1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Phượng Sắc Khuynh Thành - Diệp Thanh Thanh (Full Q+Q2/ Q3-c2) (DROP)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Phượng Sắc Khuynh Thành
      [​IMG]
      Tác giả: Diệp Thanh Thanh
      Nguồn: Tàng thư viện
      Thể loại: cổ đại, hài sủng, H, HE.
      Bìa: Bạch Hoa


      Mở đầu 1: Phượng phủ tuyệt sắc

      Năm thứ nhất.

      “Chưa sinh sao? Chưa sinh sao?”

      Nam nhân trung tuổi vừa lùn vừa béo lại lại, xoa xoa hai bàn tay vào nhau ngày nhanh, lo lo mừng mừng đến nỗi trán tựanhư lấm tấm mồ hôi: sinh đứa bé mà lâunhư vậy ư???

      Cổ nhân có dạy: làm con bất hiếu có ba tội, tộilớn nhất chính là có con nối dõi tông đường. Năm nay ngài gần bốn mươi lại phải là người “vô dụng”. Nhưng khốn nỗi vô cùng sợ vợ, dám bàn tính đến việc nạp thiếp. Ôi, vương gia như vậy cũngcoi là vô dụng, quyền thế tiền tài cũng , chỉ là hữu danh vô thực.
      đươc, được! Giờ phải lúcnghĩ đến việc này. Phúc tấn ba mươi tuổi mớimang thai. Nàng đau ba ngày rồi mà thai nhi trong bụng vẫn chịu rời mẹ, ngoan cốkhông ra ngoài.

      “Xin đừng xảy ra chuyện gì” Phượng Vương gia thấp giọng cầu khẩn “ Ông trời ơi, cầu ngài phù hộ Phượng gia ta: mẹ tròn con vuông, sinhcon trai đầu lòng. Cầu xin người”

      Bất chợt tiếng sấm từ trời giáng xuống, trong phòng truyền ra tiếng vui mừng của bàmụ.

      “Sinh rồi! Sinh rồi”

      Bất chấp mọi lễ nghi hàng ngày, Phượng vương gia xông thẳng vào phòng sinh.

      “Sinh rồi sao? Sinh rồi sao? Là nam hay nữ?”

      “Chúc mừng Phượng vương gia. Phúc tấn hạsinh tiểu quận chúa. Ngài xem có đáng ? Tiểu nhân đỡ đẻ nhiều năm như vậy mà cũng gặp được tiểu hài nhi đángyêu như vậy nha.”

      “Là nữ sao?” Tuy rằng có chút thất vọng nhưng Phượng vương gia vẫn vội vàng tiến đến ôm lấy tiểu hài nhi dễ gì mà có đươc này “Đángyêu sao? Những đứa bé mới sinh phải đều giống…”

      Bỗng nhiên vương gia ngừng , tiểu quận chúa trong vòng tay khiến ngài rung động.

      Ôi, thực sư…thực là rất đáng ! Mắt phượng mở to, hắc bạch phân minh nhìn phụ thân. là vẻ đẹp làm mê hoặc lòng ngườikhông ngôn từ nào tả xiết.

      Nhưng mà cả ngài cùng phúc tấn vẻ ngoài bình thường sao có thể sinh ra đứa bé đáng , xinhđẹp như vậy?

      Lúc này phúc tấn nương nương cũng tỉnh lại, nhìn tiểu nữ nhi xinh đẹp của mình, mà tự hàonói.

      “ Vương gia. Xin ngài đặt tên cho tiểu quận chúa.”

      Trong lòng vương gia sớm suy nghĩ nhiều vềviệc đặt tên cho tiểu hài tử. Ngài thuận miệng ra cái tên vừa đơn giản lại vừa dễ nhớ.

      “ Vậy…gọi luôn là Phượng Nhất Nhất

      Liền sau đó.

      Năm thứ hai.

      Năm thứ ba.

      Rồi năm thứ tư.

      Phúc tấn nương nương mỗi năm lại hạ sinh tiểu quận chúa. Như vậy Phượng vương gia có bốn tiểu nữ nhân xinh đẹp như hoa, nghiêngnước nghiêng thành. Các nàng là Phượng Nhị Nhị, Phượng Tam Tam cùng Phượng Tứ Tứ.

      Năm nay, liệu có điều gì khác biệt chăng?

      “Thế nào rồi? Thế nào rồi? Sinh rồi sao?”

      “Chúc mừng vương gia!”

      Liên tục bốn năm bốn nữ nhi, gương mặt bà mụ khỏi nhịn cười.

      “Lại là tiểu quận chúa ư?” Thấy vẻ mặt như vậy của bà mụ, vương gia chỉ muốn khóc nức nở.

      phải ạ”

      lẽ nào…” Lần này Phượng vương gianhư muốn ngất xỉu “ …lại là…tiểu vương gia?”

      Bà mụ lắc đầu, vẻ mặt xấu hổ.

      phải là . Mà là… ba vị tiểu quận chúa”

      “Sao?”

      Cuối cùng vương gia ngất xỉu !

      Năm thứ sáu.

      “Sinh chưa?” Phượng vương gia chuẩn bị sẵn tinh thần tốt để chào đón tiểu nữ nhânthứ tám của ngài.

      “Sinh rồi” bà mụ mắt có chút ngấn lệ.

      “Lại là quận chúa sao?”

      phải ạ.”

      “Vậy là sinh đôi? Hay sinh ba?”

      Bà mụ lắc đầu.

      “Chẳng lẽ nào sinh tư?” giọng vương gia độtnhiên cao vút, trong lòng khỏi tính toán, nhiều nữ nhi như vậy có nuôi nổi được khôngđây? Chắc phải đuổi bớt nô bộc trong nhà thôi.

      ! Vương gia!” bà mụ xúc động, nướcmắt dàn dụa, cảm thấy cuối cùng phảixấu hổ vì công việc của mình. “Lần này…lầnnày là tiểu…vương gia ạ!”

      “A…” Vương gia hề nghe thấy lời của bà mụ, trong lòng vẫn suy nghĩ đuổi ai tốtnhỉ? Gác cổng Triệu Tử hay là thị vệ Lưu Ngũ đây?

      Tại sao lại có phản ứng? Bà mụ có chút sợ hãi. Vương gia rốt cuộc là mừng quá hóa ngu rồi chăng?

      “Vương gia. Tiểu nhân , phúc tấn nương nương sinh tiểu vương gia rồi ạ!” bà cẩn thậnnói.

      “Cái gì?” Phượng vương gia cuối cùng cũng nghe thấy lời của bà mụ. Có là ngài nghe được như vậy hay do tuổi già mà nghe lầm?

      “Là ạ! Phúc tấn hạ sinh tiểu vương gia vô cùng đáng ” Bà mụ trong lòng có chút khó hiểu? Vương gia lâu mới có tiểu vương gia, tại sao khi sinh tiểu tử ra rồi lại có phản ứng gì?

      “Trời”

      Vương gia lần nữa lại ngất xỉu!



      Cứ như vậy, Phượng phủ thất nữ nhất nam, tấtcả đều có vẻ ngoài lỗng lẫy tuyệt sắc, nhân giantương truyền đó là “Phượng phủ bát tuyệt”.

      Phượng Nhất Nhất vẻ ngoài tao nhã, tà mỹ, sinh ra bậc kì tài nhất là trong lĩnh vựcthương hồ (buôn bán), từ mười tuổi rời khuêphòng ra ngoài buôn bán, tính tình trầm ổn mà giảo hoạt, lấy thủ đoạn mạnh mẽ mà đứng thương trường, mười năm sau, nhờ tay nàng mà Phượng phủ trở nên giàu có bậc nhất mộtphương, nắm trong tay huyết mạch tiền tài củakinh thành. Các muội muội của nàng cũng dần dần lớn lên giúp đỡ nàng sẻ chia gánh nặng, nàng chủ yếu là phụ trách phường vải củaPhượng phủ, nơi buôn bán y phục, vải dệt. Từ đó trở phường vải Phượng phủ trở thành nơithường xuyên lui tới của các thiên kim tiểu thư quan lại quý tộc cho dù là khó tính nhất.

      Phượng Nhị Nhị, trừ mỗi nết ham ngủ, còn lại dáng vẻ bên ngoài xinh đẹp mà lạnh lùng, tinh thông ca múa, giọng hát trong trẻo, kĩ thuật nhảy tuyệt diệu. Ca vũ phường của Phượng phủ chính là do nàng phụ trách. Nghe tin nàng mở lớp dạy múa các quan lại quyền quý đều mang gia cơ nhà mình đến học hỏi, những nhà muốnvới cao cũng đem kí gửi nữ nhi nhà mình ở đây.

      Phượng Tam Tam tuy ham ăn nhưng lại vô cùng quyến rũ, tinh thông nhạc cụ, nàng phụ tráchNhạc khí phường của Phượng phủ. Nghe khi nàng thổi tiêu cũng có thể thu hút cả thảy vạn vật xung quanh đến nghe. Phượng phủ Nhạc khí phường của nàng ngoa chính là tinh túy của tinh túy.

      Phượng Tứ Tứ, thơ, đoan trang mềm mạiđáng , tinh thông thi họa, giỏi dụng độc, thayđại tỷ tiếp quản phường tranh chữ, tài bình thơ ai sánh bằng, người được nàng vẽ chỉ cóthể đẹp thêm gấp trăm lần tuyệt đối thểkém.

      Phượng Ngũ Ngũ hay khóc lại nhát gan nhưngrất am hiểu y thuật, phụ trách Y quán củaPhượng phủ. Chỉ khám bệnh khi có hứng, nhìn vào gia cảnh của từng người mà thu tiền thuốc.

      Phượng Lục Lục thông minh lém lỉnh, tinh thông trộm thuật. Nghe đời chỉ có vật nàng chướng mắt thèm trộm chứ khôngcó vật nàng thể trộm được. Phụ tráchtiệm cầm đồ của Phượng phủ.

      Phượng Thất Thất mê uống rượu, tính tình hàosảng tinh xảo, (tuy có gương mặt giống PhượngNgũ Ngũ cùng Phượng Lục Lục như đúc, nhưng tính tình lại khác nhau vô cùng), tửu lượng của nàng cực kì cao, uống ngàn chén say,trông coi Tửu quán của Phượng phủ, khiến nơi này trở tửu quán bậc nhất kinh thành

      Phượng Tiểu Bát lại có cái tên hay: PhượngThừa Nghiệp. Tính cách gian trá, khép mình,giỏi nhất việc giả khờ ngây thơ, lại am hiểu việc đào hố cho người ta tự nhảy vào, giết người cần đền mạng. lại chỉ ở nhà, chịu ra ngoài làm việc. Thế nhưng như có quýnhân phù trợ, có được rất nhiều tiền, rất vô trách nhiệm trong việc quản lý sòng bạc nhưngkhông hiểu sao vẫn ăn nên làm ra khiến người ta phải đố kị

      Tám tỉ muội, tỉ đệ Phượng gia cùng nhau gâydựng lại Phượng phủ rách nát khiến nó phát triển tiền tài ngừng, trở thành huyền thoại của đất nước.

      Các file đính kèm:

      Last edited by a moderator: 15/6/15

    2. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Mở đầu 2: Thất phượng ra phủ.

      Mười lăm năm sau.

      “ Tiểu Bát, con sao chứ? Tiểu Bát?”

      Phượng vương gia khóc hết nước mắt. Phượng gia mãi mới có người nối dõi tông đường, chẳng lẽ ông trời nhẫn tâm bắt nó ?

      “Cha, đệ ấy nhất định sao đâu. Người đừng quên từ đệ ấy luôn là người gặp dữ hóa lành, người đừng khóc mà ảnh hưởng đến sức khỏe.”

      Nữ nhân tà mỹ khác thường vừa vừa đưa ánh mắt gian tà nhìn mọi người xung quanh khiến số người nhịn được mà mặt đỏ tim run dám nhìn trực tiếp.

      “Đúng vậy, cha. Tai họa hội di hại vạn năm, ông trời cũng muốn bình yên mà. Người an tâm .”

      Nữ nhân đoan trang ôn nhu an ủi phụ thân. Cả người nàng toát ra khí chất thanh cao thực giống bông hoa sen gần bùn mà chẳng hôi tanh mùi bùn, chỉ có thể đứng ở đằng xa mà ngắm nhìn chứ thể lại gần mà chạm vào.

      Lại có mấy tên gia nhân nữa dám ngẩng đầu lên.

      “Cha như vậy bất công” mỹ bĩu môi rồi tiếp tục thưởng thức đồ ăn vặt trong tay mình.

      Nhưng mà trông nàng vẫn vô cùng xinh đẹp.

      “Nếu có chuyện gì con ngủ đây.” Nữ nhân lạnh lùng ngáp cái rồi xoay người bỏ .

      Trời ạ! Đến ngáp mà cũng xinh đẹp như vậy sao?

      “Nhị tỉ đúng, con cũng thấy buồn ngủ. Ôi…”

      Mỹ nhân say rượu, bước lảo đảo, mắt phượng lờ đờ phủ màn sương. chỉ muốn .

      “Tiểu Bát, đệ cũng tốt, hức”

      Nữ tử hay khóc nhè này mắt lại ngân ngấn nước mắt, khóc đến nỗi biết trời đất là gì nữa rồi.

      “Ngũ Ngũ, đừng khóc nữa!” Nữ nhân này cuối cùng cũng thể nhịn được nữa.

      Nàng hung hăng tới bên giường đệ đệ, mạnh bạo túm lấy cổ áo mà mắng “Phượng Tiểu Bát, đùa nữa! Ngươi mau chóng đứng dậy cho ta.”

      Nữ nhân này, đến tức giận cũng quyến rũ đến vậy!

      “Các con…các con à…xin đừng ầm ỹ… Thừa Nghiệp cần được nghỉ ngơi mà.”

      Ôi, người cha già vô dụng này dám lớn tiếng với nữ nhi của mình chỉ dám giọng trách mắng. Khó trách được, ai bảo vương gia là người “” nhất nhà chứ!

      “Cha, người đừng trách các tỉ tỉ. Con…khụ khụ…con sao đâu.”

      Nam nhân lúc này lên tiếng. Khuôn mặt của khiến cả nữ nhân cũng phải ganh tị, đôi mắt phượng nửa vô tình nửa cố tình khép hờ tựa nam tựa nữ, dáng vẻ xinh đẹp diễm khác thường. Chỉ tiếc là giờ sắc mặt được khỏe, môi đẹp tái nhợt khiến cho Phượng vương gia trong lòng khỏi thương xót.

      “Tiểu vương gia, con nhất định được xảy ra việc nghe chưa. Tuy rằng con có chút nghịch ngợm lại hơi ác bá, gian trá, nhưng con vẫn rất tốt, nếu chết đáng tiếc.”

      Câu này ra được tất cả nô tì tán thành. Bất chợt cả Phượng phủ cùng nhau than khóc.

      -------------

      “Thần y đến rồi”

      “Cha, xin người đừng khóc. Khụ khụ. đời này chỉ có thần y này mới chữa khỏi bệnh cho con được.”

      “Thần y! Xin hãy cứu lấy Tiểu Bát. Xin hãy cứu lấy Tiểu Bát.”

      “Được rồi. Được rồi.”

      Vị thần y vừa bước vào gian phòng trong tránh khỏi rung động, y hít hơi sâu lấy lại bình tĩnh. Là thực hay sao? Đến cung nhân của Hoàng đế chưa chắc đẹp bằng.

      Thần y bước tới giường bắt mạch cho Phượng Tiểu Bát rồi lắc đầu thở dài.

      “Ôi! Có lẽ các vị sớm chuẩn bị hậu thôi.”

      “Sao cơ?” vương gia theo thói quen lại trở nên choáng váng.

      thể nào, ngài đoan chắc phải là giả vờ?” Phượng Tam Tam nheo mắt uy hiếp, nhưng mà, thế nào lại cảm thấy nàng vô cùng quyến rũ, tựa như nàng liếc mắt đưa tình.

      “ oa oa oa…” nước mắt của Ngũ Ngũ khóc nhè lại trào ra như đê vỡ “ ta mà các tỉ muội nghe, đến y thuật của ta còn chẩn đoán ra được bệnh gì nữa mà, là rất nguy hiểm mà. Oa oa oa…”

      “ Đừng khóc mà Tiểu Ngũ” cuối cùng phúc tấn cũng lên tiếng “ nghe thần y thế nào .”

      Tất cả mọi người cùng hướng về phía thần y. Tiểu Bát dù sao vẫn là tiểu đệ đệ mà các nàng thương nhất, cho dù thường xuyên chơi đểu các nàng nhưng khi gặp biến các nàng vẫn lo lắng cho nhất.

      “ Cũng phải có cách trị” thần y chậm rãi vuốt râu .

      mau! Bao nhiêu tiền ta cũng có thể trả.”

      người luôn tiền như mạng như Phượng Nhất Nhất lại những lời này liệu có phải giả đây?

      “ Có những thứ tiền cũng thể lấy được.”

      “ Hừ, Phượng Lục Lục ta có thứ gì thể lấy được.”

      như vậy chẳng khác nào khinh thường thần trộm là nàng sao?

      “ Thời gian còn lại của tiểu vương gia…”

      Thần y thổn thức ý muốn thời gian gấp gáp mà bệnh tình lại hiểm nghèo.

      “ Cái gì?”

      Phượng Tam Tam nóng nảy xoa tay.

      “ Đừng nóng vội, đừng nóng vội, nghe tiểu y này ” thần y lại chậm rãi vuốt râu của mình “ Tiểu vương gia bị bệnh thế này là do khí quá nặng, phải bổ sung dương khí để trung hòa.”

      “ Ngài muốn bảo vật gì cứ thẳng ra.”

      “ Theo tiểu y được biết. Bảo vật chứa dương khí gồm bảy mảnh, phải đem nó về hợp lại thành thể mới có thể trị bệnh được cho tiểu vương gia. Nhưng chúng lại ở bảy nơi đáng sợ khác nhau trong tay bảy nam tử quyền thế hơn nữa người ta cũng nó như mạng, tuyệt đối nhượng lại chứ đừng là tặng cho. Mà tiểu vương gia lại chỉ còn sống được ba tháng nữa, tiểu y e là…”

      “ Chúng ta tìm” cả bảy mĩ nhân cùng lên tiếng “ Vì Tiểu Bát.của ta.”
      Phượng vương gia như bừng tỉnh bắt đầu khóc rống lên.
      Phượng Ngũ Ngũ cũng muốn khóc nhưng vẫn đưa khăn tay ướt nước mắt cho cha.

      “ Cha. Xin người đừng khóc nữa, chúng con cứu Tiểu Bát! Người yên tâm, chúng con tìm được bảy nam nhân đáng sợ kia đoạt lấy bảo vật trong tay .”
      Chỉ trong chớp mắt Phượng phủ vắng vẻ, trống rỗng.

      “ Con của ta…con của ta…” Phượng vương gia khóc đến rnung động tâm can “ có các con Phượng phủ ai gánh vác đây?”

      Cứ như vậy Phượng phủ tuyệt sắc bắt đầu bước con đường định mệnh của mình.

      ---------------

      cả rồi sao?” thanh hữu khí vô lực truyền từ giường tới.

      cả rồi ạ.” Thần y đại nhân bất đắc dĩ .

      tốt quá.” Nam tử đáng nhẽ lâm trọng bệnh lại nhảy dựng lên.

      Bột mì trắng mặt nhanh chóng được lau , ôi, sắc đẹp trời ban cho lại phải che là lãng phí.

      “ Tiểu vương gia, ngài cảm thấy lần này hơi quá đáng sao?”

      Nghĩ đến việc đại tỉ nhất là tiền kia vì “bệnh tình” của mà trong lòng chút do dự Phượng Thừa Nghiệp có chút ấm áp.

      hề quá đáng, ta hiểu các tỉ tỉ của ta, thể có người có thể khi dễ được các tỉ ấy. Hơn nữa các tỉ tỉ đều là tuyệt sắc giai nhân, đến lúc này mới giải phóng các tỉ e là còn chậm! thế quá nhiều nữ nhân sinh ra ầm ĩ, họ lại chỉ biết quản giáo ta còn gọi ta là “Sâu gạo” Trương huynh, huynh xem làn da ta non nớt, mịn màng như thế này làm sao có thể chịu nắng gió bên ngoài chứ? Như vậy tốt nhất là lừa các tỉ ấy để đổi lại mấy ngày thanh tĩnh” Ngẫm nghĩ lát lại “Ta cảnh cáo huynh đó, nếu huynh dám hé răng chẳng khác nào đắc tội với tám tỉ đệ Phượng phủ chúng ta, đến lúc đó…”

      Đắc tội với tám người cùng lúc?

      Nghĩ đến cái hậu quả kia “thần y” khỏi rung mình.

      Biết thời thế mới là kẻ khôn ngoan.

      “Cho nên…”

      “Thần y” gỡ râu cùng tóc giả xuống, lộ ra tướng mạo của mình rồi ngửa cổ lên trời than oái. Ôi. Tại sao lại quen biết người như tên tiểu tử kia chứ?

      “ Cho nên… huynh hãy ngoan ngoãn cùng ta ngồi chờ xem có chuyện gì xảy ra nha.”

      “Chủ nhân, ngài đúng là chưa tính kĩ, khó trách Trương công tử được.” tiếng nghiêm trang truyền tới.

      Ai? Là ai dám ra mặt? Họ Trương kia theo tiếng , nhìn thấy người ta dần dần cũng ngây người. Ôi! Môi tô mà cũng đỏ, mày vẽ nhưng cũng đậm, vòng eo mềm mại như dương liễu, bước nhàng như thiên tiên.

      hổ là Phượng phủ trong truyền thuyết, ngay đến cả tiểu nha đầu mà cũng tuyệt sắc.

      “Màu nhi, sao giờ nàng mới tới, tiếc bỏ lỡ màn biểu diễn mà ta “dày công” chuẩn bị mất rồi!” vừa trông thấy nữ nhân này ngay lập tức Phượng Tiểu Bát cười sủng nịnh.

      Vẻ mặt của nha đầu Màu nhi kia có chút bất đắc dĩ:

      “Nô tì thấy cần phải , nếu bị hiểu lầm là đồng lõa là thảm.”

      “À, ta với nàng thử đánh cược lần xem các tỉ tỉ của ta làm thế nào được ?” trong đáy mắt của che dấu tính toán, nha đầu kia sắp phải ra khỏi phủ, phải nhanh chóng tính kế dụ nàng mắc mưu mới được.

      “Đặt cược tiền?”

      Nghe đến việc được đổ,hai mắt Màu nhi bỗng chốc lóe sáng, nàng từng bước tiến lên thô lỗ túm lấy cổ áo Phượng Tiểu Bát. Hừ đổ đổ, xem ai sợ ai.

      Nhìn thấy tiên nữ đoan trang bỗng chốc biến thành con ma cờ bạc, thần tượng trong lòng ai đó nhanh chóng sụp đổ.

      Sau đó họ Trương kia cũng dần trở lại thực: là người của Phượng phủ Tiểu Bát
      Vương gia vốn thể bình thường.

      “Cái gì?” tiên nữ - ma cờ bạc kêu lên “Muốn kéo dài khế ước bán thân của ta sao?”

      “Đánh cược hay chỉ cần câu.”

      “Được! Vậy đánh cược với ngài lần”
      B.Cat, fujjkolion3012 thích bài này.

    3. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Hệ liệt: PHƯỢNG SẮC KHUYNH THÀNH
      Tác giả: Diệp Thanh Thanh
      Nguồn: Tàng thư viện


      [​IMG]
      Quyển 1: KHÂM ĐIỂM NHA HOÀN
      Thể loại: cổ đại, H, hài sủng, HE.
      Số chương: 22


      Giới thiệu:

      Phượng Nhị Nhị - nữ nhân thích ngủ lại có thể khiến nam nhân lòng muốn báo thù vứt bỏ cừu hận để tìm được tình chân chính của mình…

      Phượng Nhị Nhị…

      Nga Mi nguyệt do thương

      Khuynh thành vũ phi sương

      Ai liên khanh độc ngâm

      Duy có thủy tiên hương

      Phượng Nhị Nhị…

      Ngoại trừ là người thân, với ai nàng cũng chỉ lạnh lùng đối đáp. Nhị Nhị vĩnh viễn là nữ nhân ham ngủ, lạnh lung mà xinh đẹp.

      Lý Ám Diệp: đứng đầu cả nước làm gì chứ, thù giết cha mẹ nhất định đội trời chung.

      , Nhị Nhị mới biết thế nào là tương tư, đau khổ…
      Khâm Điểm Nha Hoàn - Phượng Sắc Khuynh Thành hệ liệt
      Tác giả: Diệp Thanh Thanh
      Nguồn: Tàng thư viện

      Chương 1: Trà trộn vào Lý phủ.

      Phượng Nhị Nhị ngồi trong chiếc xe ngựa rộng rãi, thoải mái, mắt phượng đánh giá bốn phía.

      Trong xe bài trí cổ hương cổ sắc, lụa trắng lay động, cửa sổ chạm khắc hình phượng hoàng vừa tỉ mỉ vừa sống động. Ăn uống đầy đủ tiện nghi.

      hổ danh là đại tỉ nổi danh thủ đoạn khôn lường, mọi việc đều được chuẩn bị chu đáo, kĩ càng.

      Nhưng mà, bằng xe của Phượng phủ cao quý ra ngoài như thế này, e rằng thiên hạ lại đàm tiếu điều hay. Đại tỉ có ý gì đây?

      Tuy rằng các phường trong Phượng phủ đều do các nàng chia nhau phụ trách nhưng phía sau vẫn là do đại tỉ quyết định cao nhất. Mỗi lần các nàng ra ngoài, đều che mặt lại bằng hắc sa bởi e sợ hồng nhan họa thủy, mang đến cho các nàng lắm điều phiền toái.

      Có lẽ đại tỉ là lo lắng cho các tiểu muội muội, đường sá xa xôi có cái danh quý tộc che chở có lẽ an toàn hơn. Như vậy thiên hạ có xấu cũng cần phải để ý.

      Quên ! nghĩ nữa…

      Phượng Nhị Nhị nửa nằm nửa ngồi ngả xuống giường. Thấy vậy, nha đầu Chanh nhi nhanh nhẹn đem chiếc gối tơ tằm mềm mại đặt sau thắt lưng của chủ nhân.

      Thất tỉ muội Phượng phủ đều có nha hoàn bên người, bọn họ lần lượt là Xích, Chanh, Hoàng, Lục, Thanh, Lam, Tử theo thất chủ nhân từ lâu vì vậy hiểu rất tính tình của các nàng. Tiểu Bát cũng có nha hoàn, danh gọi là Màu nhi, nghe cái tên này người ta cũng đủ biết chủ nhân đối với nàng ta có biết bao nhiêu là sủng ái, so về nhan sắc bảy nha hoàn kia còn kém xa.

      Ôi, thoải mái! Phượng Nhị Nhị thoải mái thở ra tiếng, chuẩn bị mộng chu công…

      “Nhị quận chúa, chúng ta phải đâu tìm bảo vật để chữa bệnh cho tiểu vương gia đây?”

      Biết chủ nhân sắp chìm vào mộng đẹp cho nên Chanh nhi tranh thủ Phượng Nhị Nhị trong lúc còn ba phần thanh tỉnh nhanh nhẹn hỏi.

      Phải biết là khi chủ nhân ngủ đến cả trời sập cũng dậy. Trong lòng nàng vụng trộm nghĩ đến tiểu vương gia: thể nghĩ đến bệnh tình của tiểu vương gia được.

      chỉ có nàng, ngoại trừ Màu nhi ở ngay cạnh tiểu vương gia, còn có Xích, Hoàng, Lục, Thanh, Lam, Tử, bảy tỉ muội họ trong lòng đều thương thầm trộm nhớ đến Phượng tiểu vương gia tuấn mỹ tuyệt trần. Tất nhiên là trừ bỏ tính tình gian trá của .

      Cũng đúng. Phượng Nhị Nhị vất vả đuổi cơn buồn ngủ , lấy ra bản chỉ dẫn tìm bảo vật do “thần y” đưa cho. Lúc rời do vội vàng nên nàng chưa kịp đọc, thiếu chút nữa quên mất vật quan trọng này.

      Bảo vật: Long Huyền Quang hoàn. Nằm trong tay chủ nhân của đệ nhất phủ: Lý Ám Diệp.

      Lý Ám Diệp ở Huyền Nguyệt quốc nằm ở phía Tây. là người tà, thủ đoạn độc ác, đối với nữ nhân có khẩu vị…

      Tại sao phải viết mấy thứ nhảm thế này vào đây chứ?

      Phượng Nhị Nhị đâu có quan tâm đến thích loại nữ nhi như thế nào?

      Nàng chỉ cần mang về “Long Huyền Quang hoàn” là được rồi.

      Mất giờ!

      Giờ phải nghĩ xem làm thế nào để trà trộn vào Lý phủ được đây?

      “A” nàng vặn vẹo cái eo lười. Vươn vai để lộ ra vẻ khuynh thành phong tình, khiến cho Chanh nhi bên cạnh ngày nào cũng phải hốt hoảng, nếu để người khác nhìn thấy điên đảo mới lạ.

      Chanh nhi nhịn được đưa tay lên vuốt má.

      Những tưởng nàng dáng vẻ thanh tú, quyến rũ; mày liễu, cánh mũi, khóe miệng nhắn, hai con ngươi đen lay láy, lại thông minh thảo hỉ coi như cũng là tiểu mỹ nhân.Nhưng mà khi đứng cạnh chủ nhân vẫn là xấu hổ.

      Nhưng nàng ghen tị đâu, có thể được hầu hạ chủ nhân xinh đẹp như vậy cho dù cùng là nữ nhân nhưng nàng vẫn thấy vinh hạnh!

      là đẹp quá mà...

      ...

      Ôi buồn ngủ quá...

      Bên trong xe ngựa xóc nảy, Phượng Nhị Nhị nghĩ ngợi gì đến trách nhiệm dần dần tiến vào mộng đẹp.

      Cách sớm muộn rồi cũng nghĩ ra thôi, cái chính là làm sao để che dấu được cái dung nhan họa thủy này đây??? là đau đầu.

      “Quận chúa à...quận chúa...!”

      Chanh Nhi cố gắng lay chủ nhân nhưng cuối cùng chỉ nhận được câu: “ Chanh Nhi ngoan, đừng ầm ĩ, trước hãy để ta ngủ chút, khi nào đến phía Tây tính tiếp!”

      Cái miệng nhắn, xinh xắn khẽ dương lên, truyền đến tiếng hít thở đều đều.

      “Quận chúa, híc, người đừng bỏ lại Chanh nhi” Chanh nhi túm lấy vạt áo của Phượng Nhị Nhị khóc thê thảm.

      “Chanh nhi ngốc nghếch! Lý phủ chỉ cần nha hoàn, thể mang ngươi theo được, tốt hơn hết ngươi hãy ở lại nhà trọ chờ ta.”

      uổng phí công sức, vừa đúng lúc có cơ hội cho các nàng.

      “Nô tì , từ nô tì theo người, xa người nô tì quen được.” Chanh nhi tiếp tục khóc sướt mướt “Hơn nữa sao có thể để quận chúa làm nha hoàn được?”

      “Vậy đổi cho ngươi vậy.” Phượng Nhị Nhị bình tĩnh .

      “Nô tì...nô tì...- nhiệm vụ quan trọng như vậy-...nô tì”

      “Hừ ngươi ngốc như vậy, làm sao có thể mang bảo vật về được?”

      Tuy rằng trong lời của quận chúa có phần làm tổn thương người khác nhưng điều này lại là thực. Chanh nhi ấm ức mím cái miệng xinh xắn lại “Nhưng, người phải cẩn thận đấy.”

      “Được rồi.”

      Phượng Nhị Nhị khép lại mắt phượng, tâm tư muốn bay đến nơi khác…

      Chanh nhi phiền phức, làm mất giấc ngủ của ta!

      Ôi…



      Cứ như vậy đến ngày hôm sau, Lý phủ thong báo mướn nha hoàn, Phượng Nhị Nhị trà trộn vào Lý phủ thành công mĩ mãn.

      tại nàng có thân phận mới: nha hoàn phủ Lý.

      Lời tác giả: Ngày mai có lễ hội, là đen đủi! thế lại có thời gian để đổi lịch, cho nên hôm nay quyết định làm hai chương… *tung hoa~ nhảy múa~*
      Nhìn xem nhìn xem, Thanh Thanh tui chăm chỉ cỡ nào, ưu điểm lớn nhất của tui là cần mẫn, lời tuyệt đối giữ lấy lời (he he, tui xấu hổ đâu! Ưu điểm của tui rất nhiều, tỉ như chuyện rất thiện lương, làm việc rất cần mẫn, rất giữ lời nhe! ^^) Cho nên… phiếu phiếu đâu? Mau bay tới đây !!! ^^
      fujjko, B.CatHa Chi thích bài này.

    4. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 2: Hoa Ở Nguyệt Lạc.

      Nguyệt Lạc là trấn nhưng chút nào.

      Nguyệt Lạc là cái tên mà chủ nhân của trấn đặt cho nó.

      Nguyệt Lạc...

      Thanh ngân nga mà ám ách đầy ma lực khiến người nghe phải run sợ... Nguyệt Lạc...Mỗi lần phát ra hai tiếng ấy, răng của lại nghiến ken két, dường như hận thể đem hai chữ ấy cắn thành nhiều mảnh.

      Nguyệt Lạc: có Nguyệt nhất định Lạc hội về.

      Ở phía tây Hiên Nguyệt quốc có trấn gọi là Nguyệt Lạc do người làm chủ.

      Phủ nằm trong Nguyệt Lạc trấn xa hoa, thanh u mà khí phái, cột nhà chạm trổ tráng lệ, đình viện lý lại trì tuyền núi giả, sắc màu rực rỡ, đẹp sao tả xiết.

      Sống trong phủ rộng lớn, hoa mĩ như thế này, khí chất của người ta cũng trở nên cao quý tao nhã, sai, những người sống trong phủ này từ cách cư xử đến năng đều vô cùng lễ độ, mẫu mực.

      Nhưng hình như có chút thái quá!

      Chính là mỗi người trong nhà này đều lạnh lùng như băng. Nhất là vị đứng đầu khiến người ta chỉ nhìn thôi cũng đủ run sợ.

      Chủ nhân của Lý phủ: Lý Ám Diệp.

      ----------

      Lý Ám Diệp tao nhã, tuấn mỹ, nhưng lại khiến cho người ta phải e sợ.

      Nghe , thân thế hề bình thường, mười lăm tuổi tự tay dựng nghiệp, trong thời gian ngắn từ bàn tay trắng làm nên cơ đồ lớn. Có khi bản thân cũng biết mình nắm trong tay bao nhiêu tài sản, chỉ biết rằng số tài sản ấy vẫn ngừng tăng lên.

      nam nhân như vậy đương nhiên có rất nhiều nử tử bám lấy, cũng ngại liên tục thay đổi khẩu vị. Thậm chí trong nhà còn nuôi mấy nàng tỳ nữ xinh đẹp, lúc tâm tình tốt còn có thể khiến trong số các nàng hóa phượng hoàng.

      Vì vậy, ở hậu viện, cho xây khu chuyên biệt gọi là Ngàn Hồng Uyển làm nơi ở cho những con phượng hoàng may mắn này.

      "Nhị Nhị tỷ, tỷ biết gì chưa? Chủ nhân sắp chọn nha hoàn đấy! Mỗi ngày được ở bên chủ nhân có lẽ còn hãnh diện hơn mấy nương ở Ngàn Hồng Uyển kia. Các nha hoàn trong phủ chuẩn bị là vừa!” tiểu nha đầu .

      Tiểu nha đầu này ước chừng mười bốn, mười lăm tuổi, nàng mặc váy dài màu lục, khuôn mặt xinh xắn, đôi mắt tròn tròn đen láy, lấp lánh bao nhiêu là mơ mộng. "Ước gì muội được chọn! Chủ nhân mĩ mạo tựa như thiên binh thiên tướng! Ngày ngày được ở bên người còn gì sánh bằng!”

      nữ tử mặc áo trắng, tóc dài che mặt, làn da ngăm đen, quần áo đơn giản, người có lấy điểm đặc sắc chen vào.

      “Thôi , xin muội ăn thực tế chút. Còn dám so sánh với “thiên binh thiên tướng”, muội sợ bị thiên binh thiên tướng xuống trừng phạt à?”

      nghi ngờ gì nữa, nàng chính là Phượng Nhị Nhị cải trang thành.

      Ha, cải trang như vậy, trà trộn vào Lý phủ này, ai phát ra nàng chứ!

      “Tỷ biết chủ nhân tuấn mỹ, oai phong lẫm liệt đến thế nào sao?” Tiểu nha đầu còn muốn ca ngợi hơn nữa nhưng đáng tiếc thể tìm ra ngôn từ nào. Nàng khẽ thở dài, “Chỉ sợ có khen chủ nhân cả ngày cũng hết!”

      Phượng Nhị Nhị khẽ gõ vào đầu tiểu nha đương líu lo như con chim khách rồi :

      “Nam nhân lạnh lùng như vậy, vẻ mặt lại đầy tà khí, làm sao sánh được với thiên binh thiên tướng? Nếu đúng là thần tiên trông như thế nào?”

      Nghe đại thần trong lòng mình bị chế nhạo, tiểu nha đầu xoa xoa đầu cãi lại:

      “Nhị Nhị tỷ, sao tỷ có thể chủ nhân như thế? Tuy ngài ấy có chút lạnh lùng, hay cười, có chút ác bá…” chợt nhận ra mình quá, nàng nhanh chóng bưng miệng lại. “ phải, ý của muội là…là…”

      “Thấy chưa, chính miệng muội còn vậy! Nhưng yên tâm, tỷ cho ai biết đâu!” Phượng Nhị Nhị cười “ngọt”!

      “Cám ơn tỷ nha! Ôi, nếu để người khác nghe được, e cái mạng của muội…” tiểu nha đầu sớm quên ai mới là kẻ trước, lại còn quay lại cảm tạ người ta.

      “Có gì đâu!” Phượng Nhị Nhị trả lời mà sắc mặt vẫn đổi. “Nhanh ra tiền sảnh kẻo lỡ! Được theo hầu hạ chủ nhân còn gì vinh quang bằng!”

      “Nhưng ở đây…” tiểu nha đầu nhìn lá rụng đầy mặt đất, nàng còn chưa quét xong, lỡ bị mắng …nhưng…nàng rất muốn tới tiền sảnh xem thế nào.

      “Yên tâm, để tỷ làm cho, dù sao tỷ cũng được chọn!”

      Tiểu nha đầu nhìn khuôn mặt ngăm đen bị mái tóc dài che nửa của Phượng Nhị Nhị rồi gật đầu đồng cảm. Ôi, đáng tiếc! Con người Nhị Nhị tỷ tốt như vậy, nhưng vẻ ngoài

      cảm ơn tỷ, nếu muội được chọn vào Ngàn Hồng Uyển, nhất định báo đáp tỷ chu đáo” tiểu nha đầu vui sướng như thể ngày mai được đổi đời. “Muội nha…”

      Phượng Nhị Nhị nhìn theo bóng dáng chim khách chạy bất đắc dĩ lắc đầu.

      “Tiểu nha đầu, biết vào Ngàn Hồng Uyển làm gì mà cứ muốn vào. Chỉ mong nam nhân kia còn chút nhân tính tha nha đầu ấy”

      Nàng thở dài.

      Thôi thân ai người ấy tự lo!

      Tự cầu phúc cho mình tiểu nha đầu!

      Gió lại nổi lên.

      Cuộn theo bao nhiêu lá rụng. Mái tóc dài của giai nhân cũng bị thổi lên làm lộ ra khuôn mặt của nàng.

      “Chỗ lá cây hư đốn này! bay nữa! Mau dừng lại!”

      Nàng nghĩ làm nha hoàn lại khó như vậy, đến lá cây cũng khiến người khác phải khó chịu.

      Nàng lại muốn lười rồi, buồn ngủ quá!

      Phượng Nhị Nhị còn đương cố gắng quét lá rụng nên phát phía sau có bóng người quỷ dị, cao lớn cuốn theo những cái lái rụng “hư đốn” nhàng ra.

      Nam tử mới thoáng nhìn rung động, từ khi nào trong phủ giai nhân tuyệt sắc như vậy?

      mĩ nữ như thế lại bí mật sống trong phủ này là vì mục đích gì?

      "Nhị Nhị à?"

      dùng lời quỷ dị mà lạnh như băng cẩn thận nhớ kĩ hai chữ này. Kì lạ là, khi nghiền ngẫm hai chữ ấy lòng có chút phập phồng như lo lắng.

      “Ta muốn mĩ nhân này!”

      Con ngươi nam nhân khẽ lóe lên tia dục vọng của kẻ săn.

      Đúng lúc ấy Phượng Nhị Nhị khỏi rung mình cái.

      Hả, hôm nay thời tiết thay đổi à? Chắc phải đâu?!

      ------------

      Rầm!

      Tiếng đập bàn giận dữ khiến nhiệt độ trong phòng như giảm xuống mười độ, bọn thuộc hạ sợ hãi nhất loạt quỳ xuống.

      “Chủ nhân, xin ngài tha mạng!”

      Ôi…Chỉ mong chủ nhân giơ cao đánh khẽ, nể tình hằng ngày họ vẫn cung cúc phụng mà tha tội chết.

      “Mặt mũi thế này mà cũng dám dâng lên à?” Lý Ám Diệp bình thản, tao nhã , con ngươi nhu vô cùng.

      "Quản gia đâu! "

      “Chủ nhân, tôi thực lo chu tất! Tôi cam đoan đây đều là những mĩ nữ của phủ ta đấy ạ.” Bị điểm đích danh, lão quản gia tỏ vẻ già nua khổ sở, nước mắt nước mũi tèm lèm kể lể với hy vọng chủ nhân vĩ đại của lão có thể đột nhiên rủ lòng thương lão tuổi già sức yếu mà tha cho. Nhưng rồi chợt nhớ ra lòng thương của Lý Ám Diệp biến mất từ tám năm trước.

      Ôi, phải làm sao với chủ nhân đây, ngài trông đáng sợ thế kia lấy đâu ra lòng thương chứ!

      “Vậy người tên Nhị Nhị đâu?”

      “Nhị Nhị ấy ạ?” Lão quản gia chớp chớp mắt, Nhị Nhị nào? Lão nhanh chóng nhìn vào bản danh sách, nhìn nhìn lại…nhưng thấy cái tên Nhị Nhị nào cả!

      có! Chỉ có Diễm Diễm, Hồng Hồng, Hoa Hoa… Đâu có tên Nhị Nhị nào?

      “Vậy gọi tiểu nha đầu chim khách kia vào!”

      “Dạ!” Lão vuốt cái trán đẫm mồ hôi lạnh, gọi tiểu nha đầu đó là ổn rồi! Chỉ cần phải Nhị Nhị, Tam Tam gì đó là được!

      “Tham kiến chủ nhân!”

      Tiểu nha đầu chim khách cúi đầu vào tiền sảnh, trong lòng hồi hộp, chủ nhân, chủ nhân định chọn nàng sao? Trời ơi! Vậy là ngày ngày nàng được ở bên chủ nhân tuấn mỹ như thần tiên sao? Nàng sắp đổi đời rồi sao?

      đợi tiểu nha đầu tận hứng, Lý Ám Diệp lãnh khốc truyền lệnh.

      “Dẫn nữ nhân tên Nhị Nhị đến cho ta!”

      “Hả?!” Chủ nhân tìm Nhị Nhị tỷ có việc gì? Tiểu nha đầu chau mày, khẩu khí như vậy, lẽ Nhị Nhị tỷ đắc tội với chủ nhân rồi ư?

      “Phải, tội của nàng rất lớn! Hừ! Hai ngươi lớn mật chuyện gì ta đều nghe thấy cả!” Lý Ám Diệp cười đến quỷ dị mà vẫn tuấn mĩ.

      “Sao?!” Tiểu nha đầu thắc mắc tại sao chủ nhân biết được suy nghĩ của nàng, nhưng giờ phải là lúc nghĩ tới chuyện này…

      Tội lớn? Chủ nhân nghe thấy hết những gì hai nàng ?! Nàng nghe nhầm chứ?

      Ôi Nhị Nhị tỷ đáng thương, người tốt như vậy mà được hưởng phúc! Còn cái mạng của nàng nữa, chủ nhân bỏ qua cho nàng đâu, lẽ nàng còn chưa được hóa phượng mà phải chịu rơi xuống rồi ư?

      Ôi...

      Phượng Nhị Nhị mới ngủ được lúc bị tiểu nha đầu chim khách túm tai lôi dậy, trong cơn ngái ngủ nàng vừa xoa xoa cái tai đáng thương, vừa cố gắng “tiêu hóa” những lời tiểu nha đầu . Lý Ám Diệp tìm nàng? Làm gì?! tiểu nha hoàn mới vào phủ như nàng có phúc đức gì mà được “chủ nhân” triệu kiến? lẽ nghe thấy những lời kia…

      Hừm, cũng tốt!

      Tưởng phải chờ lâu, ai ngờ mới vào phủ nửa tháng được triệu kiến, chừng đây là cơ hội tốt, nàng chỉ cần cẩn thận chút là được…

      "Oa…"

      Nàng lười biếng vặn thắt lưng, vẫn còn buồn ngủ lắm a…

      Gió lướt qua hai gò má nàng, để lộ ra mắt phượng kiều khiến cho tiểu nha đầu đương líu lo nhất thời há miệng kinh ngạc lên lời.

      Gì thế này?

      hiểu sao nàng đột nhiên thấy Nhị Nhị tỷ đẹp đến vậy! Quá đẹp, còn đẹp hơn cả tiên nữ giáng trần! (Nhưng mà sắc đẹp của tiên nữ là tối thượng rồi!)

      thôi…” bây giờ lại đổi thành Nhị Nhị dẫn tiểu nha đầu về phía tiền sảnh.

      Lúc này, thủy tiên trong ao theo gió khẽ lay động.

      Đạm đẹp như sen, tao nhã khẽ nở.
      B.Cat thích bài này.

    5. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 3: Phúc Hề Họa Hề

      "Đến chưa?"

      Nam tử ngồi ngay ngắn trong tiền sảnh, nín thở hỏi.

      "Bẩm, nha đầu xấu xí kia được mang đến.”

      Đám thuộc hạ cứ tưởng chủ nhân muốn trừng phạt Nhị Nhị nên khẩu khí đối với nàng bất kính.

      Nghe thuộc hạ vậy, Lý Ám Diệp hiểu vì sao khó chịu nhíu mày nạt nộ.

      "Ai cho phép ngươi dùng những lời này để người của ta?”

      Người của chủ nhân?!

      Đám thuộc hạ hoảng hốt.

      “Chủ… chủ nhân…thuộc hạ nhất thời hồ đồ…”

      vung tay ngắt lời tên thuộc lắp bắp.

      “Mang vào !” Ánh mắt của kẻ săn lộ ra khiến người người sợ hãi “Xong việc rồi cho các ngươi lui!”

      “Tuân lệnh.”

      Phượng Nhị Nhị cúi đầu vào tiền sảnh, nhàng hành lễ với nam nhân.

      "Ngẩng đầu lên!"

      Kẻ ngồi ghế cao ra lệnh.

      Phượng Nhị Nhị theo lời ngẩng đầu lên, hai mắt nhìn nhau, khỏi ngẩn người. ràng là lần đầu gặp gỡ nhưng cả hai lại có cảm giác từng quen biết nhau rồi.

      Phượng Nhị Nhị cẩn thận đánh giá nam nhân trước mắt, mặc quần áo trắng, mặt mày tuấn lãng tựa như thần tiên nhưng khí chất lại tà chẳng khác nào ma quỷ.

      Ánh mắt Lý Ám Diệp càng có ý tứ hơn. nhìn Phượng Nhị Nhị lượt từ đầu tới chân rồi khẽ cười.

      Nàng tự che dấu bản thân lại còn để mái tóc dài lộn xộn che khuôn mặt khiến cho người ta nhìn cũng thấy ngán, nào ai còn đủ kiên nhẫn để xem dung nhan sau mái tóc kia nữa.

      Ha ha, thông minh, rất thông minh!

      Nghe cười khiến cho kẻ chờ bên ngoài sợ hãi. Chủ nhân trước giờ luôn tiết kiệm nụ cười sao lúc này lại… lẽ nha đầu kia xấu quá khiến chủ nhân hóa ngu rồi?

      “Sao ngài lại cười?”

      Phượng Nhị Nhị cũng bị làm chột dạ bất chấp cung kính hỏi.

      Hừ, cười cái gì chứ?! Làm như biết được bí mật gì kinh thiên động địa lắm ấy!

      “Ngươi tên là Nhị Nhị?” trả lời mà hỏi lại.

      “Phải.”

      "Họ gì?"

      "Dạ?!" Nam nhân này có ý gì?

      "Ta hỏi ngươi họ gì?"

      "Nô tỳ thân thế phiêu linh, dòng họ còn muốn nhắc lại!" Phượng Nhị Nhị cẩn thận trả lời.

      Họ Phượng dù gì cũng là danh gia vọng tộc đứng thứ hai của đất nước, chỉ con cháu dòng dõi quý tộc mới được dùng, cho biết khác nào lộ tẩy thân phận!

      “Nếu vậy ta ban cho ngươi cái họ.” Ánh mắt Lý Ám Diệp lóe lên “Lấy họ Lý của ta !”

      Ngữ khí của ái muội vô cùng.

      Cùng họ với ?

      Thế khác nào xuất giá tòng phu, theo họ phu quân, mặt nàng ửng đỏ, may là có phấn đen che dấu, nếu

      Tên đăng đồ tử đáng giận này!

      Tính tình nàng trước giờ luôn lạnh nhạt nhưng hiểu sao trước nam nhân này lại thể nén được cơn tức giận.

      “Đa tạ ân đức của chủ nhân nhưng nô tì dám nhận, nô tì sợ thân phận thấp kém làm vấy bẩn lên họ của chủ nhân.”

      Lời ràng hèn mọn nhưng lại mang ý khiêu khích.

      “Thôi được!” biết quá vội vã nên việc lớn, “Vậy ta gọi nàng là Nhị Nhị.”

      vừa , vừa đến gần nàng, đem hai chữ “Nhị Nhị” nhàng vào tai nàng.

      Hơi thở của phả vào tai khiến bầu khí trong phòng trở nên ái muội.

      Phượng Nhị Nhị vừa thẹn vừa giận, lỗ tai trắng nõn trở nên đỏ au .

      Tên đăng đồ tử này ràng có thâm ý, gọi hai chữ “Nhị Nhị” ái muội thân mật như gọi “ ”.

      Nhị Nhị,

      Trước giờ nàng hay biết tên mình lại khiến nàng bối rối đến vậy!

      Hơn nữa, hơn nữa…

      gần nàng quá, hơi thở nam tính nguy hiểm phả vào má nàng làm nàng khỏi run rẩy.

      “Chủ là chủ, tớ là tớ, gọi như vậy, nô tỳ sợ thân phận của chủ nhân bị mạo phạm.”

      Quan trọng là tên của khuê nữ sao để cho người ngoài tùy tiện gọi được?

      “Ta quan tâm! Ta cũng rất ghét lễ nghi phiền phức, cứ gọi như thế !”

      Ghét lễ nghi phiền phức? Hừ! Nam nhân cao cao tại thượng kia phải đều bắt thuộc hạ phải cung kính sao, thế nào đối với nàng lại câu lệ nghi lễ? Ai mà tin được!

      Cùng lắm chỉ là cái tên Phượng Nhị Nhị lại tranh cãi với .

      Lý Ám Diệp đột nhiên phát , làn da nữ nhân này ngăm đen nhưng vành tai lại trắng nõn quyến rũ tiến lại gần để nghiên cứu.

      Nàng giật mình lùi lại hai bước.

      Trong lòng hừ tiếng, nên lộ nguyên hình bây giờ dọa cho con mồi sợ chạy mất. Đối với quá trình săn bắt con mồi càng lắt léo lúc hưởng thụ càng thơm ngọt.

      Sớm muộn cũng có ngày nàng là của ta, dưới thân ta mà hầu hạ, mặc ta tàn sát bừa bãi.

      Nghĩ đến cảnh tượng hương diễm kia con ngươi càng thâm sâu, thân thể chợt có chút biến hóa kì lạ…

      Bầu khí trong phòng càng lúc càng ái muội…Phượng Nhị Nhị khó chịu muốn tìm cách thoát thân.

      Trước cứ lánh , bảo vật để tìm sau! Lục Lục là thần trộm, nếu muội ấy xong việc có khi đến giúp nàng…

      Nàng nhìn thế này mà vẫn để ý đến, thẩm mĩ của nam nhân này có vấn đề sao?

      “Chủ nhân cho gọi “nhị thứ hai” có chuyện gì ạ?” Nàng cố ý gọi tên mình như vậy cho người ngoài hiểu khuê danh là để cho tùy tiện thân mật gọi.

      “Cũng có gì, chỉ là muốn hỏi nô tì nào đó trong phủ dám cả gan “chỉ mong nam nhân kia còn chút nhân tính…?”

      Nghĩ đến những lớn lớn mật của nàng, Lý Ám Diệp xoay người trở về chỗ cũ, ánh mắt như chim ưng, vẻ mặt càng lúc càng tà mị nguy hiểm.

      Nữ nhân biết trời cao đất dày này, ta nên phạt nàng như thế nào đây?

      Đại nam nhân ánh mắt dịu dàng nhìn xuống, nhưng tiếc là Phượng Nhị Nhị lại thấy, nàng .

      “Nô tì lỡ miệng, tội đáng muôn chết. Dám mong chủ nhân tha thứ.”Ý thức mình trong vai nô tì nàng phải xuống nước.

      “Ngươi ta phải phạt ngươi thế nào?”

      Lý Ám Diệp hơi nheo mắt, ý tứ ràng là uy hiếp.

      thêm gì nữa, lạnh lùng mà xa cách. Phượng Nhị Nhị mơ hồ cảm giác thân mật vừa rồi của chỉ là ảo giác.

      Làm sao người ta có thể coi trọng nàng? Chắc chắn là nàng đa tâm rồi!

      “Chủ nhân muốn phạt thế nào?”

      Tuy là câu hỏi nhưng khẩu khí của nàng lại rất to gan.

      Có lẽ người ta đuổi nàng ra khỏi phủ , ôi, nàng còn chưa biết Long Huyền Quang Hoàn trông như thế nào nữa! Thực xin lỗi Tiểu Bát, có lẽ nhị tỷ phải nghĩ cách khác.

      “Vậy….” cố ý kéo dài lời , “phạt ngươi ở bên cạnh làm tì nữ hầu hạ ta, thế nào?”

      Làm tì nữ hầu hạ bên người?!

      Phượng Nhị Nhị ngẩn người.

      Sau đó đột nhiên vui vẻ cười.

      Mỗi ngày ở bên , tuy gặp nguy hiểm nhưng cơ hội lấy được bảo vật nhiều hơn, Tiểu Bát của tỉ, đệ được cứu rồi. Đệ quả là phúc tinh của tỉ nha!

      Vì vậy nàng trả lời: “Được!”

      Nghe câu trả lời của nàng, Lý Ám Diệp bỗng cười phá lên khiến những người đứng chờ ở ngoài vừa sợ hãi vừa tò mò.

      : “ , nàng phải “đa tạ ân đức của chủ nhân” mới đúng chứ!”

      Hả?!

      Phượng Nhị Nhị ngây người nhìn , gì.

      Nam nhân này thực kì lạ!

      Trở thành nữ tì bên người rốt cuộc là họa hay phúc đây?

      Phúc hề họa hề? Phúc họa tương y.

      --------

      "Lão quản gia, ông xem chủ nhân tính toán gì?"

      Từ lúc Lý Ám Diệp từ đại sảnh ra chỉ vào Phượng Nhị Nhị tuyên bố nàng trở thành tì nữ bên người , toàn bộ bầu khí Lý phủ trở nên là lạ.

      Ai ai cũng vô cùng kinh ngạc.

      Chủ nhân luôn thích mĩ nữ lần này sao lại chọn nha đầu kém cỏi như vậy?

      Nam nhân đáng sợ này suy tính cái gì?

      Tốt nhất là hỏi người hiểu biết chủ nhân nhất-lão quản gia, để còn sớm chuẩn bị!

      “Hừm, đừng có hỏi tôi, tâm tư chủ nhân bí hiểm, hạ nhân như chúng ta sao biết đươc!” Nghĩ đến chủ nhân hỉ nộ vô thường, lão quản gia thở dài, “Trước đây chủ nhân hề vậy, nếu năm đó xảy ra biến…”

      "Lão quản gia ông sao?"

      Nhĩ Tiêm thị vệ hỏi.

      " có gì, có gì!" Lão quản gia biết lỡ lời, nhanh chóng chuyển sang chuyện khác, “Nắng hôm nay đẹp!"

      "Ừm, đúng vậy, đúng vậy!"

      Người kia phụ họa.

      Mãi khi đến chỗ có người, lão quản gia mới vụng trộm lau mồ hôi lạnh.

      đáng chết, suýt nữa ra điều cấm kị của chủ nhân, nếu để ngài nghe thấy, cái mạng già của lão sợ rằng…

      Ai, là lão lâu!

      ----------

      Lý phủ, Ngàn Hồng Uyển.

      "Sao rồi?"

      nữ nhân hồng y sốt ruột hỏi tiểu nha đầu vừa mới chạy vào.

      “Bẩm, nghe được rồi ạ!”

      Nha đầu vẻ mặt thông minh đáp lời.

      "Như thế nào?" Nữ nhân gấp gáp hỏi.

      “Đấy là nha đầu xấu xí, đáng kể, thấy bảo ăn mạo phạm nên chủ nhân phạt làm tì nữ ở bên cạnh người!”

      “Sao?” Ra chuyện chỉ đơn giản như vậy.

      “Tuệ chủ nhân, người yên tâm, ả ngay cả tư cách bước vào Ngàn Hồng Uyển cũng có, làm sao trở thành mối lo của người được!”

      “Như vậy ta chỉ cần tận lực đối phó với hai tiểu tiện nhân Như Tuyết cùng Nhu Tâm kia thôi.” Nghe nha đầu vậy, hồng y nữ tử thoáng yên lòng.

      “Người nhất định thắng!” Tiểu nha đầu hùa theo.

      "Vẫn được!" Nàng lại muốn gì đó, đứng dậy tới trước cửa sổ. " tại chưa thể khinh suất, vẫn nên tìm cơ hội gặp ả!"

      Hừ! Chủ nhân là của nàng, ai được cướp !

      Ánh mặt trời chiếu khuôn mặt tràn đầy ghen tỵ của nàng, lúc này, nàng mới nguyên hình khuôn mặt dữ tợn nhăn nhó.

      Nữ nhân lúc đố kị thực đáng sợ.

      Toàn bộ Ngàn Hồng Uyển phòng nhiều vô số. Mỹ nhân cũng nhiều vô số. Đêm nay đối với các nàng khôn tài nào ngủ được

      Bốn bề sóng dậy nhưng vẫn bị dấu kín sau vẻ ngoài bình tĩnh.

      Màn đêm buông xuống.

      Gió nhè thổi.

      Cái người khiến cho người khác mất ngủ giờ lại say giấc nồng.

      Có gì đặc biệt đâu, chỉ là ngày mai thành tì nữ theo hầu hạ nam nhân đáng sợ kia thôi mà.

      Việc gì phải đến khắc đến. Lo nghĩ làm gì.

      Trời đất bao la giờ phút này ngủ là quan trọng nhất!

      B.CatHa Chi thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :