Percy Jackson và Kẻ đánh cắp tia chớp - Rick Riordan (Huyền Ảo)

Thảo luận trong 'Các Thể Loại Khác (Kinh Dị, Trinh Thám..)'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. cuncon

      cuncon Well-Known Member Trial Moderator

      Bài viết:
      1,786
      Được thích:
      2,154
      [​IMG]

      Ebook được hoàn thành bởi các thành viên TVE, dựa mục đích hoàn toàn phi thương mại, với ý muốn chia sẻ sách cho những bạn có điều kiện đọc các ấn phẩm thông thường.

      Mong rằng qua ebook này các bạn có được những phút giây thư giãn và thỏa mãn niềm đam mê đọc sách của mình. Đó cũng là ước mong của tất cả chúng tôi. Tuy nhiên, những trường hợp nằm trong khả năng có thể, chúng tôi vẫn hy vọng các bạn mua bản in chính gốc.

      Bản quyền tác phẩm thuộc về nhà xuất bản. Bản ebook thuộc về nhóm dự án. Mọi hành động sao lưu dưới mọi hình thức sang bất cứ đâu xin giữ nguyên tên những người thực , như tôn trọng.
      ๑۩۞۩๑

      Các thành viên tham gia dự án :
      Quản lý dự án: Doraemon25
      Chụp ảnh: Doraemon25
      Đánh máy: bodauphong, the dark knight, Sea Turtle, Super Junior, mejie, dhongtham123, o0o2712o0o, Doraemon25, cobelala, another, hoalytra.
      Check: southsky2010, to_you, i luvbook09
      Làm ebook: jackreacher1994
      Thư ký: Moon85
      ๑۩۞۩๑

      Thông tin ấn phẩm:
      Tên sách: Kẻ Cắp Tia Chớp
      Tác giả: Rick Riordan
      Dịch giả: Vũ Kim Dung
      Số trang: 512
      Hình thức bìa: Bìa mềm
      Kích thước: 14x20,5 cm
      Nxb Văn Học
      Năm xuất bản: 03 - 2010
      Trọng lượng: 550 gram
      Giá bìa: 91000 VNĐ

      ––––•(-• KẺ CẮP TIA CHỚP •-)•––––
      THUỘC SERIES PERCY JACKSON VÀ CÁC VỊ THẦN ĐỈNH OLYMPUS

      Giới thiệu tác giả

      RICK RIORDAN - TIỂU THUYẾT GIA VĂN HỌC THIẾU NHI ĂN KHÁCH NHẤT NƯỚC MỸ.
      RICK RIORDAN là tác giả có sách bán chạy nhất do tờ New York Times bình chọn với series truyện dành cho trẻ em "Percy Jackson và các vị thần đỉnh Olympus" cùng series Tiểu thuyết trinh thám dành cho người lớn "Tres Navarre". Ông có mười lăm năm giảng dạy môn tiếng và lịch sử ở các trường trung học cơ sở công và tư ở San Francisco Bay Area ở California và ở Texas, từng nhận giải thưởng Giáo viên Ưu tú đầu tiên của trường vào năm 2002 do Saint Mary’s Hall trao tặng. Ông sống ở San Antonio, Texas cùng vợ và hai con trai, dành toàn bộ thời gian cho sáng tác.

      Các giải thưởng cho cuốn KẺ CẮP TIA CHỚP:
      · A New York Times Bestseller; Selected for Al Roker’s Book Club For Kids, the Today Show
      · A Best Book of 2005, School Library Journal
      A New York Times Notable Book of 2005
      · A Best Book of 2005, Child Magazine
      · Bluebonnet Award Nominee 2006, Texas Library Association
      · Askews Torchlight Award (UK) Winner, 2006
      · Chicago Public Library Best of the Best Book List, 2005
      · VOYA Top Shelf Fiction List for 2005
      · ALA Notable Book for 2005
      · YALSA Best Book for Young Adults 2005
      · Red House Children’s Book Award Winner (UK), 2006
      · CCBC choice award 2006, Cooperative Children’s Book Center
      · A 2006 Notable Children’s Book, National Council for Teachers of English
      · A Publishers Weekly National Children’s Bestseller
      · Warwickshire Book Award Winner (UK), 2007
      · Beehive Award Winner 2007 (Children’s Literature Association of Utah)
      · Maine Student Book Award Winner 2007…

      Series Percy Jackson và các vị thần Olympia gồm 5 cuốn là:
      The Lightning Thief
      The Sea of Monsters
      The Titan’s Curse
      The Battle of Labyrinth
      The Last Olympian.

      Bộ sách này bán được 8.1 triệu bản toàn thế giới, chiếm 129 tuần trong danh sách "Sách bán chạy nhất New York Times cho thể loại sách thiếu nhi". Kẻ cắp tia chớp được bán bản quyền cho 34 nước. Sách được chuyển thể thành phim truyện nhựa cùng tên do Chris Columbus đạo diễn và tham gia của các sao: Uma Thurman, Pierce Brosnan…, vừa được công chiếu khắp thế giới vào cuối tháng 2.2010 ở Mỹ và được bắt đầu công chiếu tại Việt Nam từ ngày 5.3.2010 tại hệ thống rạp Megastar. Tác phẩm cũng được chuyển sang video game.

      Giới thiệu

      Chuyện gì xảy ra nếu các vị thần đỉnh Olympus vẫn còn sống ở thế kỷ 21? Chuyện gì xảy ra nếu họ và có con với người trần? Và những đứa con đó có thể trở thành những hùng vĩ đại – như Theseus, Jason và Hercules? Chuyện gì xảy ra nếu bạn là trong số những đứa trẻ đó?
      Với việc khám phá ra thân phận bán thần của mình, cậu bé mười hai tuổi Percy Jackson bắt đầu lên đường thực thi nhiệm vụ cực kỳ nguy hiểm trong cuộc đời mình. Với giúp đỡ của thần rừng và con của nữ thần Athena – Annabeth, Percy khắp nước Mỹ để tìm bắt kẻ trộm vũ khí hủy diệt – tia chớp của thần Zeus. khắp cuộc hành trình đó, cậu phải đối mặt với những kẻ thù hùng mạnh, những người muốn ngăn cản cậu thi hành nhiệm vụ. Vượt qua tất cả, cậu muốn gặp người cha mà cậu chưa bao giờ biết được. Và Oracle cảnh báo cho cậu về phản bội của người bạn…​

      Mục Lục
      1. Tôi Trót Làm Cô Giáo Dạy Đại Số Bốc Hơi
      2. Ba Bà Già Đan Tất Âm Phủ
      3. Grover Không Mặc Quần
      4. Mẹ Dạy Tôi Đấu Bò
      5. Tôi Chơi Bài Pinoch Với Ngựa
      6. Tôi – Chúa Tể Tối Thượng Trong Nhà Vệ Sinh!
      7. Bữa Tiệc Bốc Khói
      8. Giành Cờ Danh Dự
      9. Tôi Được Giao Nhiệm Vụ Truy Tìm Vật Báu
      10. Tôi Phá Hỏng Chiếc Xe Buýt Cực Tốt
      11. Cửa Hàng Bán Tượng
      12. Lời Khuyên Của Chó Xù
      13. Tôi Lao Đầu Vào Chỗ Chết
      14. Kẻ Bị Truy Nã
      15. Thần Tốt Bụng Đãi Bánh
      16. Đưa Ngựa Vằn Đến Vegas
      17. Chọn Đệm Nước Thật Khó Lắm Thay
      18. Annabeth Huấn Luyện Chú Khuyển Ba Đầu
      19. Tiến Gần Chân Lý
      20. Ẩu Đả Với Người Bà Con Xấu Tính
      21. Tôi Đã Biết Kiềm Chế
      22. Lời Tiên Tri Thành Hiện Thực
      Last edited by a moderator: 21/8/14
      Hinata, InoSu si thích bài này.

    2. cuncon

      cuncon Well-Known Member Trial Moderator

      Bài viết:
      1,786
      Được thích:
      2,154
      1. Tôi Trót Làm Giáo Dạy Đại Số Bốc Hơi

      nhé, tôi đâu muốn làm á thần!
      Nếu khi đọc sách này, bạn cho rằng nửa dòng máu chảy trong huyết quản mình thuộc về thần thánh, tôi khuyên bạn hãy đóng sách lại ngay . Hãy tin mọi lời dối trá về thân thế của mình từ cha mẹ và sống cuộc đời bình dị như bao người khác.
      Mạng á thần như trứng treo đầu đẳng. Đáng sợ lắm! Cái chết đau đớn, kinh khiếp luôn theo sát gót họ gần như mọi lúc mọi nơi.
      Nếu bạn là đứa trẻ bình thường, bạn đọc cuốn sách này vì bạn nghĩ nó là điều hư cấu, tuyệt. Tiếp tục đọc nó nhé! Tôi ganh tị với bạn vì bạn có thể giả vờ những chuyện trong cuốn sách này chưa bao giờ xảy ra.
      Nếu thấy những gì tả trong sách này giống với mình quá, nếu thấy trực giác, linh tính chịu ngủ yên, hãy ngừng đọc ngay vì có thể bạn giống chúng tôi. Nếu bạn biết, chẳng chóng chày chúng cũng đánh hơi thấy và tìm đến lấy mạng bạn.
      Đừng trách tôi báo trước nhé.
      Tên cha sinh mẹ đẻ của tôi là Percy Jackson.
      Tôi mười hai tuổi. Vài tháng trước đây, tôi còn là học sinh nội trú tại Học việc Yancy, trường tư dành cho học sinh cá biệt thuộc khu vực thượng New York.
      Tôi có phải là cậu nhóc “cá biệt” ?
      Có, ai cũng biết thế.
      Mọi thời điểm trong quãng đời ngắn ngủi và đau khổ của tôi đều chứng minh điều đó. Nhưng mãi đến tháng Năm vừa rồi, mọi chuyện mới bắt đầu tệ hại chịu nổi. Đó là lúc khối lớp Sáu chúng tôi tham quan ở Manhattan. Hai mươi tám nhóc tỳ tâm thần có vấn đề cùng hai giáo viên lên chiếc xe buýt vàng chóe nhắm Bảo tàng Nghệ thuật Metropolitan thẳng tiến. Các mẫu vật trưng bày có từ thời Hy Lạp và La Mã cổ đại là mục đích tham quan của ngày hôm đó.
      Phải phải, nghe như sắp bị tra tấn vậy. Hầu hết những chuyến tham quan của Học viện Yancy đều thế cả.
      Nhưng hôm nay, thầy Brunner dạy tiếng Latinh hướng dẫn học trò, thế nên lòng tôi tràn ngập hy vọng.
      Thầy giáo tôi trạc tuổi trung niên ngồi xe lăn có gắn động cơ. Tóc thầy thưa mỏng, bộ râu quai nón chăm chút thường xuyên và thầy thường mặc áo khoác cũ sờn ám mùi cà phê. Nhìn qua chẳng ai bảo thầy có gì thú vị nhưng ngược lại, trong giờ học thầy hay kể chuyện, đùa và cho học trò chơi nhiều trò bổ ích. Thầy còn có bộ sưu tập tuyệt vời toàn vũ khí và áo giáp của người La Mã cổ. Vậy nên chỉ mỗi tiết của thầy là tôi thấy buồn ngủ.
      Tôi hy vọng buổi tham quan này suôn sẻ, hay ít nhất cũng cố gì xảy đến với tôi.
      Nhưng hỡi ôi, đó chỉ là hy vọng hão huyền.
      Hình như buổi tham quan hay dã ngoại nào tôi cũng gặp chuyện khóc dở mếu dở. Chẳng hạn, trong chuyến thăm chiến trường Saratoga hồi lớp Năm, tôi gặp tai nạn với khẩu đại bác có từ thời Chiến tranh Cách mạng. Thực lòng tôi cố tình nhắm bắn xe buýt của trường. Nhưng dù thanh minh thế nào nữa tôi cũng bị đuổi học. Còn nữa, hồi lớp Bốn, khi chúng tôi được đến phía sau hậu trường của hồ cá mập ở Thế giới Đại Dương, tôi chẳng may chạm vào cần đòn bẩy lối hẹp khiến cả lớp phải tập bơi bất đắc dĩ. Chưa hết, trước đó tôi còn… Mà thôi, chắc các bạn đoán ra cả rồi.
      Nhưng lần tham quan này, tôi tự hứa với lòng nhất định mình ngoan.
      Suốt quãng đường xuống trung tâm, tôi nghiến răng chịu cảnh Nancy Bobofit - mặt đầy tàn nhang, tính hay táy máy - cầm bánh kẹp bơ đậu phộng rưới xốt cà chốc chốc lại đập vào đầu Grover, bạn thân nhất của tôi.
      Grover là con mồi ngon xơi của những đứa ngỗ ngược như Nancy. Thằng bạn chí cốt của tôi gầy nhẳng, lúc buồn bực chỉ biết khóc. Chắc chắn nó đúp vài năm rồi vì trong khối lớp Sáu, chỉ mình nó có mụn trứng cá và vài cọng râu thưa. Grover là trẻ tật nguyền. Nó có giấy được miễn học thể dục cả đời vì bị bệnh gì đó ảnh hưởng đến cơ chân. Dáng của nó vẹo vọ trông rất tội nghiệp, như thể mỗi bước chân đều làm nó đau đớn. Tuy nhiên, chớ thấy vậy mà tưởng lầm. Mỗi khi căn-tin có món bánh bột ngô nhân thịt, nhìn Grover chạy đua đến đó cứ gọi là lác mắt nhé.
      Quay lại chuyến tham quan để đời hôm ấy. Nancy Bobofit điềm nhiên đều đặn ném mẩu vụn véo từ cái bánh kẹp vào mái tóc nâu xoăn tít của Grover. Chỉ lát sau, đầu nó dính chi chít đầy mẩu bánh . Nancy biết tôi làm gì được nó vì tôi trong thời gian bị theo dõi chặt chẽ bởi từng mắc lỗi trước đó. Trước lúc , thầy hiệu trưởng đe rằng tôi bị đuổi học thẳng thừng nếu gây bất cứ chuyện gì tốt, làm mọi người xấu hổ hoặc đơn giản chỉ là chọc cười ai đó trong chuyến này.
      Tôi lẩm bẩm:
      - Tớ lấy mạng con cho coi.
      Grover cố trấn tĩnh:
      - sao đâu mà. Tớ thích bơ đậu phộng.
      Nó lanh lẹ né mẩu bánh từ tay Nancy vừa bay tới.
      - Thế này quá lắm.
      Tôi chực đứng dậy nhưng bị Grover kéo xuống ghế, đoạn nhắc:
      - trong thời gian quản chế, chắc cậu biết nếu có xô xát, ai là kẻ phải giơ đầu chịu báng rồi đấy!
      Giờ ngẫm lại, tôi ước lần ấy mình hạ đo ván Nancy luôn cho xong. Bị cấm túc trong trường sau giờ học nhằm nhò gì so với mối họa tôi sắp tự rước vào thân.
      Thầy Brunner dẫn đầu đoàn tham quan.
      Điều khiển xe lăn trước, thầy đưa chúng tôi qua mấy phòng trưng bày rộng thênh thang, qua mấy bức tượng tạc từ đá cẩm thạch và dãy tủ kính bày đầy đồ cổ bằng chất liệu gốm màu da cam pha màu đen.
      Tôi cực kỳ ngạc nhiên: suốt hai ba ngàn năm qua, sao đồ gốm vẫn chưa bị bể nhỉ?!
      Thầy Brunner gọi chúng tôi đến vây quanh cây cột đá cao gần bốn mét. Đầu cột có con nhân sư lớn và kể rằng nó vốn là bia của ngôi mộ cổ, nơi an nghỉ của trạc tuổi chúng tôi. Thầy còn kể tỉ mỉ về những hình chạm khắc hai bên cột. Chuyện của thầy khá hay. Tôi muốn nghe lắm nhưng mấy bạn đứng gần cứ chuyện riêng hoài. Mỗi lần tôi bực mình quát bảo họ im miệng, Dodds đứng canh chừng gần đó lại lừ mắt cảnh cáo tôi.
      Dodds người thó quê ở Georgia, dạy môn Toán. Dù năm mươi tuổi nhưng luôn mặc áo da màu đen. nanh nọc và đanh đá, trông như lúc nào cũng sẵn sàng cưỡi xe Harley phân khối lớn đâm thẳng vào tủ đựng đồ của kẻ nào mà ưa. mới dạy chúng tôi được vài tháng do thầy Toán cũ của chúng tôi bị suy nhược thần kinh.
      Ngay hôm đầu nhận lớp, Dodds quý Nancy và coi tôi là tên vô lại. Mỗi khi xỉa ngón trỏ cong như móc câu về phía tôi với giọng ngọt như mía lùi: “Nghe này cưng…”, y như rằng tôi bị phạt ở lại sau giờ học cả tháng.
      Có lần, sau khi bị bắt ngồi đến tận nửa đêm gôm hết phần bài giải trong chồng sách bài tập toàn cũ, tôi bảo Grover: “Chắc Dodds phải là người”. Nó nghiêm trang nhìn tôi, bảo:
      - Cậu hoàn toàn đúng.
      Thầy Brunner vẫn về nghệ thuật thể trong cách tổ chức ma chay của người Hy Lạp cổ.
      Giọt nước tràn ly đúng lúc Nancy cười khúc khích, câu gì đó về hình chạm người thanh niên trần truồng cột đá. chịu nổi, tôi quay xuống:
      - Có câm mồm bảo?
      Tôi chủ tâm quát to như thế.
      Cả lớp cười ồ. Thầy Brunner ngừng kể, với tôi:
      - Trò Jackson vừa nhận xét gì thế?
      Mặt tôi đỏ rần:
      - Thưa thầy, ạ.

      Thầy Brunner chỉ bức tranh khắc cột:
      - Em thử trình bày nội dung bức tranh này xem.
      Nhìn bức điêu khắc, tôi mừng rơn vì biết khá :
      - Có phải Kronos nuốt các con vào bụng ạ?
      ràng thầy Brunner chưa thỏa mãn với câu trả lời ấy:
      - Phải. Và ông ta làm thế vì…
      Tôi cố moi óc nhớ bài:
      - Vì… thần Kronos là chúa tể của các vị thần và…
      - Các vị thần nào?
      Tôi chữa:
      - À , người khổng lồ Titan. Kronos tin các con, vốn là các vị thần. Thế nên ông ta nuốt sống các con mình. Đúng ạ? Nhưng vợ Kronos tráo thần Dớt, lúc ấy là hài nhi, bằng hòn đá rồi giấu con . Sau này, thần Dớt khôn lớn lừa cha để ông ói ra chị em mình…
      Đám con đứng sau tôi kêu lên:
      - Eo ôi!
      - … Và thế là xảy ra cuộc chiến lớn, bên là các vị thần, bên kia là người khổng lồ Titan. Cuối cùng, các vị thần chiến thắng.
      Có tiếng cười khúc khích trong đám học trò.
      Đứng sau lưng tôi, Nancy rỉ tai bạn nó:
      - Học cho lắm cũng có mài kiến thức ra ăn được đâu. Sau này xin việc làm, chẳng ai cầu: “Xin hãy giải thích tại sao Kronos lại nuốt các con vào bụng” cả!
      Thầy Brunner hỏi:
      - Trò Nancy Bobofit vừa có ý hay. Tôi xin diễn giải thành câu hỏi để trò Jackson giải thích nhé: Chuyện em vừa kể áp dụng vào thực tiễn như thế nào?
      Grover thầm:
      - Dính chưởng.
      Nancy rít lên, mặt nó còn đỏ hơn cả mái tóc đỏ rực đầu:
      - Câm ngay.
      Ít nhất Nancy cũng bị bắt lỗi. Trong trường chỉ mình thầy Brunner luôn phát được những điều bậy bạ mà nó phát ra. Tai thầy chẳng khác dàn ra-đa đại.
      Ngẫm nghĩ câu hỏi lát, tôi nhún vai:
      - Thưa thầy, em biết ạ.
      Thầy Brunner có vẻ thất vọng:
      - Được rồi. Chuyện này khuyên con người ta nên cả tin. Thần Dớt cho cha uống rượu pha mù tạt khiến ông nôn ra năm người con của mình vốn là các vị thần bất tử. Họ vẫn sống và trưởng thành ngay trong bụng người khổng lồ Kronos. Các vị thần đánh bại cha, dùng ngay liềm cắt cỏ của Kronos băm ông thành trăm ngàn mảnh và rải xuống ngục Tartarus, phần tận cùng của địa ngục. Tôi biết các em mừng vì đến giờ ăn trưa. Phiền Dodds đưa các em ra ngoài nhé?
      Cả lớp tản ra. Đám con ôm bụng, còn bọn con trai xô đẩy nhau cười đùa ầm ĩ. Grover và tôi dợm quay ra cửa nghe thầy Brunner gọi giật lại:
      - Trò Jackson.
      Biết ngay mà.
      Tôi bảo Grover tiếp, đoạn quay lại hỏi:
      - Dạ, thầy bảo gì em ạ?
      Ánh mắt của thầy khó quên. Cặp mắt nâu luôn tập trung nhìn chăm chú ấy hình như cả ngàn tuổi và nhìn thấu đời.
      - Trò phải học cách trả lời các câu hỏi thầy đưa ra chứ!
      - Về người khổng lồ ư, thưa thầy?
      - Về thực tiễn và cách áp dụng những kiến thức học vào đời sống thực tế.
      - À, ra thế.
      - Thông tin thầy cung cấp vô cùng quan trọng. Thầy mong em hiểu tầm quan trọng lớn lao của nó. Thầy chỉ muốn có được các câu trả lời tốt nhất từ em. Hãy nhớ lấy điều đó, Percy Jackson ạ.
      Tôi chạnh lòng. Sao lúc nào thầy cũng thúc ép tôi thế ?!
      Phải công nhận những ngày thi môn học của thầy vui cực kỳ. Khi đó, thầy Brunner mặc áo giáp của người La Mã cổ và thét vang: “Nhìn đây”. Tay cầm kiếm chỉ hộp phấn, thầy thách các trò chạy lên bảng, viết tên bất kỳ nhân vật huyền thoại nào của Hy Lạp và La Mã cổ từng được học, kể tên cha mẹ họ và vị thần mà họ thờ phượng. Nhưng khổ nỗi thầy kỳ vọng tôi phải học hành bằng bạn bằng bè, dù biết tôi mắc bệnh khó đọc và chứng mất tập trung. Cả đời tôi chỉ nhận toàn điểm C trở xuống. – thầy chỉ kỳ vọng tôi phải học hành bằng bạn bằng bè. Thầy muốn tôi phải giỏi hơn nữa cơ. Nhớ cả đống tên người và thông tin về họ khó, huống hồ thầy còn đòi tôi phải đánh vần cho đúng từng cái tên.
      Tôi lí nhí hứa cố gắng nhiều hơn nữa. Nhưng thầy Brunner chỉ buồn bã nhìn mãi bia đá như thể thầy dự đám tang người con nọ.
      Lát sau, thầy bảo tôi ra ngoài ăn trưa cho kịp.


      ***

      Cả lớp tụ tập bậc tam cấp của viện bảo tàng ngắm dòng người bộ tấp nập Đại lộ Số Năm.
      trời, cơn dông lớn dữ dội kéo đến. chưa bao giờ tôi thấy đám mây to, đen kịt như thế bầu trời thành phố. biết có phải tại Trái đất nóng lên hay mà từ Giáng sinh đến giờ, thời tiết khắp bang New York này kỳ lạ lắm: nào bão tuyết khốc liệt, nào lụt lội ghê gớm, nào cháy rừng do sét đánh. Lần này nếu có bão nhiệt đới xuất , tôi cũng ngạc nhiên.
      Hình như ai để ý đến thời tiết phải. Góc kia có mấy thằng con trai vãi mẩu bánh cho chim bồ câu ăn. Ở góc này, Nancy tìm cách móc túi bà qua đường và tất nhiên Dodds hề hay biết gì.
      Tôi và Grover tách khỏi đám đông và tìm chỗ ngồi thành hồ dưới chân đài phun nước. Biết đâu thấy vậy, người qua đường tưởng hai đứa tôi phải học sinh của cái trường toàn bọn học dốt, cá biệt mà các trường khác nhận nên mới dồn cả vào đây.
      Grover hỏi:
      - Thầy phạt cậu à?
      - . Đời nào thầy Brunner phạt tớ. Lắm lúc tớ chỉ mong thầy đừng quan tâm tớ quá thế. Tớ đâu phải thiên tài.
      Grover im lặng lúc lâu. Cứ tưởng nó sắp nhận xét câu sâu sắc hay triết lý cao xa để an ủi tôi nó lại bảo:
      - Tớ xin cậu quả táo có được ?
      Tôi đắng hết cả miệng, chẳng thiết ăn bèn cho nó.
      Ngắm dòng xe cộ chạy xuống phía cuối Đại lộ Số Năm, tôi nhớ căn hộ của mẹ chỉ cách đây quãng. Từ Giáng sinh đến giờ chưa gặp được mẹ, giờ tôi chỉ chực nhảy ngay lên taxi về thẳng nhà. Mẹ ôm chầm lấy tôi, mừng rỡ vì được gặp con nhưng đồng thời bà thất vọng cho coi. Mẹ gửi tôi trở lại Học viện Yancy, với lời dặn dò tôi phải cố gắng cho dù tôi chuyển đến sáu ngôi trường trong vòng sáu năm[1] và chắc hẳn lần này cũng bị đuổi học nữa cho coi. Ánh mắt buồn rười rượi của mẹ chắc làm tôi quỵ mất.
      Thầy Brunner ngồi trong xe lăn đậu phía dưới chân dốc dành cho người tàn tật. Thầy vừa đọc tiểu thuyết vừa ăn cần tây. Lưng ghế của thầy có gắn chiếc dù đỏ khiến nhìn từ xa, trông xe lăn giống bàn cà phê di động.
      Vừa giở gói giấy bánh kẹp định ăn, tôi thấy Nancy Bobofit dẫn mấy đứa bạn xấu ma chê quỷ hờn đến đứng ngay trước mặt. Chắc nó chán móc túi khách du lịch nên đến đây gây . Con ném phần ăn trưa còn lại vào người Grover:
      - Ối, chỉ lỡ tay chứ cố ý đâu.
      Nó quay sang tôi cười phô hàm răng vẩu. Tàn nhang mặt nó màu vàng da cam, trông như ai vừa xịt sơn đầy mặt nó vậy.
      Tôi cố nổi nóng. Nhân viên tư vấn tâm lý của trường dặn tôi cả triệu lần rằng: “Nếu gặp chuyện chướng tai gai mắt, hãy đếm đến mười và cố tự chủ”. Nhưng lúc này tôi giận quá nên nhớ được gì. Hai tai tôi lùng bùng như có ai đánh trống trận bên trong.
      Tôi nhớ là chạm vào người Nancy, chỉ thấy loáng cái nó ngồi bệt trong hồ nước, hét vang:
      - PERCY ĐẨY EM NGÃ.
      biết từ đâu, Dodds ở sát ngay cạnh hai thằng tôi.
      Có vài đứa học trò thào:
      - Cậu có thấy
      - … nước hồ này kỳ quá…
      - … hình như nước dâng lên lôi tuột con Nancy…
      Tôi hiểu bọn nó gì, chỉ biết tai họa lại sắp giáng xuống đầu mình.
      Ngay sau khi ngó từ đầu đến chân trò cưng, biết Nancy hề hấn gì và hứa mua cho nó áo phông của viện bảo tàng ở quầy lưu niệm, bla bla bla, Dodds quay ngay sang tôi. Ngọn lửa đắc thắng bừng lên trong mắt như thể tôi vừa làm chuyện chờ xem suốt mùa hè.
      - Nghe này, cưng…
      Tôi lúng búng:
      - Em biết rồi. tháng gôm sách bài tập ạ?
      Đó phải điều Dodds muốn nghe.
      - theo tôi.
      Grover la lên:
      - Khoan . Lỗi tại em. Chính em đẩy bạn Nancy ạ.
      Tôi trố mắt ngạc nhiên nhìn nó. thể tin nó dám bao che cho tôi. Grover vốn sợ Dodds như sợ cọp cơ mà.
      Dodds trừng mắt nhìn khiến cằm nó run bần bật.
      - Cậu Underwood, tôi lại nghĩ như vậy.
      - Nhưng mà…
      - Em ở nguyên đó.
      Grover tuyệt vọng nhìn tôi. Tôi bảo nó:
      - sao đâu. Cảm ơn cậu vì cố cứu tớ.
      Dodds quát lớn:
      - Trò Percy, nào.
      Nancy Bobofit trề môi đắc thắng.
      Tôi nhìn nó với ánh mắt lát-nữa-mày--biết-tay-tao. Đẩy nó ngã vào hồ nước được có bị rắc rối chút đỉnh cũng đáng. Ước gì tôi nhớ được động tác xô mạnh Nancy xuống nước khi nãy.
      Tôi quay lại nhìn Dodds, nhưng ấy ở đó. ấy đứng ở lối vào viện bảo tàng, ở những bậc thang cùng, kiên nhẫn chờ tôi đến.
      Sao ấy đến đó nhanh như vậy nhỉ?
      Chuyện ấy thường hay xảy đến với tôi. Chắc thi thoảng não tôi lại ngủ quên. Ngay sau đó, tôi biết mình vừa bỏ lỡ điều gì đó, như thể mảnh ghép của trò chơi xếp hình vừa tan vào hư , để mặc tôi đứng đó nhìn trân vào chỗ trống. Nhân viên tư vấn tâm lý của trường bảo đó phần là do chứng mất tập trung do hiếu động thái quá: não tôi nhận thức sai về vật tượng bên ngoài.
      Thực lòng tôi cũng chắc lắm.
      Tôi theo Dodds.
      được nửa bậc thang, tôi ngoái lại nhìn Grover. Mặt tái nhợt, nó hết ngó tôi lại quay sang cầu cứu thầy Brunner. Hình như nó muốn báo cho thầy biết chuyện nhưng thầy đắm mình vào cuốn tiểu thuyết tay, để ý gì đến xung quanh.
      Tôi quay đầu lại. Dodds lần nữa lại biến mất. Bây giờ ấy lại ở trong viện bảo tàng, đứng phía cuối sảnh ra vào, vẫy tay giục tôi khẩn trương tiến vào.
      Tôi bụng bảo dạ: “ có chuyện gì đâu. Chắc giáo ép mình đến quầy lưu niệm mua áo phông cho Nancy thôi”.
      Nhưng ràng tôi đoán sai bét.

      Tôi theo vào sâu trong viện bảo tàng. Khi tôi bắt kịp , chúng tôi trở lại khu trưng bày mẫu vật thời La Mã, Hy Lạp cổ đại.
      Ngoài chúng tôi ra, phòng trưng bày rộng thênh thang bóng người.
      Dodds đứng khoanh tay cạnh cây trụ đá lớn thờ các vị thần trong thần thoại Hy Lạp. Từ họng phát ra tiếng kêu lạ tai, nghe như tiếng gầm gừ.
      có tiếng ấy, hồn vía tôi lên mây cả. Chỉ mình đối mặt với thầy sợ rồi, đối mặt với Dodds đáng sợ gấp nghìn lần. Ánh mắt nhìn trụ đá bình thường, như thể chỉ muốn nghiền nó ra cám.
      - Cậu mang lại rắc rối cho chúng tôi.
      Tôi cố giữ thân bằng cách chiều theo ý :
      - Dạ, dạy phải.
      Dodds kéo mạnh tay áo khoác da màu đen:
      - Cậu tưởng lần này tôi để yên sao?
      Ánh mắt còn hơn cả giận dữ. Nó trở nên độc ác vô song.
      Tôi hốt hoảng nghĩ thầm: “Dù thế nào Dodds cũng là giáo mà. Chẳng lẽ ấy nỡ hãm hại mình?”
      - Thưa , em cố gắng hơn nữa ạ.
      Có tiếng sấm làm rung chuyển cả tòa nhà.
      - Này Percy Jackson, ngươi tưởng qua mắt được bọn ta sao? Chẳng chóng chày, bọn ta cũng tìm được ngươi. Nếu tự thú, ngươi bớt đau đớn nhiều đấy.
      Tôi chẳng hiểu gì.
      Tôi chỉ lo thầy tìm thấy đống kẹo tôi giấu trong phòng ở ký túc xá để thỉnh thoảng lén bán cho các bạn. Hoặc có lẽ họ biết tôi tải bài luận viết về Tom Sawyer mạng đem nộp mà hề đọc chữ nào trong sách và giờ tính trừ phăng điểm của bài luận ấy. Hoặc tệ hơn, họ bắt tôi phải đọc cuốn truyện dày cộm đó.
      Dodds rít lên:
      - Thế nào hả?
      - Thưa , em
      - Ta hết kiên nhẫn với ngươi rồi.
      Thế rồi, chuyện quái đản nhất đời xảy đến. Chắc đầu óc tôi có vấn đề rồi.
      Dodds bắt đầu thay hình đổi dạng.
      Mắt đỏ rực như lò than nướng thịt ngoài trời, ngón tay vươn dài biến thành móng vuốt nhọn hoắt. rít lên. Ý tôi là phải rít giống người tức giận, mà như rắn hổ mang bành rít vậy. Áo khoác người tan chảy biến thành đôi cánh lớn có màng da dày.
      Dodds còn là người nữa rồi. biến thành mụ phù thủy nhăn nheo có cánh dơi, móng vuốt sắc nhọn và miệng đầy răng nhọn vàng khè và sắp sửa xé tôi thành từng mảnh .
      Sau đó, cơn ảo giác tiến triển quái dị hơn nữa.
      Thầy Brunner phút trước đó còn ngoài cổng viện bảo tàng giờ xuất ngay cửa phòng trưng bày, tay giơ cao cây viết.
      Vừa tung bút lên cao, thầy vừa hô to:
      - Bắt lấy, Percy!
      Lập tức, Dodds lăn xả vào tôi.
      Hoảng hốt kêu to, tôi né sang bên chỉ kịp nghe tiếng móng vuốt vụt trượt nghe vun vút ngay bên tai. Tôi chộp cây bút bi trung nhưng khi chạm tay tôi, nó liến biến thành cây kiếm. Đó chính là cây kiếm bằng đồng mà thầy Brunner thường dùng trong những ngày thi.
      Mắt long lên tàn độc, Dodds phóng vọt về phía tôi.
      Đầu gối tôi bủn rủn, hai tay run bắn suýt làm rơi thanh kiếm.
      Dodds gầm lên:
      - Cho mày chết này.
      Dứt lời, lao thẳng vào tôi.
      Cơn kinh hoàng hoàn toàn chế ngự tôi. Tôi chỉ làm đúng theo bản năng là vung kiếm lên.
      Lưỡi kiếm sắc lẻm chém xả vai và xuyên qua người như thể thân xác làm từ nước.
      Dodds như lâu đài cát đặt ngay trước quạt công suất cực mạnh. Người nổ tung, biến thành bột màu vàng nghệ rồi tan biến ngay trước khi kịp rơi xuống. Dấu vết chẳng còn gì ngoài mùi trứng thối, tiếng kêu giãy chết và khí lạnh buốt. Tôi cảm tưởng cặp mắt vằn đỏ vẫn còn đâu đó cao trừng trừng nhìn tôi.
      Chỉ còn mình tôi trơ trọi trong phòng trưng bày trống trải, quạnh quẽ.
      Trong tay tôi có cây bút bi .
      Thầy Brunner biến mất. Ngoài tôi ra, xung quanh còn ai khác.
      Tay tôi run bắn. Chắc chắn đồ ăn trong bữa trưa của tôi bị nhiễm nấm gây ảo giác mất rồi.
      Chẳng lẽ từ đầu đến cuối là do tôi tưởng tưởng ra sao?
      Tôi trở ra phía ngoài.
      Trời bắt đầu mưa.
      Vẫn ngồi bên đài phun nước, Grover lấy sơ đồ viện bảo tàng che đầu cho khỏi ướt. Nancy Bobofit ướt như chuột lột sau khi vùng vẫy dưới hồ nước giờ vẫn đứng đó càu nhàu với mấy đứa bạn xấu ma chê quỷ hờn của nó. Vừa thấy tôi, nó bảo:
      - Tao mong Kerr đánh cho mày tướp mông ra.
      Tôi ngạc nhiên:
      - Ai cơ?
      - Thằng đần, giáo chứ còn ai.
      Tôi chớp mắt lia lia. Trường tôi có giáo nào tên Kerr đâu nhỉ? Tôi hỏi Nancy rằng nó vừa nhăng cuội gì thế.
      Nó tròn mắt nhìn tôi, tỏ vẻ chán nản, sau đó chẳng thèm trả lời câu hỏi của tôi.
      Tôi hỏi Grover có thấy Dodds đâu . Nó bảo:
      - Ai cơ?
      Tuy nhiên, nó hơi ngập ngừng và dám nhìn thẳng tôi. Tưởng nó chòng ghẹo mình, tôi bảo:
      - Đừng đùa nữa. Tớ hỏi nghiêm túc đấy.
      trời cao, tiếng sấm nổ rền.
      Tôi thấy thầy Brunner ngồi bên bờ dốc dành cho người tàn tật, bên dưới cây dù màu đỏ. Thầy cắm cúi đọc sách như thể chưa hề nhúc nhích từ đầu buổi đến giờ.
      Thấy tôi đến bên, thầy ngơ ngác nhìn lên:
      - À, có phải cây bút của thầy ? Jackson này, lần sau học nhớ mang theo dụng cụ học tập nhé.
      Mãi đến lúc thầy giật bút khỏi tay mình, tôi vẫn chưa nhận ra là mình cầm nó.
      Tôi rụt rè:
      - Thưa thầy, Dodds đâu rồi ạ?
      Thầy mở to mắt nhìn tôi, vẻ hiểu:
      - Dodds nào?
      - giáo cùng bọn em sáng nay ấy ạ. Dodds dạy toán ấy.
      Thầy nhíu mày ngồi thẳng lưng, nét mặt thoáng lo âu:
      - Percy này, đoàn tham quan hôm nay Dodds nào cả. Còn nữa, thầy biết mười mươi Học viện Yancy ta có nữ giáo viên nào tên Dodds hết. Em có bị làm sao vậy?
      Last edited: 20/8/14
      Hinata, InoSu si thích bài này.

    3. cuncon

      cuncon Well-Known Member Trial Moderator

      Bài viết:
      1,786
      Được thích:
      2,154
      2. Ba Bà Già Đan Tất Phủ

      Tôi thường gặp nhiều chuyện quái đản, nhưng thường cảm giác lạ lẫm qua nhanh, chẳng mấy chốc tôi còn nhớ gì nữa. Nếu có ảo giác hai mươi tư giờ ngày, bảy ngày tuần, chắc tôi chịu nổi.
      Suốt năm học ấy, hình như cả trường cố tình hùa nhau đùa tôi phải. Họ tỉnh bơ bảo rằng Kerr, giáo tóc vàng xinh đẹp, người tôi chưa bao giờ gặp cho đến lúc lên xe buýt vào cuối buổi tham quan là giáo dạy môn đại số từ hồi Giáng sinh đến giờ.
      Thỉnh thoảng, vì muốn bắt quả tang bạn bè dối, tôi vờ vô tình hỏi về Dodds nhưng họ chỉ trố mắt nhìn lại như thể tôi bị lẩn thẩn vậy.
      Vì thế tôi gần như tin lời họ rằng Dodds chưa bao giờ có mặt đời.
      Nhưng chỉ gần như thôi.
      Duy chỉ có Grover lừa được tôi. Khi nghe tôi nhắc Dodds, nó ngần ngừ giây lát rồi mới bảo giáo nào tên như vậy. Nhưng tôi biết nó dối.
      ràng có chuyện gì đó ổn. Lúc ở bảo tàng nhất định có chuyện gì đó bất thường xảy ra.
      Ban ngày, tôi có nhiều thời gian nghĩ đến chuyện ấy. Nhưng ban đêm, lắm lúc tôi giật mình toát mồ hôi lạnh choàng tỉnh từ giấc mơ có hình ảnh Dodds với móng vuốt sắc nhọn và cánh dơi to tướng.
      Thời tiết tiếp tục diễn biến bất thường khiến tâm trạng tôi sao vui lên được. đêm cơn bão lớn quét sạch các cửa sổ ở ký túc xá nơi tôi ở. Mấy ngày sau, đài loan tin vòi rồng lớn chưa từng thấy xuất ở thung lũng Hudson và tiếp đất cách Học viện Yancy có mười lăm dặm. trong những hoạt động tại của môn học lịch sử là đếm số lượng rơi xuống bất thường của các loại máy bay do các cơn gió giật bất ngờ gây nên ở khu vực Đại Tây Dương trong năm đó.
      Từ đó bắt đầu quãng thời gian tôi luôn vô cớ cáu kỉnh và khó chịu, đồng thời lực học đuối dần, điểm D dần thay thế bằng điểm F. Tôi đánh nhau với Nancy và đám bạn nó thường hơn và hầu như tiết nào tôi cũng bị thầy tống ra ngoài hành lang.
      Cuối cung, tôi cãi lại thầy Nicoll, thầy giáo dạy môn Ngữ văn khi thầy cứ hỏi hỏi lại rằng: tại sao tôi lười học môn thầy quá thế. Tôi ví thầy với “con sâu rượu”, dù tôi chắc lắm về nghĩa vủa nó. Nhưng nó nghe có vẻ rất hay.
      Tuần sau đó, thầy hiệu trưởng viết thư gửi mẹ tôi chính thức tuyên bố rằng: Năm học sau, tôi được mời lại Học viện Yancy nữa.
      Tôi cay cú nghĩ thầm: “Càng tốt. Thế lại hóa hay.”
      Tôi nhớ nhà kinh khủng.
      Tôi muốn được sống với mẹ trong căn hộ bé như cái tổ cò ở khu Thượng New York dù có phải học trường công và nghiến răng nhịn ông cha dượng đáng ghét say sưa cờ bạc tối ngày.
      Tuy nhiên, Học viện Yancy cũng có thứ làm tôi phải nhớ nhung. Nào cảnh rừng cây tĩnh lặng ngoài cửa số phòng ký túc xá, nào dòng sông Hudson uốn lượn phía xa xa, nào mùi cây thông thoảng bay trong gió. Tôi nhớ Grover. Nó là bạn tốt tuy có hơi khác người. Tôi lo cho nó lắm: sang năm có tôi ở bên, biết nó có trụ nổi .
      Còn nữa, tôi nhớ lớp học tiếng Latinh, nhớ những buổi kiểm tra đầy vui nhộn của thầy Brunner. Tôi bao giờ quên người thầy từng đặt niềm tin nơi tôi, tôi nhất định học hành tấn tới.
      Đến thời điểm ôn thi cuối cấp, tôi chỉ dồn sức học môn Latinh. Tôi chưa quên hôm ở viện bảo tàng, thầy Brunner có bảo môn thầy dạy có tầm quan trọng sống còn với tôi. Dù hiểu nguyên do, nhưng tôi bắt đầu tin thầy đúng.


      ***

      Buổi tối trước ngày thi, tôi nản chí đến nỗi ném cả cuốn Hướng dẫn về Thần thoại Hy Lạp của Cambridge. Từ ngữ như nhảy múa trước mắt, quay vòng vòng quanh đầy tôi. Các chữ cái giống người cưỡi ván trượt, hết lộn lên lại nhào xuống. Tôi thể nào nhớ được khác nhau giữa Chiron[2] và Charon[3], Polydictes[4] và Polyphemus[5]. Còn cách chia động từ tiếng Latinh ư? Quên nó .
      Tôi sốt ruột tới lui trong phong, cảm giác như cả đàn kiến lửa bò trong áo sơ mi.
      Tôi nhớ nét mặt nghiêm trang và cặp mặt sáng ngàn năm tuổi của thầy Brunner. Tiếng thầy văng vẳng bên tai: “Trò Percy Jackson, tôi chỉ chấp nhận ở em những gì tốt đẹp nhất mà thôi.”
      Cố trấn tĩnh, tôi cúi xuống nhặt cuốn sách lên.
      Trước nay, tôi chưa từng nhờ thầy giúp. Có lẽ lần này, nếu tôi hỏi thầy Brunner, thầy cho lời khuyên hữu ích. Hoặc chí ít tôi cũng có cơ hội xin lỗi trước khi nhận điểm F to tướng cho bài thi Latinh ngày mai. Tôi muốn rời Học viện Yancy với tâm trạng day dứt khôn nguôi vì khiến thầy Brunner nghĩ mình là kẻ thất bại.
      Hầu như phòng nào cũng tối đen, vắng vẻ, chỉ riêng cửa phòng thầy Brunner hé mở. Ánh đèn từ bên trong hắt ra vắt ngang hành lang kéo dài đến tận cửa lớn.
      Khi cách cửa phòng thầy ba bước chân, tôi nghe có tiếng vẳng ra. Thầy Brunner vừa hỏi câu gì tôi nghe , chie nghe ràng tiếng Grover trả lời:
      - ... lo cho Percy, thưa thầy.
      Tôi sững người.
      Thường tôi quen nghe lén ai bao giờ. Nhưng giả sử bạn cùng tuổi tôi, tôi thách bạn nghe nếu biết bạn bạn thân nhất của mình chuyện với người lớn về chính mình.
      Tôi nhích lại gần hơn.
      Tiếng Grover vang lên:
      - ... mình trong hè này. Ý em là, bọn “Người Tử Tế” có mặt trong trường! Khi ta biết chắc, bọn chúng cũng biết luôn.
      Thầy Brunner đáp:
      - Nếu chúng ta giục giã cậu ấy chỉ làm tình hình thêm xấu . Ta cần thằng bé chín chắn hơn chút nữa.
      - Nhưng cậu ấy còn thời gian nữa. Ngày Hạ chí là hạn chót rồi…
      - Ta giải quyết việc này mà cần đến cậu ấy. Grover này, để thằng bé tận hưởng yên bình được ngày nào hày ngày ấy.
      - Thưa thầy, nhưng cậu ấy nhìn thấy bà ta…
      Thầy Brunner khăng khăng:
      - Do tưởng tượng thôi. Sương Mù bao trùm toàn bộ học trò và đội ngũ giáo viên đủ để cậu ấy tin điều ngược lại.
      - Thưa… Tôi… tôi thể lần nữa hoàn thành nhiệm vụ. - Giộng cậu ấy nghẹn lại, - Ngài cũng biết nếu lần này thất bại, tôi gặp chuyện gì rồi.
      Thầy Brunner dịu giọng:
      - có chuyện đó đâu, Grover. Đáng lẽ ta nên để mặc bà ta, can thiệp. Mà thôi, giờ cậu chỉ việc giữ cho Percy toàn mạng đến mùa thu tới…
      Cuốn sách giáo khoa môn Thần thoại học tuột khỏi tay tôi, rơi xuống đất nghe đánh “thịch”.
      Thầy Brunner im bặt.
      Tim đập như trống làng, tôi nhặt nhanh sách và cắm đầu cắm cổ trở xuống sảnh.
      bóng đen vụt qua khung cửa kinh sáng đèn trước phòng thầy Brunner. Cái bóng cao lớn hơn ông thầy cả đời ngồi xe lăn rất nhiều, nắm lăm lăm trong tay thứ rất giống cây cung.
      Tôi đẩy nhanh cánh cửa gần nhất và lẻn vào trong.
      Mấy giây sau, tôi nghe tiếng lộp cộp-lộp cộp-lộp cộp như có ai dọng súc gỗ xuống sàn vang lên, kế đến là tiếng khụt khịt như thú đánh hơi ngoài cánh cửa phòng tôi nấp. cái bóng đen sì, cao to dừng ngay trước tấm kính cửa giây lát rồi tiếp.
      Mồ hôi chảy thành dòng xuống cổ tôi.
      Tiếng thầy Brunner ở đâu đó ngoài hành lang vọng lại nghe lào xào:
      - có gì cả. Từ hồi Đông Chí đến giờ, đầu óc ta làm sao ấy.
      Grover đáp:
      - Tôi cũng vậy. Nhưng tôi thề là…
      Thầy giáo ngắt lời:
      - Thôi về ký túc xá . Ngày mai thi mấy môn liền đấy, nhớ học cho tốt vào.
      - Ông nhắc chi cho thêm nản vậy.
      Đèn trong văn phòng thầy Brunner vụt tắt.
      Tôi đứng chờ trong phòng tối và tưởng thời gian như ngừng trôi.
      Mãi sau, tôi chuồn ra hành lang và trở về phòng.
      Grover nằm giường, điềm nhiên ôn bài trọng tâm thi trong vở ghi môn Latinh như thể nó chưa xuống giường từ tối đến giờ.
      Nó nheo mắt:
      - Vừa đâu về thế? Thuộc hết bài chưa mà ung dung quá vậy?
      Tôi im lặng, rằng.
      Grover nhíu mày:
      - Trông cậu thất thần chưa kìa. Mọi chuyện ổn cả chứ?
      - Chỉ… hơi mệt thôi.
      Tôi quay để nó nhìn mặt tôi mà đoán già đoán non và sửa soạn ngủ.
      Tôi thể hiểu thông tin vừa nghe được dưới nhà. Tôi chỉ ước tất cả đều là thông tin của trí tưởng tượng của riêng tôi mà thôi.
      Nhưng có điều quá rang: Thầy Brunner và Grover bí mật chuyện với nhau vê tôi. Họ tin chắc tôi sắp gặp nạn.


      ***

      Chiều hôm sau, vừa ra đến cửa phòng thi sau khi làm bài thi môn tiếng Latinh dài ba tiếng, mắt tôi như nhảy múa với những cái tên Hy Lạp và La Mã cổ đại tôi viết sai. Toi nghe tiếng thầy Brunner gọi giật lại.
      Tôi thoáng lo lắng rằng thầy phát đêm qua tôi nghe lén chuyện của thầy nhưng hóa ra tôi lo hão.
      - Percy này, đừng nản lòng khi phải rời Học viện Yancy nhé. Theo thầy… thế là thượng sách, em ạ.
      Giọng thầy như an ủi, nhưng câu chữ thầy dùng khiến tôi ngượng chín cả người.
      Dù thầy rất khẽ khàng, nhưng mấy bạn chưa làm xong bài còn trong phòng nghe thấy hết. Nancy Bobofit nhìn tôi bĩu môi và gửi cái nụ hôn gió chế nhạo.
      Tôi lẩm bẩm:
      - Em biết rồi ạ.
      Thầy hết cho xe chạy lên, lại cho xe chạy đẩy lùi xuống như thể thầy biết phải gì:
      - Tức là... em hợp với trường này. Thế nên sớm muộn gì em cũng phải rời trường thôi.
      Mắt tôi cay xè.
      Thế đấy! Người thầy tôi kính trọng nhất đứng trước mặt cả lớp và bảo thẳng rằng tôi có khả năng tiếp tục theo học được nữa. Suốt năm qua thầy luôn tin tưởng tôi, vậy mà bây giờ thầy bảo số tôi thể nào cũng bị tống cổ khỏi trường.
      Tôi run rẩy:
      - Dạ phải.
      - , phải như em nghĩ đâu. Tôi linh tinh gì thế này. Tôi muốn là… em hề bình thường chút nào. Tôi hề có ý…
      Tôi cắt ngang:
      - Cảm ơn thầy! Cảm ơn thầy nhắc em điều đó.
      - Kìa Percy…
      Nhưng tôi cắm cúi bỏ


      ***

      Trong ngày cuối cùng của học kỳ, tôi tống hết quần áo vào va li.
      Đám con trai cười và khoe nhau dự định cho kỳ nghỉ hè sắp đến. đứa bảo thực hiên chuyến bộ đường trường xuyên đất nước Thụy Sĩ xinh đẹp. Đứa khác khoe lái du thuyền ở biển Carribbea cả tháng. Cũng như tôi, chúng đều là tội phạm vị thành niên, chỉ có khác là nhà chúng giàu nứt đố đổ vách. Bố chúng toàn là tổng giám đốc tập đoàn xuyên quốc gia nọ hay đại sứ Hoa Kỳ ở nước kia, hoặc chí ít cũng là nhân vật nổi tiếng. Còn tôi chỉ là đứa cha căng chú kiết, xuất thân từ dòng họ chẳng có ai thành danh cả.
      Bọn bạn hỏi tôi hè định làm gì.
      Tôi bảo về Manhattan với mẹ.
      Tôi giấu chúng chuyện hè này tôi dắt chó dạo thuê để kiếm chút tiền mọn hoặc gõ cửa từng nhà bán phiếu mua báo dài hạn nhằm cung phụng cho thói cờ bạc của cha dượng. Có thế, ông mới cho tôi ăn ngày hai bữa. Nếu may mắn có thời gian rảnh rỗi, tôi lại ôm đầu lo cháy ruột vì biết học ở đâu khi bắt đầu năm học mới.
      Nghe tôi , đứa trong nhóm đáp:
      - À, thế cũng hay.
      Đoạn nó quay sang với mấy đứa kia tán gẫu tiếp như thể cái thằng tôi chưa từng tôi tại đời.
      Tôi sợ nhất là phải từ biệt Grover, nhưng hóa ra tôi lo hão. Nó mua sẵn vé xe buýt về Manhattan, cùng chuyến với tôi luôn. Vậy là đường quay về thành phố, chúng tôi lại vai kề vai ngồi sát bên nhau.
      Dọc đường, Grover cứ bồn chồn ngoái nhìn chằm chằm vào lối giữa hai hàng ghế để quan sát hành khách xe.
      Tôi nhớ rất mỗi lần rời Học viện Yancy , Grover lại hoảng hốt, nhấp nhổm như ngồi chảo lửa như thể nó biết chuyện xấu thế nào cũng đến.
      Lúc đầu tôi tưởng nó sợ bị trêu chọc. Nhưng xe buýt, ai rỗi hơi chòng ghẹo nó chứ.
      Cuối cùng, chịu nổi tôi bèn bảo :
      - Tìm mấy “Người Tử Tế” chứ gì ?
      Grover giật thót mình :
      - Cái… cái gì? Cậu vừa gì?
      Tôi bèn nghe lén nó và thầy Brunner chuyện đêm trước ngày thi.
      Mắt Grover giật liên hồi:
      - Cậu nghe được gì rồi?
      - À… có nghe được mấy câu. Mà này, Hạn chót vào ngày Hạ chí nghĩa là gì thế?
      Grover nhăn như bị:
      - Thôi mà Percy… Hôm ấy, chẳng qua tớ lo cho câu quá nên mới ra nông nỗi. Ý tớ là cậu ảo tưởng về việc giáo dạy toán là ma quỷ đấy.
      - Nhưng Grover…
      - Tớ bèn bảo thầy Brunner rằng cậu bị căng thẳng quá mức. Bằng chứng là trường làm gì có giáo nào tên Dodds, với lại…
      - Này Grover, cậu dối dở lắm.
      Hai tai nó đỏ lựng như mào gà.
      Nó lục túi áo lấy tấm danh thiếp nhàu nát, bẩn lem nhem:
      - Vậy cậu giữ cái này . Ngộ nhỡ hè có cần đến tớ cứ gọi.
      tấm giấy có dòng chữ hoa kiểu cầu kỳ làm chứng khó đọc của tôi thêm trầm trọng. Mãi sau tôi mới nhìn ra nội dung sau:

      Grover Underwood
      Người trông giữ
      ĐỒI CON LAI
      Long Island
      , New York
      009-0009
      - Con lai là...
      Grover gắt:
      - Chớ to! Đó là địa chỉ nơi tớ ở... trong hè.
      Tôi buồn nẫu ruột. Hóa ra, Grover có nhà nghỉ dành cho mùa hè. Tôi chưa bao giờ nghĩ nhà nó cũng giàu như đại đa số bọn bạn học trong Học viện Yancy.
      Mặt tôi như đưa đám :
      - Ra thế. Vậy trong hè, nếu có muốn ghé dinh thự nhà cậu, tớ gọi số này à?
      Nó gật đầu:
      - Hoặc… khi có chuyện, cậu cần tớ giúp.
      - Hè tớ cần cậu làm gì?
      Tôi cố tình ăn phũ phàng.
      Màu đỏ lan từ mặt xuống cổ Grover:
      - Percy này, thực ra là tớ... tớ phải bảo vệ cậu.
      Tôi trợn mắt nhìn nó.
      Suốt năm học vừa rồi, tôi phải ẩu đả biết bao nhiêu lần để bảo vệ Grover khỏi bị bắt nạt. Gần đến ngày chia tay, tôi mất ăn mất ngủ vì lo có tôi, Grover sống ra sao khi bắt đầu năm học mới. Và bây giờ nó lại hành động như thể người cần được bảo vệ là tôi ấy. Tôi bèn hỏi nó:
      - Grover này, chính xác cậu bảo vệ tớ khỏi cái gì thế?
      thanh ken két vang lên bên dưới chân bọn tôi. Khói đen bốc ra từ bảng đồng hồ và cả xe buýt bốc mùi như trứng thối. Bác lái xe lầm bầm nguyền rủa và tấp xe sát lề đường cao tốc.
      Mấy phút sau, có tiếng loảng xoảng trong khoang chứa động cơ xe. Tài xế bảo tất cả hành khách phải xuống xe ngay.
      Grover và tôi rời xe như bao người khác.
      Mấy chục con người đứng lố nhố ven con lộ trải dài tít tắp. Nếu xe hỏng và phải bước chân khỏi xe buýt như thế này, chẳng ai để ý xem khu này thuộc địa phận nào. Bên đường phía chúng tôi đứng toàn cây gỗ thích và rác rến do xe cộ qua đường hất xuống. Nhìn qua con đường trải nhựa bốc hơi dưới nắng chang chang sang bên kia đường, tôi chỉ thấy cửa hàng bán trái cây xây theo kiểu cũ.
      Hàng hóa trong tiệm trông rất tươi ngon: nào đào và táo đỏ như màu máu, nào quả óc chó và mơ tươi mởn, nào rượu táo ướp lạnh đựng trong bình lớn. Tiệm có khách, chỉ có ba bà già ngồi ở ghế bập bênh bên dưới tán cây gỗ thích, đan đôi vớ lớn tôi chưa bao giờ thấy qua.
      Vớ gì mà rộng như áo len, nhưng hình dáng đúng là vớ chân. Bà ngồi bên phải đan chiếc, bà ngồi bên trái đan chiếc kia. Bà ngồi giữa ôm chiếc rổ lớn đựng cuộn sợi xanh dương to tướng, trông như cuộn dây điện.
      Ba bà lão này giống trong chuyện cổ tích: mặt xanh tái, da nhăn nheo như vỏ trái cây héo, tóc bạc cột gọn sau gáy, giấu sau vành khăn lớn in hoa sặc sỡ và cánh tay gầy guộc thò ra từ tay áo váy bằng vải bông bạc phếnh.
      Nhưng lạ nhất là hình như họ dồn cả sáu con mắt vào tôi. Họ ngắm hành khách tản ra thành nhiều nhóm mà chỉ nhìn tôi… chằm chằm.
      Tôi liếc Grover định kể ngày với nó nhưng mặt nó trắng bệnh còn hột máu. Đầu mũi nó giật giật.
      - Cậu sao thế Grover? Mà này, để tớ kể cho nghe…
      - ngay xem ba bà kia có nhìn cậu ? Có hay ?
      - Có nhìn. Quái đản quá cậu nhỉ? Chẳng lẽ chân tớ vừa cặp vớ ấy?
      - Thôi đừng đùa nữa. Vui lắm đấy mà đùa.
      Bà già ngồi giữa lôi ra chiếc kéo lớn làm bằng vàng cẩn bạc, hai lưỡi kéo sắc lẻm, sáng loáng. Tôi nghe tiếng Grover thở hào hển. Nó giục:
      - Mình vào xe , nhanh lên.
      - Cái gì? Trong xe nóng như lò bánh mỳ ấy.
      - Lên xe ngay .
      Nó mở cửa bước vào nhưng tôi cứ đứng lỳ.
      Bên kia đường, ba bà già vẫn rời mắt khỏi tôi. Bà ngồi giữa cắt sợi dây. Tôi xin thề có nghe tiếng “xoạt” từ bên kia đường vọng sang. Hai bà bạn còn lại cuộn đôi vớ to khổng lồ lại, còn tôi phân vân tự hỏi vớ ấy dành cho ai: Kinh Kông hay quái khổng lồ mình đầy lông lá.
      Bác tài nổ máy. đám khói xám phụt ra từ động cơ xe chở khách. Cả chiếc xe rung bần bật, tiếng máy lại nổ giòn.
      Hành khách reo lên mừng rỡ.
      Vụt mạnh chiếc mũ mềm vào vô lăng, bác tài khoái chí:
      - Có thế chứ. Mời bà con lên xe .
      Vừa chạm chân lên sàn xe, tôi bất chợt choáng váng như thể bị cảm nắng.
      Trông Grover cũng hơn gì. Nó run cầm cập, hai hàm răng va vào nhau lách cách.
      - Grover này?
      - Gì cơ?
      - Hình như cậu giấu tớ chuyện gì phải?
      Nó đưa ống tay áo lên lau trán:
      - Percy, lúc nãy cậu thấy gì ở tiệm trái cây?
      - À, lại ba bà già đó. Họ có gì mà cậu sợ thế? Chắc họ giống ... Dodds đâu nhỉ?
      Nhìn mặt Grover khó đoán câu trả lời, nhưng có điều tôi biết chắc ba bà ở tiệm trái cây còn đáng sợ hơn Dodds gấp nhiều lần. Nó bảo:
      - cứ kể xem cậu nhìn thấy những gì.
      - Bà ngồi giữa lấy kéo cắt sợi dây.
      Grover nhắm nghiền mắt, tai nó huơ huơ như làm dấu thánh nhưng phải. Dấu của Grover cổ xưa hơn dấu thánh nhiều.
      - Vậy, cậu thấy bà ta cắt sợi dây.
      - Ừ. sao?
      Miệng hỏi thế nhưng trong lòng tôi biết đó là chuyện nghiêm trọng.
      Grover cắn ngón tay cái, miệng lẩm bẩm:
      - Thế này được. Tớ muốn kết cục như lần vừa rôi.
      - Lần vừa rồi?
      - Sao lúc nào cũng là lớp sáu thế. ai qua nổi lớp sáu cả.
      Tôi bắt đầu phát hoảng vì thấy Grover nhảm hoài:
      - Grover! Cậu huyên thuyên gì vậy?
      - Khi nào đến bến xe buýt, cho tớ cùng cậu về nhà. Cậu hứa .
      cầu của nó nghe rất kỳ khôi nhưng tôi hứa đại cho xong.
      - Mê tín vừa thôi, ông mãnh! Sợ điềm gở à?
      Grover trả lời.
      - Này, tớ muốn hỏi về việc cắt dây vừa rồi. Nó ám chỉ có người sắp chết hả cậu?
      Nó rầu rĩ nhìn tôi như thể vừa chọn xong loại hoa mà tôi thích nhất dùng để phủ lên quan tài cho tôi vậy.
      Last edited: 20/8/14
      Hinata, InoSu si thích bài này.

    4. cuncon

      cuncon Well-Known Member Trial Moderator

      Bài viết:
      1,786
      Được thích:
      2,154
      3. Grover Mặc Quần

      Đến lúc thú tội: Xe vừa vào bến, tôi bỏ rơi Grover tắp lự.
      Tôi biết, tôi biết. Làm thế là quá đáng với bạn bè lắm lắm.
      Nhưng Grover làm tôi sợ muốn chết. Nó nhìn tôi như thể tôi chết từ tám đời, miệng lẩm bẩm: “Biết ngay mà, lần nào cũng thế” và “Sao ai trụ nổi cho đến hết năm lớp sáu?”
      Tôi còn lạ gì Grover. Bàng quang nó hoạt động mức bình thường mỗi khi chủ nhân lo âu. Thế nên tôi ngạc nhiên khi vừa xuống xe buýt, nó bắt tôi hứa phải đợi nó trước khi te te chạy thẳng vào nhà vệ sinh. Thay vì chờ bạn, tôi lấy va li chuồn ra cổng đón taxi về khu Thượng Manhattan.
      Tôi bảo tài xế:
      - Khu đông, ngã tư đường lẻ bốn và đưòng Hoàng Tử.


      ***

      Trước khi giới thiệu độc giả với mẹ tôi, tôi xin có đôi lời.
      Tên bà là Sally Jackson, người tốt bụng nhất trần đời và là minh chứng sống cho câu triết lý cửa miệng của tôi: Người hiền chẳng bao giờ gặp lành.
      Mẹ tôi lên năm tuổi cũng là lúc ông bà ngoại tôi tử nạn vì máy bay rơi. Sau đó, bà được ông cậu mang về nuôi nhưng người đó chẳng thèm quan tâm gì đến cháu . Vì muốn làm tiểu thuyết gia, nên suốt thời gian học trung học, mẹ tôi vừa học vừa làm quần quật cốt dành tiền lên đại học dự khóa viết văn. Thế rồi ông cậu bị ung thư khiến mẹ tôi học lớp mười hai phải bỏ ngang để ở nhà chăm sóc cậu. Ít lâu sau, ông cậu mất bỏ lại mẹ tôi tứ cố vô thân, tiền bạc, bằng cấp.
      Thời gian ngắn ngủi tươi đẹp nhất của mẹ tôi là lúc gặp cha tôi.
      Tôi nhớ tý gì về cha, ngoại trừ cảm giác ấm áp bao trùm. Có thể đó là dấu vết nụ cười ông dành cho tôi. Mẹ muốn nhắc đến cha vì hễ đả động đến chuyện ấy, mẹ lại buồn vô hạn. Mẹ cũng có lấy tấm hình của ông.
      Chắc bạn đọc cũng hiểu: cha mẹ tôi cưới xin gì hết. Mẹ bảo cha giàu có và là yếu nhân. Quan hệ của họ được giấu trong vòng bí mật. Thế rồi ngày kia, cha lên tàu vượt biển Đại Tây Dương trong chuyến công du khẩn cấp và bao giờ trở lại.
      Mẹ bảo cha mất tích ngoài khơi. phải chết, chỉ mất tích thôi.
      Mẹ xoay xỏa đủ mọi nghề, học bổ túc ban đêm lấy bằng tú tài và cố gắng nuôi tôi khôn lớn. Chưa bao giờ tôi thấy mẹ phàn nàn hay nổi nóng, dù chỉ lần. Nhưng tôi biết, tôi là đứa trẻ chẳng dễ nuôi chút nào.
      Cuối cùng, mẹ lấy dượng Gabe Ugliano, người chỉ đễ chịu trong ba mươi giây đầu gặp mặt, sau đó để lộ ngay bản chất là tay đểu cáng có hạng. Hồi còn bé tí, tôi gán cho dượng cái tên “Gabe Cóc Chết”. Xin lỗi vì tôi tả quá thực nhưng dượng Gabe hôi cơ. Người ông ta lúc nào cũng có mùi bánh pizza tỏi thiu ủ cả tháng trong quần đùi bẩn.
      Làm trung gian hòa giải cho tôi và dượng, cuộc sống của mẹ khó nhọc thêm mấy phần: nào là cách Gabe Cóc chết đối xử với bà, nào là nỗi lo vì xung đột giữa cha dượng và con ghẻ có thể bùng nổ bất cứ lúc nào… Đơn cử là chuyện tôi về nhà là minh chứng hùng hồn cho điều đó.


      ***

      Vừa bước qua ngưỡng cửa căn hộ xíu, tôi vừa hy vọng mẹ làm về. Nhưng tôi sớm phải thất vọng vì trong phòng khách chỉ có dượng Gabe vui vẻ cùng đám bạn cờ bạc. Tivi mở kênh thể thao ESPN ồn ã. Vỏ bim bim và lon bia rỗng vương vãi khắp mặt thảm.
      Chẳng buồn nhìn lên, dượng Gabe vừa cắn đầu điếu xì gà, vừa làu bàu:
      - Mày về đấy à?
      - Mẹ con đâu ạ?
      - làm. Mày có tiền ?
      Thế đấy. hề có chuyện dượng niềm nở: “Vào nhà con. Mừng con dã trở về. Sáu tháng qua, con sống thế nào?”
      Cha dượng tôi mập ra trông thấy. Trông ông ta giống con hải mã mú míp ních trong bộ quần áo mua ở cửa hàng đồ cũ. Đầu Gabe Cóc Chết chỉ còn ba cọng tóc lúc nào cũng chải mượt, vắt ngang qua đỉnh đầu hói bóng lưỡng như thể trông cho đẹp trai, bảnh chọe hay gì gì đó.
      Dù quản lý gian hàng bán đồ điện tử Mega-Mart dưới khu Queens nhưng ông ta hầu như chỉ ngồi nhà. Theo tôi, đáng lẽ dượng phải bị đuổi việc từ lâu rồi mới phải. Ngược lại, dượng cứ lãnh lương tì tì để mua xì gà (thứ làm tôi buồn nôn) và tất nhiên, để uống bia. Lúc nào cũng thấy ông ấy nốc bia. Mỗi khi thấy mặt tôi ở nhà, dượng lại đòi tôi cúng tiền cho xới bạc. Gabe Cóc Chết gọi đó là “Bí mật giữa cánh dàng ông với nhau”, ngụ ý rằng nếu tôi hé môi với mẹ, ông ta đánh tôi sống dở chết dở.
      Tôi bảo:
      - Con có tiền.
      Gabe Cóc Chết nhướn đôi lông mày bóng dâu.
      Ông ta đánh hơi thấy mùi tiền thính như chó săn thấy con mồi. Kể cũng lạ, tôi tưởng mùi hôi thối từ cơ thể ông át mọi mùi khác chứ.
      - Mày tãi từ bến xe về chắc chứn tốn cả hai chục đồng. Chí ít giờ trong túi mày phải còn sáu bảy đồng tiền lẻ. Nhà tao đâu phải nhà nuôi trẻ làm phúc. Muốn sống ở đây phải biết điều chứ. Tao có gì trật , Eddie?
      Chú Eddie, vốn là quản lý tòa nhà chung cư này, nhìn tôi với vẻ mặt cắn rứt. Nếu tách chú khỏi chiếu bạc này, ai cũng bảo chú đến nỗi tệ. Chú bảo:
      - Kìa Gabe, cháu nó vừa chân ướt chân ráo vào nhà mà.
      Dượng Gabe đay lại:
      - Nhưng tao có đúng ?
      Eddie vội cúi xuồng đĩa bánh, dám ngẩng đầu lên. Hai người lạ ngồi cạnh cú cũng im lặng.
      Tôi móc nắm tiền trong túi ném lên bàn:
      - Này đây. Cầu cho dượng thua cháy túi.
      Dượng Gabe gào lên sau lưng tôi:
      - Này học sinh ưu tú, người ta gửi bảng điểm của mày về đây rồi đấy, con ạ. Học ngu còn ra vẻ ta đây!
      Tôi sập cửa phòng “mình” đánh rầm. Thực ra, đó hẳn là phòng riêng của tôi. Trong lúc tôi ở lại trường nội trú, nó là “phòng nghiên cứu” của dượng Gabe. Khốn nỗi ông ta chẳng “nghiên cứu” gì ngoài đống tạp chí xe hơi cũ. Tuy nhiên, cha ghẻ tôi khoái tống táng đồ đạc của tôi vào tủ, “trưng bày” đôi giày cao cổ dính ầy bùn lên bậu cửa sổ và cố hết sức làm phòng này ám mùi nước hoa đàn ông gớm guốc trộn mùi khói thuốc lá và bia thiu chua lòm.
      Tôi ném va li lên giường.
      Về nhà thích .
      Có thể mùi dượng Gabe còn tệ hơn ác mộng về Dodds, tệ hơn cả thanh sởn da gà lúc bà già bán trái cây cắt sợi dây xanh.
      Nghĩ đến đó, tôi thấy tay chân bủn rủn. Tôi nhớ nét mặt hớt ha hớt hải của Grover – cách nó bắt tôi hứa về nhà nếu có nó cùng. Bất giác tôi rùng mình. Tôi cảm giác người nào... hoặc con gì ngó tôi chằm chằm. Có thể ngay lúc này nó bò lên cầu thang, móng vuốt ngày càng mọc dài nhọn hoắt.
      Đúng lúc ấy, tiếng mẹ tôi vang lên :
      - Percy về đấy à con ?
      Tôi nhìn mẹ đứng ngay cửa phòng, bao nỗi sợ hãi tan biến mất.
      Chỉ cần thấy mẹ bước vào phòng, lòng tan an bình, thanh thản ngay. Mắt mẹ lấp lánh và đổi màu dưới ánh đèn. Nụ cười mẹ ấm áp như tấm chăn mềm mại ủ ấm tôi ngày đông giá. Mái tóc nâu dài của mẹ điểm bạc nhưng với tôi, mẹ bao giờ già. Mỗi khi mẹ nhìn tôi, hình như bà chỉ thấy tôi tốt đẹp mọi bề, chút xấu xa. Tôi chưa bao giờ nghe mẹ gắt gỏng hay nặng lời với ai bao giờ, ngay cả với dượng Gabe và tôi.
      Mẹ ôm tôi vào lòng :
      - Trời, Percy của mẹ. Mới từ Giáng sinh đến giờ, con cao lớn quá chừng.
      Áo thun đồng phục của nhân viên cửa hàng kẹo mang dòng chữ “Nước Mỹ Ngọt Ngào” mẹ mang tên người có mùi thơm dễ chịu nhất đời. Nó là hỗn hợp mùi của sôcôla, cam thảo và đủ thứ ngọt ngon bày bán trong cửa hàng dưới khu mua sắm Grand Central. Như mọi khi, để đón tôi về nhà, mẹ mang về cho tôi bịch tướng toàn “hàng mẫu miễn phí”.
      Hai mẹ con ngồi bên mép giường. Nhìn tôi ăn ngấu nghiến các thanh kẹo dẻo có mùi quả việt quất, mẹ dịu dàng vuốt tóc tôi, bắt tôi kể hết mọi điều tôi chưa viết trong thư. Mẹ hề đả động đến chuyện tôi bị đuổi học. Dù thế tôi vẫn băn khoăn: liệu tôi thế này có là bình thường chăng ? Liệu tôi có ngoan, có xứng với tình thương của mẹ ?
      Tôi bảo rằng mẹ hỏi dồn dập như thế, tôi lấy sức đâu trả lời cho kịp: “Thôi mẹ, cứ hỏi người ta hoài!”. Nhưng trong thâm tâm, tôi cực kỳ vui sướng vì lại được ở bên mẹ.
      Có tiếng dượng Gabe từ phòng ngoài gọi oang oang :
      - Này Sally, món xúp đậu có chưa?
      Tôi nghiến răng trèo trẹo.
      Người tốt bụng, xinh đẹp nhất đời như mẹ tôi xứng đáng lấy được người chồng triệu phú, chứ phải cơm bưng nước rót cho lão Gabe Cóc Chết kia!
      Muốn làm mẹ vui, tôi bảo mấy ngày cuối cùng ở Học viện Yancy vui lắm. Tôi còn bảo rằng dù bị đuổi học nhưng tôi quá buồn bã. Ít nhất lần này, tôi cũng trụ được đến gần hết năm. những thế, tôi còn có thêm vài người bạn mới và học tiếng Latinh tồi. Còn nữa, lòng mà , mấy vụ đánh nhau đến nỗi ghê gớm như trong thư thầy hiệu trưởng gửi phụ huynh. Tôi thích Học viện Yancy lắm và đó là tình cảm tận đáy lòng tôi.
      Càng kể, tôi càng tin năm vừa qua tôi hoàn toàn vui vẻ. Tôi nghẹn ngào khi nhắc đến thầy Brunner và Grover. Giờ ngồi ôn lại, tôi thấy ngay cả vụ né tránh được bánh kẹp bơ đậu phộng của Nancy Bobofit ném vào người đến nỗi quá khó chịu.
      Nhưng khi kể đến chuyến tham quan viện bảo tàng ...
      Ánh mắt mẹ tôi như thúc giục tôi kể hết :
      - Con bảo sao cơ? Cái gì làm con sợ thế?
      - Thưa mẹ, có gì ạ.
      Phải dối mẹ, tôi day dứt ghê lắm. Tôi định kể mẹ nghe chuyện Dodds, chuyện ba bà già cắt sợi dây xanh nhưng chính tôi cũng thấy chúng ngớ ngẩn, thể xảy ra trong đời thực.
      Mẹ cắn môi ra chiều suy nghĩ. Bà biết tôi cố giấu nhưng ép tôi .
      - Có quà bất ngờ cho con đây. Mẹ con mình tắm biển.
      Tôi mở to mắt sung sướng:
      - Đến Montauk nữa hả mẹ?
      - Ừ. Mình nghỉ ba đêm hai ngày. Cũng căn nhà gỗ cũ.
      - Khi nào ạ?
      Mẹ mỉm cười:
      - Mẹ thay đồ xong, mình ngay.
      Tôi tin vào tai mình. Hai năm nay mẹ con tôi chưa Montauk vì được Gabe bảo nhà đủ tiền. Chỉ nghĩ đến chuyện được biển, lòng tôi náo nức như hồi con thơ bé.
      Dượng Gabe thò đầu vào cửa gầm lên:
      Sally, tôi bảo nấu nò xúp đậu chứ có cầu nem công chả phượng đâu mà chưa làm, còn ngồi ỳ đó?
      Tôi chỉ muốn cho ông ta ăn quả thụi nhưng mẹ kịp đưa mắt ngăn lại. Tôi hiểu mẹ muốn nhắc tôi “chín bỏ làm mười” cho yên nhà yên cửa cho đến lúc mẹ thu xếp xong đồ đạc cho chuyến . Đến lúc ấy, hai mẹ con được yên thân.
      Mẹ quay sang dượng Gabe:
      - Em làm ngay đây. Chẳng là hai mẹ con vừa bàn đến Montauk vài ngày.
      Cha ghẻ tôi nheo mắt:
      - Lại à? đấy ?
      Tôi lầm bầm:
      - Biết ngay mà. Đời nào dượng cho mình chơi.
      Mẹ tôi bình thản :
      - Dượng đồng ý đấy. Chẳng qua dượng lo chuyện tiền nong thôi.
      “Lo” ư? “Tức cành hông” có! Dượng tức vì phải bớt bia bớt rượu.
      Mẹ thêm:
      - Con à, Gabriel phải làm món súp đậu. Mẹ làm món xúp đậu bảy lớp cho ông ấy ăn trong những ngày cuối tuần. Ngoài ra còn có xốt guacamole. Kem chua. Toàn món ngon thôi.
      Mắt Gabe Cóc Chết sáng rực:
      - Với lại, chi phí chuyến biển... trừ vào quỹ may quần áo mới của nhé.
      - Vâng, cứ như thế ạ.
      - Với lại, tối Chủ nhật nhớ thu xếp về sớm để kịp nấu bữa tối. Mà này, chớ lấy xe tôi lung tung. Chỉ từ đây đến Montauk và từ đó về nhà thôi đấy.
      - yên tâm, mẹ con em giữ gìn xe cẩn thận.
      Dượng Gabe gãi cằm:
      - Tôi chỉ đồng ý nếu nhanh tay làm vài món lai rai ngay bây giờ. Với lại bảo thằng xin lỗi vì về đúng lúc tôi chơi bài làm người ta mất tập trung.
      Tôi bụng bảo dạ: “Hay để tôi đá trúng “bộ hạ” ông vài phát? Muốn nằm liệt giường rên rỉ cả tuần ?”
      Nhưng mẹ tôi lừ mắt nhìn, nhắc tôi đừng chọ tức dượng.
      Tôi chỉ muốn hét to: “Sao mẹ để ông ta trèo đầu trèo cổ hoài vậy? Ông ta nghĩ gì đâu cần mẹ quan tâm cho mệt xác?”
      Tôi đành làu bàu:
      - Con xin lỗi. Con có lỗi vì làm dượng mất tập trung trong ván bài cực kỳ quan trọng khi nãy. Mời dượng quay lại xới bạc ngay kẻo mọi người chờ.
      Gabe Cóc Chết nheo mắt, cố vận hành bộ óc bé như hạt đậu để tìm xem trong giọng tôi có chút mỉa mai nào chăng.
      - Thôi thôi, giờ mày gì chả được.
      đoạn, ông ta quay ra chơi bài.
      Mẹ tôi bảo:
      - Cảm ơn con. Ngay khi đến Montauk, mẹ con mình nốt chuyện... bất cứ chuyện gì con chưa kịp , nhé?
      Tôi thoáng thấy ánh lo sợ trong mắt mẹ, hệt như mắt Grover xe buýt lúc chiều. Giống Grover, chắc mẹ cũng cảm nhân luồng gió lạnh buốt khác thường vừ vụt qua và linh tính hiểm nguy rình rập từng bước chân tôi.
      Nhưng ngay sau đó mẹ cười xòa khiến tôi cho rằng mình lầm. Đời nào người như mẹ lại có những suy nghĩ u ám như thế.
      - Mẹ xong ngay bây giờ đây.
      Mẹ vỗ đầu tôi rồi tất tả vào bếp.


      ***

      Hơn tiếng đồng hồ sau, chúng tôi sẵn sàng lên đường.
      Dượng Gabe làm gi, chỉ quăng vội hành lý lên xe cho mẹ rồi vội vã quay lại với ván bài dở dang. Ông ta luôn miệng chì chiết, rên rỉ vì cuối tuần mẹ ở nhà nấu đồ ăn nấu sốt, lại còn mang chiếc Camaro đời 78 của ông ta những hai ngày.
      Quăng chiếc túi cuối cùng lên xe, ông ta hầm hè với tôi :
      - Chỉ cần xe trầy vết thôi là mày liệu hồn tao đấy.
      Làm như tôi sắp lái xe bằng. Khổ nỗi cha ghẻ tôi cần biết. Nếu hải âu trót ị lên lớp sơn mới của xe, ông ta tìm cách đổ hết tội lên đầu tôi.
      Nhìn cha dượng ngà sau lảo đảo quay vào tòa chung cư, tôi tức chịu nổi nên vô tình vung tay lên đúng lúc dượng Gabe vừa đến cửa. Tôi làm động tác giống hệt Grover làm lúc xe buýt, kiểu làm dấu đuổi tà gì đó và phẩy tay về hướng Gabe Cóc Chết. Thế là cách cổng sập mạnh, va trúng mông khiến ông ta bay thẳng đến chân cậu thang hệt như bị trúng đạn đại bác. Chắc tại gió to quá, hay tại bản lề cửa bị hư nhưng tôi nán lại lâu đủ để tìm hiểu nguyên nhân.
      Leo tót lên xe, tôi giục mẹ nhanh.


      ***

      Nhà gỗ hai mẹ con thuê nằm bãi biển phái nam, gần cuối đảo Long Island. Nhà xíu sơn màu tùng lam bị lún gần nửa dưới cồn cát. Rèm cửa trong nhà bạc phếch. Khăn trải giường lúc nào cũng dính cát bay từ ngoài vào và tủ kệ đầy mạng nhện. Còn biển thường lạnh buốt đến độ thể bơi được.
      Nhưng tôi thích nơi này vô cùng.
      Hồi tôi còn bé xíu, mẹ đưa tôi đến đây. Còn mẹ đến nơi này trước cả khi có tôi. Dù chưa bao giờ mẹ ra nhưng tôi biết tại sao bà gắn bó đặc biệt với nơi này. Đây là nơi mẹ gặp gỡ cha tôi.
      Xe càng đến gần Montauk, mẹ càng trẻ lại. Dấu vết của bao năm tháng nhọc nhằn hằn mặt mẹ chợt biến mất. Mắt mẹ đổi màu xanh biếc như màu biển khơi.
      Xe đến nơi đúng lúc hoàng hôn. Hai mẹ con mở hết cửa sổ và dọn quanh lượt như mọi khi. Xong xuôi, mẹ con tôi vừa dạo chơi bờ biển vừa ném bỏng ngô xanh cho đàn hải âu vờn quanh. Chúng tôi ăn thạch, kẹo bơ cứng màu xanh màu biển cùng đủ loại hàng mẫu miễn phí mẹ mang từ cửa hàng về.
      Tôi xin có đôi dòng giải thích về thực phẩm màu xanh biển của mẹ.
      Chẳng là dượng Gabe có lần bảo đồ ăn thể có màu xanh nước biển. Mẹ và dượng cãi nhau, như bao chuyện nhặt khác. Nhưng kể từ đó, mẹ hay tìm thực phẩm màu xanh về ăn: mẹ làm bánh sinh nhật có màu xanh, làm sinh tố xanh từ quả việt quất. Mẹ mua loại tortilla chip làm từ ngô xanh và các loại kẹo xanh từ tiệm về nhà. Dượng Gabe tức điên còn tôi khoái vô cùng.
      Chọn đồ ăn màu xanh cộng với việc mẹ giữ họ thời con , lấy họ Ugliano của dượng chứng tỏ mẹ nhất nhất nghe lời ông ta. Tôi cũng giống mẹ ở chỗ rất có cá tính.
      Thấy màn đêm dần buông, chúng tôi cùng nhóm lửa nướng xúc xích và kẹo marshmallow.
      Mẹ thủ thỉ kể tôi nghe nhiều chuyện thời thơ ấu của mẹ, cả những chuyện xảy ra trước khi ông bà ngoại tôi mất vì tai nạn máy bay. Mẹ còn kể cho nghe về những cuốn sách mẹ muốn viết khi mẹ có đủ tiền và nghỉ việc ở cửa hàng kẹo.
      Cuối cùng, tôi lấy hết can đảm nêu thắc mắc đeo bám tôi mỗi lần đến nghỉ ở Montauk: thắc mắc về cha ruột tôi.
      Cặp mắt mẹ mơ màng. Chắc bà sắp nhắc lại câu chyện về cha mà tôi nghe nhiều lần nhưng vẫn muốn nghe nữa.
      - Cha con rất tốt bụng, đẹp trai, cao lớn và có uy lắm. Tuy nhiên, ông cũng rất dịu dàng. Con giống cha ở mái tóc đen bóng và màu mắt xanh lá cây tuyệt đẹp.
      Tôi đỏ mắt:
      - Thôi mà mẹ.
      Mẹ vẫn cười cười, làm như bà biết tôi nghĩ gì.
      Tôi ngượng chín nếu phải thú nhân tôi hay ngắm mình trong gương, hình dung mình lớn thêm vài chục tuổi để từ đó có chút khái niệm về diện mạo cha mình.
      Mẹ tôi lục tung túi kẹo tìm kẹo màu xanh biển:
      - Giá cha nhìn thấy con lúc này. Hẳn ông tự hào lắm lắm.
      Tôi tự hỏi sao mẹ có thể bình thản mà thế. Tôi có gì hay ho chứ? Chẳng qua tôi chỉ là học sinh cá biệt vừa mắc chứng hiếu động thái quá vừa bị bệnh khó đọc với tổng kết dưới mức trung bình, thế còn phải học lớp sáu những sáu năm và bị đuổi học những sáu lần.
      - Hồi ấy, con lên mấy? Lúc cha ấy?
      Mẹ tôi đăm đăm nhìn ngọn lửa:
      - Cha chỉ ở bên mẹ mùa hè. Ngay bãi biển này. Cũng căn nhà gỗ này đây.
      - Nhưng… lúc con mới sinh, cha có thấy con mà.
      - đâu con. Ông biết mẹ sắp sinh nhưng chưa bao giờ thấy con. Ông có việc phải trước khi con chào đời.
      Tôi định đính chính là: Theo trí nhớ, con biết đôi chút về cha. Cảm giác ấm áp. Và nụ cười của ông.
      Tôi luôn cho rằng khi tôi mới rời bụng mẹ, hai cha con có gặp nhau. Dù mẹ trực tiếp công nhận điều đó, tôi vẫn luôn tin nhất thiết đó phải là .
      Giờ tôi lại nghe là cha chưa bao giờ thấy mặt con…
      Tự nhiên tôi giận cha quá.
      Dẫu biết mình vô lý nhưng tôi vẫn bất mãn vì ông vượt biển lần ấy, vì ông có can đảm cưới mẹ tôi. Nếu cha bỏ rơi hai mẹ con, đâu đến nỗi giờ chúng tôi phải sống chung nhà với Gabe Cóc Chết, tôi đâu phải học nội trú và chỉ được ở bên mẹ lúc nghỉ hè.
      - Năm tới con lại ở nội trú ư? Mẹ định tìm cho con trường khác à?
      Mẹ thổi thổi thanh kẹo từ trong đống lửa ra. Giọng bà đầy muộn phiền:
      - Cũng chưa biết nữa. Chắc... chắc ta phải tính cách thôi.
      - Mẹ muốn con ở bên mẹ ư?
      Tôi hối hận ngay lập tức vì trót lỡ lời.
      Mắt mẹ ầng ậc nước. Bà nắm tay tôi chặt:
      - Ôi, phải vậy đây Percy. Mẹ... mẹ buộc phải làm thế. Vì điều đó tốt cho con nên mẹ mới phải gởi con xa như vậy.
      Nghe mẹ , tôi lại nhớ đến lời thầy Brunner: Tốt nhất tôi nên rời khỏi Học viện Yancy.
      - Vì con được bình thường ư?
      - Con như thể đó là điều tồi tệ vậy. Nhưng con đâu biết con trai mẹ đặc biệt vô cùng. Mẹ tưởng Học viện Yancy xa xôi như thế tốt cho con. Mẹ nhầm vì tưởng cuối cùng cũng tìm được chỗ an toàn cho con.
      - Mẹ an toàn là sao? Chẳng lẽ con gặp nguy hiểm gì ư?
      Khi ánh mắt chúng tôi gặp nhau, ký ức lại ùa về tràn ngập tâm trí tôi. Từ trước đến giờ tôi gặp nhiều chuyện rất kỳ cục và đáng sợ, trong đó có nhiều chuyện tôi chỉ muốn quên phắt.
      Hồi lớp ba, có ông mặc áo khoác đen to sù sụ theo dõi tôi ngoài sân chơi. Mãi đế khi thầy dọa gọi cảnh sát, ông ta mới gầm lên bỏ . Tuy nhiên, ai tin khi nghe tôi kể rằng dưới vành mũ sùm sụp của chỉ có con mắt ngay giữa trán.
      Chưa hết, trước đó rất lâu, hồi tôi học mẫu giáo, đến giờ ngủ trưa bảo mẫu vô tình đặt tôi vào cũi có con rắn nằm sẵn trong đó tự lúc nào. Lúc đón con, mẹ tôi thét lên khi thấy toi chơi với con rắn dài thậm thượt. Chỉ bằng đôi tay nhr xíu, mũm mĩm, tôi thắt nút mình rắn như thắt nút dải ruy băng.
      Đến tuổi học – những chuyện sởn gai ốc luôn xảy ra. Những chuyện cực kỳ nguy hiểm. Và tôi bị buộc phải chuyển trường.
      Dẫu biết nên kể cho mẹ chuyện ba bà già ở sạp trái cây, chuyện Dodds ở viện bảo tàng, nhất là màn ảo giác kỳ cục trong đó tôi phanh thây giáo thành tro bụi bằng thanh kiếm dài, thế nhưng tôi lại dám.
      Lạ thay, tôi có cảm giác nếu báo tin ấy, chuyến Montauk kết thúc ngay lập tức mà tôi lại muốn thế chút nào.
      - Mẹ cố giữ con càng gần mẹ càng tốt. Nhưng mọi người bảo thế là sai lầm. Nhưng còn có lựa chọn duy nhất: nơi cha muốn gửi con theo học. Nhưng… mẹ đành lòng làm thế.
      - Cha muốn gửi con đến trường đặc biệt ư?
      - phải trường. Là trại hè.
      Tôi hiểu gì cả.
      Tại sao người cha ở bên từ khi tôi chào đời có thể bàn với mẹ chuyện đưa tôi trại hè? Va nếu chuyện trại hè quan trọng đến vậy, tại sao trước nay mẹ chưa từng đả động đến?
      Thấy tôi hoang mang, mẹ bảo:
      - Xin lỗi con, nhưng mẹ thể với con về trại hè. Mẹ… thể để con đến đó. Làm thế có nghĩa mẹ con ta vĩnh viễn còn gặp mặt nhau.
      - Vĩnh viễn ư? Nhưng con tưởng trại hè chỉ…
      Mẹ quay mặt , chăm cú nhìn đống lửa. Nhìn mặt mẹ, tôi biết chỉ cần tôi hỏi thêm câu nữa, bà khóc òa.


      ***

      Giấc mơ đêm ấy của tôi sống động như ngoài đời .
      Ngoài biển mưa gió bão bùng. Hai con vật đẹp như tranh vẽ, con tuấn mã trắng tuyền và con đại bàng lông như dát vàng, đánh nhau dữ dội sát mép sóng. Đại bàng xà xuống, giương móng vuốt to lớn cào rách mũi chú ngựa trắng. Chú ngựa giận dữ chồm lên, vung chân dá cánh đại bàng. Giữa lúc giao tranh, đất trời rung chuyển. Đâu đó sâu trong lòng đất vang lên tiếng gầm ghê rợn xúi giục chúng lao vào nhau cắn xé.
      Tôi chạy về phía chúng và biết mình nhất định phải can ngăn nhưng hiểu sao chân tôi chạy rất chậm. Tôi biết cứ đà nay, tôi kịp mất. Từ xa, tôi thấy đại bàng nhào xuống mổ lòi mắt chú ngựa bạch. Tôi thét lên: “Đừng!”
      Tôi giật mình choàng tỉnh.
      Bên ngoài có bão . Gió mạnh cỡ này chắc chắn phải có cây đổ, nhà sập chứ chẳng chơi.
      Ngoài bãi cát có tuấn mã và đại bàng, chỉ có sấm chớp chốc chốc rực sáng cả bầu trời. Những ngọn sóng cao sáu mét dội vào đụn cát nghe như tiếng đại bác.
      Mẹ tôi thức giấc sau loạt sấm rền. Bà ngồi dậy, mắt mở to, nhìn tôi âu lo:
      - Bão nhiệt đới.
      Tôi biết chuyện này điên rồ. Mới đầu hè, biển ở Long Island bao giờ có bão lớn như thế. Thế nhưng, đại dương dường như quên điều đó.
      Trong tiếng gió hú, tôi nghe có tiếng gầm gừ từ xa vọng tới. Tiếng kêu nghe đau đớn, vật vã làm tôi sởn cả tóc gáy.
      Sau đó là tiếng động tiến đến gần hơn, nghe như tiếng búa nện cát. giọng tuyệt vọng – ai đó vừa hét vừa đập vào cửa căn nhà gỗ.
      Mẹ tôi mặc nguyên váy ngủ lao xuống đất, chạy ra mở cửa.
      Grover ướt như chuột lột khung cửa. Nhưng hình như... cậu ta phải Grover, bạn tôi.
      Nó hổn hển:
      - Tôi kiếm hai mẹ con suốt đê. Các người nghĩ sao mà ra đây thế?
      Mẹ nhìn tôi hoảng hốt. Bà sợ Grover. Lý do nó đến tìm mới làm bà kinh hãi.
      Tiếng mẹ gào át cả tiếng mưa:
      - Percy! Ở trường xảy ra chuyện gì? Con kể cho mẹ nghe chuyện gì?
      Tôi chết sững, mắt nhìn Grover đăm đăm nhưng hiểu trước mắt mình là cái gì.
      Nó gào lên:
      - Những Kẻ Bất Tử! Nó đuổi sát tôi rồi. Cậu chưa kể với mẹ ư?
      Tôi sốc thực khi nghe nó mắng bằng tiếng Latinh. Tôi hiểu nó vừa gì nhưng quá kinh ngạc vì biết bằng cách nào Grover tìm đến tận đây giữa đêm hôm khuya khoắt. Với lại, Grover mặc quần. Chân nó... chỗ lúc trước là chân nó ...
      Mẹ nghiêm khắc nhìn tôi và lần đầu tiên đanh giọng ra lệnh:
      - PERCY! cho mẹ NGAY.
      Tôi lắp bắp kể về ba bà già ở sạp trái cây và về Dodds. Mẹ nhìn chằm chằm vào tôi, mặt bà tái nhợt như thây ma trong ánh sáng lập loe.
      Bà chộp lấy túi xách và quăng áo mưa cho tôi:
      - Ra xe ngay. Cả hai đứa. NHANH LÊN!
      Grover chạy ra chiếc Camaro. chạy cũng đúng, nó phi nước đại. Phần thân sau lông lá gân guốc của nó rung rung. Giờ tôi mới nhớ nó bảo có bệnh về cơ. Tôi hiểu lý do nó chạy nhanh nhưng bình thường lại như bị tật.
      Bởi vì chỗ đáng lẽ phải có bàn chân lại thay bằng cặp móng guốc.
      Last edited: 20/8/14
      Hinata, InoSu si thích bài này.

    5. cuncon

      cuncon Well-Known Member Trial Moderator

      Bài viết:
      1,786
      Được thích:
      2,154
      4. Mẹ Dạy Tôi Đấu Bò

      Xe xuyên màn đêm, lần theo những con đường thôn quê tối tăm. Gió mạnh quất chiếc Camaro từng hồi. Mưa vụt tới tấp vào kính trước. biết mẹ nhìn đường bằng cách nào, chỉ biết mẹ đạp chân ga liên tục.
      Mỗi khi có chớp, tôi lại quay sang nhìn Grover ngồi cạnh mình ở hàng ghế sau và tưởng minh mất trí hoặc tưởng nó mặc quần may bằng thảm lông dài. Nhưng mùi cơ thể nó nhắc tôi nhớ đến những chuyến tham quan trại nuôi gia súc từ hồi mẫu giáo – mùi mỡ lông cừu. Mùi của đọng vật ẩm ướt ở trang trại.
      Tôi nghĩ được câu gì để hỏi, ngoại trừ:
      - Vậy ra... cậu quen mẹ tôi?
      Grover liếc nhanh kính chiếu hậu dù bên ngoài có xe nào sau xe chúng tôi:
      - hẳn. ra đây là lần giáp mặt đầu tiên. Tuy nhiên, bà biết tớ bảo vệ cậu.
      - Bảo vệ tớ ư?
      - Tớ giữ đầu còn cổ cho cậu. Đảm bảo cậu hề hấn gì. thế có nghĩa tớ giả bộ làm bạn cậu. – Nó nhanh. - Tớ coi cậu là bạn.
      - Vậy ... ra cậu là gì vậy?
      - Tớ là gì giờ quan trọng.
      - quan trọng ư? Từ eo trở xuống, bạn thân nhất của tớ mang lốt lừa...
      Grover bật ra tiếng kêu chói tai, be... be... be… be…!
      Dù từng nghe nó kêu như vậy nhưng tôi luôn cho rằng đó là kiểu cười ngượng. Giờ tôi mới biết đó là tiếng kêu be be khó chịu. Nó gào lên:
      - Dê chứ!
      - Cái gì?
      - Từ eo trở xuống, tớ mang lốt dê.
      - Cậu vừa cậu là gì giờ quan trọng mà.
      - Be… be… be…! Phải tay thần rừng[6] khác, cậu bị giẫm chết dám xúc phạm kiểu đó đấy.
      - Úi chà! Khoan . Thần rừng… ý cậu là như trong thần thoại Hy Lạp thấy Brunner hay kể ư?
      - Thế cậu tưởng ba bà già bên sạp trái cây là gì? Dodds là gì nào?
      - Thế nghĩa là cậu công nhận có Dodds phải ?
      - Tất nhiên là có.
      - Vậy tại sao...
      Grover tỉnh bơ như :
      - Cậu càng biết ít, càng ít quái vật tìm đến cậu. Chúng tôi buông Màn Sương che mắt mọi người và mong cậu tin bọn “Người Tử Tế” chỉ là ảo giác. Nhưng nó tác dụng. Cậu dần hiểu thân phận của mình.
      - Thân phận... khoan khoan. Cậu vừa gì?
      Tiếng gầm quái đản vang lên sau xe, gần hơn khi nãy. Thứ đuổi theo bọn tôi hề chệch hướng.
      Mẹ tôi bảo:
      - Giải thích dài dòng lắm, Percy. Giờ kịp đâu. Chúng ta phải đưa con đến chỗ an toàn trước .
      - Sao lại thế? Ai lùng bắt con vậy?
      Nghe giọng Grover, tôi biết nó vẫn còn tự ái vụ tôi gọi nó là lừa:
      - Ôi dào, đừng có lo. Chỉ là Thần Cai Quản Địa Ngục và vài tên tay sai hèn mọn thôi mà.
      - Grover, thôi !
      - Xin lỗi Jackson! cho xe chạy nhanh hơn chút nữa được ạ?
      Tôi cố hiểu chuyện gì xảy đến với mình nhưng thể.
      Chỉ biết rằng tôi nằm mơ.
      Trí tưởng tượng của tôi quá phong phú. Có nằm mơ tôi cũng tưởng tượng ra chuyện lạ nhường này.
      Mẹ cua gấp sang trái. Xe phóng vút con đường hẹp, hai bên đường là các trang trại tắt đen tối đen, dãy đồi thấp phủ cây xanh, và những tấm biển đề “Mời quý khách chọn dâu tươi” đóng cọc rào sơn trắng.
      Tôi hỏi:
      - Ta đâu thế này?
      Giọng mẹ căng thẳng như thẻ cố kìm nén nỗi sợ hãi vì tôi :
      - Đến trại hè mẹ kể hôm nọ. Cha muốn con đến đó.
      - Nhưng mẹ muốn cơ mà.
      Mẹ van vỉ:
      - Thôi mà con. lúc nước sôi lửa bỏng thế này, đừng vặn vẹo mẹ nữa. Cố gắng hiểu và thông cảm, con ạ. Ba chúng ta gặp nguy đấy.
      - Chỉ vì có bà già cắt sợi dây xanh ư?
      Grover giải thích:
      - Họ phải người thường mà là Nữ thần Định Mệnh. Giờ cậu hiểu tại sao họ xuất đầu lộ diện trước mặt cậu chưa? Nhớ là họ chỉ cắt sợi dây khi cậu sắp... có người sắp chết.
      - Ý cậu là tớ sắp chết ư?
      - . Tớ vậy. Tớ chỉ bảo “có người sắp chết” thôi.
      - , cậu dùng ràng từ “cậu”. Ý là đến tớ chứ gì.
      - Tớ cậu theo nghĩa là “ người nào đó” Chứ phải theo nghĩa “cậu”, cậu hiểu ?
      Mẹ tôi quát:
      - Hai đứa thôi .
      Bà xoay mạnh vô lăng sang phải. Tôi thoáng thấy bóng đen mẹ vừa cố tránh giờ lùi xa phía sau xe, mất hút vào màn mưa dày đặc.
      Tôi hỏi:
      - Cái gì thế?
      Mẹ làm như nghe tôi hỏi:
      - Gần đến đích rồi. Còn khoảng dặm nữa. Cầu trời phù hộ.
      Tôi biết đích đến ở đâu, nhưng tôi thấy chính mình nghiêng người về trước, mong đợi, ao ước cả ba sớm đến được đó.
      Bên ngoài chỉ có mưa và màn tối. Trước mắt là đồng trống, bức tranh quen thuộc của vùng ven Long Island.
      Tôi nghĩ về Dodds – giây phút Dodds biến hình thành quái vật răng nhọn có cánh. Hai chân tôi run rẩy trong nỗi sợ hãi muộn màng. Hóa ra ấy phải là người. ấy định xe xác tôi .
      Tôi nhớ cả thấy Brunner… và thanh kiếm thầy ném cho tôi.
      Chưa kịp quay sang hỏi Grover, tóc gáy tôi dựng đứng hết cả.
      Ánh sáng lóe lên kèm tiếng nổ “Đùng” đinh tai nhức óc. Xe hơi nổ tung.
      Tôi nhớ mình bay lên cao, cùng lúc như vừa bị đè nén, nướng lửa và xối vòi rồng vào người.
      Tôi ngã giúi giụi vào lưng ghế trước:
      - Úi, đau quá.
      Mẹ hét lên:
      - Percy!
      - Con sao…
      Tôi rùng mình cố thoát khỏi trạng thái mê mụ.
      Hóa ra tôi chưa chết. Xe cũng phải bị nổ, chỉ bị sa xuống mương . bên xe ngập dưới bùn. Nóc xe rách toác như vỏ trứng. Mưa thả sức dội thẳng vào trong.
      Sét đánh. Đó là lý do duy nhất cho việc này. Chiếc xe bị thổi bay ra khỏi mặt đường.
      Cạnh tôi là đống lù lù bất động:
      - Grover!
      Người nó bất động. Máu rỉ ra từ khóe miệng.
      Tôi lắc mạnh cái hông đầy lông lá của nó, bụng bảo dạ: “Đừng chết! Dù có là nửa người nửa thú, cậu vẫn là bạn thân nhất của tớ và tớ muốn cậu chết!”
      Chợt nó thều thào:
      - Thức ăn.
      Tôi biết Grover còn hy vọng.
      Mẹ bảo:
      - Percy này, chúng ta phải…
      Tiếng gầm gừ quái đản vọng lên phía sau chúng tôi. Tôi nghe như có đàn kiến lửa bò trong xương.
      - Gừ! Gừ! Gừ!
      Nghe giống tiếng hai bánh sau quay tít trong bùn. Nhưng tôi biết đó phải là tiếng bánh xe.
      Tôi ngoái nhìn.
      Giữa ánh chớp lòe, nhìn xuyên qua kính trước xe lấm tấm bùn, tôi thấy bóng đen đứng bên đường cúi xuống xe. Nhìn nó, tôi sợ chết khiếp. Trong tối nhìn mặt nhưng nhất định gã này rất to lớn, trông như cầu thủ bóng bầu dục. Hình như trùm tấm chăn lớn đầu. Nửa người phía của to bè, thô ráp. Hai cánh tay giơ lên trông giống hai cái sừng.
      Tôi nuốt khan:
      - Ai… Cái gì kia…
      Mẹ đanh giọng ra lệnh:
      - Percy, ra khỏi xe ngay.
      Đúng lúc ấy tôi nghe tiếng gừ gừ lớn, giống tiếng thú dữ khụt khịt. Tiếng gừ phát ra từ cái đầu trùm khăn.
      Mẹ tôi lao cả người vào cánh cửa bên phía vô lăng. Cánh cửa kẹt dưới bùn, mở được.
      Tôi cố mở cửa ngay cạnh chỗ mình ngồi. Cũng kẹt luôn.
      Tim tôi đập như trống làng.
      Trong cơn tuyệt vọng, tôi nhìn lên lỗ hổng trần xe. Có khả năng thoát ra từ lối ấy, chỉ tội hai cạnh vết rách kêu xèo xèo và còn bốc khói.
      Mẹ bảo tôi:
      - Trèo lên từ lưng ghế sau. Percy, muốn sống con phải chạy nhanh. Con có thấy cái cây to kia ?
      - Mẹ bảo gì cơ?
      Lại thêm tia chớp nữa. Nhìn qua lỗ thủng nóc xe, tôi thấy cái cây mẹ vừa tới: cây thông to lớn, có kích thước bằng với cây-thông-Giáng-sinh-ở-Nhà-trắng đứng sừng sững sườn ngọn đồi gần nhất.
      - Cây ấy đánh dấu địa phận của trại hè. Rồi con thấy ngôi nhà thấp dưới thung lũng. Cứ cắm đầu chạy thẳng đến đừng dừng lại. Nhớ gào to kêu cứu. Khi nào đến cửa hẵng dừng lại.
      - Mẹ... cũng với con nhé!
      Mặt mẹ xanh xao, ánh mắt buồn bã hệt lúc mẹ đứng ngắm biển.
      - . Mẹ phải với con, giúp con dìu Grover nữa chứ!
      Grover rên rỉ to hơn:
      - Thức ăn!
      Gã đầu trùm chăn gầm gừ, khịt khịt về phía chúng tôi. Khi đến gần, tôi mới biết đầu trùm chăn. Tôi tưởng vậy vì hai cánh tay cực kỳ to cứ vung vẩy bên mình. có chăn mền gì cả. Cái đống to bè, lù lù kia chính là đầu . Còn hai vật nhọn trông như sừng…
      - Nó lùng bắt Grover và mẹ. Nó định bắt con. Với lại, mẹ thể vượt qua ranh giới để vào trại được.
      - Nhưng…
      - Đừng nhùng nhằng kẻo kịp. . Mẹ van con đấy!
      Thế này tức . Tôi giận mẹ, giận con dê Grover, căm tức quái thú có sừng lảo đảo nhắm phía chúng tôi thẳng tiến… trông nó như con bò mộng vậy.
      Tôi trèo qua người Grover, đẩy cánh cửa ra ngoài mưa:
      - Cả ba cùng . Ra mẹ.
      - Mẹ bảo…
      - Mẹ! Con bỏ mẹ đâu. Giúp con lôi Grover ra .
      chờ mẹ trả lời, tôi bò ra ngoài, kéo Grover từ trong xe ra. hiểu sao nó bẫng nhưng tôi thể cõng nó xa nếu mẹ chạy đến đỡ tay.
      Hai mẹ con, người khiêng chân, người khiêng đầu Grover bước thấp bước cao leo lên đồi, băng qua bãi cỏ dại tươi tốt cao đến ngang người.
      Ngoái đầu, lần đầu tiên tôi nhìn quái vật nọ. cao gần hai mét rưỡi, dáng điệu lừ đừ, tay chân nổi cơ bắp cuồn cuộn như hình ở trang bìa tạp chí Muscle Man. Cơ tay, cơ chân, cơ tàn thân nổi căng như mấy trái bóng rổ dưới làn da đầy gân như dây chão. mặc độc chiếc quần lót to đùng, trắng lốp kỳ dị kém nửa người của . Lông màu nâu dày và cứng mọc từ rốn và càng lan đến vai càng rậm dày hơn.
      Cổ là bó cơ phủ lông đỡ cái đầu to khổng lồ. Mũi dài như cánh tay tôi vậy. Hai cánh mũi ươn ướt có xỏ vòng vàng tròn bằng đồng sáng loáng. Cặp mắt dữ tợn và độc ác. Cặp sừng của màu trắng vằn đen nhọn hoắt, nhọn hơn cả đầu bút chì vừa chuốt xong.
      Tất nhiên tôi nhận diện được quái vật. Ngay từ những tiết học đầu năm, thầy Brunner kể về loài này. Nhưng tôi bao giờ nghĩ nó có .
      Nước mưa làm xốn mắt khiến tôi chớp lia lịa:
      - Kia là…
      Mẹ tôi bảo:
      - Con trai của Pasiphae nóng lòng muốn lấy mạng con đấy.
      - Nhưng đó là quái vật đầu...
      Mẹ cảnh bảo :
      - Đó là tên tục của nó. Tên cũng có quyền năng đấy.
      Cây thông vẫn còn xa quá. Ít nhất còn trăm mét nữa mới đến chỗ nó.
      Tôi lại ngoái nhìn phía sau.
      Quái vật đầu bò cúi xuống xe hơi, nhìn qua cửa kính. Thực ra, nhìn cũng đúng: trông giống hít hít, ngửi ngửi hơn. Tôi hiểu sao phải làm thế vì ba chúng tôi chỉ cách khoảng năm chục bước chân.
      Grover rên rỉ:
      - Thức ăn.
      Tôi vội ngăn:
      - Suỵt! Yên lặng nào. Mẹ ơi, nó làm gì vậy? Chẳng lẽ nó thấy mình tít đằng này ư?
      - Thị lực và thính lực của nó kém lắm. Nó chỉ giỏi đánh hơi thôi. Nhưng nó cũng sắp phát ra ta rồi đấy.
      Y như rằng, con quái vật gầm lên giân dữ. Nó móc tay vào lỗ thủng nóc xe Camaro, nhấc bổng lên khiến khung gầm xe kêu loảng xoảng, đoạn giơ xe lên đầu trước khi ném xuống cuối đường. Xe va mạnh vào mặt đường nhựa và trượt dài quãng xa trước khi dừng lại hẳn làm tia lửa bắn tung té. Thùng xăng nổ tung.
      Tó nhớ lời Gabe Cóc Chết hăm dọa: “Chớ làm xước xe, dù chỉ vết …”
      Rất tiếc vì làm dượng thất vọng đấy!
      - Percy này, khi thấy mẹ con mình, nó tấn công ngay. Con cứ chờ đến giây cuối cùng rồi nhảy phất sang hai bên. Khi lao vào mục tiêu nó định hướng kém lắm. Con hiểu chưa?
      - Sao mẹ biết?
      - Từ lâu lắm, mẹ lo có kẻ tấn công con. Đáng lẽ mẹ phải tiên liệu trước việc này. Giữ con gần mẹ thế này là quá ích kỷ.
      - Giữ con gần mẹ ư? Nhưng mà…
      Lại thêm tiếng gầm tức tối, con quái vật đầu bò bắt đầu leo lên đồi.
      thấy chúng tôi.
      Dù chỉ cách cây thông vài mét, nhưng sườn ở đây dốc hơn, trơn trượt hơn chân đồi. Còn nữa, Grover chẳng hơn ký lô gam nào.
      Quái vật đầu bò tiến đến gần. Chỉ mấy giây nữa nó ở ngay phía trước chúng tôi.
      Chắc mẹ mệt đứt hơi nhưng bà vẫn cố xốc Grover lên vai:
      - con! Ta chia nhau ra tìm đường thoát! Hãy nhớ lời mẹ dặn.
      muốn chia tách, tôi vẫn biết mẹ đúng. Chỉ còn cách ấy thôi. Tôi chạy thục mạng sang trái, lập tức quái vật đuổi ngay sau. Đôi mắt đen của nó chứa chất hận thù. Người nó bốc mùi hôi như thịt thối.
      Nó chúi đầy chuẩn bị húc. Cặp sừng nhọn sắc nhắm vào ngực tôi.
      Tôi chỉ muốn chạy trốn. Nỗi sợ hãi giục tôi cứ nhắm mắt chạy, muốn ra sao ra nhưng cách ấy được. Sức tôi sao chạy nhanh hơn nó chứ. Thế nên tôi cố bám chân xuống đất, đến phút cuối mới nhảy vọt sang bên cạnh.
      Quái vật đầu bò lao vút qua hệt như toa tàu chở hàng, miệng rống lên tức tối rồi quay phắt lại. Lần này, nó nhắm tới tôi mà nhắm đến chỗ mẹ tôi đỡ Grover nằm xuống bãi cỏ.
      Chúng tôi lên đến đỉnh đồi. Tôi thấy thung lũng phía dưới hệt như lời mẹ kể, thấy cả căn nhà có đèn sáng lấp lánh trong mưa.
      Nhưng nơi ấy cách chúng tôi tám chín trăm mét. Chúng tôi bao giờ đến đó được.
      Quái vật gầm gừ, móng vuốt cào đất dưới chân. chằm chằm nhìn mẹ lùi xuống chân đồi, trở lại con lộ nhằm đánh lạc hướng cho nó đến gần Grover.
      Mẹ bảo tôi :
      - Chạy con. Mẹ xa hơn được nữa. Chạy .
      Nhưng tôi sợ quá chỉ biết trố mắt đứng nhìn, như thể quái vật sắp húc tôi chứ phải mẹ.
      Mẹ tính nhảy sang bên giống mẹ dạy tôi khi nãy nhưng lần này quái vật quyết bị lừa lần nữa. Nó vươn tay nắm cổ mẹ đúng lúc bà định chay trốn. nhấc bổng mẹ lên. Hai chân bà quẫy đạp giữa trời.
      - Mẹ ơi!
      Nhìn thẳng mắt tôi, mẹ chỉ trăn trối có câu:
      - Chạy !
      Thế rồi, quái vật gầm lên cuồng nộ và siết bàn tay nắm cổ mẹ tôi. Trong chớp mắt, mẹ tan vào quầng sáng ngay trước mắt tôi. Bóng mẹ như dát ánh sáng vàng huyền ảo cứ mờ dần. Sau ánh chớp lòe vừa tới, mẹ tôi biến mất.
      - !
      Cơn giận hoàn toàn đẩy lùi cảm giác sợ hãi. sức mạnh mới đốt cháy cơ thể tôi. Nó giống với nguồn năng lượng sục sôi tôi có được khi phải đương đầu với Dodds đầy móng vuốt.
      Quái vật cúi xuống Grover nằm bất động bãi cỏ, hít ngửi như thể muốn nhấc bổng bạn tôi lên và làm cậu ấy biến mất như làm với mẹ tôi.
      Đừng hòng tôi để làm thế.
      Tôi cởi áo mưa màu đỏ mặc người, vừa vẫy vừa gào tướng lên và chạy thẳng đến chỗ nó :
      - Này! Thằng đần kia! Muốn tao xay mày làm chả ? Món hamburger thịt băm kia!
      Quái vật giơ nắm đấm to tướng quay sang tôi rống lên. Hơi thở của nó hôi đến nỗi tôi chỉ muốn ăn chay đến hết đời.
      Tôi nảy ra ý. ra nghe ngớ ngẩn nhưng giờ phải lúc kén chọn. Tôi vừa giật lùi về phía cây thông, vừa điên cuồng vẫy áo đỏ trước mũi quái vật đầu bò, định bụng đến phút cuối nhảy bật sang bên.
      Nhưng chuyện như tôi tưởng.
      Nó húc quá nhanh, đồng thời hai tay quơ hai bên cho tôi nhảy nhót đâu hết.
      Thời gian như ngừng trôi. Hai chân tôi tê cứng. Vì nhảy sang trái hay phải được, tôi bèn nhảy chồm tới đạp mạnh đầu như đạp bạt lò xo sau đó tung người lên trước khi ngồi phịch lên vai, hai chân quắp cổ nó.
      Cái quái nào mà tôi lại làm được điều này nhỉ?
      Tôi có thời gian tìm hiểu.
      Tôi chưa kịp chớp mắt, quái vật lao đầu vào gốc cây đánh rầm. Cú va chạm suýt làm răng tôi văng cả ra ngoài.
      Nó lảo đảo lùi lại, cố lắc người cho tôi rơi xuống đất. Nếu ôm chặt hai sừng, chắc chắn tôi bị vưng xuống đất.
      Sấm chớp vẫn đì đùng như đại bác. Nước mưa tràn vào mắt khiến tôi thể nhìn . thế mùi thịt thối rữa người nó xốc vào mũi làm tôi sao chịu nổi.
      Dù cố hết sức thộp cổ tôi nhưng hai cánh ta ngứn cục mịch của nó với ra sau được. Nó hết giũ mình lại nhảy cỡn lên như trong cuộc đấu bò thực . Nếu nó chạy giật lùi, bang người vào gốc cây chắc tôi nát nhừ. Nhưng khổ nỗi nó chỉ biết mỗi chiêu di chuyển lên trước. Giờ tôi biết thóp nó rồi nhé.
      Trong lúc đó, Grover bắt đầu rên rỉ. Dù muốn thét to bảo nó im miệng, nhưng tôi làm được. Vì bị xốc nẩy cổ bò nên hễ mở miệng định , thể nào tôi cũng cắn phải lưỡi.
      Grover rên rỉ:
      - Thức ăn.
      Quái vật guồng chân chạy về phía nó, móng xới tung đất đá xung quanh và chúi đầu chuẩn bị húc.
      Dù chỉ còn chút hơi tàn, nhưng mối thù quái vật làm mẹ mình biến mất, khiến tôi quên hết mệt nhọc. Giờ nó còn định nhắm vào bạn tôi nữa.
      Tôi phải ngăn nó bằng được.
      Cứ nghĩ nó bóp cổ làm mẹ nghẹt thở, sau đó khiến bà biến mất chỉ sau ánh chớp lòe, cơn thịnh nộ sôi sục trong đó.
      Tôi nắm chặt bên sừng với cả hai tay và dùng hết sức bình sinh bẻ ngược ra sau. Người con quái vật căng cứng lại, gầm gừ ra bộ ngạc nhiên, rồi … “Rắc!”
      Nó rú lên hất văng tôi ra. Tôi rơi trong tư thế nằm ngửa bãi cỏ, đầu đập mạnh vào tảng đá. Tôi ngồi lên khi mắt nảy đom đóm, hai tay nắm chặt chiếc sừng nhọn cỡ bằng con dao to.
      Quái vật đầu bò lao ngay tới.
      kịp nghĩ ngợi gì, tôi lăn mình qua trái rồi lồm cồm bò dậy còn quái vật lăn lông lốc trước mặt. Tôi đâm thẳng sừng nhọn vào sườn nó, ngay phía mạng sườn đầy lông lá.
      Quái vật gầm lên, quằn quại, tay quơ quào trước ngực và bắt đầu tan rã. giống mẹ tôi biến thành luồng sáng vàng, nó biến thành cát bị gió mạnh thổi tứ tán, hệt như lúc Dodds “bốc hơi”.
      Con quái vật biến mất để lại dấu vết.
      Mưa ngừng rơi. Bão chưa tan hẳn, tuy nhiên lùi xa.
      Tôi ngửi thấy mùi gia súc đâu đây. Hai đầu gối tôi bủn rủn. Đầu tôi đau như thể sắp bị bửa làm đôi. Người tôi mềm nhũn, vừa sợ hãi vừa đau buồn. Tôi vừa thấy mẹ tôi biến mất. Tôi muốn nằm xuống và khóc. Nhưng Grover nằm đó chờ tôi cứu mạng. Thế nên tôi cố xốc nó dậy, lảo đảo dìu nó xuống thung lũng, nhắm hướng ngôi nhà còn sáng đèn thẳng tiến. Đạp lên bùn lầy, cỏ dại và xuyên qua màn đêm về hướng đèn vàng. Tôi vừa vừa khóc và gọi tên mẹ, nhưng tôi giữ chặt lấy Grover. Tôi thể buông nó ra được.
      Điều cuối cùng tôi nhớ được là tôi khuỵu xuống bậc thềm gỗ, mặt ngửa lên nhìn quạt trần quay tít mái hiên, mấy con thiêu thân lượn quanh bóng đèn vàng, nhớ hai khuôn mặt nghiêm nghị: ông râu quai nón và dễ thương có mái tóc vàng nhạt uốn lọn như nàng Lọ Lem trong chuyện cổ tích. Hai người họ nhìn xuống toi, bảo:
      - Chính là cậu ta. thể nhầm được.
      Người kia đáp:
      - Khẽ chứ, Annabeth. Cậu ấy còn tỉnh. Đưa vào trong .
      Last edited: 20/8/14
      Hinata, InoSu si thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :