1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Phượng lâm chi yêu vương lăn xuống giường - Chiến Tây Dã

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Evans Lizzie

      Evans Lizzie Well-Known Member

      Bài viết:
      1,931
      Được thích:
      1,662
      Phượng Lâm Chi Vương Lăn Xuống Giường


      Tác giả : Chiến Tây Dã

      Converter: gachuaonl

      Thể loại: Xuyên , huyền huyễn, nữ cường, 3s…

      Độ dài: hố rất sâu, biết bao chương vì chưa đọc xong

      Editor: Ne Ngoz

      Tiến độ: 1 tuần/ 3 chương

      Nguồn : tangthuvien​


      Giới Thiệu


      Nàng là nữ vương lính đánh thuê đến từ dị thế, lãnh huyết ngang nhiên, người người kính sợ.

      Nàng là xấu nữ Phượng gia cha mẹ chết sớm, trời sinh củi mục, bị bắt nạt khắp nơi.

      Trước có vị hôn phu tối ngày đuổi giết, sau có gia tộc vứt bỏ như cỏ rác, có trời xanh cắt đứt thiên phú, dưới có dung nhan xấu xí trời sinh.

      Đây là số phận của ai?

      Khi nàng thay thế nàng, bàn tay trắng nõn lật mây, nghịch thiên cải mệnh!

      Đầu tiên ghi hưu thư cắt đứt quan hệ với nam nhân cặn bã, sau lập tức cùng gia tộc nhất đao lưỡng đoạn! thức tỉnh thiên phú linh mạch, dưới có dung nhan tuyệt sắc khuynh thành chân thực.

      Ma thú rừng rậm thần bí khó lường, sa mạc gai góc rộng lớn vô ngần, minh u hải lạnh như băng thấu xương…

      khi nàng tỉnh lại, thoát thai hoán cốt, khế ước thần thú, luyện chế đan dược, chưa từng có từ trước đến nay! Gặp thần giết thần, gặp phật giết phật!

      Khiến mỹ nam càng ngày càng nhiều tiến đến, hy vọng lấy được cái nhìn của nàng, lại có lời đồn nổi lên bốn phía.

      Nghe thiên tài nọ, là kẻ luyến đồng! Nàng rất thích bé trai bên người kia!

      Đoạn ngắn đặc sắc thứ nhất:

      Ngày nào đó, mỗ nữ từ bên ngoài trở về, lại bị người chặn lại.

      “Hôm nay đâu?”

      “Mắc mớ gì tới ngươi?”

      “Cùng Tinh Huy phòng đấu giá Nhị thiếu gia, thiếu đoàn trưởng Liệt Diễm binh đoàn đánh thuê, Tam vương tử Troia đế quốc… Cùng nhau? Hửm?”

      kẻ có tiền, cái có nhân, cái có quyền. Đều là…”

      “Ngô – – ”

      Giọng nàng đột nhiên bị cắt đứt, lát sau, vuốt ve môi nàng, trầm giọng .

      “Từ hôm nay trở , toàn bộ Đông Đại Lục, đều là của nàng. Như vậy, đủ chưa?”

      đủ.”

      “Còn có ta, đời thế làm bạn, tình cảm chân thành của ta cả đời. Như vậy, đủ chưa?”

      Đoạn ngắn đặc sắc thứ hai:

      “Thiếu gia, Phượng tiểu thư đem thiên tài địa bảo tân tiến đều lấy rồi.”

      “Cứ để nàng lấy .”

      “Thiếu gia, Phượng tiểu thư đem thần thú cấp cao đều mang rồi.”

      “Cho nàng mang .”

      “Thiếu gia, Phượng tiểu thư đem hết nam sủng đưa hết rồi.”

      “Cứ cho nàng… Ngươi cái gì? !”

      “Phượng Trường Duyệt, nàng trở về đây cho ta!” Quản gia run rẩy, thiếu gia cuối cùng cũng nổi giận rồi sao?

      “Sao nàng dẫn ta theo hả! ? – – ”

      “…”

      Nhãn hiệu sách: phế vật.

    2. Evans Lizzie

      Evans Lizzie Well-Known Member

      Bài viết:
      1,931
      Được thích:
      1,662
      Chương 1: Sống lại nơi dị thế

      Núi non liên miên, chập trùng, tà dương sắp hạ xuống, ánh chiều tà đem rừng cây um tùm soi sáng càng thêm thần bí, to lớn đồ sộ.

      Mà dưới chân núi, có bóng người màu xanh, bước chân ngổn ngang chật vật chạy nhanh về phía trước, đôi lúc quay đầu lại nhìn xung quanh, tựa như vô cùng sợ sệt. Mà cách đó xa phía sau thiếu nữ, đám người truy đuổi nàng, vừa chạy còn vừa lớn tiếng hô hoán điều gì đó.

      “Nhanh! Bắt lấy nàng! Hôm nay nhất định phải lấy được mạng sống của nàng ta!”

      “Vâng!”

      Trong khí ngột ngạt căng thẳng, vang lên đầy tiếng la hét chết chóc.

      Cách chỗ bọn phía trước xa, có bóng người gầy gò, hấp tấp liều mạng chạy về phía trước mà có mục đích, chỉ hy vọng có thể chạy thoát khỏi đám người truy sát này.

      Nhưng mà tư chất nàng vô dụng như vậy, đối mặt với đám linh giả tám sao, thậm chí còn có linh sư sao, muốn sống sót chạy trốn, đây quả chuyện viễn vông.

      Thiếu nữ dám quay đầu lại, mặt trắng bệt, trái tim trong lồng ngực dường như muốn nhảy ra ngoài.

      tại các nàng ra khỏi thành Tây Tác, bởi vì dãy núi này gần rừng rậm ma thú, vì thế mà ngoại trừ lính đánh thuê bình thường cùng người thí luyện tu hành ra, hầu như chẳng ai lại tới gần nơi này. Coi như là gia chủ lợi hại nhất nhà họ Phượng, Phượng Thiên, cũng tuyệt đối dám tiến vào, chỉ dám hoạt động ở khu vực biên giới mà thôi.

      tại, nàng còn lựa chọn nào khác.

      Nàng cắn răng cái, bỗng nhiên thân thủ xoay người, chạy về phía rừng rậm ma thú.

      Nhìn thấy tình cảnh này, đám hầu như chút do dự, lập tức đuổi theo.

      Bọn họ vốn cho là lấy thực lực của mình, giết nàng chỉ là việc như con thỏ, nhưng mà khi tiến vào bên trong rừng rậm mới phát , càng vào bên trong, cây cối càng sum xuê, con đường cũng càng gồ ghề hơn, chẳng qua trong nháy mắt, bọn họ tìm thấy bóng dáng Phượng Trường Duyệt đâu nữa.

      “Mẹ nó! Để con nhóc xấu xí kia chạy thoát rồi.”

      là kì quái! phế vật như nàng, làm sao bỗng dưng có thể biến mất được?”

      Giọng hỗn loạn của đám người, trong khu rừng rậm yên tĩnh dị thường lại có vẻ vô cùng quỷ dị. Dần dần trong lòng từng người bắt đầu có cảm giác sợ sệt, cảm thấy nơi khác thường này chắc hẳn có quái, nên ra ngoài sớm chút tốt hơn.

      người ngẩng đầu lên nghi ngờ hỏi: “Lão đại, cứ tiến vào trong như vậy rất nguy hiểm, chúng ta… vẫn vào tìm hay sao?”

      Nam nhân dẫn đầu mạnh mẽ trừng mắt người kia chút, mắng: “Ngu xuẩn! Tất nhiên phải tìm rồi! Thiếu gia sớm dặn dò, ngày hôm nay nàng chết chúng ta chết! Nếu như các ngươi sợ bằng bây giờ để lão tử ta giết các ngươi trước!”

      đám người lập tức nhìn nhau, nhớ tới giọng lãnh khốc của thiếu gia, bất chợt rùng mình, nhanh nhảu :

      “Đúng! Mệnh lệnh của thiếu gia, chúng ta phải hoàn thành dù có liều cái mạng này! Phượng Trường Duyệt kia, vốn xấu xí như vậy, còn là phế vật có linh mạch, làm sao có thể kết duyên cùng thiếu gia chúng ta. Có thể chết dưới tay thủ hạ của thiếu gia cũng là phúc phận của nàng rồi.”



      Mặt sau cây đại thụ cách đó xa, Phượng Trường Duyệt hết sức che miệng mình lại, chỉ sợ khi phát ra thanh bị bọn họ phát mà chết oan chết uổng.

      Nhưng trong đôi mắt màu đen kia lại đong đầy nước mắt.

      Thuở nàng mất phụ mẫu, thân là nữ nhi dòng chính của Phượng gia, nhưng nàng trời sinh có linh mạch, cách nào tụ tập được linh lực, từ đầu đến chân đều là phế vật.

      Những tên này tuy rằng che mặt, nhưng giọng của nam nhân vừa phát ra, nàng nhận ra được đó chính là thuộc hạ của Quý Minh Thành. Mấy năm trước nàng có từng nghe qua.

      Thiếu gia trong miệng bọn họ là ai, nàng hơn ai hết.

      Quý Minh Thành! Hôn phu của nàng!

      Vậy mà lúc này, nam nhân kia lại mang theo giọng điệu tôn sùng ái mộ : “Có thể kết duyên cùng thiếu gia chúng ta, chỉ có Phượng Tỉnh Vũ – Phượng tứ tiểu thư mà thôi. Nghe thiếu gia chuẩn bị kỹ càng sính lễ rồi, chỉ đợi lúc Phượng Trường Duyệt chết là liền…”

      “Ca”

      Ngập tràn bi thương, Phượng Trường Duyệt rốt cuộc cẩn thận giẫm phải càng cây, nàng vội vàng hướng về chỗ sâu chạy . Nhưng mà lần này, lúc nàng chạy đến cái hồ cách đó xa, thân thể bỗng nhiên liền cứng lại rồi tia sáng trắng xuyên qua chân của nàng.

      Nàng suy sụp ngã xuống. Hô hấp dần dần biến mất.

      Cách đó xa, hồ nước trong veo bỗng nhiên nhè rung động, tạo nên sóng lớn.

      Toàn bộ ma thú trong rừng rậm càng thêm tĩnh lặng.

      Hết thảy mọi thanh đều biến mất, tựa như nín lặng chờ đợi điều gì đó.

      Hồ nước ngày càng rung mạnh hơn.

      Đột nhiên, tiếng vỡ nước vang lên, bóng người mơ hồ ra.

      Đó là…

      nam hài?

      Mắt hài tử tóc ngắn màu đen, thân hình chắc khoảng bốn đến năm tuổi, dung mạo đáng trắng nõn, vô cùng tinh xảo, nhưng mà mười phần quý khí, khí chất hồn nhiên, mặt mày thanh tú cao quý khiến người ta thể xâm phạm. Thân mặt bộ cẩm y màu đen, bên hông đai lưng vắt viên ngọc màu đen.

      Bóng người từ hồ bay lên, quanh thân thế nhưng sạch , chắp tay sau lưng, bước chân nhàng.

      Rơi vào mặt hồ.

      bước từ phía hồ trong suốt từ từ qua.

      Phía sau mặt hồ, yên bình đến nỗi cơn gợn sóng . Ngay cả lá cây cũng bất động.

      cứ như vậy từng bước lên bờ.

      Đúng vào lúc này, đám nam nhân từ phía sau rừng cây tới, liếc cái liền thấy Phượng Trường Duyệt ngã mặt đất, sau đó lại nhìn nam hài kia, bọn nhìn họ lộ ra vẻ gì.

      nhìn thấy tất cả! Nhất định phải diệt trừ!

      “Giết !”

      bên vừa hô, nam nhân dẫn đầu đến gần Phượng Trường Duyệt, muốn chém nhát nữa, những người còn lại phất tay hướng về nam hài kia, chưởng linh lực dao động.

      Khuôn mặt Hiên Viên Dạ bất động, trong nháy mắt khí tức nghiêm nghị toát ra: Rất lâu rồi, chưa từng có kẻ nào dám động thủ với như thế!

      đứng bất động, mơ mơ hồ hồ, vô tri chờ chết.

      Nắm đấm mang theo linh lực hùng hậu vung lên về phía đầu của .

      Mà hầu như cũng trong lúc đó, chưởng phong của nam nhân dẫn đầu cũng quất tới mặt Phượng Trường Duyệt, ngay lập tức tung tóe huyết nhục.

      Phượng Trường Duyệt nằm dưới đất bỗng nhiên mở mắt ra, ánh mắt cực kỳ ác độc tựa như tử thần ai ai cũng phải né tránh! Đồng thời đùi phải dùng hết sức đá cái, mượn lực hướng về phía bên trái ngay tại chỗ lăn vòng, nhanh chóng chạy đến chỗ nam hài.

      Mắt Hiên Viên Dạ lóe lên, ngón tay giương…

      “Ầm!”

      bóng người màu xanh bỗng nhiên che trước người , đối đầu trực diện với nam nhân đầu đàng.

      đứa cũng buông tha, đúng là chó ngoan mà.”

      Giọng lạnh lẽo mà an tĩnh bỗng nhiên vang lên.

      thu tay về chút biến sắc, bỗng dưng nổi lên chút hứng thú.

      thiếu nữ sao nhanh như thế linh giả lên tới hai sao rồi?

      Còn che trước mặt nữa?

      Nàng biết như thế là lấy trứng chọi đá sao?

      Phượng Trường Duyệt ngăn chặn chưởng công kích, sau đó dưới ánh mắt kinh ngạc của đám người, chân trái mạnh mẽ đá ra, hướng về phía hạ bộ của nam nhân cho đạp.

      “Muốn chết…”

    3. Evans Lizzie

      Evans Lizzie Well-Known Member

      Bài viết:
      1,931
      Được thích:
      1,662
      Chương 2: Đau thương

      “A…”

      Tiếng la hét thê thảm vang lên, nam nhân bị cước này trực tiếp đá bay, rớt xuống phía xa, tay che hạ bộ kêu rên thống khổ.

      Ánh mắt sắc như đao của Phượng Trường Duyệt từ từ quét qua những người còn lại.

      Những kẻ còn lại đột nhiên cảm thấy cả người rét run.

      Phượng Trường Duyệt, vừa nãy phải nàng ta chết rồi sao? tại sao lại sống lại rồi? Tựa như có điều gì giống nhau?

      Phượng Trường Duyệt chịu đựng đau đớn trong đầu, đại não điên cuồng chuyển động, bầu khí nghiêm nghị trang nghiêm, dùng sát khí xa lạ phân tán đối thủ, rừng rậm xanh um yên tĩnh…

      Tất cả mọi thứ này đều nhắc nhở rằng nơi đây phải là căn cứ của nàng.

      Ký ức xa lạ điên cuồng tràn vào đầu, kích thích thần kinh của nàng, khiến đầu óc nàng như muốn vỡ tung.

      Đúng, nơi đây phải là căn cứ của nàng.

      Tất cả mọi thứ trong tay nàng bị huynh đệ đáng tin cậy nhất hủy rồi.

      Thanh danh đệ nhất thủ lĩnh đánh thuê hiển hách thế giới, Phượng Trường Duyệt, lại chết trong tay người của mình. Căn cứ bị nổ tung, tâm phúc bị giam lỏng, thủ hạ bị mua chuộc…

      Nàng còn nhớ hình ảnh mình bị nổ chết, tựa như mọi chuyện chỉ vừa mới xảy ra ngày hôm qua mà thôi.



      Nàng chết rồi.

      Nhưng mà, nàng nắm chặt nắm đấm, cảm thụ gió trong rừng, còn cảm giác được đau đớn trong người, hết thảy đều chân thực như vậy.

      Nàng nhanh chóng dung hợp ký ức lại, bên lại sắp xếp lại tin tức có lợi với mình, rất nhanh liền biết được tình cảnh giờ của mình.

      Tên thiếu nữ này giống hệt tên nàng, bị hạ nhân phản bội, bị người truy sát đến đây, rốt cuộc bỏ mình. Mà người muốn giết nàng, lại là vị hôn phu thầm lặng chân thành, Quý Minh Thành.

      Đáy lòng Phượng Trường Duyệt cười lạnh, quả nhiên vẫn là tiết mục như vậy.

      Đời này người nàng căm hận nhất chính là kẻ phản bội cùng lừa dối.

      Những kẻ này toàn bộ đều phải chết!

      Nghĩ tới đây, nàng từ từ ngẩng đầu lên, khuôn mặt mồ hôi cùng tro bụi trộn lẫn vào nhau, dáng vẻ vô cùng chật vật. Nhưng mà đôi mắt của nàng lại cực kỳ thâm trầm, khuôn mặt lạnh lùng, những kẻ kia bỗng dưng sinh ra nỗi bất an trong lòng.

      Nhưng nam nhân bị nàng đá cước lại thống hận, hét lên: “Còn đứng đó làm gì hả? Lên cho ta! Giết chết nàng!”

      đám người dám cãi lại, liều mạng tiến lên, vài cỗ linh lực mạnh mẽ công kích về phía Phượng Trường Duyệt.

      Khuôn mặt Phượng Trường Duyệt bất động, xoay người ôm lấy bé trai, hề chú ý đến ánh mắt đen thui cùng sát ý lóe lên của bé.

      khẽ nhíu mày, dâng lên tức giận.

      Chưa có kẻ nào dám càn rỡ động chạm như thế. tại thể vận dụng linh lực tùy ý nhưng bọn giun dế này cũng thể động chạm tùy tiện vào như thế.

      Phượng Trường Duyệt hề để ý tới, ôm , xoay người nhìn người vừa vọt tới, giọng lạnh lẽo.

      “Hôm nay ta là người bảo vệ tiểu tử này.”

      Động tác nam hài cứng đờ, trái tim tức giận bỗng dưng tiêu tan mà hay. quay đầu nhìn nàng cái, đúng lúc thấy cái bớt xấu xí khuôn mặt nàng mà giật mình.

      Nhưng cũng vì thế mà chán ghét.

      Loại cảm giác được người bảo vệ như vầy, tốt đẹp chăng?

      Phượng Trường Duyệt tuy phải là người tốt lành gì, nhưng vẫn có nguyên tắc của chính mình. Bé trai này nhìn chắc chỉ mới có bốn tuổi, nhưng lại vì nàng mà liên lụy bị người khác giết người diệt khẩu, nàng tuyệt đối để chuyện như vậy xảy ra.

      Nam hài yên tĩnh nằm trong ngực nàng, có chút hiếu kỳ, nàng chỉ là linh giả hai sao, làm sao để chiến thắng được bọn linh giả bốn sao kia đây? Thậm chí gã nằm dưới đất kia cũng là linh giả năm sao đấy?

      Nhưng mà vừa mới suy nghĩ đến Phượng Trường Duyệt hành động rồi.

      Tiếp đến liền trợn to đôi mắt đen linh động.

      Làm sao?

      Làm sao có thể?

      Chỉ thấy bóng dáng khẽ nhúc nhích, nhanh chóng nhảy xuyên qua bức tường người, chẳng qua trong nháy mắt, người vốn đứng đều ngã hết xuống đất.

      chăm chú nhìn lại liền thấy mấy người kia ngỏm củ tỏi từ lúc nào.

      Cổ của bọn họ nơi nào cũng đều xuất sợi chỉ đỏ, từ từ có dòng máu tràn ra.

      Linh giả bốn sao, tuy vẫn chưa thể tu luyện áo giáp thế nhưng sức mạnh thân thể cũng tốt hơn so với người bình thường nhiều, căn bản thể dễ dàng bị người khác giết chết.

      Tốc độ nhanh như vậy.

      Thân thủ quỷ dị như thế.

      Tuy rằng trong mắt , những người này ngay cả cái liếc mắt của cũng có tư cách, thế nhưng, lấy yếu thắng mạnh, lấy ít địch nhiều, đủ để thấy được thiếu nữ này… đơn giản.

      hơi cúi đầu, vừa lúc thấy Phượng Trường Duyệt thèm để ý ném vũ khí trong tay xuống.

      cành cây.

      Đó là cành cây nằm người nàng trước khi xuyên qua.

      hơi nhíu mày.

      Phượng Trường Duyệt ôm , thân rách rưới, tro bụi đầy mặt, khiến nam nhân duy nhất còn sống kia cả người run rẩy.

      Con mắt hầu như muốn lồi hết cả ra, cả người run rẩy, thể kìm nén sợ hãi, thậm chí còn dám nhìn Phượng Trường Duyệt.

      Đáng sợ quá.

      Khí tức tựa như tử thần giáng xuống như vậy. Đây tuyệt đối chỉ có người cường giả tuyệt thế mà thôi.

      gần như hối hận muốn chết. Tại sao? Tại sao lại tới đây?

      Phượng Trường Duyệt phải vô dụng sao? phải ràng nàng chết sao?

      Trong khí bỗng tản ra hương vị người gặp nạn. Nhưng là khống chế được.

      Phượng Trường Duyệt khinh bỉ xì cái.

      “Van cầu ngài… Cầu ngài buông tha cho ta. Ta, ta chỉ là phụng mệnh làm việc thôi. Phượng Tam tiểu thư, ngài đại nhân đại lượng… Ta, ta chuyện gì cũng hết. Lần truy sát này… A!”

      bỗng dưng kêu tiếng thảm thiết, hai mắt trợn trừng, máu trong miệng chảy ra, đầu lệch .

      Chết rồi.

      Chỗ mi tâm của , bị cục đá xuyên thủng.

      Phượng Trường Duyệt hờ hững xoay người.

      Trong mắt Hiên Viên Dạ lên tia tán thưởng.

      Đối xử với kẻ thù nhất định phải tàn nhẫn lãnh khốc, nhổ cỏ tận gốc. Tính cách như vậy tệ lắm.

      Phượng Trường Duyệt ôm , tới bên hồ, đem thả xuống.

      “Đệ ở đây nhé, tỷ tắm đây.”

      xong, Phượng Trường Duyệt tùy ý cởi áo khoác. Y phục vốn cũ, thêm vào đường phải chạy trốn, sớm nát bét thê thảm rồi.

      Hiên Viên Dạ bỗng dưng ngây người.

      Chưa kịp phản ứng liền thấy được làn da trắng nõn, bóng loáng trước mắt.

      bỗng nhiên xoay người.

      Phượng Trường Duyệt đem thân thể ngâm vào trong hồ nước, chỉ lộ ra hai vai. Trong lúc vô tình quay đầu liền thấy Hiên Viên Dạ quay lưng với nàng, sống lưng thẳng tắp, có chút gì đó cứng ngắc.

      Nàng bỗng nhiên bật cười.



      Tiểu tài tử bé, cũng hiểu biết đấy chứ.

      “Xoay người lại , đệ mới vài tuổi thôi mà, sớm như vậy lớn trước tuổi. Ta đâu có ngại, đệ ngượng ngùng gì chứ?”

      Hiên Viên Dạ bối rối càng ưỡn ngực thẳng lưng hơn. Chỉ là có chút gì đó kìm chế được khuôn mặt mảnh ửng đỏ.

      Phượng Trường Duyệt cười lớn.

      Hiên Viên Dạ thẹn quá thành giận, chịu xoay người lại nữa.

      Chờ khôi phục lại bình thường, nhất định mạnh mẽ trừng trị nàng.

      Phượng Trường Duyệt cũng thèm để ý tới, chỉ cho là tiểu hài tử thẹn thùng, đề tài liền bị dời .

      “Đệ tên gì? Mấy tuổi rồi? Nhà ở đâu? Nhìn cách đệ ăn mặc chắc là thiếu gia nhà ai ? Thành Tây Tác hình như cũng có quý công tử lớn cỡ đệ nha…”

      tới chỗ này, giọng nàng bỗng nhiên chậm lại. Trong mắt lên suy nghĩ sâu sắc.

      Rừng rậm ma thú thần bí khó lường, nam hài thân mang phú quý hào hoa, tại lại ở nơi này, còn thân thích. kì lạ…

      Hiên Viên Dạ bỗng dưng xoay người: “Sao nhảm nhiều như thế?”

      “Rầm.”

      “…”

      Hiên Viên Dạ bỗng nhiên sửng sốt, lúc xoay người lại, Phượng Trường Duyệt đột nhiên từ dưới lên.

      Thân thể ngây ngô mà non nớt của thiếu nữ cứ như thế xuất trước mặt . | Ngoz: Á, sói xám đội lốt cừu, cố ý biến để nhìn trộm nàng tắm. >”<

      Mặt bỗng dưng đỏ như gấc.

      Nhưng mà giây sau, trong mắt liền lên tức giận, lạnh giọng hỏi:

      “Những thứ này là ai gây ra?”| Ngoz: Chưa chi bắt đầu sủng nàng rồi. @@

      thân thể gầy yếu của thiếu nữ, đầy rẫy huyết nhục cùng vết thương. cánh tay, eo, bắt đùi, chân , ngoại trừ khuôn mặt ra hầu như khắp người có chỗ nào là hoàn chỉnh. Có vết thương mới, có vết thương kết vảy, đầy máu, còn có vết roi quất, phía còn đan xen những vết thương khác. Có nhiều vết tích phai màu, chắc là bị thương từ rất lâu hồi trước rồi.

      Thân thể gầy yếu như vậy, càng chịu đựng nhiều vết thương đau xót như vậy.

      kìm nén tức giận: “Là ai?”

      Phượng Trường Duyệt cười cười, cầm lấy y phục lên.

      “Mấy tiện nhân thôi mà. Từ hôm nay trở đều là kẻ địch hết.”

      Giọng nàng rất , nhưng mang theo sát ý khiến người ta sợ hãi.

      Nếu nàng sống lại ở dị thế, như vậy đao ở người nàng, toàn bộ nàng đều muốn đòi lại hết.

      Tay Hiên Viên Dạ bỗng dưng đặt lên tay có vết roi của nàng.

      “Đau ?”

      Phượng Trường Duyệt sững sờ.

    4. Evans Lizzie

      Evans Lizzie Well-Known Member

      Bài viết:
      1,931
      Được thích:
      1,662
      Chương 3: Hưu thư

      Đau ?

      Nàng là nữ vương lính đánh thuê danh tiếng lừng lẫy khắp thế giới, từ trước tới giờ kiên cường lãnh khốc, thủ đoạn tàn nhẫn. Đương nhiên, vết thương người nhiều đến nỗi đếm xuể, thậm ngay cả bản thân nàng cũng biết bao lần đứng trước bờ vực sinh tử

      Chưa từng có ai dám hỏi nàng như vậy.

      Nàng sát phạt quả quyết, vô cùng mạnh mẽ, kẻ địch e ngại, thuộc hạ kính nể. Trong mắt tất cả mọi người, nàng chính là nhân vật cường hãn nhất.

      ai nghĩ cho riêng nàng, chưa từng có ai hỏi nàng đau đớn hay .

      Kỳ thực những vết thương này chỉ là ngoài da mà thôi, đối với nàng mà , thực đáng nhắc tới. Vậy mà giờ khắc này, cúi đầu nhìn đôi mắt đen long lanh kia, trong lòng nàng bỗng dưng hồi mềm nhũn, như bị thứ gì đó chạm vào khiến hô hấp nàng dừng lại…

      đau.”

      mặt nàng bỗng nhiên lên nụ cười, xán lạn như vậy, tựa như ánh mặt trời.

      Vốn sắc mặt hờ hững bỗng nhiên cười rộ lên, càng khiến cho lòng người càng thêm chấn động.

      Nụ cười này của nàng, giống như đóa sen hồng xua tan băng giá, hoạt sắc sinh hương, rung động lòng người.

      Hiên Viên Dạ nhìn nụ cười kia, tâm bỗng nhiên rung động. nghĩ tới thiếu nữ khuôn mặt vàng nghệ này, khi cười lên vừa mắt như vậy…

      Tay Hiên Viên Dạ thu hồi, lông mi nghiêm nghị chưa giãn ra: “Những kẻ này sớm muộn gì cũng chết.”

      Giọng mang theo vài phần lạnh lẽo, khuôn mặt đáng trắng nõn, vẻ mặt nghiêm túc như vậy, càng khiến cho người ta cảm thấy đáng hơn.

      Trong nháy mắt Phượng Trường Duyệt quyết định, đứa này tuy rằng có chút kì lạ, thế nhưng dường như cũng có chỗ nào để , bằng tạm thời mang theo bên mình.

      Lúc này, nàng mặc xong quần áo, tuy rằng rách nát tả tơi, tóm lại trước về Phượng gia rồi .

      Nàng cúi đầu: “Đệ tên là gì?”

      Mắt Hiên Viên Dạ thâm thúy: “A Dạ.” | Ngoz: Tiểu Dạ của ta, muốn cắn quá. \ ~.~/

      Phượng Trường Duyệt cũng hỏi nhiều, dứt khoát : “Nếu đệ nguyện ý theo ta. Ta giúp đệ.”

      Dựa theo tính cách cẩn thận của Phượng Trường Duyệt, tuyệt đối dễ dàng mang theo hài tử xa lạ như vậy bên người.

      Thế nhưng tại nàng sống lại ở dị thế, mọi thứ lần nữa đều ập tới. Nàng biết sắp tới trận chiến, thậm chí đối mặt với đầm rồng hang hổ, đứa bé này tuy là “người bạn” đầu tiên nàng quen biết sau khi sống lại, đột nhiên nàng cảm thấy mang theo có gì là tốt cả.

      Hiên Viên Dạ lên tiếng.

      Phượng Trường Duyệt tiến lên bước, đưa tay ra chuẩn bị ôm .

      Bỗng nhiên cơn gió thổi tới, thanh lá cây vang lên tiếng xào xạt.

      chút thay đổi Hiên Viên Dạ liếc nhìn xung quanh, gió đột nhiên giảm dần, tiếng lá cây cũng dần tan biến.

      Tất cả khôi phục lại yên tĩnh.

      lui về phía sau bước, né tránh cái ôm của Phượng Trường Duyệt.

      “Bản… Ta tự mình .”

      Trong mắt Phượng Trường Duyệt, ràng đây là đứa nhóc cố chấp muốn tự chứng minh mình lớn rồi, lập tức cũng miễn cưỡng, tay dắt tay Hiên Viên Dạ.

      thôi.”

      Hiên Viên Dạ nghĩ tới Phượng Trường Duyệt nắm tay , nhất thời có chút sững sờ, kèm theo chút xấu hổ cùng tức giận.

      đường đường là… Còn phải để nữ nhân lưu lạc dắt tay ?

      Nhưng mà lúc sắp tránh thoát tay nàng, Phượng Trường Duyệt bỗng nhiên mở miệng.

      tại tự thân tỷ cũng khó bảo toàn, vốn nên mang theo đệ. Thế nhưng tỷ giúp đệ tìm phụ mẫu rồi, nhất định được làm được. Sau khi trở về, trước tiên đệ cứ ở tạm bên ngoài, chờ tỷ giải quyết xong mọi việc, giúp đệ tìm nhà, đưa đệ trở về nhé.”

      Hiên Viên Dạ nghe thấy câu nhạy cảm.

      “Chuyện gì? Ta giúp giải quyết nhé.”

      để ý chút nào ra, như gió mây. Tựa như cần biết là chuyện gì, đều giúp giải quyết hết.

      là người của tất nhiên để ai bắt nạt rồi. cái công tước nho yếu kém, chuyện này có gì khó giải quyết chứ?

      Môi Phượng Trường Duyệt cong lên, sát ý mãnh liệt: “ là… truy sát đó.”



      Thành Tây Tác, tiền thính Quý gia.

      Gia chủ Quý Khuê của Quý gia ngồi ghế chủ vị, nhưng mà cái vẻ hung hăng quen thuộc thường ngày của hôm nay lại đứng ngồi yên, đôi mắt ngừng len lén liếc về phía bên tay trái, biểu chút kích động cùng kính nể.

      Mà nam nhân trung niên ngồi bên trái, biết Quý Khuê nhìn , ánh mắt tôn sùng như vậy rất là có lợi, khuôn mặt nghiêm khắc thêm mấy phần ôn hòa.

      “Mạc lão sư, chuyện ngài vừa … là đúng chứ? Minh Thành có thể được vào học viện Heine?”

      Quý Khuê cẩn thận hỏi, mang theo khát vọng cực kỳ trong giọng .

      Phải biết rằng, học viện Heine là trong tứ đại học viện của đại lục. Có thể vào được trong đó, nơi nơi chỗ nào đều có thiên tài tuyệt đỉnh. Là nơi mà tất cả mọi người trời dưới đất đều mơ ước.

      tại, Mạc Lăng lão sư đến từ học viện Heine, lại tự động tới cửa, cầu Minh Thành nhập học.

      Điều này chuyện gì chứ? Minh Thành chính là thiên tài tuyệt thế. Niềm kiêu hãnh của Quý gia bọn họ.

      “Quá tốt rồi.” Quý Khuê nhất thời kích động, lớn tiếng la lên.

      Trong lòng Mạc Lăng khỏi cười nhạo phen, thành Tây Tác bé, quả nhiên là khuôn mặt gì cũng chưa từng thấy. Có điều biểu ra mặt mà thôi.

      “Mạc lão sư, Minh Thành có cầu hơi quá đáng, thỉnh ngài tác thành cho con.”

      Đột nhiên, giọng trầm thấp mạnh mẽ vang lên, mọi người đảo mắt nhìn lại, ra là Quý Minh Thành.



      nghe chút nào.”

      “Mấy ngày nữa, chính là năm năm gia tộc tỷ thí lần của thành Tây Tác. Minh Thành thân là phần tử của Quý gia, đương nhiên hy vọng có thể đoạt được danh hào đệ nhất giúp gia tộc của mình. Vì thế, xin kính ngài ở đây thăm thú thưởng ngoạn mấy ngày ạ. Thời gian tới, Minh Thành nhất định cùng ngài đến học viện Heine.”

      Năm nay Quý Minh Thành mười sáu tuổi, là linh sư chín sao! Chân chính là thiên tài!

      Dáng người kiên cường, khuôn mặt tuấn lãng, đôi mắt màu nâu mang theo chút lạnh nhạt cùng kiêu ngạo. Nhưng dù vậy vẫn được nhiều nữ tử liếc mắt tranh đấu ngớt vì .

      Lúc chuyện càng có chừng mực, biểu đúng mực, tốt hơn nhiều so với phụ thân . | Ngoz: Ta ghét tên này, tả chi mà đẹp thế, còn nam 9 là thằng nhóc là sao.

      Mạc Lăng vừa muốn mở miệng: “Như vậy …”

      “Gia chủ! Thiếu gia! hay rồi! Tam tiểu thư Phượng gia xông vào đây ạ!”

      Đột nhiên có người cuống quít chạy vào, còn mang theo vài phần kinh hoảng mặt, thân thể cả người run rẩy chỉ ra bên ngoài, tựa như vừa nhìn thấy chuyện gì rất đáng sợ.

      Mạc Lăng hơi nhướn mày.

      Quý Khuê đập bàn: “La hét cái gì! Tam tiểu thư nào! thấy khách quý ở đây à? Cút ra ngoài!”

      Chợt Quý Minh Thành như hiểu cái gì, đầu tiên là hơi nhướng mày: Nàng chết sao?

      Sau đó tức giận cùng mất kiên nhẫn: Ả xấu xí kia, lại dám xông vào đây?

      Chờ chút? Sao lại bảo là “xông vào”? phế vật như nàng, sao có thể khiến hạ nhân khiếp sợ như vậy?

      Lòng bỗng nhiên lên dự cảm lành, đảo mắt nhìn lại. Trong đình viện nghe thấy tiếng bước chân ngổn ngang truyền đến.

      Đầu tiên đứng lên, ra ngoài. Quý Khuê cùng Mạc Lăng đuổi theo tới, ra ngoài.

      Quả nhiên là xông vào!

      Trong đình viện thấy đám hộ vệ cùng hạ nhân xiêu xiêu vẹo vẹo nằm chỗ, người nào người nấy hét thảm thống khổ.

      Mà ở giữa bọn , có hai người đứng.

      bóng người màu xanh, đơn độc mà gầy gò, yếu đuối mỏng manh. Vậy mà lúc này nàng đứng ở chính giữa, lưng thẳng tắp, khí chất lẫm liệt, như thanh kiếm sắc bén, đâm thủng mây xanh.

      Quý Minh Thành hơi hí mắt.

      “Ầm!”

      thi thể bị ném tới trước mặt Quý Minh Thành, tan biến thành tro bụi, còn lưu lại vết máu, đây là tâm phúc của . Lúc này chết thảm.

      Đồng thời, giọng lãnh khốc mạnh mẽ của Phượng Trường Duyệt truyền tới.

      “Quý Minh Thành! Ngày hôm nay ta tới là muốn từ hôn… Ngươi bị ta hưu rồi.”

      xong, tờ giấy bay tới trước mặt Quý Minh Thành, hai chữ viết tay mạnh mẽ trước mặt như muốn làm hỏng mắt của .

      Hưu thư.

      Hôm nay siêng tăng thêm chương.

      Chương 4: Nàng là của ta


      Quý Minh Thành dường như cho là Phượng Trường Duyệt điên rồi.

      Nàng xấu xí như thế, trời sinh vô dụng, mấy lần gặp mặt nhiều nàng đều là nhát gan né tránh, dường như biết mình sánh bằng. Nhưng tại nàng lại bảo… nàng muốn hưu ?

      đời này làm gì có chuyện hoang đường như vậy?

      Cả đám người xung quanh đầu tiên là khiếp sợ, sau đó nghe thấy lời tiếp theo, đều lần lượt dùng ánh mắt xem thường nhìn Phượng Trường Duyệt ngu ngốc kia.

      ai chú ý tới Hiên Viên Dạ, đứng bên người Phượng Trường Duyệt, vốn khuôn mặt nhắn trắng nõn vô cảm giờ đây lên chút thỏa mãn.

      Hưu thư.

      Được lắm: dọn dẹp sạch . Quả hổ là người để mắt tới.

      đường vì biết nàng muốn tìm vị hôn phu mà tâm phút chốc suy sụp tan biến.

      cũng nhìn đến người khác, ngoại trừ liếc mắt nhìn Quý Minh Thành phía sau tới, vẫn núp đằng sau Phượng Trường Duyệt, trong mắt thêm mấy phần tán thưởng cùng thỏa mãn.

      Quý Minh Thành phẫn nộ: “Phượng Trường Duyệt. biết làm gì hả?”

      Ánh mắt lạnh lẽo Phượng Trường Duyệt đưa qua: “Biết còn hỏi à. Quý Minh Thành, diễn xuất của ngươi quả thực tồi.”

      Ánh mắt nàng đảo qua mọi người, sau đó dừng lại người xác chết kia, khóe môi giương lên: “Kẻ này, ngươi dám bảo quen ?”

      Đột nhiên có người kinh ngạc thốt lên: “Là Chu tổng quản mà.”

      Ánh mắt Quý Minh Thành chìm xuống.



      Tất cả mọi người đều biết Chu Dương là tâm phúc của , bởi vì là linh sư sao, vì thế đối đãi tốt hơn các thuộc hạ khác chút, ngày thường rất hãnh diện ở Quý gia, thế nên bọn hạ nhân đều biết đến .

      Lúc này thấy Chu Dương chết thê thảm, có kẻ hạ nhân cho rằng đây là cơ hội tốt để bắt bẻ Phượng Trường Duyệt, liền há mồm mắng:

      to gan! Dám giết chết Chu tổng quản!”

      “Đúng thế! Quý gia phải là nơi có thể đắc tội. Mau quỳ xuống trước mặt thiếu gia xin tha tội .”

      “Quỳ xuống . Đồ xấu xí, phế vật.”



      Phượng Trường Duyệt nghe thấy những lời chửi rủa này, nhìn sắc mặt những kẻ ỷ thế hiếp người kia, lạnh lùng mở miệng.

      “Quý Minh Thành, tên này, là thủ hạ đắc lực của ngươi. Nhưng hôm nay, ngươi dụ ta ra khỏi thành, dẫn thêm mấy chục người ám sát ta, ta suýt chút nữa mất mạng. biết ngươi nên giải thích sao đây?”

      Xung quanh bỗng nhiên yên tĩnh lại, tất cả mọi người hai mặt nhìn nhau, lúc này mới phát y phục màu xanh cũ nát người Phượng Trường Duyệt, mặt còn dính vết máu đỏ tươi, khuôn mặt trắng bệt xấu xí, quả nhiên là dáng vẻ bị người ta đuổi giết.

      Thế nhưng bởi vì khí chất lẫm liệt xông tới của Phượng Trường Duyệt, mà những người này do bị khí thế của nàng bức bách liền quên mất dáng vẻ chật vật của nàng.

      , Quý Minh Thành nhìn Phượng Trường Duyệt, mắt nheo lại.

      Thiếu nữ trước mắt, vốn thể dùng từ chật vật để diễn tả. Nàng tựa như thanh kiếm vô cùng sắc bén.

      Cảm nhận được ánh mắt hoài nghi xung quanh, ràng Quý Minh Thành tuyệt thể thừa nhận.

      Mặc kệ ra sao, hai người bọn họ có hôn ước. Nếu tin tức ám sát nàng là do phái người được chứng thực, như vậy chỉ phá hủy thanh danh của , mà còn liên lụy cả Quý gia nữa. Trong cuộc tỷ thí gia tộc sau này đối với Quý gia mà vô cùng bất lợi.

      “Phượng Trường Duyệt. cần ngậm máu phun người. Người này là hạ nhân mà Quý gia ta đối đãi tệ, thế nhưng lại cái gì mà dụ ra khỏi thành, còn ám sát nữa… Ha ha, cảm thấy đây là lời dối quá mức hoang đường sao?”

      liếc nhìn xung quanh, khuôn mặt tuấn lãng lên mấy phần trào phúng.

      “Toàn bộ thành Tây Tác đều biết, linh mạch thông, trời sinh vô dụng. Mà Chu Dương lại là linh sư sao. Nếu là giết sao còn mạng mà sống sót trở về? Mà làm sao có thể đứng ở chỗ này dối vu hại ta hả? Nếu có gì bất mãn với ta, có thể đại ra hết, hà tất phải dựng chuyện hoang đường như vậy?”

      Vài câu ngắn ngủn của Quý Minh Thành liền đem lòng hoài nghi của mọi người xóa sạch, hơn nữa càng thêm căm ghét Phượng Trường Duyệt.

      sai. Phượng Trường Duyệt là phế vật, đây là tình mà tất cả mọi người đều biết. Nàng làm sao có khả năng trốn thoát khỏi tay Chu Dương, thậm chí tại còn đem theo thi thể của Chu Dương đến Quý gia gây .

      Đây vốn phải là tình mà Phượng Trường Duyệt nhu nhược kia có thể làm được.

      Nhất định là nàng điên rồi.

      Quý Khuê lên phía trước, đảo qua mặt Phượng Trường Duyệt, nhìn thấy cái bớt khiến người ta sợ hãi phía xa, trong lòng càng thêm căm ghét.

      Nếu phải năm đó, phụ thân Phượng Sâm của Phượng Trường Duyệt thiên phú hơn người, thực lực mạnh mẽ, làm sao có thể phí nhiều tâm tư giữ gìn mối quan hệ của cùng Phượng gia chứ, còn vì vào sinh ra tử, chiếm được hảo cảm của Phượng Sâm, tiện thể định ra hôn ước cho con trai của mình.

      Nhưng ai biết được, Phượng Trường vừa sinh ra đời, mặt liền có cái bớt khiến bà đỡ đẻ hôn mê. Hai tuổi phát linh mạch bị tắc, từ đầu đến chân là phế vật.



      Bị vướng vào mối quan hệ với Phượng Sâm, tuy rằng cực kỳ hối hận, nhưng cũng có biểu gì. Mãi đến tận mười năm trước cũng chính là thời điểm Phượng Trường Duyệt bốn tuổi, Phượng Sâm cùng thê tử Thiên Vũ nghe đế đô có vị luyện dược sư ngũ phẩm vừa tới, có thể luyện chế “Tố cốt hoàn”, giúp người cải thiện thể chất, liền ngàn dặm xa xôi lên đường nhưng cũng bao giờ trở về nữa.

      Từ đó về sau, Phượng gia liền còn náo nhiệt như ngày xưa nữa. Mà trong lòng sớm tính toán cùng Phượng gia giải trừ hôn ước.

      Con trai tất nhiên phải cùng nữ tử ưu tú nhất xứng đôi. | Ngoz: Chưa chắc con ông ưu tú nhất nhé, còn đứng bên kia kìa.

      Phượng Trường Duyệt này lại dám rượu mời uống mà muốn uống rượu phạt.

      “Phượng Trường Duyệt,” Quý Khuê tiến lên bước, thu lại ánh mắt căm ghét, mặt vô cảm , “Ngày hôm nay ngươi dám vô lễ. Vốn nể tình tình cảm cùng phụ thân ngươi, ta nghĩ dù ngươi bị tất cả mọi người thành Tây Tác ghét bỏ, cũng có thể cho ngươi thân phận thiếp thất. Bây giờ nhìn lại, Quý gia ta chịu đựng nổi ngươi. Hôm nay ở đây có khách quý, ta muốn truy cứu với ngươi. Chỉ cần ngươi quỳ xuống xin lỗi, chuyện hôm nay liền xóa bỏ. Bằng …” | Ngoz: Ta muốn đập phát vào mặt lão già đó quá.

      Mạc Lăng từ đầu có nhìn về phía Phượng Trường Duyệt, cầm khẽ nâng, ràng là bộ dáng cao cao tại thượng.

      Phượng Trường Duyệt cười lạnh: “Quý gia các ngươi nghe hiểu tiếng người sao? Quý Minh Thành. Ta lại lần cuối, hôm nay ta tới, chỉ có mục đích… chính là hưu ngươi. Chính ngươi làm chuyện xấu xa, ngươi tự mình biết. Còn phế vật như ta đây làm sao có thể sống sót trở về ngươi có tư cách để biết.”

      Trong lòng Quý Minh Thành phẫn nộ, nhìn thấy bộ dáng mặt mày làm liều tùy ý của kia, chút nào đem lời của để ở trong lòng. Hơn nữa, đôi mắt xấu hổ lén lút nhìn trước kia, lúc này lại lạnh như băng thấu xương. Lúc nhìn giống như nhìn kẻ địch.

      Lòng kiêu ngạo của làm sao có thể chịu được đối xử khác biệt như vậy?

      Cho dù thích nàng, cưới nàng, cũng cho phép nàng đối xử với như vậy.

      cười trào phúng, đem theo xem thường sâu sắc.

      “Phượng Trường Duyệt. coi mình là cái gì? đời này, ngoại trừ ta cùng có hôn ước, ở ngoài thể cưới . Còn có nam nhân nào nguyện ý nhìn sao?”

      Khuôn mặt này của Phượng Trường Duyệt xấu xí cỡ nào, thế mà nàng cũng hề để ý đến sao.

      Đối với nàng mà , tăng cường thực lực của chính mình, khiến mình trở nên mạnh mẽ, mới là quan trọng nhất.

      Nhưng mà thời điểm tiếng cười nhạo nàng của tất cả mọi người vang lên, bỗng nhiên có giọng mạnh mẽ non nớt lên tiếng, từng chữ từng câu đem theo cao quý cùng ngang ngược, khiến người ta thể thần phục.

      ấy là của ta. Vấn đề này đương nhiên cần nhắc tới.” | Ngoz: Lạy , còn bị thu như Conan mà, vậy ai tin. \ -.- /

      Tiếng cười bỗng im bặt, vô số ánh mắt ngạc nhiên nương theo giọng nhìn lại, phát kẻ vừa chuyện chính là bé trai đứng bên người Phượng Trường Duyệt.

      Có kẻ bỗng bật cười.

      Phượng Trường Duyệt cúi đầu, liếc mắt bình tĩnh nhìn .

      Hiên Viên Dạ cau mày bất mãn: thích dựa vào nữ nhân. Như vậy giống như là đệ đệ dựa vào tỷ tỷ. Nhất định phải mau mau…

      Phượng Trường Duyệt lòng nhìn , thấp giọng : “A Dạ. Đệ cũng là của tỷ.”

    5. Evans Lizzie

      Evans Lizzie Well-Known Member

      Bài viết:
      1,931
      Được thích:
      1,662
      Chương 5: Cá cược sinh tử

      Ánh mắt Hiên Viên Dạ lóe lên, nhìn đôi mắt đen sáng ngời kia, dĩ nhiên là mạo phạm như vậy mà tức giận.

      Ngược lại vừa nghĩ, nhìn thấy cái cổ trắng nõn nhẵn nhụi của Phượng Trường Duyệt, xương quai xanh hơi lộ ra phía cuối, đột nhiên nhớ tới bóng cây sặc sỡ, thiếu nữ đầy rẫy vết thương, nhưng đường cong lại du dương uyển chuyển…

      Nếu… Nàng cứ như vậy là của .

      “Ta cho phép thế.”

      nhàng mở miệng, giọng non nớt mang theo chút thanh quý uy nghiêm.

      Phương Trường Duyệt chỉ cảm thấy đứa này người mà ma mãnh, chuyện đặc biệt già dặn, là đáng quá mất.



      Hai người bọn họ ở chỗ này lặng lẽ chuyện, mà Quý Minh Thành ở phía bên kia cảm thấy bản thân mình bị lơ hoàn toàn.

      Quý Minh Thành vừa định trào phúng lên tiếng, bỗng dưng do dự, ánh mắt nhìn về Mạc Lăng hờ hững bên cạnh.

      Lấy thân phận của Mạc Lăng, đương nhiên tự cao tự đại, xem thường chuyện bị quấy nhiễu như vậy, nhưng mà trước mắt, Quý Minh Thành cần người như vậy, để Quý Minh Thành có thể danh chính ngôn thuận giải quyết tình của Phượng Trường Duyệt. cũng phải sợ Phượng gia, thêm nữa, là muốn mượn cơ hội này để khiến Mạc Lăng sinh ác cảm với Phượng gia, sau đó trong cuộc tỷ thí gia tộc, ra sức giúp Quý gia.

      dừng chút, thu lại giọng điệu, nghiêng người bái Mạc Lăng cái, biểu cung kính.

      “Mạc lão sư, lại khiến ngài nhìn thấy việc thế này, là Minh Thành sai ạ. Nếu hôm nay các nàng cố ý muốn giải quyết việc này, đem khuôn khổ Quý gia ta để sau đầu. Học trò Minh Thành tuyệt đối thể lùi bước. Nếu có gì chu đãi tốt xin ngài thứ lỗi.”

      Mạc Lăng vốn là muốn xen vào chuyện này, dù sao thân phận đặc biệt, thích cùng mấy người có cấp bậc đáng xem thường cùng tính toán, huống hồ mấy kẻ này cũng mới mười mấy tuổi mà thôi.

      Nhưng mà Quý Minh Thành vừa ra lại khiến nhíu mày.

      Mạc Lăng luôn tự cao tự đại, Quý Minh Thành thể nào uy hiếp . chịu nổi việc người khác hung hăng trước mặt , đối với hành vi của Phượng Trường Duyệt cũng là khịt mũi khinh thường. Hơn nữa, Quý Minh Thành sớm trở thành học trò học việc Heine, theo tư chất của , tương lai còn muốn dựa vào nữa cơ. Như vậy nên cân nhắc chút, Mạc Lăng suy nghĩ, liền dứt khoát để cho nước thuận giong thuyền, sau cái gì cũng có lợi.

      Thân thể đứng thẳng lên, hai tay chắp sau lưng, bước về phía trước, ánh mắt của mọi người nhìn sang, biết muốn làm gì.

      Phượng Trường Duyệt lại nhíu mày, lão nam nhân xa lạ kia thân tỏa ra uy thế, khiến cho hô hấp nàng trong nháy mắt thoải mái.

      Người này là cao thủ. Bây giờ tuyệt đối có thể nghiền ép nàng.

      Nhìn thấy hô hấp nàng bỗng nhiên trở nên ngột ngạt, Hiên Viên Dạ nhàng khẽ liếc mắt Mạc Lăng cái.

      Phượng Trường Duyệt cảm thấy áp lực người đột nhiên biến mất, trong lòng kinh ngạc, nhưng mà đảo mắt nhìn lại, lại hề có bóng người nào, trong lòng lại hiếu kỳ, thẳng tắp nhìn về phía đối phương.

      Biểu Mạc Lăng hờ hững, rằng: “Hôm nay có lão phu ở đây, thể để cho người khác ngang ngược ở đây được. Lão phu tuy rằng thần thông quản đại, nhưng cũng nhìn ra này linh mạch ngươi bị tắc, thân thể suy yếu, căn bản thể tu hành. Thiên phú Minh Thành tuyệt hảo, tiền đồ tương lai thể đo lường, nữ tử như ngươi có thể xứng đôi cùng sao?

      xong, trong lòng bỗng móc ra bình ngọc màu trắng.

      “Đây là đan dược “Tố cốt hoàn” tam phẩm, chuyên dùng để cải thiện thể chất, chữa trị đau xót. Cầm , từ nay đừng xuất trước mặt Minh Thành nữa.”

      Tiếng bình tĩnh của , mang theo chút kiêu ngạo hề che giấu. Ánh mắt nhìn về phía Phượng Trường Duyệt giống như bố thí.

      Mọi người chung quanh kinh ngạc đến ngây người.

      Đan dược tam phẩm.

      Tinh thần Quý Khuê cực kỳ kích động, ánh mắt nóng bỏng nhìn bình ngọc, dường như muốn nhìn xuyên thấu vào bên trong để xem đan dược quý giá thần kỳ phía xa.

      Quý Minh Thành cũng có chút giật mình, nghe thực lực Mạc Lăng cũng vô cùng mạnh mẽ cho lắm, nhưng vẫn được kính trọng như cũ, chỉ vì là luyện dược sư tứ phẩm.

      Thân phận này, là linh vương cũng dám trêu chọc vào.

      Toàn bộ Thiên Thánh đại lục, cường giả vi tôn.

      Mọi người sau khi sinh ra, mục đích cuối cùng đều là trở thành cường giả.

      Thiên Thánh đại lục, linh lực dồi dào, đại thể mọi người là lấy linh lực để tu tập. Người bình thường hai đến ba tuổi được kiểm tra xem có thiên phú hay .

      Nếu thiên phú hơn người, hấp thu linh lực hết nhanh chóng, ngộ tính cũng được, như vậy được người cao liếc mắt nhìn. Ngược lại, nếu như kiểm tra trắc nghiệm có vấn đề, có thiên phú nào cả bị người ta vứt bỏ, quên lãng.

      Mà Phượng Trường Duyệt chính là trong lần kiểm tra hồi bé, tra ra được thân thể tia linh lực cũng có, hơn nữa linh mạch bị tắc, đời này có cơ hội để tu hành nữa.

      Vô dụng như vậy, tự nhiên bị mọi người cười nhạo.

      Ngoại trừ tu hành linh lực còn có nghề nghiệp thần thánh chính là luyện dược sư.

      Thiên phú luyện dược sư cầu càng thêm hà khắc, thăng cấp luyện dược sư chỉ cần bản thân có thiên phú mà còn cần rèn luyện, cấp bậc càng cao mới chế ra thuốc mới càng cao.

      Mà thứ đó là đồ vật mà luyện dược sư coi trọng nhất, trình độ quý hiếm khiến người ta líu lưỡi.

      Vì thế mà luyện dược sư là nghề nghiệp được hoan nghênh tôn trọng nhất. Cho dù là lính đánh thuê tàn nhẫn ngang ngược cũng dám trêu chọc vào bọn .

      Thành Tây Tác, mấy trăm năm nay chưa từng xuất luyện dược sư nhị phẩm trở lên, có thể tưởng tượng được, lúc này đột nhiên xuất luyện dược sư tứ phẩm là chấn động cỡ nào.

      Mạc Lăng cũng biết giá trị của chính mình, ỷ vào thân phận này, cho dù là những lão gia hỏa trong học viện kia, cũng muốn đối đầu chính diện với . Vì lẽ đó tin chắc, lấy đan dược tam phẩm ra, tuyệt đối khiến cho mấy người này biết khó mà lui.

      Nhưng mà lần thứ hai Phượng Trường Duyệt khiến người ta trong mong kinh ngạc đến ngây người lại.

      Ánh mắt đảo qua bình ngọc phát sáng ra mờ nhạt phía xa, vốn có dừng lại, dường như hề biết vật kia đối với nàng quan trọng cỡ nào.

      “Quý Minh Thành. Vật này, ta khuyên ngươi nên giữ nó . Bởi vì chẳng mấy chốc nữa ngươi dùng tới nó.”
      Bên môi nàng nở nụ cười lạnh lùng, ánh mắt trong sáng.

      “Bởi vì, trong cuộc tỷ thí gia tộc ta đánh bại ngươi.”

      “Đây là cá cược của ta với ngươi. Quý Minh Thành. Ta chờ ngươi.”

      Sát ý tản ra nhàn nhạt, những người chung quanh đều tự chủ được mà lùi về phía sau bước, ngơ ngác nhìn nàng nắm tay Hiên Viên Dạ tiêu sái rời khỏi.

      “Phượng Trường Duyệt, nếu như lúc đó ta nhất thời thất, thậm chí tổn thương cũng nên hối hận.”

      Môi mỏng của Phượng Trường Duyệt khẽ nhếch lên.

      Nàng khiến cho tất cả mọi người có cơ hội hối hận.
      Last edited by a moderator: 19/7/16

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :