1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Nuôi dưỡng thỏ tiểu thư - Cầu Mộng (10 chương)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. piipp

      piipp Well-Known Member

      Bài viết:
      1,619
      Được thích:
      566

    2. piipp

      piipp Well-Known Member

      Bài viết:
      1,619
      Được thích:
      566
      Văn án

      Là thế nào đây, mới hai mươi bốn tuổi mà người nhà liền tích cực thay sắp xếp hẹn hò,

      Làm hại thể làm gì khác hơn là xách quần áo từ nước Mĩ trở về Đài Loan nương nhờ Giang học trưởng,

      đến vị Giang học trưởng này, diện mạo số , năng lực cũng tệ,

      Quan trọng nhất là, đối với luôn là hữu cầu tất ứng (cầu được ước thấy),

      Nếu như phải là thỏ ăn cỏ gần hang, cộng thêm dám si tâm vọng tưởng (mơ mộng hão huyền),

      khẳng định. . . . . . nhé, mới dám ở trong đầu khinh nhờn ,

      Nhưng phải muốn , học trưởng rất kỳ quái,

      ràng hoa đào bay đầy trời, nhưng lại đều gần nữ sắc, ngay cả thư ký cũng là nam,

      Cho nên thể trách hoài nghi giới tính của nha,

      Kết quả để chứng minh mình là người đàn ông bình thường, lại nuốt vào bụng!

      Sau đó mới biết, kỳ lập kế hoạch từ lâu,

      Mặc kệ là mang đến công ty cùng họp, hay là mang tham gia xã giao,

      Tất cả đều nhân cơ hội thông báo rằng là “Danh thảo có chủ” (hoa có chủ),

      Chỉ có con thỏ ngu ngốc này vào hang sói còn cảm tạ sói nuôi dưỡng. . . . . .

    3. piipp

      piipp Well-Known Member

      Bài viết:
      1,619
      Được thích:
      566
      Tiết tử :

      màn hình máy vi tính, cửa sổ đối thoại liên tục truỵền tới tin tức mới.

      “Học trưởng, học trưởng, SOS, có ở đó ?”

      “Trời ạ, a, chúa toàn năng ơi, học trưởng sao có thể vào lúc này mà vứt bỏ em để ý? SOS gọi học trưởng......”

      “. . . . . .”

      Phòng tắm bên trong phòng ngủ, tiếng nước chảy ào ào vẫn ngừng, lâu sau, cửa được kéo ra, người con trai vừa dùng khăn lông lau đầu vừa ra ngoài, chỉ vây ở nửa người dưới cái khăn tắm, lộ ra dáng người bền chắc với vân thịt cuồn cuộn.

      liếc mắt nhìn về phía máy vi tính, rồi sau đó hơi hơi nhướng mày, qua.

      Sau khi nhìn kỹ cửa sổ đối thoại, dù bận vẫn ung dung gõ lên chữ, “Đây.”

      “Gục rồi, học trưởng, cuối cùng xuất , lệ rơi đầy mặt rồi đây.”

      “Làm sao vậy?” thắc mắc, đồng thời mở video ra, ngoài ý muốn chỗ video khác là vách tường trắng xóa.

      “Cho em mượn chỗ ở, em muốn nương tựa học trưởng.”

      “Được.”

      “Học trưởng, thực là người tốt.”

      “Lúc nào về?”

      “Ngày mai.”

      “Thời gian? đón em.”

      Người ngồi ở máy vi tính phía bên kia gõ thời gian, sau đó nhịn được mà hướng về phía chàng đẹp trai vừa tắm xong ở trong video đùa giỡn câu, “Học trưởng, vóc người của tệ a!” Tin tức vừa ném ra, lập tức rời mạng chạy trốn.

      chàng đẹp trai vừa tắm xong tiếp tục lau tóc của mình, buồn cười nhìn màn hình máy vi tính.

    4. piipp

      piipp Well-Known Member

      Bài viết:
      1,619
      Được thích:
      566
      Chương 1.1

      Bên trong đại sảnh sân bay người đến người tấp nập, Giang Dĩ Thành nghểnh cổ mà trông chờ, ngoại hình xuất sắc dễ dàng hấp dẫn nhiều cái nhìn chăm chú, nhưng ánh mắt trước sau vẫn chỉ chú ý đến chỗ.

      Mắt thấy người đến cửa khẩu nhập cảnh càng ngày càng ít, khi nhịn được mà nhíu mày, cuối cùng thân ảnh cũng xuất ở trong tầm mắt của .

      Tóc dài mượt bóng xõa xuống, tay kéo cái vali hành lý lớn, lưng đeo cái túi , cái váy dài đeo dây mang phong cách Bohemia, cả người nổi bật lên là do mang theo loại phong tình nước ngoài.

      phải là kiểu con làm cho người ta nhìn thấy cái kinh động, nhưng lại hết sức dằn lòng để mà nhìn, lúc đôi mắt phượng xinh đẹp kia nhìn thấy trong nháy mắt nở ra nụ cười.

      Nụ cười kia, làm cho cả người đều sáng lên, là pha trộn của đáng và thông minh.

      “Học trưởng.” kêu.

      Giang Dĩ Thành cực kỳ tự nhiên mà cầm lấy vali hành lý trong tay , thuận miệng hỏi: “Ngủ ở máy bay à?” Đôi mắt có vẻ lim dim buồn ngủ, tóc hơi rối.

      Mạnh Giai có ý tứ lắm mà gãi gãi mặt, giọng thanh minh cho mình, “Ngồi máy bay rất nhàm chán nha, em ngủ là bình thường.”

      buồn cười nhìn cái, môi hơi cong lên, làm mềm đừơng cong cứng rắn gương mặt hơi lạnh lùng. “Công ty còn có buổi họp, em về nhà ngủ hay là cùng với ?”

      Nhăn cái mũi thon, chút do dự : “Đương nhiên là trở về ngủ, em đến công ty của làm gì chứ?” Chẳng lẽ triển lãm?

      “Công ty em cũng có phần.” Giang Dĩ Thành bình tĩnh tuyên bố .

      Mạnh Giai bởi vì lời của mà im lặng, bĩu môi theo phía sau ra ngoài.

      cũng gì nữa, sải bước tới nơi mình dừng xe, tuyệt đối lo lắng người phía sau có theo đựơc hay .

      nhịn được mà lẩm bẩm ở phía sau lưng của , “Vẫn như vậy đáng tí nào.” Bất mãn cứ bất mãn, nhưng vẫn tăng nhanh bước chân, theo phía sau.

      Sau khi tới vị trí đậu xe, Giang Dĩ Thành mở xe ra đem vali hành lý của thả vào, sau đó lên xe khởi động máy, rồi ngoảnh mặt ra phía ngoài liếc mắt nhìn người quạt tay, “Còn lên xe?”

      Mạnh Giai khom lưng úp sấp lên cửa sổ xe mở ra phân nửa, mở trừng hai mắt, : “Học trưởng, em có đề nghị muốn với .”

      “Cái gì?”

      “Chừng nào có vẻ đàn ông chút với em vậy?”

      Ánh mắt thản nhiên quét qua cảnh xuân bởi vì khom lưng mà lộ ra, đáy mắt Giang Dĩ Thành có ngọn lửa thoáng qua, nhưng giọng vẫn như trước trong trẻo lạnh lùng.”Lộ hết rồi.”

      thét tiếng kinh hãi, vội vàng lui lại đứng thẳng người, tay chỉ run mấy cái, mới hung dữ mà cắn răng : “Học trưởng, học xấu.”

      “Gần mực đen.” xong liếc cái.

      Mạnh Giai mở cửa xe bên ghế lái phụ, lên xe, nghiêng đầu trừng , “Học trưởng, như vậy là đúng.”

      “Chẳng lẽ là nên thừa dịp em biết, mà nhìn lâu chút?”

      theo bản năng mà đưa tay che ngực, rồi mặt bỗng dưng đỏ ửng, buột miệng : “Vốn là nên nhìn.”

      có gì để nhìn.”

      Mạnh Giai tức ngực như bị trúng tên, cũng ngờ học trưởng lời ác độc như vậy, cam lòng mà cúi đầu nhìn mặc dù bộ ngực của sóng to gió lớn nhưng tuyệt đối cũng phải là sân bay, phẫn uất mà lầm bầm, “Nào có thảm như vậy!”

      Giang Dĩ Thành liếc cái, nâng cửa sổ xe lên, đảo vô lăng, giống như để ý tới mà mở miệng, “Có cần giới thiệu bác sĩ chỉnh hình ở phương diện này cho em ?”

      “Học trưởng, chúng ta mấy năm gặp, có cần thiết vừa thấy mặt đánh lên thân thể em, cũng là đánh lên lòng tự tin của phụ nữ như vậy ?” Giọng run rẩy hàm chứa oán giận lên án.

      “Mấy năm rồi?” hỏi đầu đuôi.

      Mạnh Giai lại trả lời ràng, “Bốn năm.” biết là hỏi rời khỏi Đài Loan mấy năm.

      Sau đó trong xe đột nhiên yên tĩnh.

      hiểu sao, Mạnh Giai lại chột dạ, ánh mắt liếc nhìn chung quanh, nhưng dám liếc ngừơi lái xe bên cạnh cái.

      Xe chạy vững vàng ở xa lộ cao tốc, cảnh vật hai bên càng ngừng lui về phía sau cực nhanh.

      Máy điều hoà bên trong xe thổi o o, trái tim Mạnh Giai thấp thỏm bất an. Đấu tranh cả nửa ngày, cuối cùng cũng ngượng ngùng mà mở miệng đánh vỡ im lặng.

      “Học trưởng.”

      “Ừ?”

      Làm sao bây giờ? Hình như muốn để ý đến bộ dáng của .

      Mạnh Giai chớp chớp mắt, khuôn mặt mang nụ cười lấy lòng, : “Cũng lâu như vậy rồi, chúng ta cũng đừng lật lại nợ cũ có được hay ?” Cũng biết người này nhất định nhớ kỹ thù này, năm đó đúng là lúc với ấy, cũng còn để lại phương thức liên lạc cho ấy, mọn!

      “Trí nhớ rất tốt.” bình tĩnh mà tuyên bố.

      “Em cũng biết vì sao lại tức giận,” Bất tri bất giác, giọng của mang theo mấy phần hờn dỗi, “Coi như em ra từ biệt, ràng được lợi cũng chính là .” Năm đó tiếng mà biến mất, trở thành người thiếu nợ, ràng là nên hoan hô nhảy múa, mà phải là gián tiếp hỏi liên lạc qua các bạn học, để rồi sau đó có bộ dạng giận dữ với .

      “Em biết.” Vẻ mặt của lạnh lùng nghiêm túc, ánh mắt nhìn thẳng phía trước.

      thích thiếu nợ người ta chứ sao.” Mạnh Giai lúng ta lúng túng , sau lại nhịn được mà giải thích thay mình, “Em cũng chưa cần trả tiền lại nha.” Xem ra biên lai mượn đồ bị mang ra nước ngoài rồi.

      “Ra từ biệt, để lại tin tức.” Lạnh lùng lên án, giọng điệu giống như người chồng oán giận.

      Sau đó mặc dù cũng liên lạc đựơc với , nhưng mỗi lần đối mặt với vấn đề của đều làm cho cười ha hả.

      “Lúc ấy bà nội em qua đời, đến bên kia giải sầu, nhất thời có suy nghĩ nhiều như vậy.” Nhớ tới ngừơi bà mà thương , tâm tình của tự chủ được mà giảm xuống.

      Giang Dĩ Thành nắm lấy tay lái chắc. Năm đó thể phân thân, thể ở bên cạnh với vẫn luôn là tiếc nuối lớn nhất của .

      “Đừng những việc đó nữa. xem, phải là khi em có khó khăn, đầu tiên nghĩ đến nhờ học trưởng giúp đở ư, học trưởng cũng đừng giận em nữa, có được hay ?” Giọng điệu tự chủ được mà hơi có phần nũng nịu.

      “Đến tột cùng xảy ra chuyện gì?”

      “Ai. . . . . .” hơi nản lòng mà tựa lưng vào ghế ngồi, ỉu xìu : “Học trưởng, ràng em vẫn còn rất trẻ có đúng hay ?”

      nghiêng đầu nhìn cái, lên tiếng.

      “Chẳng lẽ bây giờ em phải dựa vào hẹn hò để giải quyết chuyện chung thân đại (cả đời) sao? Có thảm như vậy hay chứ.” Giọng kềm đựơc mà như đưa đám, bị họ làm cho vô lực rồi.

      Ánh mắt Giang Dĩ Thành hơi trầm xuống, đường cong của khóe miệng trong nháy mắt hơi lạnh lẽo. Hẹn hò?

      “Học trưởng, em thoạt nhìn có chút giá trị như vậy sao?”

      “Ừ.”

      “Học trưởng —” Mạnh Giai làm như mà che ngực, còn thiếu phun ra ngụm máu để hợp với tình hình .

      lái xe, đừng làm quá.”

      làm hại em mà còn nhàng như vậy, là khiến ngừơi ta tức lộn ruột mà.” Người đầu tiên mà nghĩ đến nhờ giúp đỡ chính là , cảm thấy nhất định đứng ở cạnh mình, kết quả — tàn nhẫn, coi như biết nhìn người!

      “Mua bảo hiểm chưa?” đột nhiên phóng tới câu.

      Mạnh Giai thành mà gật đầu, “Mua rồi.”

      “Ngừơi đựơc lợi là ai?”

      lập tức cảnh giác nhìn chằm chằm , “ nghĩ mưu tài hại mệnh?”

      Giang Dĩ Thành nghiêng đầu quét qua cái, sau đó tiếp tục mắt nhìn phía trước : “Hôm nay hẳn là nên để cho tài xế cùng , bây giờ lái xe cùng chuyện với em thực an toàn .”

      “. . . . . .” bị đả thương.

      Kế tiếp giận dỗi mà im lặng, nhắm mắt dưỡng thần, sau đó bất tri bất giác mà ngủ thiếp trong khi xe di chuyển ổn định.

      Giang Dĩ Thành điều chỉnh nhiệt độ của máy điều hoà, lại lấy áo khoác âu phục đặt ở chỗ ngồi phía sau mà đắp lên cho , mang theo vài phần cưng chìu mà hơi nghiêng đầu nhìn khuôn mặt ngây thơ ngủ, muốn đưa tay sờ , đúng là vẫn có thay đổi hành động.

      Lần này nếu trở lại, vậy cũng để cho rời , thời gian bốn năm, đủ lâu, chịu đựng của cũng cạn. Huống chi lúc người nhà bức hôn tới tìm nương tựa, tự mình có lựa chọn tốt nhất, chấp nhận, về tình về lý đều đựơc.

      Mạnh Giai bị đánh thức, vừa xuống xe thấy toà building “Xương Đạt”, nhịn đựơc mà mang theo mấy phần bất mãn nhìn người con trai bên cạnh.

      “Học trưởng, em ràng qua là muốn về ngủ.” Thế nhưng thừa dịp ngủ mà kéo tới công ty, là quá đáng.

      “Em ngủ đường rồi.” Đây là trả lời của .

      Mạnh Giai len lén vung quả đấm với bóng lưng mà ra oai, tâm cam tình nguyện mà theo sát bước chân của .

      “Chào Tổng giám đốc.”

      Vừa nhìn thấy ông chủ đẹp trai tiến vào công ty, tiểu thư ở quầy tiếp tân lập tức dùng nụ cười ngọt ngào của các mà nhã nhặn hoan nghênh .

      Đồng thời, ánh mắt tò mò rơi vào người ở phía sau .

      Cũng khó trách các ấy tò mò, kể từ khi Tổng giám đốc nhận lấy xí nghiệp của gia tộc, tựa như là người cuồng công việc, nghiêm túc, gần nữ sắc, ở thương trường mọi việc đều thuận lợi, ở nơi tình nam nữ lại ràng, quả có thể khoe khoang là người đàn ông tốt của thời đại mới.

      Hôm nay đột nhiên ấy dẫn tiểu thư trẻ tuổi nghênh ngang vào công ty, đây quả thực là bát quái lớn nhất năm nay nha.

      “Này này, học trưởng, chậm chút, chân dài giỏi sao. . . . . .”

      Hai tiểu thư ở quầy tiếp tân trợn to mắt nhìn tiểu thư kia đuổi theo Tổng giám đốc, cuối cùng quyết định đưa tay ôm lấy cánh tay của Tổng giám đốc mới coi là ổn định thân thể của mình, sau đó lại bị vị Tổng giám đốc nhà các biết thương hương tiếc ngọc mà lôi vào thang máy.

      Bên trong thang máy, Mạnh Giai ôm cánh tay của Giang Dĩ Thành vừa thở vừa oán trách, “Học trưởng, chờ em chút chết sao, phải biết hôm nay em giày cao gót sáu tấc, bộ cũng rất cực khổ rồi.”

      “Tự làm tự chịu.”

      cảm thấy váy này rất xứng với giày sao?”

      Hình như lúc này Giang Dĩ Thành mới chú ý tới điểm này, nghiêm túc quan sát dưới lần, sau đó khẳng định : “Vóc người kém chút.”

      Mạnh Giai dùng sức nắm chặt cánh tay của , quả muốn đưa tay bóp chết .

      Đinh tiếng, cửa thang máy mở ra, mà người giả vờ làm việc ở bên ngoài cũng đều rất tinh tường thấy tình hình này.

      Mới vừa rồi tiểu thư ở quầy tiếp tân dùng đừơng dây nội bộ báo cho bọn họ biết cái tin bát quái lớn này, thậm chí có nhân viên khác tầng cũng đích thân tới trường, lấy danh nghĩa đưa công văn chạy lên lầu xem náo nhiệt.

      Chỉ thấy tiểu thư mặc váy dài dây đeo hai tay để , có vẻ chuẩn bị bấm lên cổ của Tổng giám đốc bọn họ, hình ảnh cứ như vậy dừng ở trước mắt.

      Nhìn lại Tổng giám đốc của bọn họ, hổ là người trải qua sóng to gió lớn, giống như ở trước núi tuyết sụp đổ mà ung dung mặt đổi sắc, hoàn toàn thấy tiểu thư kia giương nanh múa vuốt, ngay cả khi bước ra thang máy rất là nhàng câu làm cho mọi người cười ngất.

      “Đem móng vuốt thu lại, chờ để móng tay dài lại hù doạ .”

      Bọn họ cũng cảm thấy tiểu thư kia tức nhìn qua lúc, rồi nhanh chóng hoàn hồn mà lao thẳng tới bóng lưng của tổng giám đốc bọn họ.

      “Học trưởng —” dưới chân lảo đảo cái, cả người Mạnh Giai mất khống chế mà ngã về phía Giang Dĩ Thành, có chút tuyệt vọng mà nhắm nghiền hai mắt. Lần này nhất định mất mặt!

      nghĩ tới Tổng giám đốc còn có thể làm hùng cứu mỹ nhân a. Đây là tiếng lòng của tất cả nhân viên ở Xương Đạt khi thấy màn như vậy.

      Ở khoảnh khắc nghìn cân treo sợi tóc kia, Tổng giám đốc lấy khí thế sét đánh kịp bưng tai mà xoay người lại xông về phía trước, nguy hiểm tiếp được tiểu thư kia.

      Cũng có phát sinh đau đớn như trong tưởng tượng, mùi thuốc lá nhàn nhạt lao vào trong mũi, Mạnh Giai hơi mở mắt ra, nháy lông mi hai cái, từ từ ngẩng đầu, nhìn ngừơi làm đệm thịt cho mình, ngượng ngùng cười cười.

      “Học trưởng. . . . . . Cám ơn nha.”

      “Còn đứng dậy?” Giang Dĩ Thành sớm phát cáu rồi.

      Mạnh Giai vội vàng từ người đứng lên.

      Mặc dù bộ dáng chật vật, sau khi Giang Dĩ Thành đứng lên, trước tiên vẫn là xác định bình yên.

      Oa Oa! màn này làm rớt ít mắt kiếng của nhân viên Xương Đạt, nhưng giây kế tiếp Tổng giám đốc của bọn họ làm chuyện khiến mọi người càng bị dọa hơn —

      Giang Dĩ Thành đem áo khoác âu phục ở tay choàng lên người .

      Mạnh Giai hiểu nhìn .

      bình tĩnh giải thích, “Lộ hết.”

      lập tức che ngực, cắn răng : “Bại hoại!”

      Giang Dĩ Thành đưa tay kéo tay trái của xuống, xoay người đến phòng hội nghị, “Bằng phẳng như vậy, quả nhiên là thân thể phát dục cân đối.”

      “Xúc phạm thân thể —” Mạnh Giai khỏi phẫn uất.

      Đám nhân viên tròn mắt nhìn nhau, sau đó cùng nhau nhìn ngoài cửa sổ. Chẳng lẽ hôm nay có cơn đại hồng thuỷ? Hay là ngày tận thế tới?

      Có điều, Tổng giám đốc mở cuộc họp nhân viên quản lý mà mang ngừơi vào làm gì?

      Nghi ngờ a nghi ngờ. . . . . .

    5. piipp

      piipp Well-Known Member

      Bài viết:
      1,619
      Được thích:
      566
      Chương 1.2

      Nhìn các tinh âu phục trong phòng họp, Mạnh Giai cảm giác mình giống như tiểu bạch thỏ xông lầm vào rừng cây, so với khí đứng đắn nghiêm túc ở nơi này hoàn toàn khác nhau, nhất thời tay chân hơi luống cuống, nhịn được mà né tránh ở sau lưng học trưởng.

      Giang Dĩ Thành mặt đổi sắc mà kéo đến chỗ chủ tịch ngồi xuống, nhận lấy văn kiện thư ký đưa tới, mở ra rồi trầm giọng : “Bắt đầu .”

      Ánh mắt của người tham dự hội nghị ràng xẹt qua người lộ vẻ hơi khẩn trương của Mạnh Giai, sau đó giống như Tổng giám đốc của bọn họ, bắt đầu bình tĩnh mà báo cáo.

      Mạnh Giai buồn bực mà cúi đầu xoắn ngón tay.

      Hơn 10′ sau, ở trước mặt học trưởng mà túm lấy hai tờ giấy, tìm cây bút, sau đó vui mừng tự đắc mà ở bên cạnh vẽ tranh.

      Đợi đến lúc hội nghị kết thúc, đám quản lý lục tục rời , Giang Dĩ Thành đưa tay rút giấy ở dưới tay .

      lập tức chột dạ đứng lên, tính cướp đường mà chạy.

      cổ tay đột nhiên có lực đạo đến khiến cho mất thăng bằng, rồi ngã lên người , thuận thế đưa tay siết chặt ở hông của , phòng ngừa chạy mất, lúc này mới tự tiếu phi tiếu mà giơ giấy ở tay lên.

      “Hử?”

      Liếc giấy có ghi chú ba chữ to “Giang Dĩ Thành” là bức họa đầu heo thân ngừơi, Mạnh Giai hơi nhếch môi, dám lên tiếng. bị người bắt ngay tại trận, giải thích nữa chính là muốn chết.

      “Vẽ cũng tệ, rất sinh động .” Giọng của nghe bình tĩnh như trước.

      “Học trưởng —” sai rồi có được .

      “Eo hơi thô.” Tay của đo ở eo của , sau đó thản nhiên mở miệng.

      Mạnh Giai nhất thời nổ tung, “Giang Dĩ Thành, khốn kiếp, bổn tiểu thư mập ở đâu?” Eo của cho dù phải thon dài, cũng tuyệt đối phải là eo thùng nước.

      bàn tay hoàn toàn ôm đựơc.” nghiêm trang , vẫn quên lấy tay làm mẫu.

      “Sao chết .” tay ôm đựơc chính là cây trúc, coi là đầy đủ dinh dưỡng.

      Giang Dĩ Thành dễ dàng lấy móng vuốt muốn tạo phản của xuống, mang ngừơi ngồi lên bắp đùi của mình, giọng mang theo chút ý cười hiếm thấy mà : “ phát điên?”

      “Hừ.” chỉ lo tức giận, cũng có chú ý tới tư thế bây giờ của hai người hơi mập mờ.

      Tay đẩy cửa của thư ký cứng ở nơi đó, sau đó nhanh chóng rút chân bước vào nửa về, thức thời ôm bản ghi chép của hội nghị trở về vị trí của mình.

      Mùa xuân của ông chủ tới, thuộc hạ vẫn là phải thức thời chút, nếu dòng nước lạnh Seberia đột kích, người bình thường chịu nổi.

      Điều chỉnh tâm tình của mình, Mạnh Giai quyết định chấp nhặt với người đàn ông có nhân phẩm ác liệt xấu xa, đoạt lấy giấy ở trong tay , hai ba lần xé nát bấy.

      “Hủy thi diệt tích.” Giang Dĩ Thành lý giải gật đầu.

      Mạnh Giai nghiêng đầu há mồm định gì đó, lại đột nhiên ý thức được tư thế bây giờ của hai người có chút bất thường, mặt bỗng dưng đỏ hồng, tim đập rộn lên, phảng phất mãnh liệt đến mức muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, làm cho người ta kinh hoàng thất thố.

      nuốt nước miếng, tay chân luống cuống mà muốn từ người đứng dậy, lại nhất thời vô ý mà ngã vào trong ngực lần nữa, ngược lại so với tư thế mới vừa rồi còn mập mờ hơn.

      Ánh mắt của Giang Dĩ Thành sâu thẳm, nhìn chớp.

      Mạnh Giai dám nhìn , lúc này di chuyển cũng đựơc, bất động cũng xong, lúng túng đến mức muốn đào hố chôn mình. Làm sao lại vừa vặn ngồi vào chỗ đó chứ?

      Khi phát thân thể của mình dần dần biến hóa Giang Dĩ Thành đẩy ra, như có việc gì mà mở miệng, “ thôi, đến phòng làm việc của ngồi chút.”

      đỏ mặt lên tiếng.

      Hai người từ phòng họp ra, ngừơi sắc mặt như thường, bước chân thong dong, người sắc mặt lại đỏ hồng, ánh mắt dao động. Tình hình như thế khiến cho người bên ngoài nảy sinh ý nghĩ kiều diễm.

      Mùa xuân của ông chủ tới rồi!

      Hai người trước sau vào phòng làm việc của Tổng giám đốc, sau khi đóng cửa lại, Mạnh Giai cẩn thận quan sát sắc mặt của Giang Dĩ Thành, sợ hãi mà mở miệng.

      xin lỗi, học trưởng.” Hại thất thố! Đàn ông quả nhiên là động vật dựa vào nửa người dưới mà suy nghĩ, thế nhưng vì khinh địch như vậy mà xúc động.

      Giang Dĩ Thành nhịn được mà ho khan tiếng.

      Mạnh Giai lập tức im miệng. Lúc này vẫn là đừng nên vuốt râu hùm, vạn nhất học trưởng thẹn quá hoá giận tốt.

      “Mệt ?”

      hiểu mà nhìn sang.

      Giang Dĩ Thành rung ở phía dưới, trong lòng thở dài. “Em sai giờ mà còn tới đây, có muốn vào bên trong nghỉ ngơi chút , ngủ bù ?”

      Mạnh Giai lập tức gật đầu như bằm tỏi. Lúc này tốt hơn là đừng nên ở cùng chỗ với , tránh cho tất cả mọi người lúng túng.

      Thấy vào phòng nghỉ ngơi, trong lòng Giang Dĩ Thành cũng thở phào nhỏm, chuyển qua ghế da làm việc cúi nhìn cảnh phố ngựa xe như nứơc ở ngoài cửa sổ, thầm cảnh báo mình thể nóng vội.

      Phải biết rằng, tiểu bạch thỏ Mạnh Giai này rất dễ dàng bị hoảng sợ.

      “Học trưởng, phải là Tổng giám đốc sao?”

      “Ừ.”

      “Bình thường Tổng giám đốc đều có tiền?”

      “Ừ.”

      “Người có tiền cũng phải chỉ có căn nhà, có phải ?”

      “Ừ.”

      Mạnh Giai đưa tay vuốt lồng ngực của mình, cố chịu đựng đưa ra móng vuốt về phía , bởi vì người đàn ông ở bên cạnh đây lúc nào cũng chỉ có chữ “Ừ”.

      Hít hơi sâu, dùng loại tiếng gần như gầm thét hỏi: “Vậy mang em tới chỗ ở của làm gì?” mới cần biến thành ở chung với .

      Nhớ đến màn kia phát sinh ở công ty, lòng của lại chịu thua kém mà cổ vũ reo hò, mơ hồ cảm thấy tiếp theo nhất định phát sinh chuyện gì đó, , chưa bao giờ dám có ý kiến gì với học trưởng vạn người mê này, sợ nhất là phiền toái, hơn nữa bà nội cũng luôn với , tìm chồng cũng phải tìm chân thành thà.

      Loại người như học trưởng, theo tiêu chuẩn của bà nội, có lẽ chính là có thể xem xét, nhưng ngàn vạn đừng si tâm vọng tưởng.

      Cho nên nếu như trái tim từng chộn rộn, cũng bị lý trí của đè xuống.

      Giang Dĩ Thành đưa tay nhấn huyệt Thái Dương, tiện tay đem cái chìa khóa ném lên bàn trà, nới lỏng cà vạt, sau đó đặt mông ngồi vào ghế sa lon, có hình tượng gì mà mở rộng tứ chi, tựa lưng vào ghế ngồi nhắm mắt dưỡng thần.

      Nhìn bộ dạng kia của như có ý định quan tâm mình, Mạnh Giai càng giận hơn. từ cửa tới như có cảm giác tồn tại vậy, ngay cả giầy ở chân kịp thay nữa.

      “Chân chua sao?”

      sửng sốt chút, sau đó theo bản năng mà cúi đầu nhìn chân, thành trả lời: “Chua.”

      “Tháo ra .”

      “À.” ngoan ngoãn đá giày qua bên, sau đó cảm thấy có gì đó đúng, chân mày nhíu lại, rất có khí thế vỗ cái lên bàn trà, sau đó ngũ quan nhăn nhó mà che đôi tay hơi đỏ của mình, chực khóc.

      Đau quá!

      Ánh mắt của Giang Dĩ Thành cũng mở ra. Nghe thấy tiếng cũng biết lại làm chuyện ngu xuẩn rồi, từ khi hai người biết nhau, vẫn như vậy, mà bình tĩnh từ lâu.

      bé ngốc như vậy, lại có thể bình an sống đến bây giờ, vẫn cảm thấy đây là chuyện rất thần kỳ.

      Nhưng mà, chứng minh, Mạnh Giai vẫn chính là tồn tại thần kỳ.

      Năm đó thậm chí nhớ mượn nợ , mà số tiền đó là do đem tiền xài vặt khổng lồ của mình cho mượn để vượt qua nguy cơ tài chính của xí nghiệp gia tộc. Đoán chừng nếu như có chủ động đưa biên lai mượn đồ cho , có lẽ cho rằng chuyện này có phát sinh nên quên mất.

      Cho nên, tiểu bạch thỏ vô tâm này chút nhớ thương nào, mà ở Mỹ bốn năm, cũng cảm thấy ngoài ý muốn, gần như cho rằng cần phải qua để bắt trở về. Cũng may, bây giờ tự mình chủ động nhảy trở về.

      Cảm giác được ghế sa lon bên cạnh trầm xuống, khẽ nhếch môi dưới.

      “Học trưởng.” Giọng mang theo chút lấy lòng và làm nũng.

      “Ừ.”

      Mạnh Giai lặng lẽ nắm quả đấm rất nhanh, ở đầu vung hai cái, giọng đáng thương : “ thể cho em căn nhà thường ở sao?”

      muốn đến lúc đó nhặt xác của em.”

      Quả thực rất ác độc. Mạnh Giai cắn răng chịu đựng, “Ở Mỹ em vẫn luôn ở mình.”

      “Đây là Đài Loan.” nhắc nhở .

      “Cũng giống nhau thôi.” bắt được cánh tay của lắc lắc.

      “Muốn ở mình như vậy?”

      mình nhiều tự do.”

      được.” chút do dự mà cự tuyệt .

      “Nếu phải là sợ dượng tìm được, em về nhà ở.” nhịn được mà lầu bầu.

      Giang Dĩ Thành mở mắt, chỉ đưa tay vuốt vuốt huyệt Thái Dương, giọng để lộ mấy phần mệt mỏi.”Ngoan, đừng làm rộn, hôm nay rất mệt.”

      Nhìn bộ dáng có vẻ kiệt sức, Mạnh Giai thể làm gì khác hơn là tạm thời thỏa hiệp, đôi mắt đảo lòng vòng, ánh mắt rơi về phía phòng bếp. “Học trưởng nghỉ ngơi chút , em nấu cơm.” Hối lộ chút là đựơc, muốn ở cùng với .

      “Đựơc.”

      Đến phòng bếp, vừa nhìn thấy mức độ sạch có thể nhìn thấy người, Mạnh Giai cũng biết nơi này căn bản chỉ là bày biện. Nghĩ cũng biết, học trưởng con người bận rộn như vậy, là có nhàn hạ để mà xài đến nơi này.

      Cho nên mở tủ lạnh ra, thấy nguyên liệu dữ trữ cằn cỗi đến mức đáng thương cũng thấy có gì quá kỳ quái.

      bó rau cải, trái cà chua, bó mì sợi, còn có hai quả trứng, đoán nguyên liệu này, e rằng đều là người giúp việc theo giờ nấu cơm lần trước còn dư lại.

      Đồ nhiều lắm, nhưng Mạnh Giai chấp nhận, cũng còn cảm thấy quá khó.

      Đợi mang lên bàn hai chén mì nước thơm ngào ngạt khẽ nghiêng người ngửi, rất hài lòng, sau đó nghiêng đầu hướng ra phía ngoài hô: “Học trưởng, ăn cơm.”

      mơ mơ màng màng ngủ, Giang Dĩ Thành bị mùi thơm của thức ăn dụ cho tỉnh lại, nghe kêu, nhịn đựơc cười, tiện tay kéo cà vạt ném qua bên, lau mặt, đứng dậy tới.

      Vừa thấy tới, Mạnh Giai liền nhịn được mà nhíu mày, “ rửa mặt rồi trở lại.”

      Giang Dĩ Thành lại làm như nghe thấy, trực tiếp ngồi vào trước bàn ăn cầm đũa lên rồi khởi động.

      Mạnh Giai trừng mắt, sau đó từ từ đóng miệng lại, ngồi xuống chỗ của mình, có chút oán hận mà cầm đũa lên ăn mì.

      Tốc độ tiêu diệt chén mì kia nhanh chóng, Giang Dĩ Thành có chút ý nghĩ, ánh mắt quay vòng ở phòng bếp đựơc dọn dẹp sạch , lại rơi vào người chậm rãi ăn mì ở đối diện.

      “Còn nữa ?”

      lập tức lấy tay bảo vệ chén của mình, nhìn phòng bị. “ có, phòng bếp nhà quả thực là xóm nghèo, ngay cả hai chén mì này đều là miễn cưỡng mới làm ra đựơc.”

      căn bản mở lửa.”

      “Nhìn cũng biết.” tỏ vẻ hiểu.

      “Tài nấu nướng của em tệ.” tiếc mà khen ngợi.

      Mạnh Giai có chút đắc ý giương cằm, “Dĩ nhiên, bổn tiểu thư cũng thể bạc đãi bụng của mình.” Hơn nữa ở Mỹ nếu tự mình ra tay, mà muốn ăn món ăn quê hương phải đến phố người Hoa, phiền toái muốn chết luôn.

      Giang Dĩ Thành liếc từ xuống dưới lần, nặng : “Xem ra em am hiểu làm món đu đủ.”

      thiếu chút nữa phun ra búng máu. Người đàn ông này sao lại xem là phụ nữ như vậy, lời như thế mà có thể trắng ra với lần nữa sao?

      Nhạo báng xong, tâm tình của vui vẻ hơn rất nhiều, đứng dậy tới phòng rửa tay, vừa vừa : “ rửa mặt, chút nữa dẫn em ra ngoài mua đồ.”

      Mạnh Giai nhăn nhăn lỗ mũi, cầm chén nghĩ nên mua đồ gì?

      Giang Dĩ Thành từ phòng rửa tay ra rồi trở về phòng thay quần áo, chờ thay xong ra ngoài cũng ăn mì xong, rửa xong bát đũa.

      “Muốn mua cái gì?” ra muốn muốn mua gì cả.

      Nhưng trả lời , chỉ : “ thôi.”

      suy nghĩ chút, nhăn nhăn cái mũi, theo phía sau , lại lầu bầu ở trong lòng.

      Bốn năm gặp, học trưởng là càng ngày càng bá đạo.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :