1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Phấn Khởi Lên Đi, Nông Nữ! - Tố Hi Giác (1) (DROP)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Tên Truyện: Phấn Khởi Lên , Nông Nữ!

      Tác giả: Tố Hi Giác

      Editor: Ngọc

      Cv: dnth2004 (TTV)

      Thể loại: trùng sinh, điền văn, cổ đại.

      Giới Thiệu 1:

      Kiếp trước Nam Phong bị chén hoa hồng dược giải quyết xong tính mạng.

      Sau khi sống lại Nam Phong quyết tâm rời xa cặn bã nam oán phụ, sống cuộc sống hạnh phúc.

      Xoay người rồi mới phát kiếp trước mình lỡ mất người kia luôn luôn ở sau lưng dõi theo mình.

      Giới Thiệu 2:

      Nếu đời có người, ta để cho chàng đến chết sống lại, quên mất cả bản mình. Mỗi khi nhớ tới, tia ấm áp quanh quẩn trong lòng, ở cái thế gian con người càng ngày càng lạnh lùng này, cảm thấy còn sống cũng là chuyện rất tốt đẹp.

      Lời của tác giả:

      #Tái bút 1:

      Truyện này có thể phải là , trong chuyện xưa này đến từ quê hương nhà bà ngoại Tố Tố thời thơ ấu được nghe, bây giờ ngày ngày ở trong thành phố, lại phát đoạn thời gian đẹp nhất kia qua. Hành văn hữu hạn, cảm tình là .

      #Tái bút 2:

      Truyện này ngược, Tố Tố tuyệt đối là mẹ ruột, ngược nhất đại khái chỉ có mấy chương đầu. Ba mươi chương sau tất cả đều là cuộc sống vợ chồng hạnh phúc, có rắc rối hay , đương nhiên là có, ngẫu nhiên thỉnh thoảng có tí khoa trương.​

    2. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      CHƯƠNG 1: KIẾP TRƯỚC.

      Editor: Ngọc .

      Gió lạnh dữ dội, cửa sổ bạc màu bị gió làm rách càng lớn, đem hơi ấm trong phòng thổi còn mảnh. Nàng run run rẩy rẩy nằm ở giường, lạnh lẽo lại lấy chăn vây quanh thân mình, lộ ra hai mắt trắng rã, trong tay vuốt ve mảnh vải mềm mại.

      "Nam Phong, sao muội lại ngồi dậy, mau nằm xuống. Đừng khiến mình xảy ra chuyện, trong bụng có tiểu thiếu gia Đường gia đấy." vào là nữ tử mặc quần áo nha hoàn, tùy tiện . Nàng ấy chỉ vào giấy cửa sổ bị rách mắng to: "A, sao cửa sổ lại rách, buổi sáng còn rất tốt, cũng có người đến quản, cái này phải gọi người, Nam Phong muội, muội đừng vội, ta tìm người đến sửa."

      Tiếng mắng ầm ĩ giống như sét đánh bùm bùm khiến lỗ tai nàng cũng đau, Nam Phong thở dài tiếng, khẽ cười : "Liễu Thanh, quên , tỷ đừng khua chiêng gõ trống nữa. Ta hỏi tỷ, thiếu gia có tin , bên kia như thế nào." Mắt nàng gắt gao nhìn chằm chằm nàng kia, chỉ sợ bỏ qua tia biểu lộ.

      Liễu Thanh như sớm biết nàng hỏi câu này, nhíu mày : "Muội cũng đừng quan tâm , ngày đều hỏi trăm tám mươi lần, nghe đến lỗ tai cũng dài ra. Thư sớm đưa ra ngoài, thiếu gia có việc quấn thân, rảnh rỗi chắc chắn chạy tới. Muội liền đem tâm để ý cái bụng ."

      Nam Phong ngượng ngùng cười, trong lòng càng sốt ruột, mặt cũng lộ ra. Từ trong chăn lấy ra cái yếm chưa làm xong, với Liễu Thanh: "Tỷ xem châm tuyến của ta thế nào, cảm thấy hơi lớn, đứa bé da mềm mại, sợ là mặc thoải mái."

      Liễu Thanh xem xét vải dệt cái yếm kia quen, hóa ra là thiếu gia thưởng thứ tốt cho bọn họ, Nam Phong luôn luôn nhận thứ vô dụng, hóa ra là muốn làm xiêm y cho đứa bé trong bụng. biết vì sao, nhìn có chút phiền muộn. quẳng cái yếm , sẳng giọng: "Nam Phong muội, phải là ta muội, thứ thiếu gia thưởng cho chúng ta tất nhiên là tốt, tú công của muội cách mười dặm cũng có người sánh bằng. Chính là tiểu thiếu gia quý giá, đến lúc đó hồi phủ, lăng la tơ lụa, tú nương hầu hạ, nơi nào dùng thứ này."

      "Liễu Thanh, tỷ rất đúng, cái này tính là vật gì tốt, dù sao cũng là tâm ý của mẫu thân thôi." Nàng cảm kích nhìn Liễu Thanh, hai người đạo ở trang viên của thiếu gia làm nha hoàn, mấy năm nay là có nàng ấy nhắc nhở, mình sao có thể có phúc khí hoài thai được.

      Liễu Thanh nắm tay Nam Phong lạnh như băng, vỗ vỗ, cước đem cái yếm làm dở kia đá vào chậu than bên giường, chỉ còn chút than củi lóe ra ngọn lửa dài, đem cái yếm đốt thành tro tàn. Nam Phong ngây ngốc nhìn màn này, trong lòng hốt hoảng.

      "Nam Phong, ta là vì tốt cho muội, thứ này để hạ nhân Đường gia thấy được đều ghét bỏ, dứt khoát đốt . Thiếu gia đến lúc đó khẳng định phái người đến đón muội, chỉ cần kính trà cho nãi nãi, về sau, muội chính là Tạ di nương, đứa trong bụng chính là tiểu thiếu gia." Liễu Thanh đắc ý dào dạt reo lên.

      Đột nhiên oành tiếng, cửa bị đá rơi xuống bên, chấn song cửa sổ lung lay sắp đổ. Vài bà tử áo xám xông vào, túm hai người trong phòng quăng mặt đất. Nam Phong trước mắt trắng bệch, nàng theo bản năng ôm bụng, dè dặt cẩn trọng quỳ, chỉ thấy mấy đôi chân to tráng kiện đứng ở cạnh cửa.

      "Đồ hấp hèn, chỉ bằng ngươi, cũng muốn làm di nương trong phủ, chính là đổ bô ban đêm cho nãi nãi chúng ta cũng đủ tư cách." Bà tử cầm đầu quát .

      Nam Phong cả người thể ức chế run lên, tâm lạnh nửa. Xem thế này phải là thiếu gia tới đón người, mà là phu nhân tới bắt người. Nàng cùng Liễu Thanh ở trang viên đợi bốn năm , thiếu gia ngẫu nhiên đến vài lần, ban đêm hai người cùng nhau hầu hạ. Việc này phu nhân luôn luôn ngầm đồng ý.

      Ở cạnh, Liễu Thanh lập tức nịnh nọt : "Đúng là cóc ghẻ, xách giày cho mama cũng đủ tư cách. Lời di nương này cũng phải là nô tì , là nàng, trong bụng nàng có đứa bé, liền linh tinh, muốn làm di nương. Nô tì thầm nghĩ hầu hạ nãi nãi tốt."

      Bà tử kia khinh thường bĩu môi, lắc lắc cặp mông to từ bên ngoài bước vào, chốc lát bước liên tục tới đây đôi giầy thêu màu trắng nhũ khói .

      "Ngươi chính là Nam Phong sao, ngẩng đầu lên."

      Hai nha hoàn mặc áo quần rực rỡ và phu nhân hơn hai mươi, nàng ta mặc váy xanh ngọc hoa cẩm, áo choàng da sóc choàng người. đầu đeo san hô bán nguyệt, trong suốt loang loáng, cài trâm phượng ngọc bích. Nàng ta lấy khăn thêu hoa mai che mũi, chút để ý : "Cái gì bẩn vậy, mùi thối từ trong nhà ra, trong nhà lại cỗ mùi lạ. Lí gia, phạt nàng."

      Bà tử cầm đầu kia được mệnh lệnh, xoay người từ bên ngoài bưng tới chén thuốc đến trước mặt Nam Phong. Giả cười : "Nãi nãi chúng ta là người hiền lương, ngươi cùng người trong trang viên tư thông, bụng có nghiệt chủng, đem thuốc này uống , đứt nghiệt duyên. Nãi nãi đến lúc đó thả ngươi rời ."

      Nam Phong tâm rồi đột nhiên rút nhanh, quặn đau khó nhịn, nàng dùng sức toàn lực đẩy chén thuốc đen sì kia ra, phần lớn dược chảy vào chậu than, trong phòng cuối cùng tia lửa cũng tắt.

      Bên trong yên tĩnh đáng sợ.

      Nam Phong nghẹn ngào cổ họng tranh cãi: "Nãi nãi, nô tì luôn luôn an phận thủ thường, đứa bé trong bụng là của thiếu gia, nô tì có tư thông, thỉnh nãi nãi xem xét. Tốt xấu cũng là huyết mạch Đường gia, thỉnh nãi nãi giơ cao đánh khẽ, tha mẫu tử nô tì mạng, nô tì làm trâu làm ngựa báo đáp nãi nãi."

      "Huyết mạch Đường gia chấp nhận được lẫn lộn, ngươi đứa bé trong bụng là của thiếu gia, ai có thể chứng minh. Nha hoàn bên cạnh ngươi, chỉ ra và xác nhận ngươi cùng nô bộc trong trang viện có tư tình. Ta là người ăn chay niệm phật, nên tha tính mạng cho ngươi." Đường lục nãi nãi vừa vừa làm động tác di đà phật, trang nghiêm giống như ở trong miếu Quan .

      Nam Phong thể tin nhìn về phía Liễu Thanh cùng quỳ, nghĩ tới cư nhiên là ả xấu chính mình, chỉ hận chính mình có mắt tròng, bị người tính toán. Liễu Thanh bị ánh mắt ăn thịt người của nàng nhìn đến sợ hãi, rụt lui cổ, phun ra ngụm nước miếng, giọng chói tai bắn thẳng đến màng tai nàng."Tỷ muội tình thâm, vốn ngươi luôn luôn cùng Cẩu tử lui tới, ta mở con mắt nhắm con mắt, ai nghĩ đến ngươi lá gan cũng quá lớn, cư nhiên cùng cẩu tử xằng bậy, còn dám giả mạo là huyết mạch của thiếu gia. Ta là nhìn được . Nam Phong, phu nhân nhân từ, ngươi nghe lời uống thuốc tốt, uống thuốc rồi có việc gì ."

      Nam Phong hai mắt vừa lật, sắp té xỉu, cẩu tử là ai, nàng điểm ấn tượng. Nãi nãi cùng Liễu Thanh là muốn làm tử nàng a! Ôm chính mình bụng nghiến răng nghiến lợi : "Nô tì uống, Liễu Thanh oan uổng nô tì, thiếu gia cứu nô tì.

      Nam Phong hai mắt vừa nhắm, sắp té xỉu, cẩu tử là ai, nàng chút ấn tượng. Nãi nãi và Liễu Thanh là muốn khiến nàng chết! Ôm bụng mình nghiến răng nghiến lợi : "Nô tì uống, Liễu Thanh oan uổng nô tì, thiếu gia cứu nô tì."

      Lí gia tựa như sớm có chuẩn bị, lại bưng tới chén dược, trong nháy mắt, nhóm bà tử đem Nam Phong gắt gao đè lại, nước thuốc chua sót bị đổ vào miệng.

      Nam Phong chảy lệ ngơ ngác nằm sấp đất, rất nhiều người ở trước mắt nàng lắc lư, lờ mờ, sau đó nàng nghe được giọng thiếu gia, trước sau như mang theo ý trêu đùa: "Nam Phong, ngươi có khỏe ."

      Nàng chậm rãi nâng đầu nặng nề, thiếu gia cầm quạt giấy hình tranh thủy mặc nhàng quạt cho nàng.

      Thiếu gia, nàng ở trong lòng yên lặng la lên, thấy vẻ mặt thiếu gia, nàng há hốc mồm.

      "Nam Phong, đừng sợ, chờ thuốc ngấm có việc gì, tốt xấu gì cũng theo ta thời gian, yên tâm ta bạc đãi ngươi."

      Mọi thứ hết thảy đều ở trước mặt xoay tròn, đêm đen giương nanh múa vuốt đem nàng ngụm nuốt xuống.

      lâu sau, "Xúi quẩy, cả người đều chết cứng, tha xuống ."

      "Dạ, thiếu gia!"

      - HẾT CHƯƠNG 1 -
      Last edited by a moderator: 10/6/15

    3. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :