★ Chương 2 ★
Trong gian khổ trưởng thành
Răng nanh đeo cổ Lý Sắc Vi phải là trang sức, bởi vì nàng bắt đầu mọc răng, luôn thích gặm tay mình, lúc Thất bắt được con gấu ngựa thuận tay bẻ cho nàng cái răng gấu, có thể cắn khi ngứa răng, món này cũng dễ bị nuốt.
Nàng còn tưởng rằng Thất cho nàng đồ trang sức, đây là lần đầu tiên trong cuộc đời nàng được tặng trang sức, cái răng nanh này vừa trắng vừa cứng giống miếng ngọc thạch, nàng rất thích, khi nàng gặp được người nàng ngưỡng mộ trong lòng liền đưa cái răng nanh này cho đối phương... Kì đó chính là vật định tình rẻ tiền nhất o(╯□╰)o.
Lý Sắc Vi bị ôm về giường, còn có con cá khô ướt nhẹp cũng ôm về cùng nàng (chính là Đại Hoa đưa cho nàng  ̄▽ ̄), nàng ngủ rất an ổn, biết Thất với Phúc thúc nghiêm túc thảo luận cùng kiểm điểm về vụ việc lần này.
A Phúc lo lắng : "Chúng ta có kinh nghiệm nuôi đứa , nhưng ta nhìn lén qua nhà đứa khác, lúc bọn nó bằng Tiểu Vi có thể đứng được."
Thất cũng hiểu được chuyện này bình thường, đứa này quá yếu, mềm mại như vậy, cả ngày chỉ biết ô ô a a, đứng cũng vững, nhưng ngoài miệng lại chịu thừa nhận, ngược lại đùng đùng mắng A Phúc trận.
"Ông bởi vì nghe người của phủ quốc công Tiểu Vi từ sinh ra khó nuôi, sống nổi mới nhìn con nhà người ta sao? Ông là đại nam nhân làm sao có thể tin tưởng loại chuyện hoang đường này, đứa chậm lớn là tại ăn đủ, ông có thời gian tìm hiểu tin tức, bằng bắt nhiều Ô Cốt ngư chút, ta thấy nó thích uống canh cá."
A Phúc đương nhiên tin những đồn đãi kia, ông chỉ là lo lắng cho đứa , bị Thất thế, biểu tình ngượng ngùng : "Vậy tối nay để ta vào núi kiếm."
A Phúc là ngay, mang theo mấy cái bánh bao với nước uống, đeo dụng cụ săn thú bắt cá ra ngoài.
Ô Cốt ngư là loại cá vô cùng quý, thợ săn bình thường thể kiếm được, thị trường càng ít người bán, vô giá khó cầu, các thương gia đều là đem xay loại cá này thành bột bán.
A Phúc bởi vì trong lần truy bắt con chồn hoang cẩn thận rơi xuống dưới vách núi, nghĩ tới ở phía dưới nhìn thấy hồ nước đen thăm thẳm, sâu thấy đáy, bởi vì trời tối, ông lại bị thương , tạm thời kiếm đường ra ngoài, chuẩn bị ở bên bờ hồ qua đêm, nghĩ tới nửa đêm lại phát nước hồ xanh đen rọi ra tia sáng màu bạc, dưới ánh trăng chợt lóe lên, giống như dưới nước có vô số viên dạ minh châu.
Ông cảm thấy lạ, vớt lên nhìn thử, thấy con cá có hình dáng rất dữ tợn, răng nanh vô cùng sắc nhọn, nhưng cứ mang về nhà thử, đem nấu canh thấy vị rất ngon, ông uống xong cảm thấy thân thể nóng hầm hập, ít nội thương dường như cũng còn đau nữa.
A Phúc suốt đêm vào núi, Thất cũng đêm lăn lộn khó ngủ, phải bà lo lắng cho A Phúc, dù sao thân thủ A Phúc mấy con dã thú kia cũng thể làm khó được, chỉ bởi vì chuyện A Phúc , bà thực lo lắng đứa bé kia sống nổi làm thế nào bây giờ.
Bọn họ là cận vệ của tiên hoàng, từ khi sinh ra học cách làm thế nào để giết người, dốc hết sức liều mạng để rèn luyện bản thân, bởi vì cận vệ hầu như có ai sống thọ, cho nên bọn họ cũng lo lắng lúc về già thân thể tốt Bỗng nhiên có ngày, tiên hoàng băng hà, Hoàng Đế cũng đổi thành họ Uất.
Bà với A Phúc ở bên ngoài thực nhiệm vụ, sau đó mới phát những người khác đều còn, cũng biết phải đâu để báo thù, vốn là mỗi ngày sống sót đều chuẩn bị mình phải chết bất cứ lúc nào, đột nhiên thay đổi, bọn họ lại cảm thấy mờ mịt.
Cho đến khi gặp đứa ...
Lưu loát giết người trước nay hề run tay, A Phúc nay lại run run ôm đứa đưa cho Thất .
Đối với bọn họ mà , nuôi dưỡng đứa còn bú sữa quả thực so với giết người còn gian nan hơn gấp trăm lần, cũng may đứa này ngoan, Thất cảm thấy nếu nó cũng như những đứa trẻ khác vừa khóc vừa nháo, chừng chính bà sẩy tay đập chết nó. o(╯□╰)o, cho nên Tiểu Sắc Vi giác quan thứ sáu của ngươi chính xác, phụ huynh nhà ngươi những kỳ quái còn rất hung tàn.
Đến giữa trưa hôm sau A Phúc cũng trở lại, quần áo người ông rách mấy chỗ, tay cũng nhiều thêm vài vết thương, nhưng bản thân lại rất vui vẻ, khó có khi nở nụ cười, ông đem gùi to lưng đặt xuống đất, làm sàn nhà chắc chắn cũng bị hõm xuống.
"Thất , ta lần này vào núi, gặp được lão thần tiên tiên phong đạo cốt, ông ấy cho ta phương thuốc chuyên trị liệu cho những đứa sinh ra vốn yếu ớt, ông ấy còn dẫn ta hái thuốc."
" sao? Vậy ông ăn cơm trước , ăn xong chúng ta cùng nấu thuốc." Thất nghe có phương thuốc tốt, còn hưng phấn hơn cả A Phúc.
Dựa theo phương thuốc A Phúc , Thất chăm chú nghiêm túc bỏ những thảo dược kia vào nồi nấu, chỉ là có quá nhiều loại, nấu ra được nồi lớn, hơn nữa hương vị rất quái lạ, thể mùi hương chỉ khó ngửi, hít vào còn làm cho người ta có chút choáng váng, nhìn thế nào cũng đáng tin.
" nồi lớn như vậy uống thế nào? ngày chén uống cũng phải hơn nửa năm? Lão thần tiên mà ngươi gặp là hạng người gì thế này?"
A Phúc cũng có chút ngốc, lão thần tiên kia như vậy mà.
"Chắc sai đâu, cao nhân kia từ đằng xa nhìn biết ta có bệnh trong người." A Phúc ngửi hương vị chén thuốc, quả là lạ, cả người có chút mơ mơ màng màng lẩm bẩm câu.
Thất liếc mắt nhìn chân A Phúc, giày rách lộ ra lỗ thủng to, nửa ngón chân cái cũng lộ ra, tỏa ra thoang thoảng mùi lạ... o(╯□╰)o
"Ông nhìn giầy ông xem, cần tới lão thần tiên, ta đây hơn trăm thước cũng có thể ngửi được!! Có phải ông nhớ lộn rồi , phải dùng để uống mà là để tắm? Hay là chúng ta ném thử con cá sống vào , nếu có việc gì, lại bỏ Tiểu Vi vào?"
Thất tuy rằng nửa tin nửa ngờ, nhưng có biện pháp vẫn tốt hơn là có, quyết định thử thử xem.
Lúc trước lúc huấn luyện, A Phúc thân thể linh hoạt, tai thính mắt tinh trí nhớ tốt, là sát thủ điều tra và ám sát! Mà Thất sức lực lớn, nặng lực đánh nhau rất tốt, biểu phương diện khác bình thường, cho nên Thất bồi dưỡng những bia đỡ đạn, chính là để cho người khác trước, bà ở phía sau đệm lưng...
Lúc còn trong nhóm, A Phúc quan trọng hơn Thất hơn rất nhiều, nhưng vì lần lúc thi hành nhiệm vụ, A Phúc liều mạng cứu Thất nên bị thương, hai người từ đó nảy sinh hảo cảm với nhau, nhưng có lựa chọn, mãi đến có đứa này, hai người mới quyết định ở cùng nhau.
Nuôi đứa khôn lớn tốt trở thành mục tiêu kế tiếp của bọn họ.
Lý Sắc Vi ăn no ngủ, ngủ mơ mơ màng màng bị quấy nhiễu tỉnh lại, nghe Thất gì, chậm rãi mở mắt ra nhìn thấy cái nồi lớn ngăm đen trước mặt, trong nồi nấu đống đen thui gì đó, nàng giật mình tỉnh ngủ hẳn.
Bởi vì từ nồi đen lớn nàng nhìn thấy hình ảnh phản chiếu của mình.
Tuy rằng mỗi ngày đều nghe Thất khích lệ chính mình xinh đẹp, ngay cả Phúc thúc bình thường ít lời cũng khen mình đôi câu, Lý Sắc Vi vẫn xem như đây là loại thích mù quáng của phụ huynh nhà mình, giống như bọ hung mẹ cảm thấy con của mình thế gian này là xinh đẹp nhất.
Nhưng mà lúc này đây, nào là đôi mắt to ngập nước, cái mũi xinh xắn, cái miệng đào nhắn... Căn bản đủ để hình dung bộ dáng tiểu hài tử của nàng, chân chính thực quá đẹp, chính nàng cũng có cảm giác mới nhìn lập tức thích bản thân mình.
Lý Sắc Vi như bị 500 vạn tiền thưởng lớn đập trúng đầu, cảm thấy khó có thể tin được, có trời mới biết nàng ngay từ đầu nhìn Thất ngăm đen với mặt vuông của Phúc thúc, nàng còn hy vọng gì đối với dung mạo của mình.
Lúc sau lại nghe được rằng, phát mình bị người khác vứt bỏ cần, Thất và Phúc thúc nhặt được, rốt cuộc là bé sơ sinh xấu xí đến mức nào mà phải bị vứt bỏ thế? Nàng đối với mình còn kỳ vọng bộ dạng xinh đẹp gì, chỉ cầu cho bị dị dạng gì cũng tốt rồi.
tại thình lình phát mình thế nhưng xinh đẹp, loại tâm tình này lâu thể bình tĩnh, uống sữa hổ mẹ, ăn cháo, mặc đồ da thú, những việc này đều thành việc hết, Lý Sắc Vi cảm thấy hưng phấn thôi, muốn lăn lộn, muốn khiêu vũ, muốn ca hát "Ô oa ô oa..."
Sau đó "Phù phù" tiếng, nàng bị ném vào trong nồi... o(╯□╰)o
"Tiểu Vi thích tắm thuốc này!" Thất vốn sợ đứa khóc loạn, lúc này nhìn thấy nàng cười hì hì kêu lên, rất là vui vẻ, phen đem nàng ném vào.
Trong cái nồi lớn lửa cháy hừng hực, đứa bé cùng con cá ra sức lăn lộn...
Trong núi sâu, đám thanh niên khỏa mạnh tại khe núi tìm được lão đầu râu tóc bạc trắng, người đàn ông đứng đầu nhào qua, ôm lão đầu khóc lớn: "Cha, người lại phát bệnh, con với tam đệ tìm cha lâu, chúng con còn tưởng cha xảy ra chuyện."
"Lão nhị, cha có việc gì, cha xem bệnh bốc thuốc cho người ta, sau đó biết sao lại ngủ ở chỗ này nữa." Lão đầu có chút mơ hồ . (Lúc hái thuốc lão đầu trượt chân, ngã hôn mê, mà A Phúc bên kia còn hưng phấn hái thuốc, chờ ông quay đầu tìm thấy lão đầu đâu, liền biến mất hề để lại dấu vết, vậy mà mình cũng phát ra, cho nên A Phúc rất tin ông ấy là cao nhân! o(╯□╰)o)
Người chung quanh thở dài : "Trụ cột nhà họ Chu, Chu lão gia cũng đáng thương, uống nhầm dược liệu dỏm của lang băm, bây giờ trở thành ngơ ngơ ngáo ngáo, đường về nhà cũng nhớ được, bản thân thích uống thuốc bậy cũng , còn động cái là xem bệnh cho người khác, lần trước người đến từ xứ khác biết, uống trúng thuốc mà Chu lão gia cho liền tiêu chảy hết nửa tháng..."
Nhìn đứa ở trong nồi cao hứng đạp nước, A Phúc cũng bắt đầu kích động, "Để ta tới nhóm lửa, lão thần tiên thuốc còn nóng mới hữu hiệu, Tiểu Vi mỗi ngày tắm lần, nhất định có thể mau lớn."
Ánh lửa hồng hồng ánh chiếu lên khuôn mặt vuông vức của A Phúc, chiếu rọi ra ánh sáng hy vọng! !
Tác giả có lời muốn :
Phiên ngoại :
10 năm sau, tại phủ Quốc Công.
Phu nhân: Ngươi hạ độc cho nghiệt kia chưa?
Trương ma ma: Phu nhân yên tâm, nô tỳ của nàng ta bỏ hết bao vào trong chén trà, cam đoan hề sơ sót.
Phu nhân: xàm, vậy sao khi Lý nhị kia tiến vào gian phòng của nàng ta, nàng ta lại nhanh nhẹn đánh cho Lý nhị thành tàn phế ...
Trương ma ma: thể có chuyện đó, phu nhân, ràng tôi nhìn thấy nàng ta uống vào toàn bộ, lượng thuốc này đủ làm hôn mê mười con bò.
...
Lý Sắc Vi: Uống xong trà, lau miệng, vì sao trà của phủ Quốc Công lại giống với nước tắm trước kia Thất nấu cho mình thế (⊙o⊙)?