Phượng Nghi Thiên Hạ - Tâm Doanh Cốc

Thảo luận trong 'Đoản Văn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Phượng nghi thiên hạ
      Tác giả: Tâm Doanh Cốc
      Biên tập: Candy
      Nguồn : nhuoclinh.wordpress


      [​IMG]


      Ta sờ lên cổ, cảm thấy miếng ngọc mỏng dưới lớp quần áo dường như có sinh mệnh, áp vào ngực ta tỏa ra hơi ấm.
      Vật này được giữ.
      Vật này rất tương tư.

      Thiên triều Chiêu Hòa năm thứ tám, tháng ba, vừa hết tiết xuân phân, ánh nắng ấm áp rọi khắp nơi, cỏ hoa thơm ngát vương hương sắc lên tà váy, theo ta đến miếu Nguyệt lão.

      Ta quỳ xuống đệm hương bồ, nhận nén nhang Hạnh nhi đưa cho, thành kính cầu khấn Nguyệt lão.

      Mẹ ta , phu quân tương lai của ta phải là thiếu niên đăng khoa môn đăng hậu đối. Ta bảo bà nhìn còn chưa xa, phu quân tương lai của ta đâu chỉ là thiếu niên như gió xuân, Liễu Khinh Vũ ta phải gả cho nam tử tốt nhất trong thiên hạ, ví như… hoàng đế. Huống hồ cha từng , nhà chúng ta có phượng thân,[1] lời của cha chưa bao giờ sai. Nếu năm nay ta trúng tuyển tú nữ, trở thành phi tử, tất đội ơn quê nhà, đến lễ tạ thần linh.

      Ra khỏi miếu Nguyệt lão, ta đến cầu Hỉ Thước. Cầu cong lại hẹp, ta nhấc tà váy cẩn thận từng bước, trong chớp mắt, công tử áo trắng bước vội tới, như trận gió xuân lướt qua người ta, khiến cho tà áo lay động, khăn trong tay áo ta bị rớt xuống.
      Chàng hơi sững lại, dừng bước đến bên nhặt chiếc khăn lụa của ta, khẽ cúi người cười : “Khăn của tiểu thư.”

      Vừa nhìn chàng, lòng ta bỗng chốc ấm áp như đóa hoa ngày xuân, trong tích tắc đơm hoa kết nhụy… Đúng là công tử như ngọc!

      Ta quay mặt , giả bộ giận hờn, Hạnh nhi rất hiểu ý ta, bước lên chất vấn: “Ngươi là tên ngông cuồng nào! Dám quấy nhiễu tiểu thư nhà ta.”

      Nam tử kia cười trả lời: “Tiểu sinh tên là Lý Hy, tự Tử An, biết tiểu thư nhà nào, tiểu sinh nguyện đến cửa nhận lỗi.”

      Tử An, ta thích tên này, ánh mắt khỏi lên ý cười, nhưng gương mặt vẫn giả bộ tức giận.

      “Cổng Liễu phủ của Liễu thái thú là nơi ngươi có thể vào được chắc!”


      “Hóa ra là Liễu phủ ở Vĩnh Châu, vậy vị này hẳn là ngũ tiểu thư.” Chàng ôm quyền thi lễ, ta thấy vậy mới cúi người đáp lễ. Bốn vị tỷ tỷ Cung, Thương, Giác, Chủy[2] ta đều xuất giá, đến miếu Nguyệt lão cầu phúc tất nhiên là ngũ tiểu thư.

      Ta bất đắc dĩ mở miệng : “Khăn rơi xuống đất nhiễm bụi…”

      Tất nhiên chàng hiểu được ý ta, tiếp lời: “Ngày khác tiểu sinh tự mình đến nhà tạ tội, trả cho tiểu thư chiếc khăn mới của Giang Nam phường.”

      “Vậy làm phiền công tử rồi.” Ta lại thi lễ, toại nguyện cùng Hạnh nhi lên xe ngựa.

      Tiếng bánh xe lộc cộc vang lên, ta nhìn cảnh xuân ngợp nắng ngoài cửa sổ, ánh mắt dịu dàng.

      “Tiểu thư cười gì vậy?” Hạnh nhi ở bên hỏi.

      Gió xuân ấm áp lay động vài sợi tóc buông xuống trán, ta nheo mắt : “Chàng mặc
      gấm Lăng Hương giá trị đắt đỏ, ngôn từ hành xử lại kính cẩn như người thường áo vải, chàng chỉ liếc qua ta cái, sau đó mực nhận lỗi chứ ngắm dung nhan ta. Hạnh nhi, ngươi xem chàng có đến tìm ta ? Nếu gả được cho hoàng đế, có vị hôn phu như vậy chính là điều ta mong muốn.”



      Chàng chưa tới tìm ta, xe ngựa tuyển tú đưa ta và thị nữ Hạnh nhi vào cung.

      Sau mấy tháng đường, cuối cùng ta vào hoàng thành, quyết tâm nung nấu trong lòng, Liễu Khinh Vũ ta nhất định phải chinh phục tòa thành trì này! Từ xưa nam nhân tranh giành thiên hạ lưng ngựa, nữ nhân ở hậu cung chinh phục nam nhân có thiên hạ.

      Nhưng ta phát ra đây chỉ là suy nghĩ chủ quan của mình. Trong các tú nữ cùng đợt, ta có lợi thế dung mạo tuyệt sắc, cũng có hậu thuẫn là gia thế hiển hách, thậm chí, khi nhìn thấy Đổng Lệ phi quốc sắc thiên hương, Lương tiệp dư văn thái xuất sắc, Văn mỹ nhân thanh nhã như lan, ta cảm thấy hoàn toàn có phần thắng.
      Mặc dù thể làm phi tần, ta vẫn muốn gặp hoàng đế lần. Ngày ấy điện Kim Loan, ta chỉ có thể thoáng thấy bóng hoàng đế rời từ xa, trừ bộ quần áo màu vàng ra cái gì cũng .

      Ta thân thiện giúp các cung nữ làm tạp vụ, chẳng qua vì muốn diện kiến mặt rồng của hoàng đế khi người trong cung.

      Nhưng ta ngờ, ở vườn hoa trước điện, ta gặp hoàng đế mà lại gặp Lý Hy.

      Chàng mặc triều phục đội mũ quan, cùng với các đại nhân khác bước ra khỏi điện.

      Chàng đúng là quan ở kinh thành! Đáng lẽ ta phải dự đoán được, dung mạo và khí chất như vậy sao có thể ở quận Vĩnh Châu chứ.

      Trong đầu ta đột nhiên nảy ra ý tưởng kỳ lạ, gả hoàng đế, chi bằng gả cho chàng…

      Tim ta đập như hươu chạy, nhấc váy đuổi theo bước chàng, ở phía sau hô lên tiếng: “Tên trộm khăn!”

      Chàng giống như lần trước, vội vàng dừng bước, quay đầu nhìn ta, vẻ nghi hoặc, kinh ngạc, vui mừng lần lượt xuất khuôn mặt, nếu như ta hiểu nhầm.

      “Sao nàng lại ở đây… nàng là tú nữ?”

      Ta vẫn mặc xiêm y tú nữ, ràng cần trả lời, ta hỏi lại chàng: “Chẳng lẽ Lý công tử sợ vào cửa Liễu phủ của Liễu thái thú sao!”

      Chàng vỗ trán hối hận : “Tử An hồ đồ rồi.” Suy nghĩ chút, lại : “Tiểu thư cũng là tú nữ, Tử An nên chuyện với tiểu thư quá lâu, tránh làm tổn hại tới danh dự của tiểu thư.”

      Chàng bảo vệ ta sao… Ta ngẩng đầu, lần đầu tiên cười với chàng : “Chỉ lúc này thôi, lát sau phải nữa rồi! Tử An, ta tên là Liễu Khinh Vũ, người Vĩnh Châu, nếu ta được chọn, chàng cùng ta về Vĩnh Châu được ?”

      Ta công khai như vậy rồi, An Lang, chàng nhất định phải hiểu lòng ta đó!
      Chàng cười khẽ, đáp ta tiếng: “Được.”

      Nửa tháng sau kết quả được công bố, ta quả nhiên được chọn. Đồng thời, ta còn nhận được ý chỉ của thái hậu: “Liễu thị Vĩnh Châu, dung mạo xuất chúng tính tình tao nhã, hứa hôn với Lý Hy con của Trấn Quốc công, phụng chỉ thành hôn.”

      Chàng là con của Trấn Quốc công Lý Nhân Cường tiếng tăm lẫy lừng từ triều trước, được ban cho họ “Lý” của thiên tử. Vì phụ thân nghiệp hơn người, chàng thể học văn từ , đồng thời có dung mạo ngọc thụ lâm phong mà được xưng “Kinh thành Tiểu Lý”.

      Hóa ra là chàng.

      Hóa ra là chàng!

      Nhưng vì sao chàng lại đồng ý cưới ta? Nhờ truyền thuyết gặp nhau cầu Hỉ Thước ư? Chúng ta, là mối nhân duyên trời ban tặng sao?

      2

      Lần đầu tiên được nhìn chính diện hoàng đế là khi ta lấy thân phận nhất phẩm phu nhân triều đình tạ ý chỉ của thái hậu.

      Hoàng đế mày rậm mắt sáng, giống Lý Hy ôn nhuận như ngọc, người có khí tức uy nghiêm oai hùng cùng vẻ khôi ngô tuấn. Khi mặc long bào màu vàng về phía ta và thái hậu, vạt áo thêu rồng dường như cũng trở nên sống động hẳn.
      Sau khi vấn an thái hậu, đưa mắt về phía ta hỏi: “Người này là?”

      “Đây là tú nữ của đợt vừa rồi, nương được Lý Hy để mắt, ai gia đứng ra sắp xếp hôn cho y.” Giọng của thái hậu mang theo ý cười.

      “Lý Hy có phúc.” Hoàng đế cười nhạt , nhìn ta nữa.

      Trong lúc ta nghĩ mình có nên cáo lui trước hay , thập nhất công chúa, muội muội được đương kim hoàng đế thương nhất đột nhiên chạy vào cung Nhân Thọ, đòi hoàng huynh đưa nàng chơi diều. Hoàng đế tất nhiên đồng ý, nhưng ngờ tiểu nương lại chạy đến chỗ ta đòi ta cùng.

      Ta nhìn về phía thái hậu, bà cũng gật đầu ưng thuận. Xem ra nương này ở trong hoàng cung được muôn vàn sủng ái. Ta dám phật ý, cùng hoàng đế đưa công chúa đến hoa viên chơi diều.

      Tiểu công chúa sức lực dồi dào, ta với hoàng đế chỉ biết chạy theo sau nàng. Váy quá dài, ta vô ý giẫm lên váy, đổ người về phía trước, được hoàng đế đỡ lấy. Ta giật mình, mặt tái
      nhợt thi lễ : “Thiếp thân quấy nhiễu thánh giá rồi.”

      Hoàng đế cười, hai tay vừa định thả ra, bỗng nhiên lại bóp chặt hơn, khiến ta đau đớn tận xương.

      Giọng của như thể được gằn từng tiếng ra khỏi cuống họng: “Ngọc bội của nàng từ đâu mà có?”

      Cúi đầu nhìn, ta mới phát ngọc bội đeo cổ bị lộ ra ngoài áo.

      Đó là món quà ta được nhận năm tám tuổi.

      Năm ấy, có vị khách vô cùng cao quý đến Vĩnh Châu, phụ thân ta thân làm thái thú, sớm tối về dốc lòng chăm sóc cho sinh hoạt thường ngày của khách. Có nam hài cả ngày bực bội khó chịu, phụ thân liền bảo ta đưa ra ngoài dạo chơi. Hôm ra khỏi Vĩnh Châu, ta ngồi xe ngựa kể chuyện cười cho nam hài kia, nhưng chẳng thèm liếc mắt nhìn ta lấy lần.

      Ngờ đâu xe ngựa sắp rời khỏi địa phận Vĩnh Châu gặp bão tuyết, tiếng gió tuyết ào ạt, xe ngựa chúng ta bị tách đoàn, vào khu rừng vắng bóng người.

      Nam hài bị sốt cao. Phụ thân từng , đây là thượng khách, chỉ cần sơ sảy chút là cả nhà chúng ta khó giữ được mạng. Ta vô cùng sợ hãi, tìm hang núi rải lá khô để làm chỗ cho nam hài nghỉ ngơi, còn mình chạy vào khu rừng ngập tuyết trắng để tìm thức ăn.

      Số của ta rất may, rốt cuộc tìm thấy ít quả khô, thậm chí còn nhặt được nồi niêu và ấm nước bị những người lữ hành bỏ lại.

      Rốt cuộc nam hài cũng hạ sốt, hai chúng ta nằm cạnh nhau giữ ấm, chuyện chống lại cái rét, ba ngày sau nhóm người cứu viện mới tìm đến.

      chưa từng tên cho ta, có lẽ vì được , cũng hỏi tên của ta, nhưng tặng ta miếng ngọc bội, rằng đến ngày gặp lại, nhìn ngọc bội là có thể nhận ra ta. Ta chỉ cho là vui, sau khi về nhà liền cất trong hộp gấm, phụ thân thấy vậy lớn tiếng trách mắng, bắt ta phải đeo theo người, từ đấy cũng bắt đầu tiên đoán nhà ta có phượng thân.

      Lúc đó ta hiểu, hôm nay nhìn ánh mắt đột nhiên nóng rực của , biết rằng nam hài ngày xưa chính là đương kim thánh thượng Lý Duệ, cuối cùng sáng tỏ mọi chuyện. E rằng đây là ván cờ do phụ thân thiết kế, khiến cho hoàng đế từ có ký ức về ta, có lẽ ta là người duy nhất từng cùng trải qua sinh tử, cũng là người dù vào lúc nguy nan nhất cũng rời bỏ . Đối với nam tử bậc đế vương, ký ức như vậy khắc cốt minh tâm biết nhường nào…

      Hóa ra ngay từ đầu phụ thân bố trí, nếu ta gặp hoàng đế sớm hơn ngày, chừng có thể vào hậu cung .

      Nhưng nay ta là hôn thê của Lý Hy, hoàng đế là nam tử ta tuyệt đối thể trêu chọc. Ta rất bình tĩnh giãy tay ra, dường như hồi tỉnh, khí bỗng trở nên ngượng ngập.

      Dù sao, ta còn là tú nữ trong hậu cung.

      ***
      Trước khi thành hôn, ta và Lý Hy được gặp nhau, bởi vậy ta tạm ở trong khu nhà ở kinh thành. Từ sau ngày ấy, có lệnh của thái hậu, ta vào cung nữa, cũng lặng lẽ tháo ngọc bội đeo cổ xuống.

      Lý Hy đến Vĩnh Châu làm việc công, nghi thức đại hôn được chuẩn bị. Nhẩm tính ngày, sau khi chàng về chúng ta có thể thành hôn.

      Ta tâm tâm niệm niệm ngóng trông chàng sớm ngày trở về, cầm bút lông viết chữ Tiểu Triện[3] tú lệ:

      Kìa người hái sắn hái đay, trông nhau thấy ngày tương tư, lâu như ba tháng đợi chờ.

      Cỏ tiêu hái kìa ai, xa nhau chẳng gặp ngày đợi trông, bằng ba mùa chất chồng.

      Ra hái ngải kìa người, ngày chẳng gặp thấy thời dài ghê, như ba năm trọn não nề.[4]

      Vẫn cảm thấy chưa đủ, ta cầm kéo cắt lọn tóc đen, tỉ mẩn ngồi thắt cái đồng tâm kết, tựa như tình cảm nhớ nhung được gửi gắm trong những sợi tóc tơ này, nhờ người gửi cho An Lang.

      Nếu chàng thấy thư, nếu cầm đồng tâm kết, chắc chắn sáng tỏ lòng ta.
      Nghĩ đến đây, ta chợt đứng lên ra khỏi cửa, nhìn bầu trời phía Nam khẽ mỉm cười.
      Đột ngột có người cắt ngang dòng suy nghĩ, thị vệ trong cung và nội giám khiêng kiệu đến trước mặt ta, tổng quản nội giám đại nhân nhìn ta cười : “Phu nhân, hoàng thượng cho mời.”

      Giọng nửa nam nửa nữ của y khiến ta rùng mình cái, nhưng y gọi ta là phu nhân, còn mang theo ý chỉ của hoàng thượng, ta thể .

      Trong cung Chiêu Hòa, kẻ hầu lui hết, chỉ còn mình hoàng đế lẳng lặng đứng bên cửa sổ.

      Ta biết vì sao đột nhiên triệu ta vào cung, chỉ cảm thấy trái tim thấp thỏm muốn nhảy ra. Ta dám lên tiếng, cúi đầu đứng lặng.

      Cuối cùng cũng cử động, quay đầu nhìn ta hết sức chăm chú, thản nhiên hỏi: “Liễu Khinh Vũ, nếu đem trẫm và Lý Hy ra so sánh như thế nào?”

      Ta ổn định hô hấp, cười đáp: “Hoàng thượng là vua nước, được vạn dân thiên hạ kính . Lý Hy là hôn phu của thiếp thân, là trời của thiếp thân.”

      Hoàng đế bước từng bước đến gần ta, ánh mắt trở nên nguy hiểm, cười lạnh : “Trẫm là hoàng đế, tất nhiên cũng là trời của nàng!” xong ôm lấy ta, đặt lên long sàng.

      Ta hoảng sợ nhìn thô lỗ cởi bỏ xiêm y của ta, ngay cả dũng khí để kháng cự cũng có. Lệnh vua là trời, bảo ta chết, ta cũng thế sống… Lòng ta nhớ đến Lý Hy, An Lang của ta, ta biết đối mặt với chàng thế nào.

      Hơi thở xa lạ, lực đạo thô bạo, ánh mắt nóng cháy, ta trốn thoát được khỏi long sàng này, đẩy nổi bàn tay của . Hương khí Long Đản khiến ta mê man vô lực, thân dưới bỗng nhiên bị tách ra, giống như người cá trong truyền thuyết bị cắt mất đuôi, vô vọng cồn cào ăn mòn tất cả.

      thể quay đầu nữa, thể quay đầu nữa.

      cú đẩy tàn nhẫn khiến toàn bộ thân thể ta nghiêng sang bên, đầu vùi xuống lớp chăn nệm bằng tơ lụa, toàn bộ thế giới đảo ngược trong mắt ta. Có lẽ, cái thế giới trước đây hoàn toàn sụp đổ…

      Sau hôm đó ta bị bệnh nặng thời gian. Ta dám bình phục, uống thuốc, cho đến khi Lý Hy về kinh đứng trước rèm giường thăm ta. Chàng cho là ta tương tư thành bệnh, giọng trong trẻo cười : “Nàng nhớ ta nhường này, bảo ta biết hưởng thụ thế nào đây.”

      Ta dám phát ra chút thanh nào, chỉ bật khóc trước bóng dáng mơ hồ bên ngoài rèm kia.

      Cuối cùng An Lang trở về, nhưng ta còn tấm thân hoàn bích.

      3

      Lý Hy trở lại, ta dám cho chàng, ta vẫn ôm mộng tưởng, mộng tưởng làm thê tử của chàng, mộng tưởng về sau chàng để ý đến chuyện này.

      Ta ngày ngày trông ngóng đến đại hôn, cùng lúc đó, hoàng tử của tộc Ngõa Lạt dẫn sứ giả vào kinh, thương thảo chuyện chỉnh lý cống phẩm năm sau. Mấy chuyện quốc gia đại ta quan tâm, nhưng cũng nhờ nó mà cung đình thiết yến tiệc, ta có được cơ hội quang minh chính đại gặp Lý Hy.

      Ngày ấy ta trang điểm mất đến hai canh giờ, cài toái trâm ngọc hoa búi tóc Như Vân, mặc váy nho[5] vạt lụa Giang Nam, càng tôn được thanh mảnh của vóc dáng, đeo khăn che mặt bằng lụa mỏng, tựa như thoát xác thành tiên. Tất cả, chỉ dành cho An Lang của ta chiêm ngưỡng.

      Ai ngờ, ánh mắt trầm nghế rồng khóa chặt lấy ta từ lúc ta tiến đến bàn. Ta theo An Lang ngồi xuống, cố gắng né tránh tầm mắt đó. Tiệc rượu qua được hơn nửa, Lý Hy giọng hỏi: “Hôm nay sắc mặt nàng tốt lắm, có tâm ư?”

      “Thiếp thân ra ngự hoa viên chút .” Ta hơi cúi người lùi ra. Ta có thể tự ý rời khỏi chỗ ngồi, nhưng hoàng đế hẳn thể bỏ mặc quần thần và sứ giả để tìm ta phải ?

      Trong ngự hoa viên sương mù dày đặc, dù cao có thắp đuốc sáng rực, nhưng thể nhìn quá khoảng cách ba thước. Vì thế ta bất ngờ đụng phải người khác, ngẩng đầu nhìn, hóa ra là hoàng tử Ngõa Lạt say rượu, gã híp mắt với ta: “Nàng phải phi tần.”

      Tất nhiên ta phải phi tần, xiêm y và trang sức của hoàng gia vừa nhìn nhận ra rồi.

      Ta có ý tốt cười : “Hoàng tử say rồi, để ta gọi người đến dìu hoàng tử.”

      Gã đột nhiên dùng sức nắm chặt tay ta, ta cảm thấy lúng túng, thể đẩy ra, : “Xin hoàng tử tự trọng, đây là Thiên triều!”

      “À, phải phải, được sờ nương của Thiên triều,” đột nhiên gã nhớ ra điều gì đó, nở nụ cười, gương mặt đỏ gay vì men rượu, vô cùng xấu xí, “Nhưng ta chỉ muốn sờ nàng, ta còn muốn hôn nàng…” Gã vồ lấy ta như con gấu, có lẽ là thói quen xấu ở phiên bang, say rượu xong đùa bỡn vũ nữ, đến Thiên triều cũng đổi bản tính!

      Ta lùi về phía sau, miệng hô lớn: “Xin hoàng tử tự trọng!”

      “Theo bổn vương tốt à, bổn vương có thể cưới nàng làm phi…” Miệng gã xằng bậy, ánh mắt hưng phấn rực lên, ngày càng nóng.

      Ta ngã dựa vào bộ ngực ấm áp, bỗng có bóng người xuất trước mắt, ta nhìn thấy vạt áo thêu hoa văn rồng bay, ngửi được mùi Long Tiên nồng đậm mạnh mẽ, sau đó tiếng hét thảm cắt ngang trời đêm, mùi máu tràn ngập sống mũi khiến ta cảm thấy buồn nôn, thuận thế xoay người ta, kéo ta vào lòng. Phía sau có thanh kéo lê, hẳn là thị vệ lôi xác của hoàng tử .

      Phía đầu truyền đến tiếng cười lạnh lùng của Lý Duệ: “Dám xúc phạm đến nữ nhân của trẫm, vậy đây là kết cục của ngươi!”

      Hoàng tử Ngõa Lạt chết, sứ giả nổi giận, hoàng đế cũng lập tức hạ lệnh xử trảm sứ giả, Ngõa Lạt khởi binh đánh xuống phía Nam. Vì lựa chọn ai thống soái quân đội mà triều đình tranh chấp ngừng, cuối cùng hoàng đế chọn trọng thần trong gia tộc họ Lý bên nhà ngoại của mình làm nguyên soái, đồng lời lệnh cho con của Trấn Quốc công Lý Nhân Cường là Lý Hy làm phó soái tiên phong.

      Lý Hy lại rồi, mặc áo giáp bạc, cưỡi hãn huyết chiến mã rời khỏi kinh thành.

      Ta bước ra khỏi phòng, nhìn bầu trời phương Bắc, trong lòng bất an.

      Ta khỏi hoài nghi đây là mưu của Lý Duệ. sớm có ý muốn tiêu diệt Ngõa Lạt, trừ khử hoàng tử khiến Ngõa Lạt vương đau đớn vì mất con, còn lệnh cho Lý Hy làm thống soái tiên phong, để chàng chết chiến trường… tàn nhẫn!

      Cơn ớn lạnh lan khắp thân thể, ta vòng tay ôm lấy chính mình, đột nhiên câu vang lên bên tai, tựa như thanh từ a ti địa ngục đến đòi mạng…

      “Phu nhân, hoàng thượng triệu người vào cung.”

      lần nữa ta bị hoàng đế ôm vào lòng, thân thể và trái tim đều tê liệt. Ta biết giờ giấc, chẳng phân đêm ngày, thời gian chỉ luân phiên khi ngọn đèn trong cung thắp rồi tắt, gian chỉ hạn hẹp chiếc long sàng hoa lệ đến tột cùng. Mùi Long Tiên nồng đậm bủa vây quanh giường dường như là phần của , khiến ta ngày đêm yếu ớt mệt mỏi, dù đến nơi tắm rửa cũng do tự ôm ta .

      Ta cơ hồ có sinh mệnh, thậm chí cần chuyện, ý nghĩa tồn tại của ta chỉ là chấp nhận những cơn mây mưa của lần này qua lần khác. hôn ta say đắm, vòm ngực rộng ôm trọn lấy ta, ta. ra mùi vị rơi vào độc chiếm của thiên tử lại là như thế.

      Giữa sắc tường vi, sương sớm lăn theo cốt hoa, rơi xuống đất. Mong manh như giọt lệ.
      Ta chưa bao giờ căm ghét bản thân mãnh liệt đến thế… Nhưng mà, mặc cho thân thể này nhơ bẩn chịu nổi, lòng ta vẫn nhớ đến Lý Hy, ngày nhớ đêm mong, Hạnh nhi giúp ta tìm hiểu tin tức, rằng chàng mấy lần vào sinh ra tử, ta lo lắng nước mắt vòng quanh.

      Sinh thời, ta muốn gặp lại chàng lần.

      Cuối cùng ông trời cũng rủ lòng thương.

      Đánh suốt năm rưỡi, Ngõa Lạt rốt cuộc chủ động nghị hòa, binh sĩ của Lý Hy khải hoàn về triều, nghe ngày ấy chàng tiên y nộ mã,[6] tựa như thần tiên vào kinh thành, khiến toàn bộ nương trong thành phơi phới xuân tình.

      Gần như tất cả mọi người quên ta, quên vị hôn thê của Lý Hy.

      Cùng ngày chàng về kinh, ta hạ sinh hoàng tử đầu tiên của Thiên triều. Con rồng biết bao phi tần mỏi mắt ước ao tha thiết, hoàng đế cho các nàng, mà lại cho ta.
      Ngày Lý Hy lên điện nhận ban thưởng, ta vẫn còn ở cữ. Ta đánh hôn mê thị nữ, thay váy cung nữ, gượng từng bước chân yếu ớt cùng Hạnh nhi đến điện Kim Loan. Ta nghĩ giờ phút này ta điên rồi, hoàn toàn để ý tới tính mạng, chỉ thầm mong gặp chàng lần.

      Thị vệ canh gác nghiêm ngặt bên dưới điện, ta đứng lầu hai ở đài gác, thấy triều thần ra khỏi điện Kim Loan theo từng nhóm . Ta cố hết sức tìm kiếm bóng hình tuấn tú kia, cho dù hai năm gặp mặt, ta cũng có thể nhận ra bóng dáng chàng.
      An Lang, An Lang, ta lên tiếng gọi trong lòng, thể mở miệng. Móng tay cào vào đá bị gãy, tơ máu chảy ra.

      Nhưng chàng trước sau quay đầu.

      Ta mỏi mắt mong chờ, trông hết chúng sinh phồn hoa, nhưng chung quy nhìn thấy chàng bước về phía ta.

      4

      Lý Duệ muốn phong ta làm hoàng hậu, ai ngờ lại muốn phong ta làm hoàng hậu.

      Ta dở khóc dở cười, nước mắt cũng rơi xuống.

      Đây căn bản phải chuyện ta có thể lựa chọn, thế nhưng ta vẫn lớn mật đưa ra cầu, ta muốn gặp Lý Hy lần, nhìn ta hồi lâu, cuối cùng đồng ý.

      Chúng ta gặp mặt ở vườn hoa trước cung điện. Ta mặc váy lụa thướt tha màu lam nhạt, mặt thoa son phấn để che làn da tái nhợt, tóc cũng búi kiểu Như Vân ngày xưa chàng từng khen ngợi, cài vào giữa đóa mẫu đơn nở rộ, đó chính là tâm tình ngập tràn vui sướng của ta thời khắc này.

      Rốt cuộc ta cũng thấy chàng quay người, trong mắt phản chiếu bóng dáng ta.

      An Lang, lời ta vừa cất, chàng lại thở dài, cung kính dâng lên chiếc khăn lụa :

      “Nương nương, vi thần mang đến khăn lụa của Giang Nam phường.”

      Bước chân vội vàng của ta khựng lại, nhìn chàng, tựa như người xa lạ cách ta đến ngàn dặm.

      “Tử An, thái hậu từng tứ hôn cho chúng ta…” Ta khóc, nhắc cho chàng .

      Chàng lại cười : “Nương nương quên rồi ư, nương nương sắp trở thành nữ tử tôn quý nhất trong thiên hạ. Vi thần cũng cưới hoàng thập công chúa.”
      À, chàng muốn cưới thiên gia đế cơ…

      Hẳn là chàng bị bắt buộc rồi! Nhưng còn ta, bị hoàng đế cưỡng ép đến tận bây giờ, ý nghĩ duy nhất trong đầu ta chỉ là chờ chàng trở về, chờ chàng đưa ta xa chạy cao bay, nay xem ra, tất cả đều là viển vông.

      Tình lang của ta ơi, ta chàng nhường này, chàng lại cho ta biết nam nhi trong thiên hạ đều bạc bẽo, chàng muốn cưới công chúa, muốn cưới công danh sáng lạn. Dòng thơ trong Kinh Thi còn chưa phai màu, đồng tâm kết còn chưa lỏng, chàng ôm hoài bão hướng đến đường quan và hoàng quyền rồi.

      Ta bước lên bước, nhận khăn lụa, dứt khoát xé rách nó thành hai mảnh trước mặt chàng, tiện tay vứt xuống đất. Nếu người vô tâm ta bỏ, nếu người vô tình ta lưu! Ta quyết tuyệt quay , chàng bỗng nhiên ở phía sau thất thần kêu lên: “Khinh Vũ…”

      Ta đứng lặng, quay lại.

      Chàng nhàng : “Lúc đầu ta muốn cưới nàng vì thấy ngọc bội của nàng. Hoàng thượng và ta quen thân từ , ta biết chuyện này. Thuở ta học võ, nhưng vì thánh chỉ mà thể theo văn, ta vốn mang họ Lý, sau khi nhận họ Lý của thiên tử lại bị nhiều kẻ châm biếm khỉ đội mũ người. Lòng ta sinh hận, mới quyết ý cưới nàng…”

      Người ta như hóa đá, lệ chảy thành hàng.

      “Nhưng ta quả thực từng nàng lòng, biết chuyện nàng và hoàng thượng, ta còn tự nhạo báng bản thân ngay cả nữ tử mình cũng bảo vệ được. Khi xuất chinh, ta xin ý chỉ của hoàng thượng để trở thành phó tướng tiên phong, ta muốn trở thành nam nhi đội trời đạp đất được chiến trường tôi luyện. Nay ta trở về, nhưng xin nàng tha thứ cho ta, nam nhi chí tại bốn phương, nàng là người ta , nhưng chúng ta thể có kết cục tốt đẹp.”

      Ta quay người nhìn chàng, cười nhạt, “Lý Hy, chàng cần phí công giấu giếm như thế, đôi ta thân tâm[7] xứng với nhau, từ giờ ai nợ ai.”

      Từ ngày đó, ta tự chôn vùi hết tình cảm dành cho Lý Hy.

      Nếu nữ nhân còn ái còn tình, vậy còn lại gì đây?

      Ta nhớ lại lúc mới vào hoàng thành, đứng ngoài cửa thành trông lên thấy cung điện tráng lệ. Ta nhìn thấy gương mặt của hoàng nhi quấn trong tã lót ê a thành tiếng. Lòng ta sáng tỏ.

      Thiên triều Chiêu Hòa năm thứ mười, ngày tốt tháng Giêng, đại xá thiên hạ tổ chức lễ mừng. Ta bế theo hoàng nhi, giữa gian giăng kín lụa đỏ và bao lời chúc tụng của thiên hạ, cùng hoàng đế hoàn thành nghi lễ. Nghiễm nhiên trở thành hoàng hậu truyền kỳ nhất trong sử sách Thiên triều.

      Trông coi phượng ấn, ngụ ở Đông cung, cẩm y ngọc thực, cao quý vô song. Nhưng ta vẫn cảm thấy chưa đủ. Ta chấp nhận bất kỳ kẻ nào có khả năng làm lung lay địa vị của ta và tính mạng của hoàng nhi.

      Đổng Lệ phi thích hát vang trong gió vào những ngày xuân ấm áp, ta cho nàng trở về với gió.

      Lương tiệp dư thích soi bóng xuống hồ vào những ngày trăng sáng tĩnh mịch, ta khiến nàng trượt chân rơi xuống hồ.

      Văn mỹ nhân hết lòng nịnh bợ thái hậu, hối lộ triều thần, ta bèn hạ ít độc vào điểm tâm nàng dâng tặng thái hậu, còn bố trí cho việc bị bại lộ.

      Ta nghĩ thủ đoạn của ta hề cao siêu, nhưng trước sau chẳng ai vạch trần, mặc cho hậu cung phát sinh biết bao nhiêu án oan.

      Ta đột nhiên hiểu ra, nữ nhân ở hậu cung hoành hành ai cản nổi, nhất định phải phong hoa tuyệt đại, nhưng chắc chắn được hưởng muôn vàn sủng ái.

      Cho đến khi hoàng đế thăng cho tiệp dư lên làm phi, liên tục ngủ tại cung của Vương Trân phi trong vòng bảy ngày, tình thế ở hậu cung dường như bắt đầu nghịch chuyển. Hoàng đế dần dần quyến luyến Trân phi, hề đến cung của ta. Ta cười lớn trong lòng, ta mong còn chẳng được!

      Ngư dân ở Đông Hải tìm thấy viên dạ minh châu có hai, tiến cống lên triều đình, hy vọng địa phương đó có thể được giảm thuế. Lúc viên dạ minh châu kia được dâng lên, ta và Trân phi tình cờ đều ở bên cạnh hoàng đế, bởi sau khi dạo trở về đến vấn an .

      Hoàng đế nhìn viên minh châu, mỉm cười quay sang với Trân phi: “Trân phi, nàng nhận lấy .”

      Vương Trân phi cầm hộp gấm, ánh mắt hả hê liếc lạnh ta cái. Ta thề, có ngày ta móc đôi mắt đó ra.

      Suốt nửa tháng hoàng đế đến cung của ta, ngày mười lăm tháng Giêng, theo lễ pháp của Thiên triều, hoàng đế ngủ lại Đông cung. Nhưng lại sai người mời ta đến ngự hoa viên gặp mặt.

      Lúc ta đến uống say mềm, so với người ngày trước cũng ở chỗ này chỉ dùng ánh mắt sai thị vệ giết hoàng tử Ngõa Lạt trời vực.
      Ta đến bên cạnh , vươn tay áo rộng kéo ta vào trong lòng, lưu luyến vuốt ve gương mặt ta. Giọng mang theo hơi rượu vang lên bên tai: “Đừng càn quấy nữa được , trẫm thể dung túng nàng vô hạn như vậy. Khinh Vũ, nàng vốn phải thế này…”

      Ta đáp lời, tiếp tục mơ màng : “Giận trẫm rồi sao? Ngày mai trẫm bắt Trân phi trả lại viên minh châu Đông Hải kia, nó vốn là của nàng.”

      “Hoàng thượng cần gì phải hỏi ta.” Ta cười mỉa, nghe lọt tai, bắt đầu nấn ná hôn môi ta. Nụ hôn dần dần mãnh liệt, có lúc gần như cắn xé, hoàn toàn để ý đến cảm nhận của ta, chỉ mực đòi hỏi.

      “Trẫm muốn nàng mãi mãi ở bên cạnh trẫm, mãi mãi…”

      “Nửa đời đủ rồi, hoàng thượng.” Ta lựa ý theo, nhưng lời lẽ lại xuất ra từ sâu trong lòng.

      đột nhiên ngừng hôn, siết chặt ta trong lồng ngực, thở dài , “Hậu cung này chỉ có mình nàng chưa bao giờ trân trọng sủng ái của trẫm.”

      Bởi vì ta vốn thuộc về hậu cung này… Câu đó ta ra miệng. Ta giơ tay trái lên, đầu ngón tay chạm vào gương mặt tuấn mỹ của , đưa cặp mắt đen sâu hút nhìn ta, trong mắt lấp lánh những tia sáng mờ, hẳn là mê man.

      Ta bỗng nhiên cười thầm trong bụng. Ta nhắm vào phi tần hậu cung nữa. Đối phó với nữ nhân quả thực tẻ nhạt vô vị.

      5

      Ta chưa từng biết, chỉ cần ta tùy ý cười là có thể khiến hoàng đế điên đảo thần hồn.
      Trong lúc nửa mơ nửa tỉnh, nội giám đến gọi hoàng đế lâm triều, vừa định đứng dậy, cánh tay ta đột nhiên ôm lấy thắt lưng cường tráng, dịu dàng cười : “Hoàng thượng, ở lại với nô tỳ lát được …” Vì thế quân vương vào triều sớm.

      Ta thích kiến trúc cổ xưa của Đông cung, liền sai người thu thập hoa cỏ của cả kinh thành và ngoại ô, ủ thành nước hoa, pha thuốc màu quét lại vôi cho ta, lập tức khắp kinh thành ngửi thấy hương hoa, bướm chỉ bay lượn dập dờn trong Đông cung.

      Nửa đêm ta đột nhiên muốn ngắm tuyết, ngại tối trời đưa ta lên Ly Sơn. Ta nóng lòng nhớ nhà, thuận theo ý ta xuống tuần phía Nam.

      Sử quan ghi chép: Đương kim thánh thượng và hoàng hậu thương lẫn nhau, tình cảm gắn bó, nguyện làm uyên ương làm tiên.

      Vương Trân phi tất nhiên để ta toại nguyện. Đông cung xảy ra vụ án trù ếm, tìm thấy con búp bê vải viết ngày sinh tháng đẻ của Lý Duệ, toàn thân cắm đầy kim châm. Vương thừa tướng cùng triều thần đến Đông cung đại náo. Ta cười lạnh nhìn Vương Trân phi, ngờ ta tha cho ả đường sống, ả lại muốn xuống tay!
      Hoàng đế cũng đến, nhìn búp bê vải, còn cười : “Chữ viết này phải của hoàng hậu.”

      “Hoàng thượng, đó quả thực là chữ viết của hoàng hậu nương nương mà!” Trân phi quỳ xuống đất khuyên giải, lời khẩn khoản, ánh mắt rưng rưng.

      “Hử? Trân phi biết chữ viết của hoàng hậu như thế nào sao?” Hoàng đế cười hỏi, gương mặt Trân phi cứng đờ trắng bệch, cắt còn giọt máu, đầu lưỡi thắt lại thốt nổi tiếng.

      Ta thấy vẻ tinh nhuệ trong ánh mắt Lý Duệ, vẫn giống thiên tử tuổi trẻ ngày đó vừa cười vừa ra lệnh chém hoàng tử Ngõa Lạt. Có lẽ… chưa từng thay đổi, nhưng lại mềm lòng với ta, biết là vô lý, nhưng vẫn dung túng cho mọi thỉnh cầu của ta lần này qua lần khác. Cho dù chuyện trù ếm có bị vạch trần, cũng chỉ cười bỏ qua.

      “Hoàng hậu vốn khinh thường mấy loại thủ đoạn thế này…” Lý Duệ vứt búp bê vải sang bên, giọng xa thẳm, dường như ra những lời ta kìm nén trong lòng từ lâu,

      “Nếu hoàng hậu muốn lấy tính mạng của trẫm, căn bản cần dùng cách trù ếm.”

      Lòng ta giật thót! , đời này có ai ngu ngốc như thế… Huống hồ, ta thể vì tốt đẹp giờ phút này của mà quên quá khứ đau thương!

      Từ đó Vương Trân phi thất thế, sủng ái của hoàng đế với ta ngày tăng thêm.
      Trong mắt chỉ có thể chứa ta, tất cả mọi chuyện đều yên tâm giao cho ta. Ta thậm chí còn giúp phê duyệt tấu chương, ra sức đề bạt họ hàng thân thiết vào triều làm quan.

      Ngự sử nhiều lần can gián, nhưng mặc kệ nghe. Hóa ra ngay cả giang sơn xã tắc cũng có thể mặc cho ta làm càn! Vinh hiển của nữ nhân chắc cũng chỉ được đến thế này thôi, bút chu sa trong tay ta càng viết càng lưu loát.

      Hậu cung ba ngàn mỹ nhân bị vứt bỏ, thèm liếc mắt tới cái, ngay cả việc tuyển tú cũng hủy.

      Hàng đêm ôm ta vào giấc ngủ, trước khi ngủ uống hết chén thuốc bổ ta dâng.

      Ta nhìn uống thuốc, uống suốt sáu năm. Thiên triều Chiêu Hòa năm thứ mười sáu, cuối đông, hoàng đế đột ngột chết trong cung, lúc ra sắc mặt nhợt nhạt, hai mắt mở lớn nhìn ta, nắm chặt cánh tay ta.

      Rốt cuộc ta trả được thù, nào những thống khổ ngày xưa trút lên người ta, nào những cưỡng bức tù túng hai năm trong mù mịt tăm tốt, ta trả lại hết.
      hít hơi sâu, khó khăn : “Trẫm biết… là nàng hạ độc, cho dù là thuốc độc, trẫm cũng thể chống lại thùy mị của nàng… Khinh Vũ, đây là tội lớn phản nghịch đó… cái đầu của nàng làm sao mà giữ được…”

      Ta thảng thốt lên lời. quả thực biết hết… trao hết quyền lực cho ta để ta có thể giữ được tính mạng, thậm chí sau khi ngôi vua thay đổi vẫn hưởng phồn hoa! Ta cứ cho là hồ đồ, đầu óc bị sắc đẹp của ta làm mê muội, hóa ra vẫn tỉnh táo, chỉ có mình ta chìm đắm trong thù hận, tài nào thoát ra…

      Nước mắt của ta lăn xuống, ta thấy ánh mắt dần dần tản mát, sinh khí từ từ rút khỏi thân thể, trong lòng chợt len lỏi tia hối hận, mà lại nở nụ cười, “Có phải chung quy nàng cũng hận được trẫm phải … Thế nhưng trẫm chưa bao giờ hối hận cả! Ha ha…” Bàn tay nắm lấy tay ta bỗng chốc siết chặt, ánh mắt tỏa ra tinh nhuệ rực rỡ như sao băng, cuối cùng lụi tắt trong bóng tối khôn cùng, “Khinh Vũ, trẫm cảm thấy rất may mắn vì kiếp này trẫm là hoàng đế… nhờ vậy mới có quyền lực cưỡng ép giữ nàng lại bên cạnh!”

      Nửa đêm, bầu trời nổ ra tiếng sấm lớn, vị hoàng đế thứ năm của Thiên triều băng hà.

      Ta mở cửa cung, nhìn ra mấy trăm quan văn võ quỳ lặng ngoài điện. Thái giám ở bên tuyên chỉ: “Hoàng đế có lời, truyền ngôi cho thái tử Đồng. Cung phi có con nối dòng đưa vào Thái am.”[8]

      “Hoàng thượng vạn tuế…” Quần thần cúi đầu quỳ lại, cùng hô to lĩnh chỉ.
      Hoàng thượng vạn tuế? Người chết rồi còn vạn tuế?

      “Ha ha ha ha… Ha ha ha ha…” Tiếng cười càn rỡ của ta làm cả hoàng thành rung động, nhưng ai dám ngăn cản, “Ha ha ha, ha ha ha…” Ta lướt qua đám người, dốc sức chạy như bay, bất tri bất giác đến hậu hoa viên. Nơi chúng ta gặp nhau lần đầu.

      Dù trước kia bị ép buộc, cũng chưa từng mất hồn mất vía như thế.

      Nước mắt rơi xuống vạt áo, nghẹn ngào tiếng động.


      Thiên triều Chiêu Hòa năm thứ mười bảy, cũng là Thiên Triều Thái Hòa năm đầu tiên, ta trở thành thái hậu trẻ tuổi nhất trong lịch sử, hoàng nhi bé ngồi giữa long ỷ rộng lớn, bất an nhìn ta ngồi sau rèm che. Ta mỉm cười với hoàng nhi, triều đình quá nửa là thế lực của gia tộc ta, hoàng nhi lại là con nối dòng duy nhất của tiên đế, ai dám kiếm chuyện với mẫu tử chúng ta?

      Bên ngoài rèm che, ta lơ đãng nhìn thấy bóng người quen thuộc, bụng y béo hơn, gương mặt cũng phì ra ít mỡ, ta nhất thời khó hiểu vì sao trước đây mình lại nam tử như thế.

      Ta dạo trong ngự hoa viên, Lý Hy bỗng nhiên mặc triều phục đến tìm ta, quan tâm :

      “Nơi này nhiều gió tuyết, thái hậu thân thể ngàn vàng chớ để nhiễm lạnh.”

      Ta nghiêm nghị liếc mắt nhìn y, cười lạnh: “Lý khanh dạy bảo ai gia chăng?”

      Trán y đổ mồ hôi lạnh, vội vàng khom người : “Vi thần chỉ quan tâm đến thân thể của thái hậu,” sau đó rút ra cái khăn lụa, cho dù chuyện xưa qua lâu, ta vẫn nhận ra đó là chiếc khăn lụa ta bỏ lại trong miếu Nguyệt lão ngày trước, “Vi thần chợt nhớ ra đây vốn là đồ của thái hậu, muốn trả lại cho thái hậu.”

      Y nhắc lại quá khứ giữa ta và y sao? Ta cảm thấy chán ghét, giận dữ hét lên: “Cút ! Từ nay về sau có ý chỉ của ai gia, Lý khanh được bước vào ngự hoa viên nửa bước!”

      Nam tử dáng người đậm kia loạng choạng rời .

      Ta như bị rút hết sức lực, chuyện cũ lần lượt lên trước mắt.
      Trước miếu Nguyệt lão, Lý Hy theo gió bước đến, ôn nhuận nho nhã, khoảnh khắc đó thế giới của ta tựa như trăm hoa đua nở, vì thế nhận lầm phu quân. Phụ bạc cả đời này.

      Trong cung Chiêu Hòa, Lý Duệ thô bạo ôm hôn ta, ánh mắt trầm, khoảnh khắc đó thế giới của ta tựa như trời đất sụp đổ, vì thế mất người ta hơn cả sinh mệnh và vương quyền.

      Cuối cùng Nguyệt lão đáp ứng tâm nguyện của ta, ta trở thành hoàng hậu, thậm chí thành hoàng thái hậu, nhưng tơ hồng ngón tay út mất điểm cuối.

      Ta ngồi xuống ghế phượng, bóng người chạy vội về phía ta. Là Đồng nhi của ta, ngày càng trưởng thành, ngày càng tuấn lãng, rất giống người kia…

      “Mẫu hậu! Mẫu hậu!” Hoàng nhi nhào vào lòng ta, mềm mại như tơ bông. Hệt như phụ hoàng của nó, mỗi lần nhìn thấy ta đều ôm ấp buông.

      “Làm sao thế? Tiểu hoàng đế của ta.” Ta khỏi cười hỏi. Ruột thịt của ta a, ta khỏi vuốt ve hai má con.

      “Hôm nay nhi thần chơi với muội muội của Vương phủ thừa tướng, ha ha…” Hoàng nhi ngẩng đầu, hồn nhiên cười với ta.

      Vương thừa tướng, đó là gia tộc của Vương Trân phi. Xem ra nữ nhi nhà mình được làm hoàng hậu đời trước, bèn bắt đầu mưu gây dựng hoàng hậu đời sau. Sao ta có thể để lão như ý.

      Nhưng hoàng nhi tuổi còn , lo lắng lúc này vẫn sớm. Ai ngờ, hoàng nhi lại hỏi ta:

      “Mẫu hậu, sau này con có thể cưới Vương muội muội ?”

      Còn như vậy mà nghĩ đến chuyện cưới phi tử rồi! Ta dở khóc dở cười, ánh mắt đảo bất chợt nhìn thấy ngọc bội bên hông hoàng nhi.

      “Ai đưa cho con?” Đây phải đồ trong cung.

      “Muội muội tặng con, muốn con đeo.” Hoàng nhi cười hì hì đáp. Sắc mặt ta đột nhiên biến đổi, dùng sức giật ngọc bội ra, cũng để ý con có bị đau hay , sau đó vận sức đập xuống bậc thang đá.

      Hoàng nhi chưa bao giờ chứng kiến ánh mắt lạnh lùng đáng sợ như vậy của ta, run run hỏi: “Vì sao mẫu hậu lại giận… sao mẫu hậu lại đập vỡ nó…”

      “Vật này được giữ…” Nước mắt vốn tưởng cạn kiệt, nay lại lần nữa rơi xuống như mưa, “Đừng giống như ta, ngay từ đầu con đường được định đoạt sẵn.”

      Hoàng nhi bất mãn xoay người, giọng than thở: “Nhưng mẫu hậu, chính người vẫn còn đeo ngọc bội mà phụ hoàng tặng.”

      Ta sờ lên cổ, cảm thấy miếng ngọc mỏng dưới lớp quần áo dường như có sinh mệnh, áp vào ngực ta tỏa ra hơi ấm.

      Phải rồi, sau khi Lý Duệ chết, ta vẫn đeo ngọc bội này.

      Vật này được giữ.

      Vật này rất tương tư.

      6
      Thiên triều Thái Hòa năm thứ mười, hoàng đế tự chấp chính, từ đó ta rời khỏi điện Kim Loan.

      Thiên triều Thái Hòa năm thứ mười lăm, quốc thái dân an, ta rời khỏi Đông cung, đến hoàng lăng Đông Giao trông coi mộ phần của .

      Dưới trời xanh, ta xuất thần nhìn lăng mộ cao lớn, thoắt cái ba mươi năm.

      Trong tiết xuân chim bay hoa nở, ta vươn tay xoa lên lớp rêu xanh phủ mộ, phát giác mu bàn tay trắng nõn của mình có thêm nhiều nếp nhăn. Ta nghĩ, nếu nhìn thấy, biết đau lòng như thế nào.

      Ta ôm lăng mộ, giống như vùi vào lồng ngực của .

      Lý Duệ, chàng ở sâu trong hoàng lăng, có từng cảm thấy tưởng niệm của ta .
      Thiên triều Thái Hòa năm thứ bốn mươi lăm, ta chầm chậm khép mắt, dường như nghe được giọng vừa bá đạo vừa dịu dàng của Lý Duệ gọi ta: “Khinh Vũ… Khinh Vũ… cuối cùng chúng ta cũng được ở bên nhau.”

      7

      Thiên triều Thái Hòa năm thứ bốn mươi lăm, sử sách ghi chép: Thái hậu mất, Tôn Thụy Văn Đức thái hậu hợp táng với tiên đế ở hoàng lăng Đông Giao.


      – Hết -


      [1] Phượng thân: Có người trở thành hoàng hậu.
      [2] Cung, Thương, Giác, Chủy, Vũ là năm cổ của Trung Quốc, tương đương với Fa, Sol, La, Do, Re.
      [3] Chữ Tiểu Triện: loại chữ cổ dùng từ thời Tần Thủy Hoàng đến thời Tây Hán.
      [4] Bài thơ “Thái cát” trong Kinh Thi.
      [5] Váy nho: Loại váy thắt nơ từ phía dưới ngực, khiến cho dáng người dài hơn.
      [6] Tiên y nộ mã: Chỉ người mặc quần áo hào hoa, cưỡi ngựa chiến cường tráng.
      [7] Ở đây ý của nữ chính là người phụ tâm (Lý Hy phụ bạc tình cảm), người phụ thân (Khinh Vũ mất tấm thân toàn bích).
      [8] Am: Nơi ở của ni .
      Khương Hạ Chi, yui_9xWinter thích bài này.

    2. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :