Nữ Thần Báo Tử tập 6: Kẻ Đánh Cắp Linh Hồn - Rachel Vincent [Kỳ Ảo,tình cảm]

Thảo luận trong 'Các Thể Loại Khác (Kinh Dị, Trinh Thám..)'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Nữ Thần Báo Tử tập 6: Kẻ Đánh Cắp Linh Hồn - Rachel Vincent [Kỳ Ảo,tình cảm]
      [​IMG]
      Tên Ebook: Kẻ Đánh Cắp Linh Hồn
      Bộ sách: Nữ Thần Báo Tử (tập 6)
      Tác Giả: Rachel Vincent

      Thể Loại: Best Seller, Kỳ Ảo, Tiểu Thuyết, Tình Cảm, Văn học phương Tây
      Dịch Giả: Thanh Nga
      Nguồn: me.zing.vn/zb/dt/jenny_baby_lovely159



      Giới thiệu:
      Tiếp tục câu chuyện từ tập 5, tập 6 của Soul Screamers: Kẻ Đánh Cắp Linh Hồn sâu vào cuộc đời của Kaylee sau khi chết, mối quan hệ với người mới Thần chết Tod và cậu bạn trai cũ Nash. Chưa hết, những nguy hiểm vẫn thôi đeo bám Kaylee khiến hành trình tập 6 trở nên ly kì, hấp dẫn và khiến bạn mong mau được đọc tập 7.
      Với diễn biến trong tập 6 Soul Screamers: Kẻ Đánh Cắp Linh Hồn, Kaylee hiểu được rằng bất tử có nghĩa là an toàn, chỉ mạo hiểm tính mạng của bản thân mình, mà của cả người khác…
      Câu chuyện khiến bạn… ngủ được
      , Kaylee Cavanaugh được coi là khá may mắn. Đúng, ấy chết. Nhưng ấy có cơ hội thứ hai. Và mặc dù ấy sống theo kiểu của chúng ta, nhưng ít nhất ấy cũng phải là TỬ THẦN.
      Bạn nghĩ rằng bất tử là tuyệt. Đúng, ấy có thể vô hình khi ấy muốn, để chơi với bạn trai, ấy cần ngủ, cũng cần ăn, trừ phi ấy muốn. , ấy cũng già . Và , ấy thực phải học. Đó là tùy ấy chọn.
      Nhưng vô hình thực ra còn dễ hơn là hữu hình - vô hình đâu có phải là trạng thái lý tưởng khi bạn cố giả vờ rằng mình là người bình thường ở trường học! ngủ được tức là bạn có quá nhiều thời gian. già có nghĩa là gần như tất cả những người mà ấy quan tâm cuối cùng cũng đều ra . Và ngoài ra, bất tử có nghĩa là bất bại.
      Cho nên, khi có ai đó từ quá khứ của Kaylee muốn có thỏa hiệp với , phải cân nhắc những rủi ro của việc hợp tác với họ liệu có lớn hơn việc phải đối mặt với kẻ thù mình hay . Đó phải là quyết định mà có bao giờ nghĩ là phải đưa ra, muốn phải thực . Và đó cũng phải là người mà từng nghĩ mình phải chọn lựa để hợp tác. Đặc biệt khi biết rằng mình thể tin họ.
      Tập thứ 6 của bộ sách kì bí Soul Screamers: Kẻ Đánh Cắp Linh Hồn mang từng dòng chữ đầy ắp căng thẳng, gay cấn, những cảm giác mạnh, nhưng lôi cuốn và thú vị. Với những mối nguy hiểm mới, với trở lại của những kẻ thù cũ, và thậm chí là cả những chướng ngại vật lớn hơn cần phải vượt qua, cuốn sách này hồi hộp, dữ dội, nhưng lại cũng ngọt ngào, đôi chỗ là buồn bã - và tóm lại là - thể - đặt - xuống, khi bạn cầm nó lên.
      Cũng như với từng cuốn sách trước, “Before I Wake” đưa mọi chuyện lên tầm mới - thêm phấn khích, thêm sức nóng, những mối đe dọa chết chóc hơn, những thách thức phức tạp hơn cho các nhân vật. Đặc biệt là với Kaylee Cavanaugh. Trong khi còn vất vả đối mặt với hình thức tồn tại mới của mình, ấy phải tìm ra cách để cân bằng giữa trường học, công việc mới, bạn trai mới, bạn trai cũ, và cả nhân vật kỳ bí nữa.
      Hấp dẫn từ đầu đến cuối, Before I Wake đào sâu khái niệm “cuộc sống” đối với Kaylee. Cuốn sách đề cập đến những vấn đề rất , như lập, độc và tuyệt vọng kèm với việc ấy phải là phần của thế giới xung quanh mình. Tuy nhiên, câu chuyện cũng cho thấy thay đổi tích cực trong cách Kaylee tương tác với mọi người trong cuộc sống của . Ngoài ra, mối nguy hiểm mà ai lường trước được cũng xuất , và bạn cốt truyện ly kỳ, cốt truyện khiến bạn ngạc nhiên, và để ngỏ cho bất kỳ khả năng nào - dù tốt hay xấu.
      “Before I Wake” tuyệt đối là cuốn sách nên đọc. cuốn sách chỉ có tốc độ nhanh, mà còn vượt qua mong chờ của độc giả sau khi đọc những tập trước. Nó có thể khiến bạn rùng mình hoặc tan vỡ. Và có thể khiến trái tim bạn lỡ nhịp. Nó gây sốc. Nó phá vỡ các nguyên tắc. Nó đầy tính giải trí và nó khiến bạn chỉ muốn đọc ngay tập cuối cùng.
      Tất cả những nội dung đó được kết nối đặc trưng của tác giả Rachel Vincent, đảm bảo khiến mọi độc giả đều hài lòng.​

    2. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 1:

      TÔI LÀ VẬT TẾ TRINH TRẮNG! Đúng vậy, nghe có vẻ hơi thô thiển nhưng đó là . Tôi chết vào ngày thứ Năm, lúc 0 giờ 27 phút, bị giết bởi tên quỷ

      muốn chiếm đoạt linh hồn tôi. Tin tốt là: lấy được nó. Còn tin xấu? Hóa ra ngay cả đến cái chết cũng vẫn giúp bạn thoát được khỏi trường trung học…

      Trước giờ tôi vốn vẫn luôn ghét các ngày thứ Hai, nhưng có vẻ như hôm nay – ngày đẹp trời cuối tháng Tư – hứa hẹn ngày thứ Hai địa ngục đối với tôi. Tôi đứng

      trước gương trong phòng tắm lúc 7 giờ 30 phút sáng, trố mắt nhìn chằm chằm vào bản thân, cố gắng quyết định xem mình nên tỏ ra sống động đến mức nào. Trong các bộ phim,

      mọi người vẫn thường giả vờ chết, nhưng tôi chưa từng thấy ai – dù là ngoài đời hay trong tiểu thuyết – lại giả vờ sống. Chắc đời này chỉ có mình tôi.

      người nên trông nhợt nhạt đến đâu sau 29 ngày bị đâm chết? Điều đó còn phụ thuộc vào mức độ nghiêm trọng của vết thương, đúng ? Vào số lượng nội tạng bị tổn

      thương? Vào lượng máu mất? Và bởi vì ở trường ai biết những chi tiết đó nên họ thể biết tôi diễn có tốt hay . Vì thế tôi cứ việc giả vờ thế nào tôi

      muốn. Đúng ?

      Cũng chẳng cần phải cho mọi người biết làn da tái nhợt và lòng bàn tay đẫm mồ hôi kia thực chất chỉ là hậu quả của căng thẳng quá độ trong ngày đầu tiên quay trở lại

      trường học của tôi mà thôi.

      Bụng tôi khẽ quặn lại khi nhìn vào hình ảnh phản chiếu của mình trong gương và tự hỏi tại sao tôi có thể cảm thấy khác đến như thế, khi mà bề ngoài trông tôi vẫn chẳng khác gì

      so với lúc trước khi chết, ngoại trừ vết sẹo lên da non. Và đây là hình ảnh của tôi trong năm nữa, hai năm nữa, thậm chí là thập kỉ nữa, và biết chừng

      là trong nhiều thế kỉ nữa, chừng nào cuộc đời sau khi chết của tôi vẫn còn tiếp tục.

      “Kaylee! Ra ăn sáng con!” – Tiếng bố tôi vọng ra từ trong bếp.

      “Con chết rồi mà bố!” – Tôi vừa vừa đủng đỉnh cất cái lược vào trong ngăn kéo – “Con cần phải ăn nữa.”

      phút sau, bố tôi xuất trước cửa phòng tắm trong chiếc quần bò và cái áo phông lấm tấm mỡ, cau mày nhìn tôi. “Con bắt buộc phải ăn. Nhưng có nghĩa là

      con nên ăn. Bố nghĩ con cảm thấy khá hơn nhiều nếu có gì đó ấm trong bụng.”

      Tôi quay lưng lại, dựa lưng vào bệ rửa mặt và khoanh hai tay trước ngực. “Chuyện đơn giản như thế đâu bố ơi.”

      tranh cãi gì hết. Bố làm bánh kếp và thịt hun khói. Bố muốn con có mặt ở bàn ăn trong 5 phút nữa.”

      rồi bố tôi quay lưng vào trong bếp, bỏ mặc tôi thở dài thườn thượt sau lưng. Bố tôi rất cố gắng. Tôi cũng biết bố cố gắng làm gì nhưng xem ra bố có vẻ

      rất nghiêm túc về chuyện đó.

      Tôi xuyên qua hành lang, vào phòng ngủ để lấy giầy và hơi khựng lại trước khoảng trống ở chính giữa phòng, chỗ vẫn kê cái giường ngủ trước đây. bốn tuần trôi qua kể từ

      khi chúng tôi thay toàn bộ chăn ga gối nệm mới, nhưng tôi chưa thể quen được với màu chăn tím, thay cho cái màu xanh bị vấy đầy máu của gã thầy giáo tâm thần dạy Toán.

      Sau cái chết của bản thân, tôi tránh bước vào phòng suốt gần tuần, cho tới khi bố tôi phát ra cái điều mà tôi quá ngượng dám ra – rằng cứ đặt

      chân vào đó tôi lại nhớ chuyện xảy ra ngày hôm ấy. Hồi tưởng lại cái chết của chính mình.

      Và thế là ngay tối hôm đó, bố tôi và Tod kê lại toàn bộ đồ đạc trong phòng, cho tới khi tôi còn nhận ra căn phòng ngủ của ngày xưa nữa. Đấy là chuyện của ba tuần

      trước, và giờ tôi vẫn chưa quen với việc giường ngủ bị đẩy sát vào tường, còn bàn học chuyển sang góc phòng đối diện. Có điều, lần này khi tôi liếc nhìn về phía góc phòng đó,

      tôi thể nhoẻn miệng cười.

      Tod ngồi ghế, mái tóc xoăn vàng rực dưới ánh đèn vàng, đôi mắt xanh thăm thẳm như nước đại dương. Gần đó là Styx, nằm cuộn tròn giường, thiu thiu

      ngủ, chẳng buồn bận tâm tới diện của chàng thần chết. Là giống chó canh nhà mang nửa dòng máu po-me-ran, nửa dòng máu Cõi , có thể nàng này là chú

      chó ghê gớm và đáng sợ nhất mà tôi từng gặp, với hàm răng nhọn hoắt lúc nào cũng như chỉ chực lao vào cắn xé người đối diện. Nhiệm vụ của Styx là cảnh báo cho tôi mỗi khi

      có nguy hiểm từ phía bên kia thế giới.

      Phải mất vài tháng để nàng hiểu ra rằng gầm gừ với Tod cũng chẳng thể đuổi được ấy.

      Em trai của Tod – bạn trai cũ của tôi – cũng phải vật lộn với chuyện tương tự.

      Tod nhổm dậy ngay khi nhìn thấy tôi, và tôi cưỡng nổi nụ cười mỉm, mặc dù căng thẳng khiến cho các dây thần kinh trong cơ thể tôi xoắn chặt lấy

      nhau, tạo thành hàng trăm cái nút thắt.

      Tôi quàng tay ôm lấy cổ và đột nhiên mọi lo lắng trong lòng bỗng dịu hẳn lại, khi vòng tay ôm lấy eo tôi. Tôi thầm cảm tạ trời đất vì từ nay có thể chạm vào bất cứ

      khi nào tôi muốn.

      Chuyện này vẫn còn quá mới, tôi và Tod. Mối quan hệ của chúng tôi mới chỉ được tháng, vậy mà chẳng hiểu sao là điều duy nhất tôi cảm thấy quen thuộc, kể từ sau cái

      chết của tôi. Việc trải qua các cung bậc cảm xúc trong suốt phần đời còn lại của mình – cụm từ khá mỉa mai đối với hoàn cảnh nay của tôi – giờ sống như việc cố nhét

      mình vào những bộ quần áo quá chật. Mọi thứ đều bức bối, còn thoải mái, và sáng sủa như tôi vẫn nhớ.

      Nhưng các cung bậc cảm xúc đối với Tod vẫn còn nguyên vẹn. Nếu muốn là nồng nàn hơn.

      phải làm à? Rồi cũng có ngày ông Levi phát ra việc liên tục trốn làm cho coi.” – Tôi buông ra, lườm cái. Sếp của Tod, ông Levi, trước

      giờ vẫn luôn ưu ái ấy hơn những người khác, nhưng trong công việc . Tod là thần chết – chết được hơn 2 năm rưỡi, nhưng cơ thể mãi mãi dừng lại ở tuổi

      18. Nhiệm vụ của là lấy những linh hồn được định sẵn phải chết trong ca trực của – từ nửa đêm đến trưa tại bệnh viện trung tâm.

      Ngoại trừ những lúc giao pizza. Và giúp tôi giả vờ như mình vẫn còn sống.

      trong giờ nghỉ, và đoán sáng nay em thấy lo lắng, bồn chồn hơn mọi khi. Vì thế mang cho em cái này.” – đưa cho tôi cốc cà phê giấy, và tôi nhấp

      ngụm đầy thậm trọng. Vị ca-ra-men latte. Món đồ uống thích của tôi, đồng thời là thứ duy nhất tôi vẫn cảm thấy thèm sau cái chết đầy bất hạnh của mình – “Và cái này

      nữa.” – giang rộng hai tay, khoe thân hình rắn rỏi, cường tráng mà đến cả cái chết cũng thể làm trầy xước, và tôi lại muốn ôm được ôm chầm lấy thêm lúc

      nữa. Càng lâu càng tốt – “ nghĩ trong hai thứ này khiến em cảm thấy khá hơn.”

      “Cả hai. Cả hai đều khiến em thấy khá hơn.” – Tôi kéo lại gần và đặt lên môi nụ hôn dài và muốn bông ra – “Em chẳng muốn quay lại trường học

      chút nào.”

      “Thế đừng . Đến chỗ làm với .” – Tod ngồi lại xuống ghế và quay sang nhìn tôi chịu được, lúc tôi cúi xuống lấy đôi giày dưới gầm giường – “Chúng

      mình có thể lẻn vào trong kho của bệnh viện và chơi trong đó.”

      “Như thế có mạo hiểm quá ? Nhỡ họ cần lấy dụng cụ hay thuốc men gì để cấp cứu bệnh nhân sao?”

      Tod nhún vai. “ chẳng ai chết được nếu giúp đỡ của . Có tổn hại gì đâu?”

      Tổn hại ư? Nguy cơ tổn thương não. Liệt toàn thân. Và tất cả các nguy cơ tiềm -gây-chết-người khác. May mắn thay nụ cười của cho tôi biết là đùa, vì

      thế tôi cần phải tiếp tục lên lớp nữa.

      “Kaylee!” Bố tôi gọi ầm lên, và Tod khịt khịt mũi.

      “Thịt hun khói à?”

      “Và bánh kếp.” – Tôi xỏ chân vào giày rồi cuối xuống buộc giầy. – “Bố nghĩ ngày đầu tiên quay trở lại trường của em cần phải bắt đầu bằng bữa sáng đầy dinh dưỡng. Em

      nghĩ bố em dành quá nhiều thời gian với mẹ rồi đấy.” Ngoài việc là thợ làm bánh nghiệp dư tuyệt vời ra, Harmory Hudson còn là nữ bean sidhe duy nhất mà tôi biết.

      “Hay đấy.” – Tod – “Bữa sáng là bữa thích thứ ba trong ngày của .”

      phải hôm nay.” – Tôi đúng dậy, vòng tay ôm lấy cổ – “Em nghĩ bố muốn chỉ mình hai bố con em ăn với nhau thôi.”

      Mặc dù bố tôi rất biết ơn những gì Tod cố làm để cứu mạng cho tôi, nhưng đôi lúc bố vẫn muốn có chút thời gian riêng với tôi. Kể từ sau khi tôi chết , tôi dành phần lớn

      thời gian của mình cho , và với hai kẻ cần ngủ như chúng tôi, khối lượng thời gian đó là - trừ những lúc phải làm và tôi phải tập thích nghi dần với cơ

      thể nay.

      “OK, sao. Chúc em ăn bánh kếp ngon miệng và học vui nhé!”

      “Cảm ơn , chúc may mắn với những bệnh nhân của mình. Em gặp vào bữa trưa chứ?”

      Các vòng xoáy màu xanh trong mắt bừng lên những đốm lửa màu xanh -ban, khiến lòng tôi bỗng thấy rạo rực hẳn lên. “Em là người duy nhất nhìn thấy . Đằng nào

      em cũng cần phải an đúng ?”

      “Giờ em cũng chẳng cần ăn …”

      lại kéo tôi lại gần và lần này nụ hôn của dài hơn, sâu hơn. Cuồng nhiệt hơn. Kể từ giây phút trái tim tôi ngừng đập, các cảm xúc trong tôi dường như cũng dừng theo. Chỉ

      Tod là người duy nhất khiến tôi cảm thấy vẫn như sống.

      “Kaylee, ra ăn chút gì con!” Bố tôi lại gọi ầm lên và Tod chỉ biết thở dài chịu thua. ghì chặt lấy tôi thêm giây nữa rồi lùi lại đằng sau, từ từ buông tay tôi đầy vẻ

      tiếc nuối. Sau đó vụt biến mất và đột nhiên tôi cảm thấy trống rỗng vô cũng.

      Cảm giác ấy đáng sợ, cái cảm giác mà tôi sao rũ bỏ được. Tôi nghĩ việc chết--nhưng-vẫn-được-ở-lại-trần-gian khác lắm so với việc sống, nhưng tôi

      lầm. Tôi có cảm giác như bị lỡ nhịp với thế giới. Như thể Trái đất vẫn tiếp tục quay khi tôi biến mất và giờ khi quay trở lại tôi thể đuổi kịp nó nữa.

      Tôi cầm cốc latte vào trong bếp và ngồi phịch xuống ghế bên cạnh cái bàn ăn cũ kỹ mà bố con tôi định thay mấy lần từ bảy tháng trước, sau khi bố tôi quyết định chuyển

      hẳn về sống ở đây. chiếc đĩa trước mặt tôi là bốn cái bánh kếp và tôi thề là dưới ba lạng thịt hun khói. Được rán bằng chảo hẳn hoi, chứ phải hâm nóng bằng lò

      vi sóng, cứ nhìn mỡ bắn tung tóe khắp nơi quanh bếp là biết. Bố tôi trước giờ vẫn luôn nghiêm túc với truyền thống gia đình.

      Và tôi biết ơn bố vì điều đó.

      Bố kéo ghế ra, định đưa cho tôi cốc cà phê bố tự pha chợt nhìn thấy cốc latte tay tôi. Nụ cười môi bố thoáng nhạt chút. “Tod à?”

      “Vâng, nhưng ấy rồi. ấy ghé qua động viên con ý mà.”

      Bố dặt hai cố cà phê xuống trước mặt rồi cầm dĩa lên. “Và việc cốc Starbuck của con vẫn còn bốc hơi nghi ngút thế kia chứng tỏ cậu ta hề ở đây cả đêm qua đúng

      ?”

      Dịch lại là: Cậu bạn trai cảu con cần phải rời khỏi đây lúc 11h đêm để con còn giả vờ ngủ.

      ấy làm ca đêm mà bố.” Cả hai bố con đều hiểu điều đó chẳng có ý nghĩa gì, khi mà thời gian di chuyển của chỉ tính bằng tích tắc

      Mấy ngày đầu sau cái chết của tôi, bố cố gắng thức trắng cả đêm để đảm bảo có chuyến viếng thăm trái phép nào, và tôi cũng buồn chỉ ra cho bố hiểu rằng

      những nỗ lực ấy là vô ích. Nếu Tod và tôi muốn bị nhìn thấy, chắc chắn chẳng ai ngăn cản được chúng tôi. Cả thần chết và trích đoạt viên – chức danh chính thức mới

      của tôi ở phòng Khiếu nại – đều có khả năng nghe, nhìn và hình có chọn lọc. Về căn bản, chúng tôi có thể lựa chọn cho ai nhìn thấy và nghe thấy mình, và ra bất cứ lúc

      nào chúng tôi muốn.

      Nghe có vẻ thú vị, tôi biết, nhưng cái giá phải trả quá lớn.

      Bố dặt cái dĩa tay xuống, và tôi bắt gặp ánh mắt đầy lo lắng xoay tròn trong mắt bố. “Bố rất lo cho con, Kaylee ạ.”

      “Bố đừng lo. Chẳng có gì thay đổi cả.” Nhưng phải như thế, và kể cả nếu đó là thậtđi chăng nữa nó cũng làm bố tôi yên tâm được. Cuộc đời tôi vốn

      hề bình thường trước khi chết, và ngay cả đến cái chết cũng vẫn cải thiện được điều đó.

      “Con chẳng ăn gì hết. Con hầu như chẳng chuyện với ai và nhiều ngày bố hề thấy con xem TV hay đọc sách. Mỗi lần vào phòng con, hơn nửa thời gian bố chẳng

      thấy con đâu, ngay cả khi con ở đó.”

      “Con vẫn tập vụ đó.” – Tôi lẩm bẩm, tay di di lại miếng bánh kếp đĩa – “Vụ hình khó hơn con tưởng. Đòi hỏi phải luyện tập rất nhiều.” Và tập trung.

      “Con có chắc là mình sẵn sàng quay lại trường học ? Chúng ta có thể nghỉ thêm tuần nữa.” Nhưng ngay khi vừa dứt lời, trông bố có vẻ ân hận về lời đề nghị vừa ròi

      của mình. Lùi lại tuần đồng nghĩa với việc tôi lại chỉ quanh quẩn ở nhà, làm gì cả, và điều đó khiến bố lo lắng nhất.

      “Con cần phải . Mọi người đều biết hôm nay con học trở lại.”

      “Mọi người” ở đây chính là các thầy , các bạn cùng lớp và các đài truyền hình địa phương. Tôi trở thành tin tức lớn – sống sót sau khi bị xiên cho phát bởi

      chính giáo viên dạy Toán của mình. Bố tôi phải dừng nghe điện thoại ở nhà, và chúng tôi phải thay đổi số điện thoại di động sau khi ai đó tiết lộ với giới truyền thông. Tất

      cả mọi người đều muốn biết cảm giác lúc sắp chết như thế nào. Họ mốn biết làm sao tôi có thể sóng sót.

      ai có thể biết được – rằng tôi hề qua khỏi. Rằng đó là phần của thỏa thuận – cho phép tôi tiếp tục tồn tại của mình như chưa bao giờ có vụ giết

      người kia. Để giữ bí mật ấy đồng nghĩa với việc tôi phải tiếp tục học và làm, ngoài nhiệm vụ “trích đoạt” các linh hồn vô tội, từ những kẻ được phép sở hữu

      chúng.

      “Bố muốn con gọi ngay cho bố nếu có bất cứ chuyện gì xảy ra.” Bố dặn và tôi gập đầu. Mặc dù hiển nhiên là tôi gọi cho bố dù cho chuyện gì có xảy ra. Bởi vì tôi hoàn

      tàn có thể hô biến khỏi trường học và trở về nhà, trước cả khi bố kịp ra đến bãi để xe. Và bố hiểu điều đó. Chỉ là bố thể lo lắng cảu người cha và tôi bố vì

      điều đó. Vì những chiếc bánh kếp, ngay cả khi tôi thực tôi muốn ăn.

      Cả hai bố con đều chỉ ngồi nhấp nháp cà phê, và tôi nhận ra dường như khẩu vị của bố tôi cũng biến mất. Sau đó bố dặt cốc cà phê xuống và lấy dải thịt hun khói cho vào

      đĩa. “Con biết , bố nghĩ thứ Sáu này…” Bố tôi ngừng lại, cắn miếng thịt.

      “Thứ Sáu này làm sao ạ?” Tôi hỏi và bố khẽ cau mày.

      “Sinh nhật con, Kaylee.”

      Trong thoáng, tôi chỉ có thể chớp mắt nhìn bố, và nhẩm đếm ngày tháng trong đầu. Thời gian dường như mất mọi ý nghĩa suốt tháng qua. Tod chuyện đó là

      bình thường – việc đồng hò sinh học bị xáo trộn – nhưng ngờ đến ngày sinh nhật của mình tôi có thể quên.

      “Con sắp bước sang tuổi 17…” Tôi thầm.

      Có điều, đó phải . Ngày sinh nhật của tôi mãi đến rồi , nhưng tôi vẫn chỉ 16 tuổi và 11 tháng – ít nhất là xét về vẻ bề ngoài. Tôi mãi mãi quá trẻ để bỏ

      phiếu. Quá trẻ để uống rượu. Quá trẻ để bar. Và chưa bao giờ tôi lại thấy những hạn chế đó vô nghĩa như lúc này.

      Mấy chuyện đó đâu còn ý nghĩa gì nữa?

      “Thế, con muốn mời ai tới bữa tiệc?” Bố tôi lại cầm cốc cà phê lên nhấm nháp, chờ đợi câu trả lời của tôi.

      Tôi nhíu mày. “Con muốn tiệc tùng gì hết.” Rất ít người biết tôi còn sống, và trong số đó, Nash và Sabine – bạn tai cũ của tôi và bạn cũ của giờ

      rất ghét tôi vì đổ tội giết người cho Nash. Tôi lựa chọn nào khác, và lý do chính để tôi chấp nhận cuộc đời sau khi chết như thế này chính là để giải oan

      cho Nash – nếu tôi chết, ấy bị buộc tội giết người. Nhưng tôi cũng thể trách ấy vì ghét tôi.

      Hơn nữa, ngay cả nếu Nash và Sabine cùng đến, tôi vẫn có đủ bạn để mở tiệc, mà tôi hề muốn phải tiếp chuyện với bất kỳ ai.

      “Thế, bình thường con làm gì trong ngày sinh nhật của mình?” Bố tôi biết những chuyện đó, bởi ông gửi tôi lại cho vợ chồng trai mình nuôi, sau khi mẹ tôi qua đời.

      Tôi mới chỉ đoàn tụ lại với bố được 7 tháng nay.

      Bố rất ân hận vì bỏ tôi – tôi biết chắc điều đó – và hiển nhiên nỗi ân hận ấy càng nặng nề hơn khi mà giờ đây tôi cũng chết.

      “Emma và con thường thuê đĩa về xem và nhấm nháp đồ ăn vặt.” Nhưng năm nay khác. Tôi chưa từng tổ chức sinh nhật cùng với người bạn trai nào, và tôi cũng chưa từng

      đón sinh nhật với bố. Và hiển nhiên tôi chưa chết lần nào trong ngày sinh nhật của mình.

      Trông mặt bố thất vọng thấy , khiến tôi chỉ muốn quay sang ôm bố an ủi. Vì thế tôi làm điều mình cần phải làm. “Thôi được. bữa tiệc. Nhưng thôi. Chỉ mời bạn bè

      thân và gia đình.”

      Mặt bố lập tức rạng rỡ hẳn lên. “Có trang trí gì ?”

      ạ. Nhưng bố có thể mua bánh. Sô--la, phủ phô-mai kem. Và con chỉ ăn lát mỏng thôi đấy.” – Nếu ngày nào đó tôi tìm lại được vị giác cảu mình, tôi dự

      định ăn tất cả những gì tôi thích. Ca-lo chẳng còn ý nghĩa gì với người chết – “Và con từ chối bất kì món quà nào.”

      “OK.” – Tôi thở phào nhõm khi nhìn thấy nụ cười nở rộng môi bố - “Kay này, bố xin lỗi vì bỏ lỡ những buổi sinh nhật khác của con…”

      Tôi nhún vai. “Sinh nhật con cũng có gì đặt biệt lắm đâu ạ.”

      Bố tôi định mở miệng phản đối nhưng còn chưa kịp lên tiếng thấy bóng người phụ nữa tóc nâu mảnh khảnh trong bộ váy công sở màu nâu ra trước cửa phòng

      bếp. “Chúa ơi, Madeline.” – Bố tôi suýt sặc miếng bánh nhai dở trong miệng và phải uống vội ngụm nước để hắng giọng – “ biết thế nào là gõ cửa à?”

      Bà Madeline nhướn cặp lông mày được chuốt cẩn thận lên nhìn bố tôi. “ Cavanaugh, tôi quá lịch khi để cho nhìn và nghe thấy mình như thế này. Nhưng nếu

      thấy vẫn đủ, tôi có thể chỉ ra với mình Kaylee.”

      Madeline là sếp của tôi ở phòng Khiếu nại – người cho phép tôi giữ bí mật về cái chết của mình và giải oan cho Nash . Bà ấy cũng là nhân viên duy nhất của phòng Khiếu nại

      mà tôi gặp. Bố tôi hề thích bà Madeline. Nhưng bà ấy chẳng hề để tâm tới điều đó.

      “Tôi có ý đó. có muốn uống chút cà phê ?” Bố tôi giơ cốc cà phê còn lại lên mời.

      “Đây pải là cuộc viếng thăm xã giao, Cavanaugh ạ.” – Bà Madeline quay sang nhìn tôi, hai tay khoanh trước ngực – “Kaylee, sẵn sàng đảm nhiệm công việc

      của trích đoạt viên chưa? Phải thừa nhận bốn tuần là khoảng thời gian tập luyện khá ngắn ngủi, nhưng kẻ đánh cắp linh hồn mà chúng tôi giữ lại để xử lí lại vừa ra

      tay giết người lần nữa, và chúng tôi thể để chuyện đó tiếp diễn nếu sẵn sằng.”

      nỗi lo sợ mới bắt đầu len lỏi trong người tôi, cùng với những hoài nghi về năng lực của chính mình, bơi vì tôi biết mình cần phải cảm thấy sợ hãi. Nếu là bình thường chắc tôi

      sợ xanh mặt mất rồi, nhưng kể từ sau khi chết tôi hầu như còn cảm thấy gì nữa.

      “Gượm … ai là kẻ đánh cắp linh hồn và tại sao Kaylee là người xử lí ? Vẫn chưa có ai giải thích cho tôi điều đó. Gì tôi cũng là bố con bé.”

      Bà Madeline nhìn bố tôi với ánh mắt lạnh hnuw băng. “Chúng tôi biết tên tộm đó là ai hay thuộc giống loài nào, Cavanaugh ạ. Đó là điều chúng tôi cần Kaylee phải tìm

      hiểu. Để truy lùng , hai nhân viên của chúng tôi bỏ mạng và thành thực mà , bởi vì Kaylee là bean sidhe nên giờ bé là hy vọng lớn nhất của chúng tôi.”

      Tôi chắc là mình có thể làm cái điều mà bà ấy cầu, nhưng tôi chẳng tìm ra được sơ hở nào trong lập luận của bà. Là nữ bean sidhe, tôi chính là điềm báo cảu cái

      chết. Khi ai đó ở gần tôi sắp chết, trong lòng tôi sục sôi nh cầu muốn cất tiếng khóc cho linh hồn sắp lìa đời. Nhưng mục đích của tiến khóc ấy là níu giữ linh hồn đó

      lại. Giữ chặt lấy nó. Và với giúp đỡ cảu bean sidhe nam – Tod, Nash, bác tôi, và bố tôi đều được – tôi có thể đưa linh hồn ấy trở lại với thân xác cũ và cứu mạng chủ nhân

      của nó. Nhưng cái giá phải trả vô cùng lớn. Để cân bằng sống và cái chết, khi mạng người được cứu sống, mạng khác bị lấy .

      Bà Madeline đưa tôi từ cõi chết trở về và tuyển dụng tôi, với hy vọng có thể sử dụng các năng lực bean sidhe của tôi vào những việc mà các trích đoạt viên khác thất bại.

      Tôi rất mong là bà ấy đúng, bởi vì nếu tôi phải chấm dứt kiếp sau của mình. Và về nơi an nghỉ cuối cùng – theo lời bà ấy.

      “Và bà muốn tôi làm chuyện đó ngày hôm nay? Đối mặt với tay trộm ấy?” – Nỗi sợ hãi bùng lên trong tôi, khiến ruột gan tôi nhưng muốn đóng băng, toàn thân lạnh toát.

      . vẫn chưa có ai lần ra được tung tích của hăn. Nhưng chúng tôi cần phải biết sẵn sàng để nhận nhiệm vụ chưa, trong trường hợp tìm ra . vì thế coi như

      hôm nay là bài kiểm tra để xem năng lực của đến đâu.”

      “Nhưng mục tiêu vẫn là ?” – Bố tôi hoi, và tôi bắt đầu tự hỏi hiểu vai trò của mình trong cuộc trò chuyện này là gì.

      “Rất là đằng khác.” – Bà Madeline quay sang nhìn tôi – “Người gọi hồn của chúng tôi xác định được gã thần chết mà ông Levi thể tìm ra, chứng tỏ phải

      là người thuộc khu vực quản lý của ông ý.” – Sếp của Tod đx thuộc lòng cách thức làm việc của từng nhân viên nên nhìn từ xa có thể chỉ ra ai là người phụ trách linh hồn

      nào – “Chúng tôi nghi ngờ thần chết nổi loạn và có lẽ sớm ra tay thôi. Khi chuyện đó xảy ra, tôi tới tìm và nhiệm vụ của lấy lại linh hồn bị đánh

      cắp từ tay . hiểu chứ?”

      “Tôi hiểu.” – Giờ tôi chỉ muốn được chui lên giường ôm Styx thôi – “Nếu bà biết ở đâu, tại sao bắt luôn bây giờ ?”

      “Bởi vì chưa đánh cắp bất kỳ linh hồn nào hết.”

      “Vậy là bà định chờ ai đó chết rồi mới hành động?”

      Bà Madeline cau mặt lại. “Nếu bắt bây giờ, chúng ta bao giờ biết được có phải là tên thần chết nổi loạn hay . Hơn nữa chúng tôi mất cơ hội xem

      chứng minh khả năng của mình. Dù cho mạng sống mà gã thần chết đó sắp lấy là của ai chăng nữa nó cũng thể quan trọng bằng cơ hội để chúng ta ngăn chặn

      tên trộm mà giữ lại để xử lí. thế này có lẽ quen hơn, chuyện này giống như đập chết con ruồi, nhưng để cho con ong sống.”

      “Tôi chả thấy quen gì cả! Giả sử đó là mạng sống của bà sao?” – Tôi đẩy đĩa bánh sang bên và đứng dậy. Cuối cùng tôi cũng tìm thấy thứ có thể phá tan tình

      trạng tê liệt cảm xúc của mình – đó là nỗi tức giận – “Bà là ai mà có quyền định đoạt xem mạng của ai đáng giá hay ?”

      “Tôi là cấp của .” – Bà Madeline thậm chí còn chẳng buồn cao giọng, và điều khiến tôi khó chịu hơn là bà ấy chẳng hề quan tâm đến chuyện đó – “Kẻ đánh cắp linh hồn

      hàng loạt này còn nguy hiểm hơn so với gã thần chết nổi loạn, vì thế đây là bài kiểm tra lý tưởng dành cho . Nhất là khi chúng ta định vị được , tất cả cũng nhờ

      người gọi hồn mới tuyển của chúng ta.”

      Người gọi hồn, theo như nhữn gì tôi mới học được gần đây, là người có thể nhìn thấy và chuyện với người chết. À , phải là cảm nhận được đúng hơn là nhìn

      thấy. Mặc dù trong trường hợp của tôi vẫn có thể hiểu theo nghĩa đen – người gọi hồn có thể nhìn và nghe thấy tôi, kể cả khi tôi tắt tiếng và tàng hình với mọi người xung quanh.

      “Khi nào tôi gặp người gọi hồn này?”

      “Hôm nay.” –Bà Madeline – “Cậ ta bắt đầu theo học ở trường từ tuần trước. Rất có thể hai người gặp nhau ở trường. Khi đó, hy vọng có thể để mắt tới cậu ấy.”

      “Người gọi hồn của bà là học sinh trung học ý hả?”

      “Nếu tôi nhớ lầm cậu ta học dưới lớp.”

      “Cậu ta vẫn còn sống chứ?” Bố tôi hỏi. Theo quan điểm cảu bố, tỷ lệ bạn bè và đồng nghiệp của tôi chết nhiều hơn sống và bố hề thích điều đó chút nào.

      “Vẫn sống và là con người, Cavanaugh ạ. Ngoài ra còn là cậu bé rất lịch và nhã nhặn.”

      “Thế bọn họ nuốt sống cậu ta.” – Tôi lẩm bẩm và bố tôi chỉ biết lắc đầu tặc lưỡi – “Thôi được, tôi để mắt tới người gọi hồn của bà. Nhưng tôi hứa là việc giao du

      với tôi đem lại bất kỳ lợi ích nào cho cậu ta đâu nhé.”

      “Cảm ơn , Kaylee.” – Bà Madeline , làm tôi phải ngước mắt lên nhìn đầy ngạc nhiên. phải vì trước giờ bà ấy thô lỗ hay bất lịch gì, chỉ là tôi vẫn nghĩ bà ấy

      được…thân thiện cho lắm – “Tôi tìm ngay khi xác định được chính là thần chết nổi loạn.”

      rồi bà Madeline biết mất, bố tôi thở dài cái thượt. “Ngay ngày đầu tiên được yên ổn rồi.”

      Tôi chấm dải thịt hun khói vào bát nước sốt. “Bố ơi, con có thể đếm số ngày bình thường năm nay của mình ở trường chỉ bàn tay.”

      “Bố biết. Và bố rất tiếc vì điều đó.” – Bố tôi nhấp thêm ngụm cà phê, và tôi nhún vai, nhưng trước khi tôi kịp trả lời, bà Madeline lại ra trước cửa phòng bếp, và lần này

      đến lượt tôi suýt nữa nghẹn – “ thay đổi ý định lại muốn uống cà phê rồi à?” Bố tôi hỏi, nhưng bà ấy chỉ lắc đầu.

      “Gã thần chết đó vừa giết người. Đén lúc chứng minh khả năng của mình Kaylee.”

      Tôi nuốt nốt miếng thịt trong miệng rồi đứng dậy, bụng chộn rộn như thể vừa nuốt chửng cả đàn ruồi, mặc dù tôi biết bản thân cần phải làm gì. Tôi tập luyện suốt

      tháng nay. Nhưng… “Tôi cần phải có mặt ở trường trong 20 phút nữa.”

      “Vật hãy khẩn trương lên.” Bà Madeline thò tay vào trong túi áo khoác, rút ra sợi dây kim loại đưa cho tôi. Tôi cầm lấy và nhận ra đó là mặt dây chuyền hình trái tim bằng

      vàng khá đẹp và khá cổ.

      “Nặng thế ạ.” – Tôi nhíu mày, cố dùng móng tay cậy quanh phần gờ - “Sao nó mở ra nhỉ?”

      “Bởi vì đó phải mặt dây chuyền. Hãy dùng nó để cất giữ linh hồn mà lấy lại được. Nó được thiết kế đặt biệt dành riêng cho , giống như món đồ trang sức của

      trẻ.”

      trẻ của thời đại nào thế ạ?” Tôi lẩm bẩm, đeo sợi dây chuyền vào cổ.

      Bà Madeline khẽ cau mày. “Hãy mang nó về cho tôi, ngay khi lấy lại được linh hồn, Đừng cố đuổi theo gã thần chết đó. Các thần chết có luật lệ riêng của họ, chúng ta chỉ cần

      quan tâm đến linh hồn mà lấy di. hiểu chưa?”

      “Vâng.” – Tôi cũng chẳng muốn gây hấn với ai trong ngày đầu làm việc – “ ở đâu?”

      “Ba phút trước, vừa lấy mạng người ở tiệm bánh Daylight Donuts. Nếu nhanh chân có thể vẫn đuổi kịp . Nếu gặp khó khăn trong việc tìm kiếm hay định vị , cứ

      cất tiếng hát cho linh hồn đó là được.”

      “OK, nhưng…”

      , Kaylee.”

      Ánh mắt tôi chuyển từ bà Madeline sang nhìn bố và nhận được cái gập đầu đầy mễn cưỡng của ông. Tôi nhắm mắt lại và nghĩ tới tiệm bánh rán Daylight Donuts – may mắn thay,

      tôi tới đó ăn hàng ngàn lần rồi nên còn gì lạ nữa. Khi tôi mở mắt ra thấy mình đứng giữa tiệm bánh vắn tanh, bóng người. Tôi vội đảo mắt tìm kiếm

      xung quanh và phát ra xác của ông chủ tiệm nằm sóng soài sàn bếp, người vẫn mặc chiếc tạp dề trắng. Nhưng thấy bóng dáng của gã thần chết đâu.

      Hốt hoảng, tôi vội xuyên qua cánh cửa bếp, ra con hẻm phía sau tiệm bánh, và gây ra tiếng động nào. Đơn giản là vì tôi tàng hình để cho ai nhìn thấy

      hay nghe thấy mình. Tôi định cất tiếng hát linh hồn cảu người khuất – hy vọng mình đến quá muộn – đột nhiên thấy gã thần chết đúng lù lù bên canh cái

      thùng rác. Như thể đợi tôi.

      Hơi thở của tôi nghẹn lại trong cổ họng – cũng may là giờ tôi nhất thiết phải hít thở như xưa. Tôi nhận ra gã thần chết đó, ngay cả với cặp kính râm lố lăn và ngu xuẩn kia.

      Chính mắt tôi nhìn thấy Tod giao cho gã tà ma ở bên Cõi , để ngăn cho lấy linh hồn của tôi. Vậy mà giờ đứng ở đây, vẫn sống nhăn răng và

      khỏe mạnh. Gã thần chết luôn tìm cách lấy mạng tôi kể từ cái ngày hắt giết chết mẹ tôi, 13 năm về trước.

      Thane. trở về từ cõi chết. lần nữa.

    3. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 2:

      “CHÀ, XEM AI VẪN CÒN SỐNG THẾ NÀY…” – ràng tay Thane đợi ai đó, nhưng qua cái níu mày đầy ngạc nhiên của có thể đoán được người đó phải tôi

      – “Đây là điều sớm muộn gì cũng xảy ra khi họ thay thần chết dày dặn kinh nghiệm như tôi bằng thằng oắt con mới vào nghề.” – đút hai tay vào chiếc quần đen

      rộng thùng thình tôi từng thấy mặc trong lần đầu gặp tôi, vài ngày trước khi tôi chết, và bụng tôi quặn thắt lại vì sợ. phải sợ cho cá nhân tôi, bởi vì đằng nào ngày

      chết của tôi cũng qua. Cái tôi sợ ở đây là tính mạng của những người thân và bạn bè vẫn sống, nhỡ chẳng may tính tới chuyện trả thù – “Chính thằng nhãi đó đấm

      tôi, sau đó bán đứng tôi, đúng ? Ông thần chết của bạn trai ý?”

      phải.” – Mặc dù đúng là như thế nhưng tôi có ý định giải thích mọi việc với – “Ông làm cái quái gì ở đây thế, Thane?” – Và làm thế nào mà

      có thể thoát khỏi tay lão Avari, chẳng phải Tod nộp cho gã tà ma ấy rồi sao? – “Ông thù ghét gì với ngành công nghiệp bánh rán à? Hay là họ quên rắc vừng lên

      bánh cho ông?”

      “Ôi là hài hước” – Thane dựa vai vào cái thùng rác bên cạnh và khoanh hai tay lại trước ngực – “Tôi chỉ gặt hái những gì gieo thôi.”

      “Tôi gieo cái gì?”

      “Tất cả là lỗi của , nhóc con ạ. và tay thần chết tóc vàng đó… Thông thường, tối rất ghét phải chia sẻ với người khác, nhưng gã bán bán đó chết là vì hai người, và cả

      những chuyện sắp tới nữa… Tất cả là lỗi tại .”

      Tôi sững người, toàn thân lạnh toát. “Cái gì là lỗi tại tôi? Có chuyện gì sắp xảy ra à?”

      nụ cười quái dị từ từ nở môi . “Hẹn gặp lại lần sau, tiểu bean sidhe…”

      “Khônggg!” Tôi nhận ra chuẩn bị vụt biết khỏi con hẻm, và trong cơn tuyệt vọng muốn đoạt lại linh hồn trong tay gã thần chết, tôi vô tình giải thoát tiếng khóc bean

      sidhe bằng tất cả sức lực của mình. Với lượng lớn nhất.

      Thane nhăn mặt, giơ tay ôm chặt lấy hai tai. Cửa kín cửa sổ đằng sau tôi rung rinh và tôi nghe có tiến vỡ loảng xoảng vọng ra bên trong thùng rác. Nếu phải là tôi chủ

      động ngắt tiếng ngay từ đầu, có lẽ bất kỳ ai đứun gtrong phạm vi bán kính hai tòa nà gần đó cũng muốn tự chọc thủng màng nhĩ của mình.

      Các kỹ năng bean sidhe của tôi ngày càng hoàn thiện sau hàng loạt biến cố xảy ra với cuộc đời tôi, khiến tôi đôi lúc cũng cảm thấy khiếp sợ với chính bản thân của mình.

      là giống quái gi thế?” – Thane vừa hỏi vừa giang rộng hai tay để giữ thân bằng, khi linh hồn vừa bị đánh cắp kia bắt đầu rời khỏi cơ thể , giống như làn khói từ từ

      thoát ra qua ô cửa sổ duy nhất trong phòng. Tôi phải nhìn miệng Thane để đoán xem gì, bởi vì tiếng thét của tôi lúc này quá lớn, còn nghe thấy bất kì thanh

      nào khác. Và hiển nhiên, tôi cũng thể trả lời lại.

      Linh hồn – giống như làn sương mù hình dạng – bắt đầu quay trở lại nhập vào người gã thần chết, và trong thoáng tôi bỗng thấy hoang mang vô cùng. Tôi

      biết phải làm thế nào để bắt được linh hồn ấy chui vào trong cái vòng cổ mình. Quá tuyệt vộng và sốt ruột – do muốn ngày đầu quay trở lại trường lại học muộn –

      tôi cởi cái vòng ra và giơ về phía trước. May mắn thay, linh hồn ông chủ tiệm bánh ngay lập tức trôi về phía tôi, xoay tròn quanh mặt dây chuyền, để rồi cuối cùng chui vào nằm

      gọn trong đó, y hệt như lúc linh hồn của lão Beck bị hút vào con dao găm tôi dùng để lấy mạng .

      Sau khi linh hồn được thu hồi xong xuôi, tiếng thét cảu tôi cũng từ từ tắt lịm, và tôi đeo sợi dây chuyền lại vào cổ.

      là giống quỷ gì thế?” – Thane lại hỏi, hai mắt mở to trừng trừng sợ hãi. Lần đầu tiên tôi thấy sợ điều gì như thế.

      “Ông trước . Tại sao ông vẫn chưa chết?”

      “Tôi vẫn chết đấy chứ. Chẳng ai có thể trở về từ cõi chết cả.” – nheo mắt nhìn tôi – “Từ kinh nghiệm của bản thân, đáng ra phải hiểu điều đó rồi chứ?” – Tôi phân vân

      biết nên đáp lại thé nào để làm lộ ra những thông tin mà chưa biết. Thane chìa tay định chạm vào sợi dây chuyền cổ tôi nhưng tôi nhanh chân lùi lại –

      “Tôi biết tính chơi trò gì, nhóc con ạ, nhưng nếu nghĩ cái chết có thể giúp thoát khỏi tay lão Avari nhầm to rồi. Lão ấy rất điên vì lấy được

      linh hồn lúc chết, và lão ấy chắc chắn hành hạ những người thân của cho tới khi tóm được mới thôi, nếu phát ra là vẫn …ở đây. Vì thế sao

      giarit hoát cho bọn họ khỏi kiếp đọa đày, khổ sở ấy bằng cách với tôi bây giờ?”

      “Đừng hòng!” – Tôi tiếp tục lùi ra sau, tay nắm chặt lấy mặt dây chuyền cổ - “Lão ta động được vào tôi hay bất cứ người nào khác.” – Bởi vì các tà ma thể

      bước qua thế giới loài người. Đó là trong số ít những diều tôi biết chắc chắn, kể từ sau khi chết – “Hãy cuốn xéo về địa ngục của ông !”

      cần phải nhắc tôi cũng ở đó rồi, nhóc con ạ.” – Giọng gã thần chết đột nhiên lại, nghe như tiếng thầm – “Và rất mau thôi cũng phải xuống đó…”

      xong vụt biến mất, và tôi biết , bỏi vì giờ các thần chết còn tàng hình được với tôi. Và đáng tiếc, điều tương tự cũng áp dụng với tôi.

      Tôi đứng ngây người ra lúc mới tìm được hơi thở của mình khi cú sốc ban đầu qua , nỗi khiếp sợ bắt đầu dâng trào trong tôi. Những lời đe dọa của lão Avari từ lâu

      còn mới với tôi, nhưng thần chết Thane quay trở lại và ra tay với người vô tội – đó là tin vô cùng xấu. Nhưng tôi thể kể với bà Madeline việc mình dã xác

      định ra danh tính của gã thần chết nổi loạn hay tại sao xuất đột ngột của lại là điều bất ngờ, mà lôi Tod vào cuộc. khi bà Madeline phát ra việc

      Tod làm với Thane, chắc chắn bà ấy báo với ông Levi biết. Đành rằng ông Levi trước giờ nghi ngờ Tod đứng sau vụ mất tích của Thane, nhưng chừng nào

      những người ở cấp cao chưa phát ra vụ việc đó, ông ấy có thể nhắm mắt làm ngơ. Bởi vì ông ấy rất quý Tod. Nhưng nếu hành vi phạm tội của được thông báo

      qua kênh chính thống, ông Levi còn cách nào khác là sa thải , điều đó đòng nghĩa với cái chết vĩnh viễn.

      Tôi thể mất Tod. Nhưng tôi cũng thể đứng nhìn gã Thane tiếp tục giết người vô tội.

      Rắc rối lại chồng thêm rắc rối trong buổi sáng vốn có quá nhiều vấn đề linh tinh của tôi. Liếc vội vào cái đồng hồ điện thoại, tôi hốt hoảng nhận ra chỉ còn 5 phút nữa

      là vào học.

      Tôi thở dài cái thượt, sau đoa nhắm mắt lại, hình dung ra căn phòng bếp nhà mình và khi mở mắt ra thấy đứng trong đó rồi.

      “Đây.” – Tôi dúi cái vòng cổ vào tay bà Madeline rồi vội vã với lấy cái ba-lô trê ghế - “Tôi phải .”

      lấy lại được linh hồn chưa?” – Bà ấy hỏi lúc tôi khoác ba-lô lên vai.

      “Rồi. Là ông chủ của tiệm bánh rán. Ai đó nên gọi cảnh sát .”

      “Con có nhìn thấy gã thần chết đó ?” Bố tôi hỏi, trán nhắn tít lại vì lo lắng. Tôi vớ vội lấy chùm chìa khóa treo bức tường lửng giữa phòng khách và phòng ăn.

      “Có ạ. Con tả lại sau. Ba phút nữa con phải có mặt trong lớp rồi.” xong tôi vụt biến khỏi phòng khác, bỏ mặc bố và sếp đứng nhìn chằm chằm vào khoảng nơi

      tôi vừa rời .

      Lúc tôi mở mắt ra độ giây sau, thấy mình ở trong toa-lét nữ, hoàn toàn tàng hình. Cũng may, bởi vì có hai bé năm nhất đứng õng ẹo tô son trước gương.

      còn cách nào khác, tôi đành hậm hực xuyên qua cánh cửa toa-lét trống và cố gắng tập trung để nguyên hình. Sau đó tôi ấn nút xả nước và mở cửa ra.

      “Hy vọng mình phải ngồi sau chị ta ở căng-tin.” trong hai bé dẩu mỏ lên , lúc tôi thẳng qua chỗ bồn rửa, làm tôi đành muối mặt quay lại rửa tay mà chẳng vì

      cái gì. Giờ tôi chỉ còn 90 giây để quay về lớp học. Tôi cuống cuồng đẩy cửa chạy thục mạng về phía lớp Toán, và ngồi vào chỗ của mình đúng lúc tiếng chuông báo vào tiết

      vang lên.

      Ưu điểm của việc đến sát giờ là chẳng có phóng viên hay bạn học nào có kịp thời gian để phỏng vấn tôi về chuyện xảy ra. Nhưng điều đó có nghĩa tôi tránh được những

      ánh mắt tò mò của đám bạn cùng lớp.

      “Êu. Mình còn tưởng cậu đến chứ.” bạn thân nhất của tôi, Emma Marshall, thầm từ từ cái bàn bên cạnh.

      “Mình cũng tưởng thế.” – Trong suốt thời gian tôi ở nhà tĩnh dưỡng, Emma hầu như chiều nào cũng ghé qua chơi thăm tôi, ngoại trừ những hôm cậu ấy phải làm và tôi

      phải tập luyện. Chỉ cần nhìn thấy cậu ấy thôi là tôi có thể mỉm cười và yên lòng trở lại. Ơn Chúa, cậu ấy hề hé răng nửa lời về chuyện của tôi với mọi người –

      “Mình vừa có chuyến ghé thăm bất ngờ từ bà Madeline sáng nay.”

      Hai mắt Emma trợn tròn lên. “Nhưng hôm nay là ngày đầu tiên cậu quay trở lại trường cơ mà.”

      “Và cũng là ngày đầu tiên làm việc của mình.”

      “Kaylee Cavanaugh?” Thầy giáo dạy Toán mới gọi tên tôi và gần như ngay laajp tức, 31 mái đầu còn ljaij vội quay về phía tôi, cùng 31 cặp mắt to tròn háo hức nhìn tôi.

      “Có ạ!” Tôi trả lời như thể quá quen với việc được cả lớp chú ý rồi. Trước đây tôi luôn có cảm giác như người vô hình ở trong lớp, bởi vì chẳng ai chú ý đến tồn tại của tôi.

      Và giờ khi tôi thực có thể tàng hình lại thể làm, bởi vì có quá nhiều người theo dõi. Cuộc đời trước và sau khi chết của tôi đúng là chứa đầy nhiều điều mỉa mai.

      “Kaylee, chào mừng em quay trở lại.” – Vị thầy giáo mới gật đầu – “Theo quy định của trường, em có hơn tháng để hoàn thành các bài tập bỏ lỡ. Hãy cứ nới với

      thầy nếu em cần bất cứ trợ giúp nào về môn Toán.”

      Tôi gật đầu lấy lệ, bởi vì thực ra tôi làm xong hết đống bài tập đó từ lâu rời, nhưng tôi thể với thầy điều đó. Hầu hết các nạn nhân bị dao đâm chẳng ai lại quan tâm

      tới bài vở ở trường trong quá trình phục hồi cả. Bản thân tôi cũng thế thôi, nhưng gdo giờ còn nhu cầu phải ngủ nữa nên tôi có quá nhiều thời gian rảnh rỗi, biết làm

      gì để giết thời gian. Vả lại, nhiều lúc tôi có cảm giác bài tập về nhà là thứ duy nhất gắn kết tôi với thế giới – cái thế giới mà tôi còn thực phần của nó nữa.

      Thầy Cumberland – tên của thầy giáo Toán mới – tiếp tục điểm danh và Emma trnah thử nghiên người sang chỗ tôi thầm, “ thể tin học có thể tìm ngay được người thay

      thế cho vị trí này. Đáng lẽ lớp học này nên đổi tên thành lớp Phòng chống Nghệ thuật Hắc ám mới phải. Mình đấy, sao vẫn có người chịu nhận công việc này nhỉ…”

      Tôi nhún vai, chăm chú nhìn thầy Cumberland. “Thầy ý có…?”

      “Có nhạt nhẽo á? Có. Nhưng ít ra thấy có dấu hiệu nào muốn trích hút năng lượng của học sinh. À mà công việc sáng nay của cậu là gì thế?”

      Bình thường chẳng ai để ý đến việc tôi và Emma thầm to trong lớp, nhưng sau vụ việc kinh thiên động địa xảy ra với tôi hồi tháng trước, giờ mọi thứ liên qua đến tôi đêu

      trở thành đề tài nóng. Tôi gần như có thể cảm nhận được 31 đôi tai dỏng ngược lên nghe ngóng, hy vọng có thể kiếm chác được ít tin sốt dẻo về cái đêm thầy Beck chết. Vì

      thế, tôi cố gắng tập trung vào Emma để làm sao chỉ mình cậu ấy nghe thấy tiếng tôi mà thôi.

      “Thần chết nổi loạn.” – Tôi , và khi thấy mọi người xung quanh ai phản ứng gì, tôi biết mình làm đúng cách. Hy vọng nếu ai đó nhìn thấy môi tôi mấp máy tưởng

      rằng tôi thầm quá nên nghe thấy gì – “Gã Thane lại quay trở lại rời.” Tôi nới tiếp, và hai mắt Emma mở to đầy sửng sốt.Nhưng trước khi tôi kịp kể chi tiết mọi

      chuyện cho Emma thầy Cumberland bắt đầu bài giảng.

      50 phút sau, lúc chuông báo hết tiết vang lên chỉ có lác đác vài người đứng dậy rời khỏi lớp còn lại đa số vẫn cố nán lại trong lớp, nếu giả vờ xếp sách vở cũng giả vờ

      lục túi xách, có điều mặt ai cũng đều lấm lét nhìn về phía tôi. Rồi ngay khi Emma và tôi đứng dậy, đột nhiên tất cả cũng đồng loạt đứng dậy theo.

      "Đến chết mất thôi." Tôi thở dài ngao ngán.

      Chưa hết, thầy Cumberland lại còn nhè đúng lúc ấy gọi Emma ở lại để chuyện học hành của cậu ấy. Trước giờ môn Toán vẫn luôn là môn học yếu nhất của nàng.

      Emma đành quay sang nhìn tôi tỏ ý xin lỗi rồi quay lại cho bàn giáo viên. Tôi định đứng lại đợi câu ấy nhưng sau đó phát ra mình phải đứng đợi mình. Và

      khi học sinh từ khắp nơi bắt đầu di chuyển sang lớp học tiếp theo, số lượng người vây quanh tôi gần như chiếm trọn góc hành lang. Cuối cùng chịu được nữa tôi dành

      rẽ đám đông, rảo bước nhanh tôi cho tủ để đồ.

      Nhưng rút cuộc vẫn tranh vỏ dưa gặp vỏ dừa.

      Chelsea Simms, phóng viên ở báo trường, là người đầu tiên chạy tới bắt chuyện với tôi. “Kaylee ơi, bọn mình rất vui vì cậu quay trở lại.”

      “Cảm ơn.” Tôi cắm cúi bước , trong khi bạn nhiều chuyện kia vẫn lẽo đẽo bên cạnh.

      “Nghe cậu chết à? Lúc ở bàn mổ tim cậu ngừng đập đúng ?”

      “Chỉ vài phút thôi.” Tôi phải rất tập trung mới tàng hình , bởi vì chưa khi nào ước muốn được tàng hình lại sục sôi trong tôi như lúc này.

      “Nhưng sao đài báo lại là cậu chết rồi. Chết thực ý. Họ thậm chí còn chiếu hình ảnh túi đựng xác để cáng mà.”

      Gai ốc nổi rần rật dọc hai cánh tay tôi. Việc biết mình chết với việc nghe người khác về nó là hai việc khác hẳn nhau.

      Tôi chợt bắt gặp ánh mắt màu hạt dẻ quen thuộc từ phía bên kia hành lang, và bước chân của tôi bỗng trở nên chậm lại lúc ngang qua Nash và Sabine, chỉ mong sao có thể

      bước tới nhập hội với họ. Có thể cùng họ chuyện, tranh cãi, thậm chí là đứng nhìn nhau trong im lặng và nghĩ về những gì xảy ra giữa ba chúng tôi. chung là làm gì

      cũng được, miễn sao có thể tránh xa những ánh mắt tò mò, những câu hỏi tọc mạch của những người xa lạ chẳng liên quan. Tôi có xảm giác đám đông bám theo mình giống dòng

      người rồng rắn trong đám tang hơn là các paparazzi săn tin tức. Chỉ có điều đám tang này muộn tới cả tháng.

      Nhưng Nash và Sabine chỉ lặng lẽ đứng nhìn đoàn người diễu hành qua. Tôi rất muốn dừng lại chuyện, nhưng lại biết bắt đầu từ đâu. Tôi chưa hè gặp lại Nash kể

      từ sau khi trở về từ cõi chết, và hiển nhiên câu “Em xin lỗi vì bỏ và đổ tội giết người cho phải là lời để bắt đầu câu chuyện. Hay để nối lại tình bạn. Hay

      cầu xin tha thứ.

      Hơn nữa, theo lời Emma đám người tọc mạch ấy chỉ chịu buông tha cho Nash khi nghe được tin tôi sắp học trở lại. Vì thế tôi muốn lại lôi ấy vào mấy chuyệ

      thị phi này. Nhất là sau nhưng gì tôi gây ra cho .

      “Kaylee ơi?” – Mặt Chelsea giờ chỉ còn cách mặt tôi có vài phân và tôi giật mình khi thấy cậu ta rút bút chì và sổ tay ra hý hoáy ghi chép từ bao giờ - “Vụ cái túi đựng xác là

      sao?”

      “Đó là nhầm lẫn thôi.” – Cuối cùng tôi cũng nhìn thấy ngăn tủ đựng đồ của mình giữa biển người – “Mình cũng biết phải gì hơn. Các tin tức về cái chết

      của mình bị phóng đại lên thôi.” Mặc dù tất cả đều tin lời tôi – bởi xét cho cùng việc tôi đứng lù lù ở đây lên tất cả - nhưng chẳng hieeru sao cơn mưa câu hỏi vẫn

      cứ tới tấp đổ lên đầu tôi.

      “Cậu có nhìn thấy ánh sáng chói lòa cuối đường hầm ? Các hình ảnh có tua ngược trước mắt cậu ?”

      “Nếu có chắc chắn đó là thước phim tẻ ngắn ngủi và tẻ nhạt nhất trong lịch sử loài người.” Tiếng bà chị họ Sophie của tôi vang lên từ phía ngăn tủ đựng đồ gần đó. Nhưng

      đây là lần đầu tiên tôi cảm nhận được độc địa trong lời của chị ấy. Hơn nữa cũng chẳn có ai để ý tới có mặt của chị, bởi vì mọi chú ý đều đổ dồn về phía

      tôi.

      Đám đông trước mặt tôi rẽ ra lúc tôi tiếng tới chỗ tủ đựng đồ của mình, cách chị Sophie vài ngăn, nhưng tôi còn chưa kịp mở khóa bạn cùng lớp tiếng Pháp bước thẳng

      đến trưới mặt tôi và thản nhiên dựa vai vào cái tủ bên cạnh. Qua ánh mắt tò mò nhưng đầy quyết tâm của cậu ấy tôi hiểu rằng cuối cùng cũng có ai đó có dũng khí hỏi thẳn cái

      điều mà tất cả mọi người đều rất muốn biết.

      “Có là thầy Beck chết trong giường của cậu ?”

      giường của tôi. ta chết giường của tôi, chứ phải trong giường của tôi. Nhưng tôi quá hiểu mình nên trả lời câu hỏi đó.

      Tôi biết giây phút này sướm muộn gì rồi cũng đến, nhưng kể cả khi biết trước chuyện gì xảy ra nếu cắm đầu xướng nước trước, vẫn đủ để giúp bạn tránh khỏi cú

      sốc.Và câu hỏi đó mở đầu cho hàng loạt những câu hỏi mang đầy tính chất riêng tư và hề phù hợp từ đám đông, khiến tôi chỉ biết đứng trơ ra ở đó, ước sau có thể làm

      những tiếng gào thét xung quanh mình biết mất hoàn toàn.

      “Tại sao thầy ý lại ở giường cậu?”

      “Cậu giết thầy ý à?”

      “Có phải cậu ngủ với thầy Beck ?”

      “Có phải vì thể mà Nash bỏ cậu ?”

      “Tại sao Nash lại bị bắt?”

      “Tại sao họ thả ấy ra?”

      “Tối hôm đó ấy cũng có mặt ở đó à?”

      “Có phải ấy giết thầy Beck ?”

      Sau gần tháng trời luyện tập, học cách hít thở như người bình thường, ngờ trái tim và cơ thể tôi lại chọn đúng lúc này để thực hành. Tim tôi đột nhiên đập rất nhanh.

      Máu trong người tôi chảy nhanh đến nỗi làm cho đầu óc tôi cháng váng. khí ra vào hai lá phổi của tôi với tốc độ chóng mặt và nếu phải vì tôi cần đến nó nữa

      có lẽ tôi lăn ra bất tỉnh từ lâu rồi.

      Quá hoảng sợ, tôi liếc vội về phía Sophie, tuyệt vọng cầu cứu giúp đỡ của chị. Nhưng tất cả những gì chị ấy làm là lặng lẽ rời khỏi đám đông, với hy vọng rằng ai biết

      chuyện chị ấy cũng có mặt ở nhà tôi ngày hôm ấy và tránh được những cơn mưa câu hỏi tương tự từ mọi người. Khi tôi chết, bố chị ấy còn cách nào khác đành phải kể

      hết về gia đình chúng tôi cho chị nghe. Tôi cũng biết chị ấy đón nhận chuyện đó như thế nào chỉ biết rằng giờ chị ấy quay lưng bỏ . Tôi cũng muốn bỏ

      chạy cùng chị Sophie, nhưng làm sao vượt qua được đám đông kia. Tôi thậm chí còn mở được tủ đựng đồ của mình bởi vì đến khoảng trống cũng chẳng còn.

      Các câu hỏi vẫn tiếp tục bay đến tới tấp, nhưng câu trả lời vẫn bị chôn chặt phía dưới cổ họng tôi. Chúng hẳn là những câu trả lời thực bởi tôi thể với học

      chuyện gì xảy ra, bởi vì những giải thoát cho tôi mà có thể tống tôi vào bệnh viện tâm thần.

      Từ đằng xa tôi nghe tiếng vài giáo viên hò hét cầu đám đông giải tán, nhưng phảo chờ tới khi Emma ra tay mới xong. “Tránh ra nào, đám kền kền này!” – Cậu ấy quát ầm

      lên và len vào giữa tận đám đông – “Cậu ấy vừa xuất viện xong. Sao mấy người buôn chuyện sau lưng cậu ấy như mọi ngày ?”

      Tôi chỉ muốn lao tới ôm hôn bạn thân nhất của mình để tỏ lòng biết ơn.

      Sau khi bị Emma dập tắt mọi câu hỏi, đám đông còn nhao nhao lên nữa, và nhờ đó mà các giáo viên mới có thể lùa học sinh quay trở lại vào lớp. Qua đám đông tôi nhìn

      thấy Nash và Sabine lặng lẽ bỏ . tiếng nào.

      Tôi cũng biết mình hy vọng gì ở họ. Chỉ biết rằng có lẽ Nash bao giờ tha thứ cho tôi và tôi thể trách điều đó.

      “Em sao chứ?” Tucker, HLV của đội bóng mềm nữ, bước tới hỏi thăm tôi, lúc tôi loay hoay mở khóa tủ đựng đồ.

      “Vâng ạ, em vẫn ổn.” Ngoài câu đó ra tôi còn biết gì nữa?

      “Đây.” – rút cuốn sổ tay và hý hoáy viết lên giấy. Sau đó xé tờ giấy cùng và đưa cho tôi. tấm phiếu cho phép vào lớp muộn, với tên của tôi đó – “Em cứ

      nghỉ ngơi vài phút . Khi nào bình tĩnh lại hẳng vào lớp cũng được.” – Vừa vừa viết thêm tấm phiếu thứ hai cho Emma.

      “Em cảm ơn .” Trớ trêu thay, đây là lần đầu tiên sau gần ba năm ấy nhớ được tên tôi.

      rất tiếc vì những gì xảy ra với em, Kaylee ạ.” – HLV Tucker với giọng đầy thương cảm, lúc đưa tấm phiếu cho Emma – “Là giáo viên, đáng ra bọn phải nhận ra có

      điều ổn ở . Bởi ngày nào bọn cũng gặp . Trò chuyện cùng . Ngồi ăn cùng . Thay mặt nhà trường thành xin lỗi vì làm em thất vọng.”

      Tôi biết phải trả lời sau nữa. Ban giám hiệu gửi điện hoa to vật vã tới nhà tôi ngày sau khi tôi trở về từ cõi chết, nhưng tôi chỉ nghĩ đó là điện hoa được gửi lấy lệ từ

      văn phòng thư ký mà thôi. Và giờ tôi tự hỏi phải chăng chính HLV Tucker là người tự đứng ra lo liệu chuyện đó.

      ai làm em thất vọng hết. Em khỏe rồi mà . đấy ạ.” Tôi , nhưng trông mặt ấy có vẻ tin.

      “Cứ với nếu có thể giúp được gì cho em để hòa nhập lại với các bạn.” dặn và tôi gật đầu, sau đó lấy sách trong ba lô cất vào tủ. Tôi muốn tỏ ra khiếm nhã,

      chỉ là tôi biết nên gì với ấy.

      Ơn Chúa, đúng lúc đấy Tucker phát ra cặp ôm hôn nhau ở ngoài hành lang, và tôi có thể thở phào nhõm khi còn phải đứng tiếp chuyện .

      “Cậu sao chứ?” – Emma hỏi tôi, vai dựa vào cái tủ đựng đồ kế bên.

      “Khá hơn rồi. Sao mọi người lắm chuyện thế nhỉ?”

      Emma mỉm cười “Ừ. Con người lắm chuyện lắm.” Nụ cười môi cậu ấy vụt tắt khi thấy tôi đứng nhìn chằm chằm và cái ba-lô trống , cố nhớ xem mình làm gì. Cần

      phải mang theo quyển sách gì tiếp theo.

      Tiết hai. Môn Hóa. À, đúng rồi.

      “Vậy là gã Thane quay trở lại à?” – Emma hạ giọng hỏi, lúc tôi nhét lại quyển sách Hóa vào cặp – “Sao lại có chuyện đó được?”

      “Mình cũng biết.”

      “Ý cậu là sao?”

      là mình biết mà.”

      Emma cau mày. “Thế cậu định làm gì?”

      “Mình biết, Emma ạ. Mình biết gì hết, ngoại trừ việc vừa giết ông chủ tiệm bánh rán ở gần trường mình và cậu là người duy nhất mình kể chuyện này.” Nhưng

      tôi dám kể cho cậu ấy nghe những lời gã Thane về lão Avari rằng lão ấy tha cho bạn bè và gia đình tôi, khi phát ra tôi vẫn còn sống. Bởi điều đó

      chỉ càng khiến cho cậu ấy sợ hãi mà thôi.

      “Cậu vẫn chưa với Tod à?”

      “Mình nào kịp với ấy.” – Tôi đóng cửa tủ lại và khoác ba-lô lên vai – “Mình thể kể với bà Madeline, bởi vì bà ấy lại với ông Levi, và ông ấy còn

      cách nào khác đành phải trừng phạt Tod. Mà cậu hiểu hậu quả nghiêm trọng thế nào rồi đấy. Mình cần phải làm gì đó, nhưng chưa biết bắt đầu từ đâu. Còn bây

      giờ…”

      Chuông báo muộn giờ vang lên, lác đác vẫn còn vài học sinh lớp dưới cắm đầu cắm cổ chạy vào lớp.

      “…cả hai chúng ta đều muộn giờ rồi đấy.” Tôi tiếp. Nãy giờ Emma thậm chí còn chưa chuẩn bị sách vở cho môn học tiếp theo.

      “Ừ, mình biết rồi. À, còn chuyện nữa.” – ngần ngừ trong giọng của cậu ấy khiến cho tôi hơi chột dạ - “Sau khi câu rồi, Nash và Sabine cũng tránh mình luôn.

      Vì thế dạo gần đây mình thường ăn trưa cùng Jayson.”

      “Jayson Olivera á?”

      “Ừ. Bọn mình…cũng mới bắt đầu qua lại được vài tuần nay.”

      Tôi chớp mắt đầy ngạc nhiên. Vậy mà tôi cứ đinh ninh cậu ấy cặp kè với ai kể từ sau cái chết của Doug hồi cuối năm ngoái cơ đấy.

      “Sao cậu gì với mình?”

      “Bởi vì mình vẫn chưa biết chuyện của bọn mình đến đâu – chưa có gì là chắc chắn cả. Hơn nữa cậu cũng có quá đủ chuyện phải lo nghĩ rồi, mình muốn cậu phải

      bận tâm tới chuyện cỏn con này.”

      Tim tôi thắt lại khi nhìn vào ánh mắt buồn bã của bạn thân. “Mình thậm chí còn biết là cậu quen Jayson cơ đấy.” Tôi

      Emma nhún vai. “Ừ đúng là mình quen mà. Nhưng sau khi cậu rồi, mọi chuyện còn giống như xưa. Nash và Sabine hoàn toàn thu mình lại và rất khó gần.

      Nhưng cũng khó trách bọn họ, khi mà tất cả những gì mọi người đến ở trường là vụ bắt bớ của ấy. Ai cũng tò mò muốn biết rút cuộc chuyện gì xảy ra ở nhà cậu tối

      hôm đó. Khi moi được gì từ Nash bọn họ quay sang hỏi mình. Jayson là người duy nhất còn tỏ ra…bình thường chút.”

      Và điều cậu ấy cần chính là bình thường. Tôi rất cố gắng để kéo Emma vào nguy hiểm, nhưng Cõi giống như vùng cát lún – tôi càng cố kéo cậu áy ra

      càng hút cậu ấy vào.

      Cuộc đời của Emma có lẽ tốt hơn nếu gặp tôi.

      “Xin lỗi cậu, Emma.”

      sao đâu.” – Emma – “Mình đấy. Mình cũng thích ấy mà. Jayson ở bên cạnh mình khi mình thấy… đơn. Chỉ là… Cậu có ngại nếu ấy

      ngồi ăn cùng bọn mình? Vì mình đoán thế nào Tod cũng đến, và sớm muộn gì Nash và Sabine cũng chuyện lại với cậu thôi. ấy thể giận cậu mãi được.”

      ấy có thể đấy. Thế Nash và Sabine…là đôi rồi à?” – Emma ít khi chuyện về học và tôi cũng dám hỏi. Cho dù ấy quyết định đến với ai chăng nữa

      giờ chuyện đó cũng chẳng phải là chuyện của tôi nữa. Tôi luôn mong muốn ấy được hạnh phúc. Có điều..chỉ trong thời gian ngắn có quá nhiều thứ thay đỏi mà

      bản thân tôi vẫn chưa thể thích ứng kịp.

      Emma cau mày suy nghĩ. “Cũng khó . Hai người đó lúc nào cũng kè kè với nhau nhưng lại tỏ ra thắm thiết nư những cặp nhau bình thường. Hay đó phải là

      kiểu của họ mình biết.”

      Nếu có ai đó cấm ai được thể tình cảm trước công chúng đó hẳn là Nash. Bởi vì trước giờ Sabine luôn tìm mọi cơ hội để chứng minh với mọi người rằng

      Nash là của chị ta.

      Tôi nhúng vai và cố rủ bỏ suy nghĩ đó ra khỏi đầu. “Mình nghĩ cậu phải lo lắng quá đâu. Kể cả nếu Nash, Sabine và Tod cùng xuất lượt chẳng nữa

      …bọn mình cũng vẫn thu xếp được ổn thỏa thôi.” –ví dụ như tôi tàng hình để cho bạn trai của Emma nhìn hay nghe thấy mình – “Cứ bảo bạn trai cậu ngồi ăn

      trưa cùng cho vui, nhá?” – rồi tôi mỉm cười vẫy tay chào bạn thân để vào lớp Hóa, nơi tôi lại tiếp tục trở thành tâm điểm của mọi người trong lớp suốt 50 phút tiếp theo.

      Tiết ba là tiết tự do, vì thể tôi định quẳng cái ba-lô vào tủ đựng đồ rồi lẻn vào toa-lét nữ ngồi tự kỷ cho yên chuyện. Nhưng vừa ngang qua văn phòng khoa, đột nhiên cánh cửa

      kính bật mở và thư ký thường trục thò đầu ra gọi tôi, với cặp lông mày nhướn cao. “Kaylee Cavanaugh?”

      Tôi ngập ngừng dừng lại. Nếu là tháng trước, chắc chắn ấy chẳng biết tôi là ai.

      định tìm em. Em bị muộn giờ hẹn với chuyên gia tư vấn của nhà trường rồi.”

      Ôi mẹ ơi! Đúng là tuần trước có ai đó để lại lời nhắn trong hộp thư thoại nhà tôi, rằng tôi có cuộc hẹn vào tiết trống thứ 3 của ngày hôm nay. Nhưng tôi xóa

      béng cái tin ấy và tự nhắc bản thân là phải nhắc bố gọi điện đến đề nghị nhà trường bỏ qua cái thủ tục tư vấn tâm lý bắt buộc này .

      Đáng ra tôi phải ghi lại vào tờ giấy nhớ mới đúng.

      còn cách nào khác, tôi đành miễng cưỡng theo thư ký vào trong văn phòng, nơi vài học sinh khác ngồi chờ đến lượt mình. Tôi chưa bao giờ gặp chuyên

      gia tư vấn của trường, nhưng tôi vừa bước vào phòng đợi thấy ấy mở cửa giơ tay mời tôi vào, đồng thời gật đầu cảm ơn thư ký.

      “Chào em, Kaylee. Tên là Hirsch. Em ngồi .”

      Tôi ngồi xuống trong mấy cái ghế trước bàn làm việc của . Tập tài liệu về tôi được mở toang mặt bàn, và khi với tay tắt màn hình máy tính – mặc dù chẳng thể

      nhìn thấy gì từ chỗ tôi ngồi nhưng tôi đoán ấy đọc tin tức địa phương. Hoặc có thể ấy vừa Google tôi để chuẩn bị cho cuộc hẹn của chúng tôi. Chuyên gia tư

      vấn của nhà trường mà cũng sử dụng công cụ tìm kiếm Google ư?

      “Em có muốn uống ít nước ?” Hirsch đưa cho tôi chai nước suối .

      ạ, cảm ơn .” Tôi đặt ba-lô xuống đất, nhưng rồi nhận ra hai tay mình trống trải.

      “Kaylee, ngày đầu tiên quay lại trường học của em thế nào?”

      “Bình thường ạ.” Nếu từ “bình thường” có thể định nghĩa là khoảng giữa của “khủng khiếp” và “ thể chịu nổi”.

      “Thế các bài học sao? Em có gặp vấn đề gì với việc đuổi kịp các bạn ? Nhà trường có cử gia sư tới dạy kèm cho em trong thời gian nghỉ học ?”

      Có, nhưng bố tôi từ chối hết, với lý do tự bố cũng có thể phụ đạo cho tôi. Cuối cùng nhà trường đành phải đồng ý – sau khi bố tôi sử dụng năng lực Ảnh hưởng của mình để

      thuyết phục họ rằng đó là .

      “Em cũng bị tụt xa so với các bạn đến mức đó đâu ạ.” Tôi nhún vai .

      “Bất cứ khi nào em thấy cần phải có người dạy kèm hoặc làm bù bài kiểm tra cứ báo cho biết.”

      “Em nghĩ là cần đâu ạ.” Tôi khăng khăng quả quyết, nhưng Hirsch chỉ nhíu mày ra chiều tin. Mà việc gì ấy phải tin tôi? Làm gì có 16 tuổi nào phục hồi

      nhanh như thế chỉ sau 4 tuần bị đâm bằng dao găm?

      Có điều chuyện này chẳng là gì so với vụ bị đám người vây quanh lấy như bầy kền kền săn mồi ở ngoài hành lang sáng nay.

      dám chắc việc học trở lại ngay thế này hề dễ dàng gì đối với em.” – Hirsch , và tôi đoán ấy được nghe về vụ sáng nay ở ngoài hành lang – “Chắc

      hẳn em phải gặp khá nhiều chú ý mong muốn ngày hôm nay.”

      “Vầng.”

      “Em đối mặt với chuyện đó như thế nào?”

      Tôi cố gắng trốn vào toa-lét để được yên thân – nhưng cuối cùng lại bị lôi lên đây. “ em cũng chỉ có thể lờ họ thôi.”

      Hirsch chậm rãi gập đầu. “Con người, đặc biệt là các thanh niên trẻ, luôn tò mò với mọi chuyện. Đó gọi là bản năng rồi. Nhưng phải ai cũng hiểu được rằng tò mò

      của mình đôi khi làm ảnh hưởng tới người khác. Các bạn có thể hỏi em về chuyện xảy ra, cách trực tiếp hay gián tiếp. Nhưng em có quyền thẳng với các bạn ấy em

      muốn về chuyện đó với họ. Và em cần phải cảm thấy có lỗi về điều đó.”

      Tôi hề cảm thấy có lỗi. Tôi chẳng hề cảm thấy gì hết, ngoại trừ nhu cầu – hay đúng hơn là mòng ước cháy bỏng – được tránh khỏi trường học và đám bạn học của

      mình càng xa càng tốt.

      Đáng ra tôi phải suy sụp tinh thần mới phải. ràng mọi người chờ đợi tôi than khóc kể lể về những gì xảy ra tối hôm đó. phần trong tôi ước sao mình có thể

      làm như vậy. Ước sao mọi chuyện chỉ đơn giản thế, chỉ cần trận khóc có thể hóa giải được hết mọi điều và tôi có thể bắt đầu lại từ đầu. Nhưng chưa bao giờ tôi lại thấy

      muốn khóc như bây giờ, và tôi vĩnh viễn thể làm lại từ đầu. Mẹ tôi trao cho tôi cơ hội duy nhất, năm tôi 3 tuổi.

      “Em sao .” Tôi , và cái cau mày của chuyên gia tư vấn càng sâu hơn.

      “Kaylee, là hoàn toàn bình thường nếu em cảm thấy căng thẳng hay khó chịu trong thời gian dài, sau những gì em phải trải qua. Có thể phải mất nhiều tháng để em

      cảm thấy mọi thứ trở lại bình thường như xưa, và điều đó hoàn toàn hợp lý.”

      Bình thường à? ấy đùa đấy à?

      “Vậy là…còn có quy định cụ thể về thời gian để người vượt qua được chuyện bị thầy giáo dạy Toán đâm cơ ạ? Người ta còn nghiên cứu cả mấy chuyện đó cơ ạ? Liệu trong

      đó có em phải mất bao lâu mới quên được cái cảm giác khó chịu khi phải tự tay giết chết ạ? Bởi vì nếu em nhớ lầm em phải mất gần tuần đấy ạ.

      Theo như thế có quá lâu ?”

      Hirsch chớp chớp mắt. Sau đó mở ngăn kéo rút ra tờ rơi và đưa cho tôi. “Đay là thông tin liên lạc của nhóm những người thoát chết khỏi những vụ bạo hành.

      nghĩ có thể em …”

      cần đâu ạ, em cảm ơn .” – Tôi đẩy trả lại cái tờ rơi rùng rợn ấy. ấy chỉ muốn giúp đỡ. Tô biết điều đó. Nhưng tôi cũng biết rằng ấy trầm trọng hóa vấn

      đề. Và thành thực mà , sau nhữn gì xảy ra từ đầu năm học tới giờ với học sinh và giáo viên của trường Eastlake, cũng khó có thể trách ấy được – “Giờ em phải đây ạ.”

      Tôi đứng dậy nhặt ba-lô lên.

      Hirsch thở ra chậm rãi, ngước mắt lên nhìn tôi. “Kaylee. Văn phòng này là nơi an toàn.” – giang rộng hai tay chỉ bốn bức tường xung quanh – “Em có thể bất cứ điều

      gì em muốn ở đây và mọi điều em với đều được coi là bí mật. biết, em có bạn bè và ia đình để tâm cùng, nhưng đôi khi ra với người hoàn toàn liên

      quan lại giúp ích được cho em. lúc nào đó, nếu ở trường có chuyện gì khiến em cảm thấy quá sức chịu đựng, em có thể tới đây gặp . Chúng ta có thể chuyện. Hoặc

      thậm chí chỉ là ngồi nghỉ ngơi, thư giãn thôi.” – úp hai tay xuống mặt bàn, mặt đây nghiêm nghị - “Đây là nơi an toàn. Em hãy ghi nhớ điều đó.”

      “Em cảm ơn , em lưu ý.” Tôi khoác ba-lô lên vai và chạy vụt ra khỏi cửa. Sau đó, tôi lẻn vào phòng vệ sinh nữ chờ thời cơ để hô biến khỏi trường học mà bị ai phát

      ra. Trong phòng vệ sinh lúc này chỉ còn hai bạn học cùng khóa với tôi nhưng tôi nhớ ra tên. Phải tới khi học quay sang chuyện với nhau tôi mới nhận ra rằng họ

      hề nhìn thấy tôi vào. Đây chính là thời điển lý tưởng nhất để sử dụng năng lực di chuyển tức thời của mình. Nhưng đoạn hội thoại của họ chính là thứ níu chân tôi lại.

      Đáng ra tôi nên nghe lỏm câu chuyện của người khác. Nhưng tôi kiềm chế nổi.

      “Cảnh sát nghĩ thầy ấy cố tìm cách…cậu biết rồi đấy. Và tay chống trả lại.”

      “Sao cậu biết?”

      “Mẹ mình làm trong đội mà.”

      thể tin được. Thầy Beck có thể có bất cứ ai mà thầy ý muốn, tại sao lại mất công theo đuổi Kaylee Cavanaugh nhỉ? Mà kể cả nếu chuyện đó là chẳng nữa người

      như ta đáng nhẽ từ chối mới phải. ta lẳng lơ chết được. Chẳng phải ta ở cùng với Scott Carter cái hôm ấy bị bắt còn gì, cậu nhớ ? Lừa dối bạn

      trai, lét lút cặp kè với bạn thân nhất của ấy, lại còn là bạn trai của em nữa chứ.”

      “Mình tưởng Sophie chỉ là chị em họ thôi.”

      cũng là người trong nhà với nhau. ta lừa dối sau lưng Nash, qua lại với Scott, để rồi cuối cùng ấy phải vào viện tâm thần. Rồi gần đây nhất, ta ôm

      hôn chàng nào đó ở ngay giữa trường học và ngày hôm sau người ta phát ra xác thầy Beck giường nhà ta, và sau đấy Nash bị bắt. ta giống như vua

      Midas, chỉ có điều mọi thứ ta chạm vào đều biến thành phân, thay vì thành vàng.

      Sôi máu, tôi mở toang cánh cửa phòng toa-lét hầm hầm bước ra. “Các người gì?” – Tối quắc mắt nhìn họ trong gương – “Trong này bị tắt cống hay sao mà bốc mùi thối

      hoắc thế này? Tốt nhất các người nên đánh răng thêm trăm lần nữa ” – Kế đó, tôi chỉ tay vào thái dương tiếp “Các người nên dùng đầu để nghĩ chứ đừng có dùng

      miệng để xả ra những câu thối um lên như thế, người ta cười cho đấy.”

      rồi tôi bỏ ra khỏi phòng, mặc cho hai kẻ nhiều chuyện kia ngơ ngác nhìn theo, và đâm sầm và chàng cao lớn, tóc đen, mặt lạ hoắc.

      “Ối, bạn sao chứ?” – Cậu ta vội giữ lấy tay tôi để giúp tôi lấy lại thăng bằng. Tôi gật đầu và lông mày của cậu ta nhíu lại, như thể vừa nhận ra tôi là ai – “Bạn có phải là

      Kaylee Cavanaugh ?”

      Tôi thở dài, cố gắng kìm nén cơn giận dữ của mình nưng vẫn sao kìm chết nổi. “Phải, là tôi. Và phải, tôi rất vui vì vẫn còn sống. Nhưng , tôi phải là đứa

      con lẳng lơ. Và , tôi thể nhìn thấy vết sẹo của mình. Ngần ấy thông tin đủ chưa?”

      Cậu bạn kia chỉ biết cứng họng, ngây người ra nhìn tôi vì quá ngạc nhiên. Còn tôi cắm đầu cắm cổ chạy nhanh xuống cuối hành lang bởi vì tôi có thể cảm nhận được bản

      thân mờ dần và tôi thể để cho cậu ta – hay bất kì ai khác – nhìn thấy điều đó. Các bước chân của tôi dần rồi biết mất hẳn lúc tôi rẽ ngoặc vào góc hành lang,

      bạn đứng ở phía đối diện chợt ngẳng đầu lên như thể vừa nghe thấy tiếng gì đó, nhưng ánh mắt lơ đãng của cậu ta chứng tỏ tôi còn hữu nữa. Tôi biến mất

      hoàn toàn.

      Người ta người chết luôn muốn được nhìn thấy – để chứng tỏ rằng họ vẫn tồn tại trong thể giới loài người – nhưng chưa bao giờ tôi lại muốn biến mất như lúc này.

    4. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 3:

      “Ơ, em làm gì ở đây thế?” - Tod nắm lấy tay tôi lúc tôi ngồi phịch xuống chiếc ghế bên trong phòng chờ - “Hôm nay ở trường mệt lắm à?

      Em phải gặp chuyên gia tư vấn. Và em bị bao vây ở giữa hành lang với đủ câu hỏi đời.”

      Tod đảo tròn hai mắt , lắc đầu ngao ngán. “Thôi cứ coi như vì họ chưa từng gặp nạn nhân của vụ thảm sát nào mà lại tí tởn trở vễ từ cõi chết và tìm linh

      hồn của những người chết để ban cho họ yên nghỉ cuối cùng.”

      “Nếu như thế …”

      “Hãy cho họ chút thời gian, Kaylee ạ. Rồi mọi tin tức về em cũng trở thành tin cũ thôi và cuộc sống trở lại bình thường như xưa.” - Tod nhún vai -“Chỉ có

      điều em còn thực sống trong đó”.

      vây chẳng giúp ích gì hết”. có lúc tôi chỉ mong được mọi người để ý tới. Được nổi bật giữa đám đông, giống như Emma hay chị Sophie. Và giờ mong muốn

      của tôi trở thành thực nhưng với lý do hoàn toàn khác hẳn. Tôi chỉ mong có thể quay trở lại cuộc đời vô danh trước kia.

      Ngón tay cái của tôi xoa lên bàn tay . Chỉ riêng việc được chạm vào tay thế này thôi cũng khiến tôi cảm thấy… hơn, giống như sống hơn. Tôi kéo

      lại gần và hôn . Trái tim tôi dường như đập trở lại ngay khi môi chạm vào môi tôi. Mạch máu chạy rần rật trong cơ thể tôi càng lúc càng nhanh, giống như cảm giác lần

      đầu tiên chúng tôi hôn nhau. Đó phải chỉ là kí ức đơn thuần, bởi tôi có thể cảm nhận được nó bằng mọi giác quan tưởng chừng như mất của mình. Tôi như

      sống lại với khoảnh khắc ấy - trong những khoảnh khắc hạnh phúc nhất trong cuộc đời tôi - và tôi hiểu rằng dù là kiếp này hay kiếp sau nó cũng mãi mãi theo tôi,

      chừng nào tôi còn tồn tại.

      Trong giây, tôi gần như quên bẵng việc mình chết. ấy cũng toi đời. Và rằng chúng tôi ngồi giữa những người bệnh héo hon trong phòng chờ của

      bệnh viện trung tâm.

      Và rồi tiếng ai đó húng hắng ho và tiếng trẻ con quấy khóc kéo tôi trở về với thực cùng với nỗi thất vọng khôn nguôi. Tôi có cảm giác hụt hẫng, giống như vừa mất

      cái gì đó vô cùng quý báu và có ý nghĩa với mình.

      Tại sao tôi lại cảm thấy vô cảm với mọi thứ xung quanh mình như vây? Tại sao tôi trông vẫn như trước nhưng cảm giác lại khác hẳn thế này? Trống rỗng, như cái vỏ.

      Cái vỏ Kaylee , vẫn là tôi ở bên ngoài nhưng trống rỗng ở bên trong. Tôi nghĩ quay trở lại trường học - gặp lại các bạn cùng lớp và thầy giáo cũ - giúp tôi lấp đầy khoảng

      trống đó. Và rằng khi cái vỏ đó được lấp đầy, mọi thứ quay trở lại giống như xưa.

      Tôi nghĩ cái chết của tôi chỉ là đốm sáng màn hình ra-đa, mấy ảnh hưởng tới những thứ xung quanh. Sau ngần ấy thời gian ở bên Tod , đáng ra tôi phải hiểu

      điều này mới phải. Cái chết của ấy phải chỉ là đốm sáng màn hình, nó là thời điểm xác định tồn tại của . Chính cái chết - khi nào , tại sao và cách

      thức ấy chết - lên con người . Tính cách của .

      Vậy cái chết của tôi gì về tôi? Rằng tôi là nạn nhân? Rằng tôi đủ mạnh mẽ để bảo vệ Nash giống như tôi làm với Emma và chị Sophie?

      Các ngón tay của đan chặt lấy tôi. “ cũng đâu muốn như thế, nhưng chúng ta thể để gã Thane tiếp tục giết người được.”

      Em biết nhưng thế nào mà chẳng có cách tiêu diệt làm ảnh hưởng đến . Em nghĩ chúng ta nên bắt đầu từ Lakeside”. Khu điều trị dành cho bệnh nhân tâm

      thần nằm ngay cạnh bệnh viện trung tâm, nơi chúng tôi ngồi bây giờ.

      “Với Scott á?” - Các vòng xoáy trong mắt Tod bắt đầu chuyển động chứng tỏ ấy hiểu kế hoạch của tôi.

      “Vâng”.

      Scott Carter, trong những người bạn thân nhất của ah Nash và bạn trai cũ của chị Sophie, hóa điên sau khi nghiện hơi thở của lão Avari và có liên kết về tâm

      tưởng với lão. Avari cũng chính là gã tà ma Tod trao thần chết Thane cho. Và nếu có ai biết làm cách nào và tại sao Thane quay trở lại được thế giới con người đó là

      lão Avari.

      Có điều làm sao để bắt lão ta cho chúng tôi biết mới là khó.

      “OK”. - Cuối cùng Tod - “Tối nay chúng ta gặp Scott, còn bây giờ cần phải làm đây. Em biết đấy, mấy người ốm tự lăn ra chết được.”

      Tôi cố gượng cười. “ còn câu pha trò nào nhạt hơn ?”

      “Nhạt còn hơn . Lát gặp em vào bữa trưa nhé!”

      “Vâng, có lẽ , em , Emma và bạn trai của cậu ấy. Em báo trước để khỏi bất ngờ.” Tod có thể chỉ ra với mình tôi và Emma nhưng thà để cậu ấy

      nhìn thấy từ đầu còn hơn là giả vờ như thấy.

      Ah Tod khẽ cau mặt. “Thôi được. Nhưng nếu phải tàng hình như vậy, hứa là cư sử đàng hoàng đâu nhá! biết là dám làm gì đâu,..Ý là ,

      đằng nào cũng chẳng có ai nhìn thấy , tội gì phải mặc quần áo?”

      Tôi bật cười phá lên, hai má ửng đỏ. “ chỉ được cái mạnh mồm”.

      “Trò chơi đó hai người có thể cùng chơi đấy “. nháy mắt trêu tôi.

      quên là em thể tàng hình à?” - Tôi nhún vai nghiêng người sang hôn lên má tôi. Chỉ đụng chạm như vậy thôi cũng đủ khiến trái tim tôi

      rung rinh hồi - cảm giác mà hồi còn sống tôi biết là quý giá đến thế.

      Tod xịu mặt . “Hãy nhắc lại cho nhớ tại sao chúng ta phải ăn trưa . Khi mà cả và em đâu cần tới thức ăn ?”

      “Tạm thời em chẳng nhớ được gì hết.” Tôi nhe răng cười với . - “Đại hái có liên quan gì đó dến việ giả vờ sống…”

      cũng định hỏi em chuyện đó thế nào rồi?”

      “Chỉ có bây giờ là em thấy giống như giả vờ thôi.” Bởi vì lúc này đây, trái tim nhảy tưng tưng trong lồng ngực tôi, chờ đợi cảm giác được chạm vào

      lần nữa. Nhưng tất cả kết thúc khi tôi quay trở lại trường học. Tôi lại phải cố gắng tập trung thể ra như người bình thường - từ mạch đập, đến hơi thở và hình dáng

      bên ngoài - và đột nhiên mọi thứ bỗng trở nên quá khó khăn đối với tôi.

      Chưa bao giờ tôi lại thấy làm người bình thường khó khăn đến thế. Quá nhiều thứ để nhớ, Quá nhiều thứ để giấu. Quá nhiều thứ để mất.

      “Em phải giả vờ mãi đâu” - Ah Tod động viên tôi - “Thêm năm phổ thông nữa thôi, và rồi em có thể làm bất cứ điều gì em muốn. Vào đại học tự do lắm, em

      thích học lúc nào , đấy là em muốn học tiếp. Còn chung ta có thể ….chơi với nhau”.

      “Mãi mãi ý hả?” - Cái khái niệm mãi mãi - có hồi kết - là khái niệm quá dài để tôi nghĩ đến bây giờ. Việc làm gì trong suốt thiên niên kỷ - kể cả có

      Tod ở bên cạnh - là điều thể. Chắc chắn tôi hóa điên vì buồn.

      “Thế còn ? muốn làm gì?” Trong các lần chuyện trước đây, chúng tôi mới chỉ chia sẻ với nhau về sở thích, bí mật, mối quan tâm và cả những hi vọng, nhưng

      chưa bao giờ chúng tôi đề cập đến vấn đề này.

      có được thứ muốn.” - lại siết tay tôi lần nữa, nhưng tôi có cảm giác trái tim mình như bị bóp nghẹt - “Chúng ta còn rất nhiều thời gian

      để tìm hiểu thêm. Hy vọng nó như thế này…

      lại nghiêng người sang hôn tôi lần nữa và tôi phải đấu tranh tư tưởng lắm mới dứt được ra, trong khi tất cả những gì tôi muốn làm lúc bấy giờ là leo lên lòng

      và tiếp tục hôn . Chưa khi nào tôi lại mong muốn được rũ bỏ mọi thứ như thế này. Công việc, và trường học - tôi chẳng cần mấy cái đó.

      “Em tưởng là phải làm mà..” - Tôi thầm hỏi Tod, mắt sao dời khỏi các vòng xoáy của đam mê xoay tròn trong đôi mắt màu xanh -ban của .

      Và nếu nhìn vào mắt tôi có lẽ cũng tìm thấy cảm xúc tương tự.

      “Họ có thể đợi”

      thấy là em cố tỏ ra là người có trách nhiệm à?..” - Tôi thở dài khi kéo tôi sát về phía mình.

      “Nhưng .”

      “Tại sao em cứ luôn là người câu “dừng lại” thế nhỉ? - Tôi phụng phịu .

      “Vậy đừng . còn định kêu gọi cấm hoàn toàn từ đấy đây.” - Tod mỉm cười đầy thách thức - “Nếu làm thế , em ký chứ?”

      “Tất nhiên là ký rồi. Giờ mà có bút bảo em ký gì em cũng ký.”

      “May ho em phải là tà ma.”

      Mặc dù biết là ây đùa nhưng ý nghĩ về lão Avari đưa tôi trở lại với thực tại. Thời gian chơi bời hết.

      “Em phải quay lại trường đây. Lát gặp ở bữa trưa nhé?”

      “Ừ, nhưng có thể đến muộn chút. muốn ghé qua văn phòng chút xem có ai nhìn thấy tay Thane ?”

      “OK” Tôi hôn lên má rồi vụt biến mất khỏi bệnh viện. Quay trở lại phòng vệ sinh của tiệm ăn đối diện với trường học, nơi tôi dự định mua mấy cái bánh kẹp thịt và

      nhiều khoai tây chiên. Sau đó, để thay đổi khí, tôi hô biến vào lớp Nghệ thuật của Emma, cẩn thận đề ai nghe thấy hay nhìn thấy mình, rồi ghé sát mặt vào vai

      cậu ấy.

      “Bữa trưa nay mình mời”.

      Emma nhảy dựng lên và vô tình chơi nguyên vệt sơn dài lên miếng vải bạt trước mặt. Mọi người trong lớp lập tức quay lại nhìn và cậu ấy vội đứng dậy xin lỗi, với lý do

      con ong vừa bay qua, sau đó quay sang lườm tôi cái rồi giả vờ như lẩm bẩm mình. “Chẳng buồn cười chút nào”.

      “Xin lỗi, tôi nhe răng cười nịnh nọt. Nhưng tôi thấy vui mà,cảm giác được cười thoải mái như thế này thích. Giờ tôi hiểu tại sao Tod vẫn muốn ở gần gia đình

      mình sau khi chết. Bởi vì chỉ có người sống mới đem lại cảm giác vẫn như sống cho người chết. Đó là lý do tại sao tôi luôn bị hút về phía bạn bè và người thân, và khi

      có họ ở bên cạnh, thế giới - cuộc đời sau khi chết của tôi- dường như còn trống rỗng hơn chính diện của nó.

      Tôi hô biến ra ngoài sân trước và ngồi xuống cái bàn nơi tôi và Emma vẫn thường ngồi ăn trưa cùng Nash và Sabine cho tới tận cái tuần tôi chết, và vì có ai nhìn

      thấy nên tôi ngang nhiên ra giữa thanh thiên bạch nhật rồi ngồi nhấm nháp khoai tây chiên, đợi chuông báo hết tiết ba.

      Đáng tiếc tôi thể hoán đổi quyền công dân với quyền ăn trưa của mình.

      Mọi người bắt đầu lục tục ra sân với khay thức ăn tay. Ai nấy đềi ngoái đầu nhìn chằm chằm về phía tôi. Mặc dù hề thoải mái với soi mói đó nhưng tôi vẫn

      chịu được, miễn sao đừng có ai hỏi đến tôi. Các bàn ăn ngoài sân nhanh chóng được lấp đầy và mọi ánh mắt đều chỉ tập trung vào điểm - TÔI. Chẳng bao lâu, mấy bạn cùng

      lớp - những người biết tôi là ai trước khi bị tên Beck đâm - bắt đầu bước tối xin ngồi ăn cùng tôi.

      Và phần lớn trong số đó thản nhiên ngồi xuống mà chờ câu trả lời của tôi.

      Bởi theo quan điểm của họ, như thế là lịch lắm rồi. Hầu hết đều hỏi về tình trạng của tôi, và vài người thậm chí còn đề nghị giúp tôi làm bài tập. Đặc biệt có

      gã ẩm sọ ngỏ ý muốn mời tôi dự prom cùng với . Tất nhiên là tôi chỉ có thể ậm ừ cho qua.

      Emma và Jayson còn chưa đến mà cái bàn của tôi chẳng còn thừa chỗ trống nào, và tôi lại bắt đầu lên cơn hoảng loạn, Tôi phát ngấy với những câu hỏi đâu,

      những cái nhìn chằm chằm vô ý, những người trước giờ chưa từng là bạn của tôi. Tôi hề mong muốn những chuyện này. Tôi chỉ muốn được biến mất.

      Và ngay khi ý nghĩ ấy thoáng qua đầu tôi, tôi có thể cảm nhận bản thân trượt dần khỏi thế giới thực và tôi phải gồng mình tập trung để tiếp tục hữu. Tôi

      chống hai khuỷu tay lên bàn và vùi mặt vào lòng bàn tay, miệng thầm động viên bản thân.

      Mình muốn ở đây. Mình muốn ở đây. Mình muốn ở đâyyyy. Nhưng đó phải là và nó hề giúp ích gì cho tôi.

      may mọi người lại lầm tưởng tôi làm như vậy là vì quá đau đớn, và tất cả lập tức nhao nhao lên hỏi thăm xem tôi có sao . Ai đó thậm chí còn cố gắng giật

      cả tay ra khỏi mặt tôi để chắc chắn là tôi vẫn còn tỉnh táo, trong khi là tôi ngừng thở từ lâu rồi.

      “Mấy người có tránh ra bảo!” - giọng quen thuộc quát ầm lên, lúc tôi giằng tay ra khỏi người vừa giật tay mình khi nãy. Tôi ngẩng mặt lên và thấy Sabine

      gườm gườm nhìn đám “bạn” mới của tôi. Qua ánh mắt lúc này tối sẫm của Sabine, tôi hiểu rằng chị ta dùng nỗi sợ hãi của chính họ để đuổi họ .

      Sabine là “cơn ác mộng” đúng nghĩa, mặc dù từ chuyên ngành gọi là Mara, và tôi cũng thích cái tên gọi cũ này hơn. Chị ta có thể đọc được nỗi sợ hãi của con người,

      sau đó dệt chúng thành những cơn ác mộng rồi hút năng lượng của các nạn nhân trong khi ngủ.

      bệnh hoạn đúng ? Nhất là khi chị ta cố dùng năng lực mara của mình để dọa cho tôi tránh xa khỏi Nash. Nhưng giờ đây tôi lại cảm thấy biết ơn vô cùng cái

      người mà mấy tháng trước tôi còn coi là kẻ thù đội trời chung của mình.

      “Cảm ơn chị” Tôi thở hắt ra, khi thấy đám kền kền kia lần lượt đứng dậy bỏ chạy sau câu của Sabine. Và khi ngẩng mặt lên lần nữa, tôi nhìn thấy Nash đag đừng

      đằng sau Sabine. Theo dõi tôi. Điều khiến tôi đau đơn nhất là tôi thể đoán được suy nghĩ và tâm trạng bây giờ của ấy, mặc dù tôi hoàn toàn hiểu tại sao ấy lại kiểm

      soát các vòng xoáy trong mắt mình mỗi khi ở gần tôi.

      “Lũ khốn nạn có lòng tự trọng” - Sabine lẩm bẩm - “Đến như tôi còn chẳng bao giờ động tới những người ốm yếu hay bị thương”.

      Tôi cũng chẳng muốn phí sức thanh minh với chị ta rằng mình hề ốm yếu hay bị thương. “Hai người có muốn ở lại và cùng ăn ?” - Tôi liếc nhìn từ Sabine sang

      Nash, người phải nhắm nghiền mắt lại và hít hơi sâu sau đó mới mở mất ra nhìn tôi - “Em mua rất nhiều bánh kẹp thịt”.

      Thức ăn miễn phí có thể dụ dỗ được Sabine nhưng với Nash lại là chuyện khác.

      ta có ở đây ?” -Nash hỏi, và tôi chợt nhận ra đây là lần đầu tiên tôi nghe thấy giọng kể từ khi tôi chết .

      ta” hiển nhiên là Tod rồi.

      ấy chưa đến, nhưng có thể ở lại cho tới khi ấy tới mà. Hoặc có thể ở lại tới lúc nào muốn. có mọi quyền căm ghét bọn em, nhưng chuyện này

      đến mức phải…” Tôi ngập ngừng biết phải gì tiếp theo.

      đến mức phải làm sao hat Kaylee?” - Nash nhàng hỏi - “Khó xử và đau đớn? Bởi vì nếu em biết còn cách nào để về việc này, rằng trai

      cướp bạn của ấy đổ tội giết người cho rất sẵn sàng muốn nghe.”

      Tôi thể. Tất cả những gì anhh ấy đều là và tôi càng cố bào chữa cho việc làm của mình chỉ càng khiến ấy giận hơn mà thôi.

      Và khi Nash quay lưng định bỏ , tôi vội đứng dậy . “ hãy ở lại có được ?” - Mọi con mắt đổ dồn về phía tôi và Nash dừng lại - “Em xin đấy.

      Chúng ta có thể bắt đầu lại từ đầu.” - Tôi quyết định chỉ để cho mình ấy và Sabine nghe thấy tiếng mình - “Em bết thể xóa bỏ mọi điều hay sảy ra giữa

      chúng ta nhưng cuộc đời chúng ta vẫn có thể lật sang trang mới và bắt đầu lại từ đầu.”

      Nash liếc sang phía Sabine và chị ta nhún vai đồng ý. Sau đó, hai người họ bước tới ngồi xuống bàn cùng với tôi. Vấn đề là tôi biết phỉ gì với họ. Kế hoạch của

      tôi mới chỉ dừng lại ở việc cầu xin họ ngồi ăn cùng chứ chưa hề nghĩ tới phần thứ hai, bởi vì tôi tưởng tượng rằng thành công.

      “Ừm …Emma và bạn trai của cậu ấy cũng sắp tới rồi vì thế chúng ta khó mà về mấy chuyện kia, nhưng… thế nào rồi?” - Tôi vừa hỏi vừa mở túi ấy bánh. Chưa

      khôi phục hẳn khỏi lần cai nghiện đầu tiên, Nash tái nghiện trở lại.

      Harmony lần cai nghiện sau bao giờ cũng đau đớn và khó khăn hơn lần trước.

      “Giờ em có nhất thiết phải ăn nữa ?” - Nash hỏi, hoàn toàn lờ câu hỏi của tôi.

      “Em bắt buộc phải ăn nhưng có, em vẫn có thể ăn.” - Tôi đưa cho cái bánh và gói khoai tây chiên, trong khi Sabine chờ được tự lấy ăn tự

      bao giờ - “ Nash, em thành thực xin lỗi .”

      câu đấy rồi mà” - Sabine cắn miếng bánh to, và nhồm nhoàm nhai - “ câu đấy quá nhiều là đằng khác. Càng chứng minh cho giả thuyết của tôi là

      đúng , rằng mọi lời xin lỗi đều là vô nghĩa. Chúng thể sửa chữa được vấn đề, đúng ? Đó là lý do tại sao tôi rất hiếm khi để ý tới chúng.”

      “Lời xin lỗi phải là cái băng dính cá nhân” - Tôi - “Đó là cách người thể hối hận của mình.”

      “Làm thế cũng có ích gì” - Giọng Nash đầy khó chịu và giận dữ. Nãy giờ ấy vẫn chưa đụng vào túi đồ ăn - “Hơn nửa đám người ở đây vẫn tin rằng

      đâm em, Kaylee ạ. Tại sao tránh xa em, như lời em cầu mà cuối cùng vẫn bị bắt và buộc tội đâm chết em thế?”.

      “Quả thực khi ấy em còn lựa chọn nào khác.” - Đó là và tôi chỉ mong Nash có thể tin lời tôi - “Tên Beck làm nhục và giết chết cả Emma và

      chị Sophie, nếu em chịu hợp tác. Em thể để chuyện đó sảy ra . ta làm hại quá nhiều người vô tội rồi.” - Chỉ nhớ lại về chuyện hôm đó thôi cũng đủ

      khiến tôi rùng mình - “Nhưng sau đấy em tới gặp cảnh sát và với họ là hề có mặt ở nhà em.”

      “Em làm cho họ rút lại lời buộc tội nhưng em thể rút lại những gì gây ra cho ” - Nash khăng khăng và tôi buộ phải thừa nhận là ấy đúng -

      bị kết án bởi tòa án của dư luận vào cái giây phút mà họ còng tay và ném vào xe cảnh sát. Ngay trước mặt mẹ . Em định sửa chữa lại chuyện đó như thế

      nào?”

      “Em biết” - Tôi phải rất kiềm chế để bật khóc nức nở giữa sân trường. Tôi thậm chí còn biết là mình vẫn có thể khóc, hóa ra kể cả sau khi chết, tôi

      vẫn yếu đuối và bất lực y như hồi còn sống - “Em với mọi người. Em bất cứ điều gì muốn. Em …Em chấp nhận cuộc phỏng vấn cho tờ báo của nhà

      trường, nếu cách đó có thể giúp thanh minh được cho . Dù gì Chelsea cũng …”

      “Thôi quên chuyện đó ” - Nash cầm túi bánh lên và lấy bánh ra ăn, nhưng trông mặt ấy chả có vẻ gì là muốn ăn hết - “ chung là đừng lại về chuyện này nữa,

      sớm muộn rồi mọi thứ cũng lắng xuống thôi.”

      “Kaylee?”

      Tôi giật thót mình quay lại và nhận ra chàng vừa đụng phải ngoài hành lang khi nãy. Trông ta có vẻ như muốn gì đó, vì thế tôi vội giơ tay lên chặn trước.

      “Nghe này, hôm nay tôi gặp phải quá nhiều chuyện rồi và tôi muốn tiếp thêm bất cứ người nào nữa. Vì thế nếu đó là điều…”

      “mình là Luca Tedesco. Bà Madeline bảo mình đến gặp cậu.” chàng kia mỉm cười và chìa tay ra, làm tôi trong vài giây chỉ biết ngây người ra nhìn chằm chằm vào

      ta.

      “À, cho mình xin lỗi nhé!” - Thay vì bắt tay, tôi nhích vội sang bên dành chỗ cho cậu ta - “Cậu chính là người gọi hồn đấy à?” - Tôi thào hỏi, giọng giấu nổi

      ngạc nhiên. Nghe bà Madeline kể tôi cứ nghĩ đó là người thó, tính tình thẹn thùng và kỳ quái cơ đấy, ai mà ngờ cậu ta lại cao rao, và điển trai như thế này.

      Trước đây chẳng phải tôi rất bất ngờ khi gặp chàng thần chết tóc vàng cao to và đẹp trai ngời ngời đó sao?

      chàng mới chuyển đến hóa ra là người gọi hồn à?” - Sabine ngạc nhiên hỏi.

      “Đúng vậy” - Luca ngồi xuống và ngay lập tức tỏ ra khá thân thiện với những người cậu ấy chưa gặp bao giờ - “Mình đoán các bạn của cậu cũng là….?

      Tôi thậm chí còn biết cậu ấy hỏi mình, cho tới khi Sabine nhanh miệng trả lời thay. Từ “bạn bè” có vẻ hơi phù hợp ở thời điểm này, nhưng chung

      việc cậu có thể chuyện với người chết làm cho loài mara và beanside như chúng tôi sợ đâu. Tôi là Sabine Campbell và đây là Nash Hudson. “Chị ta đặt tay lên

      ngực, sau đó chỉ về phía Nash.

      mara và beanside!” - Luca cầm lấy túi khoai tây chiên tôi đưa cho cậu ấy - “Bà Madeline tôi tìm được bạn đồng hành tốt ở đây nhưng tôi đoán bà ấy

      vậy chỉ để lừa cho tôi chuyển .”

      “Madeline là ai thế?” - Sabine hỏi trong khi Nash hết nhìn tôi lại quay sang Luca.

      “Đấy là sếp của tôi ở phòng khiếu nại, À, phải là sếp của chúng tôi mới đúng.” - Tôi liếc về phía bạn mới đến. - “Từ này Luca và tôi làm việc cùng nhau”.

      “Thế hay người quen biết với Kaylee như thế nào?” - Luca hồn nhiên hỏi và qua nụ cười đầy nham hiểm của Sabine , tôi hiểu rằng mình thích câu trả lời của chị ta.

      “À, Nash từng có thời cặp kè với cậu ấy và tôi ở bên cạnh để ngăn chặn điều đó sảy ra. Nhưng giờ tôi phải bận tâm nữa rồi bởi vì Kaylee đá Nash để cặp

      với trai của ấy, cách công khai. chung vụ việc ấy cũng um sùm mất thời gian, mặc dù những người trong cuộc đều hiểu chuyện đó sớm muộn gì cũng sảy

      ra.”

      Nash cau mặt lại nhưng hề lên tiếng phản đối. “OK, rút cuộc người gọi hồn làm cái quái gì thế?”

      “Cậu ấy có thể nhìn thấy người chết.” - Sabine trả lời , quay sang nở nụ cười hiếm hoi với Luca - “Giống như đứa bé trong bộ phim Giác quan thứ 6, đúng ?”

      Luca nhún vai, “Đại loại như thế. Chỉ có điều hề có những bóng ma. Thường tôi cảm nhận được những người vừa mới chết, hoặc mới sống lại. Giống như

      Kaylee và gã thần chết sáng nay.”

      Nash khựng người lại. “Tod á?”

      Luca lại nhún vai và quay sang nhướn mày hỏi tôi. “Tôi cũng biết nữa. Tên là Tod à?”

      phải, là người khác”.

      Trông Nash có vẻ bớt căng thẳng hơn chút, nhưng Sabine dễ dàng bỏ qua mọi chuyện như thế. Đôi khi chị chị ta nhạy cảm quá mức cần thiết , chẳng

      những có lợi gì cho chị ta mà còn làm liên lụy tới cả tôi. “Là người biết đúng ? còn quen thần chết nào khác nữa à?”

      Tôi ngẩng lên và thấy cả ba người lặng im nhìn tôi chờ đợi. Đó là câu trả lời mà tôi hề muốn ra trước mặt Luca, ít nhất là cho tới khi tôi có thể chắc chắn là

      cậu ta mách lại với bà Madeline.

      ta là thần chết nổi loạn đúng ?” - Luca hỏi - “Chính là kẻ giết chết ông chủ tiệm bánh rán sáng nay mà”.

      “Ừ, nhưng phải là Tod .” - Tôi miễn cưỡng gật đầu - “ chung là mình ấy lại được linh hồn và giao nó cho bà Madeline.”

      Luca?” - giọng quen thuộc cất lên phía sau luwg chúng tôi và tôi quay lại, thấy chị Sophie qua bãi cỏ, tiến về phía chúng tôi, mắt dán chặt vào

      chàng gọi hồn. Ánh mắt của chị ấy lúc này trìu mến và dịu dàng, khác hẳn với lúc nhìn tôi - “ bị lạc à?”

      Luca mỉm cười như thể biết Sophie từ trước. Xem ra cuộc đời tô lại vừa có thêm tầng rắc rối mới rồi. “, chủ động tới chào hỏi em họ em đấy chứ” -

      Luca vòng tay qua eo chị Sophie , lúc chị ấy dừng lại trước bàn chúng tôi. Và tôi chỉ biết há hốc mồm ra kinh ngạc - “Hóa ra bọn cùng làm việc với nhau”.

      “Khoan , hai người quen nhau à? - Tôi bàng hoàng hỏi lại. Chị Sophie quen với chàng gọi hồn. Thậm chí còn thân tới độ để cho ấy vòng tay ôm eo mình.

      “Ờ,” - Sabine lanh chanh , và tôi chợt nhận ra cả chị ta và Nash trông có vẻ gì là ngạc nhiên - “Nếu định nghĩa “quen nhau” co nghĩa là thường xuyên

      quấn lấy nhau và ôm hôn nhau trước mặt mọi người.”

      “Cậu hẹn hò với Sophie ý hả?” - Tôi trô mắt hỏi Luca, mặt đầy bối rối và khó hiểu. Thử hỏi đời còn chuyện gì kỳ quặc hơn thế này ?

      Luca nhún vai, “Bọn mình vẫn chưa có buổi hẹn hò chính thức nào, bởi vì gia đình ấy gần đây co nhiều chuyện buồn xảy ra. Nhưng mình đoán cậu cũng biết là vì

      chuyện gì…?”

      làm cùng chỗ với Kaylee ý hả?” - Cuối cùng chị Sophie cũng tìm lại được giọng của mình, sau cú sốc ban đầu kém gì tôi.

      “Phải đến bây giờ bọn mới chính thức gặp nhau nhưng mà ừ, bọn làm cùng chỗ với nhau.”

      “Em đoán phải về công việc bán bỏng ngô ở rạp Cinemark…”

      “Công việc khác.” - Tôi hạ giọng . Mới nghỉ có tháng mà tôi bỏ lỡ những chuyện gì thế này? - “Em hiểu, cị vốn vẫn luôn rất ghét những thứ kỳ quái và

      nguy hiểm cơ mà. Mình có ý xúc phạm cậu đâu…” - Tôi quay sang với Luca - “…nhưng công việc gọi hồn ràng công việc gọi hồn nằm trong số đó còn gì”.

      Mặt chị Sophie tối sầm lại, giống y như những lúc nhìn thấy tôi mua đôi giày rẻ tiền nào đó ngoài chợ hoặc ra ngoài mà sửa sang lại đầu tóc. Như kiểu chị ấy

      rất thất vọng về tôi. “Em như thế là kỳ thị người khác đấy. Thậm chí còn tồi tệ hơn cả việc phân biệt chủng tộc. Chị cứ tưởng em học được cách thông cảm với mọi người

      hơn, khi mà giờ bản thân em còn là con người hay còn sống nữa.” - Giọng chị ta đầy gay gứt ở câu cuối cùng và tôi chỉ biết trố mắt sững sờ nhìn bà chị họ khi chị ấy luồn

      tay kéo Luca đứng dậy - “ thôi , chúng ta nên tới chỗ những người biết trân trọng hơn.”

      “Rất vui được gặp mọi người.” Luca từ từ giật lùi trong khi chị Sophie ra sức kéo cậu ấy tránh xa khỏi chúng tôi.

      Đợi cho hai người họ khỏi, tôi quay lại hỏi Nash và Sabine. “Chỉ mình em hay là cả thế giới này đảo lộn hết rồi? Bởi vì đấy chính xác là những gì em cảm nhận

      được.”

      “Công nhận chuyện này kỳ quái Nash gật gật đầu đồng tình, và chỉ riêng việc ấy tranh cãi với tôi cũng đủ khiến tôi thấy hạnh phúc lắm rồi.

      “Mấy người đó thậm chí còn chẳng biết cậu ta là ai và thuộc giống loài gì” Sabine cười khẩy nhìn theo Luca, lúc cậu ta vui vẻ ngồi xuống cùng với Sophie và đám bạn của

      chị ta như thể quen biết họ từ lâu.

      “Sao chị Sophie lại quen Luca?” - Tôi hỏi và Sabine nhún vai biết.

      “Hình như bọn họ quen nhau từ đời nào rồi, trước khi cậu ta chuyển tới đây cơ.” - Sabine nhoài người về phía tôi - “Nhưng về họ thế là đủ rồi. dối về gã

      thần chết đó.” - Chị ta hạ giọng thầm - “ ràng biết là ai. Khai ”.

      Tôi thở dài, sau đó cố gắng tập trung sao cho chỉ mình hai người họ nghe thấy tiếng mình. “Tôi muốn chuyện đó trước mặt Luca, bởi vì chính là gã Thane.

      Cứ tưởng bao giờ gặp lại nữa vậy mà quay trở lại.”

      “Thane, gã thần chết giết mẹ em ý hả?” - Nash hỏi - “Chẳng phải chính lấy mạng em còn gì? Thế em nghĩ là đâu?”

      Tôi chớp mắt nhìn Nash ngạc nhiên. Tôi cứ nghĩ ai đó - Harmony chẳng hạn - tường thuật lại cái chết của tôi cho ấy nghe. Nhưng xem ra tôi lầm . “

      Nash , tên Thane còn thậm chí có cơ hội động đến linh hồn của em. Tod nộp cho lão Avari. Đó là lý do vì sao em nghĩ bao giờ gặp nữa.”

      Tod giao cho gã tà ma của lòng tham ý à?” - Tôi có thể nghe thấy ngưỡng mộ trong giọng của Sabine - “Liều lĩnh. Mạo hiểm. Kịch tính. Tôi ủng hộ”.

      Nash cau mày lại và tôi có cảm giá mọi nỗ lực hàn gắn lại tình bạn của mình nãy giờ từ từ vuột mất. “Tại sao ấy lại làm như vậy. ràng làm như thế cũng có cứu

      được mạng em đâu.”

      ấy làm vậy phải là để cứu mạng em” - Tôi giải thích “ ấy chỉ muốn đảm bảo rằng Thane phải là người kết thúc mạng sống của em, khi thời điểm tới. Bởi vì

      ta… theo dõi em. Lấy bạn bè và bố ra để đe dọa em. ta có mặt ở đó hôm và em cãi nhau về Tod. Trong bếp nhà em” - Tôi hề muốn nhắc lại chuyện

      này nhưng Nash có quyền được biết - “ ta liên tục đặt câu hỏi với em trong khi chúng ta cãi nhau và em thể lắng nghe cả hai người cùng lúc. tưởng

      Tod có mặt ở đấy. nhớ ?

      Chắc chắn là ấy vẫn còn nhớ Tôi có thể dám chắc điều đó. “Than theo dõi em? ta ở đó và em hề gì với ?” - Giọng Nash giận dữ thốt lên, các vòng

      xoáy trong mắt vẫn hề chuyển động - “Chính xác là em dối bao lâu rồi hả Kaylee?”

      “Em làm vậy cũng chỉ là muốn cứu mạng mà thôi. dọa se giết chết nếu em cho biết là ở đó”

      “Có lẽ em cứ để ta làm thế còn hơn, như thê có khi…” - Nash mím chặt môi lại tiếp, nhưng tôi có thể đoán được muốn gì - “ thể tiếp

      tục chuyện với em Kaylee ạ. Chưa phải bây giờ” . rồi đứng bật dậy mặt mũi phằm phằm thẳng vào trong cangtin, mà lần nhìn lại hay thêm câu gì.

      Sabine ngập ngừng cầm vội lấy cái bánh ăn dở rồi lẽo đẽo chạy theo , bỏ mặc tôi trơ trọi mình với cái bàn trống , ngay giữa sân trường.

      “Chuyện vừa rồi là sao?” - Emma hỏi và tôi ngẩng lên thấy bạn thân nhất của mình cùng bạn trai mới, Jayson Olivera ngoái đầu nhìn theo Nash và Sabine.

      “Chuyện cũ, các bí mật. Và những lời trách móc. Cậu biết rồi đấy, cần như mọi khi thôi.” - Tôi đẩy túi bánh còn lại về phía họ sau khi họ ngồi xuống .- “Nào, giờ kể

      cho mình nghe tháng qua mình bỏ lỡ những chuyện gì nào?” Chỉ trong vòng 5 phút tôi bị bở rơi bởi người gọi hồn, mara và beanside tràn đầy phẫn nộ,

      giờ thứ tôi cần chính là chút bình thường. Ít nhất là cho tới khi chàng bạn trai thần chết của tôi xuất .

    5. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 4:

      SAU KHI Ở TRƯỜNG VỀ, tôi nằm sóng soài giường với quyển sách Hóa mở toang trước mặt. Tôi đọc đọc lại cái chương được giao tới ba lần mà vẫn chẳng có chữ

      nào lọt vào đầu, vì thế tôi chuyển sang nhìn chằm chằm vào cái -phải-mặt-dây-chuyền mà bà Madeline đưa ban sáng. Tôi nhìn thấy nó trong ngăn bàn lúc học về.

      Bề ngoài trông nó có vẻ gì đặc biệt. Nhưng có khác biệt rất lớn giữa việc an giấc ngàn thu và việc bị đày đọa vĩnh viễn dưới Cõi , nếu ai đó may bị mất linh

      hồn sau khi chết. Bà Madeline gọi nó là cái vò hai quai và tôi phải tra từ điển để tìm nghĩa của từ đó. Vò hai quai là dạng bình cao cổ có hai quai và có xuất xứ từ thời Hy

      Lạp cổ đại.

      Cái của tôi có hình trái tim, trông chẳng vẻ gì giống cái vò hai quai. Tuy vậy cái tên lại khá phù hợp với s nghĩa của nó, bởi vì giống như chiếc bình cũ, nó được chế tại

      để chứa đồ. Đặc biejt là các linh hồn.

      Đúng lúc ấy, điện thoại của tôi rung bần bật trong túi. Tôi thả vội sợi dây chuyền xuốn quyển sách mở rồi thò tay lấy điện thoại. Là tin nhắn của Tod.

      có mặt trong năm… bốn… hai…

      .” , và tôi ngẩng mặt lên thấy chàng thần chết đứng lù lù ở phía cuối giường.

      “Đáng ghê.” Tôi lăn người sang bên dành chỗ cho Tod, và nằm dài xuống bên cạnh tôi.

      tưởng là em phải ở chỗ làm chứ?” hỏi, mắt liếc về phía bộ đồng phục Cinemark vắt bên ghế.

      “Tự dưng em thấy công việc xúc bỏng ngô và bán vé ấy phí thời gian, mà lại chẳng kiếm được bao nhiêu.” Tôi thú nhận.

      Tod nhướn mày. “Nhưng chúng ta thiếu gì thời gian.”

      “Em biết, nhưng em mốn cả đời phải khoác bộ đồng phục đỏ lòm kia và người lúc nào cũng nồng nặc mùi bơ công nghiệp.” xong tôi mới sực nhớ ra công việc của

      Tod bây giờ cũng giống y như vậy. chỉ có điều màu áo đồng phục của là mùi xanh và sau mỗi ca làm ở tiệm pizza về người ấy thường sặc mùi dầu mỡ và xúc xích.

      Bởi vì công việc thần chết hề được trả lương bằng tiền mặt, mà có tiền ấy thể thanh toán hóa đơn điện thoại, thức ăn, quần áo – những thứ ấy

      nhất thiết phải có – hay những buổi hẹn hò cùng với tôi, giống như bao cặp đôi bình thường khác.

      em cũng có muốn cả đời phải làm bài tập Hóa đâu.” Tod gạt sợi dây chuyền xuống giường, sau đó gấp quyển sách lại rồi bỏ xuống sàn nhà – “ đoán ngày đầu tiên

      quay trở lại trường của em được suôn sẻ lắm hả?”

      Tôi nằm ngửa ra, thở dài cái thượt. “Ngày hôm nay phải gọi là siêu tệ ý! Chẳng có chuyện gì ra hồn. Giữa những ánh mắt tò mò, những tiếng xì xào tọc mạch và những câu hỏi

      khiếm nhã, trường em giống cái rạp xiếc hơn là học viện. Có ba người thậm chí còn đè nghị muốn xem vết sẹo của em. có tin nổi ?”

      “Cái đó lại trách bọn họ. Bởi vì vết sẹo của em quyến rũ thế cơ mà.” Tod nhe răng cười tinh quái, tay kéo vạ táo sơ-mi của tôi lên, đẻ lộ vết sẹo hồng nơi ổ

      bụng. Các ngón tay của trượt dọc theo vết sẹo, kế đó cuối đầu đặt lên đấy se-ri những nụ hôn . Tôi nhắm nghiền mắt lại, chìm đắm trong ngọn lửa đam mê

      như muốn thiêu đốt toàn bộ cơ thể tôi.

      Đột nhiên vết sẹo ấy trở thành phần cơ thể thích của tôi.

      bất công!” – Tôi rền rĩ kêu lên – “Đúng là chỉ có mới có thể khiến em cái vết thương lấy mạng sống của mình như thế.”

      “Đừng bao giờ đánh giá thấp sức mạnh của những nụ hôn.” lẩm bẩm .

      Tôi bật cười, kéo lên cho tới khi môi của chúng tôi gặp nhau. “Ừm…Nếu biết chết mà sướng như thế này em xin được chết sớm hơn rồi.”

      Tod cau mặt lườm tôi. “ chẳng thấy chuyện đó buồn cười tẹo nào cả.”

      “Gì chứ? có thể lấy cái chết ra là, trò cười nhưng em à?” Trước đây thỉnh thoảng tôi vẫn thấy thoải mái với mấy câu đùa của , nhưng giờ tôi hiểu

      tại sao. vĩnh cữu khó đối mặt khi bạn tìm thấy thứ gì để đùa cợt. Nhưng dù trốn tránh thế nào vẫn là . Tinh thần vẫn tỉnh táo, thân nhiệt vẫn còn

      ấm, và…cơ thể được bảo quản tốt. Nhưng tôi chết và mãi thể sống lại. Giả vờ sống là điều duy nhất tôi có thể làm. Cả Tod và tôi đều có chung đặc điểm đó.

      sẵn sàng làm mọi thứ để em phải chết.” – Tod vuốt dọc theo cánh tay tôi, đánh thức mọi giác quan cơ thể tôi – “Nhưng dù sống hay chết cũng vẫn

      em nhiều như nhau.”

      “Nào ai có muốn chết đâu .” – Tôi – “Chuyệ gì đến phải đến thôi.” ai biết trước cái chết của tôi, cho tới khi Tod nhìn thấy tên tôi danh sách thần chết. Và

      bởi vì tôi sử dụng cơ hội trao đổi ngày chết của mình lần rồi nên ai có thể thay đổi được điều đó, kể cả Tod, bố tôi hay bất kỳ ai. “Hơn nữa, chết thế này

      cũng có vài ưu điểm của nó. Ví dụ, nếu em làm thế này…” – Tôi nhàng đẩy nằm xuống giường và leo lên người – “… ai có thể nhìn thấy bọn mình, trừ phi

      chúng ta muốn họ nhìn thấy.” Và hiển nhiên là chúng tôi muốn rồi.

      “Cũng đúng...” Tod giơ tay lên vuốt tóc tôi, và tôi cái ánh mắt si mê nhìn tôi.

      “Và nếu em làm thế này…” – Tôi lại cuối xuống hôn lên cổ và Tod bật cười khúc khích – “… nghe thấy tiếng cười như vừa rồi, trừ phi muốn họ nghe thấy.”

      Tod vòng tay ôm chặt lấy người tôi khi môi chúng tôi tìm đến nhau. “Chuyện gì xảy ra với ngoan hiền thường hay đỏ mặt và che mặt mỗi khi nghĩ đến việc chúng ta làm

      bây giờ?”

      ấy chết rồi.” Tôi thầm vào tai .

      Mặc dù biết rằng mình chết, nhưng đó vẫn sống lạc quan tới tận hơi thở cuối cùng. Còn này, sau khi từ cõi chết tở về, chỉ cảm thấy như sống mỗi khi trải

      qua những đợt xúc cảm mạnh – điều mà bà Madeline trấn an tôi là hoàn toàn bình thường. Và tính tới nay, thứ cảm xúc mạnh duy nhất mà tôi cảm nhận được là mỗi khi ở bên

      cạnh Tod.

      “Sao nào? thích ngoan hiền đó hơn à?” Tôi hỏi.

      hiểu ấy hơn.” – Tod véo chóp mũi tôi – “Nhưng này lại khiến ước gì xuất ở bữa-trưa-vô-hình.” Khi nãy nhắn tin báo là kịp quay về

      ăn trưa cùng tôi.

      Tôi bật cười, nằm trở lại xuống giường, chống tay lên nhìn . “ đâu thế?”

      mất gần hai tiếng dò la tin tức từ mấy người đồng nghiệp, nhưng lại phải làm sao để họ nghĩ là mình moi tin. Em nghĩ sao về đám thần chết tụi , khi mà

      tất cả những gã thần chết mà biết đều nếu cáu kỉnh tự cao tự đại, hoặc thích nhìn trộm người khác, hoặc là kết hợp của ba yếu tố ?”

      “Rằng công việc này rất phù hợp với ?”

      “Haha.”

      “Thế có ai nhìn thấy tên Thane ?”

      “Theo lời họ . Nhưng chắc, bởi vì đâu thể hỏi thẳng từng người. Mà như thế vừa tốn thời gian vừa làm cho họ nghi ngờ. Thà dành thời gian đó ở bên

      em còn hơn. Thế bỏ lỡ những gì ở bữa trưa nào?”

      Tôi nhún vai, nghiên hẳn mặt sang nhìn . “ Nash vẫn chưa hết giận. Sabine vẫn thẳng tính như xưa. Và em gặp người gọi hồn của bà Madeline. Tên cậu ấy là Luca.”

      “Người có thể chuyện với người chết ý hả?” – Tod nhăn mặt – “ đáng sợ.”

      nhìn lại mình .”

      nghiêm túc đấy.”

      Tôi giả vờ nghiêm mặt nhìn . “Rốt cuộc là cậu ấy…”

      “Em biết em thể mình trốn cậu ta, đúng ? Cậu ta luôn nhìn thấy em, dù em có hình hay khôn, và cậu ta luôn nghe thấy tiếng em nếu ở khoảng cách đủ

      gần. hỏi em, như thế khoogn đáng sợ là gì.”

      “Ừ cũng hơi ghê chút, nhưng chính cậu ấy là người tìm ra tên Thane sáng nay. Em nghĩ thà có người gọi hồn phe mình còn hơn là nếu cậu ta làm việc cho kẻ xấu.”

      “Cũng có thể…”

      “Chưa hết đâu. Cậu ta còn hẹn hò với chị Sophie.”

      “Thực lòng á?” Mặt Tod đầy hốt hoảng. điều hiếm gặp ở thần chết.

      “Trông có vẻ là như vậy. Chị ấy biết cậu ta là ai và dường như buồn quan tâm. À, bọn em cùng ngồi ăn với bạn trai mới của Emma nữa.”

      chàng ấy thế nào?”

      “Tên ấy là Jayson. ấy là con người. Bình thường và dễ chịu. Có lẽ Emm cần người như thế.”

      “Nhưng…”

      “’Chẳng có nhưng gì hết.” – Tôi nhún vai – “Cậu ấy được an toàn hơn khi ở bên Jayson. Cậu ấy xứng đáng được có mối quan hệ bình thường và tốt đẹp, nhưng…”

      biết nay có từ “nhưng” mà.”

      “…nhưng em biết phải cư xử thế nào quanh họ khi họ cùng nhau. Có quá nhiều thứ em thể ra. Có quá nhiều điều ấy biết.”

      Bàn tay Tod vuốt dọc cánh tay tôi cho tới khi tìm thấy bàn tay tôi, và các ngón tay đan lấy tay tôi. “Chúng ta vẫn về Jayson đấy chứ ahr? Bởi vì có cảm

      giác em về Emma.”

      Tôi thở dài. “Cũng có thể.” Emma biết khá nhiều về thế giới của tôi – và cả Cõi – nhưng vẫn còn rất nhiều cậu ấy chưa biết. Ví dụ như chuyện về thần chết Thane, hay

      chuyện lão Avari sẵn sàng giết chết cậu áy dể tóm được tôi. Emma hề biết rằng tên Beck – gã thầy giáo incubus lấy mạng tôi- từng lên kế hoạch giết cả cậu ấy, sau khi

      hút cạn năng lượng người cậu ấy. Rằng chị cậu ấy mang trong mình đứa con của Beck, và Harmory hối hả thu thập các loại thảo dược bên Cõi để

      chấm dứt việc mang thai ấy và cứu mạng cho chị Traci. Tôi hiểu rằng cần phải kể chuyện này với Emma càng sớm càng tốt, trước khi chị Traci phát ra việc mình mang bầu.

      Nhưng quan trọng nhất là Emma hề biết tôi khổ sở thế nào khi quay trở lại trường học ngày hôm nay, khi mà chuyện học hành còn ý nghĩa gì đối với tôi. Tôi

      thể trưởng thành và vào Đại học cùng cậu ấy. Tôi cũng bao giờ có cơ hội sử dụng quá khứ hoàn thành trong tiếng Pháp, hay dùng tới kĩ năng viết đơn xin

      việc.

      Điều duy nhất tôi có thể chắc chắn về tương lai của mình chính là việc tìm lại những linh hồn bị đánh cắp và Tod. Chấm hết. Càng cố bám lấy những kế hoạch mà Kaylee hồi

      còn sống vạch ra, tôi càng cảm thấy mình giống kẻ lừa đảo đội lốt ta.

      “Em liên tục quên mất là mình tồn tại, Tod ạ.” – Tôi thầm lên tiếng.

      “Ý em là sao?”

      “Ý em là… chỉ cần mất tập trung cái là em còn hữu nữa. Và em thậm chí hề nhận ra điều đó cho tới khi phát ra mọi người nhìn thấy hay

      nghe thấy mình.” Tình trạng này liên tục xảy ra với bố tôi, kể từ sau hôm bà Madeline đưa tôi quay trở lại trần gian. Cũg may là nó mới chỉ xảy ra ở nhà chứ nếu ở trường

      chắc tôi tiêu rồi.

      “Chuyện đó là bình thường mà.”

      hề bình thường tẹo nào!” – Tôi khăng khăng quả quyết – “Chẳng có ai tự dưng lại quên là mình tồn tại cả!”

      Tod xiết chặt lấy tay tôi và tôi đọc thấy cảm thông từ các vòng xoáy màu xanh trong mắt . “Em phải mất thời gian để quen với chuyện này. cũng hề

      luyện tập thói quen đó, cho tới ngày gặp em.”

      “Em có cảm giác mình còn tồn tại nữa. Như kiểu em chẳng thuộc về đâu hết.” Tôi nằm ngửa ra, mắt nhìn lên trần nhà. Thấy vậy Tod liền quay sang vòng tay kéo

      sát tôi vào lòng.

      “Em ở đây, Kaylee ạ. Và đứng từ góc độ của , em ở tất cả mọi nơi.” Mặt chúng tôi gần nhau tới nỗi cả những gì tôi nhìn thấy lúc này chỉ là đôi mắt , và chúng

      xoay tròn chậm rãi, với tôi rằng những lời đều là .

      “Đây là lúc duy nhất em cảm thấy , Tod ạ. Chỉ khi em chạm vào . Em chỉ mong có thể được như thế này mãi mãi.”

      “Chúng ta hoàn toàn có thể làm như vậy. Bây giờ và mãi mãi.” khẳng định chắc nịch, và tôi ước sao có thể tin lời .

      “Nhỡ ngày nào đó cảm thấy chán em sao? Mãi mãi là khoảng thời gian rất dài.”

      biết chứ.” – Tod ngồi dậy và kéo tôi ngồi dậy theo – “Cái khái niệm mãi mãi từng giống như lời nguyền đối với . Những giờ lại cảm thấy nó giống như

      lời hẹn ước.” – , và lồng ngực tôi thắt lại. Tôi thích cảm giác này, cái cảm giác nhói đau khi các đợt song cảm xúc dồn dập ập đến quá nhanh, rất khác so với trống

      rỗng tôi vẫn thường cảm thấy trong thời gian gần đây – “Tất cả những gì em cần làm là ở bên cạnh .”

      “Chuyện đó, và chuyện ăn sáng ủng hộ bố em. À, còn cả chuyện tìm lại những linh hồn bị đánh cắp cho bà Madeline và đến trường tìm cách thuyết phục để mọi người tin rằng

      Nash vô tội.” – Đột nhiên tôi sực nảy ra ý nghĩ – “Trong phim, đám ma cà rồng thời xưa thường học cùng lớp Toán và lớp Thể dục với cái học sinh phổ thông, và em

      thấy đó là điều ngớ ngẩn nhất đấy. Nếu có ngần ấy thời gian để làm những điều mình muốn, tại sao lại phải chọn quay lại trường học cho khổ? Ôi, em cũng chẳng biết mình

      nghĩ cái quái quỷ gì nữa?”

      Tod cười phá lên. “ dám hộ những nhân vật tiểu thuyết giả tưởng đó, nhưng biết em nghĩ gì. Em muốn giữ lại chút bình thường vẫn còn tồn tại

      trong cuộc đời mình. Hay đúng hơn là cuộc đời sau khi chết của em. Việc em học và làm trở lại chính là bằng chứng hùng hồn nhất chứng minh em vẫn còn sống, và chỉ

      có như vậy em mới thuyết phục được mọi người tin rằng Nash hề giết em.”

      sai. Những hôm nay em đến trường rồi, mọi người cũng nhìn thấy em rồi. Vậy là đủ để họ biết rằng em vẫn con sống. Giờ em cần phải quay lại đó nữa

      đúng ? Hãy với em là em cần phải học nữa .”

      “Em cần phải quay lại đó nữa.” – Tod cúi xuống âu yếm hôn và tôi vòng tay ôm chặt lấy cổ – “Nếu em bỏ học chiều nào chúng ta cũng có thể bên nhau…” – Lại

      thêm nụ hôn nữa – “Như thế này…” Nụ hôn của càng lúc càng dài và mãnh liệt hơn nụ hôn trước.

      “Đáng ra phải khuyên em nên có trách nhiệm và tiếp tục học chứ?”

      Môi của sượt qua vành tai tôi. “ đăng ký làm “bạn trai” chứ phải làm “thầy giáo” của em. Nếu em muốn có cậu bạn trai chỉnh chu, cứ mở miệng ra là

      chuyện đạo đức e rằng em phải tìm nơi khác. Nhưng thề với em là em chóng chán ngay thôi…”

      rồi lại cuối xuống hôn dọc theo cổ tôi, và trái tim tôi đạp mỗi lúc nhanh.

      “Em thích cái cảm giác này.” – Tôi thầm vào tai , khi môi trượt tiếp xuống vai tôi – “Nó khiến em cảm thấy rất .” Cho dù Tod có tàng hình tôi vẫn

      cảm nhận được diện của .

      cũng vậy. Em khiến có cảm giác như được sống.” – Tod – “Mỗi khi chạm vào em, có cảm giác như có luồng điện chạy giữa hai chúng ta.

      Giống như những tia lửa điện tí xíu, thiêu cháy toàn bộ ruột gan . Em có cảm thấy thế ?”

      Tôi nhắm mắt lại, chậm rãi gật dầu. “Có…”

      Tôi đặt tay lên ngực và cảm nhận được trái tim đập rộn rã. “Lúc nào nó cũng đập thế này hã ?” – Tôi hỏi khẽ và lắc đầu – “Của em cũng thế.”

      “Những giờ dập.” đặt tay lên ngực tôi và cảm nhận trái tim tôi.

      “Đúng vậy.” Tôi mỉm cười, giơ tay vuốt má đầy trìu mến.

      “Kaylee, con có ở nhà ?” Tiến bố tôi gọi ầm lên từ ngoài phòng khách, kèm theo đó là tiếng cánh cửa trước đóng sầm lại.

      “Chết rồi!” – Tôi thào kêu lên, trước khi kịp nhớ ra là bố thể nghe thấy tiếng bọn tôi, hay nhìn thấy bọn tôi, nhưng tôi thể giấu tình trạng xộc xệch của cái ga

      giường.

      Tod ngồi dậy chỉnh lại áo trong khi tôi vội vã vuốt lại tóc. “Bình tĩnh nào.” – quay sang vỗ vai tôi – “Em nghĩ bố làm gì chúng ta? lẽ giết chúng ta thêm lần

      nữa?”

      phải em.” – Tôi lấy tay cào lại tóc cho mượt – “Mà là .”

      “Em cũng sắp 17 tuổi rồi, hơn nữa, em chết. đến lúc bố em cần phải hiểu rằng ông thể kiểm soát em kèn kẹt như ngày xưa nữa.”

      “Em nghĩ là bố hiểu. Bố con em với nhau về chuyện đó. Nhưng… phải hôm nay.”

      “Kaylee ơi?” – Tôi nghe thấy tiếng bước chân của bố ở ngoài hành lang và tiến về phía phòng tôi. Ngay lập tức tôi nhắm mắt lại và tập trung để nguyên hình và bật tiếng

      lên – “Trong này ạ.” – Tôi vội chạy ra mở cửa cho bố, sau đó đo sợi dây chuyền vào cổ - “Con có muốn ra ngoài…” – Giọng bố dần và kết thúc bằng tiếng thở dài khi

      bố nhận ra có mặt của Tod trong phòng tôi. Những ngay sau đó, bố lấy lại được nụ cười – “Chào Tod, chú biết là cháu ở đây, trong phòng ngủ con

      chú. Với cánh cửa đóng kín.”

      “Cháu rất thích ở đây ạ.” Tod thản nhiên , và tôi chỉ còn biết ôm đầu chịu thua.

      “Kaylee, bố có thể chuyện với con phút ?” Bố tôi hỏi, mắt liếc nhìn cái ga giường xộc xệch.

      “Dạ, được ạ.” Tôi theo bố vào trong bếp, nơi bố mở tủ lạnh lấy ra lon soda và tu ừng ực.

      “Bố biết thay đổi là điều thẻ tránh khỏi, nhưng bố giả vờ tỏ ra vui mừng khi chỉ có hai đứa ở trong đó, mình, với cánh cửa đóng kín.” Chẳng nhẽ tôi lại

      với bố giờ cửa giả chẳng còn ý nghĩa gì đối với tôi? Tôi chỉ cảm thấy còn đơn là khi có Tod ở bên cạnh.

      “Con muốn về chuyện này với bố, bố ạ.”

      “Bố cũng đâu muốn, nhưng con buộc bố phải .”

      “Con đâu có buộc bố làm gì.” – Tôi tự mở tủ lấy hai lon soda nữa cho tôi và Tod – “Nếu thử suy nghĩ lô-gic chút bố phải thừa nhận là phần lớn những lý do khiến con

      phải chờ đợi để quan hệ sớm còn sau khi con chết.”

      Bố tôi nhăn mặt lại. “Con cũng dám thẳng ra như thế ròi, giờ còn đường quay lại đúng ?”

      .”

      Bố tôi nghĩ về mẹ tôi. Ước rằng bà có thể ở đây để với tôi những chuyện này. Tôi biết, bởi tôi cũng có chung suy nghĩ với bố. Tuy nhiên, mọi điều ước lúc

      này đều vô nghĩa. Tôi ước thế chứ ước nữa cũng chẳng thay đổi điều gì. Vì thế quyết định bám theo logic.

      “Con thể mang thai, cũng thể mắc các bệnh truyền nhiễm.” – Hơn nữa, Tod cũng chẳng có gì để lây cho tôi – “Con ấy. Và ấy cũng con. Chẳng

      phải như thế là đủ sao?”

      “Đủ, tất nhiên là đủ rồi. Nhưng là trong tương lai.” – Bố tôi nhắm mắt lại, tay vịn vào thành bếp, như thể đó là thứ duy nhất có thể giúp bố đứng vững lúc này. Sau đó bố mở mắt

      nhìn tôi, và tôi đọc thấy sựu ân hận và tiếc nuối trong các vòng xoáy màu nâu xoay tòn trong mắt bố - “Còn bây giờ con vẫn còn quá trẻ.”

      “Vấn đề là dù có chờ thêm bao nhiêu năm nữa con cũng chỉ lớn được đến mức này bố ạ. Con chết khi vẫn còn trinh trắn. Con chết bởi vì con còn trinh trắng. Vì thế

      con hy vọng bố có thể hiểu tại sao con thấy cần phải giữ gìn cái thứ khiến con bị giết.”

      “OK.” – Bố tôi chậm rãi gật đầu – “Con cũng có lý. Nhưng bố chỉ mong con hãy suy nghĩ kỹ trước khi làm bất cứ chuyện gì.” – Bố lại cau mày và lần này ánh mắt ông

      nhìn tôi đầy dò xét – “Con vẫn chưa làm… chuyện đó đấy chứ hả?”

      “Chưa ạ. Con vẫn chưa làm gì hết. Và con hứa với bố con suy nghĩ. Thế được chưa?”

      “Đó là tất cả những gì bố có thể nhận được từ con đúng ?”

      “Đó là tất cả những gì con có thể hứa với bố.”

      “OK.” – Trông bố phải quá phấn khỏi nhưng cũng hề giận dữ. Trông bố có vẻ… thất vọng. Và có thể là hơi sợ hãi – “Con hiểu là nếu cộng lại tất cả quãng thời gian

      hai bố con ta thực ở gần nhau trong mắt bố con chỉ độ 5 tuổi thôi, phải ?”

      “Con hiểu.” – Tôi và nụ cười buồn bã của bố khiến trái tim tôi đau nhói – “Và bố hiểu là con trưởng thành trong suốt những năm tháng còn lại mà bố bỏ lỡ, đúng

      ? Con cũng hề muốn như thế nhưng cuối cùng nó vẫn xảy ra và con thể quay ngược thời gian và sửa chữa lại chuyện đó bố ạ.”

      “Bố biết. Và bố vô cùng xin lỗi con. Con nghĩ sao nếu bố bắt đầu bù đắp lại cho con bằng bữa tối thịnh soạn? Chúng ta chỉ cần gọi điện thoại kêu họ mang tới thôi…” Bố

      đặt lon soda xuống và mở ngăn kéo lục tìm số điện thoại.

      “Con cảm ơn bố nhưng con đói lắm và Tod và con có việc cần lphari làm. Liên quan tới công việc của con.” Tôi vội thêm, khi thấy bố nhướng mày tỏ ý nghi ngờ.

      “À. OK.”

      “Nhưng tối nay bố con mình có thể cùng xem phim chăng?” – Nét mặt thất vọng của bố làm tim tôi thắt lại vì thương bố - “Chỉ hai bố con mình thôi?”

      Bố tôi gật đầu, miệng cố nở nụ cười gượng gạo. “Bố đợi con.”

      Tod đứng đợi tôi ở hành lang, để bố tôi nhìn thấy. Sau đó nắm lấy tay tôi và hai chúng tôi cùng vụt biến khỏi đấy. “Phải công nhận là bố em đón nhận

      chuyện này khá bình tĩnh. Em có biết là mình ông bố tuyệt vời nhất quả đất này ?”

      “Em biết chứ. ngày nào đó em với bố điều đó.”

      “Em có nhớ lần gần nhất chúng ta tới đây ?” Tod quay sang hỏi tôi lúc chúng tôi ra ở trước cửa bệnh viện Lakeside, khu điều trị dành cho bệnh nhân tâm thần, nằm kế

      bên bệnh viện nơi Tod làm thần chết và mẹ ấy làm y tá.

      “Sao em quên được?” – Tôi khẽ rùng mình khi nhớ lại lần ấy – “Nhưng lần này cảm giác khác hẳn.”

      “Bởi vì em có thể tự ý ra vào thoải mái?”

      “Vầng.” – Nó xóa bỏ nỗi sợ hãi có thể bị nhốt lại trong đó của tôi – “Có khi em giả vờ là mình vẫn cần phải nắm tay để tàng hình.”

      “Đóng kịch ý hả? Hay đấy.” – đan các ngón tay vào tay tôi – “Em có thể nghe được tin tức gì về Lydia sau khi được chúng ta giải thoát ?”

      Lydia là syphon, đồng thời là bệnh nhân ở đây.Chính chị ta cứu mạng và tỉnh táo cho tôi khi tôi bị tống vào đây. Khoảng tháng trước, Tod và tôi giải thoát

      cho chị ta khỏi chốn địa ngục này.

      .” – Tôi lang thang tìm kiếm ở mấy trung tâm bảo trợ xã hội – trong trạng thái vô hình – nhưng rồi nhận ra rằng như thế quá mạo hiểm, chị ấy rất có thể bị bắt lại

      nếu người ta phát ra – “Nhưng em tiếp tục tìm chị ấy.” Lydia cứu mạng tôi. Đó là điều tối thiểu tôi có thể làm cho chị.

      “Em sẵn sàng chưa?” – Tod hỏi

      thôi.” – Tôi nhắm mắt lại, tập trung nghĩ tới căn phòng của Scott, ở khu dành cho nam ở tầng 3. hiểu trong lúc di chuyển thế ào mà tôi để tuột mất tay . Tod và bắt

      đầu hoảng loạn. Nhưng may thay đứng đợi sẵn trong phòng Scott lúc tôi mở mắt ra – “Xem ra em vẫn còn phải luyện tập nhiều.”

      “Chúng ta còn nhiều thời gian để chỉnh lại mà.” – An kéo tôi lại gần trong khi tôi nín thở nhìn qua vai . Scott nằm giường, quần áo chỉnh chu, chân giày dây

      của bệnh viện. Hai tay gập lại sau gáy, hai mắt nhắm nghiền. Cảm giác khi quan sát ai đó mà họ hề hay biết gì về có mặt của mình khó tả. Tôi vẫn chưa quen

      với việc tàng hình có chủ ý.

      Tôi liếc vòng quanh phòng và khẽ chau mày. Quần áo của Scott được gấp cẩn thận giá cạnh giường, trong khi tất cả các vật dụng cá nhân khác – phần lớn là hình chụp

      chung với Nash, và Doug, người chết sau khi bị sốc Hơi thở của Quỷ, thứ khiến bản thân Scott hóa điên – đều được cho hết vào cái hộp giấy sàn và được đóng gói

      cẩn thận.

      “Chắc là họ sắp chuyển cậu ta .” Tod hất hàm chỉ cái hộp giấy.

      “Tại sao? đâu?” Tôi khoog muốn động vào đồ đạc của Scott. Tôi muốn nhìn lại những mảnh vụn lộn xộn của cuộc dời . Tôi muốn nghĩ tới chuyện Nash

      suýt chút nữa cũng có chung số phận như hai cậu bạn thân của mình. Và tôi muốn nhớ lại việc mình phản ứng đủ nhanh hoặc đủ nhạy bén để cứu họ.

      “Có cách nào để ấy nhìn thấy bọn mình mà quá đột ngột ?” – Tôi thào hỏi Tod, mặc dù lượng của tôi giờ chẳng còn liên quan gì tới việc Scott có

      nghe thấy tiếng tôi hay .

      “Có cách ra từ từ.” – Tod đút hai tay vào túi quần – “Nhưng lại thích thể ra đột ngột cơ.” nhe răng cười để xoa dịu căng thẳng của tôi nhưng trước giờ

      tôi có bao giờ cười nổi ở Lakeside. Chẳng có gì hay ho khi bị nhốt ở trong này và chỉ có con quỷ của bản thân làm bạn đồng hành.

      Trong trường hợp của Scott, con quỷ đó có .

      “Ok, vậy cứ làm như .” Tôi tập trung vào Scott, đảm bảo rằng ấy là người duy nhất ngoài Tod có thể nhìn thấy và nghe thấy mình, phòng trường hợp ai đó

      bất ngờ đẩy cửa bước vào lúc chúng tôi ở đây. Để làm điều đó khó hơn tôi tưởng rất nhiều và tôi làm vài lần mới thành công.

      Sau khi chắc chắn rằng mình làm được tôi mới dám hắng giọng.

      Hai mắt Scott bật mở và đầu quay về phía chúng tôi đứng. Lông mày khữ nhướn lên nhưng trông có vẻ quá bất ngờ. Có lẽ vì Scott quá quen với việc

      nhìn những thứ hề hữu. Có lẽ vì Scott quá quen với việc nhìn thấy tôi. Bởi lão Avari thường xuyên giao vào đầu những ảo giác về tôi.

      “Chào , Scott.” Tôi từ từ ngồi dậy, chân chống xuống sàn, hai tay nắm vào mép giường ở hai bên đầu gối. Đặc biệt đôi mắt hôm nay rất sáng và tập trung,

      có vẻ là dùng thuốc.

      “Nghe em chết. còn tưởng bao giờ gặp lại em cơ đấy.”

      “Xin lỗi.” – Tôi phân vân biết có nen với ấy là mình chết hay . Dù gì Scott cũng bị điên, nên ấy cũng chẳng ai tin. Nhưng cuối cùng

      tôi quyết định lờ chuyện đó . chung cứ cẩn thận vẫn hơn – “Scott, em muốn nhờ việc. có thể hỏi giúp em lão Avari câu được ?”

      “Tại sao?” Scott nhìn thẳng vào mắt tôi, ánh mắt bình tĩnh đến kì lạ.

      “Bởi vì bọn này thể trực tiếp hỏi lão ý nếu qua đó.” .

      “Nhỡ em có thể sao?” Scott nheo mắt hỏi tôi và gai ốc bắt đầu nổi rần rật dọc hai bên cánh tay tôi.

      “Nếu vậy bọ em chẳng phải cất công tới tận đây nhờ giúp thế này.” Những tưởng phải tiếp Scott hề tỉnh tó, ra đầu ra đuôi, ai de ấy lại tỉnh

      táo kì lạ đến khó tin.

      “Tại sao lại phải giúp em?” – Scott cao giọng hỏi. Trông ấy chẳng có vẻ gì là bối rối trước xuất hay lời đè nghị của chúng tôi – “Em làm được gì cho ?”

      Tod quay sang nhướn mày nhìn tôi. “Em có thấy cậu ấy cậu ta hơi tỉnh táo hơn mức bình thường ?”

      “Có thể hôm nay tâm trạng của ấy tốt.” Tôi thào lại, lòng thầm mong đó là .

      “Tôi bị điên, chứ điếc.” Scott rồi chống tay đứng dậy. Theo phản xạ, tôi vội lùi ra phía sau. Tôi chết nhưng bởi vì tôi hình – để cho Scott có thể nhìn

      thấy tôi – nên ấy hoàn toàn có thể gây tổn thương cho cơ thể tôi, giống như cách bố tôi và Tod làm với Thane.

      “Lão Avari có thể nghe thấy chúng ta ?” – Tôi biết liệu Scott có đóng vai tò làm bộ khuếch đại cho lão Avari từ bên kia có thể trực tiếp theo dõi đoạn hội thoại của

      chúng tôi hay . Hay là ấy chỉ là người đưa tin và phải tự lại với lão Avai, qua tư tưởng, mọi điều là chúng tôi hỏi.

      “Ông ấy có thể nghe thấy đấy, vì thế hãy nghĩ cho kỹ rồi hẵng . Ông ấy cũng có thể nhìn thấy em, vậy nên hãy cẩn thận với hành động của mình.” – Scott tiến tới gần hơn và

      tôi lại tiếp tục lùi ra sau, trong khi Tod đứng xen giữ vào hai chúng tôi – “Và nếu em chịu đứng gần thêm chút, có lẽ ông ấy cảm nhận được cơ thể em.”

      “Tôi muốn phải đấm bệnh nhân tâm thần đâu nhưng tôi thề là tôi làm đấy.” Tod gầm lên.

      “Xem ra hoàng tử bóng tối biến thành chàng hiệp sĩ trắng rồi đây. Nếu là tôi, tôi đặt cược vào đó đâu.” – Trong nháy mắt, Scott thay đổi hoàn toàn, mặc dù bề

      ngoài trông vẫn y như thế. ấy đứng thẳng lưng, trong tư thế rất đĩnh đạc. Đột nhien tôi thấy ấy già dặn hơn. Đáng sợ hơn. Và thấy…quen quen – “Nhưng cậu biết là mình

      thể đội cả hai cái mũ cùng lúc đúng , hoàng tử bóng tối. Mà nếu có cũng chẳng được lâu nữa đâu.” – Kẻ trông giống Scott kia – “ ngày nào đó cậu phải

      lựa chọn.”

      Cảm giác rùng mình chạy dọc xương sống tôi. “Đó phải là Scott”.

      biết.” – Tod và tôi khẽ dịch người ra để nhìn hơn – “Avari?”

      Khóe miệng Scott nhếch lên và tôi rùng mình nhận ra phong thái thể lẫn vào đâu được của gã tà ma trong thân xác của người bạn cũ – “Các cảm xúc của con người

      bất lợi đối với thần chết, cậu Hudson ạ. ta làm tan chảy trái tim băng giá của cậu, làm yếu mềm quyết đoán và cá tính lạnh lùng của cậu, cho tới khi cậu chẳng thể

      tiếp tục làm công việc thần chết của mình nữa. Khi đó chuyện gì xảy ra với cậu?”

      “Cậu ta bị nhập vào rồi.” Tod thào với tôi và tôi chỉ có thể gật đầu, cố gắng để ý tới lời lão Avari vừa . Cố gắng nghĩ tới việc các tà ma

      bao giờ dối.

      “Neus cậu còn ở bên cạnh ta, cả hai người vĩnh viễn thể nhìn thấy vĩnh cửu.” – Lão Avati liếc về phía tôi qua đôi mắt của Scott và thèm khát trong ánh mắt đó

      còn khiếp sợ hơn cả cái chết. – “Hãy giao ta lại cho ta, và cậu được sống mãi mãi.”

      “Đằng nào tôi cũng ngỏm củ tỏi rồi.” Tôi lên tiếng.

      “Tôi cũng thế.” Tod

      “Nhưng cậu cần phải chết.” – Gã tà ma tiếp tục dồn mọi tập trung vào Tod, hoàn toàn lờ tôi – “ Hãy giao ta lại cho ta, và ta cho cậu cơ thể.

      thể thực thụ, có thể tự hít thở và lại như bao người bình thường khác. cơ thể có thể già và thay đổi theo thời gian, cùng với đầy đủ của các giác quan cách chân

      thực nhất. Rồi khi cơ thể đó già , lại có cơ thể khác trẻ trung và tươi mới hơn chờ sẵn. Chúng được chuẩn bị sẵn sàng cho cậu và với chúng, cậu có thể thực tận

      hưởng cuộc sống trong thế giới loài người, thay vì phải đứng nhìn từ xa như nay. Tất cả những cái đó để đổi lấy linh hồn bé, tầm thường. Cậu nhanh chóng quên

      được ta thôi, sau hoặc cùng lắm là hai đời người. Hoặc ta có thể giúp cậu quên ta ngay bây giờ, nếu thích.”

      Tod quay sang nhìn tôi, lông mày xếch ngược lên. “Hóa ra tà ma cũng có thể bị điên à? Bởi vì nghĩ thằng cha này điên mất rồi.”

      “Tôi chết rồi, Avari ạ.” – Tôi nhắc lại – “Chẳng phải điều đó làm cho ám ảnh bệnh hoạn của ông trở nên vô nghĩa hay sao?”

      Scott chấp hai tay sau lưng giống như ông cụ non và cố tiến tới gần tôi nhưng Tod vẫn nhất quyết chặn ở giữa. Và gã tà ma có vẻ gì là định vượt qua ấy để

      tóm lấy tôi . “ vẫn còn có linh hồn chứ, Cavanaugh?”

      “Còn…” Tôi trả lời và tôi có thể đoán câu chuyện này dẫn tới đâu.

      “Và linh hồn ấy vẫn chưa hề vấy bẩn, nếu ta đoán lầm …” – Gã tà ma vừa khịt mũi hít hà về phía tôi, làm tóc gáy tôi dựng hết cả lên – “… chết khi vẫn còn trong

      trắng. có biết điều đó hiếm đến thế nào trong thế giới nay ?”

      nghe.” Tôi lầm bầm .

      “Giờ mà tà ma có thể thâm nhập vào thế giới loài người, nơi thiếu gì những linh hồn thuần khiết, nhưng cơ thể trẻ khỏe hơn, thấy giá trị của mình giảm hẳn .” –

      Lão tiếp. Tôi chẳng quan tâm tới giá trị của mình ở bên Cõi , và tôi cũng chưa bao giờ thấy mừng vì lão Avari bị mắc kẹt ở bên đó đến như vậy – “Hoặc có thể . Có

      điều gì đấy khá hấp dẫn và hiếm thấy ở đức tính quên mình và cố chấp của .” Cái nhíu mày của lão vừa có chút khâm phục, vừa có chút bối rối, như thể bản thân lão cũng

      hiểu tại sao tôi lại thu hút chú ý lão đến như vậy.

      Và tôi cũng muốn tại sao.

      “OK, ông lảm nhảm như thế là đủ rồi đấy.” – Tôi quyết định trốn sau lưng Tod nữa, và khi định kéo tay tôi giữ lại, tôi trừng mắt nhìn anhh, giống như vẫn bình

      thường làm với Sabine. Hiểu rằng thể ngăn cản tôi, miễn cưỡng buông tay tôi ra nhưng vẫn đảm bảm để tôi bước quá xa khỏi – “Chuyện quái gì xảy ra

      với Thane thế? Tại sao ông ăn sống khi có cơ hội?”

      “Điều gì khiến nghĩ là ta làm như thế?” Lão Avari nhếch miệng hỏi.

      “Chính mắt tôi nhìn thấy ta sáng nay, vì thế là ông thả ra, hai là trốn thoát khỏi bàn tay quỷ sứ của ông.”

      ai có thể trốn thoát…”

      “Tôi đấy thôi” – Tôi xen vào trước khi lão kịp hết câu – “Hẳn hai lần, nếu tôi nhớ nhầm.”

      “Ba lần.” – Tod sửa lại – “ lần tại văn phòng của cùng với Addy, sau đó là lần ở buổi lễ hội, và lần gần đây nhất là ở trong căng-tin. Ba lần cả thảy.”

      “À ừ đúng rồi. Tôi quên mất cái lần cùng Addy.”- Tôi quay lại nhìn Scott, người ràng vô cùng khó chịu – “Ba lần tất cả.”

      “Vấn đề là chưa lần nào thực bị bắt hết, vậy sao có thể gọi là trốn thoát. Kể cả Thane cũng thế.”

      Tôi cau mày, khoanh hai tay trước ngực. Các tà ma thể dối. Điều đó cũng áp dụng cho cả những tà ma nhập vào thân xác của con người, đúng ? “Vậy

      ta làm gì ở tiệm bánh rán sáng nay?”

      gặt hái linh hồn chứ sao.”

      “Tại sao?”

      “Bởi vì đó là công việc của thần chết.”

      Tôi đảo tròn hai mắt, ngao ngán quay ra nhìn Tod. “ thôi . Chúng ra phí thời gian ở đây thôi.”

      “Chúng ta thể về tay được.” – Tod và chưa bao giờ tôi thấy giọng của lại giận dữ đến vậy. – “Ông có hai lựa chọn ở đây.” – dõng dạc tuyên bố

      với gã tà ma xơi quả đấm vào đầu . Và điều đó đẩy bật lão Avari ra khỏi người ấy, chấm dứt quãng thời gian chơi bời của lão ở bên thế giới loài người.

      “Vậy làm sao các người tìm được câu trả lời ma mình cần?” – Lão Avari hỏi, và chúng tôi chỉ biết lặng thinh được gì – “ có gì là miễn phí cả, Cavanaugh

      ạ. Nhưng nếu chịu trao đổi..”

      “Ông thể có được linh hồn của tôi hay bất cứ thứ gì của tôi hết.” Tôi lập tức cắt ngang lời lão ta.

      “Tối nay thông tin chính là trao đổi của chúng ta.” – Lão ta đính chính lại – “ trả lời hai câu hỏi của ta, và ta trả lời câu hỏi của .”

      “Như thế mà ông gọi là công bằng à?” Tod sẵng giọng hỏi, và tôi nhận ra ấy đứng sát bên cạnh mình từ bao giờ, như thể sẵn sàng lao ra bảo vệ tôi bất cứ lúc nào.

      Và điều đó như tiếp thêm sức mạnh cho tôi.

      “Công bằng là khái niêm phù hợp ở đây. Nên nhớ ta là tà ma của lòng tham. Và ta đề nghị như vậy lần thứ hai đâu.”

      “OK.” – Tôi Tod rên rỉ kêu lên nhưng tôi mặc kệ. “Ông được hỏi tôi hai câu, nhưng tôi là người hỏi trước. Và ngay sau khi có được câu trả lời của mình tôi vụt

      biến khỏi đây.”

      Lão Avari lắc đầu. “Ta vẫn chưa ngu tới mức đó đâu, Cavanaugh. Nhưng để thể thiện chí của mình, ta nhường cho hỏi câu hỏi thứ hai.”

      Và tôi biết đó là tất cả những gì tôi có thẻ mặc cả với gã tà ma này. “Thôi được. Ông hỏi .”

      “Giờ là cái gì thế, tiểu bean sidhe? Làm thế nào mà sống lại được?”

      “Đó là hai câu hỏi.” Tod phán.

      “Chúng chỉ có chung ý nghĩa thôi.” Lão Avari khăng khăng .

      “Nhưng được tách ra làm hai…câu. Vì thế tôi trả lời trong số đó.” – Tôi – “Giờ tôi là người của phòng Khiếu nại. Nhiệm vụ của tôi là tìm lại những linh hồn bị đánh

      cắp từ những con quỷ như ông và tiến họ về nơi an nghỉ cuối cùng. Giờ đến lượt tôi.” Tôi cần phải suy nghĩ cẩn thận. Chắc chắn lão ấy tìm cách trả lời cách vòng

      vèo, thay vì thẳng vào vấn đề chính. Vì thế phải hỏi làm sao để lão Avari thể né được.

      “Tại sao Thane lại lởn vởn bên thế giới con người, nếu ta phải trốn thoát khỏi tay ông?”

      ta làm theo lệnh của ta, Cavanaugh ạ. Giờ Thane là thần chết nổi loạn, phục tùng và bị ràng buộc bởi những tầng áp bức mới.”

      “Vậy là chính ông sai giết chết ông chủ tiệm bánh rán à? Tại sao?”

      Lông mày của Scott nhướn lên, nhưng biểu cảm hoàn toàn là của gã tà ma. “Có phải muốn mặc cả thêm thông tin thế? Nếu , vẫn còn nợ ta câu trả lời

      nữa.”

      “Ông có thể xếp lịch hẹn với ấy sau.” Tod nắm lấy tay tôi và thế giới bắt đầu xoay tròn trước mắt tôi. Thứ cuối cùng tôi nhìn thấy trước khi chúng tôi quay trở lại phòng

      ngủ của tôi là khuôn mặt của Scott, rúm ró và biến dạng trong tiếng gầm gừ giận dữ, khi gã tà ma phóng tia nhìn đầy căm phẫn về phía tôi qua đôi mắt của .

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :