Tên fic : [xuyên ] oan gia! mình ta xuyên đủ rồi sao ngươi cũng bon chen nữa hả??? Tác giả : Bạch Yến Thể loại: xuyên Category: oan gia ngõ hẹp, hơi hài hài tí Tình trạng: Hoàn 76c Nguồn: Bạch Yến Cốc Văn án Quyển 1 Nàng Trần Bích Ngọc và Nguyễn Gia Khanh là “oan gia ngõ hẹp” nếu gặp sao, nếu gặp mặt ắt có chuyện xảy ra. Trong lần cãi nhau với vô tình bị hại xuyên , xuyên xuyên chứ ai sợ ai! Nhưng thiếu gì chỗ để xuyên lại xuyên lại xuyên trúng vào cái đám cưới, ax ax mà nàng còn là dâu chờ phu quân gở khăn che mặt nữa chứ! Chiếc khoăn voan mở ra, xuất trước mắt nàng là tên mỹ nam nhìn nàng chầm chầm miệng có chút giật giật cười kinh bỉ nàng, rồi quay lưng quẳng lại cho nàng câu: – Tiện nhân là ngươi hại chết Thanh nhi,ta trả thù ngươi, cuộc hôn nhân này chôn vùi hạnh phúc của ngươi mãi mãi ! Gì ? vừa cái gì? “ chôn vùi hạnh phúc của nàng” nằm mơ , nàng là ai là người đại đó nha! Muốn nàng chịu thua có khả năng đó, chờ nàng học tập các tỷ tỷ trước khiến thương nàng rồi bỏ cho đau khổ trả thù sỉ nhục ngày hôm nay. Nàng cố gắng làm hết việc này đến việc khác để lấy lòng nhưng cuối cùng vẫn thất bại. lại vì người nữ nhi đó đánh nàng, nàng hận nàng muốn giết . … Đoản kiếm ngắn trong tay nàng đâm thẳng vào ngực y, từng giọt máu đua nhau tràn ra thấm ướt y phục Thiên Hàn, và lan theo cả lưỡi kiếm rơi xuống đất từng giọt tí tách. cứ như vậy ra … – Tại sao ngươi còn chưa chết?_ nàng sợ hãi khi nhìn thấy chết đột nhiên sống dậy. – Oan gia, món nợ giữa ta và ngươi chưa dứt lý do gì ta phải chết?_ y – Ngươi…oan gia, Nguyễn Gia Khanh này tại sao ngươi cũng xuyên ? – Trần Bích Ngọc ngươi xuyên được tại sao ta được hả? Nàng nhìn kẻ vừa bị nàng đâm chết lại đột nhiên sống dậy trong lòng vừa sợ vừa lo lắng – Nào thê tử của ta sau này nàng phải hảo hảo nghe lời ta!_ y – Gì? Oan gia đừng tưởng xuyên qua thành phu quân ta muốn gì cũng được, cẩn thận ta giết ngươi lần nữa! – Vậy sao? ….. Văn Án Quyển 2 Hắc liên sa, tương truyền 500 năm trước khi bóng tối và ánh sáng va chạm nhau xảy ra biến cố. Bống tối bị suy yếu nhưng diệt vong ngược lại hóa thành đóa hoa hắc liên 8 cánh. Bất kể ai nhìn vào đóa hoa này dù chỉ là liếc sơ qua cũng bị nó mê hoặc và hút hết thiện tính trở thành ác ma. Cũng có tương truyền rằng, khi đóa hoa thực nở thành hoa hắc liên sa khi đó trời đất bị bóng tối bao rùm, khắp nơi trong nhân gian chỉ có tội ác… Từ khi nàng biết chuyện cũng là lúc nàng tròn 7 tuổi, nàng là nhi, từ sớm có ai thương ngoại trừ sư phụ của nàng. Nhưng vì cái thứ ngực này của nàng mà nàng lần nữa mất hết tình thương đó. Nàng hận nó nhưng nàng biết phải làm sao! Nàng thể nào loại bỏ nó ra khỏi người nàng được, nhưng lại thể để nó phát triển lên được, nếu , những điều trong truyền thuyết thành . Nàng muốn thế gian này chìm vào bể khổ! Thà là 1 mình nàng gánh chịu nổi đau, nàng để trăm ngàn người khác được hạnh phúc. Bắt đầu từ cuộc sống độc, tình tình bằng hữu, cảm xúc biến nàng thành con búp bê bề ngoài xinh đẹp nhưng bên trong lại vô cảm. Cái gía lạnh từ trong tim bao phủ cả tâm hồn nàng, nàng trốn hết từ nơi này rồi lại đến nơi khác, cuối cùng nàng cũng tìm được nơi thích hợp để nàng trốn tránh mọi thứ suốt đời và nơi đó chính là Kỷ Hương Viện. Suốt ngày phải nhìn mặt những tên đam mê hám dục đến mức chỉ muốn nôn ngơi ngỉ, nhìn những người đồng lứa thoa hoa trét phấn cười giả tạo khiến nàng cảm thấy ghê tởm khôn cùng. Đôi lúc nàng muốn bỏ xa lánh nơi này nhiều, nhưng nàng làm vậy! Bởi nàng biết nhờ những điều đó nàng mới có thể triệt tiêu hoàn toàn những cảm xúc trong nàng giúp nàng trở nên lãnh đạm hơn, nhờ vậy mà đóa hoa hắc liên sa này thể phát triển! Nàng vẫn tưởng cuộc sống của nàng êm ả trôi qua như thế, nhưng rồi lại có ngày mong đợi xảy đến. Nàng biết nàng thay đổi rồi, mầm hoa kia cố vươn mình hút lấy “tình” của nàng để phát triển, nàng phải làm sao? Chỉ còn cách trước khi nó nở thành hoa phải ngưng lại kịp thời mọi cảm xúc của nàng, chỉ có thể làm như vậy! - Ngươi muốn sao?_ Hương ma ma nhìn nàng buồn rầu . - Ma ma! Hiểu cho ta, lý do ta đến nơi này chính là vì muốn phát sinh tình cảm, nhưng bây giờ … ta thể làm chủ được nữa rồi! - Là vì sao? - … - Vậy được, ngươi hãy , xa, xa nhất có thể bởi vì theo ta thấy để ngươi rời đâu! Cái này ta cho ngươi, coi như tình nghĩa bao năm nay ngươi giúp Kỷ Hương Viện của ta! - Ma ma đa tạ người! … Sống đời phải lúc nào cũng nhận mà cho thứ gì, vậy như nàng chỉ cho nhưng dám nhận thứ gì lẽ nào hợp đạo lý? Nàng biết nữa, chỉ biết 1 điều kiếp này nhận kiếp sau có thể được nhận, nhưng 1 phút kiếp này lầm lỡ để lại hậu quả cho cả đời đời kiếp kiếp. Vậy nên nàng chọn con đường hy sinh mình để cứu lấy tất cả, thà nhận để sau này hối hận!
CHAP 1: OAN GIA TỪ LÂU Trường THPT XY Trần Bích Ngọc ngồi thơ thẩn học bài trong lớp, biết từ đâu chiếc máy bay giấy vèo cái bay đến ghim thẳng vào mái tóc mới búi của : - Tên khốn nào vừa ném máy bay vào đại tỷ đó hả? - Bộp bộp. ngờ tài ném máy bay của tớ lại chính xác như vậy! Hay hay!_ thủ phạm ngừng vỗ tay tự khen mình - Nguyễn Gia Khanh tên đáng chết này!_ Bích Ngọc dùng hết sức bình sinh ném về cuốn vở tay phía Gia Khanh. Vèo vèo mấy cái, cuốn vở bay theo hướng thẳng mà vòng qua Nguyễn Gia Khanh rồi thẳng cánh bay ra cửa và… RẦM! Mọi ánh mắt của liền tập trung ra cửa lớp, người đàn ông ôm cái cặp táp, miệng còn ngậm theo cuốn vở vừa rồi, nằm sống xoài ngoài cửa bất tỉnh! Hết thải mọi người đều bị hình ảnh này của thấy chủ nhiệm làm cho ngây ngốc mấy phút. - ! Là tên khốn nào vừa ám sát ta hả???_ Thầy giáo sau khi tỉnh lại liền chỉ thẳng tay về mọi người quát (có cần phóng đại thế thầy?) Gần 40 con người hẹn cùng né sang bên chỉ thẳng tay về phía 2 tên thủ phạm: - Nguyễn Gia Khanh, Trần Bích Ngọc lại là 2 đứa bây, mau ra ngoài lớp đứng hết giờ cho tôi! Hai người lập tức ôm quyền, lời nào bước ra ngoài cửa, thầy chủ nhiệm bên trong lớp thở phào nhõm chuẩn bị giảng bài. - Gia Khanh! Tất cả là tại ngươi!_ Bích Ngọc quát - Đừng có mà đổ hết lỗi cho tôi cũng có phần, quyển vở đó là của kia mà!_ Gia Khanh chịu thua lên tiếng cãi lại. - Còn cãi! phải tại ngươi chọc phá ta trước đâu có xảy ra chuyện này!_ Bích Ngọc càng lúc càng lớn gần như là hét. - Chứ phải tài ném vở của quá giỏi hay sao?_ Gia Khanh cũng hét theo - Im hết cho ta! Thầy chủ nhiệm biết từ lúc nào đứng trước mặt hai người, mắt hình viên đạn, mặt đỏ hơn cả gấc, trừng lớn. Tiếng hét vừa rồi chính là của người này: - 2 đứa các ngươi bị phạt mà còn cãi lộn mất trật tự nữa hả! Mau, mỗi đứa lại 1 phòng đứng cách ly cho ta!_ thầy giáo nghiến răng ken két 2 người im lặng bước lại vị trí mới của mình, thầy chủ nhiệm lần này tự cho rằng mình hay, còn ai làm phiền nữa, lập tức bước vào phòng gương mặt hí ha hí hửng cười tươi, bắt đầu giảng bài nhưng chưa được 5 phút sau. Bốp bốp bốp!Bên ngoài phòng vang lên thanh quấy rối, thầy chủ nhiệm tức giận hầm hầm bước ra ngoài: - Trời ơi! Cái gì đây? Phía dưới sàn là bãi chiến trường đầy vũ khí(đất và giấy vò), trung ngừng có các phi tiêu được Khanh và Ngọc thi triển ném nhau. - Ai cho các ngươi biến nơi đây thành chiến trường hả? 2 đứa lấy thùng rác hốt hết cho tôi, xong rồi xuống phòng giám thị viết bài kiểm điểm!_ lần này thầy chủ nhiệm biến thành ông kẹ chính hiệu vô cùng đáng sợ. - Vâng (2 người đồng thanh)! Khanh và Ngọc ngoan ngoãn như con cún thu dọn chiến trường,nhưng cũng quên liếc xéo nhau, để tránh xảy thêm chuyện mới thầy chủ nhiệm quyết định đứng gác cho chắc ăn! Nhưng người ta rất phải, giang sơn dễ đổi bản tính khó dời, kẻ thù với nhau làm gì có chuyện đồng lòng hợp tác. Sau khi thu dọn xong chiến trường và cùng nhau kéo thùng rác, nhưng mà theo 2 hướng khác nhau: - hướng này!_ Ngọc - hướng này!_ Khanh giật lại thùng rác - ! - ! Hai người kẻ giật qua người giật lại cuối cùng cái thùng rác tội nghiệp bị 2 người xé ra làm đôi, toàn bộ rác đều bị văng hết ra bên ngoài: - NGUYỄN GIA KHANH, TRẦN BÍCH NGỌC!!! _ Thầy chủ nhiệm - He he _ Hai người cùng nhau cười giả nai Lúc này, trong lớp toàn bộ học sinh đều kéo nhau ra của sổ nhòm ra xem việc, ngừng thương cảm cho cái sọt rác đáng thương. - Như vầy làm sao tính? 2 người đều hòa hết!_ có vài tên máu cờ bạc bàn nhau về cách chia kết quả cá cược
CHAP 2: NỖI LÒNG CỦA CẢ LỚP ….Phòng giám thị… - Hu hu! Thầy hiệu trưởng bây giờ ngài tính sao cho tôi đây?_ thầy chủ nhiệm ngừng rút khăn giấy ra lau nước mắt Còn thầy hiệu trưởng ngừng lau mồ hôi vì cái chuyện muôn thở “ đôi oan gia Nguyễn Gia Khanh, Trần Bích Ngọc” - Ờ ờ! Thầy cũng biết đó, 2 đứa nó là đôi oan gia từ trước rồi, tôi còn biết tính sau nữa! - Tốt nhất thầy nên đuổi hết 2 đứa nó ! Chứ kiểu này còn ai dám làm chủ nhiệm lớp 12A1 nữa chứ? Thầy cũng biết tôi là vị chủ nhiệm thứ 49 của lớp đó còn gì?(ý 2 chị đó quậy quá làm mấy thầy chủ nhiệm trước co gò bỏ chạy hết rồi!) - Thầy Vinh mong thầy hiểu cho, trường ta lên được là nhờ 2 đứa đó đó, nếu bây giờ mà đuổi chẳng khác nào tự cắt đường tiến của trường ta! - Nhưng…_ thầy chủ nhiệm ngậm ngùi - Tôi nghĩ thầy hiểu hơn ai hết, ngoài cái tính gặp nhau là choảng, còn lại 2 đứa đều tốt hết, thầy thấy đấy: 2 đứa đều là học sinh xuất sắc toàn diện nhất tỉnh, được đánh giá là hs giỏi nhất kể từ khi trường thành lập đến nay! Được 2 đứa đó theo học là vinh dự cho trường chúng ta quá rồi còn gì?_( thầy còn quên câu này nữa “cũng là 2 kẻ phá hoại giỏi nhất từ khi mở trường đến nay !”) - Ừm… vậy… vậy.. Thầy hiệu trưởng tiếp tục dỗ ngọt thầy chủ nhiệm. - Còn vậy gì nữa thầy, bỏ qua cho hai đứa đó ! - Ờ ờ.. - Vậy là thầy đồng ý rồi nha! Thôi mau về lớp dạy tiếp ! Tôi bận việc phải trước!_ thầy hiệu trưởng co giò bỏ chạy để cho thầy Vinh có cơ hội phản kháng - Nhưng mà… mình còn chưa xong!_ gương mặt thầy Vinh méo xẹo Ngoài cửa có 2 bóng hình đứng đối diện trừng mắt nhau. - Hôm nay tạm tha cho ngươi!_ Ngọc Khanh cũng lép vế lại: - Ta đường đường là nam tử hán chấp nhất nữ nhi!( thông cảm này bị nhiễm phim trầm trọng) - Xì! - Hứ! Hai người 2 hướng đối ngược bước . ( Ôi trời! Hai người này lên tới phòng giám thị rồi còn cãi được! biết cho hai người này đứng trước công đường của Bao đại nhân sao ha? ^-^) … - Bích Ngọc ơi là Bích Ngọc! Bà làm ơn ! Đừng gây với nữa cho lớp chúng mình bình yên được ?_ Trúc Bích Ngọc ngồi nhâm nhi ly kem, hờ hững đáp - Tớ có gây gì đâu, là cố ý phá tớ trước mà! Thảo ở đâu chen vào: - mặc xác ổng, bà biết đó bọn mình còn chưa đầy 3 tháng nữa là ra trường hết rồi, từ giờ đến lúc đó tớ mong lớp mình gắn kết thân thiện hơn! - Chứ bây giờ gắn kết thân thiện ak?_ Bích Ngọc hỏi lại. Thảo đáp ngay: - Cái đó khác! 2 người lúc nào gặp nhau cũng choảng với chiến, làm cả lớp có lấy được 1 ngày yên tĩnh!_ - Đúng! 2 người cứ gây như vầy mấy thầy nhìn thấy là bỏ chạy có cờ làm sao lớp học hành được, mà lớp chúng ta gần kề ngày thi rồi cứ như vậy e là bọn này ai đậu tốt nghiệp nổi chứ chi thi đại học!_ Trúc cũng thêm lời. - Phải đó 2 người nhịn nhau thời gian có sao đâu!_ Tình - Đúng vậy tớ thấy cậu cũng nên bớt cùng đối địch !_ Thanh - IM IM IM IM! Sao ai cũng dành hết vậy, cứ như tớ là tai họa chẳng bằng!_ánh mắt đầy sát khí, răng nanh lộ ra bên ngoài, móng vuốt mèo xuất . Cả đám sợ đến mức ôm nhau nhe răng cười, phẩy phẩy tay: - Ách ách! Tới phiên cậu đó! Cậu cậu ! - Bảo tớ làm hòa với , còn phải hỏi xem có đồng ý rồi hẵng ! - tất nhiên là đồng ý!_đồng thanh Bích Ngọc liếc xéo cả đám - Làm sao các cậu biết! - Ờ ờ! Bọn tớ đoán, nhưng mà chuyện làm hòa để bọn này lo chỉ cần cậu đồng ý với bọn tớ là được! - …_ nghi ngờ - Chỉ cần cậu trước mặt chữ “ừ” là được, còn lại bọn này lo tất! …. - Im hết! Kêu tớ làm hòa với ả ta chi bằng bảo tớ tự sát cho rồi!_ Khanh nóng giận hét vào mặt Phương. - Tớ xin cậu đấy vì lớp chúng ta!_ Phương - Bọn tớ có làm hòa hay liên quan gì đến lớp? - Này nha! Cậu cũng biết bọn con trai lớp mình rất thích bọn con lớp mình mà cậu là đội trưởng nhóm con trai, Bích Ngọc đội trưởng nhóm con 2 người đối địch như vậy bọn con trai làm sao mà dám bén mạng lại gần làm quen nhóm con được! - Ưm có chuyện đó nữa sao? Sao tớ biết vậy kìa?( làm sao biết được toàn mấy lời xạo hà!) - Nhưng cho dù tớ có chịu làm hòa ả cũng đồng ý!_Khanh tiếp - Chuyện đó để tớ lo chỉ cần cậu đồng ý là được! - Thôi được! … - Ai lô tớ nghe._ Trúc - Bến ấy thế nào?_ Phương - Ok! Còn bên đó? - Ok! - Tốt vậy theo kế hoạch mà làm địa điểm thời gian vẫn vậy! - Ok! ….
CHAP 3: VÌ NÀNG XUYÊN QUA sườn đồi có 2 người đứng nhìn nhau - Chỉ cần cậu chọc phá tớ nữa, tớ đụng chạm tới cậu nữa!_Ngọc - Ok! Nước sông phạm nước giếng!_ Khanh nhún vai - Móc ngéo ! Bích Ngọc đưa ngón tay út ra - Được! Hai người vừa gườm nhau vừa móc ngéo, hệt như bọn họ bị bắt buộc lắm vậy! - Hay a! Tìm kiếm khắp nơi chẳng thấy, rốt cuộc lại ở chốn này! Ây da! Mỹ nhân này là ai vậy đẹp động lòng người ghê! Bạn của ngươi đó sao? Ngươi có phúc nhỉ?_ tên xấu xí từ trời rớt xuống Ngọc nghe thấy liền chỉ thẳng mặt tên biết điều - Tên kia! Ăn cẩn thận ai là bạn của ai hả? - Bích Ngọc cậu về trước ! Đây là chuyện riêng tư của tớ đừng có xen vào! - Xì! Ai thèm, chỉ là sai phải bắt lại, rồi tớ mới về!_ Bích Ngọc hung hăn bước ra chống tay lên hông, hất mặt tiếp - Tớ bảo cậu về cậu về sao còn đứng đây bép xép hoài vậy!_ Gia Khanh kéo Ngọc ra sau lưng ánh mắt có chút lo lắng. - Gì! Cậu dám tớ nhiều chuyện hả? - Im! Về ! - Cậu dám nạt tớ! - ai được về hết! _ cái tên bị lãng quên từ nãy giờ bất ngờ lên tiếng - Chuyện chúng ta, chúng ta giải quyết riêng, liên quan đến ấy, để ấy !_ Khanh hết sức đề phòng - Ha ha! Nhưng ta chấm nó rồi làm gì có chuyện cho về dễ vậy! - Tên khốn kia! Chưa chết chưa sợ hả? Tin ta đem ngươi băm vằm cho cá ăn! “Xem Bích Ngọc là ai? bao hả?” Cảm thấy việc thể còn cách nào thay đổi, Khanh đành quay sang với Ngọc - Nếu vậy!Cậu ra phía sau tớ đợi, khi giải quyết xong tớ dẫn cậu ăn kem! - Ăn kem chán rồi ăn cái khác ! - Ăn trái cây! - thích! - Ăn bánh plan? - ! - Vậy muốn ăn cái gì hả? lẹ ! Tui còn đánh nhau nữa!_ Khanh chịu hết nổimặt liền tỏa sát khí chịu thua, Ngọc cũng hét ngược lại với Khanh - Làm gì ghê vậy hả? Đánh nhau thôi mà!!!! - !.. Thôi lát tính, bây giờ làm ơn ra phía sau chơi chút ! Cho tui rảnh tay rảnh chân mà đánh lộn!_ y xuống nước, cãi nhau với ta còn mệt hơn đánh nhau nữa! thèm chấp nhất Gia Khanh,Ngọc lùi lại phía sau lưng Khanh mấy bước, móc điện thoại ra quay phim - Ý quay phim hả? Chờ chút để tớ làm kiểu cái rồi đánh lộn!_ Khanh thấy Ngọc móc điện thoại ra lập tức tạo dáng. 4 tên vừa đến, được xem là khí từ nãy đến giờ, lần lượt bị 2 người làm cho té xỉu. - Xong rồi chúng ta đánh nhau được rồi! Ủa đâu mất tiêu hết rồi? Khanh dáo giác tìm kiếm mấy người kia nhưng thấy đến khi nhìn xuống đất. - Thấy rồi!_ chạy tới đỡ bọn họ dậy. - Có cần thoa dầu cạo gió dùm ?_ ( huynh ơi! phải đánh lộn hả? Sao biến thành cứu giúp rồi!) - Tránh ra!_ tên cầm đầu tỉnh dậy thấy Khanh ôm mình tưởng y có định mờ ám với mình lập tức giẫy lên xô Khanh ra - Này!_ Khanh - Đánh ! trước đánh nhau được lợi dụng đối phương._ tên đó lại mặt hơi hơi đỏ Khanh khó hiểu gãi đầu: - Lợi dụng gì? - Ách! có gì?_ mặt tên đócàng đỏ rân lên vì ý nghĩ đen tối của mình Và thế là 5 người bọn họ xông vào nhau đánh, Ngọc ở bên ngoài quay phim lại “Hi hi khi đem về mình phải post lên mạng cho mọi người thưởng thức mới được” Mà phải lại, Gia Khanh đúng là con nhà võ thứ thiệt chiêu thức vừa chuẩn vừa chính xác, độ mạnh vừa đủ, chẳng mấy chốc chiếm được thế thượng phong. Gia Khanh tay giữ chặt tên cầm đầu quật xuống đất mạnh cái, nhanh chóng xoay người đá cước vào mặt tên thứ hai, rồi mượn sức đạp lên tên đó dùng tay đấm vào mặt tên thứ 3 làm cho gãy cái mũi học máu miệng. Còn tên còn lại y đánh, chỉ đưa tay quắc quắc lại, tên đó sợ quá liền tự lấy cây đập vào đầu ngất xỉu. - Đánh xong rồi ăn thôi! Y xoay lưng lại bước về phía Ngọc nở nụ cười, biết tại sao lúc này đây nhìn bóng dáng tinh nghịch kia của Ngọc cảm thấy trái tim mình có chút đập mạnh, gương mặt nóng bừng, đâu phải lần đầu tiên nhìn , xưa nay trong mắt vốn xinh đẹp, nhưng hôm nay trong mắt giống như nàng tiên vô cùng xinh đẹp mê hoặc lòng người. - Cẩn thận!_ Ngọc ném chiếc điện thoại lao nhanh về phía . Bởi vì quá bất ngờ nên Khanh kịp phản ứng do đó cả hai cùng bị té và lăn xuống sườn núi. ra vừa rồi tên cầm đầu kia định dùng cây đánh lén sau lưng , là Ngọc vì muốn cứu nên đẩy ra, nhưng lại ngờ ý tốt kia lại hại 2 người lâm vào tình cảnh nguy hiểm tính mạng “ngàn cân treo sợi tóc” - Buông tay nếu cậu cũng bị té xuống vực luôn đó! - !_ Khanh tay nắm chặt thân cây gần đó, tay nắm chặt lấy tay Ngọc lơ lửng bên vực. Nhưng thân cây quá bé đủ sức giữ được sức nặng của 2 người lâu, nên bắt đầu bị lung lay. - Buông! - Bình tĩnh! Ráng chịu chút nữa, có người đến cứu chúng ta!_ Khanh cố gắng hết sức giữ lấy Ngọc, khuôn mặt nhíu mày càng sâu hơn, trong lòng vô cùng sợ hãi … Ngọc bỗng nhiên nở môt nụ cười hiền lành nhìn Khanh đầy tình cảm: - Tớ rất vui khi được quen cậu, đời ai hiểu tớ hơn cậu, mặc dù bề ngoài chúng ta hay cãi nhau, nhưng thực chất cậu luôn quan tâm đến tớ! - Cậu mau im ! Á!_ thân cây có vẻ chịu sắp hết nổi bị bứt mất cái rễ khiến Khanh mất chỗ dựa xích người gần hơn vách núi. - Cậu là nhân tài, nên chết uổng như vậy! Nếu tớ chết từ giờ đời còn có ai là đối thủ với cậu nữa! - Ngọc! Tớ để cậu xảy ra chuyện gì đó! Tin tớ ! Hãy bám chặt vào tớ ! - Đừng buồn khi tớ còn đời này! Hãy sống tốt, sống thêm cả phần của tớ nữa biết ? Còn nữa hãy thay tớ với bố mẹ tớ rằng: “tớ rất họ! nếu có kiếp sau tớ vẫn rất muốn được làm con của họ!”! Tạm biệt! - ĐỪNG!!! Ngọc vùng tay ra khỏi tay Khanh, nhắm mắt lại chờ đợi cái chết, bên tai chỉ còn nghe thấy tiếng gió ù ù rồi từ từ trở nên im lặng, gian xung quanh từ từ chìm vào màu đỏ, cảm thấy sợ vô cùng sợ hãi, giống như nằm mơ vậy! thấy người nam nhân mặt, toàn thân đầy máu ôm chặt đứng giữa hàng vạn xác chết, máu khắp nơi tuôn chảy thành dòng sông đỏ, nhưng biết vì sao có cổ lực vô cùng mạnh tách hai người ra theo hai hướng khác nhau, cố gắng vùng vẫy nhưng làm được gì! Rồi lần nữa mọi thứ lại trở nên im lặng! “ chết rồi ư? Có phải xuống địa ngục?”_ Ngọc tự hỏi bản thân Bên tai bắt đầu vang lên nhiều thứ thanh rộn rã “A! Tiếng kèn thổi, còn có tiếng pháo nữa, lẽ mấy người dưới phủ biết nàng xuống đây nên tổ chức tiệc chào mừng hả ta? (mơ tưởng)” từ từ mở mắt nhìn xem xung quanh, chớp chớp mắt mấy cái nhìn cho nhưng trước mắt chỉ thấy mỗi màu đỏ, tiếng kèn tiếng pháo đâu mất, còn nghe thấy nữa! Do đó thử quơ quơ tay xem sao, phát có cái khăn đầu, nghĩ ngợi nhiều lập tức kéo nó xuống - Woa! Đẹp quá! Đây là phòng tân hôn cổ đại mà! Ách! Mà sao mình lại ở đây nhỉ?_ gãi gãi đầu suy nghĩ - Cái gì đầu vậy nè!_ tự hỏi tháo cái thứ nặng nặng đầu xuống - Ách! Là mũ phượng của dâu! - Hèn chi nặng muốn gãi cổ! Nhìn xuống chút xíu nữa, nhìn lên người: - Trời ơi! Mình mặc áo cưới cổ đại! Thẩn người 3 phút, “Cậu biết người đại chúngta có nhiều khi chết rồi nhưng nợ trần chưa dứt được hồi sinh ở thời gian khác, tiếp tục nhân duyên của mình đó!” những lời của Trúc giờ đây lại xuất bên tai mồn . - Vậy nghĩa là mình chết rồi nên xuyên qua đây đó hả?_ tự hỏi - Nhưng mà! LÃO THIÊN! Sao trăm chỗ ngàn nơi để xuyên, sao cho tui xuyên chỗ nào cho tốt tốt, mà lại xuyên vô trúng đám cưới lại còn làm dâu nữa chứ hả?_ ai đó ngừng hắc hơi - Tôi còn chưa biết mặt mũi chồng tui ra sao, làm sao mà động phòng chứ? Lỡ sứt tay gãy gọng tui biết làm sao hả?_ hướng mặt lên trời chửi thương tiếc
CHAP 4 ĐÊM TÂN HÔN – PHU QUÂN TA LÀ TÊN KHỐN KIẾP! Mà nhắc tới mới nhớ còn chưa xem mặt mũi thân thể này ra sao nữa, lỡ trúng gương mặt “ma chê quỷ hờn thảm!” Gương! Gương đâu? Phải nhìn mới được! - Hi hi! Mừng quá cũng tồi! Cái mũi xinh xinh, đôi mắt to to với gương mặt thanh tú, làn da trắng hồng so với cánh hoa đào chỉ có hơn chứ kém! Ok! đẹp nghiêng nước nhưng cũng được xem là tiểu mỹ nhân so với gương mặt cũ cũng tàm tạm chấp nhận được! Cạch cạch! “Chết có người vô, mũ khăn đâu rồi?”_Bích Ngọc nhanh chóng phóng lên giường ngồi ngay ngắn, đội mũ phượng, trùm khăn lạitỏ vẻ hiền thục. Do bị khăn trùm che khuất, nên chỉ thấy được hai cái chân của người vừa bước vào, ngoài ra chẳng thấy gì hết. Lúc này bỗng cảm thấy khuôn mặt mình từ từ nóng bừng lên, trái tim đập mạnh như muốn nhảy ra khỏi lòng ngực. Từ xưa đến nay, ngay cả người còn chưa có vậy mà đùng cái biến thành thê tử người ta, còn chuẩn bị động phòng nữa chứ? Thử hỏi làm sao run cho được! Tiếng bước chân nhanh chậm bước vào phòng, Bích Ngọc hai tay nắm chặt vào nhau, đôi mắt dõi theo bước chân kia. Nhưng mà người vừa bước vào vội bước đến chỗ mà lại bước sang cái bàn rồi kéo ghế ngồi xuống. “Chắc y uống nước, chẹp… chẹp… nhắc tới mới nhớ vô cùng khát nước, hồi nãy lo suy nghĩ nhiều quá quên uống!” canh giờ trôi qua, “Eo ơi cái lưng của sắp gãy rồi!” _Bích Ngọc ngừng nguyền rủa 8 đời tổ tông cái tên tân lang chết tiệt kia! _ “ biết làm cái gì mà cứ ngồi ở đó, muốn làm pho tượng ít nhất cũng phải gỡ khăn cho rồi mới làm gì làm chứ! Ý động đậy rồi kìa! Mừng quá!” Y bước đến bên cạnh , tựa hồ NhưNgọc cảm thấy toàn thân nóng ran, đôi vai khẽ run lên từng đợt, trong lòng lúc này là trăm ngàn lần hối hận “phải chi ban nãy đừng có rủa , cho ngồi đó tới sáng luôn bây giờ đâu có sợ vậy nè!”. Phắt cái, tấm khăn trùm đầu bị người kia giật ném xuống đất, Bích Ngọc hơi bất ngờ mà ngước mặt lên, chỉ thấy trước mắt là mỹ nam khuôn mặt tuấn tú, đôi mày kiếm chau lại nhìn chầm chầm, nữa căm thù nữa đau thương và co cái gì đó kinh hoảng, nhưng cái đó quan trọng, quan trọng là người đó cười kinh bỉ . Ngay sau đó, người kia quay lưng , quẳng lại cho Bích Ngọc câu: - Tiện nhân là ngươi hại chết Thanh nhi,ta trả thù ngươi, cuộc hôn nhân này chôn vùi hạnh phúc của ngươi mãi mãi ! Bích Ngọc thờ người ra hiểu chuyện gì, phải mất 5 phút sau cômới trở lại bình thường Gì ? vừa cái gì? “ chôn vùi hạnh phúc của ” nằm mơ , là ai là người đại đó nha! Dám năng kiểu đó với hả??? Muốn chịu thua có khả năng đó! Grừ Grừ! là ai chứ hoàng thượng sao? Xì! Cho dù là ông trời cũng được phép với như vậy! Hừ! Chờ học tập các tỷ tỷ trước khiến thương rồi bỏ cho đau khổ khốn cùng, trả thù sỉ nhục ngày hôm nay! Mãi lo suy nghĩ vẩn vơ nên BíchNgọc hề phát trước mặt mình từ khi nào lại xuất thêm 2 người nữ nhân khác, họ nhìnnàng chớp mắt: - Gì vậy?_ Ngọc trố mắt nhìn bọn họ - theo bọn ta! - Hả? đợi nàng phản ứng bọn họ mỗi người tay kéo nàng qua mấy dãy nhà mấy khu vườn, vừa nàng nghe thấy bọn gia nô chỉ trỏ nàng gì đó! chung nàng nghe được đại khái như vầy: nàng là dâu mới của tam vương gia, vương phi của Lãnh Thiên Hàn tên tục Nhã Như Ngọc(cũng may còn dính được chút ít tới nàng), hôm nay là hôn lễ của nàng và ,nhưng mà nghe đâu có người rồi! Nhưng vì, cái người kia của sau khi nghe tin nàng và y được hoàng đế ban hôn buồn tình mà tự vận chết, còn cái tên Thiên Hàn gì gì đó vì thương tiếc người nên cho rằng nàng chính là nguyên nhân hại chết người (oan quá ! Ai làm, sao giờ đổ thừa nàng chứ?) do đó mới lạnh nhạt với nàng như vầy, còn thêm định cho người hành hạ nàng nữa! “Hic… hic…ông trời đúng là có mắt mà!” Bịch! 2 ả kia ném nàng thẳng xuống đất, khiến nàng đau cả người, tay xoa xoa đầu,rồi ngồi dậy giũ giũ y phục rồi ném 2 con mắt đầy thù hằn nhìn bọn họ: - Vương gia có lệnh bắt ngươi rửa hết đống chén bát này!_ nương vận hồng y vừa vừa chỉ tay về phía sau nàng. Nhìn theo tay ả : - Trời! Bảo tôi rửa hết số chén này đó hả? Muốn giết người sao?_ núi chén sừng sững trước mắt, đếm sơ sơ chừng 2000 chén hết thảy! - Có làm ? _Từ trong tay áo nương mặc lam y lấy ra sợi roi da. - Làm!!! Đừng nàng nghĩa khí, chỉ tại lúc này nàng sức yếu thế , vừa mới đến đây chân ướt chân ráo lỡ chọc giận bọn họ biết đâu bị bọn họ đem xử đẹp nguy! Haiz! Tốt hơn hết vẫn là biết điều, hi sinh đôi tay đẹp này để giữ thân an toàn! Vậy là nàng bắt đầu cắm cúi rửa chén, còn hai cái lỗ tai ngừng nghe lén. - Nàng ta hình như là con thừa tướng, lại do hoàng thượng tứ hônthì phải?_(cái này nghe được hồi nãy) - Kể ra nàng ta cũng tội nhỉ? - Ừm! Vương gia tuyệt tình, người cũng chết rồi hà cớ gì phải hành hạ người còn sống chứ! - Ai biết được! Chữ tình mà! Lam y nữ tử nhìn thấy nàng từ từ rửa chậm lại liền quát: - Làm nhanh lên!Sau khi rửa xong chén,còn phải giặt đồ nữa đó! Gì ? Bao nhiêu đây chưa đủ chết sao còn giặt đồ, bây giờ là giữa khua, bao nhiêu đây còn thêm bao nhiêuđó nữa, tính cho nàng làm tới sáng nghỉ sao? Đúng là khốn kiếp mà! - À! Hình như hoàng thượng vẫn còn ở trong phủ chưa hồi cung._ hai nữ tử kia tiếp tục nhiều chuyện, quan tâm đến Bích Ngọc. - Ừ! ở Vạn Thiên các phải? “Ha ha! Trời giúp ta rồi!”_ đôi mắt Bích Ngọc lóe lên chút nham hiểm_ “Để xem ta làm thế nào đối phó các ngươi!” XOẢNG!!! Hai nương kia giật mình xoay lại, thấy đống chén bát đổ nát (“hình như vỡ hết phải, ngày mai cho dưới phủ vương gia nhịn đói hết!”), nhìn đến thủ phạm “ôi thôi! Bỏ chạy mất tiêu rồi!” Về phần Bích Ngọc nàng luồn lách trốn bọn lính gác,và tìm kiếm Vạn Thiên các. “Rốt cuộc nó nằm ở đâu chứ? Nếu tìm ra trước khi bọn họ tìm thấy nàng nguy to! Ủa chỗ kia sao có nhiều lính canh vậy ta? Tới đó thử xem!” Vạn Thiên các, “ Ha ha thấy rồi! Nhưng, đông lính quá làm sao vô đây?”_ nàng sờ sờ càm ngẫm nghỉ lát _“Có rồi!” Nàng chờ toán lính qua lập tức theo đuôi bọn họ: - Ê hình như có bóng người!_ 5 tên lính quay lại Nàng cũng nhanh chân né qua bên phải sau lưng họ, họ quay lại liền trở về chỗ cũ - Đâu có! - Bên phải kìa !_ bọn họ tiếp quay phải Nàng lại chạy sang trái đứng sau lưng họ, họ quay mặt lại nàng lập tức chạy về chỗ cũ sau lưng bọn họ. Cứ như vậy, họ xoay hướng nào nàng chạy ngược về hướng đó đứng sau lưng họ, chút tiếng động cũng có. - Sao thấy ràng tớ thấy màu đỏ vừa lướt qua mà!_một tên lính - Nhưng có thấy ai đâu?_tên lính thứ hai - Có khi nào là ma nữ ?_tên lính thứ ba - Gì?_hai tên lính kia quay phắt lại trợn mắt nhìn tên thứ ba. - Các cậu chưa nghe chuyện ma nữ mặc đồ đỏ, ban đêm thường tìm nam nhân để hút máu sao?_tên lính thứ tư chen vô. - Có nghe!_ cả đám xúm lại nhau nháu - Vậy có khi nào…_tên thứ 3 chau chau mày ấp úng, bỏ lửng nữa câu Lời còn chưa dứt cả bọn 5 người bỏ chạy có cờ, cả quay mặt lại nhìn lấy cái cũng có! Nơi đây Bích Ngọc ngừng vỗ tay tán thưởng chiến công của mình, mắt cười đến híp cả! Rồi sau đó cũng co giò chạy tìm hoàng thượng!