1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Nuôi vợ để yêu - Kim Tinh(10/10) HOÀN ĐÃ CÓ EBOOK

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Nuôi vợ để

      [​IMG]



      Tác giả: Kim Tinh
      Thể loại: đại, H, 10 chương


      Coverter: Ngocquynh520
      Editor: Khưu UyUy



      Giới thiệu

      Khi đàn ông theo đuổi phụ nữ chỉ vì ý muốn của nửa người dưới, muốn lừa lên giường.

      Khi phụ nữ theo đuổi đàn ông muốn cả trái tim, làm sao để .

      Mười năm trước, Ninh Hinh Nhi được đưa vào nhà họ Nhuế, trở thành người thừa kế nhà họ Nhuế.

      dâu nuôi từ bé của Nhuế Diệp, hiểu dâu nuôi từ bé là gì, nhưng thích Nhuế Diệp.

      Cho nên khi vụng trộm trao nụ hôn đầu của muốn lớn lên gả cho .

      Mặc dù Ninh Hinh Nhi phải là con nhà giàu, nhưng nhà đủ điều kiện để nuôi người khác.

      Ninh Hinh Nhi có tính tiểu thư, nhưng ít nhất cũng biết làm nũng.

      muốn gả cho Nhuế Diệp, nhưng muốn lấy , bởi vì là em .

      Ai có thể cho biết, đời này có người trai nào lại ôm rồi hôn em mình ?

      trai nào nửa đêm kéo em lên giường ?

      Nhuế Diệp đẹp trai, dịu dàng, tao nhã, vì nhiều tiền còn trẻ tuổi nên phụ nữ luôn thương nhung nhớ .

      Đáng tiếc phong lưu, cũng chạm vào phụ nữ đẹp, chỉ có bà quản gia này.

      ràng trong lòng cực kỳ để ý, nhưng lại lạnh lùng cự tuyệt theo đuổi của .

      Khi thờ ơ cười hỏi là ai chỉ có thể nhìn chằm chằm Ninh Hinh Nhi mất trí nhớ.

      Đối với thái độ lạnh nhạt và xa lạ của , Nhuế Diệp biết, lần này thể buông tay nữa.

      Bởi vì nếu bỏ lỡ lần này, sợ người nhiều năm phải nhường cho người khác.

      Link eBook
      Last edited by a moderator: 28/2/15

    2. Elise Tuyen

      Elise Tuyen Well-Known Member

      Bài viết:
      665
      Được thích:
      446
      Cho e xin mot cho hong nha
      Truyen hay!
      honglak thích bài này.

    3. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 1.1

      Editor: Khưu Uy Uy



      Trong sân bay, người lại rất nhiều, xinh đẹp đứng im trong góc, kéo cổ dài, cẩn thận nhìn xung quanh, đột nhiên, mắt sáng lên, lập tức đôi chân chuyển động, vẻ mặt tươi cười về phía trước.

      Bỗng nhiên Ninh Hinh Nhi lại dừng lại, nụ cười cứng đờ mặt, bàn tay bé nắm chặt lại.

      “Nhuế Diệp, đợi người ta chút chứ.” Mộ nhắn chạy lên phía trước, níu lấy tay người đàn ông, “ nhanh như vậy em theo kịp.”

      Người đàn ông trước kéo hành lý, bề ngoài ưu tú hấp dẫn rất nhiều ánh nhìn, dường như quen bị người ta nhìn chằm chằm, ung dung về phía trước.

      “Được, chậm.” Người đàn ông nghe lười, khuôn mặt ưu nhã có nụ cười nhàng.

      , lâu rồi em về Đài Loan, còn nhớ nơi này nữa.”

      sao? Rảnh rỗi dẫn em chơi.”

      nam nữ có bề ngoài hấp dẫn chú ý của người xung quanh như nhau làm mọi người khỏi cảm thán họ là đôi trời sinh.

      “Nhuế Diệp, sao vậy?” Đại Lục cảm thấy hơi lơ đãng.

      Người đàn ông liếc nhìn chung quang, nhìn thấy bong dáng quen thuộc trong trí nhớ, nghe Đại Lục gọi, mới hồi hồn, lắc đầu, “ có gì.”

      Ninh Hinh Nhi núp ở sau cây cột to, cẩn thận núp kĩ, mắt lại nhìn bóng lưng càng ngày càng xa của họ, mím chặt môi giống như thể được gì.

      trở về rồi, trở về rồi, nhưng bên cạnh là ai? rất muốn hỏi , tuy nhiên rất sợ nghe đáp án mình muốn nghe.

      Nhưng Ninh Hinh Nhi càng muốn hỏi, là gì của ? còn nhớ ?

      Nhuế Diệp và Đại Lục ra khỏi sân bay, liếc mắt thấy chiếc xe hơi chờ sẵn, mà bác Trần – quản gia nahf họ Nhuế đứng đợi bên ngoài xe, vừa nhìn thấy họ lập tức tiến lên đón.

      “Cậu chủ, rốt cuộc cậu cũng về rồi.” khuôn mặt già nua có vui sướng và xúc động.

      “Vâng, bác Trần, cháu về rồi.” Đối với người quản gia ở nhà họ Nhuế hơn nửa đời người này, Nhuế Diệp có cảm giác lâu gặp, “Bác vẫn khoẻ chứ, bác Trần?”

      “Cảm ơn cậu chủ quan tâm, tôi rất khoẻ!” Bác Trần cười khép miệng, mấy năm gặp, hình như cậu chủ càng ngày càng chín chắn, ah, bên cạnh cậu chủ là ai?

      “Lên xe trước .”

      “Vâng.” Bác Trần nhanh chóng mở cửa xe để bọ họ vào.

      “Bác Trần, đây là bạn cháu, Đại Lục.” Sauk hi ngồi vào xe, Nhuế Diệp giới thiệu, “Đây là bác Trần, bác Trần nhìn lớn lên từ .”

      “Bác Trần, chào bác.” Đại Lục cười chào hỏi.

      “Vâng, chào .” Bác Trần cười hơi gượng gạo, nghĩ thầm may là bạn bè, phải bạn , Tiểu Hinh vẫn còn cơ hội.

      “Bác Trần, tại sao lái xe về?” Ngồi trong xe lúc, nhưng thấy tài xế khởi động xe.

      “Cậu chủ, cậu thấy Tiểu Hinh sao?” Bác Trần nghi ngờ, ràng Tiểu Hinh vào lâu rồi mà, sao có thể đợi cậu chủ chứ?

      Chợt nghe thấy tên , ký ức lâu lập tức lên trong đầu , kinh ngạc, vội vàng lắc đầu, để cho mình nhớ lại, “Cháu thấy.”

      cũng tới? cũng tới sân bay đón ? cho rằng người muốn thấy nhất chính là .

      Đợt trước đồng ý với chú, rời khỏi Đài Loan, đến du học, cũng liên lạc với , cho rằng tức giận, giờ để ý đến nữa.

      “Đúng vậy, Tiểu Hinh vào trong lâu rồi.” Bác Trần lấy điện thoại từ trong túi ra, chuẩn bị gọi cho Ninh Hinh Nhi, “A, Tiểu Hinh gọi.”

      “Này, Tiểu Hinh, cháu ở đâu? Cậu chủ …… ừ, ừ, được rồi……. vậy cứ thế .”

      Nhuế Diệp ngồi thẳng, nghe tiếng đứt quãng trong điện thoại, hai mắt vẫn nhìn phong cảnh bên ngoài.

      “Cậu chủ, Tiểu Hinh mình đau bụng, phải đến bệnh viện, haizz, nhất định hôm qua con bé này ăn nhiều kem qua, hôm nay bị tiêu chảy rồi.” Bác Trần thương tiếc , “Vậy chúng ta về trước .”

      “Vâng.” thản nhiên trả lời, mắt vẫn nhìn ngoài cửa sổ.

      Đại Lục vốn muốn chuyện với Nhuế Diệp, nhưng thấy muốn chuyện nên cũng im lặng ngồi im.

      “Tiểu Lâm, chúng ta về.” Bác Trần vảo tài xế.

      Xe hơi cách xe sân bay, mà bóng dáng xinh đpẹ đứng đó xe, Ninh Hinh Nhi cảm thấy cam lòng nhìn chiếc xe xa dần.

      Ninh Hinh Nhi ơi Ninh Hinh Nhi, mày còn ở đây làm gì, cho rằng mình cố tình gây mình khoẻ, ấy chạy như bây đến bên cạnh mày sao?

      thể nào, Ninh Hinh Nhi, mày thấy , hề, ấy chưa bao giờ nghĩ vậy……. Giày cao gót chuyển động về hướng ngược lại, bây giờ thể đối mặt với .

      Lúc ăn cơm tối, Ninh Hinh Nhi vẫn xuất , bàn ăn vuông to lớn cũng chỉ có ba người, Nhuế DIệp, Đại Lục và chú Nhuế Diệp, Nhuế Lập Ngôn.

      Nhuế Lập Ngôn rất vui vẻ, chỉ vì cháu trai trở về, mà còn dẫn theo có phong thái, mặc dù ông vẫn chưa biết thân thế của này, nhng có thể để Nhuế Diệp dẫn về, tối thiểu phải người qua đường.

      Bọn họ vui vẻ dùng cơm tối, nhưng Nhuế Diệp rất yên lặng, chỉ có lúc Nhuế Lập Ngôn hỏi vài chuyện mới mở miệng.

      Mãi cho đến khi họ về phòng nghỉ ngơi, Ninh Hinh Nhi vẫn chưa về.

      Đến lúc nửa đêm, Nhuế Diệp chợt tỉnh lại, đưa tay về phía đầu giường, tìm ly thuỷ tinh, mơ mang ngồi dậy, cầm ly uống hớp, mùi nước chanh đầy trong miệng , chút hơi lạnh làm cho buồn ngủ tỉnh tảo hẳn lên.

      Nhà họ Nhuế ai biết nửa đêm tỉnh lại muốn uống nước, mà trong nhà họ Nhuế chỉ có người thích thay nước lọc bằng nước chanh, vén chăn lên, khoác áo ngủ lên, ra khỏi phòng, xuống dưới tầng.

      ngoài ý muốn, thấy Ninh Hinh Nhi, trở nên duyên dáng, kiều, còn là bé nghịch như quỷ nữa, giống như bông hoa lài, thanh nhã nở rộ trong góc phòng.

      “Bụng vẫn khoẻ sao, sao muộn như vậy mới về?” Nhuế Diệp lên tiếng, nhìn im lặng, ngồi ghế salon, nhìn qua cửa sổ sát đất để ngắm hoa tươi trong vườn.

      Nhuế Diệp phải biết khoẻ, nhưng cho rằng chẳng qua là bệnh , nhưng tim thắt lại rất lâu, rốt cuộc vẫn lo lắng cho .

      phải bụng khoẻ, mà tim khoẻ, rầu rĩ, muốn bóp chết Ninh Hinh Nhi, biết , cho rằng là ai, nhung vẫn dẫn về , giống như đêm hôm đó, Nhuế Diệp với , làm khiếp sợ.

      Lúc đầu chỉ có tốt với , tại sao có thể , thế nhưng lại nguỵ biện đó là tình thân, ha, chỉ có tình thân đối với ………

      Nhưng cần! phải , Ninh Hinh Nhi cần! Cuối cùng, câu rời khỏi Đài Loan, giống như cái chai bị người ta vứt bỏ, có thể tuỳ ý sử dụng, tuỳ ý vứt .

      Bây giờ trở về, gì, nhưng có thêm bên cạnh, còn gì nữa, cần, cũng chỉ là người ai muốn, cần với .

      Từng hành động của Nhuế Diệp cho biết, , con dâu nuôi từ bé của nhà họ Nhuế, cần!

      Nhìn hai mắt Ninh Hinh Nhi khép chặt, ngủ ngon giấc, Nhuế Diệp im lặng thở dài, biết ngủ, chỉ giả bộ thôi, nhưng như vậy cũng tốt, sợ nhìn đôi mắt chân thành của , như vậy làm bối rối.

      Trong lòng Ninh Hinh Nhi thầm nhủ mau , đừng để ý tới , sau đó tự nhiên cơ thể bay bổng, bế về phòng .

      lén lút ngửi mùi hương của , rất nhớ ngực , nhớ nhiệt độ của , đồng thời trong lòng Ninh Hinh Nhi khỏi mắng mình có chí khí, người ta muốn mày, mày còn làm hoa si làm gì!

      Nhưng mỗi lần nhớ tới chuyện cần , lòng đau quặn, nghĩ làm bộ đau, cắn chặt răng, cẩn thận làm gương mặt biến hoá, người ta nhìn cái cũng biết giả vờ ngủ.

      Nhuế Diệp nhìn hai hàng lông mi dài mà rậm của , giữa trán có nếp nhăn, cho dù muốn giả bộ ngủ cũng giả bộ rất mất tự nhiên, đau khổ như vậy.

      Nhuế Diệp cảm thấy dường như tim mình bị nắm chặt, khi làm vui vẻ, bóp mạnh tim , sau đó hơi thở bắt đầu dồn dập, hề đau, nhưng rất khó chịu, khiến dám lỗ mãng.

      cố tình chọc vui, chọc giận, đau lòng giống như cũng đau lòng, nhưng cho dù đau khổ vẫn , còn quyết tâm tiếp tục làm tổn thương, tiếp tục hành hạ , cho đến ngày, hết hi vọng, rời khỏi , cũng quay đầu lại…….. như mong muốn.

      Dịu dàng đặt lên giường, cẩn thận đắp chăn cho , hất tóc che kín nửa gương mặt của sang bên.

      lớn rồi, ràng nhớ muốn để tóc thẳng, bây giờ mái tóc thẳng của biến thành tóc xoăn, càng làm trở nên quyến rũ hơn.

      Gương mặt màu lúa mạch khoẻ mạnh, a, còn thích vận động, chỉ học người nước ngoài phơi nắng ngoài bãi biển, cổ và tay khá trắng, màu da đều nhau, tổng thể làm người ta cảm thấy rất khoẻ mạnh.

      Ninh Hinh Nhi rất muốn vùi mình trong chăn, muốn nhìn chút nào, ràng mang lên giường rồi, sao còn chưa đổ thừa!

      Tay Ninh Hinh Nhi vô tình chạm vào người dưới chăn, hơi thở nóng bỏng phảng phất mặt , hai gò má càng ngày càng hồng, bỗng nhiên khí nóng dừng lại trán , lại rời , lúc sau, cửa được đóng lại.

      Cuối cùng , rồi, xa rồi, giống hệt như trước kia, tốt nhất vĩnh viễn đừng quay lại……. cái miệng nhắn màu hồng bị Ninh Hinh Nhi cắn mạnh.

      Từ khi Nhuế Diệp , hề có tin tức gì, sau đó đột nhiên trở về,vừa nghĩ hôm nay mình cố tình dậy sớm, tốn mấy giờ, ngu ngốc mặc đẹp, ràng chuyến bay của sau trưa mới đáp, trưa còn chưa đến tới sân bay.

      Đợi mấy giờ, khi bóng dáng cao lớn của xuất , cảm thấy cực kỳ kích động, nhìn quanh, thấy kéo tay , cảm thấy đột nhiên mình bị dội gáo nước lạnh, từ thân vào tim, lạnh thấu xương………

      “Đáng ghét!” cúi đầu .

      Nhắm mắt lại, lát sau mới từ từ mở ra, bỗng nhiên thấy bóng người đứng đầu giường, hoảng sợ lui về cuối giường, người đàn ông nhân tiện ngồi lên giường.

      …… Tại sao còn ở đây?” Thiếu chút nữa cắn phải lưỡi mình, lời còn níu chặt ở lưỡi.

      Nhuế Diệp nhìn chằm chằm vẻ mặt hiểu của Ninh Hinh Nhi, nhìn thấy bộ dáng tức giận của , sao có thể yên tâm chứ, nhìn những thái độ lên mặt , tim cũng thay đổi theo.

      Biết hận, tức giận, vẫn muốn làm, cố ý trêu chọc hết mức, mới hài lòng sao? Ninh Hinh Nhi thể kiềm chế được oán hận đối với .

      Nếu như có ý với , cũng ép, nhưng ánh mắt nhìn căn bản chứng tỏ rằng những lời hoàn toàn sai, ràng thích , lại cố gắng từ chối , tại sao?

      “Vẫn giận sao?”

      Giọng của Nhuế Diệp rất dễ nghe làm kiềm chế được, bỗng nhiên có cảm giác tê dại, thiếu chút nữa nhắm mắt lại, núp trong lòng làm nũng như trước kia.

      “Ai cần lo! Nửa đêm ở trong phòng em, chuyện này để người khác biết được em còn mặt mũi nào làm người!” Thấy bóng người là đồ quỷ chán ghét, càng xấu xa chống nạnh mắng .

      “Em theo bác Trần lâu như vậy cũng học được cầu toàn rồi đấy.” cười mắng, đối với cách của biết nên khóc hay cười.

      “Đúng vậy, từ khi ra nước ngoài có vẻ cũng thêm được gì.”

      Mùi chua quá, Nhuế Diệp cười khẽ, vẫn đáng như thế, khó trách nhớ mãi quên, cuộc sống ở nước ngoài đơn, hiu quạnh, chuyện hay làm nhất là ngắm phong cảnh, bộ dáng bây giờ thú vị như vậy, rất muốn trêu chọc .

      phải bây giờ về rồi sao?” biết mình làm gì nữa, ràng đến cửa, nhưng lại lén lút về phía đầu giường.

      Vốn muốn nhìn , nhưng từ khi về vẫn chưa thấy , kìm lòng được mà muốn nhìn , nhìn chằm chằm , lúc đầu cho rằng quan hệ của họ phân ranh giới, mà bây giờ phạm quy.
      tart_trung, LạcLạc, aloha123abby6 others thích bài này.

    4. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 1.2

      Editor: Khưu Uy Uy

      Hừ lạnh tiếng, Ninh Hinh Nhi tin giả nhân giả nghĩa, về rồi, tại sao còn mang theo , ràng mới là vợ tương lai của .

      “Đúng, về rồi, còn dẫn về .” Trong lòng nhịn được nên vậy, vừa nghĩ rằng mình nóng lòng đứng trong sân bay mấy giờ liền, nhìn thấy dịu dàng với khác, trong long như có lửa.

      Nhuế Diệp cười , nhìn Ninh Hinh Nhi giận dỗi, lúc sau, mới : “Em đúng.”

      Ninh Hinh Nhi bị giọng nóng lạnh của làm cho bối rối, bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn bộ dáng lạnh lùng của người đàn ông này, trong lòng vô cùng uất ức: “Rốt cuộc có ý gì?”

      thích , rất thích , biết đến lúc , mình có thể sống nổi , nhưng biết thích , thậm chí qua thời gian, còn là thích đơn thuần nữa, mà là sâu đậm, !

      Nhưng ràng biết lại giả vờ biết, ngoài miệng luôn là người thân của , thử hỏi, có người thân nào lại dùng cách này bảo vệ như ?

      “Hinh Nhi.” Nhuế Diệp từ từ mở miệng. “Em chắc chắn em thích , thậm chí….” nuốt nước miếng, “ ?”

      Ninh Hinh Nhi giống như gặp quỷ, mở to hai mắt, vẻ mặt thể tin được, “!”

      “Em có nghĩ, có lẽ đó là thói quen có làm bạn,
      quen được nuông chiều, ra em nhưng phải tình giữ nam và nữ.” rất chậm, từng câu từng chữ ghim vào trong lòng Ninh Hinh Nhi.

      bậy!” Ninh Hinh Nhi tức giận, phải lời của làm lòng đau, mà là làm tổn thương tình cảm của , dùng ý nghĩ của để giải thích cho hành động của .

      tuỳ hứng, ngây thơ, coi tình như thứ thấp kém, cho nên hiểu lầm tình của ?

      “Hinh Nhi, qua nhiều năm như vậy, em vẫn hiểu sao?” nhàn nhạt hỏi ngược lại, càng hỏi càng làm mơ hồ.

      “Hiểu cái gì?” Ninh Hinh Nhi hiểu.

      “Em hiểu, em rất hiểu, nhưng em lựa chọn phớt lờ, , phải em vẫn sống rất tốt sao?” Giọng điệu của rất lạnh nhạt đến mức làm Ninh Hinh Nhi nghe hiểu gì.

      Sống rất tốt? Đúng, ít nhất lúc bác Trần gửi và thư cho , sống rất tốt, nhưng mà sau khi , giống như bị quỷ ám, luôn bị bệnh, thỉnh thoảng lại bệnh, nhưng biết.

      Nước mắt như trân châu lăn xuống mặt , đau lòng gạt bỏ nước mắt giúp , lại làm đau đớn, Ninh Hinh Nhi chỉ yên lặng rơi lệ, mở miệng.

      biết Nhuế Diệp là người như thế nào, là người hai, nhưng tự cho rằng hiểu , hiểu tất cả về , cho rằng còn trẻ nên hiểu chuyện, còn trẻ nên biết gì, nhưng nghĩ bây giờ hai mươi tuổi, biết cái gì là tình , biết con như thế nào.

      Nước mắt lăn xuống lúc lâu, mới lấy lại được giọng, khàn khàn : “Cho nên kia là bạn ?” Cũng là người vợ sau này của sao?

      cắn môi, ngăn cản mình lỗ mãng hỏi thêm, cuối cùng chờ đợi câu trả lời làm mình tan nát cõi lòng.

      nhìn Ninh Hinh Nhi quật cường, ánh mắt Nhuế Diệp loé lên, lòng dạ cứng rắn đột nhiên mềm nhũn, cố gắng chú ý, hồi lâu, giọng nhàng hơi trầm vang lên: “Đúng.”

      Vẫn tan nát cõi lòng, là bạn , câu trả lời này cũng đủ khiến tan nát cõi lòng, bỏi vì cho tới bây giờ chưa từng thừa nhận dâu nuôi từ bé của , là vợ tương lai của , vậy……. còn phải giải thích gì đây?




      Chú Nhuế từng riêng với , nếu như đồng ý, ông có thể chuyển tên vào hộ khẩu, trở thành con nuôi của ông, 1000 lần, 10000 lần muốn, muốn có quan hệ thân thích với Nhuế Diệp, muốn Nhuế Diệp trở thành họ .

      Chú Nhuế đối xử rất tốt với , bác Trần cũng đối xử rất tốt với , mọi người trong nhà họ Nhuế cũng vậy, trừ , tại sao ngốc như vậy, lại người có ý với ?

      Đúng, rất ngốc, còn ngốc hơn heo!

      Nhuế Diệp thấy khóc nữa, cho rằng nghĩ thông, cố nén cảm giác khó chịu trong lòng, gượng cười, “Mặc kệ tương lai như thế nào, em vẫn là người thân của .”

      Ha ha, châm chọc được lắm, đầu tiên cho dao, sau đó an ủi , là người thân, hừ!

      lườm , cắn răng nghiến lợi mắng: “ chết , ai muốn làm người thân của , thích em cũng được, quan tâm em thẳng ra, thẳng như vậy được hả? , em vẫn sống rất tốt, cần nữa, !”

      Nhuế Diệp biết Ninh Hinh Nhi thông minh, lanh lợi nhưng thẳng như vậy, tính tình thất thường, cũng biết , hơi đau đầu, mỗi lần giận năng lộn xộn, còn những lời khó nghe, ít nhất mắng dài nwh tam tự kinh, coi như còn để lại cho mặt mũi.

      “Hinh Nhi……….”

      còn muốn gì?” Ninh Hinh Nhi lạnh lùng nhìn , đôi mắt đỏ ửng như rằng rất tuyệt tình.

      ………” Lời an ủi vừa đến miệng nuốt lại, “ có gì.”

      “Vậy sao còn ?” đuổi .

      Nhìn lát, chắc chắn rằng chỉ tức giận, có cảm xúc khác, Nhuế Diệp mới gật đầu rời khỏi phòng, cửa phòng vừa đóng lại, nghe thấy tiếng gối bị ném về phía cửa rồi rơi xuống.

      Hình như tình tình càng ngày càng kém, đều do chú và bác Trần nuông chiều, nhưng quen rồi.

      Cả đêm ngủ nên mắt Ninh Hinh Nhi thâm quầng, dù sao cũng ngủ được, bằng dậy sớm chút, chạy bộ con đường vòng, để cơ thể toát mồ hôi, mệt rã rời chịu nổ, đến phòng bếp pha ly nước chanh, vừa uống vừa về phòng tầng hai.

      Vừa mới lên tầng thấy kia ra khỏi phòng, Ninh Hinh Nhi nhìn kỹ, tâm trạng căng thẳng từ từ bình tĩnh lại, may ta từ trong phòng Nhuế Diệp ra, bọn họ vẫn chưa cùng giường chung gối, trong lòng tự an ủi mình.

      Buồn cười nhất là mọi người đều với có gì tốt, vẫn nhớ mãi quên.

      Muốn từ bỏ, được, cho thời gian; phải làm người thân, được, chờ hai mươi năm nữa rồi tiếp!

      Ninh Hinh Nhi ngờ trước mắt lại chủ động chào hỏi : “Xin chào, chị là Đại Lục, nếu chị nhầm, em chính
      là Hinh Nhi mà Nhuế Diệp thường nhắc?”

      Vốn định chào hỏi, nhưng Nhuế Diệp về với ta sao?

      Tinh thần mệt mỏi đột nhiên phấn chấn, Ninh Hinh Nhi cẩn thận : “Ừ, ấy có với chị về tôi?”

      “Đúng vậy, Nhuế Diệp em ở nhà ấy từ bé, giống như em ấy.” Đại Lục có ác ý, thành thực kể lại, nhưng biết tại sao đột nhiên sắc mặt Ninh Hinh Nhi trắng bệch, “Em làm sao vậy?”

      Em ? Người thân? Cố gắng kìm nén tức giận, Ninh Hinh Nhi cười ưu nhã: “Vậy sao, đúng rồi, chị Lâm làm bữa sáng, nếu chị đói bụng ăn cơm , tôi về phòng ngủ bù.”

      Ở nhà họ Nhuế mấy năm, mặc dù Ninh Hinh Nhi hơn những nhà giàu , nhưng ít nhất những mánh khóe biểu cảm xúc cũng được học.

      “Ừ, được rồi, chị gọi Nhuế Diệp .” Đại Lục gật đầu cái, thấy mắt Ninh Hinh Nhi thâm quầng, tưởng cuộc sống về đêm của muôn màu muôn vẻ nên gì nữa, dù sao ít tuổi cái gì cũng mê, ta từng trải qua tuổi trẻ lông bông.

      cần gọi ấy, chắc chắn ấy còn ngủ.” Dậy sớm bị tụt huyết áp, choáng váng nên bình thường Nhuế Diệp ngủ đến khi nào tỉnh thôi.

      được, trễ vậy còn ngủ, đâu phải trẻ con, chị gọi ấy.” Đại Lục cười cười, thẳng vào phòng Nhuế Diệp.

      Ninh Hinh Nhi đứng tại chỗ lúc, tốn hết sức lực mới chôn vùi tâm trạng vui này vào chỗ sâu nhất trong lòng, sau đó từ từ vào phòng Nhuế Diệp.

      Có thói quen gõ cửa, Ninh HinhNhi mở cửa ra, nếu biết thấy cảnh tượng này, thề nhất định gõ cửa, đánh chết , cũng vào.

      Người đàn ông ngồi giường, để lộ nửa người , thân thể hoàn mỹlàm Ninh Hinh Nhi đỏ mặt, Đại Lục núp trong lòng .

      họ làm gì, nhưng họ làm như vậy, bất luận ai cũng đoán được, họ ôm chặt nhau, ôm chặt đến nỗi có thể thiêu đốt chung quanh.

      Ninh Hinh Nhi lặng lẽ khóc, ngày hôm qua chỉ là quả bom, hôm nay là quả bom nguyên tử, sức nổ mạnh đến dọa người, ra đúng, phải bỏ được, mà là bỏ được.

      Từng ngày, phải đối mặt với những cảnh này, mỗi ngày lòng bị người ta đánh, đau lắm, chỉ giống như bị kiến đốt, từng chỗ , chính xác từng góc độ khiến đau đến mức muốn sống.

      nghe thấy tiếng người đàn ông thở dốc và tiếng người phụ nữ rên rỉ, lập tức rời , nhưng chân như mọc rễ, dính chặt sàn, được.

      Cho đến khi tiếng động vang lên, người đàn ông ngạc nhiên ngẩng đầu, người phụ nữ thẹn thùng hốt hoảng. Ninh Hinh Nhi cúi đầu nhìn, ra là cái ly tay rơi xuống đất vỡ tan, nước chanh trong ly đổ đầy sàn.

      “Trời ạ, xong rồi…” Ninh Hinh Nhi .

      “Được rồi, Hinh Nhi, để giúp việc lấy ly khác cho em.” Đại Lục mắc cỡ đỏ mặt, cho rằng Ninh Hinh Nhi tiếc ly nước chanh.

      Ninh Hinh Nhi nhìn bộ mặt thẹn thùng của Đại Lục, trong lúc bất chợt hiểu thế nào là hết hy vọng.

      Đúng, tuyệt vọng rồi, nếu từ bỏ sớm, như vậy bao giờ khuất phục, chỉ cần nghĩ tới, , tim cũng đau thế này, tim chết rồi, chỗ nào còn cảm giác đau đây?

      “Làm phiền rồi.” Nhàn nhạt câu, Ninh Hinh Nhi nghiêm mặt, nhìn Nhuế Diệp, xoay người trở về phòng.

      Đúng, làm phiền rồi, làm phiền quá lâu rồi, xin lỗi, sau này làm phiền hai người nữa…

      “Nhuế Diệp!” Đại Lục kinh hãi hô to, ngờ Nhuế Diệp chân ra ngoài, suýt chút nữa những mảnh thủy tinh ở cửa đâm vào chân , “Có thủy tinh, cẩn thận!”

      Giọng của Đại Lục làm lý trí quay lại, nhìn cửa đóng chặt, thu chân về, nhìn Đại Lục, “Xin lỗi, Đại Lục, lúc nãy …” nhận lầm người, cho là Ninh Hinh Nhi.

      sao.” Đại Lục đỏ mặt lắc đầu.

      “Em…” Nhuế Diệp nhíu mày, hiểu thái độ của .

      “Chuẩn bị nhanh , chúng ta ăn sáng.” Đại Lục dịu dàng . “Em xuống trước.”

      Lúc này, Nhuế Diệp mới biết mình làm điều quá đáng. kéo Đại Lục vô tội vào cuộc, mà ấy chỉ là bạn bè, chỉ là người bạn cùng về Đài Loan, thế mà dẫn ấy về nhà.

      người đàn ông mang phụ nữ về nhà chứng tỏ điều gì?

      Chớ trách tối qua chú ân cần hỏi thăm, ra là sao!

      Những mảnh thủy tinh đất như cười nhạo làm điều thừa. “Hỏng rồi…”
      Last edited by a moderator: 26/11/14

    5. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 2.1

      Editor: Khưu Uy Uy

      Ninh Hinh Nhi Nhuế Diệp từ lâu rồi, lâu đến mức nhớ nữa, nhưng chuyện liên quan đến , vẫn nhớ .

      Mười năm trước, phía nam Đài Loan có viện mồ côi tên là “Ngôi Sao”, trong viện có mấy trăm trẻ em, ngày đó tất cả mọi người ăn mặc chỉnh tề đứng ở cửa viện, viện trưởng và các thầy, giáo đứng đầu, bọn họ đợi.

      Rốt cuộc khi họ chăm chú lắng nghe, chiếc xe sang trọng từ từ đến, chiếc xe hơi bóng loáng, làm viện trưởng tham lam và tất cả đứa bé sốt ruột nhìn theo.

      người đàn ông trung niên mặc tây trang thẳng thớm xuống xe đầu tiên, gương mặt nghiêm túc, quan sát kĩ chung quanh, sau đó xoay người, cười cái rồi dịu dàng: “Nhuế Diệp, lại đây.”

      thiếu niên ra khỏi xe, thiếu niên chừng mười lăm tuổi, hai mắt sang có hồn, mặt mang nụ cười lễ độ, sắc mặt hơi tái, mặc quần áo phong cách nước khiến cậu trông như tri thức lễ độ, khiêm nhường người .

      “Quản lý Nhuế, cậu đến rồi……” Viện trưởng cười, còn chưa xong người đàn ông tủng niên giơ tay lên ngăn lại.

      “Mọi người làm việc , tự chúng tôi xem.” Nhuế Lập Ngôn quay đầu hề cười.

      “Được, được!” Gió chiều nào xoay chiều ấy cho nên viện trưởng lập tức gật đầu, vừa cung kính trả lời, vừa ngầm bảo mấy giáo viên đứng đằng sau nhanh chóng đưa bọn trẻ , làm gì làm cũng đừng chọc người giàu vui.

      Tập đoàn Nhuế Thị là nguồn vốn chủ yếu của nhi viện, mà tập đoàn Nhuế Thị vui vẻ làm việc thiện, dù sao đối với bọn họ mà , tiền là từ thiện chỉ là hạt cát trong sa mạc, đáng nhắc tới.

      “Chú.” Giọng cậu thiếu niên mềm mại như nước, làm người nghe rất thoải mái.

      Nhuế Lập Ngôn lập tức xoay người lại, mặt đầy vẻ cưng chiều, nhưng rất kien quyết, “Tiểu Diệp, cháu đồng ý với chú rồi.”

      mặt Nhuế Diệp có vẻ miễn cưỡng, nhưng vẫn nuốt những lời muốn xuống, từ từ : “Được ạ, nghe theo chú hết.”

      Nhuế Lập Ngôn thấy cậu vui, nhưng chuyện này, rất kiên trì, mà cũng đành lòng nhìn cháu trai duy nhất vui, “Chú nhất định tìm ra đứa trẻ mà cháu thích.”

      Cậu thích có quan trọng ? Trong mắt Nhuế Diệp có giễu cợt, nhưng che giấu rất tốt, ai nhìn thấy, mắt cậu dic huyển, vừa đúng nhìn thấy bé ngồi ở gốc cây, bé khoảng mười tuổi, khuôn mặt xinh đẹp, da trắng hồng, mà đôi mắt nhìn chằm chằm cậu.

      Cậu đến chỗ bé, sau đó đứng trước mặt , khẽ cúi người xuống, cẩn thận nhìn đôi mắt như lưu ly kia, “Tại sao nhìn tôi như vậy?”

      bé nhớ giáo trong nhi viên dạy làm thế nào để cười, vì vậy cố gắng cười, cười cười, nhưng cực kỳ gượng ép.

      “Đừng cười nữa, xấu chết!” Thiếu niên cũng khách khí ra lệnh, bé lập tức xụ mặt xuống, cũng làm theo lời giáo dạy nữa.

      “Tại sao lại nhìn tôi?” Thiếu niên muốn từ bỏ nên hỏi lần nữa.

      thích nơi này, tại sao lại tới đây?”

      từng thấy rất nhiều người thích nhưng vẫn tới đây, mặt luôn tươi cười nhưng phải nụ cười lòng, tới đây chỉ mang đứa bé họ nhìn trúng , kéo đứa bé như kéo cái va li da cũ nát.

      “Sao?” Cậu chau mày, “Vậy tại sao em ở đây?”

      “Ba và mẹ gặp tai nạn xe cộ………” bé trả lời thẳng thắn.

      “Gặp tai nạn xe?” Cậu cúi đầu lặp lại.

      “Vâng, chẳng qua em cũng rời khỏi đây nhanh thôi.” .

      “Hả? Có người muốn em?” ra mà , có ba mẹ nào muốn nhận đứa bé lớn như vậy, vì họ hi vọng đứa bé đó sau này coi họ như ba mẹ ruột, nếu lớn như vậy, chuyện gì nên biết cũng biết, rất khó dạy dỗ.

      “Đúng vậy.” bé đứng dậy, vỗ vỗ đất dính váy.

      Nhìn kỹ lại, bé này rất đẹp, đôi mắt to trong veo, mũi xinh xắn đáng , cái miệng nhắn chu lên, biết vì sao, Nhuế Diệp rất muốn chọc ghẹo , “Em sợ những người đó bán em sao?”

      bé sững sờ, “ à, bán là cái gì? Viện trưởng muốn bán em sao?”

      Được rồi, cái này đùa cũng thú vị, thế nhưng cậu lại chuyện này với mơ hồ, cái gì cũng hiểu biết sợ gì đây?

      Nhuế Diệp thờ ơ khoát tay, “ có gì.”

      “A, gặp lại sau nhé.” bé vẫn cười, mặc dù cười quá đáng .

      “Nhuế Diệp, cháu thích bé đó?” Nhuế Lập Ngôn tới sau lưng thiếu niên, chưa bao giờ thấy Nhuế Diệp chuyện lâu như vậy với xa lạ.

      thứ ánh sáng khác thường lên trong mắt cậu nhưng nhanh chóng biến mất, “Cũng được.” Ít nhất làm cậu chán ghét, “Nhưng ấy được người khác nhận nuôi rồi.”

      sao?” Nhuế Lập Ngôn suy nghĩ lát.

      “Chú, về thôi, cháu muốn về.” Nhuế Diệp ho mấy tiếng.

      “Lại khoẻ sao? Vậy chúng ta mau về thôi.” Nhuế Lập Ngôn đau lòng nhìn cháu trai, cả, chị dâu mất sớm, chỉ còn lại mình nó, phải chăm sóc nó cẩn thận.

      bé biến mất ở chỗ quẹo, mấy đứa bé lớn tuổi hơn đứng trước , bé trai nhìn như đứng đầu lên tiếng: “Viện trưởng gọi mày đấy.”

      “Vâng.” xoay người, về phòng làm việc, sau lưng có tiếng chuyện .

      tốt, có thể rời khỏi đây.”

      “Đúng vậy, tôi cũng muốn khỏi đây.”

      Rời ? Rời có tốt ? Có bé khẽ cắn môi, , rất thích người sắp nhận nuôi , ràng có đứa con trai rồi, vẫn muốn nhận nuôi .

      “Viện trưởng, con đến rồi.” Lễ phép gõ cửa cái, vào.

      “Hinh Nhi, con đến rồi.” Viện trưởng giả bộ thương, chiếc kính mũi phản chiếu tham lam trong mắt ông ta, “Lại đây, đây là ba, mẹ tương lai của con.”

      Ninh Hinh Nhi nhìn theo hướng ông ta chỉ, thấy người đàn ông có dáng vẻ lưu manh đứng trong góc, vừa hút thuốc vừa thờ ơ như việc liên quan đến mình nhìn vài lần, bên cạnh người đàn ông là người phụ nữ trang điểm lộng lẫy cười vui mừng, lớp phấn trắng dày cộp cũng che được nếp nhăn mặt bà ta khi thanh xuân trở lại, người phụ nữ nắm tay đứa bé trai.

      Trái tim Ninh Hinh Nhi đập nhanh nhịp, nhanh chóng núp sau lưng viện trưởng, hành động này của làm người đàn ông bất mãn cau mày, nụ cười mặt người phụ nữ cũng biến mất, ngay cả viện trưởng cũng bất mãn, kéo ra, “Con làm gì đấy?”

      “Con……..” Đứa bé nam kia nhìn buồn nôn, ràng khoảng bảy tuổi rồi, lại vẫn chảy nước miếng như đứa con nít.

      “Còn mau kêu ba, mẹ?” Viện trưởng chỉ muốn nhi viện này bớt đứa trẻ trong việc ăn uống, công đôi việc, mặt cắt giảm được số người, mặt giành được chức hiệu trưởng nổi tiếng.

      “Con……. …….” mới chữ “”, cánh tay có thêm vết bầm tím, vết bầm cánh tay gầy nhìn cực kỳ ghê sợ.

      “Còn gọi!” Thấy vẻ mặt gia đình đó ngày càng khó coi, trong viện trưởng càng thêm nóng nảy.

      Viện trưởng sốt ruột, Ninh Hinh Nhi cũng nôn nóng, cho dù mười tuổi nhưng dù sao vẫn là đứa bé, bị viện trưởng hung ác nhìn chằm chằm, mũi cay cay, miệng mếu máo, ngay sau đó “oa” tiếng, khóc lớn.

      Khóc đến long trời lở đất, người đàn ông bức tức dụi mẩu thuốc, mặt người phụ nữ run lên giống như muốn làm rơi hết phấn xuống đất mới cam tâm tình nguyện, viện trưởng xấu hỏ như bị ngươi ta hất thùng phân và nước tiểu vừa đen vừa thôi vào người.

      “Ha ha……….” Chỉ có đứa bé trai chảy nước miệng cười, chỉ vào Ninh Hinh Nhi vui vẻ thôi.

      Nụ cười này khiến Ninh Hinh Nhi quên cả khóc, người phụ nữ cũng hớn hở.

      “Tốt lắm, tốt lắm, chỉ cần con tôi thích là được, mau làm thủ tục .” Người đàn ông như vậy, người phụ nữ cũng gật đầu phụ hoạ.

      “Đừng, tôi muốn!” Ninh Hinh Nhi hoảng sợ nhìn người phụ nữ kia duỗi tay ra, sợ tới mức bám chặt lấy cột nhà, cả tay chân đều bám lấy, bám lấy cột nhà như con bạch tuộc.

      “Đừng làm rộn, mau xuống đây!” Viện trưởng tức giận ra lệnh.

      “Đúng vậy, xuống đây !” Người phụ nữ trông ôn hoà nhưng lại cắn răng nghiến lợi .

      “Ha ha…….” Bé trai vẫn cười khanh khách ngừng.
      Chương 2.2

      Editor: Khưu Uy Uy


      “Viện trưởng, thủ tục đâu?” Người đàn ông nhịn được, “ là, chỉ muốn nuôi đứa con có phải phiền như vậy ?”

      “A…… được, ba, mẹ……… hu hu……….” Ninh Hinh Nhi lại khóc, bị viện trưởng kéo xuống rồi đẩy về phía người phụ nữ.

      Trong nháy mắt thủ tục làm xong, Ninh Hinh Nhi thấy còn cơ hội, cũng khóc nữa, im lặng ngồi góc, bên cạnh là bé trai nuốt nước miếng, : “Đẹp…. là đẹp…….”

      Ninh Hinh Nhi run rẩy, ngồi cứng ngắc, đột nhiên người phụ nữ ngồi xuống cạnh , nhàng , ra những lời lạnh như dao: “Nếu phải con tao thích mày, tao còn lâu mới nhận nuôi mày….. mày ngoan ngoãn chút, tao đối xử tốt với mày, nếu nghe lời, tao lột da mày!”

      Đầu kịp nghĩ, rất nhiều ba mẹ khó sinh nên mới nhận nuôi con, nhưng tại sao bà ta vì con trai của bà ta nên mới nhận nuôi ?

      Người phụ nữ cười lạnh, “Con bé ngốc, mày phải con tao, sau khi lớn lên, mày làm vợ con tao, mày là con dâu nuôi từ bé của tao.”

      Ninh Hinh Nhi trợn to hai mắt, nhìn chằm chằm đứa bé bên cạnh, nó ngây ngốc : “Vợ, vợ……..”

      :……….” Mới ”, Ninh Hinh Nhi dám tiếp, vì người phụ nữ dương nhanh múa vuốt khiến câm như hến, dám lời.

      Lúc này vở kịch mới kết thúc, Ninh Hinh Nhi như cái va li cũ nát theo sau họ, từ từ , mắt liếc nhìn con đường quốc lộ bên cạnh.

      Ba, mẹ gặp tai nạn xe mà qua đời, mà cũng ở nhà mấy người thân, lúc đàu họ được, chăm sóc tốt, sau đó trở thành cái cớ để họ cãi nhau, rồi bị đuổi ra ngoài.

      Bọn họ định qua đường, đèn đỏ sắp chuyển thành xanh biết dũng khí ở đâu, Ninh Hinh Nhi co chân bỏ chạy, nghe sau lưng tiếng họ chửi rủa, sợ, cho nên chạy càng nhanh.

      Nhưng cánh tay, đôi chân bé của thể chạy nhanh hơn nữa, cũng thoát khỏi được người đàn ông, lập tức bị nhấc lên cao, kinh sợ quơ múa tay chân, kêu ngừng: “Đừng! Cứu mạng!”

      Người đường nhìn họ, nhưng tới giúp, chỉ đứng nhìn.

      Từng người thờ ơ qua Ninh Hinh Nhi, có ai giúp , đỏ mắt, khóc nổi, chỉ có thể khàn khàn : “Cứu mạng………”

      “Vị tiên sinh này, xin chào, tôi nghĩ tốt nhất nên đặt đứa bé xuống.” Giọng trầm trầm vang lên.

      Ninh Hinh Nhi ngẩng đầu lên, đôi mắt đẫm lệ nhìn người tới, đó là người đàn ông trung niên, mặc bộ vest thẳng thớm.

      “Nó là đứa bé nhà tôi, tôi thích làm gì làm, ai cần ông quan tâm.” Người đàn ông kêu gào.

      “Nếu như tiếp tục làm vậy, tôi gọi cảnh sát, để họ tra xem có tiền án bạo lực gia đình .” Người đàn ông trung niên sợ hãi trả lời.

      “Ông!” Người đàn ông nhất thời biết gì, chỉ có thể trừng mắt.

      “Ông à, ông đừng hiểu lầm, đứa bé này mới vào nhà tôi, bây giờ chưa quen nên muốn chạy.” Người phụ nữ ra mặt, năng khôn khéo hơn nhiều, bởi vì người phụ nữ phát , bộ vest xa xỉ này bọn họ thể mặc nổi.

      sao? Tôi thấy bé này muốn cùng mấy người.”

      “Chuyện này………” Người phụ nữ kinh ngạc im miệng.

      “Mặc kệ nó có muốn , tôi làm thủ tục nhận nuôi, tôi làm chuyện đúng luật!” Người đàn ông kêu to.

      như vậy sai.”

      “Thấy chưa, bây giờ ông đừng để ý nữa.” Người đàn ông lôi kéo Ninh Hinh Nhi .

      “Đợi chút.” Người đàn ông trung niên tới trước mặt Ninh Hinh Nhi, cúi thấp xuống, “Người bạn , con có muốn cùng bác ? Bác cũng có thể nuôi con.”

      “Này, này!” Người đàn ông hài lòng hô, “Rốt cuộc ông muốn gì?”

      “Vợ, vợ………” Bé trai kêu liên tục.

      “Đúng vậy, ông phải lên toà với chúng tôi, chúng tôi sợ.” Người phụ nữ nghiêm mặt.

      Người đàn ông trung niên ra vẻ nghe, dịu dàng nhìn , Ninh Hinh Nhi vẫn bị người đàn ông nhấc cao, bộ dáng kỳ quái nhìn người đàn ông trung niên nhưng hề sợ hãi.

      Tròng mắt to rưng rưng nhìn chằm chằm người đàn ông trung niên lúc, gật đầu cái, : “Được ạ.”

      “Này, con bé ngốc, ông ta có thể là ông bác quái đản, mày……….” Người phụ nữ nóng nảy, từ con trai mình ngu ngốc, bà ta sợ con trai lớn lên thể lấy vợ, cho nên mới cố ý nhận nuôi con dâu từ bé, kết quả là thịt đến miệng rồi vẫn còn chạy.

      “Yên tâm, đây là chút tấm lòng của tôi.” Người đàn ông trung niên đưa chi phiếu ra.

      Họ thèm để ý nhưng sau đó sợ hãi nhìn con số tấm chi phiếu, “Chuyện này……….” Người đàn ông cà lăm.

      cần khách khí, cầm .” Người đàn ông trung niên luôn nở nụ cười, nhưng nụ cười thân thiện.

      “Vậy chúng tôi khách khí.” Người phụ nữ cầm lấy chi phiếu, mắt cười đến mức thấy khe hở.

      “Như vậy………” Người đàn ông trung niên dừng lại, “Tôi có thể mang bé này chứ?”

      “Có thể, có thể.”

      “Vậy thủ tục……” Người đàn ông trung niên lấy số giấy tờ ra, “Đây là thủ tục chuyện nhận nuôi, phiền ký tên.”

      “Được, được.”

      “Vợ, vợ……….” Bé trai vẫn kêu.

      “Xuỵt, kêu cái gì, về sau mẹ tìm cho con đứa bé xinh đẹp hơn.” Người phụ nữ dụ dỗ bé trai.

      Ninh Hinh Nhi nhìn người đàn ông trung niên hài lòng cầm lấy giấy tờ, sau đó kéo tay , cười với : “Tiểu Hinh, chúng ta thôi.” Gia đình kia bị phớt lờ.

      Tại sao bác ấy biết tên mình? nhớ chưa mà.

      “Bác là quản gia nhà họ Nhuế, về sau con gọi bác là bác Trần là được.” Bác Trần cười .

      “Vậy bác là ba con sao?” chần chờ hỏi ngược lại.

      phải, Tiểu Hinh, về sau con là con dâu nuôi từ bé của nhà họ Nhuế…….”

      Năm chữ “Con dâu nuôi từ bé” đâm vào lòng Ninh Hinh Nhi, lập tức nhớ lại đứa bé ngu ngốc kia, “Con…….. con muốn!” muốn thoát khỏi bàn tay ông, hai mắt bắt đầu đỏ ửng.

      “Yên tâm , cậu chủ nhà bác rất đẹp trai, Tiểu Hinh, con thích thôi.” Bác Trần thấy muốn chạy trốn, nhanh chóng bắt lấy tay .

      “Đồ lừa gạt!” Nhìn đẹp trai cần con dâu nuôi từ bé làm gì, “Bác lừa con!”

      “Này, mặc dù con là trẻ con, nhưng bác lừa con đâu.” Bác Trần nhẫn nại giải thích.

      “Bác là đồ lừa gạt trẻ con!” Ninh Hinh Nhi khóc ra nước mắt, mình mới trốn được, ngờ bị bắt lại, “Con phải trẻ con, dễ bị lừa!” kêu to.

      Bác Trần cảm thấy buồn cười, con bé phải trẻ con, vậy phải ông là ông lão thành tinh rồi sao? Ngài Nhuế cũng là, cậu chủ thích bé gầy này, muốn ông mang bé về trong vòng ngày, may nhà họ Nhuế có cố vấn pháp luật chuyên ngành nên ông mới hoàn thành nhiệm vụ nhanh như vậy.

      “Buông con ra………” biết tính tình bác Trần khác hẳn với gia đình kia, ông vẫn dịu dàng, Ninh Hinh Nhi liều mạng la lối om sòm.

      “Tiểu Hinh ngoan, đừng la nữa, bác mua kẹo cho con ăn.”

      thích!”

      Dù gì bác Trần tuổi cao, còn phải tranh luận với này.

      Dọc đường làm ồn, lên xe, Ninh Hinh Nhi vẫn ầm ĩ, bác Trần vẫn an ủi, cho đến khi xuống xe, Ninh Hinh Nhi vẫn ngậm miệng.

      Khi Nhuế Lập Ngôn thấy khuôn mặt bác Trần đau khổ muốn sống, cúi đầu nhìn, thấy bé mặt đỏ tới mang tai, “Có chuyện gì vậy?”

    6. Kỳ Kỳ

      Kỳ Kỳ Well-Known Member

      Bài viết:
      1,341
      Được thích:
      295
      truyện dễ thương ghê! cảm ơn bạn! mong bạn tiếp tục làm tiếp.

    7. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :