1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Phu Quân Ngây Thơ Nhất Thiên Hạ - Duyệt Vi (75 chương + 5 phiên ngoại )

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. thanh thanh

      thanh thanh Well-Known Member

      Bài viết:
      4,023
      Được thích:
      6,123
      Phu Quân Ngây Thơ Nhất Thiên Hạ
      [​IMG]
      Nguồn :http://morphobblue.com/



      Thể loại: Xuyên , HE

      Nhân vật chính: Đông Phương Manh, Yến Hồng

      Số chương :75 chương + 5 phiên ngoại

      Trans: Anonymous

      ~.~

      01.

      Đề Thân [1]

      hai ba bốn, hai hai ba bốn, ba hai ba bốn…” Trái ba đấm phải ba đấm, xoay cổ lắc mông, sáng sớm ngủ dậy chúng ta tập thể dục.

      “Tiểu thư, đây là…?” Nha hoàn mới tới bị đặt tên là Tập Nhân, tuy chả liên quan gì đến cái vị trong Hồng Lâu Mông, bộ dạng cũng xấu hơn vị kia. Bây giờ, hai con mắt lớn lắm trợn to như chuông đồng ngơ ngác nhìn tiểu thư nhà mình ôm cái cây lắc đầu ưỡn người làm đủ các tư thế kỳ cục, khiến trái tim hề ngây thơ của nàng chấn động .

      “Mới tới?” Diệu Nhân gom lá khô bị gió lùa tới thành đống, ra dấu cho Tập Nhân đưa cái sọt tre kế bên cho mình, vẻ mặt tỉnh bơ như có gì lạ: “Tối qua tiểu thư ngủ bị cứng người, thư giãn gân cốt đấy mà!”

      Tập Nhân câm nín, nếu biết chắc chắn nghĩ cái cây đó với tiểu thư có mối thù đội trời chung.

      “Phù, thoải mái rồi.” Rốt cuộc Yến Hồng đình chỉ việc hủy hoại cái cây, hai tay chống eo vặn vài cái, phát eo đau lưng mỏi chân cũng có sức, tâm tình cực kỳ vui vẻ.

      “Tiểu thư, hôm nay đọc cuốn nào?” Diệu Nhân lả lướt bước tới, bên lấy khăn tay đưa cho Yến Hồng lau mồ hôi mà thực ra chẳng có hột nào, bên hỏi.

      “Tam quốc chí .” Yến Hồng ngoẹo đầu ngẫm nghĩ, chọn quyển nào thú vị chút, đỡ mắc công lát nữa nghe được tí lại ngủ nữa.

      Tập Nhân tò mò nhìn Yến Hồng tới gốc cây bên cạnh, nằm xuống chiếc ghế xích đu trông giống trường kỷ, Diệu Nhân giống như làm xiếc lôi từ trong tay áo ra quyển sách buộc chỉ, thành thạo lật trang, sau đó hắng giọng đọc “Hôm nay tiếp Tào Tháo trốn khỏi Hoa Dung…”

      Lúc này Tập Nhân mới biết, cái gọi là đọc sách, tức là nha đầu ở bên đọc, tiểu thư nàng chỉ thong dong nằm ghế tránh nắng hóng gió mà nghe.

      Đúng là, biết hưởng thụ mà.

      “Diệu Nhân tỷ tỷ, vì sao viện chúng ta gọi là Tam Trùng Uyển vậy?” Tập Nhân thừa dịp Yến Hồng bị Tào Tháo thôi miên thành công, rốt cuộc lấy hết can đảm hỏi ra vấn đề làm phiền nàng suốt từ khi chuyển đến hầu hạ tiểu thư tới giờ.

      “Đấy là lý tưởng sống của tiểu thư chúng ta.” Diệu Nhân liếc bé cưng mới tới cái, mắt mũi mặt miệng cũng , nhìn ngô ngố. Khụ, xem ra phải trông chừng nàng, tránh bị người của Phi Vân các ăn hiếp.

      “Hả? Lý tưởng của tiểu thư là… làm sâu à?” Tập Nhân vô thức sờ cánh tay, dường như cái thứ mềm mềm lông lá đó bò lên, cảm giác hơi ghê tởm.

      “Ai bảo ngươi chuyện khủng khiếp như thế?” Diệu Nhân bực bội lườm Tập Nhân ngốc cái “Lý tưởng của tiểu thư là tập hợp ba kiểu sống ‘sâu ngủ, sâu lười, sâu gạo’ làm , đâu có làm sâu ghê tởm như ngươi chứ.”

      “À.” Tập Nhân bị dạy dỗ lộ ra nụ cười thông suốt. ra là chả hiểu gì hết, có điều thấy Diệu Nhân bày ra vẻ mặt ‘Gỗ Mộc Có Thể Điêu Khắc Được’, nàng quyết định tiếp tục tìm hiểu sâu hơn.

      “Diệu Nhân tỷ tỷ, hình như tiểu thư thích ra cửa nha?” Nàng vào phủ bảy tám ngày rồi, chưa hề thấy tiểu thư ra khỏi viện mình bao giờ.

      “Hơ, tiểu thư chúng ta khá yên lặng.” Diệu Nhân xong cũng cảm thấy chính mình đáng tin, lúc này Yến Hồng ngủ ngon lật mình, miệng còn lầm bầm “Biểu thúc nhà ta đếm được…”

      Diệu Nhân nhìn vẻ mặt hoài nghi của Tập Nhân, trong lòng bi phẫn khó hiểu: tiểu thư, vì sao mỗi lần muội muốn tạo chút hình tượng cho người, người luôn phá hỏng kịp chờ như thế?!

      Yến Hồng ngủ miết đến gần giữa trưa mới tỉnh, vừa tỉnh lại liền phát mấy nha đầu của mình chụm đầu xì xào. Tính bà tám nổi lên, nàng rón ra rón rén tới nấp sau hòn non bộ bên cạnh, định nghe trộm xem bọn chúng gì.

      Vừa nghe liền sáng tỏ, chuyện tốt của Yến phủ sắp tới rồi.

      “Trấn Quốc Công phủ tới đề thân?” Khả Nhân mặt búp bê sửng sốt khó tin.

      Trấn Quốc Công phủ? Yến Hồng nhíu mày, gõ cái đầu còn đờ đẫn chưa tỉnh ngủ mấy cái mới nhớ ra. ra là thế lực lớn nhất ở Di Lăng châu bọn họ, hào môn thế gia tiếng tăm lừng lẫy, nghe đồn chỉ cần hắt hơi cái, cả Di Lăng đều phải run rẩy.

      “Ồ, Trấn Quốc Công Đông Phương phủ đến à. Đó là đại gia tộc chân chính, tri phủ Di Lăng châu chúng ta cũng tính là nhà giàu có hàng đầu nhỉ, cũng phải nhường Trấn Quốc Công này bảy phần. Người ta là nguyên lão khai quốc công thần, dùng chiến công, bản lĩnh đổi lấy tước vị truyền đời, đừng chi đại công tử Trấn Quốc Công tại còn trấn thủ biên quan trọng yếu nữa, nội trong phủ nuôi ba ngàn tinh binh rồi, đủ sức ngạo nghễ cả Di Lăng đó!” Y Nhân, mặt trái dưa, người cao gầy, tỏ vẻ tự hào, ba năm trước đại công tử Đông Phương Ngọc nhà Trấn Quốc Công được phong làm Chấn Viễn tướng quân, mặc chiến bào hoàng đế khâm ban xuất phát từ quê nhà trấn thủ biên quan, nàng chen chúc trong dòng người đưa tiễn liếc mắt cái, lập tức nhất kiến chung tình với đại tướng quân ngọc thụ lâm phong uy phong lẫm liệt, nhớ mãi quên. Khụ, tuy nàng chỉ là nha đầu chẳng tiếng tăm gì nhưng cũng có quyền tương tư chứ!

      “Y Nhân tỷ tỷ biết nhiều ghê!” Đám nha đầu đều bái phục, Y Nhân càng dương dương tự đắc.

      “Đúng rồi, bọn họ muốn cưới vị tiểu thư nào thế?” Cũng trách được Tập Nhân hỏi vấn đề này, dù sao trong phủ có tới ba vị tiểu thư chờ gả.

      “Chẳng cần biết là ai, chắc chắn phải ta.” Yến Hồng rủa thầm.

      “Nghe bà mối là muốn cưới tiểu thư con vợ cả, có đặc biệt chỉ tên ai.” Giai Nhân mang tin tức về đầu tiên nghịch nghịch mớ tóc mái nghe lời, nhìn vẻ mặt bình thản cả năm đổi của nàng, ai ngờ trong đám nha đầu nàng là vua nhiều chuyện cả.

      “Ai dà, tiểu thư con vợ cả ở phủ chúng ta đâu chỉ vị…” Khả Nhân chưa xong liền bị Y Nhân tức giận cắt ngang “Ngươi bậy gì đó? Cái người ở Phi Vân các kia là gì chứ, con vợ hai sinh ra thôi còn muốn đứng trước tiểu thư chúng ta, nghĩ hay quá.”

      “Y Nhân ngươi thôi.” Diệu Nhân vội vã bịt miệng Y Nhân, cẩn thận nhìn chung quanh mới buông ra “Câu này thể để người ở viện khác nghe được, bằng chúng ta bị phạt là chuyện , liên lụy tiểu thư mới là tội lớn.” Tình huống của tiểu thư giờ đủ khiến người ta lo lắng rồi, thể xảy ra sai lầm gì nữa.

      Y Nhân bĩu môi nhưng nữa. Lòng nàng hết sức căm tức, hễ ai hầu hạ tiểu thư đều quên lòng tốt của nàng. Tiểu thư cư xử tử tế, chưa từng đánh mắng hạ nhân, có gì tốt cũng chia cho họ hưởng cùng, ngay cả cánh nha đầu bà tử mới vào nhắc đến tiểu thư cũng đều niệm tiếng A di đà Phật. Nhưng có nghĩa là tiểu thư biết quản chế người hầu, nha đầu ở trong viện ưa tám chuyện trời dưới đất tiểu thư mặc kệ, nhưng hễ có người ra ngoài mà dám ăn bậy bạ, gây chuyện sinh , tiểu thư biết được dứt khoát bỏ qua. Tuy bị đòn roi nhưng phạt tiền lương rất nặng, còn khiến người ta đau lòng hơn là bị phạt đòn nữa. Nếu nghiêm trọng, từ sau được hầu hạ ở Tam Trùng Uyển nữa, chỗ tốt như vậy, đâu mà tìm chứ.

      Lại lời nàng cũng là . Nhớ năm đó lúc phu nhân còn sống, khoan nhượng nhị phòng rất nhiều, tiểu thư cũng thích tranh giành, có thứ gì tốt đều để mẹ con nhị phòng cướp hết, có điều tốt xấu gì tiểu thư cũng có thân phận trưởng nữ, nhị phòng còn kiêng kị đôi phần. Từ năm tiểu thư mười ba tuổi, phu nhân lâm bệnh qua đời, nhị phòng trăm phương ngàn kế muốn lên chính thất, lão gia lại hồ đồ để bà ta như ý. Lần này tốt rồi, vốn là con vợ thứ bây giờ cũng thành con chính thất, tranh ngầm đoạt công khai càng khỏi phải . Tiểu thư vẫn phớt lờ như cũ, nhị phòng quen thói càng lúc càng ngông cuồng, bây giờ tiểu thư bị ức hiếp đến mức bằng cả người xuất thân thương nhân như tam phòng.

      Người lành tất bị người bắt nạt, ngựa lành ắt bị người ta cưỡi, biết khi nào tiểu thư mới hiểu được đạo lý này đây, nàng sốt ruột chết mất.

      Yến Hồng đứng sau hòn non bộ nhìn mấy nha đầu bất bình thay cho mình, nhất thời đăm chiêu.

      Mẫu thân xuất thân thư hương thế gia, tính tình lãnh đạm màng danh lợi, chỉ thích cầm kỳ thi họa, ưa tranh đấu trong nhà, lúc còn sống làm phụ thân thích, tuy nàng là trưởng nữ lại thừa hưởng tính nết khiến người ta ghét của mẫu thân, vì thế cũng được cưng chiều. Sau khi mẫu thân mất, phụ thân càng lạnh nhạt nàng, nhất là sau khi phụ thân đưa nhị nương lên làm chính thất, cơ hồ nghe hỏi đến nàng, trai nhị nương sinh ra cùng với con tam nương sinh chiếm hết toàn bộ tâm trí phụ thân, đứa con từng là trưởng nữ như nàng trở thành đồ trang trí. May mà nàng chẳng mong mỏi tình thương của phụ thân, đối với thứ tình cảm mẹ con giả dối của nhị nương càng nhắc tới, mỗi ngày trừ việc nhà vấn an ra chỉ ở trong viện của mình, vui vẻ tự do tự tại làm con sâu gạo.

      Chắc hẳn mẫu thân trời linh thiêng, cũng cầu nguyện cho nàng sống tốt, cái gọi là trưởng thứ tranh giành đó, mặc họ .

      “Tuy lão gia là tiến sĩ nhưng tóm lại dòng dõi vẫn kém xa, đường đường Trấn Quốc Công phủ sao lại muốn đến phủ chúng ta đề thân chứ?” Khả Nhân vò đầu, ăn ngay .

      “Nghe phu nhân Trấn Quốc Công đến Thiên Hoằng tự cầu nhân duyên cho công tử, Hoằng Nhất đại sư của Thiên Hoằng tự đích thân giải thẻ, là ‘Đông Phong Bất Tự Nhiễu, Xuân Miên Bất Giác Hiểu, Nguyệt Sơ Tình Phương Hảo, Yến Tử Nhân Gia Nhiễu [2]’. Ngươi nghĩ coi, họ Yến ở thành Đông phải phủ chúng ta sao? Hơn nữa hai vị tiểu thư vừa vặn sinh vào ngày xuân…”

      Qua phân tích của Y Nhân, Yến Hồng cảm thấy tám chín chục phần trăm cuộc hôn nhân này thành. Hoằng Nhất đại sư đơn giản chỉ mang ý nghĩa thần thánh, nghe đương kim thiên tử cực kỳ tôn kính ông ấy, địa vị ngang với quốc sư. Ông dễ dàng xem tướng giải xăm giùm người khác nhưng khi được ông chỉ điểm, chuyện mong cầu gần như đạt thành. Chính vì có ông, tại Thiên Hoằng tự nghiễm nhiên có danh hiệu Hộ Quốc tự, người đến dâng hương cúng bái đứng số số hai trong nước.

      Làm hòa thượng mà đạt được đến địa vị đó, dễ nhỉ. Yến Hồng xoa cằm cảm thán.

      Xem ra lần này nhị nương tới kiếm chuyện với nàng nữa, mối hôn nhân tuyệt như vậy rơi đầu con bà ta, bà ta bận tíu tít sao còn thời gian tới chỗ mình điều hòa thể xác tinh thần nữa?

      Ờ, lần trước cố ý gọi bà ta là nhị nương trước mặt phụ thân, đắc tội với bà ta tệ, lúc này mới bị phụ thân cấm túc như mong muốn, lỗ tai yên tĩnh hẳn. Thời hạn còn tới nửa mà, nàng cần xem chuyện vui rồi, hì hì.

      Lúc này, chính sảnh nhà của Yến phủ.

      “Vân nhi, nào nào, để mẫu thân nhìn xem. Ôi, tiểu bảo bối nhà chúng ta trổ mã hẳn ra, đúng là duyên dáng kiều nhã nhặn trầm tĩnh. Ấy thế mà lập tức thành phu nhân thế tử rồi, mẫu thân nỡ.” Yến phu nhân miệng thế nhưng mặt tươi như hoa nở.

      “Mẫu ~~ thân, nữ nhi gả, nữ nhi muốn ở mãi bên cạnh hiếu thuận với hai người.” Yến Vân thẹn thùng đỏ mặt, nhào vào lòng Yến phu nhân làm nũng.

      bậy, con lớn phải gả chồng, nhân duyên tốt như thế cho phép con từ chối.” Mặt Yến lão gia rạng rỡ, khẽ quát.

      Lão gia Yến phủ Yến Thận là tiến sĩ năm Khánh Nguyên, tuổi trẻ từng nức danh tài tử tuấn tú ở Di Lăng. Hôm nay tuy tứ tuần song lại có phong phạm văn sĩ thành thục nho nhã, đến giờ ít nhà còn muốn gả con làm thiếp của Yến Thận.

      Lần này Trấn Quốc Công phủ đề nghị kết thông gia, chọn trưởng nữ Yến phủ, Yến lão gia Yến phu nhân căn bản thèm nhớ tới trưởng nữ Yến Hồng danh chính ngôn thuận, trực tiếp xem đấy là cầu hôn con thứ Yến Vân.

      “Cha ~~” Yến Vân nũng nịu dài giọng, làm Yến Thận thương có thêm, vê râu cười lớn.

      “Lão gia, ông đừng chọc Vân nhi nữa, ông thấy con chúng ta xấu hổ rồi sao?” Yến phu nhân khuê danh Phong Nương, rất hiểu tâm tư con mình, cười híp mắt giải vây.

      Yến Vân len lén ngước mắt nhìn khay sơn son đựng đôi chim màu xám bàn, lòng tràn trề vui sướng. Nhạn xám nhé! Nạp thái lấy chim nhạn làm tin là theo tục lệ cổ, nhà tầm thường đa phần dùng nhạn khắc bằng gỗ thay thế, nhà hiển hách đính thân cũng chỉ dùng nhạn ngọc, còn như Trấn Quốc Công phủ dùng nhạn sống đến cầu hôn đại biểu phải tầm thường, tỏ thành ý.

      Phu nhân thế tử Trấn Quốc Công cơ đấy, nàng nằm mơ cũng ngờ mình có thể gả được cho gia đình sang trọng như thế.

      [1] Đề nghị kết thông gia, thông thường nhà trai tới hỏi cưới là cầu hôn nhưng ở đây, Trấn Quốc công phủ địa vị cao hơn Yến phủ rất nhiều, được ng ta ghé mắt tới là may mắn nên ta để nguyên là đề thân ^^

      [2] Nghĩa là “Gió xuân quấn quít, đêm xuân say giấc nồng, ngày đầu tháng vừa đẹp, én nhà người quấn quanh” Dịch thơ dở ẹc, mọi ng thông cảm. Đông phong vừa là gió xuân vừa có nghĩa là hướng đông. Yến tử nhân gia còn có nghĩa là người nhà họ Yến ^^


    2. thanh thanh

      thanh thanh Well-Known Member

      Bài viết:
      4,023
      Được thích:
      6,123
      02.

      Gạo Sống

      “Hỉ nhi chúc mừng phụ thân, mẫu thân, nhị tỷ tỷ.” Thứ nữ tam phòng Yến gia, khuê danh Hỉ nhi, xếp thứ ba, thường được gọi là Tam nương. Lúc này nàng uyển chuyển khom người chúc mừng Yến lão gia và Yến phu nhân ngồi hai bên bàn. Yến phu nhân được con rể giỏi mừng rỡ hết sức, chẳng làm khó dễ nàng như bình thường, cười : “Tam nương, miễn lễ.”

      “Trong các nữ nhi Yến phủ chúng ta, nhị tỷ tỷ giỏi nhất, bây giờ được nhân duyên như vậy, đúng là mệnh số định sẵn rồi. Phụ thân, mẫu thân, phải chúc mừng mới được.” Bình thường Hỉ nhi giỏi nhất là quan sát sắc mặt người khác, bây giờ thấy hai ông bà cười tít mắt tít mũi như thế, đương nhiên phải tìm lời hay mà rồi.

      “Tam nương phải lắm, phải lắm.” Yến lão gia gục gặc cười “Người đâu, truyền lệnh từ xuống dưới, theo lệ khen thưởng.”

      “Cám ơn lão gia, phu nhân, cám ơn nhị tiểu thư.” Vẻ mặt mừng rỡ hỉ hả của hạ nhân lọt vào mắt Yến Vân càng làm nàng đắc ý trong bụng.

      “Phụ thân, mẫu thân, tỷ tỷ, thế tử giờ còn ở biên cương, vậy ngày cưới của tỷ tỷ…” Hỉ nhi do dự hỏi.

      cũng phải đó, thế tử bây giờ còn đánh trận nơi biên ải, cũng nghe ngài ấy muốn quay về thành thân mà…” Có Hỉ nhi nhắc nhở, mọi người mới hoàn hồn từ trận vui mừng khôn xiết. Vấn đề này lắm, Trấn Quốc Công có hai vị công tử, hôn dây dưa là chuyện , danh hiệu thế tử mới là chuyện quan trọng.

      “Đều do bà, mới nghe danh Trấn Quốc Công phủ là cuống quít gật đầu, hại ta quên hỏi vấn đề quan trọng như thế.” Thân là chủ nhân Yến phủ, ông ta kiên quyết thừa nhận sai lầm.

      “Thiếp… thiếp quá cao hứng thôi mà… dù sao ba ngày nữa vấn danh, đến chừng đó lão gia hỏi cũng muộn mà.” Yến phu nhân ấm ức hờn dỗi. Yến lão gia nghe xong thấy cũng phải, bấy giờ mới vui vẻ trở lại. Trước sau cũng chạy đâu được, nhị công tử là thị độc [3] của thái tử, luận tiền đồ cũng kém đại công tử bao nhiêu. Đám đàn bà này tóc dài mà đầu óc ngắn, chỉ nhìn thấy danh hiệu thế tử, nhận ra thái tử tương lai là hoàng đế, thị độc của thái tử tương lai còn phải là đại thần đắc lực trong triều sao?

      Khụ, lão gia ông đỡ phải chấp nhặt với đám đàn bà hiểu biết.

      Tâm tình Yến Vân cũng lên lên xuống xuống theo cuộc thảo luận của mọi người, đợi nghe được ba ngày sau tới lễ vấn danh [4] biết cũng muộn mới yên tâm.

      Ba ngày sau, Yến phủ.

      Trấn Quốc Công phủ nhờ bà mối đến hỏi ngày sinh tháng đẻ của nhà , Yến lão gia nhân cơ hội hỏi vị công tử nào muốn thành thân. Hỏi xong, mặt Yến lão gia khó coi ngay tại chỗ, miễn cưỡng lấy cớ thân thể khỏe đuổi bà mối về, lúc này Yến lão gia mới dám nổi nóng, đập tay xuống bàn tức nên lời.

      “Cái gì? Đề thân là tam công tử?” Yến phu nhân nghe tin dữ, cả người khựng lại, ngã ngồi xuống ghế.

      “Mẫu thân, chẳng phải Trấn Quốc Công phủ chỉ có hai vị công tử thôi sao? Ở đâu ra vị thứ ba?” Từ lúc nghe phụ thân phân tích tương lai gấm vóc của hai vị công tử Trấn Quốc Công xong, Yến Vân đầu tư tình cảm vào cửa hôn nhân này cũng ít. Đại công tử cũng tốt mà nhị công tử cũng được, nàng gả qua đó chỉ có hưởng hết vinh hoa phú quý, sao lại bài xích được?

      Nhưng bây giờ lại nảy sinh biến cố, tam công tử này là thần thánh phương nào?

      “Ôi cha, con biết đấy, chuyện này cả Di Lăng châu cũng rất ít người biết. Dù sao liên quan đến bí mật của Công phủ, người ngoài cũng dám đến.” Ngầm ý của Yến lão gia là, thế lực công phủ ở nơi này, ai dám sợ chết linh tinh?

      Chỉ là bây giờ liên can đến đời nữ nhi mình, ông ta liền rủ rỉ ra: “Phu nhân Công gia sau khi sinh thế tử, năm năm sau mới lại có tin vui, sinh đôi nhi tử. Chỉ là trong đôi song sinh đó, nhị công tử ra đời trước có vẻ bình thường, tam công tử chào đời muộn hơn khắc lại khác hẳn những đứa trẻ khác, trẻ sơ sinh đều khóc, sinh ra khóc la. Mãi đến ba tuổi cũng chưa từng mở miệng chuyện, ngày thường phản ứng cũng chậm chạp đờ đẫn, thích để ý ai. Nghe năm đó hoàng thượng còn phái mấy ngự y tới chẩn trị cho tam công tử nhưng đều bó tay.”

      “Tam công tử này tuy trời sinh kém trí nhưng phúc đức lại dày, đợi đến lúc năm tuổi, ngẫu nhiên được Hoằng Nhất đại sư vân du Di Lăng coi trọng, cũng biết đại sư làm cách nào thuyết phục cả nhà Quốc Công, Công gia lại phó thác con thơ cho Hoằng Nhất đại sư toàn quyền quyết định. Vì thế tam công tử luôn ở mãi nơi Phật đường, Công phủ cũng giấu chuyện tam công tử này kín như bưng, thế nên người đời đều cho rằng Công phủ chỉ có hai công tử.” Yến lão gia dừng chút, tiếp “ giờ tam công tử về phủ, Công phủ lại được Hoằng Nhất đại sư chỉ điểm, phu nhân Công gia kiên trì tin tưởng con Yến gia có thể khiến bệnh tình tam công tử khá lên, nên mới bỏ qua thành kiến dòng dõi, đặc biệt đến nhà ta đề thân… nghe đồn phu nhân Công gia vừa hổ thẹn lại vừa thương đứa con này, xem chừng nhất định phải được nữ nhi chúng ta, ài…”

      Yến Vân lập tức nhảy dựng, thét lên: “Phụ thân, nữ nhi chết cũng gả cho đồ ngốc!”

      đúng lắm, lão gia, Trấn Quốc công có hiển hách đến mấy, Vân nhi nhà ta cũng thể gả cho kẻ kém…” Câu sau bị nuốt trở lại dưới ánh mắt nghiêm khắc của Yến lão gia.

      “Câu này chỉ có ba người chúng ta nghe được thôi, được truyền ra ngoài, bằng dẫn tới tai họa ngập đầu! Chúng ta đắc tội với Công phủ nổi sao? Nhớ kỹ, được bừa.” Yến lão gia quát khẽ.

      “Phụ thân, chẳng lẽ người nhẫn tâm để nữ nhi gả cho kẻ như vậy sao? Cả đời nữ nhi có phải hủy hết rồi ?” Yến Vân khóc nức nở, nước mắt như mưa, Yến lão gia nhìn vừa đau lòng vừa đành.

      “Con ngoan, con đừng vội, phụ thân phái người nghe ngóng tin tức, biết đâu, biết đâu bệnh của tam công tử khỏi rồi sao?” Yến lão gia ngập ngừng.

      “Lão gia, khoan tam công tử khỏi hay chưa, kế thừa tước vị, hai là cũng có công danh nơi người, nữ nhi nhà ta gả qua đó cái gì cũng có hết.” Đến lúc này rồi Yến phu nhân tính toán vẫn cứ vang dội.

      “Vậy…”

      “Phụ thân, nếu ngài quyết ý để nữ nhi gả, nữ nhi, bằng để nữ nhi đập đầu chết .” Yến Vân quăng câu độc liền nhào tới góc bàn.

      “Ôi ôi, bảo bối, con làm gì thế, con muốn mạng của mẫu thân hay sao?” Yến phu nhân ôm lấy người con , hai mẹ con ôm nhau khóc rống lên.

      “Trời ạ, hai người làm cái gì đấy? Ta cũng muốn gả nữ nhi qua đó, nhưng hôn nhân cũng bàn rồi, bây giờ nếu hối lại, Công phủ bên kia phải ăn thế nào đây?!” Yến lão gia nghĩ tới nghĩ lui cũng ra biện pháp, gấp đổ mồ hôi.

      Từ hôn chắc chắn được rồi, Quốc Công phủ phải nơi tùy tiện, . Huống chi chưa gì nhận chim nhạn nhà người ta rồi.

      “Đều tại lão gia, chưa hỏi ràng là công tử nào cầu hôn hồ đồ đẩy con ra rồi… nữ nhi số khổ của ta…”

      “Trời ạ, phải ta nghĩ cách sao? Bà đừng khóc nữa, khóc làm ta đau cả đầu.”

      Hai vợ chồng cãi vã, Yến Vân khóc kha khá xong đầu óc chợt lóe sáng “Phụ thân, mẫu thân, Công phủ muốn trưởng nữ Yến phủ, trưởng nữ này đâu chỉ mình con chứ…”

      “Con là… Hồng nhi?”

      Ngày hôm sau, Công phủ lại phái người tới vấn danh lần nữa, Yến lão gia hết sức sảng khoái đưa ngày sinh tháng đẻ ra.

      Đợi bảy ngày sau, Công phủ đưa lễ Nạp cát tới, bát tự đôi bên hợp nhau, là điềm lành. Đợi tới ngày nạp huy, Công phủ chuẩn bị lễ vật phong phú đưa tới hạ sính lễ, Yến Hồng còn nằm ườn trong viện của nàng tiêu dao tự tại, hoàn toàn biết mình bị gả cho người ta.

      Yến phủ khua chiêng gõ mõ chuẩn bị việc vui, Yến phu nhân thu sính lễ tới mức miệng ngậm lại được. Lần này tốt rồi, tống đứa con chồng khó ưa, lại thu về vô số vàng bạc châu báu nữa, hôn này đúng là vốn bốn lời.

      Chỉ có Y Nhân nương, “mật thám tay sai” của Tam Trùng Uyển là phát ra dấu vết, song lúc đó sau lễ Thỉnh kỳ, danh phận định, ngày đón dâu chọn vào tháng sau, mười tám tháng sáu, Yến Hồng có bất cứ cơ hội phản kháng nào.

      “Tiểu thư, sao người sốt ruột tí nào thế? Này, tháng sau người phải gả rồi.” Từ lúc nhận được tin tức này, cơn tức của Diệu Nhân bốc lên hết đợt này đến đợt khác, là vì lão gia và phu nhân bất công mà tức, hai là bị cái tính tranh giành chống đối của tiểu thư nhà mình làm sầu não.

      “Hôm nay canh ô mai được đấy, ai nấu vậy?” Yến Hồng híp mắt thưởng thức miếng, lại híp mắt hớp ngụm thứ hai, tiếp đó còn chuẩn bị ăn miếng thứ ba.

      “Tiểu thư!” Diệu Nhân sốt ruột bảo vệ chủ nhảy dựng lên.

      “Diệu Nhân, muội đừng nóng, có lẽ tiểu thư có chủ trương riêng.” So ra, Y Nhân trấn tĩnh hơn nhiều.

      Có điều, câu của Yến Hồng khiến nàng cũng bình tĩnh nổi.

      Đại tiểu thư nhà nàng bình thản dửng dưng quăng câu “Giờ các ngươi giúp ta thêu áo cưới chắc còn kịp nhỉ?”

      Diệu Nhân phun máu ba thước, Y Nhân đờ đẫn trong gió, tiểu thư nàng tự mình nhấm nháp canh ô mai, thuận tiện cảm thán “Hôm nay khí trời tệ, trời trong gió mát.”

      Diệu Nhân, Y Nhân, Khả Nhân, Giai Nhân bốn người ai oán vội vàng may áo cưới, đầu óc Tập Nhân mờ mịt thêu khăn voan, Yến Hồng nằm trường kỷ cười híp mắt thưởng thức tài nghệ của năm đóa kim hoa Tam Trùng Uyển.

      “Tiểu thư, người tình muốn gả, gả cho cái người đó sao?” Diệu Nhân hậm hực chọc chọc hình uyên ương sắp thành áo cưới, nghĩ trái nghĩ phải, sao cũng thông.

      “Tiểu Diệu Diệu, cho dù hôm nay ta gả, ngươi cảm thấy ta có thể ở vậy cả đời ? Yến Hồng thò đầu qua xem Tập Nhân thêu hoa bách hợp, hợp thời khen câu “Tài nghệ khá lắm.” Làm Tập Nhân thêu càng hăng hơn.

      “Này… nữ tử lớn rồi phải gả .”

      “Sớm gả muộn cũng gả, còn bằng theo ý phụ thân, miễn được tai nạn của Yến phủ.” Yến Hồng đáp như . Tốt xấu gì Yến phủ cũng nuôi nàng mười sáu năm, chờ sau này nhị nương tính kế nàng chi bằng theo ý bà ta gả . Dù sao gả sang bên đó nhà người ta gia thế hùng hậu, phỏng chừng sau này nhị nương cũng quậy được gợn sóng nào lên. Còn như việc gả cho người bình thường kia, trái lại nàng để ý lắm. Quen nhìn thấy nam nhân thời này bạc tình, đối với ước nguyện tuyệt đẹp “Chỉ mong tim người, bạc đầu xa cách” nàng sớm trông chờ.

      Thế nên, gả cho ai cũng vậy thôi.

      Huống chi, tam công tử ngốc nghếch trong lời đồn, cũng chưa chắc ngốc như người đời nhận định.

      Người ngốc có chỗ hơn người của họ.

      “Nhưng, nhưng lão gia phu nhân tính kế người, người cam lòng sao?” Khả Nhân hận thể rèn giũa được.

      “Cái đó á, chưa biết chừng sau này bọn họ lại hối hận đấy. Vả lại, ngươi cảm thấy với tướng mạo, tài hoa của tiểu thư nhà ngươi, gả qua đó ấm ức à?” Vì trấn an mấy nha đầu nhà mình, Yến Hồng dứt khoát học lão Vương bán dưa, tự bán tự khen.

      “Tiểu thư, người ta chuyện nghiêm chỉnh.” Khả Nhân cũng dậm chân.

      “Được rồi được rồi. Ta biết các ngươi lo cho ta. Các ngươi nghĩ xem, ta gả qua đó là tam thiếu phu nhân của Công phủ, đến mức Công phủ tệ bạc với ta chứ? Gả qua đó, sau này cũng cần đối chọi gay gắt với nhị nương, bớt được bao nhiêu tức còn gì, Hơn nữa, tính tình tam công tử… ách, đơn thuần, tất tương kính như tân với ta. Ta nghe Công gia và phu nhân rất thương vị tam công tử này, phỏng chừng cũng tệ với ta. Tam công tử lại bị áp lực kế thừa gia nghiệp, ta gả qua đó vừa khéo tiếp tục làm sâu gạo, còn gì vui bằng?” Yến Hồng càng càng cảm thấy hôn này rất khá, rất có lợi.

      “Tiểu thư cũng có lý.” Y Nhân biết thừa đức hạnh tiểu thư nhà mình là thế nào, cảm thấy rất chí lý.

      “Nhưng, nhưng dù sao người đó cũng là…” Đồ ngốc mà. Tiểu thư như hoa như ngọc nhà nàng gả tới đó, sao cũng rất ấm ức.

      “Cha ta tuấn tú lịch , có tính là phu quân tốt?” Yến Hồng thản nhiên vặn lại.

      Khả Nhân trầm mặc. Tuy tiểu thư ra miệng nhưng chưa chắc oán hận lão gia tệ bạc, phu nhân mất sớm.

      “Tiểu thư, như vậy, nô tỳ chỉ có cầu.” Giai Nhân nãy giờ lên tiếng đột nhiên mở miệng.

      cầu gì?” Yến Hồng lấy làm tò mò nhìn nha đầu ngày thường nghiêm túc nhất.

      “Xin dẫn chúng nô tỳ theo làm của hồi môn.” Giai Nhân vừa dứt lời, những người khác lập tức tán thành, ngày thường tiểu thư quen được họ hầu hạ, lý nào bỏ mấy người họ ở lại?

      Tập Nhân phẫn uất thôi, vì sao bỏ lại mỗi nàng? Vội vàng giơ tay lên “Tiểu thư, tiểu thư, còn muội nữa, còn muội nữa.”

      Yến Hồng nhìn mấy nha đầu lâu, cười tươi rói: “Đương nhiên rồi.”

      [3] Người đọc sách cùng thái tử, thường chọn từ con em nhà quan lại, hoàng thất. Ta chưa tìm ra từ tiếng việt nào thay thế nên đành để nguyên

      [4] Thời xưa cưới hỏi gồm 6 lễ. Mọi người xem ở đây
      tart_trung thích bài này.

    3. thanh thanh

      thanh thanh Well-Known Member

      Bài viết:
      4,023
      Được thích:
      6,123
      03.

      Cơm

      Yến lão gia cho dù thích đại nữ nhi này nữa cũng có áy náy với nàng, vì thế hai lời, đồng ý ngay khi Yến Hồng đòi năm đóa kim hoa làm của hồi môn. Mười tám tháng sáu, ngày đón dâu. Vừa qua canh tư, cửa lớn Yến phủ mở toang hoác, nhóm sai vặt bà tử túa ra, quét tước, treo lụa đỏ, chỗ nào cũng đốt nến mỡ trâu lớn, chiếu sáng cả đại sảnh và sân trước như ban ngày. tấm thảm đỏ trải từ cổng lớn vào đến sân trong, lụa hồng gấm đỏ treo cao khắp nơi, cảnh tượng vui mừng náo nhiệt. Hàng xóm hoặc người qua đường buổi sớm đều chặc lưỡi khen ngợi “Yến phủ gả nữ nhi khí thế !” Người biết chuyện gắt lại “Lão huynh đúng là kiến thức hạn hẹp! Đại tiểu thư Yến gia gả cho người ta đường đường là công tử Quốc Công phủ, sao xa hoa được?” Người nghe được tặc lưỡi thôi, vừa xem vừa hâm mộ, tán thưởng. Trong phủ có vẻ hết sức bận rộn, đừng bên ngoài, chỉ riêng hỉ phòng của tân nương chờ gả của Yến phủ, trưởng nữ Yến Hồng đại tiểu thư, lúc này thậm thà thậm thụt ăn uống nhồm nhoàm. Kỳ cũng thể trách nàng, sáng sớm còn mơ màng liền bị lôi dậy thay quần áo, lại trang điểm, chải đầu, vẽ mày tô má, giày vò tới bây giờ, bụng đói kêu rột rột. Khó khăn lắm mới đợi được mấy hỉ bà giày vò xong, nàng liếc mắt ra hiệu cho Diệu Nhân, Diệu Nhân hiểu ý đẩy các hỉ bà , để Tập Nhân canh gác ngoài cửa, Giai Nhân lấy bánh ngọt điểm tâm giấu sẵn ra giải cứu chủ tử nhà mình. “Giai Nhân, vẫn là các muội biết ý ta.” Yến Hồng vừa ăn cho nhanh vừa quên cổ vũ cho các nha đầu kịp thời. “Tiểu thư, chớp thời gian người ăn thêm chút , lát nữa sợ là mãi đến tối mịt cũng được ăn gì đâu.” Y Nhân nhanh nhẹn kiểm tra vòng xem còn chỗ nào chưa thu dọn , thi thoảng lại chêm vào câu. Ôi, cưới xin đúng là chuyện tốn sức mà. Yến Hồng vừa ăn vừa nghĩ, may mà nhóm nha đầu xót nàng, bằng lòng vụng trộm giấu đồ ăn cho nàng, bằng nàng còn chưa gả sợ là đói ngất mất rồi. Nước dám uống, sợ dọc đường mót quá, chừng đó đúng là bẽ mặt. Lúc trời sáng choang, các nha đầu thu dọn sạch vụn bánh Yến Hồng ăn làm rớt, vừa chỉnh trang lại xong nghe bên ngoài có tiếng hô lớn “Giờ lành đến, tân nương xuất giá.” Ra khỏi cổng viện, Yến phu nhân giả bộ khóc mấy tiếng, Yến Hồng chuẩn bị sẵn, lấy ra cái khăn dính chút nước hành tây chùi vài cái nơi khóe mắt. Nước mắt lập tức trào ra như suối, người biết còn tưởng tình cảm của nàng và Yến phu nhân nồng hậu lắm ấy. Tập Nhân nhìn mà trợn mắt há mồm. Phù, cuối cùng cũng ra khỏi cái nhà này rồi. Từ sau khi mẫu thân qua đời, Yến Hồng còn lưu luyến nơi này chút nào nữa. Người nhớ mong, nơi nào chẳng là nhà? “Nhất bái thiên địa!” Ò ó o! Đừng hiểu lầm, phải gà gáy buổi sáng đâu, mà là hoạt động tâm lý của tân nương. Từ dưới khăn trùm đầu, dòm cái người bái đường tiến lui có trật tự này, có ngốc nghếch như đồn đại đâu. Như vậy tức là thế chỗ? biết nhị nương biết rồi có tức tới ói máu ?! “Nhị bái cao đường!” Vừa rồi bàn tay đưa dải lụa đỏ qua, ngón tay sạch thon dài, xem ra thói quen vệ sinh rất tốt. “Phu thê giao bái!” Ừ ừ ừ, hành động cũng yếu nhỉ, chí ít màn đầu va chạm kịch liệt với đầu như trong tưởng tượng của nàng xảy ra. “Kết thúc buổi lễ, đưa vào động phòng!” Nắm đầu lụa đỏ, theo bước chân người nọ, Yến Hồng nhã nhặn lịch rời khỏi sảnh đường. “Tiểu thư.” Diệu Nhân dìu Yến Hồng, thừa dịp thốt câu ngắn ngủn bên tai nàng nhanh như chớp “ gia rất tuấn.” Ngắn ngủn bốn chữ làm Yến Hồng mày nhếch môi cong. Sao vui được? ngờ lại có chàng đẹp trai thế chỗ. Tân quan lang vững vàng đằng trước, đáy mắt xẹt qua chút ý cười dễ phát . Hỉ nương nha hoàn đều lui ra hết, phòng tân hôn trở nên yên tĩnh. Yến Hồng thành thực ngồi ngay ngắn giường chừng khắc, phát bốn phía vẫn lặng ngắt như cũ, có động tĩnh gì. Nhúc nhích chân trong phạm vi , có tiếng người. Thử giơ tay lên, vẫn có tiếng người. Được thôi, nàng to gan lên rồi! Vén góc khăn trùm đầu, mắt to linh hoạt quan sát vòng, rất tốt, có ai. Chuồn cái vèo đến cạnh bàn, rót ly nước nốc ừng ực hết sạch. Thiếu chút là khát chết rồi. Từ sáng tới giờ ngoài ăn mấy miếng bánh ngọt khô khốc kia ra, nàng chưa uống giọt nước nào, khát đến nỗi nàng chỉ ước cắn được bên trong họng uống chút máu cho hết khát. Lần này rốt cuộc nàng trải nghiệm được cái cảm giác dẫn nước vào ruộng hạn hán mấy tháng rồi, hạnh phúc quá chừng. Chiếu theo lý thuyết, nàng gả cho tướng công này chắc hẳn tồn tại vấn đề xã giao, sao giờ còn thấy người trong tân phòng? Yến Hồng vén góc khăn trùm đầu lên, tay sờ cằm suy nghĩ, chân cũng quên qua lại trong tân phòng. Khụ, ngồi nghiêm chỉnh cả ngày rồi, cũng nên thả lỏng thoải mái chút, người nàng sắp mỏi eo đau lưng rút gân chân tới nơi rồi! vòng có gì tâm đắc, đành quay người tiếp tục về giường, chờ tân lang quay về. Á, vừa quay đầu nàng nhảy dựng lên, góc màn thêu bên mé tây giường cưới đột nhiên thò ra cái mông đỏ rực. “Ngươi, ngươi là người hay ma?” Yến Hồng quát khẽ. Sở dĩ dám lên tiếng là vì sợ dẫn đến số người liên quan và liên quan, đến chừng đó ma đuổi được mà thanh danh của nàng rất có thể mất sạch. Mông đỏ rục rịch. Chẳng lẽ nàng hoa mắt? Dụi dụi mắt, vẫn còn mà. Lấy hết can đảm, rón ra rón rén tới bên màn thêu đỏ rực, hít sâu hơi, trấn định lại, lúc này mới dám thò đầu qua nhìn. Áo gấm đỏ bên ngoài, bên trong là áo đơn màu đỏ, đầu đội mũ tân lang đỏ, ngực đeo đóa hoa lụa đỏ thẫm. Qua giám định, người này chắc hẳn là tân tướng công Đông Phương Manh của nàng đây! vểnh mông lên ngồi xổm cục cựa ở đây làm gì thế nhỉ? Yến Hồng có chút nhàm chán, vì thế nàng cũng sán lại ngồi chồm hổm xuống, muốn xem thử rốt cuộc nhìn chằm chằm cái gì mà tập trung tinh thần cẩn thận tỉ mỉ như thế. Nhưng nền nhà chả có gì. “Hây!” Yến Hồng huơ tay trước mặt . phản ứng. “Đông Phương Manh, Đông Phương Manh, Đông Phương, Manh Manh, Tiểu Manh Tử, A Manh…” Gọi đủ kiểu xưng hô, thiếu gia vẫn bất động như núi. Yến Hồng tình muốn đầu xuống đất, năng lực kềm chế mạnh thế! Chịu nổi luôn! Chẳng trách vừa rồi nàng gây ra tiếng động lớn như vậy mà vẫn phát trong phòng có người. Ngồi xổm mệt quá, “đồng bọn” chưa hợp tác bao giờ lại phớt lờ nàng, Yến Hồng đành đứng dậy xách cái đệm qua, sau đó ngồi đệm chờ thiếu gia có động tác kế tiếp. Chờ chờ, chờ chờ chờ, chờ đến nỗi nàng sắp ngủ, Đông Phương Manh vẫn rục rịch, tiếp tục vai diễn nhà trầm ngâm. Yến Hồng cơ hồ nghi ngờ người trước mắt chính là bức tượng sáp giống y như . Yến Hồng bên theo sau mông , bên đoán cả nửa ngày xem có ý gì, cuối cùng thể đơn phương tuyên bố thất bại. Khụ, đêm khuya rồi, cũng có ai, nếu có ý làm vận động gì đó, nàng cũng nên rửa mặt ngủ thôi. Nhìn bộ dạng tính vén khăn trùm đầu, Yến Hồng đành tự mình vén lấy, trong chậu còn có nước lạnh, rửa mặt xong quay lại nhìn, còn đứng sừng sững ở đó. Thở dài, xem ra hồi nãy bái đường đơn thuần là phát huy trình độ siêu việt của . Thấm ướt khăn qua lau mặt giúp . Aiz, người có việc gì làm chi mà cao dữ vậy, hại nàng còn phải nhón mũi chân. Ừ, nước da vừa trắng vừa mịn, lại có lồi lõm có hột hột, nốt nốt gì hết. Mày đậm mắt sáng, đáng ghét, sao lông mi dài thế chứ, phỏng chừng có thể đặt được ba thanh củi lên . Lúc này đầu hơi rung rung, ngơ ngẩn nhìn nàng, ánh mắt đầy hoang mang dường như hiểu nàng làm gì lại dám động đậy. Lau mặt xong lại lau tay cho , sau đó thả khăn vô lại chậu nước. Quay lại giúp tháo mũ, gỡ đóa hoa, cởi áo ngoài, xếp quần áo lại xong đặt ghế kế bên giường. Quay đầu lại, ngồi giường. Yến Hồng ngạc nhiên trước hợp tác của , mỉm cười bước lên giúp cởi giày và vớ. Chân vừa dài vừa gầy gò, song lại có mùi lạ gì. Cơ bản Yến Hồng cũng kỳ vọng có thể tự lo, dù sao tối nay cũng là người mất sức, dứt khoát làm người tốt cho tới cùng, giúp thiếu gia rửa chân, chờ nàng bê chậu nước qua bên, phát nằm giường nhắm mắt ngủ. Dễ hầu hạ đấy! Yến Hồng vặn thắt lưng, cởi nút thắt áo cưới, chỉ chừa mỗi áo trong màu đỏ, nằm kế ngủ thiếp . Hôm nay quá mệt, thế nên nàng ngủ rất nhanh. “Lão gia, con dâu này tệ, cũng nhẫn nại hầu hạ Manh nhi của chúng ta.” Ngoài cửa sổ tân phòng truyền đến tiếng thầm, chính là Trấn Quốc Công phu nhân yên tâm về con trai và con dâu mình. “Hoằng Nhất đại sư đích thân chỉ điểm con dâu mà sai được à? Lần này bà yên tâm chưa? Ta còn sợ đến động phòng bà cũng muốn nhúng tay vào làm thay nữa.” Trấn Quốc Công đắc ý vểnh hai chòm râu mép hai bên lên, để ý đến lo lắng của phu nhân mình. “Hứ, toàn mò. Tuy bây giờ cách chuyện viên phòng còn đoạn nữa, nhưng tốt xấu gì cũng ngủ chung giường, sớm muộn gì Manh nhi cũng có thể…” Quốc Công phu nhân kết thúc câu chuyện, tất cả đều thể ra lời. Yến Hồng lạnh quá tỉnh lại. Mơ mơ màng màng mở mắt ra, đỉnh đầu là màn gấm đỏ rực. Ừm, mình xuất giá rồi. Ngoẹo đầu nhìn, thảm trải sàn màu xanh, giày thêu màu đỏ… Ồ ố, ràng nàng phải nằm giường, sao lại đất? Lồm cồm bò dậy, mũi Yến Hồng thiếu chút vẹo . Được rồi, nàng cũng kỳ vọng tân lang săn sóc chu đáo gì đó, nhưng tối thiểu sau này cũng là đồng bọn sớm sớm chiều chiều bên nhau, tốt xấu gì cũng phải chia nửa giường cho nàng ngủ với chứ? Đại gia dáng dấp tuấn tú này giỏi , nghênh ngang dạng tay dạng chân thành hình chữ đại (大), hoàn toàn nhường cho nàng chỗ ngồi luôn chứ đừng là ngủ. Tiểu tử thối, ngươi bất nhân đừng trách ta bất nghĩa. Yến Hồng cười hiểm, nhe nanh giơ vuốt nhào tới “mỹ nhân ngủ” giường… Phù, gia hỏa này gầy gầy, cân nặng tí nào. Khó khăn lắm mới di chuyển đại gia qua bên, để lại “khoảnh đất” đủ chỗ cho nàng ngủ. Mới vừa nằm xuống, bên cạnh vươn tới cái vuốt An Lộc Sơn, đáp đâu đáp nhè ngay lên mông nàng. Tiểu tử này, biết chọn chỗ xuống tay ghê! Hất ra! chờ nàng ngủ, lại tiếng động đáp lên. Lại hất! Lại đáp! Hất! Đáp! … Đủ rồi, dù sao tiện nghi này chiếm sau này cũng chả có tên nam nhân nào chiếm, đáp đáp , ngủ quan trọng hơn. Mắt thấy trời sắp sáng, nhanh ngủ giấc, oáp ~ ừm…

    4. thanh thanh

      thanh thanh Well-Known Member

      Bài viết:
      4,023
      Được thích:
      6,123
      04.

      Khúc Gỗ

      “Á!” Yến Hồng vừa mở mắt liền phát trong tầm nhìn của nàng dán hai con mắt đen sáng long lanh. Cho dù nàng khoác lác họ Yến nàng to gan, bị ánh mắt nhìn chằm chằm đến khi tỉnh như thế tuyệt đối là chuyện vui vẻ gì, tuy rằng gương mặt như bạch ngọc này hình như có chút vui tai vui mắt.

      Khụ, được rồi, hơi lớn chút.

      Tân nhiệm trượng phu kiêm đồng bọn chưa hợp tác bao giờ của nàng lúc này đầu tóc bù xù, mái tóc dài đen bóng, gương mặt như được tạc từ bạch ngọc điểm xuyết mấy phần biểu tình rất dễ lý giải, phần mù mờ, hai phần non nớt, còn lại bảy phần ngơ ngác.

      Có lẽ là vì hiểu thế , khiến cho gương mặt đủ mười phần đờ đẫn kia nhìn cực kỳ đáng . Vì thế bản tính xấu xa tiềm lâu trong lòng Yến Hồng lại rục rịch muốn bò ra, nhìn “ảm nhiên tiêu hồn trảo” [5].

      “Rột roẹt.” Cơ mặt biến dạng đè lên vòm họng phát ra tiếng kỳ cục, gương mặt bầu bĩnh vốn đờ đẫn bị động áp sát con thú ham ăn biếng làm nào đó, cố tình cái vị lão huynh bị ăn hiếp này vẫn giữ nguyên bộ dạng mặc người mần thịt, khiến cho nữ nhân bị thú tính che mất hồn vía nào đó càng được nước làm tới.

      “He he, nào nào nào, mũi heo… phì, ha ha… nheo mắt… miệng lạp xưởng… lại làm mèo may mắn nào…”

      Ăn hiếp người có năng lực chống cự, quả nhiên, quá sướng!

      Mãi đến khi da mặt Đông Phương Manh bị vần vò xuất mấy tia máu, cả người nhìn sống động hẳn lên nàng mới cười híp mắt dừng tay lại.

      “Thiếp tên Yến Hồng, gọi thiếp là Tiểu Hồng hoặc A Hồng đều được. Thiếp gọi chàng là Manh Manh nhé? hả, thiếp xem như chàng đồng ý rồi nhá.” Yến Hồng tự tung tự tác quyết định, sau đó vặn thắt lưng, ngáp cái cực lớn.

      Thân hình cứng đơ nãy giờ của Đông Phương Manh hơi nhúc nhích, đầu khẽ ngoẹo sang phải chút, ánh mắt vẫn nhìn nàng chớp.

      Yến Hồng để ý, vén rèm thêu lên nhìn ra ngoài, ánh sáng xuyên giấy dán cửa chứng tỏ trời sáng rồi. Nàng có hơi ảo não vỗ vỗ đầu mình, thân là con dâu mới, đáng ra phải dậy sớm thỉnh an cha mẹ chồng mới phải. Đáng tiếc tối qua hành hạ đến nửa đêm mới ngủ, ngủ giấc sâu, bọn Giai Nhân cũng chẳng gọi nàng.

      Ôi, ngày đầu tiên sau cưới, lại để ấn tượng tốt cho cha mẹ chồng.

      Nghiêng đầu nhìn chàng ngốc còn tập trung tinh thần nghiên cứu nàng, Yến Hồng nhe răng ngồi dậy.

      Sáng sớm phỏng chừng bọn Giai Nhân có vào, quần áo nàng cần thay đặt ngay ngắn ghế kế bên đầu giường. Tự mình ăn bận chỉnh tề xong, phát đại thiếu gia còn chịu tự mặc lấy quần áo mình, nàng đành lục tủ tìm bộ đồ màu tím, cầm qua định giúp mặc.

      ngờ Đông Phương Manh chịu hợp tác, mím môi nhìn quần áo trong tay nàng trừng trừng, bướng bỉnh ghì người cứng ngắc. Nàng vươn tay muốn kéo , lại co quắp tay chân, cả người co rúm lại thành cục, mặt cũng ngửa ra sau, tầm mắt rũ xuống ba phần.

      Yến Hồng lập tức cảm thấy mình biến thành đại thiếu gia nhà giàu có ý đồ bất lương với thiếu nữ nhà lành, đen mặt.

      “Manh Manh, chàng nhìn này, trời sáng rồi, chúng ta phải dậy đúng ? Ngoan, nghe lời nha, mặc quần áo đàng hoàng rồi chúng ta thỉnh an cha nương.” Thế công dịu dàng, chiêu dỗ tiểu đệ ngốc.

      Tiểu ngốc buồn động đậy.

      Chẳng lẽ thích bộ này? Yến Hồng lập tức hiểu ra, vội vàng tìm bộ màu xanh da trời đưa tới quơ qua quơ lại trước mặt , kết quả thiếu gia vẫn cục cựa.

      Tiếp đó đổi hết bảy tám bộ màu sắc kiểu dáng khác nhau đều lọt vào pháp nhãn của . Làm sao đây? Tình huống giống như thể ép được, huống chi nàng cũng nỡ.

      Đành phải từ từ tính.

      Rót ly nước, hỏi “Manh Manh, chàng uống nước ?” Sợ nhất thời chưa lĩnh hội được, lại hỏi liền mấy tiếng.

      động đậy nhưng mi mắt hơi nhếch lên.

      Nàng đưa ly nước tới trước mặt , dám kề sát miệng, chờ phản ứng.

      ngơ ngác nhìn chòng chọc cái ly, lại gần cũng lùi lại. Yến Hồng thấy vậy lại nhích ly lên tý, quả nhiên động, nhưng mà càng rụt ra sau.

      Nàng chần chừ chút, chậm rãi cầm cái ly về, thong thả đưa lên miệng, mắt nhìn chằm chằm, hớp từng hớp nước , thấy nhìn đến xuất thần, lại đưa ly nước từ từ đến môi .

      Môi màu hồng nhạt, môi lớp lông tơ mỏng mỏng, viền môi ràng lắm, hình dạng cả đôi môi lại rất đẹp, lúc hai cánh môi mím lại vẽ nên đường cong tuyệt đẹp.

      Rốt cuộc khẽ hé hai cánh môi, dán lại gần cái ly. Nàng mỉm cười đưa lại gần thêm, dịu dàng nghiêng cái ly chút để uống nước cho tiện.

      Lúc uống nước, ánh mắt nhìn tay nàng rất chăm chú. Bây giờ nàng phát , kháng cự ánh mắt nhìn thẳng của người khác theo bản năng.

      Uống xong ly nước, hề nhìn nàng, ánh mắt chỉ tập trung vào bên cạnh nàng. Nàng quay qua nhìn, là bộ áo gấm đỏ ngày hôm qua bái đường.

      muốn mặc bộ này à?

      Yến Hồng lấy quần áo qua. Lần này chống cự, ngoan ngoãn để nàng mặc đồ cho. Yến Hồng lấy làm ngạc nhiên bởi phối hợp ăn ý giữa mình và , chiếu theo lý mà bọn họ quen thân, thậm chí trước khi bái đường ngày hôm qua còn là người xa lạ, với tình trạng của hình như muốn tiếp nhận nàng dễ dàng gì, thế mà lại chẳng có vẻ gì là phản cảm với nàng, thậm chí còn ôn hòa dễ bảo hơn nhiều.

      Có lẽ cái gọi là “ngu ngốc” nghiêm trọng như tưởng tượng của nàng.

      Mặc xong bộ đồ ngày hôm qua, Yến Hồng mở cửa phòng. khí trong lành đặc trưng của buổi sáng nháy mắt thấm vào tim gan, nàng khỏi hít sâu hơi.

      Y Nhân tiến lên: “Tiểu thư, à , tam thiếu phu nhân, nước ấm chuẩn bị xong rồi.”

      Yến Hồng gật đầu, tặng cho Y Nhân nụ cười rạng rỡ “Bưng vào .”

      Y Nhân vào phòng, tò mò liếc Đông Phương Manh cái. Trong lòng lấy làm lạ, vị gia này nhìn có vẻ ngốc , đứng đực như cây cột vậy, động đậy gì cả.

      Dường như Yến Hồng có thể cảm nhận được cảm xúc chống đối của Đông Phương Manh khi có người lạ tiến vào “lãnh địa” của . Tuy nàng cũng biết vì sao mình lại dám khẳng định vui nhưng nàng cảm giác thế.

      “Y Nhân, đặt xuống , để ta tự làm. Ngươi bẩm báo Công gia và phu nhân tiếng, ta và tam thiếu gia lập tức qua thỉnh an.”

      “Dạ, tiểu thư, , tam thiếu phu nhân.” Xem ra Y Nhân còn chưa thích ứng được với thân phận mới của nàng.

      Yến Hồng qua, thử kéo tay Đông Phương Manh, phát chống cự, thầm thở phào, kéo tới bên bàn gỗ lim để rửa mặt, dịu dàng giúp rửa mặt rửa tay; lại hoa chân múa tay giày vò cả nửa ngày mới khiến súc miệng. Nước này có pha muối, lão huynh nuốt mấy ngụm…

      Tóm lại là chỉnh đốn ngăn nắp, gặp cha mẹ chồng.

      Con dâu xấu cũng phải gặp cha mẹ chồng, huống gì Yến Hồng xấu.

      Nội riêng chuyện nàng có thể mời được Đông Phương Manh đại giá, cùng nhau thỉnh an thôi là định trước cuộc gặp mặt này thành công rực rỡ rồi.

      Lúc vợ chồng Trấn Quốc Công Đông Phương Uy nhìn thấy dáng người xinh bên cạnh con trai dáng dấp như ngọc miệng cười tươi như hoa thiếu điều ngoác đến tận mang tai.

      “Con dâu ra mắt cha, ra mắt nương.” Yến Hồng quỳ xuống tấm đệm Y Nhân trải, chuẩn bị quỳ làm lễ của con dâu mới, ai dè Đông Phương Manh chịu buông bàn tay nắm nhau của hai người ra. Yến Hồng bó tay, đành thuận thế kéo xuống cùng quỳ lạy hai ông bà, may mà lần này khá hợp tác.

      “Con dâu kính dâng trà phúc thọ, mong cha nương phúc trạch thâm hậu, thọ lộc miên trường, vĩnh bảo kiện khang, thanh xuân trường trú .” Tay trái Yến Hồng dâng trà, tay phải còn dính lấy cái móng vuốt chịu rời ra của Đông Phương Manh, đành mượn thế “bán tặng ” giữ lấy bên khay trà, cực kỳ có kỹ xảo dâng trà lên.

      Vợ chồng Trấn Quốc Công thấy thế càng hân hoan khôn xiết. Con dâu này tướng mạo đẹp, phong thái, dạy dỗ cũng khiến người ta tìm được sơ xuất gì. Càng đáng quý là miệng mồm lanh lẹ, lời may mắn rất êm tai, đối với Manh nhi cũng dịu dàng săn sóc như thế. Cưới con dâu này được lắm! Cưới được lắm!

      “Tốt! Tốt! Tốt!” Trấn Quốc Công mừng rỡ liền ba chữ “tốt”. Quốc Công phu nhân tự tay đỡ Yến Hồng dậy “Gọi con là Hồng nhi hả? Mau mau đứng dậy?”

      “Nương vất vả rồi, ngài mau ngồi .”

      Nhìn hai người nắm tay nhau rời, hai ông bà lão quá ngũ tuần cười thấy tổ quốc đâu cả…

      Ngồi xuống vài chuyện linh tinh, hai ông bà càng hài lòng đứa con dâu này thôi. Đông Phương Manh vẫn là mắt nhìn mũi mũi nhìn tim, tiếp tục diễn tượng sáp người . Mãi đến khi vợ chồng Trấn Quốc Công nỡ để con trai quá mệt nhọc, lúc này mới để Yến Hồng dắt về phòng.

      Lúc ra khỏi sảnh vừa vặn đụng phải Đông Phương Tề vào thỉnh an ông bà. Yến Hồng nhìn thấy gương mặt giống Đông Phương Manh như hai giọt nước lại lộ nét thông minh trí tuệ nhất thời hơi giật mình.

      Song nàng tỉnh táo lại rất nhanh, khom người “Thiếp thân ra mắt nhị bá.” Giống tiểu ngốc như thế, chắc hẳn là nhị công tử Đông Phương Tề rồi. Xem ra bái đường cũng do ra mặt…

      Đông Phương Manh hề quan tâm vị ca ca giống mình như tạc này, thèm đếm xỉa, cứ nhìn chằm chằm khuyên tai tòn ten của Yến Hồng đến xuất thần.

      “Đệ muội lễ độ rồi, người nhà cần khách sáo.” Đông Phương Tề nhìn hai tay đệ đệ và tân nương quấn lấy nhau, ánh mắt thoáng lóe, cong môi cười khẽ.

      Đệ muội này, thông minh biết tiến thoái, khá lắm. Chỉ hi vọng phải là biểu bề ngoài.

      “Nhìn tâm tình Manh đệ có vẻ rất tốt.” Đông Phương Tề mỉm cười .

      Trong bụng Yến Hồng đổ mồ hôi, biết cái vị nhị bá tuệ nhãn cao siêu này nhìn ra tâm tình tiểu ngốc rất tốt từ chỗ nào.

      biết sao, nàng đành đáp “Hôm nay tướng công rất ngoan…”

      Sao nghe cứ như khen con.

      “Sau này Manh đệ nhờ vào đệ muội rồi, hi vọng Manh đệ và đệ muội cử án tề mi, bách niên giai lão.” Đông Phương Tề lời này là có thâm ý.

      Yến Hồng đổi sắc mặt “Cám ơn nhị bá chúc phúc. Cha nương chắc mong nhị bá, thiếp thân thối lui trước.”

      Đông Phương Tề cười phất tay. Xem ra đệ muội này mềm mỏng như lời đồn…

      [5] Nghĩa là móng vuốt u ám mất hồn ^^ Bà chị Yến Hồng này háo sắc quá!

      [6] Phúc đức sâu dày, thọ lộc lâu dài, mãi mãi mạnh khỏe, trẻ mãi già

    5. thanh thanh

      thanh thanh Well-Known Member

      Bài viết:
      4,023
      Được thích:
      6,123
      5.

      Khúc Gỗ



      Về đến phòng, Giai Nhân chờ sẵn, bên thu dọn phòng ốc bên thả ra tín hiệu “Muội có tin bà tám mới nhất”. Tín hiệu có vẻ bí này chỉ có Yến Hồng cùng lớn lên với nàng từ và mấy đóa kim hoa khác mới nhận ra.



      Yến Hồng đau đầu, tên ngốc nào đó cứ khăng khăng dính lấy tay nàng, cứ thế này nàng làm việc rất bất tiện. may mà vừa vào phòng Đông Phương Manh liền thả tay nàng ra, lại chui ra đằng sau màn thêu trốn.



      Yến Hồng thầm nghĩ: chẳng lẽ sau này bảo bọn Giai Nhân lúc có mặt tiểu ngốc bớt vào phòng ?



      Trước nghe tin tức của Giai Nhân rồi .



      “Giai Nhân, có tin gì sao?” Yến Hồng ra hiệu cho Giai Nhân lại gần cửa sổ, nhìn chung quanh xem có người lạ nào , lúc này mới mở miệng hỏi.



      “Nghe lúc phu nhân mang thai nhị công tử và tam công tử sốt cao lần, thiếu chút sinh non. Sau đó mất rất nhiều công sức mới giữ được thai nhi. Lúc sinh nở, nhị công tử tám cân tám lạng [7], tam công tử chỉ được bốn cân tư.” Vẻ mặt Giai Nhân rất nghiêm túc nhưng giọng điệu nha đầu này làm Yến Hồng có cảm giác nàng ta có thể thuyết giảng về thế giới động vật. Nếu Giai Nhân có thể đến thời đại kia, chắc là thầy Triệu Trung Tường [8] cộng tác ngay.



      Xem ra tiểu ngốc bị di chứng ngay từ trong bụng mẹ, gien tốt bẩm sinh đều bị ca ca bất lương giành mất…



      “Nghe vì hôn của tam công tử, nhị công tử đặc biệt vào cung xin nghỉ chạy về. Ách, tam công tử thích chỗ đông người, vì thế hôm qua bái đường cũng do nhị công tử làm thay. Nghe từ khi nhị công tử trở thành thị độc của thái tử, liền siêng năng học hỏi thái y trong cung, hơn nữa vơ vét linh đơn diệu dược khắp nơi, định kỳ gửi về Công phủ. Tuy thế tử gia ở biên quan nhưng cũng quên phái người lần tìm danh y khắp thiên hạ, Công gia và phu nhân càng thêm thương che chở tam công tử trăm bề…” Tóm lại câu, tam công tử mới là lão đại ở Công phủ!



      Yến Hồng đưa mắt nhìn “nhà trầm tư” đằng sau màn thêu, xoa cằm, trong lòng cảm khái muôn vàn. Ông trời đóng của ngươi cánh cửa này tất mở cho ngươi cánh cửa khác. Tuy đầu óc bằng người nhưng lại được người nhà thương như thế. Còn nàng, cha thương kế mẫu lo, nàng chấp nhận, bởi vì nàng có linh hồn thuộc về thời đại này song nàng cũng cám ơn số mệnh, cho nàng sinh mệnh mới.



      Còn sống là quan trọng nhất, phải ?



      Huống chi bây giờ, phỏng chừng chấp nhận gả tới đây là quyết định sáng suốt nhất. Lần đầu tiên Yến Hồng cảm tạ “lòng tốt” của cha ruột và kế mẫu.



      Mặc kệ kiếp trước hay đời này, nàng đều ôm hoài bão lớn, gặp sao yên vậy, vì thế nàng lười đấu đá với mấy người nhị nương. Bọn họ muốn thấy nàng, nàng bước chân ra khỏi cổng lớn ngõ . Bọn họ muốn gả nữ nhi bảo bối cho tiểu ngốc, nàng hai lời gả tới đây.



      Nàng hề cảm thấy cuộc hôn nhân này có chỗ nào bất công.



      Ai có nhu cầu của người đấy mà thôi.



      Quốc Công phủ cần con dâu chăm sóc tiểu ngốc, mà nàng, cần chỗ ở có thể khiến nàng yên ổn ăn chực uống chực cả đời. Trước giờ nàng luôn rất bền bỉ, có thể điều chỉnh tâm tình mình tùy theo hoàn cảnh rất tốt. như nàng Yến phủ nơi nàng xuất thân kia chỉ là căn phòng ở ký túc xá trường, Quốc Công phủ giờ là đơn vị nghiệp có phúc lợi tốt, cha mẹ chồng và chồng là lãnh đạo cấp cao. Ông chồng tiểu ngốc kia á, chính là khách hàng lớn siêu cấp duy nhất mà nàng cần phục vụ. Đối với lãnh đạo, nàng chỉ cần nịnh nọt đúng lúc, tâng bốc có ý tốt. Đối với khách hàng, nàng chỉ cần chuyên tâm săn sóc, làm y tá chuyên nghiệp, chỉ cần Quốc Công phủ tiếp tục nước thương nòi, thương tiểu ngốc, vậy nàng có thể ở Quốc Công phủ này thuận buồm xuôi gió hết đời.



      Đối với loại người làm biếng như nàng mà , cuộc sống như thế mới là kết quả tốt nhất. Còn tình thân, sớm chôn sâu dưới mồ cùng mẫu thân nàng rồi. Tình , càng biết là cái gì.



      Nàng trời sinh mang cái tính an vui hưởng lạc, vĩnh viễn theo đuổi những thứ xa xôi thực.



      Chỗ Đông Phương Manh ở gọi là Lạc Phong uyển. Nghe tiểu ngốc rất thích sưu tập lá phong, vì thế trong phủ đặc biệt trồng nhiều cây phong. Đến mùa thu, lá phong đỏ rực, cả viện phảng phất như trải dưới ráng chiều, phong cảnh tươi đẹp, vì thế mà thành tên.



      Thế là Yến Hồng cứ chăm chăm ngóng cho mùa thu mau tới.



      Người hầu hạ trong Lạc Phong uyển nhiều lắm, chủ yếu là do tiểu ngốc bài xích đông người, trừ năm đóa kim hoa làm của hồi môn của Yến Hồng ra, cũng chỉ có mỗi tiểu nha đầu quét tước, hai bà tử phục dịch, bên ngoài thêm gã sai vặt.



      Hai vợ chồng Công gia sớm sai quản gia trong phủ tỉ mỉ những điểm cần chú ý trong sinh hoạt của Đông Phương Manh, bao gồm đồ thích ăn, màu sắc, ngày thường thích làm chuyện gì, số việc kiêng kỵ có thể khiến phản ứng mạnh, v.v., cũng khó nhớ lắm.



      Bởi vì thói quen sinh hoạt của Đông Phương Manh cực kỳ đơn giản.



      Mỗi ngày đúng giờ tị (trước 9 giờ) rời giường (điểm này làm Yến Hồng ghen tị muốn chết. Vợ chồng Công gia muốn để con cảm thấy đơn, đặc biệt mỗi ngày cùng ăn bữa sáng (chẳng trách hai vợ chồng đều đẫy đà mỡ màng như thé), sau đó là thời gian hoạt động cá nhân của Đông Phương Manh. Cái gọi là hoạt động cá nhân cũng cực kỳ đơn giản, ngẩn người là trầm mặc! Giờ ngọ khắc ăn cơm trưa, xong rồi tiếp tục trầm tư mặc tưởng, đúng giờ dậu ăn tối, ăn xong bữa tối là thời gian gần gũi con của hai vợ chồng Công gia. Hai người lần lượt bày tỏ quan tâm đối với con trai trong ngày hôm đó, sau đó đưa ra chỉ đạo và kiến nghị sắp xếp sinh hoạt ngày mai. Đúng giờ tuất rửa ráy ngủ.



      Yến Hồng nghe xong cảm thấy cái chức “Tam trùng minh chủ” của nàng nên nhường lại rồi. Vị Đông Phương tam công tử đồng chí Manh thiếu gia này mới đúng là người luyện thành tam trùng chính tông, đóa kỳ hoa đất trời khó có được!



      Cảm ơn cha, cảm ơn kế mẫu, để nàng gả đến gia đình như trong mơ này!



      Đông Phương Manh bây giờ coi như là người có gia đình, vợ chồng Công gia cũng cố ý đến ăn sáng cùng nữa, nhiệm vụ quang vinh này từ giờ trao vào tay Yến Hồng.



      Bữa sáng có món cháo hoa sen tím nhìn rất bắt mắt, Yến Hồng ăn mà biết là làm từ cái gì, chỉ cảm thấy ngon miệng thơm ngọt, mềm mềm ấm, nhất thời chê bai, ăn liền ba bốn chén = =. tình thể trách nàng, chỉ có thể là chén dĩa của Công phủ quá



      Tố chất của nha đầu Công phủ rất tốt, phớt lờ đống chén chất thành núi trước mặt Yến Hồng, chăm chú đút tiểu ngốc ăn sáng. Cứ theo tin tức từ mạng lưới bà tám Giai Nhân nhanh chóng bố trí, nha đầu đút cơm này tên Noãn Nguyệt, là đại nha đầu được cưng nhất bên cạnh lão phu nhân trước đây, địa vị trong phủ chỉ dưới năm vị chủ tử, cũng là chuyên viên đút cơm ngự dụng duy nhất mà Đông Phương Manh bài xích.



      Yến Hồng vừa ăn cháo vừa oán thầm, ăn có bữa cơm còn phải chờ người đút, chẳng trách sinh hoạt bây giờ vẫn tự lo được. Có điều nhìn bộ dạng ăn uống nhạt nhẽo vô vị của tiểu ngốc, phỏng chừng cũng thể nghiệm được cảm giác ăn ngon hạnh phúc thế nào.



      Yến Hồng có tay nghề bếp núc tuyệt hảo nhưng lại rất ít người biết, bởi vì nàng có cơ hội thể . Nàng lười lười nhưng xuống bếp là trong số những sở thích nhiều lắm của nàng. phải vì nàng muốn thể , chẳng qua là chưa tìm được người đáng giá để nàng làm thế.



      Trước giờ nàng luôn cho rằng, xuống bếp làm cơm cho người mình để ý là chuyện hết sức hạnh phúc, thiêng liêng.



      hối hận lúc nương còn sống, nàng thể làm được vài món ngon cho bà. Năm đó nàng còn quá , lại cứ nghĩ thời gian chung sống với bà còn dài, khăng khăng chờ đến lúc mười tuổi lại tặng cho nương ngạc nhiên bất ngờ.



      Có điều nương chờ được tới lúc đó.



      Lúc có, ai nghĩ tới chuyện mất làm gì. Sau khi mất , lại dùng rất nhiều thời gian hoài niệm những gì mất.



      “Thiếu phu nhân, biết bữa sáng có hợp ý ? Noãn Nguyệt lên tiếng hỏi cắt ngang suy nghĩ của Yến Hồng.



      Hoàn hồn nhìn lại, chỉ còn mỗi nàng cầm thìa, tiểu ngốc no nê, nhìn nàng chằm chằm, miệng lau sạch . Phát ánh nhìn của Yến Hồng chuyển hướng , lập tức dời mắt sang bên. Khụ, Yến Hồng cảm thấy hành vi này có thể dùng từ để hình dung: có tật giật mình.



      “Hài lòng, hài lòng, ăn ngon lắm.” Thư ký của ông chủ, tuyệt đối thể mích lòng.



      “Có cần dùng thêm ?” Tuy thái độ Noãn Nguyệt cung kính nhưng Yến Hồng vẫn cảm giác được chút cảm xúc đặc biệt…



      “À, cần.” Ăn, ăn nữa mắt Tập Nhân rớt xuống mất. Nàng cũng chỉ ăn nhiều hơn bình thường chút, nha đầu này hoảng sợ như thế rồi! Có trách trách cuộc sống ở Yến phủ quá gian khổ, tiết kiệm…



      “Nếu thiếu phu nhân cần gì nữa, vậy nô tỳ cáo lui trước.” xong đợi Yến Hồng phản ứng liền khom người với Đông Phương Manh “Tam thiếu gia, giữa trưa có bồ câu nướng ngài thích ăn nha, đến giờ ngọ Noãn Nguyệt lại tới hầu hạ ngài.” Giọng điệu dịu dàng thân thiết cỡ nào.



      Quả nhiên Đông Phương Manh cư xử với nàng ta có khác, tuy nhìn thẳng nhưng cũng quay đầu qua chỗ nàng ta, mắt nhìn vạt vát nàng ta, giống như lắng nghe. Nên biết ngay cả lúc nhị ca Đông Phương Tề của chuyện với , cũng phớt lờ.



      Noãn Nguyệt dịu dàng cười với rồi quay lưng ra.



      Yến Hồng mực nhìn Noãn Nguyệt, quả nhiên lúc nàng ta sắp ra khỏi cửa dừng lại, lại quay người hành lễ, trong mắt có cái gì đó được, dường như giãy dụa lát mới lên tiếng “Tam thiếu gia trông cậy vào tam thiếu phu nhân rồi.”



      Yến Hồng cảm thấy rất thú vị song để lộ, chỉ mỉm cười gật đầu, nhả ra hai chữ “đương nhiên.”



      [7] Tính cân nặng hồi xưa, hồi xưa cân bằng 16 lạng, nên mới có câu tám lạng nửa cân ^^. Mọi người có thể xem ở đây để biết 2 huynh đệ nhà này sinh ra nặng bao nhiêu nhá

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :