1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Nuông chiều vợ ngốc tận trời - Lương Châu Nguyệt (1)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Nuông chiều vợ ngốc tận trời

      Tác giả: Lương Châu Nguyệt

      Thể loại: Sủng, sạch, 1vs1, HE

      Số chương: 88 chương + 2 ngoại truyện

      Editor: Vô Ngã

      Lịch post: 1 chương/tuần​


      Giới thiệu:

      Cố Dĩnh Nhi cảm thấy có mấy người chính là sói đội lốt cừu, mà có mấy người còn lại là hồ ly khoác da sói, vế phía trước gặp nhiều, vế phía sau được chứng thực ở người Lãnh Mộ Dương.

      Lần đầu tiên nhìn thấy Lãnh Mộ Dương, Cố Dĩnh Nhi liền cảm thấy được, người đàn ông này chính là khối băng lớn, ai ở chung với ta, vậy khẳng định là kiếp trước làm chuyện cực kỳ thất đức, mới có thể nhận được báo ứng khủng khiếp như vậy, nhưng mà, hết lần này tới làn khác muốn chết tử tế cũng xong bị người đàn ông này để mắt.

      Hu hu.

      Lãnh Mộ Dương cảm thấy bà xã nhà mình cái gì cũng tốt, cho dù là tính huênh hoang khoát lác.

      , hai, ba, bốn. . . . . . Những người đàn ông này đều giống con rệp theo bà xã của , vốn cho rằng lấy được giấy chứng nhận kết hôn là có thể an tâm, nào ngờ, những người này có ai biết liêm sỉ, cư nhiên lại còn quấn lấy bà xã của .

      Tới người giết người, tới hai người giết đôi, vì bà xã, Lãnh Mộ Dương quyết định dùng bất cứ thủ đoạn tồi tệ nào.

      *Đoạn ngắn đặc sắc.*

      Đoạn ngắn :

      Trước khi kết hôn.

      "Dĩnh Nhi, gả cho , đối tốt với em cả đời." tên đàn ông nghiệt nào đó nâng chiếc nhẫn kim cương sáng lóng lánh, quỳ chân xuống đất, thâm tình khẩn thiết nhìn ăn đến miệng dính đầy dầu.

      "Có cái gì tốt." nào đó lại nhét viên bánh vào miệng.

      Người đàn ông ngồi bên cạnh được ngăn cách bởi tấm kính mờ nắm chiếc đũa trong tay, răng rắc tan thành bốn khúc.

      Tên đàn ông nghiệt nào đó vừa nghe thấy hy vọng, lập tức dũng cảm, " chuyển tất cả tài sản của sang tên của em, toàn bộ đều nghe theo em, em tuyệt đối dám hai."

      "Nghe cũng tệ." nào đó lại nhét viên bánh vào miệng.

      Người đàn ông bên cạnh triệt để ngồi yên, đứng lên, trực tiếp ôm nào đó vào trong ngực, bá đạo tuyên bố, " ấy có chồng rồi." Sau đó trước mặt tên đàn ông nào đó ôm nổi giận đùng đùng rời khỏi.

      nào đó chôn ở trong lòng người đàn ông lộ ra nụ cười thành công.

      Đoạn ngắn hai:

      Sau khi kết hôn.

      "Dĩnh Nhi, mình thích cậu, cậu đồng ý làm bạn mình nha?" cậu nam sinh mặc đồng phục trường đại học, mặt ngây ngô, mong chờ nhìn Cố Dĩnh Nhi.

      Cố Dĩnh Nhi cúi đầu cẩn thận nhìn người đàn ông nào đó tỏa ra hơi lạnh.

      "Chú, cháu là lòng thích Dĩnh Nhi, hi vọng chú có thể thành toàn cho chúng cháu." Cậu nam sinh lập tức thay đổi phương hướng, giải bày với người đàn ông lạnh lùng đứng bên cạnh.

      "Cút. Bà xã của lão tử cậu cũng dám mơ ước, chán sống rồi hả?" Sắc mặt của người đàn ông nào đó cũng có thể ra nước, liền ôm nhét vào trong xe.

      trưởng thành nào đó mặc đồng phục như cậu nam sinh kia, ngồi ở tại chỗ cười cười.

      Toàn văn 1vs1, nam nữ chính thể xác và tinh thần đều sạch , phong cách thoải mái, tiểu tam gì đó đều là phù du.
      Chris, linhdiep17thuyt thích bài này.

    2. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 01: Bị mù, từ chối hôn ước

      Edit: Vô Ngã

      Trong bóng đêm tỉnh lại, Cố Dĩnh Nhi chỉ cảm thấy đầu rất đau, cả người giống như bị xé rách, thân thể bị giam cầm, muốn động cái cũng trở thành loại hy vọng xa vời, d;d;l;q;d bên tai vẫn có người rù rì ngừng, về phần cái gì chữ cũng nghe , xúc giác lạnh buốt mang theo ớn lạnh rong chơi đùi , muốn thoát khỏi lại bất lực.

      Phút chốc, trận đau đớn bén nhọn truyền từ chân đến, sương mù dày đặc trong đầu lập tức bị đẩy lui, chân Cố Dĩnh Nhi theo phản xạ ra sức đạp, tiếp theo truyền đến thanh vật nặng rơi xuống đất cùng tiếng rên rỉ hỗn loạn, mắt Cố Dĩnh Nhi lập tức muốn mở ra.

      Màu đen, ngoài màu đen, vẫn lại là mà đen, cái gì cũng nhìn thấy.

      Tiếp theo liền nghe thấy giọng nữ đầy lo lắng, cả người bị đối phương ôm vào trong lòng, "Dĩnh Nhi, con tỉnh rồi, tốt quá."

      Nghe giọng xa lạ, trong mắt lại vẫn như cũ cái gì cũng có, Cố Dĩnh Nhi khỏi cảm thấy bối rối.

      làm sao vậy?

      phải ngày hôm qua nhất thời nổi hứng chạy đến bờ biển bơi lội kết quả gặp thuỷ triều xuống, cả người cũng thể khống chế bị thủy triều kéo ra biển sao, tại sao vừa tỉnh dậy liền đến nơi này, mà còn giống như. . . . . . Mù.

      "Bà là ai?" Cố Dĩnh Nhi muốn tránh khỏi cái ôm này, lại mang theo chút cảm giác tê dại, hoàn toàn nhúc nhích được.

      "Mẹ là mẹ con đây, Dĩnh Nhi, con làm sao vậy?" Cao Cầm căng thẳng đứng dậy, hai tay dán mặt Cố Dĩnh Nhi, lúc này mới phát cặp mắt to xinh đẹp của con mình bây giờ có bất kỳ tia sáng nào, tiêu cự cũng có, giống như. . . . . .

      dòng dự cảm tốt từ trong lòng dâng lên, Cao Cầm cứng ngắc vươn tay quơ quơ trước mắt Cố Dĩnh Nhi, có phản ứng.

      "Bác sĩ, ông mau đến xem xem." Ngu ngơ trong chốc lát, Cao Cầm vội vàng đỡ bác sĩ vừa mới bị Cố Dĩnh Nhi gạt ngã đến, giọng gấp gáp, "Mắt của con tôi giống như có vấn đề rồi."

      "Cố phu nhân, bà đừng vội, trước mắt để tôi nhìn xem." Vị bác sĩ kéo quần áo của mình cũng sắp bị xé nát, nhanh chậm lên phía trước, tay đẩy mí mắt của Cố Dĩnh Nhi ra, từ trong túi áo lấy ra cái đèn pin , chiếu chiếu, sau cùng lắc đầu, thở dài.

      Cao Cầm vừa thấy bộ dáng này của vị bác sĩ liền biết tình huống ổn, nhất thời trong đầu hồi hộp trận.

      "Bác sĩ, rốt cuộc con của tôi như thế nào?"

      "Khi Cố tiểu thư xảy ra tai nạn xe làm thương tổn đến não, máu bầm chèn ép giây thần kinh thị giác ở trong đầu, mà còn, khi giải phẫu chúng tôi phát vụn thủy tinh rơi vào trong mắt Cố tiểu thư, phỏng chừng, sau này mắt của Cố tiểu thư cũng thể nhìn thấy cái gì rồi."

      Cái gì cũng nhìn thấy.

      Ánh sáng trong mắt Cao Cầm trong nháy mắt tối sầm lại, thân thể vô lực tựa vào cột giường, răng cắn mu bàn tay, để mình phát ra tiếng, chỉ là nước mắt vẫn thể khống chế từng giọt từng giọt rơi xuống.

      "Rốt cuộc bà là ai?" bên Cố Dĩnh Nhi càng nghe càng mơ hồ.

      nhi, từ đến lớn cũng chưa từng gặp ba mẹ mình, theo lời của viện trưởng cả nhà đều bị chôn vùi dưới đất trong trận động đất, chỉ còn mình còn sống, d;d;l;q;d tại sao bỗng chốc mẹ lại xuất ? Chẳng lẽ người đàn bà này nhận lầm người?

      Mà còn nữa, nhớ rất ràng, mình chính là khi bơi vô ý bị nhấn chìm, như thế nào lại biến thành xảy ra tai nạn xe cộ, rốt cuộc vị bác sĩ này là lang bâm ở đâu vậy, ngay cả việc đơn giản như vậy cũng nhìn ra, kém cỏi.

      Cao Cầm lập tức bị đông cứng, ngơ ngác khép hờ miệng, mu bàn tay trơn bóng xuất vết máu.

      Con của bà nhớ bà nữa.

      "Bác sĩ. . . . . ." Bà kích động nhìn vị bác sĩ.

      "Khi Cố tiểu thư xảy ra tai nạn xe đầu bị va chạm mạnh, cho nên mất trí nhớ rồi." Giọng vị bác sĩ nhàn nhạt mang theo tia gợn sóng truyền đến, "Loại tình huống này về y học cực kỳ phổ biến, có khả năng rất nhanh có thể khôi phục, cũng có khả năng cả đời này cũng thể nhớ lại."

      giường, Cố Dĩnh Nhi nghe càng thêm mơ hồ.

      ràng là nhớ tất cả mọi thứ, tại sao lại mất trí nhớ?

      Chẳng lẽ bọn họ lầm chuyện gì?

      "Khoan , bác sĩ, có phải ông lầm rồi , ràng tôi có xảy ra tai nạn xe, cũng có mất trí nhớ. . . . . . " Cố Dĩnh Nhi muốn đưa tay, nhưng vừa động liền động đến miệng vết thương người, đau làm hít vào hơi.

      "Dĩnh Nhi, con đừng động, nằm ngoan , nghe mẹ." Cao Cầm tiến lên đè Cố Dĩnh Nhi vùng vẫy muốn ngồi dậy.

      Bà cũng biết mất trí nhớ là xảy ra chuyện gì, trong trận tai nạn xe liên hoàn nghiêm trọng như vậy mà con của bà có thể nhặt về cái mạng bà cũng cực kỳ may mắn, bây giờ quan trọng chính là làm con ổn định cảm xúc lại, cái khác để về sau hãy tính.

      "Tôi. . . . . ." Cố Dĩnh Nhi mới vừa mở miệng bị Cao Cầm ấm giọng ngắt lời, "Ngoan nghỉ ngơi, đừng nữa, đợi lát nữa ba con tới."

      Cố Dĩnh Nhi còn muốn gì đó, nhưng thuốc ngủ bắt đầu có tác dụng, đầu trầm trầm, tinh thần có chút , chỉ có thể thành thành nhắm mắt lại nghỉ ngơi.

      Nước mắt bên khóe mắt biến mất, Cao Cầm cẩn thận đắp chăn cho Cố Dĩnh Nhi, thấp giọng , "Bác sĩ, chúng ta ra ngoài chuyện."

      Trong hành lang bệnh viện đầy mùi nước sát trùng nồng đậm, gần phòng bệnh cao cấp cũng có ai lui tới, lẳng lặng, ảm đạm, ánh sáng đèn chiếu lên sàn phản xạ ra đường cong trong veo mà lạnh lùng.

      "Bác sĩ, mắt của con tôi còn có thể khôi phục ?" hành lang, hai tay của Cao Cầm nắm chặc, thần kinh căng đến cực điểm, trong lòng bàn tay toàn bộ đều là mồ hôi lạnh.

      Dĩnh Nhi có thể khôi phục trí nhớ hay đó chỉ là việc phụ, bây giờ quan trọng nhất chính là mắt. Bây giờ nó mới vừa hai mươi mốt tuổi, mới tốt nghiệp đại học, mắt liền mù, như vậy sao này nó phải sống như thế nào đây, mới vừa rồi trong phòng bệnh hỏi chuyện tốt ở mặt trước mặt Dĩnh Nhi, ngộ nhỡ. . . . . .

      "Cái này trước mắt cũng lắm." Vị bác sĩ nhìn quen sinh tử đối với những chuyện này sớm có cảm giác, giọng điệu nhạt nhẽo, "Nếu mắt của Cố tiểu thư chỉ là bị thương, d;d;l;q;d đổi giác mạc là có thể, chỉ là máu bầm tích tụ trong đầu của Cố tiểu thư có vẻ khó giải quyết, vừa vặn nằm giây thần kinh thị giác, mà vị trí lại còn cực kỳ sâu, lấy trình độ y học bây giờ, cho dù là nước Mĩ cũng có bệnh viện nào dám tiếp nhận cuộc giải phẫu này.

      Oanh tiếng.

      Cao Cầm cảm thấy đầu óc lập tức liền trống rỗng, toàn bộ kiên cường mà bà ngụy trang vào lúc này toàn bộ đều sụp đổ, tựa vào vách tường lạnh lẽo hai tay che mặt khóc lên.

      Con của bà. . . . . .

      "Cố phu nhân, nên quá thương tâm, tình huống của Cố tiểu thư bây giờ vẫn chưa ổn định lại, chừng có chuyển biến." Thầy thuốc an ủi.

      Kỳ đây chẳng qua là muốn tìm chút hy vọng, thực tế tình huống của Cố Dĩnh Nhi trong lòng mọi người lại có vài phần nắm . Khi đưa vào bệnh viện đầu đều là máu, ở trong phòng cấp cứu ngày đêm mới đẩy ra, ngừng phẫu thuật, hôn mê ba tháng hôm nay mới tỉnh lại, tình huống như bây giờ xem như rất tệ, dù sao, trong trận tai nạn xe kia, là người duy nhất còn sống sót.

      Chỉ là, có vài lời, mặc dù biết mình có tác dụng gì nhưng vị bác sĩ vẫn , đây là phần trách nhiệm của bọn họ.

      Chẳng qua, bây giờ Cao Cầm cái gì cũng nghe vào, hoàn toàn đắm chìm trong bi thương khi con bị mù, câu kế tiếp của vị bác sĩ chữ bà cũng nghe thấy, mãi đến được cái ôm quen thuộc ôm lấy Cao Cầm mới hoàn hồn.

      "Bà xã." Cố Phong người cầm quyền cao nhất Cố thị tới, bước chân trầm trầm, tay ôm bà xã của mình vào trong ngực, gắt gao, hơi hơi ngẩng đầu lên, trong mắt mảnh màu đỏ tươi.

      Mới vừa rồi ông cũng nghe tình huống của con mình bảy tám phần cũng ràng.

      Mắt mù.

      Chuyện này quá tàn nhẫn, con của ông mới 21tuổi, vừa bước vào giai đoạn tốt đẹp nhất của đời người, có thị giác, lấy cái gì để hưởng thụ cái thế giới rực rỡ này.

      "Cám ơn bác sĩ." Cố Phong trầm thấp với vị bác sĩ đứng ở bên, giọng khàn khàn.

      Mặc kệ như thế nào, mỗi ngày đều phải trải qua, vì cái nhà này, vì bà xã và con , ông phải bình tỉnh, thể hoảng loạn, thể gấp gáp.

      . . . . . .

      Nhà họ Lãnh.

      "Con nhất định phải cưới Dĩnh Nhi." Lãnh Thiên Thành đứng bên cạnh cửa sổ với con trai mình, kiên trì trong giọng muốn bỏ qua.

      " cưới." Lãnh Mộ Dương quay đầu nhìn lá rụng nơi xa, đáy mắt mảnh thâm trầm.

      "Con bé vì con mà bây giờ nằm ở trong bệnh viện sống chết , đối với điểm này con nhất định phải chịu toàn bộ trách nhiệm."

      "Con bắt ấy làm như vậy, là chính ấy muốn." Ngữ khí của Lãnh Mộ Dương vẫn lạnh nhạt từ đầu đến cuối.

      đến tính cách của , bắt cưới người mình thích, làm sao có thể? Hơn nữa, kia chỉ ái mộ hư vinh, mà còn tâm địa ác độc, người phụ nữ như vậy tuyệt đối cưới.

      "Con cưới cũng phải cưới, lần này phải do con chọn." Lãnh Thiên Thành quẳng xuống những lời này liền đóng cửa ra, tiếng va chạm lớn truyền xa trong gian mùa đông yên tĩnh.

      Lãnh Mộ Dương đứng ở tại chỗ, đôi mắt đẹp đào hoa chứa đựng sương lạnh, con ngươi màu đen sâu thẩm quay cuồng.

    3. Chris

      Chris Well-Known Member

      Bài viết:
      716
      Được thích:
      438
      @Hành Tinh: truyện hay quá, chương tiếp theo nàng

    4. emilia

      emilia Well-Known Member

      Bài viết:
      605
      Được thích:
      509
      Nhảy hố:yoyo51::yoyo51::yoyo51:

    5. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :