1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Phương đại trù - Nhĩ Nhã (60c+kt) (hoan)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. miiupham90

      miiupham90 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,587
      Được thích:
      512
      Phương đại trù
      [​IMG]
      PHƯƠNG ĐẠI TRÙ (hoàn)
      ( Hoa gian đề hồ Phương đầu bếp)
      Tác giả: Nhĩ Nhã
      Số chương:60c+kt
      Edit: Leo

      Beta: Linh Sniper

      Nguồn: leosansutu.wordpress.com

      Văn án
      ——————————————————————————–
      Văn án trang nhã:
      Nhất Chước, tay cầm dao, tay kia đũa ngọc tinh xảo, tin lành nhưng vô vận.
      ——————————————————————————–
      Văn án huyền nghi*:
      Tiểu ác bá Thẩm Dũng hoan hoan hỉ hỉ vén màn kiệu lên, muốn đỡ tiểu nương tử yểu điệu, nũng nịu từ trong kiệu ra, nghĩ tới, trước mặt mình lại là cái que cời bếp…
      ——————————————————————————–
      Văn án ngắn gọn:
      Phương đầu bếp thu phục Dũng ác bá.
      ——————————————————————————–
      Thể loại: Cổ đại + mỹ thực + ấm áp + chút huyền nghi.
      ——————————————————————————–
      Nội dung chính: Oan gia vui vẻ hòa thuận, huyền nghi, phá án ly kỳ.
      Nhân vật chính: Phương Nhất Chước, Thẩm Dũng
      Phối hợp diễn: Thẩm Kiệt, Phương Dao, Phương Thọ…

      Editor:Làm sắp xong truyện rồi mới lảm nhảm mấy dòng này ^^~
      Truyện chống chỉ định với các thanh niên cuồng ngược, thích np, sùng bái tiểu tam tiểu tứ, bấn loạn với những cảnh sắc sặc máu mũi.
      Văn này nhàng, ngọt ngào có chút hài hước và yếu tố đặc biệt là mỹ thực nên các món ăn trong truyện là điều thể thiếu. Truyện giới thiệu nam nữ chính ngay từ đầu nên ta cũng chả ngại mà spoil về hai người chút:
      Bạn nữ chính trong này nấu ăn rất giỏi, dễ nhìn nhưng phải dạng như hoa như ngọc; quá xuất sắc nhưng lại đáng ( phải tiểu bạch) và rất quan tâm đến người khác.
      Bạn nam chính khỏi , đáng lắm, phải dạng công tử hào hoa phong nhã, ngoại hình tuấn tú chứ mị hay đẹp ngây ngất. Đầu truyện bạn còn được gắn mác “ác bá”, nhưng từ khi cưới “tiểu nương tử” của mình bạn thay đổi và dễ thương lắm. Hành động và lời của bạn mình đều thích.
      Truyện còn có yếu tố huyền nghi, phá án nhưng mọi người đừng mong chờ vào những vụ án ly kỳ, hấp dẫn đến nghẹt thở như SCI, những vụ án ở đây nhàng, mang tính nhân văn nhiều hơn.
      Quan trọng nhất là truyện kết thúc HE, viên mãn thôi rồi.


      WARNING: nên đọc truyện khi đói vì mức độ sát thương của các món ăn trong truyện. [​IMG]


      *Tiểu thuyết huyền nghi là thể loại văn học suy luận có đặc điểm khá huyền bí, có thể khơi gợi bản năng, kích thích lòng hiếu kì của con người nhưng cũng có loại theo hướng thần tiên, ma quái và cũng hài hước cực kỳ.
      Lảm nhảm nhiều quá, mọi người đọc truyện vui vẻ nhé[​IMG]

      Posterby Yugi, ảnh được tải trợ bởi nàng Long Ngộ Vân [​IMG]
      tart_trungChris thích bài này.

    2. Chris

      Chris Well-Known Member

      Bài viết:
      716
      Được thích:
      438
      @miiupham90 : Nàng còn đợi gì nữa mà mở màn mấy chương luôn?:yoyo53::yoyo53::yoyo53:

    3. miiupham90

      miiupham90 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,587
      Được thích:
      512
      Chương 1: Mỳ vằn thắn cùng thiêu hỏa côn*

      * Thiêu hỏa côn là que cời bếp đó.

      Đầu xuân, nhành cây xanh đâm chồi những lộc non mơn mởn, mái hiên tuyết dần tan chảy, cỏ xanh tuyết trắng, khiến cho tinh thần con người càng trở nên phấn chấn.

      Đông Hạng, chợ phía bắc sớm mở.

      Sáng sớm là thời điểm mua bán tốt nhất, mấy cửa hàng phố bắt đầu buôn bán, chỉ là, ngày thường đông người vây quanh mua cháo, bánh bao, hôm nay lại vắng tanh vắng ngắt.

      Phía bắc, chỉ có duy nhất quán ăn , trong ngoài vây đầy người, bên trong ngồi đủ, nhiều người phải bưng bát ngồi ăn ngoài cửa.

      Cũng khó trách, đây là cửa hàng vằn thắn, chủ tiệm là người từ nơi khác đến, thuê quán trà này để buổi sáng mỗi ngày bán vằn thắn, hôm qua vừa mới khai trương quán. Vằn thắn cũng biết có mùi vị gì ghê gớm, tóm lại, cả phố đều có thể ngửi thấy hương thơm, thực khách bốn phương tám hướng đều bị hấp dẫn mà đến, khiến bọn tiểu nhị của các cửa hàng chung quanh hận đến nghiến răng.

      Chưởng quầy là nha đầu, thoạt nhìn chỉ tầm mười sáu mười bảy tuổi, bộ dạng cũng dễ nhìn, đôi mắt to tròn, mặc quần áo bằng vải bố màu vàng nhạt, tay áo xắn lên, trông có vẻ nhanh nhẹn.

      Tay nàng tháo vát bận bịu làm bánh, miệng cũng nhàn rỗi, hát giai điệu cổ quái:

      Thiên Sơn khúc khúc, Việt vằn thắn,

      Thục sao thủ, Ngạc bao diện.

      Nhân 3 món nấm hương, thịt lợn, măng,

      Hạ Chí mới là vằn thắn.

      Mấy người ăn vằn thắn nghe thế cười , cảm thấy thú vị, hỏi nàng: “Này, tiểu lão bản, ngươi hát cái gì vậy?”

      Nha đầu kia thực lanh lẹ trả lời: “Điệu hát này là ta tự sáng tác, vằn thắn mọi người ăn, ở vùng Thiên Sơn gọi là khúc khúc, lấy thịt dê làm nhân; ở Nam Việt lại kêu là mỳ vằn thắn, nhân là thịt lợn, hải sản, nấu cùng với nhau; vùng Thục Trung kêu là sao thủ, có nhiều loại nguyên liệu dùng làm nhân, đôi khi còn xào lên, nhúng tương ăn; ở Ngạc Châu, lại gọi là bao diện, dùng thịt lừa hoặc thịt bò làm nhân. Thế nhưng vằn thắn này, ngon nhất chính là vùng Giang Chiết, dùng ba thứ nấm hương, thịt lợn, măng làm nhân.”

      Thương nhân đường cùng mọi người ngồi ăn trong quán lắng nghe được đều sửng sốt, liền hỏi, “Tiểu nha đầu, ngươi tên gì? Tại sao đối với vằn thắn lại hiểu biết như vậy?”

      “Ai.” Nha đầu khoát tay chặn lại, cười , “ chỉ đối vằn thắn thôi đâu, các món ăn trong thiên hạ ta đều biết, ta gọi là Phương Nhất Chước.”*

      *Nhất Chước: cái môi, cái thìa.

      Vừa nghe tên tiểu lão bản, mọi người đều bật cười, hỏi: “ nương, sao lại lấy cái tên khó nghe như vậy?”

      Nha đầu kia cũng để ý, cười , “Ta cảm thấy rất tốt, Phương Nhất Chước, nhiều ít, Nhất Chước cũng được.”



      Cho đến tận trưa, cửa hàng vằn thắn mới còn người nữa, giữa trưa người ăn vằn thắn nhiều lắm, người có tiền đều ăn cơm quán, có tiền ăn bánh bột ngô hoặc là bánh bao, vằn thắn ăn no.

      Phương Nhất Chước đem bát đũa thu thập lại, chuẩn bị dọn quán.

      Lúc này, chợt nghe phía sau có tiếng bước chân vội vàng, tựa hồ có người bước nhanh đến chỗ nàng.

      Phương Nhất Chước quay đầu lại, chỉ thấy lão già khoảng năm mươi tuổi, tóc hoa râm, ăn mặc cao quý, vừa nhìn liền biết là kẻ có tiền. Chỉ thấy bấm đầu ngón tay, miệng lẩm bẩm biết cái gì, điểm chết người nhất là nhắm mắt lại … tiến về hướng Phương Nhất Chước.

      Nha đầu này cũng may thân thủ nhanh nhẹn, vội vàng tránh ra, thoát khỏi lão nhân, lại thấy sắp đụng phải cái bàn làm bánh, Phương Nhất Chước liền chạy lại đỡ phen, hô lên: “Cẩn thận!”

      Lão nhân kia đột nhiên mở mắt, nắm lấy tay Phương Nhất Chước, kêu to tiếng, “Chính là ngươi!”

      …….

      Phương Nhất Chước bị tiếng rống của lão nhân này làm hoảng sợ, mở to hai mắt nhìn .

      Lão nhân cũng nhìn Phương Nhất Chước, sửng sốt lát, mặt lại lộ ra vẻ mặt mang chút thất vọng.

      Thở dài tiếng, lão nhân buông cổ tay Phương Nhất Chước ra, hướng đến bên cạnh ghế dài ngồi xuống, vẻ nản lòng.

      Phương Nhất Chước nhìn nhìn chút, thấy bộ dạng của lão gia này rất bình thường, giống có bệnh, khẽ giọng hỏi, “Lão gia tử, có chuyện gì sao?”

      Lão nhân giương mắt nhìn Phương Nhất Chước chút, vẻ mặt rũ rượi :”Có việc, có việc, là việc lớn a!”

      Phương Nhất Chước lại càng hiểu, liền hỏi, “Chuyện lớn gì? Ta có thể hỗ trợ hay ?”

      “Ai…” Phương Nhất Chước quan tâm hỏi, lão nhân mặt mày lại càng thêm cau có, khoát khoát tay với nàng, : “Ngươi đừng quản ta, để cho ta mình ngẫm lại. Xem ra có thể cứu chữa hay còn phải xem ông trời, cùng lắm ta nhảy xuống sông Đông Ba ở ngoài thành, là xong hết mọi chuyện.”

      Phương Nhất Chước nghe xong sửng sốt, bụng bảo dạ… người này phỏng chừng là có chuyện gì khó xử, nên hỏi nhiều.

      Để cho lão nhân kia tự suy ngẫm, Phương Nhất Chước liếc mắt xem xét bếp lò bên cạnh, còn khoảng mười miếng vằn thắn khô, là vừa mới bán còn thừa. Nàng tới, đặt lên bếp cái nồi, lại từ trong bát múc ra khối mỡ heo thả vào trong nồi trộn lẫn, lâu sau, chảo nóng nổi lên tầng mỡ bạc. Mỡ nóng lên, nàng thái nắm hành hoa, hướng trong nồi thả vào, dùng cái môi đảo qua đảo lại, nháy mắt… Hương tỏa bốn phía.

      Lão nhân mang vẻ mặt u sầu, nhưng vẫn nhịn được ngẩng mặt đến nhìn thoáng qua… Thực thơm a!

      Khi nồi nóng đến thích hợp, Phương Nhất Chước đem vài cái vằn thắn đổ vào bên trong chảo, cần dùng đến môi, chỉ cầm quai nồi, nhàng khéo léo lật lên lật xuống mấy cái. bao lâu, toàn bộ vằn thắn từ màu trắng chuyển thành màu vàng óng đều đều, bên còn dính tầng hành thái xanh mượt.

      Lão nhân ngây ngô nhìn, có chút ngốc, theo bản năng nuốt nuốt nước miếng, lẩm bẩm… Cái này cũng quá thơm !

      Phương Nhất Chước chỉ lật vài cái, lập tức nhấc nồi sang bên, đem nắp nồi đậy lại, chợt nghe trong nồi vang lên tiếng lốp bốp của dầu sôi, lát sau, nàng cầm lên nắm vừng trắng, đem nắp nồi mở ra, vung tay vào trong nồi nóng hầm hập… Cổ tay xoay xoay, vừng trắng liền được rắc đều đều lên mỗi miếng vằn thắn.

      Phương Nhất Chước đem vằn thắn múc ra khỏi nồi, xếp vào cái mâm, chỉ thấy vằn thắn vàng óng như sao, phía trong nổi lên nhân bánh, mặt là bánh quế trong suốt, còn dính đầy sắc xanh, trắng của hành thái cùng vừng, vô cùng đẹp mặt.

      Đem vằn thắn đặt vào bên trong khay, Phương Nhất Chước lại múc hai chén nước dùng để nấu vằn thắn còn có cả thịt xương vào bát, rồi nhanh tay nhanh chân làm bát nước tương dấm chua, đặt tất cả vào trong mâm, bưng đến bàn trước mặt lão nhân.

      Phương Nhất Chước ngồi xuống, cầm đĩa tương cho chính mình, cái kia đưa cho lão nhân, : “Lão gia tử, ăn cơm !”

      Lão nhân có chút mơ hồ, hỏi: “Đây là cho ta?”

      “Vâng.” Phương Nhất Chước gật gật đầu, lấy lọ hạt tiêu bàn múc muỗng , đổ vào trong đĩa. Gắp lấy miếng vằn thắn chấm đường dấm chua lại chấm tiếp tiêu, rồi đưa đến miệng cắn miếng, tiếng “ca xích”, nhàng giòn rụm vang lên. Da bánh mỏng lại giòn, nhân bánh nóng hổi, tỏa ra bên ngoài nước canh trơn mềm. Phương Nhất Chước ăn hai miếng, đôi mắt tròn híp lại, “Ừm… ngon!”

      Lão nhân lúc trước ra ngoài là vì tâm trong lòng, chút thèm ăn đều có, nhưng vằn thắn này hương vị thơm, liền cảm thấy chính mình hình như đói có chút choáng váng.

      “Ta gọi đồ ăn.” Lão nhân có chút ngượng ngùng , “Ta vì cảm thấy khó chịu nên ra ngoài, quan tiền cũng mang.”

      Phương Nhất Chước nở nụ cười, : “Lão gia tử, cứ ăn , hai người ăn cơm vui hơn.”

      Lão nhân cao thấp đánh giá Nhất Chước chút, cảm thấy, nha đầu kia làm người tốt. Liền kẹp lấy miếng vằn thắn đưa đến miệng… Nháy mắt, hương thơm lan tỏa trong miệng.

      “Ừ!” Lão nhân nhanh chóng hướng miệng đút miếng thứ hai, bên hàm hàm hồ hồ tán thưởng: “Ăn ngon! Tuyệt thế mỹ vị!”

      Phương Nhất Chước nhìn cười, : “Lão gia tử, ăn canh , ăn ngon chút, có thể giúp ngươi đem chuyện buồn phiền trong lòng quên hết!”

      “Ừ.” Lão nhân gật đầu, vừa húp canh vừa ăn vằn thắn, chỉ biết hai chữ —— ngon!



      Ăn xong cơm, Phương Nhất Chước thu dọn lại mọi thứ, lão nhân kia ngồi ở ghế, chăm chú nhìn nàng, nếu có suy nghĩ gì, mặt cũng là tình bất định.

      “Lão gia tử, ngươi có việc cần giúp đỡ đúng ?” Phương Nhất Chước quay đầu nhìn thấy lão nhân vẫn mang nét mặt buồn rầu nhăn nhó như cũ, liền thuận miệng hỏi.

      “Đúng…” Lão nhân nắm ngón trỏ cùng ngón giữa lại bấm vài quẻ, nâng mặt nhìn Phương Nhất Chước, : “Ta hôm nay gặp kiếp nạn lớn. Sáng nay thức dậy xem quẻ, Phật tổ : xuất môn nhắm mắt lại về phía trước, người đầu tiên đụng vào chính là quý nhân, có thể cứu tính mạng ta.”

      Phương Nhất Chước nghe buồn cười, liền hỏi, “Là ta đúng ?”

      “Đúng.” Lão nhân nghiêm túc gật đầu, hỏi, “Nha đầu, ngươi hãy làm người tốt, giúp ta, được ?”

      Phương Nhất Chước nghĩ nghĩ, có chút khó xử, “Ta ngoại trừ nấu cơm cái gì cũng giỏi, hơn nữa cũng vô tài vô thế( tài sản, địa vị), lão gia tử ngươi muốn ta giúp ngươi thế nào?”

      Lão nhân cúi đầu con ngươi chuyển động, lát sau lại giương mắt , “Biết nấu ăn là được!”

      “A?” Phương Nhất Chước sửng sốt, “Biết nấu ăn, sau đó sao?”

      “Nha đầu, dối gạt ngươi, hôm nay ta mời được vị khách quý đến phủ của ta dự tiệc.” Lão nhân nhìn Phương Nhất Chước: “Khách nhân này là người tuyệt đối thể đắc tội, mà người này lại đặc biệt thích ăn ngon, thể tiếp đãi bằng những thức ăn bình thường … Ta đây phải là sầu lo vì tìm thấy đầu bếp sao? Vị khách này nếu như hầu hạ tốt, mệnh của lão nhân ta cũng khó giữ a!”

      “Nghiêm trọng như vậy?” Phương Nhất Chước cũng có chút giật mình, tự hỏi là ai mà bá đạo đến thế.

      Lão nhân hỏi tiếp, “Nha đầu, ta xem ngươi rất có khả năng … Ách, ngươi theo ta hồi phủ nấu bàn tiệc rượu ? Ta cho ngươi năm trăm lượng!”

      Phương Nhất Chước trợn trừng mắt, vươn năm đầu ngón tay: “Năm trăm lượng? Đủ ta sống mấy đời đó lão gia!!!.”

      “Vậy ngươi có thể giúp ta hay ?” Lão nhân dường như rất vội, “Ta họ Phương, gọi là Phương Thọ, là chủ nhân của tòa nhà kia.” xong, giơ tay chỉ về hướng bắc, tòa nhà ở ngã tư so với huyện nha còn nguy nga hơn. “Ta lừa ngươi, người trong mười dặm tám hướng này đều biết ta là nhà giàu nhất ở Đông Hạng phủ này!”

      Phương Nhất Chước gật gật đầu, thể chính mình tin tưởng, nàng mới đến Đông Hạng phủ hai ngày, liền nghe người ta qua chuyện này, còn Phương viên ngoại làm người khẳng khái, hào hiệp, hay làm việc thiện, phỏng chừng là người tốt.

      “Ngươi theo ta chuyến , nha đầu.” Lão nhân , “Chuyện này rất gấp.”

      “Được…” Phương Nhất Chước gật gật đầu, dù sao nàng cũng thiếu bạc, vụ mua bán này lại rất tốt, liền đồng ý: “Lão gia tử ngươi chờ, ta thu dọn quán chút.”

      cần!” Lão gia tử duỗi tay túm nàng, : “Chút nữa ta phái người tới giúp ngươi thu dọn, trước ngươi cứ theo ta , mau lên, sắp còn kịp rồi!”

      “À… được!” Phương Nhất Chước mơ hồ theo lão nhân kia.

      ——————–

      Sau nửa canh giờ, Phương Nhất Chước cầm cái môi, đứng ở trong nhà bếp của Phương phủ.

      Trước mắt nồi, bát, môi, bồn cái gì cần có đều có, các loại nguyên liệu nấu ăn cũng đều là tươi ngon vừa mua.

      Phương Nhất Chước nhìn trái nhìn phải, phát cũng có người giúp đỡ, tự lẩm bẩm Phương viên ngoại cũng quá keo kiệt , có tiền như thế lại tìm lấy mấy hạ nhân?

      Nhưng nàng cũng nghĩ nhiều, nấu chút cơm được năm trăm lượng bạc, rất có lợi, phải đem hết bản lĩnh ra mới được! Tiền này lưu lại, ngày sau nàng còn có thể mở quán cơm lớn chút, sống tốt.

      Nghĩ đến đây, Phương Nhất Chước vén tay áo, chuẩn bị chảo nóng để xào rau, giúp Phương lão gia chuẩn bị bàn ăn ngon. Chính là, nàng vừa mới ngồi xổm xuống chuẩn bị đốt nóng bếp lò, liền cảm thấy sau đầu tê rần, “Đông” tiếng… Lập tức hôn mê bất tỉnh.

      Phương Thọ cầm tay cái que nhóm lửa, đứng đất nhìn Phương Nhất Chước bị đánh ngất, hỏi con trai Phương Miểu bên cạnh: “Nhìn xem nàng thế nào, đừng bị ta đánh chết !”

      Phương Miểu cúi đầu nhìn nhìn, rồi lắc đầu , “Còn sống, cha… thế này cũng được sao?”

      “Ai nha.” Lão nhân hướng xua tay, , “Còn quản được sao, cái này gọi là phải nàng chết chính là ta mất mạng, lúc này còn có thể nghĩ nhiều?”

      Phương Miểu lại nhìn nhìn Phương Nhất Chước đất, giọng thầm, “Như vậy quá thiếu đạo đức, nương này cũng động đến chúng ta.”

      “Ngươi nghĩ rằng ta hy vọng sao?” Lão nhân trừng con mình, “Đây chẳng phải là lửa cháy đến nơi có biện pháp ư?”

      , ngoài cửa quản gia vội vã chạy vào: “Lão gia, tới rồi, tới rồi!”

      Phương viên ngoại vừa nghe, liền nâng lên bả vai Phương Nhất Chước, hướng quản gia cùng con : “Đến! Mau nâng ra ngoài!”
      Chris thích bài này.

    4. miiupham90

      miiupham90 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,587
      Được thích:
      512
      Chương 2: Ngó sen cùng đậu ve.

      Phương Nhất Chước mơ mơ màng màng tỉnh lại, cảm giác sau gáy đau đớn, bên tai tràn ngập tiếng nhạc ầm ĩ cũng biết là cái nhạc khí gì, ầm ĩ khiến lòng người phát hoảng.

      Nàng cố sức bò dậy, muốn đưa tay sờ sờ đầu…”Đông” tiếng, cảm giác bị thứ gì đập trúng trán, đau đến phát ngất. Lúc này nàng tỉnh táo hơn, cúi đầu nhìn chỉ thấy tay mình vẫn cầm cái que cời bếp, càng cảm thấy khó hiểu.

      Nhìn bốn phía chung quanh chút, Phương Nhất Chước phát mình ở bên trong kiệu, cảm giác xóc nảy cho thấy cỗ kiệu về phía trước. Bên ngoài kèn Xô-na thổi ầm ĩ, chính là khúc “Bách điểu triều Phụng”, người mặc hỉ phục đỏ thẫm, trong tay là cái khăn voan hồng. Sau gáy sưng tấy do bị người khác đập vào, ót có cái u , vì mới vừa đập vào kiệu. Phương Nhất Chước theo bản năng nhìn thoáng qua cái que cời bếp trong tay, lập tức hiểu ra, cơn giận từ trong lòng bốc lên: “Tốt, tên xú lão đầu này, ta thấy ngươi đáng thương nên mới giúp, thế nhưng ngươi lại ám toán ta, còn đem ta vất lên kiệu hoa, đây là muốn gả đến nơi nào?! Nhỡ đâu lại là hang ổ sơn trại thổ phỉ!”

      Nàng liền đưa tay túm lấy xiêm y người, vừa sờ qua, phát bộ ngực nặng trịch, đưa tay móc thử, lại móc ra thỏi bạc lớn, còn có xấp ngân phiếu cùng phong thư.

      Phương Nhất Chước đếm qua, bạc chỉ có năm trăm lượng, ra có đến những tám trăm lượng. Cuối cùng cũng yên tâm cất , đem phong thư vừa nhận mở ra, Phương Nhất Chước buông cái que cời bếp xuống, đưa tay, sờ sờ đầu mình.

      Thư Phương lão gia viết, đem chuyện lần này cho Phương Nhất Chước ngọn nguồn:

      Hóa ra, Đông Hạng phủ này, có hai nhân vật đặc biệt nổi danh, người là tài nữ Phương Dao, chính là nữ nhi bảo bối của Phương lão gia kia. Người còn lại, là tiểu ác bá Thẩm Dũng, con trai độc nhất của Tri phủ Thẩm Nhất Bác.

      Phương Dao có tri thức lại hiểu lễ nghĩa tài tình hơn người, là hòn ngọc quý tay Phương lão gia, tinh thông y thuật, được công nhận là tài nữ. Hàng năm người tới Phương gia cầu thân nhiều đếm hết, nhưng Phương lão gia đều cự tuyệt, bởi vì theo , nữ nhi này của phải gả cho nhân trung long phượng*.

      * Nhân trung long phượng: rồng trong loài người, chỉ người vượt trội hơn hẳn những người khác.
      Thẩm Nhất Bác là Tri phủ ở Đông Hạng phủ, làm quan thanh liêm, ngay cả triều đình cũng phải tôn kính vài phần. Chỉ tiếc gia môn bất hạnh, Thẩm tri phủ tuổi già, lại chịu thua kém ai sinh ra Thẩm Dũng.

      Thẩm Dũng năm nay mười bảy tuổi, học vấn nghề nghiệp gì, cả ngày gây chuyện sinh , cường nam bá nữ, bài bạc, đánh nhau, có chuyện xấu nào làm… Mà người như vậy, lại muốn cưới Phương Dao.(Nam chính chưa xuất được giới thiệu vô cùng thê thảm=D)

      Nghe ngày đó, Thẩm Nhất Bác vô tình gặp được đạo sĩ tha phương, bói cho Thẩm Dũng, đạo sĩ bấm ngón tay tính toán, mệnh của Thẩm Dũng phải kết hôn với nương họ Phương, là người tài năng. Chỉ cần nương này vào cửa, Thẩm Dũng tất cải tà quy chính, hơn nữa từ đó thăng chức rất nhanh, có vô số phú quý cùng công danh, làm rạng danh tổ tông.

      Đạo sĩ mấy câu , chỉ được hai mươi đồng tiền thưởng, còn đem tâm Thẩm tri phủ sống trở lại. nương họ Phương đến, phải là Phương gia Đại tiểu thư Phương Dao sao?! Nghĩ tới đây, Thẩm Nhất Bác lập tức phái người tới cửa Phương gia cầu hôn, ngay cả sính lễ cũng trực tiếp tặng, thái độ kia chính là muốn nhi tử lập tức kết hôn với Phương Dao.

      Cái gọi là dân cùng quan đấu, tuy Phương lão gia tài sản bạc triệu, nhưng cũng thể nể mặt mũi Thẩm tri phủ, muốn cùng nữ nhi thương lượng chút. ngờ Phương Dao vừa nghe phải gả cho Thẩm Dũng, tên tiểu vô lại kia, lập tức muốn tìm cái chết, Phương lão gia đau lòng, bất đắc dĩ, đành phải đem nữ nhi đưa ra khỏi thành, đến bác nhà lánh nạn, còn mình lưu trong phủ nghĩ biện pháp.

      Nhưng có thể nghĩ ra cái biện pháp gì? sầu muộn, đột nhiên có đạo sĩ tha phương cầu kiến, có thể giúp giải kiếp nạn. Đạo sĩ kia cho biết, hôm nay giờ Tỵ ra cửa, nhắm mắt lại, về phía trước, đụng vào nương đầu tiên chính là cứu tinh. Để cho nàng thay nữ nhi gả .

      Cuối thư, Phương lão gia còn cho Phương Nhất Chước, trong ngực nàng có tám trăm lượng bạc, là sính lễ của nàng, Phương gia cần đến đồng, hết thảy đưa cho Phương Nhất Chước, chỉ cầu nàng gả thay.

      Thư rất dài, Phương Nhất Chước mặc dù biết chữ nhiều lắm, nhưng cũng miễn cưỡng coi như xem được hết thư, tình cũng đại khái nắm được. Phương Nhất Chước sờ sờ đầu khẽ cau mày, chuyện này như thế nào đây, Phương Dao nếu quả là đại tài nữ, gả cho tiểu ác bá, là có chút lãng phí. Chính mình giống với nàng, biết được mấy chữ, lại chỉ là đầu bếp , hơn nữa cũng có võ công phòng thân, trước hết xem chút bộ dạng tiểu ác bá kia ra sao, nếu như quá kém, cùng lắm nghĩ biện pháp chạy trốn …

      Phương Nhất Chước cũng là người rộng rãi, còn rất trượng nghĩa, mặc dù Phương lão đầu làm việc bàn trước với nàng, nhưng từ nàng ngưỡng mộ người đọc sách, nhất là tài nữ càng dễ dàng gì. Nghĩ xong, nàng thu hồi bạc, sửa sang lại chút xiêm y, : “Quên , đành giúp tài nữ xinh đẹp kia chút vậy.” Dứt lời, đưa tay cầm lấy bên khăn voan hồng, phủ lên đầu, nhàng vung tay, xuyên thấu qua khe của màn kiệu nhìn ra bên ngoài. Chỉ thấy người đường cũng tò mò nhìn lại, nữ có nam có, đều ngoại lệ, mỗi người mặt tràn ngập vẻ đồng tình.

      Phương Nhất Chước cảm thấy có chút buồn cười, Thẩm Dũng này, đến tột cùng có thể hư hỏng thành thế nào? Làm sao lại khiến mọi người toàn thành đều chán ghét như vậy?

      Nghĩ nghĩ lại, Phương Nhất Chước đột nhiên nhớ lại việc, mở ra màn kiệu ra, hướng bên ngoài la: “Có người ?”

      bà mai vội vàng chạy tới, : “Ai u, tân nương, khăn voan thể tự mình vén lên, điềm xấu!”

      Phương Nhất Chước vội che kín nửa khuôn mặt, nửa kia hé ra hỏi: “Có pháo đốt ? Mau hướng lên trời đốt pháo!”

      “Ách… Pháo trước khi xuất môn đốt rồi, còn dư lại phải chờ tới khi vào phủ mới đốt!”

      được!” Phương Nhất Chước , “Ngươi bây giờ liền lấy bảy cây pháo, nổ hai lần! Bằng hôn này của ta thành!”

      Bà mai thể làm gì khác hơn là gật đầu đáp ứng, phân phó người, lấy bảy cây pháo đốt lên trời cao.

      Phương Nhất Chước đứng lên, đem chày cán bột để lên ghế, cúi đầu nhìn, chỉ thấy dưới ghế còn có thùng… Đúng là trang phục và đạo cụ làm bếp của mình. Mở ra nhìn: dao , cái môi, nồi, muỗng thiếu thứ gì, Phương Nhất Chước khẽ mỉm cười, yên lòng, đưa thay sờ sờ thùng, tự nhủ, “Ngươi ở đây là tốt rồi!”

      Đem chày cán bột cùng thùng đặt ở ghế, Phương Nhất Chước vén váy quỳ xuống.

      Lúc này, tiếng pháo đốt vang lên…Đều là pháo nổ hai lần, rung động lỗ tai.

      Phương Nhất Chước đối với thùng kia lạy ba lạy, : “Cha, người phải là lo lắng con có cha mẹ, sau này ai thèm lấy sao? Bây giờ người yên tâm, nữ nhi mặc Hồng Y, ngồi kiệu lớn tám người khiêng, đường hoàng gả cho công tử của Tri phủ đại nhân, bộ bảo bối là của hồi môn người lưu lại cho con, còn có tám trăm lượng bạc sính lễ, người có thể nghỉ ngơi rồi, mau chóng tìm nhà khá giả, đầu thai !”

      xong, Phương Nhất Chước đứng lên, vỗ vỗ váy, nghĩ … Buổi sáng mỗi ngày cha đều tương đối thanh tỉnh, buổi trưa khi uống rượu lập tức trở nên hồ đồ, lúc này cha rất dễ gạt gẫm a. Nghĩ xong, tâm tình vui vẻ ngồi xuống, chuẩn bị lập gia đình.

      —————-

      “Thiếu gia, thay quần áo , tiếng kèn Xô-na nghe thấy được, kiệu hoa rất gần rồi!”

      Trong nha môn của Tri phủ, thiếu niên cầm bộ hỉ phục màu đỏ đuổi theo người trẻ tuổi, “Ngài phải ra ngoài đón tân nương tử a!”

      Người tuổi trẻ kia mặc thân đen, tóc tùy ý ghim lại, tướng mạo cũng tệ, tuấn mi lãng mục, chẳng qua là mang theo vài phần vô lại, ánh mắt hung hãn chút ít. nhíu mày , “Đón cái gì? Muốn kết hôn chính ngươi cưới .”

      “Vô liêm sỉ!” Lúc này, bên ngoài sân truyền đến tiếng quát lớn.

      Thẩm tri phủ đến, hai tay chắp sau lưng, trách cứ Thẩm Dũng, “Phương Dao vừa là tài nữ vừa là mỹ nữ số số hai, cưới được nàng phúc phận của ngươi, ngươi còn bất mãn cái gì?”

      Thẩm Dũng thấy Thẩm Nhất Bác có chút sợ hãi, dám cãi lại, nhưng trong lòng vẫn cam lòng, xoay mặt nhìn nơi khác, : “Ta chưa gặp lần nào, làm sao biết tốt hay tốt.”

      “Tốt hay đối với ngươi cũng là quá đủ!” Thẩm Nhất Bác lạnh lùng , “Ngươi ngươi còn xứng đáng với nương nào?”

      Thẩm Dũng gì, cười lạnh tiếng.

      ra ngoài đón tân nương tốt cho ta, từ nay về sau, cho phép làm xằng làm bậy nữa, nghe được ?” Thẩm Nhất Bác rống xong, vung tay, xoay người ra ngoài.

      Thẩm Dũng nhẫn nại chịu đựng, tiểu thư đồng bên cạnh tới, : “Thiếu gia… Hỉ phục.”

      Thẩm Dũng đón lấy, mặc lên người, giọng thầm: “Tốt, ngươi phải là tài nữ sao, Lão Tử hù chết ngươi!”

      “Thiếu gia… Người muốn làm gì a?” Thư đồng nóng nảy, thấy Thẩm Dũng chạy, liền đuổi theo sau.

      “Ngươi đừng xen vào!” Thẩm Dũng chạy tới phía sau phòng bếp, đào xới lúc mặt đất, bao lâu liền bắt được con chuột .

      “Thiếu gia, tốt đâu!” Thư đồng gấp gáp, Thẩm Dũng trừng cái, : “Ngươi ít lải nhải , dám lắm mồm ra, ta cắt tai ngươi nhắm rượu!”

      Thư đồng cả kinh che lỗ tai, nhìn Thẩm Dũng đem con chuột giấu ở trong tay áo, sải bước ra ngoài, nghênh đón tân nương của . Thẩm Dũng đắc ý, muốn nhìn tiểu nương tử nũng nịu, khi thấy con chuột trở thành hình dáng gì nữa! Càng nghĩ càng thống khoái.



      Cỗ kiệu gần đến nơi, nên tân lang ra cửa đón tân nương.

      Thẩm Dũng thân hồng y đứng ở trước cửa, vẻ mặt thoải mái.

      Phương Nhất Chước sớm xuyên thấu qua khe hở của màn kiệu lặng lẽ nhìn, trong lòng tự nhủ… Gì? Đây chính là Thẩm Dũng sao? Rất tuấn tú lịch , tại sao lại bị người người ghét bỏ đến thế?

      Cỗ kiệu dừng lại, thực số nghi thức thể thiếu, Thẩm Dũng cũng quan tâm, theo những bà mối ngoài cửa hành hạ, rốt cục để kết thúc buổi lễ, phải tự mình vào trong kiệu đón tân nương, Thẩm Dũng nhếch lên khóe miệng, cười.

      Phương Nhất Chước chỉ thấy rèm kiệu được nhàng nâng lên chút, bàn tay duỗi vào bên trong. Nàng vừa định đưa tay tiếp, lại thấy tay kia lật lại…Trong bàn tay, có con chuột xám xịt, co rúc ở trong lòng bàn tay kia, đáng thương hướng lên nhìn mình.

      Phương Nhất Chước hơi sửng sốt, sau đó nhếch lên lông mày —— khó trách gọi tiểu ác bá, còn chưa thấy mặt nghĩ lấy chuột dọa người?! Nàng lắc đầu, trước kia ở rừng sâu núi thẳm sói ác, hổ, báo đều gặp qua, còn sợ con chuột này? Nghĩ xong liền xoay tay đem chuột kia nhấc lên thấy chuột kêu chít chít, Phương Nhất Chước sờ sờ bên trong lấy ra ít bánh Phù Dung cho nó ngậm, đặt ở mặt đất.

      Chuột gặm bánh Phù Dung, giương mắt nhìn Phương Nhất Chước chút.

      Phương Nhất Chước cười tiếng, đối với nó nháy mắt mấy cái.

      Thẩm Dũng ở bên ngoài chờ, trái chờ thấy bên trong kêu, phải chờ cũng thấy bên trong khóc, liền thấy buồn bực, trong lòng tự nhủ, nương này chẳng lẽ là người câm? Hay là ánh mắt tốt… Hoặc là con mèo?!:)) Chịu
      Cảm thấy có cái gì đúng, Thẩm Dũng vén màn kiệu lên thò đầu vào bên trong, vừa nhìn… Chợt nghe thấy “Hây” tiếng… Trước mắt chợt lóa lên.

      Thẩm Dũng còn hiểu chuyện gì xảy ra, bị cái que cời bếp cấp tốc bay ra, đập trúng trán.

      ————–

      Phương Nhất Chước đeo thùng, chậm rãi bước ra khỏi cửa kiệu, dưới đánh giá chút Thẩm Dũng, cảm thấy lang quân tương lai này cũng tệ lắm, liền bắt lấy tay , : “Ai, thôi!”

      Thẩm Dũng xoa xoa ót, vẻ mặt kinh hãi nhìn Phương Nhất Chước, tân nương này đầu khăn voan chỉ che nửa khuôn mặt… Nhìn khó coi, cũng phải là mỹ nhân số số hai gì, có điều đôi mắt rất lớn.

      thôi!” Phương Nhất Chước dùng sức lôi kéo : “Thất thần cái gì?” xong, kéo Thẩm Dũng còn mơ mộng vào nhà.

      Bọn hạ nhân trước cửa hai mặt nhìn nhau, bà mối lại có chút buồn bực, tân nương này làm sao thành thân còn mang theo que cời bếp? Tò mò đưa tay vén lên màn kiệu… Chỉ thấy con chuột màu xám tro “vụt” tiếng chui ra.

      “A!” Bà mai cả kinh hét thảm tiếng.

      ————–

      Đêm đó, Thẩm Nhất Bác thấy u lớn đầu Thẩm Dũng, vừa nghe là tân nương tử đánh, mừng rỡ đến nỗi miệng khép lại được, thê tử hung hãn mới tốt, hung hãn thê nhất vượng phu!( Vợ hung hãn chồng mới thịnh vương =’’:)

      Thẩm Dũng trong lòng nhiều buồn bực, che lấy khối u lớn đầu để có uy tín danh dự mời rượu khách và bạn, nhưng bản thân chén đều được uống, cha sợ mượn rượu làm càn, đều thay đổi thành nước. vòng kính rượu, bụng đầy nước trắng. Thẩm Dũng trong lòng cam chịu, tân nương khiến thất vọng, đả thương , bái đường xong hoan hoan hỉ hỉ vào nhà chờ, bắt bản thân ở chỗ này chịu tội.

      Ra khỏi đại đường, Thẩm Dũng trước tranh nhà xí, đem bụng nước trắng phóng thích. Sau đó, lại nghĩ đến phòng bếp chuẩn bị ít thức ăn, ăn no cẩn thận suy nghĩ đối sách cho tốt, trị tân nương kia.

      tới cửa phòng bếp, hít mũi cũng có thể ngửi thấy mùi thơm, Thẩm Dũng trong lòng tự nhủ… Làm sao lại thơm như vậy?

      Thẩm Nhất Bác từ trước đến giờ thanh liêm, trong nhà có bạc nhưng cũng xa xỉ, đầu bếp cũng là hạ nhân thay nhau làm, người làm món ăn trình độ cao thấp, hôm nay hỉ yến cũng là mời đại sư phụ, nhưng là hẳn sớm rồi? Nhưng bây giờ trong phòng bếp, còn có mùi thơm nồng đậm… đây là hương vị gì, chua chua, ngọt ngào?

      Thẩm Dũng vừa bước vào cửa, liền thấy thân ảnh màu hồng —— Phương Nhất Chước ngồi ở bàn trong bếp, tay bưng chén rượu , bên cạnh đặt bầu rượu, mặt là chữ hỷ cực lớn…

      Thẩm Dũng cảm thấy muốn ngất, đây phải là rượu giao bôi* sao? !

      (Rượu giao bôi: theo phong tục cũ, hai cốc rượu buộc với nhau bằng sợi tơ hồng, khi cưới dâu chú rễ đổi chén mà uống)
      Phương Nhất Chước thấy có người tiến vào, ngẩng đầu nhìn thoáng qua, híp mắt cười, “Tướng công.”

      Thẩm Dũng khóe miệng giật giật, tiếng tướng công này chút cũng nũng nịu, giống như là gọi A hoàng, cúi đầu nhìn, quả nhiên A hoàng bên gặm xương, còn hướng về phía vẫy đuôi.

      “Có đói bụng ?” Phương Nhất Chước hỏi, “Muốn ăn cái gì.”

      Thẩm Dũng vào, chỉ thấy trước mặt Phương Nhất Chước bày ra hai cái khay món ăn, ăn được nửa, đĩa là mật ngó sen, đĩa còn lại là đậu ve… Hôm nay hỉ yến, nhớ có này hai món ăn.

      “Sao lại có hai món này?” Thẩm Dũng ngồi xuống, nhận lấy đôi đũa Phương Nhất Chước đưa tới, đưa tay gắp miếng đậu ve nhét vào trong miệng nhai, sửng sốt.

      Phương Nhất Chước xới cho thêm chén nữa cơm, : “Đậu này ăn với cơm.”

      Thẩm Dũng cảm thấy bụng lỗ cỗ vang lên, đậu này cũng tuyệt, khẩn cấp nếm thử miếng ngó sen, ánh mắt trừng lớn. Phương Nhất Chước rót cho chén rượu, : “Ngó sen phải ăn cùng với rượu mới ngon.”

      Thẩm Dũng uống rượu, ăn sạch ít ngó sen còn dư, lại bắt đầu ăn đến cơm cùng đậu kia, thầm ước ngay cả cái mâm kia cũng là thức ăn.

      Phương Nhất Chước ở bên nhìn , trong lòng tự nhủ —— rất ngoan, tại sao tốt?

      Thấy Thẩm Dũng ăn đến cao hứng, Phương Nhất Chước qua, cười híp mắt hỏi, “Ăn ngon ? Ta tự làm.”

      “Ừm…. Cái gì? Ngươi làm?” Thẩm Dũng đàng hoàng gật đầu, vừa nhai vừa nhìn Phương Nhất Chước, trong mắt lộ ra mấy phần kinh ngạc.

      Phương Nhất Chước cười , “Nhạc phụ đại nhân cũng thích nhất ăn cái này?”

      “Khụ khụ…” Thẩm Dũng đấm ngực, nghẹn, nghẹn.
      Chris thích bài này.

    5. miiupham90

      miiupham90 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,587
      Được thích:
      512
      Chương 3: Cháo thập cẩm cùng xuất sư biểu*

      *Xuất sư biểu: Bài phát biểu khi xuất sư.

      “Cháo bát bảo, cháo bí đỏ, cháo thập cẩm với trứng bắc thảo cùng thịt nạc.
      Bánh bao giải hoàng(gạch cua), muối tiêu cuốn, thịt bò chưng sủi cảo rau hẹ.
      Bơ lạc, tương vừng, lá sen, tư nhiên*, hành trộn lẫn.
      Bánh bột lọc, bánh đậu đỏ, canh thịt dê vị thơm đậm đà…”
      *Tư nhiên là loại gia vị, mùi thơm đặc, thích hợp chế biến thức ăn với thịt, dùng làm thuốc lưu thông khí huyết, cũng có thể giảm đau.

      Vừa sáng tinh mơ, Thẩm Dũng còn mơ mơ màng màng trong chăn chợt nghe thấy bên ngoài truyền đến tiếng hát của trẻ , biết là người nào ở đâu hát lại kỳ quái dễ nghe. Ngáp cái đứng lên, Thẩm Dũng ngồi ở chăn phủ gấm đỏ thẫm, nhìn hoa văn long phượng màu vàng thêu đệm đến ngẩn người… Tối hôm qua ăn đậu -ve cùng ngó sen xào và chén cơm lớn, thấy Thẩm Dũng thích uống rượu, Phương Dao còn ở phòng bếp đem ra vò rượu ngon cùng hai món khác cho , sau đó chuẩn bị bát canh gừng nóng hổi cho uống.

      Thẩm Dũng nghĩ nghĩ, hình như đêm qua uống ít, tuy nhiên buổi sáng hôm nay lại đau đầu… Khiến ngủ thẳng đến sáng?

      Đứng dậy mặc quần áo, ngẩng đầu nhìn đến hỷ phục đỏ thẫm tường có chút chói mắt, Thẩm Dũng hiểu làm sao lại cảm thấy ủ rũ, rửa mặt ra khỏi phòng.

      Trong sân, chỉ thấy bọn người hầu quét rác.

      Thẩm Dũng tò mò hỏi, “Làm sao? Hôm nay có khách đến?”

      Tiểu nô quét rác thấy Thẩm Dũng, ánh mắt mở to: “Thiếu gia, cậu sao lại dậy sớm như vậy?!”

      Thẩm Dũng có chút khó hiểu, hỏi: “Sớm ư? Mấy giờ rồi?”

      “Giờ mão (từ 5 giờ đến 7 giờ sáng) vừa qua khỏi xong.” Tiểu nô , “Cậu xem, trời cũng vừa sáng.”
      Thẩm Dũng cũng lắp bắp kinh hãi, đời này còn chưa biết trời giờ mão có bộ dáng gì, chạy nhanh ra giữa sân ngẩng đầu nhìn kỹ.

      “Đúng rồi.” Thẩm Dũng chợt nghĩ tới, hỏi tiểu nô: “Vừa rồi, trong đám các ngươi có người hát gì vậy?”

      phải chúng tôi hát.” Tiểu nhị cười hớ hớ , “Thiếu phu nhân ở phòng bếp làm cơm, lôi kéo bọn nha hoàn hát.”

      “Làm cơm…” Thẩm Dũng khịt khịt mũi ngửi, liền cảm thấy bụng kêu réo, “Cái gì mà thơm như vậy?”

      “Thiếu phu nhân làm cơm.” Tiểu nhị xoa bụng, : “Thiếu gia ngài nhanh ăn , thiếu phu nhân tay nghề giỏi.”

      Thẩm Dũng cảm thấy có chút buồn cười… Phương Dao này là tài nữ tạm thời đến… đến tay nghề nấu cơm cũng là tốt! Nghĩ vậy, liền nhấc chân hướng phía phòng bếp mà .

      Vừa bước vào bếp, chợt nghe thấy bên trong truyền ra tiếng cười sang sảng của cha mẹ , Thẩm Dũng nhịn được nổi gà da, thầm nghĩ —— cha ra còn có thể cười thành như vậy?

      Vòng quá tấm bình phong vào bên trong chỉ thấy hai người đều ngồi ở bên cạnh bàn, Phương Dao ở bên gắp rau cho họ, miệng biết cái gì, khiến mẹ cười đến phát run, tiếng “con”, hai tiếng “con” khiến tâm can Thẩm Dũng như bị kim đâm có chút đau, liền chạy nhanh đến bên cạnh bàn thỉnh an cha mẹ.

      Vẻ mặt của Thẩm lão gia cùng Thẩm phu nhân khi thấy Thẩm Dũng cùng vẻ mặt của bọn hạ nhân vừa nãy khác biệt lắm, đều há to miệng hỏi, “Ngươi làm sao dậy?!”

      Thẩm Dũng sờ sờ đầu, tâm , các người coi ta như bán thân bất toại (liệt nửa người) hay sao mà dậy được đến đây?!
      Phương Nhất Chước múc cho chén cháo thập cẩm, bên rải bơ lạc, vừng trắng, ruốc cùng nho khô, đưa qua chiếc đũa, lại đưa cho cái muối tiêu cuốn(Này biết là món gì@@).
      Thẩm Dũng dường như còn có chút ngượng ngùng, tiếp nhận bát, giương mắt nhìn nhìn Phương Nhất Chước, thầm nghĩ… Tối hôm qua hình như ngay cả khăn voan cũng chưa mở, lại chỉ lo ăn, vẫn chưa nhìn qua tân nương tử. Nay vừa thấy… ưm, khó nhìn, có điều là cũng quá ưa nhìn, vẫn là câu kia, ánh mắt lớn.

      Phương Nhất Chước tủm tỉm cười nhìn mọi người ăn cơm, Thẩm Nhất Bác trừng mắt nhìn Thẩm Dũng cái, : “Dũng nhi, như vậy kỳ cục, tân nương sáng sớm dậy làm cơm, ngươi ngay cả câu thăm hỏi ân cần cũng có?”

      Thẩm Dũng méo miệng, liếc mắt nhìn Phương Nhất Chước, câu: “Sớm.”

      Thẩm Nhất Bác sắc mặt khó coi, Phương Nhất Chước nghe được, cười tủm tỉm cũng hướng câu, “Sớm.”

      Thẩm phu nhân lại gật gật đầu, “Dao Dao tính tình tốt.”

      Phương Nhất Chước cười, “Mẹ, gọi con Nhất Chước là được.”

      “Nhất Chước?” Mọi người hai mắt nhìn nhau, Thẩm Dũng ăn cháo suýt nữa phun ra, cười: “Cái gì Nhất Chước? Nhất Chước chúc hay là Nhất Chước du* a?”

      *Như giải thích, Nhất Chước trong tên của nữ chính là cái môi ~~. Ở đây ý Dũng ca là môi múc cháo hay môi múc mỡ:)))
      Phương Nhất Chước nhíu mày, “Người quen đều gọi như vậy, ta từ bé gọi Phương Nhất Chước.”

      phải là Phương Dao sao?” Thẩm lão gia có chút buồn bực.

      “Vâng.” Phương Nhất Chước cười cười, “Người trong nhà dùng biệt danh.”

      “À.” Hai vị phụ lão nghe xong gật gật đầu, cũng nghĩ nhiều… Dù sao đứa con dâu này rất tốt, có tri thức, hiểu lễ nghĩa lại chịu khó, còn biết nấu nướng, ngày thành thân đầu tiên, Thẩm Dũng dậy sớm, là dấu hiệu tốt.

      “Dũng nhi.” Thẩm Nhất Bác , “Lát nữa ăn xong cơm, thư phòng học bài, bảo Nhất Chước đến đó cùng ngươi, nàng là tài nữ, ngươi có gì hiểu có thể hỏi nàng.”

      Thẩm Dũng khóe miệng giật giật, vừa nghe học bài liền đau đầu, lại nghe muốn Phương Nhất Chước giám sát, tâm tình càng tốt, có điều cũng lười tranh cãi cùng cha, bằng lại ăn mắng. Thẩm Dũng theo bản năng liếc mắt nhìn Phương Nhất Chước cái, tự … Nha đầu, hôm qua còn chưa phân ra thắng bại đâu, hôm nay muốn nhìn xem ngươi là cái tài nữ gì, lát nữa khi dễ ngươi đến chết!

      Phương Nhất Chước uống thìa canh đậu đỏ, thấy Thẩm Dũng thỉnh thoảng liếc mắt với mình cái, trong lòng cũng buồn bực —— người này, hình như thích chuyện, nhìn trông rất hung dữ.

      Thẩm Dũng ăn hai ba miếng cháo, chép miệng chậc lưỡi… Do dự chút, vẫn là đem bát đưa cho Phương Nhất Chước.

      Phương Nhất Chước tiếp bát, có chút buồn bực nhìn , chỉ thấy sờ sờ cái mũi, giọng : “Cho chén nữa.”

      Thẩm phu nhân nở nụ cười, cùng Thẩm lão gia trao đổi ánh mắt, hai người hiểu ý cười, Phương Nhất Chước lại múc cho Thẩm Dũng chén lớn.

      Thẩm Dũng vừa ăn vừa nghĩ, nha đầu này tay nghề tốt, cần gì làm tài nữ, làm đầu bếp cũng được.

      Ăn xong cơm, Thẩm Dũng vốn muốn chơi, bị Thẩm lão gia hung hăng trừng mắt cái, tình nguyện tiến đến thư phòng học bài.

      Thẩm Dũng bụng đầy oán khí vào thư phòng, nhìn mấy cuốn kinh thư ngẩn người. Phương Nhất Chước nhìn quanh bốn phía, nhìn đến bàn đầy sách, khỏi tán thưởng, “ nhiều sách vở a… Những thứ đó ngươi đều xem?”

      Thẩm Dũng quay người xem thường, : “Có gì hay ho…Chỉ là đống giấy bỏ mà thôi.”

      Phương Nhất Chước cười cười, tiếp tục xem trong phòng những vật hiếm lạ này nọ.

      “Ai, đại tài nữ.” Thẩm Dũng mở miệng, “Cha ta bắt ta viết văn, ngươi giúp ta viết .”

      Phương Nhất Chước ngẩn người, tới hỏi: “Cái gì văn chương a? Ta viết.”

      Thẩm Dũng cười gượng, “Ngươi phải tài nữ sao? Tài nữ mà trang văn cũng viết được ư?!” xong, hướng bên cạnh xê dịch, đem chỗ ngồi nhường lại cho Phương Nhất Chước, chính mình ghé vào bên chơi xúc xắc.

      Phương Nhất Chước thấy Thẩm Dũng tự mình chơi với chính mình, bước đến : “Ta với ngươi chơi .”

      Vô cùng sửng sốt, Thẩm Dũng xoay mặt nhìn nàng: “Ngươi có thể chơi bài bạc ư?”

      Phương Nhất Chước gật gật đầu, “Xúc xắc, mạt chược hay bài cửu, ta đều có thể.”

      sao?” Thẩm Dũng giật mình mở to hai mắt nhìn Phương Nhất Chước.

      “Tất nhiên.” Phương Nhất Chước tiếp nhận xúc xắc, ở trong tay sờ soạng lúc, , “Ai… Xúc xắc ngà voi tốt nhất, đúng là đồ hiếm lạ.”

      Thẩm Dũng có chút , Phương tiểu thư này thế nào lại cùng những nha đầu phố phường lỗ mãng giống nhau, liền hỏi: “Này, ngươi phải tiểu thư khuê các à? Tại sao lại biết chơi thứ này?”

      “Cha ta thích.” Phương Nhất Chước tự nhiên , “Ta từ cùng cha chơi.”

      Thẩm Dũng chân mày cau lại, tự , Phương lão gia này cũng tốt, thế nào lại dạy khuê nữ nhà mình đánh bạc?! Có điều là ra đối với Phương Nhất Chước hơi chút có hảo cảm, so với tài nữ cả ngày phụng phịu làm nũng quả là có ý tứ hơn. Đơn giản , “Ai, bằng như thế này, hai ta đổ lớn , ngươi thua, phải viết văn cho ta, ta thua… Ân, ngươi muốn mua cái gì ta cho ngươi cái đó.”

      “Được.” Phương Nhất Chước gật đầu.

      “Ngươi trước .” Thẩm Dũng đưa xúc xắc cho Phương Nhất Chước.

      Phương Nhất Chước tiếp ở trong tay quơ quơ lắc lắc mấy cái đổ xuống bàn —— ba mặt xúc xắc đều là , báo tử*.

      *Báo tử là ba con xúc sắc đổ ra đều cùng mặt, dù đổ lớn hay đều thua.

      “Ha ha.” Thẩm Dũng phấn khởi, : “Chết ngươi a, hết đường rồi!”

      Phương Nhất Chước cau cái mũi, vận số là đen đủi. Lúc này, chỉ thấy Thẩm Dũng cầm lấy xúc xắc, đặt ở trong lòng bàn tay hà hơi, quơ quơ vài cái rồi đổ xuống bàn —— ba mặt đều là sáu!

      “Oa.” Phương Nhất Chước giật mình, hỏi: “Là ngươi cố ý hay là vận may a?”

      “Hắc hắc.” Thẩm Dũng lại cầm lấy xúc xắc, hỏi: “Ngươi ngươi muốn mấy điểm ?”

      Phương Nhất Chước nghĩ nghĩ, hỏi lại: “Ta muốn mấy điểm ngươi có thể ném ra bằng ấy điểm sao?”

      “Tất nhiên.” Thẩm Dũng khẳng định.

      Phương Nhất Chước gật đầu, “Được, ba bốn năm, ngươi ném cái cho ta xem.”

      Thẩm Dũng lại đem xúc xắc nắm trong lòng bàn tay, hà hơi, quơ quơ, hướng bàn đổ —— ba bốn năm.

      “Ôi chao?!” Phương Nhất Chước cầm lấy xúc xắc xem xét chung quanh, : “Thần a!”

      Thẩm Dũng vui vẻ ra mặt, chỉ chỉ giấy bút bàn, “Ngươi thua, viết văn !”

      Phương Nhất Chước có biện pháp, nguyện chơi nguyện chịu thua, đem xúc xắc trả lại cho , hỏi: “Viết như thế nào đây?”

      Thẩm Dũng đem tập sách trước mắt mở ra, : “Cha ép ta xem mấy bài xuất sư biểu, bắt ta viết cảm tưởng.”

      “Cảm tưởng?” Phương Nhất Chước sờ sờ đầu, hỏi: “Viết như thế nào?”

      “Ngươi đọc trước , sau đó xem có ý tưởng gì.” Thẩm Dũng nhíu mày, “Ngươi phải tài nữ sao, viết cảm tưởng về xuất sư biểu chắc rất dễ dàng .”

      Phương Nhất Chước tiếp nhận sách: “Ta xem trước .”

      Vừa nhìn hai hàng, Phương Nhất Chước chỉ vào chữ hỏi, “A, đây là chữ gì?”

      Thẩm Dũng liếc nhìn, : “Tồ.”

      “Này đây?” Phương Nhất Chước hỏi tiếp.

      “Tệ.” Thẩm Dũng trả lời.

      “Này?”

      “Trắc.”

      “Này?”

      “Tang.”

      “Này?”

      “Du.”

      “Này…”

      “Ngươi có thể yên lặng ?” Thẩm Dũng trừng mắt, “Định thử ta ư?”

      Phương Nhất Chước mếu máo, che lại lỗ tai, “Ngươi hung hăng cái gì? Lá tỏi cùng rau hẹ ngươi có phân biệt ràng được ?”

      “…”

      “Chữ này?” Phương Nhất Chước tiếp tục chỉ, “Đọc là gì?”



      Sau nửa canh giờ, Thẩm Dũng theo cầu của Phương Nhất Chước từ đầu tới đuôi đọc lần xuất sư biểu, đọc xong, Phương Nhất Chước câu thiếu chút nữa làm cho Thẩm Dũng hộc máu, nàng hỏi —— văn này về cái gì a?

      Thẩm Dũng hoàn toàn sửng sốt, hỏi: “Trời, ta ngươi thế này đâu xứng với danh tiếng tài nữ?!”

      Phương Nhất Chước nheo lại mắt, nhìn : “Ngươi phải là chính mình cũng biết chứ?!”

      “Ngươi cho ta là đồ ngốc à, bài xuất sư biểu có gì mà hiểu?!” xong, Thẩm Dũng lại tường tận giải thích lần xuất sư biểu cho Phương Nhất Chước .

      Phương Nhất Chước nghe xong, hỏi: “Vị Gia Cát võ hầu này rốt cuộc muốn cái gì vậy?”

      Thẩm Dũng liếc mắt xem thường, : “Ai biết, toàn những lời vô nghĩa.”

      “Đúng thế.” Phương Nhất Chước cũng gật đầu, “Đúng là toàn những lời vô nghĩa, cuối cùng chính cũng biết mình viết cái gì.”

      Thẩm Dũng nghĩ nghĩ, càng nghĩ càng cảm thấy buồn cười, Phương Nhất Chước kéo kéo , : “Này, đừng xem cái đó nữa, thú vị, chúng ta ra phố dạo thôi.”

      Thẩm Dũng cũng biết làm thế nào, : “Cha ta đánh người đấy.”

      “Vì sao phải đánh ngươi?” Phương Nhất Chước khó hiểu, Thẩm Dũng này cũng có gì tốt a, có chỗ nào giống tiểu ác bá?

      “Cha ta cho ta ra đường.” Thẩm Dũng , “Bắt ta học bài.”

      “Bắt đọc xuất sư biểu sao?” Phương Nhất Chước càng buồn bực, “Ngươi phải đọc rồi sao?”

      “Cha bắt ta học thuộc, ta vẫn học được, cho nên cha mới buộc ta viết văn.” Thẩm Dũng tâm cam, lòng nguyện .

      “Vào lúc ngươi giảng giải cho ta, phải cũng học thuộc rồi sao?” Phương Nhất Chước kéo , : “, chúng ta tìm cha, ngươi đọc thuộc lần, hai ta được ra đường chơi.”

      “A?” Thẩm Dũng bị Phương Nhất Chước lôi ra khỏi phòng, vừa vặn trông thấy Thẩm Nhất Bác.

      “Cha.” Phương Nhất Chước hướng Thẩm Nhất Bác , “Tướng công học thuộc xuất sư biểu.”

      Thẩm Nhất Bác sửng sốt, tự nhủ: phải chứ? Xuất sư biểu này bắt Thẩm Dũng học nửa tháng, thấy thuộc được chữ nào… Hôm nay đột nhiên liền thuộc cả bài?

      Thẩm Dũng bị Phương Nhất Chước kéo đến trước mặt Thẩm Nhất Bác, liếc nhìn nàng cái, có chút khó xử, hướng nàng lắp bắp miệng, “Thuộc rồi ư?” bên vẫn nhìn Thẩm Nhất Bác: “Cha, nếu con đọc thuộc được, cho chúng con ra ngoài phố chơi được ?”

      Thẩm Nhất Bác nghĩ nghĩ, dù sao cũng là thiếu phu thiếu thê( đôi vợ chồng trẻ), mới mười sáu bảy tuổi có tâm tình vui đùa cũng là bình thường, liền gật đầu hướng Thẩm Dũng , “Chỉ cần ngươi có thể đọc thuộc được, ta cho hai ngươi ra đường, vừa vặn cho Nhất Chước mua chút son phấn, mua thêm vài bộ quần áo.”
      Thẩm Dũng vừa mới giải thích cho Phương Nhất Chước lần xuất sư biểu, bản thân giống như cũng hiểu đôi chút, liền đơn giản há miệng đọc ra… Cũng kỳ quái, đọc thế nào lại đặc biệt thuận lợi, hơi liền đọc xong rồi.

      Thẩm Nhất Bác trợn tròn mắt, đánh giá Thẩm Dũng dưới, đây là con của sao?!

      Phương Nhất Chước cao hứng hướng lão cha , “Cha, chúng ta ở bên ngoài ăn xong trưa cơm trở về!” xong, lôi kéo Thẩm Dũng cũng có chút mơ mộng chạy .

      Thẩm Nhất Bác đứng tại chỗ sửng sốt hồi lâu: “Hay đúng là hiền thê vào cửa, lãng tử liền quay đầu?!”
      Chris thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :