náo nhiệt, kẻ đến người đầy đường, tiếng rao hàng luôn quanh quẩn bên tai. Mà tại, nơi nàng đứng cũng có vài phần giống với miêu tả của ca ca, hẳn đúng là kinh thành .


      Chủ quán bật cười, chẳng nghĩ ngợi gì nhiều, thuận miệng đáp: " nương, nơi này sao có thể là kinh thành được? Kinh thành còn xa vạn dặm cơ."


      "Xa vậy sao. . ." Dứt lời, nàng liền lấy ra cái bánh bao, tiếp tục ăn.


      "Vậy đây là đâu?"


      Nơi đông đúc thế này còn chưa phải là kinh thành, vậy chẳng phải kinh thành náo nhiệt hơn sao? Woa, vừa nghĩ tới đây, nàng liền muốn bay ngay đến kinh thành. Chỗ đó chắc chắn rất thú vị đây!


      "Nơi này là Hàng Châu." Vừa nhắc đến quê hương của mình, chủ quán lập tức thao thao bất tuyệt.


      Khen Hàng Châu đẹp như thế nào, cảnh sắc tốt bao nhiêu, cái gì mà địa linh nhân kiệt, mỹ nữ như mây, cảnh vật như họa...chỉ cần là điều tốt, đều kể đầy đủ.


      Đáng tiếc, tại Vân Mộng Khởi chỉ thấy hứng thú với kinh thành, mặc kệ vẽ Hàng Châu đẹp thế nào, nàng cũng chẳng quan tâm.


      "Đại thúc à, muốn đến kinh thành thế nào?"


      Đại thúc kinh thành còn ở khá xa, nhưng sao nhìn bản đồ lại chính là nơi này? Chẳng lẽ nàng nhầm đường? Cũng đúng, nàng toàn theo bản đồ mà, sao sai được? Chẳng lẽ. . . Thư sinh kia vẽ bản đồ giả cho nàng?


      Nàng chỉ đổ lỗi cho kẻ khác, hoàn toàn nghĩ đến bản thân lạc đường.


      "Kinh thành? Ra khỏi cửa bắc, dọc quan đạo về phía bắc, vài ngày là tới." Chỉ tay về hướng bắc, chủ quán chỉ đường cho nàng theo cách hiểu của người bình thường. Chỉ có điều, từ trước đến giờ, nàng vẫn được coi là người thường.


      "Cửa Bắc?" Nhìn trái ngó phải, nàng vẫn chưa biết cửa bắc mà ở hướng nào.


      "Tiểu nương lần đầu tiên xuất môn à?" Bằng , sao chẳng biết cái gì cả, ngay cả phương hướng cũng mù tịt.


      "Vâng." Nàng gật đầu, xác nhận phỏng đoán của .


      "Vậy ta khuyên nên tới trạm dịch, thuê chiếc xe ngựa, chở đến kinh thành, tránh cho bị lạc đường." Chủ quán có lòng tốt nhắc nhở.


      "Trạm dịch? Xe ngựa?" Xe ngựa nàng biết, bởi vì từng thấy qua trong trấn dưới chân núi, nhưng trạm dịch là cái gì vậy?


      ". . ." Lần này, chủ quán mới phát ra nàng kỳ lạ.


      Vị tiểu nương này ra tay hào phóng, nhưng lại hiểu cái gì gọi là 'tiền tài bất khả lộ', cũng chẳng hiểu nhân tình thế thái, vô cùng hồn nhiên, trong sáng. Xem ra, nàng có thể là tiểu thư nhà giàu, lén bỏ nhà thôi.


      "Sao vậy?" Thấy đột nhên nhìn mình bằng ánh mắt vô cùng kỳ quái, Vân Mộng Khởi khó hiểu hỏi.


      "Tiểu nương, hay là ta đưa đến trạm dịch nhé."


      Thấy nàng đặc biệt chiếu cố tới sinh ý của mình, chủ quán quyết định nên giúp tiểu nương này chút. Nếu nàng xảy ra chuyện rất áy náy.


      " ?" Nàng vui mừng nhìn , trong lòng thầm cảm thán: hóa ra ca ca thế gian này có rất nhiều kẻ xấu, là lừa gạt nàng. Chẳng phải bây giờ nàng gặp được người tốt hay sao?


      "Vậy, xin cám tạ đại thúc."


      "Đừng khách sáo." Nhìn nàng vui vẻ như vậy, chủ quán lại thấy hơi ngượng ngùng, mặt dần đỏ lên.


      Vì thế, dưới giúp đỡ của người bán bánh bao, cuối cùng Vân Mộng Khởi cũng tới được trạm dịch để thuê xe ngựa.


      Lần này, rốt cục nàng cần lo lắng về chuyện bị lạc đường nữa, vô cùng thuận lợi tới kinh thành rồi.


      Lại nhắc đến tấm bản đồ kia, ra, thư sinh vẽ đâu có sai, chỉ là người chẳng thể phân biệt nổi phải trái nghĩ sai hướng mà thôi.


      Lấy trấn dưới chân núi Tuyết Sơn làm mốc, kinh thành và Hàng Châu vừa khéo cùng hướng, đông bắc, đông nam.


      Dựa vào bản đồ lại càng đơn giản hơn, nàng chỉ cần về phía đông bắc là chắc chắn đến kinh thành.


      Chỉ có điều, vị Vân đại tiểu thư của chúng ta đâu có phân biệt nổi nam bắc! ràng nên quẹo trái nàng lại rẽ phải, phải lên nàng cố tình xuống dưới, như vậy, nàng có thể đúng sao? Nếu như vậy mà có thể tới đích, chắc chắc phải có kỳ tích xuất .

    5. Lan Nguyệt Hy

      Lan Nguyệt Hy Well-Known Member

      Bài viết:
      229
      Được thích:
      1,058
      Chương 1.3: Đến kinh thành


      Có xe ngựa cũng coi như là có người hộ tống, vài ngày sau, Vân đại tiểu thư của chúng ta thuận lợi đến kinh thành.


      Vừa bước vào, Vân Mộng Khởi nhịn được thầm cảm thán: kinh thành khác biệt so với những trấn kia, nơi đây đúng là quá phồn hoa.


      Lần này, nàng có cảm giác như Lưu bà bà dạo quan viên, thấy cái gì cũng lạ lẫm, cái gì cũng muốn chơi, ngay cả đồ ăn trong quán trọ cũng thấy rất mỹ vị.


      Sau khi tìm được quán trọ, nàng bắt đầu dạo khắp kinh thành.


      Chỗ nào đông đúc, nơi đâu náo nhiệt, tuyệt đối phải có mặt nàng. Song, nàng vẫn quên chính .


      "Tiểu nhị ca, ngươi có biết Tư Đồ gia ở đâu ?" Nếu nàng nhớ lầm sư phụ từng qua: Tư Đồ gia là nhà quyền quý ở kinh thành, vậy, chắc chắn có rất nhiều người biết.


      Quả nhiên, nàng vừa hỏi, tiểu nhị lập tức thao thao bất tuyệt đống tin tức về Tư Đồ gia.


      Trong đó, hấp dẫn nhất chính là hôn của Tư Đồ thiếu gia với đại tiểu thư Vân gia ở Lạc Dương.


      " nương là người lạ, chắc biết: công tử nhà Tư Đồ - Tư Đồ Dương Lễ chính là kẻ nhược trí. Mọi người vẫn cho rằng chẳng có nương nào nguyện ý gả cho , nghĩ tới, vị đại tiểu thư Vân gia kia lại tự tìm đến cửa, cầu thực hôn ước. Lúc ấy, Tư Đồ lão gia và phu nhân đều vui sướng đến ngất trời,còn gióng trống khua chiêng bắt đầu chuẩn bị cho hôn lễ, chọn ngày thành hôn là 15 tháng sau. Tuy vị tiểu thư Vân gia kia quá diễm lệ, nhưng lại rất dịu dàng, đoan chính. Có lẽ, nàng cũng biết vị tiểu gia đó chẳng còn sống được bao lâu nữa, cộng thêm gia sản to lớn của Tư Đồ gia, mới bằng lòng gả vào..."


      "Vân gia ở Lạc Dương?" Hà hà, nàng nghe được tin tức mới thú vị làm sao.


      "Đúng vậy, có lẽ nương chưa biết, Tư Đồ gia là nhà quyền quý ở kinh thành, mà Vân gia ở Lạc Dương cũng chẳng kém cạnh, cũng là nhà quyền quý ở Lạc Dương, hai nhà đều giàu có, xem như là môn đăng hộ đối. Chỉ có điều, nghe trận đại hỏa hoạn vài năm trước thiêu rụi Vân gia rồi. Vị đại tiểu thư Vân gia lưu lạc nhiều năm, có lẽ chịu nhiều cực khổ, nên mới nguyện ý gả cho Tư Đồ thiếu gia si ngốc."


      tới lui, gần như toàn bộ người trong thành đều cho rằng vị đại tiểu thư này nguyện ý gả cho tên ngốc Tư Đồ Dương Lễ, chắc chắn vì vinh hoa phú quý của Tư Đồ gia.


      "Kẻ ngốc?" Lúc tiểu nhị Tư Đồ thiếu gia là kẻ nhược trí, nàng còn tưởng mình nghe lầm, ngờ lại nghe thấy hai chữ 'kẻ ngốc', nàng mới dám xác định mình nghe chuẩn.


      "Ừm, nghe là do lúc mắc bệnh nặng, ảnh hưởng tới đầu óc, nên mới biến thành kẻ ngốc như bây giờ."


      "Bệnh nặng? Bệnh gì thế?" Nàng chỉ nghe qua sốt cao có thể biến người thành kẻ ngốc, nhưng Tư Đồ gia giàu có như vậy, sao có thể xảy ra chuyện này.


      "Ta cũng lắm, tuy mọi người suy đoán rất nhiều, nhưng chẳng có ai biết chân tướng cả."


      Vị tiểu nhị này, đúng là 'tri vô bất ngôn, ngôn vô bất tẫn*' mà. Chỉ cần biết, tất cả đều hết cho nàng.


      Vân Mộng Khởi vuốt cằm, vẻ mặt đầy hứng thú, càng nghe tiểu nhị , nàng càng cảm thấy mình lần xuống núi này xứng đáng.


      Qua lời kể của tiểu nhị, nàng rút ra được vài kết luận thú vị như sau:


      là, Tư Đồ thiếu gia sắp thành thân với tiểu thư Vân gia. Mà vị tiểu thư Vân gia chính thống có hôn ước với đứng ở đây, vậy người ở Tư Đồ gia là ai? Hơn nữa, tín vật đính ước của hai nhà nằm trong tay nàng, có tín vật, sao người Tư Đồ gia có thể xác định nữ nhân đó chính là tiểu thư Vân gia?


      Hai là, Tư Đồ Dương Lễ nghe đồn là vị hôn phu của nàng, à, đúng, tại biến thành vị hôn phu của người khác, là kẻ nhược trí.


      Ba là, Tư Đồ Dương Lễ biến ngốc hoàn toàn là vì sinh bệnh.


      Điều đầu tiên buộc nàng phải tới Tư Đồ gia điều tra xem rốt cuộc là ai lại dám giả mạo thân phân của mình. Còn điều thứ hai và ba lại khiến nàng sinh ra hứng thú với Tư Đồ Dương Lễ, nàng rất muốn nghiên cứu chút.


      "À, vị khách quan này, hỏi kỹ về chuyện Tư Đồ gia để làm gì? là thân thích của bọn họ sao?" Luyên thuyên hồi lâu, tiểu nhị mới nhớ hỏi quan hệ của nàng và Tư Đồ gia.


      "Coi như là vậy . . ." Vì muốn người khác nghi ngờ, nàng chỉ có thể trả lời như thế.


      Thế nhưng, nàng cũng đâu có sai, nàng mới là tiểu thư Vân gia chân chính, cách khác, nàng chính là tân nương của Tư Đồ Dương Lễ, vậy nàng cũng được coi là thân thích của Tư Đồ gia.


      "À. . . Mà khách quan vừa mới hỏi gì nhỉ?" Sau khi tràng dài, liền quên mất chuyện chính.


      ". . ."


      Sau hồi im lặng, nàng mới hỏi lại lần nữa: "Ta hỏi ngươi, Tư Đồ gia ở đâu?"


      Tuy nàng rất hào hứng nghe tin bát quát từ tiểu nhị, nhưng vẫn có chút khó chịu nha!


      "Ra khỏi quán trọ, cứ theo hướng Nam, đến đường giao nhau đầu tiên rẽ phải, thêm mấy trăm bước, là có thể thấy được đại môn sơn đỏ, nơi đó chính là Tư Đồ phủ."


      "Được, cám ơn." Ha ha, nàng quyết định đến Tư Đồ gia tìm hiểu trước.


      Nhớ kỹ lời chỉ đường của tiểu nhị, nàng liền vui vẻ ra ngoài.


      Sau khi ra khỏi quán trọ, nàng liền nhìn trái ngó phải, vẫn biết được đâu là nam, đâu là bắc.


      "Hướng nam ở đâu vậy?" Chán nản ngó nghiêng, vẫn chưa biết phải bên nào.


      "Phải làm sao bây giờ. . ."


      Trong lúc nàng còn phiền muộn, vị tiểu nhị nhiệt tình kia cũng vừa vặn xuống lầu, thấy nàng vẫn đứng nhìn xung quanh, lập tức tò mò bước tới.


      "Khách quan nhìn gì thế? phải nương muốn tới Tư Đồ phủ à?" Tiểu nhị cực kỳ có thiện cảm với Vân Mộng Khởi, phần vì dáng vẻ mỹ lệ của nàng, còn lại là vì cảm giác thỏa mái khi ở cạnh nàng.


      "Ừm. . . Ta. . ." Nàng rất xấu hổ vì bản thân chẳng thể phân biệt nổi đông, nam, tây, bắc.


      Khuôn mặt vô tội cộng thêm dáng vẻ đáng thương của nàng làm cho tiểu nhị có cảm giác mình hỏi chuyện quá đáng.


      "Cứ về phía này là tới." Tiểu nhị cũng chẳng để ý lắm, cứ như vậy mà giải quyết nan đề giúp Vân Mộng Khởi.


      Người khác giúp mình, tất nhiên phải cảm tạ rồi! Sau khi cười ngọt ngào lời cảm tạ, nàng liền về phía tiểu nhị chỉ.


      Nụ cười ngọt ngào của nàng khiến cho tiểu nhị say đắm, lúc lâu sau vẫn chưa thể hoàn hồn.


      "Giao lộ đầu tiên. . . Giao lộ đầu tiên. . . Đầu tiên. . . A, đây rồi." Đến khi thấy được giao lộ đầu tiên, Vân Mộng Khởi lại há hốc mồm.


      Đó là ngã tư đường, có mấy ngã rẽ, nàng thể phân biệt được.


      Nàng giơ tay lên, chỉ bên này, trỏ bên kia, tận lúc đầu óc choáng váng vẫn chưa phân đâu trái, đâu phải.


      Trong lúc rối rắm, lại có người vô tình giúp nàng tay.


      đôi phu thê trẻ tuổi giống như gì đó, bọn họ vừa lướt qua nàng, vừa chuyện.


      "Tướng công, vị đại thúc vừa rồi dặn là phải rẽ trái." nương trẻ tuổi trẻ nhắc nhở.


      "Ừ, bên này." Vị tướng công liền rẽ sang bên trái.


      Nhìn theo bóng dáng của hai người, Vân Mộng Khởi khỏi vui mừng.


      "Ha ha, nếu bọn họ về bên trái, bên đây chắc chắn là phải rồi." Nàng tươi cười, rẽ sang bên phải.


      Thuận lợị tiến lên, quả nhiên bước đủ trăm bước, nàng liền thấy đại môn sơn đỏ mà tiểu nhị .


      Đứng bên ngoài cổng lớn của Tư Đồ phủ, ngửa đầu nhìn ba chữ "Tư Đồ phủ" nghiêm trang, nàng khỏi cảm thán, Tư Đồ gia hổ là nhà quyền quý nhất kinh thành.


      Nàng cứ đứng ngây ngốc trước cửa nhà người ta, trước sau gì cũng bị chú ý. Huống chi, đúng lúc này, vị đại tiểu thư Vân gia - Vân Hương Thảo kia từ bên ngoài trở về, nhìn người hầu ôm bao lớn bao theo sau, chắc chắn là vừa dạo phố.


      Nhìn dáng vẻ vênh vá, tự đắc của nàng ta, Vân Mộng Khởi liền bĩu môi khinh thường, trong lòng ngừng mắng thầm, mắng nàng ta phá hủy hình tượng của mình. Dựa vào khuôn mặt kia, cũng dám giả mạo làm nàng à.


      Hơn nữa, gương mặt của nàng ta đâu có nét nào giống với mẫu thân, người nhà Tư Đồ đúng là có mắt mà.


      mình vào trong góc, nàng muốn bị người phát .


      Khóe mắt chợt liếc thấy tấm giấy đỏ dán tường, nhìn qua như sắp bị gió cuốn bay, có thể được dán quá lâu rồi.


      Ha ha, là trời giúp ta!


      Nàng vươn tay kéo tờ giấy xuống, quyết định ngày mai đến thăm hỏi Tư Đồ gia.


      Hi vọng ngày mai nàng còn nhớ đường!


      Convert + Edit: Lam Nguyet Minh


      Ebook: Bạch Y Nhạc
      lêthanh9009 thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :