1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

PHONG LƯU ĐẤU OAN GIA - TRẠM LƯƠNG ( 10 chương + 1 Mở đầu + 1 Kết thúc) *ĐÃ HOÀN*

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      Phong lưu đấu oan gia – 风流斗冤家
      Trời sinh kỳ duyên Hệ liệt chi nhất

      [​IMG]

      Tác giả: Trạm Lương.
      Thể loại: đại, oan gia, hài.
      Couple: Tiện bại hoại x Nam nhân bà :)). ra là Thiệu Doãn Cương x Đỗ Lan, mà ta thích để vậy.
      Convert: meoconlunar .
      Edit: PT a.k.a Ring.
      Nguồn: http://ptring.wordpress.com/
      Tình trạng bản gốc: Hoàn (10 chương + 1 Mở đầu + 1 Kết thúc).
      Tình trạng edit: xong roài :)).

      Văn án

      Đỗ Lan cẩu thả, đời này hận nhất ai gọi tên mà gọi !
      Bởi vì phát sai cái, tên trở nên rất khó nghe.
      Ai ngờ, ngày đầu tiên đến trường, bị tên “tiện bại hoại” – Thiệu Dõan Cương này cười nhạo!
      Càng quá đáng là, cư nhiên cũng mắng “nam nhân bà”! Từ đây, hai người bọn họ kết thù sâu đậm!
      Nhưng mà, trải qua mười mấy năm nay, Thiệu Dõan Cương biết .
      “Nam nhân bà” có thể lâu tìm , cùng liên lạc, nhưng cách nào nhịn tìm , cùng đấu võ mồm.
      tự nhận chính mình phong lưu hoa tâm,
      Nhưng cảm giác đối với ‘nam nhân bà’ lại hoàn toàn khác!
      vui vẻ vì trong đời chưa từng có người đàn ông khác, chỉ có mình …… Chỉ có ……
      nghĩ mất , cho dù từ nay về sau buông tha cho cả vườn hoa, cũng đồng ý!
      Ai kêu muốn ăn người ta chứ? Ha ha…… Hơn nữa chút cũng hối hận!​
      Last edited: 6/8/14

    2. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      Casting [Phong lưu]
      Edit: PT a.k.a Ring.
      Nguồn: http://ptring.wordpress.com/


      Hnay ta up hình casting [Phong lưu] cho ai quan tâm, lựa được cũng lâu rồi, định làm bìa mà chưa biết làm sao.

      Ta ít xem phim này nọ nên đừng bảo ta lựa người , ta k biết đâu. 2 nhân vật credit cũng được, có điều ta thích hình cả người hơn. Dưới đây toàn bộ đều là hình manga, để luôn tên cho ai có hứng thú. Chỉ là tạo hình hợp với tưởng tượng của ta nhất thôi.
      Theo thứ tự là: Tên nhân vật – Tên diễn viên – Tên manga nhóe. Sau đó là phần lảm nhảm.

      1- Đỗ Lan – Mafuyu Kurosaki – Oresama teacher.

      Vừa nghĩ đến Đỗ Lan là nhân vật này vọt ra trong đầu. Tóc ngắn, trung tính. Pic này tuy k phải tác giả vẽ nhưng ta thấy đẹp, với lại ta cũng thích để hình mặc đồng phục, chỉ có mỗi chỗ k vừa ý là nhìn hớn hở hơn so với cầu.

      [​IMG]
      Này là ăn mặc bình thường, cắt từ truyện ra.

      Biểu cảm giống phết :)). “Vậy sao? Ông gọi tôi ra chỉ để tuyên bố sinh nhật vĩ đại của ông sắp đến?”

      [​IMG]
      Bonus thêm pic giả trai của bạn này. Đây là đội tóc giả:

      [​IMG]

      [​IMG]
      Nhân tiện, đọc truyên này cười đau cả ruột :)).

      2- Thiệu Doãn Cương – Kise Ryouta – Kuroko no basuke.

      Chọn bạn Kise vì bạn này chơi bóng rổ, tạo hình cũng khá là giống. tình ta cũng k nghĩ ra được nhân vật nào khác ‘~’. Tô lại tóc đen, mắt đen để hợp với người TQ, tóc bạn Kise vốn màu vàng. Có vẻ k đc phong lưu lắm nhưng cũng có thể chấp nhận được.[​IMG]

      Hình tượng nghiêm túc lạnh lùng, mặc dù ta cũng k nhớ trong truyện có khúc nào bạn TDC nghiêm túc k :)).
      [​IMG]

      3- Thiệu Doãn Cương & Đỗ Lan – Hayasaka & Mafuyu – Oresama teacher.

      Cảnh nắm áo oánh nhau đúng chất ‘oan gia’. Trong truyện chỉ có oánh nhau lúc lớn thôi, có điều ta k tìm được hình đó nên để pic này. tô lại màu tóc, mắt, tóc bạn Hayasaka cũng màu vàng.

      [​IMG]

    3. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      Phong lưu đấu oan gia – Mở đầu.
      Edit: PT a.k.a Ring.
      Nguồn: http://ptring.wordpress.com/


      Trong công viên yên tĩnh, băng ghế được quét sơn trắng, nằm đó quyển tạp chí thương mại biết bị ai vứt bỏ.

      Bỗng dưng, trận gió chiều thổi đến, từng trang tạp chí lật lên, phát ra tiếng loạt soạt. Khi gió vừa dứt, tạp chí cũng vừa vặn dừng tại bài phỏng vấn doanh nhân──

      Phóng viên: “…… Công ty Đông Hạo ăn nên làm ra, tiền đồ sáng lạn, cổ phiếu tăng giá mạnh, là gà đẻ trứng vàng trong mắt các nhà đầu tư, Thiệu phó tổng tài có đề nghị gì với giới chơi cổ phiếu ?”

      Thiệu Doãn Cương: “Cảm ơn khen ngợi! cũng chúng tôi là gà đẻ trứng vàng, nếu tại tôi khiêm tốn hóa ra sai sao? Ha ha…… Muốn mua cổ phiếu đầu tư, tôi phản đối, nhưng thị trường chứng khoán lên xuống thất thường, ai cũng thể nắm . Tốt nhất là cẩn thận chút, nhỡ may quá trớn lỗ nặng, đến lúc đó đừng tới tìm tôi, tôi chịu trách nhiệm nha!”

      Phóng viên: “Thiệu phó tổng tài là khôi hài! Căn cứ vào điều tra của tạp chí chúng tôi, Đông Hạo là công ty số mà người tìm việc hướng đến, đối với chuyện này, thấy sao?”

      Thiệu Doãn Cương: “ là vinh hạnh! Chỉ cần là người có tài, công ty chúng tôi đều mở rộng cửa chào đón.”

      Phóng viên: “Cuối cùng, bản thân tôi muốn thay mặt chị em độc giả hỏi câu ngoài lề, Thiệu phó tổng tài ngại chứ?”

      Thiệu Doãn Cương: “Nghe vậy, tôi lại thấy sợ…… Đùa thôi! cứ việc hỏi!”

      Phóng viên: “Vậy tôi khách sáo! Thiệu phó tổng tài tuổi trẻ, đẹp trai lại giàu có, gia đình danh giá, rất được phái đẹp ưu ái, bạn bên người cũng thiếu, hết người này tới người khác, có tự nhân mình phong lưu ?”

      Thiệu Doãn Cương: “Ha ha…… Tôi bị phán tội sao? người đàn ông nếu có được điều kiện giống tôi, muốn ta phong lưu quả khó hơn lên trời. Đương nhiên, cả nhà tôi là trường hợp đặc biệt!”

      Phóng viên: “Như vậy, tự nhận mình là người phong lưu sao?”

      Thiệu Duẫn Cương: “Tôi cho tới bây giờ cũng phủ nhân, phải sao? Chỉ cần là đàn ông, ai muốn nếm thử hết các vị son chứ? Tôi bất quá chỉ làm chuyện mà đàn ông cả thế giới muốn làm thôi……”

    4. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      Phong lưu đấu oan gia – Chương 1
      Edit: PT a.k.a Ring.
      Nguồn: http://ptring.wordpress.com/


      Vai rộng, hông chắc, mông gọn, hai chân thẳng tắp…… Tầm mắt chậm rãi dời lên tới khuôn mặt, sau đó khẽ thở dài ──

      “65 điểm.” Khuôn mặt thất bại, cho dù thân hình tệ cũng chỉ có thể miễn cưỡng cho điểm trung bình.

      Trong quán cà phê, rất cá tính tóc cắt ngắn, dáng người cao gầy, khuôn mặt khó phân biệt nam nữ thảnh thơi ngồi ghế. thầm soi mói chàng xa lạ vừa lướt qua bàn, sau đó bất đắc dĩ thấp giọng thở dài……

      Ai…… Vì sao đầu năm nay, đàn ông dáng người tốt khuôn mặt lại kém, còn khuôn mặt hơi nhìn được dáng người lại được vậy? phải soi mói, cho điểm quá mắc, mà là…… Ai!

      Nhịn được lại thở dài hơi, nhàm chán bắt đầu quan sát người đến người trong quán cà phê, sau đó tầm mắt bị có vẻ sành điệu hấp dẫn.

      Đùi ngọc mông cong eo thon

      Ngực cao môi đỏ mắt hạnh kiều

      Tóc mây gợn sóng da trắng sáng

      Trời sinh vưu vật đẹp nhiêu.

      (R: xài hết mớ từ học được trong quảng cáo :|)

      Oa! 80 điểm, tệ, tệ! Hiếm khi có được người đạt điểm cao như vậy, nhịn được nhìn thêm vài lần, thậm chí nhàm chán trong lòng còn làm thơ nữa.

      Bộ dạng gợi cảm như vậy, vừa đúng là kiểu con ngựa đực nào có thích a!

      Nghĩ đến tên súc sinh kia, khỏi mỉm cười, nhưng ngay sau đó hai hàng lông mày rậm đầy khí nhăn lại…… Con ngựa đực kia là có chuyện gì? ràng hẹn gặp ở đây, lại chậm trễ chưa xuất , bắt đợi hơn nửa giờ, quả nhiên là khốn kiếp!

      Càng nghĩ càng thấy bực, trực tiếp lấy điện thoại di động ra bấm dãy số rất ít khi liên lạc ──

      Tút, tút, tút ── đợi hơn mười lần vẫn có người nghe máy, mày càng nhíu chặt, muốn cúp điện thoại ──

      “A-lô……”

      thanh đàn ông thở gấp khàn khàn vang lên làm cho cơn tức của càng dâng cao, lạnh lùng châm chọc. “Mặc kệ ông muốn xuất tinh sớm hay là liệt dương, tôi cảnh cáo ông, nửa giờ sau có mặt ở chỗ cũ. Nếu chậm phần giây, bản tiểu thư lập tức luôn, bạn bè gì cũng dẹp hết!”

      hơi xong, cũng thèm quan tâm phản ứng của đối phương, trực tiếp ngắt điện thoại, sắc mặt đen nửa. Là tên kia nhất quyết hẹn ở đây, bây giờ lại lăn lộn người em nào, hoàn toàn ném ra sau đầu, có thể nhịn được sao? Nhịn được sao?

      Nghĩ cả ngày nhàn rỗi có việc gì làm đợi hẹn gặp chắc? bề bộn nhiều việc có được ! tuần thức khuya làm việc, giờ lại hy sinh giấc ngủ, dậy sớm gặp , nên cười trộm cộng thêm dâng hương cảm tạ ông trời mới đúng, còn dám cho leo cây, lãng phí thời gian quý báu của , đúng là khốn khiếp!

      Bực bội max level, rốt cuộc còn tâm tình thưởng thức trai xinh đẹp, tùy tay chộp lấy tạp chí vừa mua ở sạp báo xem, cho qua nửa tiếng chờ đợi này.

      Nào biết khéo, vừa mở tạp chí ra, đập vào mắt là bản mặt đẹp trai nam tính của tên nào đó. Ngưng mắt nhìn lại, ra là trang phỏng vấn doanh nhân thành đạt.

      Bĩu môi, miễn cưỡng đọc, dù sao có còn hơn , lại thấy đoạn đối thoại của phóng viên cùng tên phó tổng tài về vấn đề phong lưu cuối bài, rốt cuộc nhịn được phỉ nhổ.

      “Đê tiện! Còn nếm hết các vị son nữa chứ! Nghĩ mình là Cổ Bảo Ngọc sao……” Thấp giọng mắng, lập tức bỏ qua tạp chí thương mại, cầm lên quyển tuần san khác giết thời gian.

      Chừng 20 phút trôi qua, cúi đầu nhìn đồng hồ…… Được lắm! Còn có 1 phút, nếu đến cũng đừng trách vô tình!

      Hừ hừ cười lạnh, trong lòng tràn đầy chờ mong muốn bắt đầu đếm ngược, bỗng dưng, đôi chân thon dài được bao bởi quần jean hàng hiệu xuất trong mắt ……

      Tuyệt! Hai chân thẳng tắp lại cường tráng, đàn ông chân như vậy rất khó tìm, thêm điểm!

      Tầm mắt dời lên……

      Mông săn chắt, vừa gọn lại vểnh cao, mùi vị quyến rũ tỏa ra bốn phía, khiến người khác nhịn được muốn tấn công, thêm điểm!

      Gặp được hàng tốt, làm tâm tình của cũng tốt lên, khóe miệng khẽ cười, tầm mắt lại nâng lên chút……

      Lưng dài vai rộng, bụng sẹo lồi, áo ôm body màu đen đem thân hình rắn chắc hoàn toàn phô bày ra, còn có thể thấy hai khối cơ ngực. Vai rộng vững chắc, tổng thể dáng người hình tam giác ngược, ra đường cong đẹp đẽ mà bất kỳ gã đàn ông nào tập thể hình cũng mơ ước.

      Tuyệt, tuyệt, tuyệt! Thêm điểm!

      Liên tục tán thưởng, đáy lòng kích động thôi. lớn như vậy, trong số đàn ông nhìn qua, cũng chỉ có người có dáng chuẩn thế này, nghĩ tới hôm nay người thứ hai cuối cùng cũng xuất , mau mau xem mặt mũi thế nào, chừng giai này còn có thể phá kỉ lục 90 điểm!

      Hai tay nắm chặt, kích động lại đem tầm mắt dời lên ──

      0 điểm!

      Khi khuôn mặt đẹp trai tràn ngập mị lực nam tính đập vào mắt, hai chữ như vậy to lên trong đầu , kích động dâng trào bỗng nhiên bị dội xô nước lạnh, uể oải gục xuống!

      “Nam nhân bà, vẻ mặt đó của bà là sao? ràng cho tôi!” Cánh tay khỏe mạnh chút nương tay kẹp cổ , Thiệu Doãn Cương trông như hung thần ác sát.

      “Tiện bại hoại, ông tắm rửa chưa? Nếu chưa, đừng có mơ dùng cái tay vừa ôm đó mà chạm vào tôi!” Chán ghét đẩy cánh tay làm loạn cổ ra.

      “Nhận được điện thoại của nam nhân bà, ông đây liền màng tới người đẹp trong ngực, chuyện đầu tiên là thẳng hướng nhà tắm, thiếu chút nữa là kịp thời gian bà đe dọa, giờ còn dám hỏi tôi tắm rửa chưa sao?” Thiệu Dõan Cương buông tay, tự nhiên ngồi xuống đối diện .

      Quen biết nhiều năm, biết ưa sạch , cực kì chán ghét sau khi chạm vào phụ nữ, cho dù có lên giường hay , rồi dùng thân ‘ sạch’ đến tìm . Cho nên mỗi lần hai người hẹn gặp, theo thói quen tắm rửa trước rồi mới dám đến chỗ hẹn.

      chết tiện bại hoại! Là ông hẹn tôi trước, lại dám cho tôi leo cây, bây giờ oán giận cái búa!” Dưới bàn, bực bội đá cước, đau đến nhe răng trợn mắt.

      muốn đứng dậy ngửa mặt lên trời than thở, thương tiếc bản thân vì sao lại quen biết tên cặn bã này! Tuy trong mấy năm nay, là kẻ đầu tiên từ khuôn mặt tới dáng người đều đạt tiểu chuẩn của , được những 90 điểm. Nhưng phẩm hạnh cũng là kém đến -90, bù qua đắp lại vừa vặn thành 0!

      Bất quá, tên 0 điểm này cũng còn chút đầu óc, nhớ kiêng kị của . nếu dám dùng cái tay vừa ôm kia đụng đến , khẳng định chút khách khí vặn gãy cánh tay trước rồi .

      “Nam nhân bà, bà rốt cuộc có biết chữ ‘dịu dàng’ viết thế nào ?” Sau khi oán hận châm chọc, lập tức quay về phía nữ phục vụ tươi cười sáng lạn. “Cho tôi ly cà phê, cám ơn!”

      “Vâng! Có ngay!” Được đẹp trai tặng cho nụ cười, nữ phục vụ nhất thời hồn bay phách lạc, thơ thẩn cười ngốc rời , chắc hẳn dùng toàn lực pha ly cà phê vừa thơm vừa đặc.

      Đợi nữ phục vụ khỏi, chịu thua cười lạnh. “Tiện bại hoại, chờ ngày ông quản được ‘tiều đệ đệ’ của ông, tôi liền biết được hai chữ ‘dịu dàng’ viết như thế nào!” Đáng giận! Tên này luôn miệng kêu “nam nhân bà, nam nhân bà” ngừng, vậy liền gọi ‘tiện bại hoại, tiện bại hoại’, ai thua ai!

      Nghe vậy, Thiệu Duẫn Cương cười ha ha. “Nam nhân bà, vậy phải đợi đến ngày tôi 90 tuổi mới ‘hết xài’, còn lâu lắm nha!”

      “Tiện bại hoại, ông yên tâm! Lấy tần suất ‘ngày cũng làm, đêm cũng làm’ của ông, ngày đó khẳng định còn xa!” Cười mỉa đáp lại cú.

      “Tào lao!” Cười tiếng, biết nếu sửa miệng, tiếp tục kêu ‘tiện bại hoại’, nghe lọt tai. “Mồm miệng vẫn độc như cũ nhỉ, ‘Đỗ Lan’*.” Rốt cục gọi ra tên người ta, nhưng lại cố ý phát đúng.

      (R: Đỗ Lan phát hơi giống “đổ lạn” – nghĩa là “thối nát” – chú thích bên Túy Nguyệt Lâu, ra ta cũng k biết từ này :)))

      “Cần tôi đây đưa đến lớp học phát , để gọi cho đúng?” Đỗ Lan ── cũng chính là bị gọi là ‘nam nhân bà’, lúc này mắt tóe lửa, tàn bạo cười hỏi.

      Cuộc đời hận nhất người khác gọi tên, mà gọi đúng. Bởi vì phát sai chút, tên trở nên rất khó nghe! Kỳ đầu sỏ gây nên hẳn là ba mẹ , lúc trước làm chi mà đặt cho cái tên dễ gọi lầm như vậy, hại từ tới lớn bị chọc biết bao nhiêu lần!

      Thiệu Doãn Cương là người thông minh, chạm đến giới hạn lập tức quay đầu, dù sao cũng chỉ là đùa chút mà thôi, phải cố ý muốn chọc nổi bão, lập tức giơ tay đầu hàng.

      Vừa vặn lúc này phục vụ cũng đưa tới cà phê. Được tặng cho tươi cười cùng lời cảm ơn, nữ phục vụ lại phấn khích vào.

      Thấy biết điều, Đỗ Lan vừa lòng cười, bắt đầu tính sổ. “Ông cũng to gan, hẹn tôi lại cùng em nào lăn lộn, ông nghĩ tôi giống thiên kim tiểu thư cả ngày nhàn rỗi có việc gì làm, ngồi chờ ông triệu kiến chắc?”

      Cười mờ ám, tràn ngập mị lực dụ hoặc. có cách nào! Mấy em cần tôi ăn ủi, tôi cũng thể phong độ xoay người bỏ , đây là lịch a!”

      Lịch cái búa! Chưa từng thấy đàn ông nào dâm loạn như , chỉ cần là giới tính nữ, ai cũng ăn được!

      “Thiệu công tử, vậy là ngài chịu khó ban ơn mưa móc cho chị em rồi?”

      “Muốn để tôi thấy mấy đóa hoa đẹp héo khô, sao tôi nhẫn tâm chứ?” Ngụ ý chính là tưới tắm cho trăm hoa là nhiệm vụ vĩ đại của Thiệu nhị công tử .

      “Nực cười! Ông là cái đồ ‘ngân hàng tinh trùng di động’.” Rốt cuộc nhịn được cười nhạo phỉ nhổ.

      “Tôi này Đỗ Lan, chỉ cần là đàn ông, ai cũng đều là cái ‘ngân hàng tinh trùng’ được , riêng gì mình tôi nha!”

      “Vấn đề là ‘ngân hàng’ của người ta khóa được, giống ông, khắp nơi lưu lại nòng nòng trong người chị em.” Mẹ nó! Con ngựa đực này nơi nơi thác loạn còn biết hối cải, thấy xấu hổ khi quen biết .

      “Sai rồi, sai rồi!” Vươn ngón trỏ lắc lắc, Thiệu Dõan Cương cười đến dâm đãng. “Nòng nọc của tôi tất cả đều bị nhốt trong áo mưa, tuyệt đối để cho chúng bơi lung tung dạo chơi trong chỗ tạo nên sinh mệnh thiêng liêng được!” Công tác bảo hộ, làm tốt lắm, tuyệt cho nào có ý xấu, mưu “bắt Thiên tử nghe lệnh chư hầu”.

      Tên đàn ông này thực đê tiện! đến nước này, Đỗ Lan chỉ có câu có thể tổng kết.

      tào lao với ông nữa, có chuyện gì mau, có rắm mau phóng, tìm tôi làm gì?” có chuyện gì lên điện Tam Bảo, cái tên biết xấu hổ này khẳng định có chuyện nhờ .

      “Hai tuần nữa là sinh nhật tôi.”

      “Ông rốt cuộc cũng tiến đến mốc ba mươi, chúc mừng!” Khoanh tay liếc , thể tin được vì lí do này mà hẹn ra.

      Trắng mắt liếc lại , Thiệu Dõan Cương cũng tha xuống nước. “Đừng quên bà với tôi sinh cùng năm.” Nếu lên hàng ba, cũng kém nhiều lắm.

      “Ngại quá! Bản thân tôi hơn ông sáu tháng, tại tính hai mươi chín tuổi thôi.”Nhếch môi cười lạnh, đối với phụ nữ, cho dù là hơn kém ngày cũng tính. “Vậy sao? Ông gọi tôi ra chỉ để tuyên bố sinh nhật vĩ đại của ông sắp đến?” Thực đủ nhàm chán! làm phó tổng tài rất rảnh rỗi sao?

      “Đương nhiên phải!” Nhấp ngụm cà phê, Thiệu Doãn Cương người hắc hắc ngững. “Nhắc bà trước hai tuần, là muốn cho bà có thời gian chuẩn bị quà a!”

      “Rất cám ơn chu đáo của ông!” Đáng giận! Tên này muốn có quà gì, rất nhiều em muốn đưa cho , cố tình sinh nhật hàng năm đều đến đòi , khiến bận lại càng bận hơn.

      Ai…… Mỗi năm dám mặt dày thế này, cũng tại mười mấy năm trước lỡ dại! Giờ nghĩ đến liền hối hận, ai bảo lúc trước đánh cuộc thua , cho nên từ đó về sau hàng năm đều bị đòi nợ.

      “Năm nay tôi muốn tạo hình chiến sĩ nha.” Cười sang sảng, rất mong chờ biết năm nay có ý tưởng gì mới?

      chết ! Còn dám ra điều kiện!” Thiếu chút nữa nhịn được đá cước, Đỗ Lan oán hận chửi bậy. “Năm nay làm! Bổn tiểu thư gần đây công việc rất bận rộn, có thời gian!”

      Nghe vậy, Thiệu Doãn Cương cười ha ha, căn bản để ý lời , trong lòng biết , cho dù bận rộn như thế nào, vẫn dành thời gian chuẩn bị quà sinh nhật cho ── bởi vì năm nào cũng tặng, cuối cùng phải vẫn đều tặng sao. Cho nên a, lời của nam nhân bà này đôi khi nên tin tưởng!

      Khốn kiếp! chính là hiểu ! Xem miệng mở to cười ha hả, Đỗ Lan muốn đem mâm bánh bao tọng vào.

      “Tôi này Đỗ Lan, chúng ta quen biết từ trung học đến giờ, cũng mười mấy năm rồi!”Thiệu Doãn Cương đột nhiên nghĩ đến điều gì, hưng trí bừng bừng đặt câu hỏi. “Bà cũng đến mốc 30 đáng cảnh báo rồi, tôi hình như chưa từng thấy bà quen bạn trai……” Dừng lại, lại đột nhiên ác liệt bắn ra châm độc. “Bất quá, bà ế như vậy, tôi cũng ngạc nhiên! Đừng có dịu dàng hiền thục, phong tình vạn chủng con nên có, chỉ riêng cái sân bay trước ngực thôi, cũng khiến cho đàn ông ngán ngẩm rồi.”

      Tên tiện bại hoại này thực đáng đánh đòn!

      Lạnh lùng nhìn như muốn chọc ngực hai cái lỗ, Đỗ Lan hắc hắc cười giả dối. “Tình trạng quan hệ cùng dáng người của bổn tiểu thư dám phiền ngài quan tâm, Thiệu công tử trước tiên nên lo ngài làm việc quá độ, khéo ‘tinh tẫn nhân vong’ !”

      “Nam nhân bà, bạn bè với nhau, bà lại chưa bị tưới qua, sao biết bổn thiếu gia còn hay hết? Đừng nguyền rủa lung tung nha!” Thiệu Doãn Cương vừa cười vừa kháng nghị.

      “Tiện bại hoại, bạn bè với nhau, trước ngực bổn tiểu thư có phải sân bay hay , ông có vinh hạnh thấy tận mắt, càng có tư cách bình luận!” Nở nụ cười nham hiểm, Đỗ Lan nhanh mồm nhanh miệng đá lại.

      Lại phải giơ tay đầu hàng, Thiệu Doãn Cương rất tán thưởng nàng bạn học này.

      Kỳ bề ngoài kém, vóc dáng thanh mảnh, bộ ngực mảnh bằng phẳng, xứng với khuôn mặt cá tính khó phân nam nữ, cực kỳ giống mĩ thiếu niên khó phân giới tính trong truyện tranh, đường rất đẹp, còn hấp dẫn ít ánh mắt mấy em trẻ tuổi.

      Nếu là nam khẳng định rất nổi danh, đáng tiếc chỗ giới tính giấy chứng minh ràng ghi chữ ‘Nữ’ to tướng. Dáng vẻ nam nữ của lại càng gây phiền toái, đến shop quần áo nữ, còn bị bán hàng ngọt ngào cười hỏi: “Chào , mua quần áo cho bạn sao?”

      Ai…… Hiều lầm đến giờ nhiều kể xiết, nhiều đến nỗi cũng lười giải thích. Chỉ là bạn bè cùng dạo phố thường cười đến đau bụng, vì giọt nước mắt thương cảm.

      Bất quá, Thiệu Doãn Cương có dư dả lòng thương người để phân phát như vậy. Lấy trêu chọc làm trò vui, độc mồm độc miệng đâm thọt thành cách xả stress của riêng . tháng ít nhất phải tìm đấu võ mồm hai, ba lần mới cảm thấy tinh thần thoải mái, sau đó cả người tràn đầy năng lượng lại bắt đầu lao vào khiêu chiến công việc.

      Tên này quá nhàm chán!

      Biết chẳng qua là quen miệng đâm mấy câu thôi, Đỗ Lan sớm bơ, chân lại đá cái.

      “Thiệu công tử, ông hẹn tôi ra chỉ để đòi quà sinh thôi hả? Ông rảnh rỗi lắm phải ? Thế giới này còn có thứ gọi là điện thoại nha, đừng tôi ông biết công dụng của nó!” Khốn kiếp! Chỉ vì chuyện như hạt đậu xanh này mà dám lãng phí thời gian quý giá của , muốn chết đây mà!

      qua điện thoại làm sao thú vị bằng mặt đối mặt đấu võ mồm như vầy! Thiệu Doãn Cương đắc ý cười thầm.

      “Tôi rảnh hay , bà có thể hỏi cấp dưới của tôi, bọn họ ràng nhất!” Nam nhân bà biết tốt xấu, bao nhiêu người muốn gặp mặt lần, cũng rảnh thu xếp công việc để mà gặp, lại còn chê phiền.

      “Hỏi mấy em của ông chắc là ràng hơn!” Cười mỉa đáp lại, cho rằng đem tuần suất thác loạn gú của ra mà càng có sức thuyết phục hơn.

      Đối với châm chọc của , Thiệu Doãn Cương những để bụng, thậm chí còn càn rỡ cười ha hả, tiếng cười hùng hậu dễ nghe nhất thời vang vọng trong quán cà phê, đưa tới ánh mắt chú ý của mọi người. Mà khi mấy thấy tiếng cười như vậy phát ra từ người tràn ngập mị lực nam tính, cặp mắt lại dán chặt chịu dời .

      là rêu rao! Đỗ Lan thầm khinh bỉ, hướng mắt nhìn xung quanh vòng, biết có ít người trộm dò xét, thậm chí ngay cả em xinh đẹp được chấm 80 điểm cũng quăng đến cái nhìn quyến rũ, hẳn là nhìn trúng gã đàn ông bên ngoài tô vàng nạm ngọc còn bên trong thối rữa này.

      “Tiện bại hoại, ông tiếp tục ở chỗ này làm xấu mặt !” muốn bị liên lụy, hạ thấp giá trị bản thân, Đỗ Lan dứt khoát đứng dậy. “Bữa nay cho ông mời, bản tiểu thư trước!” Dứt lời, người nhanh chóng đến cửa kính, biến mất trong đám đông đường.

      Nhìn theo bóng dáng rời , Thiệu Doãn Cương mỉm cười tiếp tục uống cà phê. bao lâu, “ em 80 điểm” thẳng nhích lại gần……

      “Chào , xin hỏi có thể giúp tôi làm bản điều tra được ?”

      “Đương nhiên!” Nhìn khuôn mặt cười của em xinh đẹp, Thiệu Doãn Cương cười khẽ gật đầu.

      Ha ha…… Cách tiếp cận cũ rích, bất quá mỹ nhân chủ động dâng lên tới cửa, sao nỡ từ chối? Tối nay hẳn là tịch mịch……



      Đêm thanh vắng lặng, trăng sáng cao.

      Trong nhà trọ nọ, đống sách tham khảo cùng đất nặn thủ công bày bừa trong phòng, mà nàng nào đó mặc áo ngủ ngay ngắn ngồi trước máy tính, tập trung di chuột, sữa chữa tạo hình cho nhân vật màn hình.

      Đúng vậy! Nghề nghiệp của – Đỗ Lan chính là vẽ, thiết kế các nhân vật trong trò chơi cho các công ty game. Bất quá cũng làm việc cho riêng công ty nào, mà là chính mình tiếp nhận đơn đặt hàng về nhà làm.

      Ban đầu chỉ là làm cộng tác viên cho các công ty qua Internet, hợp ý là nhận. Làm thời gian, cũng có danh tiếng, trừ bỏ mấy công ty hợp tác cố định ra, còn qua lời truyền miệng của đồng nghiệp, ít đơn đặt hàng tự động tìm tới cửa. Cho nên tại công việc ngập đầu, có khi bị các công ty game hối thúc, còn phải thức đếm liên tục để đẩy nhanh tốc độ.

      Cũng bởi nghề nghiệp như vậy, tạo cho sở thích quan sát mọi người, nhất là nam thanh nữ tú, lại càng phải nhìn xem từ đầu đến chân, ghi nhớ đặc điểm, để sau này tạo hình nhân vật, có thể lấy ra làm mẫu.

      Tay phải rất nhanh thao tác chuột, tay trái thuần thục bàn phím nhập thông số. Vòng của mỹ nữ cổ trang, quần áo mỏng tang, sóng mắt xuân tình màn hình nháy mắt từ cup B thăng lên đến cup D, so với quảng cáo các trung tâm chỉnh sửa sắc đẹp hay phẫu thuật thẩm mĩ ngoài đường còn lợi hại hơn.

      “Ha ha…… là rất hoàn mỹ, cảm ơn ‘ em 80 điểm’ cho chị linh cảm.” Nhìn chằm chằm mỹ nữ quyến rũ tay mình tạo ra, Đỗ Lan khóe miệng nhếch lên.

      Bất quá nghĩ đến ‘ em 80 điểm’, tự nhiên cũng nghĩ đến cái tên tiện bại hoại kia. biết ‘ em 80 điểm’ cuối cùng có quấn lấy tiện bại hoại ? Lúc rời khỏi quán cà phê, em ngừng liếc mắt, hẳn là chủ động đưa tới!

      Nếu lấy trình độ hiểu biết của đối với tên ngựa giống kia, tối nay lại có đóa hoa bị hưởng dụng! đến nửa tháng sau, đời lại nhiều thêm vì thất tình mà khóc sướt mướt.

      Ai…… Tiện bại hoại là nghiệp chướng lại thiếu đạo đức a!

      Than thở lắc đầu, thầm vì ‘ em 80 điểm’ cầu nguyện, tự giác rút từ giá xuống quyển album ố vàng, chậm rãi mở ra. Đập vào mắt đầu tiên, chính là khuôn mặt thiếu niên thần thái sáng lạn, tươi cười rạng rỡ.

      Trong ảnh chụp, thiếu niên cao lớn vui vẻ cười to, cánh tay khỏe mạnh câu cổ bạn học mặt nhăn mày nhíu, rất khó phân biệt là trai hay .

      Nhìn vẻ mặt nhăn nhó của chính mình trong ảnh chụp, Đỗ Lan khỏi nở nụ cười.

      “Thực xấu! Mình lúc đó sao lại có sắc mặt khó coi như vậy? Còn chụp ảnh giữ lại nữa chứ.”

      Quả thực dám tin bật cười, ngón tay thon dài của tiếp tục lật trang lại trang, đại đa số ảnh chụp bên trong đều là chụp cùng tiện bại hoại, trong số ít ảnh chụp tập thể, hai người bọn họ cũng dính vào chỗ.

      là phát đáng sợ……” Nhìn ảnh chụp trong album, Đỗ Lan quả thực dám tin hô .

      Sau khi kinh ngạc, nhanh chóng đem album coi hết lượt, sau đó mới phát , trừ bỏ ảnh cùng mấy bạn nữ chụp chung, chưa từng xuất , còn mỗi bức ảnh khác đều có bóng dáng tiện bại hoại.

      Ông trời! từ khi nào cùng tên ngựa giống phẩm hạnh kém kia tình cảm tốt như vậy, chính cũng ?

      Hoảng sợ nhìn chằm chằm album, bắt đầu vắt óc nhớ lại……

    5. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      Phong lưu đấu oan gia – Chương 2.
      Edit: PT a.k.a Ring.
      Nguồn: http://ptring.wordpress.com/



      hợp! Đúng là thích hợp!
      Trường trung học ngày khai giảng, Đỗ Lan vui ngồi tại chỗ, nhìn chằm chằm bạn học cả nam lẫn nữ cười sôi nổi, chủ đề chuyện phiếm tất cả đều xoay quanh hai chữ ‘thượng lưu’ , tiêu hóa được.

      Đúng vậy! Chính là thích hợp! Có học sinh bình thường nào vừa từ cấp 2 lên cấp 3 lại mấy chuyện chính sách song phương, xu thế kinh tế hoặc là hội nhập với thế giới, blah blah… ? Nhưng học sinh trong trường này chính là như vậy, thậm chí ngay cả chủ đề thể thao bình thường nhất, cũng là tới gôn!

      Oa a — quả thực là khóc ra nước mắt a!

      Ô…… chỉ là người cực kì bình thường thôi, thích hợp đến chỗ chỉ toàn nhân tài chính trị, kinh tế, con nhà danh giá như thế này học đâu! Ô…… Ba năm cấp 2* mê truyện tranh, lo học nên đậu vào trường cấp 3 công lập, biết lỗi rồi. Nhưng ba cũng cần trừng phạt như vậy chứ, đưa đến cái trường học quái dị này chịu khổ a!

      (R: hệ thống giáo dục TQ là 6 năm tiểu học, THCS và THPT mỗi cấp 3 năm).

      Đỗ Lan vẻ mặt bi phẫn, nhớ lại lúc cha mẹ nhận được phiếu báo điểm từ người đưa thư, vẻ mặt kinh ngạc như vậy, khi đó hẳn là nên chuẩn bị trước. Thế nhưng lúc đó là vừa thoát khỏi thi cử, mừng như điên chào đón cuộc sống nghỉ hè, liền đâm đầu vào thế giới truyện tranh, làm sao để ý được nhiều như vậy!

      Cho nên, báo ứng cuối cùng – ba bắt đến trường mà bạn chí cốt từ thuở cởi truồng tắm mưa của ba là người sáng lập kiêm Quản lí kiêm Hiệu trưởng, cũng là cái trường học quý tộc này – trường trung học Thánh , nhập học.

      Ba lúc đó hẳn là suy nghĩ – đậu vào trường công, nếu phải đến mấy cái trường tư kia, bằng đến trường của em kết nghĩa nhờ ông ấy coi chừng dùm.

      thể tưởng tượng được em kết nghĩa của ba cũng quá nghĩa khí, chỉ đồng ý nhận , còn thu học phí vốn đắt kinh người, cho học !

      Ô…… Bác Trần, Quản lí Trần, Hiệu trưởng Trần, bác có nghĩa khí như vậy làm gì chứ?

      Tại chỗ ngồi, Đỗ Lan để ý tiếng chuyện ầm ĩ xung quanh, cũng nhìn thấy giáo viên vào lớp, chìm vào ‘thế giới đau thương’ của chính mình, lần đầu tiên trong đời thống hận người ‘có tình có nghĩa’ như vậy……

      “Chào các em, hôm nay là ngày học đầu tiên, chắc hẳn mọi người còn chưa biết nhau, như vậy xin mời từng em lên đây giới thiệu bản thân. Bây giờ xin mời em đầu tiên……”

      Tiếng thanh thúy vang dội của giáo làm Đỗ Lan bừng tỉnh, khi nhìn thấy các bạn lần lượt từng người lên bục giới thiệu bản thân, mây đen trong lòng lại càng u ám.

      Ô…… muốn lên tự giới thiệu! Kinh nghiệm xương máu ở cấp 1, cấp 2, muốn trải qua lần nữa!

      Nhưng mà trời chiều lòng người, cho dù muốn như thế nào nữa, khi người ngồi trước về chỗ trong tiếng vỗ tay, kế tiếp đúng là đến lượt .

      “Tốt lắm! Xin mời em tiếp theo.” giáo mỉm cười, cổ vũ còn ngồi tại chỗ.

      Trong ánh mắt chăm chú của mọi người, bất đắc dĩ đành phải lết lên bục giảng, nhìn vòng quanh lớp học, hít sâu rồi lớn tiếng : “Mình, tên là Đỗ Lan –” Liếc mắt nhìn xung quanh cái, quả nhiên ít người biết tiếng Đài* cười trộm.

      (R: Đài Châu, là tên vùng ở tỉnh Chiết Giang, Trung Quốc. Ở đây có thể hiểu là tiếng địa phương. – theo QT).

      sao! sao! Học sinh trong trường quý tộc có khác, cho dù biết cũng cười ra mặt, giống mấy lớp trước đây của , bạn học có phong độ được như vậy. Đỗ Lan thoáng an tâm, muốn tiếp

      “Phì!” tiếng vang lên, có người rốt cuộc nhịn nổi, chút khách khí cười điên cuồng.“Ha ha…… Đỗ Lan…… Ha ha…… Tên này là…… là hay quá……”

      Có người khơi mào, những học sinh còn cố gắng giữ vững phong độ, lúc này cũng khách khí bật cười theo. Trong chốc lát, cả lớp học tràn ngập những tiếng cười lớn.

      Ác mộng! Ác mộng lại tái !

      Đỗ Lan đỏ bừng mặt, cảm thấy chính mình trong nháy mắt như bị tống vào mười tám tầng địa ngục.

      “Được rồi, được rồi! Các em, im lặng chút, để bạn Đỗ cho hết……” giáo vội vàng ngăn lại, cũng nhịn được để lộ ý cười trong lời .

      Khó khăn đợi đến khi tiếng cười dứt hẳn, cặp mắt sắc bén của Đỗ Lan hung hăn bắn về phía tên đầu sỏ vừa cười lớn khi nãy, đứa con trai để tóc húi cua……

      Được lắm! Kết thù từ bây giờ!



      Cũng biết là oan gia ngõ hẹp hay sao, Đỗ Lan nhờ kiện tên gọi trong ngày khai giảng mà để lại ấn tượng khó phai đối với các bạn học. Lúc bầu ban cán lớp, được nhiều phiếu đề cử làm lớp trưởng nhất. Mà lớp phó, lại là kẻ đầu sỏ cười nhạo tên – Thiệu Doãn Cương.

      Đại khái là do ấn tượng ban đầu xấu đến cực điểm, Đỗ Lan nhìn sao cũng thấy Thiệu Doãn Cương vừa mắt. Suốt tuần sau khai giảng, trốn được liền trốn, nếu bất đắc dĩ trốn được, cũng cho sắc mặt hòa nhã.

      Hôm nay, giờ tự học bắt đầu, như thường lệ từ trong túi sách rút ra quyển truyện tranh – đến chuyện này, vô cùng cám ơn người lập ra nội quy của trường, giáo viên chưa bao giờ tịch thu ‘sách ngoài chương trình học’ của học sinh. Cho nên mới có thể công khai như vậy, thể so sánh với hành vi lén lút trong quá khứ. lần đầu tiên cảm thấy ra vào học trường này cũng tệ lắm!

      “Lan, cho mình xem với!” Bạn nữ ngồi bên cạnh thấy lôi truyện tranh ra liền hỏi.

      “Tự lấy!” Hoàn toàn dời mắt, bảo ấy tự tìm trong túi sách của .

      “Mình cũng muốn! Mình cũng muốn……”

      “Mình nữa……”

      Mấy nữ sinh ngồi gần thấy có truyện tranh mới, lập tức bu lại, chí chóe cười giỡn.

      Bị làm phiền chịu nổi, Đỗ Lan bèn đem truyện trong túi sách toàn bộ đổ ra, bày bàn.“Muốn xem tự mình lấy, đừng đến phiền mình!” Tuyên cáo xong, lại tiếp tục đặt chú ý vào truyện tranh.

      “Lan, trong túi sách của cậu toàn là truyện tranh nha?” Người nào đó thấy trong túi hoàn toàn trống rỗng, cũng thấy quyển sách giáo khoa nào, nhịn được cười hỏi.

      “Muốn xem mượn, đừng nhảm nữa!” Liếc cái, Đỗ Lan lười nhắc nhở, nếu đem theo nhiêu đó truyện, chỉ sợ mấy nàng này lại kêu la, kháng nghị với .

      Mọi người nghe vậy, lập tức nhanh nhẹn giành giật, quả thực so với mấy bà thím mua đồ giảm giá ở siêu thị còn ác liệt hơn.

      Đỗ Lan thấy vậy, khỏi cười thầm trong lòng. Hôm khai giảng, còn nghĩ mấy nàng con nhà giàu khí chất ưu nhã, nhìn cao với tới này khó chuyện lắm, kết quả sao? Hôm sau mang truyện tranh đến lớp đọc cho đỡ chán, tiểu thư đầu tiên chủ động nhích lại gần, tò mò nhìn xem đọc cái gì mà tập trung đến thế, rồi hỏi mượn quyển về chỗ xem thử.

      Suốt ngày hôm đó, quyển truyện từ tay nàng truyền khắp lớp. Đến ngày thứ ba, hơn nửa nữ sinh trong lớp sau giờ học liền chạy đến chỗ , hỏi có mang theo truyện nữa ? Thế là tự nhiên đem truyện trong túi sách lấy ra. Bây giờ bạn bè vui vẻ chơi với nhau, tình cảm nhanh chóng phát triển, cả đám lúc nào cũng tụ lại chỗ.

      Bởi vậy mới ! Ai bảo đọc truyện tranh vô bổ? Nó là công cụ tốt nhất giúp thúc đẩy tình cảm bạn bè nha!

      (R: mẹ e bảo truyện tranh là con sâu đục khoét tâm hồn L)

      Cười trộm vài tiếng, Đỗ Lan lại đem tâm trí đặt vào quyển truyện cầm trong tay.

      Chỉ thấy mấy tiểu thư con nhà giàu bình thường tao nhã, xuất chúng, bây giờ hoặc ngồi hoặc đứng chung quanh cắm đầu vào truyện tranh. Mỗi người đều đắm chìm trong tình lãng mạn, mặt lên sắc thái mơ mộng, nếu để người biết nhìn thấy, chắc ngạc nhiên đến mắt chữ O, mồm chữ A.

      Trái ngược với cảnh tượng im lặng trong phòng, ngoài sân nhóm nam sinh tụ tập, đùa giỡn ầm ĩ, thỉnh thoảng còn truyền đến thanh đá bóng.

      thôi! Sau tiết tự học chính là tiết thể dục, còn ở trong lớp làm gì?” Lớn tiếng hét với nhóm bạn, Thiệu Doãn Cương tràn đầy năng lượng ôm bóng rổ chạy ra khỏi lớp, thẳng đến sân bóng rổ cách đó xa.

      bao lâu, nghe thấy tiếng cười sang sảng từ sân bóng rổ truyền đến, nhóm nữ sinh vốn đắm chìm trong thế giới truyện tranh tự chủ được mà bị hấp dẫn.

      “Đẹp trai quá……” Bạn A nhịn được tán thưởng.

      “Đúng vậy a……” Bạn B hai mắt lóe sáng, chút do dự gật đầu phụ họa.

      “Nghe có nhiều nữ sinh thầm mến cậu ấy lắm……” Bạn C cung cấp chút tin tức.

      “Chuyện này ai cũng biết rồi……” Bạn D phản bác, quay lại hỏi người vẫn còn vùi đầu trong truyện chưa lên tiếng: “Lan, cậu thấy bạn Thiệu giống mấy nam chính trong truyện sao?”

      “Giống chỗ nào?” Lười biếng hỏi lại, ánh mắt cũng rời khỏi quyển sách trong tay.

      “Ai nha! Cậu nhìn chút !” xong xoay gương mặt đầy cá tính của về hướng sân bóng rổ. “Cậu thấy cậu ta vừa đẹp trai, cao ráo, cá tính hào phóng, trong nhà lại có tiền sao, căn bản giống y nam chính trong truyện bước ra ngoài đời thực còn gì?”

      “Chị này, rất đau nha!” Chụp lấy bàn tay tàn bạo của bạn, Đỗ Lan nhìn Thiệu Doãn Cương tỏa sáng như ánh mặt trời trong đám nam sinh chơi bóng dưới nắng, nhịn được bĩu môi cười lạnh. “Giống chỗ nào? Người kia phẩm hạnh kém tới cực điểm, lại có thể vào được trường này, ai phải là nhà giàu?” Bản thân tính!

      “Lan, cậu cần vì người ta cười nhạo tên cậu hôm khai giảng liền ghi hận đến giờ được ?” Bạn A nhịn được bênh vực thần tượng trong lòng, tiếp theo lại bổ sung câu: “Học sinh có thể vào được trung học Thánh , gia thế quả kém, nhưng đẳng cấp nhà chúng ta thể so sánh với bạn Thiệu nha. Ba cậu ta là tổng giám đốc công ty Đông Hạo đấy!” thực ra, trong số bọn họ, ít người có cha mẹ là nhân viên cấp cao trong công ty ấy!

      Đông Hạo? Là công ty tiếng tăm lừng lẫy, người người muốn vào? Đỗ Lan sáng tỏ gật đầu cái. ra là công tử nhà giàu a, khẳng định từ được sủng đến tận trời, khó trách tính tình tệ đến vậy!

      “Ngại quá. Mình đây lòng dạ hẹp hòi, ích kỷ, đúng là thích thù dai!” Giả cười tiếng, nghiến răng nghiến lợi.

      “Trời!” Chị em đồng loạt than thở, khinh bỉ . Đề tài tám chuyện lại về người thần tượng ngay ngày học đầu tiên khiến người người ái mộ.

      “Thiệu gia bọn họ là hai nhân tài trong nhà, em đều xuất sắc như vậy!”Bạn B trong mắt lên sắc thái mơ mộng.

      “Cái gì hai nhân tài nhà? Mình ở nhà cũng được lắm à!” Đỗ Lan tình hình, châm chọc giễu cợt.

      (R: câu này ta chém :|)

      “Cậu đừng tào lao được !” Có người kháng nghị trắng mắt liếc cái. “Người ta chỉ bạn Thiệu xuất sắc, trai cậu ta cũng rất lợi hại! Nghe ít chị lớp đều thầm mến ta!”

      “Họ Thiệu có trai à?” phải cũng khốn kiếp giống chứ?

      “Cái gì? Cậu biết hả?” Bạn C ngạc nhiên, giống như nhìn thấy quái vật ngoài hành tinh. “Hội trưởng hội học sinh nhã nhặn, ôn hòa của chúng ta chính là trai cậu ấy a!”Nhập học tuần, đây là chuyện toàn trường đều sớm biết, nghĩ tới vẫn còn có người chưa theo kịp thời đại.

      Nghe vậy, Đỗ Lan thiếu chút nữa bị hù. “Cậu, cậu là hội trưởng nhã nhặn, thân thiết, hay cười kia?” thể nào! thể nào! thân là lớp trưởng, từng giống mọi người giơ ngón cái lên khen hội trưởng hội học sinh dễ gần, tuyệt đối tin tưởng trai của tên khốn kia?

      “Lan, ra cậu thực biết a!” Thấy khiếp sợ như vậy, bạn C hỏi lại: “Chẳng lẽ cậu để ý tên bọn họ chỉ khác nhau chữ thôi sao?”

      “Mình, mình nhớ tên hội trưởng hội học sinh làm chi……” Đỗ Lan gầm rú, gặp ánh mắt phản đối của chúng nữ, đành phải đổi giọng than thở: “Cũng phải bạn bè gì của mình, nhớ nhiều như vậy làm gì……”

      “Tốt xấu gì cậu cũng là lớp trưởng, hay tiếp xúc với hội học sinh, cậu làm ơn nhớ kỹ chút được ?” Lắc đầu thở dài, chịu được.

      “Được rồi, được rồi!” Bị bao nhiêu ánh mắt chỉ trích trừng đến chột dạ, đành trả lời có lệ, miệng còn ngừng nhắc nhắc lại. ràng huyết thống giống nhau, sao phẩm hạnh lại chênh lệch đến như vậy……”

      Mặc kệ đám bạn oán giận, bạn A vẫn mang vẻ mặt mơ màng, tràn ngập thần sắc thích ngưỡng mộ. “Vẫn là Lan sướng nhất, cậu và bạn Thiệu đều nằm trong ban cán , cơ hội tiếp xúc nhiều nhất, như tụi mình còn phải tìm cậu ấy bắt chuyện.”

      “Đúng vậy! Sướng nha……”

      hâm mộ! Người ta cũng muốn……”

      “Này! Mọi người có thấy là bạn Thiệu giống như nam chính tỏa sáng trong truyện, mà Lan lại giống mĩ thiếu niên tuấn dật hay theo bên cạnh nam chính hay ……” nàng nào đó nhìn bìa truyện trong tay, đột nhiên quăng xuống câu như vậy.

      “Oa! Cậu mới thấy, là có chút giống……”

      Chỉ lúc, đám con mơ mộng lại trở nên ồn ào, cười giỡn ngớt.

      Này này này! Cái gì mà mĩ thiếu niên tuấn dật? Cho dù diện mạo cùng dáng người giống y thiếu niên mười lăm, mười sáu tuổi, nhưng đúng là nữ được !

      Đỗ Lan mắt lạnh nhìn mọi người loạn cào cào, đột nhiên cảm thấy thực vô lực…… Quên ! Vẫn là đọc truyện tranh tốt nhất!





      Những giọt nước bay trong ánh nắng, khúc xạ ra cầu vồng xinh đẹp.

      Thiếu niên, mồ hôi, ánh mặt trời, là tổ hợp cảnh đẹp ý vui đến mức nào, nhóm mấy nàng chuẩn bị sẵn khăn mặt đứng chờ bên tại trường, chỉ hận thể lại gần chiêm ngưỡng –

      “A –” Tiếng hét kinh thiên địa, khiếp quỷ thần bất chợt vang lên phá hủy hình ảnh tươi đẹp.

      “Làm sao vậy?” Thiệu Doãn Cương đứng tại vòi nước, hất đầu mạnh cái, bọt nước vẩy ra, cầu vồng lại tái . Nhưng tiếng thét chói tai dọa người khác lại vang lên, khiến mày rậm nhíu chặt, quay đầu tìm nơi phát ra tiếng hét ma quỷ.

      Lại thấy mấy nàng vì chứng minh chính mình phải cái người có khí chất mà hét lên như vậy, đều né sang bên. Trong chốc lát Đỗ Lan bi phẫn trừng cây kem trong tay đứng cạnh đội quân tóc dài xuất .

      Ô…… sao lại xui như vậy chứ? Tiền tiêu vặt có hạn, toàn bộ đều dùng để thuê truyện tranh, chỉ để lại phần chi tiêu ‘xa xỉ’ mua kem, tuần hưởng thụ có lần, ai ngờ liếm chưa được hai cái bụi rồi! Ô…… phạm phải tội ác tày trời gì sao? Ông trời lại muốn trừng phạt như thế!

      Đỗ Lan khóc ra nước mắt ai oán nhìn cây kem dính nước. Lần đầu nước văng trúng còn có thể tự an ủi rằng chỉ dính chút, gạt là được! Nhưng là lần thứ hai lại đến vừa nhanh vừa mạnh hơn, cho dù muốn trốn tránh đến mức nào nữa, cũng thể làm như thấy ‘nước bẩn’ từ đâu bay lại văng đầy cây kem a!

      Khốn nạn! Là kẻ ngu ngốc nào phá hỏng hưởng thụ ‘xa xỉ’ mỗi tuần lần của ! Mau ra đây nộp mạng!

      Mang sát khí cực kì bi phẫn, Đỗ Lan thề tìm ra thủ phạm phải người! Lập tức quay đầu, nhìn thấy người hai bên né ra thành con đường, mà ngay con đường đó là cặp mắt chứa ý cười hứng thú quen thuộc.

      ra tiếng hét kinh thiên động địa vừa rồi là phát ra!

      Thiệu Doãn Cương thú vị nở nụ cười. “Là bà a, bạn học Đỗ Lan!” Thực ràng, hai chữ Đỗ Lan cũng phát chính xác.

      Ha ha…… có cách nào, ai bảo vẫn chưa cho sắc mặt hòa nhã! ràng ở lớp học nhân duyên vô cùng tốt, bạn học cả nam lẫn nữ đều tranh nhau tiếp cận , chỉ có bạn học Đỗ này là ngoại lệ. Gặp , tất hé ra mặt thối cùng đôi mắt khinh thường. Mà lại khinh thường ai đối với mặt thối, cho nên đành phải trêu chọc tên báo thù.

      ! Cái tên cùng kết thù! Vốn lửa giận chỉ là cháy ỉ mà thôi, nhưng khi nhìn thấy , rốt cuộc thể kiềm chế, núi lửa kiềm nén tuần trong nháy mắt phun trào!

      “Họ Thiệu, tôi giết cả nhà ông sao? Thế quái nào mà ông luôn kiếm chuyện với tôi vậy?”Cơn lốc giận dữ, để ý trước mặt bàn dân thiên hạ, bùng nổ ngay trường.

      “Tôi lại làm gì?” Tự dưng bị phán tội, Thiệu Doãn Cương cực kì khinh thường hỏi lại. Trừ bỏ ngày khai giảng nghe thấy tên nhịn được cười ra tiếng, nghĩ ra chính mình còn chọc đến chỗ nào?

      “Ông làm gì hả?” Đỗ Lan tức giận đến đánh mất lý trí, tay quăng cây kem vào khuôn mặt cười của . “Mẹ nó! Ông làm bẩn kem của tôi!”

      Cũng may Thiệu Doãn Cương tỉnh táo, hơn nữa phản xạ chậm, trong nháy mắt thấy hành động, nhanh chóng nghiêng người, tránh khỏi vận mệnh bị đánh lén.

      “Bạn học Đỗ Lan, quân tử động khẩu động thủ.” Thấy cây kem bị ném đất nhìn ra hình dạng ban đầu, Thiệu Doãn Cương nhíu mày cảnh cáo.

      chết ! Tôi đây là nữ, cùng với quân tử chút cũng dính líu!” Đánh lén thành công, khiến lại càng cam lòng.

      “À –” Nghe vậy, phát ra tiếng tỏ vẻ hiểu, hai mắt nhìn trước ngực phẳng lì của . “Bà , tôi còn biết ra bà là giới nữ! Bạn học, nên ăn nhiều đồ bổ chút, vậy mới ‘lớn lên’ được nha!”

      Khốn nạn! nhìn cái gì vậy? Đỗ Lan theo bản năng hai tay ôm ngực, mặt đỏ hồng, chịu thua kém học theo động tác của , đôi mắt nhìn xuống phía dưới của châm chọc.

      “Bạn học, ông có vẻ cũng chưa phát dục! Về kêu người nhà hầm vài món đồ bổ !”

      Thiệu Doãn Cương nghe vậy thiếu chút nữa ngưng thở, hoài nghi là thiếu nữ sao? Có nữ sinh nào lời ăn tiếng lại thô lỗ như vậy ?

      “Này! Cảm phiền bà vì chị em phụ nữ chừa lại chút rụt rè , nam nhân bà!”

      Dám gọi “Nam nhân bà”? sao! là người luôn có qua có lại.

      Cười lạnh, : “Cảm phiền ông vì cánh mày râu chừa lại chút phẩm hạnh , tiện bại hoại!”

      Đến lúc này, tên hiệu hai bên được quyết định!



      “Tiện bại hoại, vì sao buổi sáng ông tham gia họp lớp?”

      “Nam nhân bà, đó là chuyện của lớp trưởng!”

      chết tiện bại hoại, ông thân là lớp phó, buổi sáng tôi xin nghỉ, ông thể có chút ý thức trách nhiệm sao?”

      chết nam nhân bà……”

      Nhất thời, trong phòng học thanh măng chửi ‘tiện bại hoại, nam nhân bà’ vang lên dứt. Mà học sinh trong lớp sớm luyện được chiêu ‘lão tăng ngồi thiền’, mắt điếc tai ngơ, dù sao liên tục hơn tháng, tiết mục mắng chửi này mỗi ngày đều lên sàn, nếu còn có thể để ý mới đúng là phải người.

      “Lan, cậu với bạn Thiệu tình cảm tốt !”

      Thở như trâu trở lại chỗ ngồi, lại nghe thấy câu như vậy của bạn bên cạnh, Đỗ Lan thiếu chút nữa máu dồn lên não, tức giận bỏ mình. “Chị này, cảm phiền cậu làm tình huống chút, mình khi nào cùng tên tiện bại hoại kia tình cảm tốt?”

      “Sao lại có?” Bạn nữ cười hì hì ngừng. “Hai người các người từ sáng sớm ầm ĩ đến ra về, thời gian bạn Thiệu chuyện với những người khác cộng lại, cũng chưa bằng thời gian đấu võ mồm với cậu đâu! Lại lẽ cậu phát lúc cậu ta cãi với cậu, vẻ mặt tỏa sáng rạng ngời sao.” Ha ha…… đúng là đẹp trai cực kỳ! Cho nên rất nhiều bạn đối với tiếng ầm ĩ này những khó chịu, ngược lại còn hoan nghênh.

      nhảm!” Cười khinh bỉ, Đỗ Lan bên thu dọn tập sách, bên trào phúng. “Ngọn lửa thù hằn giữa tụi tôi thiêu cả trường này cũng được, gì chiếu sáng gương mặt ti tiện của !”

      “Lan, cậu chuyện độc nha!” Bất đắc dĩ lắc đầu, lại .

      Nhún vai, xem như cam chịu, dù sao chính là như vậy, có cách nào sửa lại!

      “Mình trước, tạm biệt!” Đóng lại túi sách chứa đầy truyện tranh, khoát tay, chuẩn bị bước .

      Lúc này ít học sinh ra về, ngay cả Thiệu Doãn Cương cũng chuồn từ lâu.

      “A — Lan, chờ, chờ chút!” Thừa dịp còn chưa ra khỏi lớp, bạn nữ đuổi theo, vẻ mặt hồng hồng ngượng ngùng.

      “Làm gì?” Muốn rủ uống nước sao? nghèo lắm, có tiền!

      “Ờ…… Cậu, cậu có thể…… có thể……” Ấp a ấp úng, biết nên mở miệng thế nào. Nhưng lúc nhìn thấy sắc mặt còn kiên nhẫn của Đỗ Lan, cuối cùng cũng hít sâu lấy dũng khí lần hết câu. “Có thể đem phong thư này đưa bạn Thiệu dùm mình được ?” xong, khuôn mặt đỏ như tôm luộc.

      Nhờ đưa giùm? Cứng họng trừng mắt nhìn thư tình trước mặt, Đỗ Lan thiếu chút nữa té xỉu. từ lúc nào thành thần tình Cupid vậy?

      “Chị hai này, cậu là chơi hay giỡn vậy?” Đuôi lông mày khẽ nhếch, giọng điệu dở khóc dở cười. “Mình cùng họ Thiệu là kẻ thù nha, cậu sợ mình đưa phong thư này, ngay cả nhìn cũng nhìn vứt sọt rác?” Kỳ quái! Vì sao nhiều nữ sinh thích tiện bại hoại như vậy?

      đâu! Tuy cậu cùng bạn Thiệu hay đấu võ mồm, nhưng là cậu ta chưa từng tỏ ra khó chịu với cậu, phải sao? Lại trong đám chị em chúng ta, chỉ có cậu là thân……”

      “Dừng, dừng, dừng!” Vội vàng giơ tay ngăn câu lại. “Mình cùng tiện bại hoại chút cũng thân thuộc,cậu đừng phá hư danh dự, hạ thấp phẩm cách của mình.” Loại chuyện này nên giải thích ngay, nếu người ta còn nghĩ rằng cùng họ Thiệu kia cùng đẳng cấp bại hoại.

      “Ai nha! Mặc kệ có quen hay , việc này, cậu giúp mình được ?” giọng cầu xin.

      mặt Đỗ Lan nhất thời lên ba đường hắc tuyến, rất muốn từ chối, nhưng là lại đành lòng nhìn ánh mắt cầu xin của nàng, đắn đo lâu, cuối cùng nàng bạn học chiến thắng khó chịu của đối với Thiệu Doãn Cương.

      “Được rồi!” Cầm lấy thư tình, rất cam lòng.

      “Cám ơn cậu, Lan.” nhanh đưa đến cái ôm tràn đầy lòng biết ơn.

      “Được rồi!” Giãy ra, thèm quay đầu chạy như điên ra khỏi cửa, hy vọng có thể bắt kịp Thiệu Doãn Cương, nhanh chóng tống cục nợ trong tay, hoàn thành nhiệm vụ bạn học giao phó.



      Cổng trường, ít xe hơi hạng sang đậu, nhóm tài xế nhóng cổ nhìn vào đám học sinh tan học, chờ tiểu chủ nhân ra để hộ tống về nhà.

      Trong đó có chiếc Rolls-Royce* sang trọng đậu bên cổng trường, tài xế đồng phục chỉnh tề vô cùng cung kính mở cửa sau, chuẩn bị đưa hai vị thiếu gia về nhà.

      (R: Rolls-Royce là chiếc này. [​IMG]. Tầm 320.000 USD, chưa tính thuế, thuế về VN chắc tăng lên gấp 4-5 lần :|)

      “Tiện bại hoại, ông đợi chút –”

      Vừa nghe tiếng mắng kia, cần nhìn cũng biết là ai gọi , Thiệu Doãn Cương bất đắc dĩ xoay người, lại nhìn thấy trong mắt cả nhà mình tràn đầy ý cười hứng thú.

      “Tiện bại hoại, hử?” cười, Thiệu Doãn Thiên cảm thấy thú vị.

      Thiệu Doãn Cương sang sảng cười đáp lại, xoay mặt nhìn về phía thân ảnh cao gầy chạy đến chỗ mình, đến khi thở dốc như trâu dừng trước mặt , mới cười hỏi: “Nam nhân bà, đuổi theo tôi như vậy, tôi là được mà sợ nha!”

      “Sợ con khỉ……” muốn mắng chửi, lại phát học trưởng người người kính trọng tươi cười nhã nhặn nhìn mình, lập tức đem những từ ngữ nhã nhặn lên tới miệng nuốt lại vào bụng. “Học trưởng, xin chào ! Ha ha……” Lần đầu tiên chân tay luống cuống cười gượng như vậy, cảm thấy trước mặt học trưởng tao nhã này, ra từ ngữ thô lỗ gì cũng là loại khinh miệt.

      “Đỗ học muội*, chào em.” Thiệu Doãn Thiên từng gặp ở lễ khai giảng, có chút ấn tượng. Thấy bộ dáng muốn lại thôi của , khỏi cười khẽ. “Hai người bọn em từ từ chuyện, vào trong xe chờ.”

      (R: học muội: đàn em lớp dưới. K biết edit thành cái j`, k lẽ là ‘Em Đỗ’. Nghe chuối gì đâu ==”)

      Mắt thấy tao nhã ngồi vào trong xe, cách chuyện khách khí nhã nhặn như vậy, Đỗ Lan lại nhịn được muốn than thở– ràng là em ruột, vì sao khí chất lại cách biệt trời vực vậy chứ? Haiz…… Có thể thấy được tư chất mỗi người khác nhau!

      “Nam nhân bà, cả nhà tôi là cỏ thơm có chủ, đừng nghĩ có ý tứ gì với ta.” Cứng rắn đem tầm mắt ngây ngốc của kéo về bên người, Thiệu Doãn Cương cảm thấy có chút khó chịu.

      Vỗ vỗ bàn tay to của , Đỗ Lan bình tĩnh : “Tôi đây chính là thưởng thức cái đẹp, biết đừng lung tung.”

      Thưởng thức cái đẹp? Bộ dạng cũng thua gì cả, sao chưa từng thấy ngắm như vậy? Thiệu Doãn Cương nghĩ lại bực mình, mà bực cái gì, chính cũng biết .

      “Bớt nhảm ! Réo tôi làm gì?” Hẳn nhàm chán mà kéo lại cãi nhau chứ?

      “À!” nhiều lời, lấy thư ra nhét vào tay .

      “Đây là gì?” Nhìn trong tay thực ràng là phong thư tình, Thiệu Doãn Cương trợn tròn mắt. Khai giảng tới nay, quả là nhận được ít thư ái mộ từ các bạn nữ, nhưng — nam nhân bà cũng viết thư tình cho sao?

      “Ông có đầu óc sao? Nhìn cũng biết đây là phong thư tình!” Tiện bại hoại có bị xe đâm , sao đột nhiên lại giống kẻ ngốc vậy?

      “Nam nhân bà, ngờ bà cũng thầm mến tôi a!” Nhất thời biết lấy thái độ gì đối với tâm ý của oan gia vẫn cùng đấu võ mồm, đành ra vẻ vô tình giễu cợt.

      “Thầm mến cái búa. Muốn tôi thầm mến ông, đợi trăm năm nữa !” Đỗ Lan thiếu chút nữa hộc máu, trừng mắt rít gào. “Là bạn học trong lớp đưa, muốn xem muốn quăng tùy ông, tạm biệt!” vừa xong, liền xoay người chạy biến, khí thế mười phần.

      Nhìn theo thân ảnh nổi giận đùng đùng rời , hiểu thư ái mộ phải của , Thiệu Doãn Cương trong lòng thoải mái, dù sao muốn tìm thấy đối thủ thú vị như rất khó, muốn vượt qua ranh giới bạn bè mà mất . Nhưng sau khi thoải mái, lại cảm thấy buồn buồn.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :