1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Phế hậu vô tri - Khuynh Diễm(c5) (DROP)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Phế Hậu Vô Tri
      Edit: Danhbossthangcap
      Tác giả: Khuynh Diễm​


      Giới thiệu:

      Ta dập đầu ba lần xuống mặt đất, giọng khàn đặc van nài nam nhân cao cao thượng thượng trước mặt:
      "Hoàng thượng, xin người khai ân. Thần thiếp biết sai rồi! Xin người khai ân! Khai.... ân... Khai... ân...."

      "Ngữ Yên, thân là mẫu nghi thiên hạ, ngươi dám làm việc vô sỉ như vậy, ngươi coi trẫm là gì trong mắt, ngươi coi trẫm là gì? Là gì? Chả nhẽ cuộc sống ăn no áo ấm trong cung khiến ngươi hài lòng? Phải chăng là do trẫm là nam nhân vô năng mới khiến người thập thò lén lút xuất cung cùng nam nhân khác làm trò gian tình?"

      Ta sợ hãi dập đầu liên tục, nỗi sợ hãi dâng trào át cả cơn đau rỉ máu trán, miệng gào thét thôi:
      " Hoàng thượng... thần biết sai rồi....Xin người khai ân!"

      Hoàng thượng quay mặt , vạt áo phấp phơ trong gió tạo luồng khí lạnh hất thẳng vào mặt ta, giọng người trầm ổn vang vọng cả căn phòng:

      "Ngữ Yên hoàng hậu, giữ được danh tiết, trẫm ra lệnh phế hậu, giam vào lãnh cung, đời này kiếp này được rời khỏi nơi đó dù là bước!"

      Ta ngẩng mặt nhìn người:
      "Vậy... nửa bước được ạ?"

      Hoàng thượng tức giận hừ mạnh ra lệnh: "Nửa bước cũng được. Tốt nhất là nên phế bỏ cả đôi chân của ngươi."

    2. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 1

      Ta là Chiêu Ngữ Yên, phụ thân ta là Đại thừa tướng nắm giữ trong tay nửa binh quyền, đủ để tạo phản hay gây áp lực cho hoàng đế và triều đình.

      Vì vậy, từ khi sinh ra ta là đại tiểu thư kiêu ngạo, tính tình bướng bỉnh, muốn gì được lấy, ngay cả vị trí hoàng hậu cũng được xác định sẵn là cho ta, chẳng qua vấn đề vị tân hoàng đế được đăng cơ là ai, người nào xứng đáng để phụ thân ta phò tá. Trong tất cả các vị hoàng tử, người có vị thế và lợi thế nhất chính là thái tử Mẫn Quân và con trai của quý phi - ngũ hoàng tử Mẫn Nhạc.

      Từ Mẫn Quân và ta là thanh mai trúc mã, Mẫn Quân đối xử với ta rất tốt, cái gì chiều thuận theo ý ta đến độ ta phát ngán cho rằng thái tử này là nam nhân nhu nhược.
      Hừ, Mẫn Quân tưởng ta biết tâm tư xấu xa vô sỉ của ư? ra thích ta, cái khao khát là phò tá của phụ thân, nhiều khi đề cập tới chuyện đương đều bị ta gạt phăng . Ta chúa ghét nam nhân thâm tàng bất lộ, giả tạo nhu nhược như . Nhưng ghét của nào, trời trao của ấy, phụ thân ta :

      "Yên nhi, ra thái tử là nam nhân tệ, hay là con với thái tử..."

      Ta vùng vằng phản đối: "Con thích ."

      Phụ thân thở dài, đáy mắt lên tia bất đắc dĩ: "Ta biết, ta biết chứ! Nhưng bây giờ đối với ta, phò tá thái tử là quyết định sáng suốt, nếu như ta chọn Ngũ hoàng tử, mai sau đất nước xuất tên hôn quân suốt ngày chỉ biết mĩ tửu cùng ong buớm.... Haizzzz, thực thân là quan trong triều, ta thấy đành."

      "Phụ thân, nhưng người có thể chọn người khác mà? Đâu cần nhất thiết là hai người họ"

      " có khả năng." Phụ thân vuốt lên mái tóc mai của ta "Hoàng tử nhiều nhưng kẻ hữu dụng ít, ta cần chỗ dựa cho mai sau phải đấu tranh lo nghĩ..."

      Ta hé miệng muốn phản bác, ra tên thái tử đó phải nhu nhược đâu phụ thân à, giả vờ đó. Nhưng thấy nét mặt ôn hoà của người, ta nín nhịn thêm...

      Vài ngày sau đó, Mẫn Quân xuất trước phòng, lôi kéo ta xem hội hoa đăng. Tâm trạng tốt, ta có chút khinh bỉ dành cho , muốn buông lời cự tuyệt lại chợt nhớ tới lời phụ thân hôm đó nên mặc kệ lôi ta hết con phố này tới cửa hàng kia.

      Mẫn Quân đặt bí danh cho ta là Củ Hành, thích ăn hành, cư nhiên cũng muốn ngầm thích ta. Củ hành chỉ là gia vị, món ăn chỉ thiếu hương thơm chứ mùi vị. Số phận ta cũng giống vậy, chỉ là nhân vật nền mà thôi.
      .....

      "Hành nhi..." Mẫn Quân nắm tay ta băng qua từng gian hàng, từng người lướt qua nhau, hơi lạnh phả qua gò má khiến ta cảm thấy lành lạnh tê tê, bầu trời thỉnh thoảng bùm lêm đoá hoa bông nở rộ. Thấy gọi như vậy, ta cau có cằn nhằn.

      "Sao gọi luôn là Củ nhi cho xong."

      Phía truyền cười khẽ, lực tay siết chặt, ta bực bội muốn vùng ra. cứ lôi lôi kéo kéo ta như vậy, cho đến khi trước mắt cả hai là mặt sông yên ả lác đác những ngọn nến mờ ảo của hoa đăng tạo khung cảnh thanh tĩnh thơ mộng, đến độ ta muốn xuất khẩu thành thơ.

      ngơ ngẩn trước những đoá hoa đăng thình lình Mẫn Quân nhảy ra trước mặt khiến tim ta nhảy thoắt lên nhịp, hừ hừ, suýt nữa ta quên mất nhân vật bên cạnh từ nãy đến giờ.

      Mẫn Quân đứng đối diện với ta, mắt rất sáng, trong màn đêm, đồng tử đen huyền của ánh lên những đốm trắng long lanh nhất thời khiến ta ngắm đến ngẩn cả người. Hoá ra cũng là nam nhân đẹp đến như vậy!

      "Hành... Hành nhi... Ta nàng..." Giọng chập chừng ngắt quãng, phía sau đoá bông bùm 1 tiếng nở rộ sáng loá, ta chỉ lặng im chờ đợi tiếp: "... Ta muốn lấy nàng. Ta muốn nàng là thái tử phi của ta. Mai sau, nàng trở thành mẫu thân những đứa con của ta...."

      Muốn sao? Những điều muốn rất nhiều... Phải chăng cũng muốn ta là cầu nối giúp tiến gần tới ngai vị, muốn ta làm hoàng hậu tạm thời của hay ? Phía xa xa, pháo bông vẫn nổ lên từng đợt, ta kìm lòng nhướng môi thành nụ cười nhếch mép giấu diếm khinh thường trong đó.

      "Nàng có nguyện ý gả cho ta hay ?"

      Ta còn lựa chọn sao? đây là cố hỏi những câu thừa thãi chọc giận ta ư? Ta chỉ hướng cười cười: "Liệu ta có thể từ chối hay ?"

      Mặt đanh lại, nét dịu dàng trước đó biến mất dấu vết: "Nàng thể."

      "Vậy... Bản thân ngươi biết câu trả lời của ta rồi đấy!"

      Gió thổi mạnh cơn khiến tóc phất qua má ta mang cơn giác lạnh lẽo. Mẫn Quân vẫn chăm chăm nhìn ta nhưng sâu trong đó là hàn khí tức giận. Ha, tức giận sao? tức giận điều gì đây? Người tức giận nên là ta mới phải, là ta trở thành bàn đạp cho ngươi tiến bước, có ngờ được mai này ngươi trở thành hoàng đế đối xử với ta và gia tộc của ta ra sao? Bây giờ trước ta ngươi tỏ vẻ ân ân ái ái, liệu tâm ngươi có là ?

      Đứng nhìn chăm vào đối phương quá lâu khiến ta cảm thấy nhàm chán bèn xoay người rời . Ta thích . Trước kia là thế, bây giờ vẫn vậy, về sau cũng thay đổi.

      Khi còn , phụ thân vẫn thường ôm ta trong lòng thủ thỉ: "Là nữ nhi phải chỉ cầm kì thi họa là tài nữ. Nữ nhân chỉ biết mình trong khuê phòng thêu thùa, đàn hát đa phần đều là nữ nhân có suy nghĩ ngu xuẩn và thiếu thực nghiệm... Nhưng Yên nhi của ta tài giỏi nha! Cầm kì thi hoạ, thông tinh kinh sử đều biết.... Ha ha, phải chi Yên nhi là nam nhân có thể giúp ta gánh vác nửa sức nặng rồi..."

      ......
      Thu đông năm ấy, thái tử và đại tiểu thư tướng phủ Chiêu Ngữ Yên liên hôn.

      5 tháng sau hoàng đế băng hà, thái tử Mẫn Quân kế vị ngai vàng, lấy niên hiệu là Phong Khang cũng thái tử phi Ngữ Yên được sắc phong làm hoàng hậu. Cả triều đình phen nghiêng ngả, thái tử lên ngôi lập tức thanh trừ các thế lực chống đối ngày trước. Hoàng cung ngày ấy nhuốm đầy máu tanh.

    3. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 2.

      "Hoàng thượng giá đáo..." tiếng tiểu Lý tử vọng lên từ xa khiến ta cắn hạtv dưa cũng phải giật mình ngồi thẳng dậy dặn dò đám cung nữ thu dọn nhanh chóng đống vỏ dưa bừa bộn cùng với mấy bản thoại tình tiết chia ly ướt át.

      "Thần... Khụ khụ... Thần thiếp tham kiến hoàng thượng..." Ta vội vội vàng vàng nên hành lễ thành hành đại lễ, hạt dưa chưa kịp nuốt xuôi ở cổ họng khô rát bật ho vài lần.

      Mẫn Quân nhìn ta lần, phất tay ra lệnh cung nữ và đám nô tài rời , trong chốc lát cả phòng chỉ còn hai người, ta và , người quỳ người đứng. Trầm ngâm lát, ta suy nghĩ có nên đứng lên hay , hay là cho ta miễn lễ rồi nhưng nghe . Ta thử đứng dậy nhưng giọng lạnh lùng quát lớn:

      "Hỗn xược! Ai cho phép ngươl đứng?"

      Hờ, vậy thôi! Ta quỳ tiếp.

      Mẫn Quân tiến tới trước mặt ta, gân xanh giật giật trán chứng tỏ tức giận: "Nữ nhân vô sỉ, ngươi dám hãm hại Vân chiêu nghi của trẫm?"

      Hờ, nếu ta là nữ nhân vô sỉ chính ngươi lại là nam nhân tỉ bỉ. Ta nhếch mép cười nhạo, hơn trăm tiểu viện, chiêu nghi, phi tần mới nạp vào cung đều là của , ta còn chưa nhớ mặt mấy nữ nhân sáng sáng tối tối tới thỉnh an ta làm sao biết Vân chiêu nghi của là ai?

      " biết chiêu nghi của hoàng thượng tại sức khoẻ ra sao? Bị trẹo chân? Bị huỷ dung? Bị cạo đầu? Bị chết đuối? Hay...." Ta nhướng mi nhìn cong môi cười "... Hay là mất long thai?" Ta lôi mấy lí do vớ cẩn ở bản thoại ra hỏi .

      "Ngươi..." Mẫn Quân tức tím mặt, tay hướng tới thẳng mặt ta giáng cái tát. Nực cười! Ta nghiêng mặt né tránh, cái tát ấy vung trong trung xoẹt qua chót mũi

      "Ngươi còn dám phản kháng?" nắm tóc ta giật mạnh, ta nghiến răng hít khí lạnh.

      "Hoàng thượng... Thần thiếp đâu dám phản kháng. Bây giờ người là vua nước, thần thiếp đâu cả gan phản kháng người..."

      Nam nhân vũ phu!

      buông lỏng lực tay, đôi mắt nheo lại cảnh cáo: "Đây là hoàng cung, bây giờ ngươi còn là thiên kim tiểu thư Chiêu Ngữ Yên mà là Ngữ Yên hoàng hậu. Bản thân ngươi hãy nhìn cho , đừng nghĩ rằng có đại thừa tướng chống lưng là có thể là trò xấu xa sau lưng trẫm."

      Ta cười, "Đa tạ hoàng thượng nhắc nhở, thần thiếp nhớ kĩ", nhớ kĩ tâm địa đê tiện của ngươi.

      Mẫn Quân hừ lạnh, dứt khoát xoay người, bên ngoài vang lên tiếng người hành lễ tiễn rồi lại chìm trong im ắng. Ta chợt cười khẩy ra tiếng, lảo đảo chỉnh chu lại y phục và đầu tóc, Lưu ma ma ở phía ngoài tiến vào, bà quỳ dưới đất dám ngẩng lên. Ta mỉa mai :
      "Ai là Vân chiêu nghi... Giết ..."

      Lưu ma ma "Dạ" tiếng rời , ta ngồi ghế nén thở dài, biết từ bao giờ đối với ta, giết sinh mạng như 1 lời thoảng nhưng ta giết họ họ giết ta. Phụ thân ta từng : nhân từ với kẻ địch là tàn nhẫn với bản thân. Ta luôn thấm thía câu ấy.

      Ngày hôm sau, Lưu ma ma ghé vào tai ta Vân chiêu nghi chết. Ta mỉm cười gật đầu, chờ đợi cơn phong ba thịnh nộ của vị hoàng đế nhưng thời gian ấy cuộc sống của ta lại trải qua yên bình. ta còn biết Vân chiêu nghi chết, hay cũng có thể căn bản biết Vân chiêu nghi là ai...

      Hoá ra, đấy chỉ là cái cớ để thị uy với ta.

      Hết chương 2.

    4. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 3.

      Làm hoàng hậu cũng có cái hay của hoàng hậu, đứng đầu hậu cung, người người cung kính, mỗi ngày đều có mỹ nhân lụa là thướt tha tới thỉnh an, hối lộ hết thứ này thứ nọ, bản thân chỉ cần cau có chút là khiến phi tần đối diện mặt cắt giọt máu. Sáng ngắm hoa, trưa nghe đàn hát, chiều tán gẫu, rồi tối cắn dưa đọc bản thoại. Ta cứ nghĩ, phải chi cuộc sống bình yên như thế này cho đến già, ta cũng hối tiếc.

      Nhưng mọi thứ đều có mặt tối của nó, cung cấm đầy rẫy mưu, ta lo lắng đám phi tần tính kế mà lại đau đầu vì người ta lợi dụng uy quyền của ta để tính kế lẫn nhau.

      Hờ, thí dụ như vào ngày gió mát, cả đám phi tần, công chúa kéo nhau ra ngự hoa viên ngắm hồ, cười đùa tán gẫu, ta thoải mái uống trà, thỉnh thoảng bồi thêm vài câu có lệ. Nhưng đột nhiên Du phi hấp tấp, môi nhợt nhạt, quỳ xuống thỉnh tội vì tới muộn. Ta bèn phất tay bỏ qua, nhưng đám phi tần mặt mày cau có, mắt liếc xéo vào nàng ta:

      "Ai chà, Du phi bây giờ được hoàng thượng sủng ái là biết hưởng thụ nha!"

      " nể mắt tỷ muội chúng ta gì cả!"

      "Hoàng hậu có lòng muốn bồi đắp tình cả tỷ muội trong hậu cung, cư nhiên Du phi lại đến trễ ~"
      ...

      Ta nâng trà, mắt đoái hoài tới bọn họ, chỉ chăm chăm nhìn mặt hồ yên ả rồi nhớ lại tình tiết trong cuốn bản thoại mới đọc hôm nay, hình như tân nương bỏ trốn theo tình lang rồi diễn biến ra sao ấy nhỉ?

      Bỗng nhiên Hà chiêu nghi ghé vào tai ta thầm: "Hoàng hậu hãy nhìn trâm cài đầu của Du phi kìa!". Ta lười nhác nâng mắt liếc qua mấy cái trâm vàng đầu nàng ta, hả, có gì đặc biệt sao? Hà chiêu nghi kiên nhẫn tiếp: "Là trâm phượng...."

      Trâm phượng? Có phải cái trâm mà chỉ có hoàng hậu là ta đây đeo phải ? Ta nhướng mày, cong môi hiểu ý của Hà chiêu nghi, đôi mắt nheo lại đầy thích thú chậm rãi : "Du phi, trâm của muội đẹp..."

      Du phi ngô nghê hiểu ý ta, cả người run run quỳ xuống. "Trâm... trâm... trâm của tiện thiếp là hoàng thượng ban....ban tặng...."

      "Ồ!" Ta gật đầu tỏ vẻ hiểu ý, bấy giờ các phi tần bên cạnh thấy lửa nhen nhóm bèn ném thêm củi.

      "Trâm phượng kia là ý gì? Chả nhẽ hoàng thượng...."

      "Hoàng hậu, Du phi có tâm tư xấu!"

      Du phi vội vã rút cây trâm xuống, giọng nghẹn lại: "Hoàng hậu, phải cây trâm này... là là.... ràng hoàng thượng ban cho tiện thiếp là trâm hình con công.... phải... ..."

      "Lòng dạ Du phi là thâm hiểm, ỷ vào sủng ái của hoàng thượng mà trèo cao!"

      "Đúng vậy! Hoàng hậu người xem... nàng ta cư nhiên nể mặt...."

      Nhìn cơ thể run lên của Du phi, lòng ta thầm nghĩ nàng ta là yếu ớt, ngay cả bình tĩnh kêu oan cũng làm xong. "Du phi, ngươi có tâm trèo cao vậy sao?"

      "... tiện thiếp dám..." nàng ta bật khóc.
      "Lôi xuống! Đánh hai mươi trượng..."

      Mặt Du phi tái xanh, gào khóc đến tận khi bị kéo . Mấy phi tần bên cạnh thấy vậy, miệng cười hả hê tiếp tục cuộc tán gẫu dở dang vừa nãy như chưa từng phát sinh chuyện gì, ta lại tiếp tục ngắm mặt sông yên ả. Có trách trách tâm yếu ớt đủ rắn lòng sống chốn hậu cung.

      Suốt ngày dừng, mấy phi tần đấu đá qua đấu đá lại, lôi ta thành vai Thanh Thiên đại nhân xét xử cho họ. Nào là, cung nữ này lấy đồ của phi tần kia rồi khai ra chủ mưu là chiêu nghi nọ, hay là đồ ăn có vấn đề, phi tần nào ngã hồ, ai vào cấm địa, ai hỗn xược với ai, ai có ý trèo cao...v...v... Ta cười mỉa. Thanh Thiên sao? Ta phải, ta có lòng chính nghĩa như Thanh Thiên ngày đêm tìm chứng cứ để giải oan cho những người đủ năng lực. Ở thâm cung này, kẻ mạnh sống, kẻ thông minh mới tồn tại lâu dài.

      Nhưng có kẻ lại cho ta sống yên ổn ở chốn hậu cung, ta nhàm chán ở nơi đây chỉ kế tạm thời của . Ở biên cương phía Nam truyền tin về, Chiêu Hậu - Trấn Uy Giáo Úy nắm binh quyền phía Nam bị giết hại. Chiêu Hậu là đại huynh của ta.

      Chưa kịp tiêu hóa được tin tức này tin khác lại ập tới, tam đệ ta trói gà chặt bị đám lưu manh ở đầu đường cuối chợ đánh cho tàn phế nửa người, thanh danh phủ thừa tướng bị bôi nhọ tới dám ra ngoài đường. Phụ thân ta khổ sở bề bộn tới suy sụp tinh thần.
      Ta muốn xin Mẫn Quân cho ta xuất cung chuyến. Nhưng lại nhanh hơn ta bước. tới cung ta, tươi cười nhìn ta : "Trẫm cho ngươi xuất cung chuyến."

      Ta giật mình.

      "Nhưng ta muốn ngươi xuất cung tới Phong Nam cầu phúc cho bá tính."

      Ta nhìn đầy nghi hoặc: "Chỉ là cầu phúc thôi sao?"
      Nụ cười môi giảm, thậm chí còn kéo rộng: "Đúng. Chỉ là cầu phúc."

      Ta nghiến răng nhận lời. Được! Ta cầu phúc cho ngươi đoản thọ!

      ....
      Phong Khang năm thứ ba, hoàng hậu Chiêu Thị xuất cung tới Phong Nam, đất phong của Hiên vương để cầu phúc cho bách tính dân an.

      ....
      Khi thấy ngũ vương gia - Mẫn Nhạc tươi cười trước kiệu của ta, giọng mang theo phần sảng khoái: "Thần tham kiến hoàng hậu", lúc ấy ta lờ mờ nhận ngụ ý sâu xa của Mẫn Quân. Ta có nên tự cầu phúc cho bản thân hay đây?

    5. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 4.

      Phong Nam phong cảnh đẹp nhưng ở đây có 1 thứ hoạt động kinh doanh rộng rãi hơn cả kinh thành. Đó là thanh lâu.

      Ở đâu có Mẫn Nhạc, ở đó có thanh lâu.

      Mẫn Nhạc....

      Ta thầm lẩm bẩm cái tên này như niệm chú, trong lòng rối mảng tơ vò. Nhớ lại quãng thời gian rất lâu , khi ta chỉ là hài nữ mười tuổi lần đầu tiên gặp Mẫn Nhạc tại lễ chúc thọ lão thái gia. xuất nổi bật khiến ta chợt rung động, đôi mắt thường nheo lại đầy ý cười, chút xuân tình phảng khoé miệng nhếch lên như muốn quyến rũ người trước mặt!

      Ta nghĩ, Mẫn Nhạc là nam nhân đẹp nhất mà ta gặp... đẹp như vậy khiến cho đám nữ nhân sứt đầu mẻ trán vì , hồi ấy Cố Hoài tiểu thư nhà phủ tướng quân từng đứng cầu nhảy xuống hồ khi thuyền qua chỉ đổi lại lần ánh mắt và quan tâm của . Tâm hồn bé của ta cũng như bao nữ nhân khác từng rung động, tim đập lỗi nhịp vì Mẫn Nhạc.

      Nhưng Mẫn Nhạc với ta: "Ái tình là thứ đáng để ta vướng bận." Duyên phận rất mỏng, ban đầu ta cứ nghĩ Mẫn Nhạc phải chăng là sơi tơ hồng mà Nguyệt lão muốn trói buộc ta... Chỉ tiếc tất cả chỉ là nghĩ suy thời bồng bột, có gì là thể từ bỏ được, kể cả đó là ái tình sâu đậm, ta tự tay cắt đứt vấn vương của mình dành cho , tự nhủ rằng: đời này khiến ta lòng dạ, khiến ta phá bỏ quy tắc của bản thân.
      ....

      Mở mắt nhìn bức tranh sơn thủy tường và đôi câu đối rất trang nhã: “Tùy phong hòa bích nguyệt thanh minh, thính đào thanh trúc vũ vô ý” tacười khẽ, mắt liếc Lưu ma ma bên cạnh đứng im rời khỏi ta nửa bước: "Ngày kia bản cung đến La điện cầu phúc, thời gian ngày mai du ngoạn chuyến."

      "Vâng thưa hoàng hậu!"

      " chuẩn bị !" Ta phất tay áo tuỳ hứng đuổi Lưu ma ma khỏi phòng.

      "Vâng! Nô tỳ xin cáo lui."

      ....

      Khi đến miếu cầu phúc, lão sư cung kính dẫn ta vòng, ta cẩn thận từng động tác trước bàn dân thiên hạ. Nhưng có kẻ luôn nhìn chằm chằm phía ta khiến ta lầm tưởng bản thân mình làm gì đó quá phận. Cho đến khi ta chuẩn bị khởi kiệu mạnh bạo chắn ngang, quỳ xuống khẩn cầu gặp ta.

      là đạo sĩ, đạo sĩ thích ngao du thiên hạ và rất thích xen vào chuyện của người khác, thích đeo rắc rối vào lưng mình. Đạo sĩ vô lễ với ta:

      "Hoàng hậu nương nương, ấn ký trán người đen! Số người xui xẻo rồi! Ba lượng vàng, ta viết bùa xóa vận đen cho người!"

      Ta tức giận, ra lệnh người đánh cho trăm gậy. cười ha hả, xoay người bỏ chạy, vừa vừa lải nhải:

      "Hoàng hậu, ba lượng vàng, lá bùa! Xua tan đen đủi!!!"

      đạo sĩ hỗn xược, vô phép vô thiên, khiến ta tức chết. Mẫn Nhạc bên cạnh ta cười cười :

      "Hoàng hậu nương nương, cần chú ý những kẻ mê đạo tín đó tầm bậy! Hôm nay người hạ giá tới Phong Nam, hay là để thần dẫn người ngắm cảnh?"

      Ta gật đầu ưng thuận.

      Mẫn Nhạc là kẻ ăn chơi trác táng, ta hiểu đây là cố nguỵ trang để bảo vệ mình hay là bản chất ăn sâu của . Trong ba ngày ta ở Phong Nam, đưa ta thăm quan khắp nơi nhưng cả đoạn đường đa phần đều ghé qua thanh lâu đôi ba lần, cho đến khi dừng ở thanh lâu thứ tư, tâm trạng ta giữ nổi trầm tĩnh mà lớn tiếng chỉ trích: "Hiên vương gia, ngươi đây là có thái độ gì với bản cung? Ngươi tìm cách bôi nhọ và sỉ nhục thanh danh ta sao?"

      Mẫn Nhạc quay về phía ta mỉm cười, khoé mắt lại cong lên đầy vẻ mị: "Thần dám!"

      Ta hừ lạnh, cằm nhếch lên cao chút: "Vậy ra ngươi đưa bản cung qua thanh lâu để ngắm cảnh?"

      "Thần nghĩ hoàng hậu nương nương nhiều mệt nên đường dừng lại nghỉ ngơi... Chỉ là ngờ nương nương lại cảm thấy bị xúc phạm như vậy. Hầy, là thần lo nghĩ chu toàn rồi, xin nương nương thứ tội..."

      "Thanh lâu là nơi nghỉ ngơi rất tốt." Ta nhếch mép cười khẩy.

      "Nương nương biết đấy thôi, thanh lâu nơi đây cũng được coi là khách điếm để nghỉ chân!"

      "Ồ..." Lông mi nhướng lên đầy ý tứ, ta hướng mắt nhìn cảnh vật bên ngoài để dừng lại cuộc chuyện mà bản thân nắm chắc phần thắng. Trong lòng bực dọc, ta phất tay tỏ ý tiễn khách, Mẫn Nhạc hiểu ý bèn rời .

      Trong phòng này lư hương có mùi rất lạ ta khẽ nhắm hờ mắt hít hơi dài... Hừm, mùi rất , thoang thoảng ngấm qua từng xúc giác kích thích khiến tâm tình trở nên tĩnh lặng.

      "Lưu ma ma, hương ở đây rất thơm! Ngươi qua hỏi đây là mùi hương làm từ hương liệu gì?" Ta cất tiếng ra lệnh nhưng vẫn nhận được câu trả lời, trong lòng nảy sinh nghi ngờ: "Lưu ma ma..." Tiếng gọi vọng cả phòng trống vắng, ta đứng dậy chợt thấy đôi chân mềm nhũn sức lực, cả người ngã ngồi về vị trí cũ.

      "Lưu ma ma!"

      ai trả lời.

      Ta cố giữu bình tĩnh, ngẫm nghĩ lại số chuyện, mím môi kiềm chế cơn tức giận: "Đê tiện!". Bản thân ta cố nâng cao cảnh giác khi tới đây, nhưng vẫn thoát khỏi trở thành quân cờ trong bàn tính kế của Mẫn Quân, hãm hại Mẫn Nhạc, mũi tên trúng hai đích. Nhưng ta nghĩ làm với ta ra sao?

      Bất chợt tâm ta lạnh ngắt lại, đây là thanh lâu, Mẫn Nhạc là kẻ phóng túng... thể! thể làm điều đó với ta...

      Đôi tay trở nên yếu ớt, ta run rẩy gắng hất bộ ấm trà xuống đất tạo thanh vỡ vụn. Cho dù gây tiếng động lớn như vậy nhưng vẫn thấy ai chú ý đến. Thần trí bắt đầu trở nên mơ hồ, hình ảnh mờ nhạt lướt qua trong đầu, Mẫn Quân nhìn ta tươi cười : "Đúng. Chỉ là cầu phúc."

      Ta... Ta nhất định phải cầu phúc cho vạn lần, cầu phúc cho đoản mệnh ... sớm...

      hết chương 4.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :