1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Nuôi dưỡng Âu Dương đại boss - Tam Thiên Lưu Ly (Đồng Nhân Cổ Kiếm Kì Đàm) (C3)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Nuôi dưỡng Âu Dương đại boss




      Tên gốc: “Phiêu” Âu Dương lão bản (*)

      Tác giả: Tam Thiên Lưu Ly

      Editor: Ngọc Giao

      Thể loại: Đồng nhân Cổ Kiếm Kỳ Đàm, tiên hiệp, xuyên , đủ thứ các loại luyến, vân vân và mây mây, ..., 3 kết cục ( 2 SE + 1HE)

      Rating: giới hạn.

      Warning:

      * Chống chỉ định với những ai là fan của các CP CungxN như CungxPhương, CungxTô, CungxViệt, CungxLan, CungxThương, ... và những ai ship Trường CầmxKhan Du.

      * thích kiểu nam chính hùng, chính nghĩa, nữ chính xinh đẹp, hoàn mĩ xin thận trọng trước khi đọc.

      * thích tính cách vặn vẹo của bạn Cung xin click x.

      Giới thiệu:

      Cái tên lên tất cả, truyện này vốn viết nên để “phiêu” Âu Dương đại BOSS, ngày hôm qua ta đây bỗng nhiên phát ra mới là tình của mình, cho nên hôm nay dựa theo nguyên tắc “ thương chính là bất hạnh của ” mà “phiêu” . (>_<)

      Bối cảnh của truyện là lúc đại BOSS bắt đầu độ hồn, nhưng chưa tới khi tuyệt vọng, cũng chưa gặp công chúa Tốn Phương, sau, và nữ chính gặp nhau, 1vs1, kết HE.


      -Giới thiệu sơ lược vẫn chưa nghĩ ra, bên dưới là trích đoạn ngắn, rất hoan nghênh vị nào tốt bụng viết giúp cái văn án –


      Đôi mắt của Thái Tử Trường Cầm gằm xuống, cũng phải, nếu phải là kẻ ngốc sao lại thuận tay mà nhặt lên cái của nợ như vậy chứ?

      “Hửm? Ngươi đói bụng sao?” A Du nhìn đứa bé lúc, thận trọng theo dõi đôi mắt của đối phương, sau đó tỉnh ngộ, “Thảo nào cứ chằm chằm nhìn vào ngực ta, nhưng ta có sữa cho ngươi bú đâu, làm sao đây?”

      “...” là muốn gầm lên tiếng rúng động biển xanh mà!

      ......


      Chú thích

      (*) Phiêu: Khụ khụ, cái từ này thiệt là khó lắm, nó thường chung với chữ “đổ”, người ta gọi là “phiêu đổ” chỉ các thói hư như chơi xx và đánh bài. ( xx là cái chi chi chắc mấy bấy bì ai cũng hiểu mà, người nào trong sáng vẫn chưa hiểu xin mời tham khảo từ “phiêu kĩ”^^) Truyện có hai tên, là "Phiêu Âu Dương lão bản", hai là "Nuôi Âu Dương lão bản", và bạn chọn cái tên sau để nghe cho nó thanh nhã. ^^


      * là cái văn án của bạn tác giả rất là “ba chấm”, thế nên bạn viết văn án khác để dễ hiểu hơn.



      Rất lâu, rất rất lâu trước kia, còn là vị thần tiên áo trắng như tuyết, nhiễm bụi trần, tiếng đàn vang danh khắp Thiên Đình.

      Nhưng, đó chỉ là rất lâu, rất lâu trước.

      Bây giờ, là quái vật tồn tại bằng cách cướp thân xác của người khác, cắn nuốt hồn phách của họ, kể cả đó là con người, hay súc vật.

      Bị giết.

      Lừa gạt.

      Phản bội.

      Vây công.

      Giết hết.

      Từng nét chữ chằng chịt khắc đá chính là những thứ mà trải qua. Chúng nhiều đến mức, tâm hồn trở nên lạnh lẽo, tin con người, ghê tởm con người, sợ hãi dối trá của con người.

      Nàng, cũng là con người. Nàng cũng giống họ thôi. Rồi cũng phản bội , lừa dối , ghê sợ khi biết cách sinh tồn của . Chỉ là, nàng giỏi giả nhân giả nghĩa hơn những kẻ khác.

      Nhưng mà, phải như vậy.

      Gặp được nàng, là may mắn của , là bất hạnh của nàng, là may mắn của nàng, cũng là bất hạnh của .

      Đời người có hạn, dưới vòng tuần hoàn sinh lão bệnh tử, chung quy nàng cuối cùng cũng già , tóc nhuộm sương bạc trắng, lưng còng xuống. Mà , sau mỗi lần độ hồn, lại vẫn như vậy, giữ mãi tuổi thanh xuân đẹp đẽ kia.

      : “A Du, đến lúc tóc nàng bạc trắng như tuyết, có thể để ta vì nàng búi tóc ?”

      : “Đến khi lưng nàng còng xuống, để ta dìu nàng du ngoạn, được chứ?”

      : “Chẳng ngại có ngày nàng bệnh tật nằm giường, có thể để ta vì nàng bưng trà rót thuốc, thi thoảng kể cho nàng nghe vài ba chuyện linh tinh ngoài phố, đôi khi lại bế nàng ra khỏi phòng, như trước đây vẫn thường làm, cùng nhau tắm ánh nắng xuân ấm áp?”

      Suốt cuộc đời của A Du, có nửa thời gian là bên cạnh làm bạn cùng Trường Cầm, mà nửa còn lại, chính là đợi chờ độ hồn trở về.

      Chẳng qua là, nàng chưa từng hối hận về quyết định năm ấy.

      Chưa từng.



      ... ...... ........


      Lời giới thiệu của người edit: (Nên đọc phần này để chuẩn bị tinh thần :v)

      làm sao nhỉ, truyện hài có, bi có, điền văn cũng có, phải dạng nửa đầu hài nửa sau bi lừa tình, mà là bi hài đan xen, khiến bạn vừa khóc vừa cười.

      Truyện có nam chính độ hồn, mỗi lần độ hồn thay thân xác khác nên có lúc độ vào bé lolita, có lúc là chàng thư sinh áo trắng, thôi muôn hình vạn trạng, cho nên truyện tụ hội đủ các thể tỷ đệ luyến, bách hợp luyến, nam thiếu nữ lão, nữ thiếu nam lão, ... etc....

      Cảnh báo về tính cách vặn vẹo của bạn nam chính, vì từng trông thấy quá nhiều dối trá và dơ bẩn của con người, cộng với quãng thời gian dài độc, bị người đời xem như quái vật, nên ý rất chi là ... Lần đầu tiên mình đọc truyện thấy nam chính cho nữ chính uống thuốc vô sinh bởi sợ nếu có con tình của nàng bị chia sớt, thương con hơn thương . Cho nên mới gặp là bất hạnh lớn nhất đời chị, nhưng là bất hạnh ngọt ngào. ^^

      Cuối cùng, đây là món quà dành tặng cho những ai thích đại BOSS như mình, chúc các bạn luôn trẻ khỏe vui vẻ để có sức khóc vì nhà. <3<3

      P/s: Tốc độ dự kiến là 1 tuần/ 1 chương, vì bạn là ốc sên lai rùa, vừa bò vừa lết nên nếu có kiên nhẫn chờ đợi bạn hoàn truyện này mọi người có thể search GG ra bản convert theo tên “Phiêu Âu Dương lão bản” hoặc sử dụng link nguồn để đọc bản raw trước​
      Bò đeo nơlinhdiep17 thích bài này.

    2. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 1: Tương ngộ
      Tác giả: Tam Thiên Lưu Ly
      Người edit: Ngọc Giao

      Lần đầu tiên A Du gặp được Thái Tử Trường Cầm là bi kịch.

      Đối với hai người mà đều quả là như vậy.

      Khi đó A Du vừa mới trải qua tai nạn bi thảm nhất trần gian, cách ngắn gọn, cũng là bởi vì bị chiếc xe tông vào, mạnh đến mức khiến linh hồn từ trong cơ thể bay ra ngoài, sau đó nàng trở thành em biết tên ở nơi biết tên tại thời đại cũng biết tên nốt —— được rồi, người ta thường gọi đó là xuyên .

      Đến khi nàng dung hợp hết tất cả kí ức của chủ thân thể ấy rồi, A Du xác định, thế giới này cùng với bất kì triều đại cổ nào trong trí nhớ của nàng đều giống nhau, mới đầu là cảm thấy đau khổ, sau lại thấy may mắn, chí ít, suốt cả quãng đời sau này của nàng cũng phải hối hận chẳng học giỏi môn Lịch sử ý ...

      bé mà nàng nhập vào người độ chừng tám tuổi, quê nhà vừa bị nạn hạn hán, sau khi cha mẹ qua đời bé theo nạn dân lên đường đến thành trấn khác.

      bé này vận may tệ, đến được trấn khác phú hộ ở trấn mở lòng tốt bố thí cháo; mà bé này vận may cũng đen, lúc uống cháo quá gấp gáp, kết quả bị nghẹn cái rồi thở được, vì thế, cứ như vậy là "" luôn ...

      Đối với việc này A Du cũng biết nên cái gì cho phải, chỉ có thể lặng lẽ bưng lên bát cháo mấy giây trước là thủ phạm hại chết "nàng", hung hăng trút vào bụng, sau khi chép chép miệng vài cái, nàng dứt khoát đứng lên, quyết định lấy thêm bát nữa.

      Bởi tuổi còn lại nom hoạt bát lanh lợi, nàng suôn sẻ nhận được bát cháo thứ hai, A Du sau khi hài lòng thở phào, quyết định tìm cái vò đổ bát cháo này vào dự trữ, kế đó lại đến xin thêm vài bát nữa —— tranh thủ lấy đủ ăn trong tuần —— Ai mà biết được những người đó còn phát cháo tới khi nào chứ? Thân thể này còn như vậy, trời mùa này lại còn lạnh giá, bị đói mấy ngày liền chết ngay.

      Ngay khi A Du rẽ qua góc tường, bọn họ gặp nhau.

      Lúc đó, Thái Tử Trường Cầm vừa trải qua lần độ hồn.

      Độ hồn đổi thân thể, vốn là việc cướp đoạt mạng sống nghịch lại với ý trời, bất cẩn chút lập tức cả thân thể và linh hồn đều bị hủy, cho nên mỗi lần lần nào cũng có thể là bị hành hạ đến sống chết, nếu độ vào thân thể của trẻ con sao, còn vào thân thể hơi lớn tuổi tí, thể ngay tức khắc thao túng cơ thể mới này như bình thường, dù chỉ khẽ nhúc nhích ngón tay, cũng đau tựa có ngàn vạn con kiến cắn.

      Trước khi bò được chỉ có thể nằm, bên cạnh có nước, có người nào, chỉ có thể chờ chết.

      Trước khi được chỉ có thể bò, dù cho bò có chậm, tay chân có đau hơn nữa, cũng thể dừng lại, bằng vĩnh viễn thể chờ được ngày đứng lên bước .

      Vận số của Thái Tử Trường Cầm tệ, lần này trực tiếp độ hồn vào trong cơ thể của đứa bé: mà vận số của Thái Tử Trường Cầm cũng đen đủi, lần này cha mẹ của cũng là nạn dân, cực khổ vô cùng đưa vào thành trấn, sau lập tức quẳng ở ổ chó ven đường.

      đứa bé xíu, làm sao có thể tự sinh? Chỉ đành tự diệt thôi ...

      Thái Tử Trường Cầm khép hờ đôi mắt, trẻ sơ sinh thanh tuyến chưa hoàn thiện, thể mở miệng chuyện, ngoại trừ phát ra vài tiếng oa oa khóc cái gì cũng làm được, nhưng mà, dù cho khóc gào cũng có ích lợi gì?

      Đại nạn trước mặt, núm ruột do chính mình sinh ra còn có thể vứt bỏ, ai lại chịu chăm sóc đứa trẻ sơ sinh vô dụng chứ?

      khuôn mặt non nớt lộ ra nụ cười mỉa mai ...

      Nhưng mà, giây sau đó, phát mình được bế lên, chưa kịp thu lại nụ cười mặt, thấy khuôn mặt nho lấm lem tro bụi nhìn vào mình.

      ẵm bé loài người, thân thể gầy, xương cốt khẳng khiu, khuôn mặt chỉ bằng bàn tay, da dẻ vàng vọt, nhưng đôi mắt lại đen lay láy như mực vô cùng sinh động, sau khi chăm chú quan sát , bé cảm thán mở miệng:

      "Cơ mặt bị co giật? Thảo nào ngươi lại bị vứt bỏ."

      "..."

      " sao sao." A Du ôm lấy đứa trẻ mới sinh có khuôn mặt càng ngày càng run rẩy dữ dội hơn, vỗ vỗ nó, "Ở quê nhà của ta, mặt càng co giật người ta càng thích đó, co giật đến mức thành mặt liệt có thể trở thành nam thần lạnh lùng."

      "..."

      Hóa ra là kẻ ngốc.

      Thái Tử Trường Cầm rũ mắt xuống, cũng phải, nếu là kẻ ngốc có ai lại thuận tay mà nhặt cái của nợ này về chứ?

      "Hửm? Ngươi đói bụng sao?" A Du nhìn đứa bé hồi, thận trọng săm soi ánh mắt của đối phương hướng về phía nào, sau đó tỉnh ngộ, "Chẳng trách cứ nhìn trước ngực ta mãi, nhưng mà ta có sữa cho ngươi bú đâu, làm sao đây?"

      "..." là muốn gầm tiếng rúng động biển xanh mà, làm sao bây giờ?

      Sau khi suy tư lúc, ánh mắt A Du rơi xuống bát cháo vừa đắt ở dưới đất: "Xem như số ngươi may mắn." đoạn, nàng dùng ngón tay chấm ít cháo, đút vào miệng của đứa bé, "Đến đây đến đây nào, ăn cái này nha."

      Cũng may cháo được bố thí thường nước nhiều gạo ít lại nấu nhừ, hầu như có hạt gạo nào còn nguyên, bằng trẻ sơ sinh thể ăn được.

      Thái Tử Trường Cầm sửng sốt trong chốc lát, liền há miệng ăn cháo.

      hiểu , lúc này đây mình còn là vị tiên nhân tự tại đánh đàn cổ núi tiên nữa, kiêu ngạo trong lòng vẫn có, nhưng mà cũng muốn sống sót, bất luận là bằng cách nào.

      muốn tiếp tục sống.

      Khi trẻ con liếm vào tay cảm giác giống như chó mèo vậy, A Du bất giác tự chủ được bật cười, vừa cười vừa đổi tư thế, dựa vào tường ngồi xuống, tay khe khẽ vuốt tóc của đứa bé, tay chấm cháo đút cho ... Hoặc là nàng?

      A Du trong lòng cứ thắc mắc mãi, mà thắc mắc trong lòng nhất định phải giải đáp, đây mới là thái độ đúng đắn của con người ấy mà.

      Vì vậy, sau khi cho đứa bé ăn no rồi, A Du đặt bát cháo xuống bên cạnh, ngồi xếp bằng ngay ngắn, kế tiếp đem đứa bé để xuống đùi mình, bắt đầu giở tã ra.

      "..." Trong lòng Thái Tử Trường Cầm đột nhiên mãnh liệt dâng lên cảm giác bất an, cái ngốc này lại muốn làm gì đây?

      Nhưng mà bất kể đối phương muốn làm gì, cũng cách nào ngăn cản, lâu sau khi độ hồn, có thể điều khiển cái thân thể này, nhưng là gần như ích lợi gì hơn.

      Thân thể của đứa trẻ sơ sinh, có thể làm được cái chi chi?

      Vì vậy, chỉ có đành trơ mắt nhìn bé này giở ra từng lớp từng lớp vải rách dùng làm tã lót người mình, cho đến khi trở thành trần như nhộng.

      "Ồ, ra là bé trai cơ à."

      "..." Thái Tử Trường Cầm đến giờ khắc này đây rốt cuộc biết được đối phương làm cái gì rồi.

      Thế nhưng!

      tuyệt đối ngờ tới được chính là!

      bé ngốc này lại có thể vừa , vừa đưa tay kéo kéo "của quý" của đứa bé, giống như chứng minh cái gì.

      "! ! !" Tiếng rồng rống lên rúng động biển cả! ! ! .

      —— Đương nhiên, có thể rống lên thành tiếng mới là lạ.

      Vì vậy, A Du chỉ là bình tĩnh kéo kéo, xong rồi đem tã lót bọc lại từng lớp từng lớp , đoạn tìm cái thắt lưng cột đứa bé trai vào trước ngực mình, bưng bát cháo lên, tiếp tục tìm cái vò.

      Vốn là như vậy mà, kéo kéo sờ sờ "của quý" của đứa bé sơ sinh tính làm sao? Có người lớn ở nhà nào chưa từng làm như thế đâu chứ?

      Cho nên rằng .... Hết thảy đều là lỗi của Trường Cầm?

      Hết chương 1.
      Bò đeo nơ, windlove_9693linhdiep17 thích bài này.

    3. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 2 : Hai tháng
      Tác giả: Tam Thiên Lưu Ly
      Người edit: Ngọc Giao

      Trong nháy mắt hai tháng trôi qua.

      Mùa đông khiến người ta khó lòng sống sót nhất cũng mất, A Du cười cười ngắm nhìn cảnh xuân tươi đẹp ngoài song cửa sổ.

      là cửa sổ, chẳng thà bảo rằng đó là lỗ thủng tường, chiếc vò nàng nhặt về kia hóa ra lại rất hữu dụng, ban ngày có thể đựng cháo, buổi tối sau khi đổ cháo vào miệng lại đem nó chèn vào cái lỗ kia, vừa khéo làm cửa sổ chắn gió luôn —— câu "Úng dũ thằng khu" (*) mà trước đây thầy giảng trong tiết Ngữ Văn, bây giờ nàng mới chân chính trải nghiệm qua lần.

      Sau khi cầm cái vò lên tay, A Du quay người bước , đến bên"chiếc giường" dùng vải bố rách cùng với rơm rạ chắp vá lại mà thành ở góc của gian nhà tồi tàn, đưa tay ôm lấy đứa bé sơ sinh, tỉ mỉ kiểm tra lần, đoạn mới gật đầu, đặt đứa bé xuống, thành thạo nhóm lửa tại góc nhà bên kia, lại đem vò đựng nước treo lên, từ từ gom tất cả củi khô nhặt được trong ngày bỏ vào đám lửa.

      Phải số của A Du xem như là may mắn.

      Nạn dân từ nơi khác đến đây như nàng, nếu có tay nghề hoặc sức lực có thể kiếm miếng cơm ăn, còn loại giống A Du cũng chỉ có thể làm ăn mày, may là những người có hoàn cảnh tương tự nàng tuyệt đối phải số ít, gian nhà rách nát ngoại thành này chính là nơi trú thân của bọn họ.

      Người nghèo cũng có nhân nghĩa của người nghèo, những người khác thấy A Du tuổi lại còn mình mang theo đứa bé chưa dứt sữa, đều thương tình, tuy cách nào cũng có khả năng giúp đỡ nàng về mặt vật chất, tiền tài, nhưng cũng che chở cho nàng, chính vì vậy, A Du mới có thể yên tâm cả gan ở lại đây, lo bọn buôn người mẹ mìn đến bắt nàng .

      Bởi vì thời tiết ẩm ướt, nước nhanh chóng ùng ục sôi.

      A Du cầm lấy cái bát mẻ ở góc tường, trong đó ràng là đựng non nửa bát chất lỏng màu trắng đục, sai, chính là sữa —— tất nhiên là phải vắt ra từ ngực của A Du đâu, nàng cho dù ăn cỏ cũng có sữa được.

      Đây là đổi từ chỗ của dì Vương sát vách.

      Chắc bởi khéo ăn khéo , mỗi ngày nàng hầu như đều có thể kiếm được đủ ăn, nhưng mà có nhà ai hôm nào cũng bố thí nước cháo hay sữa, cũng may dì Vương vừa sinh con lâu, sữa dồi dào, đáng tiếc ngoài trừ đứa bé nàng còn phải chăm sóc trượng phu bị bệnh nặng.

      Vì vậy A Du bèn dùng phân nửa số thức ăn đổi lấy sữa của nàng, ai cũng có được thứ mình cần, song phương xem như đều hài lòng.

      Hơ cái bát mẻ nước, cẩn thận dè dặt cầm bên mép bát, lâu sau, sữa nóng.

      A Du cầm bát, ra ngoài tìm thêm cái chậu vỡ trút hơn phân nửa nước từ trong vò qua, sau đó đem cơm thừa ngày hôm qua xin được đổ vào trong vò, cầm lên cành cây thay chiếc đũa khuấy hai cái, bèn tạm bỏ nó qua bên, bưng bát lên chuẩn bị về phía đứa bé.

      Bởi sợ làm đường hô hấp còn yếu ớt của đứa bé bị sặc, từ trước đến nay lúc nàng nhóm lửa bao giờ dám ở gần .

      Khi nàng làm tất cả những việc này, nàng cũng biết được, phía sau có đôi mắt đen nhay nháy, chăm chăm nhìn nàng hề chớp.

      Thực ra , cho dù nàng có biết chăng nữa, cũng chẳng có phản ứng gì, chung quy, phải đó chỉ là đứa bé thôi sao?

      Nhưng mà trăm phần trăm tuyệt đối phải đứa bé đâu.

      Thái Tử Trường Cầm chăm chú nhìn bóng lưng bận rộn của bé, đôi mắt sâu thẳm —— từ khi nàng nhặt về đến giờ qua hai tháng.

      Đoạn thời gian đầu vô cùng khó khăn, khi đó nàng còn chưa tìm được gian nhà cũ nát này để trú thân, hàng đêm chỉ đành ngồi thu lu bên xó tường của những nhà giàu có, dùng tất cả vải rách và rơm rạ mà nàng nhặt được quấn người kín mít, lại lấy thêm ôm rạ phủ lên những lỗ thủng của cái chiếu trúc rách te tua để đắp lên hai người, cứ như vậy mà chịu đựng qua đêm.

      Có những lúc chịu nổi, bèn nhân trời tối nhặt vài cành cây khô lá mục về nhóm đám lửa , gắng gượng hơ nóng chân tay.

      Đôi khi thậm chí thể nào nhóm được lửa, nàng chỉ đành ôm chặt, ban đêm qua lại đường, khiến cơ thể ấm áp lên đôi chút.

      lúc đầu vẫn muốn xem thử, nàng đến khi nào mới vứt cái của nợ như .

      Nhưng mà, nàng từ đầu tới cuối vậy.

      Mỗi lần xin được cơm, đều trước tiên đút cho ngụm.

      Mỗi lần nhặt được mảnh vải bố lớn chút, luôn luôn quấn lên người trước tiên.

      Cho dù chẳng bao giờ được ăn no, cho dù bị người ta khinh ghét, cho dù bị người ta xô ngã xuống đất, mặt nàng chưa bao giờ tắt nét cười, dường như trải qua cuộc sống như thế lại là việc cực kì thoải mái.

      Có lúc, cảm thấy nàng quả là kẻ ngốc.

      Đương khi nghĩ ngợi, "kẻ ngốc" lại bưng bát sữa nóng tới gần , thành thực ôm vào lòng, dùng ngón tay vừa rửa sạch bằng nước nóng để chấm sữa đưa vào miệng của Thái Tử Trường Cầm: "Uống nào, há miệng ra, ùm, ngoan quá."

      Hành động trước ý thức, Thái Tử Trường Cầm sớm theo thói quen mà há miệng ra, nhanh chậm dùng bữa.

      Dù cho trong lốt của đứa bé, cũng có vẻ tao nhã lạnh nhạt.

      Nhưng mà A Du ngoài vị này đây chưa từng chăm sóc trẻ con nào khác, cho nên tự nhiên cách nào phát cùng những đứa bé khác có gì giống nhau, còn mặc nhiên cho rằng —— trẻ con vốn là rất dễ trông nom đó chứ! Những kẻ bảo trẻ con ồn áo, ầm ĩ, hay đái dầm, tất cả đều là đồ xấu xa ngại phiền hà! Cục cưng nhà ta chưa bao giở đái dầm, khóc lên nhắc nhở ta!

      Được rồi, trong lòng của nàng tràn đầy cảm giác thành tựu cách kì lạ.

      "Mùa xuân đến rồi." A Du vừa đút cho đứa bé, vừa theo thói quen mà lải nhải mình, hàng ngày nếu với ai câu nào nàng cảm thấy đơn, cũng may là nàng cần người khác trả lời lại, chỉ muốn có người nghe nàng thôi.

      "Mưu sinh của cả năm đều dựa vào mùa xuân, ngày này may mắn cả năm ngày nào cũng tốt."

      "Nghe tiệm ăn cuối phố cần tìm người rửa bát, hôm nay ta định đến thử xem, tuy rằng có tiền công, nhưng bao ăn ở, ít nhất cũng ấm áp hơn ở ở đây nhiều lắm."

      "Vui , vui ? Hì hì hì ... "

      Thái Tử Trường Cầm nhướng mi mắt, đây là lần thứ mười nghe được tin tức "tìm việc", đương nhiên, chín lần trước nghi ngờ gì đều thất bại cả rồi.

      Điều này phải lên rằng, đứa bé tám tuổi gầy yếu trước ngực còn đep theo đứa trẻ sơ sinh đến thử việc, có thể thành công mới là lạ sao?

      Nhưng A Du lại lo lắng để đứa bé mình ở đây, nhỡ bị mấy con chó đói tha ăn thịt làm thế nào?

      Có trời mới biết khi Thái Tử Trường Cầm lần đầu tiên nghe cách kì quái này , muốn chăm mài mài răng cho sắc bén chút, đáng tiếc là còn quá răng chưa mọc.

      "Có thể sống qua mùa đông này cũng ít nhiều nhờ có ngươi ấy." A Du bỏ xuống cái bát , ôm lấy đứa bé trong lòng cọ cọ khuôn mặt xíu của .

      Thái Tử Trường Cầm trong chớp mắt ngừng hô hấp, đôi mắt trong tức khắc gió nổi mây vần khẽ rũ xuống, nàng phát ra cái gì ư?

      sai, đứa trẻ ở trong gian nhà bốn bề dột nát làm sao có thể sống qua trời đông giá rét, cho nên tối đến lúc nghỉ ngơi, thường tỏa ra linh lực sưởi ấm cơ thể mình, mà nàng ôm chặt ngủ đương nhiên cũng được lợi.

      Vốn cho rằng nàng tuyệt đối thể phát ra, nhưng mà bây giờ...

      lâu trước kia, lúc độ hồn cũng từng độ vào thân thể của đứa trẻ sơ sinh, khi đó còn chưa luân hồi trải mấy đời, ngây thơ vô cùng, đêm khuya trong nhà gặp nạn, chẳng ngại linh lực phản phệ, đánh lui đạo tặc, trái lại đổi lấy là bị cha mẹ xem quái, những "người nhà" vốn dịu dàng thắm thiết trong khoảnh khắc xé nát cái mặt nạ giả nhân giả nghĩa , thậm chí còn tâm đem bấy giờ toàn thân đau đớn thể nhúc nhích mà vứt vào đống lửa thiêu chết.

      Hỏa diễm đốt người, sống bằng chết, mùi vị đó, độ hồn qua nhiều kiếp như vậy cũng thể quên được, đến tận bây giờ vẫn nhớ như in.

      tại ...

      Thái Tử Trường Cầm liếc mắt về hướng đống lửa bên kia gian nhà, thầm siết chặt nắm tay.

      đương nhiên ngồi yên chờ chết, cũng mềm lòng thế nữa.

      muốn nhìn xem, loài người này máu trong tim, rốt cuộc là nóng, hay là lạnh.

      Đưa ra quyết định chẳng qua chỉ là chuyện trong nháy mắt, mà câu sau đó của A Du lại truyền vào tai trước.

      "Nhờ có ngươi trông đẹp như thế này, mang theo ngươi xin ăn có thể xin nhiều hơn, tiếc là ít cười quá, nào nào nào, hôm nay chúng ta luyện tập vài kiểu cười đáng xem."

      đoạn, hai ngón tay của A Du chạm vào gò má của Thái Tử Trường Cầm, nhàng đẩy lên.

      "..." Qủa nhiên là kẻ ngốc m.

      "... Ngươi sao lại cười khó xem như vậy? Ta thấy cơ mặt ngươi gần đây động đậy nữa ấy! Chẳng lẽ là mặt liệt bẩm sinh ư?" QAQ có tiền chữa bệnh rồi òa òa òa!

      Hết chương 2.

      Lời tác giả: Đại boss tuy rằng đen tối bằng sau này, nhưng cũng khá là tuyệt vọng với nhân tính loài người a ha ha...

      sai, từng bị khổ bức mà chết cháy, kì thực cũng là chuyện thường tình mà, bàn đến ma thần tiên gì, nhưng đứa bé đánh bại đám đạo tặc là đáng sáng, tạo ra nữ chính xuyên cũng bởi có lẽ là, khả năng tiếp nhận của người đại khá mạnh đó mà ... Ngược lại, nếu mọi người lại ghét ấy bạn cũng còn cách nào, bạn rất là thích ý QAQ kiên quyết cho rằng nữ chính của nhà chúng ta là em tốt!

      Mặc dù liên lụy Trường Cầm chỉ đành phải làm ăn mày ... Hô hô hô, sao, đại boss chịu hết bi kịch này đến bi kịch khác vốn quen rồi! (Này, bà lòng sao?)
      Giao Giao lảm nhảm: Bà tác giả dai cực! >_< A Du cứ như mẹ Trường Cầm ý (>_<), tình của hai bạn này nhiều tình thân hơn tình , tốc độ tiến triển chậm mà chắc.

      Cái câu trong (*) bạn tra khắp GG ca ca mà ra, chỉ biết nó nằm trong quẻ nào đó của Kinh Dịch, bạn chỉ hiểu nghĩa từng từ hiểu nghĩa nguyên câu nó cái gì nên dám edit ra, có cao nhân nào hiểu được xin giúp bạn với. T_T

      Chúng ta hãy tận hưởng những chương ngọt ngào này , sắp ngược rồi. Đợi Trường Cầm lớn lên xong độ hồn nữa là đến khúc ngược đầu tiên. Ô hô hô ~ :v
      windlove_9693linhdiep17 thích bài này.

    4. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 3 : Quán mì
      Tác giả: Tam Thiên Lưu Ly
      Người edit: Ngọc Giao

      Đối với kẻ trải nhiều kiếp luân hồi như Thái Tử Trường Cầm mà , thời gian chẳng qua cũng chỉ là khái niệm.

      Chỉ trong chớp mắt, chiếm thân thể này được năm năm, mà bé tự xưng "A Du" nhặt về nuôi nấng kia, cũng lặng lẽ đến tuổi mười ba, đương tuổi dậy .

      "A Nhiên, A Nhiên, giúp tỷ mua ít muối !" Thiếu nữ vội vàng nấu mì trong quán ăn ở đầu đường tranh thủ cười với cái, vẻ cầu khẩn , " nhanh về nhanh nha, tỷ cần dùng gấp."

      Thái Tử Trường Cầm - kẻ bị nàng đem cái lí do "đệ ngồi ở đây buôn bán khấm khá hơn" mà cưỡng ép kéo đến nơi này trở thành "bảo vật trấn tiệm" cầm lấy hũ muối, lại lấy ra vài đồng trong hộp tiền, khoan thai bước , có thể thấy được rằng đây phải là lần đầu tiên làm việc này.

      Mới được vài bước, chợt nghe thấy có người cảm khái sau lưng: " em A Du này, trông đệ đệ của con giống con tí nào mà!"

      "Hai tỷ đệ chúng con người giống phụ thân, người giống mẫu thân ạ." A Du cũng phải là lần đầu tiên trả lời những vấn đề như thế này, rất bình tĩnh đáp.

      "Như vậy à, nhắc tới mới nhớ, A Du con tuổi cũng nữa, thím giúp con tìm mối hôn được ?"

      Nghe đến câu đó, bóng lưng của Trường Cầm khựng lại chút, mặc dù vẫn bước như trước, nhưng bước chân cố ý hơi chậm lại.

      "Con ạ? Con gấp đâu." A Du nhanh nhẹn vớt mì từ trong nồi ra, để vào bát, cho nước lèo, đậy nắp lại, đoạn rắc lên nắm hành băm xanh rờn, bưng đến trước mặt vị thẩm thẩm nọ, mới cười , "Con còn phải giúp A Nhiên kiếm đủ tiền lấy vợ trước ." Bởi ở nơi đây khoảng thời gian khá dài, khẩu của A Du tự nhiên cũng có thay đổi tí.

      Kiếm đủ tiền cho đệ đệ chưa đầy năm tuổi cưới vợ, người ăn mì tất nhiên biết đây chỉ là mượn cớ, chẳng qua bà ra cũng chỉ thế thôi, vì vậy khách sáo cười cười, sau đó cúi đầu ăn mì.

      Lại , mì của nhà A Du cũng chẳng phải ngon hơn người khác, cách làm cũng chẳng phải mới lạ gì hơn, nhưng những hàng xóm bọn họ hàng ngày vẫn thích đến nhà nàng ăn, kì thực là bởi hai tỷ đệ này khá thú vị.

      tỷ tỷ gặp người liền cười ngay, cái miệng nhắn lại khéo vô cùng, bất kể bạn có điều phiền muộn nào, nghe nàng xong cũng cảm thấy chẳng qua là việc bé tí tẹo đáng nhắc tới, dần dà, các khách ăn mì dù là có tâm hay , vẫn đều thích đến ăn bát mì, cùng nàng tán gẫu từ đủ thứ trời dưới đất, từ chuyện trăng hoa phong nguyệt đến binh lính đặc chủng, vân vân và mây mây.

      Cậu bé đệ đệ lại trái ngược hoàn toàn, từ thích trưng ra bộ mặt ông cụ non, biểu cảm như thế đặt người đứa bé khiến người ta cảm thấy đáng , khách ăn mì rảnh rỗi thường thích trêu , thấy bộ dạng bị làm phiền đến mức chịu nổi chỉ đành bỏ liền cười to ha ha trận, cảm thấy sung sướng cực kì.

      Tuy nhiên, những lúc thế này A Du lại luôn luôn oán trách câu "Các người đừng bắt nạt đệ đệ của ta mãi thế! Nó chỉ ngồi hầu bàn chứ bán tiếng cười đâu!"

      Dần dà lâu ngày, chuyện của hai tỷ đệ này cũng trở thành vở kịch ở đầu đường.

      A Du nấu xong mì rồi, rốt cuộc cũng có thời gian nhàn rỗi nhìn theo hướng bóng lưng của cậu bé, lớn tiếng hô: "A Nhiên, đệ chậm chút, cẩn thận đừng để bị ngã đó!"

      "..." Thái Tử Trường Cầm trong lòng xuất chút cảm giác bất đắc dĩ, cuối cùng cũng là nữ nhân, lúc bảo nhanh khi bảo chậm, chẳng biết lời nào lời nào giả nữa.

      Khi Thái Tử Trường Cầm trở về, trong quán cũng còn khách nào nữa, mới vừa đặt hũ muối bàn, lại đối diện với khuôn mặt nhắn mỉm cười tươi rói kia.

      A Du vừa cười vừa dúi vào tay cậu bé túi kẹo mạch nha: "A Nhiên, cho đệ tiền công này."

      Cái gì được mệnh danh là tiền công?

      Tất nhiên là phải chỉ việc tốn công mua đồ đâu, mà là ...

      "A Nhiên đệ mua muối quả nhiên bao giờ cũng được nhiều hơn tỷ mua ít ha."

      Nếu như Thái Tử Trường Cầm đến thời đại, ắt hẳn sáng tỏ ra rằng, giá trị của khuôn mặt mình bị A Du biến thành "công cụ quẹt thẻ".

      Tuy nhiên, lượng muối này nếu so với túi đường có thể lợi hơn ít, nhưng tính tính lại, nàng vẫn chịu lỗ rồi.

      Song, bất kể là A Du, hay là Trường Cầm, tựa hồ cũng quen với việc này.

      Dù sao , quán mì kia cũng mở được hai năm.

      Từ lúc ban đầu làm ăn mày đến khi làm thuê giúp việc cho người khác tới cuối cùng mua dụng cụ mở quán bán mì ở đầu đường, A Du từng bước vững chắc nhưng cũng dễ dàng.

      ràng là bán mình cho nhà giàu tiền lương có thể cao hơn, công việc cũng có thể nhàng hơn, cuộc sống cũng yên ổn hơn, nhưng nàng lại từ chối khiến nhiều người thầm nghi hoặc, có người hỏi, nàng cũng chỉ bảo quen thô lỗ học được theo khuôn phép.

      Thực ra, quả là học được , dù thế nào cũng từng ở thời đại, bắt nàng khúm núm gọi người khác "chủ nhân", để mặc cho họ đánh mắng, nàng khó lòng thích ứng được.

      Dù biết trước sống và cái chết, tự tôn chẳng đáng bao tiền, nhưng bây giờ cũng chưa tới lúc phải đứng trước sống và cái chết mà, có thể cố gắng giữ tự tôn ngày nào hay ngày ấy thôi.

      So ra , những ngày này tuy rằng vất vả, nhưng hơn ở chỗ được tự do tự tại.

      Đứa bé mà nàng nhặt về cũng chưa bao giờ gây ra phiền phức cho nàng, cuộc sống dần trôi qua từng ngày, ngoại trừ thi thoảng có vài lời hoặc hành động theo tiềm thức, nàng dường như xem kiếp trước như là giấc mộng.

      Vừa nghĩ ngợi, A Du vừa rửa bát, lúc sau, đột nhiên cảm thấy phía sau lành lạnh, da gà da ốc đều nổi lên cả, nàng lập tức quay phắt đầu, phát ra A Nhiên nhà nàng đăm đăm nhìn vào góc tường đối diện chớp mắt.

      "A Nhiên, sao vậy?"

      A Du buột miệng hỏi.

      lúc sau, nàng nghe được tiếng đáp lại ——

      "Hai tên ăn mày bên kia, đó là những kẻ vứt bỏ ta năm xưa."

      Bất luận là A Du hay là Thái Tử Trường Cầm, cả hai đều tự giật mình.

      Thái Tử Trường Cầm kinh ngạc là bởi, rốt cuộc là thói quen hình thành khi ở chung lâu ngày, lại tự nhiên ra như vậy cho nàng nghe, lúc bị vứt bỏ nhiều lắm cũng chưa đầy tháng, đứa bé thế làm sao có thể nhớ mọi việc được? Thế nàng ...

      Nhưng mà, ha, lại có gì phải sợ, chẳng qua là, quay về những ngày như trước đây mà thôi, muốn moi ngũ tạng của nàng ra xem cho toàn bộ.

      xoay người, đôi mắt bình tĩnh nhìn về phía thiếu nữ ấy, tự giễu mình, tự mình chờ đợi.

      "Chính là bọn họ vứt đệ vào chuồng chó sao?"

      "..."

      Được rồi, điều mà A Du chú ý tựa hồ trời sinh giống người khác, cho dù là người từng là tiên nhân ở Thiên giới, cũng thể tiếp thu được ý nghĩ vòng vèo kì dị của nàng.

      " Chẳng qua là..."

      Đôi mắt của Thái Tử Trường Cầm lóe lên luồng sáng lấp lánh: "Thế nào?" Cuối cùng cũng phát rồi ư?

      "Đệ trông giống họ tí nào." A Du chăm chú nhìn đôi vợ chồng ăn mày kia lúc, lại nghiêng đầu qua bên này ngắm Thái Tử Trường Cầm, cuối cùng kết luận, "Đệ nhất định bị đột biến gien rồi!"

      ". . ."

      "Chẳng trách đệ từ thông minh hơn người." A Du ngừng gật gù, cúi đầu nhéo nhéo đôi má của cậu bé, "Lẽ nào mang con vứt ở chuồng chó có thể hiệu quả như vậy sao?"

      Thái Tử Trường Cầm thể chịu được nữa gạt tay nàng ra, định gì đó, tiếng của nàng lại truyền đến lần nữa.

      "Có điều là, năm xưa bọn họ vứt bỏ đệ, ngày nay cũng bị cuộc đời vứt bỏ nơi đầu đường xó chợ lại, trôi dạt khắp nơi, lẻ loi hiu quạnh, xem như là báo ứng rồi."

      "Hờ, làm sao biết được?" Thái Tử Trường Cầm nhướng mi, " chừng chỉ là tay nhàn thân lười, muốn ăn mày kiếm sống để thảnh thơi mà thôi."

      "Thiếu niên như đệ tâm lí u ám quá."

      A Du nhìn trời, đoạn đáp: "Có điều, rốt cuộc có đúng hay , chẳng phải thử xem biết ngay hay sao?"

      "Hửm? Thử thế nào?"

      "Xem ta này!"

      A Du vừa , vừa bước tới bên nồi mì đun ít mì phía , chốc sau, mì chín, nàng giơ tay về phía bên kia đường vẫy vẫy: "Hai vị hành khất bên kia ơi, chỗ con có chút mì nóng, các người có muốn ăn ?"

      Thái Tử Trường Cầm trầm mặc , chỉ lạnh lùng chăm chú nhìn tất thảy.

      Đôi vợ chồng kia ban đầu dường như thể tin được, sau khi phát giác chính là gọi bọn họ bưng chén cao hứng bừng bừng chạy tới, khi ngang qua , chẳng những hoàn toàn hề nhận ra , thậm chí còn cười cười lấy lòng, lộ ra hàm răng vàng ố bên miệng, đoạn chạy tới trước mắt A Du cầm cái bát vỡ đến nhận lấy mì, cũng cần đũa, cứ như vậy dùng tay xì xụp bốc ăn.

      Trong lòng Thái Tử Trường Cầm chỉ cảm thấy buồn nôn, nhưng mà nỗi oán hận trước đây, cũng trong lúc bất giác tiêu tán quá nửa rồi.

      Sau khi ăn xong mì, hai vợ chồng đấy trăm cảm nghìn tạ hồi, mới chịu rời .

      A Du xoa xoa tay, rằng: "Họ là bởi nghèo khổ mới phải ăn xin."

      "Sao ngươi có thể biết được?"

      A Du cười cười: "Nếu là đệ, có thể ăn bát mì muối gia vị còn thêm đống đường ư?"

      "Có thể làm được việc này, chứng tỏ bao tử đói đến cùng cực rồi."

      "Cho nên , người có thể mỗi ngày đều ăn no bụng như đệ, tội gì phải so đo tính toán với họ chứ? Huống chi, ..." A Du nheo mắt, cười đến vô cùng gian xảo, "Để cho bọn họ ăn bát mì khủng bố kia của tỷ, xem như thay đệ báo thù rồi."

      ". . ."

      Lời tác giả: Lòng dạ của em này cũng rộng lượng gì cho cam, có điều cảm thấy nên lao tâm khổ tứ chú ý tới người đáng thôi, sau đó ... Khụ, việc này chương sau , *sờ cằm*, quả nhiên là truyện mới viết, chút cản trở nào! Bạn viết siêu cấp thuận lợi ha ha ...

      Cuối cùng bạn muốn là. đại BOSS em =3= (buồn nôn >_<)

      Giao Giao lảm nhảm: Lúc này chưa có gian tình nhá, Thái Tử Trường Cầm bấy giờ chỉ trong thân xác 5 tuổi thôi, chẳng qua là muốn A Du lấy chồng bỏ mình (có thể là ghen nhỉ?), và đại BOSS còn vẫn chưa hoàn toàn tin tưởng A Du, cảm giác bất an của dễ xóa tan đâu!^^ (Gớm, tên nam chính nhà người ta chỉ hai chữ ngắn ngủn, tên boss kiếp nào cũng dài ngoằng, Thái Tử Trường Cầm này, Âu Dương Thiếu Cung này, chỉ khổ cho phận edit thôi! T_T)

      Về chuyện xưng hô, chắc hẳn mọi người ngạc nhiên tại sao A Du xưng tỷ - đệ mà bé Cầm cứ ta – ngươi. Đây hoàn toàn là bà editor cố ý đấy! (>_<) Xưng tỷ - đệ cho có khí tỷ đệ luyến, còn bé Cầm lúc này còn trong giai đoạn lạnh lùng, giờ cho ta – ngươi , đợi mai mốt có gian tình chuyển thẳng qua ta – nàng luôn, nhở?! :v

      Cuối cùng là, dường như bạn còn dai hơn bà tác giả ??? T_T
      nhimxu, linhdiep17windlove_9693 thích bài này.

    5. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 4 Mềm lòngTác giả: Tam Thiên Lưu Ly
      Người edit: Ngọc Giao


      "Để cho bọn họ ăn bát mì khủng bố kia của tỷ, xem như thay đệ báo thù rồi."

      Dù cho cảm xúc trong dạ có phức tạp hơn nữa, vừa nghe được những lời ấy, lòng Thái Tử Trường Cầm vẫn dâng lên chút cảm giác bất đắc dĩ, từ khi gặp được bé vô tri này, lòng vẫn thường thường xuất loại cảm khái ấy.

      Độ hồn vô số kiếp, tâm tình như vậy lâu chưa từng trải qua.

      Trầm ngâm lúc, lạnh nhạt mở miệng: "Ngươi vẫn là mềm lòng."

      "Phụt!" A Du phì cười, cúi người chăm chăm nhìn khắp khuôn mặt nho của đệ đệ nhà mình, "A Nhiên, đệ rốt cuộc biết giận dỗi rồi sao?"

      ". . ."

      "Chẳng qua là đến cùng tỷ vẫn là phải cảm tạ bọn họ, nếu nhờ họ, tỷ sao có thể nhặt được đệ kia chứ?"

      Là người, đều có bí mật.

      A Du mặc dù trong mắt của Thái Tử Trường Cầm ngốc, nhưng nàng dù thế nào cũng phải kẻ ngốc đầu cua tai nheo ra sao, nàng biết đệ đệ nhà mình có bí mật, song nàng thèm để ý, là người ắt có bí mật, tỷ như chính nàng cũng có.

      Nơi mà nàng đến, chính là bí mật tuyệt đối thể .

      Dùng cái cách gần như đáng kinh sợ đến thế giới này, trong nháy mắt nàng mất tất cả người thân bè bạn, thậm chí là ý nghĩa tồn tại, cho đến khi nàng nhặt được đứa bé mới sinh ấy, khoảnh khắc ôm lấy thân thể yếu ớt của -- A Du cảm nhận được, cần có nàng.

      Nếu có nàng, nhất định chết.

      Có người cần, còn có lí do tồn tại.

      A Du tìm được giá trị trong cái thế giới này, sau đó, nàng vẫn còn sống sót.

      theo nghĩa ấy, A Nhiên là minh chứng cho tồn tại của nàng thế gian.

      Cho nên, tuy rằng biết có chút đúng, nàng vẫn như trước cảm tạ đôi phu thê vứt bỏ kia.

      "Hửm?" Thái Tử Trường Cầm hiển nhiên thể biết được mớ cảm tình rối rắm mà A Du ôm ấp trong lòng, nhíu mày hỏi lại: " vậy, ngươi hẳn nên báo ân?"

      " Tỷ báo rồi mà."

      "Khi nào?"

      "Mới vừa rồi đó." Sắc mặt nghiêm túc của A Du lại treo vài phần ý cười giảo hoạt, "Bát mì kia chính là báo ân của ta đó, ừm, thêm đường vào là để thay đệ báo thù, ân oán ràng như vậy, A Nhiên cảm thấy có tốt ?"

      "Ừ ..." Trường Cầm khỏi bật cười, " Tất nhiên rất tốt." nhọc lòng cho nàng nghĩ ra biện pháp như vậy.

      "Nếu thế, chuyện trước kia liền xóa bỏ ." A Du cầm lấy khăn bắt đầu lau cái bàn, bất luận có khách hay , nàng vẫn luôn thích làm như vậy, cho dù dùng bữa ở đầu đường, mọi người đến cùng vẫn là thích nơi sạch hơn, có câu cách ngôn thế nào nhỉ?

      Đúng rồi, là chi tiết quyết định ngàn vận mệnh.

      Nơi này kiếm sống được, chẳng phải cũng nhờ những thứ này tích lũy dần dần mà nên ư ?

      "Bỏ sao." Thái Tử Trường Cầm lại liếc phía góc tường đối diện, bắt gặp ánh mắt của , đôi phu thê nọ lại treo lên vẻ cười cười nịnh hót, ngừng gật đầu cúi người, thu lại ánh mắt, cùng những kẻ này so đo, cũng nhen như vậy.

      "A Du ngươi vẫn mềm lòng." Thái Tử Trường Cầm lần nữa ra câu này, so với lần trước, lúc này ý tứ trào phúng trong giọng của lại ít hơn rất nhiều.

      Nàng , cứu mạng của hai kẻ kia.

      Dù nhiều lần trải qua đổi thay lòng người, vị Thái Tử Trường Cầm vốn hiếm tin vào câu "Nhân chi sơ, tính bản thiện", giờ khắc này vẫn có chút giật mình mờ mịt.

      Nhưng mà, nàng thực có thể tiếp tục duy trì phần thiện này sao?

      Đệ đệ nhà mình đến giờ chỉ gọi tên của nàng, sau nhiều lần sửa mãi có kết quả thành thói quen, chẳng qua là nghe người kia như vậy, nàng chỉ cười, muốn cãi lại, : " Người mềm lòng, phải tỷ, mà là đệ đó, A Nhiên."

      "Hửm?"

      Thái Tử Trường Cầm thốt lên câu nghi vấn ngắn ngủn.

      Đối phương vẫn trả lời .

      Điều này làm cho hơi bất mãn, nhưng vẫn mở miệng hỏi:
      "Vì sao như vậy?"

      Đôi tay của thiếu nữ cúi người lau bàn thoáng ngừng chút, đoạn, nàng quay đầu nhìn về phía cậu bé cố chấp truy hỏi, thở dài, mặt lên nụ cười.

      Thái Tử Trường Cầm nhìn nụ cười tươi tắn rực rỡ như thường ngày, thậm chí còn vương vài phần thương cảm, bất giác cảm thấy, nụ cười này so với trước đây tựa hồ lại chân thực hơn rất nhiều.

      "Vì mà sầu khổ, vì mà lo sợ. Người nếu rời xa , sầu cũng chẳng lo." A Du từng chữ từng chữ ngâm lên bài kệ từng đọc qua trong " Xạ điêu", sau khi đọc xong tự mình kinh ngạc, đoạn lại nhớ tới đệ đệ nhà mình chưa từng đọc sách chẳng biết có hiểu hay , liền chậm rãi giải thích câu:
      " Có mới có hận, có chờ mong mới có thể sợ được đáp lại."

      Câu tiếp theo nàng -- Mà đệ bởi vì được đáp lại mà phẫn uất, A Nhiên, đệ mới là người mềm lòng.

      So với cậu bé, người ngoại trừ đem ai thế giới này đặt vào lòng mình như nàng, lòng thực sắt đá hơn rất nhiều.

      lo lắng của nàng vô lí, nếu Thái Tử Trường Cầm chưa từng đọc sách, đời này còn có ai dám chính mình biết chữ đây?

      Kinh ngạc, do dự, tức giận, thẫn thờ ...

      Trong lòng Thái Tử Trường Cầm thoáng qua vô vàn cảm xúc hỗn loạn, những năm tháng qua ngừng chờn vờn trong đầu , mỗi lần độ hồn mất phần trí nhớ, nhưng lại vẫn như trước nhớ được rất nhiều.

      khoảnh khắc, trong lòng nổi lên sát khí, nhưng chẳng qua chỉ trong chớp mắt, cảm xúc kia hoàn toàn bị áp chế xuống.

      tất nhiên phải vì mềm lòng mới giết nàng.

      Chẳng qua, nếu giết nàng, phải đồng nghĩa với việc tán thành lời nàng sao?

      Chỉ là phàm nhân như con kiến, làm sao có thể hiểu được tâm tình của ?

      A, buồn cười.

      Nhanh chóng thu lại cảm xúc trong lòng, thực tế, bất luận vừa rồi suy nghĩ những gì, đều để lộ cảm xúc ra ngoài dù chỉ chút, vị Thái Tử Trường Cầm sớm học được cái cách che giấu và ngụy trang cảm xúc mà trước đây vốn khinh thường ngẩng đầu, đối diện với khuôn mặt tràn đầy đắc ý.

      A Du lên mặt chống lưng cười to:
      " Thế nào thế nào? A Nhiên đệ có phải cảm thấy tỷ đặc biệt có kiến thức hay hả? Ha ha ha, có muốn tỷ dạy đệ đọc sách hay ? Hử? Xin tỷ , xin tỷ tỷ đồng ý mà!!!"

      ". . ."

      Thế mà lại nghiêm túc suy xét lời của loại người này, quả nhiên là luân hồi quá lâu, đầu óc trở nên đần độn rồi.

      "Thế nào, thế nào?" Lên mặt tiếp tục, "Có phải cảm thấy tỷ đặc biệt minh thần võ, đại trí giả ngu hay ? A ha ha!!!"

      "Đại trí giả ngu?" Thái Tử Trường Cầm nhếch lên khóe môi, "Ta thấy, nên là ngược lại mới đúng."

      "Ngược lại?" A Du nghiêng đầu nghĩ nghĩ, đại trí giả ngu ngược lại là -- đại ngu giả trí?

      Nghe qua tựa hồ cũng tệ, khoan ...

      " A Nhiên! Đệ mắng tỷ ngu sao?"

      "A, A Du, ngươi rốt cuộc cũng có lần "trí"."

      A Du nghiến răng:
      "Tiểu tử thối, ngươi ngứa da sao?! Chờ xem buổi tối về ta xử lí ngươi như thế nào!"

      Thái Tử Trường Cầm giật mình, vờ như nghe thấy xoay người rời , xử lí? Lời này nàng từng vô số lần rồi, nhưng chưa bao giờ làm lần nào, hơn nữa, nếu động thủ, ai xử ai còn chưa biết.

      "Này! Đừng mà! Tên A Nhiên thối tha nhà ngươi, nhớ lúc ta tay thay tã nuôi ngươi lớn lên, ngươi lại dám mắng ta ngu ngốc." A Du nháy mắt rơi vào trạng thái "tỷ tỷ u buồn", " Còn nhớ năm ngươi tuổi, ngươi giữa mùa đông may tiểu ra quần, ta ..."

      Thái Tử Trường Cầm nhanh chóng quay đầu bịt miệng người nào đó lại, trong lòng lại là hồi bất đắc dĩ, hơn nữa, cái gì là tuổi tiểu ra quần? Loại chuyện này vốn xảy ra, được chưa!

      Quả nhiên, nhân loại dối trá.
      nhimxu thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :