1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Phú hào Lầu 7 - Kim Huyên (10 chương)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. piipp

      piipp Well-Known Member

      Bài viết:
      1,619
      Được thích:
      566
      Lầu 7 Phú Hào

      [​IMG]

      [​IMG]
      Tác giả: Kim Huyên

      Tình trạng bản gốc: 10 chương *cực dài* (Hoàn)

      Convert: ss Lue

      Edit: Ruby Snow


      Văn án

      Luồn lách qua nhiều ngõ của Luân Đôn nhộn nhịp, nàng có hình tượng thục nữ châu Á, chạy như điên đuổi theo tên cướp giật.

      Cũng chính lần ấy, nàng được giúp việc nghĩa, để rồi duyên phận gặp thương.

      Vì cùng , mà nàng vứt bỏ gia đình, vứt bỏ ba mẹ, vì giúp theo giấc mộng nhạc, mà nàng hy sinh n điều, những tưởng lời thề thốt trọn đời thương ấy , thế mà đùng phát thừa kế gia sản, rồi sau đó trở mặt nhận “ vợ thừa thải” kia.

      Cóc thèm nhé! Nang cũng phải dạng nữ nhân mặt dày, nàng là nữ nhân tự mình cố gắng, tự mình đứng đôi chân của mình, , nàng cũng sống rất khá nha ─ nhưng mà cuối cùng, trong đêm khuya, nàng vẫn yên lặng nhớ tới tên bạc tình lang kia…

      Vội vã hơn 4 năm, nàng còn cho rằng kiếp này vô duyên gặp lại .

      , nghệ sĩ nổi tiếng toàn cầu, bản thân chói sáng huy hoàng xuất , tình sâu ý nặng mà chân thành rằng – Sorry baby, năm đấy là có nổi khổ tâm, có điều bất đắc dĩ…

      [​IMG]
      Last edited by a moderator: 12/9/14
      snowbell thích bài này.

    2. piipp

      piipp Well-Known Member

      Bài viết:
      1,619
      Được thích:
      566
      Tiết Tử:

      Vừa về nhà, mở TV, Khúc Thiến liền giật mình khi nhìn thấy khuôn mặt quen thuộc, ngu ngơ xem tivi ngắm lúc lâu, lúc này, nàng mới khẽ thở dài, tắt tivi.

      Thường thường mọi người luôn mơ ước, mọi việc xảy đến như mình mong muốn. Vì vậy, khi họ nhận thấy được như mong muốn, bi kịch xảy ra hơn nửa, sau đó vô lực vãn hồi, lúc tỉnh mộng tan nát cõi lòng.

      Tiêu Tư · Lâm Tái, cùng nàng từng có hơn năm hôn nhân vợ chồng.

      Nàng đến bây giờ cũng , năm đó gặp , rốt cuộc là nàng tam sinh hữu hạnh hay là tam sinh bất hạnh?

    3. piipp

      piipp Well-Known Member

      Bài viết:
      1,619
      Được thích:
      566
      Chương 1.1:

      Vù vù…

      Khúc Thiến ở đường phố Luân Đôn mà chạy ra hơi, bởi vì mắc phải cái rắm

      , đùa gì vậy, cho dù muốn chết, cũng phải đoạt lại túi da bị kẻ khác cướp trước! Bởi vì túi da kia bên trong chỉ đựng tất cả lộ phí của , mà còn còn có hộ chiếu, cùng vé máy bay trở về, cũng thể mất nó được.

      từ bé biết nghe lời ba mẹ, ba mẹ muốn hướng đông tuyệt đối dám hướng tây, ngay cả chuyện hôn nhân đại của sau tốt nghiệp đại học năm ấy cũng được an bài thỏa đáng, chỉ như quân sĩ cuối cùng được tướng lĩnh truyền đạt tin tức kia thôi.

      Có phải là rất tức giận?

      ra cũng , bởi vì biết ba mẹ sở tác sở vi, ban đầu cũng chỉ vì muốn tốt cho .

      Đối phương hơn 8 tuổi, nghiệp thành công, cá tính vững vàng, có bất cứ ham mê bất lương nào, đối với cũng thực tốt, khuyết điểm duy nhất chính là quá đàng hoàng, chút lãng mạn, hay tế bào hài hước cũng có.

      tin tưởng, tuyệt đối lão công tốt, nhưng vấn đề là năm đó vừa mới tốt nghiệp đại học, là nữ sinh 22 tuổi, sao có thể dễ dàng cứ như vậy kết hôn là kết hôn, lập gia đình là lập gia đình?

      Cho nên vì trì hoãn hôn , lần đầu tiên dũng cảm bỉểu đạt ý nguyện của mình, còn muốn tiếp tục ra sức học hành nghiên cứu, vì vậy vì bản thân mà tranh thủ thêm 2 năm tự do.

      Nhưng thời gian cực trôi nhanh, tháng ngày tựa như thoi, hai năm trời trong nháy mắt vội vã qua, lúc này cũng thể nghĩ ra lý do sức học hành bác sĩ học vị để trì hoãn hôn thêm được nữa!

      Rốt cuộc, gật đầu đáp ứng hôn này, chỉ bất ngờ cầu đáp ứng, hy vọng trước khi kết hôn có thể sang quốc du học 1 tháng. Cho nên bây giờ mới có thể ở Luân Đôn ngõ hẹp này, tiến vào chui ra, liều chết điên cuồng đuổi theo tên cướp túi da của .

      Vù… Vù… Đứng lại… Nguơi chết tiệt tiểu thâu, đứng lại cho ta… Khốn kiếp… Tiểu tử thúi… Ngươi cũng đừng để ta bắt được… Nếu nhất định cho ngươi chống hết… Chết tiệt hỗn đảm tiểu tử…

      Hoàn toàn còn khí lực để gào thét hay la mắng, Khúc Thiên chỉ có thể thở dốc trong lòng mắng. rốt cuộc là chọc đến người nào mà để phát sinh chuyện như vậy, sắp tức chết!

      Tiếng gió ở bên tai gào thét, chạy như điên hai chân giống như phải là của mình, Khúc Thiến cảm thấy có loại cảm giác bạo liệt ra tới ở ngực, nhưng có dừng lại, cũng thể dừng lại.

      Phía trước tiểu vóc đối với nơi này địa hình đường phố rất tinh tường, nhưng là bởi vì chân ngắn, cho nên cho dù dọc theo đường quẹo trái phải mà chui, ý đồ thoát khỏi truy đuổi của , vẫn có thể miễn cưỡng theo sát ở bị bỏ rơi.

      Tuyệt đối thể để cho trước mắt mà biến mất, nhất định phải đem túi da của mình cho đoạt lại mới được, nếu đời này vĩnh viễn mất quyền tự chủ, cùng với tín nhiệm người nhà. nhất định phải đem túi da đoạt lại mới được!

      Vù vù hô… Dừng lại…

      Tại sao người nào nguyện ý động thân giúp , bắt người, bị thưởng cướp hẳn là ràng chuyện phải sao?

      Tại sao nếu có người ra mặt giúp ?

      Vù vù hô… Ai tới giúp chút? Xin giúp đỡ… Ai tới giúp đỡ chút…

      Khúc Thiến trong lòng cầu khẩn còn chưa xong, liền đột nhiên kinh thấy người cao lớn thân ảnh từ khác cái hẹp trong ngõ xông ra, tay chặn ngang ôm lấy tiểu vóc phía trước.

      “A!” Phía trước tiểu vóc kinh hô tiếng.

      “Ha ha…” Thân ảnh cao lớn ngược lại còn cười lên ha hả.

      Chuyện gì xảy ra? Khúc Thiến trong lòng đánh động, nhưng có dừng lại chạy như điên tới, lập tức chút do dự chạy về phía cái kia thân ảnh cao lớn, cùng với tiểu thâu bị ôm ở dưới nách.

      “Đem, đem túi da… Trả lại cho ta.” Thở hổn hển cơ hồ khiến ra lời, níu chặt y phục của nam nhân cao lớn, thở dốc .

      “Tiểu Kiệt, vừa rồi là ngươi cướp đồ sao?”

      Tiếng trầm thấp nghiêm túc đột nhiên vang lên từ đỉnh đầu vủa , làm cho tự chủ được ngẩng đầu nhìn người nam nhân cao lớn.

      đôi mắt lam xanh, tóc đen, ngũ quan sắc sảo, màu da cổ đồng, nhưng lại có cảm giác “tái nhợt” của người quốc, cảm giác là người châu Á, là nam nhân vị Đại ca vô cùng chói sáng ánh mặt trời. Bất quá bây giờ bộ dáng của nhưng chút cũng còn ánh mặt trời, ngược lại còn tràn đầy vẻ lo lắng.

      “Đem túi da trả lại cho người ta!” hướng về phía tiểu thâu bị thả lại mặt đất, nghiêm túc ra lệnh.

      Khúc Thiến nhớ được mới vừa gọi tiểu thâu là Tiểu Kiệt, cho nên có thể hai người bọn họ biết nhau?

      Nàng tự chủ được thở phào nhõm, bởi vì nhìn có vẻ, tựa hồ đối với hành động ăn cắp của tiểu nam sinh cảm thấy vui, vì vậy lấy lại túi da của mình hẳn phải là việc khó. ở trong lòng thầm đoán .

      “Tiêu Tư ca ——” tiểu Kiệt do dự nhìn , hai tay cầm chặt lấy lấy túi da vừa cướp được, quật cường phải là còn.

      phải là với em thể trộm đồ nữa sao? Em cũng đáp ứng sao? Tại sao bây giờ còn lại làm như vậy?”

      “Em …”

      “Mau đưa túi da trả lại cho vị tiểu thư này.”

      Tiểu Kiệt quật cường im chặt miệng lắc đầu.

      “Tiểu Kiệt, em nghe lời Tiêu Tư ca sao?”

      “Em…” Tiểu Kiệt dùng sức lắc đầu, nước mắt từ đáy mắt tiểu Kiệt rơi xuống.”Mụ mụ em ngã bệnh, có tiền Bác sĩ, em cần tiền…” Cậu nhóc nghẹn ngào cúi đầu, cũng thêm được nữa.

      Nam nhân ngây ngốc khi nhìn thấy Tiểu Kiệt ngồi xổm xuống đất, trước mặt .

      “Mẹ của em lại ngã bệnh? Tại sao tới tìm ?” vừa thay cậu nhóc lau nước mắt mặt, vừa mở miệng hỏi, bộ dáng ôn nhu, cùng mới nghiêm nghị giây trước tưởng như hai người.

      “Mụ mụ thể cứ phiền toái , em có cách nào mới cướp, em phải nghe lời , nên tức giận.” Tiểu Kiệt chùi lấy lỗ mũi, lấy mang chút nghẹn ngào .

      “Em cũng gọi là cái gì?”

      “Tiêu Tư ca.”

      “Em gọi là ca ca, là ca ca của em. Vì vậy sau này có cái gì khó khăn nhất định phải cho Tiêu Tư ca, biết ?”

      Tiểu Kiệt lại chùi lấy lỗ mũi mà gật đầu.

      “Tốt lắm, bây giờ đem túi da trả lại cho người ta . Mang ca đến chỗ mẹ của em, chúng ta phải nhanh chóng đưa ấy đến bệnh viện.”

      Tiểu Kiệt lại gật đầu lần nữa, lúc này mới đem ba lô màu hồng phấn ôm chặt vào trong ngực đưa ra ngoài.

      Nam nhân đưa tay vuốt vuốt đầu của Tiểu Kiệt, nhận lấy ba lô màu hồng phấn tay cậu nhóc, xoay người mặt nhìn Khúc Thiến.

      xin lỗi, tôi thay thế Tiểu Kiệt hướng tiểu thư xin lỗi. cảm phiền xem trước chút trong ba lô đồ có phải mất mát thứ gì , nếu như có, tôi nguyện ý thay Tiểu Kiệt bồi thường.” đem ba lô đưa trả lại cho , thái độ thành khẩn rất đúng, cúi người chào xin lỗi.

      Khúc Thiến lẵng lặng nhìn , nhưng lại thấy mở miệng chuyện, cũng có đưa tay nhận lấy túi da tay . Nàng suy nghĩ, người nam nhân này cùng tiểu thâu quan hệ như thế nào? Hai người bọn họ hẳn là có gì quan hệ huyết thống rồi, nhưng là tại sao thằng bé trai hướng cúi người gập xin lỗi, hơn nữa còn muốn giúp mụ mụ ngã bệnh của thằng bé, bị mà cảm thấy thiện lương, nhiệt trong tâm dần dần bị mê hoặc.

      “Tiểu thư, em nghe hiểu tiếng sao?” Thấy nàng đứng nhìn nhúc nhích, Tiêu Tư · Lâm Tái khẽ nhăn lông mày, mở miệng lần nữa hỏi.

      “Hiểu.” gật đầu, đưa tay nhận lấy ba lô.

      nhìn xem có thiếu vật nào ?” .

      Khúc Thiến theo lời của cúi đầu mở túi ra, nhanh chóng nhìn chút bên trong những vật trọng yếu: giấy chứng nhận, xác định hộ chiếu, vé máy bay cũng còn ở trong, hơi do dự chút, nhưng ngay sau đó lấy từ trong ba lô ra ví da, từ bên trong rút ra trăm bảng đưa cho nam nhân ở trước mắt.

      “Đây là ý gì?” trầm giọng hỏi, mặt có ràng phải là vui mừng.

      phỏng đoán, có lẽ hiểu lầm số tiền này là khao thưởng cho bắt được tiểu thâu sao?

      “Mụ mụ của đứa bé kia cần tiền chữa bệnh sao? Đây là cho đứa bé kia, phải là cho .” bình tĩnh giải thích.

      Tiêu Tư ngạc nhiên nhìn trước mặt, nhất thời ngây dại. này này đầu hẳn là có vấn đề sao? vừa mới bị tiểu Kiệt cướp túi da, vậy mà chỉ có có tức giận, ngược lại còn lấy tiền của mình giúp tiểu Kiệt?

      này rốt cuộc là nữ nhân như thế nào?

      hẳn phải là người quốc?” hỏi.

      , tôi là người Đài Loan.”

      “Tới đây du học sao?”

      , đến để du lịch thôi.”

      “Theo lý thuyết, túi da của bị cướp, hẳn là rất tức giận mới đúng, bởi vì bên trong nhất định cũng là vật tùy thân trọng yếu, lại còn các loại giấy chứng nhận, phải sao? Tại sao tức giận, ngược lại còn lấy tiền giúp kẻ cướp tiểu thâu?” chớp mắt ngó chừng hỏi, mỹ lệ màu lam trong con ngươi có hoài nghi, chỉ có nồng đậm ý tứ cảm phục.

      Ah, rốt cuộc là thần kinh rồi, lại lấy tiền ra giúp bọn họ?

      Bọn họ? phải là Tiểu Kiệt, mà là bọn họ?

      Khúc Thiến nhìn trước mắt, Đại soái nam nhân, đột nhiên trong đầu hiểu , lý do tại sao mình lại giúp đỡ hai người bọn họ, phải đơn thuần là vì tiểu Kiệt, mà bởi nam nhân ở trước mắt mặc dù thiện lương, nhiệt tâm, nhưng giống như người có tiền.

      Quần áo của thoạt nhìn có chút cũ rách, bởi vì tóc để dài mà tùy tiện ở sau ót ghim đuôi ngựa, dưới chân mang giày vải lại để lại dấu vết của năm tháng, nghĩ hẳn là có nhiều tiền để giúp Tiểu Kiệt, cho nên mới chút do dự lấy tiền của mình giúp bọn họ.

      chỉ đơn thuần là muốn cùng hoàn thiện tâm ý, giúp mụ mụ của Tiểu Kiệt thuận lợi chữa bệnh. Đây chính là vấn đề đáp án, rất đàng hoàng với như vậy hay sao? Như vậy có phải hay quá đột ngột mà đả thương lòng tự trọng của người khác?

      “Tôi cũng biết, chẳng qua là cảm thấy nếu gặp phải những chuyện như thế này, đương nhiên phải làm sao cho có tình người mà thôi.” ngưng lại chút rồi nheo mắt nhìn hỏi: “Có phải là tôi đúng ?”

      Đôi mắt của đen lấp lánh, nhưng cơ hồ trước đây chưa từng gặp ánh quang chói sáng như vậy, mỹ lệ đến nỗi làm cho Tiêu Tư · Lâm Tái tài nào nhìn thẳng vào đôi mắt ấy.

      này thoạt nhìn có gì là xuất sắc, bởi vì quen biết rất nhiều so với xinh đẹp hơn nhiều, nhưng thực chưa từng thấy ai giống như đôi nhĩ quang sáng ngời, vừa thẳng thắn, vừa tràn đầy sức sống.

      xinh đẹp, ấy rất xinh đẹp.

      “Gì thế?” Khúc Thiến bị chuyên chú nhìn, nhưng hiểu tại sao càng lúc ánh mắt càng nóng rực, bởi vậy mà chân tay có chút luống cuống, lúng túng đưa tay vuốt vuốt mái tóc của mình.

      Tiêu Tư mỉm cười lắc đầu: “ có muốn cùng ?”

      “A?” nghe vậy ngây ngốc chút.

      “Nếu muốn giúp cùng !” đối với nhếch miệng cười tiếng, xong lập tức cầm lấy tay của , lôi kéo chạy theo Tiểu Kiệt trước.

      Tiếng gió lần nữa ở bên tai Khúc Thiến gào thét, cũng kỳ quái, cứ như vậy bị nam nhân xa lạ lôi kéo, thế nhưng lại có có chút mảy may sợ hãi, hay lo lắng, chỉ duy nhất là cảm giác khỏi tín nhiệm.

      Chẳng biết tại sao, đột nhiên có loại rất dự cảm mãnh liệt, nhân sinh của bởi vì mà thay đổi.
      Last edited: 11/9/14

    4. piipp

      piipp Well-Known Member

      Bài viết:
      1,619
      Được thích:
      566
      Chương 1.2:

      Tên của là Tiêu Tư Lindsey, hơn chừng năm tuổi, nhưng bất kể từ bề ngoài, năng, hoặc là hành động đều khó có thể nhìn thấu hoàn toàn.

      Khúc Thiến bắt đầu cho là với mình tuổi sai biệt lắm, thậm chí có thể hơn , bởi vì khuôn mặt của lúc nào cũng tràn đầy ánh cười rạng rỡ, cảm giác giống như sinh viên đại học mà thôi. Hơn nữa lúc bàn về mơ ước bộ dáng toát lên vẻ khao khát đam mê, càng lúc càng chói sáng, những lúc như thế thực tình tựa như đứa bé, cho nên khi cho biết tuổi, đúng là bị sợ hết hồn.

      Ở nhà của , chỉ biết đó là năm gần ba mươi tuổi, nam nhân đó là người đính hôn hai năm trước, thời điểm biết người đó, hẳn cũng sai biệt tuổi này lắm.

      Nhưng nên là như thế nào nhỉ? Hai người bọn họ cá tính căn bản là trống đánh xuôi, kèn thổi ngược, hai người hoàn toàn là bất đồng với nhau.

      Bởi vì từng có quen biết, vẫn là cho nam nhân đứng đắn đều hẳn giống như *, cứ như vậy mà vững vàng, mọi chuyện cứ theo kế hoạch mà làm, làm phí thời gian tiền đồ của mình cho những chuyện “cải thiện” cuộc sống can hệ, quả thực có chút tình thú có thể .

      * ở đây chỉ vị hôn phu của Khúc Thiến.

      Ngồi ở quán trọ lầu , ghế sa lon, từ sớm hơn bảy giờ đợi đến buổi trưa mười hai giờ, Khúc Thiến rốt cục cũng hiểu được rằng Tiêu Tư hôm nay tìm , chán nản từ ghế salon đứng lên, ra khỏi quán trọ, bắt đầu hành trình du lịch của hôm nay.

      Tây mẫn phân biệt, trước cung điện Bấc-kinh-hem là hàng cấm vệ quân nghi thức, xanh vàng rực rỡ toà nhà quốc hội, cùng thâm trầm vang dội Đại Bằng chuông cũng là trọng điểm du lãm hôm nay của .
      Thánh Địa quốc tây mẫn tự, vốn là điều mong đợi khi ờ đây: nhưng bởi vì tạm thời thiếu Tiêu Tư làm bạn, đối với quốc sử chỉ biết chút da lông*, đến nơi nào cũng đại khái bị ít đống lăng mộ, nhà thờ, mộ danh nhân cùng bia kỷ niệm làm cho thất điên bát đảo, cho nên quyết định chờ hôm nào Tiêu Tư rãnh rỗi nhờ hướng dẫn phen.

      *Biết ít, chỉ ở bề ngoài.

      Hôi Mông Mông là bầu trời bao la, du khách đông đúc như dệt đường phố, cảnh quan kiến trúc to lớn tráng lệ, rừng đại đạo mang chút xinh đẹp cùng huyền bí, còn có đầu đường tràn ngập hương cà phê nồng đậm, quốc Luân Đôn cứ mãi mang cảm giác thủy chung lãng mạn như thế, cứ như cảm nhận đầu tiên mà bước chân lên mảnh đất này.

      Kì lạ, cảnh sắc vẫn lãng mạn như cũ , vậy mà đáy lòng lại trào dâng tới cảm giác gì đó khó diễn tả. Bọn họ ngày hôm qua ràng còn lòng du lịch cùng nhau, phải sao? Vì sao chỉ cách ngày, mà tâm tình của trở nên rối rắm như thế?

      than tiếng, rốt cục hướng mình thừa nhận đây là bởi vì bên cạnh thiếu người.

      Thói quen loại “hồ đồ” rất đáng sợ, lúc ở cùng Tiêu Tư, ràng cũng rất có cảm giác vui vẻ của người lữ hành khi chỉ mới mấy ngày cùng , mà bây giờ thiếu làm bạn, bất kể làm cái gì đâu, hay làm gì đều có loại cảm giác đơn, cùng thê lương.

      Ngày trưa hôm qua, sở dĩ sandwich M. J. Bradleys cảm giác mỹ vị như lúc trước, là bởi vì thiếu lời dí dỏm gia vị của , chứ sandwich hay bản thân đều liên quan đến khẩu vị.

      Ai! Trong lúc vô tình vừa khẽ thở dài tiếng, Khúc Thiến cõng ba lô đứng dậy quyết định tìm tiểu Kiệt, xem mụ mụ của nhóc thân thể có khá hơn chút nào . Bởi vì bây giờ hoàn toàn có hứng thú chơi, hay lãng phí thời gian cưỡi ngựa xem hoa, chi bằng làm chút ít chuyện có ý nghĩa.

      Ai! Lần nữa than tiếng, lên tinh thần hướng trạm xe lửa tới.


      Nhưng đối với bản khắc ấn tượng của nam nhân hoàn toàn bất đồng với hình ảnh của Tiêu Tư Lindsey, lại đột nhiên xuất bên trong tâm tính của .

      nam nhân gần 30, nhưng tràn đầy sức sống mãnh liệt, cùng suy nghĩ lãng mạn của đại nam hài.

      trong dàn nhạc là tay trống, bình thường ngoài biểu diễn kiếm tiền, còn viết ca khúc, viết chữ trợ cấp gia dụng. thu nhập cũng phải là ổn định, nhưng là tính cách sáng sủa cùng nụ cười mặt nhưng chưa bao giờ mà thay đổi.

      làm việc cũng đặt ra kế hoạch, luôn tùy ngộ nhi an, tùy tâm sở dục, tùy cơ ứng biến, nhưng sống so với bất luận kẻ nào đều hạnh phúc hơn cả.

      rất bất khả tư nghị nam nhân. Nghe tiểu Kiệt xong, nàng mới biết được ra là cũng từng bị Tiểu Kiệt cướp, kết quả lấy ơn báo oán, từ đó chiếu cố hai mẹ con bọn họ, tựa như đối đãi chính mình giống nhau.

      Người cướp bóc đồ của là Tiểu Kiệt, kết quả tay ôm hạ sở có trách nhiệm, thậm chí vì bồi bổ lại tinh thần tổn thất của , tự nguyện hướng dẫn du lịch cho , mang khắp Luân Đôn, thức thức tất cả thức ăn ngon hay đồ ăn vặt.

      Dọc đường kiến thức rộng rãi cùng bác học thấy nhiều biết rộng của càng làm cho mở rộng tầm mắt.

      rốt cuộc là người như thế nào?

      có lúc nào là nhớ tới cái vấn đề này, cảm thấy người lạ nào giống như vậy *câu này có nghĩa là chưa từng thấy người lạ tốt với người quen biết*, chỉ là tay trống trong dàn nhạc bình thường, là có tư chất đặc biệt, đặc biệt hơn cả người thường, ít nhất nếu làm hướng dẫn du lịch, tuyệt đối người nổi bật.

      cũng tận mắt thấy đài biểu diễn cực kì mị lực, tựa như trời phú siêu sao, làm cho người ta hoàn toàn cách nào lay chuyển ánh mắt, cứ như vậy tự chủ được xem biểu diễn say mê.

      Như vậy theo lý thuyết sớm được công ty phát tài năng chứ, nhưng kết quả như thế.

      tóm lại, hẳn là người có tài nhưng gặp thời kỳ nam tử. Khúc Thiến mỉm cười suy tư.

      Cầm lấy sandwich mỹ vị của M. J. Bradleys mua được, rồi về phía ngồi bậc thang của quảng trường, Tiêu Tư mê hoặc nhìn khuôn mặt mỉm cười mỹ lệ, khỏi đứng tại nguyên chỗ nhìn hồi lâu, mới phục hồi tinh thần lại lên tiếng cắt đứt trầm tư của .

      nghĩ gì vậy?”

      Nghe thấy thanh của , Khúc Thiến lập tức ngẩng đầu lên, bộ dạng lúc này nhìn so với lúc mỉm cười càng thêm mỹ lệ động lòng người gấp trăm lần.

      Bình tĩnh, bình tĩnh…

      Tiếng tim đập ở trong nháy mắt mà lớn dần lên.

      Tiêu!

      tựa hồ nghe thấy như vậy thanh từ đáy lòng vang lên.

      TIÊU!

      Thanh kia càng trở nên ràng hơn, còn kèm theo tiếng tim đập cơ hồ có thể dọa người.

      Bình tĩnh, bình tĩnh…

      Tiêu đời, là tiêu đời mà, mặc dù vẫn tự với mình thể thích , bởi vì lâu sau rời quốc, trở lại nguyên vốn đất nước của , nhưng là mà động tâm là tuyệt thụ khống chế cảm giác.

      bé dị quốc này, cái này là tiêu đời mà.

      “Cái này cho .” đột nhiên cầm túi giấy sandwich nhét vào trong tay , đột nhiên sau đó xoay người : “Tôi đột nhiên nhớ tới có cần chuyện làm, hôm nay thể giúp , đành để chơi mình rồi. Xin thất lễ vậy. Gặp lại sau.”
      xong, Tiêu Tư quay đầu lại sải bước rời .

      đột nhiên rời , làm cho Khúc Thiến hoàn toàn ứng phó kịp, ngay cả hỏi thăm ngày mai có thể hay cùng gặp lại hay tìm ở chỗ nào cũng kịp mở miệng, chớp mắt mất hình ảnh của .

      Nhìn vội vàng như vậy, có lẽ việc kia phải chăng nhất định rất trọng yếu? như vậy vội vã chạy tới rồi vội vã chạy như vậy có lẽ là vậy!

      Mở ra túi giấy trong tay lấy sandwich ra, cái này là sandwich mua ở M. J. Bradleys, ra nàng ngày hôm qua cũng ăn qua, bởi vì bất quá ăn ngon, nàng mới có thể nhớ mãi quên, năn nỉ hôm nay mua mang tới cho khi chơi ở
      công viên.

      Há to mồm dùng sức cắn miệng lớn sandwich, Khúc Thiến từ từ ăn, tinh tế thưởng thức, nhưng nhưng phát mình tìm được cảm giác mỹ vị ngày hôm qua.

      Tiêu Tư chẳng nhẽ mua nhầm cửa hàng sandwich rồi sao?

      cúi đầu kiểm tra sandwich trong tay, bên trong bao, hay nhãn hiệu bên ngoài, cùng ngày hôm qua nhìn qua giống nhau như đúc, cũng có gì bất đồng.

      Hỏi như vậy để nghĩ chút lý do sao cảm giác kì lạ? tiếp tục cắn thêm cái…

      Hay là đúng, tiếp tục cắn miếng thứ ba, miếng thứ tư, hồi lâu sau, rốt cục buông tha, đem tới phần ba sandwich trở về trong túi giấy. Có lẽ là bởi vì bây giờ còn đói lắm, thay mình nghĩ tới đáp án này.

      Đem túi giấy vào trong ba lô, rồi lấy ra sách du lịch suốt tuần lễ có đụng chạm tới.

      Xế chiều nàng nên chơi ở nơi nào? lật xem sách du lịch nghĩ tới, cuối cùng suy nghĩ lại tự chủ được phiêu hướng sang ngoại quốc bằng hữu kia.

      có khỏe ? Hẳn là có sao chứ?

    5. piipp

      piipp Well-Known Member

      Bài viết:
      1,619
      Được thích:
      566
      Chương 2-1

      Mụ mụ của Tiểu Kiệt tên là Joanna, ba mươi tuổi, người Gypsy*. lúc tuổi còn trẻ vì tình mù quáng, mà rời gia tộc, theo người vượt biển tới quốc.

      *Là tộc người.

      Chỉ ngờ hạnh phúc quá ngắn ngủi giống như đoá phù dung sớm nở tối tàn, đến quốc sau đó lâu bị bỏ rơi, lúc ấy mang thai lại có tiền, thể làm gì khác hơn là dựa vào nghề coi bói mà sống tạm, trải qua cuộc sống lang bạc kỳ hồ lưu lạc.

      Chớp mắt cái, đến quốc cũng mười năm.

      Mười năm này sống là vì hài tử, trừ làm nghề coi bói, ăn xin, ca hát, cũng làm qua tên móc túi hay kỹ nữ.

      biết quanh mình, mọi người lấy ánh mắt kỳ thị mà khinh bỉ , nhưng quan tâm, chỉ có lý do để tồn tại, đó chính là tâm can bảo bối của có thể trưởng thành mà ăn đói mặc rách, như thế là đủ rồi.

      Có lẽ trời xanh nghe thấy lời cầu xin người mẹ đáng thương, chính là sau khi phát mình có bệnh nan y, phái người hảo tâm chân chính tới bên , làm cho có thể hề lo lắng sau khi qua đời con thơ có ai chiếu cố.

      Tiêu Tư · Lindsey, mặc dù bề ngoài của thoạt nhìn cà lơ phất phơ, lại là nam nhân có việc ổn định, nhưng là giác quan thứ sáu của cho biết, là người có thể tin cậy.

      “Tiêu Tư ca, mụ mụ có chuyện gì sao?”

      có chuyện gì.”

      “Có ? Vậy tại sao mụ mụ vẫn nằm ở giường ngủ, mụ mụ ngủ chừng mấy ngày.”

      “Đó là bởi vì mụ mụ của em lúc trước công việc được quá mệt mỏi, bây giờ muốn hảo hảo nghỉ ngơi cho khỏe, biết ?”

      “Vậy mẹ cần nghỉ ngơi bao lâu? Mấy ngày nữa chính là sinh nhật của mụ mụ, em nghĩ cùng mụ mụ ăn bữa ngon miệng ở tiệm cơm tốt. nhìn xem, đây là tiền em để dành từ lâu.”

      Nghe ngoài màn che lời trẻ thơ, Joanna tự chủ được giật môi mỉm cười, nhắm mắt lại nghe con cùng thanh trầm thấp dễ nghe của Tiêu Tư trò chuyện mà chậm rãi ngủ.

      “Tiêu Tư ca, ngươi hôm nay làm sao sớm như vậy tới tìm em? Hôm nay, cần đưa Khúc Thiến tỷ tỷ chơi sao?” Tiểu Kiệt tò mò hỏi. Vì theo Khúc Thiến tỷ tỷ, mà Tiêu Tư ca buổi tối tám, chin giờ hơn mới đến thăm cậu và mụ mụ.

      Tiêu Tư nghĩ tới Tiểu Kiệt đột nhiên ra cái vấn đề này, trong khoảng thời gian ngắn cứng họng, biết nên trả lời như thế nào.

      “Tiêu Tư ca, có phải là thích Khúc Thiến tỷ tỷ?” Tiểu Kiệt chín tuổi sợ có người tương tư mà chết, lần nữa hỏi.

      nhất thời mở to đôi mắt xanh, lộ ra vẻ mặt ngây người.

      “Tiểu Kiệt, em tại sao lại hỏi chuyện này?” hít sâu hơi, hỏi ngược.

      “Bởi vì kể từ sau khi Khúc Thiến tỷ tỷ xuất , Tiêu Tư ca mỗi Thiên Đô miệng cười thường rất tươi, bộ dạng rất vui vẻ nha.” Tiểu Kiệt đương nhiên.

      “Trước kia thoạt nhìn rất vui vẻ sao?” Chân mày Tiêu Tư cau lại, vẻ mặt như có điều suy nghĩ.

      “Cũng phải là như vậy, chẳng qua là giống mấy ngày qua cười khúc khích được như tần phồnmà thôi.” Tiểu đại nhân Tiểu Kiệt nhếch miệng cười , mặt tràn đầy vẻ chế nhạo.

      “Em… Đúng là tên tiểu quỷ mà!” Tiêu Tư nhịn được thưởng cho Tiểu Kiệt cái Thiết sa chưởng, sau đó dụng lực vò rối tóc của Tiểu Kiệt.”Em năm nay mới mười tuổi mà thôi, biết cái gì gọi là thích ?” Này dám chế nhạo hả!

      “Em dĩ nhiên biết!” Tiểu Kiệt lẩm bẩm : “Bởi vì em cũng có người mà em thích mà.”

      “Em gì?! Em cũng có người mến?” Tiêu Tư kinh ngạc, tay kéo cậu đến trước mặt, vẻ mặt tò mò nhìn chằm chằm, “Bạn đó là người nào? Khi nào giới thiệu bạn đó cho Tiêu Tư ca biết? Hôm nay sao?”

      cần.” Cậu nhóc lắc đầu sang bên, má có chút đỏ.

      “Tại sao?” Tiêu Tư hai tay chống nạnh.

      Tiểu Kiệt nhìn cái, sau đó nhàn nhạt bĩu môi : “Tiêu Tư ca lớn lên đẹp trai như vậy, nếu như bạn đó chuyển sang thích , em làm sao bây giờ?”

      Tiêu Tư há hốc mồm cứng lưỡi nhìn của Tiểu Kiệt, nhanh chóng chuyển sang chế độ muốn…

      “Ha ha…” đột nhiên thể ngừng mà ngửa đầu cười to.

      Trời ạ! Tên tiểu tử này quá để cao sao? Hai người bọn họ xê xích khoảng hai mươi tuổi, cậu nhóc này như thế nào lo lắng bạn chuyển sang thương “Thúc thúc” của cậu chứ, chuyện này là mắc cười quá, ha ha…

      “Tiêu Tư ca!” Bị cười đến lăn lộn, cậu quả có chút thẹn quá thành giận, Tiểu Kiệt đưa tay dùng sức chùy xuống.

      xin lỗi, xin lỗi.” Tiêu Tư vừa cười vừa xin lỗi, có biện pháp khống chế mình.

      Tiểu Kiệt bĩu môi, mặt đột nhiên lộ ra nụ cười Tinh Linh bướng bỉnh.

      “Khúc Thiến tỷ tỷ tới!” Nhóc con lớn.

      “Ở đâu?” Tiêu Tư nhất thời ngừng cười, khẩn trương trông chừng xung quanh.

      “Nơi đó.” Tiểu Kiệt duỗi dài ngón tay hướng phía trước .

      Tiêu Tư nghi ngờ chút nào lập tức xoay người, liền nhìn theo.

      “Lừa thôi!”

      Xác định phía trước có khuôn mặt mà muốn gặp, chậm chạp xoay người đối diện che miệng của tiểu hài tử cười đến thể ngăn chặn.

      “Tiểu Kiệt — em…”

      “Ha ha…” Tiểu Kiệt ha ha cười ra tiếng.

      “Tên tiểu quỷ kia, nên lấy Khúc Thiến cười giỡn có được ?” vô lực ngồi cái ghế duy nhất ở trong phòng.

      “Tiêu Tư ca, có phải là trốn Khúc Thiến tỷ tỷ?” Thu hồi tiếng cười, Tiểu Kiệt vẻ mặt tò mò hỏi.

      Tiêu Tư đột nhiên cứng đờ. “Em cái gì cũng biết, đừng lung tung.”

      “Nhưng là mới vừa nghe em Khúc Thiến tỷ tỷ tới, giống như giật mình, hơn nữa còn có bộ dạng như sắp muốn chạy trốn.” Tiểu Kiệt đứng ở trước mặt nghiêng đầu, hoài nghi hỏi, “ phải sao?”

      Tiêu Tư nhìn hồi lâu, đột nhiên khẽ thở dài hơi.

      “Tên tiểu quỷ, sức quan sát của em lúc nào trở nên nhạy bén như vậy?” lại dùng lực vò rối tóc của Tiểu Kiệt, lộ ra vẻ cười khổ.

      “Vậy là trốn Khúc Thiến tỷ tỷ, nhưng mà tại sao? thích chị ấy sao?” Tiểu Kiệt làm vẻ mặt giải thích được.

      “Là thích…” Tốt rồi. nhắm mắt lại bất đắc .

      “Khúc Thiến tỷ tỷ?!”

      Tiểu Kiệt đột nhiên la to, kinh ngạc làm cho Tiêu Tư ở trong nháy mắt mở ra, theo tiểu Kiệt tầm mắt mà chuyển hướng cửa lớn, nhìn thấy trước cửa thân ảnh thướt tha đứng đấy, huyết sắc nhanh chóng từ mặt giãn ra.

      Khúc Thiến nghĩ tới mình nghe lén người khác chuyện, tới nơi này chỉ là đơn thuần muốn nhìn tiểu Kiệt cùng mụ mụ của cậu chút, nhưng là…

      thích chị ấy sao?

      thích.”

      thích , nhưng lúc nào bắt buộc phải thích , càng có bắt buộc phải theo ? Hết thảy cũng là tự nguyện, tại sao… Tại sao…

      luồng cảm thụ khô khốc, kèm theo hô hấp cơ hồ muốn thắt lại, cảm giác đau đớn nhanh chóng ở lan tràn trong cơ thể.

      tự chủ lui về phía sau bước, nữa bước, rồi trực tiếp xoay người bỏ chạy.

      biết mình tại sao muốn chạy, chỉ biết là nếu như lại tiếp tục ở chỗ đó, nhất định thống khổ đến chết. Thực rất đau lòng, thích

      “Đáng chết!” Thấy xoay người bỏ chạy, Tiêu Tư lập tức mắng tiếng, giống như bay từ ghế nhảy xuống, mau chóng đuổi theo.

      “Khúc Thiến!” lớn tiếng gọi, nhưng chạy như điên nhưng có dấu hiệu dừng lại.

      nhất định là nghe thấy mình mới vừa cùng Tiểu Kiệt chuyện, hơn nữa còn hiểu lầm .

      “Khúc Thiến, dừng lại!” Tiêu Tư lần nữa kêu to, nhưng vẫn làm như nghe thấy tiếp tục hướng phía trước chạy trốn, hơn nữa chết tiệt … chạy rất nhanh!

      rốt cuộc phải làm sao mới có thể khiến dừng lại nghe giải thích?

      “Khúc Thiến! thích em!” Tiêu Tư đột nhiên dừng bước, hướng về phía bóng lưng của vẫn chạy như điên, rống lớn.

      Thân ảnh Khúc Thiến đột nhiên chậm lại, nhưng cũng có dừng lại.

      “Em nghe thấy ? thích em!” đem hết toàn lực lần nữa hét lên.

      Bước chân của rốt cuộc từ từ ngừng lại.

      Vừa thấy tốc độ của chậm xuống, Tiêu Tư chút do dự lập tức xông tới, từ phía sau vòng tay ôm lấy , khít chặt tựa như muốn đem cả người đè ép vào trong cơ thể , sợ lần nữa chạy mất.

      thích em, đó phải là lòng của .” Tiêu Tư ôm chặt : “ thích em, thích đến biết nên như thế nào đối mặt bởi vì thực lâu sau em rời nơi này, cho nên mới thích. trở lại tìm em, sợ mình vì tình cảm thích càng lúc càng thể tự kiềm chế, nhưng khi em vừa xoay người rời trong nháy mắt, biết hết thảy đều còn kịp rồi, thể kiềm chế được nữa rồi. thích em, Khúc Thiến, thực em.”

      Tiêu Tư đột nhiên tỏ tình khiến Khúc Thiến vô cùng khẩn trương, câu cũng nên lời.

      Bị ôm chặt như vậy, rồi bị tỏ tình mạnh mẽ dứt khoát, còn có hơi thở khẽ nóng rực của bên tai, hết thảy đều làm cho Khúc Thiến tim đập càng lúc tăng nhanh, hô hấp càng lúc dồn dập.

      Nhưng chẳng qua chỉ là khẩn trương thôi sao?

      Nếu như chỉ là đơn thuần khẩn trương, tại sao tầm mắt của lại trở nên mơ hồ, hô hấp lại trở nên thông thuận, ngay cả muốn mở miệng chuyện, cổ họng đều giống như bị cái gì chặn lại cách nào mở miệng.

      rốt cuộc là tại sao? khóc sao? Tại sao lại phải khóc?

      “Tại sao lại khóc? Em thích sao?” nhàng lau nước mắt từ hốc mắt của mà chảy xuống, ôn nhu hỏi.

      Khúc Thiến hai mắt đẫm lệ nhìn , tự chủ được lần nữa lắc đầu.

      thích , bây giờ mới biết được tại sao khi thiếu làm bạn, bất kể làm cái gì cũng có sức lực. Biết tại sao mới vừa khi nghe thấy thích , lại cảm thấy đau lòng cùng khổ sở.


      ra là — thích .

      bị nước mắt thấm ướt hai tròng mắt mà trở nên sáng ngời mỹ lệ, làm cho người ta phải phạm tội.

      Tiêu Tư mặc dù xác định được mới vừa lắc đầu là thích , hay là thích , nhưng trước mắt nữ nhân này mà , ở nơi này ôm chặt lấy , vậy mà chút giãy dụa hay phản kháng cũng có, khuôn mặt ửng hồng vì nước mắt, tất cả đều khiến cho bất kỳ nam nhân nào cũng thể nhịn được huyết nhục.

      “Thiến…”

      Tiêu Tư dịu dàng nâng cằm Khúc Thiến, ngắm nhìn cặp mắt của , sau đó từ từ cúi đầu nhàng hôn lên môi .

      Vừa bắt đầu chẳng qua là muốn thử dò xét nếu hôn có bất kỳ hành động cự tuyệt nào , nếu thực như vậy nhất định tuân theo ý nguyện của mà dừng lại. Nhưng trừ vừa bắt đầu phản ứng cứng nhắc ở ngoài, chút động tác khước từ cũng có.

      Cho nên, cũng thích sao?

      Cái cảm nhận này làm Tiêu Tư kích động thôi, tự chủ được mà sâu sắc hôn , cho đến khi hai người thiếu dưỡng mới dừng lại.

      Tâm dán tâm, hô hấp quấn hô hấp.

      đời vừa có thêm đôi tình nhân ngọt ngào.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :