1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Phượng hoàng sai: Thay gả khí phi - A Thải. (3) (DROP)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Phượng hoàng sai: Thay gả khí phi.

      Tác giả: A Thải.

      Thể loại: Ngôn tình cổ đại, trọng sinh, ngược tâm ngược thân.

      Độ dài: Hơn 400 trang word tý.

      Nguồn convert: tinkerbell - Tinker Chuông

      Editor: Hương Kaori

      Tốc độ edit: Chậm như rùa bò, 1 chương/ tuần do ta mới tập tành edit



      Giới thiệu:

      Thử hỏi dung nhan nữ tử đáng giá bao nhiêu? Nàng là Hoàng hậu được đích thân tiên đế chỉ định, nhưng khi nhận được Thánh chỉ phong phi, dung nhan nàng lại bị hủy nửa. thánh chỉ, hai người gả , muội muội tuyệt sắc của nàng được vào cung, làm hậu, còn nàng bị đưa tới nơi xa xôi, gả cho Vương gia thiếu niên kia, quyền khuynh vua và đân, lãnh khốc tàn bạo, Tuyết thân Vương ....

      Làm thê tử, nàng chẳng còn bằng phụ tá bên cạnh , nước sông Hoàng Hà cuồn cuộn, lại trở mắt nhìn nàng rơi vào nơi vạn kiếp bất phục ....

      Chết mà bất diệt, nàng cam lòng mà tái sinh (trọng sinh), nam nhân trong thế gian đều người đẹp, vậy đời này của Đông Phương Trữ Tâm phải kinh tài tuyệt diễm, đời này của Đông Phương Trữ Tâm phải hưởng vinh hoa phú quý, đời này của Đông Phương Trữ Tâm phải cao hơn chín tầng mây,...​

    2. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 001 - Gả cho .

      Editor: Kaori Hương

      thân y phục đỏ thẫm, Đông Phương Trữ Tâm ngồi ngay ngắn trong hỷ phòng Tuyết Thân Vương, hôm nay là ngày đại hôn của nàng, nhưng nàng lại tia cảm giác vui sướng cùng chờ mong, mà chính là cảm giác rất bất an, bởi tràng hôn lễ này nhất định chờ mong, tân nương này nhất định thích, mà vận mệnh của làm người ta đồng tình.

      Hỉ phòng tĩnh lặng vì có tiếng động làm tăng phần sắc thái bi thương, nếu phải cách bố trí vui mừng, người biết chuyện còn tưởng đây là lễ tang.

      Hỉ khăn che dung nhan kiều diễm, ai biết rằng dưới hỉ khăn bộ tâm tình của nữ tử ấy như thế nào, lẳng lặng ngồi ngay ngắn như con rối gỗ bình thường, hoặc là rằng nàng cùng người gỗ giống nhau, đều tùy mặc người ta định đoạt ...

      Đông Phương Trữ Tâm, tài nữ tiếng tăm lừng lẫy của Thiên Diệu vương triều, cũng chính là người được tiên hoàng đích thân khâm điểm chọn làm hoàng hậu ... Nhưng là ... lại bị tân hoàng đế cải biến nội dung thánh chỉ.

      "Thừa lệnh vua thừa dụ, hoàng đế viết, Đông Phương phủ trưởng nữ Đông Phương Trữ Tâm dịu dàng thành thạo, tứ hôn cho Tuyết thân Vương Tuyết Thiên Ngạo, thứ nữ Đông Phương Phàm Tâm dịu dàng đoan trang, thân phong thành Văn hoàng hậu Thiên
      Diệu quốc."

      ý chỉ hai người gả, Đông Phương phủ hai người các nàng, người gả vào hoàng thất người gả cho vương gia, người làm hậu người làm phi, đây là vinh sủng ngập trời. Đông Phương phủ yên tĩnh giờ đây toàn bộ đều vui sướng, nhưng là có ai biết phía sau phần vui sướng này, lòng của nàng toan, của nàng đau; của nàng nan kham, của nàng bi. . .

      Đông Phương Trưc Tâm, đại tiểu thư con vợ cả Đông Phương Tướng phủ , tiên hoàng thân điểm Hoàng hậu tương lai của Thiên Diệu quốc, nhưng lại bởi vì bị hủy bên dung nhan mà từ sau biến phi, chỉ có như thế còn muốn gả cho kia cùng hoàng thượng đúng bàn nam nhân, thực ràng nàng gả . . . . . . chờ nàng nếu phải chết cũng là nhục nhã

      Khuôn mặt Đông Phương Trữ Tâm. . . . . . bị hủy ở hồi đại hỏa , hồi thiêu cháy mẫu thân Đông Phương Trữ Tâm, cũng thiêu hủy vận mệnh của nàng.

      Thử hỏi nữ tử dung nhan có thể có bao nhiêu đáng giá? Trước kia nàng biết, bởi vì mẫu thân của nàng chỉ cho nàng nội tâm mới là trọng yếu nhất , nữ tử tài là làm cho nam tử chán ghét Nhưng là sau khi dung nhan bị phá huỷ, nàng mới hiểu được giá trị khuôn mặt kia. . . . . .

      Mặc y phục đỏ thẫm, ngồi xe ngựa, nàng gả đến Tuyết thân Vương phủ cách Hoàng thành ngàn dặm, giống như trò đùa áp đặt vào hôn nhân, mà có thể tưởng tượng là hôn nhân của nàng chính là loại nào, chấp nhận được, nam tử mà nàng gả đối đãi thế nào với nàng ...

      Thế gian này có môt người nam tử nào có thể nhận cái nữ tử mà huynh trưởng của mình cần, mà cái nữ tử lại là Đông Phương Trữ Tâm, nữ tử nhu nhược nổi danh tướng mạo xấu xí.

      Thế gian này nam tử nào cũng thích chưng diện, thế gian này nam tử nào cũng nhan sắc, lại càng đến Tuyết thân Vương thiếu niên kia, quyền khuynh vua và dân, Tuyết thân vương Tuyết Thiên Ngạo, nam nhân có đủ kiêu ngạo đó đối đãi với nàng như thế nào? Nếu biến nàng thành thi thể cùng cho nàng sống bằng chết. . . . . .

      Ngồi yên ở tân phòng, Đông Phương Trữ Tâm lẳng lặng chờ, chờ đời nam tử quyết định vận mệnh của nàng đến, nếu phải có mẫu thân, nàng thà rằng yếu đuối chết cũng nguyện ý gả vào Tuyết thân Vương phủ. . . . . .

      Cửa chi nha tiếng rồi mở ra, từ ngoài cước bộ thong dong, trầm ổn hữu lực đến.

      "Vương gia. . . . . ." Là thanh của hỉ bà cùng nha hoàn trong phòng, cung kính mà mang theo vài phần sợ hãi.

      "Đều lui ra." thanh lãnh khốc đều có chút nào vui sướng, Đông Phương Trữ Tâm thầm kêu khổ, nam nhân này có lẽ hài lòng với hôn , giọng điệu lạnh lùng như thế đủ thể vui.

      "Đông Phương Trữ Tâm, nghe đồn hoàng huynh cần loại người xấu nữ như ngươi phải ?" Tuyết Thiên Ngạo, cho dù là ngày đại hôn nhưng mang thân hắc y, dáng người thon dài, tuấn mỹ, vốn là nam tử tốt thời đại rồi loạn này, nhưng mà đôi lạnh như băng lại làm cho trở thành nam tử lãnh khốc.

      Xấu nữ? Cỡ nào châm chọc, nhưng đó cũng là chuyện thể bỏ qua, mạnh mẽ áp chế chua sót trong lòng, cách khăn hỉ Đông Phương Trữ Tâm nhìn được vẻ mặt của Tuyết Thiên Ngạo, nhưng qua giọng điệu cũng có thể đoán được chút che dấu lửa giận, nhưng, phẫn nộ này đối với Đông Phương Ngạo nàng cần che dấu sao?

      "Vâng, Vương gia, thiếp thân Đông Phương Trữ Tâm." Ngữ điệu thản nhiên lại có phần kiên cường.

      "Đông Phương Trưc Tâm, tốt lắm, bổn vương đến muốn nhìn xấu nữ tử mà hoàng huynh đem đến cho bổn vương."

      Xôn xao. . . . . . Thanh của Tuyết Thiên Ngạo hạ xuống, Đông Phương Trữ Tâm chỉ cảm thấy trán mình đau đớn, tóc bị kéo mạnh, châu sai đầu rớt xuống , mà chính nàng cũng bị này lực đạo đẩy mạnh, hung hăng quỳ xuống, khẽ cúi đầu nhìn đến nam tử mặc trường bào màu đen.

      Đau, da đầu run lên vì đau, đau đến muốn rơi lệ, nhưng Tuyết Thiên Ngạo cũng cho nàng cơ hội hô đau.

      "Ngẩng đầu lên, nhìn bổn vương." thanh lạnh như băng thổi qua đỉnh đầu của Đông Phương Trữ Tâm, cũng đánh mất ý nghĩ đứng dậy của nàng.

      Đông Phương Trữ Tâm chỉ có thể chịu nhục nhã mà quỳ, lấy danh hiệu Vương phi này còn bằng tên nô bộc, nàng có quyền đứng lên...

      còn hỉ khăn che khuôn mặt, Đông Phương Trữ Tâm càng cảm giác trong giọng kia là lãnh khốc và vô tình. Nghe đồn Tuyết Thiên Ngạo tàn bạo, thị huyết, xem ra là !

      Đông Phương Trữ Tâm chậm rãi ngẩng đầu, đôi mắt bình tĩnh nhìn nam tử tuấn trước mặt, toàn thân hắc y khí phách vô cùng, tản ra khí thế sắc bén, là nhân trung long phượng, chỉ liếc mắt cái Đông Phương Trữ Tâm liền có cảm giác con ngươi bị đui mờ, nam tử này có thể làm cho nữ nhân điên cuồng....Tuy biết thiêu thân lao đầu vào lửa.

      Chương 002: Ghét

      "Xấu nữ." Tuyết Thiên Ngạo đánh giá hai nửa dung nhan dung nhan của Đông Phương Trữ Tâm, nửa dung nhan như Như Ngọc tuyệt sắc cùng nửa dung nhan như than bị lửa thiêu đốt của nàng rơi vào tầm mắt Tuyết Thiên Ngạo khiến bình tĩnh ra hai chữ này

      có...chút nào cảm tình, chỉ đơn giản là khách quan đánh giá dung nhan của Đông Phương Trữ Tâm, chỉ chữ: xấu.

      "Vương gia rất đúng, Đông Phương Trữ Tâm chính là xấu nữ." Nghe lời đánh giá như thế, Đông Phương Trữ Tâm cũng có tức giận, chỉ hơi cúi đầu chua sót .

      Lãnh mị vi chọn, Tuyết Thiên Ngạo nhìn nữ tử bình tĩnh tự nhiên trước mắt, trong nháy mắt lên ý vị thưởng thức, nhưng vừa nghĩ tới nàng là vì cái gì mà gả cho mình Tuyết Thiên Ngạo nhanh chóng đem phân thưởng thức này ném rất xa, Đông Phương Trữ Tâm là hoàng huynh dùng để vũ nhục tồn tại của , nữ tử mà hoàng huynh cần Tuyết Thiên Ngạo phải thú ...

      "Rất tự biết điều, đáng tiếc dung nhan của người như thế xứng làm Vương phi của Bổn vương." Khuôn mặt lạnh như băng phun ra câu , Tuyết Thiên Ngạo chút để ý Đông Phương Trữ Tâm lúc này còn quỳ gối sàn nhà lạnh lẽo kia, mùa đông năm nay rất lạnh, tuy đau đến xương nhưng quỳ lâu thân thể cũng đau đớn, nhưng thế gian này quan tâm đến sống chết của Đông Phương Trữ Tâm sau? Cho dù có cũng phải Tuyết Thiên Ngạo trước mắt.

      Ai. . . . . . Đáy lòng Đông Phương Trữ Tâm thở dài cái. Mẫu thân nàng nữ tử trọng yếu nhất là có tài có thức (tri thức), dung nhan cũng quan trọng, nhưng nam nhân gặp gỡ Trữ Tâm đều trông mặt mà bắt hình dong, Trưc Tâm còn có cơ hội thể chính mình.

      Trước kia bị hoàng thượng chán ghét, nay lại bị Tuyết thân Vương chán ghét, đây là lỗi của Trữ Tâm sao? Dung nhan bị hủy là lỗi của Trữ Tâm sao? Là Trữ Tâm nguyện ý sao? Trong lòng Đông Phương Trữ Tâm nghĩ thế nhưng mặt ngoài lại biểu bộ dạng bình tĩnh.

      "Vương gia rất đúng, nếu như Vương gia chê, khẩn cầu Vương gia viết phong hưu thư, Trữ Tâm như vậy rời ." Bị hưu sống nhất định tốt, nhưng phải có thể sống sao? Ít nhất phải hèn mọn sống sót như tại.

      Mẫu thân , tiểu nữ tử nếu biết cong có thể sống, nhưng là muốn sống có tôn nghiêm có kiêu ngạo, nàng cố gắng sống sót, muốn sống có tôn nghiêm, nhưng khó khăn.

      Ở Tướng phủ người người ghét bỏ Quỷ tiểu thư như nàng, đến tuổi cập kê nàng lại bị người khác ghét rất đúng tượng, chúa tể cũng chịu vận mệnh của chính mình. Tiên hoàng đạo di mệnh khiến nàng cùng hoàng gia liên lụy , nếu trở thành người của đế vương cũng trở thành thân vương phi.

      "Hưu thư? Hưu ngươi phải bổn vương phụ lòng ngươi trở thành ngươi bạc tình sao?.Huống chi ngươi chính là Tuyết thân Vương phi do đích thân hoàng thượng tứ hôn, bổn vương nào dám hưu ngươi" Miệng mới xong dám, nhưng giọng điệu sắc bén kia chính là kinh thường.

      Đúng vậy, Tuyết Thiên Ngạo phải dám mà chính là khinh thường. phải hoàng huynh muốn đem Đông Phương Trữ Tâm gả cho mà là nhắc nhở , thân vương và đế vương tuy chỉ kém nhau chữ nhưng cách biệt khác nhau trời vực, hoàng huynh là quân mà là thần, quân muốn thần chết thần thể cự tuyệt. Cho dù khắp thiên hạ này mỗi người đều biết cưới xấu nữ, nhưng thể cự tuyệt.

      cùng Vô Ý hoàng huynh tranh cái gì, hoàng huynh có phải còn chưa yên tâm về , lấy Đông Phương Trữ Tâm là sỉ nhục của , mà lại có thể cam nguyện nuốt phần sỉ nhục này sao? , là Tuyết Thiên Ngạo, kiêu ngạo của Thiên Diệu hoàng triều, phần sỉ nhục này nhất định đòi lại gấp bội....

      Mà lần này nghe Tuyết Thiên Ngạo Đông Phương Trữ Tâm cũng lẳng lặng quỳ, vui buồn, chỉ là đem vận mệnh của mình, giao cho nam tử trước mắt vốn là trượng phu của nàng so với mạch nhân (người cùng huyết mạch) lại càng , nàng nghĩ gì như thể bị động chờ phán quyết, nhưng mà nàng cũng có quyền dãy giụa.

      Là Đông Phương Trữ Tâm nàng nên bị hủy dung, là Đông Phương Trữ Tâm nàng nên gả cho Tuyết Thiên Ngạo, càng sâu hơn là Đông Phuơng Trữ Tâm nàng nên hảo hảo sống sót, trận hỏa hoạn kia hẳn nên đem mẹ con nàng mang , mẫu thân cân hy sinh chính mình để cứu nàng, Đông Phương Trữ Tâm quật cường cắn môi, hốc mắt phiếm hồng. Trong lòng nàng chua sót.

      Khóe miệng của Tuyết Thiên Ngạo cười gợi lên chút tàn khốc, nhìn Đông Phương Trữ Tâm quỳ mặt đất nhàng .

      "Rốt cuộc cũng là người thức thời, như vậy Bổn vương cũng hào phóng cùng ngươi so đo." Tuyết Thiên Ngạo khẽ cúi đầu, nhàng nắm lấy cằm của Đông Phương Trữ Tâm, khiến cho Đông Phương Trữ Tâm nhìn thằng mình, nàng có thể nhìn thấy trong mắt Tuyết Thiên Ngạo chỉ toàn chán ghét.

      Nhìn động tác tưởng chừng như nhàng, nhưng lại khiến Đông Phương Trữ Tâm nàng đau đến rơi nước mắt. Tuyết Thiên Ngạo vốn là người tập võ, động tác nhàng này cũng đủ khiến cho cằm của Trữ Tâm nàng ứ thanh, nàng cũng dám cử động, chỉ để cho Tuyết Thiên Ngạo tùy ý nắm bắt, giống như nắm bắt con kiếm bình thường.

      Mệnh của Đông Phương Trữ Tâm nàng trong mắt Tuyết Thiên Ngạo giống như con kiến, chỉ cần muốn có thể dễ bóp nát.. . . . . .

      "Đáng tiếc dung nhan như thế này khiến bổn vương chướng mắt, nữ tử xấu xí như người chỉ thích hợp cùng gia súc làm bạn, thế nên người nên ra ở trong chuồng của bồn vương ."

      Phanh. . . . . . Đem nữ tử trước mắt bỏ ra chút khách khí, chính giữa trán đánh vào Lương trụ thượng, máu theo trán chảy xuống, dung nhan vốn xấu xí lúc này càng thêm giãy dụa ....

      Đau quá, choáng váng, Đông Phương Trữ Tâm cố gắng đứng dậy, máu sềnh sệch làm cho ngươi ta sợ hãi, nhưng Đông Phương Trữ Tâm bất chấp lúc này khó chịu đến cỡ nào, bất chấp dung nhan mình khiến người ta cảm thấy sợ hãi.

      Lời của Tuyết Thiên Ngạo khiến ai cũng dám tin, mang dung nhan đầy máu, ánh mắt thương tâm nhìn về phía , nam nhân này sao có thể dẫm lên tôn nghiêm của người khác ....

      Nhưng đáp là là đôi mắt lạnh băng hơi trào phúng, Đông Phương Trữ Tâm hiểu được nam nhân trước mặt , bao giờ tha thứ ...

      Chuồng, ha ha ha, Đông Phương Trữ Tâm cười như khóc, Tuyết Thiên Ngạo cư nhiên muốn đường đường là Thân Vương phi như nàng lại cùng ngựa làm bạn, chỉ vì khuôn mặt của nàng mà buộc nàng cùng gia súc ở chung chỗ, đôi tay nàng vuốt má bên trái, vuốt lên dung nhan đầy máu ...

    3. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 3: Sỉ nhục
      cùng Vô Ý hoàng huynh tranh cái gì, hoàng huynh có phải còn chưa yên tâm về , lấy Đông Phương Trữ Tâm là sỉ nhục của , mà lại có thể cam nguyện nuốt phần sỉ nhục này sao? , là Tuyết Thiên Ngạo, kiêu ngạo của Thiên Diệu hoàng triều, phần sỉ nhục này nhất định đòi lại gấp bội....

      Mà lần này nghe Tuyết Thiên Ngạo Đông Phương Trữ Tâm cũng lẳng lặng quỳ, vui buồn, chỉ là đem vận mệnh của mình, giao cho nam tử trước mắt vốn là trượng phu của nàng so với mạch nhân (người cùng huyết mạch) lại càng , nàng nghĩ gì như thể bị động chờ phán quyết, nhưng mà nàng cũng có quyền dãy giụa.

      Là Đông Phương Trữ Tâm nàng nên bị hủy dung, là Đông Phương Trữ Tâm nàng nên gả cho Tuyết Thiên Ngạo, càng sâu hơn là Đông Phuơng Trữ Tâm nàng nên hảo hảo sống sót, trận hỏa hoạn kia hẳn nên đem mẹ con nàng mang , mẫu thân cân hy sinh chính mình để cứu nàng, Đông Phương Trữ Tâm quật cường cắn môi, hốc mắt phiếm hồng. Trong lòng nàng chua sót.

      Khóe miệng của Tuyết Thiên Ngạo cười gợi lên chút tàn khốc, nhìn Đông Phương Trữ Tâm quỳ mặt đất nhàng .

      "Rốt cuộc cũng là người thức thời, như vậy Bổn vương cũng hào phóng cùng ngươi so đo." Tuyết Thiên Ngạo khẽ cúi đầu, nhàng nắm lấy cằm của Đông Phương Trữ Tâm, khiến cho Đông Phương Trữ Tâm nhìn thằng mình, nàng có thể nhìn thấy trong mắt Tuyết Thiên Ngạo chỉ toàn chán ghét.

      Nhìn động tác tưởng chừng như nhàng, nhưng lại khiến Đông Phương Trữ Tâm nàng đau đến rơi nước mắt. Tuyết Thiên Ngạo vốn là người tập võ, động tác nhàng này cũng đủ khiến cho cằm của Trữ Tâm nàng ứ thanh, nàng cũng dám cử động, chỉ để cho Tuyết Thiên Ngạo tùy ý nắm bắt, giống như nắm bắt con kiếm bình thường.

      Mệnh của Đông Phương Trữ Tâm nàng trong mắt Tuyết Thiên Ngạo giống như con kiến, chỉ cần muốn có thể dễ bóp nát.. . . . . .

      "Đáng tiếc dung nhan như thế này khiến bổn vương chướng mắt, nữ tử xấu xí như người chỉ thích hợp cùng gia súc làm bạn, thế nên người nên ra ở trong chuồng của bồn vương ."

      Phanh. . . . . . Đem nữ tử trước mắt bỏ ra chút khách khí, chính giữa trán đánh vào Lương trụ thượng, máu theo trán chảy xuống, dung nhan vốn xấu xí lúc này càng thêm giãy dụa ....

      Đau quá, choáng váng, Đông Phương Trữ Tâm cố gắng đứng dậy, máu sềnh sệch làm cho ngươi ta sợ hãi, nhưng Đông Phương Trữ Tâm bất chấp lúc này khó chịu đến cỡ nào, bất chấp dung nhan mình khiến người ta cảm thấy sợ hãi.

      Lời của Tuyết Thiên Ngạo khiến ai cũng dám tin, mang dung nhan đầy máu, ánh mắt thương tâm nhìn về phía , nam nhân này sao có thể dẫm lên tôn nghiêm của người khác ....

      Nhưng đáp là là đôi mắt lạnh băng hơi trào phúng, Đông Phương Trữ Tâm hiểu được nam nhân trước mặt , bao giờ tha thứ ...

      Chuồng, ha ha ha, Đông Phương Trữ Tâm cười như khóc, Tuyết Thiên Ngạo cư nhiên muốn đường đường là Thân Vương phi như nàng lại cùng ngựa làm bạn, chỉ vì khuôn mặt của nàng mà buộc nàng cùng gia súc ở chung chỗ, đôi tay nàng vuốt má bên trái, vuốt lên dung nhan đầy máu ...

      "Thế nào? Bất mãn sao?" Tuyết Thiên Ngạo lạnh lùng nhìn Đông Phương Trữ Tâm càng thêm dữ tợn, nhìn nàng đứng run rẩy. Tronh mắ có ... chút thương tiếc nào, hai mắt chút khách khí nhìn trước mắt,, tụa như chỉ cần nàng ra câu vừa lòng liền có lý do đem nàng bâm thây vạn đoạn.

      "Trữ Tâm dám." Cúi đầu, mặc do máu cùng nước mắt chảy xuống, vết thương trán rất đau, nhưng Đông Phương Trữ Tâm lại cảm thấy tâm mình đau hơn, bị người ta đem tôn nghiêm của mình chà đạp trong lòng bàn chân cái này rất đau. Bất mãn, nàng tất nhiên bất mãn, nhưng nàng có thể như thế sao?

      Chuồng? Nàng nghĩ tới nam nhân trước mặt lại chán ghét cùng căm hận nàng như vậy, ghét đễn nỗi để nàng cùng gia súc làm bạn, kiêu ngạo của nàng như thế bị làm nhục, nàng phải tiếp nhận như thế nào, hết lần này đến lần khác nhưng nàng ngay cả quyền cự tuyệt cũng có.

      "Người đâu ..." thanh vô tình của Tuyết Thiên Ngạo lại lần nữa vang lên, mà sau khi thanh của vang lên, truyền đến tiếng bước chân của hộ vệ.

      "Vương gia ..."

      " có nghe bổn vương muốn ái phi đến chuồng ngựa sao, còn mau tới tiễn bổn vương phi." Tuyết Thiên Ngạo nhìn Đông Phương Trữ Tâm cao ngạo , đem dung nhan đầy máu xem ở trong mắt chút nào, thiên hạ này người nào có thể sỉ nhục trả giá lớn.

    4. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Chương 4:

      "A... vâng..." Hai tên hộ vệ vừa nghe liền sợ hết hồn, cũng may thường ngày bọn họ đều được huấn luyện, nghe lời của Tuyết Thiên Ngạo liền lập tức thực thi lệnh chủ nhân giao tới.

      tới trước mặt của Đông Phương Trữ Tâm, nhìn vẻ mặt xấu xí mà dữ tợn đầy máu của Đông Phương Trữ Tâm, vốn là còn có mấy phần đồng tình, nhưng nghĩ đến dạng nữ tử này cư nhiên gả cho Vương gia bọn , phần đồng tình cũng liền bị thu vào.

      Hoàng thượng quá đáng, cư nhiên để cho Vương gia bọn họ thú nữ nhân như vậy, đây phải là ném tuyết vào mặt của Thân Vương phủ sao?

      Thu lại thương cảm, hộ vệ lễ độ nhưng lãnh mặc câu:

      "Vương phi, thỉnh ..."

      Lần thứ hai Đông Phương Trữ Tâm nhìn về Tuyết Thiên Ngạo, mong nam nhân này có thể mềm lòng môt chút, chí ít cũng làm nhục nàng như vậy, thế nhưng để nàng thất vọng rồi.

      đôi mắt giống như mờ nhạt nhìn Đông Phương Trữ Tâm, toàn thân ngoài trừ ác liệt cùng khát máu còn cái khác, hai tay bao quanh người lẳng lặng nhìn Đông Phương Trữ Tâm chịu sỉ nhục.

      Đối với Tuyết Thiên Ngạo mà , Đông Phương Trữ Tâm là người cần phải thú, thú nhưng đồng nghĩa với việc phải đối xử tử tế, thú bất quá chỉ là để hoàng huynh xem, để cho người trong thiên hạ xem...

      "Dẫn đường ." Đông Phương Trữ Tâm nhắm mắt lại, giữa hai tròng mắt xinh đẹp kia chỉ còn tĩnh mịch và yên lặng, nếu thay đổi được tình hình nay, vậy hãy sống sót cam chịu số phận, sau đó cố gắng thay đổi ...

      Mẫu thân, Trữ Tâm tin tưởng lời người , chỉ cần con cố gắng dẫu có mang khuôn mặt xấu xí cũng được người ta công nhận.

      Tuyết Thiên Ngạo, ngươi là phu quân của ta, là người cả đời Đông Phưỡng Trữ Tâm này dựa vào, thế sau này mời ngươi hãy mở mắt to ra, Đông Phương Trữ Tâm ta khiến cho ngươi hiểu được dù có dung nhan khuynh thành, ta cũng có "sắc màu" riêng của ta ...

      Từng bước tràn đầy khuất nhục, tràn đầy sợ hãi, Đông Phương Trữ Tâm thân y phục đỏ thẫm ra khỏi tân phòng của Tuyết thân Vương phủ.

      Từ xuống màu đot diễm lệ, những đường máu mã càng ràng hơn, máu khuôn mặt vì thời tiết lạnh chút cư nhiên còn đọng lại, như vậy càng lộ ra vẻ kinh khủng...

      "Ai vậy nha, khuôn mặt máu dọa ngươi nha ..."

      Hôm nay là ngày đại hôn của Tuyết Thân Vương Tuyết Thiên Ngạo, cho dù đêm trễ nhưng ánh đèn trang trí quanh Tuyết Vương phủ lại là đèn đuốc thông ...

      Nô bộc người tới ngươi , lúc Đông Phương Trữ Tâm bị hộ vệ "hộ tống" thấy đám người hầu đứng trước của, ngừng tay làm việc.

      Đây cũng là Tuyết Thiên Ngạo cố ý, mặc cho hôm nay Đông Phương Trữ Tâm xấu mặt, mặc cho từ ngày về sau ở Tuyết Vương phủ Đông Phương Trữ Tâm chút địa vị, mặc cho tất cả mọi người biết dù thế nào Đông Phương Trữ Tâm cũng được cưng chìu ...

      "Ngu ngốc, ngươi thấy thân nàng mang giá y sao, hôm nay mặc giá y ở Tuyết thân Vương phủ, ngươi là ai?" Mỗ nô bộc tự cho là thông minh vừa .

      " đáng thương a, đường đường là Vương phi nhưng đêm tân hôn cư nhiên mặt mày hốc hác lại còn bị đuổi ra tân phòng..." Mỗ hạ nhân tựa hồ chê Đông Phương Trữ Tâm đủ thảm, lành lạnh .

      "A, các ngươi nhìn xem mặt của nàng ..."

      "Trời ơi, xấu quá a."

      "Khó trách hoàng thượng cần nàng, cứng rắn đưa cho Vương gia chúng ta, xấu quá a..."

      "Đáng đời, nữ nhân như vậy cũng dám trèo cao với Vương gia chúng ta."

      "Nàng đây là bị mang đâu vậy?'

      " biết nha."

      "Đuổi theo nhìn chút ..."

      Từ phòng đến chuồng, đoạn đường cũng phải là gần, mà lời dọc theo đường đương nhiên thiếu, Đông Phương Trữ Tâm hay mắt vẫn nhìn về phía trước, giống như có nghe được thanh truyền bên tai, từng bước vừa thong thả vừa run rẩy, máu trán chảy cả đường tới, chỉ đoạn đường, có máu ghi lại ở nơi này có nữ tử bị sỉ nhục tiêu sái qua ... "

      Vương phi, đến ..." Chỉ chỉ vào chuồng trước mắt vào mùa đông nên có mùi hôi thối nén lại, hộ vệ có chút ít trào phúng, đối với khuôn mặt bị tổn thương của Đông Phương Trữ Tâm bọn họ coi như nhìn thấy, dù sao cũng chết được.

      "Trời, đường đường là Vương phi lại làm bạn cùng gia súc ..."

      "Oa, Vương gia cực giỏi a."

      "Ngươi xem, mặt nàng còn có máu, có thể chết a..."

      Bên tai truyền đến thanh oanh oanh yến yến, trào phúng, đồng tình, giúp đỡ, nhưng đó cùng quan hệ với Đông Phương Trữ Tâm. Lãnh đạm đem thanh gạt bỏ ra khỏi ngoài não, ý thưc Đông Phương Trữ Tâm lung lay, cố gắng làm cho mình thanh tình vài phần, làm cho mình tỉnh táo lại, chỉ sống trong thế giới riềng của mình.

      Chương 4.2

      Bình Tâm, Ninh Tâm, tâm tự nhiên tĩnh, Đông Phương Bình Tâm thầm , nhẫn, .....

      "Đa tạ hai vị đại ca." Tự nhiên phóng khoáng, dù cho chật vật đến nhường này, dù cho thân lạc đến tận đây, lúc này Đông Phương Bình Tâm biểu ra là là đại tiểu thư Đông Phương gia có gia giáo. Năm đó bất luận vì nguyên nhân gì tiên tế coi trọng người như vậy, cũng thể nàng xứng đáng...

      "Ách, vương phi thỉnh..." Ban đầu hai hộ vệ vốn khinh thường,nhưng chẳng biết tại sao khi nhìn hành động của nàng, lúc này bọn họ nhìn thấy khuôn mặt xấu xí bị thương mà lại nhìn thấy khí chất cao cao tại thượng của nàng, đoan trang mà mỹ lệ.

      Khuôn mặt dịu dàng cười cái, Đông Phương Bình Tâm giãy giụa chút nào vào chuồng ngựa, Đông Phương Bình Tâm xấu, chỉ là nàng bị hủy dung, má trái bị phá hủy hơn nửa, thế nhưng lúc này mọi người thấy nàng thực xấu, bởi khuôn mặt đầy máu kia.

      Nhưng khi nàng nhàng cười, mọi người đồng thời cũng thu biểu đồng tình cùng chế nhạo lại, tựa hồ biểu thích hợp với nàng, bởi vì nàng... bị ảnh hưởng chút nào từ bên ngoài.

      Nhưng thực lại phải như vậy, Đông Phương Bình Tâm rất sợ ngựa, cũng có thể là sợ sinh vật cao to này, chỉ là nàng biết nàng có quyền thay đổi, cho nên nàng chấp nhận, dùng tinh thần lạc quan để chấp nhận.

      Cố nén sợ hãi, nhìn Đông Phương Bình Tâm hào phóng tự nhiên nhưng kì thực là từng bước gian nan vào chuồng ngựa dơ bẩn mang theo sỉ nhục.

      Khiến người ta sợ hãi nhất phải là mùi gay, mà làm cho nguời ta sợ hãi nhất chính là đôi chân ngựa đầy hữu lực ở dưới bóng đêm kia, gia súc có nhân tính, phải nó nhìn thấy ngươi gầy liền bắt nạt ngươi.

      Lẳng lặng, cẩn thận vào, Đông Phương Bình Tâm tới góc cách chuồng ngựa xa nhất, góc thường ngày dùng để trông nom ngựa thả, thân đầy máu đứng gần chuồng ngựa như vậy, chịu ảnh hưởng chút nào.

      biết là do người vây quanh quá nhiều hay vì sao, lúc đầu chuồng ngựa vốn yên tĩnh bỗng bạo loạn cả lên, Đông Phương Bình Tâm có chút sợ hãi hơn nữa vết thươngtrán làm cho nàng yên, cả người gắng sức đến trong góc, sau đó nhắm mắt lại, mình chống đỡ phần đau đớn cùng dày vò này.

      Lúc đầu những người vây quanh đây dự định chê cười xem Đông Phương Bình Tâm, lại nhìn thân y phục gả đỏ thẫm, vẻ mặt nữ nhân thân đỏ như máu bình thường tự tại giống như ở nhà, đám há miệng trợn mắt, khoảng chừng nhận thấy ở đây có náo nhiệt từng người liền tức giận rời , còn Đông Phương Ninh Tâm bị thương lại lần nữa bị mọi người lờ ...

      Đêm càng khuya, sương càng nhiều, cho dù Đông Phương Bình Tâm trốn ở góc phòng cũng cảm giác được vô cùng ớn lạnh, mà vết thương trán làm nàng có chút mê man. Đông Phương Ninh Tâm ở xác định bốn bề vắng lặng mới mở mắt ra, cho dù rất sợ hãi...

      Nước mắt, chậm rãi xuống, nàng rất sợ hãi, thực rất sợ hãi, mặc dù ở Đông Phương phủ nàng bị hủy dung, nhưng vì mệnh lệnh tiên đế nên nàng dù được sủng cũng có sỉ nhục như vậy

      Bên tai truyền đến tiếng hít thở ồm ồm của ngựa, gió lạnh vờn quanh bên người , lần nữa Đông Phương Bình Tâm biết vẻ ngoài có giá trị hay , có phải hay nàng nên cùng mẫu thân táng thân ở trận hỏa hoạn kia

      Những nghĩ đến cảnh tượng mẫu thân hy sinh cứu nàng, Đông Phương Ninh Tâm đem gạt bỏ ý nghĩ này trong đầu trong đầu, mạng của nàng là mẫu thân quên mình cứu sống, nàng thể chết, nàng chọn gánh vai tất cả khuất nhục...
      Last edited: 26/9/15

    5. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :