Phùng Hành - Thu Thủy Tình (Chương 4/77) DROp

Thảo luận trong 'Truyện đã ngừng đăng'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Ngọc Giao

      Ngọc Giao Active Member

      Bài viết:
      31
      Được thích:
      180
      Phùng Hành


      [​IMG]

      Tên gốc: 射雕之冯蘅


      Tác giả: Thu Thủy Tình

      Editor: Ngọc Giao

      Thể loại: Đồng nhân “Xạ điêu hùng truyện”, sủng, có chút điền văn,…

      Độ dài: 3 quyển (72 chương + 5 ngoại truyện)

      Rating: [T]

      Couple: Hoàng Dược Sư x Phùng Hành (of course :v)

      Link tiếng Trung: http://www.pgyzw.com/html/12/12040/index.html


      Văn án:

      “Ta, Phùng Hành, hôm nay tuyên thề, định ra hôn ước cùng Hoàng Dược Sư, đời này kiếp này, ngoài chàng ra lấy ai khác.”



      “Đào Hoa đảo Hoàng Dược Sư, hôm nay tại nơi này định ra hôn ước với Phùng Hành, từ đây nhân duyên gắn liền, rời bỏ.”



      *Notes của tác giả:

      1. Nhân vật và bối cảnh của truyện được viết dựa theo bản chỉnh sửa trước năm 2005 của Kim Dung tiên sinh


      1. Phùng Hành chết, thế nên truyện này HE


      1. Trong lòng mỗi người đều có Phùng Hành và Hoàng Dược Sư của riêng mình, nếu các hạ cảm thấy thích, xin đừng tự miễn cưỡng mình mà đọc.






      *Giao lảm nhảm:



      Hoàng thúc thúc là idol lớn trong lòng Giao, thích từ khi đọc nguyên tác, thích sang tới hình tượng trong phim chuyển thể, sau đó tình ấy lan sang cả mấy truyện đồng nhân. Cơ mà Giao tìm mãi vẫn thấy được quyển đồng nhân nào ưng ý, vì Giao tôn thờ cp Hoàng – Phùng, luôn luôn cho rằng nếu Hoàng thúc thúc mà chung tình suốt đời với vong thê A Hành đó còn là Hoàng thúc thúc trong lòng Giao nữa. (Tất nhiên cũng có số đồng nhân Hoàng Dược Sư có nữ chính phải là Phùng Hành nhưng xây dựng hình tượng Hoàng thúc thúc khá ổn, vì dụ như “Di Hoa”, “Đào chi ”, dưng mà có lẽ chấp niệm Hoàng – Phùng của Giao hơi bị lớn nên vẫn chỉ dừng lại ở thích, chứ gọi là tâm đắc với những truyện ấy được.)



      Sau khi kinh qua nhiều quyển đồng nhân “ép gả” Đông Tà cho các bạn nữ xuyên các kiểu, cuối cùng Giao cũng tìm được quyển trả thúc ấy về với vợ thúc. Nội dung truyện cũng ổn, hình tượng Đông Tà được xây dụng bị quá OOC so với nguyên tác (trong cảm nhận cuả Giao nhé ^^). Hoàng thúc thúc trong đây vẫn tà, vẫn ngạo, vẫn chung tình, và vẫn … biến thái. :v Cái Giao thích là truyện cố gò ép để biến Đông Tà thành kiểu soái ca quen thuộc trong các truyện ngôn tình khác, thế giới của thúc ấy chỉ chăm chăm quay quanh nữ chính, mà ngoài ra còn có con cái, võ công, đệ tử, …



      Truyện có H nhiếu, nhưng mà H biến thái thôi rồi mấy bạn ợ, Hoàng thúc thúc so biến thái. (!!>.,<)



      Truyện này tương đối dễ edit hơn “Ô dạ đề” nên tốc độ ra chương nhanh hơn chút. Lịch post vẫn là vào thứ ba, năm, bảy như cũ (trong trường hợp cố gì xảy ra).

      Mục lục

      Quyển 1: Có nàng Phùng Hành
      Chương 1: Mồng về Dược Sư
      Chương 2: Ánh sáng Dao Trì
      Chương 3: Vào nhầm kỳ trận
      Chương 4: Lăng Ba Vi bộ


      Quyển 2: Cùng chàng chung đường

      Quyển 3: Năm tháng tĩnh lặng
      Liên lạc với Giao qua:
      FB: Ngọc Giao
      Last edited: 22/7/16
      Thanh Nhã, thuyt, Neavah Redneval5 others thích bài này.

    2. Ngọc Giao

      Ngọc Giao Active Member

      Bài viết:
      31
      Được thích:
      180
      Quyển I: Có nàng Phùng Hành

      Chương 1: Mộng về Dược Sư

      Tác giả: Thu Thủy Tình

      Editor: Ngọc Giao

      I.

      [​IMG]


      Phùng Hành phát ra mình nơi ngập tràn sương mù, nàng nheo mắt lại, muốn nhìn cho cảnh vật trước mặt.


      Chợt nàng trông thấy ngôi đình ở trong rừng trúc, chỉ thấy trong đình có mấy người, có nữ có nam, mà trong đấy có nam nữ đứng mặt đối mặt với nhau, dáng người xanh trắng thấy rất ràng, nhưng xem được tỏ tường tướng mạo của họ.


      Chỉ thấy người mặc áo trắng hai tay vuốt vuốt tóc, sau đó nghe thấy giọng dịu dàng ngọt ngào:


      "Hoàng đảo chủ... Người còn có cơ hội để hối hận."



      Nàng nhíu mày, giọng này ... Hình như nghe ở đâu đó rồi.


      Người áo xanh đứng yên, chỉ chăm chú nhìn người áo trắng, trầm lặng lúc.


      Nàng có chút hiểu, cất bước muốn đến gần trúc đình. Vừa khi ấy, giọng ngọt ngào dịu dàng của áo trắng lại truyền đến.


      "Ta, Phùng Hành, hôm nay tuyên thề, cùng Hoàng Dược Sư định ra hôn ước, đời này kiếp này ngoài chàng ra lấy ai khác." Giọng nàng êm dịu, nhưng lại tuyệt có chút điệu đàng nào.


      Sau đó, chàng trai áo xanh kia cũng vươn tay phải lên, ngẩng đầu lên trời:


      "Ta, Hoàng Dược Su, ở đây thề với trời, hôm nay định ra hôn ước cùng với Phùng Hành, từ đây nhân duyên gắn liền, rời bỏ."


      Hoàng Dược Sư? Còn nữa ... áo trắng kia cũng tên là Phùng Hành? mặt nàng xuất vẻ mờ mịt, chầm chậm tới gần, muốn xem cho tướng mạo của họ.


      Chỉ trông thấy chàng trai áo xanh kia cúi đầu chăm chú ngắm áo trắng đứng bên cạnh mình, chốc sau mới lên tiếng bảo:


      "Đưa tay ra."


      Thiếu nữ áo trắng ấy vốn luôn cúi đầu, nghe lời của y, mỉm cười ngẩng đầu, đưa tay kích chưởng kết nghĩa cùng với chàng trai kia.


      "Trời đất làm chứng, xem đây là thề." Chàng trai kích chưởng .


      Sau đó, nàng đến gần, chợt trông thấy được tướng mạo của áo trắng ấy, kinh ngạc đến tròn xoe mắt.


      nương kia, lại nom giống nàng như tạc!


      ... Đột nhiên tỉnh mộng.



      Phùng Hành cả mặt ửng hồng, thở hổn hển. Nàng nhìn mặt biển mênh mông bị bóng đêm bao phủ bên ngoài thuyền, trong lòng hơi mờ mịt.

      Người chèo thuyền ở bên ngoài vui sướng hô to:

      " nương, tối nay xuôi gió thuận nước, vậy mà lại đến bờ sớm hơn bình thường nửa canh giờ.


      Đến bờ rồi? Nơi này là thành Tô Châu ư? Phùng Hành ra khỏi khoang thuyền, ánh triều dương ở chốn xa nơi trời và biển giao nhau ra vệt màu hồng, lại là ngày mới. môi nàng khỏi nở ra nụ cười.


      _________


      Có người vẫn luôn chuyện ...


      Nàng sau khi lên bờ vẫn thường trằn trọc khó ngủ, bây giờ khó lắm mới ngủ thiếp , những người này có cần phải cứ làm ồn nàng như thế ? Nàng vỗ vỗ đầu, bỗng mở mắt ra, đập vào mắt đầu tiên là lớp lớp lụa trắng.


      Lụa trắng? Nàng sửng sốt, nhìn khắp bốn phía, phát mình nằm giường, bốn bề lấy lụa trắng làm rèm. Nàng đổi sắc mặt, nhớ rằng mình vốn tìm nơi ngủ trọ ở khách sạn, vừa mới buông xuống hành lí uống bát trà, nhất thời lại cảm thấy buồn ngủ, lên giường nằm chợp mắt chút. Nhưng mà ... Nàng xoa xoa đầu, giường của khách sạn, có rèm cơ mà. Nàng là bị người ta ám toán sao?


      Đôi mắt trong veo của nàng nhìn khắp bốn phía, muốn xuống giường thăm dò, lại đột nhiên nghe được có tiếng động truyền lại từ tấm ván gỗ dày nặng, hơi mơ hồ ...



      "Hoàng Dược Sư, Giang Nam là chốn phồn hoa, khắp nơi đều là vàng bạc, vì sao ngươi cứ chỉ chăm chăm cản đường phát tài của ta, làm khó ta?" Giọng của người đàn ông mang theo chút phẫn hận.


      Hoàng Dược Sư? A Hành hơi ngẩn người, lại là cái tên này. "Giang hồ sử ký" đảo có viết: Thiên hạ có người cực kỳ thông minh tuyêt đỉnh, từ văn tài võ học, thư họa cầm kỳ, cho đến y bốc tinh tướng, kỳ môn ngũ hành, biết, có cái nào giỏi, Hoàng Dược Sư đảo chủ đảo Đào Hoa thuộc về dạng người ấy. Nhưng người này độc hành độc hành độc vãng, tính cách cao ngạo, ly kinh phản đạo, theo nhân nghĩa lễ pháp, làm việc ngoài dự đoán của mọi người, lại ở đảo Đào Hoa Đông Hải, thế nên người giang hồ xưng là Đông Tà, hay còn gọi là Hoàng lão tà, môn hạ có hai đệ tử.


      "Đào hoa ảnh lạc phi thần kiếm, Bích hải triều sinh án ngọc tiêu." Nhớ đến câu thơ mà trong giang hồ dùng để về Hoàng Dược Sư, nàng mỉm cười. Là y sao? Trong lòng Phùng Hành lúc này có mấy phần chờ đợi.



      "Vì sao ta chỉ cản trở đường phát tài của ngươi, luôn làm khó ngươi ư?" Nàng lại nghe được giọng trầm trầm của người đàn ông hỏi lại, nghĩ chắc là Đông Tà Hoàng Dược Sư. "Ta đây lại hỏi ngươi, cả phòng trận pháp này của ngươi, tuy thể xưng là cao minh, nhưng là xem như có chút thành tựu, ngươi học được từ ai?"


      "Ta ... Ta là tự mình tu tập! được sao?"


      Hoàng Dược Sư hừ lạnh tiếng:


      "Tháng trước ta mất quyển sách, trong sách ghi lại tường tận cách bố trí trận pháp kỳ môn ngũ hành, chỉ có chép lại hết sở học của những bậc hiền nhân trước đây, mà còn có ít trận pháp do chính ta nghĩ ra."


      "Ta ... Ta biết gì cả!" Giọng của gã đàn ông có chút hoảng loạn.


      Nghe được đối thoại giữa bọn họ, khó để đoán ra vì sao chủ nhân nơi đây có thể tinh thông ngũ hành kỳ thuật. Hóa ra là ... Là bố trí theo quyển sách của Hoàng Dược Sư, khó trách ... Nàng chớp chớp mắt, con ngươi đảo vòng, sau đó đứng dậy xuống giường, cẩn thận đếm từng bước .


      Chỉ nghe thấy bên ngoài vang lên tiếng động "leng keng", sau đó giọng của Hoàng Dược Sư truyền vào:



      "Có thể đọc hiểu những ghi chép của ta, hơn nữa còn có thể bày trận, xem như là nhân tài, tiếc rằng táng tận lương tâm, cho ngươi đao chấm dứt, hãy tự mình kết liễu ." Trong giọng của y đều là vẻ xem như là đương nhiên.


      Nàng khỏi lè lưỡi, vị Đông Tà này làm việc quả như là quái dị giống như trong sách , khó có thể lường được. Nàng hơi phân tâm, suýt chút quên mình đếm bước , vội vàng tập trung đếm lại, việc cấp bách bây giờ, chính là phải ra khỏi trận này .


      "Đông Tà?! Ngươi ... Ngươi đừng khinh người quá mức!" Trong giọng của gã vừa có sợ hãi vừa có tức giận.


      "Hừ!" Hoàng Dược Sư hừ lạnh tiếng, sau đó trầm giọng :


      "Đông Tà ta, chưa bao giờ bắt nạt người khác. Ta từ trước đến nay vốn kính trọng người trung nghĩa, nếu ngươi xem sách cuả ta mà an phận thủ thường, thế cũng thôi . Đằng này, ta gần đây lại nghe được có nhiều thiếu nữ trẻ tuổi xinh đẹp bị kẻ gian nhốt trong trận ngũ hành bát quái, đợi đến lúc hết sức chống cự, lại đến làm nhục. Ta lần theo dấu vết từ Vân Nam, phát quả là như thế."


      Thiếu nữ trẻ tuổi xinh đẹp? Tay nàng sờ sờ mặt mình, ai cũng bảo rằng Giang Nam nhiều mỹ nữ, nàng lại ngờ được mình cũng được liệt vào nhóm này. Ngược lại, những người đảo, nam tuấn lãng phi phàm, nữ xinh đẹp như hoa, thoạt nhìn, là vô cùng cảnh đẹp ý vui. Những người Giang Nam này, so với những đệ tử đảo, đúng là hơi kém chút ... ! Phải là kém hơn rất nhiều.


      Nhưng nhìn lại chính mình, phụ thân vốn hay nhìn tướng mạo của nàng mà thở dài, đoán chắc là buồn vì dung mạo của nàng kém các đệ tử khác. ngờ được, nàng còn có thể được người ta liệt vào nhóm người có tướng mạo đẹp, nếu phụ thân biết được, hẳn phải cảm thấy vui sướng lắm.


      Thế gian vạn vật đều là hóa tướng, đều là ảo ảnh, ngày nào đó hồng nhan già , cũng chỉ là bộ túi da thối mà thôi. Nàng mỉm cười lắc đầu, tự giễu mình sao lại nghĩ đến những chuyện này cơ chứ, dưới chân cũng rối loạn chút nào mà bước theo phương vị bát quái. Sau đó lúc, trong đôi mắt trong veo lên ý cười: Tìm được cửa sinh rồi.


      "Ngươi có gì để chứng minh ta là kẻ gian trong miệng ngươi chứ?"


      Hoàng Dược Sư cười lạnh tiếng:


      "Ngươi nghĩ rằng ta biết ngươi bắt thiếu nữ áo trắng từ Tô Châu thành về đây nhốt ở nội thất ư?"


      "Ngươi ..."


      "Sao? Ngươi muốn tự kết liễu hay muốn ta động thủ?" Hoàng Dược Sư trầm giọng hỏi.


      Nhưng vào lúc này, "kẽo kẹt" tiếng, cửa gỗ thông với nội thất mở ra, cả hai người trong phòng đều sửng sốt.

      ________


      II.


      Hai người ở bên trong phòng, kẻ thoạt nhìn hơn hai mươi tuổi, cả người vận áo trắng, trán đẫm mồ hôi, thần sắc kinh sợ. Người còn lại khoác trường bào màu xanh, đầu chít khăn vuông, tay cầm ngọc tiêu, nhưng bởi vì đứng ở cửa đưa lưng về phía ánh sáng, nên cách nào nhìn tướng mạo ra sao. Thế nhưng "Giang hồ sử" có tới Đông Tà Hoàng Dược Sư ưa mặc thanh sam, người đàn ông đứng cạnh cửa hẳn là Hoàng Dược Sư rồi.


      Lúc này hai người ở trong phòng cũng chuyện, nghiêng đầu đồng loạt nhìn về phía Phùng Hành, chỉ thấy Phùng Hành tựa vào cửa, toàn thân áo trắng, mái tóc đen nhánh dài đến gối chỉ dùng sợi dây màu trắng buộc lên nửa, dáng người cân đối mảnh khảnh, thể giấu hết vẻ phong lưu.


      Nàng chớp chớp mắt sáng, khẽ thở dài, với người áo xanh:


      "Tiểu nữ tử Phùng Hành, đa tạ ân cứu giúp của Hoàng đảo chủ."


      đoạn, nàng len lén nhìn về phía Hoàng Dược Sư, chỉ tiếc ngược sáng nên thấy được tướng máo, chỉ trông thấy dáng người cao gầy, khăn vuông đầu thi thoảng theo gió phất phơ, ngọc tiêu trong tay đặt hờ trước ngực, toát lên thần thái tiêu sái thể trói buộc ... Nàng lại nghĩ tới giấc mơ hôm đó, trong lòng nhất thời xuất loại cảm giác quái dị, sao lại ... trùng hợp đến thế?


      Vừa , nàng định về phía người áo xanh kia, người đàn ông áo trắng vốn bị xuất đột ngột của nàng làm cho ngơ ngác, nhưng thấy nàng toan muốn , mắt y chợt lóe lên vẻ hung ác:


      "Muốn à, đâu dễ như vậy!"


      Nghe được tiếng gió phía sau, Phùng Hành quay đầu nhìn lại, đốm sáng màu trắng trước mắt ngừng phóng đại, khí tức lạnh như băng theo đốm sáng càng lúc càng tiến lại gần. Hóa ra người đàn ông mặc áo trắng kia tự biết gặp phải Đông Tà là gã nhất định chết, lúc này thấy Phùng Hành lại thoát ra được trận pháp trong phòng, ngoại trừ cảm giác kinh ngạc, càng nhiều là ý nghĩ muốn đồng quy vô tận, cho nên cầm lấy chủy thủ lao về phía Phùng Hành.


      Cùng với khí thế ngày đến gần, nàng tròn mắt nhìn chiếc chủy thủ trắng lòa đâm về phía mình, hai bàn tay trắng nõn nắm thành quyền giấu vào trong ống tay áo màu trắng. Mắt thấy chủy thủ sắp đâm vào mạch máu ở cổ Phùng Hành, nàng khỏi nhắm chặt mắt lại. phải nàng muốn tránh ra, mà là với tốc độ này, nàng vốn thể tránh thoát.


      Nàng nhắm hai mắt, chờ đợi cổ truyền đến cảm giác đau nhói. lúc lâu, lại thấy cảm giác đau trong dự đoán. Nàng chầm chậm hé mắt, thấy cảnh tượng trước mặt, lại càng sửng sốt.


      Người đàn ông áo trắng kia ngã lăn mặt đất, sắc mặt trắng bệch, thần sắc đau đớn, tựa như là chịu đựng cơn đau vô cùng to lớn, thậm chí ngay cả rên la cũng đủ sức, mà Hoàng Dược Sư đứng bên cạnh gã.


      Có thể là vô cùng kinh ngạc, lúc lâu sau, nàng mới miễn cưỡng dời tầm mắt ra khỏi gã đàn ông áo trắng đất, ngẩng đầu nhìn về phía Hoàng Dược Sư, trong mắt lên vẻ ngạc nhiên.


      Chỉ thấy Hoàng Dược Sư nhàn nhạt liếc nàng cái, sau đó ánh mắt dừng lại nắm tay phải của nàng, đoạn lại nhìn vào mắt nàng. Phùng Hành bị y nhìn đến cả người sợ hãi, nhưng ngoài mặt vẫn tỏ ra hết sức bình tĩnh, hai tay ôm quyền lại cảm ơn với Hoàng Dược Sư:

      "Cảm tạ ... Ân cứu mạng của Hoàng đảo chủ."


      Hoàng Dược Sư vẫn là hờ hững nhìn nàng, nàng ngẩn ra, lập tức khẽ cười, bảo:

      "Từ lâu ngưỡng uy danh của Hoàng đảo chủ, hôm nay được thấy, quả nhiên phong thái ung dung ... lần nữa cảm tạ Hoàng đảo chủ cứu giúp, làm lỡ việc của người nữa, Phùng Hành lập tức rời ngay."


      đoạn nàng quay người toan bước , lại nghe Hoàng Dược Sư nhàn nhạt hỏi:


      "Nơi này chung quanh đều bày trận pháp, làm sao ra ngoài?"


      Chỉ thấy y ngồi xuống vỗ vai của gã đàn ông sắc mặt trắng bệch đất, gã kia hét lên tiếng thảm thiết. Phùng Hành chân mày nhíu lại, có chút đành lòng nhìn về gã đàn ông lăn lộn đất kia.


      Hoàng Dược Sư phất tay áo cái, đứng lên, sau đó màng nhìn nàng lấy cái, bảo:

      "."


      Phùng Hành lại nhìn gã nằm đất cái, kế đó khẽ thở dài, nhanh chân đuổi theo bóng lưng màu xanh khí vũ hiên ngang kia.


      Trước kia bị ám toán, bị bắt đến trong lúc hôn mê bất tỉnh. Bây giờ đánh giá khung cảnh bên ngoài, thể thừa nhận, người đàn ông áo trắng kia tuy rằng thủ đoạn có chút tàn ác, rắp tâm bất chính, nhưng cũng xem như là kẻ tao nhã.


      Hóa ra nàng bị nhốt trong tửu quán, bên ngoài tửu quán có rừng đào, hoa đào nở rộ, trong rừng đào còn có ngôi đình, thường ngày nếu nhàn rỗi, ngồi trong đình pha trà ngắm hoa, cũng là chuyện thú vị đời.


      Khung cảnh như thế, quả tệ, đáng tiếc ... Chủ nhân hơi xấu chút. Lại nhớ tới đoạn dối thoại vừa rồi giữa hai người, quyển sách ghi chép ngũ hành kỳ thuật của Hoàng Dược Sư bị mất, bị gã đàn ông vừa rồi nhặt được, cho nên y mới đường tìm đến Tô Châu. Vậy là ... Chủ nhân của nơi này phải là gã đàn ông khi nãy.


      Phùng Hành nhìn về dáng người cao lớn phía trước, tâm tư xoay chuyển trăm ngàn lần. Nàng lại đưa mắt nhìn bóng lưng của y, mỉm cười :


      "Hành động khi nãy của Hoàng đảo chủ, xem như lả giữ lại cho chủ nhân nơi này hơi thở rồi."


      Hoàng Dược Sư cũng quay đầu lại, phất tay áo màu xanh, hừ lạnh tiếng:

      "Ta chẳng qua là muốn cho tặc nhân kia làm bẩn trận pháp của ta thôi."


      Phùng Hành nhìn bóng lưng của y, thân ảnh màu xanh giữa khoảng rừng đào hồng nhạt càng lộ vẻ cao ngạo mà cuồng vọng. Người cổ quái lại tài hoa vô song như thế, chẳng biết người con ra sao mới có thể sóng vai cạnh y ... Nghĩ lại, nàng khỏi cười tiếng, có chút buồn cười bản thân sao lại nghĩ tới chuyện này, lẽ nào nàng lại đem chuyện trong mộng cho rằng ư.

      Trong thoáng chốc, hai người ra khỏi rừng đào. Hoàng Dược Sư thoáng nhìn về phía Phùng Hành, lại liếc xuống tay phải của nàng:


      "Chỉ có mỉnh, nên luẩn quẩn ở nơi này lâu."


      Lời chưa dứt, người xa.


      ... Phùng Hành im lặng nhìn bóng lưng khuất xa của y, lúc lâu vẫn chưa hoàn hồn lại.


      Hoàng Dược Sư ... Qủa nhiên là giống như "Giang hồ sử" miêu tả lại, hình tướng thanh tao, phong thái ung dung, cao lớn hiên ngang, trầm tĩnh như thần ... Qủa là mỹ nam hiếm có, so với đệ tử đảo, chỉ có hơn chứ kém.


      Nàng đem tầm mắt từ phương xa dời về, nhìn rừng hoa đào trước mắt, khẽ thở dài. Ác giả ác báo, gã đàn ông áo trắng kia, lúc này khó sống rồi. Hoàng Dược Sư khi nãy vỗ lên người gã, e là hạ Phụ Cốt châm.


      Nàng nhớ rằng trong "Giang hồ sử" có ghi, Phụ Cốt châm là võ công độc môn của Hoàng Dược Sư, chỉ cần y vỗ người, châm liền cắm vào da thịt, ghim chặt lên các đốt xương ở ngón tay, châm có độc, dược tính mỗi ngày phát tác sáu lần, theo huyết mạch mà chuyển động, khiến người ta sau khi chịu nhiều lần đau đớn cùng cực khôn tả mới chết .


      Nhưng mà Hoàng Dược Sư này, dù tính tình có chút cổ quái, lại cũng giết oan ai. Nàng trong mắt chứa ý cười nhìn về hướng Hoàng Dược Sư rời , kế đó chắp tay sau lưng, chậm rãi rảo bước.


      Hết chương 1.
      Last edited: 25/6/16
      Thanh Nhã, thuyt, Tuyết Liên4 others thích bài này.

    3. Trâu

      Trâu Active Member

      Bài viết:
      177
      Được thích:
      159
      Nàng chọn truyện hay quá. Ta cũng bị ghiền cp này, những đồng nhân ahxd về đông tà mà ghép bác ấy với ph xuyên .... ta cũng cảm thấy nó đúng với hình dung đông tà thủy chung trong lòng ta. Iu nàng nhìu nhìu
      Ngọc Giao thích bài này.

    4. Ngọc Giao

      Ngọc Giao Active Member

      Bài viết:
      31
      Được thích:
      180
      THÔNG BÁO

      Giao add phần (II) của chương 1 vào post cũ, mọi người có thể vào xem tiếp nha. :3

      @Trâu @honglak @sanone2112

      @Trâu : Giao thường thích couple chính thức trong nguyên tác, đồng nhân chỉ nên thay đổi kết cục cho họ hạnh phúc, bi kịch như nguyên tác thôi, chứ Giao thích lắm thay đổi couple, trừ trường hợp bạn nữ trong nguyên tác rất rất tệ và hợp với mỹ nam trong lòng Giao. ^^ Đó là lí do đọc Xạ Điêu Giao chỉ thích Hoàng - Phùng, đọc Cổ kiếm chỉ đọc đồng nhân Cung - Phương. :))

    5. Ngọc Giao

      Ngọc Giao Active Member

      Bài viết:
      31
      Được thích:
      180
      Chương 2: Ánh sáng Dao Trì

      Tác giả: Thu Thủy Tình

      Editor: Ngọc Giao


      [​IMG]

      I.
      Nàng tự thấy ngu ngốc, nhưng trời sinh thể chất yếu ớt, thể tập võ. Lá gan lớn, nhưng lạc quan vui vẻ, lúc còn đảo, tâm nguyện duy nhất là cùng hưởng thiên luân với phụ thân. Sau khi rời đảo, tâm nguyện của nàng đổi thành khắp những cảnh đẹp nổi tiếng trong thiên hạ, sau đó tìm vùng quê yên bình mà sống qua ngày, an ổn sóng gió mà sống hết đời.

      Ôi Giang Nam ... Ôi Tô Châu ...Giang Nam mà nàng nghĩ tới lâu, hóa ra lại phồn hoa như thế. Mà người ở đây, hóa ra lại kỳ quái ... như thế.

      Nàng chắp tay sau lưng phố, nếu như bên cạnh có người, nàng nhất định phải quay đầu hỏi cho : Huynh đài, bọn họ nhìn huynh ư? Nhưng mà, nàng có chút biết làm sao nhìn sang bên cạnh, có ai cả ...

      Cho nên ... Những người này, họ chính là nhìn nàng. Hiểu ra điều này làm cho nàng có chút vui, nhưng vẫn giữ nụ cười hòa ái dễ gần từ từ về phía trước.

      Nàng rảo bước lúc, chợt dừng bước. Nàng nhìn khối màu xám tro ngã gục dưới chân mình, còn chưa kịp phản ứng, nghe tiếng bước chân dồn dập, người đàn ông mặc trang phục của người làm trong khách điếm nổi giận đùng đùng tới.

      Chỉ thấy gã túm thiếu niên ngã đất lên:

      "Tiểu tạp chủng nhà ngươi, dám trộm đồ của ta!"

      Nghe thấy lời của gã, Phùng Hành chân mày khẽ nhíu, nhưng ngay sau đó lại dãn ra.

      Thiếu niên cười hì hì nhìn gã:

      "Tôi có trộm đồ của ông, ông có bằng chứng gì mà tôi trộm đồ của ông."

      Gã kia túm cổ áo của thiếu niên:

      "Ngươi trộm bánh bao thịt thượng hạng của ta, ta tận mắt trông thấy!"

      Thiếu niên bị túm cổ áo, vẫn cười hì hì, nhe răng trắng ra, sau đó chỉ tay về phía chiếc bánh bao màu trắng mà con chó mực gặm:

      "Ông là cái đó à?"

      Gã bồi bàn nhất thời giận dữ:

      "Tiểu tạp chủng nhà ngươi!"

      đoạn toan xông lên đánh.

      Thiếu niên mặc y phục màu xám tro kia mặt có vẻ sợ hãi, trái lại còn cợt nhã nhìn gã bồi bàn, :

      "Tiểu tạp chủng là mắng ai đấy?"

      Gã kia thoáng để ý, tiếp lời:

      "Tiểu tạp chủng vừa nãy là mắng ngươi!"

      Sau đó nghe thấy mọi người xung quanh cười ầm, mới biết mình vừa bị thiếu niên này quanh co mắng ngầm, toan đánh cho quyền.

      Mắt thấy thiếu niên sắp sửa chịu quả đấm, mọi người sắc mặt kinh hãi, Phùng Hành căng thẳng nắm chặt tay phải. Nào ngờ trong sát na chỉ mành treo chuông ấy, tay của gã bồi bàn chợt dừng chút, sau đó vô lực buông thõng.

      Phùng Hành khẽ nheo mắt, tay trái đặt lên tay phải buông ra, còn vị thiếu nữ áo xám mặt mũi xinh đẹp bên cạnh cũng tiến lên khuyên can:

      "Vị đại ca này, sao phải chấp nhặt với đứa bé chứ."

      Gã bồi bàn vừa nãy muốn đấm lên mặt cậu bé, chợt thấy các đốt ngón tay tê rần, cả cánh tay nhất thời vô lực, cho rằng trúng phải tà, lập tức hoảng sợ trong lòng. Bấy giờ nghe được lời của áo xám, liền thuận nước đẩy thuyền mà :

      "Đại tỷ, hôm nay ta nể mặt , tên tiểu tạp chủng này, thường ngày làm chuyện gì tốt lành, lần sau nếu để ta gặp được việc như này nữa, ta dễ dàng tha cho thế đâu."

      Chỉ nghe thiếu nữ áo xám mỉm cười bảo:

      "Vị đại ca này lòng dạ khoan dung, khiến người ta bội phục."

      Phùng Hành nghe thấy mặt lên ý cười, đại tỷ thường dạy, trăm sai ngàn sai, vuốt mông ngựa (1) lkhông bao giờ sai. Bất kể là đúng hay sai, chỉ cần là lời dễ nghe, ai là thích.

      (1) vuốt mông ngựa: ý chỉ lấy lòng, nịnh hót

      Qủa nhiên, gã bồi bàn kia vừa nghe lời này, sắc mặt dịu xuống, hừ tiếng buông ra cổ áo của thiếu niên, sau đó rời .

      Thiếu niên kia chỉnh lại cổ áo, vẻ mặt khinh miệt nhìn hướng mà gã bồi bàn rời , sau đó hướng về phía áo xám mà ôm quyền:

      "Đa tạ đại tỷ!"

      Thiếu nữ áo xám chỉ mỉm cười, lắc đầu :

      "Sau này đừng gây nữa."

      Thiếu niên nhìn bóng lưng , sau đó tròng mắt đen láy đảo đảo mấy vòng, nhìn tới người mặc áo trắng toàn thân là Phùng Hành.

      Phùng Hành thấy nhìn mình chăm chăm, cũng thấy có gì bất ổn, sau khi rời đảo mấy tháng, vẫn thường có người nhìn nàng chằm chằm, nàng quen rồi. Thế nên nàng khẽ mỉm cười với , hỏi:

      "Đệ tên là gì?"

      Thiếu niên sửng sốt, sau đó hừ tiếng, đáp lời.

      Thấy thế, Phùng Hành cũng giận, chỉ cười tiếng, kế đó lại chầm chậm về phía trước, xem như trận phong ba vừa rồi chưa từng xảy ra.

      Thiếu niên kia cũng quái lạ, chuyện Phùng Hành, cũng tiến lại gần Phùng Hành, nhưng vẫn xa gần theo đuôi Phùng Hành.

      Phùng Hành mỉm cười lắc đầu, trong lòng cảm thấy buồn cười, thiếu niên này ... là kỳ quặc nha.

      Nàng dần dần ra khỏi cửa thành, sau đó dừng lại ở ngoài rừng cây ngoài thành, đoạn ngẩng đầu nhìn khoảng trời chiều phía , quay đầu lại hỏi:

      "Đệ vẫn luôn theo ta, muốn làm gì?"

      lúc lâu sau, ở đằng sau cũng thanh nào. Nàng hơi bất đắc dĩ quay người, nhìn thiếu niên đứng cách nàng mười bước hơn, vừa nãy phố để ý, giờ mới thấy thiếu niên này lại gầy yếu như thế.

      Thiếu niên chỉ dùng đôi mắt đen láy nhìn nàng, cũng gì.

      Nàng thầm thở dài, mặt vẫn mang theo nụ cười hòa ái:

      "Tiểu huynh đệ, tại sao đệ luôn theo ta?"

      Thiếu niên chỉ chăm chăm nhìn nàng, thấy thế thái dương nàng nổi lên mấy lằn gân xanh, nàng chớp chớp mắt, sau đó bờ môi lại cong lên:

      "Có phải có vấn đế gì khó xử muốn nhờ ta giúp đệ giải quyết?"

      Thiếu niên vẫn lên tiếng. Nàng cố nhịn kích động muốn bóp trán, đôi mắt trong trẻo mỹ lệ nhìn , đến cuối cùng vẫn phải đầu hàng lắc đầu, chuẩn bị rời .

      Nào ngờ chưa được vài bước, nghe phía sau vang lên giọng khàn khàn:

      "Tỷ ... Là người đầu tiên hỏi tên của ta ..."

      ________

      II.
      Nàng sửng sốt, sau đó quay người lại nhìn .

      nhìn nàng, đoạn tiếp:

      "Ta ... phải là tiểu huynh đệ, ta biết vừa nãy là tỷ giúp ta."

      Lúc này, mắt của nàng có chút hoài nghi quan sát khuôn mặt bé trông như vô cùng bẩn ấy, kế đó ánh mắt lia từ xuống dưới thân thể gầy gò khô quắt kia.

      Thiếu niên bị nàng nhìn đến thẹn quá hóa giận:

      "Nhìn cái gì? Ta là con , sư phụ lúc còn sống lo sợ rằng ta bị người khác sàm sỡ, cho nên nhiều lần căn dặn ta nhất định phải hóa trang thành như vậy!"

      Nàng mấp máy môi, thu về tầm mắt, sau đó ho khẽ tiếng:

      "Vậy ... Tiểu muội muội, tại sao muội cứ theo ta?"

      "Đừng gọi ta là tiểu muội muội, ta tên là Dao Quang, sư phụ thường gọi ta là Tiểu Quang!"

      Nghe vậy, Phùng Hành trong lòng có chút buồn cười, vị tiểu nương này là xem nàng như người nhà ư? Nàng nhìn Dao Quang, cũng sửa lời, :

      "Tiểu muội muội, sắc trời tối, ta cũng phải rời Tô Châu, muội vẫn nên về nhà sớm . Còn nữa ... Giúp đỡ muội phải ta, mà là thiếu nữ áo xám kia."

      "Hừ, tỷ cho rằng ta biết sao? Khi nãy lúc gã kia vừa túm cổ áo muôn đánh ta, ta trông thấy tay trái của tỷ nắm chặt tay phải, tay của gã kia liền vô lực buông thõng, kế đó tay trái của tỷ lập tức bỏ xuống."

      "Phải ?" Phùng Hành nhàn nhạt hỏi lại, nhưng trong lòng kinh ngạc này lại có khả năng quan sát kinh người như thế.

      "Phải!" Dao Quang lớn tiếng đáp, "Ta thấy ngón cái tay phải của tỷ có mang chiếc nhẫn, sư phụ khi còn sống từng cho ta rằng, đời người tài vô số, có kẻ có thể thiết kế cơ quan món trang sức nho , chiếc nhẫn ngón cái của tỷ chính là như vậy."

      Phùng Hành ngạc nhiên trong lòng, nhưng cũng phủ nhân với nàng, chỉ cười hỏi:

      "Tiểu muội muội, ta thấy sư phụ của muội cũng là người tài, sao lại rơi đến nông nỗi này?"

      Vừa nhắc tới sư phụ của mình, khóe mắt của Dao Quang liền đỏ hoe, tựa hồ có làn sương mỏng ngần ngận chuyển động bên trong:

      "Sư phụ ta chết rồi."

      Phùng Hành sửng sốt, đoạn dịu dàng khuyên:

      "Chuyện cũ qua, muội phải sống cho tốt chính là an ủi lớn nhất đối với sư phụ của muội."

      Ai ngờ để ý đến nàng, tự mình lau nước mắt:

      "Cha mẹ ta vừa sinh ta ra liền bị kẻ gian giết chết, ta được sư phụ cứu, nhưng bởi vì sư phụ là người Kim, cho nên mọi người trong thành đều xấu chúng ta, bảo sư phụ là kẻ xấu, còn gọi ta là tiểu tạp chủng."

      "..." Phùng Hành nhìn nàng, cũng biết nên gì lúc này.

      "Mọi người trong thành , cha mẹ ta nếu biết ta được người Kim nuôi lớn, nhất định chết nhắm mắt. Thế nhưng ... Sư phụ ràng là người tốt!"

      Nhìn bé đau lòng quệt nước mắt trước mặt, nàng khỏi giọng an ủi:

      "... Ta nếu là cha mẹ của muội, nhất định nghĩ rằng, chỉ cần có thể cứu con của ta, chỉ cần có ai đó có thể giúp nó sống tiếp, cho dù đấy là kẻ tội ác tày trời ta cũng cam nguyện, huống chi lại là người tốt."

      đoạn, nàng cũng hối hận, mềm lòng ơi là mềm lòng! Đại tỷ bảo, người hành tẩu bên ngoài, ngàn vạn thể mềm lòng.

      Qủa nhiên, nàng Dao Quang lau nước mắt kia ngẩng đầu nhìn nàng:

      "Tỷ cảm thấy sư phụ ta là người tốt sao?"

      ... Chẳng lẽ lại phải à? Nàng mỉm cười gật đầu.

      "Ta biết tỷ giống những kẻ khác mà, nếu tỷ chẳng giúp ta rồi." Dao Quang lau nước mắt mặt, tiện thể xóa vết bẩn đấy, lộ ra khuôn mặt nhắn thanh lệ.

      ... Chẳng trách sư phụ của nàng lại bắt nàng ngụy trang thành dáng vẻ bẩn thỉu.

      Phùng Hành nhìn cái, quyết định bớt lo chuyện bao đồng, cho nên quay người bước :

      "Ta phải đây, đừng theo ta nữa."

      Chính nàng còn tự lo mình xong, cách nào mang theo cái phiền phức bên người.

      Dao Quang có chút sững sờ đứng tại chỗ, thấy thân ảnh màu trắng của nàng dần rời xa liền vội vàng đuổi theo.

      "Đại tỷ tỷ, tỷ dẫn ta với!"

      "..."

      "Ta từ có cha mẹ, may là có sư phụ nuôi dưỡng thành ngươi, nhưng bây giờ sư phụ cũng qua đời rồi, chỉ để lại mình ta sống đời này ..."

      "Đừng gọi ta là đại tỷ tỷ, hãy bảo ta là A Hành ." Giọng êm dịu, trong giọng lại như chứa chút buồn bực, tựa hồ tự giận mình.

      "Dạ, A Hành tỷ tỷ!"

      Hai bóng người trắng xám dần dần khuất xa con đường mòn trong khu rừng , mà thân ảnh màu xanh lại từ cây đại thụ chầm chậm bay xuống, hừ lạnh tiếng:

      "Lòng dạ đàn bà, ồn ào!"

      khuôn mặt treo ngược bỗng nhiên xuất trước mắt y, :

      "Ha ha, Đông Tà, lão ăn mày đồng ý đâu, nương áo trắng kia phải là rất thú vị sao?"

      Hoàng Dược Sư nhàn nhạt liếc lão cái, sau đó phất tay áo cái, chỉ thấy người y như quỷ mỵ, thân ảnh màu xanh nhanh bóng biến mất ở đằng xa.

      Cái người vốn treo ngược kia vội vàng thi triển khinh cộng đuổi theo:

      "Này! Đông Tà, ngươi còn chưa tiếp Giáng Long Thập Bát chưởng của ta đấy! Sao có thể trước chứ ..."

      Hết chương 2.

      @Giao lảm nhảm: Cuối cùng Hoàng đảo chủ của chúng ta cũng lộ mặt ra cameo trong chương này. ^^
      Last edited: 5/7/16
      Thanh Nhã, thuyt, Tuyết Liên2 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :