Chương 1.2
Editor: Khưu Uy Uy
Hừ lạnh tiếng, Ninh Hinh Nhi tin giả nhân giả nghĩa, về rồi, tại sao còn mang theo , ràng mới là vợ tương lai của .
“Đúng, về rồi, còn dẫn về .” Trong lòng nhịn được nên vậy, vừa nghĩ rằng mình nóng lòng đứng trong sân bay mấy giờ liền, nhìn thấy dịu dàng với khác, trong long như có lửa.
Nhuế Diệp cười , nhìn Ninh Hinh Nhi giận dỗi, lúc sau, mới : “Em đúng.”
Ninh Hinh Nhi bị giọng nóng lạnh của làm cho bối rối, bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn bộ dáng lạnh lùng của người đàn ông này, trong lòng vô cùng uất ức: “Rốt cuộc có ý gì?”
thích , rất thích , biết đến lúc có , mình có thể sống nổi , nhưng biết thích , thậm chí qua thời gian, còn là thích đơn thuần nữa, mà là sâu đậm, !
Nhưng ràng biết lại giả vờ biết, ngoài miệng luôn là người thân của , thử hỏi, có người thân nào lại dùng cách này bảo vệ như ?
“Hinh Nhi.” Nhuế Diệp từ từ mở miệng. “Em chắc chắn em thích , thậm chí….” nuốt nước miếng, “ ?”
Ninh Hinh Nhi giống như gặp quỷ, mở to hai mắt, vẻ mặt thể tin được, “!”
“Em có nghĩ, có lẽ đó là thói quen có làm bạn,
quen được nuông chiều, ra em nhưng phải tình giữ nam và nữ.” rất chậm, từng câu từng chữ ghim vào trong lòng Ninh Hinh Nhi.
“ bậy!” Ninh Hinh Nhi tức giận, phải lời của làm lòng đau, mà là làm tổn thương tình cảm của , dùng ý nghĩ của để giải thích cho hành động của .
tuỳ hứng, ngây thơ, coi tình như thứ thấp kém, cho nên hiểu lầm tình của ?
“Hinh Nhi, qua nhiều năm như vậy, em vẫn hiểu sao?” nhàn nhạt hỏi ngược lại, càng hỏi càng làm mơ hồ.
“Hiểu cái gì?” Ninh Hinh Nhi hiểu.
“Em hiểu, em rất hiểu, nhưng em lựa chọn phớt lờ, có , phải em vẫn sống rất tốt sao?” Giọng điệu của rất lạnh nhạt đến mức làm Ninh Hinh Nhi nghe hiểu gì.
Sống rất tốt? Đúng, ít nhất lúc bác Trần gửi và thư cho , sống rất tốt, nhưng mà sau khi , giống như bị quỷ ám, luôn bị bệnh, thỉnh thoảng lại bệnh, nhưng biết.
Nước mắt như trân châu lăn xuống mặt , đau lòng gạt bỏ nước mắt giúp , lại làm đau đớn, Ninh Hinh Nhi chỉ yên lặng rơi lệ, mở miệng.
biết Nhuế Diệp là người như thế nào, là người hai, nhưng tự cho rằng hiểu , hiểu tất cả về , cho rằng còn trẻ nên hiểu chuyện, còn trẻ nên biết gì, nhưng nghĩ bây giờ là hai mươi tuổi, biết cái gì là tình , biết con như thế nào.
Nước mắt lăn xuống lúc lâu, mới lấy lại được giọng, khàn khàn : “Cho nên kia là bạn ?” Cũng là người vợ sau này của sao?
cắn môi, ngăn cản mình lỗ mãng hỏi thêm, cuối cùng chờ đợi câu trả lời làm mình tan nát cõi lòng.
nhìn Ninh Hinh Nhi quật cường, ánh mắt Nhuế Diệp loé lên, lòng dạ cứng rắn đột nhiên mềm nhũn, cố gắng chú ý, hồi lâu, giọng nhàng hơi trầm vang lên: “Đúng.”
Vẫn tan nát cõi lòng, là bạn , câu trả lời này cũng đủ khiến tan nát cõi lòng, bỏi vì cho tới bây giờ chưa từng thừa nhận là dâu nuôi từ bé của , là vợ tương lai của , vậy……. còn phải giải thích gì đây?
Chú Nhuế từng riêng với , nếu như đồng ý, ông có thể chuyển tên vào hộ khẩu, trở thành con nuôi của ông, 1000 lần, 10000 lần muốn, muốn có quan hệ thân thích với Nhuế Diệp, muốn Nhuế Diệp trở thành họ .
Chú Nhuế đối xử rất tốt với , bác Trần cũng đối xử rất tốt với , mọi người trong nhà họ Nhuế cũng vậy, trừ , tại sao ngốc như vậy, lại người có ý với ?
Đúng, rất ngốc, còn ngốc hơn heo!
Nhuế Diệp thấy khóc nữa, cho rằng nghĩ thông, cố nén cảm giác khó chịu trong lòng, gượng cười, “Mặc kệ tương lai như thế nào, em vẫn là người thân của .”
Ha ha, châm chọc được lắm, đầu tiên cho dao, sau đó an ủi , là người thân, hừ!
lườm , cắn răng nghiến lợi mắng: “ chết , ai muốn làm người thân của , thích em cũng được, quan tâm em thẳng ra, thẳng như vậy được hả? có , em vẫn sống rất tốt, cần nữa, !”
Nhuế Diệp biết Ninh Hinh Nhi thông minh, lanh lợi nhưng thẳng như vậy, tính tình thất thường, cũng biết , hơi đau đầu, mỗi lần giận năng lộn xộn, còn những lời khó nghe, ít nhất mắng dài nwh tam tự kinh, coi như còn để lại cho mặt mũi.
“Hinh Nhi……….”
“ còn muốn gì?” Ninh Hinh Nhi lạnh lùng nhìn , đôi mắt đỏ ửng như rằng rất tuyệt tình.
“………” Lời an ủi vừa đến miệng nuốt lại, “ có gì.”
“Vậy sao còn ?” đuổi .
Nhìn lát, chắc chắn rằng chỉ tức giận, có cảm xúc khác, Nhuế Diệp mới gật đầu rời khỏi phòng, cửa phòng vừa đóng lại, nghe thấy tiếng gối bị ném về phía cửa rồi rơi xuống.
Hình như tình tình càng ngày càng kém, đều do chú và bác Trần nuông chiều, nhưng quen rồi.
Cả đêm ngủ nên mắt Ninh Hinh Nhi thâm quầng, dù sao cũng ngủ được, bằng dậy sớm chút, chạy bộ con đường vòng, để cơ thể toát mồ hôi, mệt rã rời chịu nổ, đến phòng bếp pha ly nước chanh, vừa uống vừa về phòng tầng hai.
Vừa mới lên tầng thấy kia ra khỏi phòng, Ninh Hinh Nhi nhìn kỹ, tâm trạng căng thẳng từ từ bình tĩnh lại, may ta từ trong phòng Nhuế Diệp ra, bọn họ vẫn chưa cùng giường chung gối, trong lòng tự an ủi mình.
Buồn cười nhất là mọi người đều với có gì tốt, vẫn nhớ mãi quên.
Muốn từ bỏ, được, cho thời gian; phải làm người thân, được, chờ hai mươi năm nữa rồi tiếp!
Ninh Hinh Nhi ngờ trước mắt lại chủ động chào hỏi : “Xin chào, chị là Đại Lục, nếu chị nhầm, em chính
là Hinh Nhi mà Nhuế Diệp thường nhắc?”
Vốn định chào hỏi, nhưng Nhuế Diệp về với ta sao?
Tinh thần mệt mỏi đột nhiên phấn chấn, Ninh Hinh Nhi cẩn thận : “Ừ, ấy có với chị về tôi?”
“Đúng vậy, Nhuế Diệp em ở nhà ấy từ bé, giống như em ấy.” Đại Lục có ác ý, thành thực kể lại, nhưng biết tại sao đột nhiên sắc mặt Ninh Hinh Nhi trắng bệch, “Em làm sao vậy?”
Em ? Người thân? Cố gắng kìm nén tức giận, Ninh Hinh Nhi cười ưu nhã: “Vậy sao, đúng rồi, chị Lâm làm bữa sáng, nếu chị đói bụng ăn cơm , tôi về phòng ngủ bù.”
Ở nhà họ Nhuế mấy năm, mặc dù Ninh Hinh Nhi hơn những nhà giàu , nhưng ít nhất những mánh khóe biểu cảm xúc cũng được học.
“Ừ, được rồi, chị gọi Nhuế Diệp .” Đại Lục gật đầu cái, thấy mắt Ninh Hinh Nhi thâm quầng, tưởng cuộc sống về đêm của muôn màu muôn vẻ nên gì nữa, dù sao ít tuổi cái gì cũng mê, ta từng trải qua tuổi trẻ lông bông.
“ cần gọi ấy, chắc chắn ấy còn ngủ.” Dậy sớm bị tụt huyết áp, choáng váng nên bình thường Nhuế Diệp ngủ đến khi nào tỉnh thôi.
“ được, trễ vậy còn ngủ, đâu phải trẻ con, chị gọi ấy.” Đại Lục cười cười, thẳng vào phòng Nhuế Diệp.
Ninh Hinh Nhi đứng tại chỗ lúc, tốn hết sức lực mới chôn vùi tâm trạng vui này vào chỗ sâu nhất trong lòng, sau đó từ từ vào phòng Nhuế Diệp.
Có thói quen gõ cửa, Ninh HinhNhi mở cửa ra, nếu biết thấy cảnh tượng này, thề nhất định gõ cửa, đánh chết , cũng vào.
Người đàn ông ngồi giường, để lộ nửa người , thân thể hoàn mỹlàm Ninh Hinh Nhi đỏ mặt, Đại Lục núp trong lòng .
họ làm gì, nhưng họ làm như vậy, bất luận ai cũng đoán được, họ ôm chặt nhau, ôm chặt đến nỗi có thể thiêu đốt chung quanh.
Ninh Hinh Nhi lặng lẽ khóc, ngày hôm qua chỉ là quả bom, hôm nay là quả bom nguyên tử, sức nổ mạnh đến dọa người, ra đúng, phải bỏ được, mà là bỏ được.
Từng ngày, phải đối mặt với những cảnh này, mỗi ngày lòng bị người ta đánh, đau lắm, chỉ giống như bị kiến đốt, từng chỗ , chính xác từng góc độ khiến đau đến mức muốn sống.
nghe thấy tiếng người đàn ông thở dốc và tiếng người phụ nữ rên rỉ, lập tức rời , nhưng chân như mọc rễ, dính chặt sàn, được.
Cho đến khi tiếng động vang lên, người đàn ông ngạc nhiên ngẩng đầu, người phụ nữ thẹn thùng hốt hoảng. Ninh Hinh Nhi cúi đầu nhìn, ra là cái ly tay rơi xuống đất vỡ tan, nước chanh trong ly đổ đầy sàn.
“Trời ạ, xong rồi…” Ninh Hinh Nhi .
“Được rồi, Hinh Nhi, để giúp việc lấy ly khác cho em.” Đại Lục mắc cỡ đỏ mặt, cho rằng Ninh Hinh Nhi tiếc ly nước chanh.
Ninh Hinh Nhi nhìn bộ mặt thẹn thùng của Đại Lục, trong lúc bất chợt hiểu thế nào là hết hy vọng.
Đúng, tuyệt vọng rồi, nếu từ bỏ sớm, như vậy bao giờ khuất phục, chỉ cần nghĩ tới, , tim cũng đau thế này, tim chết rồi, chỗ nào còn cảm giác đau đây?
“Làm phiền rồi.” Nhàn nhạt câu, Ninh Hinh Nhi nghiêm mặt, nhìn Nhuế Diệp, xoay người trở về phòng.
Đúng, làm phiền rồi, làm phiền quá lâu rồi, xin lỗi, sau này làm phiền hai người nữa…
“Nhuế Diệp!” Đại Lục kinh hãi hô to, ngờ Nhuế Diệp chân ra ngoài, suýt chút nữa những mảnh thủy tinh ở cửa đâm vào chân , “Có thủy tinh, cẩn thận!”
Giọng của Đại Lục làm lý trí quay lại, nhìn cửa đóng chặt, thu chân về, nhìn Đại Lục, “Xin lỗi, Đại Lục, lúc nãy …” nhận lầm người, cho là Ninh Hinh Nhi.
“ sao.” Đại Lục đỏ mặt lắc đầu.
“Em…” Nhuế Diệp nhíu mày, hiểu thái độ của .
“Chuẩn bị nhanh , chúng ta ăn sáng.” Đại Lục dịu dàng . “Em xuống trước.”
Lúc này, Nhuế Diệp mới biết mình làm điều quá đáng. kéo Đại Lục vô tội vào cuộc, mà ấy chỉ là bạn bè, chỉ là người bạn cùng về Đài Loan, thế mà dẫn ấy về nhà.
người đàn ông mang phụ nữ về nhà chứng tỏ điều gì?
Chớ trách tối qua chú ân cần hỏi thăm, ra là sao!
Những mảnh thủy tinh đất như cười nhạo làm điều thừa. “Hỏng rồi…”
Last edited by a moderator: 26/11/14