1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Phi tử điêu ngoa của hoàng đế - Mễ Lộ Lộ (10c, H +eBook)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      [​IMG]
      Phi tử điêu ngoa của Hoàng đế

      Tác giả: Mễ Lộ Lộ

      Converter: Ngocquynh520

      Editor: Diễm mỗ + sulli

      Rating: 18+, viên bổ máu, etc...

      Lần đầu edit sắc tình... Mong khi đến chương cuối mất máu quá nhiều mà chết!!

      Giới thiệu:

      Ai nàng là nữ ma đầu ăn thịt người nhả xương đầu?

      Ở trong lòng , nàng đúng là đóa kiều hoa trân quý vô cùng

      Đáng để toàn tâm toàn ý, cẩn thận bảo hộ

      Cam nguyện vì nàng vứt tư thế cửu ngũ chí tốn

      Hầu hạ nàng ăn cơm uống nước, mặc cho nàng cư xử hư hỏng

      Khi có cơ hội còn muốn chuồn khỏi cung đến ngoan ngoãn làm "Nam sủng"

      "Phục vụ" đại tiểu thư như nàng được thoải mái dễ chịu, rất khoái hoạt. . . . . .

      Kỳ cũng biết, tam can mình cực kỳ xảo quyệt hung hãn

      Luôn chỉnh thuộc hạ vô tội liên quan đến mức la oai oái

      Cũng khó trách bọn thể nhẫn nhịn, liên hợp nổi dậy lật đổ "Chính sách tàn bạo"

      dùng hết tất cả thủ đoạn chỉ để đưa nàng trở về"Hoàng cung đại hỏa khanh" --

      Chỉ có điều rất lo lắng, cho dù "Kháng bạo kế hoạch" thành công

      Dựa vào tính tình ngang ngược nóng nảy của nàng, chỉ sợ cũng để yên bình mà vượt qua

      Ai bảo lúc đó lại nhất thời hồ đồ, khiến người đẹp tức giận trốn

      Bây giờ lại còn hao phí tâm tư, thông đồng với người ngoài đến"Thiết kế" nàng. . .​

      Các file đính kèm:

      meomeongungay, tart_trungChó Điên thích bài này.

    2. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Mở đầu




      Phượng Thiên thành, gần đây có trà lâu chuẩn bị khai trương.

      Bên lâu phòng vừa mới mở ra, đề bốn đại tự kim sắc——

      Long phượng trà lâu

      Dân trong Phượng Thiên thành mong trà lâu trang hoàng hoa lệ này rất lâu, nhưng vẫn thấy trà lâu khai trương buôn bán, khi mọi người bắt đầu buồn bực, lại thấy tường ngoài trà lâu dán tấm giấy đỏ ——

      Tuyển:

      Hai chưởng quỹ, bao ăn bao ở, đãi ngộ đầy đủ.

      số đầu bếp, bao ăn bao ở, đãi ngộ đầy đủ.

      số bồi bàn, bao ăn bao ở, đãi ngộ đầy đủ.

      số đầu bếp nữ, bao ăn bao ở, đãi ngộ đầy đủ.

      Nếu đồng ý, vào bên trong phỏng vấn.

      Tấm giấy đỏ này dán ra, đầu đường cuối ngõ người nào bàn tán chủ tử trà lâu này đầu óc có vấn đề hay , có quán trà nào chuẩn bị khai trương, còn chưa có đủ nhân viên ?

      Tin tức này ở bên trong Phượng Thiên thành xôn xao truyền , rất nhiều người mực chắc chắn, Long Phượng trà lâu nhất định trong vòng nửa năm đóng cửa, bởi vì có chủ nhân biết tính toán tỉ mỉ .

      Bất kể như thế nào, Long Phượng trà lâu này vẫn thiếu nhân viên. . . . . .

      Ai có hứng thú mau vào bên trong ứng tuyển !
      tart_trungChó Điên thích bài này.

    3. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 1


      Mặt đẹp như phù dung,mày thanh như lá liễu.

      Đôi mắt câu hồn như hờn như vui.

      Bảo người sao có thể vứt bỏ giấc mộng?




      Đêm khuya.

      Gió đêm chầm chậm, ánhtrăng trắng bạc vừa lúc bị mây đen che khuất, giấu đihơn nửa ánh quang.

      Ban đêm như vậy, phù hợp với hành động ——trộm hương.

      bóng người nhanh nhẹn lướt qua mái hiên,dọc theo giả sơn lưu thủytiến tới mục tiêu.

      Đêm nay, háihoa tặc.

      là hái hoa tặc, nhưnglại thản nhiên bước vào trong sảnh, thấy hai tiểu tỳ, còn làm các nàng vô cùng cung kính chắp tay hành lễ.

      “Gia, tiểu thư hôm nay hơimệt, sớm về phòng nghỉngơi rồi.” Tiểu tỳ Hoa Nhi đến trước mặt nam tử,thành báo cáo tìnhtrạng của chủ mình.

      “Nàng hôm nay làm gì?” Nam tử thanh êm tai lại trầm mạnh, đèn đuốc trongphòng chiếu rọi diện mạo của , đó là gươngmặt tuấn mỹ cương nghị, mi mày mang theo khí thếphi phàm.

      “Tiểu thư cả ngày kiểm trasổ sách.” Tiểu tỳ Đóa Nhivẻ mặt có phần bất đắc dĩ. “Khuyên như thế nào ngàicũng chịu nghỉ ngơi, đến gần tối mới bỏ sổ sách,bữa tối cũng dùng mà lên giường nghỉ.”

      Nam tử nghe xong, sắc mặtngưng trọng.

      “Gia, nô tỳ để đồ ăn ở phòng tiểu thư, nếu tiểu thư tỉnh lại, ngài khuyên nàngăn chút!” Mi gian Hoa Nhi nhíu lại buồn bã.

      “Được rồi, các ngươi luixuống nghỉ ngơi !” Nam tử vẫy vẫy tay, ý bảo cácnàng lui ra.

      Sau khi hai tiểu tỳ rời khỏi, mới về bên tráiphòng khách, baolâu tới trước cửa gỗ được điêu khắc tinh mỹ, hề chần chừ đẩy cửara.

      nhàng tiêu sái vào, muốn quấy nhiễu giấc ngủ của bé conkhả ái.

      qua bàn, quả nhiên thấythức ăn vẫn còn nguyên.

      Ai. . . . . bất đắc dĩ thở dài.

      đến trước giường, nhàng vén màn lên.

      xinh đẹp trong lúcngủ đôi mắt khép lại, đôimôi hồng nhuận nhếch lên, tất cả thể cá tính của nàng —— luôn quậtcường chịu thua.

      nhớ nàng.

      Nam tử cúi đầu hôn nhẹtrán nàng, muốn thưởngthức mùi thơm người nàng.

      “Ừm?” Nàng tỉnh ngủ, mởto mắt, đôi mắt thườngngày linh hoạt có thần, lúcnày lại mang theo vài phần mỏi mệt.

      “Nghe nàng chưa ăn tốiđã ngủ?” Nam tử nhìnkhuôn mặt mềm mại của nàng, quan tâm hỏi.

      “Mệt.” Nàng thản nhiên câu, tiếp theo liền vòng tay qua cổ . “Muội chỉ muốn ngủ mộtgiấc thôi!”

      “Chuyện gì làm nàng mệt như vậy?” quenvới vẻ mệt mỏi như đóahoa héo rũ, điều này khác với vẻ tràn ngập sức sống thường ngày của nàng, hắnkhông nhịn được hỏi.

      Nàng chu cái miệng nhắn, nhìn hồi lâu, cuối cùng nhíu mày.

      “Hoàng Phủ Phong Vân, sao huynh lại chạy vào trong phòng muội?” Hoa Đề Lộ như ở trong mộng vừa tỉnh, thấy diện mạo nam tử trước mắt, tức giậnhỏi.

      Nàng còn tưởng rằng mìnhđang nằm mơ, mệt nên mặckệ xuất trong giấcmộng, để bản thân hưởng thụ cử chỉ dịu dàng của . nghĩ rằng, hắnlại xuất trướcmặt nàng.

      “Ta nhớ nàng.” Hoàng PhủPhong Vân cúi đầu, hôn môi nàng.

      nhớ giọng củanàng, nhớ đôi môi nàng, nhớ hương vị của nàng. . . . . Chỉ cần là của Hoa Đề Lộnàng, Hoàng Phủ PhongVân đều vô cùng khaokhát.

      Hơi thở của rất nhanh liền xông vào mũi nàng, đó là loại chỉ thuộc vềhắn, hương vị ma mị cách nào hình dung, nếu là những nữ nhân khác, đãsớm chìm trong ôm ấp của , ngã vào thế giới củahắn.

      Nhưng nàng biết, thểquá mức chìm đắm trong dịu dàng của , bởi vì nàng . . . . thể tự kiềm chế.

      Thế nhưng giờ phút này, bị hôn, nàng tựa như con mồi của , có cách nào chạy trốn, chỉ có thể rúc vào trong lòng ,mặc nhấm nháp ngọt ngào của nàng.

      Nụ hôn của mang theo thâm tình, cũng mang theo bá đạo, đầu lưỡi nóng bỏng cạy mở môi nàng, lọt vàotrong miệng, lật chuyểnquấy rầy lưỡi thơm tho.

      Khí lực của nàng từng chút từng chút bị rút , giốngnhư búp bê ở trong lòng , giãy dụa, khôngồn ào, im lặng dựa vào ngực .

      Giờ phút này Hoàng PhủPhong Vân vô cùng muốnnàng.

      “Lộ Nhi.” Khi hai người ở cùng nhau, mới có thểgọi nhũ danh. “Ta muốn nàng. . . . .”

      Cho dù Hoa Đề Lộ là nữnhân bá đạo điêu ngoa,nhưng nghe được lời này của nam nhân, nàng vẫn cảm thấy thẹn thùng.

      “Đừng. . . . .” Nàng chu cáimiệng nhắn, muốn cự tuyệt nam nhân này, nhưng bàn tay to của linh hoạt dao động ngườinàng.

      Quỷ đáng ghét! Hoa Đề Lộở trong lòng thầm mắng tiếng, muốn đẩy HoàngPhủ Phong Vân ra, lại bị dễ dàng đè xuống dưới.

      “Nàng nếu thích ta như vậy ngoan ngoãnđứng dậy ăn bữa tối.” Hoàng Phủ Phong Vân dừng động tác, nhìn bộdáng hờn dỗi của nàng.

      Bày ra khuôn mặt nhắnxem hoài chán, hạihắn hàng đêm nhớ thương, hận thể ôm chặtnàng mà thương .

      Nhưng mà nàng. . . . . Ai,cho dù trải qua vài năm,nàng vẫn kiêu ngạo, quật cường như vậy, ngược lạiđây cũng là nguyên nhân khiến dứt bỏđược nàng.

      “Ăn vô.” Hoa Đề Lộchán ghét nhíu mày, “Hoa Nhi cùng Đóa Nhi lại cáotrạng với huynh, đúng hay ?”

      Hai tiểu tỳ này càng lúc càng kỳ quái, luôn đâmthọc sau lưng nàng, ngày nào đó nàng muốn đẩy hai nàng trở lại cung,đỡ phải ngày nào cũng lảinhải bên tai nàng!

      “Bọn họ quan tâm tới nàng.” Hoàng Phủ Phong Vân vừa vừa ôm nàngxuống giường, đến trước bàn.

      “Hừ!” Hoa Đề Lộ hừ lạnhmột tiếng. “Muội chỉ biếtlúc trước các nàng cố ý theo muội xuất cung, khẳngđịnh là do huynh thu mua các nàng.”

      “Cho dù thị vệ võ công caocường nhất đều theo nàng, ta cũng yên tâm để nàng ở bên ngoài mình xông loạn.”Hoàng Phủ Phong Vân bày chén đũa lên cho nàng, lại tự mình gắp thức ăn vào bát.

      Hoa Đề Lộ bất đắc dĩ nâng bát, ngừng lại chút, rồi đưa tới trước mặt .

      “Huynh đút cho muội.”Nàng cáu kỉnh giống như con nít. “Nếu muội ăn.”

      Đường đường là hoàng đế lại bị nàng vênh mặt hất hàm sai khiến, nhưng hắnkhông hề tức giận, ngược lại làm theo, chăm sóc đút cơm cho nàng, mà Hoa ĐềLộ cũng thu lại móng vuốt chua ngoa đanh đá thườngngày, ngoan ngoãn ăn cơm.

      Cho dù nàng đưa ra cầu hợp lí đến cỡ nào, Hoàng Phủ Phong Vânđều hết lòng thực .

      Mỗi khắc ở chung với nàng, đối với mà nóiđều là thời gian dễcó, chỉ cần có thể ở cùngnàng, muốn trả giá lớnđến mức nào cũng nguyện ý. . . . .

      Ai bảo nàng đến thế.

      Chén cơm còn lại nửa,Hoa Đề Lộ lắc đầu ăn nữa.

      Hoàng Phủ Phong Vân thuận theo, ép nàngăn hết. buông bát đũa,rót ly trà cho nàng, đểnàng uống cho xuôi cơm.

      Lát sau, đứng lên, ôm nàng về giường hỏi: “Nànghôm nay có ngoan ngoãnuống thuốc hay ?”

      “Cho nên muội mới ,muội ghét Hoa Nhi và Đóa Nhi!” Hoa Đề Lộ giận dữlườm . “Lát nữa huynh rời khỏi phòng muội, thuậntiện mang hai nàng vềcung, muội muốnnhìn thấy các nàng!”

      Trước lời bốc đồng của nàng, Hoàng Phủ Phong Vân cười khẽ. Lộ Nhi củahắn mất hứng như vậy, xem ra Hoa Nhi cùng ĐóaNhi quả nhìn chằm chằm nàng uống thuốc.

      “Để họ chăm sóc nàng, ta mới an tâm.” cởi giàythêu cho Hoa Đề Lộ, sau đó cũng xoay mình lên giường.

      “Muội cần người khác chăm sóc.” Nàng mấthứng bĩu môi. “Muội có thể tự chăm sóc mình.”

      “Cho dù có ai chăm sócnàng, chỉ cần ta ở bên cạnh nàng, ta vẫn lo lắng.” Hoàng Phủ Phong Vân hôn mặt nàng, bắt đầu kéo vạt áo của nàng.

      Hoa Đề Lộ nắm lấy bàn tay an phận của ,liếc xéo cái, “Muội cần huynh phải lo lắng.” Nàng hừlạnh, lại : “Hơn nữa, bênngười hoàng thượng có ba ngàn mỹ nữ, lo lắng cho ta chỉ làm lãng phí thời gian của huynh, nên vắngvẻ hậu cung của huynh!”

      Hoàng Phủ Phong Vân thởdài bất đắc dĩ, “Lộ Nhi,nàng biết ta hề đểý tới bất kỳ nữ tử nào trong hậu cung.”

      “Nhưng thực là huynh nuôi phi tần trong hậu cung.” Nàng lạnh lùng ,xoay lưng về phía .

      biết tại sao, chỉ cần nghĩ đến việc ở trongcung liếc mắt đưa tình vớinữ nhân khác, bụng nàng lại giống như có nước chua dấy lên.

      Nhưng. . . . . Nàng ràng tự nhủ mình cần để tâm, cũng dứt khoátkiên quyết rời khỏi hoàng cung, tránh phải suy nghĩ,trông ngóng, cứ mặc kệ hắnphong lưu.

      Nhưng vì sao rời nhiều năm, nàng vẫn sợ hãi dây dưa với hậu cunggiai lệ? Lại sợ hãi năm nào đó, ngày nào đó,hậu vị bên người bị nữ tử khác chiếm giữ, chỉ được dân chúng thiên hạ chúc phúc, cũnggiành được sủng ái cả đờitừ .

      Nàng rất sợ! Cho nên lựachọn rời khỏi hoàng cung, nhưng lòng của nàng lạikhông thể ly khai , luôn luôn, luôn luôn muốn đặthắn ở vị trí quan trọngnhất.

      Thế nhưng, bí mật nàynàng chưa từng ra ngoài miệng.

      “Lộ Nhi.” Hoàng Phủ Phong Vân vô cùng thân mật gọi nàng, “Nàng cóbiết ta vẫn luôn chờ nàng.”

      Bàn tay to vòng qua eo nàng, tình ý ấm áp theo đótruyền vào lòng nàng, làm cho cả người nàng của ấmáp theo.

      Hoa Đề Lộ lật người, chân vắt ngang hông , từ cao nhìn xuống.

      , huynh tối nay tìm muội, có phải lại muốnthân thể muội rồi ?”Nàng nhíu mày, hai tay đặt ngực hỏi.

      “Ta thừa nhận thân thể ta cần nàng tới an ủi.” Hoàng Phủ Phong Vân thành thậttrả lời, bàn tay to cũng theođó cởi thắt lưng của nàng.

      “Huynh có biết, muội cóthể cước đá huynh xuống. . . . . .” Hoa Đề Lộnheo mắt, khóe miệng lên nụ cười xấu xa.

      đời này cũng chỉ có nàng dám đối xử với ta nhưvậy.” hề tức giận, ngược lại sủng nịnhnhìn nàng.

      “Mất hứng muội liền cắnhuynh nha!” Nàng kiêungạo hất hàm.

      “Ta chẳng những muốn cắnnàng, ta còn muốn nuốt vào bụng.” vươn tay cởi quần áo nàng, làm lộ ra bờ vai tuyết trắng, “Ta đói bụng mấy ngày, chỉ sợ phải ăn mấy lần mới no. . . . .”

      Hoa Đề Lộ chu cái miệngnhỏ nhắn, cảm thấy từng câu của đều tràn đầy khiêu khích, nàng muốn mở miệng phản bác,lại bị thô lỗ kéo, cả người lại ngã vào tronglòng , môi đào cũng nhanh chóng bị chiếmlấy, có cơ hội phản bác.

      Miệng rồng mở, dù nànglà hổ già hay là mèo hoang, vẫn có thể ngụm nuốtvào bụng mà!

      “Ưm. . . . .”

      Hoa Đề Lộ mồ hôi nhễnhại, lúc này bắt ngang chân người Hoàng Phủ Phong Vân.

      Nàng trần như nhộng, haichân bám lấy thân thể ,khoái cảm tê dại khôngngừng chạy dọc sống lưng, cho dù mới vừa rồi nàng đạt đến cao điểm. . . . . .

      Vật thô sưng to lớn củanam nhân cọ xát hoa tâmướt sũng của nàng, ngừng khiêu khích đóa hoavừa nở rộ.

      “Vân. . . . . .” Nàng gọi khẽ, trong mắt tràn ngập lửatình, hi vọng có thể dịu dàng chút.

      “Làm sao vậy?” Hoàng Phủ Phong Vân thấy nàngnhõng nhẽo, bộ dáng xinh đẹp hồng hào làm hắnmuốn ngụm nuốt sạch.

      “Đừng dày vò muội mà!” Nàng hờn dỗi , “Huynhbiết làm như vậy muội sẽkhông thoải mái. . . . . .”

      Lửa nóng vĩ đại ngừng khiêu khích ở hoa tâm, lối giữa trống rỗngkhiến cho nàng toàn thân cao thấp như bị kiến cắn, khó nén nỗi thống khổ.

      “Vậy nàng muốn ta thế nào?” Hai tay Hoàng Phủ Phong Vân đỡ eo củanàng, cười khẽ hỏi.

      “Huynh biết còn cố hỏi!” Nàng hờn dỗi mởmiệng, nhàng di chuyển mông trắng.

      “Nàng , sao ta biết nàng muốn cái gì?” cố ý trêu đùa nàng.

      Mỗi lần hoan ái cùng nàng, phản ứng của nàng luônluôn thành thực như vậy, giống như tính cách thẳngthắn của nàng.

      “Muội muốn huynh giúp muội.” Hoa Đề Lộ thở hồng hộc, cong cái miệngnhỏ. Nam nhân này làxấu! Lần nào cũngkhiến nàng toàn thân ngứa ngáy khó chịu. . . . . .

      “Nàng muốn ta giúp nàng thế nào?” Nhìn biểu cảmvừa thẹn vừa giận của nàng, dường như muốnđem nàng nhập vào trong tâm can.

      “Hoàng Phủ Phong Vân!” Hoa Đề Lộ hung hănglườm , hỏa diễm đè néntrong cơ thể cũng sắp thiêu hủy lý trí của nàng rồi.

      Thấy chậm chạp khôngchịu thỏa mãn khát vọng của nàng, hai tay nàng đặttrước ngực , hoa tâm nhắm ngay thép nóng củahắn, chủ động tiến bước ——

      Thép nóng nhập vào hoa tâm, nàng thỏa mãn hừ nhẹmột tiếng, thân thể hai người dán sát, gần nhưkhông có khe hở gì.

      “Lộ Nhi, nàng nôn nóngvậy sao?” cười tiếng, cái mông hơi di chuyển.

      “Huynh. . . . . .” Hoa Đề Lộưỡn người, nghĩ rằng chỉ động chút, cảm giác tê dại liền chạydọc bốn phía, khiến cho cả người nàng mềm nhũn.

      Hoàng Phủ Phong Vân đỡeo nàng, dùng sức ưỡn lên , kết hợp với hành lang mềm mại của nàng.

      Thấy nàng khát khao ,cần , rốt cuộc kìm ném được, thép nóng ngừng rút ra đâm vào ở lối hoa của nàng.

      ra, nàng lại khát vọnghắn như thế. . . . . . Vậy tại sao chịu trở về bên ?

      bất đắc dĩ thở dàitrong lòng, nhưng giờ quan trọng nhất là cho nàng“ăn no”.

      Vì thế, trở mình cái, đè Hoa Đề Lộ xuốngdưới, hai lời liền nâng chân của nàng lên,hoa tâm ướt sũng đập vào mắt .

      “Ừm. . . . .” Hoa Đề Lộcảm nhận được thép tôi nam tính từng tấc vùi vào trong cơ thể mình.

      “Lộ Nhi. . . . .” Hoàng Phủ Phong Vân nhìn khuôn mặtnhỏ nhắn của nàng, cảm thấy dù nhìn bao lâu cũngkhông chán.

      “Vân. . . . .” Nàng cũng vô cùng thân thiết gọi tên hắnkhi hai người ở cùng nhau. “Muội muốn huynh. . . . .”

      ra khát vọng của nàngđối với , cũng kém đối với nàng.

      “Ta cho nàng.” Hoàng Phủ Phong Vân bắt đầu lay động phần eo, dùng sứcđâm hướng hoa tâm mềmmại của nàng, lần lạimột lần rút ra đâm vào.

      “A, a. . . . .” Thân thể của nàng bị kích thích, khôngngừng cong lên nghênh đón .

      Dưới công kích mãnh liệtcủa , phòng tuyến thân thể cùng tâm lý của nànggần như sụp đổ, bên tronglối hoa cảm giác vừa mỏi mệt vừa ngứa vừa tê dạikhiến cho nàng khó có thể chống đỡ.

      Rất nhanh, vui thíchquen thuộc lan đến eo nàng, nàng cắn chặt môi dưới, muốn ngăn bản thânphát ra tiếng rên ngượngngùng.

      Nhưng theo động tác củahắn, thân thể của nàng ngày càng căng cứng, cànglúc càng hưng phấn, mật huyệt ẩm ướt chảy ra thậtnhiều dịch hoa, khuôn mặt nhắn cũng càng lúccàng hồng diễm.

      Lúc này, Hoàng Phủ PhongVân đột nhiên dùng sức tách đùi nàng ra, càng xâmnhập sâu vào cơ thể nàng, rốt cuộc khiến nàng phát ra rên rỉ mê người.

      Nhìn khuôn mặt nhắnxinh đẹp của nàng ngừng đong đưa, càngra sức va chạm hoa tâm mảnh mai.

      Dưới tiến công liên tụckhông ngừng của , nàng rốt cuộc đạt tới cao tràothỏa mãn, nhưng vẫn như cũ ở trong cơ thể nànglao tới, khiến cho nàng chịu đựng nổi.

      , được nữa. . . . . . van huynh. . . . . A. . .. . Ta đuợc!” Tay nàng bắt lấy lưng , thởhổn hển cầu xin.

      Nhìn nàng nhắm chặt haimắt, cả người run rẩy, hắnra sức đem côn thịt tiến vàochỗ sâu nhất trong cơ thể nàng.

      “A ——“ Nàng kêu thất thanh, cảm giác cả ngườimình giống như bị chọc thủng.

      Hồi lâu, rốt cuộc gầm , côn thịt lại lần sápnhập vào thân thể nàng thậtsâu, khiến cho nàng hấpthụ thông lửa nóng của .

      Chất lỏng nam tính phunvào trong lối hoa, hai ngườirun rẩy, ôm chặt lấy nhau.

      Sau màn hưởng tiệc thamlam, Hoàng Phủ Phong Vân nhàng đặt nàng trêngiường, nhìn bộ dáng mệtchết của nàng, đau lòng mang cái khăn sạchtới, lau mồ hôi mặt nàng, sau đó lau ẩm ướtgiữa đùi nàng.

      “Lộ Nhi, khi nào nàng mớibằng lòng theo ta hồicung?” hôn trán nàng, thào hỏi.

      Hoa Đề Lộ mắt nhắm chặt, đáp.

      ôm nàng vào lòng, ký ức lại lần nữa về. . . . .
      Chó Điên thích bài này.

    4. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 2




      Lần đầu tiên thấy Hoa Đề Lộ, Hoàng Phủ Phong Vânvừa tròn 20, thân phận lúcđó còn chưa đủ để lay động thiên hạ.

      Hôm đó là buổi chiềuđầu hạ, rảnh rỗi cóviệc gì làm, Hoàng Phủ Phong Vân dạo trong ngự hoa viên —— cho dù là đông cung thái tử được hoàng thượng khâm định, nhưng tính cách hắnlại thích gò bó giốngnhư mây trôi, luôn phiêulãng theo gió, tự do lưu lạc.

      Trong ngự hoa viên, thấy thiếu nữ giốngnhư bướm trắng, nàng kéo con diều nhàng bay lượn, phía sau là hai tiểucung nữ theo.

      Thiếu nữ kia khuôn mặt ngây thơ, thuần khiết giốngnhư dê con, dường nhưkhông hiểu lòng người hiểm ác, lại càng biết quỷ kế mưu trong thâm cung, nàng tựa như mộtđóa hoa sen từ bùn mà chẳng hôi tanh mùi bùn, tấtcả những gì tốt đẹp tỳ vết đều ra trướcmặt .

      Hoàng Phủ Phong Vân lẳnglặng đứng ở sau hòn đá lớn,xem nàng và hai tiểu cung nữ chơi đùa.

      Khác với cung nữ bìnhthường, Hoa Đề Lộ mặc bộváy màu hồng phấn, chânđi giày thêu mẫu đơn, tócdài đen láy buộc thành đuôi ngựa đơn giản, đầukhông có bất kỳ đồ trangsức gì, khi váy áo theo gió phiêu động, bộ dáng thanhlệ đủ khiến người nhận lầmnàng là tiên tử hạ phàm.

      Hoàng Phủ Phong Vân có thể xác định, chưa từng gặp qua người thiếu nữnày.

      “Tiểu thư, tiểu thư, ngàiđừng chạy nhanh như vậy. . . . . .” Cung nữ Hoa Nhinhíu mày gọi, chỉ sợ tiểuchủ tử cẩn thận téngã.

      “Đúng nha!” cung nữ khác tên Đóa Nhi cũng đuổi theo phụ họa.

      Nhưng thiếu nữ căn bảnkhông nghe lời khuyên, chỉ vui vẻ kéo con diều, ở trong ngự hoa viên rộng lớnchạy băng băng.

      Quả nhiên, đến lúc chạyqua chỗ rẽ, nàng cẩn thận giẫm phải góc váy,thân hình mảnh mai ngã về phía trước ——

      “A!” Nàng kêu to tiếng, mắt thấy bản thân thân mật tiếp xúc cùng mặt đất, nhưng nghĩ tớigiữa eo lại có bàn tay to ôm lấy nàng.

      Nàng ngẩng đầu, đối diệnvới ánh mắt nam tính sắc bén nhìn mìnhchăm chú.

      Con diều tay quấn chặt lấy người hai bọn họ, phát mình cùng kề rất sát, khuôn mặt nàng đỏ lên, vội vàng muốn đẩy ra, nghĩ vì động tác quá kịch liệt, sợi dây người càng quấn nhanh.

      Hoàng Phủ Phong Vân cúi đầu nhìn nàng, phát hiệnmặt nàng đỏ bừng như quảtáo, nước da sonphấn lóng lánh trong suốt dưới ánh mặt trời vô cùng động lòng người.

      “Chậm chút.” tươi cười sủng nịnh nóinhỏ.

      Thiếu nữ nhíu mày, trongmắt mang theo phòng bị.

      “Tiểu, tiểu thư ——” Lúc này Hoa Nhi cùng Đóa Nhi đuổi kịp, hai người vừanhìn thấy Hoàng PhủPhong Vân mặt liền đổi sắc.

      Hoàng Phủ Phong Vân vươn bàn tay to, linh hoạtcởi bỏ sợi dây trói buộc hai người, trả lại tự do cho bé con trước mặt.

      Vừa được tự do, nàng lậptức giống như chim nhỏthoát khỏi lồng sắt, vội vàng rời khỏi , vẻ mặt quật cường lườm .

      “Tham kiến điện hạ.” HoaNhi và Đóa Nhi bất ankhông yên phúc thân, vẫn còn quên nháy mắtvới thiếu nữ, nhưng nàng lại làm như hề hay biết.

      “Miễn lễ.” Hoàng Phủ Phong Vân thấy bộ dángcao ngạo quật cường của thiếu nữ, càng thêm tò mòvề nàng. “Vì sao ta chưa từng gặp nàng?”

      Nghe thấy câu hỏi của , thiếu nữ biết là da mặt mỏng, hay là bướngbỉnh thèm để ý, bỏ lại con diều quay đầu bước , lưu lại ba người ngạc nhiên thôi.

      Hoa Nhi và Đóa Nhi khôngkhỏi chảy mồ hôi lạnh.Nam tử trước mắt là đôngcung thái tử, cũng là hoàngđế tương lai, đắc tội ,chỉ sợ rước lấy họa sát thân a!

      Hoàng Phủ Phong Vân hứng thú nhìn nàng rời , lúc lâu sau mới mởmiệng, “Ai trong các ngươi có thể với ta, nương kia từ đâu tới?”

      “Thưa điện hạ, tiểu thư là cháu của thái hậu.” HoaNhi khó khăn mở miệng.

      “Vậy vì sao trước kia chưa từng gặp qua nàng, cũng chưa nghe thái hậu nhắc tới tiểu nương này.” Hắnnhíu mày khó hiểu hỏi.

      Đóa Nhi giải thích: “Tiểuthư thuở phụ mẫu đềumất, Mông thái hậu từ bi thu lưu, nhưng thân thểnàng gầy yếu, phải dưỡng bệnh ở phía nam, thẳng đến năm nay cập kê, thái hậumới đưa nàng vào trong cung.”

      “Hoàng nãi nãi có chủ ý gìđây?” Hoàng Phủ Phong Vân trầm ngâm, cảm thấytrong lòng có cảm giác kì quái nên lời.

      Hoa Nhi và Đóa Nhi trong lòng run sợ, khỏi âmthầm hối hận, các nàng nênsớm nhắc nhở tiểu thư, ở trong cung thể tùytiện như ở bên ngoài. . . . .

      “Nàng tên là gì?” Mặc kệthế nào, có hứng thú với tiểu nương kia.

      “Tiểu thư họ Hoa, tên là Đề Lộ.”

      Hoa Đề Lộ, cái tên dễ nghe!

      Hoàng Phủ Phong Vân nhịnkhông được nhìn lạiphương hướng nàng vừa rời .

      Đóa hoa chịu gòbó, khi được trồng ởtrong cung. . . . . trở thành đóa hoa như thế nào? Vẻ mặt cao ngạo, ánh mắtquật cường kia, nếu thời gian trôi qua, sau đó cógiống như nữ quyến trong cung —— vô cùng nhàmchán hay ?

      Đột nhiên, khóe môi HoàngPhủ Phong Vân lên tươi cười.

      muốn tự mình trồngđóa hoa từ ngoài cungđến, trồng nàng trong lòng , lấy quan tâm cùngsủng ái làm chất dinh dưỡng, xem xem nàng có phong thái nào?

      mỏi mắt mong chờ.

      Đóa hoa kiêu ngạo kia,nhất định phải thuộc về . . . . .

      là thái tử?!

      Trong cung Đề Oanh, HoaĐề Lộ trợn to mắt, nghecung quy mà Hoa Nhi vàĐóa Nhi ngại phiền toái giải thích cho nàng.

      Nghe gần canh giờ, mí mắt nàng cũng sắp sụp xuống rồi. . . . .

      “Tiểu thư, nơi này khôngthể so với bên ngoài cung.” Hoa Nhi giống như bà già,lải nhải dứt, “Ngài lỗmãng liều lĩnh như vậy, nếuxảy ra chuyện ai có thể gánh vác được. . . . .”

      đáng ghét! Từ khi tháihậu đón nàng vào cung, cho dù nàng làm chuyện gìcũng bị ngăn cản, lúc cho cái này, lúc cho cái kia. . . . .

      Lại , buổi chiều “ngoàiý muốn” là do nam nhân thối kia sai, nếu khôngchắn ở phía trước, nàng cũng va vào hắnnha!

      Tuy rằng thân là nhi,nhưng Hoa Đề Lộ vẫn là bảo vật được nâng niu trong lòng bàn tay, mặt bởi vì thái hậu đối với nàng thập phần thương tiếc, saukhi song thân nàng qua đờiliền thu dưỡng, để nàng buồn lo lớn lên; mặt khác bởi vì nàng từ ốm yếu, bịbệnh tim bẩm sinh, cho nên người trong phủ từ trênxuống dưới đều nhườngnhịn nàng, cũng dám chọc đại tiểu thư nàng tức giận ——

      Cũng bởi vậy mới dưỡngthành cá tính có chút ương ngạnh của nàng.

      Hai cung nữ vẫn ngừng nhắc nhắc lại,Hoa Đề Lộ nhịnđược hắt xì cái.

      Cuối cùng, nàng rốt cuộckhông chống lại được công kích của sâu ngủ, cái đầu gật gù ngừng.

      Hoa Nhi cùng Đóa Nhi thấy nàng gật đầu liên tiếp, còn tưởng rằng nàng đangngoan ngoãn thụ giáo, tiếp thu lời của các nàng.

      Đúng lúc này, kháchquý đến cung Đề Oanh củaHoa Đề Lộ, hai cung nữvừa thấy thái tử giá lâm,vội vàng tiến lên nghênh đón.

      “Miễn lễ.” Hoàng Phủ Phong Vân vẫy vẫy tay, ý bảo các nàng đứng dậy, ánh mắt vừa chuyển, liềnnhìn thấy bé con ngồi ghế quý phi.

      Nàng lúc này, tóc dài tungsau gáy giống như tơ lụathượng hạng mềm mại, cái đầu lắc lắc, làm người ta lo lắng nàng sơ ý ngãxuống đất.

      “Tiểu, tiểu thư. . . . .” Hoa Nhi cùng Đóa Nhi quay đầu lại, lúc này mới phát chủ mình ngủ gà ngủ gật.

      “Đừng quấy nhiễu nàng.” Hoàng Phủ Phong Vân tươicười . “Các ngươi xuống trước , ta có việc muốnnói với nàng.”

      Hoa Nhi cùng Đóa Nhi bất an nhìn nhau cái,nhưng mệnh lệnh của thái tử, hai nàng dám nghe, vì vậy ngoan ngoãn lui ra ngoài.

      Hoàng Phủ Phong Vân đến phía Hoa Đề Lộ, vươntay ôm nàng vào tronglòng, sau đó ôm nàng ngồi lên ghế.

      nghĩ tới. . . . . Thânthể nàng lại gầy yếu nhưvậy, cũng giống với nữ tử trong cung.

      Nàng ngủ say, lông mi vừa dài vừa cong trùm lấymắt đẹp, đôi mắt thiếu cao ngạo lúc tỉnh táo, nànglúc này cực kỳ giống như con mèo nhu thuận.

      “Hoa Đề Lộ. . . . . .” lẩm nhẩm tên của nàng,ngón tay dài lướt qua mặt nàng.

      Hoa Đề Lộ khẽ nhíu mày, vì sợ làm nàng tỉnh giấc,Hoàng Phủ Phong Vânkhông hề gì, chỉ ôm lấynàng.

      Nhưng mà, nhân nhi trong lòng tựa hồ ngủ yên, đôi lông mày hơi nhíu,hô hấp cũng bắt đầu trở nên hỗn loạn nặng nề, ngực dồn dập phập phồng.

      Nhìn dáng vẻ bìnhthường của nàng, HoàngPhủ Phong Vân nhíu mày. Nàng làm sao vậy?

      “A. . . . .” Hoa Đề Lộ ngủ cảm thấy ngực mìnhnhư bị tảng đá lớn đè nặng,đau đớn mê.

      “Hoa Đề Lộ?” Thấy nàngsắc mặt tái nhợt, Hoàng Phủ Phong Vân có dự cảmxấu, lập tức muốn đánh thức nàng, “Nàng tỉnh tỉnh!Mau tỉnh lại!”

      Trán Hoa Đề Lộ toát mồhôi lạnh, thoải mái mở mắt ra, đầu tiên đậpvào mắt nàng là khuôn mặt tuấn mỹ từng gặp qua.

      Mặc dù tỉnh, nhưng nàng vẫn tốt hơn,hơn nữa nam tử trước mắt vốn biết nàng có bệnh tim bẩm sinh. . . . .

      “Nàng làm sao vậy?”Hoàng Phủ Phong Vân ôm lấy thân thể phát run của nàng, vỗ khuôn mặt tái nhợt, lo lắng hỏi.

      “Ừm. . . . .” Hoa Đề Lộkhông thể trả lời, môi củanàng càng lúc càng trắng, hai tay ôm lấy ngực, hơithở hỗn loạn nặng nhọc.

      “Người tới!” Hoàng Phủ Phong Vân cao giọng hô. “Mau truyền ngự y ——"

      Hoa Nhi cùng Đóa Nhi nghe tiếng xuất , vừa thấy bộ dáng thống khổ của Hoa Đề Lộ, hai người lập tức tay chân luống cuống, vội vàng xoay người chạyra ngoài.

      Cho dù đau đớn thế nào,Hoa Đề Lộ vẫn kêu ra tiếng, chỉ nhếch môi, quật cường nhịn xuống đauđớn trong lồng ngực.

      “Nàng sao cả.”Hoàng Phủ Phong Vân dịu dàng trấn an nàng. “Hít sâu, hít hơi sâu, nàng sao cả. . . . .”

      Nàng nhíu mày, đau đớnvẫn giảm bớt, ngực đau khiến nàng khó hô hấp, đến phút, nàng liền ngất trong lòng .

      Hoàng Phủ Phong Vân lòngnóng như lửa đốt ôm nàng,chỉ cảm thấy nàng giống như búp bê sứ dễ vỡ, giống như bất cứ lúc nào cũng có thể biến mất trước mặt .. . . . .

      Ngự y vừa , thái hậu liền biết tin, vội vàng tới Đề Oanh cung thăm hỏi cháugái họ xa của bà.

      nghĩ tới vừa vào cửa liền thấy Hoàng Phủ PhongVân, thái hậu có chút ngoài ý muốn, bà vốn cho rằng cháu mình cùng thái tử hề quen biết nhau.

      “Hoàng nãi nãi.” Hoàng Phủ Phong Vân vội vàngđứng dậy hành lễ.

      “Sau con lại xuất trong tẩm cung của LộNhi?” Thái hậu ý bảo bình thân, lại đến giường nhìn Hoa Đề Lộ hôn mê bất tỉnh, thấy nànglộ ra bộ dáng đau đớn, mớihơi yên tâm.

      “Hiếm khi nghe thấy trong cung có khách nhân củahoàng nãi nãi, tôn nhi cảm thấy tò mò, liền tới chàohỏi.” Hoàng Phủ PhongVân trả lời thản nhiên.

      Thái hậu nhìn , khônghỏi thêm gì, ánh mắt lại hướng về phía Hoa Đề Lộ.

      “Đứa này, vừa sinh ra mệnh liền éo le, chẳngnhững phụ mẫu đều mất từnhỏ, thân thể cũng vô cùng yếu ớt.” Thái hậu vỗ trán Hoa Đề Lộ. “Đứa này nha, yếu đuối nhưng lại kiên cường, từnhỏ đến lớn, ai thấynàng rơi nước mắt bao giờ.”

      Hoàng Phủ Phong Vân nhớlại tình huống vừa rồi, khinàng phát bệnh mộtgiọt nước mắt cũng rơi, câu oán thán cũng kêu, nàng gọingười cũng kêu đau, chỉ yên lặng chịu đựnghành hạ đau đớn.

      Nàng. . . . . Vì sau lại ngấmngầm chịu đựng đau đớn?

      Hoàng Phủ Phong Vân nhịnkhông được nhìn khuônmặt nhắn của Hoa Đề Lộ. Ngũ quan của nàng tinhxảo, làn da non mịn, nhìn ra nàng được nuông chiều từ bé, nhưng thời gian dài bị ốm đau hành hạ, sắc mặt tái nhợt có chút hồng hào.

      “Nàng tiến cung lâu,chắc hẳn cũng chưa quen nhiều người.” Thái hậu thào . “Đứa quật cường giống như nàng,ta chỉ sợ nàng ở trong cung được lâu. . . . .”

      Vừa nghe lời này, HoàngPhủ Phong Vân liền nhíu mày. muốn HoaĐề Lộ rời khỏi cung, khôngcó lý do gì, chỉ là khôngthích, cũng muốn để nàng , dù sao cũng quyết định, muốn tự tay vuitrồng đóa hoa xinh đẹp này.

      “Hoàng nãi nãi, ta giúpngài chiếu cố nàng.” nhịn được thốt ra.

      ?” Thái hậu nhíumày, có chút hoài nghi.

      “Ta cam đoan.” Hoàng PhủPhong Vân khẳng định đáp lại thái hậu.

      “Vậy ta an tâm.” Thái hậulộ ra tươi cười an lòng. “Vềsau, ta liền giao Hoa Đề Lộ cho con chiếu cố.”

      “Ta , hoàng nãi nãi.” Tuy rằng thái hậu có chủ ý gì, nhưng Hoàng PhủPhong Vân rất vui tiếpnhận nhiệm vụ này. “Từ giờ liền giao cho ta ,hoàng nãi nãi cần nhọc lòng, ta chăm sóctốt Hoa Đề Lộ.”

      Thái hậu hài lòng gật đầu. “Được, ta đây trở về nghỉngơi.”

      Sau khi thái hậu rời ,Hoàng Phủ Phong Vân đến bên giường, nhìn bé conđang khép chặt hai mắt.

      Cho dù lúc hôn mê, nàngvẫn quật cường mím môi, lông mày cũng gắt gao nhíulại, vết nhăn sâu giốngnhư có rất nhiều tâm . . . . .

      Trong lòng nàng đến cùngcó chuyện gì, khiến cho nàng vui vẻ nhưvậy?

      Lần đầu tiên trong đời,Hoàng Phủ Phong Vân bị thiếu nữ hấp dẫn sâu, cũng là lần đầu, để ý người như vậy. Đâylà tâm tình thể vứt bỏ. . . . .

      “Hoa Đề Lộ.” cười,trong lòng nghĩ phải đối xử tốt với nàng thế nào.

      Tựa như hoàng nãi nãi vậy, có lý do sủng áinàng, đau nàng, cũngkhông phải chuyện gì xấu. . . . .

      cũng hạ quyết tâm, mặc kệ dùng cách nào,cũng phải trị tốt bệnh củanàng.

      Nàng bị bệnh tim bẩm sinh, khiến cho nàng giống nhưmột đóa hoa được chiều chuộng lại dễ héo tàn, mới vừa rồi ngự y ngầm ám chỉ, thân thể của nàng quá mức yếu ớt, loại bệnh tim này khi phát tác, có thể sẽhương tiêu ngọc vẫn. . . . .

      , tuyệt đối khôngđể chuyện này phát sinh!

      Từ nay về sau, nhấtđịnh nuông chiều đóa hoa trân quý này ——dùng thời gian cả đời, dùngtâm lực cả đời .
      Chó Điên thích bài này.

    5. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 3







      Hoa Đề Lộ choáng vángmất năm năm, mới hiểu được da mặt của namnhân dày đến mức nào. Nhất là người trước mặtnày, da mặt dày như tườngđất, ngay cả đao thươngcũng chọc thủng!

      “Lộ Nhi, hôm nay có ngoan ngoãn uống thuốchay ?” nam tửtrẻ tuổi mặc hoàng bào bước vào cung Đề Oanh, chỉ cùng với thị vệ.

      “Phiền toái.” Hoa Đề Lộngồi ghế quý phi, đọcmột quyển tiểu thuyết đại chúng [1], thấy xuấthiện, chẳng những khôngsợ hãi cũng vuimừng, ngược lại lộ ra chán ghét.

      [1] 百科名片 (tiểu thuyếtđại chúng) là loại tiểu thuyết viết theo ý thích của đa số độc giả, chủ yếu để giải trí, tình tiết lắt léo ly kỳ lôi cuốn, hình tượngnhân vật siêu phàm thoát tục. Chia làm ngôn tình, võhiệp và tiểu thuyết lịch sửđại chúng.

      Hoa Nhi, Đóa Nhi đứng ở bên cạnh cũng dám chậm trễ, vội vàng quỳxuống hành lễ, còn quên nháy mắt ra hiệu chủtử, tốt xấu gì cũng phải đểchút mặt mũi cho nam tử trước mặt.

      Đối với ngạo mạn của Hoa Đề Lộ, Hoàng Phủ Phong Vân cho là nàng bất tuân, cười rồi đến cạnh nàng ngồi xuống,nhìn khuôn mặt hồng mịn nhắn của nàng hỏi:“Nàng thích nhìnthấy ta?”

      Năm năm này, chămsóc nàng cực kỳ tốt, nhưnglại khiến tính cách nàng càng thêm ngang bướng.

      Năm năm này, dài cũngkhông dài, ngắn cũng ngắn, lại đủ để thay đổi thân phận của ,cũng thay đổi quan hệ củahai người.

      coi nàng như đóahoa trân quý, thay hoàngnãi nãi toàn tâm toàn ý che chở nàng, làm nàng trởthành đóa hoa xinh đẹpnhất đời này.

      Thế nhưng, cây hoa cẩm thận chăm sóc dườngnhư muốn gặp . . . . .

      Hoa Đề Lộ đương nhiênkhông muốn gặp rồi. Bởi vì mỗi lần gặp , luôn lấy ra đống dượcliệu cổ quái, sai hai tiểucung nữ gà mẹ kia sắcthuốc đắng chết người,hoặc là xay thành loại thuốc bột dưỡng sinh gì đó,sau đó nhìn nàng ăn hếtmới thôi!

      Nam nhân này đặc biệt săn sóc nàng như vậy, nghe là năm năm trước bộ dángphát bệnh lúc ngủ của nàngdọa , từ lúc đó trở , còn quan tâm nàng hơn những người khác, trong năm năm này, tìm danh y khắp thiên hạ, dùng đủloại kỳ dược thiên hạ, cuốicùng cũng giúp thân thể yếu ớt của nàng khỏe mạnh hơn nhiều.

      So với trước kia, số lầnphát bệnh của nàng ít hơn,hơn nữa chỗ dựa vững chắcsau lưng chỉ có hoàng thái hậu, còn có thêm hoàng thượng vừa lênngôi lâu; ở trong mắt mọi người, có thể là thiên kim kiêu nữ được vinh sủng.

      Nhưng nàng lại đểhoàng đế vạn người vào mắt, ngược lại vừathấy liền bắt đầu cáukỉnh.

      “Huynh , hôm nay huynh lại mang thứ dược liệu quái quỷ nào đến?”Hoa Đề Lộ đặt sách xuống, bĩu môi.

      “Đây là nhân sâm núicao mà nước Triều Tiêntiến cống, có thể giúp nàng dưỡng khí bổ huyết.” Hoàng Phủ PhongVân ra hiệu cho thị vệ bên cạnh nâng lên hộp gỗ đen.

      Mở nắp hộp ra, mùi hươngbay qua, củ nhân sâm nằm vải tơ đỏ.

      Nhưng Hoa Đề Lộ ngay cả liếc mắt cái cũng lười, chỉ trợn to mắt.

      Thấy nàng muốn tiếp nhận, Hoàng Phủ Phong Vân đưa cho Hoa Nhi: “Nhớ cắt nhân sâmthành từng miếng, ngâmthành trà hoặc nhét vào kẹo cho tiểu thư.”

      Chuyện sủng ái Hoa Đề Lộ mọi người trongcung đều biết, mà việc nàng tuân thủ mọingười cũng nhìn mãi thành quen, càng chống đối hoàng thượng càng là sở trường của nàng.

      “Nhân sâm thối!” Hoa Đề Lộ nhíu mày chê.

      “Đây là linh dược người cầu còn được, nàng được chiều hư nên mớikhông biết mình có phúc.”Hoàng Phủ Phong Vânkhông giận, nhéo cái mũi của nàng sủng nịnhnói.

      “Huynh có thể ban cho đạithần có công trong triều nha!” Hoa Đề Lộ trợn mắtnhìn , vẫn như cũ tiếp nhận ý tốt.

      Hoa Nhi và Đóa Nhi đứngmột bên mồ hôi lạnh chảy ròng ròng. Hoàng thượng dù sủng ái tiểu thư đến mứcnào, nàng cũng thể cứ phạm thượng như vậy,sớm hay muộn cũng làm long nhan tức giận a!

      “Ta chỉ muốn điều tốt nhất cho nàng.” Hoàng Phủ Phong Vân nhìn khuôn mặtnhỏ nhắn xinh đẹp của nàng, càng lúc càng muốnôm nàng vào lòng, vĩnh viễn độc sủng mình nàng.

      Nghe vậy, lòngHoa Đề Lộ có chút buồnbực. Đối với nàng, Hoàng Phủ Phong Vân là cửu ngũchí tôn, chỉ cần nâng ngóntay, dạng nữ nhân nào lạikhông có? Ngay cả tronghậu cung cũng dưỡng đám nữ nhân “dựphòng”.

      sai! Cho dù có tam thê tứ thiếp, thế nhưng dưỡng tam cung lục viện, mấy trăm giai lệ mặc vua chọn lựa, mà Hoa Đề Lộnàng có tính là gì? Chẳng qua là bà con xa củahoàng thái hậu, muốn địa vịkhông có địa vị, muốn thânphận có thân phận,huống hồ hoàng thái hậu cũng phải mẹ đẻ của tiên đế, cách khác,nàng và Hoàng Phủ PhongVân hề dính dáng đến nhau.

      Nàng cũng được tínhlà hoàng thân quốc thích, cũng phải tần phi được chọn, cùng lắm chỉ là bệnh nhân dưỡng bệnh trong cung.

      Bệnh nhân a. . . . . Từ hình dung thích hợp với nàng cỡ nào, nhưng nếu đổi thànhchim hoàng yến lại càng thỏa đáng.

      Sau khi vào cung, nàng tựanhư con chim đượcnuôi trong lồng vàng, đôi cánh hướng tới tự do, có cách nào bay bầu trời xanh thẳm.

      Ngày ngày ngóng trông, nhìn bầu trời xanh, lâu dần, sức lực của nàng cũng ngày càng cạn kiệt.

      Nàng biết bản thân mìnhmay mắn, ở trong cung có ăn có mặc, hưởng hết vinh hoa phú quý, thái hoàng thái hậu cùng hoàng thượngđều thương nàng, nàng hẳn nên có chừng mực, thếnhưng. . . . . .

      “Dù sao ta cũng chán ghétđồ vật từ Triều Tiên!” HoaĐề Lộ kiêu căng hừ mộttiếng. “Người Triều Tiênchẳng những mắt , lòng dạ cũng hẹp hòi!”

      “Làm sao vậy?” Nhìn vẻmặt mất hứng của nàng, Hoàng Phủ Phong Vân quan tâm hỏi, “Ai đắc tộinàng hả?”

      Hoa Đề Lộ hơi mím môi.Trước đó lâu sứ giảnước Triều Tiên phái tới chỉ tiến cống rấtnhiều châu báu, còn dâng lên vài mỹ nữ nổi danh,những mỹ nữ này được sắp xếp ở biệt cung, lúc nàng nhàm chán chạy tới gặpcác nàng, ngờ mắt các nàng treo đầu, những thèmquan tâm tới nàng, còndùng hán ngữ chê cười nàng dáng người tròn vo như quả bóng!

      Hừ, chỉnh cho đám nữ nhân Triều Tiên kia quay về, nàng thề bỏ qua.

      “Mặc kệ, ta cần nhân sâm bọn họ đưa.”Nàng đè nén bực tức .

      “Được được được.” Hoàng Phủ Phong Vân thuận theonàng. “Nếu nàng khôngmuốn nguyên nhân, ta đây hỏi.” nhẹnhàng vuốt tóc đen mềmmại như tơ lụa của nàng. “Vài ngày sau, hoàng nãinãi tổ chức tiệc thưởng hoa ở ngự hoa viên, đến lúcđó có gánh hát tới cungbiểu diễn, cho nàng mởmang tầm mắt, có được ?”

      Vừa nghe thấy có thứ đểchơi, ánh mắt Hoa Đề Lộ phát sáng, hưng phấn hỏi:“ đến từ ngoàicung?”

      .” Tay đặt khuôn mặt nhắn mềmmịn của nàng, dịu dàng dỗdành , “Đừng hờn dỗinữa, được ?”

      “Muội biết huynh tốt nhất!” Nàng rốt cuộc tươicười rạng rỡ, vô cùng thân thiết ôm cổ .

      Hoàng Phủ Phong Vân đương nhiên nguyện ý mở hai tay nghênh đón cônương ngã vào lòng mình, còn mong muốn nàng nên rời khỏi lònghắn quá nhanh, cho dù nán lại cả đời cũng nguyện ý.

      Khát vọng muốn có nàng,càng ngày càng mãnh liệt.

      nghĩ, nên cho nàng biết. . . . .

      Trong Ngự Hoa Viên rấtnáo nhiệt.

      Sênh ca nổi lên bốn phía, ở vũ đài, vài diễn viên múa, ca cơ có tiếng đangbiểu diễn.

      Màn biểu diễn hôm nay cómục đích riêng của nó.

      ra Khương quốc lâncận vì muốn cầu hòa, lâu trước đó đặcbiệt đưa công chúa của bọnhọ tới, mục đích là muốncó đám hỏi với hoàng đế Trung Nguyên mới lên ngôi, mà hội ngắm hoa ngày hôm nay, là vì khách quý đường xa đến mà tổ chức.

      Khương quốc công chúa mặc trang phục dân tộcmàu đỏ, đầu đội mũ nồi đỉnh nạm vàng, hai bên viền mũ buông xuống tuacờ dài, nước da của nàng màu lúa mì, dáng người khỏe đẹp rắn chắc, đẹp uyển chuyểnnhư nữ tử Trung Nguyên,ngũ quan vô cùng diễm lệ, mang theo phong tình khócó thể hình dung từ dịquốc.

      Hoa Đề Lộ chưa từng gặp qua nữ tử dị quốc xinh đẹp,kiều diễm như vậy. Lúc này, nàng vẫn như thườngngày ngồi bên phải Hoàng Phủ Phong Vân, mà Khương quốc công chúa thìngồi bên trái .

      Hoa Đề Lộ len lén nhìnKhương quốc công chúa,khi ánh mắt hai người đối diện, nàng chủ động thânthiện, cười hiền lành với Khương quốc công chúa.

      Khương quốc công chúa cũng tươi cười đáp lạinàng, hoàn toàn khác với mỹ nữ Triều Tiên tiến cống, phản ứng này nhất thờigiành được hảo cảm củaHoa Đề Lộ.

      Hoàng Phủ Phong Vân vốncho là Hoa Đề Lộ trong lòng vui, nghĩnàng lại lộ ra tươi cười ngọtngào hiếm có, làm long tâm của vô cùng vui mừng.

      “Trông nàng vui vẻ.” bên tai Hoa Đề Lộ, bộ dáng rất thân mật, người sáng suốt nhìnliền hiểu , nữ tử này trong lòng quan trọngbao nhiêu.

      nương kia từ đâu tới?” Hoa Đề Lộ ghé vào tai giọng hỏi.

      “Khương quốc.” Trong mắthắn chứa được nữ tử khác, các nương tới từchỗ nào cũng đều giống nhau, đều kém xa đóa hoaxinh đẹp mà cẩn thận vun trồng.

      “Sao diện mạo nàng lạikhông giống chúng ta?”Hoa Đề Lộ lại vụng trộm nhìn Khương quốc công chúa cái. “Tên nàng là gì?”

      “Mã Lâm.” Đối với vấn đề của nàng, luôn vui vẻtrả lời.

      “Nàng tới làm khách bao lâu?” Hoa Đề Lộ biết lý do Khương quốc công chúa tới đây, tò mò hỏi. Nếu Mã Lâm vội , nàng có thể kết giao bằng hữu với côngchúa dị tộc này.

      Hoàng Phủ Phong Vân im lặng lát, cuối cùng mới đáp: “Có thể ở lại thời gian.”

      “Có đúng ?” Hoa Đề Lộ cười tươi như hoa. “Vậy sau khi yến hội chấmdứt, muội có thể tìm nàng chơi cùng ?”

      “Nàng vui vẻ là được rồi.”Hoàng Phủ Phong Vânkhông phản đối, nhưngcũng với nàng.

      Mã Lâm tới kinh thành chỉ có mục đích, chính làtặng cho . Thế nhưng tâm dành cho Hoa ĐềLộ, nhiều nữ tử khác cũng vừa mắt .

      Vô cùng phấn khởi xemcác tiết mục biểu diễn, HoaĐề Lộ phát cógì đúng, hồn nhiên cho rằng lần ngắm hoa là để tiếp đón khách đường xa tới.

      Nàng hoàn toàn ngờđược, lâu sau, Mã Lâm ngồi bên cạnh HoàngPhủ Phong Vân dấy lên sóng to gió lớn trong cung. . . . .

      Sau khi yến hội chấm dứt,Hoa Đề Lộ vội vàng đến biệt cung mà công chúa Khương quốc ở.

      Trong cung, nàng hềcó bằng hữu cùng tuổi, chodù ngẫu nhiên lui tới chỗcông chúa hoặc phi tần, nhưng những người này đều lòng vớinàng, thấy hoàng thái hậu và hoàng thượng sủng ái nàng nên đối xử tốt với nàng chút mà thôi.

      Dần dà, nàng cũng chánghét tiếp xúc với người trong cung.

      Hiếm khi thấy thiện ý như Mã Lâm đối với nàng hômnay, lòng nàng khỏi hưng phấn, cảm thấy haingười có thể thành bạn tốt.. . .

      Nâng váy vội vàng vàobiệt cung của Mã Lâm,Hoa Đề Lộ thấy nàng cởi phục sức truyền thốngra, mặc vào quần áo của nữtử Hán tộc. Cung trangthêu hoa mẫu đơn mặc người Mã Lâm, có loạiphong tình khác biệt, giống với những nữ tử trong cung.

      “Công chúa.” Mã Lâm tuy rằng vừa vào cung, cũng biết quy tắc, vừa thấy Hoa Đề Lộ đến định phúcthân hành lễ.

      “Đừng như vậy.” Hoa Đề Lộ vội vàng đỡ lấy nàng. “Ta chỉ là khách sống nhờtrong cung, chẳng phảicông chúa gì cả.”

      Mã Lâm sửng sốt. Nàngtrước khi vào cung nghe danh Hoa Đề Lộ, hiểu rõnữ tử Trung Nguyên trướcmặt có ảnh hưởng rất lớn tới hoàng đế, nếu muốncủng cố thế lực Khương quốc, nàng phải phí chútthời gian cho nương nổi danh này.

      Dù sao, nếu có thể hòa hợp với Hoa Đề Lộ, nàng mớicó thể thuận lợi tiếp cận hoàng thượng, nếu ngồi lên vị trí hoàng hậu Trung Nguyên, đến lúc đó thânphận của nàng có khác biệt lớn, chỉ là côngchúa Khương quốc đượcnhân dân trong nước kính , mà còn là hoàng hậuđược dân chúng Hán tộc tôn sùng.

      Tương lai tốt đẹp cỡ nào!Chỉ cần nàng ra sức tranh thủ, hết thảy cũng khôngcòn là ảo ảnh nữa.

      “Nếu vậy. . . . . Mã Lâmnên xưng hô với ngài thế nào?” Mã Lâm chớp chớp con mắt xinh đẹp hỏi.

      Hoa Đề Lộ cười ngọt ngào, “Tỷ cứ gọi ta là Hoa Đề Lộlà được, ta đây cũng gọi tỷlà Mã Lâm, vậy đượckhông?”

      “Đương nhiên được.” Mã Lâm cũng cười. “Ta buồn phiền nơi đất kháchquê người có bằng hữu, nghĩ muội lạinguyện ý làm bằng hữu củata, ta rất vui.”

      Hoa Đề Lộ rất có cảm tình với nương dị quốc này, cảm thấy nàng giốngngười thường, khác với nữ tử trong cung mắt mọc trênđầu, mới đầu thân phận của nàng liền vênhmặt hất hàm sai khiếnnàng, sau này biết lại vộivàng nịnh bợ.

      Nàng chán ghét loại ngườinhư thế, đối với những người ngu xuẩn cầu phúquý, nàng sớm học được phải thờ ơ lạnh nhạt, khôngđể chính mình thành quân cờ tranh quyền đạt lợi của bọn họ.

      Bởi vậy, ở trong cung nàng ít khi chủ động tiếp xúc với người khác, cũng khó tìm thấy người làm cho nàng thuận mắt, độc lâu như vậy, hiểu khi nào thìkhát vọng có tình bạn ngang vai ngang vế, đúng lúc này Mã Lâm xuấthiện. . . . .

      Hoa Đề Lộ quyết định,nàng muốn làm bạn tốt củavị công chúa Khương quốc này. Các nàng làm bạn của nhau, du ngoạn cùng nhau,nếu có thể, còn thân mật đùa vui với nhau, cùng chiasẻ bí mật. . . .

      Mã Lâm rất nhanh được toại nguyện, hòa hợp vớiHoa Đề Lộ.

      Người sáng suốt thấy tìnhhuống này, đều hiểu địavị Mã Lâm thay đổi rất nhanh, vì thế thường có người đến biệt cung củanàng, mong Mã Lâm nóigiúp các nàng vài câu trướcmặt Hoa Đề Lộ.

      Mã Lâm trước mặt mọingười cao ngạo như công chúa, nhưng trước mặt Hoa Đề Lộ lại thân thiết như tỷ muội tốt, mỗi ngày đều vui đùa khắp nơi cùng Hoa Đề Lộ, tán gẫu về đề tài mà Hoa Đề Lộ thấy hứng thú, mục đích chính là nhanh chóng tiếp cận Hoàng PhủPhong Vân.

      Hoa Đề Lộ hoàn toànkhông nhận ra tâm tư của Mã Lâm, đối đãi với nàngnhư tỷ muội tốt, thậm chí còn thường nhắc tới nàng trước mặt Hoàng Phủ Phong Vân.

      Dần dần, Hoàng Phủ PhongVân cũng nhớ được Mã Lâm này.

      Hoa Đề Lộ ăn điểm tâm ngọt mà Hoàng Phủ PhongVân đút cho, vẻ mặt hưng phấn nhìn , “Hôm nayMã Lâm đến chơi với muội.”

      “Nàng thích nàng ta như vậy?” Hoàng Phủ Phong Vân nhìn khuôn mặt nhỏnhắn xinh đẹp của nàng, phát bản thân mìnhngày càng khó đè nén ý muốn có được tâm củanàng. Nếu nàng vĩnh viễn là của tốt biết bao.

      Hoa Đề Lộ ra sức gật đầu, tươi cười : “Mã Lâmthẳng thắn làm bộ, cũng tự cao tự đại,muội rất thích nàng.”

      Nhưng Hoàng Phủ Phong Vân cũng để ý kẻthứ ba kia, mà là nữ nhân ngốc hiểu tâm ý củahắn, thừa dịp có ai, quyết định vớiHoa Đề Lộ.

      Vài ngày gần đây, hoàngnãi nãi và đại thần trong triều thúc giục lập hậu, còn an bài nữ nhân tới tẩm cung của hàng đêm, áp lực trầm trọng làm gần như thở nổi.

      chỉ muốn nàng, lạikhông muốn phiền nàng, dù sao chưa biết , nàngcó quyến luyến , hay chỉ xem như huynhtrưởng. . . . .

      Hoa Đề Lộ đến nước miếng tung bay, lại phát Hoàng Phủ Phong Vânánh mắt nóng rực nhìn mình, nhìn chăm chú khiếnnai con trong lòng nàngnhảy loạn.

      “Huynh, huynh vì sao lạinhìn muội?” Đối mặt với ánh mắt đắm đuối đưa tình của , nàng lại cảm thấy có chút thẹn thùng.

      “Nàng đẹp.” Bàn tay to vuốt khuôn mặt xinh đẹp nhắn của nàng.

      biết vì sao, lời đơn giản như vậy, lại làm lòng nàng rung động,đây là biến hóa đầu tiên sau năm năm hai người ở chung.

      “Huynh muốn làm gì?” Nàng cau mày, phát hiệnhôm nay giốngbình thường.

      “Muốn. . . . .” cúi đầu khẽ, “Hôn nàng.”

      Nàng còn chưa kịp phảnứng, môi mỏng của đãchạm vào môi nàng, nàng chỉ có thể mở to mắt nhìn khuôn mặt tuấn tú gần kề.

      Buổi trưa hè, ve con ở cây kêu to, còn môi củahắn càn rỡ thưởng thức tươi ngọt của nàng.

      Mà lòng của nàng, sớm mất tiết tấu bình thường,vì mà cuồng loạn.
      Chó Điên thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :