Phác Biện Chân Tâm - Chạy là hạ sách [DROP]

Thảo luận trong 'Truyện Sáng Tác'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
  • ?

    Bạn có thích truyện của mình hay không? Hãy nói thật nhé <3

    1. Có chứ, cố gắng lên nhé.

      1 vote(s)
      100.0%
    2. Cũng ổn đấy.

      0 vote(s)
      0.0%
    3. Ầu, nó chẳng hay lắm đâu

      0 vote(s)
      0.0%
    1. Chạy là hạ sách

      Chạy là hạ sách New Member

      Bài viết:
      4
      Được thích:
      1

      Title: Phác Biện Chân Tâm
      Author: Chạy là hạ sách
      Gene: Đam mỹ, đoản, tuyển tập,... (tùy mục:3)
      Rating: tùy mục :3
      _____________
      Văn án:
      "...Never let you go.
      Giving you my heart and soul..."
      Là lời bài hát, cũng là tiếng lòng. Gói lại, đặt vào chữ "".
      Last edited: 30/12/16

    2. Chạy là hạ sách

      Chạy là hạ sách New Member

      Bài viết:
      4
      Được thích:
      1
      #Mục1
      << Non xanh nước biếc cũng đẹp bằng người >>
      Gene: đại, SE,...
      Rating: K+


      1,

      Biện Bạch Hy ngồi thuyền, hai chân nhúng xuống mặt nước. Dưới mặt hồ trong xanh, lúc này trong mắt chỉ có bóng cậu.

      Lão già đứng ở mũi thuyền tuy tuổi cao nhưng vẫn còn nhanh nhẹn. Lão dùng bàn tay nhăn nheo trải qua bao phong ba của mình quăng lưới bắt cá.

      Lão già đột nhiên hỏi

      - Tới đây tìm ta có việc gì?

      - Tôi nhớ ấy.

      - Nghịch nước lạnh sao?

      - Lạnh.

      Lạnh trong tâm. Là rất lạnh.


      2,

      Ngay cả ngồi trong nhà lão cũng có thể thấy cái hồ lớn trước mặt. Đối với Biện Bạch Hy mà đó là kỷ niệm. Nhưng đối với lão mà đó là cần câu cơm. Mỗi lần cậu trêu lão, lão đều cười hi ha vài tiếng đầy sảng khoái, “Là do gần nó quá, nó quá nên mới lợi dụng nó.”

      Trước sân nhà lão có phơi hai sào cá khô. Cái mùi mằn mặn ấy và cả khí này nữa, cậu rất thích.

      - Trà uống thế nào?

      - Mùi cá khô thích , mùi nắng nữa.

      Lão già dường như quen, nhếch mép cười, nếp nhăn càng lộ . Lão nhấp ngụm trà rồi hỏi thêm

      - Cái mùi này có gì đáng thích chứ… Cậu nhớ chàng trai đó vì cái gì…

      Biện Bạch Hy nhắm mắt, hít hơi sâu, lại khoan khoái thở ra. dài.

      - Vì thích.

      Thực biết là trả lời cho cái gì nữa.


      3,

      - Phác Xán Minh! còn dám chạy! Đứng đó! Đứng lại đó!

      Ý cười môi Phác Xán Minh càng đậm, chân lại càng chạy nhanh thêm.

      thích để người kia đuổi theo mình. ỷ mình có thể lực tốt hơn cậu ấy, cao lớn hơn cậu ấy, chạy nhanh hơn cậu ấy, bắt cậu ấy phải đuổi theo. Rồi sau đó đột ngột dừng lại, để cậu ấy nhào về phía mình, ôm lấy mình chặt.

      Người ấy tức giận rồi lại cười. Cười rạng rỡ. Ánh mắt ấy… sáng.

      Con ngươi thu vào đầu óc phong cảnh. Đầu óc lại chỉ có người.
      __________________________________________

      Biện Bạch Hy, em là phong cảnh trong .


      4,

      - Bạch Hy, em nhìn này, hồ Sách Lai Mộc mà bà lão đó này…

      Cậu ấy vừa chạy xong, hơi thở vẫn còn nặng, cả người dựa vào , yên ổn để ôm.

      - Cùng đến nơi thâm sơn cùng cốc này…

      Biện Bạch Hy vốn ồn ào, thích những nơi náo nhiệt chuyến du lịch tẻ nhạt đến những nơi thế này có chút phù hợp. Nhưng cậu ấy từ bỏ kế hoạch du lịch thành phố lớn mà mình dày công chuẩn bị để làm cái việc phù hợp này vì .

      - …Em vẫn rất thích.

      Phác Xán Minh cười lớn, ở bên cậu ấy vẫn là thoải mái nhất.

      xoa đầu cậu, cất giọng gọi lớn ba tiếng “Lão đánh cá!”


      5,

      Nước hồ mùa thu lạnh cách đặc biệt. ôn hòa như nước mùa xuân, mát mẻ như nước mùa hạ, cũng tới mức đóng băng lại như mùa đông. Là lạnh buốt, cái cảm giác tê dại qua xung thần kinh truyền thẳng lên não khiến người ta rùng mình.

      Biện Bạch Hy rất bướng bỉnh, nhất quyết dòi cởi giày, nghịch nước cùng mình. Cậu ấy chỉ bằng vài câu khiến mềm lòng. Đúng là…ở cùng cậu ấy cốt khí đều bay hết.

      - ốm đấy.

      Cậu ấy bật cười khúc khích, cười đến mức ngả cả vào người ở bên cạnh.

      - phải cũng thực rồi sao?

      - Đều nghe theo em.

      Nắm tay cậu ấy, ôm cậu ấy, hôn cậu ấy. Đều phải trân trọng.


      6,

      Biện Bạch Hy bỗng nhiên rất hào hứng, ngừng đưa tay lên vẫy với lão đánh cá.

      - Lão đánh cá đưa chúng tôi xa hơn nữa! Hãy xa hơn nữa!

      Kết quả bị chặn miệng. Môi kề môi.

      Lão đánh cá nơi mũi thuyền cười ngao ngán nhìn bọn họ. Cánh tay vẫn đều đặn trèo thuyền.
      ________________________________________
      Bầu trời hôm nay dịu dàng. Muốn dừng lại khoảnh khắc này mãi. Muốn trốn xa với ấy mãi.


      7,

      - Các cậu tới hồ Sách Lai Mộc mà sợ sao?

      Lão đánh cá chất giọng rất trầm, cũng nhiễm chất khàn vài phần vì tuổi cao.

      - Sợ gì chứ ạ?

      - Sợ phải chia li.

      Bọn họ , yên lặng nghe lão kể chuyện. Những câu chuyện dài mà cũng buồn.

      - Bất kì cặp đôi nào tới đây đều phải chia xa. phải tan vỡ mà là thể viên mãn.

      Phác Xán Minh nghe từ nãy giờ, cuối cùng chỉ hỏi câu

      - Là truyền thuyết sao?

      Lão đánh cá mặt mày thản nhiên. Lão lại mỉm cười.

      - Vừa là lời nguyền vừa là thực.
      ______________________________________
      Vì vợ lão ra ở nơi này nên lão sống ở đây, cùng với thể xác và tâm hồn của bà ấy.


      9,

      - có sợ lời nguyền Sách Lai Mộc ?

      Biện Bạch Hy siết chặt tay nắm lấy tay . chỉ

      - .

      mỉm cười, nụ cười ôn nhu đến nhường nào.
      ________________________________
      trời đêm nhiều tinh tú. Dưới mặt đất người sánh vai.


      10,

      - Nào, nào, ăn . Là ta đích thân nướng cho cậu đấy.

      Lão đánh cá bê ra đĩa bánh. Lão ngòi xuống đối diện cậu, gương mặt già nua lên nét tinh nghịch như mấy gã trai trẻ. Lão vui vẻ ăn bánh.

      - Chàng trai tuấn tú của cậu đâu rồi?

      Biện Bạch Hiền nhai miếng bánh, ngọt ngào lan ra trong miệng. Cậu lặng lẽ đáp

      - Thâm Quyến xảy ra động đất…

      - Rồi sao? Có phải bánh rất ngon ?

      - Tôi ôm ấy. Dù người có đầy đất cát, máu khô kết lại, vẫn ngửi thấy mùi xà phòng thơm tho mới nguyên.

      Cậu ngừng lại, bất ngờ ngẩng đầu nhìn lão đánh cá.

      - Bánh rất ngon.

      Cúi đầu, nước mắt liền rơi xuống.
      _________________________________________________
      Non xanh nước biếc cũng đẹp bằng người.


      11,

      ngực Phác Xán Minh là mảng tường lớn, khắp thân là gạch đất vụn.

      Mặt trời lẩn trốn suốt bao nhiêu ngày, tới hôm nay cuối cùng cũng xuất . Còn bao nhiêu sức lực, dùng hết để mở mắt. Ánh mặt trời rọi thẳng vào con ngươi.

      Đẹp, rất đẹp, đẹp y như em vậy.

      “Biện Bạch Hy, em.”
      _________________________________________________
      Đến tận lúc ấy, môi Phác Xán Minh vẫn là nụ cười. Chính là nụ cười ôn nhu mà đẹp đẽ ấy.
      Last edited: 30/12/16
      M è o Q u ê n T h ở thích bài này.

    3. Chạy là hạ sách

      Chạy là hạ sách New Member

      Bài viết:
      4
      Được thích:
      1
      #Mục2
      << Breath >>
      Gene: đại, OE,...
      Rating: K+


      người hề sai. Tôi biết. Nhưng càng lúc lí trí tôi càng hối hận vì con tim tôi lại chọn cậu ấy để . Biện Bạch Hy bên cạnh tôi cách tôi quá xa.

      Những kí ức ngọt ngào giữa chúng tôi khiến tôi ảo tưởng rằng cậu ấy chấp nhận mình, cho mình tiến tới chỗ sâu nhất trong lãnh địa của cậu ấy. Nhưng hề. Tôi còn chưa vượt qua cái gọi là "tình bạn" dù chỉ pixel.

      Hôm qua bọn họ chọn lễ phục cho đám cưới. Biện Bạch Hy nhất quyết kéo tôi chọn comple cho cậu ấy. Tôi rất muốn . Muốn tránh nọ......Muốn tránh cậu ấy.........

      Phải, cậu ấy tìm được rất tốt. Từ bạn trong vòng ba năm liền biến thành vợ chưa cưới.

      Ba năm trước, dưới gốc cây dương liễu trong vườn trường chúng tôi quen thuộc, cậu ấy "Phác Xán Liệt, năm nay là năm cuối đại học rồi. Cậu cũng nên tìm bạn ........".

      Cậu ấy vỗ lên vai tôi, gạt hai cái lá rụng đột nhiên rơi lên vai tôi. " Tớ đồng ý với ấy rồi. Dù sao ấy đối xử với tớ rất tốt, rất quan tâm."

      Ánh mắt tôi mực để vào mắt cậu ấy. Mắt Biện Bạch Hy luôn trong veo, giống như hồ nước mát lạnh, có thể nhìn thấy đáy. Nhưng tôi bỗng nhiên cảm thấy hồ nước đó xao động chứ êm đềm, bình lặng như mọi khi nữa. Lúc ấy đầu tóc tôi mịt mờ chỉ nghĩ được được ra " Mày bị điên rồi, Phác Xán Minh, cậu ấy rất bình thản, cậu ấy khuyên nhủ mày thôi....". Bởi câu rằng: " Khinh bởi vì nước quá trong cho nên mới đánh lừa thị giác con người".

      ___________________________________

      " Ha....ha.....ha......" Tôi phá lên cười. đau khổ. Tôi tự nhạo báng mình, lại cầm cốc lốc thêm rượu vào người.

      Bây giờ Biện Bạch Hy tôi hiểu được thế nào là cảm giác " có được người mình ." Phải như thế nào nhỉ? À, ngày mai tôi chính thức còn sở hữu cậu ấy. Ngày mai, tôi đứng trong lễ đường chờ đợi tôi chọn. Sau đó cầm tay ấy suốt quãng đời còn lại. Còn cậu ấy tương lai cũng người khác, phải tôi, để dẫn dắt , để che chở trong đọan đường phía sau.

      Mấy hôm trước chọn lễ phục. Tôi nhất quyết kéo cậu ấy cùng. Tôi muốn cậu ấy với con mắt thẩm mĩ cực tốt của mình chọn cho tôi bộ comple đẹp trong ngày trọng đại. Tôi còn bày trò vớ vẩn, màu mè để trêu trọc cậu ấy.
      Tôi mong cậu ấy luyến tiếc tôi, cho dù hy vọng ấy có mong manh đến đâu. Nhưng Phác Xán Minh ấy lại vô cùng nghiêm túc xem tôi hợp với bộ nào, hề có bất cứ biểu cho thấy nhung nhớ hối tiếc. Duy chỉ có lúc ra về, khi chúng tôi thanh toán, Phác Xán Minh " Có phải khi tớ kết hôn, cậu cũng chọn giúp tớ lễ phục?"

      Bộ lễ phục ngày mai tôi mặc chính là quà mừng cưới của cậu ấy. Tôi chỉ hận thể đem mình giết quách cho xong.

      Tôi lúc này uống hết quách chai rượu, lại gọi thêm chai nữa. Cứ thế tự mình chuốc say bản thân. Cho đến khi tôi đổ gục, ông trời cũng tha cho tôi. Tôi mê man trong cơm say, ba năm trước với cậu ấy rằng tôi đồng ý với ấy. Tôi cũng nhớ lúc ấy tôi cũng đau như thế này, đau đớn đến nỗi tưởng như con dao đâm vào tim tôi rồi.

      Phán Xán Minh, tại sao cậu cảm nhận được tình của tớ? Tại sao cậu tới gần tớ thêm chút? Tại sao cậu níu giữ tớ lại? tớ nghe, cho tớ nghe...

      ___________________________________________

      Tôi háo hức nhìn bộ váy cưới mấy hôm trước tự mình chọn được khi và Phán Xán Liệt chọn comple người bạn gọi đến. ấy ấy thấy ngồi uống rượu mình trong quán rượu nào đó. bạn ấy còn trêu chọc " Tiểu Diêu, cậu tốt số tìm được người tốt như vậy. Nhìn xem, ấy vì kết hôn với cậu mà có bữa tiệc chia tay độc thân bi thảm chừng nào?"

      Tôi khoác đại cái áo rồi phóng như bay đến quán rượu nọ. Đêm mùa xuân vẫn còn vương khí lạnh.

      Quả như lời người bạn kia , Bạch Hy ngồi mình độc trước quầy bar. Nhưng mà đáng tiếc ấy gục mất rồi, tôi cũng chẳng thể chia sẻ tâm tư cùng .

      Tôi đỡ dậy, thanh toán tiền rượu. Suốt cả quãng đường về ấy luôn lẩm bẩm thứ gì đó tôi nghe .

      Xiêu vẹo bên lề đường bắt taxi, cả cơ thể đè nặng lên cơ thể tôi. Đột nhiên ôm tôi, rất chặt. Tôi vì sức nặng bất ngờ ập đến mà loạng choạng, mãi lúc sau mới lấy lại được thăng bằng. Vì khi đó tôi nghe những lời . Tôi ước rằng lúc đó tôi nghe thấy còn hơn.

      Tôi để xuống, dựa vào thân cây đèn đường bên cạnh. Còn mình quỵ xuống đối diện với . Nhìn , tôi òa khóc, khóc cho thỏa mãn nỗi lòng ba năm qua.

      -" Hai ngốc nghếch. Những lời Xán Liệt đó cần với em. Từ khi lựa chọn em làm bia chắn giữa hai người em trở nên tham lam hơn rồi."

      Tại sao tôi có ai để tâm ? Tại sao tôi có ai để an ủi? Tại sao tôi phải mình chịu dựng ấm ức? Tại sao lại đối xử tốt với tôi mà lại quan tâm tôi?

      Tại sao? Làm ơn hãy tỉnh dậy và cho tôi biết.

      Tôi nhào tới ôm , nước mắt vẫn rơi. Tôi ôm chặt , cảm nhận hơi ấm từ cơ thể .

      Tôi nằng nề khép mi, lần nào cũng vậy. Đều là tôi tự mình ôm lấy còn chưa tùng làn vòng tay ôm lại tôi.

      " Tiểu Diêu, tôi xin lỗi." Đó là câu với tôi nhiều nhất. Còn lần này là tôi tự với tôi.

      Tại sao lại tàn độc, lạnh lẽo với tôi như vậy?





      ====================================

      Đừng kêu tôi độc ác, mọi người tự suy ra kết cục nhoé.

      Nè, nghe, cái này tôi viết khi bị thất tình đấy TvT

    4. lolemcalas

      lolemcalas Well-Known Member Staff Member Moderator

      Bài viết:
      1,707
      Được thích:
      7,786
      @Chạy là hạ sách ơi, em cố gắng post hoàn truyện nha, sau tuần thấy em hồi chị ban nick hoặc trừ ruby cho phần truyện này nhé.

    5. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :