1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Phúc hắc công chúa: Nam sắc nhiều lắm ngăn không được - Ba Hoa Nha Đầu

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Evans Lizzie

      Evans Lizzie Well-Known Member

      Bài viết:
      1,931
      Được thích:
      1,662
      Phúc Hắc Công Chúa: Nam Sắc Nhiều Lắm Ngăn Được!


      Tác giả: Ba Hoa Nha Đầu

      Thể loại: Xuyên , NP*, nữ cường, nam cường, sủng . . .

      (*Nhất thê đa phu)

      Nguồn convert: wattpad.com

      Converter: Khuynh Diễm ( xin phép chủ nhà)

      Tình trạng bản convert: Hoàn

      Tình trạng edit: lết =.=''

      Editor: Pisces.
      Đôi lời của editor:

      Đầu tiên cho ta kính cẩn cúi đầu bốn mươi lăm độ chào các nàng!
      Ta - con nhóc mười lăm tuổi hai mươi sáu ngày! Kiến thức cùng vốn từ hết sức nghèo nàn khốn khổ, cho nên ta edit được thành thạo lắm, mong các nàng thông cảm cho ta!

      Đây là lần đầu ta edit, muốn thử sức mình xem xem mình tệ hại đến mức nào Nếu có kém cỏi quá mức cho phép các nàng cũng đừng có ném đá quá nặng tay, trái tim bé của ta vô cùng mong manh, dễ vỡ a!

      Cuối cùng là ta cần người đồng hành cùng edit hoặc là beta gì cũng được, giúp đỡ ta hoàn thành bộ này.

      Thân ---

      Giới thiệu

      Lý Thanh Thiết muốn điên rồi! Làm đại tiểu thư giới hắc đạo, tuy rằng nàng có giết người phóng hỏa, chính là “Thành bổn phận” thu phí bảo hộ, nhưng cũng nổi danh phương! Như thế nào xuyên qua đến cổ đại biến thành công chúa ngu ngốc, người người khi dễ ?!

      Ban ngày nàng bị cuốn vào lốc xoáy tranh đấu của chốn thâm cung, ban đêm lại muốn “Chiêu đãi” vài tên ăn bớt, chiếm tiện nghi hoàng tử.

      Hay giỡn, nàng cũng phải là công chúa tùy ý bị khi dễ!

      có võ công, nàng liền dùng trí để đấu! Hoàng Hậu quý phi từng cái công phá, tam đại hoàng tử nhất nhất hàng phục.

      - Thái tử , ôn nhuận như nước, tràn đầy thành phủ.

      - Nhị hoàng tử, dụng binh như thần, dã tâm bừng bừng.

      - Lục hoàng tử , tuyệt mỹ nghiệt. Nàng lại phát thân phận rắc rối phức tạp.

      Còn có đống mỹ nam ở Thượng Thư phòng, dần dần bị ánh mắt của nàng mê hoặc.

      Bị buộc cùng đệ nhất mỹ nam tử đám hỏi ?

      Các thế lực hậu cung đẩy dời , mĩ nam buộc nàng tuyển Phò mã ?

      được! Nam nhân nhiều lắm, nàng có phúc hưởng thụ!

      Bừng tỉnh đại ngộ......

      Nam nhân chính là cái phiền toái!

      Ở trong cung khắp nơi đều biến thành bao cát bị người tính kế, bằng trốn khỏi cung, ra giang hồ giương cánh cao tường!

      Ai ngờ?

      Người tính bằng trời tính, chạy khỏi hoàng cung, trò chơi giang hồ, lại chọc hoa đào càng nhiều!
      Last edited: 29/4/16

    2. Evans Lizzie

      Evans Lizzie Well-Known Member

      Bài viết:
      1,931
      Được thích:
      1,662
      Chương 1: Nửa đêm bị tập kích

      [​IMG]

      "A --"

      Tiếng thét chói tai của nữ tử xuyên cả màn đêm, bầy quạ đen ba ba vỗ cánh bay tán loạn, lông chim màu đen rơi xuống tán loạn, nhanh chóng dung hòa vào màn đêm đen tối. Trăng nhô lên cao, ánh trăng chiếu xuống, bao phủ lên vạn vật bên dưới, miên man như mặt biển.

      Tiếng thét chói tai kia vẫn dừng lại, có thể nghe được tiếng kim loại va chạm kịch liệt, gian yên tĩnh trong trời đêm lại có loại thanh này vang lên, thực sợ hãi, quỷ dị!

      "Tiểu Lâm Tử, đây là cái dạng thanh gì, dọa người!" Ngoài cửa, hai tiểu quan dừng chân đứng lại, tên thái giám dáng người gầy tự giác hướng tới tên thái giám còn lại.

      Thái giám tên Tiểu Lâm Tử vóc dáng tốt hơn ít, lá gan cũng lớn hơn, cảnh giác nhìn cung điện vô cùng nguy nga đứng sừng sững bên cạnh, rồi sau đó lắc lắc đầu.

      "Tiểu Lý Tử, ngươi mới tới nên biết, đây là Thư Vân cung, tương truyền trước kia là tẩm cung của Vân phi, được Hoàng thượng vô cùng sủng ái. Sau lại sinh ra vị công chúa, đáng tiếc lại là ngốc tử! Hoàng thượng vốn chỉ thích hoàng tử, hoàn toàn thích công chúa, huống chi vị công chúa này lại ngu ngốc. Vân phi cùng công chúa kia bị thất sủng, Vân phi chết, ngốc công chúa lại nơi nương tựa, cuối cùng hạ nhân trong cung đều rời , chỉ để lại mình công chúa ngốc kia ở lại."

      Tiểu Lâm Tử thở dài tiếng, thanh mang theo tiếc hận, liên tục ai thán: "Chỉ tiếc a, chỉ tiếc . . . "

      "Đáng tiếc cái gì ?"

      "Đáng tiếc vị công chúa kia dung mạo khuynh quốc khuynh thành, nhưng rốt cuộc cũng chỉ là ngốc tử."

      " ? Chúng ta vào đây xem!"

      "Muốn chết ngươi cứ , tuy là được sủng ái, nhưng người ta vẫn là công chúa, sao có thể tùy tiện muốn xem là xem được, chạy nhanh , trong cung thị phi rất nhiều, sinh mệnh bọn thái giám chúng ta như kiến, thấy phiền toái phải trốn xa, đây mới là đạo sinh tồn!"

      "Nga! Ta biết."

      Cùng với tiến bước chân, thanh hai người chuyện vô cùng , trừ bỏ hai tiếng gào khan, thế giới này lại khôi phục trạng thái yên tĩnh.

      --- ------ -----

      Trong Thu Vân cung rách nát, hoàn toàn tương phản với yên tĩnh bên ngoài cung. Trong cung, tình hình chiến đấu kịch liệt, khí thế hừng hực.

      Lý Thanh Thiết ngủ, lại cảm thấy có người nằm cạnh bên mình, loại cảm giác này tuyệt thể giả,. Gió lạnh làm nàng cả kinh, trợn mắt nhìn mảnh tối đen, lại ngửi thấy mùi hương lạ - đàn hương ?

      Còn chưa chờ nàng khôi phục tinh thần, người nằm bên cạnh vô sỉ đặt bàn tay to lớn lên người nàng.

      Da thịt va chạm da thịt, loại cảm giác này thực vi diệu, nhưng nếu là đêm hôm khuya khoắc ngủ, bị người xa lạ như thế va chạm, chỉ có sợ hãi cùng phản cảm, nếu là nữ tử bình thường nhất định thét chói tai.

      Nhưng, Lý Thanh Thiết nàng là người như thế nào ?

      Nàng, đại tiểu thư hắc đạo nổi danh trong vài tỉnh. Dám nửa đêm quấy rầy nàng giống như tìm chết. tiếng "A --" đem người đè nàng khiếp sợ.

      Người nọ chấn động, có lẽ thể tin nàng có thể hét to như thế, lập tức dùng tay che miệng nàng, kích động ngẩng đầu xem xét chung quanh có người đến .

      Ánh trăng xuyên qua cửa sổ chiếu vào phòng, nhưng lại quá sáng, bởi vì cửa sổ kia nhiều năm chưa tu sửa.

      Phòng ban nãy tối ôm, bây giờ tương đối sáng tỏ, đem dung mạo nam nhân kì bí kia ra trước mặt nàng.

      Gương mặt tuấn cương nghị, hốc mắt sâu rất tương xứng với mũi cao ngất. Hết sức tuấn mỹ!

      Lý Thanh Thiết nhíu mày, nàng từ tập luyện Taekwondo và quyền . Trong Hắc đạo, nàng hình như có bất kì thất bại nào, nhưng mặc dù là như thế, bây giờ nằm dưới thân mỹ nam tử này, nàng thập phần yếu ớt, vô cùng bé.

      phải do nàng yếu, mà chính là do quá mạnh mẽ!

      Mặc dù có vài tia sáng yếu ớt của ánh trăng cùng với thị thực luôn luôn tốt của nàng, nàng vẫn thể thấy khuôn mặt của .

      Nam tử kia nhận thấy có người đến, khe khẽ thở dài, cúi đầu, rũ mắt xuống, hai mắt mang theo cưng chiều nhìn chằm chằm nàng, đáng tiếc, ánh mắt của bị bóng tối trong phòng vùi lắp , làm cho Lý Thanh Thiết thấy được.

      Nàng kinh hoảng, đánh nhau tất nhiên phải bị đánh trúng, nhưng mà trước giờ chưa từng có người nào có ý đồ cường bạo nàng!

      Nàng kinh ngạc, chẳng lẽ đại danh của nàng chưa đủ uy phong ? Lại có người dám dùng phương thức đê tiện này vũ nhục nàng!

      Nàng phẫn nộ, con mẹ nó, Lý Thanh Thiết nàng ở Hắc đạo vàng danh như thế, hôm nay lại bị người khác đối xử như thế, hoặc là nàng chết, nếu nam nhân này chắc chắn chết!

      Nam nhân chậm rãi buông nàng ra, ánh mắt càng ngày càng ôn nhu, cánh môi cương nghị hé mở, răng tuyết trắng tỏa sáng dưới ánh trăng mờ nhạt, mở miệng muốn cái gì, nhưng tiếp theo chỉ cảm thấy có luồn gió lạnh xông tới, Lý Thanh Thiết vung chân thẳng tắp đá tới, lực đạo vô cùng mạnh.

      Nam nhân kia lại chấn động, dám lơ đễnh, vội vàng bắt lấy chân của nàng, vừa muốn mở miệng, cái chân khác hướng bụng tấn công, nam nhân kia nhất thời đề phòng, lãnh trọn tấn công của nàng, văng ra xa.

      Bởi vì lực đạo của nàng quá mạnh mẽ, đem tổn thương nội tạng, cũng có thể chặt đứt hai cái xương sườn của .

      Nhưng lại có chuyện khiến nàng vô cùng ngạc nhiên, hề ngã xuống. tóc tai đều rối, ngay cả rên rỉ cũng rên tiếng, thắt lưng cũng bị lơi ra.

      Vốn muốn kiểm tra tình hình chiến đấu, bắt gặp nam nhân kia vẫn hảo tốt, hề bị thương, Lý Thanh Thiết liền sửng sốt, sắc mặt trắng ít. tốt! Xem như hôm nay nàng gặp phải cao thủ!

      Hai tròng mắt của hơi nheo lại, mang theo tia nghi ngờ, chậm rãi sải chân bước tới, từng bước tới gần Lý Thanh Thiết.

      Nàng chậm rãi lui về phía sau, nếu nàng nhớ lầm, nàng vừa mới đá , cảm thấy người giống như . . . thiếp!

      Đúng vậy, thân thể vô cùng cứng rắn, nàng nhớ lầm!

      Lý Thanh Thiết hung hăng nuốt nước miếng, quên ! Có lẽ nàng muốn học theo phản ứng của nữ nhân bình thường - thét chói tai.

      Dường như nam nhân này biết nàng suy nghĩ gì, ngay khi nàng nuốt khan nước bọt muốn há miệng hô to nhanh như chớp bay đến bên người nàng. Nàng chưa kịp phản ứng thấy trước mắt nhất thời tối đen, ngã xuống.

      Trước lúc gục xuống, trong đầu nàng lóe lên ý nghĩ: Xong rồi, đại tiểu thư hắc đạo Lý Thanh Thiết nàng hôm nay bị người cường bạo!

    3. Evans Lizzie

      Evans Lizzie Well-Known Member

      Bài viết:
      1,931
      Được thích:
      1,662
      Chương 2: Xuyên qua thành công chúa

      [​IMG]

      Vừa cảm giác sắp được mộng đẹp, chỉ tiếc chiếc gối quá cứng rắn, làm nàng tỉnh giấc.

      Ánh mắt Lý Thanh Thiết còn có mở, tay giơ lên xoa xoa cổ đau nhức, đôi mi thanh tú nhăn lại, ngày thường gối của nàng đều là bằng bông mềm mại, hôm nay vì sao lại cứng như vậy ?

      Buồn bực mở mắt ra, lọt vào tầm mắt chính là cung điện cổ xưa rách nát! Nhíu mày, đây là giấc mộng quái quỷ gì ?

      Nhắm mắt lại trong khoảng mười phút, mười phút sau mở mắt ra, trợn tròn mắt, vẫn là cái cung điện rách nát ?!

      Cả kinh trong lòng, Lý Thanh Thiết liền vội vàng ngồi dậy, trí nhớ của đêm qua chợt ùa về như dòng thủy triều dũng mãnh -- đêm tối, nam nhân xa lạ, cường bạo!

      Chẳng lẽ nàng bị cường bạo, sau đó bị ném tới cái địa phương quái quỷ này ? Vội vàng cúi đầu xem xét, vừa thấy nhịn được quát to tiếng, bởi vì --

      Nàng cư nhiên lại mặc chiếc váy rách tung tóe!

      Cho dù là rách nát cũng có thể bỏ qua, nhưng mấu chốt chính là: váy này phải váy đại, hoàn toàn là trang phục của cổ đại. Đây là cái tình huống gì ?

      Ngay tại lúc nàng còn kinh ngạc cùng buồn bực, bên ngoài lại vang lên tiếng bước chân, tiếng bước chân kia càng lúc càng lớn, cuối cùng là dừng trước cửa.

      Lý Thanh Thiết đứng tại chỗ bất động, yên lặng chờ đợi.

      Tiếng bước chân thô lỗ chợt dừng lại trước cửa, sau đó là "đùng" tiếng, cánh cửa ầm ầm sập xuống, nguyên lai là người đến để đá cửa!

      Lý Thanh Thiết vẫn là bất động, hề nhúc nhích, nhưng dung nhan tuyệt mỹ nhịn được khẽ nhăn lại, bởi vì trước mặt là bàn tử, nhìn thấu . . . Hình như là thái giám cổ đại, nàng mặc kệ cái gì là cổ đại, mà trước mặt lại có tên thái giám béo ú kì quái ? Rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra ?

      Trong tay tên thái giám kia là hộp đựng thức ăn, vào cửa, nhìn lướt qua Lý Thanh Thiết bất động nhìn , mà chính là bị ánh mắt sắc bén của nàng làm cho cả người run lên, nhưng lại lập tức nghĩ đến vị công chúa này là kẻ ngốc, vì thế liền chửi bậy lấy thêm can đảm cho chính mình.

      "Kẻ ngốc kia, nhìn cái gì, còn nhìn gia móc mắt ngươi."

      "Ngươi là ai, chỗ này là chỗ nào ?" Lời vừa xuất ra khỏi miệng, trán của nàng đột nhiên đau đớn, giống như vừa mơi mất trí nhớ, ngay sau đó lại là cỗ trí nhớ như thủy triều dũng mãnh đánh vào, chẳng qua là trí nhớ này có hoàn thiện, cứ mãi đứt quãng.

      Thái giám mập mạp kia sửng sốt, như thế nào hôm nay cái vị công chúa ngu ngốc này có thể chuyện lưu loát như thế ? Nghĩ vậy, lập tức có chút sợ hãi, kì thực lá gan của hề lớn.

      Cơn đau đánh vào đầu Lý Thanh Thiết dần dần chậm lại, rốt cục cũng tiếp thu được cỗ trí nhớ kì lạ kia, nàng lập tức thông suốt, nàng . . . Bị thúc giục xuyên qua, còn là nhập vào thân thể của công chúa trí não chậm chạp. Mà hôm qua phát sinh việc, phải là mơ, mà có người cường bạo nàng!

      Dự cảm bất hảo trong lòng tên thái giám ngày càng mãnh liệt, bởi vì đối diện là ánh mắt ngày càng sắc bén của ngu ngốc công chúa.

      Gương mặt tuyệt mỹ chợt nhăn lại, sắc mặt xanh mét. Xuyên qua ? Này là cẩu huyết xuyên qua ?

      Kế tiếp nàng nên làm gì bây giờ, cho dù có thay đổi địa phương cũng phải hảo hảo sống sót!

      Tên thái giám béo mập nhất cao cổ họng la, xoay người bắt đầu bỏ chạy, Lý Thanh Thiết nhìn cười nhạt. Thân thể mập mạp, còn có mang theo hộp thức ăn làm sao có thể nhanh chóng thoát khỏi nàng ?

      liền cảm thấy cổ áo bị người bắt lấy, dừng chút, thấy mình sắp bị người túm về, thân hình mập mạp lập tức ngã lăn ra đất, phía sau lưng đau nhức.

      "Ai u đau chết ta."

      Lý Thanh Thiết hung hăng đạp lên lưng , làm ngơ tiếng kêu la thống khổ của , ánh mắt chợt rơi chiếc hộp thức ăn bị đánh đổ bên. Nàng nhíu mi nhìn con cá lộ ra, đúng, là xương đầu con cá, vậy tên mập chết tiệt này "nhấm nháp" qua.

      Lý Thanh Thiết khoanh tay trước ngực, tuy rằng trí nhớ của vị công chúa này đứt quãng nhưng tốt xâu cũng cho nàng biết được thân phận của tên thái giám này, chính là thái giám hầu hạ bên cạnh công chúa.

      "Ăn vụng sao ?"

      Tên thái giám vừa mắng tiếng, liền nhìn đến cái chân đạp thẳng lên mặt .

      "Ai nha đau chết mất --"

      Tiếng chuông bạc thanh thúy reo lên, Lý Thanh Thiết nở nụ cười.

      "Đau sao ?"

      xong liền tung cước, đá mạnh vào mặt béo của , tốc độ cực nhanh, đều đếm được rốt cuộc nàng đá mấy cái.

      Khi nàng nâng chân lên, thấy gương mặt béo ịch của giàn giụa nước mắt lẫn cả máu mũi.

      "Ô ô ô . . . nãi nãi . . . nô tài sai lầm rồi . . . ô ô . . . "

      Lý Thanh Thiết cười lạnh hai tiếng.

      "Như thế nào, vừa rồi phải tự xưng gia sao ? tại sao lại biến thành nô tài rồi ?!"

      giãy giụa đứng dậy, đôi mắt xíu như hạt đậu trừng lên, lập tức hướng Lý Thanh Thiết đánh tiếp, vốn tưởng rằng thua là do vừa rồi chưa kịp chuẩn bị, nay thu thập con ngốc này, nghĩ tới cái thu thập được chính là cái phi chân thẳng tắp đá té ngã.

      " phục ? Lão tử chính là đai đen Taekwondo, ngươi còn muốn báo thù ?" Lý Thanh Thiết chút hoang mang, chậm rãi bước từng bước đến chỗ tên thái giám mập mạp.

      sợ hãi, lập tức quỳ rạp mặt đất, gào khóc thảm thiết.

      “Công chúa . . . Nô tài sai lầm rồi, nô tài sai lầm rồi . . . Công chúa tha mạng a . . .”

      Đối diện có cái ghế tựa, Lý Thanh Thiết nhàng ngồi lên, tư thế vô cùng tao nhã.

      "Vậy ngươi xem sai ở chỗ nào ?"

      sửng sốt "Nô tài . . . nô tài ăn vụng cơm của công chúa."

      "Tiếp tục." Lý Thanh Thiết lười biếng nhún nhún vai.

      Thái giám mập mạp run run lên, máu mũi ào ào chảy. "Còn . . . còn cầm lương hàng tháng của công chúa."

      “Lá gan đúng là a, cầm bao nhiêu?” Lý Thanh Thiết thanh lười biếng, lại mang theo nhè nguy hiểm.

      “Hồi . . . Hồi công chúa, mười hai . . .” Béo thái giám cẩn thận, vụng trộm đánh giá biểu tình của Lý Thanh Thiết, nghĩ tới vừa nhấc đầu, liền có phi chân đá tới, quai hàm đau nhức, khụ tiếng nhưng lại hộc ra viên răng nanh, ngay sau đó lại là gào khan.

      "Mười hai ? Bổng lộc lão tử nhận năm là trăm ba mươi lượng bạc, ngươi là chưởng quản của Thư Vân cung sáu năm, cộng lại chính là cầm được bảy trăm tám mươi lượng bạc, đừng với ta là bạc này càng ngày càng ít . Ta cho ngươi biết, thiếu ta xu, ta liền thiến ngươi!"

      lần nữa béo thái giám run run thân thể, trong lòng kêu khổ thôi, từ sau khi Vân phi mất, Thư Vân cung liền có người làm chỗ dựa, các cung nữ đều theo chủ tử khác, bọn thái giám cũng đều từ cửa sau chạy mất, chỉ còn mình lưu lại, chính là muốn tự tại, ăn hết lương tháng của ngốc công chúa, sáu năm nay hề có việc gì, ai biết hôm nay công chúa lại đột nhiên tỉnh táo.

      "Hồi . . . Hồi công chúa, nô tài tiến cung, trước là muốn . . . "

      Lý Thanh Thiết sửng sốt, cũng phát lơi của mình có chỗ hợp lí, muốn thiến thái giám, quả . . .

      "Lão tử khâu ngươi phía sau!"

      Béo mập thái giám nhất thời căng thẳng, gào lớn hơn nữa.

      “Công chúa tha mạng a, nô tài sai lầm rồi, nô tài đều cho ngươi, công chúa tha mạng a.”

      Lý Thanh Thiết ha ha cười "Cái này đúng rồi, thôi!"

      Béo thái giám sửng sốt "Công chúa . . . đâu ?"

      Lý Thanh Thiết trợn mắt liếc “Đồ con lợn, còn có thể đâu, tất nhiên là tới hang ổ lấy tiền.” Tiền, ở bất cứ nơi nào chỗ nào, muốn sống sót yếu tố đầu tiên chính là -- tiền!

    4. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 3: Lãnh khốc nam tử


      Editor: Pisces



      Hoàng cung to lớn vô cùng, cung nữ cùng thái giám lui tới chỉ cần nhìn thấy hai người đường đều sững sờ.


      Bởi vì hai người này phải người ngoài cung, cũng phải nhân vật tầm thường, mà chính là công chúa Lý Thanh Thiết nổi danh là kẻ ngốc trong hoàng cung, cùng với thái giám duy nhất hầu hạ nàng, Tiểu Chu Tử.


      Khuôn mặt béo mập của Tiểu Chu Tử đầy bất an "Van xin công chúa tha cho nô tài . . . Nô tài dám!"


      "Đừng vô nghĩa, đem tiền ra đây, lão tử rảnh đâu mà quan tâm ngươi." Lý Thanh Thiết chút do dự đá cước vào mông , làm cho thiếu chút nữa té ngã ra đất.


      Tiểu Chu Tử vẻ mặt mang theo cầu xin "Công chúa điện hạ . . . Nô tài có tám mươi lão mẫu, dưới có huynh đệ tỷ muội . . . "


      Lý Thanh Thiết cười lạnh "Ngươi là nhắc nhở bản cung diệt cỏ phải diệt tận gốc, đem cả nhà người xử trảm hết ?"


      " , công chúa đừng hiểu lầm, nô tài . . . ý của nô tài là, tiền này . . . đều đem về nhà." Tiểu Chu Tử đảo nhanh tròng mắt.


      Lý Thanh Thiết nghe vậy, chính là tiếng cười lạnh "Ngươi mập mạp như heo, bản cung thấy ngươi chưa thấy quan tài chưa đổ lệ, cho dù là tại đứng trước công chúng, ngươi tin hay bản cung liền giết chết ngươi, dù sao bản cung ở trong mắt bọn họ cũng chỉ là kẻ ngốc, tiếp theo là giết sạch lão mẫu huynh đệ tỷ muội của ngươi, làm thịt toàn bộ chuồng heo nhà ngươi, ngươi tin ?"


      Tiểu Chu Tử lập tức quỳ rạp xuống đất, cả người run run gào khóc "Công chúa điện hạ a, tha mạng a, nô tài . . . nô tài quả là trợ cấp cho số vật dụng, nay chỉ còn lại bốn trăm lượng, tuyệt dám lừa gạt công chúa a." xong liền dập mạnh đầu xuống đất, đến khi trán chảy máu.


      Lý Thanh Thiết cúi mắt thấy trán đầy máu ghê tởm, nhíu mày, cảm giác lần này "Tốt, khi như vậy trước hết nhổ ra bốn trăm lượng, ta cho ngươi nợ ba trăm tám mươi lượng bạc."


      Tiểu Chu Tử cảm thấy tình dịu liền mừng rỡ, nước mắt giàn giụa "Cảm ơn công chúa, cảm ơn công chúa, công chúa yên tâm, số tiền kia nô tài nhất định trả."


      Lý Thanh Thiết nhún nhún vai "Đừng có gấp, bản cung còn chưa xong."


      Tiểu Chu Tử sửng sốt "Công chúa, còn có cái gì ?" Thầm nghĩ chính mình là gặp hạn, ai ngờ đến ngày này ngốc công chúa đột nhiên hết ngốc, còn có thể đánh như vậy ? Công chúa có ngốc cũng là công chúa, là cái nô tài, tự nhiên thể cùng công chúa cứng đối cứng, truyền ra ngoài, kết cục thảm hại hơn.


      "Tiền lãi gấp năm lần." Tay trắng nõn xòe ra năm ngón tay có chút xanh xao, gương mặt tuyệt mỹ của Lý Thanh Thiết khẽ cười, môi phấn hồng tà tứ câu lên, mang đầy khinh bỉ.


      "Ai nha má ơi, công chúa a, dân gian cho vay nặng lãi cũng chỉ có ba phần lãi." Tiểu Chu Tử nghe xong sắc mặt tái nhợt, tin đây là công chúa mà hay đùa giỡn.


      "Được rồi." Lý Thanh Thiết nhún vai "Vậy tặng cho ngươi chuyến du lịch đến nội vụ phủ công được ?"


      Sắc mặt Tiểu Chu Tử từ trắng chuyển sang xanh, vội vàng gắt gao dập đầu. "Công chúa tha mạng a, tha mạng a, năm phần lợi liền năm phần lợi, công chúa tha nô tài .” Nội vụ phủ là cái gì địa phương? Cung nhân vào nội vụ phủ cũng chưa từng nghe có thể sống sót trở về, truyền thuyết nơi đó khủng bố đến cực điểm, trong cung nhân đồn đãi, thà Diêm Vương điện cũng nội vụ phủ.


      Tay bé trắng nõn lại vươn lên, thủ thế thay đổi, ba ngón tay khép lại, chỉ còn lại ngón tay cái cùng ngón trỏ bé nhếch lên, vừa thấy Tiểu Chu Tử liền sửng sốt.


      Lý Thanh Thiết câu môi "Sáu phần lời."


      Tiểu Chu Tử khó hiểu "Công chúa, ngài phải vừa mới năm phần lời sao?" Thanh run run thôi.


      “Vừa mới là vừa mới, năm phần lời ngươi phải đồng ý sao? tại chính là, sáu phần lời.” Thu hồi hai ngón tay còn lại, Lý Thanh Thiết câu mi cười, trong mắt tràn đầy trêu tức. Tên mập mạp này muốn tính kế nàng? Còn sớm rất nhiều năm.


      Tiểu Chu Tử hoàn toàn hỏng mất, này ba trăm tám mươi hai đối với cũng khó khăn rồi, kỳ thực phải người xấu, trừ bỏ đụng tay vào phần lương hàng tháng của công chúa, chưa bao giờ cư xử vô phép với công chúa. Có vài ngoại cung thái giám, cung nữ khi dễ công chúa, thậm chí khi có người còn vụng trộm dùng quyền đấm cước đá với công chúa. Tiểu Chu Tử thề, cho tới bây giờ chạm vào công chúa nửa đầu ngón tay a.


      Tiểu Chu Tử ngồi dưới đất gào khóc, Lý Thanh Thiết đứng ở bên tà tứ cười.


      Trong trí nhớ còn sót lại của ngốc công chúa, nàng còn thấy được ít nhân phẩm của béo thái giám, tuy có chút tham lam nhưng cũng có ý gì xấu. Nàng vừa mới xuyên qua, có thân tín, xem ra cũng có thể dùng tên thái giám này chút.


      Lý Thanh Thiết buông cái giá, ngồi xổm trước mặt Tiểu Chu Tử, bàn tay đỡ đầu gối, tay kia nâng lên, mặt mày loan loan, khóe môi gợi lên, mang theo mị hoặc thần nhân. Lúc này cho dù là thái giám, Tiểu Chu Tử cũng khó bài trừ ít kích thích, nhịn được nuốt nuốt nước miếng.


      Lý Thanh Thiết cười đến rạng rỡ, Tiểu Chu Tử lại đột nhiên cả người run lên, kích thích trong giây lát chạy trốn còn thấy bóng dáng tăm hơi.


      "Từ giờ trở ngươi vì bản cung làm việc, mỗi việc ta cho ngươi bạc, đại nhiều bạc, việc ít bạc, lấy thân trừ nợ, ngươi xem như thế nào?” Đôi mắt to híp lại, vô cùng dụ hoặc.


      Tiểu Chu Tử theo bản năng lùi về sau chút, con ngươi chuyển động, cố gắng phân tích chuyện này có thể làm hay .


      "Như thế nào, muốn cự tuyệt?" Lý Thanh Thiết mở mắt ra, tràn đầy uy hiếp.


      ! Vì công chúa làm việc là bổn phận của nô tài , như thế nào có thể cự tuyệt? Vì công chúa làm việc, nô tài lên núi đao xuống biển lửa, muôn lần chết cũng chối từ!” Có vết xe đổ, lúc này Tiểu Chu Tử cũng dám tùy tiện "cự tuyệt", bởi vì trực giác cho biết, công chúa tất nhiên còn có phương pháp chỉnh , mà kết quả cuối cùng cũng tất nhiên là bị làm cho trầm trọng thêm.


      Lý Thanh Thiết vừa lòng gật đầu, chậm rãi đứng dậy."Được rồi, chạy nhanh đứng lên, trước đưa cho bản cung bốn trăm lượng bạc."


      Vẻ mặt cầu xin, Tiểu Chu Tử chậm rãi đứng dậy, lúc này muốn nhận mệnh, ...... Xem như hoàn toàn gặp hạn!


      "Ha ha ha ha." Tiếng cười trong sáng từ bên cánh rừng truyền đến, làm cho Lý Thanh Thiết nháy mắt phòng bị. Theo thanh nghe được, người nọ tuổi lớn, thanh dễ nghe, tiếng cười vừa dứt, bóng dáng cao to liền bước ra.


      Người đó thân vận cẩm bào màu lam, phân nửa tóc dài đen mượt được buộc lên, còn lại rối tung ở sau người. Người nọ có da mặt trắng nõn, mày rậm tà mị sáp nhập với búi tóc, đôi mắt mang theo chút sắc bén, mũi cao thẳng tắp, bạc môi khẽ mân, khóe miệng hơi hơi giơ lên. Người nọ dáng người cao gầy, nếu như đặt ở đại, tuyệt đối vượt qua 185 cm.


      Lý Thanh Thiết nhíu mày, nàng đối với soái ca luôn luôn có ảnh hưởng, hời hợt lạnh nhạt."Ngươi là người nào, cả gan nghe lén bản cung chuyện?"

    5. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 4: Tặng bạc

      Edit: Lâm Nhật Ngân Hà

      Beta: Pisces


      Gió thổi qua, lá cây sàn sạt rung động, cùng với tiếng cười trong sáng, cao to bóng dáng chậm rãi theo chỗ cây ấm ra, tóc dài bay, gương mặt như ngọc.

      Lý Thanh Thiết có chút run sợ, trong lòng lại bơm thêm mười vạn phần cảnh giác. thầm tự trách chính mình cẩn thận, như thế nào lại ở bên ngoài giáo huấn Tiểu Chu Tử, rất dễ dàng bị người khác phát mình đột nhiên kì lạ dị thường.

      “Thanh Thiết, cái này ngươi đúng rồi, rừng cây này là tây sườn ngự hoa viên, phải là cung điện của riêng ai, ngươi có thể tới, chẳng lẽ ta thể tới?” Nam tử cười khẽ, ánh mắt lại càng ngày càng sắc bén, ánh mắt sắc bén kia giống như lưỡi dao sắc bén, cả người lộ ra khí thế vô cùng dọa người, ánh mắt sắc bén kia giống như muốn nhìn thấu Lý Thanh Thiết.

      Tuy rằng, Lý Thanh Thiết bình thường tùy tiện, nhưng cũng rất có quy tắc. Lúc này đột nhiên nghĩ mà sợ, công chúa này là kẻ ngốc, mà nàng lại giả kẻ ngu, nếu người khác biết nàng là giả mạo, có hay đem làm mật thám dịch dung, nếu nàng ra nàng tá thí hoàn hồn rất có thể bị bị chết cháy?!

      Nghĩ vậy, ánh mắt nàng cường thế đột nhiên yếu , chậm rãi bước thối lui đến bên Tiểu Chu Tử, dùng khuỷu tay đục chút, giọng hỏi.“Này, ta heo mập, người kia là ai?”

      Tiểu Chu Tử sửng sốt, co rụt lại, “Công chúa điện hạ, chẳng lẽ ngài ngay cả đều quên? Vị này là Đại Bằng quốc Nhị hoàng tử của chúng ta a, nhị hoàng huynh của ngài.”

      Lý Thanh Thiết híp hai tròng mắt nhìn nhìn nam tử lãnh khốc đứng đối diện mình, đây là ca ca của nàng? thấy trong mắt của nhìn nàng có chút thân thiện nào hết. Nghĩ lại cũng có thể lý giải, bọn họ cùng cha khác mẹ, vậy mẫu thân trong lúc đó cũng là tranh đấu gay gắt, huynh đệ tỷ muội có cảm tình với nhau cũng rất bình thường. Nàng thể xuất thủ được, huống chi nàng là nữ tử.“Thanh Thiết gặp qua nhị hoàng huynh, vừa nãy ánh sáng có chút tối, thấy huynh, mong rằng nhị hoàng huynh thứ lỗi.”

      Lý Thanh Trạch hai mắt hơi hơi nhíu lại, che đậy con ngươi bắn ra tia quang mang tự hỏi, lạnh lùng nhìn chằm chằm bóng dáng quần áo tả tơi này. Nàng lúc nãy còn đối với thái giám rống to kêu to, mà lúc này lại vô cùng đoan trang hiền thục, tất cả hành vi đều khác thường, Ngũ công chúa Lý Thanh Thiết này trong ngày thường ràng là kẻ ngốc.

      Mặt trời khuất nhưng thân hình của Lý Thanh Trạch vẫn chưa động, dùng con ngươi cúi xuống liếc mắt Lý Thanh Thiết cái, giảm ít độ sắc bén ban nãy, nhưng lại nhiều hơn ít nghiền ngẫm.

      “Thanh Thiết khí sắc hôm nay sai.” Thanh sang sảng, nhưng ngữ điệu lại nghe ra có gì cảm xúc.

      Lý Thanh Thiết lập tức hiểu được ý tứ của , là muốn chất vấn nàng hôm nay vì sao đột nhiên “Ý nghĩ thanh tỉnh”, oán hận chính mình vừa mới đại ý, xuyên qua đến đây, có lẽ phương pháp sáng suốt nhất là tiếp tục giả ngu, nhưng tại cái gì đều chậm.

      “Là như thế này, ngày hôm qua Thanh Thiết loáng thoáng gặp vị tiên tử, nàng , ngươi nên trở về nhà. Rồi sau đó ta theo trong mộng tỉnh lại, sau...... liền như vậy.” Thanh Thiết bất đắc dĩ biên soạn lời ngụy biện, tâm tình yên, ngay cả chính nàng cũng tin, người khác làm sao tin?

      Người nọ vẫn nhúc nhích, chẳng qua ánh mắt càng ngày càng sắc bén, như đao sắc bén xuyên qua mắt nàng, đánh thẳng vào trái tim của nàng. Càng nhìn ánh mắt của Lý Thanh Thiết càng ngày càng chột dạ.

      ?”

      Rốt cuộc, ngay lúc Lý Thanh thiết sắp hỏng mất, môi bạc của vị nam tử tuấn mỹ hé mở, phun ra hai chữ, sau đó khóe miệng câu lên, nghiền ngẫm hương vị càng ngày càng nồng đậm.

      Lý Thanh Thiết trong lòng có chút khó chịu, trong lòng lại nghĩ -- lão tử dựa vào cái gì phải chịu đựng các ngươi, ta, đại tiểu thư Lý Thanh Thiết ở đại cũng là muốn gió được gió muốn mưa được mưa, tuy rằng chết tử tế bằng được sống lại, bất quá sống mà còn khổ cực hơn chết bằng tìm chết cho rồi!

      “Ta xong, nhị hoàng huynh tin hay tùy.” xong, nhún vai cái, đem Tiểu Chu Tử còn quỳ mặt đất phen túm đứng lên, lại phát thoạt nhìn rất béo, nhưng thể trọng lại nặng như trong tưởng tượng của nàng.

      Lý Thanh Trạch kinh ngạc, ngược lại cười ha ha đứng lên, tiếng cười sang sảng vô cùng du dương.“Ngũ hoàng muội như thế rất tốt, bất quá bản cung có chuyện , biết ngũ hoàng muội đối với trước kia chuyện có còn nhớ hay ?"

      cười, nhưng so với nghiêm túc vừa rồi càng làm cho người ta sợ hãi hơn. Vấn đề đơn giản này lại làm cho nàng do dự, Nhị hoàng tử rốt cuộc có mục đích gì, nàng nên trả lời như thế nào đây? Nếu nhớ , rất có thể nhìn ra nàng là giả mạo. Nhưng nếu nhớ , chính mình lại cái gì cũng biết, nếu hỏi chuyện cũ, nàng làm sao đối phó bây giờ? Công chúa mà nàng nhập vào có trí nhớ đáng thương, trừ bỏ ít hiểu biết về vài người ra căn bản nhớ cụ thể mọi chuyện xung quanh.

      Tiểu Chu Tử cũng phát tình huống tốt, cũng dám hé răng, Nhị hoàng tử mặc dù phải Thái tử, nhưng mẫu phi của trong hậu cung rất có thế lực cùng bản thân văn thao vũ lược, rất được Hoàng Thượng coi trọng, địa vị trong cung của gần như ngang bằng với Thái tử, vạn vạn cũng thể đắc tội a.

      Lý Thanh Thiết mâu thuẫn hồi, rốt cuộc, cắn răng cái, bất cứ giá nào. Con mẹ nó, chết chết, mười tám năm sau lại là cái hảo hán! “ nhớ , nhị ca ngài liên tưởng chút, muội muội của ngươi là ta chính là kẻ ngốc, nhớ việc trước kia, nay cho dù là hiểu được, nhưng trước kia phát sinh cái gì chút kí ức nhớ nổi.”

      Gió thổi qua, sợi tóc đen bóng của Lý Thanh Trạch theo gió bay lên, đôi lông mi nồng đậm buông xuống, che lại ánh sáng quỷ dị lóe lên trong con ngươi, môi bạc mang ý cười càng sâu.

      “Vừa mới ta nghe ngươi cùng Tiểu Chu Tử chuyện, là tham tiền của ngươi?” Lý Thanh Trạch hỏi. Nhị ca? Trong hoàng thất có người trực tiếp xưng hô, cách gọi này cũng mới mẻ.

      Tiểu Chu Tử cả người cứng đờ, phù phù liền quỳ xuống, cũng dám hé răng, chỉ có thể lạnh run, trong lòng tự than thở xem ra trốn thoát.

      “Đều là hiểu lầm, Tiểu Chu Tử quả là lấy bạc của muội muội, nhưng đều là giúp muội muội tạm thời bảo quản? Ta tỉnh nên đưa ta là được, ta tha thứ cho .” xong còn chớp mắt với Tiểu Chu Tử vài cái. Hay giỡn, bên người nàng khó khăn lắm mới có tên nô tài sai việc, như thế nào có thể dễ dàng giết chết?

      Tiểu Chu Tử sửng sốt, giương mắt nhìn về phía công chúa, quần áo tả tơi nhưng lại lúm đồng tiền như hoa, cảm kích cùng với áy náy đột nhiên nảy ra trong lòng, công chúa hôm nay giúp tránh được kiếp, lúc trước chính mình thế nhưng chiếu cố tốt cho công chúa, làm cho công chúa ăn đủ no, mặc đủ ấm, khắp nơi ai cũng khi dễ......

      Động tĩnh của hai người đều bị Lý Thanh Trạch thu vào trong đáy mắt, câu môi cười, “Ta còn có ngân lượng, biết ngũ hoàng muội cần ? Cầm trước cứu cái cấp cũng tốt.”

      ? Nhị ca, ngài cấp cho ta bạc? tốt quá, nhị ca ngài chính là hồi mưa đúng lúc a!” Lý Thanh Thiết vừa nghe có bạc liền hưng phấn lộ nguyên hình, đều quên lúc này thân thể của nàng là công chúa đoan trang. Bất quá, nàng ngữ điệu lại rất nhanh chuyển đổi. “Trước đó đâu có a, bạc đến tay của ta rất có thể phun ra được, đừng hy vọng ta còn.”

      Vô luận đại hay là cổ đại, nếu muốn sống được thoải mái làm sao có thể thiếu tiền? Nhất là nơi hoàng cung, vậy mỗi người đều là điệu bộ.

      Lý Thanh Trạch cười khẽ, lúc này ý cười thu vào đáy mắt, tươi cười làm cho gương mặt như ngọc của càng tuấn dật.“Nếu là cho ngươi bạc, tự nhiên tính phải lấy về. Tiểu Chu Tử, ngươi nhanh đến nội vụ phủ tìm Vương đại nhân dẫn người tu sửa Thư Vân cung, đó là ý của bổn hoàng tử, Tiểu Toàn Tử cùng theo sau giải quyết .”

      “Tuân lệnh nhị hoàng tử.” Tiểu Chu Tử dập đầu, trong lòng mừng rỡ, Nhị hoàng tử lên tiếng ai dám nghe, Thư Vân cung sửa lại cũng tốt lắm, công chúa cũng có thể thoải mái chút. Mệnh lệnh của Nhị hoàng tử dám trì hoãn, lập tức xoay người mà , bất quá, trong lòng lại luôn có loại cảm giác bất an, có chút lo lắng cho công chúa.

      “Chúng ta thôi.” Tiểu Chu Tử rồi, Lý Thanh Trạch mời Thanh Thiết, ngữ điệu thản nhiên, loại dụ hoặc khó cưỡng.

      “Tốt.” Lý Thanh Thiết theo , nhưng tươi cười của nàng có chút miễn cưỡng, lúc này nàng còn lựa chọn được nữa, trước ổn định, xuống dưới lại bàn bạc kỹ hơn.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :