1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Phương Bình An trùng sinh - Dư Phương(Chương 4)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,164
      Được thích:
      12,954
      Phương Bình An trùng sinh
      Tác giả: Dư Phương
      Thể loại: đại, trùng sinh, báo thù, HE.
      Độ dài: chưa
      Editor: Hắc Vân
      Lịch post: tùy hứng​


      Giới thiệu nội dung:

      Phát chồng của mình nuôi dưỡng tình nhân bên ngoài, liền hạ quyết tâm ly hôn, cũng ngờ lại bị người mà mình thương và kẻ mà mình tin tưởng hãm hại...

      Sau khi trọng sinh, liền thề rằng, nhất định phải đem những kẻ từng bán đứng mình, lợi dụng mình dẫm nát dưới chân. thể lần nữa làm đóa hoa yếu đuối, vô dụng. muốn trở thành nữ vương cao cao tại thượng...

      hơn 10 tuổi, lại là người đứng đầu tập đoàn Nghiêm thị. tuấn, lãng tử, đào hoa, là niềm mơ ước của bao người phụ nữ. Thế nhưng từ khi gặp lại thủ thân như ngọc, sủng đến vô pháp vô thiên, giúp lấy lại niềm tin vào tình vĩnh cửu...

    2. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,164
      Được thích:
      12,954
      Chương 1: Nguyên nhân


      Phương Bình An ngồi ghế sô pha lặng lẽ nhìn người bên kia xem tin tức, rồi hồi tưởng lại quãng thời gian năm năm cùng chỗ với người ấy.

      Rốt cuộc bắt đầu từ lúc nào người đàn ông ấy phản bội ? thể nào biết được. Thời điểm khi phát lúc đó dường như hai người trở nên xa lạ. Sau khi kết hôn càng ngày càng chán ghét , tại tháng đến chuyện chăn gối.

      muốn tự lừa mình dối người, nếu có đủ dũng khí để đưa ra quyết định li hôn có lẽ phải là người lên tiếng.

      - "Thiên Thần." Phương Bình An nhàng gọi.

      - "Hử?" cũng quay đầu lại mà chỉ đáp tiếng lấy lệ.

      - "Em có chuyện muốn với ."

      - " bận xem tin tức." Lê Thiên Thần kiên nhẫn quay đầu lại nhìn .

      Bình An cố ngăn lại từng cơn chua xót: " Vậy chừng nào mới có thời gian chuyện? Chúng ta tháng chuyên cùng nhau rồi."

      - "Việc của công ty sao?" Lê Thiên Thần nhíu mày hỏi.

      Bình An hít hơi sâu, muốn chuyện lại còn lấy công ty ra làm cái cớ.

      - "Có phải nghĩ rằng tôi rất ngu ngốc nên chuyện gì cũng hiểu, chuyện gì cũng biết? Lê Thiên Thần, còn muốn giấu giếm tôi tới bao giờ nữa đây? Có phải cho tới khi tất cả mọi người thế giới này đều biết bao nuôi người phụ nữ khác bên ngoài cũng có ý định cho tôi biết?

      - "Bình An!" Sắc mặt Lê Thiên Thần bắt đầu thay đổi, cầm lấy điều khiển tắt ti vi, nhàng đến bên ngồi cạnh , ôm vào trong ngực mà ôn nhu khuyên bảo: "Làm sao vậy? Có phải lại nghe tin đồn nào đó ở bên ngoài ? "

      chán ngấy cách dùng bộ dạng ôn nhu này để lấy lòng, chán ghét, mỗi lần đều dùng giọng điệu sủng nịnh này để dỗ , xem chẳng khác gì đứa trẻ hiểu chuyện.

      - "Chúng ta.......ly hôn ." Bình An đẩy ra, cố nén cảm xúc trong lòng.

      - "Bình An, cần phải nháo lên như trẻ con thế." Lê Thiên Thần giữu lấy bả vai , giọng điệu nghiêm khắc .

      - "Lê Thiên Thần! Ở trong lòng , tôi khác gì là sủng vật, vốn dĩ đâu có coi tôi là vợ đúng ?" Bình An cố nén nước mắt, đôi mắt thẳng tắp nhìn : " phải tôi cáu kỉnh, tôi muốn ly hôn với . Ly hôn !"

      - " ly hôn." Lê Thiên Thần lập tức trả lời.

      Bình An đứng lên, cầm lấy túi xách bên cạnh: " đồng ý cũng tốt, đồng ý cũng chẳng sao, phản bội tôi như thế thử hỏi làm sao tôi có thể ở chung chỗ với được? Lê Thiên Thần, làm tôi cảm thấy ghê tởm, ngày mai tôi ràng với cha."

      xong, Bình An bước nhanh ra ngoài, để ý Lê Thiên Thần ở phía sau lo lắng kêu to. Thang máy chậm khép lại, vô lực ngã ngồi xuống đất, đôi bàn tay che khuôn mặt đẫm lệ, tiếng khóc nức nở ngày ràng hơn.

      Tự mình lái xe đến quán ba sầm uất, ngồi mình trong góc tối uống rượu giải sầu, bản thân cũng biết nên mở miệng với cha như thế nào về chuyện ly hôn của mình và Thiên Thần, biết vậy lúc trước nên gả cho . Lúc mười tám tuổi liền đối với người đàn ông này nhất kiến chung tình, mười chín tuổi quyết tâm theo đuổi , hai mươi hai tuổi được gả cho , kết hôn đến giờ cũng được ba năm và cũng chính lúc này phản bội .

      Nhớ tới quãng thời gian ngọt ngào trước kia, Bình An cười chua xót, cứ vậy ly lại tiếp ly whisky, uống mãi nhưng chẳng thể nào hòa tan được nỗi đau trong lòng .

      - "Bình An, như thế nào lại ngồi đây uống rượu giải sầu mình?" Bây giờ Bình An say khướt, người phụ nữ xinh đẹp gợi cảm ngồi xuống bên cạnh , cười đến phong tình vạn chủng.

      Bình An nheo mắt nhìn người phụ nữ đối diện, có chút khàn giọng kêu lên: "Chị Hiểu Mị sao?"

      - "Là chị. Xem ra em uống ít." Đỗ Hiểu Mị gọi ly cocktail, nhìn Bình An khóc đến đôi mắt sưng đỏ, thế nhưng trong mắt ta chút phản ứng cũng có.

      Bình An nhìn mãi mới nhận ra đó là bạn của cha, cũng chính là học tỷ mà mình kính mến, rốt cuộc nhịn được bổ nhào vào lòng Hiểu Mị khóc lớn: "Chị Hiểu Mị, em với Thiên Thần cuối cùng cũng ly hôn rồi..."

      Đỗ Hiểu Mị nhàng vỗ lưng của Bình An, đáy mắt lại hàm chứa ý cười thản nhiên: "Chị biết. Thiên Thần với chị rồi".

      ta nhàng với tay lấy ly rượu của Bình An, ngón tay mang theo viên màu trắng bỏ vào trong rượu: "Đến đây nào, cần phải thương tâm như vậy, chị cùng em uống ly, uống xong mọi thứ cũng tan biến hết".

      Bình An dũng cảm tiếp nhận ly rượu, đem rượu bên trong ngụm uống cạn.

      Nụ cười môi Đỗ Hiểu Mị càng sâu hơn, nhìn sắc mặt Bình An càng ngày càng hồng, ánh mắt như phủ từng lớp sương, ta liền cảm thấy vô cùng sung sướng.

      Bình An uống xong ly rượu bỗng cảm thấy toàn thân như nóng lên, đầu óc cũng kêu loạn, giống như còn là chính mình nữa, tâm hồn treo lơ lửng, có chút hưng phấn khó hiểu.

      - "Nóng quá!" Bình An cởi bỏ áo khoác ngoài xuống, chỉ còn lại chiếc áo lót, cặp đào tuyết trắng.

      - "Chúng ta khiêu vũ " Đỗ Hiểu Mị kéo tay : "Nghe khiêu vũ làm cho tâm tình tốt hơn, đứng lên nào." Sau đó liền lôi kéo Bình An vào sàn nhảy.

      Bình An đưa hai tay lên cao, cơ thể lắc lư theo điệu nhạc mỗi giây mỗi phút càng thêm cuồng loạn.

      Đỗ Hiểu Mị chậm rãi rời khỏi sàn nhảy, bên phía đối diện có người tay cầm máy ảnh nhắm ngay Bình An điên loạn mà chụp.

      Bình An hề phát ,vẫn tiếp tục trình diễn vũ điệu nóng bỏng cùng những nam nhân khác, sau đó bị người đàn ông ôm eo ra khỏi quán bar, nhét vào bên trong chiếc xe thể thao.

      - " muốn mang tôi đâu?" Bình An phe phẩy đầu, cười hì hì hỏi nam nhân điều khiển xe. tên khác sau xe đưa mặt sát vào bên tai mờ ám: "Tiểu thư, chúng ta cùng nhau chơi trò chơi khác thú vị hơn."

      - "Cái gì?" Bình An đầu óc vẫn chưa tỉnh táo, nhưng trong mơ hồ biết người đàn ông trước mắt hoàn toàn xa lạ.

      - "Ví dụ như...ngay xe này chúng ta ..." Người đàn ông bên cạnh nở nụ cười tà mị, bàn tay to của dò xét vào bên trong áo ngực của Bình An, cứ thế vuốt ve từ bụng hướng lên .

      - "....muốn..." Bình An đẩy tay của gã đàn ông làm loạn người mình, cái mùi nước hoa xa lạ ấy khiến cảm thấy ghê tởm.

      - "Hừ, còn chống cự, vào loại địa phương này chẳng lã còn có cái gọi là "trinh tiết". cúi xuống hôn lên cổ Bình An, hô hấp ngày càng nặng nề.

      - "Cút ngay." Bình An hét to tiếng, trong đầu dần có chút tỉnh táo lại.

      vẫn làm ngơ, dùng sức ép vào trước ngực.

      Bình An cố sức dãy dụa đứng lên.

      - " ra là em thích cường bạo." xong cười lớn, đôi tay dường như được nước làm càn, chậm rãi tiến vào bên trong váy.

      Tách tách! Tách tách! Đột nhiên vô số ánh sáng chớp nháy cú hướng đến người Bình An.

      thanh này sao mà quen thuộc quá, đột nhiên...khuôn mặt nghiêm lại, trắng bệch nhìn bên ngoài xe bị hơn mười phóng viên vây quanh.

      sợ hãi kêu lên tiếng, đẩy người đàn ông làm loạn người mình ra, kịp sửa sang lại quần áo liền lảo đảo xuống xe chạy , trong đầu là mớ hỗn loạn.

      - "Bình An! Bên này!" Đỗ Hiểu Mị đứng bên đường cái đối diện ngoắc tay với .

      Cánh phóng viên cứ thế xông tới, ngừng hỏi có phải áp lực gia đình quá nặng dẫn đến phải ra ngoài tìm hoan, có phải người đàn ông kia chính là tình nhân bên ngoài của ...

      - " biết..." ra sức lắc đầu, sắc mặt càng ngày càng tái nhợt.

      Đỗ Hiểu Mị tới, ngăn cản đám phóng viên, đem chìa khóa nhét vào tay Bình An, thấp giọng bên tai : " mau, ở đây có chị."

      Bình An cảm kích nhìn ta cái, lấy chìa khóa rồi vội vàng ngồi vào trong xe, lập tức rời . Nào ngờ xe vừa chạy bao lâu, hoảng hốt vì thiếu chút nữa đâm vào cây cột điên ven đường, vôi vàng kéo tay lái thế nhưng mọi chuyên diễn ra quá nhanh khiến trở tay kịp.

      Đau! Đầu đau quá! Ý thức cũng từ từ mất . Thời điểm tỉnh lại là giữa trưa ngày hôm sau.

      Mở to đôi mắt nhìn người ngồi bên đầu giường là Đỗ Hiểu Mị.

      - "Bác sĩ não của em bị chấn động, phải ở lại bệnh viện vài ngày để kiểm tra." Đỗ Hiểu Mị nhìn khẽ mỉm cười .

      ra mình ở bệnh viện...Bình An cử động thân mình, phòng bệnh trừ Đỗ Hiểu Mị ra còn ai khác.

      - "Thiên Thần cùng cha em đến đâu" Đỗ Hiểu Mị từ lông mày tới khóe mắt đều là ý cười vô cùng xinh đẹp. "Những bức ảnh ngày hôm qua ở quán bar được đăng báo, cha em biết chuyện nên bệnh tim tái phát, đưa cấp cứu nhưng... kịp...Thiên Thần ở công ty xử lí đại cục."

      - "Chị cái gì? Bình An sắc mặt vốn tái nhợt nay càng trắng bệch như người sắp chết.

      Đỗ Hiểu Mị kề sát vào bên tai thấp giọng .

      Bình An lắng nghe, hai tay nhịn được run run, ngực kịch liệt phập phồng.

      - "A...a...a..." chờ Đỗ Hiểu Mị xong, Bình An giơ tay đánh loạn vào người ta.

      Đỗ Hiểu Mị nhàng tránh né.

      Bình An mắt đỏ bừng, nắm ống tiêm trong tay gào lên: "Tôi giết , tôi giết ..."

      Đỗ Hiểu Mị lớn tiếng kêu bác sĩ lại: "Bác sĩ, có phải ấy bị kích thích tinh thần bị bất ổn ?"


      Hết chương 1.

    3. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,164
      Được thích:
      12,954
      Chương 2: Trùng sinh


      Bình An nhìn tứ phía, tất cả đều là màu trắng, khí tràn ngập mùi thuốc sát trùng, bên cạnh là khuôn mặt ngây dại của mấy bệnh nhân khác. đột ngột vùng dậy, chạy nhanh. Nhanh! Nhanh nữa được giải thoát rồi.

      Phía sau tiếng bác sĩ, y tá kêu lên thất thanh.

      Bọn họ muốn trói lại, muốn tiêm vào người thuốc an thần. có bệnh. phải bệnh nhân tâm thần.

      muốn ở đây, đây phải là thế giới của . bệnh nên muốn sống với những kẻ người ra người quỷ ra quỷ ở nơi này.

      Phía trước có mấy bác sĩ hướng tới, thở gấp, gắng sức chạy nhanh lên sân thượng, bác sĩ vội vàng nắm lấy ...Hoảng loạn... cứ thế thả mình từ tầng 18 xuống...

      "Aaaaa..."

      Cảm giác được chính mình rơi xuống, đầu óc như muốn vỡ toang trong nháy mắt. Phương Bình An trong ác mộng tỉnh lại, mở to đôi mắt trống rỗng, nhìn đăm đăm vào trần nhà. Hơi thở của bây giờ và lúc đó giống nhau vô cùng, điều đó làm nhớ lại mùi thuốc sát trùng ở bệnh viện. Cổ họng bỗng nhiên buồn nôn, khó chịu, vội vàng quay đầu nhìn bốn phía, tất cả đều vô cùng quen thuộc, đây phải bệnh viện.

      phải là cái bệnh viện tâm thần kia, cũng phải là địa ngục! Lại là ác mộng, nửa tháng rồi vẫn giấc mơ đó, con người đó, việc đó...

      "Bình An, có phải con lại gặp ác mộng ?" Cửa phòng nhanh chóng bị mở ra, đến là người đàn ông trung niên, thân hình cao lớn, khí chất ổn trọng, gương mặt đầy lo lắng ngồi xuống mép giường, nhàng ôm vào ngực an ủi.

      "Cha..." Bình An nghẹn ngào, cái ôm ấp này giúp tâm trạng kinh hãi của dần lắng xuống, cảm giác tuyệt vọng trong lòng cũng tiêu tan trong nháy mắt khi nhìn thấy cha - Phương Hữu Lợi.

      " có chuyện gì, có chuyện gì. Cha ở đây..." Phương Hữu Lợi vỗ đầu Bình An, thấp giọng ôn nhu khuyên bảo đối với đứa con từ chín tuổi mất tình thương của mẹ. Hữu Lợi thương vô cùng, coi như châu báu mà nâng niu. Ông là chủ tịch tập đoàn Phương thị, là đối tượng trong mơ của biết bao phụ nữ, bên cạnh ông vốn thiếu những bóng hồng xinh đẹp, thế nhưng cho tới bây giờ ông cũng chưa từng đến chuyện kết hôn. Trừ khi con mà ông thương nhận người đó làm mẹ, nếu ông cũng bao giờ nghĩ đến chuyện tái hôn.

      "Cha, con sao..." Bình An ở trong lòng Phương Hữu Lợi ngẩng đầu, tươi cười, giọng nũng nịu: "Cha, năm nay cha chỉ mới có bốn mươi ba tuổi thôi".

      Phương Hữu Lợi bật cười ra tiếng: "Đúng vậy, cha già mà tiểu Bình An của cha cũng mười chín tuổi rồi"

      tốt mới chỉ mười chín tuổi chứ phải hai mươi sáu tuổi.

      "Cha của Bình An già, cha của Bình An vẫn vậy, vẫn trẻ như hồi Bình An còn bé" Bình An ôm cánh tay Phương Hữu Lợi làm nũng, mười chín tuổi có thể thay đổi rất nhiều chuyện, để mình phạm sai lầm thêm lần nào nữa, để kẻ khác lợi dụng, cũng để cha tức giận đến bệnh tim tái phát.

      "Còn dám đùa với cha sao, còn mau dậy , Thiên Thần sắp đến rồi đấy" Phương Hữu Lợi véo mũi , đôi mắt tràn đầy sủng ái.

      Nghe được cái tên Lê Thiên Thần, sắc mặt bình An trầm xuống, tim đau nhói, giống như bị hàng ngàn nhát dao hung hăng đâm vào, toàn thân đều run rẩy, tuy vậy mặt vẫn miễn cưỡng duy trì nụ cười: "Vâng, để con chuẩn bị bữa sáng cho cha"

      Phương Hữu Lợi cười rồi ra ngoài, nét cười mặt Bình An cũng theo đó mà kéo xuống.

      Lê Thiên Thần...Cho dù có nhìn thấy , nhưng chỉ cần nghe đến ba chữ này tâm của lại quặn đau.

      là học trò của cha, làm việc trong tập đoàn Phương thị được hai năm, rồi trở thành trợ thủ đắc lực của cha, năm trước khi nhìn thấy nhất kiến chung tình (vừa gặp ).

      Từ khi mười tám tuổi lòng với . Từ , giống như tiểu công chúa được cha che chở, bất kể thứ gì muốn cha đều thỏa mãn. Vào sinh nhật thứ mười tám với với cha rằng muốn người đàn ông này, cha liền đáp ứng.

      Nhưng người đàn ông này đối với lúc lạnh lúc nóng, cũng có ý hợp tác với cha .

      theo đuổi gần hai năm, cuối cùng khi tròn hai mươi tuổi cũng là lúc chạm được vào tâm của , hai mươi hai tuổi cùng kết hôn, hai mươi lăm tuổi phát có tình nhân bên ngoài. đưa ra quyết định li hôn dù khi đó vẫn vô cùng thương ...Sau đó, mình lái xe đến quán bar sầm uất ấy, cũng chính từ đó cơn ác mộng của bắt đầu.

      Xem qua ít tiểu thuyết ngôn tình, chính cũng ngờ mình cũng có thể giống như cuốn truyện từng xem qua.

      Nếu khi đó quán bar, bị bỏ thuốc, cũng bị cưỡng gian, lại càng trở thành trang đầu các tờ báo...Cha bị làm cho tức giận đến mức bệnh tim tái phát phải đưa cấp cứu mà kịp, cũng phải ở trong bệnh viện tâm thần ngây ngốc năm.

      Hồi tưởng lại hết thảy chuyện kiếp trước, Bình An đau đến run rẩy, ánh mắt đỏ bừng nhưng rơi dù chỉ giọt lệ. yếu đuối nữa, chết lần, chết lần thứ hai.

      vào vết xe đổ của kiếp trước. Đúng vậy khi hai mươi sáu tuổi trở thành bệnh nhân tâm thần rơi từ tầng mười tám bệnh viên xuống, trong sinh trở lại vào năm mười chín tuổi.

      muốn tiếp tục trở thành nàng công chúa ngu ngốc nữa, lúc này đây, phải làm "nữ vương"!



      Chương 3: Trở lại trường học

      Bình An rửa mặt, chải đầu xong, mặc vào áo lông đỏ cùng quần bò, sau đó xuống lầu. Thời điểm tới cầu thang, nhìn thấy cha cùng Lê Thiên Thần ở trong phòng khách chuyện.

      Trong lòng luôn cho rằng mình có thể khống chế được nỗi hận thù nhưng đến khi thực nhìn thấy Lê Thiên Thần xuất trước mắt, Bình An mới phát chính mình có bao nhiêu thống hận cùng ý nghĩ muốn giết . Nếu phải do nửa tháng qua vẫn chưa thích ứng được với sinh mệnh mới, muốn tìm liều mạng.

      Nhưng thể nào làm như vậy được! thể xúc động, tại điều cần làm là phải bình tĩnh đối mặt với mọi chuyện. biết kế tiếp xảy ra những chuyện gì, nắm trong tay quyền chủ động, tuyệt đối dẫm lên vết xe đổ của kiếp trước.

      "Cha" Bình An cố nặn ra nụ cười ngọt ngào, nhàng đến ngồi bên cạnh Phương Hữu Lợi sau đó gọi tiếng: " Thiên Thần"

      Lê Thiên Thần hướng nở nụ cười áy náy: "Bình An, xin lỗi, biết hôm đó em lại tới tìm , ngày đó vừa vặn phải công tác tới hôm qua mới trở về".

      Bình An sợ run chút, nhớ tới nửa tháng trước mình lên cơn sốt cao, ngủ li bì tới ba ngày ba đêm, tỉnh lại liền phát mình trọng sinh.

      Về phần chính mình vì sao lại lên cơn sốt? Đó là vì hôm sinh nhật mình, liền chạy đến dưới nhà đợi , muốn trải qua sinh nhật mười chín tuổi cùng . Thế nhưng đợi liền mấy tiếng đồng hồ cũng chẳng thấy về, gọi điện thoại có ai nghe máy, khiến cho chính mình lạnh đến nỗi đóng băng, trở về nhà liền sinh bệnh.

      Có lẽ cũng vì vậy mà Lê Thiên Thần đâm ra áy náy, bao lâu sau liền chấp nhận làm bạn trai .

      " liên quan đến , là do em quá tùy hứng thôi" Bình An đưa tay quấn mấy sợi tóc ngắn, có chút thẹn thùng .

      Phương Hữu Lợi sủng nịnh sờ sờ đầu con : "Cũng biết chính mình tùy hứng sao? Lần sau được phép như vậy nữa!"

      Bình An ôm cánh tay Phương Hữu Lợi: Vâng! Con biết rồi! Từ nay con gây thêm phiền toái cho Thiên Thần nữa".

      khuôn mặt tao nhã của Lê Thiên Thần nở nụ cười bất đắc dĩ, nếu đến quấn quýt lấy tốt rồi: "Lát nữa đưa em trở lại trường học".

      "Như thế phiền toái cho quá, để chú Đinh đưa em về là được rồi". Bình An cúi đầu, khách khí từ chối.

      Tuy rằng ngoài miệng như thế nhưng chắc trong lòng rất muốn mình đưa về trường , Lê Thiên Thần nghĩ trong lòng.

      - "Chú Đinh còn phải chở chủ tịch tới công ti, đúng lúc có việc phải qua trường đại học bên kia, tiện đường đưa em luôn"

      Bình An có chút miễn cưỡng cười, muốn phải ở chung chỗ với Lê Thiên Thần. Thế nhưng lúc trước vẫn luôn mực muốn theo đuổi , nếu như bây giờ đột nhiên rằng mình đối với có chút cảm giác nào khẳng định có ai tin tưởng, chừng còn nghi ngờ đầu óc có vấn đề.

      Nghĩ đến đấy, Bình An lại nhớ tới thời điểm chính mình bị nhốt trong bệnh viện tâm thần kia, liền lập tức gật đầu: "Vâng! Thiên Thần tốt!"

      Lê Thiên Thần mỉm cười sau đó hướng Phương Hữu Lợi : Chú Phương, khu chung cư cũ bên kia muốn quy hoạch, con qua đó xem chút."

      Phương Hữu Lợi gật đầu cười: "Ừ, trước nhìn xem công tác phá bỏ và bồi thường của chính phủ có tốt rồi tính tiếp, giờ ăn bữa sáng trước ."

      Ăn sáng xong, Phương Hữu Lợi dặn dò Bình An phải chú ý thân thể, liền vội vàng đến công ti họp.

      Bình An xin nghỉ phép hơn nửa tháng, hôm nay rốt cuộc cũng ổn định lại tinh thần, sức khỏe cũng tốt hơn rất nhiều, đúng là thời điểm nên trở về trường học. Hơn nữa còn có lí do để tránh mặt Lê Thiên Thần, cũng là cho bản thân chút thời gian để tính toán chuyện sắp tới.

      Lê Thiên Thần có chút nghi hoặc nhìn Bình An bên cạnh, sao lại im lặng như vậy chứ, giống tính cách thường ngày của chút nào.

      - "Bình An, nghĩ cái gì vậy?"

      - "Ah, nghĩ lát nữa về trường phải tìm bạn học mượn vở ôn bài, nửa tháng rồi em có học đâu." Bình An lấy lại tinh thần, cười mỉa vài tiếng trả lời.

      - " phải trước kia em đều chẳng ngó ngàng đến chuyện học hành sao?" Lê Thiên Thần cười hỏi.

      Bình An xấu hổ vắt tóc : "Sắp tới cuộc thi rồi, đương nhiên phải tỏ vẻ chăm chỉ chút, miễn sao để giáo viên đánh trượt là được rồi."

      Lê Thiên Thần lắc lắc đầu: "Lần trước phải đều dựa vào quan hệ sao?"

      - "Khụ khụ!" Bình An suýt chút nữa bị sặc nước miếng: "Đó là chuyện trước kia, bây giờ phải chăm chỉ học để còn giữ lại chút kỉ niệm thơ ấu chứ."

      - "Em sớm qua cái tuổi thơ ấu rồi đại tiểu thư của tôi ơi." Lê Thiên Thần khẽ cười ra tiếng.

      Bình An nhìn cảnh vật vừa xa lạ vừa quen thuộc bên ngoài, giọng đáp: "Đúng vậy, em sớm qua cái thời thơ ấu đó rồi, trải qua cơn ác mộng đó rồi thể lại tiếp tục làm đứa trẻ vô âu vô lo được nữa."

      Lê Thiên Thần đưa mắt nhìn : "Em cái gì vậy?"

      - " có gì, chỉ là cảm thấy giao thông ở cái thành phố G đúng là chẳng có gì thay đổi cả, làm cho người ta phát điên lên được." Bình An cười .

      - "Hôm sinh nhật em là có lỗi, cũng sắp tết nguyên đán rồi, đến lúc đó tới trường đón em cùng đón giao thừa." Tuy đối với có cảm giác động tâm nhưng vẫn rất thích ở cùng .

      Bình An nghe xong liền hoảng hốt, chính ở đêm giao thừa năm mười chín tuổi chính thức trở thành bạn của Lê Thiên Thần. Ngày đó áy náy vì khiến bị bệnh suốt nửa tháng trời nên mới đồng ý ở bên cạnh .

      - " biết ngày đó ở trường có việc gì ? Chuyện này đến lúc đó rồi sau, cũng còn nửa tháng nữa mà. Hơn nữa còn bận nhiều chuyện như vậy chưa chắc có thời gian cùng em đâu." có trực tiếp cự tuyệt, chỉ tạm thời tìm cớ chống đỡ.

      - "Qua hai ngày nữa thư kí mới tới nhậm chức, đúng rồi, ấy cũng là học sinh cũ của trường em đấy."

      Thư kí của Lê Thiên Thần mấy ngày hôm trước mới từ chức, thư kí mới vừa được tuyển dụng hai ngày sau bắt đầu tới làm việc.

      Đỗ Hiểu Mị! Bình An cắn chặt môi, miễn cưỡng nở nụ cười: "Vậy sao? ấy tên là gì?"

      - "Đỗ Hiểu Mị, cùng trường với em nhưng chắc em cũng biết ấy đâu. Lúc em vào trường ấy tốt nghiệp rồi." Lê Thiên Thần .

      Làm sao có thể biết được? Đỗ Hiểu Mị ở ngành quản lí của bọn , chính là nhân vật truyền kì, dù tốt nghiệp gần hai năm nhưng vẫn có ít người hâm mộ.

      - " ấy là người rất lợi hại, em nghe mọi người trong trường nhắc tới nhiều rồi. Có rảnh... muốn được làm quen."

      Đỗ Hiểu Mị chính là tại thời điểm này gia nhập tập đoàn Phương thị, sau đó lại tìm cơ hội tiếp cận cha.

      để cho ta tiếp tục đắc ý như vậy nữa!

      Chiếc Audi A6 tiến vào khu buôn bán bên ngoài trường đại học, Lê Thiên Thần tao nhã bước xuống, tất cả nữ sinh ở trước cổng kí túc xá đều ngoái đầu lại nhìn. Bình An tiếng cảm ơn rồi bước xuống, đợi Lê Thiên Thần tiến lại giúp mở cửa xe ngay lập tức bước xuống, nhanh như chớp tiến vào kí túc xá.



      Chương 4: Chị em tốt (1)


      Phòng của Bình An ở kí túc xá tổng cộng có bốn nữ sinh nhưng chỉ có là người địa phương, còn những người khác đều ở vùng khác đến. Cho dù vậy tình cảm giữa bọn vẫn rất tốt, mãi cho đến sau này khi tốt nghiệp rồi các vẫn giữ liên lạc với nhau. Dù thường xuyên liên lạc nhưng chỉ cần đối phương gọi tới cuộc điện thoại trong lòng vẫn cảm thấy nhớ nhung cùng ấm áp.

      Phòng của là số mười ba. Bình An dựa vào chút trí nhớ mơ hồ của kiếp trước tìm kiếm những kỉ niệm tốt đẹp cùng mọi người khi ở kí túc xá. mở túi xách lấy ra chùm chìa khóa, thử ba lượt liền mới tìm ra chiếc chìa khóa chính xác. Mở cửa vào, trong kí túc xá có lấy người. tại là thời gian học nên chắc mọi người vẫn còn ở lớp nghe giảng.

      Trong khí tỏa ngát hương vị quen thuộc, phía sau cánh cửa dán tấm áp phích bộ phim "Vua hải tặc", còn ban công là chậu tử đinh hương héo rũ.

      Bình An đặt túi xách lên bàn học bên trái của sổ, bàn học liền với tủ quần aó, phía là chiếc giường ngủ.

      đời này có thể có được bao nhiêu người giống như ? lần nữa được cảm nhận thời thanh xuân tươi đẹp.

      Giường đối diện là của Tống Tiếu Tiếu, đến từ Vũ Hán - có vẻ ngoài xinh đẹp dịu dàng nhưng cũng có khi rất quỷ dị, bình thường thích viết tiểu thuyết ở mạng. Bình An vẫn luôn cho rằng thứ mà ấy viết là tiểu thuyết tình dục.

      Ở cách vách giường của là Kỷ Túy Ý. Tên này được chị em trong kí túc xá phong danh hiệu "Cao thủ uống rượu", cũng là mĩ nữ vùng Chiết Giang. Khi im lặng đúng là thục nữ chính hiệu nhưng chỉ cần mở miệng ngay lập tức trở thành "thô nữ". Bộ dạng bên ngoài rất xinh đẹp dịu dàng, thực chất bên trong chính là cường nữ hung hãn.

      Đối diện với Kỷ Túy Ý chính là Vi Úy Úy, gọi nhanh nghe chẳng khác gì "uy uy uy"- vùng Đông Bắc, người cao gầy nhưng lại rất thích ăn thịt, thịt vui, cho dù Bình An mua đến bao nhiêu thịt ấy cũng có thể xử lí hết.

      muốn ngay lập tức được nhìn thấy bọn họ quá!

      Bình An liếc nhìn thời khóa biểu bàn họ Úy Úy, hôm nay là thứ hai, buổi sáng có bốn tiết, còn tiếng nữa là tan học, vẫn còn đủ thời gian để cho chuẩn bị.

      Trước hết đem quần áo treo vào tủ, sau đó mở máy tính lên, tìm hiểu chút những chuyện xảy ra trong khoảng thời gian này.

      Nửa giờ sau, Bình An cũng hiểu đại khái tình hình tại của trường học, những chuyện vốn rơi vào quên lãng trong kí ức nay lại ùa về. Bình An nhìn đồng hồ, vậy là đến giờ ăn trưa, cuối cùng cũng có thể gặp lại họ rồi.

    4. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :