1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Nuôi dưỡng kế hoạch trở thành quân tẩu (Hoàn+eBook)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Nuôi dưỡng kế hoạch trở thành quân tẩu
      [​IMG]


      Tác giả: Bánh Bao Thịt Lừa

      Thể loại: đại, trọng sinh, quân nhân, oan gia ngõ hẹp, hài

      Số chương: Khoảng 60 chương

      Edit: -BG-

      Convertor: ngocquynh520

      Nguồn edit: Sưu tầm
      Nguồn eBook: cungquanghang.com



      Giới thiệu


      Về nữ chính: cuộc đời này quyết tâm gả cho sỹ quan làm con sâu gạo

      Về nam chính: Tôi (tác giả) chỉ có thể cố gắng hết sức để cho nhân vật này ‘bán xì dầu’*. (*Từ mạng hay dùng, đồng nghĩa với cụm từ ‘ ngang qua’, ý cố gắng để nv này 'mờ nhạt'. Nếu bạn nào có ý định tìm hiểu thêm có thể vào đâyhttp://www.baike.com/wiki/%E6%89%93%E9%85%B1%E6%B2%B9

      Nội dung: tiếp xúc với nhau lâu ngày rồi nảy sinh tình cảm, oan gia thích nhau.

      Nhân vật chính: Mạch Thu, Cố Lãng

      Nhân vật phụ: Mạch Tử Kiệt, Đinh Ninh, Cố Khôn.

      Thể loại: Trùng sinh, quân nhân


      P/S: 1. Quân tẩu là vợ của Quân giải phóng nhân dân Trung Quốc và Cảnh sát vũ trang nhân dân Trung Quốc. Được coi là nửa quân nhân, cực kỳ vất vả và phải trả giá rất nhiều.

      2. Trong truyện có rất nhiều từ ngữ mạng cũng như cách của các bạn trẻ TQ, nhiều lắm, đấy, vậy nên có nhiều từ mình cảm thấy k cần thiết phải giải thích mình k giải thích để đỡ loãng truyện. Còn những từ nào mình giải thích mình ghi luôn ở đoạn có từ đó. nếu các bạn đọc thấy thích, có thể phản ánh lại với mình, mình chuyển toàn bộ phần giải thích xuống dưới.

      3: Tuần có 3 chương, cũng có thể 4 chương​

      Các file đính kèm:

      Last edited by a moderator: 14/5/16
      dieutu, song ngư, Nhược Vân8 others thích bài này.

    2. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Chương 1: Xuyên à? Sống lại rồi!
      Edit: -BG-

      Mạch Thu nằm giường ngừng chớp hai mắt, "Xuyên rồi, ngờ mình lại được xuyên . . ." ra, chính xác mà Mạch Thu sống lại, sống lại lúc ba tuổi. Mạch Thu nhớ lại nguyên nhân mình trọng sinh mà cảm thấy tức chết được. Khi ngủ lật người cái, cẩn thận lăn từ giường xuống, sau tiếng ‘bịch’ mất tri giác, kết quả là lúc tỉnh dậy lại phát mình , sau gáy còn có cục u. nhớ hình như hồi bé cũng có lần ngủ rồi lăn xuống giường. xấu hổ che mặt, qua bao nhiêu năm rồi mà vẫn thể bỏ được tật xấu khi ngủ. Mạch Thu suy nghĩ mẹ Mạch – Đinh Ninh - cầm hộp cơm tới. Mẹ Mạch thấy Mạch Thu ngẩn người nên lo lắng sờ sờ đầu con , kể từ con bé bị ngã tới nay thỉnh thoảng có vẻ ngốc nghếch (Thu: cho con xin , người ta suy nghĩ chuyện lớn trong đời mà!), chắc có di chứng về sau chứ.

      "Tiểu Thu à, đứng lên ăn cơm nào, kiên nhẫn thêm ngày nữa thôi là có thể gặp ba ba của con rồi."

      Mạch Thu từ từ ngồi dậy, cầm đôi đũa mẹ Mạch đưa gắp cọng rau bỏ vào trong miệng. Ôi, thức ăn nhanh xe lửa vẫn khó ăn như ngày nào!

      Lần này Mạch Thu và mẹ muốn đến phí Tây Bắc xa xôi để thăm ba. Ba của Mạch Thu - Mạch Tử Kiệt – là quân nhân viễn trú ở phía Tây Bắc thành phố J. Ba Mạch thường dặn hai mẹ con: Hằng năm phải ngồi tàu hỏa đến thành phố J, ở đó hai tháng rồi hãy về. Cho nên mới : Làm quân nhân đâu có dễ dàng! ra mẹ Mạch cũng có nghĩ đến chuyện theo ba Mạch đến ở trong quân doanh, nhưng ba mẹ hai bên đều cần có người chăm sóc, các em khác trong nhà lại thể chăm sóc các cụ được nên đành coi như có chuyện đó. Mạch Thu vẫn nhớ như in khi còn bé, mẹ vừa làm vừa chăm sóc và còn cả ông bà nội nữa. Khoảng thời gian đó rất cực khổ nhưng mẹ vẫn luôn kiên trì cố gắng. Mạch Thu luôn cho rằng: nhìn mẹ rất dịu dàng, nhưng thực ra mẹ lại kiên cường hơn bất kỳ ai đời này. Lần này Mạch Thu lại cảm thán thêm lần nữa: làm quân nhân quá gian khổ.

      Cơm nước xong xuôi Mạch Thu tiếp tục ngủ, mẹ Mạch ngồi ở bên cạnh nhàng vỗ về . Mạch Thu cọ cọ cái gối đầu hết sức thoải mái. bao lâu rồi được hưởng thụ cách đối xử như vậy? Xem ra làm trẻ con cũng có cái tốt của nó! quan sát mẹ Mạch, da mẹ bây giờ trắng mịn hơn so với trong trí nhớ của rất nhiều. Mạch Thu khỏi cảm thán: mỹ phẩm tính là cái cọng lông gì, thời gian mới là ‘mỹ phẩm’ bảo dưỡng tốt nhất. Mạch Thu suy nghĩ miên man rồi từ từ chìm vào mộng đẹp. Chuyến tàu mang đầy nỗi nhớ chạy nhanh về phía doanh trại quân nhân ở phương xa.

      Ngủ li bì ngày, càng ngày càng đến gần điểm cuối. Mạch Thu đột nhiên cảm thấy rất hồi hộp, điều này cũng chẳng có gì lạ vì lần này gặp người ba chưa tới 30 tuổi của mình. Trong trí nhớ của Mạch Thu, Mạch Tử Kiệt là người rất có phong độ của ‘người đàn ông của gia đình’, đặc biệt là sau khi ba Mạch chuyển nghề, bữa sáng của Mạch Thu đều do ba Mạch nấu, có thể do ba cảm thấy mình mắc nợ vợ và con . Mạch Thu rất thích ăn thức ăn làm từ bột mì, vì vậy Mạch Tử Kiệt thường dậy rất sớm để nhào bột, hoặc cán mì, hoặc hấp bánh bao, thêm cả đĩa rau xà lách và bát canh trứng nữa, dinh dưỡng cực kỳ phong phú nha! Mà lúc ấy, mẹ Mạch vẫn còn chùm chăn kín đầu ngủ. Sau khi lên đại học, mấy bạn ở chung ký túc xá chuyện phiếm đều là về ba mẹ của mình. Ba của người ta đều là người có chủ nghĩa đàn ông, còn Mạch Thu nhớ đến vị ‘vú em’ của mình luôn cảm thấy vô cùng hạnh phúc. Khụ khụ, lạc đề rồi. . .

      Cuối cùng xe lửa cũng tới trạm. Mạch Thu phía sau mẹ Mạch, mới vừa tới trước cửa xe, còn chưa kịp xuống bậc thềm bị đôi tay khỏe mạnh ôm vào lòng. Mạch Thu vừa định hét lênd\đ\l\q\đ nhìn thấy khuôn mặt trẻ tuổi tươi cười của chủ nhân của đôi tay kia, lập tức cười rạng rỡ to: "Ba ba, Thu Thu nhớ ba ba chết được!"

      Ặc, Mạch Thu bị chính giọng điệu làm nũng của mình làm cho nổi da gà. Có điều nó lại rất có tác dụng đối với ba Mạch. Mạch Tử Kiệt cưng chiều véo mạnh cái mũi của Mạch Thu, cười tươi để lộ ra hàm răng trắng. Có người đứng bên cạnh Mạch Tử Kiệt dùng nghi thức quân đội chào hỏi Đinh Ninh. ta trịnh trọng : "Chào chị dâu!" Sau đó nhận lấy hành lý từ tay Đinh Ninh.

      Lúc này Mạch Thu mới chú ý tới lính trẻ tuổi kia. lơ đãng liếc nhìn huy chương vai người này. (⊙o⊙) Oa, gạch sao! Đó phải là Thiếu úy ư. Từ bao giờ mà bên cạnh ba lại có binh tròn theo thế, vậy còn đội mũ nữa. Mạch Thu càng kinh ngạc hơn khi nhìn thấy quân hàm của cha mình, vừa nhìn thôi mà suýt chút nữa khiến Mạch Thu sợ chết khiếp. Hai ngôi sao sáng loáng, quân hàm này chắc là Trung tá rồi.

      Đừng có mang cái này ra chơi chứ, Fuck! Mạch Thu thầm siết chặt nắm tay. thể trách sao Mạch Thu lại kích động như thế. Ở đời trước, bởi vì đủ loại nguyên nhân mà ba Mạch mãi cho đến lúc đổi nghề vẫn là người lính quèn. Hồi ấy Mạch Thu nhìn quân hàm của ba tới mòn cả con mắt, đến lúc nào chỗ đó (quân hàm vai) mới trống trải nữa, cho dù chỉ thêm ngôi sao cũng được.

      tại, ba tuổi còn trẻ mà có chức vụ thế này, chuyện gì xảy ra vậy? gian bị rối loạn à?

      Ba Mạch cảm thấy con kích động nên yên tâm hỏi: "Sao vậy con?"

      "Còn sao nữa, " Đinh Ninh đưa hành lý cho người được gọi là ‘binh tròn’, lịch cảm ơn rồi tiếp: "Con ngủ ngoan, lăn từ giường xuống đất, u cục lớn sau gáy đó. "

      " à!" Mạch Tử Kiệt cẩn thận xờ gáy Mạch Thu hỏi: "Còn đau ?" Mạch Thu lắc đầu, vùi đầu xuống hõm vai của ba. Hứ, mẹ chẳng phúc hậu chút nào cả, tại sao mẹ có thể xấu người nhà trước mặt lính cấp dưới vào ngày đoàn tụ chứ!

      Ba Mạch bật cười vỗ lưng Mạch Thu, dịu dàng với mẹ Mạch: "Ngồi tàu hỏa lâu như vậy có mệt ?" Đinh Ninh cười ‘bình thường’, sau đó bốn người cùng rời khỏi trạm xe lửa.

      Đối với chuyện tình cảm của ba mẹ, Mạch Thu vẫn luôn cảm động. Đây chính là hình thức chung sống của những người thế hệ trước, vừa chán ngấy mà cũng chẳng huênh hoang, ổn định hơn nhiều so với các đôi vợ chồng trẻ bây giờ.

      Mạch Thu đột nhiên nhớ lại kiếp trước có lần hỏi nguyên nhân ba mẹ kết hôn, mẹ : "Kết hôn với ba con? Chẳng phải là nhìn ba con nghèo tìm được vợ nên rất đáng thương sao? Mẹ con đây là ‘giúp đỡ người nghèo’!"

      Ba - ở bên cạnh – hiển nhiên là coi thường câu trả lời này nên liền tiếp lời với Mạch Thu: "Đừng nghe mẹ con bậy. ràng là do mẹ con quá ghê gớm nên ai thèm, ba vì cứu vớt hàng nghìn hàng vạn em đồng bào nên mới dũng hiến thân đó chứ. Ba gọi cái này là ‘cứu giúp’!"

      Mạch Thu nghe xong mà đầu đầy hắc tuyến (_._|||). Được! Tôi ngờ rằng: trẻ đời này đều là kết tinh của tình , đến đời tôi lại thành kết tinh của việc giúp đỡ người nghèo và cứu giúp đàn ông hả? Nếu sau này tôi đây làm từ thiện có lỗi với hai tấm gương nhân ái sáng chói lọi như ba mẹ tôi mất! Khụ, lại miên man rồi.

      Đoàn người ngồi chiếc xe Jeep để về nhà, lính cấp dưới theo ba Mạch đặt hành lý vào trong nhà rồi chào tạm biệt. Căn phòng vẫn giống như trong trí nhớ, nhưng đồ đạc bên trong tốt hơn trước kia phải chỉ hai chút thôi. Mạch Thu vừa chẹp miệng vuốt ve những đồ đạc tinh sảo, vừa cảm thán có ‘nhất quan bán chức’* chất lượng sinh hoạt giống nhau. (*làm quan mà có địa vị cao)

      Mạch Thu điều tra mọi ngóc ngách trong phòng lần rồi mới thỏa mãn nằm xuống chiếc giường đôi to. tưởng tượng về cuộc sống làm sâu gạo đầy huy hoàng, mang theo hạnh phúc cười khúc khích, ngủ khò khò.

      Tác giả có lời muốn : về hình thượng ba Mạch trong tác phẩm là dựa vào ba tôi để xây dựng lên. thể rằng sau khi ba tôi chuyển nghề, các món điểm tâm tôi ăn đều là do ba làm. Mà điều tiếc nuối nhất đời này của ba tôi chính là thể trở thành quân nhân vì vậy tôi giúp ba thực điều đó ở đây.

      Chương 2: Nhật ký mẹ Mạch theo quân*.
      Edit: -BG-

      (*đây là quy định mà quân đội đặt ra vì muốn chăm sóc cuộc sống sinh hoạt của các sỹ quan, giải quyết lo lắng của họ, để họ có thể yên tâm và tập trung tinh thần chiến đấu. Người nhà “Theo quân” có thể được sắp xếp công việc ở các cơ quan phục vụ nội bộ của quân đội hoặc ở những địa phương đóng quân sở tại của quân đội do chính phủ sắp xếp.)

      Mấy ngày sau….

      Mạch Thu ngồi phịch xuống ghế dựa, sau khi trải qua những cuộc oanh tạc mỹ thực từ các chiến hữu của Mạch Tử Kiệt, ràng bụng có thêm thịt. Nhiều ngày trôi qua Mạch Thu tiếp nhận thực tế mình trọng sinh, dù sao vẫn là . Ở đây có mạng Internet, có cả TV, lại cần lo lắng việc học hành nên Mạch Thu có quá nhiều thời gian để suy nghĩ lung tung, ví dụ như vào lúc này Mạch Thu tiến hành lên kế hoạch cơ bản cho cuộc sống tương lai của mình.

      Hiển nhiên là Mạch Thu có người cha có tiền và tương lai sáng lạng nên cần vắt óc nghĩ cách kiếm tiền như những người đồng nghiệp trọng sinh khác. Nhưng phải ai cũng có thể sống cuộc sống an nhàn làm sâu gạo, vì vậy đối với quan điểm này, Mạch Thu rất thành kính vẽ hình thập tự trước ngực cầu nguyện "Thượng Đế phù hộ" .

      Dĩ nhiên học cái gì* càng cần phải , là bác sĩ tiêu chuẩn, nếu như ngay cả việc học hành nho mà cũng giải quyết được thực rất có lỗi với hai mươi năm khổ học của mình ( đây là tính cả lúc học mẫu giáo ). (*nguyên văn: “神马=nghĩa là ngựa thần. Cụm từ này có cách đọc gần giống với “什么=shenme=cái gì”, phía dưới tác giả dùng rất nhiều từ này, mình chỉ giới thiệu lần để mọi người cùng biết thôi, =D)

      Phải rằng: lý tưởng lớn nhất ở kiếp trước của Mạch Thu . . . . chính là làm quân tẩu! Phải rằng: điều tiếc nuối nhất ở kiếp trước của Mạch Thu . . . . chính là chưa bao giờ trải qua chuyện đương chứ đừng gì đến chuyện làm quân tẩu. Cái lý tưởng này của Mạch Thu mà ra khiến cho rất nhiều người cực kỳ ngạc nhiên vì dù sao có hình tượng "quân tẩu gian khổ" vĩ đại của mẹ Mạch ở đây. ra Mạch Thu có lý do của mình, tổng kết thành chữ đó là: LƯỜI.

      Đến đây chúng ta thể kể ra lịch sử huy hoàng của Mạch Thu ở kiếp trước: kiếp trước, Mạch Thu có đặc điểm nổi bật nhất chính là lười; đặc biệt là sau khi vào đại học, trong khi những người khác hứng trí bừng bừng hưởng thụ cuộc sống muôn màu Mạch Thu lại trở thành trạch nữ chính hiệu, ngoại trừ lúc thể lên lớp, phần lớn thời gian đều ở trong ký túc xá ngủ hoặc lên mạng. Đối với lười phải tranh cử ban ủy, lười phải tham gia các đoàn thể xã hội, thậm chí bởi vì muốn rửa hộp cơm mà chẳng muốn ăn bữa chính mà chuyện đương càng là chuyện mơ mộng hão huyền.

      Cho nên, làm quân tẩu rất tốt nhá: ở hai nơi khác nhau chưa đến có thể bớt ít việc tình cảm gút mắc, trước hết là phải làm bà mẹ già hàng ngày phải giặt quần áo, nấu cơm cho ta; xa hơn nữa, quân nhân nhất định phải tuân thủ kế hoạch hoá gia đình gì đó. Chung quy lại, đối mặt với người bao giờ cũng tốt hơn đối mặt với đám nhóc con nhiều, con cái gì gì đó phiền toái lắm! ( Suy nghĩ này quả bình thường ).

      Tất nhiên, người chồng lính vừa ý Mạch Thu phải là thủ lĩnh. Dù sao Mạch Thu cũng là người vừa có nhân phẩm "cao thượng" vừa có tư tưởng giác ngộ, nên rất khinh thường việc làm “Khang lão tộc"(*), vì thế nhiệm vụ cung cấp cuộc sống sâu gạo hạnh phúc sau này cho liền rơi hết lên người chồng tương lai, có sỹ quan "bát cơm vàng"(**) hiển nhiên là thích hợp hơn hết rồi.
      (*hay còn gọi là “Ngật lão tộc” hoặc “Bàng lão tộc”, dùng để chỉ những người phải tìm được việc làm mà là bỏ qua những cơ hội việc làm. Họ nhàn rỗi ở nhà, chỉ có toàn bộ việc ăn, mặc, ở, lại dựa vào cha mẹ mà còn tiêu xài rất hoang phí. “Khang lão tộc” thường trong độ tuổi từ 23~30t, có khả năng làm việc nhưng vẫn chịu “cai sữa”, chỉ biết dựa vào cha mẹ để trải qua tuổi trẻ.)

      (**Công việc lý tưởng)


      ra ở kiếp trước, Mạch Thu có mê mẩn quân nhân nào đó nên liền lấy đó làm mục tiêu. Đừng tưởng rằng " thần Lười " thế giới tình cảm nhất định rỗng tuếch. Loại nghiệp mê mẩn này tốn tiền, chẳng mất sức lại có lợi ích cho thể xác và tinh thần, đối với Mạch Thu mà chẳng mất mát gì.

      Tuy rằng Mạch Thu luôn nhớ đến lính của mình nhưng với nhóc con ba bốn tuổi bây giờ vẫn chưa cần vội vàng tìm kiếm "phiếu cơm dài hạn" cho tương lai. Cho nên rất nhiệt tình hưởng thụ cuộc sống tuổi thơ tốt đẹp này, phải sống thoải mái mới được.

      Thời gian vui vẻ thường rất ngắn ngủi. Khi lần thăm người thân này trôi qua hơn phân nửa thời gian Mạch Thu mới giật mình phát ra chuyện quan trọng nhất: thuyết phục mẹ theo quân! Đây là chuyện sau khi Mạch Thu sống lại vẫn luôn suy nghĩ. Kiếp này là linh hồn trưởng thành nên tất nhiên hiểu : đôi vợ chồng trẻ mà năm chỉ được gặp nhau tối đa hai lần là chuyện đau khổ đến mức nào, đặc biệt là mẹ, mẹ hy sinh tất cả cho gia đình này, nếu như có chồng ở bên cạnh quá mức vất vả. Lại , đâu phải có ai chăm sóc cho ông bà đâu, gửi thêm tiền sinh hoạt phí là được rồi.

      thể phủ nhận, Mạch Thu là người ích kỷ, đối với chỉ cần gia đình của mình hạnh phúc là đủ rồi, người khác chẳng liên quan gì đến cả. đâu phải thánh mẫu đâu. Huống chi ở kiếp trước, ông bà nội của luôn để ý là bé , đối xử thờ ơ với nên hiển nhiên là thân với họ.

      Nghĩ như vậy, Mạch Thu liền tận dụng khoảng thời gian ít ỏi còn lại để ngừng lải nhải trước mặt mẹ về chuyện theo quân. Tất nhiên là mẹ Mạch có dao động. Người phụ nữ nào mà chẳng muốn có chồng làm chỗ dựa chứ. Nhưng nghĩ đến việc trong nhà liền do dự.

      Mạch Thu thấy bộ dạng khó xử của mẹ cũng biết mẹ bị thuyết phục nhưng vẫn có chỗ băn khoăn. Bạn Mạch nào đó rất sốt ruột, nhưng đứa trẻ nên thể đưa ra đống lý do để khuyên mẹ được, hành động ấy quá đáng sợ! Mạch Thu cũng hết cách rồi, chuyện này vẫn cần bàn bạc kỹ hơn.

      Có câu rất hay rằng: thế vô thường, kế hoạch luôn luôn biến hóa khó lường. May mắn là ở kiếp này ông trời rất thiên vị bạn Mạch. Đúng lúc Mạch Thu vì chuyện mẹ theo quân ‘vô kế khả thi’ xảy ra chuyện thúc đẩy ba Mạch kiên quyết để vợ theo quân. Tuy quá trình này rất rối rắm nhưng kết quả hoàn hảo là được rồi!

      Vào ngày nào đó, đúng lúc mẹ Mạch giặt quần áo vô tình phát ra bức ảnh trong túi của ba Mạch. Trong túi áo có bức ảnh có gì, NHƯNG, nếu đó là bức ảnh của người phụ nữ xa lạ lại là chuyện rất nghiêm trọng. Đặc biệt là đối với người thích tình cảm chung thủy nghiêm trọng như mẹ Mạch mà khác gì ‘sét đánh giữa trời quang’!!

      Khỏi phải , chuyện này hoàn toàn khiến mẹ Mạch tức giận. Mẹ Mạch hết sức khẩn cấp gọi Mạch Tử Kiệt còn chưa tan sở về nhà, vô cùng tức giận chất vấn chuyện bức ảnh. Mạch Tử Kiệt trầm mặc lát mới ra nguyên nhân.

      ra là đây là bạn của Mạch Tử Kiệt trước khi gặp Đinh Ninh, tình cảm rất tốt, nhưng khi bàn đến vấn đề kết hôn nhà cực kỳ hài lòng với gia cảnh nhà Mạch Tử Kiệt nên thái độ rất mập mờ. Điều này chọc giận Mạch Tử Kiệt có lòng tự ái cao. Ba Mạch kiên quyết muốn chia tay với người đàn bà kia. Lúc về nhà thăm người thân được người giới thiệu nên quen biết nữ y tá Đinh Ninh. Hai người quen nhau hơn năm liền ‘hỉ kết liền cành’.

      Mà sau khi Mạch Tử Kiệt kết hôn, người đàn bà kia liền hối hận, đặc biệt sau khi Mạch Tử Kiệt lên làm Trung tá ta lại càng hối hận hơn. Sau đó ta tìm đến bà mai giới thiệu hai người để khuyên Mạch Tử Kiệt ly hôn, đồng thời bảo đảm chỉ cần ba Mạch ly hôn ngay lập tức kết hôn với ba Mạch. Tất nhiên là Mạch Tử Kiệt đồng ý.

      Trước khi chuyện này xảy ra ngày, cái bà mai kia lại tìm đến Mạch Tử Kiệt, nhiệt tình khuyên bảo tất nhiên cần phải , cuối cùng còn lấy ra bức ảnh của người đàn bà kia, đơn giản chỉ muốn Mạch Tử Kiệt giữ lại ( Mặt Mạch Thu đầy hắc tuyến! bức ảnh có thể khiến ba bỏ vợ để cưới người khác à? FUCK! NGười đàn bà này đúng là kẻ tự kỉ điên cuồng hạng nhất hiếm gặp). Bà mai này ra vẻ nếu Mạch Tử Kiệt cầm là nhất định . Mạch Tử Kiệt dứt khoát từ chối có tác dụng, bất đắc dĩ đành phải tạm thời nhét vào túi cho qua chuyện. Nhưng hết lần này tới lần khác mới vừa trở về quân doanh có nhiệm vụ, bận hết chuyện này đến chuyện kia nên quên mất việc này.

      Đối với lời giải thích này, tất nhiên là ĐInh Ninh - vào ngõ cụt – hoàn toàn hài lòng: kết hôn rồi mà vẫn còn mập mờ với người phụ nữ khác? Người phụ nữ kia biết xấu hổ là gì hay tại thái độ của kiên quyết?

      Đúng lúc này điện thoại reo lên, Mạch Tử Kiệt ra nhận, khi trở về trong tay cầm quân mũ, hiển nhiên lại có nhiệm vụ. Mạch Tử Kiệt nhìn vợ vẫn im lặng gì, theo thói quen muốn vỗ vỗ tay vợ nhưng lại bị lảng tránh. Ba Mạch chỉ có thể thở dài, ra ngoài.

      Mẹ Mạch ngồi giường, vừa tức giận vừa tủi thân. Ngay sau đó mẹ Mạch đứng bật dậy, cầm quần áo và đồ linh tinh nhét hết vào trong túi du lịch, mua vé tàu trở về nhà mẹ đẻ.

      Mạch Tử Kiệt hoàn thành nhiệm vụ trở về, vốn muốn an ủi vợ phen, kết quả ngay cả bóng người cũng tìm được. Người tỉ mỉ như Mạch Tử Kiệt tất nhiên phát ra hành lý thấy đâu, đoán chừng tám phần là Đinh Ninh bỏ về nhà mẹ đẻ ( vào những lúc như thế, phụ nữ đều chẳng có chút sáng tạo nào).

      Mạch Tử Kiệt phân vân biết có nên xin nghỉ về nhà khuyên vợ, nhân tiện thăm các cụ trong nhà Mạch Thu đẩy cửa vào. Lúc này ba Mạch mới ý thức được tính chất nghiêm trọng của việc này . . . . ngay cả bánh bao Mạch quý hơn sinh mạng mà cũng vứt ở đây là có thể thấy được lần này Đinh Ninh cực kỳ tức giận.

      Mạch Tử Kiệt nghĩ tới đây bắt đầu đứng ngồi yên. Nhất định phải về nhà, về là đến vợ cũng còn. Bạn Mạch nào đó buồn ngủ đến mức mý mặt dính chặt vào nhau, mải móng chào ba tiếng rồi bò lên giường ngủ. Mạch Tử Kiệt vội vàng đứng dậy, cởi giày và áo khoác của Mạch Thu ra sau đó đắp kín chăn cho con .

      Mạch Tử Kiệt vuốt ve mái tóc mềm mại đầu Mạch Thu nhàng : "Tiểu Thu, ngày mai ba ba phải ra ngoài chuyến, mấy ngày nữa mới có thể trở về, trong khoảng thời gian này con ở nhà bác Cố có được ?"

      Mạch Thu mơ mơ màng màng gật đầu, ngay sau đó cọ mấy cái lên gối, đổi lại tư thế thoải mái rồi ngủ thiếp hề nhận ra trong nhà thiếu mất người.

      Hôm sau, Mạch Tử Kiệt đưa Mạch Thu - vẫn buồn ngủ - đến nhà chiến hữu Cố Lâm của mình, sau đó nhanh chóng ngồi tàu hỏa đuổi theo vợ về nhà.

      Về đến nhà, Mạch Tử Kiệt đến nhà bà ngoại Mạch Thu ngay để ăn"Bế môn canh"(*), mà về thăm ba mẹ mình trước, chăm sóc hai cụ mấy ngày, chờ quân đội giải quyết xong giấy tờ, tiếp đó mới chạy đến bệnh viện nơi Đinh Ninh công tác để nộp đơn từ chức, lúc này mới mua ít thuốc bổ đến nhà mẹ đẻ Đinh Ninh. Đúng lúc ấy Đinh Ninh chợ, Mạch Tử Kiệt liền ngồi xuống thưa chuyện với hai cụ, nhân tiện luôn chuyện muốn Đinh Ninh nhập ngũ. (*Bắt đứng ngoài cho vào nhà)

      Đinh Ninh nổi giận đùng đùng mình trở lại, hai cụ còn tưởng rằng con phải chịu thiệt thòi gì, bây giờ thấy con rể đặc biệt về đón Đinh Ninh đoán ra đây là mâu thuẫn giữa hai vợ chồng son. Ngẫm lại con mình mình nuôi con cũng rất vất vả nên hai cụ hết sức tán thành với quyết định của Mạch Tử Kiệt.

      Sau khi Đinh Ninh chợ về biết được Mạch Tử Kiệt tự mình làm thủ tục theo quân, thậm chí cả công việc của mình cũng xin thôi luôn, cãi lộn tất nhiên , mẹ Mạch còn tay đấm chân đá lên người chồng nhưng Mạch Tử Kiệt hề động đậy, cứ mặc cho vợ đấm đá như gãi ngứa. Cuối cùng vẫn là hai cụ nhìn được nữa, quát bảo ngừng lại.

      Tuy Đinh Ninh chẳng muốn chút nào, vẫn tức giận mà còn phải trở về làm ‘bà mẹ già’ cho chồng, nghĩ kiểu gì cũng thấy nghẹn. Nhưng bây giờ gì cũng muộn, huống chi Mạch Thu vẫn còn ở trong quân đội. Đinh Ninh vừa nghĩ đến cái bánh bao nước mắt đầy mặt gọi "mẹ ơi", tim liền đau nhói, hận thể bay đến đó ngay lập tức. Mẹ Mạch cũng so đo chuyện tiền trảm hậu tấu của ba Mạch nữa, xử lý xong chuyện trong nhà rồi vội vàng đến thành phố J mà biết rằng bạn Mạch đắm chìm trong sung sướng quên cả trời đất vì chào đời của cậu em trai vào ngày mùa xuân nào đó.

      Rất nhiều năm sau, mẹ Mạch - đầu đầy tóc bạc - nghe Mạch Thu đến chuyện này vô cùng đen mặt. Tình cảm của ba vẫn là số đen tối!

      Tác giả có lời muốn : tháng này cập nhật chương, còn đâu để nghỉ hè nha.

      Hôm nay là “ngày của cha”, chúc tất cả những người cha thế giới có ngày lễ vui vẻ.
      Last edited: 24/10/15
      tú cầu, Huỳnh Thượng Hỷ, Dion3 others thích bài này.

    3. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Chương 3: Lần đầu gặp nhau
      Edit: -BG-

      Ống kính lại lần nữa chuyển hướng về nữ chính của chúng ta. Lại , Mạch Thu - còn buồn ngủ - đến nhà họ Cố, ngã xuống ghế sofa trong phòng khách rồi lại lăn ra ngủ tiếp. Sau khi Phương Mẫn - vợ Cố Lâm – tiễn chồng và Mạch Tử Kiệt , trở về thấy cảnh này, đầu tiên là ngẩn người chút, dần dần biết thành thương xót cho bé con.

      Bởi vì từ trước tới nay hai nhà Cố - Mạch quan hệ rất tốt, hoàn cảnh nhà họ Mạch Phương Mẫn cũng có biết và tất nhiên là rất quý Mạch Thu – vốn được mẹ chăm sóc. Phương Mẫn bế Mạch Thu ngủ say như chết vào giường trong phòng ngủ, đắp chăn cho bé con, kép rèm cửa rồi mới nhàng đóng cửa lại.

      Gần trưa Mạch Thu tỉnh dậy. thoải mái duỗi người cái, định bật dậy như cá chép cửa phòng đột nhiên bị mở ra, Phương Mẫn vào.

      "Nào Tiểu Thu, mau dậy ăn cơm trưa nào, đừng để bị đói bụng."

      Mạch Thu lăn qua lộn lại, đột nhiên bị giọng xa lạ dọa giật mình, điều chỉnh được nên ngã nhào xuống. Mạch Thu nằm đất chôn mặt giữa hai cánh tay, đau đến nỗi kêu lên được.

      Fuck! Lại ngã từ giường xuống! Kiếp này bà đây cũng có thù với giường à?? Ném tiền, ném tiền (chỗ này k hiểu lắm, chắc là quẳng tiền để giải xui)!

      "Sao vậy tiểu Thu, có phải ngã đau lắm ?"

      Phương Mẫn thấy Mạch Thu nằm bất động mặt đất, liền vội vàng tới bế Mạch Thu lên, kiểm tra cẩn thận thấy có sây sát mới thở phào nhõm.

      "Ơ. . . là. . ."

      Mạch Thu nhìn xa lạ trước mặt, ngập ngừng hỏi.

      " là bạn của ba con. Ba con có việc phải nên gửi con ở tạm đây. Sao, ba con cho con biết à?"

      Bấy giờ Mạch Thu mới nhớ tối hôm qua ba có nhắc đến chuyện này. Ba mẹ có chuyện gì chăng? Hay là muốn có thế giới riêng của hai người?

      nghĩ ra được vì sao, Mạch Thu cũng tiếp tục lãng phí tế bào não nữa. chuyện với Phương Mẫn để lộ ra những chiếc răng bé bằng hạt gạo: "Ba với con rồi ạ, trong khoảng thời gian này phải quấy rầy rồi!"

      Xem này xem này, đúng là bé con lễ phép! Phương Mẫn thầm cảm thán, càng thích Mạch Thu hơn.

      Phương Mẫn sửa soạn đơn giản rồi dẫn Mạch Thu vào phòng khách, đặt ngồi xuống ghế dựa xong mới vào bếp bưng thức ăn ra.

      Mạch Thu cám ơn xong mới phát vị quân nhân –lớn tuổi hơn ba mình - ngồi ở vị trí chính bàn ăn. Người này mặt chữ quốc (国), mày rậm mắt tam giác, có vẻ vô cùng uy nghiêm. Mạch Thu nghĩ thầm: ừm, mặc dù đẹp trai bằng ba già nhà mình nhưng phong thái lại mạnh mẽ, chắc hẳn đây là bác Cố rồi.

      Nghĩ tới đây, Mạch Thu lập tức ngồi nghiêm chỉnh, vô cùng lễ phép chào hỏi vị ‘chủ nhân gia đình’ này. Cố Lâm từ ái cười cười với Mạch Thu, đúng lúc định gì đó cửa phòng mở ra, đứa trẻ tám chín tuổi và đứa bé sáu bảy tuổi ôm quả bóng rổ vào.

      Đứa bé hơn chút nhìn có vẻ rất vui, ngừng liếng thoắng với đứa lớn hơn. Nhưng sau khi Cố Lâm ho hai tiếng liền im bặt, thằng bé như thể đứa trẻ mắc phải sai lầm vô cùng cung kính với Cố Lâm: "Con chào ba."

      Đứa trẻ lớn hơn cũng chào: "Con chào bác." Mặc dù giọng lễ phép, nhưng hề kiêu ngạo hề tự ti, hoàn toàn bị ảnh hưởng bởi phong thái mạnh mẽ của Cố Lâm.

      "Ừ, hai đứa làm quen với em con chú Mạch trước, sau đó rửa tay rồi vào ăn cơm."

      Chủ nhà lên tiếng, Mạch Thu đành phải thu hồi ánh mắt thèm khát với cao lương mỹ vị bàn, định nhảy xuống ghế đứa bé hơn vộng vàng chạy lên ngăn lại, : " cần xuống đâu, em cứ ngồi đó , tên là Cố Khôn, em chắc là Mạch Thu rồi. Mẹ rất hay nhắc đến em!" xong còn gãi đầu cách rất đáng .

      "Ha ha, chào ."

      Ôi, đúng là đứa bé ngoan! Hai mắt Mạch Thu sáng lấp lánh. Tiếp đó là dời tầm mắt đến cậu thiếu niên vẫn im lặng. Kết quả của cái nhìn lướt qua này lại làm cho Mạch Thu cảm giác như ‘sét đánh giữa trời quang’, bị đánh thành ngoài khét trong sống, thất thanh hét lên: "Cố Lãng?"

      sai, người này chính là lính mà bạn Mạch của chúng ta vẫn mê mẩn ở kiếp trước. Đừng thắc mắc tại sao Mạch Thu có thể nhận ra người này. Đối với thời đại Internet phát triển mạnh mẽ, Mạch Thu chỉ đào bới được ảnh từ bé đến lớn của chàng Cố đẹp trai mà ngay cả đến chuyện bí mật như cái nốt rồi to bằng quả ô mai mông người ta còn biết nữa là.

      "Ah, em biết họ à?"

      Cố Khôn lại gãi gãi cái đầu đáng của mình.

      "Ơ. . ." Mạch Thu hơi luống cuống! Giải thích thế nào giờ, chẳng lẽ phải ở kiếp trước Cố Lãng còn nổi tiếng hơn cả Lý Cương* à? (*Nam, Phó Cục Trưởng Cục Công An thành phố Bảo Định, tỉnh Hà Bắc. Nôm na là ông này có đứa con đâm vào người ta xong chả có trách nhiệm, bị cảnh sát dừng lại hỏi bảo rằng : bố tôi là Lý Cương. Các bạn lên GG để tìm hiểu hơn, giải thích ra rất dài)

      lúc Mạch Thu khó xử Phương Mẫn xách nồi cơm điện ra, nhìn hai đứa trẻ, : "Các con về rồi à, mau rửa tay rồi ra ăn cơm."

      Cố Khôn hỏi tới nữa, ngoan ngoãn đến phòng vệ sinh rửa tay. Cố Lãng cười như cười nhìn Mạch Thu rồi cũng theo. Mạch Thu thầm cảm thấy may mắn, lại bị cái nhìn của Cố Lãng làm cho sợ run cầm cập.

      Bữa cơm trưa kết thúc trong bầu quái lạ. Lần đầu tiên Mạch Thu – vi vu ngoài gian – biết đến cảm giác "ăn biết ngon" là gì.

      ra tình cảm Mạch Thu dành cho Cố Lãng rất phức tạp. Mặc dù đây là nhân vật mà mình say mê nhiều năm, nhưng chẳng qua cũng chỉ coi như thần tượng thôi, chứ chưa bào giờ nghĩ có ngày gặp mặt , hay là cứ dùng cách ‘thân dân’ *như trước. (*明明德-Minh minh đức, 亲民-Thân dân, 止于至善-Chỉ vu chí thiện. Đây là tam cương trong nho giáo, trong đó, cái gọi là ‘tại thân dân-在亲民’ chính là khiến người ta bỏ cái cũ tìm đến cái mới. ‘亲 – thân’ ở đây cùng nghĩa với ‘新 – Tân’; ý là bỏ cái cũ, tìm đến cái mới, cái tân tiến )

      Nhưng nếu như bởi vậy mà khiến Mạch Thu " để ý tới những thứ khác " Mạch Thu làm được. Đùa à, kiếp này ông trời ưu ái như thế, biến mình thành bà Cố được quả đúng là quá có lỗi với ưu ái này!

      Vì vậy, trong mấy ngày tiếp theo, Mạch Thu cậy mình còn da mặt dày, bắt đầu dốc toàn lực quấy rầy bạn Cố Lãng. Trừ ngủ và vệ sinh, Mạch Thu đều tìm kiếm tất cả cơ hội theo Cố Lãng, còn phải thỉnh thoảng sùng bái mải móng mắt lấp lánh: " Cố Lãng là giỏi!". Buồn nôn . . . .

      Bạn Cố lại cảm thấy Mạch Thu dính như kẹo kéo dất ra ra, phiền chết được. Kết quả là, Cố Lãng quyết định về nhà sớm hơn dự định, đồng thời cũng dặn dò Cố Khôn được chuyện này cho Mạch Thu biết.

      Vì vậy, khi máy bay chở Cố Lãng cất cánh Mạch Thu vẫn còn ngủ giường biết Đông Tây Nam Bắc ở đâu. Tỉnh lại mới biết "Cố lang" của mình rồi, hại nàng làm "Tường Lâm tẩu"* hơn nửa ngày. (*đây là nhân vật hư cấu trong truyện ngắn《 chúc phúc 》của Lỗ Tấn. “Tường Lâm” 祥林 được dùng làm tên người, mang ý nghĩa “cát tường như lâm” 吉祥如林, vận mệnh rất tốt. Cho nên, trong xã hội Trung Quốc cũ, ít người dùng nó. Nhưng, với thím Tường Lâm, từ ý nghĩa mặt chữ, tác giả dùng với ý nghĩa ngược lại. Những gì mà thím Tường Lâm gặp phải trong cuộc đời hoàn toàn là những nạn tai, bất tường, chẳng phải “cát tường như lâm”, “vận khí đặc hảo” gì cả. Vì thế, tên gọi “Tường Lâm tẩu” càng phản ánh cách sâu sắc tính bi kịch của nhân vật và câu chuyện)

      Hai ngày sau, Mạch Tử Kiệt và Đinh Ninh trở lại thành phố J, từ đó, những ngày tháng náo lạo của Mạch Thu ở nhà họ Cố coi như là chính thức kết thúc.

      Tác giả có lời muốn : rốt cuộc thi xong rồi, mặc dù làm sai câu hỏi chính rất là buồn nhưng cứ nghĩ đến chuyện sắp được về nhà là lại thấy sung sướng. Dự tính là hơn 10h về đến nhà, đến lúc đó cố gắng hết sức cho ra nhiều chương hơn.
      Last edited: 24/10/15

    4. Hàn Ngọc

      Hàn Ngọc Well-Known Member

      Bài viết:
      1,939
      Được thích:
      13,335
      Chương 4: Nhật ký chiếc túi Mạch đến trường.
      Edit: -BG-

      Lại , Mạch Thu biết cuối cùng mẹ mình cũng theo quân nên vui mừng tặng cho ba mẹ mỗi người nụ hôn. Mấy ngày sau, Đinh Ninh lại được sắp xếp đến bệnh viện thành phố tiếp tục làm nghề ‘thiên thần áo trắng’ cũ. Từ đó, rốt cuộc nhà ba người đều vui vẻ hòa thuận.

      Nhưng vẫn là câu cũ kia. . . . ‘cuộc đời thể lúc nào cũng thuận buồm xuôi gió’. Điều các bậc phụ huynh ở Trung Quốc quan tâm nhất là gì? Hầu hết trả lời là "giáo dục" .

      sai! Tháng chín lại sắp tới, vợ chồng Mạch Tử Kiệt bắt đầu suy nghĩ chuyện giáo dục mầm non của Mạch Thu. Sau vài lần bàn bạc, hai người quyết định đưa Mạch Thu đến nhà trẻ thành phố cách nhà khá xa, dù sao giáo dục vỡ lòng rất quan trọng.

      Mạch Thu vui thích khi nghe thấy quyết định của ba mẹ. học thôi mà, dễ lắm dễ lắm, tài năng như vậy hoàn toàn có thể lăn lộn thuận buồm xuôi gió. Kiếp trước có người bạn rất hay: sau nhiều năm lăn lộn cảm thấy nhà trẻ vẫn là nơi tốt nhất. Nghĩ tới đây, tất nhiên Mạch Thu luôn miệng đồng ý, còn có vẻ rất hưng phấn.

      Vợ chồng Mạch Tử Kiệt vô cùng vui vẻ trước phản ứng của con , có đứa bé nào nhắc tới học vừa khóc vừa gào, vẫn là nhóc nhà mình hiểu chuyện nhất, còn ham học nữa chứ.

      Vì vậy, ngày đầu tiên khai giảng, Mạch Thu đeo cái cặp sách mới mua, ngồi chiếc xe đạp của ba Mạch xuất phát đầy khí phách hiên ngang oai phong hùng dũng. (*nguyên văn “大杠驴”, hình minh họa bên dưới)

      Nhưng mà thực tế luôn luôn tàn khốc. Cả buổi sáng của Mạch Thu trôi qua trong tiếng khóc, tiếng cười, tiếng kêu và những tạp hỗn tạp. Đến giờ cơm, Mạch Thu vừa cắn miếng bánh bao, lập tức hoang mang . . . . . nhân bánh bao là cơm! Chú ý: đây là bánh bao chứ phải xíu mại, gạo bên trong cũng phải là gạo nếp, mà chỉ là gạo thường cùng mấy lá rau xanh, mùi vị hả, thôi đừng nhắc đến làm gì. Mạch Thu khỏi nước mắt dàn dụa: sư phụ à, chắc hẳn vị đầu bếp hồi đó ở căng-tin của trường đại học là ngài rồi? Đến buổi chiều, ‘quần ma loạn vũ’* càng cần phải . (*ý chỉ lũ nô như giặc)

      Cuối cùng giờ tan học cũng đến, Mạch Thu lết thân xác bị tàn phá trở về nhà. Lúc ăn cơm tối mẹ Mạch hỏi Mạch Thu ngày đầu tiên học cảm thấy như thế nào? Hai mắt bạn Mạch rưng rưng, vô cùng kích động : "Con ghét cay ghét đắng lũ quỷ con!" xong liền vùi đầu ăn cơm, coi như là an ủi cái dạ dày bị tổn thương lúc trưa.

      Mẹ Mạch bật cười, gì vậy? Con cũng là con quỷ đấy thôi.

      Sáng ngày thứ hai, Mạch Thu bị ba mình đưa đến nhà trẻ trong tình trạng tình nguyện. Đành chịu thôi, trong vấn đề này có bất kỳ cơ hội thương lượng nào. Đúng là chế độ giáo dục độc ác hết chỗ ! Mạch Thu gào thét. . . ở trong lòng.

      Mấy tuần lễ sau, rốt cuộc Mạch Thu cũng thích ứng được với môi trường đề-xi-ben cao, quả dễ dàng gì! Bỏ qua vấn đề tiếng ồn, cuộc sống ở nhà trẻ có vẻ tự do hơn nhiều. Mạch Thu là nổi tiếng về độ lười nên khiêm tốn đến mức thể khiêm tốn hơn, hòa nhập trong đám trẻ con, thỉnh thoảng ư ư a a vài tiếng, ngày ngày trôi qua rất thoải mái.

      Nhưng cho dù cuộc sống có hoàn mỹ đến đâu vẫn có khuyết điểm, mà khuyết điểm ấy lại rơi ngay vào bạn học cùng lớp với Mạch Thu: Sa Sa. Nhà bé này rất có điều kiện, lại được ba mẹ cưng chiều, thành tích cũng rất tốt, cho nên tạo cho bé tính cách ương bướng. Theo lý mà , kiểu người khiến người khác chú ý như Mạch Thu xảy ra xung đột với bé kia, nhưng, tục ngữ chẳng có sai: bạn gây chuyện ắt tự có chuyện tìm đến bạn.

      Mâu thuẫn giữa hai người phải quay ngược lại vài ngày trước. Hôm ấy, Sa Sa mặc chiếc váy lụa đến lớp - tất nhiên là thu hút vô số con mắt. Vẻ hâm mộ của các bạn học khiến cho Sa Sa rất hài lòng.

      Nhưng đối người trọng sinh như Mạch Thu mà cái váy này của Sa Sa đừng mong được đánh giá cao gì. Quả thực là quá đỗi tầm thường , phong cách của những người ở thời đại này phải kỳ quặc ở mức độ bình thường.

      Sa Sa nhìn bốn phía xung quanh, phát ra Mạch Thu có biểu cảm như những đứa trẻ khác, điều này làm cho bé cảm thấy khó chịu. Theo ý tất cả mọi người đều phải hâm mộ, ghen tỵ với bé mới đúng.

      Sa Sa hằm hằm đến trước mặt Mạch Thu, kiêu ngạo hất chiếc cằm lên : "Này bạn, tôi mặc bộ này rất đẹp !"

      Bấy giờ Mạch Thu - vẫn phiêu du ngoài vũ trụ - mới lại phục hồi tinh thần, hơi nhíu mày đối với giọng điệu phách lối của bé này, nhưng Mạch Thu cũng muốn gây chuyện, qua loa câu: "Rất đẹp."

      "Thái độ này của cậu là sao!" mặt Mạch Thu thể ràng là ‘ thèm để ý’, tất nhiên chọc giận vị "đại tiểu thư" này.

      "Là thái độ này đó, thích tìm người khác !" Mặc váy mỏng màu hồng cơ đấy, nhóc tính "nhị hôn"* à? Mặc dù Mạch Thu khinh thường chuyện bắt nạt lũ quỷ con, nhưng thể để cho người ta cưỡi lên đầu lên cổ mình được. (*Sau khi kết hôn ly hôn hoặc chồng chết nhưng lại kết hôn lần nữa. Giống như ‘tái hôn’ nhưng có hai nguyên nhân (??), ở đây ý chỉ kết hôn lần thứ hai)

      Khuôn mặt nhắn của Sa Sa đỏ lên, lúc lâu sau mới được câu: " chơi với cậu nữa! Tôi còn muốn để cho tất cả những bạn khác đều chơi với cậu!"

      Mạch Thu nghe thấy câu này thiếu chút nữa là bật cười. Lời này quá kinh điển rồi, chẳng biết có bao nhiêu bạn học khác từng .

      "Ừ, , chỉ mong sao được như vậy." Mạch Thu khoát tay cách đầy ghét bỏ với bé.

      Mối thù của hai người bắt đầu được kết từ đó.

      Phương pháp trả thù của trẻ con có gì hơn là giám sát chặt chẽ hành động của đối phương, có bất kể hành động nào đúng với nội quy là mách lẻo với giáo viên ngay,
      vì vậy, đừng hi vọng bạn Sa Sa có cách nghĩ cách tân nào. Tuy hành vi này có chút ngây thơ nhưng lại gây ra ít rắc rối cho Mạch Thu.


      Bạn Mạch quen với cuộc sống thời đại học nên rất khó làm quen với kỷ luật của nhà trẻ. Suy cho cùng cũng phải, bạn từng thấy sinh viên đại học nào mỗi ngày học phải chắp hai tay phía sau, eo lưng thằng tắp, hận thể nhìn cái động tác người giáo viên chưa? nằm bàn để bạn đùa đến cứng người là tệ rồi.


      Mỗi khi Mạch Thu đau lưng, len lén vặn vẹo mấy cái nghe được giọng nữ the thé: “Thưa , bạn Mạch Thu chú ý nghe giảng!” Giọng kia rất kích động, như thể ‘được truyền máu gà’ * ấy.


      (*Truyền máu gà trong thời kỳ cách mạng văn hóa từng là môt loại “liệu pháp bảo vệ sức khỏe”. tại dùng để chỉ người nào có hành động như ‘truyền máu gà’, chủ yếu là để châm chọc người này đột nhiên có biểu kích động đối với người hoặc vật nào đó)


      đến đây thể nhắc tới giáo viên chủ nhiệm Dương Cần Cần của lớp Mạch Thu, có thể dùng bốn chữ để hình dung: cực kỳ độc ác. Hầu hết giáo viên đều mắc chung bệnh, đó là: thích những học trò có thành tích tốt. Đấy vẫn chưa tính là gì, nhưng có vài người lại thiên vị, chèn ép người quá đáng. Dương Cần Cần chính là đại diện tiêu biểu.


      Trong hồ sơ của Mạch Thu, nghề nghiệp của vợ chồng nhà họ Mạch đều điền ràng, hơn nữa thành tích của Mạch Thu vô cùng khiêm tốn, tất nhiên là thể nào so sánh được với Sa Sa có thành tích tốt và gia đình ưu việt. Đáp án quá ràng: cán cân nghiêng về bên kia, số lần Mạch Thu bị giáo huấn ngày càng nhiều. Thời gian dài về sau, trong mắt mọi người bạn Mạch Thu nào đó trở thành đứa trẻ hư, bị hoa hoa lệ lệ lập.


      Mạch Thu vô cùng hài lòng với kết quả này. Có trời mới biết thích chuyện với lũ trẻ con còn chưa mọc đủ lông cánh này đến mức nào. Sa Sa cũng hết sức vui mừng, tự cho là trút được cơn giận, cũng lười tiếp tục soi mói tật xấu của . Cuộc sống sinh hoạt của chiếc túi Mạch lần nữa trở lại yên tĩnh.


      có Sa Sa châm chọc, giáo và bạn bè đối xử xa cách với Mạch Thu, vì thế cuộc sống của trôi qua càng thêm tự do. cần phải nghe gỉang bài, bạn Mạch nào đó thuận tiện cầm thẻ mượn sách của ba mình đến thư viện mượn cuốn từ điển - Trung xinh xắn đề giết thời gian lên lớp vô vị.


      Ở kiếp trước, môn Mạch Thu học kém nhất chính là Tiếng . Nguyên nhân rất đơn giản ... lười học thuộc từ vựng. Đối với bạn Mạch nào đó mà , làm bộ đề toán hoặc viết bài luận còn dễ thở hơn là học thuộc trang bài khóa. Vì vậy ‘Tiếng chịu ít thiệt thòi. có bài học ở kiếp trước nên tất nhiên Mạch Thu dám chần chừ, ngôn ngữ ấy mà, càng học sớm càng tốt, vả lại bây giờ cũng có thời gian.


      Trừ học thuộc từ, Mạch Thu còn quấn lấy Mạch Tử Kiệt đòi mua cái radio. Mỗi sáng, sau tiếng còi hiệu rời giường, liền ôm radio chạy tới công viên cách nhà xa nghe lát rồi về đánh răng rửa mặt, ăn cơm chuẩn bị học. Cuộc sống trở nên phong phú hơn nhiều.


      Về sau, Mạch Thu lại có thêm hoạt động giải trí mới: đánh đàn ghi-ta. Chuyện là thế này, vào buổi sớm ánh nắng chan hòa, Mạch Thu vẫn đến công viên như bình thường, đột nhiên nghe tiếng đàn ghi-ta rất hay. tìm đến nơi thấy thanh niên ngồi đánh đàn ca hát vô cùng say sưa bậc thang.


      Nghe được giai điệu quen thuộc, Mạch Thu liền ngồi xuống ghê - cách chỗ người kia xa- vừa thưởng thức, vừa ngừng gật đầu, ừ, tài nghệ rất cao, thanh cũng rất có từ tính, rất hay rất hay! Có nên lừa chàng này dạy mình đánh đàn nhỉ?


      “Nghe có hài lòng ?”


      giọng pha chút hài hước cắt đứt mạch suy nghĩ của Mạch Thu. ngẩng đầu lên liền thấy ngay gương mặt tuấn tú phóng đại. ra người ta hát xong mà mình lại phiêu du(*) đến nơi nào rồi.


      ( * Nguyên văn: Thiên mã hành . Mình nghĩ từ ‘phiêu duz’ phù hợp để diễn tả cụm này)


      “Ơ, rất hay.” Mạch Thu suýt chút nữa cắn phải đầu lưỡi. Ngoại hình của người em này làm cho người ta muốn phạm tội!


      “Em nghe hiểu được à?” Giọng có vẻ nghi ngờ, thậm chí còn có chút xem thường.


      Mạch Thu híp mắt. rất khó chịu với thái độ như vậy. Ngay sau đó khẽ cười tiếng, : “Sealed With a Kiss, khúc chủ đề của ‘Mộng Hồ Điệp’, chậc chậc, đâu lại bị phá hoại thành ra như vậy.”


      “Yo, tiểu nha đầu thực biết!” chàng này tự động bỏ qua câu sau của Mạch Thu, nâng móng vuốt lên sờ sờ cái đầu đầy tóc của .


      Mạch Thu vốn định hất móng vuốt kia nhưng suy nghĩ lát rồi nhúc nhích, mặc ta “roulin” mái tóc của mình, sau đó kéo áo ta : “ dạy em chơi ghi-ta nha.”


      Mạch Thu luôn cảm thấy thích thú với đàn ghi-ta. Kiếp trước cũng học qua ít, nhưng về sau có quá nhiều chuyện cần phải làm nên dần dần sao lãng.


      “Dạy em? Được lợi gì nào?” chàng nào đó đột nhiên hứng trí trêu chọc trẻ con.


      “Stop!” Mạch Thu liếc mắt xem thường, “Cả mái tóc của em đều cho sờ soạng rồi, lại còn hỏi có lợi ích gì à?”


      “Vậy cũng tính sao? Hay là gọi tiếng ‘ trai’ nghe thử xem.”


      Mạch Thu thầm mắng vài câu, tiếp tuc cười đến vô cùng thuần khiết: “Chú!”


      Mặt chàng nào đó vô cùng đen ...


      Sau đó, chàng kia đảm nhận trách nhiệm dạy Mạch Thu đánh đàn ghi-ta, thời gian quy định vào mỗi sáng sớm ngày cuối tuần. Hình ảnh đứa trẻ lớn ôm cây đàn ghi-ta to đùng trờ thành phong cảnh đáng sợ trong công viên.


      Trải qua thời gian quen biết, Mạch Thu biết người kia là Tạ Minh Vĩ, trong độ tuổi’nhị cửu niên hoa’(*), học trường quân đội ở thành phố B, bây giờ nghỉ học. Mạch Thu tặc lưỡi, thời này đại học nghỉ học buổi sáng mà!


      (* Đây là thành ngữ của TQ. Thời cổ đại dùng để biểu thị 16 tuổi, tính dần lên, là 18 tuổi. ‘Nhị cửu niên hoa’ là cụm từ để chỉ quãng thời gian tươi đẹp nhất của con người.)


      Bởi vì có cơ sở từ trước nên Mạch Thu học rất nhanh, hai tuần lễ sau có thể tự đàn tự hát. Tạ Minh Vĩ rất hài lòng vì có “đồ đệ thông tuệ” như thế nênn cũng so đo việc Mạch Thu lát câu “chú ơi”, lát lại câu” Tang thương” (*)


      (* Rút ngắn từ câu thành ngữ - thế xoay vần. Ý nghĩa chỉ mọi chuyện thay đổi cách nhanh chóng. Gọi tắt là ‘tang thương’)


      Lúc lên lớp học thuộc từ vựng tiếng , khi về nhà nghe radio lát, chủ nhật chơi ghi-ta, bắt nạt Tạ Minh Vĩ chút, theo vợ chồng Mạch Tử Kiệt tới nhà họ Cố còn có thể ép hỏi Cố Khôn tin tức về Cố lang nhà . Cuộc sống như thế tốt đẹp biết bao! Mạch Thu cảm thán!


      Tác giả có lời muốn : gần đây bị bí văn, vừa viết được chút mà bị bí văn thực tôi rất bất đắc dĩ. Ngày mai phải về nhà, cho nên lần cập nhật sớm nhất cũng phải sau 10 ngày. Mong mọi người thông cảm ~~~~~~~~~~~~~~~
      Last edited by a moderator: 13/10/15

    5. Băng Phong

      Băng Phong ╯ε╰ ( . ) ( . ) °∀°

      Bài viết:
      1,904
      Được thích:
      6,000
      Chương 5: Chuyển nhà
      Edit: -BG-

      Thoáng cái ba năm trôi qua, Mạch Thu chẳng tốn chút sức lực nào làm bài thi cuối cùng cả. , khiêm tốn lâu như vậy rồi cũng nên đặt dấu chấm tròn cho viên mãn chứ!

      nghi ngờ rằng lần này Mạch Thu nắm chắc trong tay bị trí đầu bảng (*). Lần cuối cùng nhận kết quả học tập cũng là lúc Dương Cần Cần vô cùng kinh ngạc, Sa Sa vô cùng căm tức, còn bạn Mạch Thu – người gây ra vụ xôn xao quy mô kia – lại ngồi tàu hỏa về thành phố B cùng hai vợ chồng nhà họ Mạch để tiến hành chuyển nhà. Nguyên nhân hả, đồng chí Mạch Tử Kiệt lên chức chứ sao! (*nguyên văn ‘双百’- song bách. Bắt nguồn từ cụm ‘百花齐放, 百家争鸣’. Trong 《 về vấn đề xử lý chính xác mâu thuẫn nội bộ nhân dân 》năm 1957 chỉ ra phương châm nhằm thúc đẩy ‘nghệ thuật và khoa học’ cùng tiến bộ, là phương châm xúc tiến quốc gia XHCN của TQ phát triển phồn vinh)

      Có thể chuyển từ vùng Tây Bắc rộng lớn đến nơi đô thị sầm uất, ba người nhà họ Mạch cự kỳ vui sướng. Mặc dù Mạch Thu rất nỡ bỏ những quả dưa Hami ngọt đợm và những quả nho ở thành phố J (cái đồ tham ăn. . . .), nhưng khi nghĩ đến nguyên nhân khác, Mạch Thu bỗng cảm thấy hưng phấn khác thường ——thành phố B là nơi Cố lang nhà sinh sống đó.

      Sau hai ngày hai đêm, đúng lúc Mạch Thu buồn bực đến sắp phát điên cuối cùng cũng đến được thành phố B. Ba người vừa xuống tàu liền bị hai tiểu binh đón vào chiếc xe Jeep, phóng nhanh về trụ sở quân đội. Mạch Thu nhìn xuyên qua cửa số xe thưởng thức phong cảnh thành phố B. Thành phố này toát ra hơi thở cổ kính, càng thêm phần ý vị hơn so thành phố đại hóa sau này.

      Có thể định cư ở đây là chuyện mà Mạch Thu chưa bao giờ nghĩ tới. cảm thấy cuộc sống sau khi sống lại tựa như giấc mơ đẹp, đây có thể coi như người tốt được báo đáp ?

      Mạch Thu tươi cười tựa vào ngực Đinh Ninh ngủ say. Lúc tỉnh dậy trời gần tối, đồ cũng sắp xếp gần xong. Cấp của Mạch Tử Kiệt muốn chào mừng họ đến nên trước khi Mạch Thu chỉ có thể nhìn sơ lược quanh ngôi nhà mới. cảm thấy rất mỹ mãn, nhìn qua có vẻ hoa lệ hơn ngôi nhà ở thành phố J chút.

      Mạch Thu theo cha mẹ, chiếc xe Jeep kia vẫn đậu ở bên ngoài. Ba người lên xe, thẳng tiến đến khách sạn.

      Chậc chậc, có xe riêng đưa đón! Làm quan có chức có quyền có đãi ngộ khác nhau có khác. Ta đây là con của cán bộ cấp cao đó nha, Mạch Thu thầm đắc chí.

      Chiếc xe nhanh chóng đến trước khách sạn cổ kính. Ba người nhà họ Mạch xuống xe, vào phòng bao dưới hướng dẫn của nhân viên mặc sườn xám. Bên trong có rất nhiều người, Mạch Tử Kiệt dẫn vợ con vào chào hỏi mọi người, Mạch Thu lần lượt lễ phép chào chào chú chào bác sau đó mới ngồi ngay ngắn bên cạnh Đinh Ninh. Tất nhiên nhận được rất nhiều lời khen ngợi.

      Mạch Thu thầm hài lòng. Giả làm thục nữ chính là tuyệt kỹ kiếp trước của đó.

      Lúc này, nhân viên phục vụ bắt đầu phục vụ món ăn lạnh*. Mọi người ngồi vào chỗ của mình, tiếp tục trò chuyện. (*冷盘 , đây là thuật ngữ trong ngành ẩm thực, chỉ món rau trộn)

      "Ai da, thủ trưởng, sao cậu nhà lại tới?" Mạch Tử Kiệt hỏi vị quân nhân ngồi ở vị trí chủ vị.

      "Ha ha, nó tham gia thi đấu, lát nữa đến." Người đàn ông kia tươi cười .

      Lúc này Mạch Thu mới thấy vị bộ dáng của vị quân nhân kia. cảm thấy hơi quen mắt, vừa nãy có bao nhiêu bác làm cho đầu sắp hôn mê luôn, nào có nhớ ai vào với ai đâu.

      Hai người chuyện cửa phòng mở ra, người đàn ông kia ngước mắt nhìn, cười : "Xem này, phải tới rồi sao."

      Mạch Thu nhìn về phía cửa, hít sâu hơi, người kia là —— Cố Lãng!

      sai, ngưới đến chính là vị Cố đại soái (*) mà bạn Mạch ngày nhớ đêm mong. Mạch Thu rất kích động! Đúng là “ mòn gót sắt chẳng tìm được, đến khi gặp được lại chẳng tốn chút công sức nào”. còn băn khoăn biết phải làm sao để thường xuyên ‘ngẫu nhiên’ gặp được Cố Lãng đứa bé này lại tự đưa mình tới cửa. (*ý ở đây là vô cùng đẹp trai)

      Đầu tiên Cố Lãng lễ phép gọi người đàn ông kia tiếng "Ba", sau đó mới chào hỏi những người còn lại. Mạch Thu giật mình, ra người kia chính là ba của Cố Lãng - Cố Sâm. Chẳng trách cảm thấy nhìn rất quen mắt, nhìn bác này có cảm giác giống với bác Cố Lâm!

      Mặt Cố Sâm càng nhu hòa, hướng về phía Cố Lãng : "Tiểu Lãng, qua đây ba giới thiệu cho con, đây là chú Mạch và Đinh của con, còn đây là em Mạch Thu của con. Con cứ ngồi bên cạnh Mạch Thu , ở chung cho hòa thuận, bồi dưỡng tình cảm cho tốt."

      Sau khi Cố Lãng nghe xong, chào hỏi vợ chồng Mạch Tử Kiệt rồi ngồi xuống bên cạnh Mạch Thu. Bạn Mạch nào đó cực kỳ kích động, hận thể nhào tới hôn mãnh liệt miệng Cố Sâm. Bác Cố, bác đúng là ‘khéo hiểu lòng người’ đó nha. Cháu bồi dưỡng JQ với Cố lang nhà cháu tốt ~~

      Mạch Thu hồi phục lại tâm trạng, quay mặt sang phía Cố Lãng để lộ những chiếc răng bằng hạt gạo, giọng trong trẻo: "Chào , Cố Lãng!"

      Hôm nay Cố đại soái thi đấu thắng vì vậy tâm tình rất tốt, liền híp mắt cười đáp tiếng, còn xoa xoa đầu Mạch Thu nữa.

      Chỉ với hành động như vậy nhưng lại làm cho tâm trạng của Mạch Thu dâng trào. ràng là Cố Lãng sờ đầu ! phải là nằm mơ chứ? còn nhớ khoảng thời gian ở nhà Cố Khôn, Cố Lãng luôn cảm thấy phiền chết được .

      Lúc ăn cơm, Mạch Thu vui vẻ gắp những thức ăn mà mẹ Mạch gắp cho nhét vào miệng. Đầu óc sớm bay về phía vị ngồi bên cạnh kia, hoàn toàn biết mình nhét cái gì vào miệng.

      Sau khi cơm nước no nê, nhóm người ra khỏi phòng bao, vừa vừa tay bắt mặt mừng chuyện với nhau. Ba người nhà Mạch Tử Kiệt chuẩn bị gọi taxi bị Cố Sâm gọi lại: "Tử Kiệt, ngồi xe tôi cùng về ."

      "Chuyện này. . . ngại quá." Mạch Tử Kiệt có chút do dự.

      "Được rồi, cần phải khách sáo với tôi. Hơn nữa, phải chúng ta ở chung khu à??

      "Vâng, cám ơn thủ trưởng!"

      "Cám ơn bác!" Mạch Thu chân chó , nhưng trong nội tâm lại vô cùng kích động với câu của Cố Sâm: căn nhà lớn! căn nhà lớn đó!

      Cố Sâm cười xoa đầu Mạch Thu, tiếp tục với Mạch Tử Kiệt: "Hôm nay đơn vị có việc, chị dâu cậu tới, hôm nào đến nhà chúng tôi chơi để cho chị dâu cậu làm vài món đặc sản cho mọi người ăn!"

      chuyện chiếc xe Jeep quân đội màu xanh lục chạy đến. Đoàn người lên xe, Mạch Thu ngồi ở đằng sau cùng vợ chồng Mạch Tử Kiệt. Chiếc xe chạy bon bon đường lớn, Mạch Thu nhìn xuyên qua cửa sổ ra ngoài, cảnh đêm ở thành phố B đẹp hơn, náo nhiệt hơn ở thành phố J, sầm uất hơn quê hương của Mạch Thu nhiều.

      "Tiểu Thu sắp lên tiểu học rồi, định để con bé đến đâu học chưa?" Cố Sâm hỏi.

      "Con muốn học trường tiểu học thuộc quân đội!" Mạch Thu nhanh nhảu cướp lời. muốn gặp phải mặt hàng cực phẩm như Sa Sa nữa. Những đứa trẻ học trong trường tiểu học của quân đội đều lớn lên ở quân khu nên có tính cách như vậy.

      "Điều này cũng tệ, Cố Lãng của con cũng học ở trường tiểu học quân khu đó!"

      "Vậy Cố Lãng học lớp mấy rồi ạ?" Mạch Thu vô cùng chờ mong hỏi.

      "Ha ha, con năm nay vừa tốt nghiệp, mới khai giảng xong."

      Sau khi Mạch Thu nghe xong mặt liền xụ xuống. phải chứ: mình học tiểu học ấy học cấp hai, mình vẫn học tiểu học ấy lên cấp ba, chờ đến lúc mình lên cấp ba phải ấy học đại học rồi à? NO! Tình học đường của tôi ~ thể như thế được! ! !

      Dọc đường , Mạch Thu đều mang khuôn mặt của oán phụ. Khuôn mặt như đưa đám, vô cùng đưa đám.

      Lúc về đến nhà muộn rồi, sau khi Mạch Thu đánh răng rửa mặt xong, Đinh Ninh dẫn về phòng của mình. Cuối cùng khi Mạch Thu bước vào căn phòng ngủ của mình mặt cũng có nụ cười.

      Nhà họ Mạch ở thành phố J chỉ có hai phòng ngủ và phòng khách, gian được lớn lắm cho nên tuy Mạch Thu có chiếc giường của riêng mình nhưng lại phải ở chung phòng với ba mẹ. Điều này làm cho Mạch Thu sống độc lập nhiều năm của kiếp trước quen. Bây giờ có phòng ngủ riêng nên tất niên vô cùng hưng phấn.

      Mạch Thu nhảy lên giường, chiếc giường này vẫn là chiếc giường cứng của Mạch Thu ở thành phố J. trước nay vẫn luôn ngủ giường cứng bởi vì giường mềm tốt cho phát triển khung xương của trẻ . Ga giường và chăn đều là đồ mới, màu phấn xanh dương, bên in họa tiết hoa , cùng loại với rèm cửa sổ. Thời nay vẫn chưa có loại vải với họa tiết hoạt hình. ra Mạch Thu khá thích khỉ Hi-Ha.

      Cuối giường là cái bàn học, bên cạnh bàn học là giá sách, phía đặt mấy quyển truyện cổ tích. Bày biện rất đơn giản, mang khí mộc mạc của gia đình.

      Sáng ngày thứ hai, Mạch Thu chìm trong mộng bị tiếng còi quân đánh thức. Sau khi ăn sáng xong, dưới dặn dò của Đinh Ninh, Mạch Thu mang theo đặc sản của thành phố J đến chào hỏi nhà hàng xóm. Ở thời kỳ đó, quan hệ tốt với láng giềng là rất quan trọng. Trước khi tới đây công việc của Đinh Ninh cũng được sắp xếp ổn thỏa. vẫn làm việc tại bệnh viện thuộc quân đội, bởi vì hôm nay phải làm nên đành giao chuyện này cho Mạch Thu.

      Mạch Thu chạy sang nhà đối diện, ấn chuông. Người mở cửa là bé cũng chạc tuổi , khuôn mặt tròn trịa, mắt to long lanh, dáng dấp hết sức đáng .

      bé có chút ngạc nhiên nhìn Mạch Thu: "Cậu là. . ."

      "Xin chào, tớ là Mạch Thu, ở đối diện nhà cậu, hôm qua mới vừa dọn tới."

      "Vậy à, tớ tên là Chu Hiểu Nam, mời vào!" Sau khi nghe xong, bé tươi cười với Mạch Thu, để lộ ra hai lúm đồng tiền.

      "Tiểu Nam à, ai tới vậy con?" người phụ nữ từ trong bếp ra, hỏi.

      "A, mẹ, là bạn bên nhà đối diện mới chuyển đến đây." Chu Hiểu Nam cười híp mắt .

      "Con chào dì, con tên là Mạch Thu, hôm qua mới chuyển tới đây cùng với ba mẹ ạ." sau đó lấy đặc sản đưa qua: "Đây là đặc sản nhà con mang từ thành phố J tới, con hy vọng dì thích."

      "Ha ha, cám ơn con, đúng là đứa trẻ khéo léo."

      "Dì ơi, hôm nay ba mẹ con đều phải làm nên đến đây chào hỏi mọi người được, mong dì thông cảm."

      "Ay dà, sao đâu con, xem bé con này biết ăn ghê chưa!" Mẹ của Chu Hiểu Nam có vẻ hết sức vui vẻ.

      "Vậy con xin phép dì, con vừa tới đây nên muốn xung quanh làm quen với hoàn cảnh chút ạ."

      "Con mình à? Hay là để Tiểu Nam cùng với con , đến trưa về đây ăn cơm với dì, dì cho con nếm thử món ăn Đông Bắc!"

      Lúc này Mạch Thu mới hiểu , ra là người Đông Bắc, chẳng trách lại thẳng thắn thoải mái như vậy. Mạch Thu từ chối được thịnh tình của mẹ Chu rốt cuộc vẫn đồng ý cùng với Chu Hiểu Nam.

      Hai người ra cổng chính của chung cư, Mạch Thu kéo kéo tay áo Chu Hiểu Nam hỏi: "Tiểu Nam, cậu có biết ở xung quanh đây có công viên nào ?"

      Mạch Thu muốn tìm nơi tiếp tục luyện Tiếng , với cả đàn ghi-ta nữa. Bây giờ có cây đàn ghi-ta cho riêng mình rồi. Cây đàn ấy là Tạ Minh Vĩ tặng lúc nghe tin phải chuyển . Mạch Thu đột nhiên nhớ ra, hình như Tạ Minh Vĩ học đại học ở thành phố B, khi nào tâm trạng tốt lại tìm ta bắt nạt.

      "Công viên à? A, qua con đường này là có đó. , tớ dẫn cậu !"

      Có khả năng Chu Hiểu Nam bị mẹ Chu ảnh hưởng cho nên người cũng mang theo nhiệt tình hào phóng. Mạch Thu rất thích bé này, điều này khiến nhớ đến người bạn tốt nhất ở kiếp trước của mình: Lý Tuyết. Lý Tuyết là bạn học trung học năm lớp 6 của Mạch Thu. Ngay ngày đâu tiên hai người có mối quan hệ rất tốt, đến khi kiếp trước của Mạch Thu kết thúc, quan hệ của hai người vẫn cực kỳ thân thiết. Nghĩ tới đây, Mạch Thu có chút buồn bã, biết kiếp này có thể gặp lại ấy , dù sao còn định cư ở quê nhà nữa.

      Hai người cùng nhau con đường mòn trong công viên, do là buổi sáng nên có thể dễ dàng nhìn thấy có vài người luyện Thái Cực quyền.

      "Này, cậu nhìn ông cụ kia xem." Chu Hiểu Nam kéo Mạch Thu lại, chỉ vào ông cụ luyện Thái Cực quyền, : "Người đó là sỹ quan cấp cao, rất có danh tiếng đó."

      Mạch Thu nhìn theo phương hướng Chu Hiểu Nam chỉ, nhìn thấy ông cụ mặc quần áo trắng nghiêm túc luyện từng động tác . Nhìn độ mạnh yếu kia, thân thể xương cốt chắc hẳn rất rắn chắc.

      Hai người đứng ở ven đường xem lát rồi sâu vào trong công viên. Thông qua khảo sát, Mạch Thu chọn được nơi khá an tĩnh.

      Chu Hiểu Nam dẫn Mạch Thu dạo xung quanh quân khu cho tới trưa coi như là quen thuộc hoàn cảnh. Hai người cũng nhanh chóng trở thành bạn tốt.

      Buổi trưa hai người trở về, vừa tới ngưỡng cửa, Mạch Thu mới nhớ ra mình còn chưa cho ba mẹ biết mình qua nhà họ Chu ăn cơm. với Chu Hiểu Nam tiếng rồi chạy vể nhà mình trước.

      Mạch Thu về đến nhà Đinh Ninh làm về, nấu cơm trong bếp. Mạch Thu kể lại chuyện, Đinh Ninh liền đồng ý ngay.

      Mạch Thu chuẩn bị sang nhà họ Chu chuông cửa vang lên. ra mở cửa, đứng bên ngoài chính là mẹ của Chu Hiểu Nam. Mẹ Chu tới, thấy Đinh Ninh xào thức ăn vội vàng : "Ai ya, chị dâu, đừng nấu nữa, đến nhà em ăn cơm . Em nấu bàn đầy thức ăn chờ mọi người rồi! Chu Văn Bân nhà em với chồng chị là người cùng đôi, chồng em còn là cấp dưới của nhà. Bây giờ hai người họ đều ở nhà em rồi, chị cũng mau qua đó , ha!"

      "Vậy được, tôi xào xong đĩa rau này rồi mang qua luôn. " Đinh Ninh vừa nghe thấy Mạch Tử Kiệt cũng ở đó, liền đồng ý ngay.

      "Yes Sir, chị nhanh lên nha." Mẹ Chu mẹ xong vui vẻ ra về.

      "Tiểu Thu, đây chính dì mà con bảo ở nhà đối diện à?" Đinh Ninh hỏi.

      Mạch Thu gật đầu, Đinh Ninh cười : "Đúng là người thẳng thắn."

      Đinh Ninh xào xong rau, xúc vào đĩa rồi dẫn Mạch Thu sang nhà họ Chu. Vào phòng khách, Mạch Thu phát ba mình em thâm tình’ với Chu Văn Bân.

      Mẹ Chu bê đĩa rau tay Đinh Ninh đặt lên bàn, kêu mọi người ngồi xuống ăn cơm. Mạch Thu nhìn lướt qua bàn ăn, wa, cần phải nữa, chuẩn bị rất nhiều đồ ăn nha: nào là mỳ thịt heo, gà kho nấm, cả thịt bò hầm khoai tây nữa, v.v... Tất cả đều là những món ăn đặc sản của vùng Đông Bắc.

      Chiều còn phải về quân khu nên hai người đàn ông thể uống rượu, nhưng bữa cơm này vẫn ăn rất vui vẻ thoải mái. Cùng ngày hôm đó, Mạch Thu biết Chu Hiểu Nam lớn hơn mình tuổi, nhưng cũng mới sắp học lớp 1, cũng chuẩn bị vào trường tiểu học của quân đội, chừng có thể được phân vào cùng lớp. Hai người đều rất phấn khích.

      Tác giả có lời muốn : bạn nào đó ở nhà chơi vui đến nỗi quên trời quên đất nhưng lại vẫn cứ bí văn, lâu có bài, thực xin lỗi các bạn.

      biết là JJ hay là máy vi tính xóa mà khôi phục lại được bình luận, xoắn xuýt. . .
      Last edited by a moderator: 24/10/15

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :