1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Phúc hắc không phải tội - Quân Minh Ngã Tâm (Hoàn)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      [​IMG]

      Phúc hắc phải tội

      Tác giả: Quân Minh Ngã Tâm

      Chuyển ngữ: A Li

      Thể loại: Oan gia, hài hước

      Nguồn edit: Sưu Tầm
      Nguồn eBook: cungquanghang.com

      Mở đầu

      “Lần thứ nhất, sàm sỡ . Lần thứ hai, cưỡng hôn . Lần thứ ba, cưỡng bức .” Lăng Duy Trạch vừa cởi cúc áo sơ mi vừa nhìn người con mặt đỏ bừng yếu thế giường, giọng trầm xuống, “Tô Tiểu Đại, em phải chịu trách nhiệm với !”

      Tô Tiểu Đại sợ nhất là ai? Lăng Duy Trạch!

      Tô Tiểu Đại hận nhất là ai? Lăng Duy Trạch!

      Tô Tiểu Đại rất muốn với Lăng Duy Trạch điều gì? Phúc hắc phải tội, mà là bệnh phải trị! Tuy nhiên, lại dám

      Các file đính kèm:

      Last edited by a moderator: 25/4/16

    2. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 1

      Người ta thường bốn năm đại học là khoảng thời gian đáng quý nhất trong cuộc đời, dĩ nhiên đối với Tô Tiểu Đại cũng là như thế. Ở nơi đây bốn năm, có biết bao kỷ niệm tươi đẹp, lại còn có người bạn tốt như Dương Trừng Trừng, chỉ là Thượng Đế cho bạn tất cả. Được cái này mất cái kia, đó là quy luật tất yếu.

      “Bộp.”

      Có người vỗ vào vai Tô Tiểu Đại cái đau điếng, đôi chân mày nhăn lại, cần đoán cũng biết người ấy là ai. Cái chị phụ nữ bạo lực có chồng – Dương Trừng Trừng.

      “Lát nữa cặp đôi khốn nạn đến đây, cậu phải cho bọn họ thấy khí chất của cậu.” Nâng ly rượu lên, Dương Trừng Trừng hung dữ nghiến răng. Dáng vẻ xinh đẹp của chị thay bằng biểu cảm gian manh như địa chủ phong kiến. Tô Tiểu Đại thầm lắc đầu.

      “Nếu biểu cậu tốt, để xem mình làm thịt cậu ra sao!” Dương Trừng Trừng đối với người khác vốn ác ôn, đối với bạn bè thân thiết lại càng ác ôn hơn, mấy năm nay Tô Tiểu Đại được giác ngộ về điểm này.

      “Mình chỉ vỗ cái mà cậu làm ra vẻ sắp chết, học ai cái thói giả vờ yếu đuối vậy?” Tô Tiểu Đại suýt chút hộc máu, cũng may quen, bị đánh lâu ngày cũng quen, ôi, là khổ mệnh…

      Nhưng trước mắt bọn họ cũng có thời gian để nội chiến với nhau. Dương Trừng Trừng nâng gương mặt cao ngạo lên, ánh mắt sâu xa bí hiểm. Lần này mọi người đến đông đủ cả, lớp trưởng hô to tiếng, tất cả bạn học đều nhanh chóng trở về vị trí cũ, ngồi vào bàn tiệc. Lúc ra trường cũng xúc động như vậy, nay họp lớp liên hoan tưng bừng. Lớp trưởng ngày xưa dịu dàng lắm, chuyện rất văn thơ nhưng giờ còn máu văn thơ nữa.

      Lần lượt từng người thay phiên nhau mời rượu, Tô Tiểu Đại cũng uống ít, rốt cuộc cũng đến lượt người đàn ông khốn nạn bất tử Dương Kiến mời. Trải qua tháng, chấp nhận , cho nên tại muốn để tâm đến gã nữa. Nhưng Dương nữ vương ngồi ở bên cạnh đưa tay nhéo vào hông , khiến bất đắc dĩ phải ngẩng đầu lên mặt đối mặt với Dương Kiến. Bảy năm thương, nhìn gã như vậy đúng là có phần khó thở. Dương Kiến vội quay mặt , dõng dạc nâng ly với người khác. khí phúc chốc trở nên gượng gạo. Thấy biểu của Dương Kiến, Chu Manh Manh rất hài lòng, trong mắt lóe lên tia khó chịu. Nhưng ngay sau đó, nàng khôi phục lại vẻ mặt ban đầu. Chu Manh Manh thản nhiên đứng dậy.

      “Tiểu Đại à, mình mời cậu ly. Chuyện qua nên nhắc tới. Hiếm khi có dịp tụ họp ăn uống, mình cũng muốn khiến mọi người vui, cậu nghĩ có đúng ?”

      Tô Tiểu Đại sững sờ, Chu Manh Manh vậy, nếu như còn đào mộ chuyện cũ người đúng lại là . Tô Tiểu Đại và Dương Kiến vốn là thanh mai trúc mã, từ tiểu học đến trung học đều cùng lớp. Bọn họ lớn lên cùng thi đỗ vào trường đại học, chung ngành, chung lớp, vượt bao khó khăn cũng đều bên nhau. Bọn họ từ đó trở thành đôi truyền thuyết khiến người người ngưỡng mộ ở đại học C Đại Truyền Thông. Nhưng truyền thuyết đến cuối vẫn là truyền thuyết, sau bảy năm nhau, Dương Kiến đột ngột chia tay để đến với hoa khôi truyền thông Chu Manh Manh.

      Tất nhiên, nguyên nhân cụ thể chỉ có người trong cuộc mới ràng. Chỉ là Manh Manh là thiên kim của Truyền Thông Đại Hanh, cho nên nguyên nhân này đại khái cần ai cũng biết. Đối với chuyện bọn họ chia tay, các bạn nữ khác cũng rất bất bình cho Tô Tiểu Đại. Hầu hết ai cũng xem Dương Kiến và Chu Manh Manh là đôi khốn nạn, nhưng cũng thiếu nam sinh tán thành lựa chọn thông minh của Dương Kiến. Bởi lẽ Chu Manh Manh xinh đẹp và khả ái hơn Tô Tiểu Đại nhiều.

      Theo Dương Trừng Trừng mà , Tô Tiểu Đại bình thường là người tâm tư đơn giản, có tiền đồ. Nhưng đến con thỏ lúc giận dữ còn cắn người, mà tệ đến mức bị người khác coi khinh mà đáp trả. Nếu hôm nay cặp đôi khốn nạn chỉ đến để họp lớp muốn đá động chuyện cũ, cũng nể mặt mà cho qua. Ấy vậy mà bọn họ biết phải trái, còn cố ý khiêu khích . Khẽ cắn răng, Tô Tiểu Đại nhếch môi cười lạnh nhạt: “Cậu đúng, chị em chúng tôi cần loại người ti tiện kia, cậu cứ giữ chặt lấy mà dùng.”

      Mọi người ai ngờ tới, Tô Tiểu Đại thường ngày chỉ biết cười khúc khích, nay còn có thể phang vào mặt người khác câu như vậy. Quả bị chọc cho cáu tiết, muốn cho nghe. Dương nữ vương vô cùng hãnh diện về Tô Tiểu Đại, quả uổng công chị răn đe dọa nạt từ nãy đến giờ. Chị hả hê cười, còn giả vờ kéo tay bạn nữ ngồi cạnh bên, bàn tán xì xào.

      “Người thứ ba cũng có thể láo toét như vậy, cậu xem nhân vật chính và chúng ta phải sống thế nào đây?”

      Bạn nữ khinh bỉ nhìn Chu Manh Manh, trong lòng tự nhiên muốn cùng Tô Tiểu Đại và Dương nữ vương đứng chung chiến tuyến.

      “Hết cách rồi, bồ nhí mà học đòi với vợ cả, đúng là khổ sở mà!”

      Dương Trừng Trừng gật đầu đồng ý: “Chịu thôi cậu ơi, có vài người mặt dày như mặt đường, nôm na là kẻ giật bồ người khác, mọc lên như nấm làm sao mà ngăn chặn được!”

      Dương nữ vương oang oang giọng, mà bộ dạng ra vẻ lắm lắm. Sắc mặt Chu Manh Manh và Dương Kiến cứ thay đổi liên tục. Bị sỉ nhục trước mặt, hơn nữa Dương Trừng Trừng vốn là kẻ thù của Chu Manh Manh từ thời đại học, nhìn chị kiêu căng như vậy khiến nàng tức giận đến run người, nàng tự chủ được mà đưa tay vỗ bàn mạnh. Nàng chỉ tay vào Dương nữ vương: “Dương Trừng Trừng, ai là kẻ giật bồ hả?”

      Trái ngược với mất bình tĩnh của Chu Manh Manh, Dương nữ vương lại rất nhàn nhã. Chị cầm chiếc đũa trỏ về phía Chu Manh Manh, còn đánh lên ngón trỏ của nàng cái đau điếng: “Bạn Chu thân mến, mình nào dám cậu cái gì, sao cậu nhảy dựng lên như nước nóng đổ vào người vậy?”

      Chu Manh Manh nhìn chằm chằm Dương nữ vương, lúc này Dương nữ vương ao ước có thể tẩn cho Chu Manh Manh trận tại đây. Cả hai đều xinh đẹp, gia thế tương tự, cùng làm trong giới truyền thông. Từ đến lớn đều tuyên chiến với nhau, như nước với lửa, cho dù là lên đại học cũng đều tìm cách chơi xỏ nhau. Nhất là năm đó vì Đào Dục mà bọn họ càng thêm mâu thuẫn. Mồm miệng của nàng luôn luôn bì được với Dương nữ vương, cho nên chỉ có thể chuyển hướng sang Tô Tiểu Đại để khích bác. Nàng cười nhạo tiếng: “Dương Trừng Trừng, tôi lấy làm khó hiểu, công kích tôi như thế giống như tôi cướp bồ của vậy. Đúng là hoàng thượng gấp, thái giám lại gấp.”

      Mẹ nó, đó giờ chưa gặp qua kẻ biết xấu hổ như Chu Manh Manh. Tô Tiểu Đại ngờ nàng ta quá đáng đến mức này. xem thường Chu Manh Manh, rồi nhìn sang Dương Kiến. Người bảy năm chính là tên giả dối, Dương nữ vương sai, đúng là có mắt như mù. Tô Tiểu Đại giận run người, cũng chẳng biết lấy đâu ra dũng khí mà cầm lấy ly rượu tay Dương Trừng Trừng hất vào mặt Dương Kiến.

      “Chu Manh Manh, sai, tôi giữ được Dương Kiến là do tôi có bản lĩnh. Cho nên tôi trách , mà tôi chuyển sang trách đấy.”

      “Cậu làm gì thế…” Ngày thường Tô Tiểu Đại vốn hiền lành dễ chịu, nhưng tại lại đanh thép khiến người khác hoảng sợ. Chu Manh Manh luống cuống cầm khăn tay lau vết rượu người Dương Kiến, còn hung tợn trừng mắt nhìn .

      Bị bạn trước đối xử như vậy, nếu lên tiếng Dương Kiến đúng là chẳng phải đàn ông. Lau mặt vội vàng, gã hướng đến Tô Tiểu Đại rồi : “Tiểu Đại, em muốn làm gì cũng được, chỉ cần đừng làm khó dễ Manh Manh.”

      Đừng làm khó dễ Manh Manh? Vào giây phút này, Tô Tiểu Đại bỗng dưng muốn khóc. Bảy năm tình cảm thể sánh được tháng quen nhau với Chu Manh Manh ư? Dương Kiến hổ là nghệ sĩ giới truyền thông, ràng gã đuối lý nhưng vẫn ra vẻ cho mọi người biết gã là kẻ tình sâu nghĩa nặng. Chu Manh Manh tràn đầy cảm động, còn cảm thấy tình tan nát từ lâu rồi. cúi đầu gì nữa.

      Dương Trừng Trừng vỗ bàn: “Dương Kiến, độ khốn nạn của khiến người khác phải nể phục!”

      Ngay cả lớp trưởng cũng lên tiếng: “Dương Kiến, cậu tồi lắm.”

      Dương Kiến khá lúng túng, nhưng gã đạt được mục đích của mình. Chu Manh Manh kéo tay gã: “Dương Kiến, chúng ta thôi, cần chú ý đến bọn họ.”


      Gã gật đầu rồi quay sang lớp trưởng: “Hôm nay khiến mọi người vui, xin lỗi. Tôi và Manh Manh xin phép.”

      “Biến khuất mắt càng sớm càng tốt, cái thứ người gì đâu…” Bọn họ còn chưa ra khỏi cửa Dương nữ vương cất giọng châm biếm. Nếu phải do Dương Kiến bảo nàng thôi nàng chửi lại Dương nữ vương rồi.

      Cặp đôi khốn nạn mất, vở kịch hạ màn nhưng khí vẫn ngột ngạt như cũ. Tô Tiểu Đại đứng dậy, miễn cưỡng cười cái. Nhìn thấy nụ cười héo hắt của , tất cả mọi người đều thấy đau lòng. Rồi nâng ly rượu lên, cùng bạn bè cạn ly: “Là lỗi của mình phần, để tạ lỗi, ly này mình uống.”

      Nhìn chị em chú bác đau lòng chịu nổi, nên cứ thế , mượn rượu giải sầu, uống cho quên hết chuyện đời.

      say về, nào!”

      “Tới luôn mấy đứa!” Lớp trưởng hưởng ứng nhiệt tình khiến bầu khí trở nên sôi động.

      “Cần gì ta chứ, đàn ông tốt còn chưa có chết hết…”

      Tô Tiểu Đại uống ừng ực từng ly, tuyệt đối ghen tức, nhưng hôm nay cho phép bản thân đau khổ lần. Hết hôm nay thôi, ngày mai khởi đầu mới.

    3. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 2

      Uống lúc, mọi người say xỉn hết cả, ấy vậy mà vẫn có người tiếp tục uống. Giây phút chia ly luôn buồn bã, kẻ kể lại những chuyện xấu hổ thời đại học, xong khóc hu hu, sau đó lại cười, thời thanh xuân của bọn họ quả rất đáng nhớ.

      Dương Trừng Trừng cũng say mèm, chị lảo đảo mò đến chỗ Tô Tiểu Đại, vung tay đấm phát vào lưng . Khoa học chứng minh: Cho dù say nhưng sức mạnh vẫn giảm chút nào. Tô Tiểu Đại còn ngẩn ngơ ngồi ở góc tường, vừa ăn cái đấm tỉnh táo vài phần. trợn mắt với Dương nữ vương, giống như cùng chị đọ xem mắt ai to hơn. Nhìn bạn bè vừa cười vừa khóc, trong lòng Tô Tiểu Đại cũng cảm thấy u sầu, nhưng nhờ có Dương nữ vương chống lưng nên cũng chẳng cần tìm việc gì làm cả.

      “Hôm nay cậu biểu tốt lắm, lát ai gia thưởng cho cậu.” Nằm bẹp người Tô Tiểu Đại, Dương nữ vương vừa nấc cục vừa .

      Biểu tốt? Có lẽ là thế . Nếu phải Chu Manh Manh và Dương Kiến dồn vào góc tường cũng mỉm cười cho qua. Nhưng khơi chuyện kiểu gì cũng ăn miếng trả miếng, đừng tưởng hiền lành nên lấn lướt tới. Để Dương nữ vương phải lo lắng vì mình, Tô Tiểu Đại vỗ vai chị: “ sao hết, mình còn tình cảm với nữa.”

      Nhìn Tô Tiểu Đại giả vờ vui vẻ, Dương Trừng Trừng chỉ thở dài tiếng. Chị quen biết cũng bốn năm, guốc trong bụng từ lâu rồi, nghĩ có thể qua mặt chị được sao? Luôn chọc người khác cười, nhưng buồn bã lại nén vào tim cam chịu mình, người gì mà ngu ngốc đến đáng thương! , việc Tô Tiểu Đại chia tay với Dương Kiến khiến chị rất vui mừng. Kỳ thực chị cảm thấy Dương Kiến là tên ngụy quân tử, chỉ là Tô Tiểu Đại gã nên chị cũng đành im lặng. Nhưng tình hình tại rất tốt, cứ để Tô Tiểu Đại đau lần rồi thôi, tốt như vậy cũng gặp được người chân thành. Dương nữ vương nghĩ vậy nên tâm trạng cũng nhõm hơn, chị đưa tay bẹo má Tô Tiểu Đại: “Ờ, kệ bọn họ , nhỉ?”

      Lệnh của Dương nữ vương là lệnh trời, mà dám nghe đúng là chán sống. Do ngấm men say nên Tô Tiểu Đại đột nhiên cười khúc khích, quay vòng quay vòng… Rồi thầm vào tai Dương nữ vương: “Thái hậu, vi thần có chuyện bẩm báo.”

      Nhìn Tô Tiểu Đại ra vẻ bí , chị cũng phụ họa hạ giọng theo: “, có chuyện gì?”

      “Vi thần muốn toilet chút.”

      Dương nữ vương gật gật đầu: “Đại kẻo lỡ, ai gia cho phép ngươi .”

      Tô Tiểu Đại đứng dậy, quên hướng Dương thái hậu tạ ơn cái, sau đó mới lảo đảo bước vào nhà vệ sinh. Lúc trở ra, do đứng loạng choạng thấy mặt đất chênh vênh cao thấp nên ngã nhào về phía người nào đó.

      Đau quá… cái lưng của ông…

      Lăng Duy Trạch nhíu mày, còn chưa kịp vào nhà vệ sinh bị vật thể đâm sầm vào người, ngay cả mắt kính cũng bị ta làm cho văng xuống đất. Trước mắt bỗng chốc thành màu đen trắng, cúi đầu tìm mắt kính, khi lơ đãng ngẩn đầu lên lại ngây ngẩn cả người.

      ta…

      Tô Tiểu Đại mơ màng thấy kẻ mình vừa va phải là gã đàn ông điển trai vô cùng. lát phải bẩm báo cho Dương nữ vương biết chuyện mới được. Đàn ông điển trai là tài nguyên của vũ trụ, càng phải được khai thác và đưa lên tầm cao mới. Lăng Duy Trạch suýt nữa tin vào mắt mình, biết mình nhìn lầm nhưng thể tưởng tượng được chuyện diễn ra trước mắt…

      nhặt kính đeo lên, rồi lấy xuống, lại đeo lên, lại lấy xuống. Xác định bị ảo giác, rốt cuộc mới hoàn toàn tin. Tô Tiểu Đại thấy có hành động quái đản trong lòng có chút tiếc nuối, đẹp trai mà bị thần kinh, bởi vậy, ông trời có toàn vẹn cho ai bao giờ…

      Hít hơi sâu, Lăng Duy Trạch bình ổn tâm trạng, đứng sọt tay vào túi quần quan sát từ xuống dưới. Mặt mũi bình thường, thân hình dẹp lép, tìm ra điểm nào để hấp dẫn người khác. vô tình nhìn thấy nút áo bị bung ra, để lộ mảnh áo lót hồng bên trong, loáng thoáng còn thấy làn da trắng ngần mịn màng. Phụ nữ trời sinh dễ bị ngại ngùng, Tô Tiểu Đại lập tức lấy tay che ngực lại. trừng mắt với , hành động ấy khiến cảm thấy buồn cười quá. Đúng là lâu chưa xuất cảm giác này.

      nhìn gì đó?” hung dữ hỏi.

      Lăng Duy Trạch cố ý nhìn vào nơi ấy, Tô Tiểu Đại hiểu lầm rồi. Chỉ là từ tính kiêu ngạo bắt bẻ người khác ngấm trong máu nên vẫn phải công kích vài câu.

      “AA có gì để nhìn chứ?”

      AA sao? AA là gì? Tô Tiểu Đại mơ màng nhìn Lăng Duy Trạch, biết gì nữa.

      Nhìn thấy mù tịt, còn kiên nhẫn ra vẻ giải thích cho, nhưng mặt viết bốn chữ “ là ngốc”. mỉm cười: “AA chính là so với A còn hơn cup.”

      Tất cả phụ nữ đều ôm bom người, hoặc là cân nặng, hoặc là cup ngoại cỡ. Tô Tiểu Đại cũng muốn vớt vát lại tôn nghiêm cho bản thân, ràng là A, làm gì có AA chứ. Ngay sau đó, nhảy chồm lên rồi vươn tay sờ lồng ngực của Lăng Duy Trạch, còn hét to rằng: “ ngay cả AA cũng chẳng có, vậy mà chê bai ai?”

      Hét xong chuẩn bị tìm đường chuồn êm. Hôm nay đúng là ngày đáng nhớ của Lăng Duy Trạch, bình sinh chỉ có mới khiến người khác khiếp sợ, chứ làm gì có ai khiến khiếp sợ ngược lại. Thân thể đáng giá ngàn vàng của bị kia sàm sỡ…

      Lăng Duy Trạch cười đểu: “Quy tắc mà tôi đặt ra là, ăn đũa trả bó đũa.” Vốn dĩ định đôi co với , nhưng vì là người đặc biệt duy nhất, nên muốn bỏ qua . kéo Tô Tiểu Đại vào nhà vệ sinh nam.

      dám quấy rối tình dục hả? …”

      Tô Tiểu Đại bị Lăng Duy Trạch dọa đến phát hoảng, ngay cả hơi men trong người cũng vơi nửa. Cái gì đây, gặp phải tên biến thái sao? Chỉ là… gã biến thái này hơi bị đẹp trai quá đáng! A, xấu hổ. Nhìn ngốc nghếch như vậy, Lăng Duy Trạch đẩy ngồi nắp bồn cầu, từ cao nhìn xuống .

      tên gì thế?”

      “Tô… Tiểu Đại.”

      “Đọc số điện thoại cho tôi.”

      Điện thoại? Tô Tiểu Đại cảnh giác nhìn : “Xin làm gì chứ?” Rốt cuộc ta là kiểu người gì vậy? Lần đầu gặp mặt xin số điện thoại, mà có đánh chết cũng cho người lạ số điện thoại của mình.

      cho sao?” Thần sắc vẫn như cũ, cũng chẳng quấy rối như tưởng, nhưng Tô Tiểu Đại nghe ra được trong giọng nam tính kia sặc mùi uy hiếp. Mặc dù lúc này có phần sợ sệt nhưng ngoài mặt vẫn cố gắng bình tĩnh lắc đầu. Ngó chòng chọc vài giây, Lăng Duy Trạch đột nhiên lôi điện thoại di động ra bấm số 110 rồi quay sang với : “Tôi báo cảnh sát.”

      Báo cảnh sát ư? Tô Tiểu Đại giật mình nhảy cẫng về phía , muốn cướp lấy điện thoại di động.

      “Này, định sàm sỡ tôi tập hai à?” Lăng Duy Trạch nhìn người con nhảy tới nhảy lui như chú thỏ , lại cố tình giơ cao chiếc điện thoại hơn.

      Từ bé, đối với cảnh sát, Tô Tiểu Đại vô cùng ngưỡng mộ bọn họ. Thấy gấp gáp như vậy, Lăng Duy Trạch khẽ mỉm cười, lấy điện thoải bỏ vào túi quần, giọng châm chọc: “ quấy rối tình dục tôi, vì tôi quá hoảng sợ nên phải báo cảnh sát tới bắt , hợp lý đúng nào?”

      “Tôi… tôi quấy rối bao giờ chứ?” Tô Tiểu Đại cãi lại, đúng là vô tình chạm vào người , nhưng ai bảo gây chiến với trước?

      “Đừng có chối.” híp mắt nhìn .

      Trời ạ, sao ta lại lộ ra dáng vẻ nguy hiểm thế chứ? Tô Tiểu Đại lúc ngày đành chịu lép vế, gãi đầu hỏi: “ muốn gì ở tôi?”

      “Cho xin số điện thoại .” Sắc mặt trở nên ôn hòa vô cùng.

      “134xxxx” vội vàng đọc loạt dãy số, giống như chỉ cần chậm trễ vài giây giết người diệt khẩu.

      Lăng Duy Trạch ghi nhớ vào đầu, rồi buông Tô Tiểu Đại ra: “Ok, chờ tôi suy nghĩ kỹ sau đó gọi đến .”

      Tô Tiểu Đại gật gật đầu, sau đó kéo ra khỏi nhà vệ sinh nam.

      “Làm phiền rồi.”

      Ngước mặt nhìn Lăng Duy Trạch, chắc chắn ta buông tha cho mình, Tô Tiểu Đại chạy vèo ra ngoài thoắt cái mất dạng, ngay cả say rượu cũng tỉnh táo hoàn toàn. Trong lòng Tô Tiểu Đại bật cười khoái trá, ta ngốc quá mất, cứ xin số điện thoại là phải cho sao? Dãy số nhảm nhí vừa đọc bừa kia, có gọi tới Tết năm sau cũng chẳng được!

      Dõi theo bóng lưng Tô Tiểu Đại, ánh mắt của chợt trở nên xa xăm. ngờ thế giới này, chuyện đó cũng có thể xảy ra. cần biết ta là ai, trước hết cứ giữ ta lại rồi quyết định sau cũng muộn.

    4. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 3

      Ngày mới bắt đầu. Tô Tiểu Đại vất vả lắm mới có thể bò ra khỏi ổ chăn của mình, vào nhà vệ sinh đánh răng rửa mặt. Đối với Tô Tiểu Đại mà , hôm nay là ngày đầu tiên khởi động lại cuộc sống nên phải phấn chấn chút. Trang điểm nhàng, Tô Tiểu Đại dùng ngón trỏ kéo khóe môi mình nhếch lên để tạo thành nụ cười tươi tắn. Sau khi chật vật chen lên xe buýt, mới đứng ở góc lấy điện thoại ra chơi game. Nhìn thấy chiếc di động, chợt nhớ buổi liên hoan cùng bạn cũ gặp phải gã đàn ông đeo kính nguy hiểm, AA, ngực lép, còn có mắc nợ ta nữa…

      Trong đầu nổ đùng cái, Tô Tiểu Đại đột ngột nhớ hết chuyện xảy ra, chỉ là, hắc hắc, cuối cùng cũng cho ta số điện thoại ma, là thông minh!

      trong lòng Tô Tiểu Đại cũng hơi áy náy, mặc dù làm người phải giữ chữ tín, thiếu nợ phải trả tiền, nhưng ba cũng sống trong đời phải biết khôn ngoan lựa tình thế có lợi cho mình. Trông nguy hiểm như vậy, làm sao mà tin tưởng được chứ!

      đẹp trai đeo kính, tôi đúng là chọc tức chết rồi!

      Như lần trước , nhờ phước của Dương Trừng Trừng mà cần chạy đông chạy tây xin việc làm khi vừa tốt nghiệp đại học. Dương nữ vương nhanh tay kéo về tòa soạn báo của công ty chị, càng cho có quyền ý kiến. Bút sa gà chết, vậy là Tô Tiểu Đại từ đó phải sống dưới ách cai trị của Dương nữ vương. Mặc dù là tay mơ nhưng nhờ có Dương Trừng Trừng, mọi người đối xử với rất tốt. bị đồng nghiệp chèn ép, còn được quan tâm lo lắng, hơn nữa bị đẩy việc khó cho làm, công việc của chỉ chạy tới chạy lui truyền tin tức.

      Nghề nghiệp ra cũng nhàn hạ lắm, có vấn đề gì theo phỏng vấn trao đổi cùng cảnh sát giao thông, thỉnh thoảng đến những thành phố phồn thịnh để nghiên cứu cuộc sống. Chỉ cần có những vụ tai nạn giao thông nghiêm trọng, công việc này vô cùng đơn giản. Đối với Tô Tiểu Đại mà đây là miếng mồi béo bở. Vì vậy ngày đầu tiên làm, hoàn thành nhiệm vụ cách xuất sắc mặc dù cần đến tiền bối giúp đỡ. Những ngày sau đó, cũng thu nhặt tin tức, bám theo những đối tượng chọn, viết lách ghi chú lại rồi tan ca. Thời gian trôi nhanh, cuối cùng cũng đến buổi tối ngày thứ sáu, mong ước từ lâu vào buổi tối này khiến Tô Tiểu Đại phấn khởi nửa ngày trời.

      Giao bản thảo xong, vui vẻ thu dọn đồ đạc ra về, vừa vừa suy nghĩ chủ nhật sắp tới nên lên kế hoạch gì. Chưa bước ra khỏi tòa soạn Dương nữ vương gọi điện tới: “Bé cưng, đứng dưới lầu chờ mình, chúng ta ăn tối.”

      Dương nữ vương hạ lệnh, Tô Tiểu Đại lại còn dám nghe theo. ngoan ngoãn ngồi ghế salon ở phòng khách dưới lầu chờ đại ca tới. Chỉ chốc lát, Dương nữ vương xuất , giày cao gót mười phân giẫm cạch xuống đất.

      Theo thói quen, Dương Trừng Trừng đưa tay bẹo má Tô Tiểu Đại: “Cục cưng, nhớ muốn chết vậy đó!”

      Hất tay Dương nữ vương ra, bĩu môi : “Nhớ mình là để bắt nạt mình chứ gì!”

      Dương nữ vương cười to: “Mình chà đạp giày xéo cậu đến chết!”

      Rồi cả hai cùng đến quán ăn.

      Tô Tiểu Đại từ đứa bé ngoan, kén ăn. Lúc còn ở nhà, mẹ nấu gì ăn nấy. Lên đại học gặp được Dương Trừng Trừng, chị ăn gì ăn nấy, vẫn biết là Dương nữ vương là hoa khôi của trường nhưng ngặt nỗi có chút nữ tính, nhìn chị ăn ngồm ngoàm như hổ đói khiến Tô Tiểu Đại hoài nghi nhà họ Dương có phá sản hay .

      “Ăn uống khủng khiếp quá, cậu làm như sắp chết đói bằng.”

      Rút khăn giấy lau tương mỳ Ý dính khóe môi, Dương Trừng Trừng dùng móng tay trỏ vào trán của Tô Tiểu Đại: “Cậu đúng là no rồi biết người khác còn đói.”

      “Xã hội rắc rối quá.” Tô Tiểu Đại lắc lắc đầu.

      Dương nữ vương và giống nhau, bị chị đẩy vào con đường giao thông xa lộ, còn chị lại bị cha mình đẩy vào xã hội rắc rối này. Thở dài cái, Dương nữ vương giơ nắm đấm: “Cậu biết, lão già kia coi mình như đàn ông sắt đá biết khuất phục là gì.”

      chung, còn được Dương nữ vương chống lưng, còn Dương nữ vương ai chống lưng cho mà phải tự vật lộn đấu tranh. Cha của Dương Trừng Trừng muốn rèn luyện tinh thần lẫn ý chí cho con mình, vì thế Tô Tiểu Đại cũng chẳng giúp gì được, chỉ còn biết khích lệ về mặt tinh thần mà thôi.

      “Thiếu nữ, cố lên!” Tôi Tiểu Đại làm mặt ngu chọc cười Dương Trừng Trừng.

      nhìn ra ngoài cửa sổ trời bắt đầu tối, mới vừa nãy bầu trời vẫn còn màu xám tro. Dương Trừng Trừng hấp háy ánh mắt: “Ăn xong chơi với mình, phải tìm chỗ giải tỏa cảm xúc mới được.”

      Mặc dù Tô Tiểu Đại thích đến quán bar, nhưng chị em phụ nữ thời này đều hay đến, chỉ còn cách theo Dương nữ vương chân. Cả hai đến thành phố C, nổi tiếng quán bar Màu Cam. Dương nữ vương là khách quen của Màu Cam, có thể chị thích tên quán bar, hoặc chị thích khí ở quán bar. Những khi rảnh rỗi chị thỉnh thoáng tới đây, lại còn lôi kéo thêm Tô Tiểu Đại, cho nên Tô Tiểu Đại cũng xa lạ gì. Tuy thân phận là Đại tiểu thư nhà họ Dương, nhưng chị thèm vào phòng VIP, mà trái lại ngồi ở dưới lầu hòa mình với người khác.

      Uống rượu, Dương nữ vương nhìn các nhảy nhót sàn, khỏi hưng phấn mà huýt sáo vài tiếng, tâm trạng chị cũng theo đó khá hơn. Tô Tiểu Đại cảm thấy may mắn vì mấy năm nay được Dương nữ vương huấn luyện tửu lượng nên uống cũng tạm, bằng theo chị chơi bời như vậy khi say mèm chẳng còn biết đường về nhà là cái chắc. Sàn nhảy chớp tắt ánh đèn xanh đỏ, DJ càng phiêu nhạc nhanh hơn. Tô Tiểu Đại còn chưa nuốt xong hớp rượu bị Dương nữ vương kéo vào đám đông nhảy loạn xạ.

      Uống rượu có thể, nhìn người khác nhảy có thể, nhưng nếu nhảy thể. Thân hình chẳng đẹp chút nào, cái này là tự hạ nhục mình! dùng dằng hét lên: “Mình nhảy đâu!” Nhưng rốt cuộc Tô Tiểu Đại vẫn phải đối thủ của Dương nữ vương, kỳ kèo hồi chị ta vẫn lôi được đầu vào sàn nhảy.

      nhạc dồn dập ồn ào, Tô Tiểu Đại cảm thấy đầu óc quay vòng vòng, trong lòng còn hoài nghi đây có phải là viện tâm thần hay . Dương Trừng Trừng uốn éo như nữ, khuôn mặt Tô Tiểu Đại càng thêm cứng nhắc.

      “Đứng như trời trồng thế bé bi? Nhảy nào!” Dương nữ vương hằm hè.

      Tô Tiểu Đại bị chị xoay tới, xoay lui, giống như điều khiển người máy. Cũng may mọi người cuồng nhiệt quá nên ai thèm để ý đến , cho nên tâm trạng hơi buông thõng xuống. Thân thể cũng đờ ra nữa, nhưng chung quy vẫn lặng im như phỗng. Trong tiếng hò hét, dòng người ồn ào, Tô Tiểu Đại thấy trời đất cuồng quay, đột nhiên có dáng người cao lớn lẫn vào đám đông mạch lôi bước ra ngoài.

      Trời đất ơi, có kẻ bắt cóc ! Theo bản năng, Tô Tiểu Đại hướng về phía Dương nữ vương hét to: “Thái hậu, cứu mình với!!!”

      Nhưng do tiếng nhạc quá lớn, Dương Trừng Trừng say sưa phiêu theo nhạc xập xình nên lúc trông thấy Tô Tiểu Đại bị bắt muộn, chị toan chạy đến, song liền bị đám người kia cản lại. Thấy tình thế ổn, Tô Tiểu Đại bèn giãy dụa kịch liệt, nhưng do gã đàn ông kia quá mạnh nên thoát khỏi được, chỉ còn biết để mặc gã lôi .

      “Này, khoan , làm gì vậy? là ai???” Tô Tiểu Đại cuống cuồng hỏi.

      “Còn hỏi tôi là ai nữa à?” thanh trầm thấp vang bên tai, Tô Tiểu Đại cảm thấy quen thuộc nên ngẩng đầu nhìn lên.

      trợn mắt, chuyện này, chuyện này… thể nào! Là cái gã thần kinh hôm đó!!!

    5. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 4

      Truyện chỉ được đăng tại ******************* và nhà mình: https://frozenali.wordpress.com/

      “Gã đeo kính nguy hiểm…” Tô Tiểu Đại lắp bắp.

      gì cơ?” Lăng Duy Trạch nheo mắt nhìn Tô Tiểu Đại. ta gọi là gã đeo kính nguy hiểm? Được lắm, nhấc bổng Tô Tiểu Đại lên lầu, rồi tìm chiếc ghế để ngồi.

      “Chúa ơi, A Trạch, ấy là ai thế?” người đàn ông gương mặt đào hoa cất giọng hỏi.

      “Chú tránh ra bên.” Lăng Duy Trạch lúc này có thời gian để tám nhảm với Đào Dục, cần phải chuyện với bướng bỉnh ôm trong tay.

      Từ khi Lăng Duy Trạch bị tai nạn giao thông ở Mỹ trở về Trung Quốc, sau đó sống cuộc sống như kẻ tu hành đắc đạo. Ngoại trừ kiếm tiền ra gần gũi với phụ nữ, chuyện này đúng là giáng đòn trí mạng vào tư tưởng của Đào Dục, chẳng phải Lăng Duy Trạch tính toán cho mình cuộc đời độc đến chết sao… Khi công tác về, gọi Đào Dục ra đây uống rượu hàn huyên, nhưng đứng lan can nhìn xuống Lăng Duy Trạch như trông thấy cái gì, vậy là lời nhanh chóng bước xuống lầu. ngờ lúc lên lại ôm theo , Đào Dục vô cùng ngạc nhiên, nhưng thấy cảnh tượng ấy cũng tiến đến hỏi han. Chẳng phải vì Lăng Duy Trạch đáng sợ, mà là quá thâm sâu, cho nên làm cái gì Đào Dục đều mặc định suy nghĩ “kệ nó .” Tốt nhất vẫn nên đứng từ xa quan sát tình hình.

      Lòng hiếu kỳ giống như con mèo vậy, nó cứ ngứa ngáy khó kìm nén, bọn họ cách nơi Đào Dục đứng vài mét, nhưng vẫn cố trợn mắt nhìn xem Tô Tiểu Đại và Lăng Duy Trạch chơi trò gì. Bị vây kín, Tô Tiểu Đại chỉ còn nước mở to mắt nhìn chằm chằm gương mặt điển trai của , ngược lại, cũng híp mắt nhìn tương tự. ai lời nào, cũng chẳng biết vì sao Tô Tiểu Đại có cảm giác im lặng của chính là xem xét cho chết bằng phương thức nào vậy.

      … muốn làm gì chứ?” Lần trước say rượu, Tô Tiểu Đại cũng nhớ mặt Lăng Duy Trạch, nhưng do ánh mắt thâm hiểm và giọng quen thuộc nên nghe phát biết ngay.

      tại quan sát cận cảnh, mới nhận ra đúng là đẹp trai quá đáng. Ngũ quan hài hòa tinh xảo, điều này khiến có chút xẩu hổ, vì mình là nữ giới mà lại xinh đẹp bằng. Chỉ là đẹp có đẹp, nhưng khí thế bức người ghê gớm, khiến người khác bị áp lực tứ phía khi đối diện với . Với kẻ khác, Tô Tiểu Đại luôn bình tĩnh, nhưng với Lăng Duy Trạch, luôn cảm thấy hồi hộp, chuyện cũng lắp ba lắp bắp. Lăng Duy Trạch thong thả ngồi ghế salon ngắm rồi khẽ mỉm cười, tuy vậy nụ cười thiên sứ của lại khiến sợ hãi.

      “Em cho tôi số điện thoại ma?”

      Theo bản năng, Tô Tiểu Đại chuẩn bị dối, mắt đảo vòng sau đó tìm cớ thoái thác: “Chắc do nhớ nhầm đấy.”

      Lăng Duy Trạch lại cười, này đúng là gạt . Bởi vì là người đầu tư chứng khoán, cho nên đối với những con số luôn rất nhạy cảm, giống như bản năng ngấm trong máu, làm sao có thể nhớ nhầm được?

      “Tô Tiểu Đại, mẹ em dạy em điều này à? dối kết quả càng thê thảm hơn.”

      Đầu Tô Tiểu Đại nổ ầm cái, sét đánh giữa trời quang. Người đàn ông kia… nguy hiểm, tột cùng nguy hiểm. Cặp mắt sáng như tia X quang của khiến muốn né tránh cũng khó lòng.

      khẽ liếm môi, cẩn thận ngó Lăng Duy Trạch: “Tôi phải cố ý đâu..” Mà thôi , đây là chiêu cuối, thẳng thắn được khoan hồng, kháng cự bị nghiêm trị, cứ coi như được giác ngộ lý tưởng cách mạng quay đầu là bờ. Kéo dài thời gian chờ Dương nữ vương đến giải cứu con tin vậy. Lăng Duy Trạch mực nhìn , tựa hồ cảm nhận thành tâm thành ý của . tựa vào ghế salon, dáng vẻ lười nhác. Nếu phải đôi mắt ấy quá nguy hiểm, Tô Tiểu Đại bảo đảm mê mẩn cho xem.

      “Tô Tiểu Đại, em định quỵt nợ tôi sao?”

      Phản ứng đột nhiên nhạy bén, Tô Tiểu Đại lập tức lắc đầu phủ nhận. Mặc dù ít đọc tiểu thuyết, nhưng biết người này chính là hình mẫu phúc hắc nam trong truyền thuyết, vì thế thể đắc tội với ta. ta nguy hiểm số hai còn ai là số

      Là sinh vật đơn bào, Tô Tiểu Đại biết trí thông minh của mình cân được với Lăng Duy Trạch, cho nên chống cự nữa mà đành thuận theo. Người thức thời mới là trang tuấn kiệt, đây là câu mà ba thường căn dặn . nghiêm chỉnh nhận lỗi khiến Lăng Duy Trạch khá hài lòng, nên quyết định tính toán chuyện trước kia với nữa. Dành thời gian ấy để xử lý việc khác với .

      “Tôi là gã đàn ông đeo kính nguy hiểm?” Giọng lạnh giá như mùa đông ở Bắc cực vang lên.

      “Tại tôi… biết tên gì!” Tô Tiểu Đại giọng trả lời .

      Lăng Duy Trạch sửng sốt chút, đúng rồi nhỉ! Đây là lần thứ hai gặp mặt, mà cũng quên chưa cho biết tên của mình. Tất nhiên Lăng Duy Trạch thừa nhận lỗi sai, nhất là Tô Tiểu Đại thành khẩn ôm lấy lỗi lầm về , cho nên xem như sai.

      “Duy Trạch. Lăng Duy Trạch.”

      bày ra dáng vẻ cao cao tại thượng giống như việc tên mình với kiểu ban an huệ to lớn. Tô Tiểu Đại nghiến răng, nhưng do Dương nữ vương chưa đến cứu nên chỉ còn cách khuất phục thế lực đen tối.

      “A, ngài Lăng.” Tô Tiểu Đại kính cẩn gọi .

      “Lăng Duy Trạch, gọi tôi là Duy Trạch.” mặt còn viết sáu chữ “em đúng là ngu ngốc mà.”

      “Rồi, Duy Trạch.” Gọi gì mà chẳng được, cũng ảnh hưởng gì. chỉ mong hài lòng mà để về nhà là tốt rồi.

      Nhưng có ý định thả khỏi . Cả hai rơi vào trạng thái trầm mặc, bỗng giọng nữ quát to khiến giật mình. Lăng Duy Trạch thích giọng này, mà Tô Tiểu Đại lại vô cùng sùng bái. Là thanh gào thét quen thuộc của Dương nữ vương! Giày cao gót mười phân giẫm cạch xuống sàn, Dương Trừng Trừng kéo Tô Tiểu Đại về phía mình, sau đó quay sang Đào Dục lớn tiếng: “Đào Dục, giỏi nhỉ? Dám bắt bạn tôi à?”

      Đào Dục định cãi lại nhưng nhìn thấy Dương Trừng Trừng nóng nảy nên xuống nước: “Tôi có bắt ta, đừng lung tung.”

      Dương nữ vương trỏ tay vào hung thủ Lăng Duy Trạch, lại trỏ vào người bị hại Tô Tiểu Đại đứng nấp sau lưng: “Nhân chứng có đủ cả, còn dám chối? đúng là đồ khốn mà.”

      Nhìn Dương Trừng Trừng chống hông chửi bới , Đào Dục thay đổi hình tượng quý công tử phong nhã, ngược lại chống nạnh cãi tay đôi với chị.

      “Dương Trừng Trừng, bao nhiêu tuổi rồi? Sao lại hiểu chuyện vậy, trước kia cũng thế.”

      Trước kia? Đào Dục lần này chạm phải bom nguyên tử, lại còn mặt mũi nhắc tới trước kia?

      “Đào Dục, đúng là mặt dày như mặt đường, dám nhắc tới trước kia à? Đồ khốn.”

      Tô Tiểu Đại tiếp tục trợn mắt, Dương nữ vương phải đến giải cứu con tin mà là đến để cãi nhau với Đào Dục. Lắng nghe chút nữa, đại khái bọn họ từng có quen biết, trời ơi chuyện gì thế? Tô Tiểu Đại có chút bối rối.

      Thái độ Dương Trừng Trừng gắt gỏng, lại bảo là đồ khốn, Đào Dục cũng nhẫn nhịn được. sa sầm mặt: “ ai mặt dày chứ? Nếu phải …”

      chưa hết bị chị cắt ngang lời: “Ai mặt dày kẻ đó biết, Tiểu Đại chúng ta , đứng đây coi chừng bị lây bệnh khốn nạn theo.”

      Dương Trừng Trừng giận đến gương mặt đỏ ửng, còn Đào Dục hận thể đem chị xé thành mảnh . Chị ta trước kia hung dữ, nhưng tại cũng vẫn như thế, hung hãn mắng mỏ người khác, chia tay chị ta là có sai! Đào Dục thầm nghĩ vậy. Nhưng Lăng Duy Trạch cũng thể để Tô Tiểu Đại rời dễ dàng, kéo Tô Tiểu Đại về phía mình rồi hướng Dương nữ vương: “Chờ .”

      Thấy Lăng Duy Trạch là bạn bè của Đào Dục, dĩ nhiên chị ghét lây cả . Chị lại giật Tô Tiểu Đại qua bên chị.

      thôi Tiểu Đại, bạn bè của đồ khốn cũng là đồ khốn, đừng để ý bọn họ.”

      Nếu Lăng Duy Trạch có thể để cho Dương nữ vương khiêu khích lần nữa mà vẫn im lặng phải là rồi. Hơn hết là chẳng thể để rời khi chưa đạt được mục đích.

      “Vật họp theo loài, câu này rất đúng, nhưng phải lúc nào cũng đúng. Đào Dục là đồ khốn, có nghĩa tôi cũng là đồ khốn. Dương chớ quơ đũa cả nắm, dĩ nhiên, nếu Dương phản bác, tôi kỳ thực cũng nghĩ người thông minh như với Tô Tiểu Đại cũng là dạng giống nhau.”

      Lăng Duy Trạch thế, động chạm ai cũng đành chịu. Nhưng Đào Dục vốn nghe quen, Tô Tiểu Đại lại dám phản ứng, mà câu “Đào Dục đồ khốn” chính là câu lấy lòng Dương nữ vương, cho nên chị bỏ qua việc Tô Tiểu Đại ngốc nghếch ( thực tế, chị cũng tự nhận thấy IQ Tô Tiểu Đại cao). Cuối cùng, chị đứng khoanh tay đánh giá Lăng Duy Trạch lượt. Ừ, ngoại hình tệ. So với tên khốn kia điển trai hơn rất nhiều. trắng ra là trong mắt chị ai cũng tốt đẹp hơn Đào Dục. Chỉ là đôi mắt của sau mắt kính kia đúng là đơn giản, theo giác quan thứ sáu của chị, gã đàn ông này phải người dễ chọc vào. Tô Tiểu Đại làm sao biết ta thế nào, hơn nữa còn trùng hợp là bạn bè của tên khốn ấy.

      Lăng Duy Trạch biết Dương Trừng Trừng còn ác ý với nữa, tất nhiên điều này phải là tha thứ cho chị về tội chửi bới . Chỉ là quân tử báo thù mười năm chưa muộn, thấy chị còn hữu ích đối với công cuộc cưa đổ Tô Tiểu Đại nên tạm thời tính toán với chị. Lăng Duy Trạch vươn bàn tay, cười cười: “ Dương, tôi là Lăng Duy Trạch, chúng ta làm bạn nhé?”

      Lăng Duy Trạch vừa xong ai cũng đều trợn mắt. Đào Dục cũng ngờ từ là người cao ngạo lạnh lùng cần lấy lòng ai, nay lại chủ động làm bạn với phụ nữ. Đào Dục biết Lăng Duy Trạch sau việc đó còn rất ghét phụ nữ. Tô Tiểu Đại mặt càng thêm ngu, đáng lẽ câu chuyện xoay quanh , nhưng thế nào lại chuyển hướng qua Lăng duy Trạch chứ? Chẳng lẽ Lăng Duy Trạch thân cận với là để thông qua mà theo đuổi Dương Trừng Trừng? Nhìn hai người bắt tay thiết lập quan hệ, nhìn sang Lăng Duy Trạch tươi cười đến sáng lạn, Tô Tiểu Đại trợn tròn, trợn tròn mắt. Trong lòng càng tin vào ý nghĩ của mình, sai, nhất định là ta thích Dương nữ vương, phải có ý với . Nửa ngày trời ra chỉ là người kết nối tình , chuyện này lẽ ra phải chứ đâu cần vòng lớn như vậy làm gì!

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :