1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Phượng Hoàng Trù - Kim Huyên (10 chương)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. snowbell

      snowbell Well-Known Member

      Bài viết:
      1,358
      Được thích:
      286
      Phượng Hoàng Trù

      [​IMG]
      Tác giả: Kim Huyên

      Converter: meoconlunar – tangthuvien

      Editor: Hạ Tuyết

      Độ dài: 10 chương

      Thể loại: Cổ đại, nữ truy, HE

      Nguồn: www. tanpopo3012.wordpress.com/truyện-da-hoan-thanh/phượng-hoang-tru/
      piipp thích bài này.

    2. snowbell

      snowbell Well-Known Member

      Bài viết:
      1,358
      Được thích:
      286
      Văn án

      Nàng rất giận, tên nhóc thối tha này cũng dám chán ghét nàng?!

      Cũng nghe ngóng xem mọi người đều nàng là mỹ nhân hiền thục,

      Hừ, sinh bệnh, đầu óc cũng có vấn đề nặng nha!

      Nhưng sao nàng là đại nữ nhân rộng lượng, quyết định so đo cùng ,

      Chỉ cần làm vị hôn phu của nàng, phu thê nào mà qua đêm được trong thù hận đâu, hi!

      Nhưng sao lại thông đồng với nữ nhân hoang dã này?

      Với người ta hỏi han ân cần, lễ phép dịu dàng,

      Nhìn thấy vẻ mặt nàng như đại tiện, mở miệng ngậm miệng đều gọi nàng là Tiểu ma nữ,

      muốn nàng uống dấm chua đến chết đây mà!

      Bây giờ nàng cẩn thận trúng chưởng trí mạng của người xấu,

      Thuận tâm, như ý,

      Rốt cục có thể cần xả thân hy sinh……

    3. snowbell

      snowbell Well-Known Member

      Bài viết:
      1,358
      Được thích:
      286
      Tiết Tử

      Tại chỗ ngồi khô ráo dưới tán cây, người kể chuyện tay lấy quạt lông nhàng phe phẩy, miệng hé ra đóng lại .

      “Ngọa Long Bảo thực tế ở nơi nào ai , mơ hồ chỉ biết nó ở vùng núi hẻo lánh tại Giang Nam, giống như chốn đào nguyên, đoạn tuyệt với trần thế, tự cung tự cấp, cuộc sống yên bình vui vẻ hoà thuận.

      Khi lần đầu tiên Đỗ Kình theo sư phụ Dương Thanh Sơn tới Ngọa Long Bảo, cũng biết đó là Ngọa Long Bảo mà mỗi người giang hồ đều mơ ước lại cách nào có thể chạm tới cửa, mãi đến lúc cái tên mặt hoa da phấn kia, nhìn thoáng trông như tinh linh hoạt bát, thực tế cũng là kẻ hơn kém ma nữ – Kì Siếp Siếp, thỉnh thoảng xuất ở trước mặt , mới chậm rãi phát giác.

      Năm ấy sơ ngộ (*), Đỗ Kình mười bảy tuổi, mà Kì Siếp Siếp mới mười hai tuổi……”

      (*) sơ ngộ: lần đầu gặp gỡ.
      tart_trung thích bài này.

    4. snowbell

      snowbell Well-Known Member

      Bài viết:
      1,358
      Được thích:
      286
      Chương 1.1

      “Ngươi chính là vị khách mà cậu mang về? Nghe ngươi mười bảy tuổi, sao nhìn thế nào cũng thấy gầy hơn cả ta?”

      Đó là Kì Siếp Siếp nhìn vào giữa phòng khách, với Đỗ Kình trong lần đầu gặp nhặt. Nàng cũng phải cố ý muốn châm biếm , chỉ là ăn ngay mà thôi.

      Bề ngoài hoàn toàn di truyền từ Bảo chủ phu nhân đẹp người đẹp nết, nàng có được tuyệt thế dung nhan, từ ba ngàn thương đều tập trung cho thân. Bởi vì mọi người đối với nàng từ trước đến nay luôn hữu cầu tất ứng (*), cho nên dưỡng thành cá tính thẳng thắn của nàng, nghĩ gì nấy, chưa bao giờ nghĩ tới việc có lúc vô tình xúc phạm tới người khác hay . Mà người trong Bảo bởi vì từ nhìn nàng lớn lên, biết tính nàng thẳng thắn, chưa bao giờ để bụng những lời dễ gây tổn thương của nàng, nhưng Đỗ Kình mới vào Ngọa Long Bảo lại biết.

      (*)hữu cầu tất ứng: cầu được ước thấy, cầu sao được vậy

      Từ mười tuổi bị ma ốm quấn thân, chỉ có thể nằm ngửa ở giường sống qua ngày, có lúc bệnh tình nặng, muốn được chơi đùa như những đứa trẻ bình thường lại bị bạn bè trêu chọc, sao biết vật đổi sao dời, vốn hợp với bọn họ, ngoài ánh mắt đồng tình, hoàn toàn tìm thấy chút cảm giác nào ở người bọn họ. Sau đó, chán nản muốn ra khỏi cửa, mà ghét nhất bị người khác nhìn bằng ánh mắt đồng tình.

      Ngoài sống và dưỡng bệnh, đem toàn bộ thời gian sở hữu dành hết cho sách, trừ sách thuốc ra loại sách nào đọc lướt qua. Hỏi vì sao chạm vào sách thuốc, trả lời: Suốt bao nhiêu đời học y, ngay cả đại phu qua sáu mươi tuổi cũng trị hết bệnh của ta, đến lúc nước tới chân mới nhảy còn có biện pháp nào mà dùng nữa. Cho nên chưa bao giờ chạm vào sách có liên quan đến y học.

      Mười tuổi đến mười bảy tuổi, tuy trong bảy năm này có đến hai phần ba thời gian ốm đau ở giường, nhưng nghĩa là có hy vọng hồi phục, hơn nữa hai năm trước còn gặp sư phụ Dương Thanh Sơn.

      Khi Kì Siếp Siếp đột nhiên từ sau cánh cửa lộ ra tuyệt thế dung nhan, trợn mắt há hốc mồm tưởng tiên nữ hạ phàm, thẳng đến khi tiên nữ “bay” đến trước mặt , dùng tiếng ngọt ngào trào phúng mười bảy tuổi mà thân thể phát dục bằng mười hai, mới như bị người ta hắt gáo nước lạnh, đầu bỗng nhiên thanh tỉnh, nàng phải tiên nữ, mà là ma nữ.

      “Này, ngươi phải kẻ câm điếc chứ, sao lại chuyện?” Kì Siếp Siếp tò mò nhìn , hỏi.

      Đỗ Kình lại giữ yên lặng bỏ ngoài tai, hề nhìn chằm chằm dung nhan tiên nữ của nàng.

      “Này, ngươi bị câm điếc?” Trong chốc lát nàng mở lớn mắt, nhảy phát đến trước giường , như là thấy món đồ chơi mới, vươn tay chọc chọc .

      “Ngươi làm gì?” đột nhiên ra tiếng , nàng sợ tới mức giật nảy mình.

      “Ngươi gạt ta!” Trừng lớn mắt, nàng bên vỗ ngực, bên tức giận lên án.

      Đỗ Kình được lời nào lại bỏ ngoài tai lần nữa, bỏ qua nghĩ để ý nàng, nhưng Kì Siếp Siếp làm sao cho phép làm như vậy.

      “Này, sao ngươi lời nào?” Thấy để ý tới, nàng lại vươn tay đẩy đẩy ,“Này, vậy chắc người là kẻ điếc hả?”

      lát sau, vẫn như cũ nhúc nhích, nàng dứt khoát đặt hai tay lên , làm nhiều việc cùng lúc: nâng gương mặt quay sang bên của , để chuyển hướng nhìn mình, sau đó mở miệng hỏi:“Này, ta hỏi ngươi, ngươi rốt cuộc có nghe được hay ?”

      dự đoán được nàng lại là nương to gan như vậy, dám động tay động chân với nam tử lần đầu gặp mặt, Đỗ Kình sau trận kinh ngạc, mới định gạt hai tay nàng, nhưng sao biết bệnh của lâu khỏi, lại suy nhược đến mức ngay cả sức lực để đẩy nàng ra cũng có, chỉ có thể miễn cương mặc nàng nhéo mặt mình, biến thành cái hình đầu heo.

      “Oa ha ha…… Mặt của ngươi…… trông buồn cười quá mất!”

      Nhìn mặt bị mình làm cho biến dạng, Kì Siếp Siếp chợt cười ra tiếng, người bên ngoài nghe tiếng cười giống như thanh từ trời vọng xuống, còn đối với Đỗ Kình mà , so với quỷ gào còn đáng sợ hơn.

      Thân mình run lên, biết là sợ hãi hay là khuất phục, làm cho bỗng có sức lực đẩy nàng ra.

      ra ngoài!” giận dữ hét.

      Kì Siếp Siếp lắc đầu cười thể ngừng được, đồng thời vẫn còn muốn nhìn xem mặt đỏ lên, nên muốn tiếp tục làm mặt biến dạng. Ý niệm trong đầu vừa xuất , cộng thêm bản tính tùy hứng, nàng lại tiến lên, lại vươn bàn tay ma quỷ ra.

      Lúc này Đỗ Kình cảnh giác, vừa thấy hai tay nàng tiến lên, liền nhanh chóng chụp được.

      Nàng buông tay, thử lại lần, kết quả thay đổi, mà lưu tình chút nào, đánh lên mu bàn tay nàng cái đau.

      “Ngươi dám đánh ta, ngươi có biết ta là ai ?” Nàng xoa xoa mu bàn tay, cau mày, vênh váo chống thắt lưng bễ nghễ nhìn .

      hoàn toàn đứng im trừng mắt nhìn hai tay nàng, để ngừa nàng lại đánh lén.

      “Ta là tiểu thư ở đây!” Nàng gằn từng chữ , muốn thấy lộ ra vẻ mặt tôn kính, nhưng sao biết ngay cả mắt cũng chớp lấy cái.“Này, ngươi nghe được ? Ta là tiểu thư.” Nàng rống lớn hơn nữa.

      Đỗ Kình vẫn như cũ, để ý đến nàng.

      “Này!” Kì Siếp Siếp rất giận, từ đến lớn làm gì có ai dám hờ hững với nàng, lại còn động thủ đánh nàng? Cũng chỉ có thằng nhóc thối tha trước mắt này!

      thối, là vì toàn thân cao thấp tràn ngập mùi thảo dược nàng ghét nhất, mỗi lần bị bệnh, cha mẹ ép nàng uống cái loại thuốc đắng ngắt này, nàng cực ghét loại hương vị ấy.

      Ban đầu, lúc nàng đẩy cửa ra, ngửi được hương vị kia nghĩ xoay người , nhưng khi thấy nằm giường, làn da trắng giống như tuyết đỉnh núi lần trước mẹ đưa nàng lên ngắm, nháy mắt liền hấp dẫn nàng, làm cho nàng vô thức đẩy cửa mà vào, vào gian phòng tràn đầy hương vị nàng ghét nhất này.

      Cậu trai mười bảy tuổi, ở trong ấn tượng của nàng có bộ dáng ra sao?

      Cao thẳng? Cường tráng? Ngăm đen? Chân tay vụng về? Khi thấy nàng cũng chỉ ngẩn người, làm chút chuyện ngu xuẩn? Hầu hết đều như vậy, cho nên nàng nghĩ có ngoại lệ, biết rằng lại hoàn toàn khác với dự đoán của nàng, chỉ có gầy yếu trắng nõn, đối với nàng khinh thường quay đầu, thậm chí dám can đảm đánh nàng.

      Cúi đầu nhìn thoáng qua mu bàn tay hồng bị đánh, rồi nàng giương mắt lần nữa, lại nhìn thấy trong hai tròng mắt kia có kinh hoàng hơn nữa mang theo cả chán ghét.

      Chán ghét? Nàng mở lớn hai mắt khó có thể tin, chán ghét nàng?!

      Chưa từng có người nào chán ghét nàng!

      “Ngươi –” Nàng tức giận mở miệng, muốn chất vấn vì sao chán ghét nàng, lại bỗng nhiên nhớ tới mẹ từng qua với nàng, nếu con muốn người khác đối tốt với con, mình cũng phải đối tốt với người khác……

      Nàng sửng sốt nhận ra, bởi vì nàng vừa mới biến mặt mặt thành đầu heo, còn cười nhạo , cho nên mới có thể chán ghét nàng sao?

      Nàng mặt nhăn nhíu mày, lại nhếch miệng, có chút đăm chiêu nhìn .

      Cha từng đáp ứng nàng, chỉ cần nàng khiến ai gặp nàng cũng mến cho đến mười tám tuổi, nàng có thể giống như đại ca, mình lưu lạc giang hồ, cho nên nàng tuyệt đối thể khiến bất kì ai chán ghét nàng, bao gồm , bởi vì tuy chỉ là khách, nhưng ai có thể cam đoan mách với cha về thất lễ của nàng?

      được, nàng nhất định để bất cứ kẻ nào phá hư giấc mộng mình lưu lạc giang hồ của nàng, cho nên nàng quyết định phải biến chán ghét của thành thích, nhưng rốt cuộc phải làm thế nào?

      À, hỏi mẹ , mẹ dạy nàng. Việc này nên chậm trễ, Kì Siếp Siếp lập tức xoay người rời cầu cứu binh.

      Thấy nàng rời , Đỗ Kình ràng thở dài nhõm hơi, nghĩ đến nàng rốt cục biết khó mà lui, nhưng lại vạn vạn nghĩ tới, cực khổ tại mới chính thức bắt đầu.
      tart_trung thích bài này.

    5. snowbell

      snowbell Well-Known Member

      Bài viết:
      1,358
      Được thích:
      286
      Chương 1.2

      Cửa phòng “ê a” mở ra, kéo theo đó là mùi thuốc đắng ngắt làm người ta buồn nôn, tiếp theo đó tiếng ngọt ngào quá mức của ma nữ –

      “Uống thuốc .”

      “Để đó là được, ta tự uống.”

      được! Mẹ ta bảo, thuốc phải uống khi còn nóng mới hiệu quả, nào, ta giúp ngươi.”

      xong, liền bưng chén thuốc đến gần miệng , ra sức đút thuốc.

      “Ặc –” Khổ nổi, Đỗ Kình chịu được mà nôn ra.

      “Ôi, oa ha ha……” Tiếng cười của ma nữ vang lên ở giữa phòng cách nào kìm lại được, phong thuỷ lần lượt xoay vòng, rốt cục cũng có ngày đến phiên nàng bức người khác uống thuốc, là rất sảng khoái, oa ha ha……

      Ma xuyên thủng não bộ, thân thể run lên, Đỗ Kình nằm xoay mình bất an ngủ, cho dù ngủ, mày vẫn như cũ nhíu vào giống đồi núi, chỉ chốc lát sau, ma nữ lại tới nhiễu mộng.

      “Đứng lên, đứng lên, cữu (*) luyện võ cũng giúp thân thể khỏe mạnh, cho nên từ hôm nay trở , ta đến thúc ngươi tập trung bình tấn cơ bản nhất.”

      (*) cữu: cậu ( em trai của mẹ )

      “Ta cần.”

      cho phép cần!” Nghiêm khắc cự tuyệt lý do vì thời tiết mà đầu hàng.

      “Ta thoải mái.” xoay người kéo chăn bông, che phủ toàn bộ đầu.

      “Ta lập tức kêu Tiểu Xuân giúp ngươi lấy tiên dược.” Nàng dứt khoát kéo cái chăn bông.

      cần!”

      “Tốt lắm, mau xuống giường .”

      Trừng mắt nhìn gương mặt tươi cười tuyệt mỹ làm người ta nghiến răng nghiến lợi, bình tĩnh xuống giường.

      “Tốt, đứng vững, bây giờ mở chân ra, tay nắm quyền đặt ở thắt lưng, đầu gối hạ thấp, thấp chút nữa, chút nữa.” Vừa lòng quanh vòng, “Tốt, chính là như vậy, duy trì tư thế này, lúc lâu sau mới có thể nghỉ ngơi.”

      canh giờ? Này ma nữ!

      Rất khổ sở! Chân đau, tay mỏi, là khó chịu……

      “Hừ.”

      Than tiếng, Đỗ Kình xoay người nằm xuống, đồng thời theo bản năng duỗi thẳng hai tay hai chân, ngay cả mười ngón tay cũng thẳng nốt, để thoát khỏi ác ma quấy rầy nhiều năm.

      Ma nữ, ma nữ, cần đến nữa, còn là thiếu niên năm đó suy nhược, tay chói gà chặt, chống cự được những ngang ngược của nàng, cùng mấy chiêu tứ lạng bạt thiên cân (*) gạt người, cao lớn lên, võ công hạng nhất, bệnh cũng khỏi hẳn……

      (*) tứ lạng bạt thiên cân ( bốn lạng đẩy nghìn cân ): ý chỉ lấy thắng lớn, lấy ít thắng nhiều…

      “Tiểu ma nữ, lâu thấy.”

      “Ngươi là ai?” Đứng bên cạnh hồ nước, nàng ngẩng đầu lên hỏi.

      Trong lúc ngủ mơ, mày mới chậm rãi dãn ra lâu, nay lại vô thức nhíu vào.

      “Ngươi quên ta là ai?” Bọn họ cùng lắm mới năm gặp mặt mà thôi, tuy trong năm này cao lên ít, thân thể cũng cường tráng, khỏe mạnh hơn, nhưng diện mạo lại thay đổi, làm sao nàng có thể nhận ra ?

      “Ngươi là ai?” Nàng lại hỏi.

      “Ngươi biết ta là ai?”

      Nàng lắc đầu, biểu tình mặt giống giả bộ.

      Mày càng nhíu càng chặt.“Đỗ Kình, ta là Đỗ Kình, ngươi nhớ ra chưa?”

      “Đỗ Kình?” Bộ dáng nàng giống như nhớ được.

      “Ngươi quên ta?” Trong chốc lát, hai mắt toát ra vẻ nguy hiểm, trừng mắt nhìn nàng, mặt tự chủ được lộ ra loại tức giận khó có thể hình dung.

      “Ngươi gạt ta, Đỗ Kình cao như vậy.”

      Mày nháy mắt thả lỏng, ra nàng quên .

      “Ta thể cao lớn cường tráng sao?” Cằm hơi hơi nâng lên, dùng thanh cuồng loạn .

      “Cao lớn cường tráng? Vấn đề là bộ dáng hai người các ngươi căn bản chút cũng giống.”

      vui hỏi:“Làm sao giống?”

      “Mặt.”

      “Mặt?” tự chủ được sờ sờ cái hai má, năm qua trừ bỏ đẫy đà, trưởng thành hơn chút, cũng gì thay đổi, hoài nghi nhìn chằm chằm nàng : “Ngươi nhìn cẩn thận chút.”

      “Ta nhìn rất cẩn thận.” Nàng nhàm chán liếc mắt nhìn cái, sau đó xoay người, tình nguyện lựa chọn đối mặt với hồ nước nhân tạo mười năm như , cũng nguyện đối mặt .

      Đây là cái thái độ gì? Theo nhận thức của bắt đầu từ khoảnh khắc ấy, mặc kệ coi thường, trốn tránh nàng như thế nào, nàng luôn luôn có biện pháp xuất ở bốn phía quanh , đúng là hồn tan, hơn nữa còn dễ dàng khơi dậy cơn tức của , làm sao có thể mới năm thấy, nàng liền hoàn toàn hờ hững với ?

      từng hoài nghi ở trong phạm vi thế lực của Ngọa Long Bảo, biết bản thân có thể chịu được ánh mắt tà ác của ma nữ mà bình tĩnh vượt qua ngày hay ? Kết quả, cơ hội ngay trước mắt, cũng dám tin tưởng vận may của chính mình.

      Nếu tại nàng nhận ra , như vậy chứng tỏ nàng tuyệt đối thể lại lôi ra làm trò đùa, từ nay về sau có thể cần lo lắng nàng từ nơi nào đó nhảy ra bắt nạt , có thể chuyên tâm cùng Kì Tế Long chuyện trời đất, cùng sư phụ học võ, còn có chống cự bệnh ma ương ngạnh trong cơ thể.

      Vì tương lai tốt đẹp cùng triển vọng sau này, nên lập tức xoay người rời , nhưng lại biết bị quỷ ám từ khi nào mà hai chân hoàn toàn tự chủ được đến chỗ nàng, đứng phía sau.

      “Này!” gọi nàng.

      Đợi sau lúc lâu nàng cũng quay đầu, đành phải đến trước mặt nàng.

      “Hiệp…” Mới mở miệng, hai chân chưa đứng vững, đôi tay ma nữ đột nhiên vươn đến người , sau đó dụng lực đẩy, nhất thời mất cân bằng ngã về phía sau, tiếp đó cả người ở trong ao nước ngập đầu, mà bên tai mơ hồ có nghe

      “Oa ha ha, năm thấy sao ngươi vẫn ngốc như vậy, quả thực ngốc quá , ha ha……”

      Ma nữ! Ma nữ! Đến tột cùng là đời trước tạo nên nghiệp chướng gì, mà đời này lại gặp nàng?

      Lẩm bẩm, lẩm bẩm, rất khổ sở, nước chui vào lỗ tai, cái mũi, cái miệng, có biện pháp hô hấp, sắp chết chìm, cứu mạng — cứu mạng –

      “Cứu mạng!” Theo tiếng kinh hô hàm chứa giãy giụa và đau khổ, Đỗ Kình đột nhiên trợn mắt, từ giường nhảy dựng lên, toàn thân cứng ngắc, mặt, giữa trán che kín lớp mồ hôi kinh hách.

      Ma nữ……

      Sao vô duyên vô cớ lại mộng thấy Tiểu ma nữ kia? Này…… Có thể là báo động trước điềm xấu nào đó hay ? Bởi vì hoàn toàn chưa để ý đến hi vọng cùng ám chỉ của các ân nhân? Vẻ mặt của kinh nghi thể đoán nổi.

      , , đây chỉ là cơn ác mộng đơn thuần mà thôi, cần phải phản ứng quá độ mới đúng, huống chi giữa lúc bọn họ chờ đợi song hỷ lâm môn, ít nhất cũng thay bọn họ hoàn thành cọc hôn , thành toàn cho huynh đệ tốt Kì Tế Long và tiểu muội bảo bối của , phải sao?

      , .

      lay động phía dưới, nâng tay lau mồ hôi trán, đồng thời nghe được bên ngoài truyền đến thanh phu canh gõ mõ cầm canh.

      Mới ba giờ sáng? Cách hừng đông còn có đoạn thời gian, ngủ thêm lát vậy! nằm xuống giường, nhắm mắt lại, gối lên hai tay, chuẩn bị vào giấc ngủ.

      Đêm khuya yên tĩnh thích hợp nhất vào giấc ngủ, đương nhiên, đó là nếu nóc nhà truyền đến tiếng bước chân cẩn thận kia.

      Hai mắt hé ra, trong bóng đêm có ánh mắt, theo tiếng bước chân di chuyển nóc nhà gây ra tiếng động, mãi đến khi người nọ lướt qua nóc phòng ngủ, nghiêng về hướng nam nhanh chóng tới, mới nhảy dựng lên, tay đẩy cửa phòng ra ngoài, cũng nhàng đóng cửa.

      Trong chớp mắt, thân hình thoáng cái, bay lên nóc nhà, đuổi theo hướng thích khách áo đen vừa qua.

      Sắc trời đen kịt, sao ở trời lóe sáng, bốn phía mảnh yên tĩnh tiếng động.
      tart_trungpiipp thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :