1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

[Phương Tây] Khoảnh Khắc Định Mệnh (From This Moment On) - Lynn Kurland (Hoàn)

Thảo luận trong 'Cổ Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. LIP

      LIP Member

      Bài viết:
      39
      Được thích:
      53
      [​IMG]
      Khoảnh Khắc Định Mệnh (From This Moment On)
      Tác giả: Lynn Kurland
      Thể loại: tình cảm, hài hước, thời trung cổ ở , nữ cải nam trang
      Độ dài: 39 chương + 2 ngoại truyện

      Editor: L.I.P
      Email liên lạc: [email protected]
      Tiến độ: 10 chương/ 1 tuần (mình cố gắng post đều đặn)


      Giới thiệu truyện
      Vào thế kỷ 13, ở vương quốc xa xôi…

      Chàng là Colin xứ Berkhamshire, người vốn quá quen thuộc với 2 việc: tàn khốc của chiến tranh và việc bị các khắp đất nước từ hôn. 2 năm trước, vị hôn phu của chàng, Aliénore, bỏ trốn trước khi hôn bắt đầu và kể từ đó trở , ai tìm được tung tích nàng ta.

      Nàng là Aliénore xứ Solonge, và tất nhiên nàng cũng quá quen thuộc với 2 việc: bỏ trốn trước đám cưới với Colin, và luôn nơm nớp lo sợ người khác phát ra chuyện nàng “giả trai” để trốn .

      Nhưng,...

      nhờ vào sắp đặt kỳ lạ của số phận, nàng lại gặp và cùng trải qua chuyến hành trình khắp nước … và cả Pháp.
      Và tệ hơn nữa, lại quyết định tự tay mình huấn luyện nàng trở thành trong những hiệp sỹ tài giỏi nhất nước .

      Nàng nghĩ đời nàng đến đây là chấm dứt.

      Cho đến khi nàng bắt đầu ….

      Đánh giá chung
      Bạn muốn đổi khẩu vị, cần 1 truyện nhàng và hài hước để xả stress? Hay bạn phát chán với kiểu nam chính đẹp trai và si tình? Chào mừng nhảy hố!! :yoyo19:

      Truyện là hành trình 2 nhân vật chính gặp nhau và từ từ nhau. Nhịp văn lúc đầu khá chậm nhưng về sau khi tình cảm 2 người phát triển, truyện thú vị hơn. Mọi người được thấy nam chính trở nên dịu dàng, biết quan tâm, chăm sóc đến nữ chính; và ngược lại, nữ chính trở nên mạnh mẽ, trưởng thành hơn và thích trêu chọc nam chính hơn. <3

      Truyện mang văn phong khá đặc trưng của truyện phương Tây, thường có nhiều đoạn diễn tả suy nghĩ của các nhân vật. Mình cố gắng edit và cắt bớt những chỗ nào quá dài dòng; nhưng vẫn phải cảnh báo mọi người trước. Tác giả có giọng văn hài hước nên đọc vẫn tạm ổn. Truyện khá ít H (nhưng yên tâm, mình add thêm, chứ đọc chay hơi chán) :yoyo52:


      Last edited: 1/8/17

    2. LIP

      LIP Member

      Bài viết:
      39
      Được thích:
      53
      Tiền truyện
      Dòng dung dịch sền sệt tựa như rượu nhảy múa trước ngọn lửa bập bùng, uốn mình rơi vào cốc. Nó cựa mình trong cốc, tình nguyện để cho con người chiêm nghiệm và nhấm nháp. bàn tay từng trải lắc chiếc cốc, ngắm rượu xoay tròn, rồi đắc ý đưa lên gần mũi hít hà hơi rượu trước khi dốc cạn rượu vào mồm. tiếng ợ to vang lên, theo sau là tiếng tay vỗ mạnh vào bàn mang đầy vẻ đắc ý… có lẽ hơi kém đắc ý so với những lần trước…

      “Thề trước những ngọn lửa ti, Magda”; trong những người vừa uống phải thứ “rượu” kia rống lên, trước khi đổ hết “thứ nước” còn lại xuống đất và hít lấy hít để khí như người chết ngạt; “đây là trong những thứ gớm ghiếc nhất mà ngươi từng ép chúng ta uống!”

      Người đàn bà già dặn với mái tóc bạc trắng và khuôn mặt phúc hậu tên Magda ngậm hỗn hợp “rượu mạnh pha dược liệu” trong miệng nhưng dám nuốt xuống, mắt mở to…

      với nó chứ…”; người đầu tiên uống phải thứ “rượu” kinh khủng kia vừa vừa trừng mắt với người còn lại trong căn hầm; “ với nó , Berengaria, với nó còn lâu nó mới pha được thứ nước phép ra hồn ra dáng!”

      Berengaria vừa với tay lấy ít rượu “chân chính” để nhấm nháp cho trôi thứ vị kì quặc còn đọng trong miệng, vừa cố gắng kìm chế xỉa xói “ ra nó chỉ cần pha thêm chút vị ngọt nữa là được mà, Nemain."

      “Chẳng có con ong nào sống trong cái đất ti này sản xuất được cái vị ngọt có thể cứu chữa được cái thứ nước gớm ghiếc kia đâu” Nemain vừa càu nhàu vừa quay sang với người đàn bà tội nghiệp chế tạo ra thứ nước kia “Con ngốc kia, ngươi còn lo mà nuốt hết thứ kia !”

      Magda càng trừng mắt to hon nữa.

      Vốn là người làm trước khi nghĩ, Nemain vươn người bóp chặt mũi của Magda.

      Berengaria để ý thấy Nemain cố ý dùng nhiều sức hơn mức cần thiết và tất nhiên thành công như dự đoán, Magda nuốt thứ nước kia trong tuyệt vọng, và rồi vừa ho khan vừa nôn ra mật xanh mật vàng… vào áo của Nemain.

      Berengaria đứng dậy và bước nhanh ra khỏi hầm, bỏ lại sau lưng tiếng chửi rủa vang trời. Có điên mới nán lại trước mặt Nemain lúc này.

      Berengaria bước xuống từng bậc thang, xuyên qua đại sảnh, vừa vừa gật đầu chào những người dân ở đây. cảm giác kì lạ len lỏi vào tâm trí Berengaria khi thấy mình được chào đón ở lâu đài này. Berengaria biết nhiều người thường xa lánh bà và thường gán cho bà những cái tên như bà mụ, thầy thuốc hay mụ phù thủy. Nhưng gần đây bà lại được chào đón nồng ấm như người nhà khi sống tại Blackmour, lâu đài chứa đựng những linh hồn bị đồn đại là đen tối đến mức khiến cho những việc Berengaria làm chợt trở nên bình thường.

      Khi vừa bước ra khỏi đại sảnh, bước chân của Berengaria đột ngột loạng choạng, những hình ảnh rời rạc bỗng chốc bủa vây bà, khiến cảnh vật trước mắt trở nên mờ mờ ảo ảo. Bà cố gắng bước đến khu vườn gần đấy. Lúc này, mắt của Berengaria còn thấy được cảnh vật trước mặt. Khu vườn dần biến mất, ảo ảnh tương lại ngày càng lên ràng hơn.

      nơi xa xôi vượt ra khỏi phạm vi lâu đài, hình ảnh ra. có vẻ tròn trịa với thân hình đầy đặn cùng mái tóc màu bạc mềm như mây, đôi mắt trong suốt đến mức gợi lên cảm giác khó chịu cho người đối diện. Cố gắng hết sức để nhìn cảnh vật xung quanh, Berengaria nhíu mày ghi nhớ hình ảnh những người trong căn phòng mà trẻ đứng: đám người hầu cười khúc khích cùng chàng hiệp sĩ trẻ đứng canh gác gần đấy. Berengaria cố hết sức để nhìn hơn nhưng vô vọng. Thần lực của bà có phải yếu dần? Càng nhiều tóc bạc xuất cũng có nghĩa tuổi trẻ cùng thần lực của bà dần rời khỏi Berengaria.

      Berengaria nhận ra mình dần nhìn thấy đường nét mờ ảo của khu vườn trong lâu đài. Vắt óc suy nghĩ, Berengaria chắc chắn những ảo ảnh vừa rồi hẳn có liên quan đến những việc sắp xảy ra với lâu đài. Nhưng trẻ đó là ai? Những người xung quanh ấy có liên quan gì đến việc sắp xảy ra? Khi nào những việc này xảy ra?

      Berengaria biết bà có khả năng giải quyết những câu đố này trong lúc này, nhưng chắc chắn những ảo ảnh khác dần xuất , bây giờ có vẻ như bà cần hái thêm vài thảo dược nữa.

      Dòng suy nghĩ của Berengaria bị cắt ngang bởi người trẻ tuổi, nhưng kém phần ồn ào và năng động, luôn biết cách xuất bất chợt những lúc Berengaria có việc cần làm. cậu bé xuất , nở nụ cười để lộ hàm răng khuyết mất chiếc răng, kêu lên đầy hào hứng

      “Nướt*” ...”cho ta”, vừa cậu vừa giơ ra nhánh cây gãy
      (*cậu bé bị ngọng nên phát chữ “nước”)

      “Aye, Robin, quý ngài của ta ơi”, Berengaria gật đầu tỏ vẻ đồng ý, làm sao bà có thể khước từ cậu chứ, “ta pha cho ngài thứ gì để uống, nhưng tất nhiên phải với thứ cây đó. Cái đó khiến cho linh hồn bé của ngài khó chịu trong thời gian dài đấy. Nào nào, thôi, để ta kiếm thứ gì cho ngài uống, thứ gì khiến ngài mọc thêm vài chiếc răng nữa mới được”

      Robin gật đầu đầy hào hứng, rồi theo Berengaria, vừa vừa đưa tay bức hết những thứ có chồi xanh ở gần tầm với của cậu bé. Berengaria vội hướng dẫn cậu bé, xung quanh đây tuy ít thảo dược để pha nước, những vẫn đủ dùng để chế tạo ra thứ gì đó cho Robin uống, ít nhất là thứ nước đó “tiễn” cậu bé về trời quá sớm.

      Vừa hướng dẫn Robin - chủ nhân tương lai của Blackmour- hái thuốc, Berengaria vừa phân vân về những ảo ảnh vừa rồi. đó là ai? Với đám người hầu xung quanh và chàng hiệp sĩ ở gần đó, tại sao ấy lại cần giúp đỡ?

      Hoặc là…. Trừ khi phải đó là người cần được giúp đỡ. Hay là trong những xung quanh....có lẽ phải… đa phần những ấy đều mang vẻ phù phiếm trong tâm hồn thích đua đòi. Tất nhiên phải những này. Kế đến là chàng hiệp sĩ. Ngay tức khắc, Berengaria nhận ra chàng hiệp sĩ đơn giản như vẻ ngoài.

      “Berengawia, nào”

      Berengaria giật mình “Nào nào, đến nhà bếp với thần nào”

      Robin nắm tay Berengaria và kéo bà về phía đại sảnh. Berengaria vội theo, cảm thấy thỏa mãn vì mình biết được người ảnh hưởng đến tương lai nơi này. Bà hiểu vai trò của từng người và vui mừng cho tương lai sắp đến, nhưng chắc chắn có vài người ở Blackmour cảm thấy vui vẻ gì cho lắm với tương lai này, cùng với xuất của những người khách mời kia. Cũng phải thôi, tình thường đến lúc ta ngờ nhất. Nhưng với giúp sức của Berengaria, mọi chuyện tất nhiên diễn ra tốt đẹp thôi.

      “Berengawia, thôi nào” Robin với vẻ cao ngạo chắc hẳn khiến cho cha của cậu hài lòng…. Đột nhiên cậu bé dừng lại và thở dài, rồi chen vào... “Làm ơn mà”, cậu bé thốt lên cách ngập ngừng, với phong cách chắc hẳn cũng khiến cha cậu bé hài lòng.

      Berengaria vươn tay ra vò nhé tóc cậu bé “Tha lỗi cho ta, quý ngài bé ạ! Ta bận suy nghĩ vài chuyện, nhưng từ giờ trở , ta phục vụ ngài hết lòng”

      Cậu bé thở dài tỏ vẻ ngao ngán, nhưng rất nhanh mỉm cười toe toét với Berengaria và chạy tọt vào đại sảnh, bỏ lại Berengaria ở đó.

      Về phần chàng hiệp sĩ trẻ kia, Berengaria chắc chắn, chàng ta là người cần đến giúp đỡ của bà hơn bao giờ hết. Berengaria cố gắng kiềm chế tính tò mò của mình để dùng thần lực nhìn trước tương lai. Nếu cần, Berengaria sẵn sàng hỗ trợ chàng hiệp sĩ khi chàng ta đến nơi này. Nhưng tất nhiên đó là chuyện trong tương lai, còn bây giờ, tốt hơn hết là nên can thiệp quá nhiều, việc gì đến đến. là định mệnh thể tránh khỏi. là tình thể phá vỡ. Việc mà Berengaria cần làm bây giờ là bảo đảm Robin tự đầu độc chính mình với mớ thảo dược vừa hái được.

      *****
      Chú thích nho

      Vậy là xong chương tiền truyện! Vì chương này hơi ngắn nên mình thêm phần chú thích nho cho các bạn nào mới làm quen với truyện cổ đại Phương Tây (các bạn muốn đọc cũng được, đọc cũng chả sao) [​IMG]

      1/ Trước tên các nhân vật thường có tước hiệu và khá khó dịch:

      Ví dụ: Lord Christopher/ Colin - mình dịch là quý ngài Christopher/ Colin -> từ “Lord” để chỉ những người có đất cai quản (giống như vua ở vùng đất đó) hoặc để chỉ người con thừa kế của vùng đất đó (như Lord Robin - cậu bé sún răng xuất ở chương này).

      Lady Gillian - quý Gillian (vợ/ con của người cai quản vùng đất).

      Sir Etienne - theo đúng nghĩa vẫn là quý ngài Etienne, nhưng từ “Sir” dùng để chỉ người được phong tước hiệu hiệp sỹ mà có đất để cai quản -> mình giữ nguyên, Việt hóa vì mình bó tay, dịch được [​IMG]

      2/ Các nhân vật khi giới thiệu mình thường nêu cả nguyên quán: Colin xứ Berkhamshire; Aliénore xứ Solonge -> tên mình là Colin/ Aliénore, và mình đến từ vùng đất nào. Khi phụ nữ kết hôn, cũng đổi sang dùng “nguyên quán” của chồng. Ví dụ sau khi Ali kết hôn với Colin, đổi thành Aliénore xứ Berkhamshire.

      Có khi người thời cổ đại dùng nguyên quán thay vì dùng tên để gọi nhân vật. Ví dụ quý ngài Berkhamshire (dùng để ám chỉ Colin).

      *****​

      Để giúp cho mọi người dễ hình dung về nhân vật hơn và cũng để lôi kéo fan cho truyện, mình soạn luôn cả profile cho 2 nhân vật chính [​IMG]

      Profle nam chính

      Tên: Colin, hay còn có biệt danh tên Đồ tể xứ Berkhamshire

      Sở thích: 1/ đấu kiếm, 2/ nuôi ngựa; 3/ ăn

      Ghét: 1/ tắm rửa, 2/ đàn bà

      Khuyết điểm: "xấu trai", tuổi tác quá lớn ( 32 cái xuân xanh), dáng người quá to lớn, danh tiếng quá xấu… và nhất là, người có mùi hôi kỳ lạ (lý do đơn giản vì tự thấy việc tắm rửa là việc phí thời gian nhất đời)

      Ưu điểm: đánh nhau giỏi; chỉ cần xuất là kẻ thù xin hàng, cần phải đánh nhau, có trí óc sắc bén (tự thấy thế, nhưng là nhân vật cuối cùng trong truyện phát nữ chính “cải nam trang”); khi xác định mục tiêu hết sức săn đuổi

      Bí mật nho : có tâm hồn mong manh (bị tổn thương trầm trọng sau khi bị nữ chính đào hôn nên thề phải tự tay giết chết nàng) và khá tự ti (nhất là sau khi nữ chính)

      Và đây là Colin trong trí tưởng tưởng của mình. Khá cao to, đẹp trai lại còn già, trông có vẻ độc ác và thích đánh nhau.

      [​IMG]

      [​IMG]

      Profile nữ chính

      Tên: Aliénore xứ Solonge (hay còn gọi là Ali); tên khi giả trai là Henri

      Sở thích: 1/ chạy trốn nam chính, 2/ tự hù dọa chính mình (suốt ⅔ truyện, nàng cứ tự tưởng tượng xấu về nam chính, cứ hoang tưởng rằng Colin giết mình nếu biết )

      Ghét: 1/may vá, 2/ mẹ kế độc ác

      Khuyết điểm: khá yếu đuối, nhát gan, rất thích khóc và được nhanh nhạy cho lắm, “bánh bèo tiêu biểu” (nhưng càng về sau khi biết Colin cũng mình, nàng trưởng thành và tự tin hơn nhiều)

      Ưu điểm: khá đẹp (mặc dù tóc ngắn ngủn nhưng vẫn khiến các nam ngẩn người); mạnh mẽ hơn vẻ ngoài mong manh của mình

      Bí mật nho : sau này khi Colin, nàng thường là người chủ động trong mọi chuyện [​IMG]

      Tèng teng, và Ali trong tưởng tưởng: trẻ, đẹp quyến rũ kiểu Pháp, ngọt ngào và khá mong manh.

      [​IMG][​IMG]

      Và khi tóc ngắn vẫn cá tính và đẹp trai dã man nhé!

      [​IMG]

      Cuối cùng, bonus hình 2 chị hôn nhau! Mọi người ngủ ngon nhá!!![​IMG]

      [​IMG]
      Last edited: 6/7/17
      thutranNhi Huỳnh thích bài này.

    3. LIP

      LIP Member

      Bài viết:
      39
      Được thích:
      53
      Chương 1
      [​IMG]

      Dòng rượu thơm nức sóng sánh khẽ uốn thân mình ra khỏi bình, rồi rơi vào chiếc cốc được chạm trỗ tinh xảo đặt bàn. Nó lắc lư quanh thành cốc, tỏa hương thơm quyến rũ. bàn tay từng trải nâng cốc đưa đến gần mũi, thưởng thức vị thơm tuyệt diệu, rồi vội nốc cạn cốc rượu. tiếng ợ to vang lên. Người hầu gần đấy nhanh chóng rót đầy rượu vào chiếc cốc trống. Khung cảnh này vốn chẳng còn xa lạ với những ai sống ở Pháp nên chẳng ai bận tâm nghĩ xem có điều gì kì lạ ở đây.

      ra người vừa nốc hết rượu kia chẳng ai khác là Sybil đến từ xứ Maignelay-sur-mer. Sybil vốn chẳng say tí nào, cho dù nàng nốc hết vô số cốc rượu trong đêm nay. Mấy quý xung quanh nàng vốn cũng chẳng phải là “quý ”, họ vốn là mấy nàng hầu trong lâu đài được “nâng cấp” lên làm “quý ” để theo chăm sóc Sybil, người con út trong số 8 con của Quý Ngài Maignelay.

      Đây là đêm cuối cùng Sybil ở đây, trước khi khởi hành lên đường đến gặp vị hôn phu của nàng. Và người dựa lưng vào tường, im lặng quan sát mọi việc cũng chẳng phải chàng hiệp sĩ dũng cảm bảo vệc Sybil tránh khỏi tấn công của kẻ thù, “chàng ta” thực ra là giả trai, trốn mình phía sau tấm áo giáp và quần dài, để tránh khỏi cuộc hôn nhân khủng khiếp mà Sybil có gan từ chối.

      Aliénore của xứ Solonge buồn chán dựa lưng vào tường, tự hỏi sao mình lại xúi quẩy để bị dính với mấy nàng bù khú cả ngày ở đằng kia. Sao mấy nàng ấy đến giờ vẫn còn chưa chịu dừng lại ? uống cả ngày rồi còn gì?

      Dù sao Aliénore cũng mong mấy nàng ta mau say để nàng còn về nghỉ ngơi sau ngày dài phục vụ và chịu đựng những cầu vô tận của mấy nàng ấy. Khi lấy thức ăn, khi tìm mấy món đồ thêu thùa, khi lại nhặt quần áo phơi nắng. Dù sao Aliénore cũng chẳng ngại mấy việc ấy vì nàng có cớ tránh xa mọi người ở lâu đài. Aliénore biết ơn mấy việc ấy nữa là đằng khác vì chỉ có như vậy, nàng mới tránh bị người khác nhận ra. Đây chính là cách giúp Aliénore tồn tại đến giờ. Và đương nhiên nàng còn muốn sống thêm vài năm nữa.

      Bây giờ Aliénore chỉ đành dựa lưng vào tường, vừa quan sát vừa nghiền ngẫm về tương lai của mình. Chẳng may là tự do này sớm kết thúc nếu Sybil kết hôn. Lúc ấy Aliénore nghiễm nhiên trở thành người hầu dưới trướng của vị phu quân tương lai của Sybil. Lúc này Aliénore chợt thấy muốn vừa la hét vừa chạy như điên ra khỏi cánh cổng kia để bỏ trốn khỏi nơi này. Mấy năm nay, cuộc sống của Aliénore vốn chẳng dễ chịu là bao nhưng bây giờ có vẻ nó có xu hướng trở nên tệ hơn.

      Dường như cuộc đời này vốn thích hành hạ Aliénore, bởi ngay lúc này, đột nhiên Aliénore cảm thấy ngứa ngáy. Làm thế quái nào mà cánh đàn ông có thể nhét mình vào bộ giáp vừa chật chội vừa khó chịu mà thấy ngứa ngáy?

      Vừa nghĩ Aliénore vừa cố gắng chà sát lưng mình vào cánh cửa sau lưng, khiến tấm áo giáp phát lên tiếng kêu . Lo sợ mọi người phát điểm bất thường, Aliénore vội dừng mọi động tác. Ước gì mình có que củi hay thanh gậy gì đó ở đây.

      Nhưng đáng buồn là Aliénore chỉ có mỗi thanh kiếm đeo bên người, và tất nhiên Aliénore chẳng thể kéo nổi thanh kiếm nặng trịch ra khỏi vỏ, chứ đừng mơ dùng nó để gãi ngứa. Mà ngay cả khi nàng có thể kéo nó ra khỏi vỏ, chắc gãi xong, lưng nàng cũng bị chém đứt thành vài khúc rồi.

      Aliénore chỉ đành thở dài rồi tiếp tục dựa lưng vào cửa, cố nén khó chịu. Than thở chả ích gì bởi Aliénore biết dù sao ngứa ngáy cũng tốt hơn là phải cưới người đàn ông đáng khinh và kinh khủng nhất nước .

      “Ngài Henri”, Sybil ồm ộp kêu lên như ếch, vừa giơ chiếc cốc trống vừa liếc nhìn đầy mệt mỏi về phía Ali, “Hết rượu rồi!”

      Ali chớp chớp mắt và chợt nhận ra là Sybil chuyện với mình. Đến tận bây giờ Ali cũng dần thấy quen với cái tên mới. “Aye, quý của tôi, tôi có thể thấy mà”

      trong những hầu dậm chân rồi liếc mắt nhìn Ali “ lấy cho quý đây thêm rượu , ngươi thấy ấy tuyệt vọng sao!”

      Ali tất nhiên biết được điều ấy, Ali còn biết hầu kia cần học thêm về cách ứng xử. Nếu Ali biết cách vung kiếm lên, nàng vui vẻ vung kiếm về phía nàng xấc láo kia.

      “Thêm rượu”, Sybil yếu ớt…, “và thêm chút bánh ở nhà bếp nữa, ta cảm thấy mệt mỏi và muốn ngất đến nơi rồi”

      Ali gật đầu rồi nhanh chóng biến mất trước khi Sybil kịp đưa thêm vài cầu nữa. Vừa , Ali vừa suy nghĩ và lên kế hoạch cho tương lai. Tất nhiên là suốt 2 năm ở đây, Ali cố gắng lên kế hoạch cho tương lai nhưng có vẻ như nàng giỏi trong chuyện này, bởi từ đến lớn, Ali vốn cần lên kế hoạch gì cả.

      Lúc , cũng như bao con của các vị Chúa tể cai quản những vùng đất khắp nước Pháp, việc Ali phải làm chỉ là lựa chọn giữa việc hôm nay mặc gì, áo tay dài hay tay phồng, hoặc là hôm nay thêu chỉ màu gì, hồng hay đỏ.

      Rồi trước khi mùa hè năm mười tuổi kịp đến, mẹ Ali mất. Ali giờ đây phải đối mặt với 1 lựa chọn duy nhất: tránh gặp mặt mẹ kế của mình. Kéo theo đó là 9 năm sống trong địa ngục, Ali dùng hết mọi cách để trốn tránh những lời chửi rủa mắng nhiếc và đòn roi hiểm ác của Marie xứ Solonge - bà mẹ kế của Ali. Cha của Ali chỉ biết trốn mình trong góc và chẳng thèm ngó ngàn đến mọi chuyện xung quanh.

      Ali nghĩ mọi chuyện chẳng thể nào tệ hơn nữa nhưng hẳn là nàng sai. 2 năm trước, mẹ kế của Ali thông báo Ali phải kết hôn với quý ngài đến từ nước . Chính xác là Quý Ngài Đồ Tể xứ Berkhamshire.

      Sau đó Ali nhớ mọi thứ nữa, nàng chỉ nhớ dường như là mình khóc hết nước mắt khi nghe tin này. Dường như sau đó, cha của Ali rời khỏi phòng, để Marie ở lại thuyết phục nàng. Và Ali nhớ chắc rằng Marie sử dụng chiêu thức quen thuộc của bà ta để khuyên nhủ nàng bởi sau đó cả nửa mùa trăng, lưng Ali vẫn còn hằn đầy những vết roi từ buổi “khuyên nhủ” ấy. Và Ali nhớ như in nỗi khiếp sợ kéo dài suốt vài tuần sau đó. Marie từ cơ hội nào để nhắc Ali nhớ đến mấy lời đồn khủng khiếp về vị Colin xứ Berkhamshire kia. Những lời đồn về khủng khiếp và độc ác tột cùng của Colin khiến Ali còn lựa chọn nào khác là bỏ trốn.

      Chờ đêm xuống, Ali đợi khi Marie say rượu rồi lén trộm bộ áo giáp của trai. may là Ali nhanh chóng tìm thấy mấy đứa em trai của mình nằm bất tỉnh nhận ở chuồng ngựa, sau hồi mây mưa với mấy hầu . Ali tự nhét mình vào bộ áo giáp, trộm lấy kiếm của em trai, rồi trộm luôn cả ngựa của nó. Sau đó Ali phải hối lộ tên gác cổng với đồ vật giá trị nhất mà nàng mang theo bên người - sợi dây chuyền kỷ vật của người mẹ quá cố.

      Những ngày khốn khổ sau đó Ali tất nhiên chẳng muốn nhớ đến. Đầu tiên là nàng phải bỏ lại con ngựa của em mình, để tránh mọi người lần theo dấu vết. Sau đó lang thang rong ruổi này đây mai đó cho đến khi nàng được mẹ của Sybil cứu giúp. Ali được mời quay về Maignelay-sur-mer để trở thành hiệp sĩ bảo vệ cho Sybil, công việc mà Ali luôn biết ơn.

      Ali vừa bước xuống bậc thang và qua nửa đại sảnh phát nơi đây vẫn có người. Ba vị chúa tể quyền lực của 3 vùng đất ở nước Pháp ngồi với nhau: Humbert xứ Maignelay-sur-mer ngồi cao với chiếc cốc trong tay, gần đó là Ralph xứ Beaumont, đồng minh của Humbert, cũng với cốc rượu tay, và cuối cùng là Denis xứ Solonge, cha của Ali.

      Ali cố gắng tìm chỗ trốn nhưng chẳng ít gì, Chúa tể của xứ Beaumont chỉ tay về phía Ali “Ngươi! Đến đây rót rượu cho ta!”. Ali nín thở, biết làm gì hơn là nhìn chằm chẳm Beaumount.

      “Ta bảo ngươi lại đây rồi, chết tiệt” ... Beaumount cách mất kiên nhẫn “ta cố kìm nén đâm cho ngươi nhát, còn mau qua đây!”

      Ali còn lựa chọn nào khác hơn là lao nhanh đến phục vụ Beaumount với tốc độ hệt như lúc nàng bị đám hiệp sĩ đuổi giết ở sau lưng.

      “Ngài Maignelay đây từ chối tiết lộ danh tính vị hôn phu của Sybil, vậy, Solonge, chúng ta về chuyện con của ngài ! mấy năm rồi kể từ khi nó bỏ trốn? 2 năm?”

      Ali giật mình, làm tràn rượu ra mặt bàn. Beaumount chửi thề đầy tức giận “Tên ngu ngốc này” và rồi liếc nhìn Ali, “...sao tên hiệp sĩ này trông trẻ vậy? Bộ xứ Maignelay hết người rồi hả?”

      “Mẹ của Sybil tìm thấy và đề nghị bảo vệ Sybil. trông có vẻ nhiệt tình với công việc ấy, nhiêu đó cũng đủ lý do để chúng ta giữ lại rồi!”

      “Thứ đàn bà ẻo lả” Beaumount tiếp tục càu nhàu.

      Ali cúi thấp đầu chào, rồi bỏ chạy khỏi đấy trước khi cha mình kịp nhận ra. May mắn là hôm nay mẹ kế của nàng ở đây. Cuối cùng ba vị này cũng chuyện xong và chia tay nhau. Ali ra khỏi sảnh và lại trốn vào góc tường. Nàng đợi đến khi mọi người về hết, vội vàng rời khỏi sảnh, chạy lên lầu và quay về phòng của mình. Đứng trước cửa phòng, Ali do dự định gõ cửa rồi chợt phát cửa phòng mở

      “Sybil, con ta, ta mong điều tốt nhất đến với cuộc hôn nhân của con”. Marie xứ Solonge vừa vừa bước ra khỏi phòng. Ali trốn nhanh vào góc, và tự hỏi làm thế quái nào mà mẹ kế của nàng lại có mặt ở đây lúc này!

      “Marie, chúc ngủ ngon, cảm ơn vì đến đây!”

      “Nàng tử tế, Quý bà Isabeau, ta rất vinh hạnh được đến đây để tiễn Sybil trước khi nó kịp xuất phát gặp vị hôn phu của mình, cho dù ngài ấy là ai nữa”

      “Ta cũng biết, Humbert rất kín tiếng trong chuyện này”

      “Tất nhiên là chồng Sybil phải là người đàn ông hoàn hảo rồi, ai lại muốn con cái của mình cưới kẻ tồi tệ đâu chứ!” Marie

      Ali nén giận, Marie luôn có biệt tài trong việc che giấu độc ác của mình, nhưng khi trong thấy Marie về phía mình, miệng Ali trở nên khô khốc.

      “Marie, chờ ”, Isabeau, mẹ của Sybil, chạy vội đến, nắm tay Marie và che khuất Ali khỏi tầm nhìn, “phòng của ngài ấm lên chưa?”

      Ali đợi đến khi mọi người hết mới rón rén vào phòng

      “Mọi thứ quý Sybil cầu đây” nàng đưa chúng cho mấy nàng hầu đứng gần đó

      Sybil than vãn “ta cần thêm thức ăn, để lấy thêm tinh thần!”

      Ali nén cơn tức giận, ả này bao giờ hết cầu được ư?! Sau đó, Ali lại phải quay ra khỏi phòng và tiến về phía bếp, nhưng vừa ra khỏi cửa, Ali giật mình khi nhìn thấy bóng 1 người. “Quý bà của tôi”, Ali .

      “Ngài Henri”, Isabeau , “Ngài có vẻ bận rộn?” Ali lắc đầu. Ali vốn rất biết ơn Quý bà Isabeau vì chăm sóc và cưu mang mình lúc nàng tuyệt vọng nhất.

      “Chỉ là việc vặt thôi ạ”

      “Ta nghĩ sắp tới chắc ngài phải rời khỏi Pháp rồi. Ta nghe Humbert Sybil được gả cho quý ngài ở

      Ali miên man suy nghĩ. Ít nhất cũng ẩm ướt như ở Pháp, tất nhiên là trừ trường hợp xấu nhất, khi Sybil phải gả đến chỗ gần bờ biển. Nhưng nếu nàng gặp may, Sybil có thể gả đến vùng đất liền nơi mà lúc nào ánh mặt trời cũng chiếu rọi khắp nơi, nơi mà cuối cùng Ali cũng có thể thoát khỏi đám nấm móc mọc khắp giày của mình. Và có thể là ở nơi đẹp đẽ đó, Ali có thể trồng trọt thứ gì đó cho mình, như bắt đầu trồng cho mình 1 khu vườn…

      Nhưng rồi Ali chợt nhận ra, những thứ ấy bao giờ thành , nàng vẫn mãi là người bảo vệ cho Sybil, vẫn sống dưới lốt 1 người đàn ông và bao giờ được là chính mình, được sống 1 cuộc đời bình thường.

      Ali chớp mắt và chợt phát Quý bà Isabeau nhét thứ gì đó vào tay mình: 1 túi tiền.

      “Đến , và hãy bắt đầu 1 cuộc sống mới, cần phải làm lính gác cho Sybil nữa” , Isabeau khuyên, “ta ước mình có thể cho con nhiều hơn thế này nhưng ta sợ Humbert phát mất”

      “Quý bà Isabeau?”

      ”, Isabeau chỉ ra cửa, “Trốn đến chuồng ngựa , nơi đó an toàn, ta chỉ sợ Quý bà Marie gặp phải con. Bà ta tốt như vẻ ngoài, đúng ?”

      Trước khi Ali kịp gì, nàng bị đẩy ra khỏi cửa, và thể làm gì khác hơn là làm theo lời của Isabeau.

      Ali thu dọn mớ đồ ít ỏi của mình rồi tiến đến chuồng ngựa. Nàng cuộn mình trong đống rơm rồi cố giấu túi tiền vào trong quần áo của mình. Ali phát mẫu giấy trong túi tiền.

      “Aliénore dấu của ta,

      Hãy dùng số tiền này để bắt đầu 1 cuộc sống mới, tránh xa những kẻ muốn hãm hại con. Ta vốn là bạn thân của mẹ ruột con và ta cảm thấy rất vui khi có thể chăm sóc con trong khoảng thời gian ngắn ngủi này. Ta ước mình có thể giúp con nhiều hơn nữa.

      Con yên tâm, ta với ai về bí mật của con. Cầu mong Chúa phù hộ cho con được bình yên và an toàn.

      Isabeau”


      Những dòng chữ cuối trở nên mờ nhòa vì nước mắt. Làm sao mà Isabeau biết được . Nhưng rồi Ali chợt nghĩ, có thể khi gặp mình ngất xỉu vì đói bên vệ đường, Isabeau nhận ra nàng rồi. Ali nhét vội lá thư vào người. Sáng mai, tương lai mới tốt đẹp hơn đến. Ali lẫn mình trong đám đông người hầu theo Sybil đến . Sau khi chứng kiến Sybil gặp mặt vị hôn phu của mình, nhiệm vụ của nàng kết thúc, và rồi ở đó, nàng có thể bắt đầu cuộc sống mới như Isabeau .

      cuộc sống tự do, cần che dấu, cần giả dối, và cách xa nước Pháp này. cuộc sống đầy bình yên và an toàn. ra bất cứ cuộc sống nào cũng tốt hơn là phải kết hôn với người đàn ông kinh khủng nhất nước , Colin xứ Berkhamshire.
      thutran, Nhi HuỳnhHằng Lê thích bài này.

    4. LIP

      LIP Member

      Bài viết:
      39
      Được thích:
      53
      Chương 2

      [​IMG]

      Colin xứ Berkhamshire, người đàn ông đáng sợ nhất nước , và hẳn nhiên là cả Pháp, cưỡi ngựa cẩn thận băng qua chiếc cầu nối liền đất liền và hòn đảo thuộc phạm vi Blackmour.

      Mặc dù có thân hình cao to và vạm vỡ, Colin di chuyển rất nhàng và nhanh nhẹn. Colin phải thừa nhận rằng việc này giúp mình có thể dễ dàng đến gần đối thủ, tấn công cách bất ngờ và đánh cho bất tỉnh nhân sư - mặc dù Colin rất ít khi làm thế. thích xuất cách đường hoàng và thách đấu tay đôi với đối thủ. Cách này khiến có thể chứng kiến sợ hãi ngập tràn trong mắt đối thủ trước khi Colin “tiễn” tên ấy về bên kia thế giới. Có rất ít kẻ nghe đến tên Colin mà vẫn đứng vững, run rẩy cầu xin được tha mang.

      Đáng tiếc là việc gần đây phá hủy danh tiếng rất khó khăn mới gầy dựng được của Colin. Colin còn lựa chọn nào khác hơn là cẩn thận che dấu tung tích của mình, bởi vì Colin bị… dù cho rất ghét phải thừa nhận điều này… “săn đuổi”. Lần đầu tiên trong đời Colin thấy đồng cảm với mấy con vật bé như chồn và nai vì chúng lúc nào cũng phải lẫn trốn và bị săn bắt.

      Colin di chuyển ngựa qua cổng thành Blackmour, quên cảnh giác nhìn xung quanh để đề phòng những kẻ tấn công bất chợt. Colin nghĩ đến phương pháp dùng kiếm để thử đâm về phía những góc khuất, nhưng tất nhiên là dại gì làm mấy việc mất mặt như vậy. Tốt nhất là có vài kẻ ngu xuẩn nhảy ra tấn công để Colin được dịp dùng tay tẩn cho chúng nhớ đời.

      Colin di chuyển đến cuối đường hầm dẫn vào thành, nghiêng đầu dùng ánh mắt sắc bén quan sát mọi nơi. có gì bất thường. Lính tập dưới sân. Người dân làm việc của họ. Người hầu … làm việc họ phải làm. Lâu đài trông có vẻ bình thường như bao lâu đài khác ở , nhưng Colin biết chắc có 3 kẻ theo dõi mình. Khi vừa đặt chân vào sân tập, Colin nhìn thấy tên phụ tá (của hiệp sĩ) chạy về phía mình “Ngài Colin!” Tên ấy vừa chạy vừa vẫy 1 cuộn giấy đầu.

      Colin khoanh tay chờ đợi cách mất kiên nhẫn. Chắc chắn lại là 1 tin vớ vẩn, chẳng hạn như lại là thư từ cha Colin, báo với rằng 1 dâu nữa từ chối hôn ước với .

      Colin tự “đánh giá” về khuôn mặt của mình. Thành gương mặt của cũng xấu đến mức chấp nhận được, nó chỉ có điểm nào đẹp và tất nhiên, cũng thể làm gì để thay đổi điều này được.

      Nhưng kì lạ thay, trong số vị hôn phu của , nửa nhìn thấy mặt nhưng vẫn từ chối hôn ước đấy thôi. Vậy chắc chắn phải có lý do khác ngoài chuyện gương mặt. Tất nhiên là thuộc nằm lòng mấy “cái cớ” mà các nàng viện ra để hủy hôn ước, ví như bệnh dịch hạch, bệnh đậu mùa, vết thương thể chữa được, v.v...v.v…. Tất cả những ai từng đính hôn với đều kiếm được 1 lý do hợp lý để từ chối , chỉ trừ 1 người, ả xứ Solonge. ả còn có đủ trí thông minh để nghĩ đến 1 cái cớ hợp thời hợp lý để từ chối . ả chỉ đơn giản là bỏ trốn, việc làm sỉ nhục danh dự bao năm gầy dựng của .

      Tất nhiên là Colin luôn tự với mình là 1 người vĩ đại như đương nhiên chả thèm để tâm đến cái việc vớ vẩn lông gà vỏ tỏi như việc vị hôn phu của bỏ trốn. có nhiều việc vĩ đại hơn để lo. Và tất nhiên là thề tự tay giết chết ả nếu ả ta cả gan chường mặt ra gặp . Và tự nhủ với mình đó ít nhất là việc có thể làm trong tình huống như vậy, còn hơn là thừa nhận chuyện nàng ta bỏ trốn tổn thương tâm hồn mong manh của đến thế nào.

      Colin thở dài, thắc mắc hơn cả trăm lần lý do mà các nàng kia xếp vào đối tượng “” lý tưởng để kết hôn. Danh tiếng của ? Colin muốn thay đổi danh tiếng của vì đây là chính là con người của và danh tiếng ấy còn giúp chiến trường. Có thể là tin đồn về tính chính trực của hay tin đồn về tài săn bắn của ? Colin hiểu được sao các nàng lại thích điều này. ả nào mà lại điên đến mức chết mê chết mệt mấy kỹ năng đầy tính đàn ông như vậy? Trừ khi mấy ả đó mê mấy thằng đàn ông ẻo lả, đồng bóng, ngu ngốc và sẵn lòng chịu kiểm soát, và tất nhiên, Colin phải kiểu đàn ông như vậy.

      Cuối cùng Colin cũng bỏ cuộc và đưa ra kết luận cuối cùng - tất nhiên là mấy ả đó nửa trí thông minh của Colin - trí thông minh mà rèn luyện suốt 32 năm nay, và trí thông minh ấy nhắc nhớ hôn nhân là nấm mồ chôn tự do. Tốt nhất là nên tận hưởng tự do khi còn có thể. Vừa nghĩ, vừa chờ tên phụ tá giao cho cuộn giấy.

      “Gửi đến Colin xứ Berkhamshire, từ người cha dấu của con…”

      Colin bỉu môi khi đọc đến từ “ dấu”, tất cả những gì cha từng làm là khiến cuộc đời trở nên khổ sở.

      “Trải qua muôn vàn khó khăn tìm kiếm dâu cho con, để bảo đảm cho dòng dõi lâu đời ở xứ Berkhamshire của ta được tiếp nối, ta tìm được giải pháp tối ưu nhất. dâu đường đến Blackmour. Con hãy mang ấy đến Harrowden để gặp ta. Ta đưa ra quyết định cuối cùng về số phận của dâu mới. Đừng làm ta thất vọng, ta buộc phải xử lý nghiêm khắc chuyện này.

      Mãi là người cha dấu của con”

      Colin chửi thề ngay khi vừa đọc xong thư. Có trời mới biết cha lại tìm cho dâu như thế nào! Và có trời mới biết cha làm gì để ép ta đồng ý hôn . Có thể ta bị chột, bị méo mồm, hay bị ngốc đến mức hề hay biết về danh tiếng vang dội của .

      nghi ngờ chuyện cha cầu phải mang ta đến khu tịnh xá của em trai ở Harrowden chỉ đơn giản là để em có thể nhanh chóng tổ chức hôn lễ cho 2 người.

      Colin thở dài và bước nhanh về sảnh lớn ở lâu đài. Việc thấy khó chịu với nỗ lực tìm kiếm con dâu của cha có nghĩa là phản đối chuyện hôn nhân. Ngay cả người đàn ông vĩ đại như cũng thỉnh thoảng nghĩ đến gia đình và tình

      Tất nhiên là chỉ thỉnh thoảng thôi…. Chỉ trong vài khoảnh khắc ngắn ngủi thôi…. Chỉ khi rất, rất rãnh rỗi và buồn chán.

      Colin lắc đầu, tự nhắc nhở mình được có những suy nghĩ ngu ngốc đó nữa.

      “Quý ngài Berkhamshire”

      Ngay khi bước vào sảnh lớn, đợt tấn công bất chợt ập đến như dự tính. Bột phấn rơi khắp nơi và bám khắp lên người .

      “Như vậy chắc được rồi!” Người đàn bà đứng bên phải hẳn lên tiếng

      Colin liếc mắt về phía đó, rồi chợt nhận thêm 1 đợt “tấn công” đầy bụi phấn nữa từ người đàn bà đứng bên trái. Trước khi kịp lên tiếng, người đàn bà dừng lại, để bụi phấn rơi đầy mặt . Colin hắt hơi liên tục.

      “Xin ngài thứ lỗi, mắt của ta có xíu vấn đề”

      “Ha, chỉ có mỗi mắt ngươi đâu, Magda!” Nemain .

      “Ta cố hết sức rồi, Nemain!”


      trận cãi vả lại bắt đầu. Colin nhíu mày hỏi người phụ nữ còn lại “Ta có thể hỏi cái gì phủ khắp người ta , Berengaria?”

      Berengaria mỉm cười dịu dàng “Phu quân phấn*, thưa ngài!”

      (*husband dust, mình cũng biết dịch sao)

      “Phu quân phấn”, Colin cố gắng lặp lại những chữ đó nhưng phát ra nào phát ra từ miệng của .

      “Vâng, và tất nhiên là thêm xíu phấn đẹp trai nữa” Berengaria bổ sung thêm

      Colin cố gắng kết nối mớ suy nghĩ hỗn độn trong đầu , “Nhắc lại lần nữa những gì ngươi vừa , Berengaria, và đừng có mấy lời nhảm nhí như lần trước” Colin ra lệnh

      “Đó là phấn phu quân” Berengaria , có vẻ sợ hãi gì trước lời đe dọa của , “Chúng tôi nghĩ ngài cần nó”

      “Ta CẦN người vợ!”

      Berengaria trong có vẻ hề tin tưởng những gì Colin

      “Ta MUỐN người vợ!’ Colin sửa lại “Họ chẳng được tích gì, chỉ mang đến gánh nặng và khiến ta lo lắng. Ta có đủ mấy thứ đó rồi!”

      “Ngài cần người con,” Berengaria , “Ta chỉ biết cách hợp pháp để có người con nối dỗi. Đó chẳng phải những gì cha ngài muốn sao?”

      Mồm Colin mở rộng như muốn rớt xuống “Sao người biết? Ngươi đọc lén thư nhà ta? thể nào! Dấu niêm phong vẫn còn mà!” Colin nheo mắt nhìn Berengaria “Ta thề, ngươi có những phép thuật kì quái mà ta muốn biết thêm nữa!”

      “Ai mà chả biết những gì cha ngài mong muốn! Ta chỉ cố giúp ngài hoàn thành nó!”

      “Ta quan tâm đến những gì cha ta mong muốn!”

      “Nhưng đứa con trai là điều đáng để mong muốn, thưa ngài!” Berengaria

      Colin liền nhớ đến 2 đứa con trai của Blackmour, đứa chỉ 3 tuổi, đứa chưa đến 1 tuổi, và nhớ đến những khoảnh khắc hạnh phúc khi được ôm chúng trong vòng tay. Robin nhí thường thích lục lọi người của Colin để tìm kẹo hơn là thích được dạy cách cầm kiếm. Tất nhiên là thể kỳ vọng khác hơn ở đứa trẻ 3 tuổi.

      Đứa nhất, William, tử tế thế. Thằng bé dường như chỉ thích chọc ngoáy tay vào mọi chỗ đầu Colin mà nó kiếm được. Tai, mũi, miệng - thằng nhóc cứ thích chọc hết.

      đứa con trai?

      Chúa ơi, chỉ nghĩ đến thôi khiến muốn khuỵa xuống vì gánh nặng trách nhiệm và niềm vui sướng, nhưng có con nghĩa là phải cưới vợ. Điều mà thà hy sinh dũng chiến trường còn hơn phải làm, còn hơn phải chết dần chết mòn với tẻ nhạt của hôn nhân.

      “Nếu ta có thể có đứa con hợp pháp mà cần cưới, ta muốn có con”

      “Chúc ngài may mắn với ước muốn của mình” Berengaria .

      Colin liếc mắt về phía Berengaria và trừng mắt với 2 mụ phù thủy còn lại. nhanh chóng chạy khỏi sảnh để tránh mấy đợt công kích mưa bụi phấn nữa.

      Colin đến bàn ăn và ngồi xuống bên trái của vị rể và cũng là bạn thân của mình, Christopher xứ Blackmour.

      “Chúa ơi, Colin” Christopher vừa vừa nhăn mũi “Lần cuối mà ngươi tắm là khi nào?”

      Colin nhún vai và với tay lấy đĩa đầy thịt “Ta nhớ nữa! Tắm là thói quen lành mạnh, ta hiểu sao ngươi lại thích tắm đến vậy. Hơn nữa, nếu ta tắm, sao ngươi nhận ra mùi của ta nữa?” Colin vừa hỏi vừa đẩy đĩa thịt về phía Christopher. “Có đĩa thịt ở trước mặt ngươi đấy”

      (*Christopher bị mù nha mọi người)

      Christopher gật đầu cảm ơn và vươn tay lấy thêm rượu.

      “Đây thưa ngài, thiếp* rót thêm cho ngài. Thiếp biết ngài thích vậy!” Gillian, vợ của Christopher
      (*Mình biết dịch cách xưng hô giữa 2 vợ chồng như thế nào để nghe tình cảm mà vẫn đậm chất “trung cổ”, nên đành dịch ngài - thiếp)

      “Và nàng luôn cố hết sức làm cho ta cảm thấy vui vẻ” Christopher với nụ cười ở khóe môi

      “Thiếp sao dám làm trái ý ngài chứ!” Gillian vui vẻ

      Colin bỉu môi trước màn ân ái của cả hai. cố gắng chú ý đến buổi tối, nhưng lại thể thôi để ý đến Christopher và vợ. Họ dường như lúc nào cũng hạnh phúc chăm sóc và thương lẫn nhau. Họ thấy mệt sao, Colin tự nhủ. Nhưng Colin phải công nhận họ hạnh phúc khi ở bên nhau. Christopher trông hạnh phúc hơn nhiều so với trước đây và Gillian cũng vậy. Và Gillian là người vợ tốt, tốt hơn nhiều so với người vợ đầu tiên của Christopher, mặc cho người vợ trước đó là chị ruột của Colin.

      ràng là Gillian Christopher, và Christopher cũng Gillian. Colin vừa dùng lưỡi dao gãi cầm vừa suy nghĩ. Đáng tiếc là Gillian có chị em , nếu Colin vui vẻ mà cưới chị em của Gillian. Nhưng người đó có hạnh phúc khi cưới ? Hẳn là , Colin tự thấy mình có đủ tố chất cần thiết của người chồng. Việc tốt nhất có thể làm cho họ là khiến họ từ hôn.

      “Vậy là dâu của ngươi sắp đến” Christopher với mồm đầy thức ăn

      “Các người tài , ta mới nhận được thư thông báo cách đây vài giây vậy mà ai cũng biết tin này”

      “Vấn đề thời gian thôi! bao lâu rồi kể từ lần cuối cùng cha ngươi tìm cho ngươi người vợ? 1 năm?”

      “2 năm” Colin cách vô thức “ ả đến từ Solonge. Tên là Ali-gì-gì đó. Ta nhớ nữa”

      ra đó phải là . Colin nghĩ tên Aliénore khá dễ thương. Điều mà Colin hiểu là sao Aliénore lại biến mất dấu vết. Có thể ấy kết hôn, nhưng ai lại cưới có của hồi môn chứ. Cha của Aliénore, ngài Denis, đồng ý bồi thường cho Colin số tiền bằng với của hồi môn ấy, cộng thêm phần thưởng thêm nếu Colin có thể tìm ra Aliénore. Tất nhiên Colin từ chối. nhục nhã khi nào tự nguyện lấy , gì đến việc phải chạy theo săn đuổi nàng ta như săn thỏ. Danh dự của cho phép làm thế.

      Và đương nhiên, lời thề tự tay giết chết nàng ta ngăn đồng ý. đáng tiếc nếu bỏ công ra tìm kiếm nàng để rồi tự tay kết liễu nàng.

      “Aliénore là cái tên đẹp mà, ta còn nghe đồn ấy khá xinh đẹp” Gillian .

      “Và thông minh” Christopher ấy xoay xở để trốn ngươi”

      ả chắc có kết cục đau khổ ở xó nào rồi! Nếu sao cha ta lại kiếm dâu khác cho ta chứ!” Colin vừa vừa nốc cạn rượu “ thể hiểu nổi, cha ta kiếm đâu ra dâu cho ta nữa, ít nhất đến đây trong thời gian ngắn”

      Colin chưa kịp ăn xong bữa tối, đột nhiên có người bước vào từ cửa phòng ăn “Colin xứ Berkhamshire”.

      “Aye” Colin đáp

      dâu của ngài khởi hành từ Pháp và đến đây trong vòng nửa tuần trăng (khoảng 2 tuần) hoặc có thể trong vòng 3 ngày nữa”

      Christopher nén cười trong khi Colin thèm liếc mắt đến , thay vào đó, chuyển chú ý sang người đưa tin tội nghiệp kia “Sớm vậy?”

      “Có vẻ như dâu...um...nóng lòng đến đây”

      Christopher cười vang, có điếc mới nghe được. Colin chửi thề rồi mang đĩa thức ăn của mình ra bàn khác ngồi.

      “Tội nghiệp Colin, có vẻ ngươi thể trốn tránh số mệnh rồi” Christopher vừa vừa cười như điên

      Gillian nhìn chồng của mình, “Có lẽ đó là người tốt, có lẽ mọi chuyện xấu như vậy”

      “Nhưng trước hết ngươi cần tắm, quần áo sạch , và chút cắt tỉa” Christopher rống lên với Colin “có thể Berengaria có thể giúp…”

      “Ta vừa bị tấn công bởi 3 mụ ta, ta để 3 mụ ta hành hạ nữa” Colin

      “Nước hoa” Christopher mặc kệ Colin “và lược để chải chuốt cho , nàng nghĩ sao Gillian?”

      Colin đẩy ghế rồi đứng dậy, muốn đến sân tập kiếm, tất nhiên rảnh đứng chờ dâu của ở sảnh, cứ để ả ta đến sân tập mà gặp . hơi sức đâu trở thành trò cười cho mọi người.

      “Cứ chạy bạn, chúng ta bắt được và tắm rửa sạch cho trước khi ấy đến” Christopher thèm liếc nhìn Colin

      Colin khinh bỉ bỉu môi, rồi chuồn mất.

      *****

      Kết thúc 2 chương đầu tiên. Nam, nữ chính lên sàn, mọi người nghĩ sao về hai chị? :yoyo38:
      Last edited: 15/7/17
      thutranNhi Huỳnh thích bài này.

    5. LIP

      LIP Member

      Bài viết:
      39
      Được thích:
      53
      Chương 3
      [​IMG]
      Ali đặt tay lên bụng, vân vê túi tiền nàng giấu trong áo và nghĩ về tương lai của mình. Suốt quãng đường biển, nàng cứ dựa vào lan can, nôn thốc nôn tháo. Bây giờ cứ nghĩ đến biển là Ali sợ. Nàng mong mình lại phải lênh đênh biển nữa. Nàng định cư ở , cách xa Pháp, cách xa Solonge và Marie. Và nước càng trở nên tươi đẹp hơn khi Ali nghĩ đến viễn cảnh mình có thể thoát khỏi Sybil và Ngài Etienne xứ Maignelay-sur-mer. ta chỉ là tên khốn lúc nào cũng xán lại gần Sybil và mấy nàng hầu của nàng ta để sờ mó. Trước đây khi còn ở Maignelay, Ali được quý bà Isabeau bảo vệ khỏi mấy tên khốn như Etienne. Theo như Isabeau căn dặn Ali chỉ phải nghe lệnh của mỗi Sybil, nhưng nay có Isabeau, tên Etienne tất nhiên chả thèm để tâm, biến Ali thành tên sai vặt của mình.
      “Chúng ta đến nơi vào sáng mai” với giọng sang sảng “Hãy sẵn sàng. Và ngươi Henri, thôi lẩn trốn . Lo mà lau dọn mấy bộ vũ khí và áo giáp của mọi người !”

      Ali gật đầu lia lịa để tránh phải nghe mấy lời lảm nhảm của Etienne

      “Còn ngươi Sybil! Hôn phu của người đợi ngươi ở Blackmour. Hãy chỉnh trang y phục, phủi sạch vụn bánh và lo mà chải tóc gọn gàng . Những người ở Blackmour tất nhiên mong chờ quý chân chính đến từ xứ Maignelay-sur-mer hơn là con với vẻ mặt ngây ngây dại dại cùng bộ quần áo dính đầy vụn bánh từ bữa ăn tối hôm qua như ngươi!”

      Mồm Ali muốn rớt xuống khi nghe lời sỉ nhục của Etienne và nhìn thấy ánh mắt khinh bỉ của quét qua mọi người. Nàng nhìn Sybil và thấy mồm của Sybil cũng ngoắc rộng khi nghe Etienne , và đột nhiên, Ali chợt nhớ đến những lời của Etienne … “Blackmour?” Chồng của Sybil ở Blackmour? Ali tiến lại gần để nghe hơn những lời bán tán của mấy nàng hầu.

      “Blackmour? Nhưng Christopher, chủ vùng đất Blackmour nghe đồn là tên phù thủy mà?” nàng hầu , nàng ta bóp tay mình mạnh đến nỗi các đốt ngón tay đều trắng nhợt

      “Nhưng mà đâu có ai ở đó đủ tuổi để cưới xin đâu?” khác “Người con lớn nhất của mới chưa đến 4 tuổi”, nàng ta có vẻ nhõm khi ra điều này.

      Sybil thở phào rồi tiếp tục ăn nốt miếng pho mát. Ali cũng cảm thấy nhõm, mặc cho Sybil có tính tình đỏng đảnh, nàng ấy cũng đáng phải cưới tên phù thủy, vua của Blackmour hay còn được mệnh danh là Con Rồng xứ Blackmour. Người duy nhất có danh tiếng còn tệ hơn ngài ta chính là bạn thân của ngài, Colin xứ Berkhamshire. Nhưng nếu phải quý ngài chủ của Blackmour và con trai ngài Sybil cưới ai?

      “Ta nhớ bảo chúng ta đến Blackmour nhưng bảo chúng ta cưới chủ Blackmour, vậy có thể là ai sống ở đó”

      3 hầu nhìn nhau đầy kinh hoàng, rồi vội đưa tay che miệng.

      “Vậy chỉ có người em rể của ngài Blackmour”

      “Ai?” Sybil hỏi, vẫn bận tìm kiếm đồ ăn.

      “Tên đồ tể xứ Berkhamshire”, 3 đồng thanh lên tiếng, khuôn mặt tái xanh vì sợ.

      Sybil ngơ ngác nhìn, từ bỏ mọi nổ lực tìm kiếm thức ăn. Miệng nàng giật giật, ngón tay run run đưa lên miệng như cố ngăn tiếng thét khủng khiếp. Mắt nàng trợn trắng và bất chợt nhắm nghiền. Sybil té xỉu lên bao tải đồ ăn nàng giấu sau lưng.

      Chân Ali cũng đứng vững nữa. Đó là phản ứng tự nhiên mỗi khi nghe thấy cái tên khủng khiếp ấy. ngã khuỵa xuống sàn, cố suy nghĩ xem còn cách giải thích nào khác cho chuyện này . may là Ali thể nghĩ được cách giải thích nào khác. Nhưng đột nhiên Ali cảm thấy nhõm, điều này nghĩa là Colin xứ Berkhamshire còn săn lùng nàng nữa. lấy Sybil, hôn ước của nàng và bị hủy bỏ. Nàng được tự do. Colin xứ Berkhamshire còn quyền kiểm soát cuộc sống của nàng nữa.

      Nhưng chuyện gì xảy ra nếu phát ra nàng? Nếu biết nàng còn sống, liệu hôn ước giữa và nàng còn hiệu lược ? Nếu phát ra thân phận của Ali sau bộ áo giáp, liệu nàng có phải thay Sybil gả cho ?

      Ali tự nhủ nàng thể đến Blackmour. Ngay khi nàng tiến vào sân, Christopher, vua xứ Blackmour, nhìn thấu qua lớp ngụy trang của nàng và biết nàng là ai. Ali nghi ngờ gì, bởi Christopher vốn là tên phù thủy. khi Christopher phát ra, ngay lập tức, gửi nàng trở lại nhà của mình, trở lại lâu đài tại Solonge, nơi Marie chờ đợi để giết nàng? Hay Blackmour đưa nàng cho Berkhamshire để ta xử lý nàng? Và dựa tin đồn rất đáng tin cậy, nàng biết Colin muốn chính tay giết chết nàng.

      Trước khi nàng có thể quyết định hướng nào để chạy trốn, bàn tay to lớn nắm lấy cổ áo của nàng. "Tên nhãi lười biếng này!", Sir Etienne rống lên. "Làm việc của mày ”. xô Ali về hướng Sybil. "Xem chừng ta và cầu nguyện là ta bắt gặp ngươi lười biếng như vậy lần nữa”. Ali vấp vào Sybil, khiến ấy dần dần tỉnh dậy. Ali vội đứng thẳng lại, rồi liếc qua vai chỉ để thấy Ngài Etienne và thanh kiếm của ngài hướng về phía nàng. Ali có cơ hội trốn thoát.

      "Henri, nhanh lên!" Sir Etienne hét lên. "Chúng ta phải quãng đường dài trong buổi chiều nay nữa."

      Ali cúi đầu suy nghĩ, nàng chỉ có thể vừa cưỡi ngựa vừa suy nghĩ kế hoạch. thể nào trốn thoát được khi Sir Etienne cứ nhìn chằm chằm mình như vậy. Hơn nữa nàng đâu, nàng biết xung quanh đây là đâu, cũng biết phải làm những gì ở gần đây. , cách duy nhất là nàng phải ở gần Sybil, lúc nào cũng thân, và hy vọng ai phát ra diện của nàng. Hoặc có lẽ phép lạ xảy ra và ngày mai bao giờ đến. Nhưng tất nhiên đó là vô vọng và ngày mai luôn đến.

      *****​

      Blackmour dần ra trước mặt nàng. Tay nàng trơn trượt đầy mồ hôi khiến khó khăn lắm nàng mới nắm vững được dây cương. Ngay cả con ngựa dường như cũng cảm nhận nỗi sợ hãi của Ali, vì nó nhấp chân liên tục bên dưới nàng cho đến khi Ali gần như chắc chắn rằng mình tự làm nhục mặt mình trước mọi người, và có khi là ngay trước mặt chính Con Rồng xứ Blackmour và tên Đồ Tể xứ Berkhamshire, bằng cách rơi khỏi yên ngựa, con ngựa mới đột nhiên dừng chân.

      Ali nhìn Sybil cưỡi ngựa bên cạnh nàng, và lần đầu tiên phát ra Sybil cầm bất cứ món ăn nào. Quá lo lắng đến nỗi thể ăn ư? Điều này hết cho mọi người biết Sybil đáng thương khủng hoảng thế nào.

      Ali nhìn về phía trước và cầu nguyện mình chết quách cho xong, nhưng tất nhiên điều đó đến. Những gì chờ đón nàng là lâu đài có vẻ lớn hơn bao giờ hết và trông càng ảm đạm hơn khi họ tiến đến gần nó.

      Bốn phía lâu đài bị bao quanh bởi bức tường dày, cao và tối. Lâu đài mình bên dưới những đám mây đen bay lơ lửng cao, dường như tập trung ngày càng nhiều và dày đặc hơn khi họ tiến đến gần lâu đài. Ali tự hỏi đây có phải do phép thuật của chủ nhân Blackmour tạo ra . Có thể muốn dùng sấm sét để che lấp tiếng thét tuyệt vọng trước khi chết của những linh hồn xấu số bị kết liễu dưới tay Colin, bạn thân của . Và ai có thể đoán được tên Đồ tể Colin chỉ mới có 32 tuổi thôi, làm sao mà lại gầy dựng được danh tiếng kinh khủng như vậy chỉ trong khoảng thời gian ngắn như thế?

      Họ dừng lại ở sân. Ali nhìn vào phía sân của tòa lâu đài và phải bất đắc dĩ thừa nhận rằng, nó trông giống như mọi lâu đài bình thường khác mà nàng từng nhìn thấy. Có đại sảnh lớn nhưng tất nhiên cho dù mỏi mắt tìm kiếm, Ali cũng thấy có dấu hiệu khả nghi nào của ác quỷ lởn vởn quanh đây. khu vườn đáng nằm cạnh tòa lâu đài, bị bao phủ bởi những loại thảo mộc, hoa thơm, và cơ man nào là cây ăn quả mùa đươm trái. Chuồng ngựa, những túp liều của người nông dân chất phác...v.v….những thứ này là tất cả những gì nàng có thể nghĩ tới và chúng trông có vẻ hết sức bình thường. vậy, khu vườn trông giống như nơi nàng có thể thích đến nghỉ ngơi những lúc nàng rãnh rỗi.

      Cánh cửa vào đại sảnh đột ngột mở ra, làm gián đoạn suy nghĩa của Ali và khiến tim nàng đập liên hồi. Mọi người bước xuống thềm và tụ tập với nhau thành từng đám .

      Và rồi Con Rồng của xứ Blackmour xuất .

      Ali cảm thấy miệng khô khốc, nhưng nàng chắc là do sợ hãi khi nhìn thấy bằng xương bằng thịt hay là do ngạc nhiên khi thấy những đường nét hoàn mỹ khuôn mặt đẹp đến kinh ngạc của .

      đứng bên người phụ nữ có vẻ ngoài khá bình thường nhưng cách nàng ta nắm tay cách thân mật khiến cho Ali có thể đoán được đó chính là vợ của . Ali thậm chí thể tưởng được ấy cảm thấy thế nào khi phải sống dưới “móng vuốt” của con Rồng xứ Blackmour.

      Con Rồng dừng lại trước họ và chuyện với Sir Etienne. Ali muộn màng nhận ra rằng chỉ có những người phụ nữ vẫn còn ngồi ngựa, cánh đàn ông xuống ngựa từ lúc nào. Ali cố gắng trượt xuống ngựa cách phô trương nhất có thể. Tất nhiên, thanh kiếm của nàng chọn đúng thời điểm này để xoay ngược lại, đâm vào hông nàng, khiến nàng té ngã như thằng hề. Con ngựa của nàng cũng quyết định nổi loạn theo bằng cách nhảy chồm lên, khiến cho mọi người rơi vào hoảng loạn.

      Sir Etienne xuất trước Ali, hét vào mặt nàng. Và rồi Ali thấy mình nằm im mặt đất với lỗ tai đau nhức kinh khủng. Lúc đấy nàng chợt nhận ra mình bị Sir Etienne đánh, với lực đủ mạnh khiến Ali chỉ còn nhìn thấy những tia sáng nhảy múa xung quanh mình.

      "Mày có kỹ năng nào ra hồn cả?" Sir Etienne gầm gừ. "Tự đứng dậy và qua giữ ngựa cho Sybil . " ta thô bỉ nhổ bãi nước bọt vào mặt nàng, rồi quay lại và về phía trước đám đông.

      Ali cố gắng đứng dậy, ước gì mình có thể biến mất khỏi nơi đâu. Nàng lảo đảo qua để nắm lấy cương ngựa của Sybil, trong khi cố hết sức để cúi gầm mặt xuống
      đất. Đột nhiên, nàng nghe tiếng thở gấp của những người xung quanh và khi nhìn lên, nàng thấy cơ thể to lớn khác đứng ở ngưỡng cửa đại sảnh. Và lúc này đây, Ali biết mình nhìn chằm chằm vào ai khác hơn là chính quý ngài Đồ tể.

      Mấy lời đồn đúng là phóng đại tí nào. ta rất to lớn, y như tên khổng lồ. Thân hình ta cao lớn đến mức lấp đầy cả khung cửa.

      Chân Ali còn đứng vững nữa khi nàng quan sát Ngài Colin xuống từ bậc cầu thang. Lời đồn về khả năng bách chiến bách thắng của Ngài Colin là . Ali ngờ rằng chỉ cần ta xuất chiến trường chắc hẳn nửa đối thủ ném vũ khí của họ xin đầu hàng. Ali dám nhìn khi đến gần. Những gì nàng có thể làm là tiếp tục cố gắng hít thở bình thường và giữ ngựa của Sybil dưới kiểm soát. Khắp nơi đều im lặng trong sợ hãi khi Quý Ngài đây dừng bước chân và lên tiếng.

      "Và ngươi là?" ta hỏi.

      Ali trộm nhìn cái để xác định rằng chuyện với trước khi cúi đầu xuống và cố gắng hết sức để mình trông lại. may, Sybil dường như cùng suy nghĩ với Ali. Sybil rên rỉ lớn đến nỗi Ali phải ngước lên nhìn ngạc nhiên. Và rồi Sybil từ từ lắc lư yên ngựa, nuốt luôn mẫu bánh vụn cầm tay, rồi mắt nàng ta nhắm nghiền lại và ngã về phía Ali.

      Ali vội ôm lấy Sybil, nhưng Sybil có trọng lượng khá đáng kể và thế là Sybil đổ ập xuống, đè Ali nằm bẹp dí xuống đất.

      Colin tức giận rống lên “Ai đó có thể cho ta biết tên của trẻ này là gì?"

      Đột nhiên có người đỡ Sybil dậy và Ali thấy mình phải đối mặt với khuôn mặt hung hăng của Ngài Đồ Tể xứ Berkhamshire. Nàng rên lên ngạc nhiên, rồi nhớ lại rằng các hiệp sỹ thường bao giờ rên lên, thế là nàng cố gắng kìm nén lại.

      "Ngươi là hiệp sỹ bảo vệ nàng ta?" hỏi.

      Ali nhìn chằm chằm vào , khuôn mặt của rất gần với nàng, và trong khoảnh khắc ngắn ngủi định mệnh, nàng đột nhiên cảm thấy người đàn ông này cũng xấu như lời đồn. vậy, màu xanh nơi mắt của gợi nàng nhớ đến ao nước phủ rêu gần nhà mà nàng hay đến chơi lúc còn . Mũi còn lưu lại dấu vết của những trận chiến, nên trong như bị gãy, hơi khuỷa xuống, nhưng xấu như lời đồn. Làn da sẫm màu vì nắng và khuôn mặt có hình dạng cũng ưa nhìn. Nàng còn thấy xung quanh mắt có nhiều nếp nhăn, như thể có lúc cũng biết mỉm cười...

      ….mỉm cười trước cái chết của những kẻ thù xấu số của , tất nhiên rồi. Ali tự cảnh tỉnh mình và chợt nhận ra rằng Ngài Colin đây cau mày đầy giận dữ với nàng. Ngay lập tức, nàng chợt thấy những tưởng tượng trước đây của mình chỉ đơn giản là những mơ mộng ngớ ngẩn hão huyền của nàng. Chắc hẳn là não nàng vẫn còn bị chấn thương nghiêm trọng sau khi bị nghiền nát bởi quý---được-thanh-mảnh-cho-lắm, Sybil của xứ Maignelay.

      "Ngươi là người hiệp sĩ của nàng ta?" Lord Berkhamshire tra hỏi lần nữa.

      "Aye, thưa ngài," nàng thở hổn hển
      " Này ngươi có thể thôi rên rỉ và cho ta biết tên của quý đó là gì??"
      "Sybil của xứ Maignelay-sur-mer," Ali ngay, vẫn còn phân vân biết chuyện nào tồi tệ hơn: bị quý Ngài Berkhamshire thở phà phà vào mặt hay là bị Sybil nghiền nát.

      Ngài Colin nhướn mày, đứng thẳng người, và bước , để lại sau lưng mùi “hương” kì quặc bay lởn vởn trong khí. Ali khịt mũi, thắc mắc biết người đàn ông này tự đâm đầu vào vựa bia hay tự lăn lộn vài vòng trong vườn thảo mộc. Ali từng nghe đồn rằng người ta có mùi hôi rất kỳ lạ. Có thể vì vậy nên cố gắng để át bớt mùi hôi bằng những mùi “bớt hôi” hơn mùi cơ thể của .

      "Ra sân đấu," kêu to lên cho bất cứ ai lắng nghe, rồi chỉ vào Sir Etienne. "Ngươi đại diện cho đám người đó, hãy xem ngươi làm được những gì, ừm?"

      Ali chưa kịp vui mừng khi nhìn thấy vẻ mặt do dự của Sir Etienne ta chỉ đơn giản nhún vai và theo Lord Colin vào sân đấu. Có lẽ ta quá ngu ngốc để nhận ra sắp phải đối mặt với ai. Hoặc là, tự đánh giá quá cao kỹ năng của mình. Ali ngờ rằng chắc là cả 2 lý do .

      Đối với bản thân nàng, Ali bị ám ảnh bởi hình ảnh khủng bố của người--từng-là-vị-hôn-phu của nàng. Mấy nếp nhăn xung quanh mắt của chả lên được điều gì nữa; chính xác là kẻ máu lạnh. Nàng tự tưởng tượng ra cảnh ta cười ngạo nghễ khi tự tay dùng thanh kiếm của mình đâm xuyên qua kẻ địch. Nàng nhắm vội mắt lại và tự gửi lời cầu nguyện chân thành lên trời cao, cảm ơn người vì cho nàng cơ hội trốn thoát .

      Ali nhanh chóng tìm thấy Sybil. Nàng ta được dẫn vào trong đại sảnh. Nàng vội đuổi theo để rồi phát thấy Con Rồng xứ Blackmour đứng đó với hiệp sĩ trẻ ở bên cạnh. ta với nàng "Tốt nhất là làm nhiệm vụ của ngươi , nhóc."
      Nàng há hốc mồm nhìn ta trong giây lát sau đó xoay xở để ngậm miệng lại và thầm trả lời "Aye, Quý Ngài của tôi!"

      Blackmour khẽ gật đầu trước khi quay sang chàng thanh niên ở bên cạnh và chuyện với giọng hơn trước.
      "Hãy để mắt tới Etienne," Blackmour , "Ta thích những gì làm ngày hôm nay. "
      "Tất nhiên, thưa ngài," chàng thanh niên trả lời.

      Cho đến khi ông chủ của xa, mới quay sang Ali và nở nụ cười thân thiện. "Và ngươi là?"
      Suýt tí nữa là Ali buột miệng “Aliénore của xứ Solonge” nhưng nàng cắn răng, nuốt nước bọt, và thử lại.
      "Sir Henri," nàng .
      Chàng thanh niên đối diện với nàng nhướn mày lên cách ngạc nhiên. "Ngươi là hiệp sĩ à?"
      "Ta được phong tước lúc còn trẻ," nàng . "Vì dũng cảm," nàng thêm, bị sặc bởi nước bọt của chính mình.
      Chàng thanh niên kia dường như cố gắng lắm để nhịn cười. "Jason của xứ Artane," "hân hạnh phục vụ ngươi. Ta cũng được phong tước lúc còn trẻ, nhưng mà do ta chăm chỉ tập luyện trong nhiều giờ sân đấu, chứ phải do bất kỳ hành động dũng cảm nào”

      nuốt nước bọt cách khó khăn. Artane? Jason của xứ Artane? Chúa ơi, dòng họ de Piagets của xứ Artane vốn là những người bảo trợ cho tu viện gần nhà nàng! Nàng rụt cổ lại, mong rằng bằng cách nào đó họ nhận ra nàng là ai.

      "Ngài Henri?"
      Nàng nhìn Jason và gật đầu trong phong cách đàn ông nhất có thể.
      "Chuồng ngựa hướng đằng kia," và chỉ về hướng phía sau nàng. "Ngươi chắc hẳn muốn dẫn ngựa của Quý Sybil đến chuồng để nghỉ ngơi "
      "Tất nhiên."
      ta chợt dừng lại, nhìn nàng chằm chằm, và khẽ lắc đầu. "Ta," lẩm bẩm với chính mình, "chắc hẳn nhìn nhầm rồi. Aye, đúng là vậy."

      Ali quay mặt trước khi có thể nhận ra mình. Nàng thích cách nhìn mình chằm chằm như vậy. Đúng là nơi quái quỷ. Chủ của có khả năng nhìn thấu nàng bằng phép thuật của mình trong khi lại có cặp mắt quá tinh tường.

      Đúng là càng có thêm lý do để nàng chạy trốn khỏi nơi đây.

      Càng nhanh càng tốt.

      Nàng tập trung kéo cương ngựa và dẫn hai con ngựa tiến về phía chuồng. Sau đó, nàng bước ra ngoài sân và bước đến cổng cách dứt khoác. Có lẽ lúc này là thời điểm tốt nhất để nàng trốn bị phát . Sybil được chăm sóc bên trong sảnh, Con Rồng biến mất, và sân đấu, Ngài Colin chắc chắn bận “mài” Sir Etienne thành cát bụi. Đúng thế, đây là thời điểm hoàn hảo để nàng trốn thoát.

      Ali đột nhiên dừng lại và nhìn chằm chằm trong nỗi thất vọng khi cánh cổng từ từ đóng sập lại trước mặt nàng, tạo thành tiếng vang inh ỏi. Nàng cảm thấy như thể ngực mình bị bàn tay to lớn siết chặt đến mức ép hết khí trong phổi của nàng ra ngoài, như thể ép luôn cả trái tim nàng, ép luôn tất cả sống ra khỏi cơ thể bé của nàng.

      "Ngài hiệp sĩ", tên chăm sóc ngựa hét lên, "Mau dẫn những con ngựa khác đến đây!"
      Ali quay lại và cứng nhắc dẫn thêm ngựa về chuồng.
      Nàng lại bị “bắt”, lần nữa. Chúa ơi, làm sao nàng thoát khỏi ngục tù này đây!!

      *****
      2 người cuối cùng cũng gặp mặt, đẹp như mơ nhưng khá dễ thương đúng mọi người?:034:
      thutranNhi Huỳnh thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :