1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Phụ nữ có thai cũng xuyên qua: Lầm đụng tâm Hiên Vương - Hỏa Hồng (911) [DROP]

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Phụ nữ có thai cũng xuyên qua: Lầm đụng tâm Hiên Vương




      Tác giả:HỎA HỒNG

      Thể loại: xuyên , ngôn tình cổ đại, HE

      Độ dài:3000 pages word nhưng mỗi chương cực cực ngắn

      Converter:ngocquynh520

      Nguồn cv dành cho bạn nào chờ mình edit đc;))

      Editor:vân cherry ( aka cherry hay cher )

      ♥ ♥ ♥ ♥ ♥


      【 Giới thiệu 】


      Đều nữ nhân xấu nam nhân thương, trong mộng rơi xuống soái ca tuyệt sắc là có lỗi sao?


      Nhưng ai biết như vậy cũng có thể mang thai!


      YYD, ra là ngủ cũng có thể xuyên qua.


      vất vả thuyết phục mẹ lưu lại đứa bé này, nhưng là cần để cho nàng lại xuyên nữa ?


      Di, nàng xuyên tới chỗ nào rồi? Hình như là phá hư hảo của người khác.


      “Các ngươi tiếp tục. . . . . .” Che mắt tượng trưng, phi lễ chớ nhìn, nàng nhưng là cái gì cũng nhìn thấy, nhưng soái ca nổi giận, nàng bất trinh, thậm chí tin hài tử trong bụng nàng là của !


      Vương gia có gì đặc biệt hơn người, nàng cũng phải là vợ của , tại sao chỉ trích nàng?​

    2. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 1. Mệnh lâu vậy


      Bạch Lộ Nhi, nữ, 23 tuổi.


      Còn chưa tới nửa năm tốt nghiệp đại học. tại đầu năm nay, tốt nghiệp liền tượng trưng cho thất nghiệp ——


      Công việc tốt khó tìm, công việc tốt nàng lại muốn làm!


      Ô ô, mẹ bảo thủ giống như người thập niên bốn mươi năm mươi vậy, đến bây giờ vẫn còn tâm tâm niệm niệm** để cho nàng vào cơ quan chính phủ bưng chén vàng***!

      **luôn luôn tập trung nghĩ về việc định làm.
      *** ý là công việc lý tưởng.


      Nhưng nàng cũng chỉ là người bình thường, là sinh viên bình thường, chén vàng cơ quan chính phủ cứ như vậy hảo bưng sao?


      "Mẹ, tại là năm bao nhiêu rồi? Là năm 2009, phải là năm 1009, làm sao mẹ còn tin cái này, con , con muốn đâu!"



      Nàng là sinh viên đại học, thế nhưng mẹ lại lôi kéo nàng đến cái gì mà Thần Toán Tử xem bói.



      Có lầm hay , những người đó đều là lừa gạt tiền, quẻ hơn trăm, còn bằng mua bộ quần áo, chi tiêu như vậy còn có chút thực tế đó!



      "Lộ Nhi, cho bậy! Mẹ hẹn lâu mới được. Để cho ông ấy giúp con xem con thích hợp làm công việc gì, con cũng ít phải quanh co. . . . ."



      Việc này, nếu như Thần Toán Tử gì đó là bói chính xác, vậy trực tiếp bói xem vé số ra bao nhiêu là tốt rồi, bỗng chốc kiếm được mấy trăm vạn, cần gì tân tân khổ khổ coi bói kiếm tiền như vậy đây?



      Lộ Nhi muốn phản bác, nhưng nhìn đến trong mắt mẹ mơ hồ có nước mắt, vẻ mặt vội vàng, nghĩ đến tiền mặt cũng sớm đưa lên, thể làm gì khác hơn là tâm bất cam tình bất nguyện** chính là tiêu sái vào.

      (**chính là phủ định của “cam tâm tình nguyện” )


      "Ai, số mệnh của kỳ lạ, , thế nhưng có Chí Dương chi mệnh, số mệnh như vậy đối với nam nhân mà là đại phú đại quý, đối với nữ nhân mà , có thể. . . . . ."


      xong bát tự, người đàn ông hơn sáu mươi tuổi được xưng là Thần Toán Tử liền thở dài, mặt bi thương nhìn Lộ Nhi.


      chuyện giật gân a!


      Lộ Nhi khinh thường hừ lạnh tiếng, những người này phải đều dựa vào những thứ này kiếm tiền sao?


      "Vậy đại sư, là nữ nhân như thế nào?"


      Mẹ nàng bất an nhíu mày, gấp gáp hỏi.


      "Là nữ nhân, sợ rằng mệnh lâu vậy. . . . . ."


      Thần Toán Tử thở dài, nhìn Lộ Nhi mới :


      "Trừ phi, có chút kỳ ngộ. Dương lại được, vừa vặn tốt, vượt qua thử thách dễ dàng trở về, ba ngày sau chính là ngày Chí Dương, tốt nhất nên cẩn thận chút, đặc biệt là buổi trưa cùng rạng sáng giờ Tý. . . . . ."

      (giờ Tý: từ 11 giờ đêm đến 1 giờ sáng)


      ~*~*~*~*~*
      Chương 2. Trong mộng bị xxoo(1)


      Nghe ông ta càng ngày càng bình thường, Lộ Nhi cau mày, muốn cắt đứt lời của ông ta, nhưng mẹ nàng cũng là gắt gao che miệng của nàng, để cho nàng ra lời bất kính đối với Thần Toán Tử.


      Cái gì dương , cái gì mệnh lâu vậy, nàng mới hai mươi ba tuổi, có bệnh có họa, làm sao có thể sống lâu?


      Theo lời Thần Toán Tử mà ..., Lộ Nhi câu cũng tin, nhưng mẹ nàng lại cực kỳ tin, đến ngày thứ ba, dứt khoát liền đem Lộ Nhi nhốt vào trong phòng, bước cũng cho nàng ra ngoài!


      Ô ô, nàng cũng phải là tiểu hài tử, mẹ cũng cần đối xử với nàng giống như tiểu hài tử chứ?


      Rảnh rỗi có việc gì làm, Lộ Nhi nằm võng, đến buổi trưa mặt trời vừa lên, tùy ý ăn chút gì, nằm dài võng phơi nắng, mơ mơ màng màng mà ngủ. . . .


      Mặt trời rất ấm, cho dù là cách lớp kính, chiếu đến người cũng ấm áp, nóng hừng hực, rất thoải mái. . . . . .


      Lộ Nhi híp mắt, chợt cảm giác mình giống như phải là ngủ ở võng, phía dưới cũng cảm thấy mềm mềm, là cái gì?


      Mở mắt ra, nhìn cỏ kia xanh mơn mởn, Lộ Nhi vui vẻ ngồi dậy ——


      Sân cỏ, nơi này là sân cỏ!


      Chóp mũi còn có thể ngửi đến mùi vị nhàn nhạt của cỏ xanh, gió ấm áp thổi tới đây, giống như tay mẹ nàng phủ đến mặt, cực kỳ thoải mái!


      Nơi này là nơi nào? Nàng thế nào chưa từng tới?


      Lộ Nhi đứng lên vài bước, phía trước là mặt hồ lớn, nước hồ trong suốt, cảm giác lành lạnh, liếc mắt còn nhìn thấy bờ.


      Trong hồ, có vầng trăng tròn trịa, giống như cái mâm loại , dường như vây quanh trong nước, xinh đẹp làm cho người ta nhịn được muốn vớt ra ngoài.


      Nhưng lại để cho người nhẫn tâm hạ thủ, trăng đẹp như vậy, mặc dù chẳng qua là trong nước, nàng cũng nhẫn tâm phá hư.


      Ngẩng đầu lên, thấy bầu trời treo trăng tròn, Lộ Nhi cảm giác mặt trăng kia cách xa mà lại gần nàng như vậy, ánh trăng là mông lung như vậy. . . . . .


      Nơi này, là thiên đường trong mộng sao? Nàng vui vẻ xoay vòng, hướng về phía ánh trăng nhảy lên, theo gió vũ động, trong lòng có loại thích ý cho tới bây giờ cũng chưa từng có. . . . .


      "Người nào?"


      Tiếng ngân nga ngàn dặm giống như thiền quyên**, Lộ Nhi hăng say múa, bỗng nhiên ngang hông căng thẳng, cả người liền rơi vào trong cái ôm có chút mát mẻ.

      **tư thái, dáng vẻ ví như người con đẹp hoặc chỉ mặt trăng.

      Chương 3.Trong mộng bị xxoo(2)

      Sắc lang?


      Lưu manh?


      Cướp bóc?


      Mấy ý niệm ở trong đầu nhanh chóng thoáng qua, Lộ Nhi bị người nọ ôm chặt, nàng dùng sức vùng vẫy, nhưng cánh tay người nọ giống như sắt thép, thế nhưng làm thế nào cũng tránh thoát được.


      "Buông tay ra, sắc lang!"


      Lộ Nhi nổi giận gầm lên tiếng, nàng cúi đầu muốn cắn người kia, nhưng làm thế nào cũng với tới.


      "Tiên nữ, nàng là tiên nữ của ta. . . . . ."


      Thanh trầm thấp, mang theo mùi rượu nhàn nhạt truyền tới, thanh kia, trầm thấp uyển chuyển, tràn đầy từ tính mê người.


      Người nào? Thanh của sắc lang nghe cũng hay như vậy sao?


      Chóp mũi ngửi thấy mùi rượu nhàn nhạt để cho Lộ Nhi có điểm mê say, nàng là nằm mơ sao? Nhất định là nằm mơ, bằng , thế nào cảm giác được đau đây?


      "Ta phải là tiên nữ, ngươi nới lỏng tay. . . . . ."


      Có lẽ, cũng chỉ là uống say.


      Lộ Nhi tự nhủ, nàng giận tái mặt, thanh cũng là tỉnh táo.


      Dù sao, tại chỉ ôm nàng, cũng làm gì nàng a.


      ", nàng là tiên nữ, là tiên nữ của ta. . . . . ."


      Thanh của mang theo chấp nhất khó thấy, giọng cố chấp làm cho Lộ Nhi có loại giống như tú tài gặp phải binh, cảm giác được.


      Chân len lén nâng lên, Lộ Nhi hướng về phía chân dùng sức đạp xuống ——


      thể trách nàng lòng dạ ác độc a, ai bảo người đàn ông này biết tốt xấu như vậy?


      Hảo ngôn hảo ngữ được, vậy cũng chỉ có thể hung ác.


      Nhưng chân co lên có rơi xuống, ngươi là vì cái gì?


      ra là nam tử này đoán được ý đồ của Lộ Nhi, thân thể linh xảo chợt lóe, xảo diệu tránh qua tập kích của nàng, cả người chạy đến trước mặt Lộ Nhi, từ đằng trước tiếp tục ôm lấy nàng.


      Nhìn bóng dáng bên cạnh đột nhiên cao hơn, Lộ Nhi theo trực giác ngẩng đầu lên, đăng đồ tử cũng tốt, tửu quỷ** cũng được, ở bên hồ hoang tàn vắng vẻ này, nàng phải nhìn bộ dạng thế nào mới phải chứ?

      **sâu rượu, bợm rượu


      Tối nay trăng rất tròn, cũng rất sáng, ánh trăng ôn nhu chiếu xuống, mặc dù nhìn phải là ràng, nhưng là có thể nhớ được dáng vẻ to cao của . . . . . .


      ~*~*~*~*~*~*~
      Chương 4. Trong mộng bị xxoo(3)

      rất cao, Lộ Nhi ngẩng đầu lên, cũng chưa tới cằm của . Cằm của rất cứng rắn, hình dáng ràng, giống như tác phẩm hoàn mỹ nhất của điêu khắc sư thể bắt bẻ được.


      thấy được mặt của , nhưng người , trừ mùi rượu nồng nặc ra, còn có thể ngửi đến mùi đàn hương nhàn nhạt.


      Mùi vị đó vô cùng lạnh nhạt, ôn nhu, xuyên thấu qua mùi rượu làm cho người ta ngửi liền nhịn được thanh tĩnh lại.


      "Ngươi buông tay a. . . . . ."


      là ai? Lộ Nhi nhớ mình nằm ở võng phơi nắng, sau đó thấy được cái hồ này, nhất định là nằm mơ ?


      Vậy là ai?


      "Tiên nữ của ta. . . . . ."


      chợt cúi đầu, mùi rượu truyền đến xông vào trong mũi, vật ấm áp, áp đến môi Lộ Nhi, có chút vội vàng liếm đôi môi nàng.


      "Ô ô, ngươi. . . . . ."


      Vô lễ a, lần này là vô lễ với ta rồi!


      Lộ nhi hô to, mặc dù là trong mộng nhưng ——


      Nhưng nàng cũng thể bị đăng đồ tử này vô lễ? Nàng năm nay mới hai mươi ba tuổi, đến bây giờ nụ hôn đầu cũng hoàn toàn giữ gìn ——


      Ô ô, sai lầm rồi, vừa vặn đúng lúc này, nụ hôn đầu đáng thương của nàng bị nam tử mặt trong mộng đoạt . . . . . .


      Nàng có thể là cực kỳ xui xẻo trong thiên địa!


      Có người nào mà nụ hôn đầu là đánh mất ở trong mộng?


      Có người nào trong mộng, cũng có thể đụng phải sắc lang?


      "Tiên nữ, nàng là tiên nữ của ta. . . . . ."


      lầm bầm, vừa vặn thân thể lại dị thường linh hoạt, Lộ Nhi muốn tiếp tục đạp chân của nhưng nỗ lực mấy lần, vẫn nhanh nhẹn tránh được . . . . .


      Đủ rồi, dám đối với ta như vậy, vậy cũng đừng trách ta khách khí!


      Lộ Nhi khẽ cắn răng, chân co lên, đầu gối thầm dùng sức, nàng cũng là bị bắt buộc. Xú nam nhân này, lại dám đoạt nụ hôn đầu của nàng!


      "A. . . . . ."


      tiếng kêu đau, phải là của nam nhân kia. Là do Lộ Nhi đột nhiên ngã xuống, mặc dù rất nghĩa khí đem tay lót phía sau Lộ Nhi nhưng nàng vẫn thấy sợ nên mới hô to lên.


      "Tiên nữ, ra là nàng cũng cảm thấy đứng quá mệt mỏi sao?"


      cúi người , Lộ Nhi lần đầu tiên thấy mặt của đăng đồ tử sắc lang này.



      ~*~*~*~*~*~*~
      Chương 5. Trong mộng bị xxoo(4)


      Hai mắt sáng như đuốc, dưới ánh trăng mông lung, hai mắt sáng quắc rực rỡ giống như ánh sao sáng lóe bầu trời; lông mày rất đen, giống như mặc kiếm mang theo chút tà ý, môi mỏng khép kín, khóe miệng khẽ cong lên vẽ ra nụ cười tà mị. Đôi mắt ánh lam giống như dòng suối sâu thẳm làm cho người ta nhìn rời mắt được . . . .


      Đẹp trai, nàng cho tới bây giờ cũng chưa từng gặp người đẹp trai như vậy, vẻ đẹp làm cho người ta nhìn thể rời mắt được. . . . .


      Lộ Nhi kinh ngạc nhìn , nàng năm nay mới hai mươi ba tuổi, mặc dù qua tuổi mộng mơ nhưng nàng cũng giống như những phụ nữ khác đều là thích người đẹp trai ——


      Đặc biệt là loại này, cực phẩm soái ca!


      Ách, khó khăn nuốt nước miếng mấy cái, Lộ Nhi làm thế nào cũng rời mắt được.


      Thấy dáng vẻ Lộ Nhi ngơ ngác, tâm tình soái ca tốt, mặt mày hớn hở cúi người xuống, bắt được đôi môi đỏ mọng khô ráo của Lộ Nhi, tinh tế lướt . . . . . .


      "Ngươi. . . . . ."


      Ô ô, soái ca, ra nụ hôn đầu của ta là bị soái ca đoạt . . . . . .


      Lộ Nhi vừa mới mở miệng, soái ca liền thừa cơ mà vào, lần này mới chính là nụ hôn đầu. . . . . .


      Lộ Nhi muốn phản bác, nhưng nghĩ đến đây là trong mộng. Trong mộng cùng soái ca phát sinh chuyện gì cũng tính là chuyện xấu chứ?


      Huống chi, soái ca rất ôn nhu, đặc biệt là cặp mắt ánh lam kia, khi nhìn mình đầy tình, nàng căn bản cũng thể tránh thoát. . . . . .


      Thân thể, giống như đặt mình trong đám mây. Lộ Nhi biết mình là trong mộng hay là tỉnh lại, chỉ cảm thấy bay bổng, bốn phía nở đầy hoa tươi rực rỡ sắc màu, nàng hoa tươi phiêu đãng. . . . . .


      "Ngoan, tiểu tiên nữ. . . . . ."


      phiêu biết đến trời trăng, tiếng thấp lẩm bẩm từ bên tai thổi qua, ngay sau đó chính là cỗ đau đớn xé tâm, Lộ Nhi đau đến mở mắt ra, nổi giận trừng mắt trước gương mặt tuấn tú:


      "A. . . . . . là đau. . . . . ."


      Ô ô, ôn nhu che lại lời còn chưa hết, hai mắt cũng dị thường ôn nhu nhìn nàng, an ủi bất an của nàng. . . . . .

    3. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 6. Thế nhưng mang thai (1)

      Trăng, vẫn tròn trịa như cũ. Ánh trăng sáng tỏ vô tư chiếu xuống, rơi vào mặt hồ tĩnh lặng, cỏ xanh biết, chiếu người hai người ôm nhau chặt. . . . . .


      Đây là mộng, giấc mộng kỳ quái, biết tên của nàng, nàng cũng biết tên , bọn họ cũng chỉ là hai người xa lạ, hai người chút nào liên quan. . . . . .

      ————

      người là đau. . . . . .


      Lộ Nhi chưa mở mắt ra, liền cảm thấy người rất đau, giống như bị xe triển qua, lại tựa như đột nhiên bị người ép hết cả sức lực. . . . . .


      Muốn tỉnh lại nhưng Lộ Nhi phát cho dù là đơn thuần muốn mở mắt, nàng thế nhưng lại cảm thấy lực bất tòng tâm.


      Mặt trời ấm áp chiếu lên người, rất thoải mái, nàng cố gắng mở mắt ra, cầm điện thoại di động lên nhìn, nằm ngủ chưa tới tiếng.


      Nhớ tới chuyện vừa mới nằm mơ, Lộ Nhi bị dọa cho sợ đến nỗi giật mình từ võng nhảy lên ——


      Trời ạ, quá... quá đáng sợ, nàng thế nhưng lần đầu tiên lớn mật có mộng xuân!


      Cúi đầu, cẩn thận kiểm tra quần áo của mình, vẫn như cũ, có vấn đề gì!


      người ra cũng có cái gì bất đồng, nhưng mới vừa rồi nàng mơ, giấc mơ rất chân !


      Soái ca trong mộng, đến bây giờ nàng nhớ rất ràng bộ dạng , dáng dấp rất tuấn tú, so với bất kỳ minh tinh nào nàng gặp cũng cực đẹp trai. Đặc biệt là đôi mắt kia, đoán chừng đời này có mấy người có thể bỏ qua!


      Haiz, có phải vẫn là chuyện bị mẹ trông nom chuyện đương hay , nên nàng thế nhưng tưởng tượng đến soái ca cực phẩm, Lộ Nhi đều có điểm bội phục mình!


      Cuộc sống ngày từng ngày trôi qua, lời của Thần Toán Tử gì đó tuyệt chính xác, nàng sống vô cùng tốt, bệnh họa, căn bản là cũng có chuyện gì phát sinh qua.


      Theo thời gian qua , mẹ nàng cũng bất an nữa, lúc hai người cho là chuyện qua, đột nhiên có chuyện xảy ra phá vỡ cuộc sống bình thản của Lộ Nhi.


      Ngày đó, mẹ nàng lâu có ăn lẩu dê nên muốn ăn. Lộ Nhi cũng thèm ăn, nhưng vừa mới vào quán lẩu dê, mùi chua liền dâng lên. . . . . .

      Chương 7. Thế nhưng mang thai (2)


      "Nôn. . . . . . Nôn. . . . . ."


      Lộ Nhi che miệng chạy ra ngoài, chống lên tường liền nôn ói ra.


      "Lộ Nhi, con làm sao vậy? Nơi nào thoải mái?"


      "Mẹ, con sao, có thể là dạ dày tốt. . . . . ."


      Thở dốc hơi, nàng cho tới bây giờ cũng chưa từng nôn a, dạ dày vẫn luôn tốt làm sao đột nhiên liền. . . . . .


      "Lộ Nhi, con sao chứ? phải là. . . . . . Mang thai chứ?"


      Mẹ nàng vốn làm việc trong bệnh viện, dấu hiệu quen thuộc như vậy..., ánh mắt hoài nghi quan sát Lộ Nhi. Nàng cuống quít lắc đầu:


      "Mẹ, cái này thể giỡn a, con ngay cả bạn trai cũng người, làm sao có thể mang thai?"


      phải đùa, tuyệt phải chuyện đùa!


      Mình còn chưa có bạn trai? Thậm chí nụ hôn đầu cũng cất giữ. . . . . .


      Chợt, trong đầu nghĩ đến nam tử kia cũng nghĩ đến cả đêm điên cuồng đó, đó là nằm mơ, chỉ là ngủ trưa nằm mơ mà thôi, tính gì hết!


      "Lộ Nhi, chúng ta trở về thôi!"


      Lẩu dê cũng cần ăn, mẹ nàng luôn cảm thấy yên lòng, vẫn là mua que thử thai.


      "Mẹ, chuyện của con mà con biết sao? Con có cũng có, con ngay cả hôn cũng làm sao có thể. . . . . ."


      Ô ô, đây là cái gì? Màu đỏ biến thành màu đỏ tươi rồi, đây là ý gì?


      mặt tối sầm, Lộ Nhi thiếu chút nữa té xỉu. Bên trong phòng yên lặng, mẹ nàng câu cũng . . . . . .


      lời nào, nổi giận, chuyện kia lại càng lớn. . . .


      Sợ hãi ngẩng đầu lên, quả nhiên thấy mặt của mẹ tối đen ——


      Trời ạ, bão táp, bão táp, có thể nên tới được . . . . . .


      nên tới, ta biết, ta cái gì cũng biết!


      Ta có giao du với bạn trai, thậm chí ngay cả chuyện nắm tay cũng có, làm sao có thể trực tiếp, trực tiếp đến cấp độ mang thai đây?


      "Mẹ, con cái gì cũng làm. . . . . . Vật này, nhất định là có vấn đề, nhất định là que thử thai có vấn đề. . . . . ."


      Hốt hoảng vứt nó, nhưng đoạn hồng hồng kia, nằm mặt đất giống như nhìn thấy mà giật mình . . . . .

      Chương 8. Đứa bé là của ai


      Oan uổng, nàng oan uổng a, nàng so với oan của Đậu Nga, Bỉ Đông hải hiếu phụ càng oan hơn. . . . . .


      Ai có thể cho nàng biết đây là chuyện gì xảy ra? Đứa bé là của ai? Tại sao lại có?


      "Con cái đó làm, Lộ Nhi, vậy bây giờ sao?"


      Bệnh viện B siêu cực tốt, mặc dù đứa bé rất nhưng cũng có thể nhìn ràng bào thai.


      Đem bệnh án vứt xuống giường, giọng mẹ nàng càng thêm trầm tĩnh!


      Bóng tối trước bình minh! Hay là yên bình trước bão táp!


      Lộ Nhi cảm thán, cố gắng hồi tưởng chuyện tình hơn tháng qua, điều quái dị duy nhất chính là buổi trưa đó ——


      Giấc mộng kỳ quái! Nhưng cũng chỉ là giấc ngủ trưa tới tiếng, chẳng lẽ như vậy liền mang thai bảo bảo?


      "Mẹ dạy con thế nào? tốt phải biết giữ mình trong sạch! Mẹ dặn dò qua bao nhiêu lần? Cái gì gọi là giữ mình trong sach hả? Lộ Nhi, con có bạn trai, nhưng đứa bé này. . . . . . Đứa bé tại sao lại có?"


      Mẹ nàng che ngực, hai mắt tức giận nhìn con mình ngơ ngác, hận thể cho nàng hai cái tát!


      Nhưng tát còn ích lợi gì? Tát nàng, đứa bé biến mất sao?


      "Con. . . . . . Mẹ, con có bạn trai. . . . . . cả ngày con làm gì mẹ cũng biết, con căn bản cũng có rời mẹ a. . . . . ."


      Lộ Nhi ngẩng đầu lên, ủy khuất nhìn mẹ tức giận đỏ mặt tía tai, nàng tại cũng rất buồn bực. . . . . .


      " có? Con lại dám với mẹ là có? Cái này là cái gì? Đây là cái gì!"


      Tay, cũng tức giận run rẩy, mẹ nàng giận . là bị chọc tức, cũng đến bước này, Lộ Nhi vẫn thừa nhận!


      "Mẹ, mẹ đừng tức giận, con cho mẹ biết là được, ra . . . . . . ra , con cũng biết có phải hay . Con có bạn trai, càng mình cùng con trai ở chung chỗ, lần kỳ quái nhất chính là. . . . . ."


      như thế nào đây? Lộ nhi gãi gãi đầu, thấy mẹ khẩn trương nhìn bộ dáng của mình, nàng thở dài :


      "Chính là ngày, Thần Toán Tử gì đó cái ngày gì mà Chí Dương, mẹ phải là đem con khóa trong nhà sao? Buổi trưa con mệt nhọc, ở trong phòng ngủ tới tiếng, kết quả. . . . . . Kết quả. . . . . ."

      Chương 9. Xóa sạch hài tử

      "Kết quả làm sao?"


      Mẹ nàng có chút sợ, bà đối với lời của Thần Toán Tử là trăm phần trăm tin tưởng.


      "Con mơ giấc mơ kỳ quái, nằm mơ thấy ở bên hồ, cùng người đàn ông. . . . . . Có điều tỉnh lại con kiểm tra qua, quần áo của con vẫn nguyên vẹn, người cũng có gì cả, chính là cả người có tí sức lực nào . . . . ."


      Nghĩ đến ngày đó, Lộ Nhi mặt đỏ tới mang tai, nàng là thiếu nữ, đến những thứ kia dĩ nhiên ngượng ngùng. . . . . .


      "Cái gì. . . . . . Con , con trong mộng cùng đàn ông. . . . . ."


      Mẹ nàng quay ngược lại mấy bước, bà cũng tin Lộ Nhi làm ra chuyện như vậy, nhưng ——

      Nhưng trong mộng, đứa bé lại là ở trong mộng mà có!


      Xong rồi, đứa bé kia, coi như là của người nào? Làm sao bây giờ, lần này nên làm cái gì bây giờ?

      ——————

      Lúc hào hứng, nhưng lúc trở lại, mặt mây đen chẳng những có tản ngược lại có khuynh hướng càng ngày càng nhiều.


      Người là tìm được, tình huống cũng rồi, ông ấy đứa bé này phá cũng được, lưu cũng xong!


      Lưu lại, là tai họa, ai biết đến lúc đó sinh ra là cái dạng gì, nếu là ba đầu sáu tay có thể rất phiền toái.


      Phá ? Cũng tiện , dù sao, đứa bé kia vô duyên vô cớ tới đây, chừng có lai lịch gì.


      Ông ấy phải nghiên cứu chút, về phần tới lúc nào mới có kết quả, vậy cũng thể chờ được.


      "Mẹ, như thế nào a? Ông ấy như thế nào?"


      Lộ Nhi cũng có chút tin chuyện kia, dù sao trong mộng mang thai, nếu như phải là tự mình trải qua, người nào tin tưởng đây?


      "Haiz, ông ấy đợi thời gian quan sát. Lộ Nhi a, con cũng có kết hôn, đột nhiên liền mang thai, chuyện này nếu như truyền ra ngoài, vậy đối với thanh danh của con cũng hay. Nghe lời mẹ, đứa bé này thể lưu!"


      Làm như quyết tâm rất lớn, vì tiền đồ của con , bà có biện pháp khác!


      "Mẹ, cái này. . . . . . Mẹ muốn đứa bé này sao?"


      Mặc dù tới có chút kỳ quái, nhưng Lộ Nhi kể từ khi biết tiểu sinh mệnh này, trí nhớ trong đầu về người đàn ông kia cũng càng ngày càng khắc sâu, nàng rất muốn lưu lại đứa bé này!



      Chương 10. Thần Toán Tử lại tới

      Đứa bé này cũng rất đẹp ? Nàng vốn xấu xí, mà người đàn ông kia là cực phẩm trong cực phẩm, đẹp trai trong đẹp trai, đứa bé làm sao có thể xấu xí?


      Cho nên, nàng muốn bỏ đứa bé này!


      Nghe thấy lời của mẹ, Lộ Nhi theo trực giác bảo vệ bụng, thấp giọng :


      "Mẹ, đứa bé là vô tội, con muốn. . . . . ."


      "Lộ Nhi, con bao nhiêu tuổi rồi, lưu nó lại, nó trở thành gánh nặng cả đời con!"


      Mẹ nàng thở dài, bà rất lo lắng, chẳng lẽ Thần Toán Tử đúng, con sống được bao lâu nữa?


      Ông ấy trừ phi Lộ Nhi có kỳ ngộ gì, vậy bây giờ Lộ Nhi mang thai, có tính là kỳ ngộ hay ?


      "Mẹ, con bỏ đứa bé này, tự con có thể nuôi con của chính mình!"


      Lộ Nhi chu miệng lên, nàng chính là muốn bỏ con mình, mặc dù cả đời cũng thấy được cha đứa bé, cả đời cũng ai thèm lấy!


      "Lộ Nhi, con mới hai mươi ba tuổi, con về sau còn phải lập gia đình?"


      Bà tức giận, làm cha mẹ đều là như vậy, người nào cho phép con của mình vì đứa bé mà hủy cả đời?


      "Đó là chuyện sau này. Người kia phải sao? Trừ phi có kỳ ngộ gì, bằng con ngay cả mệnh đều bảo vệ được, chừng đứa bé này chính là tới vì bảo vệ tính mạng của con . . . . . ."


      có biện pháp, nàng chỉ có thể mang lời xem bói ra. Nghe đến đó, bà cũng chỉ có thở dài.


      Rốt cục thuyết phục được mẹ, vì đứa bé này, bọn họ chuyển nhà, đến nơi xa lạ ở ——


      Bà rất tự ái, đánh chết bà cũng dám cho người ta biết, con của mình chưa kết hôn mà có con.


      Mùa hè lặng lẽ qua , nháy mắt liền tới cuối thu. Bụng Lộ Nhi nhìn ràng, mang thai hơn năm tháng so với lúc trước đẫy đà ít.


      Thai nhi phát triển, ngược lại hết thảy đều bình thường, bà còn đề cập tới chuyện nạo thai, ở trong lòng của bà, chấp nhận tồn tại của đứa bé này.


      Nhưng chuyện cũng có bởi vì hai người mà kết thúc.


      Ngay buổi tối hôm nay, ông thầy tướng số Thần Toán Tử kia thế nhưng tìm được nhà mới của hai người, chợt xuất trước mặt hai mẹ con.



      Chương 11. Bùa vẽ quỷ quái gì

      " cùng đứa bé đều thuộc về nơi này, , cần phải trở về!"


      Thấy Lộ Nhi, hai mắt ông ta lóe lên, đột nhiên quỷ dị .


      "Cái gì? Trở về? Trở về nơi nào?"


      cái gì vậy? Nàng thuộc về nơi này? Nàng từ ở chỗ này sinh ra, ở chỗ này lớn lên, làm sao thuộc về nơi này?


      "Trở lại nơi cha của đứa bé. . . . . ."


      Ông ta thần bí cười tiếng, trong tay biết làm sao lại có thêm tờ giấy màu vàng sáng, dặn dò:


      "Trưa mai, chính là thời cơ tốt nhất để trở về, đưa phù chú này nhắm ngay mặt trời có thể dẫn trở về. . . . . ."


      xong, ông giải thích cái gì nữa, mặt chút thay đổi rời .


      Lộ Nhi lắc đầu cái, nhận lấy tờ giấy trong tay mẹ nàng ngơ ngác, phía đều là những chữ gì như gà bới, đều là đồ chơi gạt người!


      Trở lại bên cạnh , đây chẳng phải là trở lại trong mộng của nàng?


      Người nếu như có thể trở về trong mộng, đó phải là nằm mơ là cái gì?


      Người kia, vốn chính là người đẹp trai trong mộng nàng tạo ra a. . . . . .


      "Mẹ, đừng tin! Thứ gì. . . . . ."


      Mở cửa sổ ra, Lộ Nhi tiện tay ném cái, bùa vẽ quái quỷ gì liền nhàng ra ngoài, bay bổng cũng biết rơi vào chỗ nào.


      "Lộ Nhi, tại sao con lại vứt ?"


      Bà phục hồi lại tinh thần, vội vàng úp sấp phía trước cửa sổ, muốn nhìn chút xem vật kia rơi ở nơi nào. Nhưng phía dưới sạch , thứ gì cũng thấy.


      "Lộ Nhi, làm sao con lại tùy hứng như vậy?"


      "Mẹ, mẹ cũng tin tưởng sao? Cha của đứa bé, là người trong mộng của con, con làm sao có thể trở lại trong mộng của mình? Hơn nữa, nếu coi là , làm sao con làm được? Mẹ cũng chỉ có mình con, mẹ. . . . . ."


      Thấy mẹ tức giận, Lộ Nhi thương tâm nhìn bà, nàng thể , cũng muốn !


      "Lộ Nhi ngốc, mẹ sao, mẹ chỉ hy vọng con sống tốt là được. . . . . ."


      Đồ mất, có lẽ chính là ý trời ? Ngày khác bà lại tìm Thần Toán Tử, xem thử còn có biện pháp khác hay .

      to evjlsnow: phải là cực cực dài ý TT^TT nếu thế e cứ phải chờ dài dài thôi ;;)
      ~*~*~*~*~*~

      [​IMG]



      Chương 12. Cuối cùng rời

      Ngày thứ hai, ánh mặt trời sáng rỡ dị thường, Lộ Nhi nhìn mặt trời rực rỡ đột nhiên cảm giác cực kỳ phiền não ——


      Mặt trời, mặt trời có cái gì tốt, nàng rất xui xẻo, giống như chuyện lạ lần trước, cũng là cùng mặt trời có liên quan!


      Còn có trăng sáng, tròn như vậy, xinh đẹp như vậy, nhưng ai biết tà ác như thế!


      Giống như người nam nhân kia đều là chuyện xấu!


      Uống rượu say có gì đặc biệt hơn người, khí lực lớn có gì tốt, bộ dạng đẹp trai tốt lắm sao……


      Nàng, nếu như để cho nàng nhìn thấy người nam nhân kia, nhất định hung hăng sửa chữa bữa!


      Ô ô, bọn họ ngay cả lời cũng có mấy câu, nam nhân đáng chết lại đem nàng ăn!


      Bảo Bảo, đứa , cha con phải là người tốt. . . . . .


      Ô ô, đứa đáng thương, đến bây giờ ngay cả cha con họ gì tên gì mẹ cũng biết, con theo họ mẹ chứ, có được hay ?


      Làm như nghe hiểu lời của Lộ Nhi, đứa bé trong bụng thế nhưng đá đá chân, Lộ Nhi cao hứng ha ha cười lớn. . . . . .


      Lộ Nhi ở trong nhà, hồn nhiên biết bên ngoài gió bắt đầu thổi, gió cuốn tờ giấy, thẳng tắp hướng lên mà bay, bay tới cửa sổ, áp mặt kính.


      "A. . . . . ."


      Nhìn chữ như gà bới đột nhiên quỷ dị xuất , Lộ Nhi hô to tiếng, mẹ nàng cũng đúng lúc quay ra, vừa hay nhìn thấy vòng lam quang nhàn nhạt bao bọc Lộ Nhi, bà muốn đến nhưng làm thế nào cũng đến gần được.


      Nơi đó, giống như có luồng khí đặc biệt, lam quang bao quanh Lộ Nhi chặt. Bà nhìn Lộ Nhi, nhìn thấy nàng vùng vẫy, vươn tay ra, lại xuyên qua luồng khí đó, nhưng bà vẫn bắt được con . . . . . .


      Lam quang mông lung, kéo dài gần mười phút mới dần dần tiêu tán, bên trong nhà yên tĩnh, nơi nào còn có bóng dáng của Lộ Nhi?


      Bà ngẩng đầu lên, nhìn về phía cửa vốn có tờ bùa chú, lúc này sớm hóa thành mảnh vụn, bị gió thổi thấy tăm hơi. . . . . .


      " ấy có chỗ của mình, ở chỗ này ấy chỉ có con đường chết, cũng tốt! Bà cũng cần thương tâm! cũng tốt. . . . . ."


      Thần Toán Tử đột nhiên tới, nhìn mẹ Lộ Nhi thương tâm tuyệt vọng, lạnh lùng . . . . . .


      QUYỂN 2.

      Chương 13. Phá hư xxoo

      Ngất!


      Thói đời gì a, nàng tại là phụ nữ có thai, người bình thường bị xoay vòng như thế cũng trở thành đần độn, phụ nữ có thai chẳng phải là càng. . . . . .


      Bất an nhíu mày, loại cảm giác bay trung tốt!


      Đột nhiên phịch tiếng, nàng rốt cục rơi xuống đất, Lộ Nhi khẩn trương che chở bụng, nhưng nàng phát cảm giác rơi xuống đất phải là rất đau, dưới thân thể mềm nhũn , phải là thực cứng. . . . . .


      Đây là cái gì? Giường sao?


      Vận khí của nàng tệ, cảm giác từ nơi cao như vậy rơi xuống, thế nhưng có ngã chết, còn ném tới giường!


      Có điều là tư thế có chút khó coi a, chổng vó, giống như thể nào lịch hơn!


      Hừm, thế nào cảm giác có chút đúng lắm?


      Khó khăn lật người, lỗ cái mới gặp giường, mà chỗ nàng vừa mới nằm hình như là . . . .


      Hai người, hai người nằm cùng nhau!


      Hơn nữa còn là nam nữ, toàn thân trơn bóng linh lợi, bọn họ giống như, có thể làm chuyện gì. . . . . .


      "A. . . . . ."


      tiếng thét kinh hãi, Lộ Nhi vội vàng dùng tay che mắt ——


      Phi lễ chớ nhìn, phi lễ chớ nhìn, bọn họ thậm chí quần áo cũng mặc, bọn họ vận động, mà nàng. . . . . .


      Mà nàng, may mắn như vậy liền rơi người bọn họ ——


      Rơi vào người bọn họ vận động!


      Ô ô, nàng cái gì cũng thấy, Bảo Bảo cũng thấy a. . . . . .


      "Hai người tiếp tục. . . . . . Tôi cái gì cũng thấy. . . . . . Cái gì cũng thấy. . . . . ."


      Lộ nhi che mắt tượng trưng, cố gắng bỏ qua ánh mắt phát hỏa của hai người kia ——


      Cũng đúng, lúc này, giường đột nhiên có người người rơi xuống, ai nổi giận đây?


      "Hai người cần nhìn tôi như vậy, tôi cái gì cũng thấy. . . . . ."


      Bên cạnh yên lặng, Lộ Nhi có chút sợ. Nàng cũng phải là cố ý, phải là cố ý, bọn họ cũng cần hẹp hòi như vậy, nóng giận như vậy nhìn nàng chứ?


      "Gia, nàng tại sao ở giường của chúng ta a. . . . Thiếp, thiếp về sau sống thế nào. . . . . . Ô ô. . . . . ."


      Nữ nhân đáng chết ở đâu chui ra? Ta bao nhiều lâu được thị tẩm rồi?

      Chương 14. Cực phẩm soái ca trong cực phẩm


      vất vả mới có cơ hội này, còn chưa thi triển sức quyến rũ của mình, nhưng nữ tử kia dĩ nhiên phá hư chuyện tốt của mình!


      "Gia. . . . . ."


      Vừa ô ô khóc, tay mỹ nữ vừa xấu xa điểm lửa ở người nam nhân, ánh mắt châm chọc nhìn nữ nhân bụng bự che mắt, thầm :


      Hừ, lần này ngươi chết chắc!


      Cảm giác được căm thù của , Lộ Nhi mới bất giác phát , nàng bây giờ còn giường người ta ——


      Cũng đúng, vốn là hai người giường, đột nhiên nhiều hơn người, ai còn có hứng thú gì nữa?


      " xin lỗi, xin lỗi, tôi lúc này nên . . . . . ."


      Vòng qua bọn họ, Lộ Nhi lục lọi hướng ra phía ngoài bò .


      Rất kỳ quái, người nam nhân kia thế nhưng câu cũng .


      Xuống tới đất, nàng có thể tránh người, Lộ Nhi rốt cục an tâm ——


      Xấu hổ a xấu hổ, từ đầu đến cuối, chưa thấy người nào quân tử như vậy, bị người quấy rầy chuyện tốt thế nhưng nổi giận?


      "Đứng lại!"


      lúc Lộ Nhi khen người đàn ông này quân tử, người kia rốt cục lạnh lùng lên tiếng.


      ra là Lộ Nhi vui vẻ quá sớm, người đàn ông kia, cũng phải là quân tử như vậy, rộng lượng như vậy!


      "Ách, tiên sinh, hai người tiếp tục, tôi xin lỗi, xin lỗi . . . . . ."


      giơ tay đánh người cười, Lộ Nhi rất tự giác thi hành những lời này.

      (rất cảm ơn nàng myumyu giúp ta chữa lỗi sai của câu : "> )


      Huống chi, lần này là nàng đúng, nàng cũng biết cái phù chú như gà bới xảy ra chuyện gì, lại đem nàng đưa tới nơi này.


      "Ngẩng đầu lên. . . . . ."


      Sửng sốt mà, người đàn ông kia đứng ở trước mặt Lộ Nhi, Lộ Nhi chưa kịp phản ứng, cằm liền bị người ta nắm . . . . . .


      Trời ạ, rất đẹp trai!


      Thấy người đàn ông này, Lộ Nhi cảm giác đầu tiên là đẹp trai!


      Cảm giác thứ hai là nhìn quen mắt!


      Cảm giác thứ ba là run như cầy sấy ——


      là. . . . . .


      Thế nào lại là ?


      Chính là nam tử trong mộng kia, nam nhân từng mạnh mẽ bức bách nàng, cũng chính là cha của Bảo Bảo trong bụng!



      Chương 15. Địch ý của mỹ nữ


      Làm sao có thể? Chẳng lẽ, nàng vào trong mộng của chính mình?


      Trời ạ, nên như vậy. . . . . .


      hồi thiên hôn địa ám**, Lộ Nhi rốt cục hoa lệ lệ hôn mê bất tỉnh. . . . . .

      **Trời đất mù mịt, u ám.


      Trước khi té xỉu, nàng cảm nhận được, cái ôm có chút trong trẻo lạnh lùng giống như trước ——


      Quen thuộc, ngực của vẫn là quen thuộc như vậy, nhưng cũng chỉ là người trong mộng của nàng!


      Nàng điên rồi, nhất định là điên rồi. . . . . .


      Nam Cung Hiên khiếp sợ quan sát nữ tử này, là nàng, đúng là nàng!


      Mặt mũi giống nhau, thần sắc giống nhau, bất đồng là ba năm thấy, nàng phong nhuận** ít!

      **nở nang, đẫy đà


      Nhìn nóc nhà có lỗ hổng to, đỡ được nàng té xỉu, ánh mắt rơi vào bụng của nàng, cái bụng to chướng mắt. . . . . .


      Tức giận chưa đè xuống, lại lần nữa xông ra!


      Nữ nhân, nữ nhân của , nữ nhân tìm hơn ba năm cũng có tin tức gì, cho rằng chỉ là giấc mộng xuân, rốt cục quyết định buông tha nàng, dĩ nhiên lại từ trời giáng xuống như vậy!


      Đáng hận hơn chính là, nàng thế nhưng trở lại với cái bụng lớn!


      Hừ, nữ nhân của , lại dám ra tường, đúng là ——


      Lá gan , muốn sống!


      Tay của nắm chặt, dùng sức làm như muốn đem nàng bóp nát.


      Người trong ngực vui nhăn mày, thân thể cũng hơi ngọ nguậy cái.


      Trong lòng của căng thẳng, khỏi buông lỏng lực tay ——


      Mặc dù muốn thấy, nhưng đích xác nhìn thấy bộ dạng nàng cau mày.


      Hơi chút buông tay, lại cảm thấy có chút hối hận, nữ nhân biết xấu hổ mà thôi, tại sao muốn thương tiếc?


      Mỹ nữ giường vốn là chờ nổi giận, nàng cho tới bây giờ cũng có gặp Vương gia tức giận như vậy, nàng biết nữ tử này nếu mà biết rất thê thảm!


      Nhưng trong chốc lát nữ nhân kia dĩ nhiên té xỉu!


      Mà thái độ Vương gia thế nhưng cũng đại chuyển biến quay ngược lại, bỏ qua cho nữ nhân này sao?


      "Gia. . . . . ."


      Mỹ nữ bất an tới, người phủ thêm sa y mỏng, đường cong thân thể ở sa y như như .


      Chương 16. Tư thế ám muội


      Mỹ nữ bất an tới, người phủ thêm sa y mỏng, đường cong thân thể ở sa y như như .


      "Buông tay!"


      Hai mắt sắc bén nhìn tay áo bị nắm, tức giận hừ tiếng, mỹ nữ bị dọa sợ đến nỗi vội vàng buông tay. . . . . .


      "Gia, nóc nhà. . . . . ."


      Muốn nhắc nhở Vương gia nữ tử này đắc tội, mỹ nữ chỉ chỉ nóc nhà, thấp giọng hỏi.


      "Trước cứ để đấy. . . . . ."


      Cái gì? Để đấy?


      Phòng thế này, nàng ở thế nào a? Cũng lộ thiên . . . . . .


      Mỹ nữ ủy khuất, nước mắt cũng thiếu chút nữa rơi xuống, có điều cũng phải là người thương hương tiếc ngọc, ôm Lộ Nhi bước nhanh rồi rời .


      Hừ!


      Sau lưng mỹ nữ hừ lạnh tiếng, bà bầu, thù này nhận định. . . . . .

      ——————

      Khi Lộ Nhi tỉnh lại, sớm nằm ở giường thoải mái, có điều giường này phải là giường nhà nàng, rất thoải mái, rất mềm mại, còn mang theo mùi thơm nhàn nhạt.


      "Tỉnh?"


      Thanh lạnh lùng làm cho Lộ Nhi đắp chăn cũng nhịn được run rẩy.


      Người nọ là từ Địa Ngục ra ngoài sao? Thanh sao lại lạnh như thế?


      Về sau mùa hè nếu nóng, có thể tiết kiệm được máy điều hòa mất, chỉ cần mấy câu, bảo đảm liền đông lạnh, cả người phát run, tuyệt đối nóng nữa.


      "Ách, cám ơn tiên sinh. . . . . ."


      Hả, cảm tạ cái gì? chính là nam nhân cưỡng bách mình, làm hại nàng nằm mơ cũng mang thai, nàng nên hận , tại sao có thể cám ơn ?


      đột nhiên dời qua thân thể, mặt liền tiến tới phía nàng chưa đến hai mươi centimet, lúc chuyện khí tức cũng phun đến mặt của nàng!


      Tư thế như vậy, rất ám muội!


      "Ách. . . . .tiên sinh có thể cách xa tôi chút để chuyện. . . . ."


      Người ta thậm chí cũng chưa từng , chính là thanh thuần thiếu nữ nha. sát gần nàng như vậy, nàng cảm thấy trong đầu thiếu dưỡng khí, tim đập rộn lên, cộng thêm khó thở .


      " thể!"


      Môi mỏng mở, tuyệt đối cho Lộ Nhi mặt mũi. Lộ Nhi vui nhíu mày, cả giận :


      " quản sao?"


    4. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 17. Xuyên qua chết kiểu đáng thương nhất


      Hừ, cái gì, bộ dạng đẹp trai có gì đặc biệt hơn người?


      Ngươi lợi hại hơn nữa cũng chỉ là người hư cấu trong mộng của ta!


      "Nữ nhân, có muốn ta nhắc nhở nàng tiếng hay , nàng là nữ nhân của ta!"


      xong, môi hung hăng đè ép xuống, tàn nhẫn chà đạp đôi môi đỏ mọng của Lộ Nhi ——


      Đáng chết, nữ nhân này phản bội , nhưng đối với nàng lại vẫn có rung động!


      Ô ô. . . . . .


      Ngươi khốn kiếp!


      Lộ Nhi ở trong lòng mắng n lần, cảm giác được thô bạo, hung hăng cắn cái!


      "Nữ nhân, nàng dám cắn ta?"


      Ngẩng đầu lên, phát lam quang tụ trong đôi mắt , Lộ Nhi sợ cắn cắn môi, tại là khủng khiếp.


      "Tôi..., là vô lễ với tôi trước. . . . . ."


      Thân thể lui về phía sau chút, tại người nàng giường, tư thế này, vốn là có chút thuận lợi.


      "Hừ! , tại sao lại xuất ở Vương phủ của bổn vương? Dã chủng trong bụng nàng là của ai?"


      Gì, dã chủng?


      Có người con của mình là dã chủng sao?


      Lộ Nhi đột nhiên cảm giác được buồn cười, mắng chửi , để cho chính mắng chính mình !


      Nàng , nam nhân đáng chết này, đến cuối cùng ta nhất định cho ngươi biết tay!


      "Nàng còn dám cười?"


      Làm như bị Lộ Nhi chọc giận, tay của chợt lấn đến gần, áp đến cổ Lộ Nhi, hung hăng bóp. . . . . .


      Ô ô, cười cũng có lỗi sao?


      Nàng cũng chỉ cười, nhưng nam nhân đáng chết này, muốn giết nàng!


      Mưu tài? Cướp sắc? Sát hại tính mệnh?


      Dưỡng khí trong đầu cũng dần hết, Lộ Nhi đưa tay dùng sức bắt được bàn tay nắm cổ nàng, hung hăng bóp :


      "Ngươi tên dã man này. . . . . . Ô ô. . . . . . Buông tay. . . . . ."


      Hô hấp càng ngày càng khó khăn, khí lực của nàng làm sao địch nổi ?


      Trời ạ, nàng phải là cứ như vậy mà chết chứ?


      , muốn, nàng phải về, phải về nhà, phải về đại tìm mẹ thương của nàng. . . . . .


      Nước mắt nóng bỏng chợt rơi xuống, lăn đến tay của , nóng bỏng nóng bỏng . . . . . .




      Chương 18. "Dã chủng" của người nào


      Kinh động thần trí trở về, nhìn nàng xanh cả mặt, đột nhiên buông tay ra ——


      làm gì? Tìm nàng ba năm, tìm được nàng, chính là vì muốn bóp chết nàng sao?


      Mới vừa rồi thiếu chút nữa liền giết nàng!


      "Khụ khụ. . . . . . Ngươi. . . . . . Ngươi đồ dã man, ngươi. . . . . . phải là. . . . . . Người. . . . . ."


      Lộ Nhi lớn tiếng ho khan, ô ô, nàng tại sao mệnh khổ như vậy? Cha của con, dĩ nhiên cũng dã man như vậy!


      Sớm biết thế nàng cũng giữ lại đứa bé. Hừ, là đáng tiếc bộ dạng chỉ có cái mã!


      "Ta? Dã man? , đây là dã chủng của ai?"


      Bàn tay lại duỗi ra ngoài, Lộ Nhi sợ liền bảo vệ cổ mình, người này thể lý, vẫn là cùng !


      "Dã chủng của người nào? Của . . . . . ."


      Hừ, con của ngươi mới là dã chủng hả? Lão nương hối hận, hối hận mang thai con của ngươi lâu như vậy. . . . . .


      "Ta? Ha ha. . . . . . Ha ha. . . . . ."


      chợt cười to, Lộ Nhi kinh ngạc nhìn , người này làm sao vậy, coi như là cao hứng, cũng cần phải vui vẻ như vậy chứ?


      "Này! Mặc dù là của , nhưng cũng cần phải cao hứng như thế. Tôi còn có ý định gả cho đâu? phải là chồng tôi, đứa bé cũng chỉ có thể dùng họ của tôi, cùng cũng có bất kỳ quan hệ gì. . ."


      Nam Cung Hiên đột nhiên ngưng cười, nghe nàng những thứ giải thích được, nghĩ chút cũng hiểu ý tứ Lộ Nhi.


      "Hừ, nàng hài tử là của ta? Được, có ý tứ, vậy ta muốn hỏi chút, Bổn vương khi nào cưng chiều nàng?"


      Muốn dùng dã chủng biết từ đâu tới đây uy hiếp , muốn làm Vương phi của sao? Nữ tử này cũng quá. . . . . .


      Quá ngây thơ rồi. Hài tử của ư, cũng ba năm có thấy nàng rồi, nàng làm sao mang thai hài tử của ?


      "Chuyện đó quên sao? Năm tháng trước, ở bên hồ gì đó, uống say, liền. . . . . . ở cỏ. . . . . ."


      Lộ Nhi đỏ mặt, nàng có thể giải thích nhưng nhìn người này ánh mắt quá mức kinh khủng, nàng sợ vạn nhất ràng, lần nữa kích động giết mình, vậy cũng cũng có gì hay ho.

      to nana237: thnx nàng ủng hộ, hớ hớ
      ~*~*~*~*~

      Chương 19. Hoa lệ lệ té xỉu

      "Năm tháng trước?"


      Nam Cung Hiên lầm bầm, cười lạnh :


      "Ba năm trước đây ta thấy nàng lần đầu tiên, là ở Huyễn hồ, cũng là ban đêm trăng tròn, ta đúng là muốn qua nàng. . . . . . Nhưng ngày thứ hai nàng thấy tăm hơi, nếu như phải là thấy lạc hồng đất, ta cũng cho là giấc mộng. Nhưng đó là ba năm trước đây, ba năm rồi ta chưa từng thấy nàng, nữ nhân, nàng đứa bé này là của ta sao?"


      Ba năm?


      Lộ Nhi hồi mê man. Tại sao lại như vậy? là ba năm trước đây, nhưng nàng nhớ ràng chính là năm tháng nha!


      Lần này xong rồi, đứa bé trong bụng của nàng xảy ra chuyện gì rồi? Rốt cuộc là của người nào?


      Hai mắt nàng ngơ ngác, Nam Cung Hiên cho là Lộ Nhi bị vạch trần, cho nên á khẩu trả lời được rồi, lạnh lùng :


      "Thế nào? Dã chủng còn có thể là của ta sao?"


      Dã chủng? thế nào còn đứa là dã chủng? Nàng tại cũng biết nên làm như thế nào, nàng cũng mơ hồ.


      ". . . . . gạt tôi, có đúng hay ? ràng chính là năm tháng, ràng chính là. . . . . . Làm sao là ba năm? Làm sao có thể. . . . . ."


      Hai mắt đột nhiên khôi phục tiêu cự, Lộ Nhi lướt qua người đàn ông này, nhìn bên trong nhà trang trí cổ kính, nhìn lại nam tử trước mắt này chút, quả nhiên là cẩm y trường sam, tóc dài giống như trong kịch cổ trang ——


      Có điều tóc của dùng ngọc trâm cài, chỉ là mới vừa rồi nàng vẫn luôn có chú ý tới. . . . . .


      Ông trời ơi, chúa ơi, Jesus a, ta phải là rất may mắn rất may mắn xuyên qua chứ . . . . .


      Hai mắt khép lại, hai chân duỗi cái, Lộ Nhi lại lần nữa hôn mê bất tỉnh ——


      Hoa lệ lệ, ngất ở giường. . . . . .


      Nam Cung Hiên quan sát nữ nhân lại té xỉu, nhíu chặt hai hàng chân mày lại ——


      Nàng diễn trò sao? Mới vừa nhìn ánh mắt của nàng, giống như là giả bộ, nàng rất kiên định năm tháng, cũng phù hợp với tháng hài tử trong bụng của nàng, nhưng ——


      có mất trí nhớ, nhớ ràng, ràng luôn tìm nàng ba năm!


      Còn có, mới vừa nãy trong mắt nàng là thể tin được, là bởi vì cái gì? Nàng rốt cuộc là người nào?


      Tại sao tra xét lâu như vậy, tìm khắp nơi thấy nàng?



      Chương 20. Mang theo Bảo Bảo xuyên qua

      "Thái y, nàng lại hôn mê. . . . . ."


      Đứng lên, Nam Cung Hiên lạnh lùng hô.


      "Vương gia, Vương gia, nàng là phụ nữ có thai, chịu được bao nhiêu hành hạ. . . . . ."


      Nhìn vết đỏ cổ Lộ Nhi, thái y run rẩy .


      "Bổn vương biết, nàng tại có thể phá thai sao?"


      Hai mắt lạnh lùng nhìn người trong chăn ——


      Hừ, nàng tới, Bổn vương cũng buông tay, nhưng đứa bé này, Bổn vương cũng dễ dàng tha thứ .


      "Hồi Vương gia, thân thể của nàng, cần điều trị, tạm thời thể. . . . . ."


      Ánh mắt Vương gia là khủng khiếp, nhưng đứa bé này thể động, trừ phi là muốn mạng của nương này!


      "Tốt lắm, ngươi ra ngoài trước ! Tuệ Nhi, trông chừng chút. . . . . ."


      Mệt chết , nữ nhân này đủ làm cho người ta nhức đầu, vẫn là suy nghĩ chút nên xử lý nữ nhân này như thế nào!


      Cõi đời này, ai muốn leo lên giường của Hiên Vương ? Cho dù là nữ nhân muốn, người khác muốn chạm vào cũng phải suy xét cẩn thận, huống chi là nữ nhân hứng thú vẫn luôn luôn tìm kiếm?


      Người kia lại dám để cho nàng mang thai, đúng là chán sống!

      ————

      hy vọng, tỉnh dậy là ở giường quen thuộc của mình, đập vào mắt chính là ngôi nhà quen thuộc.


      Nhưng len lén mở mắt ra, Lộ Nhi mới biết, hi vọng của nàng lại lần nữa rơi vào khoảng ——


      Vẫn là gian phòng cổ kính, vẫn là nơi thiếu chút nữa nàng liền bị người bóp chết giường.


      Duy nhất giống chính là bên cạnh cỗ tử sát khí, yên lặng nhiều hơn phần.


      "Tiểu thư, tiểu thư nàng tỉnh. . . . . ."


      Thấy Lộ Nhi lông mi khẽ run, Tuệ Nhi liền vui vẻ hô lên. Ý tứ Vương gia nàng hiểu, để cho nàng hảo hảo chiếu cố nương này, cũng thuận tiện hỏi lai lịch của nương chút.


      " là. . . . . ."


      Quan sát gian phòng cổ kính này, nha đầu khéo léo này——


      Nàng xuyên qua rồi, Lộ Nhi lại lần nữa xác định. Có điều nàng giống như phải là hồn xuyên qua, nàng nhớ bụng của nàng vẫn còn, cũng mang theo Bảo Bảo cùng nhau xuyên qua.

      ——————
      Tác giả:
      ps: hôm nay ít nhất phát 30 chương, Thân ái Hỏa mê nhóm, lấy ra nhiệt tình của các ngươi tới a, đánh dấu, đề cử, nhắn lại Hỏa đều mơ tưởng. . . . . .

      Có phải có chút lòng tham hay ?

      Chương 21. Nàng xui xẻo a

      May mắn xuyên thủng chính là đến chỗ cha của Bảo Bảo !


      may chính là nàng mang thai năm tháng, nhưng thời điểm bọn họ gặp mặt là ba năm trước đây!


      "Nô tỳ Tuệ Nhi, về sau liền hầu hạ tiểu thư . . . . . ."


      Tuệ Nhi ha ha cười, Lộ Nhi quan sát nàng, rất giật mình nha, người cười lên cũng rất thà, mắt giống như là nha đầu có bao nhiêu ý xấu, tâm địa gian xảo....


      nha đầu như vậy theo mình cũng tốt, chung quy so với loại nha đầu tâm cơ vẫn tốt hơn ?


      Có điều là người nam nhân kia hảo tâm như vậy sao? Cho nàng nha đầu thành như thế hầu hạ mình, nàng thế nào cũng nghĩ ra nguyên nhân?


      Nước vào trong đầu rồi? Đầu đậu hũ? Hay là đột nhiên cảm mạo nóng rần lên, thần chí ?


      Làm sao vô duyên vô cớ đối với nàng tốt như vậy? bình thường, quá bình thường. . . . . .


      Biết người nam nhân kia có hảo tâm như vậy, Lộ Nhi đối với Tuệ Nhi cũng có bao nhiêu điểm phòng bị, người xấu mặt viết bại hoại, người tốt cũng nhất định là bộ dạng rất thà.


      Mà nàng tại xuyên qua, xác định xuyên qua, việc đầu tiên muốn làm chính là –


      Chính là, trước nên biết đây là chỗ nào, triều đại gì, nam nhân này làm cái gì. . . . . .


      Còn có, cũng là điểm trọng yếu nhất, nàng phải biết nàng là người nào? Là hồn xuyên qua hay là người xuyên qua?


      Phải là người xuyên qua chứ? Dù sao, nàng tại là mang theo đứa , mang theo cái bụng bầu.


      "Tuệ Nhi à, nơi này có gương sao?"


      Lộ Nhi bất an quan sát trong phòng, phòng ốc cổ kính, nhưng là có chút đơn sơ, chắc cũng có gương chứ?


      Nhưng nàng nhìn thấy gương ở chỗ nào, trước tiên nàng muốn xem thử bộ dạng của mình bây giờ ra sao.


      Thầy bói đáng giận, có việc gì lại cho nàng cái bùa vẽ quỷ dị làm cái gì? Cái bùa đó chữ viết như gà bới , ta ném ra ngoài rồi, hết lần này tới lần khác nó lại tự mình bay lên.


      Còn vừa đúng lúc bay đến cửa sổ để cho nàng cứ như vậy xuyên qua.


      Người ta được xuyên qua phải là có trai đẹp thậm chí có mỹ nữ. Nàng sao, nàng có cái gì? Mang theo cái bụng bầu tới đây, nhìn được cũng chỉ là cha của đứa . . . . . .

      Truyện này mình đọc hoàn, mình rất thích bộ truyện này, nữa chính khá cá tính, nam chính từ khi quen chị thuộc dạng rau sạch nhé, sủng vô đối, nam phụ cũng rất xuất sắc, tiểu tam cũng có nhưng rất đáng thương, ta thương nhất là nam phụ, độ dài khá, nhưng đáng để đọc vì nó rất hay, bởi vì có những chi tiết thần kì y như những huyền thoại nên ta thik lắm, ngặt nổi ta nhiều hố quá nên ko dám ôm, ta thik nhất khúc hai người này sinh em bé, y như có thần linh bảo hộ, truyện này dài bởi vì kéo đến cả đời con của hai người cơ. rất vui vì bạn làm, ủng hộ, ủng hộ a

    5. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 22. Nha đầu cũng đơn giản



      Người ta xuyên qua phải là có trai đẹp thậm chí có mỹ nữ. Nàng sao, nàng có cái gì? Mang theo cái bụng bầu tới đây nhìn được cũng chỉ có thể là cha của đứa .


      Nhưng cha nó cũng cùng nữ nhân khác xxoo!


      Đây là thói đời gì, hừ, nam nhân đáng chết, lời của giống như là nàng ra tường, nàng xin lỗi tự đắc, ra đối với nàng như thế nào?


      Ở trước mặt nàng cùng nữ nhân khác phóng đãng, nàng có mắng là tốt rồi, còn dám cây ngay sợ chết đứng nàng bất trinh?


      "Tiểu thư, gương ở chỗ này. Tiểu thư tại muốn đứng dậy sao?"


      Nha đầu rất là quan tâm. Lộ Nhi gật đầu cái, nàng dĩ nhiên muốn đứng dậy, nàng tại có bệnh có họa, nằm ở giường làm cái gì?


      Tuệ Nhi muốn hầu hạ Lộ Nhi, nàng khoát khoát tay, tự mình từ giường bò dậy, Lộ Nhi nhìn y phục trong tay, hiểu hỏi:


      "Quần áo của ta đâu?"


      Cúi đầu nhìn, y phục người vẫn còn, chẳng qua chỉ là áo lót, áo khoác cũng thấy đâu, cũng biết để ở chỗ nào .


      "Tiểu thư, y phục của người bị Vương gia thu , nô tỳ biết tại ở nơi nào. . . . . ."


      Vương gia? Người nam nhân kia còn là Vương gia sao?


      Lộ Nhi nhăn mày, giống như có chút phiền toái, người kia lại là Vương gia, vậy. . . . . .


      Nàng bây giờ là ở Vương Phủ, mà lúc mới vừa tới lại phá vỡ nóc nhà , việc này. . . . . .


      Vương gia cũng quá hẹp hòi chứ? Nếu như bắt nàng trả tiền, vậy phải làm thế nào?


      Nàng ở chỗ này cũng chỉ là thân mình, nàng trong người cũng có đồng nào. . . . . .


      "Đúng rồi, Tuệ Nhi, ta tên là gì? Ta là làm cái gì? Em là quan hệ gì với ta?"


      Tùy ý Tuệ Nhi giúp mình mặc quần áo vào, Lộ Nhi hiểu hỏi.


      Tuệ Nhi tay cứng đờ, đoán chừng nàng cũng có nghĩ đến Lộ Nhi như vậy ? Nhưng nha đầu này cũng đơn giản, rất nhanh liền trấn định lại, cười :


      "Tiểu thư phải cùng Vương gia quen biết sao? Làm sao nhớ mình là người nào?"


      Nàng vẫn luôn ở bên người Vương gia, tự nhiên cũng nghe qua lời của hai người bọn họ, lúc này nhiệm vụ cũng là thăm dò Lộ Nhi chút.



      Chương 23. Vương gia này có chút lạnh



      "Cái này, ta cũng nhớ ràng, ta nhớ được ta gọi là Lộ Nhi, nửa năm trước ra mắt Vương gia, nhưng Vương gia là ba năm trước đây, đây là chuyện gì xảy ra?"


      Lộ Nhi đầu óc chuyển cũng cực nhanh, nhìn Tuệ Nhi kia khẽ nhếch cái miệng nhắn, nàng biết nha đầu này chắc cũng là thất kinh ?


      Hừ, nàng mặc dù mới hai mươi ba tuổi, nhưng cũng đại biểu là đần, cái tiểu nha đầu này, muốn từ trong miệng của nàng moi ra lời gì, còn non chút.


      "Tiểu thư, nô tỳ cũng ràng, có thể là tiểu thư mới vừa từ rơi xuống, rớt bể đầu óc . . . . . ."


      Tuệ Nhi thở dài, trong mắt lại mang theo thể tin ràng.


      Lộ Nhi cũng tiếp, tới trước gương, dò xét cẩn thận bóng người trong gương.


      Là bản thân nàng, sai!


      Nàng là cả người đều xuyên tới, phải là hồn xuyên qua, ngay cả cái bụng năm tháng cũng cùng tới đây lớn như trước.


      Bảo Bảo, con cũng theo mẹ tới sao? Mẹ đều chú ý bảo vệ con, bất kể con có phải là con của kẻ dã man kia hay .


      Gian phòng này vốn rất đơn sơ, ngay cả đồ ăn cũng có. Lộ Nhi quan sát bên trong nhà lần, nàng cũng từ trong miệng Tuệ Nhi biết được chuyện ở triều đại này.


      Người nam nhân kia, chính là bào đệ duy nhất của đương kim Hoàng thượng– Hiên Vương, nghe quyền lợi rất lớn, đến bây giờ cũng hai mươi lăm tuổi nhưng chưa có thành thân.


      Trong phủ thị thiếp ít, ước chừng có hơn mười người, nhưng được cưng chiều cũng chỉ có ba.


      Mà ngày hôm qua, nữ nhân nàng nhìn thấy rất đúng dịp đúng là trong những nữ nhân sủng ái, tên là Ngọc Hà.


      Hiên Vương lãnh khốc vô tình, cho dù là đối với nữ nhân của mình cũng rất ít lộ ra khuôn mặt tươi cười. Nữ nhân trong phủ vốn là như mây, Hoàng thượng ban cho ít, các quan viên đại thần hối lộ chút, nhưng phải là người háo sắc, thậm chí định ra quy củ của Hiên Vương phủ, chính là năm nữ nhân nào được thị tẩm nhất định phải ra khỏi phủ.


      Dĩ nhiên, bây giờ muốn cũng cưỡng cầu, có thể ở trong phủ làm nha đầu, đãi ngộ cùng nha đầu trong phủ giống nhau.


      nghĩ tới Vương gia này ngược lại rất cởi mở nha, giống như là số người, mặc dù là nữ nhân mình muốn chết cũng phải chiếm, phá hủy người ta khi còn sống.

      Chương 24. Ô ô, ta đói


      Có điều vấn đề mấu chốt bây giờ phải là Vương gia này như thế nào, chính là nàng nên làm thế nào?



      Nàng có bạc, nếu như có bạc lập tức có thể rời ngay lúc này.


      Nhưng quan trọng nhất là bạc ở đâu? Bạc từ đâu tới đây?


      Cúi đầu xem cái bụng phải là rất lớn, haiz, nàng có thể bị đói, nhưng đứa bé trong bụng . . . . . .


      Đói được, đây chính là bảo bối của nàng, cũng là thân nhân duy nhất của nàng ở thế giới này!


      Về phần Vương gia tuyệt sắc kia, để cho gặp quỷ !


      Hừ, ở trong trí nhớ của nàng, nam nhân duy nhất cùng phát sinh quan hệ, lần đầu tiên của nàng lại như vậy, nàng nhớ rất ràng, hài tử trong bụng chính là của , còn thừa nhận?


      Đừng thừa nhận, nàng còn hiếm lạ đó? phải là đứa bé sao?


      Mặc dù ở cổ đại, nàng cái gì cũng có, nhưng về sau nàng ra ngoài có thể tự mình kiếm tiền, tự mình làm có thể nuôi sống đứa bé này!


      Đúng, cứ như vậy!


      Bước đầu tiên tới cổ đại, chính là rời Vương phủ, tự mình ra bên ngoài kiếm sống !


      Tuệ Nhi cẩn thận nhìn vẻ mặt Lộ Nhi thay đổi liên tục, bất an hỏi:


      "Tiểu thư, người có chỗ nào thoải mái?"


      Hẳn là thoải mái , bằng sắc mặt sao lại biến thành như vậy?


      "Ta. . . . . ."


      Lộ Nhi vừa muốn ta rất khỏe, rất đúng dịp bụng liền lỗ tiếng, mặt của nàng đỏ lên, vuốt bụng đáng thương, thở dài :


      "Ta đói bụng. . . . . ."


      Đói bụng? Tuệ Nhi nháy mắt mấy cái, nhìn tiểu thư đỏ mặt mất tự nhiên, vội vàng :


      "Tiểu thư chờ chút, nô tỳ tìm đồ ăn cho tiểu thư. . . . . ."


      Lộ Nhi liền vội vàng gật đầu, cái gì Vương gia cũng là, dáng dấp đẹp trai như vậy cũng có đầu óc sao? Nàng là phụ nữ có thai, lâu rồi chưa có ăn gì, nàng bây giờ há miệng ăn nhưng là hai người tiêu hóa, nhất định đói.


      Có điều Vương gia đẹp trai tính khí cũng rất tốt, mặt lạnh còn giống đại tiện, giọng đông lạnh giống như băng, vừa nhìn biết phải người dễ chọc!


      Ít chọc mới tốt! Rời đến nơi xa hoặc xa hơn, tốt nhất cả đời cũng nên gặp nhau mới phải!




      Chương 25. Sai lầm chỗ nào?



      Có điều như thế, nhưng vừa nghĩ tới đứa bé trong bụng, Lộ Nhi lại cảm thấy trong lòng trống rỗng ——


      Mặc dù thừa nhận đứa bé là của , nhưng. . . . . .


      Nhưng theo cảm giác trí nhớ mình sai, còn có đêm hôm đó, nàng nên hỏi xem chuyện gì xảy ra.


      Nếu như phải là xuyên qua, nàng có lẽ đơn thuần cho đó là giấc mộng xuân, mà đứa bé vẫn là tại trong mộng bay đến trong bụng của nàng . . . . . .


      Nhưng bây giờ nàng xuyên tới rồi, hơn nữa trong trí nhớ hai người, thời gian cách xa rất lớn, có phải hay là. . . . . .


      Nhớ ngày đó, là uống say, hơn nữa là cực kỳ say. Lộ Nhi lúc đầu cũng từ chối, nhưng sau nàng cũng vùng vẫy, mà chính nàng tưởng trong mộng cho nên thèm nghĩ gì nữa, cứ như vậy để mặc cho lần đầu tiên!


      Vừa mới bắt đầu, đích xác là rất đau rất đau, nhưng qua lúc, loại cảm giác rất xa lạ đánh tới, nàng theo cảm giác cùng trầm luân. . . . . .


      Khi đó, gió, rất , rất nhu. . . . . .


      Trăng, rất đẹp, cũng rất mông lung. . . . . .


      Nước hồ cũng yên tĩnh, bên tai có thể nghe được tiếng côn trùng kêu vang. . . . .


      mệt mỏi ngủ, mà nàng cả người đau nhức, nhưng chút buồn ngủ.


      Mở mắt ra, xem trăng tròn bầu trời, mượn ánh trăng mông lung kia, nàng cũng quan sát nằm bên cạnh ——


      Dung mạo tuấn mỹ như thần là loại khuynh thành, gương mặt lúc ngủ ngây thơ thuần khiết như hài đồng . . . . .


      Nàng nhìn hồi lâu, thầm nghĩ nếu như thực tế cũng có người tuấn dật thế này là tốt biết bao.


      Chẳng qua đây chỉ là mộng, chỉ là giấc mộng, giấc mộng rất đẹp rất đẹp mà thôi. . . . . .


      Sau đó nàng đứng dậy, mặc quần áo chỉnh tề, muốn tiếp tục ngắm nhìn khung cảnh trong mộng ——


      Nàng đứng lên, trăng sáng ngả về tây, nàng vài bước, chỉ cảm thấy trăng sáng chợt phát ra lam quang yếu ớt ——


      Sau đó, nàng liền tỉnh dậy, xem điện thoại di động chút, ngủ chưa tới tiếng mà thôi!


      Nhưng ở bên kia, nàng dám khẳng định ít nhất cũng ngây người ba bốn giờ!


      Theo như trí nhớ trong mộng ——


      Có lẽ thời gian ở chỗ này dài hơn, nhưng. . . . . .


      Vậy phải là thời gian hai bên giống nhau ư?




      Chương 26. Ăn cơm hay là nuôi chim?

      ví dụ như đại tháng bên này liền năm?


      Nếu như theo đó vẫn là đúng, đứa bé trong bụng nàng cũng sắp sáu tháng rồi, mà là ba năm trước đây. . . . . .


      "Tiểu thư, tiểu thư, ăn cơm. . . . . ."


      Tuệ Nhi bưng đồ tới, là chút đồ ăn , còn có chén cháo.


      "Này. . . . . . ăn cái này?"


      chút đồ ăn như vậy, người nơi này phải ăn ít như vậy chứ? Mà nhìn kỹ chén kia a, ít ỏi, ăn còn chưa đủ nhét kẽ răng.


      "Tiểu thư, lúc này phải là lúc ăn cơm, phải đợi lát mới. . . . . ."


      Tuệ Nhi cúi đầu, nàng trong phòng bếp tìm đến nhiều đồ như vậy, khoảng canh giờ nữa mới tới giờ dùng bữa. Tiểu thư vừa đến bối cảnh gì cũng có, nữ đầu bếp cũng thiên vị.


      "Ta còn tưởng rằng là nuôi chim chứ? Quên , ta ăn trước lấp cái bụng . . . ."


      Lộ Nhi thở dài, hai ba lần liền đem đồ quét trong bụng, cũng biết đồ ăn tới chỗ nào rồi, ăn được hẳn là chút cảm giác cũng có.


      "Tiểu thư, các chủ tử trong Vương phủ đều ở đây cùng nhau dùng cơm, có điều là ăn trưa ăn hơi trễ, chờ Vương gia hạ triều trở lại mới có thể ăn cơm . . . . . ."


      Cái gì, hạ triều? Hoàng thượng lão nhân nếu có chuyện gì làm trễ nải, đại gia đình chẳng phải là đều chết đói theo?


      "Vậy Tuệ Nhi, nha đầu sao? Nha đầu có phải cần chờ Vương gia trở lại mới được ăn cơm hay ?"


      đói bụng nữa rồi, bụng cũng kêu, Lộ Nhi nghĩ tới về sau muốn làm cái gì? Có muốn làm nha đầu hay ?


      "Tuệ Nhi, đây là. . . . . ."


      Tuệ Nhi còn chưa có trả lời, giọng nam trong trẻo liền truyền tới, Lộ Nhi vội vàng theo tiếng nhìn lại, chỉ thấy nam tử nhìn qua tới hai mươi tuổi tới, ánh mắt trêu đùa thẳng tắp quan sát Lộ Nhi, cuối cùng rơi bụng nàng, càn rỡ nhìn . . . . . .


      "Người đẹp trai, mẹ ngươi chưa với ngươi, nhìn chằm chằm như vậy rất lễ phép sao?"


      Lộ Nhi vui chu miệng lên, người này là ai, cũng quá càn rỡ. Coi như chưa nhìn thấy mỹ nữ, cũng cần nhìn nàng trắng trợn như vậy chứ?


      ~*~*~*~*~*~*~
      Mở đầu cho quyển mới là Chương 27. Lại mỹ nam tà mị tuyệt sắc

      hố hố, đón chờ nha~~


      to nana237: thnx nàng ủng hộ:X hờ hờ ngày càng hay nhá *dụ dỗ ing* http://***************.com/images/smilies/icon_wink.gif)


      [​IMG]



      Quyển 3.

      Chương 27. Lại mỹ nam tà mị tuyệt sắc


      "Phốc xuy" tiếng, mỹ nam bật cười. Lộ Nhi tức giận hơn :


      "Chưa từng thấy qua mỹ nữ cứ việc thẳng, cũng cần ý tứ tốt như vậy. . . . . ."


      Những lời này vừa ra, mỹ nam rất nể tình ha ha cười lớn, Tuệ Nhi nhanh chóng nháy mắt, muốn cùng Lộ Nhi đó là người nào. Mỹ nam trong lúc vô tình thoáng nhìn, dọa nàng sợ đến nỗi vội vàng câm miệng, dám câu nào.


      "Này, ngươi cười cái gì? phải là thần kinh có chút bình thường chứ?"


      "Ha ha. . . . . ."


      Mỹ nam tiếp tục cười to, cười run rẩy hết cả người, thở ra hơi, đến cuối cùng nhìn Lộ Nhi tức giận, mới khó khăn ngưng cười:


      "Bổn vương dĩ nhiên là thấy qua mỹ nữ, chẳng qua là cho tới bây giờ chưa từng thấy qua người bụng lớn như vậy còn tự xưng là mỹ nữ . . . . . ."


      Dừng, tưởng nàng là cái gì hả? Cùng lắm là thế này sao?


      Lộ Nhi thoáng nhìn, lạnh lùng :


      "Ít vô cùng! Lại lần nữa, mỹ nữ có con tất cả đều là bộ dáng này. Mỹ nam a, ngươi có kiến thức cũng nên có chút thưởng thức chứ? Hoặc là , ngươi cho rằng mỹ nữ đều là để nhìn sao?"


      "Kiến thức, thưởng thức, đây là đồ gì?"


      Nghe được lời của Lộ Nhi..., mỹ nam rốt cục ngừng cười, rất nghiêm túc hỏi.


      "Ngươi là ai, ta tại sao phải cho ngươi biết? Đúng rồi, nơi này là Vương phủ, ngươi phải là Vương gia gì đó làm sao tới nơi này?"


      Lộ Nhi nháy mắt mấy cái, lúc này Tuệ Nhi nghe được Lộ Nhi hỏi, rốt cục có cơ hội chen chân vào rồi, vội :


      "Đây là tứ Vương gia, Khánh Vương. . . . . ."


      Tứ Vương gia, mới vừa rồi phải là nghe nàng , bào đệ duy nhất của đương kim Hoàng thượng chính là cái gì Hiên Vương sao? Tại sao lại thêm người?


      "Tiểu thư, Khánh Vương là đường đệ của Hoàng thượng cùng Vương gia . . ."


      A, ra phải là em ruột, nhưng tới nơi này làm gì?


      Quan sát Vương gia kia cái, Lộ Nhi cái gì cũng có hỏi, thế nhưng Vương gia cũng mất hứng:


      "Đúng rồi, vừa rồi là có ý gì? Còn có, là nữ nhân Tam ca? Bổn vương làm sao chưa từng thấy ?"


      "Ngươi lắm chuyện, những thứ này cùng ngươi có liên quan sao? Ta tại sao phải cho ngươi biết?"


      Chương 28. Kiếm bạc ở cổ đại là như vậy


      "Ngươi lắm chuyện, những thứ này cùng ngươi có liên quan sao? Ta tại sao phải cho ngươi biết?"


      Đường huynh đệ, đoán chừng cũng phải là vật gì tốt, nàng tại đói bụng nha, đói bụng rồi cũng muốn chuyện có biết hay ?


      " tên là gì? Hài tử trong bụng là của Tam ca sao?"


      Mặt dày mày dạn! Lộ Nhi thở dài, rốt cuộc biết cái gì gọi là mặt dày mày dạn rồi, ta rất kiên quyết tỏ cái gì cũng muốn nhưng thế nào còn hỏi như vậy đây?


      "Này, nữ nhân, phải là câm chứ?"


      Nhìn Lộ Nhi ngồi xuống, tiếng nào, cũng ngồi xuống rất nóng lòng hỏi.


      "Ngươi mới câm ấy? Ngươi hỏi ngươi , ta tại sao phải cho ngươi? Ngươi lại cho ta cái gì?"


      Lộ Nhi liếc cái, nhàm chán .


      "Cái gì? muốn cái gì?"


      dính sát vào Lộ Nhi, hơi thở cũng thổi tới cổ Lộ Nhi. Nàng lùi lại, cả giận :


      "Vương gia, tránh xa ta chút. Cho ta trăm lượng bạc, ta liền cho ngươi biết. . . . . ."


      trăm lượng, cũng coi là ít chứ? Lộ Nhi nghĩ trăm lượng có thể đáng bao nhiêu nhân dân tệ. . . . . .


      "Tốt, cho. . . . . ."


      tay nóng lên, Lộ Nhi kinh ngạc quay đầu, chỉ thấy tay có tờ giấy màu vàng nhạt, mở ra vừa nhìn, đó viết ít thứ, chẳng lẽ đây chính là ngân phiếu trong truyền thuyết?


      "Tuệ Nhi, em giúp ta xem chút, đây là hay là giả?"


      Cho tới bây giờ cũng chưa nhìn thấy ngân phiếu, Lộ Nhi nhìn mấy lần cũng ra giả. khổ não muốn phân biệt thế nào, chợt thấy Tuệ Nhi, tùy tiện hô.


      "Tiểu thư, ngân phiếu của Khánh Vương, tại sao có thể là giả?"


      Tuệ Nhi kinh ngạc thấy Khánh Vương hào phóng, nhưng mặt cũng là cung kính.


      Vương gia thế nào vẫn chưa trở lại, bên này giống như có chút khó giải quyết, Khánh Vương luôn đùa cợt nhả thế nhưng nghiêm túc cùng tiểu thư lâu như vậy.


      "A, vậy ta liền tin tưởng ngươi. Ta tên là Lộ Nhi, hài tử trong bụng hẳn là của Hiên Vương . . . . . ."


      Ha ha, hai câu liền trăm lượng bạc, nghĩ tới kiếm bạc ở cổ đại dễ như vậy!

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :