1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Phúc hắc - Cửu Tứ (6/62) (DROP)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Phúc hắc


      Tác giả: Cửu Tử.


      Số chương: 62 chương.

      Edior: Thiên An, Chuongnhobe, Thanhthao1990, Thu Thuyền.


      Convert: Ngocquynh520.


      Thể loại: đại.


      Lịch post: 8 chương/ tuần.


      Giới thiệu:


      Đây là câu chuyện về nàng nhà giàu giả trư ăn thịt cọp.


      Che giấu thân phận giả dạng bé lọ lem nghèo khó bị bỏ rơi trong truyện cổ tích.


      Tên gốc của truyện ở Trung Quốc phiên bản đọc điện thoại di động là “ bé lọ lem phúc hắc”.


      ~~~~~~~~~~~hết văn án~~~~~~~~~~


      An: dự định lúc đầu là An và bạn thân của An làm, nhưng sau đó, có thêm góp mặt của chị Thanh Thảo, và em Thu Thuyền ed chung truyện “Người mới tức giận” mới hoàn thành đó, hi hi, hi vọng là truyện này sạch. Đọc cái văn án ngắn cũn cỡn cũng thấy hơi hơi… nhưng mà các bạn yên tâm, truyện tuyệt đối đủ dài, hi vọng các bạn có thể cùng An, chị Thanh Thảo, em Thu Thuyền và Chuongnhobe tới cuối truyện, hi vọng hố sớm được lấp. Mình chưa đọc truyện, nguyên tắc của mình là ed tới đâu đăng liền tới đó, vì vậy, có khả năng các bạn có thể đọc liền lúc mấy chương tr liền, với điều kiện An nổi hứng ABC XQZ gì đó. Hi hi. Nhưng các bạn yên tâm, tuần 8c, đủ số lượng cứ ném đá nhiệt tình vào, An và chị em ắt lòi truyện ra ngay, chết rồi, lảm nhảm nhiều quá, bjo đến lượt tr lên sàn rồi *tung hoa*
      fujjko thích bài này.

    2. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 1: Tiệc sinh nhật.

      Edit: Thiên An

      Beta: ThanhThao1990.

      Ánh mắt Cố Đăng Khoa xuyên qua vô số hình dáng mỹ lệ thướt tha, rốt cuộc cũng tìm được mình muốn tìm, ấy bưng đĩa thức ăn ánh mắt hạnh phúc, bộ dáng lười biếng tựa như con mèo, an tĩnh hưởng thụ thức ăn của mình, cảm nhận được ánh mắt của , ngẩng đầu lên, ánh mắt trong sáng thuần khiết cười với tiếng, lộ ra cái má lúm đồng tiền, nụ cười đó khiến khuôn mặt tinh xảo của đơ ra mấy giây.

      Lặng lẽ lui ra khỏi đám người, chàng đẹp trai tuấn chăm chú hướng bên này tới, bất đắc dĩ lau đồ ăn dính bên khóe miệng thay cho .

      nhàng liếm môi, cười cái với : “Có đói bụng ? Có muốn ăn chút ? Mùi vị khá được!”

      Trong mắt Cố Đăng Khoa chút nào che dấu cưng chiều và đau lòng, liền cầm dao nĩa trong tay ưu nhã cắt thức ăn trong đĩa, ăn mấy miếng: “Em đúng là nhàn hạ, mình trốn ở chỗ này hưởng thụ đồ ăn ngon!”

      cười ha hả, làm nũng : “Yến hội cao cấp nhiều đồ ăn ngon, làm sao mà nhịn được!”

      Nhìn Cố Đăng Khoa hai ba miếng ăn hết rồi, chớp chớp đôi mắt trong sáng: “Muốn ăn nữa ? Hôm nay sinh nhật , ăn no có sức xã giao đâu!”

      Cố Đăng Khoa im lặng nhìn , tâm tình cảm động trong đáy mắt.

      đưa ngón tay bé bấm lên gương mặt tuấn tú của sau đó kéo sang hai bên: “Hắc, đừng như vậy, đúng ngày này năm nào cũng bày bộ dạng như thể em thiếu cả tám trăm vạn ấy, hôm nay là sinh nhật , cười cái nào!”

      Nhìn tim phổi này, Cố Đăng Khoa chán nản nhưng lại thể làm gì, từ đến lớn lúc nào cũng bày ra dáng vẻ cái gì cũng hiểu, càng về sau lại càng thích thú vẻ mặt này của .

      “Hắc, Arco, còn như vậy để ông nội thấy kêu gào là em bắt nạt ! A, càng ngày càng đẹp trai!”

      móc trong túi ra cái móc, rốt cục là thứ giống như móc treo điện thoại, tùy ý nhét vào tay Cố Đăng Khoa: “Sinh nhật vui vẻ!”

      Vốn mặt Cố Đăng Khoa còn lạnh nhìn thấy quà trong tay, cuối cùng cũng lộ ra nụ cười, vui vẻ : “Em thêu?”

      Sau đó khẩn trương cầm tay lên, kiểm tra chút, thấy chút vết thương nào mới yên tâm, đen
      mặt ném cho ánh mắt coi thường, giận dữ rút tay mình về: “Lần đầu tiên thêu, dĩ nhiên là thêu chưa được đẹp, nhưng cũng cần khinh bỉ em như vậy? Làm tổn thương lòng tự trọng của người ta!”

      Trong hình được ép plastic trong suốt là nam nữ, cười vui vẻ lộ ra cả răng khểnh, cậu thanh niên cười vô cùng sáng lạn, theo khuôn mẫu, có từ ngữ nào miêu tả, tất cả đều hết trong tấm hình.

      Nhìn lên Cố Đăng Khoa cười, xấu hổ giận dữ trừng : “ thích trả em!” xong, vươn tay muốn lấy lại.

      “Đâu có chuyện quà tặng rồi lại muốn lấy lại?” Cố Đăng Khoa cười khoe ra hàm răng trắng sáng, nhanh chóng cất kỹ quà tặng, sau đó cũng lấy ra hộp quà gói tinh xảo cẩn thận, “Chị, sinh nhật vui vẻ!”

      Trong ánh mắt người con lên chút gợn sóng ướt át chớp lóe rồi biến mất, chớp chớp hàng mi dày, ngây ngô cười ha ha, nhận lấy quà tặng của Cố Đăng Khoa, đôi môi đỏ thắm đầy dầu mỡ chụt lên má Cố Đăng Khoa cái, nhân tiện cất quà tặng .

      “Chị mở ra xem là cái gì sao?” Cố Đăng Khoa hài lòng về thái độ của đối với quà tặng của mình.

      bất đắc dĩ mở phong thư ra, bên trong là tờ chi phiếu, lẳng lặng ôm lấy Cố Đăng Khoa: “Cảm ơn!”

      Quả cần xem cũng biết là cái gì, từ đến lớn, ngày này năm nào cậu cũng đều tặng quà cho như vậy, trước đây là tiền tiêu vặt sau đó khi trưởng thành liền đổi thành sổ tiết kiệm, cổ phiếu, bây giờ là chi phiếu.

      vẫn nhớ lần sinh nhật thiếu hai cái răng cửa đó, mở quà sinh nhật khắp phòng vẫn yên tĩnh nhìn : “Chị, chị thích nhất quà tặng nào?”

      “Tiền bạc!” khi đó trầm lặng nhu thuận giống trẻ con.

      Gia đình họ Cố cũng được coi như dòng họ có tiếng ở thành phố này, đời cụ có năm con con , năm người con lại sinh ra tám cháu , tuy thông minh xinh đẹp, nhưng rốt cuộc vẫn phải là con trai, khiến ông cụ vẫn cảm thấy thỏa mãn.

      phụ lòng mong ngóng của ông cụ, rốt cuộc cũng có cháu trai, Cố Đăng Khoa.

      có tám chị xinh đẹp, dưới có em trai xuất chúng, thứ bậc xấu hổ khiến cho ở gia đình họ Cố an ổn sống hai mươi năm như người tàng hình.

      Cũng phải là người tàng hình sao, hai người là chị em song sinh, là Cố Tiểu Cửu, là Cố Đăng Khoa.

      liếc mắt cái nhìn Cố Đăng Khoa, trong ánh mắt đều là ý cười, đây là em trai , là em trai quan trọng nhất.

      ngửa đầu miễn cưỡng tựa vào khung cửa sổ, chân tựa vào kính thủy tinh, chậm rãi đem dĩa xiên vào hoa qua đặt giữa bàn đưa lên miệng, ánh mắt ngọt ngào nheo lại, hạnh phúc giống như con mèo trộm được cá.

      Giữa sàn nhảy bóng người mờ mịt, nam thanh nữ tú ăn mặc thời thượng, xoay người, làn váy lay động duyên dáng. Hôm nay là sinh nhật cục cưng của nhà họ Cố, Cố Đăng Khoa, bữa tiệc hoành tráng này tổ chức để mừng sinh nhật , tới tham dự đều là nhân vật có tiếng, đàn ông mặc tây trang thẳng thớm, phụ nữ dáng người lả lướt, nhàng đong đưa ly rượu trong tay, giọng chuyện thân thiết với nhau.

      Tám thiên kim nhà họ Cố, hoặc tao nhã, hoặc trí thức, hoặc hoạt bát, hoặc xinh đẹp, đều mang theo nụ cười khéo léo hàn thuyên với các vị khách, mỗi người đều đẹp lóa mắt, bày ra những phong thái mê người, nhưng vẫn làm mất nổi bật của nhân vật chính buổi tiệc hôm nay Cố Đăng Khoa.

      Toàn thân tuấn tây trang màu đen, lưng rộng, tuy gọi là cường tráng nhưng cũng là ngọc thụ lâm phong, tự nhiên chào hỏi tất cả các vị khách ở đó.

      lại xiên miếng trái cây bỏ vào trong miệng, ngọt vào tận trong tim.

      Ừm, em trai bị ức hiếp từ bé cũng trưởng thành rồi, càng ngày càng ưu tú, khó trách ông cụ thích , là con trai đương nhiên là ông cụ thích, quan trọng hơn là bản thân cực kỳ ưu tú, khiến cho làm chị cũng có phần hãnh diện a.

      An Nhĩ Di cầm chén rượu đứng ở trong nhà kính trồng hoa của nhà họ Cố, nhìn cười lười biếng đứng ở góc đại sảnh sáng sủa nhà họ Cố, giống như có bức màn che, các vị khách ở chính sảnh ung thấy được , ngồi híp mắt quan sát khách trong phòng tiệc, giống như là mình là người ngoài, đem chính mình cách ly khỏi mọi người.

      Đối với các các chàng trai là phong cảnh, còn đối với chính là phong cảnh.

      Gia thế Cố gia như vậy, lại có thể để như thế bước vào, còn cùng thái tử Cố gia thân thiết như thế, biết ông cụ Cố nhìn thấy biểu tình như thế nào.

      Ánh mắt ta liền nhìn chăm chú, mặt ra hai má lúm đồng tiền.

      Đó là chi phiếu sao? Thú vị.

      Đem ly rượu uống cạn hơi, xoay người hướng chính sảnh mà , lại là tham hư vinh vọng tưởng bay lên làm phượng hoàng.
      Last edited by a moderator: 23/12/14
      linhdiep17 thích bài này.

    3. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 2: Cố gia Tiểu Cửu

      edit: Chuongnhobe

      beta: Thanhthao1990

      đem đũa cất vào góc, lại dùng cái khăn ăn dược chuẩn bị để lau miệng, nhàng đứng dậy vươn vai cho đỡ mỏi lưng. Chắc là do ánh nắng buổi chiều quá dịu dàng chiếu vào làm cho cả người từ trong ra ngoài đều trở nên lười biếng cách thoải mái.

      Vén tấm rèm cửa sổ cũ dày có hoa văn cổ xưa lên, ung dung bước qua, chuyển tầm mắt tới khu vực sàn nhảy khí sùng sục náo nhiệt.

      Vừa hay, Cố Đăng Khoa cùng với vị thiên kim tiểu thư kết thúc điệu nhảy mở màn, nhạc dừng lại, kèm theo đó là tiếng vỗ tay rào rào. Sau đó, sàn lần lượt xuất các cặp trai tài sắc dắt nhau vào, nhạc du dương mềm mại lại lần nữa vang lên, ánh mắt Cố Đăng Khoa xuyên qua đám người giao với đáy mắt .

      cười khe khẽ tầm mắt hạ xuống, loại ám hiệu trong ánh mắt này chỉ có hai người bọn họ hiểu được, điều này làm cho Cố Đăng Khoa yên tâm hơn, tiếp tục mời vị tiểu thư nhảy cùng.

      Còn , tiện tay cầm quả đào từ miệng chiếc ly thủy tinh thượng hạng tỏa ra ánh sáng long lanh cho vào miệng, lập tức trong miệng tràn ra vị chua thanh kết hợp với vị ngọt cùng hương thơm đặc trưng, nheo mắt lại cười thầm nghĩ, sống ở trong giữa những người này, có thể thực hưởng thụ những loại thức ăn vừa đẹp mắt lại ngon miệng như thế này, có thể có mấy người?!

      “Tiểu Cửu, chào hỏi khách khứa , ở chỗ này làm cái gì? Dáng vẻ lười biếng như thế này mà bị khách nhìn thấy còn ra thể thống gì nữa?

      Giọng thanh thúy mang theo ý trách móc lạnh lẽo sau lưng vang lên, khiến trong lòng thầm than tiếng, từ từ xoay người lại, mặt vội nở ra nụ cười tươi như hoa, lại theo thói quen đưa tay trái lên sờ đầu, lúng túng nhìn lên giỏi giang khéo trước mặt nhíu mày.

      “À, Nhị tỷ!”

      Biểu cảm mặt vẫn duy trì như cũ, nụ cười giống như ánh nắng mặt trời vàng nhạt xuyên thấu qua tấm kinh thủy tinh chiếu lên người , lười biếng mà trong suốt.

      Đối diện với với vui chau mày lại, khuôn mặt xinh đẹp được trang điểm cách kĩ lưỡng trông vô cùng tinh sảo, cộng với thân lễ phục tơ lụa màu đen vừa vặn làm tôn lên khuôn ngực đầy đặn và vóc dáng cao gầy càng làm nổi
      bật khí chất hơn người, cao quý mà ưu nhã nhàn nhạt lộ ra giỏi giang và khéo léo.

      Nhìn thô tục liếm khóe môi còn vương chút nước trái cây, ánh mắt mê ly ngốc trệ và bộ ngơ ngác, đáy lòng dâng lên khinh bỉ cùng chán ghét hồi, lướt ánh mắt nhìn kỹ người hồi, rồi mới nhàn nhạt dặn dò.

      “Thay quần áo khác rồi xuống chào hỏi quan khách!”

      “Dạ,vâng!”

      ngoan ngoãn gật đầu, mặt mày chấp thuận.

      Nhìn dáng vẻ khéo léo mà nghe lời, Cố Ngâm nhíu mày.

      “Tiểu Cửu!”

      “Hả? Còn có chuyện gì sao? Nhị tỷ?”

      muốn bước chân ngừng lại chút, nghiêng người sang con mắt mờ mịt nghi hoặc nhìn lại Cố Ngâm.

      “Bữa tiệc hôm nay rất quan trọng, đừng làm cho Cố gia mất thể diện!”

      Hàng lông mảnh dài thẳng tắp của rũ xuống, đem cảm xúc trong đáy mắt bao trùm giấu , khóe miệng nhếch ra nụ cười

      “À.”

      Mở tầm mắt, ý cười trong mắt lấp lánh, nhếch miệng kên, lộ ra hàm răng nhắn như răng mèo, nụ cười trong sáng.

      biết, Nhị tỷ.”

      em họ này, cho dù bị người khác có khinh rẻ thế nào, thậm chí là cố ý hay vô ý mỉa mai thế nào, đều chỉ biết mở to con mắt mờ mịt nhìn người, nhàng cười lên, cũng biết này nghe có hiểu hay khong, có lẽ đến tám phần là hiểu, nếu lớn lên ở Cố gia hai mươi năm như vậy mà có được đôi mắt đơn thuần trong trẻo như vậy, có phải là em họ này có phải thông minh khó lường quá rồi ?!

      Trong mắt Cố Ngâm lóe lên tia xem thường, căn bản cần thiết phải đề phòng, kể ra mỗi đứa trẻ lớn lên trong Cố gia phải tất cả đề quá thông minh, họa chăng chỉ số thông minh của cậu em họ kia tầm được 138 này cũng chỉ có chín mươi mấy là cùng, ý với nàng này chẳng khác gì đàn gảy tai trâu cả, nếu như trực tiếp, ta làm sao mà hiểu được.

      Giật giật khóe miệng, lộ ra nụ cười xinh đẹp mà ưu nhã, thanh bình thản.

      chỉ nên ở trong phòng bếp thôi, nên ra ngoài chào hỏi quan khách, hôm nay có rất nhiều khách quý, đến phòng bếp xem xét xem có cần giúp gì !”

      “A, được!”

      gật đầu, cũng lộ ra bất kì vẻ mặt kì quái hay kinh ngạc nào cả, vẫn nhu thuận như cũ, tính tính nhu thuận của này cứ như vậy mà sống an ổn như có như ở Cố gia, ta cũng từng nghe mọi người từng chuyện phiếm với nhau, Cố gia có “thuần lương dày đạo nhân?!” (p/s: cái này t sao mà hiều được, bạn đọc nào có thể cho t góp ý về việc dịch cái cụm từ này được k? t vô cùng cảm ơn ah!) chính là Cửu tiểu thư được quan tâm tới này, đây là lần đầu tiên ta chú ý đến người em họ này, bất kể lúc nào, bất cứ nơi đâu cũng có thể nở nụ cười tươi như hoa như vậy.

      “Về sau những lúc có người cho phép gọi tôi là ‘Nhị tỷ’!”

      “A? vâng.”

      Nét mặt lộ ra cảm giác lẫn lộn, nhưng lại hết sức nhu thuận mà đồng ý, phát ra thanh rất đê mê, ánh mắt nhìn về phía thiếu niên đằng xa phía sau lưng Cố Ngâm, cười rạng rỡ, lộ ra vẻ mặt mờ mịt như thường lệ.

      “Tôi biết rồi……… Nhị tỷ………….”

      --- ----------ta là tuyến phân chia kiểu mới---- ------ -----

      xuyên qua phòng bếp, Cố Tiểu Cửu cũng trở về phòng mình, mà là ngồi lên chiếc xe bus để tới quảng trường trong trung thâm thương mại – nơi rất phồn hoa.

      Cho dù là thời điểm này, quảng trường vẫn đông người nhốn nháo, tấp nập qua lại thường là bạn bè tụ họp, đất còn có mấy quán bày bán những món đồ chơi, chi đâu xa, tất cả những bộ quần áo mặc đây đều là những thứ thời trang giảm giá vỉa hè mà lên, đơn giản như chiếc áo T-shirt kiểu cao bồi cùng đôi giày cứng màu trắng.

      Cũng
      vì khoác mình bộ trang phục như vậy mà xuất bữa tiệc sang trọng, khó tránh bị người Nhị tỷ xinh đẹp ăn vận lộng lẫy cho như vậy, nhưng nghĩ đến lúc gần nhìn thấy bộ dạng Nhị tỷ hơi chau đầu lông mày và ánh mắt vui chợt lóe lên, Cố Tiểu Cửu vẫn nhịn được nhàn nhạt cong khóe môi.

      Móc điện thoại di động trong túi ra xem đồng hồ, đối với hẹn ước của hai người vào ngày hôm nay còn mong đợi, nhìn đến tòa nhà cao vút như chìm vào trong mây ở trước mặt kia, nhún nhún vai, quyết định dạo quanh khu thương mại, tự cho mình ngày sinh nhật vui vẻ, còn về phần Cố gia, xem ra chưa đến mười giờ là chưa thể về rồi.

      Mới được hai bước, sững sờ nhìn thấy người đàn ông trắng trẻo trong tay ôm bó hoa hồng bình tĩnh tiến về hướng .

      Thu lại bộ dạng ngơ ngẩn của mình, thản nhiên cười cười.

      “Dương Kiệt, tới rồi sao?”

      “Tặng cho !” (p/s: mới chương đầu t làm, k biết xưng hô thế nào cho phải nên t để như thế này.)

      Dương Kiệt dường như cố ý khoe khoang tựa như đem theo thứ trân bảo quý giá của mình nâng niu bó hoa đưa tới trước mặt Cố Tiểu Cửu.

      Dáng người cao lớn khôi ngô, người mặc cái áo sơ mi màu cam, bên dưới là chiếc quần màu cà phê đậm và đôi giày da có phần hơi lỗi thời màu rám nắng.

      “Rất đẹp, cảm ơn!”

      chú ý của Cố Tiểu Cửu hoàn toàn bị thay thế bởi bó hoa hồng đỏ này, với tất cả trân trọng cái đẹp của người con , khuôn mặt lập tức nở nụ cười, nhưng chỉ là tay đút vào túi quần, tay cầm điện thoại mà có đưa tay ra nhận hoa.

      “Thế nào? thích à?”

      Dương Kiệt vẻ mặt mất hứng nhìn , lông mày rất đậm, mắt lõm sâu vào, sống mũi lại hết sức cao và thẳng.

      Quan sát Cố Tiểu Cửu từ xuống dưới, cau mày đứng bên cạnh , lơ đãng :

      “Vẫn là bộ đồ mặc tuần trước sao?”

      Trong mắt lên cảm giác ưu việt cùng ghét bỏ, Cố Tiểu Cửu vô cùng nghi hoặc nhìn , nhàng hỏi:

      “Đúng vậy, có sao ?”

      Dương Kiệt đưa tay ra, muốn ôm hông , bị nhàng lướt qua tránh , giọng vẫn như cũ ngu ngơ.

      “Đừng làm rộn, rất nhột đó!”

      nhìn thấy giày ở chân , thanh chuyển động nhấc lên cao rồi hạ xuống.

      mua giày ở đâu?”

      Cố Tiểu Cửu nhàng tươi cười như hoa, để lộ hàm răng sáng bóng như ngọc cằm mở rộng ra thành đường cong tinh xảo, nhàng nhướng tới vỉa hè, giơ giờ chân lên, trả lời rất lưu loát.

      “Hàng vỉa hè!”

      “Bao nhiêu tiền?”

      “Chừng trăm tệ!”

      Giọng của rất hờ hững, đột nhiên ngẩng mặt lên lườm , cười như cười hỏi.

      “Thế nào? Mua đắt rồi hả?”

      “Về sau hãy mua thêm giày mà , tôi thấy các đồng nghiệp khác giày mỗi đôi tùy tiện đều hơn nghìn đấy!”

      Cố Tiểu Cửu biểu cảm bộ dạng có chút chán nản, cúi đầu rồi lại ngẩng đầu lên nhìn về phía trước, nhàn nhạt đáp tiếng.

      “A, các là người có tiền!”

      Dường như nghe ra được châm chọc trong giọng của Cố Tiểu Cửu, Dương Kiệt kiêu kì ôm chầm lấy bờ vai mảnh khảnh của , ngẩng cao đầu, rất galant tay chỉ hướng về phía tòa nhà cao khoảng tám chín tầng hướng tây bắc cách đó khoảng 500m với .

      “Chúng ta ăn cơm trước , khi nào có thời gian rảnh rỗi tôi dẫn đến đó mua thêm mấy bộ y phục!”

      Có thời gian rảnh rỗi? Ánh mắt Cố Tiểu Cửu vẫn thẫn thờ như cũ chăm chú nhìn về phía trước, khóe miệng nở ra nụ cười nhạt, thở dài .

      là lớn a? là hào phóng!”

      “Tôi dẫn ăn cơm!”

      Ngược lại, cậu thanh niên lại rất khiêm tốn lảng sang chuyện khác, rất sảng khoái mà , nghe ra được tâm tình của ta rất tốt.

      Ánh mắt Cố Tiểu Cửu cong lên vui mừng cười, trong ánh mắt giống có trăm mảnh thủy tinh được ánh sáng phản xạ lại, vô cùng chói mắt.

      Ngẩng đầu lên nhìn chằm chằm vào , giọng uyển chuyển như làm nũng.

      “Tôi còn chưa từng được ăn đồ ăn Pháp!”

      “Đồ ăn Pháp?”

      Cố Tiểu Cửu nhìn với ánh mắt sùng bái.

      “Nhất định thường xuyên ăn ?”

      khiêm tốn .

      “Cũng có thường xuyên, chỉ là thỉnh thoảng mới ăn thôi, đồ ăn Pháp cũng ngon cho lắm!”

      “Ăn ngon a!”

      vì thất vọng mà rũ rèm mi xuống, thấy được cảm xúc trong đáy mắt , mà chỉ nghe được giọng có phần mất mát.

      “Nhưng tôi rất muốn ăn ……”

      Dương Kiệt dùng ánh mắt ‘ tùy hứng’ nhìn .

      “Vậy ăn món ăn Pháp!”

      tốt quá!”

      Sâu trong đôi mắt lên ánh sáng long lanh bao trùm, khóe môi nâng lên, lộ ra hàm răng trắng tinh, nụ cười nở ra tựa như bông pháo hoa nở rộ vậy, vẻ mặt ngây ngô giống như thiếu nữ đắm chìm trong tình ngọt ngào hạnh phúc.

      “Tôi biết là khí trong nhà hàng Pháp cũng tệ!”

      Sau khi cười xong, có chút lo lắng nghiêng mặt sang bên, chớp chớp đôi mắt trong suốt tỏa sáng, hết sức chăm chú hỏi.

      có mang đủ tiền ?”
      Last edited by a moderator: 23/12/14

    4. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 3: Quá hiền hậu

      Edit: chuongbenho

      Beta: ThanhThao1990

      Dương Kiệt cảm thấy những lời khiến rất mất mặt, liền vui nhăn mặt lại, nhưng vẫn kiêu ngạo :

      “Cái này cần phải lo, thôi!”

      Cố Tiểu Cửu cười cười, , tiện tay cầm điện thoại làm vài thao tác khóa máy, rồi tự nhiên cất điện thoại vào túi xách của mình.

      Thành phố H là nơi đô thị “tấc đất tấc vàng”, giá phòng rất cao, vì vậy những phòng ốc làm khu thương mại giá cũng phải đến gần vạn tệ mét vuông, mà ở khu vực Nam Hồ này thành phố H lại là nơi có nhiều danh lam thắng cảnh, mà tại họ lại là khu trung tâm thương mại (?!) (p/s: đến t cũng chẳng hiểu gì khi dịch đoạn này luôn @@), giá phòng khu vực này cao lại càng thêm cao, trong vùng Nam Hồ này, từng có nhà trọ được đấu giá thuê với giá lên tới mười mấy vạn mét vuông.

      Căn phòng ăn tọa lạc ở bên cạnh Nam Hồ, diện tích rất lớn,kiến trúc kiểu hình thang rất đặc sắc, bên trong phòng ăn là nơi tốt nhất để nhìn ra khu ăn chơi, bên trong KTV, bowling cũng đầy đủ cả. Phía dưới là tầng hầm dùng làm khu bãi đỗ xe rất rộng lớn, hướng về phía Nam khoảng 500 mét chính là khu vực buôn bán sầm uất nhất của thành phố H, cho dù là khá gần, nhưng nơi đây vẫn hoàn toàn có bất kỳ cảm giác ồn ào nào, quang cảnh đẹp mà thanh tĩnh rất dễ chịu, những vị khách đến đây đều mang gương mặt nụ cười thanh thản và thoải mái.

      Khi tới cửa của nhà hàng Dương Kiệt bắt đầu được tự nhiên, vẻ mặt hết sức cứng nhắc, rồi lại làm bộ làm tịch dáng vẻ thoải mái, trấn định tựa như ôm Tiểu Cửu, bước vào bên trong.

      Trong nháy mắt, cánh cửa nhà hàng được người hầu kéo ra, phảng phất hương thơm xông vào trong mũi, đồng thời, bên tai vang lên bản tấu dương cầm trầm bổng.

      khí bên trong càng thêm tao nhã, có ồn ào náo động mà khung cảnh bên trong vô cùng tinh xảo và tráng lệ, khiến cho con người ta cảm thấy như được hòa mình vào cùng thiên nhiên, cảm giác vô cùng nhõm, cảm giác con người mệt mỏi trong nháy mắt biến mất, tâm hồn yên tĩnh, giọng liên tục dần trở nên nhàng hơn.

      thực tế, khí trong nhà hàng này rất yên tĩnh, thỉnh thoảng mới có tiếng của khách chuyện với nhau, nhưng cũng chỉ là những thanh vô cùng nhàng lễ phép, nụ cười rất điềm tĩnh.

      Dương Kiệt có chút mất tự nhiên, chần chừ cất bước vào, nhưng mặt lại lộ ra dáng vẻ có phần kiêu ngạo!

      Thảm rất mềm, xung quanh phần lớn là được trang hoàng màu xanh biếc của thảm thực vật, lại điểm xuyết thêm mấy đóa hoa màu xanh lam nhạt, phòng ăn bên kia lại có phong cách khác, cảnh sắc lấy màu xanh non tươi mát làm chủ đạo và được điểm xuyết thêm những chùm hoa màu vàng, khiến người ta liên tưởng tới phong cảnh mùa xuân ấm áp trăm hoa đua nở, muôn loài thực vật đâm chồi nảy lộc. (p/s: đoạn sau t chém đấy, vì hiểu đại ý, nên t đành chém tạm vậy các bạn cho t nhiều ý kiến nha! ^_^)

      Giữa các chỗ ngồi có phần cách xa nhau, tường ngăn cách có những chỗ chỉ là những chậy cây cảnh xum xuê, Tiểu Cửu yên lặng mỉm cười mặc kệ cho Dương Kiệt nắm tay dẫn tới bàn trống xa xa phía trước.

      Ánh mắt Dương Kiệt nhìn ngắm xung quanh lượt, sau đó trong thái độ lộ ra khinh thường nét trong giọng .

      “Phòng ăn như thế này cũng chẳng có gì đặc biệt!”

      Giọng của lanh lảnh, lượng cao nhưng chỉ vừa đủ để cho những vị khách xung quanh nghe được, và họ cố gắng tìm chủ nhân của giọng để mục sở thị, chỉ có thế rồi thấp giọng cười khẽ cái.

      Dương Kiệt ý thức được bản thân bị mọi người chê cười, vẻ mặt trở nên rất khó coi, bộ dáng Tiểu Cửu vô cùng ngốc nghếch như chuyện gì cũng hiểu rất yên lặng, gương mặt mê mang rất cam lòng nhìn tay mình bị nắm chặt, sau đó nhàng cười tiếng, giống như sắc gỗ sam ánh lên những bông hoa màu vàng tường rũ xuống vậy.

      đợi người bồi bàn tới, Dương Kiệt lấm la lấm lét nhìn trái nhìn phải, cầm menu được làm rất giản dị nhưng lại rất tinh sảo tỏ ra vô cùng chuyên nghiệp, thấp giọng :

      “Bồi bàn!”

      Rất vinh hạnh, hai người lại lễ phép chăm chú nhìn, Tiểu Cửu vẫn cười nhìn như cũ, lời, cực kì nhu thuận.

      Người bồi bàn mặc áo sơ mi trắng thắt thêm chiếc nơ đen, trông rất chỉnh tề, khuôn mặt tươi cười, có bất kì ánh mắt khác thường nào, làm cho người ta cảm thấy rất thoải mái.

      rất lễ phép đem thực đơn được mở ra tới trước mặt Dương Kiệt, mang theo làn hương gỗ thô nhàn nhạt.

      giọng hỏi:

      “Xin hỏi tiên sinh cần gì ạ?” (p/s: t để như thế này để thể thái độ phục vụ chuyên nghiệp của nhà hàng đẳng cấp)

      Thực đơn được viết bằng tiếng Pháp, phía dưới có phiên dịch ra cả tiếng và tiếng Trung nên làm cho người xem hiểu, mặt sau cũng có ảnh chụp minh họa, làm cho người xem cảm thấy rất dễ dàng và tiện lợi.

      Dương Kiệt nuốt nước miếng, đem menu lật tới lật lui, từ đầu đến cuối luôn cầm lấy buông, cuối cùng cũng tìm được trang, tỏ ra rất phong độ đưa menu cho Cố Tiểu Cửu, cười biểu nho nhã nhưng giọng điệu lại khô khan :

      chọn trước !”

      Tiểu Cửu chớp chớp đôi mắt sáng, cười lên lần rồi lật từng trang từng trang của cuốn menu, ánh mắt Dương Kiệt lại trở nên căng thẳng, chăm chú theo dõi từng cử động của Tiểu Cửu, thầm hi vọng hiểu chuyện mà lựa chọn vài món ăn có giá cao lắm.

      Tại nơi này, bình thường mọi người đều tiêu khoảng năm trăm đến nghìn tệ, cách khác, Dương Kiệt ít nhất phải chuẩn bị nghìn đồng, chỉ là bây giờ nhà hàng có thể quẹt thẻ nên có vấn đề gì!

      Nụ cười của Cố Tiểu Cửu đẹp đến động lòng người, tâm trạng của Dương Kiệt mới vừa căng lên như dây đàn cuối cùng cũng trầm xuống, cũng cười giống như Tiểu Cửu.

      Người bồi bàn đứng đợi hồi lâu, mới lên tiếng lễ phép hỏi:

      “Tiên sinh, tiểu thư, xin hỏi có cần dùng thêm chút rượu ?”

      Cố Tiểu Cửu cười đôi mắt trở nên sáng long lanh khác thường.

      “Được!”

      đợi Dương Kiệt cự tuyệt, liền với người bồi bàn lưu loát câu tiếng Pháp.

      --- ------ ----- ta là tuyến phân cách cập nhật---- ------ ------ ------

      mặt người bồi bàn lên tia sửng sốt, khiến mặt Cố Tiểu Cửu lên vẻ thấp vọng:

      “Chẳng lẽ nhà hàng của các vị có rượu sao?”

      Người bồi bàn lễ phép mỉm cười gật đầu:

      “Xin chờ lát!”

      có người bồi bàn che tầm mắt, cảnh sắc Nam Hồ Di Nhân thoáng vọt vào trong mắt Cố Tiểu Cửu.

      có chút giật mình nhìn thất cảnh thấy khoảng rộng lớn xanh biếc bên ngoài cửa cửa sổ trong suốt sát đất.

      Uốn lượn theo phong cách cổ xưa, bên dưới cầu vòm Lăng Ba có nước Nam Hồ dập dờn, phản chiếu hình ảnh cây cối xung quanh hồ ánh lên màu xanh biếc, màu xanh lục đến chói mắt.

      Ở trường đại học của cũng có cái hồ như thế, phải là hồ nước còn uốn lượn hơn như thế này, bên trong hồ cũng ánh lên màu xanh lục như thế, chỉ là nước trong Nam Hồ có phần trong suốt hơn, còn nước hồ trong trường học có điểm xuyết thêm những mảng bèo tấm .

      Bèo tấm này là loại thức ăn mà cá rất thích, mà cá lại là thức ăn mà Cố Tiểu Cửu thích ăn nhất.

      Kiên nhẫn đối với luôn có thừa, có lần còn vừa mang theo đồ nghề tạo gian để phác họa phong cảnh, bên cạnh đó, còn giữ cây cần câu cá dài, leo lên cây liễu thô ráp bên cạnh hồ nước, thả dây câu, sau đó an tĩnh ngồi chờ đợi con cá cắn câu.

      Dưới tàng cây là những người chị em họ như Sủng tỷ tỷ, Cố Đăng Khoa với bạn , còn có cả cậu em họ luôn được cưng chiều như con trời mà ngày khó có được mấy câu – Tần Duệ.

      người gây án, hai người canh gác.

      Hai người kia đều vừa mắt lẫn nhau, ở bên ngoài hiếm có người nào biết Cố Đăng Khoa và Cố Tiểu Cửu là chị em, cho dù cả hai đều mang họ Cố cũng có rất ít người có ý nghĩ bọn họ có quan hệ huyết thống gì, dù sao khi nhìn qua có thể thấy chênh lệch về gia cảnh của hai người quá lớn, người nào cũng biết là Cố Đăng Khoa học tới trường bằng xe siêu xe riêng, mà Cố Tiểu Cửu chỉ là học sinh thi thuyển ở trọ tại trường mỹ thuật tạo hình đặc biệt.

      Lại càng có nhiều người đồn rằng hai người bọn họ là người hơn. Đối với những lời đồn đại này, Cố Đăng Khoa càng muốn giải thích. Mà từ khi còn bé, Cố Tiểu Cửu vô cùng ghét việc cha mẹ mình thường xuyên so sánh bản thân với cậu em họ này, ở bên ngoài bao giờ thừa nhận quan hệ với cậu ta, dần dà lâu ngày, hai người quen với cách thức đối mặt nhau như vậy.

      Mà đối với xuất của Tần Duệ, Cố Đăng Khoa chỉ hận thể luôn luôn coi chừng với người chị ngây thơ đơn thuần của mình như hình với bóng. Đừng nên bị mê hoặc vì bộ mặt cái kẻ mặt người dạ thú Tần Duệ kia chứ! Cái tên Tần Duệ kia có cái gì là tốt? Mặt lạnh, thân hình gầy gò khác gì cái que! Cố Đăng Khoa cố gắng kìm nén trước những khiêu khích của Tần
      Duệ, đậu hũ nên hay nên đều ăn cả, bạn nên ôm ôm, hoàn toàn thấy hành động ngây thơ của Cố Đăng Khoa. Chị em Cố gia thảm bại dưới tay tên họ Tần mặt người dạ thú.

      Cũng chính vì mỗi lần muốn cùng bạn thân mật, nhưng lại luôn bị xuất của Cố Đăng Khoa làm trở ngại, nên Tần Duệ cũng cực kì phẫn nộ.

      Nhưng người khác cũng cảm thấy rất khó hiểu biết Cố Tiểu Cửu dẫm lên loại phân chó gì mà lại luôn được ưu ái của hai cực phẩm xuất chúng như vậy?!

      Muốn xinh đẹp, trong học viện nào có ai là thể sánh bằng nhan sắc của Cố Tiểu Cửu?

      Cái nàng ngây ngô ngốc nghếch có ý chí tiến thủ lại có bản tính lười biếng ngu muội, thế nào lại khiến cho hai nhân vật phong vân nhất của học viện phải răm rắp nghe theo? Chỉ có cách giải thích, đó là Cố Đăng Khoa và Tần Duệ đều bị hồ đồ rồi, chỉ có thể là do ăn quá nhiều thịt cá rồi, bây giờ muốn thay đổi khẩu vị, muốn nếm chút rau dưa cháo trắng.

      thực tế mọi người nghĩ sai, trong mắt mọi người quả là Tần Duệ nếm thức ăn tươi. Bởi vì nó chỉ có kéo dài được sáu tháng kết thúc, do vốn là con trai duy nhất của tổng giám đốc tập đoàn Thiên Kim, về sau tiếp quản tập đoàn, nên quyết tâm du học Canada cùng hoa khôi hệ tài chính của đại học Z – Đổng Tinh Tinh.

      Đây cũng chính là lẽ thường tình, tất cả những người con trai bình thường đều lựa chọn qua lại cùng mỹ nữ giàu có Đổng Tinh Tinh, và vứt bỏ bé Cố Tiểu Cửu nghèo hèn mộc mạc.

      Chỉ là mọi người ở đây đều cho rằng Cố Tiểu Cửu chịu đả kích lớn như vậy thể gượng dậy được, về sau, nước mắt chảy ra có thể dùng để rửa mặt vì hình tượng người phụ nữ bị chồng ruồng bỏ đối mặt với ánh mắt người ngoài. Khi đó, mọi người kinh ngạc phát cuộc sống gia đình của bé tạm ổn lại quá mức diễn ra bình thường như vậy, nên ăn ăn, nên ngủ ngủ, thỉnh thoảng cũng có trốn vài tiết học, thi cử vẫn qua, bạn trai vẫn kết giao, Cố Đăng Khoa lại vẫn trông chừng như cũ, có thêm bước tiến triển nào.

      Ngoảnh ngoảnh lại, cũng bốn năm trôi qua, cũng quen với người bạn trai thứ bảy rồi, chỉ là ánh mắt của rất tệ.

      Chỉ cần là người theo đuổi , đều cự tuyệt, Cố Tiểu Cửu đưa ra lý do rằng: tình là phải thử, thử làm sao biết có thích hợp với mình hay ? Huống chi, các cụ từng , tình cảm là có thể bồi dưỡng.

      tháng, cố gắng bồi dưỡng tình cảm trong vòng tháng, cũng chỉ bồi dưỡng được đức tính như thế này, ngay cả ghi nhớ chút kỉ niệm ngọt ngào cũng có, ưu sầu nghĩ, xem ra, với tình hình này lại phải ‘Say goodbye’ rồi!

      Aizzzzzzzzz là TMD bi thương!

      “Tiểu Cửu?”

      “Hả?” Cố Tiểu Cửu tự nhiên nhìn , nhìn ra nửa điểm bộ dạng ngây ngẩn, giống như phản ứng bẩm sinh bày ra bộ dáng khác vậy.

      Dương Kiệt bất mãn, ấy nhìn cảnh sắc ngoài cửa sổ đến ngây người, lại cũng nhìn đến ngây người, gọi vài tiếng mà Cố Tiểu Cửu cũng có phản ứng gì, có chút do dự hỏi:

      có thể được tiếng Pháp? Rượu vừa mới gọi kia....”

      Cố Tiểu Cửu chớp chớp đôi mắt trong suốt, cười ngây ngô, hiền lành :

      “Tôi học được trong quảng cáo tivi ở trường, nó câu như thế là tồi, mất mặt!”

      “Học tivi?”

      Dương Kiệt hoảng sợ, đè thấp giọng xuống:

      “Loại rượu kia rất nổi tiếng?”

      “A?”

      Tiểu Cửu bừng tỉnh ngộ, mặt ngây ngô bất chợt ảo não.

      “Tôi quên mất chuyện này, vậy phải làm sao bây giờ? có tiền sao? Cái đó, nếu , chúng ta thôi?”

      Khóe miệng Dương Kiệt giật giật rất quái dị, ánh mắt nhìn thấy người bồi bàn đẩy bàn thức ăn cùng rượu tiến tới, giọng nhịn được mà nhấn mạnh :

      “Tôi hôm nay người mang theo nhiều tiền mặt như vậy!”

      Vừa lúc xe đẩy thức ăn tới nơi, người bồi bàn mỉm cười :

      “Tiên sinh, cần lo lắng, nhà hàng chúng tôi có thể quẹt thẻ!”

      Nhìn sắc mặt Dương Kiệt, vẫn đen lại cứng ngắc nhưng lại cố ra vẻ hào phóng rộng rãi, nụ cười của Tiểu Cửu còn được tự nhiên, tuy cười nhưng trong mắt lại phủ tầng nước mắt dày, thuần thục cầm lấy dao ăn, thoải mái cắt, Dương Kiệt sao có thể để bản thân mình bị mất mặt trước mặt phụ nữ được? Cũng học bộ dáng của , ra vẻ bình tĩnh vụng về cắt đồ ăn bàn.

      Cố Tiểu Cửu chậm rãi nhấm nháp rượu ngon, con ngươi trong trẻo cong lên, giọt rượu lưu ở đầu lưỡi tỏa ra mùi thơm, sai, chính là vị này.

      Ưm, ra rất có kinh nghiệm, là người trong nghề, có tiền như vậy, cũng chỉ có ý tốt chọn Chateau des Chaemes Vidal Icewine tám nghìn tệ thôi mà, phải loại rượu nổi tiếng lên tới mấy chục vạn đôla, quá là nhân đạo rồi!
      Last edited by a moderator: 23/12/14
      linhdiep17 thích bài này.

    5. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 4: Người qua đường giáp (Lộ Nhân Giáp huynh)

      editor: Chuongnhobe

      Cổ Ngữ , rượu quá ba vòng, thức ăn ngon và rượu ngon thưởng thức xong xuôi điện thoại tron túi của Cố Tiểu Cửu đột nhiên vang lên, nhạc chuông nhàng hòa cũng nhạc trong phòng cũng khiến cho người ta cảm thấy có vẻ đột ngột.

      Cố Tiểu Cửu từ từ nuốt thức ăn trong miệng xuống, cầm khăn ăn lên nhè lau sạch khóe miệng dính đầy mỡ của thức ăn , nhìn Dương Kiệt nhoẻn miệng cười, nhàng :

      “Xin lỗi tôi nhận cuộc điện thoại!”

      cũng tới nhà vệ sinh hay nơi khác nghe điện thoại, mà trực tiếp lấy điện thoại trong túi ra nghe vô cùng tự nhiên,

      “Alo, xin chào!”

      Dương Kiệt còn tâm trí gì mà theo dõi cuộc điện thoại của , mà trong lòng còn thầm tính toán xem bữa ăn hôm nay tốn mất bao nhiêu tiền của , tính toán hồi, mặc dù trong lòng đau như bị cắt da cắt thịt nhưng cũng vẫn kiềm chế mà để lộ ra ngoài mặt, tiền cũng tốn rồi, được thưởng thức rượu ngon ở nơi xa hoa cũng coi như niềm vui, về sau có thể ra chính mình cũng từng ăn bữa cơm trị giá đến mấy nghìn tệ, chỉ là làm bạn với này cũng tốn kém, cũng may là nhan sắc vừa đủ đẹp để kéo lại. (p/s: t k biết dịch thế này có ổn , bạn nào cho t thêm góp ý với  T_T).

      Trong lòng YY khuyên mình đâu rồi, đột nhiên trông đến Cố Tiểu Cửu sắc mặt thay đổi, lo lắng :

      “Cái gì? Cần bảy vạn chi phí phẫu thuật?... .......Bệnh viện nào?......Được, tôi lập tức tới ngay!”

      Cố Tiểu Cửu gắt gao nhắn tin, lại ngẩng đầu lên áy náy nhìn Dương Kiệt.

      Trong mắt Dương Kiệt lóe lên, như hiểu ý lập tức :

      “Mau , đừng để cho bạn của đợi chờ sốt ruột!”

      “Nhưng cuộc hẹn hôm nay…”

      sao, bạn bè của quan trọng hơn!”

      Dương Kiệt tỏ ra rộng lượng nhanh nhẩu .

      Cố Tiểu Cửu gật gật đầu, cắn cắn môi, chớp chớp đôi mắt to trong vắt như hồ nước, cười :

      “Tôi hi vọng…. Lần sau hẹn gặp…”

      Dương Kiệt run lên, nhưng vẫn tỏ ra phong độ :

      “Mau , chuyện hẹn gặp để lần sau bàn, bạn bè quan trọng hơn!”

      Mình phải là bạn bè của ta sao? Sao lại vội vã đuổi như vậy?

      Cố Tiểu Cửu cầm lấy túi sách bình thường của mình, vừa vừa tắt chuông báo thức mà cười, thảnh thơi đưa điện thoại nhét vào trong túi sách, bỗng nhiên trong lòng ngập tràn cảm giác khoái chí, đột nhiên cảm thấy khí mới mẻ, ánh mặt trời rực rỡ, tâm tình trở nên vô cùng tốt.

      Vì thế tươi cười rạng rỡ, thầm kiêu ngạo nghĩ: đúng là người của Cố gia đều đen tối như nhau, tất nhiên là bao gồm cả , ai là người tốt!

      Cảm nhận được ánh mắt nóng bỏng nhìn mình, mặt Cố Tiểu Cửu liền nghiêm lại, nở nụ cười tươi sáng lạng như ánh mặt trời tháng tám vậy, hồn nhiên nhìn tới chủ nhân của ánh mắt nóng bỏng vừa rồi mới nhìn chăm chú, nở nụ cười để lộ hàm răng trắng với chiếc răng khểnh, con ngươi tựa như ánh sáng của bóng đèn điện 100W vậy, đột nhiên tăng độ sáng lên, chàng đẹp trai, chỉ có đôi mắt như thế mới có thể làm điểm nhấn người ta.

      Nhưng mà, đẹp trai thế nào? Cũng chỉ là người qua đường mà thôi.

      Người này dường như muốn Cố Tiểu Cửu chỉ có hiền hậu, nhưng lại thiếu mất trí
      thông minh.

      Mặc kệ cho ai vào ngày sinh nhật em trai ở nhà chào hỏi khách khứa tốt, nhìn xem có thể giúp được điều gì, vẫn có thể vui vẻ lén chuồn ra ngoài hẹn hò với người tình, làm ra chuyện đại nghịch bất đạo bỏ em trai mà theo tình nhân như vậy, khi trở về nhà cũng biết trèo tường… Được rồi, tường của Cố gia vây rất cao, phòng ngự an toàn cũng rất tốt, vậy cũng phải biết vào tử cửa sau thôi? Bộ dạng như thế này mà muốn vào từ cửa chính trở về sao?

      Đương nhiên, Cố Tiểu Cửu cảm thấy bản thân mình thể nào có thể “Nghênh ngang”, cho nên giờ phút này lấy ánh mắt vô cùng mê mang vô tội nhìn cả nhà ngồi bên trong phòng khách, cười khúc khích gãi gãi đầu, quay về phía người chiếc ghế sofa trong phòng khách ngồi thẳng lưng tựa như ông lão, , là ông cụ già… Quơ quơ bàn tay trắng nõn mềm mại lên cười chào.

      “Xin chào, ông nội!”

      Phải ông cụ Cố ở Cố gia là người có uy quyền tuyệt đối, mặc dù hơn 80 tuổi nhưng tinh thần vẫn còn rất minh mẫn và rất khỏe mạnh, nhìn vào đôi mắt ông cụ thấy chút vẩn đục nào, sáng loáng kín kẽ, biểu lộ ra là con người cơ trí.

      Lại , người của Cố gia ai là sợ ông cụ Cố, trừ người được ông cụ thương nhất – Cố nhị tiểu thư – Cố Ngâm cùng với cục cưng của toàn bộ Cố gia – Cố Đăng Khoa, ngoài ta, còn có người, chính là cái người giờ giơ móng vuốt (p/s: t thấy để như thế này hay hơn nên t để nguyên như thế a) bé lên đây, dường như cảm nhận được áp lực đáng sợ từ ông cụ Cố toát ra, thay vì né tránh bé – Cố Tiểu Cửu này lại trực tiếp nhìn thẳng vào mắt ông cụ Cố.

      “Tiểu Cửu!”

      lượng của ông cụ cao, nhưng vẫn uy nghiêm mười phần.

      Cố Tiểu Cửu rất biết điều, cố ý coi như nhìn đến ánh mắt Cố Đăng Khoa len lén nhìn đánh giá,vẻ mặt nhàn nhã nhìn các chị em khác coi như liên quan đến mình ngồi xếp chân gọn gàng xem, phản xạ có điều kiện đối với việc ông cụ gọi mình ngẩng đầu ưỡn ngực trang nghiệm.

      “Dạ!”

      Ông cụ Cố xuất thân từ quân nhân, lúc còn trẻ từng mang vũ khí đánh giặc, cũng là nhân vật oai phong lẫm liệt chiến trường, chỉ là về sau biết vì lý do gì mà chuyển từ chiến trường ra thương trường, gian khổ trong đó làm gì, nhưng gia phong của Cố gia được ông thay đổi và điều chỉnh vô cùng nghiêm ngặt, từ thời buổi loạn lạc đến ngày hôm nay đưa Cố gia từng bước tường bước trở nên là danh gia như ngày hôm nay, cũng phải làm qua biết bao nhiêu những thủ đoạn tàn nhẫn.

      Bị ánh mắt của ông cụ nhìn chằm chằm quan sát lát, đáy lòng Tiểu Cửu cũng có chút lo lắng bất an, nhưng con ngươi vẫn nhìn thẳng vào ông cụ như cũ, mặt vẫn giữ nụ cười ngây ngốc, nhưng trong lòng lại nghĩ xem tối nay phải chịu phạt như thế nào, chỉ là vẫn bị lạnh nhạt như hai mươi năm qua, lợn chết là sợ gì bỏng nước sôi, dù sao cũng là người tàng hình, còn có thể như vô hình đến Bắc Cực sao?

      Ông cụ Cố nhíu nhíu mày, trầm giọng .

      lên lầu thay y phục rồi xuống đây, đừng làm trò cười cho khác quan! Đừng quên hôm nay là ngày nào!”

      câu như vậy của ông cụ khiến cho mọi người đoán ra ông cụ đến tột cùng là có ý gì, là đột nhiên nhân hậu cứ như vậy mà bỏ qua cho Tiểu Cửu sao? Dù sao nhìn ông cụ Cố nghiêm nghị như vậy mọi người đều biết, có người nào dám
      khiêu chiến quyền uy của ông cụ cả.

      Hôm nay là ngày mấy?

      Cố Tiểu Cửu mù mịt biết nhưng vẫn nhàn nhạt cười tiếng, hôm nay là ngày sinh nhật của Cố Đăng Khoa a, làm sao có thể quên được chứ!

      Hôm nay ông cụ khách khí như vậy, chẳng lẽ hôm nay có nhân vật nào quan trọng lắm sao?

      Ánh mắt liếc qua hàng ghế salon, ánh mắt sắc bén dừng lại bóng dáng của người đàn ông mặc âu phục sang trọng, tư thái thanh thản… Cố Tiểu cửu hơi sững sờ, cười, đó phải là ánh mắt nóng bỏng nhìn khi ở trong nhà hàng cao cấp đó…. phải là người qua đường Giáp sao?

      --- -----ta là tuyến phân cách chiêm ngưỡng “Lộ Nhân Giáp” huynh-----
      (p/s: thực ra t chẳng biết là vẫn để nguyên bản gốc “Lộ Nhân Giáp” huynh hay là người qua đường Giáp hợp lí hơn, nhưng có những chỗ t thấy để nguyên gốc hợp lí, ví dụ như đây chẳng hạn, nhưng ở chỗ khác chẳng hợp lí tí nào, nên t dịch hẳn thuần việt ra, mọi người thông cảm vì đồng nhất này nhé!)

      Lúc này có thể ngây ngô nhìn chằm chằm trai đẹp như vậy, lại còn là trắng trợn nhìn ngây ngô như thế, đời chỉ có mình Cố Tiểu Cửu này a.

      Trước kia ông cụ Cố là người vô cùng nóng tính, nhưng hôm nay biểu của ông lại làm cho người ta chẳng thể thấy chút nào gọi là hỏa khí của ông cụ vào lúc này, chẳng lẽ là do hôm nay là ngày sinh nhật của Cố Đăng Khoa? Còn là…. Vì vị khách quan trọng ?

      Nhị tiểu thư ở trước mặt ông cụ luôn là người có khí chất trang trọng, y phục đa phần là màu đen, rất ít khi diện loại trang phục Lace (viền ren, tơ phiền toái (p/s:?!@@))…. Có vẻ thông minh lanh lợi lại giỏi giang, mà từ trước đến nay ánh mắt của vị nhị tỷ này luôn nhìn cao (p/s: ý là luôn ngẩng cao đầu kiêu ngạo, kiêu căng đó a), hôm nay lại cố ý chăm chút đến cách ăn mặc như vậy, trái lại trông rất phong tình vạn chủng.

      Có phải có liên quan đến vị khách quan trọng của ngày hôm nay chăng?

      Lông mày Cố Ngâm nhíu lại, nhàng đem ly cà-fê sứ trắng trơn bóng đặt lại bàn trà, cất tiếng trách móc thanh thúy.

      “Tiểu Cửu, xem bộ dạng bây giờ của xem, ở trước mặt quan khách mà bộ dạng như thế này thất lễ, còn mau thay quần áo ?”

      “A!”

      Cố Tiểu Cửu hồi hồn, ngây ngô cười.

      biết, ….. Nhị tỷ!”

      Trái lại, bây giờ Cố Ngâm thêm điều gì nữa, biểu vẫn nhàn nhạt như cũ, Cố gia Nhị tiểu thư vẫn là bộ dáng mười phần cao quý.

      Cố Tiểu Cửu nhìn qua những người chị khác đều gật đầu cười, ánh mắt nhìn tới Cố Đăng Khoa hơi ngừng lại, nhưng vẫn tiếp tục bước lên lầu.

      Ông cụ Cố đứng bên cạnh Cố Đăng Khoa, cũng nhìn về phía “Lộ Nhân Giáp” huynh gật đầu cái và mỉm cười cách khách khí.

      “Các người cứ từ từ tán gẫu!”

      xong nhìn về phía ông cụ Cố cái, ông cụ Cố cũng gật đầu cái.

      nhàng gõ hai tiếng liền đẩy cửa tiến vào, đúng
      Đúng lúc quần áo người Cố Tiểu Cửu bị cởi bỏ chỉ còn mỗi bộ đồ lót đen, quanh thân và bộ đồ bó sát người màu vàng kim tuyến điểm những chi tiết hoa văn cổ điển, hiệu quả đem lại của kết hợp này vô cùng tuyệt vời, làm nổi bật nhwungx đường cong thân thể của thiếu nữ vô cùng mê người, da thịt trăng tuyết dường như trong suốt vậy.

      Cố Tiểu Cửu cần quay lại cũng biết là ai bước vào, đem áo lót cài nửa cài xong xuôi, ôm y phục ở giường bước vào phòng tắm, ảo nảo trợn mắt nhìn Cố Đăng Khoa cái.

      biết lễ nghĩa gõ cửa sao?”

      Cố Đăng Khoa như thường lệ đặt người chiếc giường rộng rãi có tong màu trắng thuần khiết, đôi tay đặt dưới gáy, tầm mắt từ dưới nhìn lên , giọng có chút nặng nề.

      “Em gõ cửa rồi.”

      Cố Tiểu Cửu ôm y phục, ngón tay trắng mịn, nhéo nhéo khuôn mặt trắng mịn của Cố Đăng Khoa, giongjn ói êm ái.

      “Cố Đăng Khoa, chị đây trưởng thành rồi.”

      “Trưởng thành làm sao? trưởng thành cũng là chị của em.!”

      Cố Đăng Khoa bực mình,, kéo y phục của về phía mình.

      “Che giấu cái gì? Có chỗ nào của chị mà em chauw từng thấy qua?”

      Cố Tiểu Cửu tức giận đánh vào đầu cái.

      “Lời này mà để cho chồng tương lai của chị nghe thấy có phải chị đây nhảy xuống song Hoàng Hà cũng rửa hết nỗi oan ức này.

      Cố Khoa tức giận, nhảy dựng lên, đe mặt tiến vào trong phòng tắm nhìn xả nước vào bồn, hồi lâu cũng thấy tiếp tục cởi quần áo.

      Hai người từ lúc ở trong bụng mẹ tách rời nhau, ngủ cùng nhau ngủ, tắm cùng nhau cọ rửa, tất cả y phục cùng nội y của đều là do tay chọn, tình tình lười nhác, đối với những chuyện tình cảm vụn vặt có hứng thú vui đùa, hận thể để tất cả chuyện tình cảm hôn ước để cho người khác lo liệu tahy, còn hăng ngày hết ngủ rồi lại ăn, gặp thành tựu gì cuời ngây ngô.

      ra trước giờ vẫn luôn như thế, sống cuộc đời yên bình, được cưng chiều, lúc giúp làm bài tập, lớn lên giúp điền nguyện vọng thi đại học, tất cả mọi việc của đều giao phó cho , cho tới bây giờ cũng chưa từng có chuyện phân chia rạch ròi ranh giới giữa hai người, lại biết bắt đầu từ bao giờ, lại yeu cầu mỗi lần vào phòng đều phải gõ cửa, và cũng cởi quần áo hay thây đồ trước mặt .

      Lẳng lặng đứng tựa vào của nhìn , khuôn mặt lớn lên xinh đẹp giống cha cũng chẳng giống mẹ, chỉ là có vài phần giống với ông nội, trán cao, mi thanh tú, đôi mắt sáng trong như dòng nước suối chảy róc rách, chiếc mũi thanh tú thẳng tắp, đôi môi mềm mọng như quả hồng chín.

      Trong ánh mắt ông nội, lộ ra tia sắc bén, mà ánh mắt luôn, mờ mịt mê hoặc, phản ứng lúc nào cũng chậm chạp hơn nguwoif khác đến vài nhịp, đối với châm chọc hay hù dọa của người khác đói với bản thân luôn là nghe , cười khúc khích khiến cho những người khác muốn bắt nạt đều phải tức đến ói máu bỏ biết.

      Thử độ ấm của nước cái, rồi lẳng lặng ra ngoài, tùy ý ngồi giường của .

      “Chị, tốt nhất là nhanh lên chút.”

      Nhìn chầm chậm vào, lau cọ cửa thủy tinh, sau đó là hình ảnh mờ mờ thoát y, lát sau bên tay vang lên tiếng nước chảy nhàng.

      “Tại sao?”

      Giọng của vẫn từ từ như cũ, có vẻ miễn cưỡng, nhưng tuyệt đối gấp gáp.

      “Hình như Lục gia muốn kết thân với nhà chúng ta, cũng biết ông nội suy nghĩ như thế nào?”

      Cố Đăng Khoa từ từ giải thích, ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm vào cửa phòng tắm, mơ hồ nhìn thấy bóng người sau cánh cửa,, nhíu nhíu mày .

      “Sản nghiệp của Lục gia chủ yếu là ở ước ngoài, có khả năng ông nội muốn thông qua Lục gia mà mở rộng thị trường ở nước ngoài.!”

      “Hình như nhị tỷ rất có hứng thú với người đàn ông kia.”

      “Nhưng chị đây cảm thấy hứng thú thế lực đằng sau Lục gia ở nước ngoài kia hơn a!”

      “khó trách chị ta lại xù lông lên như vậy!”

      Giọng của bộc lộ lười biếng giống như con mèo ngủ gật vậy, rất , rất nhạt.

      “Bên ngoài nhiều các chị em ưu tú như vậy, huống hồ là để mặc cho Cố gia Bá Vương.
      Last edited: 24/12/14
      linhdiep17 thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :