1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Phú hào siêu sủng tôi - Kim Huyên (10 chương)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. piipp

      piipp Well-Known Member

      Bài viết:
      1,619
      Được thích:
      566
      Phú hào siêu sủng tôi
      [​IMG]

      [​IMG]

      Tác giả: Kim Huyên

      Edit: Yu Yu


      Độ dài: 1 Tiết tử + 10 chương chính văn

      Thể loại: đại, HE

      Nguồn: Yuconuong.wordpress.com/2011/01/24/phu-hao-sieu-sủng-toi-giới-thiệu-qua-của-karacami/

      [​IMG]
      Tóm tắt nội dung

      ta thay đổi!

      mặt ta ngày trước luôn viết “Tôi rất dễ bị bắt nạt” là tên rất đáng thương.

      Đều là bảo vệ ta, nhiều năm gặp cuối cùng lá gan của ta cũng lớn hơn, chủ động cầu xem mắt với , còn khoe khoang rằng đánh nhau có thể thắng .

      Sau đó, thầm nghĩ thành quý tộc độc thân vui vẻ, ta đột nhiên bất chấp đến muốn “Lấy oán báo ân”, bức làm thiếu phụ có chồng.

      Ai để ý đến ta chứ! lập tức vỗ vỗ đùi chạy lấy người, hai người tốt nhất là vĩnh viễn gặp nhau!

      Đoán xem, trước tiên thất nghiệp, sau đó bị mẹ đuổi ra khỏi nhà, lưu lạc đường phố, ý niệm đầu tiên trong đầu là gọi điện thoại đến chửi mắng ta tên đầu sỏ gây tội hồi, nghĩ tới ta chẳng những tức giận, lại còn hoan nghênh tới ở tại nhà ta miễn phí. Thậm chí còn bằng lòng vô điều kiện nuôi cả đời.

      cần phải gả cho ta, Ưhm… bao tử được lấp đầy quan trọng hơn, quyết định mặt dày mày dạn vào ở trong nhà ta, để con sâu gạo trong bụng được vui vẻ…

      [​IMG]
      Last edited by a moderator: 13/9/14

    2. piipp

      piipp Well-Known Member

      Bài viết:
      1,619
      Được thích:
      566
      Tiết tử

      “Trương Đại Thụ, cậu làm gì đó?”

      Giọng sắc bén của con vang lên từ bên ngoài công viên, hù dọa cho ba nam sinh đứng bên cầu trượt vừa mới “ỷ thế hiếp người” toàn thân cứng đờ, quay người bỏ chạy.

      Chỉ thấy nữ sinh tuổi từ cổng vào công viên vọt tới như như tên lửa, giống như trang bị thêm các thiết bị tên lửa đạn đạo đuổi theo hướng ba nam sinh kia, bộ dạng như nếu bắt ba đứa bọn chúng quyền đấm cước đá phen được.

      Ba nam sinh vốn định chạy ra bên ngoài công viên trốn , nghĩ tới nữ sinh hung hãn kia lại đuổi sát theo bọn chúng tha, bọn chúng sợ đến mức chỉ phải xuất ra toàn bộ sức lực từ khi bú sữa liều mạng chạy về phía trước. Bởi vì chạy được, việc này giống như tra tấn, nhưng mà đó chính là con của hội trưởng Taekwondo, ngay cả ba người trai khỏe nhất của chúng cũng phải đối thủ của bé, bọn chúng mà bị bắt lại, khẳng định bị đá bay .

      Đáng giận, là nhút nhát, nhưng mà nhút nhát nhút nhát, tóm lại so với việc bị bé đá bay , về nhà bị ba mẹ truy hỏi nguồn gốc vết thương sau đó lại bị đánh trận tốt hơn sao? Cho nên…

      “Tách ra chạy”. Trương Đại Thụ hét lớn câu, ba người lập tức chạy chia làm ba hướng, khiến cho Phù Khiết dồn sức đuổi theo bọn chúng ngẩn ngơ, tức giận đến mức dừng lại mắng to.

      “Các cậu là ba nam sinh thúi vô dụng, đồ nhát gan, có gan dừng lại cho mình! Này, đáng ghét!”

      Mắt thấy ba nam sinh thúi kia hoàn toàn như có tai như điếc tiếp tục chạy về phía trước, chỉ chốc lát sau chia làm ba hướng biến mất thấy bóng dáng, Phù Khiết tức giận đến đứng nguyên tại chỗ dồn sức giậm chân xuống, sau đó mới quay người trở lại công viên.

      Trong công viên, lúc nãy bao vây ba nam sinh thúi kia quanh bức tường, trước khi Phù Khiết đuổi theo mấy đứa kia, có thời gian nhìn kỹ nạn nhân, lần này quay đầu lại mới phát người này cũng gầy bé, chỉ có thân cao còn cao hơn cái đầu, cân nặng chí ít cũng hơn hai hay ba lần, căn bản là người có vóc dáng lớn.

      nhận sai người chứ?

      Phù Khiết tự chủ được mà nhìn quanh hai bên chút, nghĩ thầm rằng, có lẽ vừa nãy được cứu cũng phải là người có vóc dáng lớn trước mặt này, cái tên đáng thương kia rời rồi…

      “Cám ơn cậu”. Người có vóc dáng lớn kia bỗng nhiên rụt rè mở miệng lời cám ơn.

      Phù Khiết đột nhiên quay đầu, líu lưỡi kinh ngạc mà trừng mắt nhìn người có vóc dáng lớn kia, mắt trợn tròn lên.

      thể nào? là cậu ta sao?

      Nôn!
      Last edited: 7/9/14

    3. piipp

      piipp Well-Known Member

      Bài viết:
      1,619
      Được thích:
      566
      Chương 1.1
      Cả năm làm việc tốt phụ thuộc vào khởi đầu tốt đầu xuân, ngày làm việc tốt phụ thuộc vào thời gian buổi sáng.

      Đối với gia đình họ Phù mà , tinh lực ngày phụ thuộc tất cả vào bữa sáng dinh dưỡng của người mẹ.

      Từ đến lớn bữa sáng Phù Khiết đều ăn ở nhà, mặc dù khi trước kia học, có đoạn thời gian thực rất hâm mộ bạn học có thể mua những thứ mình thích ăn ở bên ngoài làm bữa sáng, nhưng mà có lần mẹ bị bệnh phải nằm viện tháng, mỗi ngày đều cầm tiền biết nên mua cái gì để ăn, thứ vốn thích ăn giờ ăn mỗi ngày đến chán ngấy đến nỗi mất luôn hứng thú, sau đó cảm nhận sâu sắc được có mẹ làm bữa sáng để ăn bản thân có bao nhiêu hạnh phúc.

      Ngây ngốc sống tới hai mươi tám tuổi, gần đây lại ảnh hưởng bị bởi tình trạng sa sút của nền kinh tế toàn cầu, cảm thụ được sâu sắc thứ hạnh phúc này. Bởi vì có trời mới bên bạn bè, đồng nghiệp ăn ở bên ngoài tiền lương dư ra nhiều so với ăn ở nhà, ăn ở nhà có thể tiết kiếm được rất nhiều tiền.

      Điều trọng yếu nhất chính là, cho dù may có tên trong danh sách nhóm giảm biên chế được công ty công bố cuối tháng này, cũng nhất định phải lo lắng chi tiền ra để thuê nhà hoặc chết đói.

      Nghĩ đến đó, Phù Khiết tự chủ được về phía sau ba mình mặt ngồi đọc báo trước bàn ăn, mặt chờ bữa sáng, giống như đứa trẻ vịn lên bờ vai của ba làm nũng.

      “Ba, buổi sáng tốt lành. Con ba”.

      Nghe được con , Phù Tiến Nguyên vui vẻ cười ha ha.

      “Con , buổi sáng tốt lành, ba cũng con”.

      “Ba con hai người lại lời buồn nôn thêm chút”. Phù mẫu Hạ Mĩ Kì nhịn được phẫn nộ , đem thịt rán và trứng kho đặt lên bàn. Thực chịu nổi hai cha con này!

      “Mẹ, con cũng mẹ, mẹ nhất” Phù Khiết ngẩng đầu lên, lộ hàm răng trắng bóng nũng nịu với mẹ.

      “Miệng ngọt như vậy là có mục đích gì?” Bà cũng bị bộ dạng này của con lôi kéo.

      Đứa con này, bị chồng nuông chiều đến phát hư, sau mỗi lần gây họa, hoặc khi có mục đích gì, mới có thể làm nũng với bọn họ, ra mỗi câu đều tựa như dính đường. Làm mẹ của hai mươi tám năm, bà làm sao biết thói quen của con mình đây? Chồng mình lại lại cứ thích bộ dạng này của con .

      “Nào có!” Phù Khiết cãi lại, ngồi xuống ghế bên cạnh ba. “Con cảm thấy mình thực rất hạnh phúc, muốn lời cảm ơn với ba mẹ, cùng với lời con ba mẹ mà thôi, nào có mục đích gì chứ?”

      “Là như thế sao?” Hạ Mĩ Kì mặt lộ ra biểu tình hoài nghi.

      “Mẹ, sao lại nghi ngờ con”. Phù Khiết kháng nghị kêu lên.

      “Ai bảo con trước đó phạm tội”.

      “Con trước đó nào có phạm tội?”

      Hà Mĩ Kì nghiêng người liếc con , “Lần trước ai xen vào việc của người khác đánh sai người, còn muốn chúng ta tới nhà xin lỗi?” Bà .

      “Ách… Lần đó là ngoài ý muốn”. Phù Khiết có phần chột dạ.

      “Lần trước trước lại là ai mượn xe của người ta, kết quả là đem xe của người ra đâm làm hỏng?” Phù mẫu tiếp tục .

      “Đó là do người khác đâm vào con, con cũng là nạn nhân”. cúi đầu, giọng .

      “Lần trước trước trước lại là ai đánh chó, để cho chủ nhân con chó cáo trạng tới tận nhà?”

      “Con chó kia cắn bậy người, con tưởng chó lang thang, ai biết nó có chủ nhân…” Giọng của càng lúc càng dần, đầu cũng cúi đến càng lúc càng thấp.

      “Còn có lần trước trước trước trước…”

      “Được rồi, mẹ, con đầu hàng, xin mẹ đừng được ?” Phù Khiết cuối cùng chịu được hai tay tạo thành chữ thập cầu xin tha thứ. Nếu để mẹ xong, bắt đầu đào cái hang chuẩn bị chui vào.

      làm sao lại làm nhiều việc điên rồ như vậy chứ? Ngay cả chính mình nghe xong đều cảm thấy khó tin.

      Ngược lại, cũng khiến càng thêm cảm kích ba mẹ hơn.

      “Ba, mẹ, cảm ơn hai người những năm gần đây bao dung cùng nhẫn nại, cảm ơn hai người, xin nhận lạy của con ”. Hai tay để lên mặt bàn, cúi xuống lạy.

      cần lạy, chỉ cần ngày thứ sáu con ngoan ngoãn theo mẹ đến nơi là được”. Hạ Mĩ Kì .

      thành vấn đề, bất kể mẹ muốn con cùng mẹ ra ngoài chợ mua đồ ăn làm kẻ khuân vác, hay là đến các cửa hàng vàng mua sắm, hoặc là đổ máu làm hiếu nữ [1], con vạn lần cũng chối từ”. Phù Khiết lập tức tiếp lời.

      “Mẹ muốn con thứ sáu theo mẹ xem mắt”.

      “Cái… khụ khụ…” Phù Khiết thiếu chút nữa bị nước bọt của mình làm cho sặc chết. Rất kinh hãi! Xem mắt? thô lỗ kêu to lên hỏi.

      “Đúng vậy”.

      Nghẹn họng cứng lưỡi sững sờ nhìn chằm chằm vào vẻ mặt mẹ bình tĩnh như thường, mặt đổi sắc, Phù Khiết nghi ngờ chính mình có phải là nghe lầm hay , hay là chứng hoang tưởng, bằng làm sao lại có chuyện phát sinh thái quá như thế?

      Xem mắt?

      sao?

      “Mẹ, trước tiên xin cho con biết , là mẹ muốn xem mắt, hay là con?” chăm chú nhìn chằm chằm mẹ hỏi.

      “Con , ba còn chưa chết”. Phù ba ba bên nhịn được cười khổ mở lời.

      “Xin lỗi ba, nhưng mà mẹ muốn xem mắt…”

      “Người phải xem mắt là con!” Trừng mắt với con , Hạ Mĩ Kì nghiến răng nghiến lợi . là mau bị tức chết rồi!

      Phù Khiết lại lần nữa lộ ra bộ dạng nghẹn họng cứng lưỡi, ngây như gà gỗ, hoàn toàn có cách nào tiếp thu đả kích lớn như vậy. xem mắt ư! Please, lớn lên có bộ dạng kém như vậy sao? Tuổi đến ba mươi hay là bốn mươi, nhất định phải đến bước xem mắt này sao?

      “Đây phải là , con còn trẻ như vậy…” lắc đầu, khó có thể tin ra, lời còn chưa xong, bị mẹ vô tình cắt đứt.

      “Con hai mươi tám tuổi, còn trẻ ở chỗ nào?”

      “Mẹ, mẹ chuyện cần phải hung ác như thế chứ?” Vẻ mặt đau khổ .

      “Muốn nghe lời hung ác hơn sao? Con biết khi bà mối tới tìm mẹ, ấy như thế nào ? ấy ra con của chị lớn lên cũng kém, nhưng so với hổ cái còn hung ác như là “đầu cảng có danh tiếng, cuối cảng cũng có tiếng tăm”, người đàn ông khác nghe qua tên của nó, căn bản là dám theo đuổi nó, huống hồ là cưới nó. Bây giờ vất vả mới có người nhờ em làm mai, chị cần phải nắm chắc cơ hội, đỡ phải qua thôn này được phải tới cửa hàng kia [2].

      Phù Khiết nghe được thiếu chút nữa thổ huyết. Cái gì mà hổ cái, cái gì mà ai dám theo đuổi, dám cưới, cái gì mà qua thôn này được phải tới cửa hàng kia, có cần thiết phải thành củ khoai lang nóng bỏng tay chứ? mới kém như vậy!

      “Bà mối kia là ai, con muốn tố cáo bà ta lăng nhục con” trầm giọng .

      “Bản thân có đức hạnh gì chứ, con còn dám người ta lăng nhục?”

      “Mẹ!”

      “Dù sao thứ sáu tuần này con phải ngoan ngoãn xem mắt cho mẹ, dám cho mẹ xem xem!” Mẹ truyền xuống mệnh lệnh cuối cùng.

      “Ba…”

      “Con , ba có cách giúp con, bởi vì ba cũng thấy con cần kết giao với bạn trai, kết hôn”.

      Phù Khiết quả thực như câm điếc ăn hoàng liên [3]. mới hai mươi tám tuổi, sao đến mức phải xem mắt cái gì chứ? thực là mau muốn điên rồi!

      Chú thích:

      Hiếu nữ [1]: Con có hiếu.

      Qua thôn này được phải tới cửa hàng kia [2]: Tương tự như kiểu chạy khắp nơi tìm người nhận chị ý làm vợ.

      Câm điếc ăn hoàng liên [3]: bó tay làm gì được.

    4. piipp

      piipp Well-Known Member

      Bài viết:
      1,619
      Được thích:
      566
      Chương 1.2

      Sau khi tới công ty làm, tâm tình của Phù Khiết bị chuyện ba mẹ đột nhiên muốn xem mắt gây ảnh hưởng, đầu lông mày nhăn chặt lại, liều mình nghĩ cuối cùng phải làm sao mới từ chối được bữa tiệc xem mắt thứ sáu tuần này.

      Giả bệnh? Với nhanh trí của mẹ, khẳng định quỷ kế của ngay lập tức nhìn thấu.

      Trốn khỏi nhà? Phương pháp này chỉ tránh được trong lúc, lại tránh được đời. Quan trọng nhất chính là, nếu như mẹ tức giận đem cửa sổ trong nhà đều khóa chặt cho về nhà, vậy làm sao bây giờ?

      Giả bệnh, trốn khỏi nhà đều thể được, xem chừng thứ sáu tuần này phải đến tiệc xem mắt, nhất định trốn thoát, cho nên phải đem trọng điểm để đối phương làm thế nào mà biết khó mà lui mới đúng, bởi vì căn bản muốn chuyện xem mắt kết hôn này, hiểu trong lòng ba mẹ nghĩ như thế nào, lại hy vọng tiếp tục ở nhà, chăm sóc bọn họ sao chứ?

      Mặc kệ, dù sao quyết định thay bọn họ là được rồi, cho dù bọn họ hy vọng, muốn, cũng quyết định rồi.

      Vấn đề bây giờ là, rốt cuộc nên làm thế nào mới có thể để đối tượng xem mắt thấy khó mà lui đây?

      Phù Khiết cố gắng xem qua những tình tiết trong tiểu thuyết lãng mạn để nghĩ đối sách, ràng nhớ chính mình xem qua rất nhiều tiểu thuyết tương tự nha, làm sao mà trong lúc nhất thời lại cái gì cũng nghĩ ra đây?

      A, có! Hóa trang xấu xí! Nam nữ nhân vật cũng còn đến bộ dạng này sao.

      Nhưng nếu mẹ theo , phương pháp này căn bản là thể được, trừ phi muốn bị mẹ lột da.

      Đáng ghét, ngoại trừ hóa trang xấu xí ra, còn có chiêu thức khác ?

      Giả bộ phải .

      Nhưng mà mẹ ở đó, phải giả bộ mình phải mình như thế nào?

      Vậy cố ý làm động tác thô lỗ, giọng hung hãn, làm đối phương tận mắt thấy bộ mặt đáng sợ của , dọa cho đối phương sợ chạy chứ?

      Nếu nhớ lầm, lần xem mắt này hình như là đối phương chủ động đề cập, xem “đầu cảng có danh tiếng, cuối cảng cũng có tiếng tăm”, ta chắc là sớm chuẩn bị tâm lý mới đúng, làm như vậy có tác dụng sao?

      Đáng ghét, cuối cùng là tên hỗn đản nào lấy được vợ dám đưa ra chủ ý này? Bị tóm được, đem ta xương nát thành tro được!

      Hắc, chờ chút, phương pháp này hình như cũng tệ, chỉ cần đem ta bắt đến quần ẩu phen, để hiểu được trêu gấu chọc hổ, ngàn vạn lần đừng tới trêu chọc tới là con hổ mẹ, bằng khiến cho ăn được, xong. Hắc hắc hắc, cũng tin tên hỗn đản đó còn hiểu được phải biết khó mà lui, hừ!

      Tưởng tượng đến tên hỗn đản óc đầy bụng phệ bị đánh tới quỳ xuống đất cầu xin tha thứ, sau đó ngã xuống vội trốn chạy khỏi bộ dạng của , tâm tình của Phù Khiết nhất thời tốt hơn, nhịn được ha ha ha cười lên, hoàn toàn quên bây giờ làm, hơn nữa cấp sớm trừng mắt nhìn hồi lâu, trừng tới mặt bạo phát gân xanh.

      “Phù Khiết!”

      Cao rống giận tới trăm decibel, dọa đến trái tim thiếu chút nữa từ trong ngực nhảy ra ngoài, cả người kinh hoảng lên chút.

      Loại ma này, cả văn phòng chỉ có người mới phát ra được.

      Cả người cứng ngắt, cẩn cẩn dực dực quay đầu nhìn về phía chỗ ngồi của trưởng phòng, sau đó lộ ra nụ cười cứng ngắc với trưởng phòng.

      “Trưởng phòng, gọi em?”

      “Tôi gọi , tôi gọi chính là quỷ”. Trưởng phòng nghiêm khắc .

      Miệng độc, “ biết trưởng phòng phân phó cái gì?” Vẫn cười cứng ngắt đổi, tiếp tục ôn tồn hỏi.

      , bị đuổi việc”.

      Phù Khiết nghẹn họng cứng lưỡi, “Trưởng phòng, đùa sao?”

      đùa, tôi có vẻ như là đùa sao? Tình huống tại của công ty dư thừa tiền nuôi con sâu gạo biết làm việc, đem công việc giao cho Tình Văn, ngày mai cần đến đây”.

      Nhìn bộ dạng giống như đùa, Phù Khiết cuối cùng có cách nào tiếp tục cười gượng được nữa.

      “Đây tính là cái gì? Muốn kể tội sao? Em biết làm việc khi nào? Phiền trưởng phòng ràng chút”. trầm giọng hỏi.

      vừa nãy làm cái gì? Vừa nãy tôi ước chừng nhìn mười phút đồng hồ, trừ ngẩn người, ngây ngô cười, còn làm cái gì?” ta căn bản để cho có cơ hội chuyện, tự ý đưa ra chứng cứ.

      “Em vào công ty năm, mỗi ngày đều cúc cung tận tụy làm việc vì công ty, chỉ ngẩn người mười phút đồng hồ mà thôi lại là tội thể tha sao” Phù Khiết giận đến mức thể ngăn lại được.

      câu cúc cung tận tụy mà cũng được sao?” Trưởng phòng hừ lạnh tiếng, “Lần trước là ai thưởng cho khách quý của công ty cái tát, thiếu chút nữa hủy hàng triệu đơn đặt hàng? Còn có, lại là ai đem hóa đơn tiêu thụ của công ty đánh thiếu số , thiếu chút nữa hại công ty tổn thất mấy trăm vạn? căn bản là thành đủ, bại có thừa, công ty sớm nên đuổi việc , giữ đến bây giờ nên cảm ơn”.

      Giọng khiêu khích châm trọc của ta trực tiếp chọc giận Phù Khiết.

      “Đúng rồi, tôi nên cảm ơn, mà lại cần phải cúi xuống khấu tạ, bởi vì tính sai hóa đơn tiêu thụ chính là , hơn nữa chỉ lần, mỗi lần đều là chúng tôi phát mới cứu lại tổn thất của công ty. Còn có, quấy rối bao nhiêu nhân viên nữ của công ty? Công ty dễ dàng tha thứ bao lâu, đừng tưởng mọi người biết. Muốn công ty có sâu gạo, con sâu kia chính là !” cay độc đáp lại.

      cái gì?” Mặt của trưởng phòng chuyển xanh, phát điên rống giận.

      “Tôi chính là chỉ dựa vào quan hệ tiến vào công ty, có nửa điểm năng lực, chỉ biết lãng phí tài nguyên của công ty, sâu gạo gặm nhấm lợi tức của công ty!” Phù Khiết hoàn toàn sợ ta, giọng lớn đến tất cả mọi người trong văn phòng đều nghe ràng.

      cút cho tôi!”

      “Tôi vì sao phải cút? Người lớn lên giống quả bóng là phải tôi, muốn cút cũng là nên sớm cút”.

      …”

      ta tức tới toàn thân phát run, lộ ra khuôn mặt trướng thành gan heo, hại Phù Khiết bỗng nhiên sợ ta bị dọa tới chảy máu não mà chết bất đắc kỳ tử, chỉ có thể hừ lạnh tiếng, tiếp tục thu dọn.

      đúng là tưởng rằng tôi thích ở trong này sao, muốn tôi tiếp tục dưới quyền cầm thú, chẳng bằng làm còn hơn”. xong, mở ngăn kéo ra, đem ít đồ vật quan trọng cá nhân cho vào trong túi, quan trọng trực tiếp ném vào thùng rác.

      Chỉ tốn hai phút thu dọn được tất cả vào cái túi xách, nghĩ đến phụng năm ở công ty đúng là thể tin.

      Ngay cả nhìn cũng lười liếc mắt nhìn lại trưởng phòng sắc lang kia, lại hừ tiếng, quay người hướng ra khỏi văn phòng.

      đường có vài vị đồng nghiệp có quan hệ thân thiết với lộ vẻ muốn, đồng cảm vì cũng cảm thấy tức giận có biểu tình bất bình, khiến cho cảm xúc ưu tư của ngược lại bình tĩnh ít, còn có tâm tình cười nháy mắt với bọn họ mấy cái, le lưỡi lộ ra biểu tình “Mình sớm biết rằng như vậy, các cậu tự mình bảo trọng, có duyên gặp lại”.

      A, sảng khoái! ra oán khí, về sau cuối cùng cần đối mặt với người là heo mà phải heo kia, là sói mà phải sói, phải nghe bất kỳ mệnh lệnh làm việc nào, tốt.

      Ye!

      Khi bị mẹ kéo lên xe taxi, Phù Khiết vẫn có vẻ mặt mê muội hiểu mẹ rốt cuộc muốn đâu, mặc đẹp như vậy. , chỉ có mẹ mặc đẹp mà thôi, cũng bị bắt buộc mặc âu phục vào, còn trang điểm.

      Bọn họ cuối cùng muốn chỗ nào đây? uống rượu mừng sao? Nhưng mà bây giờ là buổi trưa, thực là trăm suy nghĩ cũng lý giải được.

      “Mẹ, chúng ta mặc thành như này rốt cuộc muốn đâu?” nhịn được lại lần nữa mở lời hỏi mẹ.

      “Hỏi nhiều như vậy làm gì, theo mẹ là được”.

      “Nhưng mà nếu mẹ mang con bán làm sao bây giờ?” đùa.

      “Việc này còn phải có người bằng lòng mua mới được”. Mẹ nể mặt mà nghiêng người liếc nhìn .

      “Mẹ, mẹ con mẹ mục nát như vậy có được ! Mẹ đừng lúc nào cũng đều câu giống như con ai muốn”. Phù Khiết nhịn được kháng nghị.

      “Con có người muốn sao? Lớn như vậy rồi, mẹ có nghe con qua có ai thích con, càng thấy con kết giao với bạn trai, ngay cả khi làm việc cũng thay đổi chút nào, bây giờ thất nghiệp ở nhà, phải ai muốn là cái gì?”

      trúng tim đen, nhưng mà Phù Khiết có chuyện muốn .

      “Đây là do sa sút nền kinh tế toàn cầu, mẹ thể trách con”. than thở .

      trách con trách ai? Cũng phải chỉ có con đối mắt với nền kinh tế đình trệ, vì sao bạn học của con, hàng xóm bên cạnh, người trẻ tuổi làm cũng bị giảm biên chế, chỉ có con người thất nghiệp sao?”

      Phù Khiết bĩu bĩu môi, có lời nào để . Chẳng qua phản đối, chứ phải mẹ làm phản đối được.

      “Hơn nữa kinh tế ổn định hay đình trệ với việc con thất nghiệp có quan hệ gì?” Mẹ tiếp tục : “Qua thời điểm vài năm nên kinh tế đình trệ, con đều bị công ty đuổi việc, thất nghiệp ở nhà sao? Mẹ đếm được sau khi con tốt nghiệp đại học, rốt cuộc làm nhiều việc, lại bị công ty đuổi việc vài lần, chính con có biết ?”

      “Mẹ ~ Nếu con con sai rồi, mẹ cũng thể đừng đọc nữa được ?” Phù Khiết vẻ mặt đau khổ cầu xin tha thứ.

      “Biết sai rồi có ích lợi gì? Phải biết rằng sai có thể sửa. Mẹ cho con, hôm nay là cơ hội khó có được, con tốt nhất đừng đập bể ”.

      “Cơ hội gì?” Mắt Phù Khiết trong khoảnh khắc sáng ngời lên. “Mẹ, mẹ có phải là biết ai đó, muốn giúp con giới thiệu việc làm?” Như vậy có thể giải thích mẹ vì sai muốn trang điểm lộng lẫy, cũng phải là chuyện uống rượu mừng.

      “Muốn như vậy cũng có thể”.

      Cho nên là giúp giới thiệu việc làm?

      “Mẹ, con mẹ, thực rất , rất mẹ!” Phù Khiết ôm lấy cánh tay của mẹ, gắng sức làm nũng. thực là rất rất rất may mắn, có đôi cha mẹ thương như vậy. “Là việc gì?” tò mò ngẩng đầu hỏi.

      “Bà chủ gia đình”. Mẹ .

      “Cái gì?” Phù Khiết sửng sốt, còn tưởng rằng chính mình nghe sai rồi. “Mẹ, mẹ vừa rồi cái gì?”

      “Như thế này, đối tượng cùng con xem mắt nghe điều kiện tốt, chỉ có bộ dạng đẹp trai, tuổi trẻ lại có tiền, con phải nắm chặt có biết ? Chỉ cần gả cho con rể có tiền, về sau con cũng cần lo lắng vấn đề thất nghiệp”. Mẹ trả lời vấn đề của , lại với như thế, làm ngây như gà gỗ, kinh ngạc đến nên lời.

      “Xem mắt? Việc này phải thứ sáu sao?” buột miệng kêu lên, căn bản nghĩ tới mẹ muốn trang điểm lộng lẫy chính là vì xem mắt.

      “Đúng, nhưng nếu con bây giờ mỗi ngày đều nhàn rỗi, đối phương gần đây vừa vặn cũng rảnh rỗi, đương nhiên tốt nhất càng sớm gặp càng tốt, miễn cho đêm dài lắm mộng”.

      Phù Khiết nên lời. Đối với lý giải của mẹ, câu “đêm dài lắm mộng” của bà chỉ tuyệt đối là sợ đối phương đổi ý, hủy bỏ quyết định muốn cùng xem mắt, bởi vì “lại” bị công ty đuổi việc, mà tin tức này rất nhanh rơi vào tai của đối phương.

      Quên , là chuyện sớm hay muộn, sớm hai ngày hay muộn hai ngày có cái gì khác biệt chứ? Trọng điểm là sớm nghĩ được phương pháp dọa cho đối phương chạy mất, cho nên sợ nữa.

      Trong tiếng nghìn dặn vạn bảo líu lo của mẹ xe taxi đến nơi, nhà ăn tây trang hoàng sáng sủa có thể nhìn ra tiêu phí tiền ít, tên là quán cơm Brazil.

      Hai người thanh toán tiền, xuống xe, bồi bàn dẫn hai người đến chỗ ngồi được đặt trước.

      Chỗ ngồi có người, bác nhìn giống như bà mối, cùng người mặc âu phục màu xám, người đàn ông tướng mạo tuấn dật.

      “Các vị đến rồi…” Bác vừa nhìn thấy hai người bọn họ, lập tức đứng dậy cười .

      Đồng thời, người đàn ông cũng đứng lên từ chỗ ngồi, thân thể cao hơn người khác làm Phù Khiết phải ngẩng đầu lên nhìn ta. Oa, ta ít nhất cũng phải là mét tám ? Vóc dáng khỏe mạnh, hơn nữa ta có khuôn mặt tuấn dật văn nhã, người này sao lại lưu lạc đến tình cảnh phải xem mắt tìm vợ chứ?

      Có vấn đề! ta có sở thích gì đặc biệt, hoặc là phương diện nào đó tốt ? Trong lòng Phù Khiết khỏi thầm nghĩ.

      “Đến đây, tôi trước tiên giới thiệu mọi người”. Bà mối nở nụ cười . “Vị này là Phù Khiết, Phù tiểu thư, cùng với mẹ của Phù tiểu thư, Hạ Mĩ Kì phu nhân. Vị này là Khương Thừa Cực tiên sinh”.

      Nghe tên này rất quen, hai mắt Phù Khiết khỏi mở lớn, ngay cả mẹ bên cạnh cũng nghi hoặc kêu lên.

      “Khương Thừa Cực?”

      lâu gặp, sư mẫu”. Khương Thừa Cực hướng tới sư mẫu gật đầu mỉm cười, sau đó mới đem ánh mắt chuyển hướng Phù Khiết, lập tức nở nụ cười, bình tĩnh mở lời: “ lâu gặp, sư tỷ”.

      Phù Khiết há mồm cứng lưỡi trừng mắt nhìn ta, dám tin rằng người đàn ông trước mặt có bộ dạng vừa cao vừa đẹp trai lại tràn ngập tự tin này, dĩ nhiên lại là tên khờ trước đây cần bảo vệ. Điều này sao có thể chứ?

      “Những thịt béo người biến đâu mất vậy?” tự chủ được buột miệng hỏi.

      trường đột nhiên rơi vào mảnh nghẹt thở trầm lặng, khi Phù Khiết bừng tỉnh hiểu được chính mình có bao nhiêu thất lễ, trước khi mở lời xin lỗi, tiếng cười ha ha phát ra.

      “Ha ha…”
      Last edited: 7/9/14

    5. piipp

      piipp Well-Known Member

      Bài viết:
      1,619
      Được thích:
      566
      Chương 2.1

      Hạ Mĩ Kì và bà mối cùng nhau khỏi, để lại cho hai người trẻ tuổi có cơ hội tự do phát triển.

      Phù Khiết hẳn là nên vì thế mà lớn tiếng hoan hô, nắm chắc được cơ hội lớn này, chiếu theo kế hoạch để đối phương biết khó mà lui, sau đó kết thúc những lệnh dài muôn thuở mà tâm cam lòng nguyện tham gia ăn cơm xem mắt này. Nhưng mà từ sau khi gặp lại Khương Thừa Cực, lại hoàn toàn quên mất chuyện xem mắt lúc này, tất cả suy nghĩ muốn giả bộ bây giờ lại muốn hỏi vấn đề của ta.

      tò mò muốn chết, hai con người của ta thay đổi khác hẳn so với trước kia.

      Khi học lớp năm, còn là năm nhất trung học cơ sở biết nhau, khi đó vóc dáng lớn, lá gan , khi đó môn học của bậc khác nhiều, cá tính lại quá mức xấu hổ nên tự bế bản thân lại, luôn luôn bị bạn học xa lánh và ăn hiếp.

      lần đầu tiên sau khi cứu trong công viên, tiếp đó cùng tháng lại cứu hai lần, mới quyết định thế này được, vẫn nên kéo đến hội quán Taekwondo của gia đình mình, buộc cùng với các học viên của ba mình cùng nhau học để tự bảo vệ mình.

      chỉ học được hơn năm Taekwondo, sau lại bởi vì chuyển nhà mà từ nay về sau cắt đứt liên lạc.

      Tính toán thời gian, bọn họ cũng có mười lăm, mười sáu năm chưa gặp mặt nhau, cũng khó trách thay đổi khiến cho nhận ra được, nhưng mà thay đổi cũng quá lớn !

      cái tên này từng phẫu thuật thẩm mĩ qua đúng ?” nghiên cứu khuôn mặt tuấn dật của , sau khi nhìn lúc lâu, mới tựa thực tựa giả mà mở miệng hỏi.

      có?” Khóe miệng Khương Thừa Cực khẽ nhếch.

      ?”

      “Luộc”.

      sững sờ mà nhíu mày, “Chuyện cười cũ rích đó mà vẫn còn biết xấu hổ lấy ra sao?”

      “Được rồi, vậy đổi thành cách thủy là được”.

      được cười”. Tuy rằng như vậy, Phù Khiết vẫn nhếch khóe miệng cười chút.

      “Hình dáng của em ra có gì thay đổi, ngay cả chiều cao cũng sai khác bao nhiêu”. Khương Thừa Cực nhìn chớp mắt chăm chú theo dõi .

      “Này, cái gì sai khác bao nhiêu, khi tôi học lớp năm chỉ có trăm năm mươi hai centimet, tại tới trăm năm mươi tám”. Tốt xấu gì cũng cao lên được sáu centimet đó! Đáng giận! hung hăng mà trừng mắt kháng nghị với .

      “Quả nhiên vẫn là tiểu bất điểm”. mỉm cười.

      Tiểu bất điểm: Chỉ .

      có phải lâu lắm bị tôi đá có đúng hay ? Dám đối với sư tỷ loại lời này!” Lông mày Phù Khiết dựng thẳng quắc mắt trực tiếp vươn bàn chân ở dưới bàn đạp cho cái, chỉ ra chút giáo huấn. “Hơn nữa tiểu bất điểm lại làm sao? người vóc dáng lớn cũng cần tôi xuất thủ cứu đó thôi, hừ!”

      “Em có biết câu ‘Hảo hán đề cập đến vấn đề dũng cảm trước đó’, còn có câu thể đồng nhất những lời ’ sao chứ?” Khương Thừa Cực cười khổ, đưa tay xoa xoa chỗ xương ống chân bị đá cho đau nhức. Tính cách ấy vẫn như vậy, nhưng mà thích.

      “Ý là bây giờ có thể đánh thắng tôi sao?” bộ dạng biểu tình khiêu khích.

      “Nếu như tôi đánh thắng em có đồng ý gả cho tôi ?”

      Phù Khiết ngẩn ngơ, lập tức nhíu mày, nhớ tới chuyện xem mắt, sau đó nhịn được từ dưới bàn lại đạp cho cái.

      đùa tôi à?” bực dọc mà trừng mắt với . “Tôi lại có chuyển nhà, muốn tìm tôi trực tiếp đến nhà của tôi được sao, làm sao phải xem mắt chứ, hại tôi mấy ngày nay tâm tình xấu , còn bị mẹ tôi niệm đến thối đầu!” nhớ lại mà oán trách, xong lại nghiêng người liếc cái.

      “Trực tiếp tìm em? Em đồng ý gả cho tôi sao?”

      “Tôi sao phải so sánh muốn gả cho hay gả cho ?” tức giận .

      hoàn toàn cho là đùa, Khương Thừa Cực đột nhiên hiểu ra.

      “Tôi là nghiêm túc, Phù Khiết”. nhìn chớp mắt dừng ở . “Tôi từ trước kia thích em, phải lấy thân phận đối tượng xem mắt xuất trước mặt em, mà phải xuất là thân phận bạn bè trong quá khứ, mục đích là muốn cho em biết tôi muốn chỉ là bạn bè, mà là với thân phận bạn trai trước khi kết hôn”.

      Phù Khiết bị bộ dạng nghiêm túc của dọa cho sợ ngây người. ta là nghiêm túc? thể nào.

      lại đùa với tôi có đúng hay ?” hỏi.

      , tôi là nghiêm túc”. Vẻ mặt nghiêm túc trả lời. vẫn rất thích ! Bởi vì khi đó còn bé, bởi vì chuyển nhà, cũng bởi vì lúc ấy ngay cả chính mình còn bảo vệ được, cho nên chỉ đem phần thích này trộm để dưới đáy lòng.

      Sau khi dần dần lớn lên, lại ngừng rèn luyện bản thân, chờ mong có ngày, có thể bảo vệ được người phụ nữ mình thích.

      thực tế, sau khi khỏe mạnh ai dám ức hiếp nữa, các điều kiện đều tuyệt vời, rất có duyên với phụ nữ, nhưng chưa từng có người nào thành công tiến vào chiếm giữ trái tim .

      Sở dĩ đợi tới bây giờ mới đến tìm , là bởi vì đợi đến khi lớn lên, đợi cho ngày Phù mẫu, Phù ba bằng lòng dứt bỏ con bảo bối.

      “Nghiêm túc cái rắm!” trừng mắt nhìn nửa ngày, tục tằn . “Chúng ta cũng vài năm gặp, mười lăm hay là mười sáu năm? Trước ngày hôm nay gặp mặt, chúng ta ngay cả đối phương biến thành bộ dáng gì cũng biết, dựa vào cái gì mà như vậy? Tôi cho , đừng cho là tôi hôm nay mặc thành như vậy chính là bộ dáng bình thường của tôi. Tôi bình thường đều mặc quần jean, dép lê, tóc phải buộc thành đuôi ngựa dùng kẹp kẹp lên đầu, tiếp đó ngay cả son môi cũng bôi, so với người phụ nữ già còn trông già hơn. Như vậy còn muốn làm bạn trai của tôi sao?”

      “Muốn”. chút do dự trả lời.

      Phù Khiết hơi chán nản. “ rốt cuộc là nghiêm túc hay đùa với tôi? Khương Thừa Cực”.

      “Tôi là tôi nghiêm túc”. nghiêm trang nhìn chăm chú .

      căn bản là biết tôi là người như thế nào”.

      “Tôi biết”.

      “Mới là lạ!”

      có chút đăm chiêu liếc mắt nhìn cái, sau đó tự dưới đáy lòng mở miệng : “Em là người dám làm việc nghĩa, tâm thiện lương, nhìn thấy yếu bị bắt nạt nhất định bênh vực lẽ phải. Cá tính có chút sôi nổi, thẳng thắn, nếu phát mình lời cẩn thận làm thương tổn người khác, nhất định lập tức xin lỗi. Còn có, tâm có chí lớn, gặp sao yên vậy, cho nên mới có thể thèm để ý đến nguyên do bênh vực lẽ phải mà bị mất việc”.

      Phù Khiết cứng họng líu lưỡi trừng mắt nhìn , lên án : “ điều tra qua tôi?”

      “Nếu như dựa vào chuyện mất việc của em, đây cũng phải là bí mật gì. Về phần cá tính, em căn bản từ đến lớn cũng chưa từng thay đổi”.

      Phù Khiết nhất thời gì, bởi vì tất cả đều là lời . Mỗi lần gây họa mẹ đều niệm cho lần, bây giờ phải đứa trẻ, trước khi đánh nhau vì sao thể suy nghĩ chút, đừng tưởng giống như khi còn bé.

      Đáng giận! thay đổi, ta lại thay đổi làm suýt nữa nhận được, chỉ có bề ngoài thay đổi mà thôi, cá tính hình như cũng thay đổi khác trước đây.

      “Được, tính là đều trúng có sao? tại tôi với căn bản hoàn toàn biết gì, vì sao phải kết giao cùng với ?” bất mãn trừng mắt trước khuôn mặt tuấn dật của .

      “Em muôn biết cái gì?” tâm thành ý, chỉ cần muốn biết, tuyệt đối sai lời nào.

      “Tôi… Tôi cái gì cũng muốn biết”. tỉnh táo nhanh chóng đổi giọng. Biết, chẳng phải cùng ta lấy kết kết giao làm tiền đề cho kết hôn sao? Bây giờ căn bản là còn muốn kết hôn, cũng muốn kết giao với bạn trai có được hay !

      “Đổi lại là em muốn kết giao với tôi?” có chút đăm chiêu nhìn .

      thông minh”. ngoài cười nhưng trong lòng cười hướng tới cái nhếch miệng, rất thích những người thông minh.

      “Tôi muốn biết em đối với tôi hài lòng ở điểm nào”.

      “Tôi tôi với tại hoàn toàn biết gì, lại có cái gì là điểm hài lòng hay hài lòng?”

      “Được, tôi đây muốn biết lý do em cự tuyệt tôi”. nhìn , đổi lại phương thức .

      “Đơn giản, bởi vì tôi bây giờ còn muốn kết giao với bạn trai, lại càng nghĩ tới kết hôn”. Phù Khiết nhún vai trả lời.

      “Vì sao?”

      “Tôi còn trẻ, làm sao lại nghĩ luẩn quẩn bảy lần tám lượt còn sớm mà nhảy vào trong phần mộ hôn nhân, bị mất cuộc sống vui sướng tự do tự tại chứ?” theo lý thường.

      “Tôi hạn chế em, hay là ngăn cản cuộc sống mà em muốn”. Bởi vì , chỉ biết cưng chiều , tuyệt thay đổi , nếu lại phải là thích.

      “Loại chuyện này cũng phải là định đoạt”. lườm cái. “ biết ? Tôi có người bạn, chồng của ấy… đúng, bây giờ phải chồng trước mới đúng, cùng ấy kết hôn trước đó phải là hướng ấy đống lớn cam đoan, kết quả sao? Kết hôn đến năm liền ly hôn”.

      phải mỗi cặp vợ chồng nào đều lấy việc ly hôn làm kết cục, cũng có người có thể bạch đầu giai lão, hạnh phúc đến già”.

      “Đương nhiên, ba mẹ của tôi chính là cặp. Chẳng qua, thể phủ nhận điều này dù sao cũng là số ít”.

      “Cho nên em muốn vì mắc nghẹn mà bỏ ăn?”

      “Tôi lại chưa tôi cả đời kết hôn, tôi chỉ tôi bây giờ còn muốn”.

      “Vậy em khi nào muốn? Tôi nhớ em hơn tôi hai tuổi, năm nay cũng hai mươi tám”.

      “Làm gì, hai mươi tám có già bao nhiêu? tốt nhất nên ràng cho tôi!” hướng tới phẫn nộ bực dọc mà la to lên.

      Khương Thừa Cực khẽ nhếch khóe miệng, cảm thấy phản ứng của rất thú vị. sợ trời sợ đất, lẽ nào lại sợ người khác nhắc tới tuổi tác của sao? Chơi đùa tốt.

      “Tôi từ đầu tới cuối chưa từng nhắc tới chữ ‘già’ này” .

      “Vậy đề cập tới tôi hai mươi tám tuổi muốn làm gì?” tiếp tục trừng .

      “Tôi chỉ là muốn đó là tuổi thích hợp kết hôn, nếu như em đến bây giờ còn nghĩ tới kết hôn, vậy em nghĩ tới bao nhiêu tuổi mới có thể muốn? Ba mươi, ba mươi hai, hay là ba mươi lăm, bốn mươi?”

      Đó là vấn đề, nhưng mà nếu nghĩ tới chuyện kết hôn, lại thế nào suy nghĩ tới chuyện bao nhiêu tuổi kết hôn đây? Hơn nữa – “Ta làm sao dự tính được vận mệnh bản thân? Duyên phận tới, muốn kết hôn ta tự nhiên kết hôn”. tỏ vẻ có lý chẳng sợ.

      “Biết đâu duyên phận của em tới rồi”.

      Phù Khiết cười như cười liếc nhìn , đương nhiên nghe ra ý của . Chẳng qua là thực thích sống độc thân, với điều kiện của , vẻ ngoài sáng sủa, hẳn là còn có đám phụ nữ đối với xu nịnh theo đuổi mới đúng, ta làm sao phải cố chấp với như thế?

      Gây khó khăn thành, ta chẳng qua từ biểu tươi tắn chuyển thành người thiếu nợ ỉu xìu bị người khác truy đánh đòi nợ, cần người bạn thân thủ khỏe mạnh giúp đỡ đối phó với đe dọa, bức bách của tập đoàn đòi nợ. Phù Khiết khẽ sửng sốt chút, càng nghĩ càng cảm thấy có khả năng này.

      “Khương Thừa Cực, thành cho tôi, có đúng là cùng với cho vay nặng lãi vay tiền [ ra là ngân hàng tư nhân ngầm… nhưng đúng theo mình biết là cho vay nặng lãi, mình để thế này cho Việt hóa nha ^^] đúng ?” cẩn thận mở lời hỏi.

      Khương Thừa Cực ngẩn ngơ, đối với vấn đề bất ngờ mà hỏi này cảm thấy mờ mịt và khó hiểu.

      “Em làm sao đột nhiên lại hỏi như vậy?” lắc đầu hỏi lại.

      “Bởi vì tôi càng nghĩ càng thấy kiên trì muốn cùng tôi kết giao nhất định là có nguyên nhân gì, mà sở trường duy nhất của tôi là thân thủ phi phàm, có thể giúp đỡ đánh nhau, cho nên — …”

      “Cho nên em nghĩ đến tôi trốn nợ, cần người giúp đỡ miễn phí hoặc là bảo tiêu?” Khương Thừa Cực dở khóc dở cười tiếp.

      “Đúng”. Đúng thừa nhận .

      thế mà còn dám gật đầu trả lời đúng? nhìn chớp mắt nhìn chằm chằm , muốn bổ đầu của ta, nghiên cứu qua chút suy nghĩ logic của rốt cuộc là đến như thế nào.

      “Tôi vay tiền bọn cho vay nặng lãi, cũng cùng với ngân hàng hay bất luận kẻ nào vay tiền”. nghiêm chỉnh cam đoan đối với .

      “Vậy làm việc cẩn thận đắc tội người khác, có người tìm gây phiền toái sao?” nhíu mi suy nghĩ chút lại hỏi.

      Khương Thừa Cực quả thực có lời nào mà chống đỡ.

      “Trong đầu em rốt cuộc suy nghĩ cái gì?” hỏi . “Chẳng lẽ tôi thể bởi vì đơn thuần là thích em, là muốn cùng em ở cùng chỗ, cùng em kết hôn mà theo đuổi sao chứ?”

      “Việc này căn bản thông suốt”. lắc đầu .

      “Tại sao thông suốt?”

      Phù Khiết nhíu nhíu đầu lông mày, suy nghĩ hồi lâu cũng nên lời ra nguyên do. “Dù sao tôi tại muốn kết giao với bạn trai và kết hôn, nếu chuyện xem mắt này là do muốn làm, chính nghĩ biện pháp dọn dẹp nó, nếu chúng ta ngay cả bạn bè đều cần làm, nghe có hiểu ?” xuất ra dáng điệu của sư tỷ, trực tiếp luận với .

      “Em muốn tôi làm sao dọn dẹp nó?” Khương Thừa Cực trầm tĩnh chút, mở lời hỏi lại.

      “Tùy , dù sao đừng để mẹ tôi lấy việc xem mắt này làm phiền tôi là được”. cáu kỉnh .

      “Tôi biết” có chút đăm chiêu gật đầu trả lời.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :