Phu quân của ta là gian thần - Lưỡng Khỏa Tâm Bách Thảo Đường - DROP

Thảo luận trong 'Truyện đã ngừng đăng'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. lon bia

      lon bia Well-Known Member

      Bài viết:
      34
      Được thích:
      442
      Phu quân của ta là gian thần

      Tác giả : Lưỡng Khỏa Tâm Bách Thảo Đường
      Nguyên tác : Lão công của ta là gian thần
      Edit : lon bia
      Beta : Hằng Lê
      Số chương : updating
      Thể loại : sủng văn, bước lên mây, hài hước, oan gia, xuyên
      Nhân vật chính : Lý Sắc Vi, Uất Sinh Liên
      Nhân vật phụ : nhiều lắm a …

      Văn án

      Được hai tử sĩ kiêu ngạo nuôi lớn, Lý Sắc Vi tỏ vẻ phu quân nhà ta sống chung từ , cùng nhìn nhau lớn lên, rất tốt, đáng tin!

      tới ấn tượng về phu quân:

      Lý Sắc Vi: cực kì đẹp trai, hơi hướng nội chút, tay nghề rất tốt, rất đáng , các bạn cảm thấy thế nào?

      Chúng thần →_→←_← nội tâm gào thét, trời ạ, chúng ta cùng người sao? Ngài về tên tiểu nhân tàn bạo hiểm tâm ngoan thủ lạt, khẩu Phật tâm xà, chỉ hươu bảo ngựa kia đấy sao…. Ngoài miệng kiên định đồng ý : Uất phu nhân rất đúng!  ̄▽ ̄



      Mục lục
      Chương 1 : Thế giới kì diệu
      Chương 2 : Trong gian khổ trưởng thành
      Chương 3 : Giáo dục văn hóa
      Chương 4 : Họa quốc chi tinh
      Chương 5 : Mười hai thành trì bị chìm trong biển nước
      Chương 6 : Trao đổi đồ ăn
      Chương 7 : Không học vấn không nghề nghiệp
      Chương 8 : Đôi phu thê thuần phác
      Chương 9 : Bước đầu giáo dục (p1)
      Chương 10 : Bước đầu giáo dục (p2)
      Chương 11 : Bát di Cửu bá
      Chương 12 : Khâm sai đại nhân
      Chương 13 : Sự phiền não mới của A Phúc
      Chương 14 : Con đường làm giàu
      Chương 15 : Gặp lại ở tiệm nhỏ
      Chương 16 : Buôn bán thịnh vượng
      Chương 17 : Hành trình của bốn cây bút lông

      Chương 18 : Kích thích
      Chương 19 : Lần đầu làm chuyện xấu -
      P1 - P2
      Chương 20 : Phụ huynh hung bạo
      Chương 21 : Bọn họ cưỡi cự thú rời - P1 - P2
      Chương 22 : Những món quà tặng của trưởng bối
      Chương 23 : Những vị "khách" đầu tiên của điền trang
      Chương 24 : Cường đạo cần cù
      Chương 25
      Chương 26
      Chương 27
      Chương 28
      Chương 29


      ....
      Last edited: 26/10/15

    2. lon bia

      lon bia Well-Known Member

      Bài viết:
      34
      Được thích:
      442
      ★ Chương 1 ★
      Thế giới kì diệu

      "Sữa này có vị gì thế nhỉ? Sao lại nồng như thế?"

      giọng ngọt ngào vang lên, mặc dù là chất vấn, lại làm cho người khác cảm thấy chán ghét.

      Lý Sắc Vi muốn mở mắt ra nhìn xem, lại cảm thấy mí mắt nặng trĩu, chỉ có thể vểnh tai tiếp tục nghe.

      "Ta là nam tử hán, cũng thể gặp ai cũng túm lấy người ta hỏi tức phụ nhà ngươi có sữa , trong nhà có lương thực, ta lên núi kiếm được con cái vàng đốm, vừa mới sinh xong nên có sữa..."

      Con cái vàng đốm là cái gì thế? Lý Sắc Vi chưa kịp suy nghĩ, bị nhét vào miệng thứ gì đó mùi vị nồng đậm, vừa định hỏi, lại phát miệng mình vẫn còn ngậm, liền nuốt đồ vật đó vào, ngay sau đó, lại tự chủ được nuốt nước miếng.

      "Ngươi xem đứa này, ăn ngon như vậy, nhất định là đói bụng lắm."

      Hương vị trong miệng rất quái lạ, nhưng mà thân thể cảm thấy từ từ có chút khí lực, Lý Sắc Vi rất muốn nhìn xem nữ nhân cho mình uống sữa bộ dạng thế nào, nghe thanh giọng cảm thấy chắc phải là mĩ nhân, nàng chậm rãi mở to mắt, nháy mắt ho lên, sặc sữa ...

      Mẹ nó, làm gì có mỹ nữ? Bà thím trán rộng, mắt hí, môi dầy, làn da ngăm đen này ở đâu ra vậy?

      "Ông nhìn đứa xem. Cái trán, ánh mắt, đôi môi, làn da thế này lớn lên nhất định là nương xinh đẹp." Thất nhìn đến nỗi làm đứa bị sặc, tưởng là mình cho uống sữa đúng cách, tay chân có chút luống cuống lau lau giúp đứa .

      Lý Sắc Vi chỉ cảm thấy giống như có sắt lướt qua mặt, rát bỏng, đúng là đôi tay của người dân lao động, thôi, nể tình nàng khen mình, Lý Sắc Vi nhịn xuống khóc, nếu như bà ấy là mẹ ruột của mình, chắc dáng vẻ mình giống cha mình vậy.

      "Thất thôi, đừng giết chết con cái vàng đốm kia, nuôi sau nhà ."

      Lý Sắc Vi cố gắng cử động cái cổ, quay đầu muốn nhìn nam nhân chuyện chút, kết quả, khụ khụ khụ, lại bị sặc sữa ...

      Mẹ nó, vị đại thúc này mặt bị hình vuông kẹp sao? Gương mặt vuông vức thế này, nếu như đây cha mình, Lý Sắc Vi đối với diện mạo của mình còn ôm kỳ vọng nào nữa.

      Trở thành đứa bé mới sinh, uống sữa cũng cảm thấy mệt, cảm thán bao lâu, nàng uống uống rồi ngủ quên luôn, cảm thấy có gì đó đúng...

      Ngày hôm sau, nàng được ôm ra sân phơi nắng, ánh nắng ấm áp, phơi cả người nàng đều thoải mái.

      "Thất , ta bắt mấy con cá, bà mang vào xem nấu thế nào !" Mặt vuông lớn giọng gọi đến.

      "Tới ngay, tới ngay!"

      Thất lên tiếng, quay đầu nhìn Lý Sắc Vi : "Con ngoan ngoãn nằm đây phơi nắng nhé, Thất làm canh cá cho con uống."

      Mặc kệ nàng nghe có hiểu , vèo cái thấy người đâu.

      Lý Sắc Vi nằm đó, ngẩng đầu nhìn trời xanh, mây trắng, sau đó khẽ hít hơi túi sữa treo trước ngực mình, toàn thân đều lười biếng, rất nhanh cảm thấy mệt mỏi muốn ngủ.

      Bỗng nhiên trời trở nên u, lạnh buốt, nàng mờ mịt ngẩng đầu nhìn, thấy vật to lớn lông xù nhìn mình chăm chú, ót hình như có chữ vương.

      Rốt cuộc nhớ tới những gì mình nghe được, cái gì mà con cái vàng đốm, cái gì mà nuôi ở trong sân, chính là con hổ mẹ còn sống sờ sờ, làm gì có ai nuôi hổ mẹ trong sân thế này, còn ném tiểu hài tử còn bú sữa trong sân? Rốt cuộc là có kinh nghiệm nuôi trẻ hay đây! ! !

      Lý Sắc Vi cả người đều run rẩy, chỉ thấy hổ mẹ há to miệng, lộ ra răng nanh nhọn hoắt, vươn đầu lưỡi dài ra, tiến đến đầu nàng ... Liếm liếm, đúng vậy, toàn thân dưới của nàng bị hổ mẹ nhàng liếm thêm lần, cả người đều là mùi tanh.

      Nàng trừng to mắt, sợ muốn khóc cũng khóc được, chẳng lẽ trước khi ăn còn phải liếm liếm sao? Thưởng thức hương vị trước à?

      Cảm giác ngay lúc mình bị liếm đến ướt nhẹp, rốt cuộc Thất trở lại, nàng phá lệ cảm thấy ra khuôn mặt ngăm đen của Thất nhìn cũng tốt lắm.

      "Ai u, A Phúc ông nhìn xem con vàng đốm thích đứa này."

      Lý Sắc Vi choáng váng, phải là nên giải cứu ta ra trước sao?

      "Lúc ta nhìn thấy con cái vàng đốm này, nó đánh nhau với đám sói, trong ổ nó có hổ con, ta đoán là bị sói dữ ăn thịt, xem bộ dạng nó chắc coi đứa là con mình."

      " người đứa có mùi sữa của nó, rất có khả năng này."

      Thất và A Phúc hai người nhiệt liệt thảo luận, Lý Sắc Vi nhìn hổ mẹ trước mặt mình, há to miệng là ngụm có thể cắn chết mình, có vấn đề gì sao?

      Đến lúc ăn cơm chiều, Lý Sắc Vi được uống canh cá của Thất , hương vị rất tươi, so với sữa hổ mẹ uống ngon hơn nhiều.

      Hơn nữa nàng còn nghe được Thất cùng A Phúc trò chuyện thường ngày ở nhà.

      còn yếu ớt như lúc vừa mới tỉnh lại nữa, uống sữa hổ mẹ cộng thêm canh cá, Lý Sắc Vi cảm thấy tinh thần phấn chấn bừng bừng, vểnh tai hóng chuyện, rất có thể có quan hệ với cuộc sống hạnh phúc về sau của mình, nhất định phải nghiêm túc nghe.

      "Ngươi hỏi thăm được tin tức gì chưa?" Thất hỏi A Phúc.

      "Vị ở phủ Quốc công sinh được Long Phượng thai, trai , kinh động đến đương kim Thánh Thượng, người tự mình ban tên, gọi là Lý Văn Thao và Lý Văn Hinh. Vì để cầu phúc cho hai đứa , phủ quốc công ở ngoài thành dựng lều bố thí cháo ở ngoài thành, suốt 10 ngày." A Phúc uống hơi canh cá, yên lặng tiếp lời.

      "Người Quốc công phủ trước giờ lương thiện, đừng bố thí cháo, vì cầu phúc, ngay cả đích nữ chính quy cũng nguyện ý đưa cho nạn dân làm lương thực." Giọng của Thất đầy vẻ mỉa mai.

      "Như vậy cũng hay, có người đến tìm đứa này, dù sao trong mắt bọn họ nó phỏng chừng chết, về sau nó chính là con của chúng ta." A Phúc vỗ vỗ bả vai Thất .

      Tin tức lớn nha, Lý Sắc Vi bất giác cong khóe môi, còn muốn nghe nhiều chút, lại thấy bàn tay thô ráp của Thất giơ tới, lau khóe miệng của mình.

      "Ông nhìn xem nè, đứa hình như nghe hiểu chuyện chúng ta ."

      "Nó nghe sao hiểu được, bất quá về sau những lời này nên trước mặt đứa ." A Phúc trầm thấp .

      Lý Sắc Vi còn muốn nghe nhiều chuyện hơn bị Thất ôm về phòng.

      Bắt đầu từ hôm đó, đôi vợ chồng kì quái này quả nhiên bao giờ những chuyện như thế nữa.

      Lý Sắc Vi bắt đầu cuộc sống như đứa trẻ con của nàng.

      Mỗi ngày trôi qua đều thực nhàm chán, nàng còn chưa biết , Thất ôm nàng ra ngoài chơi, chỗ xa nhất chính là sân phơi nắng.

      Tay nghề nấu ăn của Thất coi như cũng tạm ổn, Lý Sắc Vi mỗi ngày ngoại trừ uống sữa hổ mẹ, đôi khi còn được uống chút canh cá mùi vị quái dị hay canh thịt, ngẫu nhiên còn có thể ăn chút thịt băm, đều là A Phúc săn thú đem về, ăn hết Thất đem thịt với cá mang ra sân phơi khô.

      Trong viện cũng từ từ được bổ sung thêm các loại vật kỳ quái, cá răng nanh, chó rừng mắt lồi, hồ ly miệng … Còn có con hổ mẹ sống thực thụ, là bà vú chuyên dụng của Lý Sắc Vi, bởi vì màu lông nó rực rỡ, nàng đặt tên cho nó là Đại Hoa.

      ngày như mọi ngày bình thường, A Phúc sáng sớm ra ngoài, Thất là muốn mua chút gì đó, nên để nàng giường.

      Lý Sắc Vi mang thân thể trẻ con, cả ngày ăn ăn ngủ ngủ đến nhàm chán.

      Nàng cẩn thận thử chuyển động thân thể mình xê dịch đến mép giường, sau đó muốn duỗi chân bước xuống giường, bất quá giường tại vẫn cao hơn so với nàng, đích thực là quá cao, bịch tiếng, nàng trực tiếp rớt xuống giường, ngã ra đất... Thế nhưng cảm thấy đau đớn gì  ̄▽ ̄, quả nhiên là uống sữa hổ mẹ mà lớn lên, thân thể khỏe mạnh! ! !

      lúc sau to gan hơn, nàng dùng cả tay và chân từ trong phòng bò ra ngoài sân, lúc bò qua bậc thềm đá ngoài cửa còn ngã vài lần, nhưng mà nàng rất nhanh tổng kết kinh nghiệm, lúc ngã sấp xuống liền ôm chặt đầu, lăn vài vòng tốt hơn rồi.

      Cho nên nàng kỳ là lăn ra sân, đến gần sân, nàng bỗng nghe được ngoài cửa có giọng người chuyện cười đùa, Lý Sắc Vi có chút kích động, nàng còn chưa có cơ hội nhìn xem bên ngoài thế nào, rất tò mò, hổn hển nhắm hướng cửa trước bò ra, lúc gần đến cửa trước rồi, bỗng nhiên thân thể lơ lửng bị nhấc lên... Nàng bị Đại Hoa ngậm.

      Thả ta xuống ..."Ô oa ô oa" nàng còn chưa được , bất quá có được ràng, Đại Hoa đại khái nghe cũng hiểu.

      Đại Hoa chỉ cắn lớp da thú người nàng, nàng giãy dụa lăn xuống.

      Nhìn nàng lăn qua lăn lại, Đại Hoa tưởng là đứa trẻ muốn chơi đùa, lập tức dùng cái đầu to có chữ Vương khoái trá đụng đụng vào nàng, liền nhiệt tình lăn nàng từ từ vào trong ổ mình, lăn nàng đến choáng đầu hoa mắt.

      Ổ của Đại Hoa là rơm khô, rất sạch , nhưng hôm nay nàng muốn tham quan cái này, nàng cố gắng bò ra ngoài, lại thấy Đại Hoa lấy móng vuốt cào cào trong góc moi ra vật gì đó, vứt xuống trước mặt nàng, làm nàng giật mình.

      Nhìn Đại Hoa ném tới con cá răng nanh khô còn mở trừng trừng mắt, đầu Lý Sắc Vi đổ đầy mồ hôi lạnh, mỗi lần phơi nắng ngoài sân, thấy Đại Hoa ngửa đầu nhìn cá khô chảy nước miếng, nghĩ tới có thể dấu được món hàng lậu nha...

      Nhìn thấy nàng cứ nhìn chằm chằm con cá khô, Đại Hoa liền lè lưỡi liếm con cá khô lần làm mẫu, liếm xong lại đẩy cá khô đến trước mặt nàng.

      Lý Sắc Vi o(╯□╰)o

      Vì thế kế hoạch lần đầu tiên muốn bò ra nhìn thế giới bên ngoài thất bại, ở lại cùng Đại Hoa chơi trò nhường cá khô ——

      Lý Sắc Vi: "Ô oa ô oa..." Ngươi ăn , ăn cá để có sữa, ta mới có sữa uống!

      Đại Hoa: "Ngao ô ngao ô..." Ngươi ăn , núi có món này đâu, ăn rất ngon đó!

      Nhường nhịn hồi mệt mỏi, nãy giờ vận động cũng nhiều, nàng nằm trong ổ Đại Hoa ngủ luôn.

      Thất trở về, nhìn giường trống , đầu óc nháy mắt liền trống rỗng, thuận tay lấy cây thiết côn to bằng cánh tay từ dưới bếp lò ra ngoài, cũng may ngay lúc đó, A Phúc cũng về, hỏi tình huống trong nhà, theo mùi hương tìm được đứa nằm trong ổ hổ mẹ... Hú hồn hú vía trận!

      Tại phủ Quốc công ở kinh thành, mặt nệm bằng vải bông lót ba lớp bông bằng tơ tằm, phía đặt hai đứa áo đỏ áo xanh, ăn mặc hết sức tinh xảo, toàn thân mặc đồ tơ lụa , cổ còn đeo miếng dương chi mĩ ngọc, người đắp cái chăn mỏng, vài nha hoàn đứng hai bên canh chừng, góc phòng đốt than bằng tơ vàng sang quý, có đốm lửa nào, lại khiến cho căn phòng ấm áp.

      Xa xôi ở biên cương thuộc thị trấn Cam Na, đống rơm khô ráo có đứa mặc áo da thú ngủ, cổ mang dây chuyền mặt răng nanh, ngoài sân lạnh buốt có nữ nhân ngăm đen tay cầm thiết côn cùng nam nhân mặt vuông vui cười nhìn nhau, con hổ mẹ với bộ lông đẹp, da dày ấm áp, dùng cái bụng ấm áp ủ ấm cho đứa .

      Tác giả có lời muốn :

      Chớp mắt 15 năm qua . Hố mới, hi vọng có thể kể cho các bạn nghe câu chuyện kể thú vị.

    3. lon bia

      lon bia Well-Known Member

      Bài viết:
      34
      Được thích:
      442
      ★ Chương 2 ★
      Trong gian khổ trưởng thành

      Răng nanh đeo cổ Lý Sắc Vi phải là trang sức, bởi vì nàng bắt đầu mọc răng, luôn thích gặm tay mình, lúc Thất bắt được con gấu ngựa thuận tay bẻ cho nàng cái răng gấu, có thể cắn khi ngứa răng, món này cũng dễ bị nuốt.

      Nàng còn tưởng rằng Thất cho nàng đồ trang sức, đây là lần đầu tiên trong cuộc đời nàng được tặng trang sức, cái răng nanh này vừa trắng vừa cứng giống miếng ngọc thạch, nàng rất thích, khi nàng gặp được người nàng ngưỡng mộ trong lòng liền đưa cái răng nanh này cho đối phương... Kì đó chính là vật định tình rẻ tiền nhất o(╯□╰)o.

      Lý Sắc Vi bị ôm về giường, còn có con cá khô ướt nhẹp cũng ôm về cùng nàng (chính là Đại Hoa đưa cho nàng  ̄▽ ̄), nàng ngủ rất an ổn, biết Thất với Phúc thúc nghiêm túc thảo luận cùng kiểm điểm về vụ việc lần này.

      A Phúc lo lắng : "Chúng ta có kinh nghiệm nuôi đứa , nhưng ta nhìn lén qua nhà đứa khác, lúc bọn nó bằng Tiểu Vi có thể đứng được."

      Thất cũng hiểu được chuyện này bình thường, đứa này quá yếu, mềm mại như vậy, cả ngày chỉ biết ô ô a a, đứng cũng vững, nhưng ngoài miệng lại chịu thừa nhận, ngược lại đùng đùng mắng A Phúc trận.

      "Ông bởi vì nghe người của phủ quốc công Tiểu Vi từ sinh ra khó nuôi, sống nổi mới nhìn con nhà người ta sao? Ông là đại nam nhân làm sao có thể tin tưởng loại chuyện hoang đường này, đứa chậm lớn là tại ăn đủ, ông có thời gian tìm hiểu tin tức, bằng bắt nhiều Ô Cốt ngư chút, ta thấy nó thích uống canh cá."

      A Phúc đương nhiên tin những đồn đãi kia, ông chỉ là lo lắng cho đứa , bị Thất thế, biểu tình ngượng ngùng : "Vậy tối nay để ta vào núi kiếm."

      A Phúc ngay, mang theo mấy cái bánh bao với nước uống, đeo dụng cụ săn thú bắt cá ra ngoài.

      Ô Cốt ngư là loại cá vô cùng quý, thợ săn bình thường thể kiếm được, thị trường càng ít người bán, vô giá khó cầu, các thương gia đều là đem xay loại cá này thành bột bán.

      A Phúc bởi vì trong lần truy bắt con chồn hoang cẩn thận rơi xuống dưới vách núi, nghĩ tới ở phía dưới nhìn thấy hồ nước đen thăm thẳm, sâu thấy đáy, bởi vì trời tối, ông lại bị thương , tạm thời kiếm đường ra ngoài, chuẩn bị ở bên bờ hồ qua đêm, nghĩ tới nửa đêm lại phát nước hồ xanh đen rọi ra tia sáng màu bạc, dưới ánh trăng chợt lóe lên, giống như dưới nước có vô số viên dạ minh châu.

      Ông cảm thấy lạ, vớt lên nhìn thử, thấy con cá có hình dáng rất dữ tợn, răng nanh vô cùng sắc nhọn, nhưng cứ mang về nhà thử, đem nấu canh thấy vị rất ngon, ông uống xong cảm thấy thân thể nóng hầm hập, ít nội thương dường như cũng còn đau nữa.

      A Phúc suốt đêm vào núi, Thất cũng đêm lăn lộn khó ngủ, phải bà lo lắng cho A Phúc, dù sao thân thủ A Phúc mấy con dã thú kia cũng thể làm khó được, chỉ bởi vì chuyện A Phúc , bà thực lo lắng đứa bé kia sống nổi làm thế nào bây giờ.

      Bọn họ là cận vệ của tiên hoàng, từ khi sinh ra học cách làm thế nào để giết người, dốc hết sức liều mạng để rèn luyện bản thân, bởi vì cận vệ hầu như có ai sống thọ, cho nên bọn họ cũng lo lắng lúc về già thân thể tốt Bỗng nhiên có ngày, tiên hoàng băng hà, Hoàng Đế cũng đổi thành họ Uất.

      Bà với A Phúc ở bên ngoài thực nhiệm vụ, sau đó mới phát những người khác đều còn, cũng biết phải đâu để báo thù, vốn là mỗi ngày sống sót đều chuẩn bị mình phải chết bất cứ lúc nào, đột nhiên thay đổi, bọn họ lại cảm thấy mờ mịt.

      Cho đến khi gặp đứa ...

      Lưu loát giết người trước nay hề run tay, A Phúc nay lại run run ôm đứa đưa cho Thất .

      Đối với bọn họ mà , nuôi dưỡng đứa còn bú sữa quả thực so với giết người còn gian nan hơn gấp trăm lần, cũng may đứa này ngoan, Thất cảm thấy nếu nó cũng như những đứa trẻ khác vừa khóc vừa nháo, chừng chính bà sẩy tay đập chết nó. o(╯□╰)o, cho nên Tiểu Sắc Vi giác quan thứ sáu của ngươi chính xác, phụ huynh nhà ngươi những kỳ quái còn rất hung tàn.

      Đến giữa trưa hôm sau A Phúc cũng trở lại, quần áo người ông rách mấy chỗ, tay cũng nhiều thêm vài vết thương, nhưng bản thân lại rất vui vẻ, khó có khi nở nụ cười, ông đem gùi to lưng đặt xuống đất, làm sàn nhà chắc chắn cũng bị hõm xuống.

      "Thất , ta lần này vào núi, gặp được lão thần tiên tiên phong đạo cốt, ông ấy cho ta phương thuốc chuyên trị liệu cho những đứa sinh ra vốn yếu ớt, ông ấy còn dẫn ta hái thuốc."

      " sao? Vậy ông ăn cơm trước , ăn xong chúng ta cùng nấu thuốc." Thất nghe có phương thuốc tốt, còn hưng phấn hơn cả A Phúc.

      Dựa theo phương thuốc A Phúc , Thất chăm chú nghiêm túc bỏ những thảo dược kia vào nồi nấu, chỉ là có quá nhiều loại, nấu ra được nồi lớn, hơn nữa hương vị rất quái lạ, thể mùi hương chỉ khó ngửi, hít vào còn làm cho người ta có chút choáng váng, nhìn thế nào cũng đáng tin.

      " nồi lớn như vậy uống thế nào? ngày chén uống cũng phải hơn nửa năm? Lão thần tiên mà ngươi gặp là hạng người gì thế này?"

      A Phúc cũng có chút ngốc, lão thần tiên kia như vậy mà.

      "Chắc sai đâu, cao nhân kia từ đằng xa nhìn biết ta có bệnh trong người." A Phúc ngửi hương vị chén thuốc, quả là lạ, cả người có chút mơ mơ màng màng lẩm bẩm câu.

      Thất liếc mắt nhìn chân A Phúc, giày rách lộ ra lỗ thủng to, nửa ngón chân cái cũng lộ ra, tỏa ra thoang thoảng mùi lạ... o(╯□╰)o

      "Ông nhìn giầy ông xem, cần tới lão thần tiên, ta đây hơn trăm thước cũng có thể ngửi được!! Có phải ông nhớ lộn rồi , phải dùng để uống mà là để tắm? Hay là chúng ta ném thử con cá sống vào , nếu có việc gì, lại bỏ Tiểu Vi vào?"

      Thất tuy rằng nửa tin nửa ngờ, nhưng có biện pháp vẫn tốt hơn là có, quyết định thử thử xem.

      Lúc trước lúc huấn luyện, A Phúc thân thể linh hoạt, tai thính mắt tinh trí nhớ tốt, là sát thủ điều tra và ám sát! Mà Thất sức lực lớn, nặng lực đánh nhau rất tốt, biểu phương diện khác bình thường, cho nên Thất bồi dưỡng những bia đỡ đạn, chính là để cho người khác trước, bà ở phía sau đệm lưng...

      Lúc còn trong nhóm, A Phúc quan trọng hơn Thất hơn rất nhiều, nhưng vì lần lúc thi hành nhiệm vụ, A Phúc liều mạng cứu Thất nên bị thương, hai người từ đó nảy sinh hảo cảm với nhau, nhưng có lựa chọn, mãi đến có đứa này, hai người mới quyết định ở cùng nhau.

      Nuôi đứa khôn lớn tốt trở thành mục tiêu kế tiếp của bọn họ.

      Lý Sắc Vi ăn no ngủ, ngủ mơ mơ màng màng bị quấy nhiễu tỉnh lại, nghe Thất gì, chậm rãi mở mắt ra nhìn thấy cái nồi lớn ngăm đen trước mặt, trong nồi nấu đống đen thui gì đó, nàng giật mình tỉnh ngủ hẳn.

      Bởi vì từ nồi đen lớn nàng nhìn thấy hình ảnh phản chiếu của mình.

      Tuy rằng mỗi ngày đều nghe Thất khích lệ chính mình xinh đẹp, ngay cả Phúc thúc bình thường ít lời cũng khen mình đôi câu, Lý Sắc Vi vẫn xem như đây là loại thích mù quáng của phụ huynh nhà mình, giống như bọ hung mẹ cảm thấy con của mình thế gian này là xinh đẹp nhất.

      Nhưng mà lúc này đây, nào là đôi mắt to ngập nước, cái mũi xinh xắn, cái miệng đào nhắn... Căn bản đủ để hình dung bộ dáng tiểu hài tử của nàng, chân chính thực quá đẹp, chính nàng cũng có cảm giác mới nhìn lập tức thích bản thân mình.

      Lý Sắc Vi như bị 500 vạn tiền thưởng lớn đập trúng đầu, cảm thấy khó có thể tin được, có trời mới biết nàng ngay từ đầu nhìn Thất ngăm đen với mặt vuông của Phúc thúc, nàng còn hy vọng gì đối với dung mạo của mình.

      Lúc sau lại nghe được rằng, phát mình bị người khác vứt bỏ cần, Thất và Phúc thúc nhặt được, rốt cuộc là bé sơ sinh xấu xí đến mức nào mà phải bị vứt bỏ thế? Nàng đối với mình còn kỳ vọng bộ dạng xinh đẹp gì, chỉ cầu cho bị dị dạng gì cũng tốt rồi.

      tại thình lình phát mình thế nhưng xinh đẹp, loại tâm tình này lâu thể bình tĩnh, uống sữa hổ mẹ, ăn cháo, mặc đồ da thú, những việc này đều thành việc hết, Lý Sắc Vi cảm thấy hưng phấn thôi, muốn lăn lộn, muốn khiêu vũ, muốn ca hát "Ô oa ô oa..."

      Sau đó "Phù phù" tiếng, nàng bị ném vào trong nồi... o(╯□╰)o

      "Tiểu Vi thích tắm thuốc này!" Thất vốn sợ đứa khóc loạn, lúc này nhìn thấy nàng cười hì hì kêu lên, rất là vui vẻ, phen đem nàng ném vào.

      Trong cái nồi lớn lửa cháy hừng hực, đứa bé cùng con cá ra sức lăn lộn...

      Trong núi sâu, đám thanh niên khỏa mạnh tại khe núi tìm được lão đầu râu tóc bạc trắng, người đàn ông đứng đầu nhào qua, ôm lão đầu khóc lớn: "Cha, người lại phát bệnh, con với tam đệ tìm cha lâu, chúng con còn tưởng cha xảy ra chuyện."

      "Lão nhị, cha có việc gì, cha xem bệnh bốc thuốc cho người ta, sau đó biết sao lại ngủ ở chỗ này nữa." Lão đầu có chút mơ hồ . (Lúc hái thuốc lão đầu trượt chân, ngã hôn mê, mà A Phúc bên kia còn hưng phấn hái thuốc, chờ ông quay đầu tìm thấy lão đầu đâu, liền biến mất hề để lại dấu vết, vậy mà mình cũng phát ra, cho nên A Phúc rất tin ông ấy là cao nhân! o(╯□╰)o)

      Người chung quanh thở dài : "Trụ cột nhà họ Chu, Chu lão gia cũng đáng thương, uống nhầm dược liệu dỏm của lang băm, bây giờ trở thành ngơ ngơ ngáo ngáo, đường về nhà cũng nhớ được, bản thân thích uống thuốc bậy cũng , còn động cái là xem bệnh cho người khác, lần trước người đến từ xứ khác biết, uống trúng thuốc mà Chu lão gia cho liền tiêu chảy hết nửa tháng..."

      Nhìn đứa ở trong nồi cao hứng đạp nước, A Phúc cũng bắt đầu kích động, "Để ta tới nhóm lửa, lão thần tiên thuốc còn nóng mới hữu hiệu, Tiểu Vi mỗi ngày tắm lần, nhất định có thể mau lớn."

      Ánh lửa hồng hồng ánh chiếu lên khuôn mặt vuông vức của A Phúc, chiếu rọi ra ánh sáng hy vọng! !


      Tác giả có lời muốn :

      Phiên ngoại :

      10 năm sau, tại phủ Quốc Công.

      Phu nhân: Ngươi hạ độc cho nghiệt kia chưa?

      Trương ma ma: Phu nhân yên tâm, nô tỳ của nàng ta bỏ hết bao vào trong chén trà, cam đoan hề sơ sót.

      Phu nhân: xàm, vậy sao khi Lý nhị kia tiến vào gian phòng của nàng ta, nàng ta lại nhanh nhẹn đánh cho Lý nhị thành tàn phế ...

      Trương ma ma: thể có chuyện đó, phu nhân, ràng tôi nhìn thấy nàng ta uống vào toàn bộ, lượng thuốc này đủ làm hôn mê mười con bò.

      ...
      Lý Sắc Vi: Uống xong trà, lau miệng, vì sao trà của phủ Quốc Công lại giống với nước tắm trước kia Thất nấu cho mình thế (⊙o⊙)?

    4. lon bia

      lon bia Well-Known Member

      Bài viết:
      34
      Được thích:
      442
      ★ Chương 3 ★
      Giáo dục văn hóa

      Lý Sắc Vi biết sở dĩ nàng bị nấu là do Thất và A Phúc cho rằng nàng lớn quá chậm, trưởng thành chậm như thế, khả năng bị thiểu năng, chỉ là ngượng ngùng dám trước mặt nàng thôi.

      Đáng thương cho nàng vẫn còn sợ hãi cứ nghĩ mình bị nấu sôi như nấu phù thủy (*), chung quy làm gì có đứa nhà ai hiểu chuyện giống nàng như vậy... o(╯□╰)o câu chuyện bi thương.

      (*) hùi xưa mê tín hay nấu hoặc đốt phù thủy nên nữ 9 nghĩ hai vợ chồng muốn luộc chị :3

      Vì thế nàng bình thản trải qua cuộc sống mỗi ngày, ngoại trừ có con hổ mẹ là vú em kiêm bạn chơi đùa, lại thêm hạng mục, tắm trong nồi nấu thuốc.

      Lần đầu tiên bị bỏ vào nồi nấu, tuy rằng hương vị khó ngửi, nhưng mà nhiệt độ thích hợp, vẫn rất thoải mái , nàng và con Ô Cốt ngư đều sống sót ra khỏi nồi, buổi tối Thất hầm con Ô Cốt ngư đó, mùi hương rất thơm giống như trước đó nấu, càng thêm ngon miệng, nhà Sắc Vi ăn xong ngủ giấc thẳng đến ngày trưa hôm sau mới dậy.

      Mà Lý Sắc Vi bởi vì lần đầu tiên nhìn thấy diện mạo của mình, nghĩ đến lại xinh đẹp như thế, hết sức kích động, rất muốn bày tỏ cho người khác biết kích động của mình, vì thế bắt đầu "Ô oa ô oa" chuyện lộ ra hai tiếng kêu "A Phúc A Phúc", làm A Phúc kinh ngạc mừng rỡ đến hiểu lầm, càng thêm nhận định người mình gặp được là cao nhân, là lão thần tiên, kiên định cho Tiểu Vi tắm nồi thuốc.

      Mà Thất hết sức đố kỵ, Tiểu Vi thế nhưng gọi A Phúc trước chứ phải mình, ra sức nấu nàng, tranh thủ để sớm nghe được Tiểu Vi gọi tên mình.

      A Phúc trước sau vẫn nhớ lão thần tiên thuốc càng nóng hiệu quả càng tốt.

      Vì thế lúc đầu, Lý Sắc Vi và Ô Cốt ngư cùng nhau tắm thuốc, Ô Cốt ngư ở bên trong bơi qua bơi lại, Lý Sắc Vi tuy rằng thích cái này vị thuốc, nhưng mà chỉ có mỗi lần ở trong này mới có thể nhìn thấy trong nước phản chiếu diện mạo xinh đẹp của mình, vì vậy nhẫn nhịn.

      Mỗi ngày tắm dược đối với Lý Sắc Vi mà là mỗi ngày được soi gương, là hạng mục hết sức vui vẻ, xinh đẹp, nhìn đủ a nhìn đủ a.

      Nhưng mà đối với những con Ô Cốt ngư kia mà , chuyện này càng ngày càng đáng sợ.

      Ngày đầu Thất ném Ô Cốt ngư vào, còn có thể tự do tự tại bơi qua bơi lại, Lý Sắc Vi nhàn nhã nằm bên cạnh.

      Đến nửa năm sau, đem Ô Cốt ngư ném vào, con cá kia nhúc nhích, y như chết, Lý Sắc Vi vẫn nhàn nhã nằm bên.

      Qua nửa năm, đem Ô Cốt ngư ném vào, nó liền liều mạng nhảy ra, làm nước thuốc văng tung tóe khắp nơi, Lý Sắc Vi vẫn nhàn nhã nằm.

      Lại qua nửa năm, Ô Cốt ngư được ném vào, liền chín luôn, tản mát ra mùi cá thơm ngào ngạt, Lý Sắc Vi vừa ăn cá vừa nhàn nhã nằm...

      lần Đại Hoa da dày thịt thô cẩn thận dùng vuốt với vào nồi thuốc lớn, bị nóng thét chói tai thảm thiết ngừng, Thất và A Phúc nhìn Tiểu Vi nằm nhàn nhã thong dong trong nồi, rốt cuộc cũng cảm thấy có chút thích hợp, nhưng mà cụ thể đúng chỗ nào, lại nghĩ ra được... ( Lý Sắc Vi vừa tắm vừa ăn. Nhắc nhở: XX sợ bỏng nước sôi.)

      Hàng năm tắm thuốc, người tỏa ra hương thơm thanh mát, Tiểu Vi với làn da tuyết trắng trổ mã càng thêm xinh đẹp, hoàn toàn giống những đứa bé ở huyện thành , Thất và A Phúc trong lòng cũng cảm thấy cực kì kiêu ngạo.

      Tiểu Vi giờ biết chuyện, biết lại, đương nhiên vú em Đại Hoa cũng cần cho sữa nữa.

      Đại khái là hậu di chứng của câu chuyện cẩu huyết lần trước, Thất và A Phúc yên lòng để nàng ở lại mình, trước khi ra khỏi nhà khóa cửa lại, cho nên nhìn nhìn lại Lý Sắc Vi vẫn chỉ có Đại Hoa là bạn chơi cùng.

      Ngoại trừ thể ra ngoài, cuộc sống của nàng trôi qua tạm ổn, ăn mặc thiếu, kỹ năng săn thú của Phúc thúc càng ngày càng cực kỳ tốt.

      Thấy Phúc thúc khiêng con hươu rừng sừng to về, nàng bình tĩnh nhìn xem, quen mấy chuyện như thế này rồi, mỗi ngày ăn mấy thứ này mà lớn, đương nhiên kiểu cách đòi phải thả con hươu xinh đẹp này ...

      Nhưng mà con hươu này còn nguyên vẹn, Thất tính làm thịt nó, thịt hươu quá già, ăn tốt, bà chuẩn bị cùng A Phúc khiêng bán, tiện đường mua chút đồ gia dụng đem về.

      Tuy rằng Thất khỏe hơn A Phúc, A Phúc vẫn rất quan tâm chăm sóc, tự mình khiêng hươu, để Thất cầm con chim trĩ.

      Hai người cùng xuống tửu lâu lớn nhất dưới thị trấn. Đến tửu lâu, A Phúc thà với vị đầu bếp: "Vương ca, chim trĩ cho tẩu tử bồi bổ thân thể, còn con hươu rừng này người xem rồi ra giá cho ta là được."

      Đầu bếp Vương cũng phải lần đầu tiên mua con mồi A Phúc đem đến, nhưng lại là lần đầu tiên thấy vợ của người thợ săn này, dáng người rất tốt, vóc dáng rất đầy đặn, chỉ là vừa nhìn gương mặt kia, vừa đen vừa ngắn, là uổng phí dáng người tốt, thu hồi ánh mắt toan tính, nhìn nhìn con chim trĩ được tặng, thực béo, thợ săn cũng thức thời.

      "Đại huynh đệ là người thẳng thắn, con hươu này nhìn tệ, các ngươi uống chén trà nghỉ lát, ta với chưởng quỹ tiếng, bảo đảm giá tốt."

      A Phúc và Thất ngồi lầu của tửu lâu vừa uống trà vừa đợi, bọn họ đối với những sinh hoạt bình thường này cũng rất thích, cảm thấy như vậy có gì là tốt đâu.

      " hổ là ra điềm lành, quả nhiên giống dân chúng bình thường chúng ta." Lúc này bàn bên cạnh có người lớn giọng câu.

      Nghe về điềm lành, trong lòng hai người bỗng hồi hộp, Thất liếc mắt nhìn A Phúc, hai người im lặng uống trà, nghe được người khác : "Đúng rồi, chính là Long Phượng thai phủ Quốc công mà Thánh Thượng tự mình đặt tên, 2 tuổi có thể ngâm thơ, ba tuổi thuộc được cả ngàn chữ, bốn tuổi có thể vẽ tranh, thiên tài như Trang tiên sinh cũng hết lòng khen ngợi ..."

      Hai vợ chồng nghe tin như bị sét đánh, cầm tiền bán hươu cũng quên đếm, dọc đường hai người đều gì, chỉ cảm thấy hết sức áy náy bất an, bọn họ rốt cuộc phát được vấn đề rất quan trọng, mẹ nó... Quên mất phải dạy đứa kiến thức văn hóa chữ nghĩa.

      Thân thể đứa tốt có thể giải quyết bằng viêc tắm thuốc, nhưng mà Tiểu Vi năm tuổi rồi mỗi ngày còn chỉ biết cùng Đại Hoa lăn lộn chơi đùa trong sân, chi ngâm thơ vẽ tranh, bọn họ cũng có khả năng mời danh sư đại nho đến dạy nàng như Quốc công phủ.

      Thất và A Phúc dường như trong đầu đồng thời xuất hình ảnh đại nương tay đè tay đánh hổ, ba quyền đánh ngã con hổ...

      ra bọn họ sai lầm rồi, cần đại nương, giờ phút này trong viện chỉ có tiểu nương ba chỏm, lại lần nữa đánh tới Đại Hoa, đôi tay cực kì nghiêm túc để ở ót Đại Hoa, đắc ý hỏi: "Có phục !"

      Đại Hoa quay đầu trả lời nàng, có lẽ thấy mình cao to thế này lại bị đứa tóc ba chỏm xấu xa đánh ngã mất mặt, Đại Hoa quyết định để ý tới nàng.

      Lý Sắc Vi cũng có chút nhàm chán, tìm nhánh cây nhúng bùn đất vẽ loạn sân, chơi đến mệt, hợp tình hợp lý chiếm đoạt ổ của Đại Hoa, ngủ thôi!

      Thất và A Phúc hết sức âu sầu lo lắng, đồ đạc cũng quên mua, gần như là chạy vội thẳng về nhà, kết quả vừa vào cửa, nhìn xuống dưới đất trong sân thấy gì đó, hai người trợn mắt há hốc mồm, phía bức họa nam nữ hai người lớn nắm tay đứa bé, bên cạnh là con vật nằm sấp, liếc mắt cũng có thể nhìn ra nam nhân kia là A Phúc (mặt vuông), nữ nhân là mình (trán rộng, cằm ngắn, môi dày), con vật kia là Đại Hoa, đứa bé chính là Tiểu Vi.

      Ánh mặt trời rọi nghiêng chiếu xuống bóng dáng đôi vợ chồng đứng, cùng bức vẽ dưới đất có phần trùng hợp, giờ khắc này hai người cảm thấy có bất kỳ bức tranh nào có thể đẹp hơn bức tranh trước mắt.

      Giờ khắc này bọn họ mới phát , kỳ phải bọn họ cứu đứa , mà là đứa cứu rỗi bọn họ, bất tri bất giác bọn họ có gia đình chân chính.

      Vào đêm hôm đó, Thất làm thêm cơm, nấu con Ô Cốt ngư ( tại cá này ngày càng khó bắt , Lý Sắc Vi tắm nước thuốc tiêu diệt gần hết giống cá này!!)

      "Trước kia lo lắng Tiểu Vi chưa trưởng thành, nghĩ được con bé lại thông minh như vậy, vẽ đẹp." A Phúc trước giờ nhiều lời cũng nhịn được lải nhải trước khi ngủ.

      "Đúng vậy, Tiểu Vi vẽ đẹp, đáng tiếc vẽ giấy, nếu vẽ giấy, có thể giữ lại để xem." Thất cười khúc khích, tưởng tượng được mình ở trong mắt Tiểu Vi lại xinh đẹp đến như thế (o(╯□╰)o Thất cầu thấp a).

      "Được, để ta săn thú, đổi tiền mua giấy bút cho con bé dùng." Trong đêm tối, giọng A Phúc vẫn như thường ngày cao thấp phập phồng, nhưng mà nghe vào tai, người ta lại có thể cảm nhận được rất vui sướng.

    5. lon bia

      lon bia Well-Known Member

      Bài viết:
      34
      Được thích:
      442
      ★ Chương 4 ★
      Họa quốc chi tinh

      Dạy đứa học là công trình nghiêm túc, Thất muốn thảo luận thương lượng nghiêm chỉnh với A Phúc.

      Nhưng mà trước mắt, đầu tiên bọn họ gặp phải vấn đề lớn.

      Dù cho bất kỳ ai nhìn thấy tiểu nương đầu ba chỏm cưỡi con hổ mẹ dạo ở trong sân, thỉnh thoảng còn muốn vượt hàng rào chạy ra ngoài, đều bình tĩnh nổi.

      Thất A Phúc có hộ khẩu, thân phận đứa cũng nhạy cảm, tương đương ba người đều có hộ khẩu, cho nên bọn họ mới quyết định đến biên cương huyện thành này, người đến nhiều người cũng nhiều, dễ dàng che dấu, hai người đủ kinh nghiệm, sau đó đứa bị dạy thành như vậy.
      Thất lấy khăn tay lau mồ hôi trán: "Tiểu Vi chỉ là tương đối khỏe mạnh thôi."

      A Phúc: "Ha hả..."

      Nhìn gương mặt vuông đần độn đó của A Phúc, Thất tát tới cái: "Đều tại ông, cho đứa ra ngoài chơi, bây giờ đứa cũng thích chơi cùng người, cả ngày theo bắt ép con hổ chơi đùa."

      A Phúc ôm trán, mặt đầy vẻ oan uổng, trước đây phải bà đem đứa bỏ vào ổ con hổ sao, mỗi lần ra ngoài đều sợ nên khóa cổng, giờ sao lại trách ta.
      Đương nhiên là A Phúc nỡ mắng Thất , bị đánh còn cười ngây ngô, "Hay là sau này chúng ta mở cửa ra, để Tiểu Vi nhìn mấy đứa bên ngoài, chừng ra ngoài chơi ."
      ...

      Vì thế gia đình láng giềng luôn mở cửa im ỉm trong nhà trong mắt hàng xóm, người thợ săn rất lợi hại dáng dấp thực thà phúc hậu có phu nhân diện mạo rất xấu dáng người mập mạp bắt đầu mở rộng cửa.

      Vợ chồng Thất giả vờ ra cửa, đánh vòng ra phía sau trực tiếp trèo tường vào nhà.

      Lý Sắc Vi nhìn thấy cổng mở, cũng thấy rất kỳ quái, ban ngày ban mặt gặp quỷ sao?

      Mấy năm nay nàng từ bò đến chạy trốn vô số lần muốn ra khỏi nhà, nhưng cửa đều bị khóa, sau đó nàng thử trèo tường, nhưng mà vóc dáng quá , cũng có chỗ nào để bò qua, cho nên mới thường xuyên túm lấy Đại Hoa luyện tập nhảy vượt rào tường...

      Hôm nay nghĩ tới cửa tự nhiên mở, tựa như nàng chỉ cần bước bước liền có thể ra ngoài xem thế giới này.

      Nàng quay đầu nhìn vào nhà, dù sao vẫn thấy đây là mưu, phải Thất với Phúc thúc phát mình quá thông minh quá nghiệt (ngươi suy nghĩ nhiều rồi o(╯□╰)o), nên cần mình nữa?

      Ở nhà nguy hiểm như thế, ra ngoài nhất định càng nguy hiểm hơn, nàng chút cũng muốn xông ra thế giới bên ngoài!

      Nhưng mà ràng vẫn cảm thấy bình thường, vẫn là nhịn được, ngã, Lý Sắc Vi lần nữa quay đầu nhìn vào phòng, trong phòng có ai ...

      Đứa ngốc, hai phụ huynh trong phòng vẫn nhìn ngươi đó!

      Nàng cuối cùng vẫn nhịn được, về phía cửa chính, sau đó, liền nhìn thấy bậc cửa cao, bậc cửa cao, cao ... o(╯□╰)o

      Thất quay đầu nhìn nhìn A Phúc...

      Gương mặt vuông của A Phúc đỏ hồng, "Ta làm suốt đêm, sợ Đại Hoa chạy , ừ, là để ngăn Đại Hoa."

      Lúc này kinh thành bỗng nhiên mưa gió đột ngột nổi lên, mây đen nghìn nghịt kéo đến gần, toàn bộ kinh thành đều thở nổi.

      nhóm thầy tư tế đầu đội mũ, mặc trường phục lộng lẫy của tế sư, đứng tại nơi cao nhất của kinh thành mở tế đàn cầu mưa, đột nhiên mây đen từ rất xa trung đánh xuống tia sét, thẳng tắp đánh vào người vị tế sư trẻ tuổi ở giữa tế đàn, chỉ nghe ầm vang tiếng, toàn bộ tế đàn dường như muốn sụp đổ, cả kinh thành bị lung lay.

      Lay động giằng co hồi lâu, những đồ dùng của tế sư tế đàn đều nằm rạp mặt đất, tế sư trẻ tuổi vừa mới bị sét đánh lại đứng lên, miệng lẩm bẩm, giống như hát, mọi người nghe hiểu hát cái gì, nhưng vẫn cảm giác nghe được giọng của , thân thể và trong lòng cũng bình tĩnh trở lại.

      Đột nhiên sắc mặt dữ tợn, la lớn:

      “Họa Quốc Chi Tinh (*) xuất , thời đại hưng thịnh kết thúc vì ta.”
      (Ngôi sao gây họa cho đất nước)

      Lúc này vì đáp ứng lời mời đến quan sát tế đàn cầu nguyện mỗi năm lần, đế vương ngồi long liễn, mặt lộ ra vẻ lo lắng, mở miệng hỏi: "Quốc sư, có điềm báo xuất Họa Quốc Chi Tinh ư?"

      Tế sư trẻ tuổi dường như vì hô lên câu này sắc mặt liền trở nên xám trắng, giống như vừa mất sống.

      Câu hỏi của đế vương, lâu đáp lại, dường như linh hồn xuất ra ngoài, đến khi mây đen tản , luồng ánh sáng chiếu xuống người , bỗng nhiên mở mắt ra, ánh mắt sắc bén mở miệng : "Mau, mau lập lại tế đàn, thiên địa lay chuyển, có lẽ để lộ thiên cơ.”

      Hoàng thượng tuy rằng nóng vội, nhưng giờ phút này cũng phải thời điểm có thể nổi giận, chỉ có thể kiên nhẫn chờ.

      Ngay sau đó tất cả tế sư lại lần nữa bắt đầu làm phép, bầu trời càng ngày càng sáng, tế sư làm phép càng lúc càng nhanh, làm người ta hoa cả mắt, đồng thời còn có tiếng ca lất phất truyền đến, làm cho lòng người chấn động, bỗng nhiên những vật dụng của tế sư đều ngã rạp hết về hướng Bắc, tế sư trẻ tuổi đứng giữa mặt cũng hướng về phương Bắc, trang nghiêm mở miệng : " sinh ra nơi biên cương xa xôi hỗn loạn."
      ...

      Ở nơi biên cương hỗn loạn đó, thị trấn Cam Na, Lý Sắc Vi nhích từng bước xê dịch đến cửa, phát bậc cửa cao bằng mình, mặt đen thui, nàng nhón chân lên lộ ra nửa cái đầu, nhìn thấy được cách đó xa có cây đại thụ, dưới đại thụ có nhóm tiểu hài tử xấu xí, cởi truồng có, nước mũi lòng thòng có, chảy nước miếng cũng có ...

      Lý Sắc Vi vốn là tâm tình kích động, nháy mắt bị màn này đánh bại, thế giới oanh oanh liệt liệt đâu? Quần cũng cởi, ngươi để cho ta nhìn cái này ư?

      Có điều nàng tỉ mỉ quan sát, ở giữa nhóm tiểu hài tử xấu xí bẩn thỉu ấy, thế mà có đứa bé trai rất sạch , cởi truồng, chảy nước mũi, cũng có khuôn mặt trứng đen, dường như ngay cả tay cũng trắng trẻo nõn nà, hơn nữa tay trắng trẻo nõn nà của còn cầm cái bánh bao trắng trẻo tròn trịa ...

      Nháy mắt, nàng lập tức có khả năng chảy nước miếng ... Thất và Phúc thúc từng mua, ăn rất ngon.

      Nàng nhìn chằm chằm bánh bao lúc, do dự biết có nên ra ngoài , lúc này cách đó xa có ông lão ăn mặc rách rưới đến, ông lão nhanh chóng và kiên định đến trước mặt đứa bé cầm bánh bao, nhìn chăm chú đứa rồi gật gù thở dài.

      cảm giác rất quen thuộc chợt ra.

      Quả nhiên đứa cầm cánh bao nhịn được hỏi ông lão vì sao thở dài.

      Ông lão dùng vẻ mặt nghiêm túc : "Phú quý thành tự biết, nếu như ngươi vào kinh, làm tể tướng hai mươi năm."

      Mặc dù ra vẻ văn ngôn (*), Lý Sắc Vi vẫn dễ dàng hiểu được ý tứ của ông lão, đại khái là : Đứa ngươi sinh ra mệnh phú quý, tương lai có thể làm tể tướng 20 năm!
      (*) : văn chương cổ

      Vừa nghe là biết gạt người, thời đại này, Hoàng Đế ít ai đương nhiệm đến 20 năm.

      Nhưng mà Lý Sắc Vi lại thấy ông lão kia xong, sau đó cầm bánh bao đứa đưa, nghênh ngang rời .

      Mẹ nó, ngồi đó cố phân tích văn ngôn, vất vả mới nhắm được cái bánh bao, vậy mà bị ông lão biết xấu hổ nhanh chân đến trước, những đứa thời bây giờ đều ngu đến bất trị như vậy sao? Đầu óc là cây cỏ để trang trí thôi sao?

      Ngay lúc này Lý Sắc Vi rất muốn bò qua cái bậc cửa cao cao kia hỏi đứa kia chút, nhưng mà bậc cửa đích thực quá cao, bò ra ngoài rất bất nhã, nàng nghĩ ngợi, vui vẻ chạy về ổ Đại Hoa trong sân, lôi cái đuôi Đại Hoa, cứng rắn kéo Đại Hoa ra...

      Tế đàn tại kinh đô, trăm người làm phép, cùng cầu Thiên Cơ, trong sương mù tiếng nhạc xen lẫn tiếng trống chặt chẽ, càng ngày càng vang, đế vương mặc long bào ngồi long liễn, cảm thấy tim đập kịch liệt, sắc mặt nội thị trái phải hai bên càng tái nhợt.

      Cuối cùng tiếng trống vang lên long trời lở đất, những đồ dùng của tế sư lại đồng thời nằm sấp, tế sư trẻ tuổi ở chính giữa vẫn đứng thẳng, ngay trong nháy mắt, đầu tóc đen của trở nên bạc trắng, mặt còn chút máu, mặc dù như thế, vẫn từng câu từng chữ mở miệng : " cưỡi cự thú đến!"
      ...

      Lý Sắc Vi cưỡi Đại Hoa nhảy qua bậc cửa, là chuyện như giẫm lên cái dĩa, chỉ là nàng đánh giá cao những đứa bên ngoài, cho rằng đứa nhà người ta cũng giống nàng, mỗi ngày lớn lên cùng với các loại động vật kỳ quái.

      Nàng vừa mới nhảy ra khỏi bậc cửa, dưới tàng cây vốn là đám tiểu hài tử ríu rít chơi, cả đám như gặp quỷ thét lên bỏ chạy, mà đứa bị lấy cái bánh bao cũng chạy, chỉ là bi kịch phù hợp lại diễn ra, có đứa trẻ xấu xa ngay lúc chạy trốn cố ý đưa chân ngáng vấp té, ngã xuống đầu đụng phải tảng đá...

      Lý Sắc Vi đầu đầy hắc tuyến, dáng vóc của nàng cũng được coi là xinh đẹp, tại sao đám tiểu hài tử xấu xí này vừa thấy nàng lại bỏ chạy hết vậy?

      Còn lại đứa xui xẻo nằm sấp dưới đất, Lý Sắc Vi nhìn thấy đầu bị chảy máu, từ lưng Đại Hoa nhảy xuống, túm lấy cổ áo , nhấc lên, vứt lên lưng Đại Hoa, xoay người chạy về sân.

      Trong nhà, hai phụ huynh len lén quan sát, nhìn thấy Tiểu Vi ra ngoài, kết quả mọi người đều chạy ... thương lượng có nên an ủi nha đầu nhà mình hay , kết quả vừa ngẩng đầu nhìn, thấy nha đầu kia đắc ý trở về, mà bên cạnh nàng lưng Đại Hoa cõng theo đứa bé trai.

      "Đại Hoa này ăn cây táo, rào cây sung lại dẫn theo nam nhân vào nhà." A Phúc nhịn được muốn xông ra.

      Lại bị Thất đè xuống.

      " được , phải ông muốn Tiểu Vi tiếp xúc với bạn cùng lứa nhiều hơn sao?"

      A Phúc quay đầu nhìn Thất , bỗng đổ đầy mồ hôi, →_→ có giỏi bà bỏ cây thiết côn bên tay kia xuống , sao còn tôi chứ! ! !
      ...

      Trong phút chốc tế sư trẻ tuổi đầu bạc trắng xong thân thể cũng lảo đảo muốn ngã xuống ngất , dùng sức cắn đầu lưỡi, cắn đến khi chảy máu mới thanh tỉnh lại, nhưng trong lòng lại kinh hãi, chẳng lẽ ám chỉ có dấu hiệu của người thứ hai xuất , phải chứ, nhưng bản thân ta lúc này cảm thấy mình như cây đèn sắp cạn dầu.

      Trong tầm mắt mơ hồ vừa rồi, dường như nhìn thấy bên cạnh họa quốc chi tinh còn có người cùng, nhưng mà khả năng này hoàn toàn thể có, Họa Quốc Chi Tinh cũng chính là Thiên Sát Tinh, người bên cạnh thể chịu nổi, định trước độc sống hết quãng đời còn lại, mà hình ảnh nhìn thấy kia lại phải như thế, lúc này kịp suy nghĩ nữa, chỉ có thể mạnh mẽ chống đỡ thân thể, bắt đầu lần cuối cùng, cũng là điềm báo dự đoán quan trọng nhất.

      tế đài, lửa hừng hực bốc cháy lên, chiếu đến vẻ mặt u của nam nhân mặc long bào...

      Tác giả có lời muốn :

      Phiên ngoại :

      Ông lão: Phú quý thành tự biết, nếu như ngươi vào kinh, làm tể tướng hai mươi năm.

      Uất Sinh Liên: Hừ, đám con nít, ông lại lần nữa chọn trúng ta mà lừa, nhìn ta bộ ngốc lắm sao? thể nhịn ông được nữa, nguyên liệu trong bánh bao vốn là chuẩn bị cho Đại Tráng, hôm nay tặng cho ông.

      Ông lão: cùng Họa Quốc Chi Tinh kết thiện duyên, cũng biết là tốt hay xấu, ai nha, đau bụng quá, đau quá, đau quá...

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :