Phù Sinh Nhất Thế - kiếp phù du Tác giả: Mặc Bảo Phi Bảo Edit: Lam Ngân Nguyệt Mộng tỉnh thành Tân Đế đăng cơ, đại xá thiên hạ, cả thiên lao sớm trống rỗng, trừ mấy trọng phạm tội ác tày trời. Thiên lao cách trăm bước mới có ngọn đèn, đường lạnh thấu xương, chung quanh tràn ngập mùi hôi của thịt thối. Bốn phía nhà tù có những bóng đen tụm lại cứng ngắc ngồi, đều nhúc nhích cuộn mình trong bóng tối, yên tĩnh chỉ nghe thấy tiếng cây cỏ xào xạc. thân ảnh gầy chầm chậm về phía trước, nhưng giống người bình thường theo ánh đèn, dường như sợ bóng tối trong thiên lao này. Phía sau là lão thái giám, che miệng che mũi, tựa như ngại chậm, thỉnh thoảng thúc giục hai câu, tiểu thiếu niên kia chỉ nhàng cười, đáng thương gật gật đầu: "Cha à, thái tử điện hạ là người thế nào?" bẩm sinh bị mù, được người tốt thu dưỡng, nghe người nọ là Tổng quản thái giám tiền triều, nhưng theo tiên đế, trước khi chết giao cho tâm phúc, xem như để lại đường sống cho . Người được gọi cha là vị tâm phúc kia, là tìm cho việc để làm, đến thiên lao hầu hạ quý nhân. chỉ nghe quý nhân này từng là thái tử, là ca ca của Hoàng thượng đương triều, nhưng vì phản nghịch mà vào thiên lao, nửa tháng sau xử trảm. Nghĩ đến đây, lông mày của khỏi nhíu lại, nửa tháng a, nửa tháng sau mình phải làm gì bây giờ? Cha già rồi, cũng thể liên lụy mãi... Lão thái giám kia bực mình hừ tiếng, : "Người thế nào? Người thế nào cũng chết thôi." Tiểu thiếu bỗng mềm lòng, giọng hỏi: "Đó là ca ca của Hoàng thượng... được miễn chết sao?" Nơi này đều là người phải chết, lão thái giám chẳng sợ , chỉ cười lạnh : "Chính vì là ca ca của Hoàng đế nên mới phải chết." Tiểu thiếu niên lòng đau, nghe khẩu khí của cha tốt, dám hỏi nữa, chỉ thầm hạ quyết tâm, phải hầu hạ tốt quý nhân này. Hai người xuống tầng dưới cùng của thiên lao, đứng ở trước cửa gian thạch thất cuối cùng, lão thái giám mở cửa, vừa mở vừa : "Tầng này chỉ có mình , nên thạch thất khóa, nhưng cửa gỗ của tầng này bình thường khóa, chỉ khi đưa cơm nước mới mở. Ngươi chỉ cần hầu hạ dùng thiện, rửa mặt này nọ là được." Tiểu thiếu niên nghiêm túc gật đầu, khẩn trương xoa xoa tay. nghe tiếng cha xa rồi mới đẩy cửa ra. Bên trong đốt ngọn đèn, có bàn gỗ đơn sơ, bên bày đồ ăn chưa được động đến. Trong góc tối có cái giường bằng ván gỗ, nam nhân tuổi trẻ nghiêng người dựa vào tường, nhắm mắt dưỡng thần. người mặc quần áo vải bông đơn giản, dù đơn bạc nhưng coi như sạch , chỉ là ngón tay có vết thương rất , lau máu, để lại dấu đỏ tươi. "Thái, thái tử điện hạ." tiểu thiếu niên mò mẫm bước vào, biết phương hướng của chiếc giường, trái lại quỳ xuống trước cái bàn. Mi mắt nam nhân kia khẽ động, lười mở mắt.. "Tiểu nhân tới hầu hạ điện hạ." tiểu thiếu niên đầu dập sát đất, cung kính , "Tiểu nhân tên A Cực." quỳ lát, thấy bốn phía tĩnh lặng, có tý thanh nào, khỏi khẩn trương, mờ mịt ngẩng đầu với cái bàn: "Điện hạ? Ngài có ở đây ?" Nam nhân miễn cưỡng mở mắt, liếc nhìn cái, thấy sườn mặt hướng về phía mình, mặt hướng cái bàn chuyện, khỏi lạnh lùng cười. Ngay cả hạ nhân cũng đến khi dễ sao? "Điện hạ?" A Cực ngại phiền, thanh cực khẽ gọi. Đến tiếng thứ ba mươi hai, nam nhân kia rốt cục nhịn được, lạnh lùng mở miệng: "Ở đây có điện hạ." A Cực a tiếng, lập tức biết mình quỳ sai phương hướng, luống cuống đứng lên, thuận theo hướng thanh quỳ xuống: "Điện hạ thứ tội, tiểu nhân... quỳ sai rồi....." Thiếu niên nhìn , ánh mắt tuy sáng trong, tầm mắt lại có tiêu điểm, hơi sửng sốt, ra là người mù. "Điện hạ?" A Cực nghe tiếng gì, lại gọi. "Ngươi đến làm gì?" phái người mù đến chăm sóc cho ta trước khi chết sao? Tam đệ ngươi thực quá hăng hái nhỉ. "Tiểu nhân đến hầu hạ điện hạ sinh hoạt thường ngày.... dùng thiện." A Cực dù quen từ sinh hoạt hằng ngày và dùng thiện, cũng rất nghiêm túc ghi nhớ. Nam nhân nhíu mày nhìn , thản nhiên hỏi: "Ta còn sống được mấy ngày?" "Điện hạ..." A Cực do dự, cắn môi, lòng chua xót khó kiềm nén. Nếu phải vì muốn gây thêm phiền toái cho cha, tuyệt đối dám đến chỗ này làm việc, bình thường gặp chó hoang bị vứt bỏ còn đau lòng chịu nổi, tại đối mặt với người sắp chết....... "Ngươi biết?" "Tiểu nhân... tiểu nhân....... biết." A Cực dám lừa gạt, vừa khấu đầu mạnh vừa , "Còn nửa tháng." "Nửa tháng sao?" Nam nhân thào câu, lại nhắm mắt. Ánh nến mờ ảo hắt lên mặt , từng phóng ngựa nơi chân trời, kiêu ngạo giữa triều đình, lại bị huynh đệ ruột thịt bức đến tuyệt cảnh, cần gì phải đợi nửa tháng nữa? Hà tất phải đưa người mù đến? A Cực lần này học ngoan hơn, mò mẫm đứng dậy, bắt đầu từng bước vòng quanh gian thạch thất này, ngừng sờ khắp nơi, làm quen xung quanh, khi đụng đến bát đũa và đồ ăn thừa bàn, giọng hỏi: "Điện hạ còn chưa ăn cơm sao?" mới xong, lại vội sửa: " đúng đúng, là dùng thiện." Nam nhân bị giam ở đây mấy tháng, sớm quen yên tĩnh, bỗng nhiên có người giọng ngừng chuyện đến, quả quen. nhìn biểu tình kinh sợ của A Cực, nhớ tới cuộc sống ngày xưa, lòng càng lạnh lẽo, mím môi . "Cơm lạnh cả rồi...." A Cực lầm bầm lầu bầu, mò mẫm ra cửa. Qua lâu sau, mới chán nản trở lại thạch thất, chậm rãi mò đến bên bàn gỗ, áy náy : "Điện hạ, bên ngoài người ta có cơm nóng." xong, cúi đầu cắn môi, tuy vừa rồi bị người ta mắng sớm quen, nhưng điện hạ có cơm nóng để ăn cũng là thất trách. "Ta đói." nam nhân sợ nhiều, hiếm khi phải nhiều thêm vài câu, "Mỗi ngày chỉ có hai bữa cơm, đúng giờ có người đưa đến, nước cũng mỗi ngày hai lần, đưa tới cùng với cơm, ngươi chỉ cần im lặng ở đây là được." A Cực vội vàng gật đầu, nghiêm túc ghi nhớ trong lòng, đồng thời nhớ kỹ lời dặn "im lặng", chuyện nữa. Trong phòng có bàn ghế, chỉ có giường có thể ngồi, đương nhiên thể ngồi ở đó, liền thành thành đến góc tường ngồi xuống. Vì gian thạch thất này ở tầng dưới cùng, đặc biệt lạnh lẽo, ngồi hai canh giờ đông cứng cả người, nhịn được hắt xì cái, lại vội lấy tay che miệng, sợ mình "im lặng"... Nam nhân quét mắt qua , gì.. Những ngày kế tiếp, A Cực trừ hầu hạ dùng thiện rửa mặt, chưa bao giờ dám nhiều chữ. Thời gian nhàn rỗi ngồi ở góc tường buồn thiu, lấy ngón trỏ vẽ vẽ đất, tự tiêu khiển tự mình vui... "Ngươi vẽ cái gì?" nam nhân thấy ngày ngày ngồi vẽ, lại nhìn ra nguyên cớ. "Tiểu nhân luyện chữ." A Cực vội vịn tường đứng lên, muốn khom người đáp lời, nhưng chân vì ngồi lâu bị tê, cẩn thận té ngã đất. Nam nhân lòng mềm , khẽ thở dài : "Lại đây ngồi ." A Cực a tiếng, hoảng sợ, vịn tường : "Đó là chỗ điện hạ ngồi...." Nam nhân lại thở dài, hồi lâu sau mới : "Đến ngồi , để ta xem chữ ngươi viết." A Cực nghĩ nghĩ, sâu sắc cảm thấy mình nên làm trái ý điện hạ, vội khập khiễng qua, rề rà ngồi xuống sát mép giường. "Ngồi gần chút, cho ta xem ngươi viết gì." A Cực ừm tiếng, cẩn thận ngồi sát lại, vì nhìn thấy, đụng tới ngón tay thon dài của nam nhân, giống như bị bỏng rụt nhanh về, lại cẩn thận xích ra xa chút, chăm chú vẽ mười mấy nét ván giường... Nam nhân lúc này mới nhìn ra, viết chữ "Cực".... "Ngươi mực viết chữ này?" "Tiểu nhân chỉ biết chữ này." A Cực có chút xấu hổ.. Nam nhân trầm mặc lát, thanh nhu hoà hơn: "Tên của ta, cũng có chữ này." A Cực kinh hỉ cười, bật thốt lên: " ?" xong lại cảm thấy mình quá lớn mật, nắm chặt tay, dám nữa. Nam nhân ôn hoà cười, bút pháp của là tiên đế đích thân dạy, truyền thừa từ Bắc Nguỵ. từng, văn nhân trong triều ai thỉnh giáo thư pháp của thái tử điện hạ, lấy đó làm vinh. Nam nhân còn định gì đó, bên ngoài thạch thất có người khom mình hành lễ, : "Điện hạ." nghe ra, đây là thanh của phó tướng tâm phúc, sắc mặt chợt lạnh , với A Cực: "Ngươi ra ngoài trước ." A Cực vội đứng lên, bước nhanh ra hướng cửa, lại va mạnh vào vách tường, đau tới suýt khóc, cũng dám chậm trễ, lần mò ra cửa. Phó tướng kinh ngạc nhìn qua thiếu niên mù này, bước nhanh vào, đóng cửa thạch thất. Qua lâu sau, mắt mới đỏ lên, giống như cả người bị rút sạch sức lực, A Cực lảo đảo tập tễnh về phía lối vào. A Cực nghe tiếng bước chân xa dần, cẩn thận vào thạch thất, do dự : "Người kia... là tới cứu điện hạ sao?" Nam nhân thản nhiên nhìn : "Đúng." A Cực tim đập mạnh, gắt gao siết chặt tay, : "Điện hạ cần phải chết?!" Nam nhân khẽ lắc đầu: "Đại thế mất, dù ra ngoài cũng là cả đời mai danh tích, còn phải bồi thêm mạng của mấy vạn người, đáng giá sao?" A Cực ngây ngốc nghe, cái hiểu cái , qua lâu mới giọng : "Chỉ cần điện hạ có thể sống, là đáng giá." Chỉ cần điện hạ có thể sống, là đáng giá. Lời này phó tướng lúc nãy cũng qua, nhưng hôm nay nghe từ miệng tiểu thiếu niên mới quen biết hơn mười ngày, lại khiến lòng có cảm giác khác thường. nhìn chằm chằm hai má gầy nhọn của A Cực, thanh hờ hững: "Cám ơn." Ba ngày sau, thái tử tiền triều bị trảm giữa phố, cả nước đau buồn. Thiên đình. nhiều ngày, tiên tử của thiên cung đều mang sắc mặt vui mừng, Bắc Cực Đế quân xuống trần lịch kiếp xong, sắp trở về thiên cung. Câu Trần nhìn, liên tục lắc đầu cười thầm, Bắc Cực là Đế tinh trời sinh trời nuôi, mắt cao hơn đầu, chưa bao giờ liếc mắt nhìn thẳng cái gì, ngay cả Hằng Nga cũng từng chịu nghẹn khuất, huống chi người khác? "Bắc Cực a Bắc Cực." Câu Trần Đế quân lả lướt cười, ngón trỏ lướt qua hai má của , "Nếu ta có góc khuôn mặt của ngươi, thiên thượng nhân gian [1] cần làm Đế quân gì, chỉ cần cả ngày ôm ôn hương [2] trong lòng cũng đủ rồi nhỉ." Bắc Cực Đế quân híp mắt, yên lặng nhìn , đến khi bức lui về sau ba bước mới nhích người qua cầu Ngọc Thạch, lưu lại bóng dáng cao gầy, khiến Câu Trần ghen tị đến nghiến răng nghiến lợi. ở nhân gian lịch bốn kiếp, cũng quá ba mươi ngày. Nhưng dù chỉ ba mươi ngày, quyển trục trong Bắc Cực cung chồng chất như núi, nếu xử lý nhanh, nhân gian khó tránh khỏi có tai hoạ loạn lạc. Khi xa rồi, Câu Trần mới nhớ tới việc kia, vội đuổi theo: "Chậc, bị sắc đẹp của ngươi mê hoặc, quên mất chính , Giao tộc [3] phản loạn, Giao đế bị áp giải tới thiên lao... ngươi cùng ta đến đó chuyến." Bắc Cực hờ hững nhìn : "Vì sao ta phải ?" Câu Trần sâu lắng thở dài: "Người này a, mạnh miệng, cũng chỉ có ngươi thẩm vấn được." Bắc Cực nhìn vẻ mặt 'ngươi ta bỏ qua' của , đành theo đến thiên lao.. Nửa canh giờ sau, Giao đế nhận tội. Hai người ra khỏi cửa lao, Câu Trần vẻ mặt khâm phục định khen Bắc Cực, lại thấy dừng bước, khỏi nhìn theo ánh mắt của . hành lang phía khác, tiểu tiên đưa cơm cho phạm nhân đứng đó, biểu tình sợ hãi nhìn bọn họ, thân thể gầy lọt thỏm trong tiên bào. Có vẻ như là vừa thăng lên? Tiểu tiên thấy tiên khí người bọn họ cực thịnh, đoán rằng có thể là quý nhân, khỏi khẩn trương, theo bản năng xoa xoa tay, dám lời nào. Bắc Cực lặng lẽ nhìn , lâu sau mới khẽ cười. -- Toàn Văn Hoàn -- [1] thiên thượng nhân gian: cái trời, ở nhân gian, chỉ hoàn cảnh hoàn toàn bất đồng. [2] ôn hương: trong cụm ôn hương nhuyễn ngọc, ý chỉ mỹ nhân. [3] Giao tộc: giao long, thuồng luồng.